Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Thủy Nhất Trình

Giới thiệu:  Ai có thể cho anh biết Phải kiên cường đến mức nào Mới dám nhớ mãi không quên . # Chuyện về 1 nữ nghệ sĩ và tài xế ngoan của cô ấy # # Hiện thực và u tối # # Chuyện trong thế giới của người lớn, trẻ em cẩn thận khi vào # # Viết cho những cô gái # . , Lời người dịch: Thủy Hóa Bối viết truyện đôi chỗ màu mè và trừu tượng với khá nhiều từ hoa mỹ. Nhưng cái mình thích ở tác giả là cách xây dựng nhân vật rất đời, rất bụi, đôi khi tưởng như thấy điểm chung của mình trong mỗi nhân vật, nhất là những điểm đáng ghét ^^; đặc biệt cú plot và quan điểm của bạn ấy càng làm mình rung rinh, cả phong cách cũng lãng mạn theo một kiểu riêng của người trẻ rất Tây với đầy lý tưởng (hoặc nổi loạn) và hoài bão. Sơn Thủy Nhất Trình có bầu không khí trầm, ngột ngạt, một thứ gì khiến người ta bị che đi mọi cảm xúc. Xuyên suốt câu chuyện, nhiều lúc cảm tưởng thực sự khó chịu, ngỡ bực bội không đọc nổi nhưng vẫn có cái gì thôi thúc mình tiếp tục, hẳn vì đoán chắc tác giả sẽ không để mình ngột đến cuối cùng. Quả là thế, một kết thúc đẹp thực sự. Dẫu có hơi gượng, khúc vĩ thanh vẫn đủ khiến nó trở lại thật đẹp. Chúc các bạn đọc vui. *** Review Truyện Sơn Thuỷ Nhất Trình (Nước non một đoạn đường/Đoạn đường bên nhau) Tác giả: Thủy Hóa Bối Thể loại: Hiện đại, u tối, hiện thực, VẠCH TRẦN sự khắc nghiệt, dơ bẩn của giới showbiz / thể thao đằng sau ánh hào quang, nữ minh tinh x nam tài xế, mang giá trị về nhân văn, tình cảm, cảm động, HE. Độ dài: 30 chương Tình trạng: Hoàn edit. Lần đầu tiên Trịnh Đạc nhìn thấy Khương Nghê, cô bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên. Khi ấy Khương Nghê là ngôi sao đang nổi, hot đến mức sờ vào là bỏng tay, nhưng cũng chính vì thế nên scandal của cô mới ầm ĩ như vậy, chưa kể đến chuyện, cô dính vào nghi án dùng ma tuý.  Nhưng khi thấy cô đứng trước cổng trại cai nghiện, hắn lại chỉ nghĩ rằng, “Lần đầu tiên gặp cô, cô bị phóng viên vây kín tầng tầng lớp lớp. Cô cúi đầu, mày cau chặt, nhỏ nhắn mà bất lực, đứng đấy trong mê man, bé tí như một hạt bụi.” Chẳng phải một minh tinh cao ngạo không sợ trời chẳng sợ đất, thói hư tật xấu đầy mình, ngang ngược phô trương, mà chỉ là một cô gái nhỏ đang sợ hãi trước sự chất vấn của thế giới này. Vì thế hắn xót thương cô, bởi nhìn tình cảnh cô lúc ấy, khiến hắn nhớ về mình trong quá khứ.  Trịnh Đạc từng có một tương lai rực rỡ và cuộc sống muôn sắc muôn màu, thế nhưng vì một lần thi đấu bị huấn luyện viên cho dùng doping, hắn bị tước tư cách tham dự. Rồi sau đó… vận đổi sao dời, gặp đủ lao đao, người thiếu niên Trịnh Đạc ôm trong lòng lý tưởng và nhiệt huyết sống tràn trề, phút chốc trắng tay không còn gì cả.  Hắn không thể tiếp tục thi đấu quyền anh, thậm chí còn phải vào tù. Sau khi ra tù, mọi hào quang khi xưa đều đã rời bỏ Trịnh Đạc, hắn trở lại cuộc sống của một người bình thường, tên hắn từng toả sáng trên các mặt báo năm xưa thế nào, cũng đã bị bao người lãng quên. Có lẽ là do ông trời sắp đặt, hoặc cũng có lẽ chỉ là tình cờ, hắn được thuê làm tài xế của Khương Nghê. Khương Nghê thoạt nhìn khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc Trịnh Đạc mới biết rằng, dù là người nổi tiếng, có cuộc sống giàu sang bao người mơ ước, thế nhưng Khương Nghê cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng sẽ khóc, cũng sẽ biết đau, cô khao khát yêu thương và cũng có thể yêu người khác một cách chân thành.  Khương Nghê ngụp lặn trong giới giải trí lâu như vậy, cũng chẳng còn là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời không hay biết gì cả, thế nhưng mong ước được hạnh phúc và yêu thương của cô quả thật vô cùng hồn nhiên, vô cùng thuần khiết. Trịnh Đạc xuất hiện trong cuộc đời Khương Nghê ngay lúc cô đang loay hoay chật vật nhất, chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình sẽ phải lòng người này, sẽ muốn bảo vệ và yêu thương hắn, hẳn Trịnh Đạc cũng từng nghĩ như vậy.  Tình cảm của họ xuất hiện rất đột nhiên, chẳng hề chủ ý, có lẽ phần nhiều, ban đầu xuất phát từ sự cảm thông bởi nỗi cô đơn thường trực và những vết thương mãi không thể tỏ bày cùng ai trong lòng, họ giống như người bệnh lâu ngày giờ đột nhiên lại gặp được kẻ đồng bệnh tương liên. Khương Nghê bị trói buộc bởi hợp đồng âm dương(*), sau ánh hào quang trên sân khấu là một trái tim chằng chịt xước sẹo, với một thân thể đã qua tay bao người. Cô vẫn luôn tự bảo mình rằng, đây là con đường cô tự chọn đấy thôi, thế nhưng với Trịnh Đạc, cô lại không thể chịu được suy nghĩ hắn sẽ chê cô bẩn. Cô khóc nức nở, không ngừng lặp đi lặp lại với Trịnh Đạc, Trịnh Đạc à làm sao bây giờ, tôi bẩn quá rồi, Trịnh Đạc à…  Nhưng hắn chưa từng chê cô bẩn. Hắn muốn che chở cô, cũng như khi cô che chở hắn khi