Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Và Tuổi Trẻ

Tình yêu và tuổi trẻ (nguyên tác tiếng Pháp: Fermina Márquez) là câu chuyện xảy ra dưới một mái trường trung học trong một bầu không khí đầy thơ và mộng. Một nữ sinh Nam Mỹ, quý phái và thánh thiện, bị quyến rũ và phải lòng trước hai cậu thiếu niên. Một cậu đã sành sỏi, già dặn trong sự chinh phục và một cậu có tâm hồn đầy phức tạp và đầy thao thức, bị xâu xé giữa những khát vọng sâu thẳm và âm u nhất. Câu chuyện của tuổi học trò, của thời niên thiếu. Có lẽ không phải tình cờ mà Valery Larbaud đã chọn những tâm hồn niên thiếu làm nhân vật chính cho tác phẩm. Bởi ai còn lạ gì, đó là lứa tuổi nhiều phép lạ nhất của đời người. Với Tình yêu và tuổi trẻ, Larbaud không mô tả, không phân tích, không kể; trái lại, ông gợi lên một thế giới, ông làm sống lại cái thế giới đó không phải dưới mắt mà ngay trong tâm hồn người đọc, cũng như chính ông, ông không tìm kiếm những chất liệu làm nên cái thế giới đó từ bên ngoài mà ở chính nơi ông. Tình yêu và tuổi trẻ chính là câu chuyện của mỗi người trong chúng ta, là cuộc “phiêu lưu” kỳ diệu của tâm hồn niên thiếu mãi mãi còn là tâm hồn bạn của mỗi người trong chúng ta. Cuốn truyện được viết bằng ngôi thứ nhất. Và khi xếp quyển sách lại, dường như người đọc không còn nhớ rõ hay phân biệt lúc nào ngôi thứ nhất đó là “tôi” và lúc nào nó là “chúng tôi”; và có lẽ sau khi kết thúc câu chuyện kể, chính tác giả cũng không còn phân biệt được điều đó. Hơn thế nữa, cái “tôi” của tác giả cũng chính là cái “tôi” của người đọc. Và cái “chúng tôi” đã trở thành cái “chúng ta”. Bởi từ lúc nào (từ lúc nào? Có phải từ dòng chữ thứ nhất khi “ánh phản chiếu từ khung cửa kính của phòng khách chợt lướt qua trên sân cát” báo hiệu sự xuất hiện rực rỡ của người con gái có tên là Fermina?) người ta đã không còn đóng vai khán giả nữa, người đọc đã thực sự bước vào sân khấu muôn đời của lứa tuổi thần tiên. Bạn đã có mặt trong ngôi trường trung học đó, đang ngồi trong lớp học, hoặc đứng cười khúc khích bên hàng rào sim, hoặc đang sánh bước bên nàng Fermina kiều diễm: bạn là Santos, bạn là Léniot, bạn là Camille Moûlier, bạn là tất cả mọi người, bạn là từng người một. Bạn chuyện trò, nói năng, mơ ước, khát vọng... Lớp học kia là lớp học của bạn. Những tâm hồn bạn kia lànhững tâm hồn bạn của chính bạn. Và lời kể kia không còn là lời kể của người kể chuyện mà của chính người nghe chuyện. Kỳ lạ thay, người đọc không ngừng viết và viết lại câu chuyện. Hãy cảm ơn Valery Larbaud đã cho ta cái cơ hội đó, cảm ơn ông đã đưa chúng ta trở về lớp học ngày nào, ngồi vào chỗ ngồi của chính mình. “Không có gì thay đổi, thêm một ít bụi trên các bàn học, chỉ có thế.” Chỉ có thế. Mỗi người đều nhận ra điều đó, một sự thật vô cùng đơn giản nhưng cũng vô cùng khốc liệt. Bởi lớp bụi mỏng kia đã đủ vùi lấp một đoạn đời, một thế giới. Đó là cái gì còn lại khi thời gian đã vỗ cánh bay xa và cùng bay xa theo nó cả một lứa tuổi vàng. Ta vẫn ngồi đó, trong lớp học cũ, nơi bàn học cũ. Tiếng bước đâu đây, tiếng cười đâu đó... Không, chỉ có mình ta thảng thốt kêu lên: Đâu mất cả rồi, những tâm hồn bạn trìu mến ngày nào, họ đã đi về đâu, ai còn, ai mất giữa dòng đời đầy bất trắc, tang thương? “nhiều người đã chết, cậu ơi, nhiều người đã chết!” Nhiều người đã chết, như Léniot, người học sinh xuất sắc với tâm hồn tối tăm, đày ải, như bao người khác “đã chết cho tổ quốc”... Và những ai còn sống, họ trôi dạt về đâu? Còn Fermina Márquez, nàng tiên đã từng ngự giữa “triều đình tình ái” ngày nào, nàng hiện sống ra sao dưới vòm trời Colombie xa lắc? Hãy tưởng tượng rằng nàng hạnh phúc. Vâng, hãy tưởng tượng... Quyển sách xếp lại, dường như ta vẫn ngồi đó trong lớp học cũ, nơi bàn học cũ. Mãi mãi ngồi đó. Ngậm ngùi... ------------------------- Trong suốt nửa đầu thế kỷ XX, Valery Larbaud là một