Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ma Đao Ca (Liễu Tàn Dương)

Võ lâm có tránh khỏi kiếp nạn một sông máu đỏ hay không? Tất cả sẽ được thể hiện một cách tài tình sinh động dưới ngòi bút Liễu Tàng Dương qua tác phẩm kiếm hiệp Ma Đao Ca.***

Đầu xuân!

Mặc dù trên những ngọn núi cao nơi xa vẫn phủ đầy tuyết trắng, sớm tối vẫn gió rét căm căm nhưng liễu rũ đã rũ lá xanh, hoa đã hé nụ, loài người đã cảm thấy được mùa xuân đã đến với vạn vật.

Tại phía Tây nam huyện Nam Dương tỉnh Hồ Nam, núi non chập chùng uốn khúc như một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ. Tương truyền Gia Cát Lượng đã từng cất nhà ở tại đây, người lấy tên theo địa danh, địa danh nhờ người lan truyền. Đây chính là Ngọa Long cương, nơi Gia Cát Võ Hầu đã ở ẩn khi xưa.

Trong sơn cốc cây cối sum suê, khắp nơi lộ ra những góc lầu trúc xanh biếc. Nếu không nhìn kỹ, lầu cùng màu với lá cây, khó mà phát hiện ra được. Tìm mua: Ma Đao Ca TiKi Lazada Shopee

Lúc này, nơi một khoảng đất bằng trên Ngọa Long cương vang lên một hồi tiếng cười đùa của trẻ con, thảy đều ngước mặt lên nhìn những chiếc diều đủ hình dạng bay liệng trên không. Có hình chim ưng màu đen, bướm màu sặc sỡ, chim hạc màu trắng và rết to màu tím. Tất cả bọn trẻ con đều đang nhìn chiếc diều hình rết uốn lượn trên không, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hâm mộ và ganh tị.

Thiếu niên thả chiếc diều hình rết tuổi chừng mười lăm mười sáu, tuy mày thanh mục tú nhưng mặt đầy vẻ bệnh hoạn. Y đứng riêng lẻ ở một bên, không cùng đám với những đứa trẻ khác.

Bỗng, thiếu niên thả chiếc diều ưng đen hừ một tiếng thật mạnh, đưa mắt nhìn chiếc diều của mình, bất luận màu sắc hay kiểu dáng đều không bằng người khác, có thể nói là kém nhất so với những chiếc diều khác. Nhất là so với chiếc diều to lớn kia lại càng kém xa, đồng thời y thấy thiếu niên thả chiếc diều rết đứng riêng rẽ một mình, không giao du với những đứa trẻ khác, hiển nhiên là có ý khinh khi, bất giác đôi mắt tam giác trừng lên, lập tức nảy ý.

Y chạy đến giữa bọn trẻ, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói:

- Chúng bây có thấy không, tiểu tử kia thật là hống hách, rõ là khinh khi chúng ta mà!

Bọn trẻ nghe y nói vậy cũng cảm thấy bực tức, cùng đưa mắt về phía thiếu niên thả diều rết, chỉ thấy y đang ngồi trên một tảng đá to thờ thẫn nhìn xuống sơn cốc.

Thiếu niên mắt tam giác như cố ý muốn cầm đầu gây hấn, nhặt lấy một hòn đá nhỏ, vù một tiếng ném vào sợi dây của chiếc diều rết. Đừng thấy thiếu niên mắt tam giác chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng hòn đá ném ra rít vang và rất chuẩn xác, mắt thấy đã sắp trúng vào sợi dây diều.

Một chiếc diều rết dài gần bốn trượng bay trên cao, dĩ nhiên sức rất mạnh. Nếu hòn đá ném trúng dây, chắc chắn sẽ đứt. Ngay khi hòn đá còn cách dây khoảng ba tấc, thiếu niên cô độc ấy bỗng hạ hai tay xuống, hòn đá lướt qua dây, bay xa xa mấy mươi trượng, đã chệch mục tiêu.

Thiếu niên mắt tam giác thoáng ngạc nhiên, lớn tiếng nói:

- Tiểu tử này không phải là người ở quanh vùng này, chúng ta phải ném rơi diều của hắn mới được.

Bọn trẻ lập tức xúm lại, mỗi người nhặt lấy một hòn đá sẵn sàng ném ra.

Thiếu niên cô độc đứng lên, thần thái hết sức điềm tĩnh như không chút ngán sợ lũ trẻ tinh nghịch này.

Thiếu niên mắt tam giác lại lớn tiếng nói:

- Nay ta đếm một hai ba, tất cả cùng lúc ra tay, lần này nhất định phải ném đứt dây diều của hắn... Một!

Bọn trẻ cùng giơ tay lên và nhắm kỹ, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy chiếc diều rết to lớn kia là một niềm sỉ nhục và đe dọa đối với họ chứ không nghĩ là mình đã bị thiếu niên mắt tam giác sai khiến, hiếp đáp một đứa trẻ cô đơn, đó là một hành vi sai trái.