bị người ta đánh hôm ấy. “Sơn Thuỷ Nhất Trình” là một bộ truyện hiện thực nhuốm màu buồn bã, nó vạch trần mặt tối của thế giới này và những nỗi đau mà người ta phải chịu. Như Khương Nghê, như Trịnh Đạc, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là một câu chuyện tuyệt vọng. Bởi vì sau tất cả, tình yêu giữa người với người vẫn tồn tại, thắp sáng và sưởi ấm mỗi ngóc ngách trên trái đất rộng lớn này. Khương Nghê dũng cảm vạch trần tội ác của ông chủ công ty giải trí, giải thoát cho mình, cũng bảo vệ những nghệ sĩ nữ khác, dù cho có phải xé toạc vết thương mà cô đã cẩn thận giấu giếm bấy lâu, mang ra làm bằng chứng cho cả giới truyền thông mổ xẻ. Trịnh Đạc dũng cảm bảo vệ và yêu người con gái mà hắn phải lòng.  Đọc “Sơn Thuỷ Nhất Trình”, bạn sẽ không chỉ thấy được tình yêu lặng lẽ và sâu sắc của Khương Nghê, Trịnh Đạc; mà còn thấy được tình gia đình ấm áp, tình người đong đầy: như người mẹ mắc chứng Alzheimer của Khương Nghê, dù không phân biệt được ai với ai những vẫn luôn nhắc người ta hãy chăm sóc cho con gái bà; như người bạn cũ đã tâm sự với Khương Nghê rằng Trịnh Đạc rất tốt, xin hãy chăm sóc anh ấy; như nữ nghệ sĩ dũng cảm đứng lên để vạch trần bộ mặt của công ty chủ quản… rất nhiều, rất nhiều. Có lẽ sẽ có những phân đoạn mô tả bản chất ác độc và tăm tối của con người khiến bạn ghê sợ và khiếp hãi, thế nhưng với bản chất cao đẹp của mình, tình yêu vẫn sẽ chiến thắng cái xấu xa, ác độc. Dù trong cuộc sống, có nhiều lúc nghịch cảnh khiến bạn đau đớn và tuyệt vọng, nhưng thật tuyệt biết bao khi bạn vẫn dũng cảm vượt qua và sống tốt. Cảm ơn sự dũng cảm của bạn. *** Khương Nghê cảm tưởng đây là ngày ánh nắng châm mắt nhất suốt hai tháng tới nay. Xuyên thấu đôi gò má gầy hốc của mình trên lớp cửa kính, cô trông thấy cánh nhà báo vây kín như nêm phía ngoài cánh cổng lưới sắt. Mỗi một kẻ đều đang vác cái cần câu cơm của bọn chúng, ống kính đen dài như những nòng súng chi chít, sẵn sàng cho viên đạn nã thẳng tới cô bất cứ lúc nào. Chiếc điện thoại ly biệt lâu ngày của cô bắt đầu rung lên, tên của Jessie hiện lên trên màn hình. “Chị Nghê, sao chị còn chưa ra nữa?” Khương Nghê hé hờ con mắt, nhìn ra dải màu đen nghìn nghịt phía ngoài: “Phóng viên đông quá.” Giọng Jessie có hơi nôn nóng: “Xe đã dừng đợi chị sẵn rồi, chị đi ra là có người tới đón… Đau dài không bằng đau ngắn, chị ráng chạy mấy bước lên được xe là tốt rồi…” Khương Nghê ngó những cái đầu nhấp nhô không sao phân nổi ngoài kia chăm chú, bàn tay cầm điện thoại siết hơn, thở dài, kéo mở cánh cửa kính. Không ngoài dự đoán, đám đông ngoài cánh cổng sắt bắt đầu sôi trào, ánh đèn flash chớp lóe trông rõ mồn một kể cả dưới nắng gắt. Cánh cổng lưới sắt mở. Tuy đã có hai bảo vệ cản lại, cánh nhà báo vẫn chen vào lúc nhúc. Một nữ phóng viên nhanh tay lẹ mắt bỗng loáng dí micro vào dưới mũi Khương Nghê, gân giọng hỏi thật nhanh: “Cô Khương Nghê, trải qua chuyện lần này, cô sẽ rời khỏi làng giải trí chứ?” Khương Nghê cau mày, kéo thấp vành nón, chỉ muốn chen ra khỏi đám đông. “Cô Khương Nghê, bên cảnh sát nói đây chỉ là một việc hiểu lầm, là như thế thật ư…” “Cô Khương Nghê, tôi là giải trí XX, cô sẽ tiếp tục hợp tác với công ty RJ chứ…” “Cô Khương Nghê… nhìn bên này… Nghe nói đã có vài đơn vị hợp tác hủy hợp đồng, việc này là thật chứ…” “Cô Khương Nghê, đây là giải trí XX… Xin hỏi…” “Cô Khương Nghê…” Ánh đèn flash và những âm thanh nhức óc khiến cô bực dọc lạ thường trong tiết cuối hè. Không biết bị ai đẩy mà trọng tâm của cô bỗng hơi hẫng, nhưng ngay giây sau đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm vòng qua eo, kế đó một chiếc áo khoác đen kịt phủ trùm trên đầu. Mùi xà phòng thoang thoảng ập tới. Ánh mắt cô chìm trong bóng đen. Nhưng có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đẩy cô bước tới trước. Trong tình cảnh rối ren, sức mạnh ấy vững khỏe mà lại im ắng, âm thanh bên tai cô mỗi lúc một nhỏ dần, mãi đến khi mất hút. Nghe tiếng mở cửa xe, cô tuột cái áo khoác xuống ném vào ghế sau. Khi được hơi mát dễ chịu trên xe bao trùm, cô khoan khoái thở ra một hơi. Jessie ngồi trên ghế phụ lái ngoái đầu nhìn Khương Nghê hồi lâu, bảo: “Lạy trời lạy đất, không có việc gì…” Cửa bên tài xế mở, mùi xà phòng thoang thoảng ban nãy vọng vào. Khương Nghê chú ý tới người đàn ông ngăm đen và cường tráng kia. Khương Nghê cau mày, hỏi: “Anh ta là ai?” Jessie liếc qua chiếc SUV màu đen chạy vào trong kính chiếu hậu, không để ý tới Khương Nghê, chỉ nói với đối điện: “Đi nhanh, tới cao ốc RJ.” Khương Nghe lại cau mày, hỏi: “Tới RJ làm gì?” “Giám đốc Cảnh tìm chị.” Khương Nghê im lặng, nghẹo đầu, thấy cánh tay vạm vỡ của người đàn ông trên ghế tài xế. Khi chỉ xỏ cái áo trắng ngắn tay để điều khiển vô lăng, đường cơ bắp tay nổi rõ bần bật. Jessie nói: “Đây