khuôn mặt sáng ngời trên văn đàn Pháp, bên cạnh những André Gide, Jean Cocteau, Léon Paul Fargue... với những công trình sáng tác (thơ, kịch, tiểu thuyết), phê bình cũng như dịch thuật, tất cả tạo cho ông một địa vị vững chắc và nhất là đã gây một ảnh hưởng lớn lao trên nền văn chương Pháp hiện đại. Hãy nói về chuyện dịch thuật. Trong địa hạt này, Valery Larbaud là người đã giới thiệu cho độc giả Pháp những tác phẩm và tác giả ngoại quốc giá trị của Ý, Tây Ban Nha, Anh, Mỹ, v.v... Ông đã từng được xem là một lý thuyết gia về dịch thuật không chỉ nhờ ở kiến thức về ngữ học cho phép ông đọc được hầu hết các thứ tiếng quan trọng trên thế giới mà còn ở những phân tích sâu xa của ông về công việc mà ông gọi là “trường đức hạnh đẹp và cố định”. Trước cả Malraux, có lẽ ông là người đầu tiên giới thiệu William Faulkner cho độc giả Pháp qua bài tựa của quyển Tandis que J’agonise. Ông cũng là người đã từng cộng tác với James Joyce trong việc duyệt lại bản dịch tác phẩm lừng danh thế kỷ của tác giả trên là Ulysses. Hơn ai hết, trong thế hệ đương thời, có lẽ Valery Larbaud là nhà văn “châu Âu” của Pháp với nguồn cảm hứng luôn vượt khỏi biên giới quốc gia. Ông đúng là một công dân châu Âu, một mẫu người không biên giới. Với con người đã từng đi rất nhiều đó, dường như chỉ có một nền Cộng hòa mà ông luôn trung thành, đó là Cộng hòa của chữ nghĩa: “Xứ sở gần gũi với tôi nhất, đó chính là nghề nghiệp của tôi”… ------------------------- Huỳnh Phan Anh sinh năm 1940, tên thật là Huỳnh Thành Tâm, học triết ở Đà Lạt giai đoạn 1961-1964, dạy triết học ở Sài Gòn, ông tự nhận mình là nhà giáo “đi lạc vào văn học”. Trước năm 1975, ở Sài Gòn, Huỳnh Phan Anh cộng tác với bán nguyệt san Văn, tuần báo văn nghệ Văn học, Vấn đề, Khởi hành... Ông viết phê bình, nghiên cứu, dịch thuật, làm báo, viết văn, mảng nào cũng để lại những dấu ấn. Các tác phẩm phê bình của ông được nhiều người biết đến: Văn chương và kinh nghiệm hư vô, Đi tìm tác phẩm văn chương...; các dịch phẩm: Bãi hoang (J.R. Huguenin), Tình cuồng (Raymond Radiguet, dịch chung với Nguyễn Nhật Duật), Tình yêu và lý tưởng (Thomas Mann), Tình yêu và tuổi trẻ (Valery Larbaud), Thời gian của một tiếng thở dài (Anne Philipe), Hò hẹn trên đồi (Anne Philipe), Thế giới của Sophie (J. Gaarder), Lạc lối về (H. Boll), Tình yêu bên vực thẳm (E.M. Remarque), Cỏ (Claude Simon)... Từ năm 2002, ông định cư tại San Jose, Hoa Kỳ. *** Lời dịch giả Trong một bài viết nhan đề “Valery Larbaud hay vinh dự văn chương”[1], thi sĩ Saint-John Perse đã viết về nhà văn này: “Ông là người của ngôn ngữ, lúc nào cũng sùng kính bản chữ viết và tất cả những gì nó dành cho nhân vị con người, cho chính cuộc phiêu lưu của con người”. Trong suốt nửa đầu thế kỷ XX, Valery Larbaud là một khuôn mặt sáng ngời trên văn đàn Pháp, bên cạnh những André Gide, Jean Cocteau, Léon Paul Fargue… với những công trình sáng tác (thơ, kịch, tiểu thuyết), phê bình cũng như dịch thuật, tất cả tạo cho ông một địa vị vững chắc và nhất là đã gây một ảnh hưởng lớn lao trên nền văn chương Pháp hiện đại. Hãy nói về chuyện dịch thuật. Trong địa hạt này, Valery Larbaud là người đã giới thiệu cho độc giả Pháp những tác phẩm và tác giả ngoại quốc giá trị của Ý, Tây Ban Nha, Anh, Mỹ, v.v… Ông đã từng được xem là một lý thuyết gia về dịch thuật không chỉ nhờ ở kiến thức về ngữ học cho phép ông đọc được hầu hết các thứ tiếng quan trọng trên thế giới mà còn ở những phân tích sâu xa của ông về công việc mà ông gọi là “trường đức hạnh đẹp và cố định”. Trước cả Malraux, có lẽ ông là người đầu tiên giới thiệu William Faulkner cho độc giả Pháp qua bài tựa của quyển Tandis que J’agonise. Ông cũng là người đã từng cộng tác với James Joyce trong việc duyệt lại bản dịch tác phẩm lừng danh thế kỷ của tác giả trên là Ulysses.Hơn ai hết, trong thế hệ đương thời, có lẽ Valery