- Hai!

Họ đều mong mình có thể ném đứt dây, nhìn chiếc diều rết to lớn kia bay đi xa mấy dặm, nhìn thiếu niên kiêu căng kia khóc lóc rồi đón nhận những lời khen ngợi của thiếu niên mắt tam giác, lòng mới cảm thấy vui sướng.

- Ba!

Bảy tám hòn đá bay vút đi, nhắm vào sợi dây diều rết. Và cùng lúc ấy, thiếu niên mắt tam giác buông tiếng cười khẩy, vung tay ném ra một hòn đá nhắm ngay mặt thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc chẳng ngờ đối phương lại ném đá vào mặt mình, đương nhiên y cũng không muốn dây diều bị ném đứt nên phải tránh cả hai. Chỉ thấy y hai tay đưa lên hạ xuống thật nhanh đồng thời nghiêng đầu tránh khỏi hòn đá bay vào mặt.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên mắt tam giác lại nhanh như chớp ném ra một hòn đá nhỏ, chỉ nghe soạt một tiếng, dây đã bị đứt, chiếc diều rết uốn lượn trên không bay đi mất dạng trong rừng rậm dưới sơn cốc.

Bọn trẻ liền tức vui mừng reo vang, đồng thời với ánh mắt kính phục nhìn thiếu niên mắt tam giác, một người lớn tiếng nói:

- Sử Báo đại ca qủa nhiên thân thủ bất phàm. Nào! Chúng ta hãy chúc mừng Sử Báo đại ca đi!

Bọn trẻ mắc diều vào cành cây, xúm nhau khiêng Sử Báo lên, tiếng reo hò vang dậy trên Ngọa Long cương.

Thiếu niên cô độc nhướng mày, nhặt lấy bảy tám hòn đá, quát to:

- Các ngươi ném đứt dây diều của người ta, vui lắm phải không?

Sử Báo ngạc nhiên như không ngờ thiếu niên cô độc này lại dám nói năng với y như vậy, bèn từ trên tay bọn trẻ phóng xuống, đôi mắt tam giác trừng lên nói:

- Tại sao không vui? Chả lẽ tiểu tử ngươi dám chống đối hả?

Những thiếu niên khác cũng ưỡn ngực lớn tiếng nói:

- Đúng rồi, diều của ngươi bay mất là tại ngươi xui xẻo, chả lẽ ngươi không phục hả?

Thiếu niên cô độc cười khẩy:

- Nếu như ta ném đứt dây diều của các ngươi, các ngươi có thể vui như vậy không?

Bọn trẻ cơ hồ không dám tin ở tai mình, đồng thanh nói:

- Ngươi dám ném đứt dây diều bọ ta ư? Có lẽ ngươi chưa nghe nói đến tiếng tăm của Sử Báo đại ca phải không?

Thiếu niên cô độc cười khinh miệt:

- Chỉ là một con Tử Báo, có gì là đáng kể?

Sử Báo ngửa mặt cười vang một hồi, y cố làm ra vẻ như người lớn, nghênh ngang tiến về phía thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc trầm giọng:

- Khi nãy ném đứt dây diều của ta, ngươi cười to tiếng hơn ai hết. Bây giờ ta phải xem thử ngươi có thể khóc ra tiếng hay không.

Vừa dứt lời, vung tay ném ra một hòn đá nhỏ.

Sử Báo quay đầu lại nhìn, hòn đá không ném đứt dây diều của y mà dọc theo dây bay thẳng lên chiếc diều ưng trên không.

Chiếc diều ưng ấy cao đến mấy mươi trượng và lại lay động không ngừng trên không, hòn đá lực đạo rất mạnh nhưng độc đáo hơn nữa là bay lên dọc theo dây như thể bị sợi dây hút lấy vậy.

Bọn trẻ chỉ cảm thấy thích thú, cùng vỗ tay reo hò.

Nhưng Sử Báo thì bất giác biến sắc mặt. Chỉ nghe soạt một tiếng, hòn đá bay lên đến bên chiếc diều ưng lực đạo vẫn chưa yếu đi, đã cắt đứt dây ở chỗ chạng ba.

Chiếc diều ưng lập tức lộn vòng, bay đi xa hơn dặm, rơi xuống trên vòm cây.

Sử Báo tức giận quát to:

- Đừng ồn!

Bọn trẻ lập tức im re. Chỉ thấy Sử Báo mặt mày u ám, bắt chước người lớn cười hăng hắc nói:

- Xem thủ pháp của ngươi vừa rồi, nhất định không phải hạng tầm thường. Ngươi là người của phái nào?

Thiếu niên cô độc lạnh lùng đáp:

- Ngươi không xứng đáng biết, cũng không xứng đáng hỏi.