là tài xế kiêm vệ sĩ mới của chị, tên Trịnh Đạc.” Khương Nghê nhếch mày, hỏi: “Người lúc trước đâu…” Jessie lườm một cái toàn tròng trắng, nói: “Người ta thấy chị có chuyện, ton hót chạy theo chủ mới rồi. Chị biết Triệu Thư Na chứ, giờ người ta là gà cưng được RJ nâng đỡ số một đấy.” Khương Nghê ngước đầu, mắt giao với mắt Trịnh Đạc trong kính chiếu hậu trong một thoáng. Đôi ngươi đen kịt kia tức thì lảng đi. Khương Nghê không nghĩ nhiều. Trong tiếng nói “chạy nhanh lên” của Jessie, mắt cô trân trân vào hàng bạch dương chạy ngược tới vô hạn. Xe nghênh ngang đi xa khỏi mấy chữ “Trại cai nghiện thành phố Cầu Cảng”. Vẫn nhìn chữ số tăng dần trong thang máy, Khương Nghê soi vào vách thang mờ đục vuốt phẳng lại áo quần. Tầng 66… Cô nhìn chữ số đỏ rực kia. Cảnh Diệc mãi là người đàn ông thích đứng ở nơi cao nhất. Cô quen đường thuộc lối đi tới văn phòng của Cảnh Diệc. Hai trợ lý đứng dậy gật đầu ra hiệu với cô, kế đó một trong hai cất tiếng: “Giám đốc Cảnh đang bàn chuyện với người khác trong phòng, cô Khương xin chờ cho một lát.” Khương Nghê gật đầu. Không tới một lát, cánh cửa thủy tinh mờ mở, một bóng người mảnh mai đi ra. Chiếc áo thun trắng thoải mái và quần bò ống đứng tôn rõ vóc dáng đẹp đẽ, đôi mắt to trên gương mặt tròn tràn trề hơi thở thanh xuân càng khiến cô thêm rực rỡ. Khương Nghê đoán hẳn cô chính là “Triệu Thư Na” trong lời Jessie. Cô gái cười đến là ngọt ngào, bước tới đối diện Khương Nghệ, không hề sợ người lạ: “Chị Khương Nghê, giám đốc Cảnh đang đợi chị bên trong đấy. Chị mau vào đi.” Khương Nghê không lộ sự biến đổi nào trên nét mặt, gật đầu thay câu trả lời, vào phòng, không nhìn cô thêm một cái. Thế trận bên trong khá là hoàng tráng. Trừ Cảnh Diệc dựa vào cửa sổ ngắm cảnh còn có nhân viên giao tiếp xã hội của đội chuyên xử lý những sự kiện quan trọng của tập đoàn RJ. Hơn nữa toàn bộ đều có mặt, không sót một người. Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn RJ được công nhận là hàng đầu trong ngành, ngay sự kiện hot search sao nam nổi tiếng bạo hành bạn gái hotgirl mạng lần trước cũng có thể tẩy trắng hoàn toàn. Cảnh Diệc quay đầu. Hôm nay hắn không đeo mắt kính, chẳng thế mà đầu tóc còn rơi rũ vì nóng, trông có vẻ trẻ tuổi hơn. “Khương Nghê, đúng là giỏi lắm.” Âm giọng hắn vốn đã thấp trầm, câu nói này qua miệng hắn còn dồn chứa đe dọa ngập ngụa. Hắn chậm rãi bước tới. Một xấp tài liệu đập thẳng vào người Khương Nghê, rơi rụng trên thảm. Giấy trắng bay tứ tán. Hắn cao hơn Khương Nghê một cái đầu, lại hếch cằm nhìn cô. Cảm giác áp lực khiến mọi người trong phòng cùng hít sâu. “Hai phim điện ảnh, trong đó một phim hướng tới giải Cannes, hai phim truyền hình đẳng cấp, một phim chiếu mạng… Hai quảng cáo đã thành, sáu quảng cáo đang thương thảo… Khương Nghê, cô đã khiến RJ tổn thất bao nhiêu rồi?” Khương Nghê vẫn tỉnh nhăn chẳng đổi, quỳ gối nhặt gọn mớ giấy tờ, kế đó đưa bằng cả hai tay cho Cảnh Diệc. Ánh mắt đối thẳng với đôi mắt hai mí rất rộng của hắn không hề kiêng nể. Cảnh Diệc đã quen với điệu bộ này của cô từ lâu. Rút mớ tài liệu, khi quay đi có nghe Khương Nghê nói. “Chí ít tôi từng kiếm tiền cho RJ, à… Không, là cho giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc quay đầu, nét mặt hơi méo mó, lại đối diện với Khương Nghê đang cười. Nụ cười của Khương Nghê, đòn sát thủ của cô ngôi sao đang lên kia cũng không thể so bằng, là một kiểu cười sáng đẹp đến độ đáng yêu mà lại lộng lẫy. Hệt như lần đầu nhìn thấy cô. Không hề nổi bật trong đám đông, thậm chí cả khi quét nhìn tận năm, sáu lần, đến khi nét cười của cô nở rộ. Sự cách biệt với gương mặt bình thường luôn lạnh nhạt căm ghét trần thế ấy khiến hắn mê mẩn. Bấy nhiêu năm đã qua, vẫn nguyên như thế. Hắn gằn giọng cười, nói: “Hi vọng cô còn luôn kiếm được tiền cho tôi.” Rồi hắn chuyển ánh nhìn sang mấy nhân viên quan hệ xã hội danh tiếng, ra lệnh bằng ánh mắt. “Cô Khương Nghê, chúng tôi tổng hợp những bình luận và số liệu trên mạng thời gian qua, kế hoạch cho cô hiện tại là cố gắng tham gia thật nhiều game giải trí, quay clip ngắn và quảng cáo công ích… Lượng fan của cô hiện tại không giảm mà còn tăng, nói rõ cô vẫn còn thị trường rất lớn. Mục đích của chúng tôi là làm gì làm cho trót, khiến fan của cô sẽ càng thích cô hơn, khiến người ghét cô càng ghét cô hơn…” Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nhưng cũng chả cần cô có thái độ. Đám quan hệ xã hội lại kê ra những hành động cụ thể, cô chỉ tiện thể nghe cho biết. Thái độ ấy khiến Cảnh Diệc xua tay đuổi hết đám nhân viên, cả phòng họp rộng không chỉ chừa mỗi hai người họ. Cả hai im lặng hồi lâu. Cảnh Diệc cởi nút chiếc sơ mi, nghếch cằm nói với Khương Nghê: “Lại đây.” Khương Nghê làm thinh. “Lại đây.” Giọng điệu đã nhấn nhá của Cảnh Diệc thêm mùi cảnh cáo. Khương