Larbaud là nhà văn “châu Âu” của Pháp với nguồn cảm hứng luôn vượt khỏi biên giới quốc gia. Ông đúng là một công dân châu Âu, một mẫu người không biên giới. Với con người đã từng đi rất nhiều đó, dường như chỉ có một nền Cộng hòa mà ông luôn trung thành, đó là Cộng hòa của chữ nghĩa: “Xứ sở gần gũi với tôi nhất, đó chính là nghề nghiệp của tôi”. Liệu có cần nhắc nhở ra đây là Valery Larbaud rất giàu (ông thừa hưởng ngay khi còn trẻ, rất trẻ, một tài sản khổng lồ do cha ông để lại bởi việc khai thác suối nước nóng). Trọn đời ông thể hiện qua hai mối đam mê: đi và đọc, và phải chăng hai mối đam mê chung quy chỉ phát xuất từ một mối lo âu duy nhất: sự cảm thông. Ông viết: “Càng lúc tiếng bánh xe đang chạy càng hòa quyện vào tư tưởng tôi”. Câu nói thâu tóm khá đầy đủ tâm hồn nhà văn, hình ảnh của một du khách say mê và đau khổ, bởi không có chuyến tàu nào có thể mang hắn đi xa, đến tận nơi hắn muốn tới, bởi “tất cả chỉ là một đêm tối bao la”. Và khi tất cả mọi con tàu đều đã bất lực, người du khách kia chỉ còn biết kêu gọi tới chữ nghĩa kỳ diệu để thực hiện một chuyến đi khác không kém phần kỳ thú, chuyến đi vào chính vũ trụ của tâm hồn mình, người du khách không đi nữa, hắn im lìm ở một chỗ, hắn nhìn vào nội giới hắn, bắt đầu một cuộc phiêu lưu khác, cuộc phiêu lưu khởi sự từ một ước muốn. “Ước muốn trở về, nó đã có mặt. Người ta thức giấc sớm hơn, người ta bắt đầu sắp xếp lại bàn viết. Đó không là công việc một ngày. Một lần người ta thay những ngòi viết đã rỉ sét. Một lần khác nữa người ta đi mua các món như những tờ giấy chậm, một cây bút chì mới (hiệu tốt của Mỹ), một cục gôm… Sau cùng, đến ngày người ta ngồi vào bàn làm việc. Lúc bấy giờ một niềm im lặng bát ngát, một niềm im lặng dịu dàng và thuần khiết dàn trải quanh ta. Ta đã tìm ra ‘lẽ sống’ của ta. Thế giới không thể xen vào công việc của ta, thế giới không có cái quyền đó; những gì nó làm, nó nghĩ, nó nói, tất cả không quan trọng lắm. Ta chìm đắm trong công việc của ta, bình yên với chính ta, với những người quanh ta, với thành phố trong đó ta đang sống…”. Quả thật, viết đối với Larbaud là một cuộc dấn thân toàn diện, là cuộc phiêu lưu trong trạng thái im lìm, là lẽ sống, là định mệnh chứ không chỉ là một “thiên đường giả tạo”. Larbaud hay là vinh dự văn chương: đối với ông, ngôn ngữ chính là quyền năng tối thượng, niềm tin của ông đặt trọn trong lời nói và chữ viết. Ông không thắc mắc về ý nghĩa cuộc đời, bởi tất cả ý nghĩa đời ông bao gồm trong việc viết và đọc. Với ông, chỉ có tác phẩm toàn diện, trong “thực chất và trong cốt tủy” của nó mới là điều đáng kể: không còn phân ly giữa văn chương và đời sống, giữa hình thức và nội dung: tác phẩm trở thành yếu tố kết hợp lý tưởng nhất nhờ ở quyền năng mầu nhiệm của ngôn ngữ. Có thể nói Larbaud là một trong số những nhà văn đã khơi mở cả một thế kỷ văn học của Pháp, ông đã thổi vào văn học Pháp một luồng sinh khí mới với tinh thần phóng khoáng và mới mẻ thể hiện qua một ngôn ngữ văn chương hàm súc và đầy rung động ngược lại hẳn với thứ lý luận của văn chương tượng trưng đã lỗi thời. Trong ý nghĩa đó, ta có thể nói rằng Fermina Márquez (Tình yêu và tuổi trẻ), một trong những tác phẩm điển hình nhất nếu không nói là kiệt tác của Valery Larbaud, là một phản ứng chống chọi truyền thống tiểu thuyết trước đó, trước năm 1911, năm ra đời của nó, hay đúng hơn là di sản văn chương của thế kỷ XIX, với những ý hướng và những xúc động mới mẻ. Nói theo nhà phê bình R.M. Albérès trong Histoire du Roman Moderne, Fermina Márquez thuộc dòng văn chương nhằm “quyến rũ hoặc làm thảng thốt người đọc, thay vì mô tả, giải thích, thông tri, và chỉ dẫn…”. Đó là câu chuyện xảy ra dưới một mái trường trung học trong một bầu không khí đầy thơ và mộng. Một nữ sinh Nam Mỹ, quý phái và thánh thiện, bị quyến rũ và phải lòng trước hai cậu thiếu niên. Một