Đoạn quay sang bọn trẻ nói tiếp:

- Vốn ra ta định làm đứt hết dây diều của các ngươi nhưng vì các ngươi chỉ là một bọn đáng thương không có chủ trương, chỉ nghe theo kẻ khác, hành động sai trái mà cũng không biết.

Sử Báo thấy vậy cả giận, xắn tay áo lên gằn giọng nói:

- Tiểu tạp chủng, Sử Báo này hôm nay phải cho ngươi một bài học mới được.

Thiếu niên cô độc cười khẩy:

- Họ Sử kia, ngươi không phải địch thủ của ta đâu, ta khuyên ngươi từ nay đừng cậy thế uy hiếp người nữa, phải biết thân thủ như ngươi chỉ là hạng xoàng xĩnh...

Sử Báo buông tiếng quát to, với thế Ngạ Hổ Phác Thố (hổ đói vồ thỏ) lao tới rồi bỗng đổi thế Đảo Diệu Hầu (quay lại đuổi khỉ), giữa chừng lại đổi chiêu Thập Tự Bãi Liên, song quyền nhanh như chớp công vào trung bàn thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc thoáng giật mình, nhận ra đối phương là người của phái Thái Cực, buông tiếng cười khẩy lách sang bên ba bước tránh khỏi.

Sử Báo ngỡ đối phương khiếp sợ lại với thế Ban Lan Chủy sấn tới. Thiếu niên cô độc lùi thêm hai bước. Sử Báo lại biến chiêu Lãm Tước Vỹ công vào huyệt Linh Đài của đối phương.

Thiếu niên cô độc nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, nhướng mày nói:

- Chúng ta không thù không oán mà ngươi lại xuất thủ tàn độc như vậy, chả lẽ còn chưa biết khó tự lui hả?

Sử Báo liên tiếp mấy chiêu đều bị đối phương tránh khỏi dễ dàng, biết là đã gặp cao thủ nhưng tính y rất tự cao hiếu thắng. Hôm nay nếu bị bại, bọn trẻ này hẳn sẽ khinh y nên y cắn răng tung hết tuyệt chiêu ra tấn công tới tấp.

Thiếu niên cô độc tức giận nói:

- Đây là ngươi tự chuốc khổ vào thân, chớ trách ta độc ác.

Đồng thời lẹ làng lách người sang bên, hai chân tung lên. Chỉ nghe bộp bộp hai tiếng, Sử Báo loạng choạng lùi lại sau năm sáu bước, hai cánh tay đã trật khớp xương.

Bọn trẻ thấy Sử Báo bị đánh bại, thảy đều sợ hãi nhìn nhau, không một ai dám hó hé.

Sử Báo giận dữ nói:

- Các ngươi còn thừ ra đó làm gì? Tiến lên!

Bọn trẻ đành vâng lời xông tới, đấm đá lung tung. Trong số đó chỉ có hai người biết chút ít võ công nhưng để lộ rất nhiều sơ hở.

Thiếu niên cô độc không muốn đả thương họ, lùi ra xa hơn trượng nói:

- Các ngươi không phải địch thủ, đừng tự chuốc khổ vào thân thì hơn.

Sử Báo lớn tiếng nói:

- Ngươi có dám ở đây chờ ta không?

- Chờ ngươi chi vậy?

- Ta về nhà tìm ca ca ta!

Bọn trẻ nghe vậy càng cười phá lên, Sử Báo tức giận quát:

- Các ngươi dám vô lễ với ta thế này, để rồi xem ta có tha cho các người không cho biết.

Bọn trẻ đều từng nếm trải thủ đoạn của y, sợ hãi nín cười ngay.

Thiếu niên cô độc vốn không muốn đa sự, giờ thấy Sử Báo rõ ràng là cậy thế hiếp người. Bọn này đều sợ hắn, sao mình không trừng trị hắn một phen cho hắn bớt thói hống hách.

Thế là chàng trầm giọng nói:

- Được, ngươi hãy mau tìm y đến đây, nhưng ta phải nói trước ta chỉ có thể chờ chừng nửa giờ thôi đấy!

- Nửa giờ đủ rồi, ngươi đừng bỏ trốn đấy!

Thiếu niên cô độc cười khẩy nói:

- Chỉ cần ngươi đừng đi luôn là được rồi.

Sử Báo hừ một một tiếng, phóng nhanh đi xuống đồi.

Thiếu niên cô độc quét mắt nhìn bọn trẻ.

- Tại sao các ngươi lại nghe lời hắn? Chả lẽ không thấy hắn là kẻ ngang ngược hay sao?

Bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng lại không dám, ngập ngừng rồi im lặng.

Thiếu niên cô độc hiểu ý, lớn tiếng nói:

- Các ngươi sợ gì chứ? Có ta ở đây, ca ca hắn đến cũng chẳng làm gì được.