Nghê bước tới, bị Cảnh Diệc vươn tay túm chặt mớ tóc ngắn. Trong cơn đau và bị kéo tới trước mặt hắn, cô cảm nhận được thứ mùi riêng biệt của hắn ràng quấn quanh mình. “Khương Nghê, đừng có giở trò. Đinh Y Dung ngu thật, nhưng cô cũng đừng nghĩ mình quá thông minh.” Lực tay hắn mạnh hơn. Khương Nghê cắn bập vào môi vì đau, nhưng cô không biết trong mắt Cảnh Diệc nó cám dỗ đến mức nào. Mắt hắn nheo nheo. Khương Nghê đã nhận ra biến đổi của hắn. Nhẹ giọng, cô nói: “Giám đốc Cảnh muốn lên tôi ở đây?” Giọng điệu hờ hững khiến hắn căm ghét. Hắn buông phắt cô ra. Khương Nghê được đà trượt mình xuống đất. Cảnh Diệc đứng trên cao ngó xuống, nói bằng giọng rẻ rúng: “Cô cũng không đếm lại xem mình đã bị bao nhiêu người lên.” Khương Nghe cúi đầu, nhưng giọng nói thì rành mạch từng chữ: “Vậy cũng là nhờ phúc giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc cười, nụ cười chẳng tí tình cảm gì. Hắn nói: “Chuẩn bị buổi chiêu đãi phóng viên chiều nay đi, đến lúc đấy tôi sẽ tham gia với cô, tốt nhất là đừng có chuốc thêm cho tôi rắc rối gì.” Khương Nghê đứng dậy, dắt mái tóc ngắn vào mang tai khiến sườn mặt lộ rõ. Trong mắt Cảnh Diệc, cô không đủ đẹp, nhưng đã quá đủ mùi. Cảnh Diệc vừa cài lại nút áo sơ mi, một giọng nói lanh lảnh đã vọng vào từ cửa lớn: “Anh Cảnh Diệc!” Một cô gái mặc đầm hai dây họa tiết hoa nhỏ chạy vào ôm cứng tay Cảnh Diệc. Cô gái rất thấp, chỉ cao tới ngực Cảnh Diệc, đứng bên hắn trông càng có vẻ thấp bé. Cô gái nhìn Khương Nghê, âm giọng chuyển lạnh: “Khương Nghê, cô đừng có tìm thêm rắc rối cho anh Cảnh Diệc nữa!” Cái giọng hờn mát đủ sức khơi gợi trái tim đàn ông. Nhưng Khương Nghê đã quá hiểu Cảnh Diệc. Hắn không thích kiểu con gái như thế. Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nói: “Chào cô, cô Đinh.” Đinh Y Dung trề môi. Khương Nghê thoáng cười, chân thành hơn trước đó. Cô nói: “Vừa rồi giám đốc Cảnh còn khen cô đấy.” Mắt Đinh Y Dung sáng rỡ. Cảnh Diệc cau mày, hơi nghiêng đầu đi. “Giám đốc Cảnh khen cô thông minh đấy.” Đôi mắt xếch của cô chơm chớp, phối với góc môi cong lên trông hệt bông anh túc nở rộ. Mời các bạn mượn đọc sách Sơn Thủy Nhất Trình của tác giả Thủy Hóa Bối.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
✦ NHỮNG DÒNG ĐẦU TIÊN ✦ Thịnh Nịnh vẫn luôn cảm thấy phim thần tượng quá mức viển vông, quá mức mơ mộng, cho nên trong lòng thầm khẳng định cuộc sống sau này sẽ chẳng dính dáng chút gì tới thứ ấy. Tận đến một ngày kia, có vị tổng tài bá đạo với tính cách chuẩn soái ca của nam chính phim thần tượng tìm đến cửa. Lí do là vì không lâu trước đây, em trai ruột của tổng tài bá đạo bỗng “lãng tử quay đầu”, lâm vào bể tình, theo đuổi em gái cô một cách điên cuồng nhiệt liệt. Mặc kệ người nhà khuyên nhủ thế nào cậu chàng cũng chẳng lọt tai, kiên quyết muốn diễn cho trọn vở kịch [Thiếu gia con nhà giàu x Cô bé Lọ Lem nghèo khổ]. Không còn cách nào khác, anh trai Ôn Diễn đành “cầu cứu” chị gái Thịnh Nịnh. So với đứa em mang bộ não si tình, Ôn Diễn với tư cách người thừa kế thứ nhất lại là điển hình của một nhà tư bản chính hiệu. Tính cách mạnh mẽ quyết đoán, lòng dạ thâm sâu khó lường, chê nghèo yêu giàu, mắt cao hơn núi, vô cùng khinh thường kiểu phụ nữ “đóa hoa trắng mềm nhỏ mỏng manh” như em gái cô. Nhà tư bản: “Hy vọng Thịnh tiểu thư giúp đỡ.” Hóa ra người trước mắt này không phải hoàng tử phim thần tượng, mà bản thân cô cũng chẳng phải cô bé Lọ Lem, bọn họ chính là một cặp nhân vật phản diện độc ác. Thịnh Nịnh: “Làm vậy tôi đây được lợi gì?” Kẻ ác dễ chết sớm, ai hơi đâu làm không công chứ. Cần có lợi ích hợp lý thì anh trai ác độc của hoàng tử mới bắt tay cùng chị gái độc ác của Lọ Lem được. — Thịnh Nịnh vẫn luôn tận tâm sắm vai cô chị gái tàn độc, nhưng diễn được nửa đường, cô bỗng phát hiện, nhà tư bản thế mà bắt đầu chèo kéo. Rõ ràng đã bàn trước sẽ cùng nhau tham dự tiệc tối, cùng nhau chia rẽ đôi tình nhân trẻ, kết quả đến bóng người của hai đứa em cũng chưa thấy, cô lại mơ hồ bị nhà tư bản lôi kéo nhảy một điệu Waltz du dương. Hay ví như một lần kia định phá hỏng bữa tối đầy ánh nến của đôi chim cu, cuối cùng là toàn bộ nhà hàng bị ai đó bao trọn, hai bạn trẻ bị chặn ngoài cửa, còn cô thì được nhà tư bản mời thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lung linh. Thịnh Nịnh vô cùng khó chịu: “Có phải anh muốn quỵt nợ không?” Nhà tư bản bị cô gái đầu gỗ này chọc cho tức giận không nhẹ, so với cô còn khó chịu hơn gấp bội: “Còn em có phải bị ngốc không?” 【Vở kịch nhỏ】 Mới ban đầu, vị thiếu gia phú nhị đại khổ sở cầu xin anh trai, xin anh hãy thành toàn cho tình yêu chân thành nhiệt liệt của mình và bạn gái. Anh trai cười lạnh: “Muốn ở bên cô ấy? Cút khỏi cái nhà này đã.” Về sau, anh trai bắt đầu vác một bộ mặt già nua theo đuổi chị gái của bạn gái. Thiếu gia phú nhị đại đã sớm xoay vòng vòng, hả hê mở miệng chế giễu: “Anh, khi nào anh mới cút khỏi cái này này đây?” Anh trai:…… #Tình yêu tuyệt mỹ giữa cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử?# #Sai, là tình yêu tuyệt mỹ của chị gái cô bé Lọ Lem và anh trai chê nghèo yêu giàu của hoàng tử.# #Ngay từ đầu nhà tư bản đã đồng ý đưa tiền, cuối cùng anh ta lại muốn lấy thân gán nợ, CMN hoá ra có thể keo kiệt đến nhường này.# Gỡ mìn: [Thà hủy đi 10 tòa thành còn hơn phá hỏng 1 hôn lễ, nhiệt liệt lên án hành vi của nam chính nữ chính!! Trong thực tế, xin đừng bắt chước, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn.] [Nam nữ chính đều không hoàn mỹ, có rất nhiều vấn đề, nếu không chấp nhận được nam nữ chính có khiếm khuyết thì đừng tự làm cho bản thân khó chịu. Điểm quan trọng đều được viết trong văn án. Bạn nào chấp nhận được thì xem đi ~]
Cậy Quân Sủng
Văn án A Trăn là thứ nữ phủ An Quốc Công, hàng năm đều ở trong khuê phòng, không thường đi ra lộ diện. Nàng ngoan ngoãn khéo léo, không thích nói chuyện, mẹ cả cùng tỷ tỷ biết được nàng tuy có dáng vẻ khuynh thành, nhưng xuất thân hèn mọn, về sau cũng chỉ có thể gả cho một gia đình bình thường cho nên ngày thường luôn nghiêm khắc với A Trăn. Chỉ có thân tín bên người hoàng đế mới biết được, A Trăn không ở trong phủ An Quốc Công mà là một tay Hoàng đế dẫn dắt, khi Hoàng đế vẫn còn là Tần Vương, đã mang theo A Trăn ở bên người. Lúc ấy A Trăn lớn hơn một chút, vẫn là tiểu cô nương ôm đùi Hoàng đế khóc liên tục. A Trăn rơi lệ, có thể làm cho Hoàng đế sát phạt quyết đoán kiên nhẫn đi dỗ dành nàng. Ban đêm. Nhà vua nắm cái eo nhỏ nhắn của A Trăn, nửa đe dọa uy hiếp nói: “Hậu vị vẫn bỏ trống, nếu nàng không đáp ứng, trẫm sẽ cho nàng mang thai rồi tiến cung.” Nước mắt A Trăn rơi lã chã: “Ngươi toàn khi dễ ta, ta mới không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.” Hoàng đế nắm cằm A Trăn, phủ người lên, “Nói nói hưu nói vượn, rõ ràng là trẫm yêu nàng.” Sau lại, phu nhân An Quốc Công và đích tiểu thư phát hiện, trong cung yến, đại thái giám bên người Hoàng đế, thái giám tổng quản trong cung, ngay cả triều thần cũng phải cho hắn vài phần sắc mặt hòa nhã – Lý Phúc công công, vậy mà lại tươi cười rót trà cho thứ nữ có thân phận thấp kém nhà mình. Hướng dẫn đọc: 1. Hoàn toàn không có căn cứ. 2. Chú ý nam nữ chính có quan hệ trước hôn nhân. 3. Không kịch tính, tiết tấu chậm, nhiều tình cảm hàng ngày. Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc ít nói nội liễm được sủng ái lớn lên hàng ngày.  Hoàng đế không phải người lương thiện, tiểu mỹ nhân thích làm nũng ngọt ngào mềm mại. Chênh lệch 8 tuổi, sủng văn, hướng đến hàng ngày, các phương diện đều là 1v1. Tag: hào môn thế gia, tình hữu độc chung, duyên trời tác hợp, ngọt văn. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Minh Trăn | Vai phụ: Kỳ Sùng | Cái khác: Một câu giới thiệu vắn tắt: Tiểu mỹ nhân hay khóc lại bị hoàng đế bắt nạt. Lập ý: Trong bóng đêm cứu rỗi lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, thoát khỏi nghịch cảnh. —— Đôi lời của editor: Bộ này mình nhận từ tháng 5 đến giờ mới mở nè. Truyện sẽ được đăng chậm hơn bộ [TÙY HỨNG] nhé. ~Lại là một chiếc bánh ngọt ngào, mọi người ủng hộ nha
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Văn án: Ai cũng nói bác sĩ Lục lạnh lùng không gần nữ sắc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dâm loạn. Có lẽ sẽ không cô gái nào có thể có được anh đâu, đàn ông càng không được! Chỉ là! Người ở phòng bếp nấu cơm cho bạn gái là ai?! Người làm ấm giường cho bạn gái là ai?! Người tầm ngầm đuổi hết vận đào hoa của bạn gái là ai nữa?! Mọi người khiếp sợ.jpg Bác sĩ Lục nào đó bắn ánh mắt hình viên đạn tới: Có gì lạ! * Đây là chuyện ngọt ngào về một chàng bác sĩ phúc hắc từ thiếu niên đến trưởng thành đều âm thầm bảo vệ yêu thương một cô gái. Vai chính: Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát Nam nữ chính là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật, yêu thầm nhau nhưng không biết còn hay đấu khẩu, xa nhau một thời gian, đến khi trường thành thì chàng câu nàng về nhà nuôi. *** 3 giờ sáng, Trình Hiểu Cát gần như là từ trên xe taxi lăn xuống, sau đó cúi gập người xuống rất thấp, sắc mặt trắng bệch trán đổ đầy mồ hôi, hai tay dùng sức ấn bụng, gần nhưliều mạng cũng phải gắng hết sứccủa mình tới bệnh viện thành phố cấp cứu. Cô tìm được một vị y tá đang trực, run run rẩy rẩy nói: “Xin lỗi…… Tôi bị đau bụng cái loại đau sắp chết.” Y tá kia thấy mặt Trần Hiểu Cát nhăn giống như giấy vệ sinh đã dùng qua, vội qua đi đỡ cô dẫn cô đến phòng khám, “ Trước tiên cô ở nơi này đợi chút, tôi đi gọi bác sĩ Lục, lúc này anh ấy đang đi kiểm tra phòng.” Nói xong y tá kia một đường chạy chậm đi ra ngoài. Trình