cậu đã sành sỏi, già dặn trong sự chinh phục và một cậu có tâm hồn đầy phức tạp và đầy thao thức, bị xâu xé giữa những khát vọng sâu thẳm và âm u nhất. Câu chuyện của tuổi học trò, của thời niên thiếu. Có lẽ không phải tình cờ mà Valery Larbaud đã chọn những tâm hồn niên thiếu làm nhân vật chính cho tác phẩm. Bởi ai còn lạ gì, đó là lứa tuổi nhiều phép lạ nhất của đời người. Với Fermina Márquez, Larbaud không mô tả, không phân tích, không kể; trái lại, ông gợi lên một thế giới, ông làm sống lại cái thế giới đó không phải dưới mắt mà ngay trong tâm hồn người đọc, cũng như chính ông, ông không tìm kiếm những chất liệu làm nên cái thế giới đó từ bên ngoài mà ở chính nơi ông. Vâng, Fermina Márquez chính là câu chuyện của mỗi người trong chúng ta, là cuộc “phiêu lưu” kỳ diệu của tâm hồn niên thiếu mãi mãi còn là tâm hồn bạn của mỗi người trong chúng ta. Cuốn truyện được viết bằng ngôi thứ nhất. Và khi xếp quyển sách lại, dường như người đọc không còn nhớ rõ hay phân biệt lúc nào ngôi thứ nhất đó là “tôi” và lúc nào nó là “chúng tôi”; và có lẽ sau khi kết thúc câu chuyện kể, chính tác giả cũng không còn phân biệt được điều đó. Hơn thế nữa, cái “tôi” của tác giả cũng chính là cái “tôi” của người đọc. Và cái “chúng tôi” đã trở thành cái “chúng ta”. Bởi từ lúc nào (từ lúc nào? Có phải từ dòng chữ thứ nhất khi “ánh phản chiếu từ khung cửa kính của phòng khách chợt lướt qua trên sân cát” báo hiệu sự xuất hiện rực rỡ của người con gái có tên là Fermina?) người ta đã không còn đóng vai khán giả nữa, người đọc đã thực sự bước vào sân khấu muôn đời của lứa tuổi thần tiên. Bạn đã có mặt trong ngôi trường trung học đó, đang ngồi trong lớp học, hoặc đứng cười khúc khích bên hàng rào sim, hoặc đang sánh bước bên nàng Fermina kiều diễm: bạn là Santos, bạn là Léniot, bạn là Camille Moûtier, bạn là tất cả mọi người, bạn là từng người một. Bạn chuyện trò, nói năng, mơ ước, khát vọng… Lớp học kia là lớp học của bạn. Những tâm hồn bạn kia là những tâm hồn bạn của chính bạn. Và lời kể kia không còn là lời kể của người kể chuyện mà của chính người nghe chuyện. Kỳ lạ thay, người đọc không ngừng viết và viết lại câu chuyện. Hãy cảm ơn Valery Larbaud đã cho ta cái cơ hội đó, cảm ơn ông đã đưa chúng ta trở về lớp học ngày nào, ngồi vào chỗ ngồi của chính mình. “Không có gì thay đổi, thêm một ít bụi trên các bàn học, chỉ có thế.” Chỉ có thế. Mỗi người đều nhận ra điều đó, một sự thật vô cùng đơn giản nhưng cũng vô cùng khốc liệt. Bởi lớp bụi mỏng kia đã đủ vùi lấp một đoạn đời, một thế giới. Đó là cái gì còn lại khi thời gian đã vỗ cánh bay xa và cùng bay xa theo nó cả một lứa tuổi vàng. Ta vẫn ngồi đó, trong lớp học cũ, nơi bàn học cũ. Tiếng bước đâu đây, tiếng cười đâu đó… Không, chỉ có mình ta thảng thốt kêu lên: Đâu mất cả rồi, những tâm hồn bạn trìu mến ngày nào, họ đã đi về đâu, ai còn, ai mất giữa dòng đời đầy bất trắc, tang thương? “nhiều người đã chết, cậu ơi, nhiều người đã chết!” Nhiều người đã chết, như Léniot, người học sinh xuất sắc với tâm hồn tối tăm, đày ải, như bao người khác “đã chết cho tổ quốc”… Và những ai còn sống, họ trôi dạt về đâu? Còn Fermina Márquez, nàng tiên đã từng ngự giữa “triều đình tình ái” ngày nào, nàng hiện sống ra sao dưới vòm trời Colombie xa lắc? Hãy tưởng tượng rằng nàng hạnh phúc. Vâng, hãy tưởng tượng… Quyển sách xếp lại, dường như ta vẫn ngồi đó trong lớp học cũ, nơi bàn học cũ. Mãi mãi ngồi đó. Ngậm ngùi… Huỳnh Phan Anh Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Và Tuổi Trẻ của tác giả & Huỳnh Phan Anh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Lựa Chọn Của Hoàng Tử Alloran