Một thiếu niên trong bọn nói:

- Ngươi không biết, ngoài ca ca hắn, trong nhà hắn còn có người lợi hại hơn.

- Trong nhà hắn còn có những ai nữa?

- Ngoài ca ca hắn, còn có một thúc thúc tuổi tác xấp xỉ ca ca hắn nhưng võ công thì lợi hại hơn ca ca hắn. Còn phụ thân hắn càng...

Thiếu niên ấy không dám nói tiếp, cùng nháy mắt nhau rồi mỗi người một đường giải tán, lát sau đã mất dạng.

Thiếu niên cô độc biết gia đình Sử Báo hẳn là ác bá trong vùng này, hoành hành vô kỵ nhưng chàng chẳng ngán sợ.

Bỗng nghe tiếng y phục phất gió, chỉ thấy Sử Báo theo sau hai người đàn ông trung niên phóng nhanh đến. Một người hai tai to lớn, trán gồ má cao, đôi mắt tam giác rực lên ánh sáng màu vàng cam. Một người vóc dáng cao to, sắc mặt đỏ gay, lưng giắt một chiếc Thái Cực khuyên (vòng).

Thiếu niên cô độc chẳng chút sợ hãi, với người giắt Thái Cực khuyên bốn mắt tiếp xúc hồi lâu không chớp.

Sử Báo đưa tay chỉ chàng nói:

- Tiểu tử, ngươi là môn hạ của ai?

Thiếu niên cô độc biết người này là thúc thúc của Sử Báo, vốn định với lễ tương kiến nhưng thấy đối phương kiêu căng hống hách liền bỏ ý định ấy nói:

- Môn phái của tại hạ chẳng tiện cho biết!

Người giắt Thái Cực khuyên thoáng ngạc nhiên, trầm giọng nói:

- Ngươi biết bổn nhân là ai không?

Thiếu niên cô độc nhìn chiếc Thái Cực khuyên đã biết y là nhân vật hạng nhì của Thái Cực môn và chính là Thái Cực Khuyên Sử Trường Phúc, lão nhị trong Thái Cực nhị tuyệt. Còn người trung niên kia hẳn là Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ, ca ca của Sử Báo.

Thiếu niên cô độc ơ hờ lắc đầu, mặt đầy vẻ khinh miệt nói:

- Tại hạ không biết.

Thái Cực Khuyên Sử Trường Phúc buông tiếng cười khẩy, quay sang Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ nói:

- Hổ nhi, bắt lấy hắn!

Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ giết người như ăn mật ong, y với em trai Sử Báo từng gây nhiều tội ác trong vùng này, không một ai dám trừng mắt hay chau mày trước mặt y.

Y tung mình lướt tới đứng cách thiếu niên cô độc chừng năm bước, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi có gì trăn trối không? Phải biết Sử Hổ này một khi đã động sát cơ là không một ai có thể thoát chết.

Thiếu niên cô độc vừa thấy vẻ mặt nham hiểm của y là đã động sát cơ, trầm giọng nói:

- Các hạ bình sanh đã giết bao nhiêu người vô tội rồi?

Sử Hổ cười vang:

- Mặc kệ có tội hay vô tội, chỉ cần đại gia thấy chướng mắt là giết ngay, nay tính ra đàn ông chừng một trăm, đàn bà con gái cũng có bảy tám mươi, trẻ con dưới mười tuổi có lẽ có khoảng năm sáu mươi.

Thiếu niên cô độc quắc mắt gằn giọng:

- Các hạ có biết câu giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền không?

Sử Hổ cười khẩy:

- Sử Hổ này giết người không bao giờ đền mạng, thiếu nợ không bao giờ trả tiền...

Sử Trường Phúc lạnh lùng ngắt lời:

- Hổ nhi, ngươi còn lải nhải với hắn làm gì?

Sử Hổ ngậm thinh, nhanh như chớp sấn tới tấn công ra ba chiêu.

Thiếu niên cô độc thầm kinh hãi, thì ra Sử Hổ này võ công cao hơn em trai rất nhiều, thân pháp nhanh nhẹn, xuất chiêu hiểm độc.

Thế là chàng quyết tâm lấy mạng y tại đây, nhặt lấy một cành cây khô trên mặt đất thay kiếm chớp nhoáng công ra ba chiêu bức lùi Sử Hổ ba bước.

Sử Trường Phúc thấy vậy hết sức kinh ngạc, Sử Hổ đã buông tiếng quát vang, lại tung mình lao tới, quyền đổi sang trảo rít gió ghê rợn, thì ra là Thái Cực trảo, một tuyệt học của Thái Cực môn.

Thiếu niên cô độc hết sức căm thù đôi trảo của y bởi đôi trảo này đã từng giết chết hàng mấy trăm người vô tội. Chỉ thấy cành cây trong tay chàng rung lên hóa thành bảy tám đóa hoa kiếm nhỏ quét vào đôi trảo của đối phương.