Hiểu Cát đau đến mức muốn bất tỉnh, đứng không vững liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mới qua năm phút Trình Hiểu Cát lại cảm thấy đã qua nửa thế kỷ, bác sĩ kia lại không tới thì cô hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta! Trình Hiểu Cát đang nghĩ như vậy thì cuối cùng nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong lòng chỉ có một ý niệm: “Mạng mìnhxong rồi!” Đột nhiên lại bắt lấy một tia hy vọng, khẳng địnhlà lớn lên giống mà thôi không có khả năng đúng lúc như vậy! Cô liếc mắt một cái nhìn bàn làm việc, thẻ trên đó viết “ Bác sĩ chính: Lục Nhất Phương.” Trong lòng Trình Hiểu Cát chỉ có thể vang vọng một bài “Lạnh lạnh” để bày tỏ tâm tình cô vào giờ phút này. Y tá đi tới đỡ cô dậy, ngồi ở trên ghế, “Bác sĩ Lục, chính là cô ấy, anh đến khám đi em thấy cô ấy đau lắm.” Bác sĩ được gọi là bác sĩ Lục, dừng một chút nhìn Trình Hiểu Cát gật gật đầu ý bảo cô ngồi đó một lát. Đi đến bồn rửa tay đem nước rửa tay cho lên bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, lại dùng khăn lông cẩn thận lau khô mới đến gần cô. “ Người đẹp còn những bác sĩ trực khác đâu? Tôi thấy bác sĩ Lục rất vội, sẽ phiền đến bác sĩ Lục chứ?” Trình Hiểu Cát khẩn cầu nhìn y tá xinh đẹp, đáng tiếc không có nghe được câu trả lời hài lòng. " Xin lỗi cô, trước mắt có thể xem bệnh chỉ có bác sĩ Lục.” Y tá nói xong liền đi ra ngoài, mặt Trình Hiểu Cát xám như tro tàn nhìnbóng lưng cô y tá rời đi. “Đau chỗ nào?” Mặt Lục Nhất Phương không đổi hỏi, giống như cô với anh không hề quen biết, Trình Hiểu Cát mừng thầm, nhiều năm như vậy, nói không chừng anh không quen biết cô đâu nhỉ? Cuối cùng thiếu nữ mười tám năm đó,trở nênxinh đẹp như vậy thì không quen biết cũng bình thường? “Nơi này đau, rất đau.” Trình Hiểu Cát dùng ngón tay chỉ vào bụng dưới bên phải của cô. “Qua bên kia nằm để tôi khám.” Trình Hiểu Cát ngoan ngoãn đi qua chỗ đó nằm xuống. Lục Nhất Phương đi tới, ấn bụng Trình Hiểu Cát dò hỏi: “Nơi này đau không?” “Không đau.” “Nơi này?” “Không đau.” “Nơi này?” “Ai ai ai! Đau đau đau đau!” Trình Hiểu Cát bị anh ấn kêu thảm thiết liên tục, thiếu chút nữa cho rằng anh dùng việc công để báo thù riêng, cố ý dùnglực lớn như vậy nhưng lại thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, chắc làmình nghĩ oan cho anh rồi đi? Thật là thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai! Tôi - Trình Hiểu Cát cũng có ngày bụng tôi bị Lục Nhất Phương ấn! “Nơi này đau không?” Lục Nhất Phương lại thay đổi chỗ khác, Trình Hiểu Cát lắc lắc đầu. Anh kéo cô dậy, lại hỏi chút mặt khác bệnh trạng sau đó mới nói nói: “Bước đầu kết luận rất có khả năng là viêm ruột thừa, đi chụp CT mới có thể chẩn đoán chính xác.” “Viêm ruột thừa? Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Cát khóc nức nở hỏi. “Cái này thuộc về ruột thừa cấp tính, sẽ phải làm phẫu thuật nhỏ.” Lục Nhất Phương nói, sau đó đem một tờ giấy đã in đưa cho cô, “Cầm tờ này đi đến góc ngoặt tầng 1 để chụp CT.” Trình Hiểu Cát cầm tờ giấy gật đầu " Được, bác sĩ Lục.” Nhìn bóng lưng vặn vẹo của Trình Hiểu Cát,khóe miệng Lục Nhất Phương cong cong, “Bác sĩ Lục?”, Sau đó xoay người đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại, nhấn một dãysố, “ Y tá Văn, cô gái vừa nãy là bạn tôi nhờ cô hỗ trợ chăm sóc một chút, cảm ơn.” Đến khi đối đương trả lời anh mới tắt điện thoại. Rất nhanh đã có kết quả chụp CT, Trình Hiểu Cát bị chẩn đoán chính xác vì ruột thừa cấp tính, yêu cầu lập tức phẫu thuật biết được tin tức này sắc mặt Trình Hiểu Cát càng thêm trắng bệch. “Cái này yêu cầu nằm viện một tuần, chị báo người nhà đến đây chăm sóc đi.” Y tá Văn đề nghị với Trình Hiểu Cát đang nằm trên giương bệnh. “Không cần, tôi mang thẻ chứng minh, thẻ bảo hiểm, thẻ ngân hàng, sổ khám bệnh đều mang theo,một mình tôi cũng có thể.” Trình Hiểu Cát miễn cưỡng mỉm cười, cự tuyệt đề nghị y tá Văn, ba cô ở nước ngoài còn trong nước không có người thân thích gì nhiều, Manh Manh cũng đang đi công tác, chỉ một cuộc phẫu thuật nho nhỏ không cần phải gọi bọn họ tới. Y tá Văn thấy cô nói như vậy thì biết trong lòng cô có điều khó xử, cũng không hề nhiều lời, “Nửa giờ chuẩn bị phẫu thuật, bác sĩ Lục mổ chính.” “Bác sĩ Lục? Chính là bác sĩ Lục vừa nãy?” Trình Hiểu Cát không thể tin được lỗ tai của chính mình. Y tá Văn cười nói: “ Làm sao? Bệnh viện có người quen còn không tốt sao?” “Người quen? Cô nói ai là người quen?” “Bác sĩ Lục, vừa nãy bác sĩ Lục còn gọi cho tôi nói cô là người quen cần chăm sóc hơn, còn nói cô là bạn, làm sao? Hai người có phải hiểu nhầm gì không?” Ánh mắt y tá Văn lóe sáng vô cùng có tinh thần bát quái, nhìn chằm chằm Trình Hiểu Cát. Mời các bạn mượn đọc sách Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây của tác giả Tiểu Nhị Tiểu.