MỘT TỈ DẶM SAI LẦM. Với sáu cặp cánh tôi bay dập dềnh ở trên cao và nhìn bao quát cảnh tượng bên dưới. Than ôi! Lúc này tôi chỉ có một thân một mình ngay giữa một hành tinh xa lạ. Sợ sệt, chua xót, và mất tinh thần. Với sáu cặp cánh tôi bay dập dềnh ở trên cao và nhìn bao quát cảnh tượng bên dưới. Tôi đang trong lốt biến hình. Một người Andalite bốn chân và hai tay đã hóa thành một con chim kafit 12 cánh. Phi cảng bạt ngàn của thế giới Taxxon trải dài dưới chân tôi. Một rừng phi thuyền thấy mà ghê đang náu mình trong những ụ tàu kim loại hình thù dị hợm. Tàu thuyền từ khắp mọi ngả của Đế chế Yeerk tụ về đây: những tàu vận tải thô sơ, các chiến đấu cơ gọn nhẹ, và cả một tàu Lòng Chảo kềnh càng. Dáng đậu chầu hẩu của nó khiến tôi liên tưởng tới một con nhện ba chân lểnh khềnh, đáng ghét. Chếch bên trái của tôi nửa dặm là tàu vận tải của người Skrit Na - con tàu khiến tôi phải lần tới đây. Bên trong nó có chứa một thứ quí giá mà bọn Yeerk chưa hay biết: Vòng Xoáy Thời Gian. Cách nửa dặm bên phải tôi là chiếc tàu hàng chứa hàng ngàn con sên Yeerk kinh tởm đã được tôi cứu thoát khỏi lệnh tiêu hủy của Hoàng tử Alloran. Ngay dưới tôi là con tàu Jahar. Trông nó như một tác phẩm nghệ thuật bị quăng vất vưởng giữa một bãi rác khổng lồ. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của nó nổi lên rực rỡ giữa đám tàu Yeerk xộc xệch, thô thiển. Và kia! Hai sinh vật kỳ lạ có tên là Chapman và Loren vừa bước ra khỏi tàu Jahar. Chapman xấn xổ đẩy Loren đang bị trói, ngã vập xuống ngay dưới chân tên Phó-Visser Bảy, tên Yeerk Mượn xác-Hork-Bajir lo chuyện an ninh ở phi cảng… “Đó là thứ tôi muốn trao đổi.” Chapman nói. “Cả một hành tinh đầy ắp những… cái này.” Arbron thằng bạn lính nhỏ của tôi đâu rồi? Hoàng tử-Chinh chiến Alloran đang ở chốn nào? Lần cuối cùng tôi thấy họ là khi họ đang ở trong lốt Taxxon. Giới hạn hai giờ biến hình đã trôi qua. Mong sao họ đã hoàn thành kịp thời… Bọn Yeerk tóm lấy Loren và lôi cô đi sềnh sệch. Chapman thì đang cố gắng giao tiếp với tên Phó-Visser Bảy. Bỗng dưng tôi hoảng hồn: Chapman biết về Vòng Xoáy Thời Gian! Nếu hắn tìm ra cách nói cho bọn Yeerk hiểu thì tất cả chúng tôi sẽ đi đời. Đúng rồi, tôi phải làm một cái gì đó! Nhưng biết làm cái gì bây giờ? Thật điên hết sức! Số phận của toàn thể dân tộc tôi đang phụ thuộc vào tôi. Vào chính tôi! Có lẽ Chapman chưa kịp tiết lộ cho tên Phó-Visser Bảy về điều kinh khủng ấy. Dễ gì mà hắn chịu nhả món hàng mặc cả lớn nhất của mình ra. Hắn cũng giống như tụi Skrit Na - ích kỷ, tham lam và lúc nào cũng chăm chắm nghĩ đến chuyện vơ vét và sở hữu của cải. Chắc chắn hắn quyết không để vuột Vòng Xoáy Thời Gian đâu. Tôi đập mạnh sáu đôi cánh chim kafit, lao về hướng tàu Skrit Na. Phía dưới, bọn Yeerk đang kéo lê Loren. Chúng nhẫn tâm lôi tóc cô - tiếng thét đau đớn của Loren vọng đến tận tai tôi. "Lorent, tôi đây, Elfangor đây!" Tôi gọi xuống. Tôi thấy Loren quay đầu tới lui theo cách con người để nhìn ra đằng sau. "Đừng lo, tôi đang truyền ý nghĩ cho riêng cô thôi, không ai nghe thấy đâu. Bình tĩnh đi nào, chớ làm cho tụi nó điên tiết." Loren ngưng kháng cự và ngoan ngoãn bước đi giữa hai tên Hork-Bajir. "Hãy nhớ một điều: đừng hó hé về Vòng Xoáy Thời Gian. Nếu bọn Yeerk có nó thì tất cả sẽ đi tong. Hãy tin tôi. Tôi sẽ cứu cô." Như hầu hết các loài khác, con người giao tiếp với nhau bằng âm thanh nên dĩ nhiên là Loren chẳng thể đáp lại tôi bằng ý nghĩ được. Tôi chỉ biết hy vọng rằng Loren tin tôi. Đúng. Cô phải tin. Nhưng nếu tôi là cô, liệu tôi có tin một người lạ đã đẩy mình vào tình cảnh trớ trêu không nhỉ? Gạt bỏ mọi thứ vớ vẩn ra khỏi đầu óc, tôi tất tả bay tới chỗ tàu Skrit Na. Có mấy tên Mượn xác-Gedd đang chăm bẵm con tàu. Những người Gedd rất vụng về này là loài đầu tiên bị bọn Yeerk chinh phục và chỉ những tên Yeerk thấp kém mới phải nhận vật chủ Gedd. Hình như bọn Mượn xác-Gedd đang kiểm tra những chỗ bị hư hại trên vỏ tàu Skrit Na. Tôi cần phải lẻn vào con tàu ấy và lái nó ra khỏi hành tinh này. Tôi đáp xuống gầm ụ tàu bẩn thỉu gần nơi tàu Skrit Na đậu. Có cả một đống xà