Sử Trường Phúc kinh hãi vội quát:

- Dừng tay!

Nhưng thiếu niên cô độc đã bừng sát cơ, đâu chịu thu chiêu. Chỉ nghe soạt một tiếng, cổ tay trái của Sử Hổ đã bị tiện lìa, máu tuôn xối xả.

Sử Hổ lùi sau năm bước, trán nổi gân xanh, mồ hôi đổ ra như mưa.

Sử Trường Phúc vốn định hỏi rõ môn phái của thiếu niên này vì y nhận thấy kiếm thuật của chàng huyền diệu tuyệt luân, uy lực cương mãnh kinh người. Nhưng thấy Sử Hổ đã bị tiện mất một bàn tay trở thành tàn phế từ đây, ý định thỏa hiệp liền tiêu tan, cười hung tợn nói:

- Tiểu tử, ngươi đã không vị tình thì đại gia cũng chẳng kể ngươi là môn hạ của ai!

Đoạn hai tay đưa lên ngang ngực chuẩn bị xuất thủ.

Thiếu niên cô độc trầm giọng nói:

- Khoan đã! Nghe đâu Thái Cực Khuyên là cao thủ hạng nhì của Thái Cực môn, một đôi Thái Cực khuyên khá là lợi hại. Hôm nay tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một phen.

Sử Trường Phúc vốn đã có ý lấy binh khí xuống nhưng còn e ngại đến thân phận, giờ nghe đối phương nói vậy liền choang một tiếng rút lấy đôi vòng thép đường kính hơn thước rưỡi. Tiếng vang kinh tâm động phách, trên tỏa sáng xanh biếc, hiển nhiên có tẩm kịch độc.

Thiếu niên cô độc thoáng giật mình như vẫn điềm tĩnh nói:

- Tại hạ xin mạn phép!