Anh Ấy Rất Điên
Số chương: 95 chương chính văn + 12 chương ngoại truyện Lịch đăng: Ngày chia hết cho 3 trong tháng Thể loại: Sủng, sạch, thanh xuân vườn trường, thiên chi kiêu tử, hệ liệt, HE. Editor: #xanh Có một nữ sinh mới vừa chuyển trường đến Tam trung, cô gái này rất là kì lạ, luôn mặc một cái áo hoodie to, trùm mũ che kín mặt, cùng với quần jean xanh. Cô dường như cũng không muốn nói chuyện, cứ như người câm vậy. Mọi người ở trường thấy cô gái quái đản như vậy,  đều hò nhau suy đoán, cứ nghĩ rằng vì cô quá xấu, nên mới luôn mặc đồ rộng thùng thình, lại còn luôn dùng mũ che hết mặt. Chắc chắn là như thế rồi!!! Ai mà ngờ, khi cô lộ mặt, lại là một mỹ nhân kinh vi thiên nhân*. *(Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy sẽ vô cùng kinh ngạc, khó tin) Rất nhanh tiểu mỹ nhân đã nổi tiếng toàn trường, giá trị nhan sắc có thể càn quét hơn một nửa giới giải trí. Các nam sinh xôn xao không nhịn được nghị luận -- "Cái gì, đó là Tô Mạc Mạc mới chuyển đến đúng không?"..... "Người cứ như búp bê sứ, làn da trắng đến mức có thể véo ra nước!" Các nam sinh bàn luận khí thế ngất trời, không biết ai chú ý đến thiếu niên lười nhác đứng ngay góc tường. "Ngạn ca, cậu thấy tiểu mỹ nhân đó chưa?" Có người bật cười, "Sao Ngạn ca có thể để mắt đến loại con gái không dậy thì nổi như thế, nhóm bạn gái cũ của cậu ấy đều là 36D, thân hình như rắn nước, người sau càng quyến rũ hơn người trước." Thương Ngạn không lên tiếng, không chút để ý liếc qua một cái, cười nhạt một tiếng. Mấy tháng sau. Thương Ngạn làm trò trước mặt học sinh cả lớp, bao vây cả người tiểu mỹ nhân lại giữa bàn và người mình. Anh cúi đầu, ngửi mùi hương nơi cổ cô gái, nhếch mép cười-- "Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài." "..." "Hôn hai cái, sau này anh là của em." - - Thời niên thiếu điên cuồng khí khái, không biết trời cao đất dày, chỉ biết em. * 【 Dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Quỷ tài* lập trình. Đại ma vương phóng đãng x tiểu mỹ nhân an tĩnh, quái thai, mắc bệnh tim bẩm sinh 】 *(Quỷ tài: Những người có tài năng rất rất rất giỏi) "Anh có bao nhiêu khó thuần, cũng chỉ vì em mà thỏa hiệp." 【 Ghi chú 】 1. Ngạn ca học siêu siêu giỏi (trừ ngữ văn), giữ mình trong sạch (không bạn gái cũ). 2. Mạc Mạc mắc bệnh tim bẩm sinh, đoạn sau sẽ làm phẫu thuật. 3. Đây là siêu ngọt văn, không ngọt các người cứ đánh tôi đi. 4. Giai đoạn đầu đề cập đến cuộc thi về máy tính, giai đoạn sau đề cập đến việc thành lập đoàn đội phân tích số liệu, thông tin là hư cấu, xin miễn bới lông tìm vết. *** Review:  31/05/2021                             Tặng hoa (4057)                                                              "Ngạn ca, cậu thấy tiểu mỹ nhân đó chưa?"                                                      Có người bật cười, "Sao Ngạn ca có thể để mắt đến loại con gái không dậy thì nổi như thế, nhóm bạn gái cũ của cậu ấy đều là 36D, thân hình như rắn nước, người sau càng quyến rũ hơn người trước."                                    Thương Ngạn không lên tiếng, không chút để ý liếc qua một cái, cười nhạt một tiếng.                                      Mấy tháng sau.                                                              Thương Ngạn làm trò trước mặt học sinh cả lớp, bao vây cả người tiểu mỹ nhân lại giữa bàn và người mình.                                  Anh cúi đầu, ngửi mùi hương nơi cổ cô gái, nhếch mép cười...                                              "Em hôn anh một cái, anh thả em ra ngoài."                                                      "..."                                                                  "Hôn hai cái, sau này anh là của em."                                                      Thời niên thiếu điên cuồng khí khái, không biết trời cao đất dày, chỉ biết em.”                                           ***                                                                  Những năm Thương Ngạn còn tung hoành ngang dọc ở trường cấp ba không một ai chưa nghe qua cái tên “Thương Diêm La”, đến một cô gái nhỏ mới chuyển trường như Tô Mạc Mạc cũng được nhắc nhở không nên quá thân cận với anh, chạm mặt thì cứ trực tiếp đi đường vòng. Nhưng mà có vẻ vận mệnh luôn thích chơi đùa, nhất là với những đứa trẻ nhút nhát như Tô Mạc Mạc. Chân trước vừa trốn thoát khỏi “móng vuốt” của Thương Ngạn, chân sau đã bị giáo viên đưa ngay vào “miệng cọp”, miễn cưỡng trở thành học trò nhỏ của anh.                                   Tô Mạc Mạc sợ tiếng ồn, sợ nói chuyện, sợ bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cô không sợ Thương Ngạn, dù anh có là Diêm La danh xứng với thực đi nữa. Bởi từ ngay lần đầu chạm mặt, dù anh có chê cô quá nhỏ, cười cô nhút nhát, nhưng cô lại không hề cảm thấy chút ác ý nào, nhiều nhất chỉ như đang giỡn vui với một chú mèo cưng thôi. Phải, Tô Mạc Mạc nghĩ như thế đấy.                                  Nhưng đúng là Thương Ngạn nghĩ như thế thật, ban đầu anh cưng chiều cô hoàn toàn chỉ bởi vì Tô Mạc Mạc là học trò nhỏ của anh, ai cũng không được bắt nạt. Dù vậy, trong một lúc bất cẩn nào đó, bức tường trong lòng Thương Ngạn đã xuất hiện vết nứt, ngày càng lớn, ngày càng sâu, đến tận khi anh đốt cháy cả trái tim mình cho Mạc Mạc, đến cả tàn tro cũng giao cho cô giữ.                                  “... Em có nỗ lực muốn đuổi theo anh… Anh đừng cười nhạo em…”                                              Trong chớp mắt, Thương Ngạn cảm thấy như có người đang nện một cú vào trái tim mình —— có lẽ đã dùng sức lực có thể đập vỡ tường.                                  Vì vậy trong thời gian ngắn, tất cả bức tường trong trái tim đều sụp đổ, bụi bay đầy trời, cấu trúc được kéo dài suốt mười tám năm, nhóc con chỉ vừa dùng một lời nói một ánh mắt đã dẫm lên nơi mềm mại nhất trong lòng anh.                                  Sau này cô đứng ở nơi đó, chỉ cần một giọt nước mắt nhỏ xuống, cũng có thể đập anh đau đớn.                                  Biết rõ đã đem tử huyệt của mình đưa ra ngoài, nhưng không hề hối hận.                                          Thậm chí biết được ý cô không phải là điều mình muốn nhất, nhưng vẫn không nhịn được tự mình đa tình, lừa mình dối người, lấy một câu đơn giản bốn bỏ lên năm, hận không thể khắc từng câu chữ vào sâu trong lòng.”                                  Sau khi xác nhận mình đã “xong”, Ngạn ca hoàn toàn không muốn làm người nữa. Có lẽ “Anh ấy rất điên” nên đổi tên thành “Quá trình tiến hóa từ người tới cầm thú”, “Niềm vui khi không làm người của Thương Ngạn”, hoặc là trực tiếp hơn là “Câu chuyện pháp luật: Bảo vệ trẻ vị thành niên”... :v                                  Ngày tháng bên cạnh Thương Ngạn quá thoải mái, thoải mái đến mức khiến Tô Mạc Mạc gần như quên mất mình đến từ nơi nào, cuộc sống lay lắt hiện tại của cô từ đâu mà đến.                                   