bần lẫn rác rưởi ngập ngụa tích tụ nhiều năm ở đó. Rốt cuộc, đất cảng đã biến thành một nhà máy tái chế chất thải cho tàu thuyền. Mùi hôi thối xông lên thật khủng khiếp. Tôi hoàn hình giữa đống đồ thải nhớp nháp đó. Bốn chân tôi thòi ra từ bốn cánh chim kafit. Hai cánh khác biến thành hai cánh tay tôi. Cái đầu chim óng mượt phình bè ra rồi nhú lên hai cuống mắt, trong khi đôi mắt chim trở thành cặp mắt chính của tôi. Những đôi cánh thừa teo rúm lại và biến mất, trong khi mẩu đuôi chim thon mỏng hóa thành chiếc đuôi Andalite dũng mãnh, lợi hại. Nhưng buồn thay, tôi không thể mang dáng hình Andalite trên xứ Taxxon đầy rẫy bọn Yeerk này được. Chắc chắn một người Andalite sẽ là mục tiêu di động cho bọn Yeerk nếu hiên ngang đi lại giữa phố. Chắc chắn tôi sẽ chết tức khắc, ngay sau khi bước ra khỏi chỗ núp mười giây. Tôi chỉ có một con đường: biến thành người Taxxon. ADN của tên Taxxon bị thu nạp vẫn còn ở lại mãi trong tôi. Tôi ráng nuốt trọn nỗi sợ hãi và ghê tởm để bắt đầu biến hình. Ngay lúc cảm thấy cơ thể sâu bọ ụi mọc ra tôi liền cảm thấy cơn đói cuồng bạo của Taxxon gào thét, trong khi tôi đang cố thực hiện một kế hoạch - hòng cùng lúc cứu quê hương tôi, bạn bè tôi, Loren và tất cả. Vừa biến hình được một nửa thì tôi nghe có tiếng ì oạch, lạch bạch của một tên Taxxon. Đôi mắt cuống của tôi đã mất nhưng vẫn còn đôi mắt chính. Tôi quay qua nhìn. Hắn chỉ còn cách tôi chừng hơn ba mét. Chắc hắn đã mai phục trong bóng tối. Chỉ cần hắn la lên báo hiệu là tôi sẽ biến thành bữa trưa cho tụi Taxxon ngoài kia. "Elfangor! Bồ đó hả?" *** Biên Niên Sử Người Andalite gồm có: Tập 1: Chuyến Du Hành Của Elfangor. Nguyên tác: The Andalite Chronicles #1: Elfangor’s Journey. Ebook mới tương đương tập 1 – Bộ đặc biệt cũ (Thiên hà lâm nguy) Tập 2: Sự Lựa Chọn Của Hoàng Tử Alloran. Nguyên tác: The Andalite Chronicles #2: Alloran’s Choice. Ebook mới tương đương tập 2 – Bộ đặc biệt cũ (Một tỉ dặm sai lầm) Tập 3: Người Ngoài Hành Tinh Qua Đời.Nguyên tác: The Andalite Chronicles #3: An Alien Dies. Ebook mới tương đương tập 3 – Bộ đặc biệt cũ (Người lạ mặt qua đời). *** Katherine Alice Applegate là một nữ tác giả rất được ưa chuộng với: Animorphs, Remnants, Everworld, và hàng loạt cuốn sách khác, mặc dầu nhiều cuốn bị ảnh hưởng bởi phong cách viết của những tác giả khác. Hầu hết những cuốn sách phổ biến nhất của Applegate thuộc về thể loại khoa học viễn tưởng, phiêu lưu mạo hiểm. Bà đã giành được giải thưởng Sách mới hay nhất dành cho trẻ em năm 1997 của Publishers Weekly. Bộ truyện Animorphs của bà, vẫn đang nhận được sự hâm mộ nồng nhiệt của độc giả trẻ trong những năm gần đây. Applegate sinh ra ở Michigan năm 1956. Sau đó bà đã chuyển đến sống ở nhiều nơi như: Texas, Florida, California, Minnesota, Illinois, Bắc Carolina, và sau khi sống ở Pelago, Italy, một năm, bà đã chuyển đến sống ở: Nam California. Kể từ hồi còn thơ ấu, bà đã là một người yêu động vật, điều đó chính là lý do để bà viết bộ Animorphs và viết như thế nào. Như hầu hết mọi người bình thường khác, Applegate cũng có những ước mơ từ thời thơ ấu. Bà đã có mơ ước trở thành một bác sỹ thú y hoặc một nhà văn. Ở trong trường trung học, một phần mơ ước của bà đã trở thành sự thật, khi bà làm những công việc của một bác sỹ thú y. Giờ đây, khi đã trở thành một nhà văn, phần kia của mơ ước cũng đã trở thành sự thật. Một vài công việc mà bà đã làm là: nhân viên đánh máy, phục vụ bàn và trồng trọt. Điều đó cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc viết sách. Bà đã nghiên cứu rất nhiều về động vật để viết những cuốn sách của mình. Ngoài việc viết văn, bà còn là một cây violoncello nghiệp dư. Applegate còn thích làm vườn, du lịch và tất nhiên là… đọc sách. Mời các bạn đón đọc Biên Niên Sử Người Andalite Tập 2: Sự Lựa Chọn Của Hoàng Tử Alloran của tác giả Katherine Alice Applegate.