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ma Đao Ca PDF của tác giả Liễu Tàn Dương nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Bán Yêu Tư Đằng (Vĩ Ngư)
Người sống trên thế gian này phải có một mục tiêu, có một hy vọng. Ngay cả bài tập làm văn của học sinh tiểu học cũng viết về “Ước mơ của em”. — Ước mơ của cậu là gì? — Lại làm người lần nữa.. Còn cô? — Trở thành yêu lần nữa. Lời Người Dịch Tìm mua: Bán Yêu Tư Đằng TiKi Lazada Shopee Sau thành công với tác phẩm ngôn tình kinh dị Oán Linh Chạm Chuông (hay còn được gọi là Chuông Gió) đã được mua bản quyền chuyển thể thành phim. Lại một lần nữa Vĩ Ngư đưa chúng ta đến với thế giới yêu ma quỷ quái, kinh dị rùng rợn nhưng pha lẫn hài hước của Bán Yêu Tư Đằng. Tư Đằng - Một yêu nữ có nguyên thần là cây mây. Cô bị chúng lão đạo sĩ giết chết vào thời Dân Quốc tại Thượng Hải. Bảy mươi sáu năm sau vô tình được máu một con người rót vào tim cứu sống. Nhưng bị mất đi phần lớn phép thuật và sức mạnh, trở thành một “bán yêu”. Cô quyết tâm đi tìm chúng lão đạo sĩ năm xưa báo thù, nhưng lại gặp phải cảnh còn người mất, kẻ thù đã mồ yên mả đẹp. Cô biết trả thù ai? Tần Phóng - Một thanh niên đẹp trai, giỏi giang và giàu có. Nhưng cuộc đời của anh chỉ có thể hình dung bằng một câu “Gặp sai người sai thời điểm là thê lương”. Anh có một vị hôn thê không rõ lai lịch, dẫn đến việc bị mất tính mạng. Vô tình được một luồng yêu khí cải tử hồi sinh, trở thành một “nửa người”. Nhưng cái giá phải trả là phải luôn kề cận yêu nữ kia, còn bị cô ta bắt làm nô dịch. Là họa hay là phúc? Chúng tiểu đạo sĩ hưng phấn như được ra nước ngoài du lịch, tụ tập bên nhau hớn hở thảo luận: “Nghe nói có yêu quái xuất hiện hả?”, “Là yêu quái thật sao? Có mấy cái mũi, mấy con mắt?”, “Nhất định phải chụp hình nó đăng lên mạng mới được.” - Bên kia là yêu quái chịu đựng gian truân, quyết tâm báo thù. Bên này là giới đạo môn thế kỷ hai mươi mốt vui chơi lười nhác mấy chục năm. Biết làm sao cho phải? Liệu yêu quái có luôn làm điều ác, mà đạo sĩ luôn làm điều thiện? Cuối cùng là ai sẽ thắng, ai sẽ thua? Liệu Tần Phóng có thể trở lại làm người và Tư Đằng có thể trở lại làm yêu quái như ý nguyện ban đầu của mình chăng?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Vĩ Ngư":Bán Yêu Tư ĐằngChâm NươngChuông Gió Quyển 4 - Hắc ĐiệpChuông Gió Quyển 5 - Vĩ NgưChuyện Tháng TưChuông Gió Quyển 1 - Thực CốtChuông Gió Quyển 2 - Căn TuChuông Gió Quyển 3 - Phi TiênĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bán Yêu Tư Đằng PDF của tác giả Vĩ Ngư nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp) (Mỹ Nhân Vô Sương)
Mình công nhận lời tác giả là đúng, đọc truyện này không cần mang theo não, nhất là cái logic xác ướp nghìn năm trước phải là tóc dài nó không có tồn tại đâu. Đây là một truyện với cốt truyện hơi hơi lạ, ừm mà thật ra đối với mình nó rất lạ rồi. Nữ chính Ninh Mật Đường cùng bạn đi tham quan một ngôi mộ cổ vừa được phát hiện, cô lỡ đứt tay để máu mình chạm vào một chiếc áo bào trong quan tài và rồi một tối mưa sa bão táp cái xác ướp quấn đầy vải trắng đó đứng sừng sững cạnh chân giường cô. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nữ chính sợ ngất cmnl. Sáng dậy Ninh Mật Đường còn nghĩ mình nằm mơ, cho đến khi đi ra khỏi phòng vẫn thấy cái xác ướp quấn băng trắng đó đang ở trong nhà mình, băng vải trên người vẫn ướt do tối qua “nó” tự lẻn đi khỏi khu nghiên cứu khảo cổ thì bị mắc mưa:v Đằng sau lớp vải quấn kia là một anh chàng đẹp trai cao to tám múi, chính là nam chính xác ướp Mạc Hoài của chúng ta, nam chính đã lên sàn một cách đáng sợ như vậy đấy. Tìm mua: Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp) TiKi Lazada Shopee Mạc Hoài là một cái xác ướp có vẻ giàu có, khi khai quật mộ anh là cả một khung cảnh chói lóa bởi bạch ngọc, bởi trận pháp hồi sinh tùy táng 111 người. Nhưng Mạc Hoài tỉnh lại sau hơn nghìn năm và không nhớ gì cả. Anh chỉ biết đi theo Ninh Mật Đường vì mùi máu của cô, đó là một sự ràng buộc. Sau đó Mạc Hoài bám dính lấy Ninh Mật Đường cầu thu dưỡng cầu chở che cầu yêu thương. Ninh Mật Đường là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung văn, hơn hết cô là một nhà văn mạng nổi tiếng, thành công trong việc xuất bản sách và cả bản quyền phim. Đặc biệt, cô có thể ngửi được mùi vị không bình thường, mùi vị đó cho cô biết người đối diện có bình an, sắp gặp nguy hiểm hay sắp tử vong. Ninh