Cô từng lẻ loi, một mình ngồi co lại thật lâu trong phòng bệnh đơn sắc trắng. Ngoài cửa sổ là xuân qua thu đến, tiếng cười vui vẻ, đông vui náo nhiệt, thế giới sặc sỡ xán lạn. Vậy nhưng, bốn chữ “sặc sỡ xán lạn” ấy, dường như không liên quan gì đến người chỉ có một màu là cô; đông vui náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô lại không có ai tồn tại.                                  Mãi đến khi anh xuất hiện.                                                           Thương Ngạn là con cưng của trời, ưu tú mà phóng đãng, anh dường như không đặt cả thế gian này vào mắt, nhưng anh có thể chạy khắp nơi mua cho cô một bình sữa nóng, đỡ vỉ than bỏng rát cho cô, thậm chí vì cô mà nổi giận điên cuồng, gánh vác mọi hậu quả cũng không muốn cô chịu một chút mảy may thương tổn. Từ ngày người ấy tới, Tô Mạc Mạc mới biết thì ra cô cũng giống như mọi người, cô không phải quái thai, cô cũng xứng đáng được yêu thương.                                  Mà đối với Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc từ chỗ là học trò, sau đó thành người trong lòng, cuối cùng cô trở thành sinh mạng của anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)                                  Tính cách cô lặng lẽ đến mức khiến người ta đau lòng, ngoan ngoãn đến mức khiến anh không nhịn được muốn chọc ghẹo cô, không vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ được nhiều người yêu mến mà sinh ra kiêu ngạo hay tùy hứng. Vì từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi gia đình sống ở viện điều dưỡng nên ngược lại, Tô Mạc Mạc còn vô cùng rụt rè nhút nhát.                                  Một Tô Mạc Mạc trong sáng xinh đẹp, sạch sẽ như một khối thủy tinh không lẫn bất kì tạp chất nào như vậy khiến Thương Ngạn chỉ hận không thể đưa cả thế gian đến trước mặt cô. Nhưng mà Tô Mạc Mạc không phải thỏ con dễ bắt nạt, cô là mèo hoang, đáng yêu mềm mại, nhưng móng vuốt cũng vô cùng sắc bén. Những kẻ không có mắt chọc đến mình và Thương Ngạn, sẽ không có chuyện cô nhân từ hiền hậu mà bỏ qua.                                     Nhưng những đoạn nhạc đệm đó chỉ là thứ yếu, thứ khiến cả Thương Ngạn lẫn Tô Mạc Mạc sợ hãi nhất là trái tim vẫn đập dần yếu ớt của cô.                                   “Căn bệnh này đã đi theo con từ khi bắt đầu, con cho rằng mình đã không sợ hãi.”                                      “Nhưng mà mẹ ơi, hình như con sai rồi……”                                                      “Nếu con không có gì hết ngay từ đầu, thế thì con sẽ không sợ… Nhưng anh ấy đã cho con, anh ấy dạy con rất nhiều cảm xúc, con dần dần trở nên tham lam mối quan hệ này… Con không muốn biến độ ấm đã chạm đến được trở nên lạnh lẽo, con cũng không muốn buông tay người con đã ôm lấy, con muốn cùng anh ấy mãi mãi, mãi mãi… Ở bên nhau.”                                  Cuối cùng, Tô Mạc Mạc làm một trao đổi với vận mệnh, mà cái giá đặt cược là nửa đời sau cùng Thương Ngạn. Cô ra nước ngoài phẫu thuật tim, cắt đứt mọi liên lạc với người kia.                                  ***                                                                  Trước khi Tô Mạc Mạc rời đi, không ai nói cho Thương Ngạn anh phải đợi bao lâu, đợi một năm, hai năm, hay là năm năm, mười năm… Nhưng anh vẫn cố chấp chờ đợi, thậm chí sau khi biết cô đã khỏe mạnh trở lại nhưng không muốn gặp mình, anh đã tức giận biết mấy. Nhưng anh nguyện chờ đến khi cô muốn trở lại bên anh, chưa từng nghi ngờ dao động dù chỉ một giây.                                  Rốt cuộc anh cũng đợi được, đợi được Tô Mạc Mạc, cũng đợi được nửa đời sau của mình.                                   Với cá nhân tôi, “Anh ấy rất điên” là câu chuyện thanh xuân đáng đọc. Lối hành văn lôi cuốn và hài hước của Khúc Tiểu Khúc được thể hiện rõ nhất trong bộ truyện này. Cách xây dựng hình tượng nhân vật cũng vô cùng độc đáo.                                  Một Tô Mạc Mạc từng không muốn sống, nhưng lại luyến tiếc sinh mệnh vì Thương Ngạn, trở nên dũng cảm và tự tin hơn. Một Thương Ngạn thông minh trác tuyệt, đoạn đường lớn lên thuận buồm xuôi gió, cậy tài khinh người, chưa từng chịu đựng bất kỳ suy sụp nào. Vậy mà cũng có ngày anh sợ hãi, anh thỏa hiệp, anh cúi đầu nhận lỗi vì một cô gái nhỏ.                                   Cùng với đó, những nút thắt về thân thế của Mạc Mạc và lý do cho sự cô độc của cô dần mở ra, những bí mật và mâu thuẫn hào môn được giải quyết thỏa đáng. Cái kết viên mãn vui vẻ với những người xứng đáng chắc chắn sẽ làm hài lòng bạn đọc. Phần chuyển ngữ tuy chưa hoàn hảo, nhưng vẫn đủ tốt để khiến người đọc đắm chìm mà không vơi đi hứng thú.                                  Nếu đang tìm kiếm một câu chuyện đáng đọc để thư giãn trong mùa dịch, chắc chắn “Anh ấy rất điên” là một lựa chọn không tồi, hãy thử xem sao nhé!                                  “Anh nói xem, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua bao nhiêu đêm giao thừa?”                                          Thương Ngạn rũ mắt, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô vài giây.                                          Sau đó anh thấp giọng cười.                                                          “Cái này anh không biết.”                                                          “?”                                                                  Tô Mạc Mạc ngẩn ra, có lẽ không nghĩ rằng sẽ là đáp án này, “Vì sao không biết?”                                      Thương Ngạn buông tay trái, sờ đến tay trái bên người của Tô Mạc Mạc, mười ngón tay đan chặt vào nhau.                                  Anh rũ mắt nhìn cô, mười ngón tay càng thêm nắm chặt, chậm rãi cúi người xuống.                                      Thương Ngạn khẽ hôn lên khóe môi cô gái.                                                      “Vì ai cũng không biết, anh có thể sống qua bao nhiêu đêm giao thừa trên đời này.”                                      Anh dừng lại, mười ngón tay bị anh siết chặt. Thương Ngạn nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống ngón áp út trên mu bàn tay cô.                                  “Nhưng anh biết, mỗi đêm giao thừa ở quãng đời sau này của anh đều sẽ trải qua cùng em.”                                  “Vì em chính là quãng đời còn lại của anh, Mạc Mạc.”                 ____                                                                  “ ” : trích từ truyện.                                                                *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ                       Mời các bạn mượn đọc sách Anh Ấy Rất Điên của tác giả Khúc Tiểu Khúc.