Chuyến Du Hành Của Elfangor
Tôi là Elfangor - một hoàng tử Andalite. Và tôi đang trong cơn hấp hối. Chiến đấu cơ của tôi bị kẻ thù đột kích, khiến tôi rơi xuống bề mặt của một hành tinh có tên là Trái Đất. Chắc chắn tàu Mái Vòm kiệt xuất của tôi đã bị tiêu hủy và Aximili - cậu em trai bé bỏng của tôi cũng đã tử nạn. Chúng tôi không ngờ bọn Yeerk lại có mặt ở đây, với sức mạnh ghê gớm như vậy. Lẽ ra chúng tôi đã đánh bại tàu Lòng Chảo và những chiến đấu cơ của chúng, nhưng thật bất ngờ, trên quỹ đạo còn có tàu Lưỡi Rìu. Tàu Lưỡi Rìu của tên sâu bọ Visser Ba. Ngay lúc này đây, hai chiếc Con Rệp của bọn Yeerk đang đáp xuống, kẹp chặt hai bên chiến đấu cơ của tôi. Cả tên quỷ Visser Ba cũng có mặt. Hơi hám chết chóc của hắn vương vất đâu đây. Nếu lúc này phải đấu tay đôi với Visser Ba thì tôi thua là cái chắc, vì những thương tích trên người đã làm tôi kiệt quệ, không thể biến hình được nữa. Sức lực của tôi đã cạn mất rồi... Đây là hirac delest - lời tuyên bố cuối cùng - của tôi. Tôi đã thiết lập được một cầu chuyển hóa ngôn ngữ ý nghĩ với máy tính trong chiến đấu cơ của tôi để ghi lại ký ức của mình trước khi bọn Yeerk hủy hoại tất cả mọi dấu vết về tôi. Nếu một ngày nào đó các đồng bào Andalite của tôi nhận được những thông điệp này, tôi mong họ biết được sự thật. Rằng, dù được họ tôn vinh là một chiến binh vĩ đại, một anh hùng, nhưng còn rất nhiều điều về tôi mà họ không biết. Dù không nói dối, nhưng tôi đã không nói hết sự thật... Đây không phải là lần đầu tiên tôi viếng Trái Đất. Tôi đã từng sống nhiều năm trên Trái Đất rồi... và rồi, cuối cùng lại là chưa khi nào. Tôi đã từng đáp xuống một công trường xây dựng này để tìm một loại vũ khí siêu mạnh: Vòng xoáy thời gian. Ngay cả sự hiện hữu của loại vũ khí này cũng là điều tuyệt mật. Cuộc đời tôi là một chuỗi những bí mật... những sai lầm. Dường như tất cả những nguy khốn trong cuộc đời kỳ lạ của tôi đều ập đến cùng một lúc. Có vẻ việc tôi lâm vào tình thế vô cùng bi đát như thế này là một tất yếu, đã được sắp đặt sẵn. Hiển nhiên là tôi sẽ phải chết trên Trái Đất, sẽ bị tên Visser Ba lấy mạng, và dĩ nhiên, bọn trẻ Trái Đất sẽ có mặt... Giờ thì tôi đã quá yếu rồi, chẳng thể định vị được con tàu Thời Gian nữa. Tôi sẽ chết tại chốn này, nhưng... một di sản nhỏ, một bất ngờ nhỏ mà tôi để lại sẽ thay tôi làm cho Visser Ba phải khốn đốn... Đó là năm bạn nhỏ Trái Đất đã được tôi chuyển giao công nghệ biến hình Andalite. Dẫu biết làm vậy là phá luật Andalite và sẽ bị đồng bào mình lên án, nhưng... bọn Yeerk đã tràn xuống Trái Đất và tôi không đành lòng để loài Người bị đẩy đến chỗ diệt vong như loài Hork-Bajir... Tôi đã trao quyền năng biến hình cho năm con người trẻ tuổi. Thực ra là… năm đứa trẻ. Nhưng, đôi khi, trẻ con lại có thể hoàn thành những việc ngoài sức tưởng tượng. Tôi chẳng còn chọn lựa nào khác ngoài hy vọng cả. Bởi vì chính tôi là người đã tạo ra Visser Ba, chính tôi đã tạo ra cái đồ ghê tởm ấy... Tôi đã từng đến công trường bỏ hoang này để tìm kiếm vũ khí. Tôi biết nó được cất giấu tại đây. Nhưng không kịp rồi. Chẳng còn đủ thời gian nữa rồi... Tên ác quỷ kia đã tới. Hắn đang cười ngạo sự yếu đuối của tôi. Hắn đang khoái trá thưởng thức hương vị ngọt ngào của chiến thắng. Đây là hirac delest của Elfangor-Sirinial-Shamtul, hoàng tử Andalite. Tôi thả lỏng tâm trí