Mật Đường với tính cách không tranh đoạt, không so đo, tính cách khá trầm tĩnh và chững chạc. Sau khi Ninh Mật Đường tìm mọi cách mà không “bỏ rơi” được Mạc Hoài, cô đành chấp nhận phải ở cùng anh ta. Ban đầu Ninh Mật Đường vẫn còn rất bài xích bởi vì Mạc Hoài đẹp thì có đẹp, hiền thì có hiền, lại hay bán manh tỏ ra ủy khuất, nhưng việc giữ một cái xác ướp sống lại trong nhà cũng rất thách thức thần kinh đó nha. Nhưng dần dần Ninh Mật Đường lại bị sự ngây ngô quan tâm của Mạc Hoài làm cảm động và sa chân vào lưới tình ngọt ngào mà Mạc Hoài giăng ra - cách tán tỉnh do anh học từ tivi ra ạ:v Nên phải công nhận với mấy nam chính “không bình thường” kiểu này thì tivi là cả kho tàng kiến thức. Khi tình cảm hai người đang êm đẹp sến súa ngọt ngào ngược chết biết bao nhiêu F.A thì đùng một cái, Mạc Hoài có lại ký ức. Mạc Hoài vốn nghìn năm trước là một đế vương, với đế vương thì không nên có điểm yếu mà anh thấy Ninh Mật Đường chính là điểm yếu của mình nên đòi chia tay dọn nhà đi. Người ta nói “quân vô hí ngôn”, nhưng Mạc Hoài lại tự vả mặt mình một phát vang dội khi chính anh chỉ vài hôm sau lại chạy theo Ninh Mật Đường cầu cô đừng bỏ rơi anh. Dù có nhớ lại thì Mạc Hoài vẫn là Mạc Hoài, bản tính thích bán manh ủy khuất hay ghen tuông làm nũng cầu hôn hôn sờ sờ vẫn không thay đổi. Sở thích không mặc quần áo thích khoe thân với Ninh Mật Đường vẫn không thay đổi. Chỉ là sau khi nhớ lại thì bớt đi một xíu ngây ngô mà thôi. Sau khi đọc xong mình cực thích tính cách nam chính vì anh ấy chính là muối của truyện mà: Mạc Hoài có đặc tính đặc trưng của nam chính trung khuyển thê nô, đội Ninh Mật Đường lên đầu và cực bám người. Mạc Hoài là xứng với câu “cao thủ không bằng tranh thủ”, là một thanh niên biết tranh thủ cơ hội. Mạc Hoài không thích mặc quần áo, Mạc Hoài thích khoe thân cho Ninh Mật Đường xem, hạnh phúc khi được Ninh Mật Đường sờ sờ, dù cô không muốn xem đâu. Mạc Hoài nói trừ anh ra tất cả đàn ông đều là người xấu, không ai tốt bằng anh đâu. Mạc Hoài nói với Ninh Mật Đường đừng ghét bỏ anh, em “ghét” anh cũng được nhưng đừng “bỏ” anh. Mạc Hoài thích ngược đám FA bằng cách khoe ân ái trắng trợn. Mạc Hoài sau khi có lại ký ức hay xưng “trẫm”, nhưng “trẫm” khi xưa hậu cung không một bóng hồng, nay sống lại triều đại cũng mất, nghèo túng. Tóm lại là Mạc Hoài cực cực đáng yêu.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp) PDF của tác giả Mỹ Nhân Vô Sương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Mỹ Nhân Vô Sương)
Văn án: Trước đến nay Ninh Mật Đường chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại bị một cái xác ướp bám dính không rời. Đoạn ngắn: [Trước khi trở thành bạn trai] Xác ướp nọ túm lấy góc áo Ninh Mật Đường, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt. Ninh Mật Đường quay đầu lại, hung tợn mà trừng hắn: “Có buông tay ra không?” Tìm mua: Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp TiKi Lazada Shopee Xác ướp nhấp đôi môi mỏng, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng nhất quyết không buông. “Nói rồi, đừng có đi theo tôi, anh như vậy thực khiến người ta ghét.” Đoạn ngắn: [Sau khi trở thành bạn trai] Trong phòng bật máy sưởi cho nên có chút khô nóng. “Đường Đường, em chờ một chút, quần này hơi khó cởi.” Mắt Mạc Hoài đen láy, ướt át mê ly, nhìn Ninh Mật Đường bằng ánh mắt khẩn cầu, lại e sợ cô ghét bỏ anh tay chân chậm chạp. Giọng Ninh Mật Đường mềm mại, nhẹ trấn an: “Từ từ thôi, A Hoài, anh vội gì chứ?” Mạc Hoài dùng sức, lôi lôi kéo kéo thắt lưng: “Tất nhiên là anh vội rồi.” Anh ngượng ngùng lại xấu hổ: “Đường Đường, là lần đầu tiên muốn sờ… Sờ anh, anh thực sự vui lắm.” Ninh Mật Đường: “…” Truyện còn có tên khác là [Cùng xác chết nói chuyện yêu đương] 1. Nữ chính xinh đẹp có thể ngửi được cái chết X bậc đế vương dính người, lại hay làm nũng, nam chính là xác ướp. 2. Nam chính cơ thể lạnh băng, không có nhịp tim, đặc biệt dính người yêu, toàn văn ngọt ngọt, ngọt đến sâu răng. 3. Toàn văn không có logic, logic chết ở nơi nào đó rồi, chỉ là tiểu thuyết, tất cả không cần quá suy tính để ý, có thể thích hoặc không thích, đừng tổn thương trái tim tác giả. Văn án cũ: Đối với việc bạn trai là một xác ướp, Ninh Mật Đường chỉ cảm thấy: Bạn trai có nhiệt độ cơ thể lạnh băng, thích được cô sưởi ấm. Bạn trai không có nhịp đập trái tim, không có mạch đập. Bạn trai đặc biệt dính cô, đặc biệt là đêm trăng tròn hung hăng dính cô nói chuyện yêu đương. Lúc này, cả thân thể cao lớn đĩnh đạc hơn người của Mạc Hoài như không có xương có cốt, dựa cả vào trên người Ninh Mật Đường, “Đường Đường, trăng tròn cảnh đẹp như thế, chúng ta hẳn là nên làm cho đêm nay trở nên đẹp hơn.” Ninh Mật Đường đẩy anh ra: “Nghe không hiểu đâu.” Hai mắt Mạc Hoài long lanh, đầy trông mong mà nhìn cô, lại lần nữa sáp lại, cắn lấy đôi môi ngọt như bôi mật của cô, ngửi được hơi thở thơm ngọt của cô: “Trời tối, chúng ta nên đi ngủ nào.” Nước mắt Ninh Mật Đường hóa thành băng, sao mà gần đây ánh trăng mỗi đêm đều tròn đến thế.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp PDF của tác giả Mỹ Nhân Vô Sương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bạn Trai Thiên Tài (La Lí La Sách)
Văn án: Ai cũng biết Trần Mặc là đệ nhất danh khối trung học toàn thành phố, người cũng như tên, trầm mặc ít lời, như một đoá hoa lạnh lùng lại kiêu ngạo, chỉ nói chuyện với duy nhất Nguyễn Manh. Nhưng điều mọi người không biết chính là, đoá hoa cao lãnh này, khi học tiểu học lớp một từng bị kêu là “thằng nhóc câm”, lúc ấy luôn là tiểu bá vương Nguyễn Manh che chở cậu. Hơn nữa sách vở của đoá hoa cao lãnh này rất đặc biệt, tất cả mặt trên đều viết tên cô. Sau đó, cô hôn đoá hoa băng lãnh là cậu xong, liền chạy đến mất dạng. Tìm mua: Bạn Trai Thiên Tài TiKi Lazada Shopee Nhiều năm sau, cậu chặn cô ở một góc, thanh âm hơi hơi mang theo chua xót, lẩm bẩm, “Tớ sai, nhưng tớ ít nhất sẽ không quên đi chuyện bản thân đã làm.” Nói xong, cậu cúi người, dùng sức hôn cô. Nhiều năm sau tại một đỉnh núi nọ, có người hỏi Trần Mặc: “Trần tổng, mối tình đầu của ngài là khi nào?” Trần Mặc bình đạm trả lời: “Năm nhất.” “Sơ trung hay cao trung?” Trần Mặc: “Tiểu học.” “……” đoá hoa băng lãnh này thực sự là trưởng thành sớm! Cả thế giới này đều bị cậu ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có Nguyễn Manh có thể tiến vào.***Đối diện nhà cô bé Nguyễn Manh vừa chuyển đến một gia đình mới, nên bố dắt bé sang nhà hàng xóm chào hỏi làm quen. Thế nhưng kì lạ là cậu nhóc bằng tuổi bé con họ lại chẳng thú vị chút nào, cho dù bé nhiệt tình nói chuyện hay muốn kết bạn thì vẫn trầm mặc lạnh nhạt không nói gì rồi đi mất. Sau này, bố mẹ nói cho bé biết, cậu bạn kia bị bệnh nên không thích giao tiếp cùng người lạ, hy vọng bé có thể giúp cậu hòa nhập với mọi người. Nguyễn Manh khi ấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết nghe lời. Vì thế, bé quyết định phải bảo vệ và đối xử thật tốt thật tốt với cậu. Bởi bé hy vọng, cậu sẽ khỏe lại, sẽ vui vẻ chơi đùa cùng bé khắp nơi. Cô bé Nguyễn Manh tựa như một vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, cho dù nhìn ở bất kì đâu cũng lấp lánh xinh đẹp và tràn ngập sức sống. Cô bé hay nói, hay cười lại đặc biệt tinh tế và giàu lòng lương thiện. Sự xuất hiện của cô trong những năm tháng ấy, đã đem những tia nắng ấm áp nhất xóa tan đi sự cô độc đến mức lạnh giá trong lòng một người. Đó chính là cậu bé thiên tài nhưng tự kỉ Trần Mặc. Khi ấy, Nguyễn Manh không hề biết nhiều như vậy, cô bé chỉ biết Trần Mặc là hàng xóm, là bạn của mình, cậu ấy kì lạ như thế nào cũng không sao cả. Các bạn khác ức hiếp cậu, cô sẽ đánh, các bạn khác trêu chọc cậu, cô sẽ mắng, các bạn khác không chơi cùng cậu, cô sẽ chơi. Cô bé muốn mình trở thành người đầu tiên làm cho cậu biết rằng, thế giới này nếu không có ai bên cậu thì vẫn còn cô ở đây. Tất cả, đều tự nhiên như vậy, chân thành như vậy… Vì thế, bên cạnh cậu bé Trần Mặc lạnh nhạt không nói lời nào luôn là cô bé Nguyễn Manh líu ríu đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện trưa nay ăn gì, bài nào không làm được, bị mẹ phạt ra sao… Nguyễn Manh cũng không hề buồn lòng khi cậu không trả lời, bởi vì cô bé biết, cậu sẽ luôn kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ tất cả. Thế nên, cô bé không ngại ngần mỗi tối chạy đến nhà nhờ cậu giảng bài, còn mua thêm bức tranh ghép hình thật lớn sang chơi chung. Thời gian ở cùng cậu, luôn yên tĩnh dịu dàng và đặc biệt ấm áp. Có lẽ, ngay từ những khoảnh khắc tưởng như bình dị này, đã lặng lẽ thắp sáng những vì sao nho nhỏ trong lòng cả hai, để chẳng biết tự bao giờ lại biến thành dải ngân hà dài rộng trong đêm đen thăm thẳm mất rồi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Thiên Tài PDF của tác giả La Lí La Sách nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.