cho nghi thức đi vào cõi chết. Tôi mở toang trí óc để tất cả mọi ký ức thầm kín - tất cả mọi bí mật - của tôi được ghi lại trong máy tính. Những thông điệp của tôi để lại không chỉ dành riêng cho đồng bào của tôi. Tôi hy vọng một ngày nào đó loài Người cũng sẽ đọc được, bởi vì họ cũng là đồng bào của tôi. Loren... và cậu bé tôi vừa gặp… nhưng không phải lần đầu tiên... *** Biên Niên Sử Người Andalite gồm có: Tập 1: Chuyến Du Hành Của Elfangor. Nguyên tác: The Andalite Chronicles #1: Elfangor’s Journey. Ebook mới tương đương tập 1 – Bộ đặc biệt cũ (Thiên hà lâm nguy) Tập 2: Sự Lựa Chọn Của Hoàng Tử Alloran. Nguyên tác: The Andalite Chronicles #2: Alloran’s Choice. Ebook mới tương đương tập 2 – Bộ đặc biệt cũ (Một tỉ dặm sai lầm) Tập 3: Người Ngoài Hành Tinh Qua Đời.Nguyên tác: The Andalite Chronicles #3: An Alien Dies. Ebook mới tương đương tập 3 – Bộ đặc biệt cũ (Người lạ mặt qua đời). *** Katherine Alice Applegate là một nữ tác giả rất được ưa chuộng với: Animorphs, Remnants, Everworld, và hàng loạt cuốn sách khác, mặc dầu nhiều cuốn bị ảnh hưởng bởi phong cách viết của những tác giả khác. Hầu hết những cuốn sách phổ biến nhất của Applegate thuộc về thể loại khoa học viễn tưởng, phiêu lưu mạo hiểm. Bà đã giành được giải thưởng Sách mới hay nhất dành cho trẻ em năm 1997 của Publishers Weekly. Bộ truyện Animorphs của bà, vẫn đang nhận được sự hâm mộ nồng nhiệt của độc giả trẻ trong những năm gần đây. Applegate sinh ra ở Michigan năm 1956. Sau đó bà đã chuyển đến sống ở nhiều nơi như: Texas, Florida, California, Minnesota, Illinois, Bắc Carolina, và sau khi sống ở Pelago, Italy, một năm, bà đã chuyển đến sống ở: Nam California. Kể từ hồi còn thơ ấu, bà đã là một người yêu động vật, điều đó chính là lý do để bà viết bộ Animorphs và viết như thế nào. Như hầu hết mọi người bình thường khác, Applegate cũng có những ước mơ từ thời thơ ấu. Bà đã có mơ ước trở thành một bác sỹ thú y hoặc một nhà văn. Ở trong trường trung học, một phần mơ ước của bà đã trở thành sự thật, khi bà làm những công việc của một bác sỹ thú y. Giờ đây, khi đã trở thành một nhà văn, phần kia của mơ ước cũng đã trở thành sự thật. Một vài công việc mà bà đã làm là: nhân viên đánh máy, phục vụ bàn và trồng trọt. Điều đó cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc viết sách. Bà đã nghiên cứu rất nhiều về động vật để viết những cuốn sách của mình. Ngoài việc viết văn, bà còn là một cây violoncello nghiệp dư. Applegate còn thích làm vườn, du lịch và tất nhiên là… đọc sách. Mời các bạn đón đọc Biên Niên Sử Người Andalite Tập 1: Chuyến Du Hành Của Elfangor của tác giả Katherine Alice Applegate.
Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi
Một câu chuyện viết theo dạng tâm sự và nhật ký của một anh chàng mới lớn nên mang lời kể ngô nghê, thật thà và hài ước. Nhưng cũng chính vì thế mà tác phẩm được người đọc đón nhận dễ dàng và coi nó như một liều thuốc xả stress không mang nặng tính văn học và bỏ qua những quy tắc nghiêm khắc của văn chương. Khi gấp những trang cuối cùng lại, bạn sẽ hiểu tại sao cuốn sách này - chỉ đơn giản là câu chuyện của một cậu chàng thanh niên ngồi viết nhật ký vì say đắm một mối tình, với lối kể chuyện tung hứng dí dỏm và rực rỡ sắc màu cảm xúc đã khiến cho bao người truy lùng và cuồng nhiệt những năm tháng qua. Một cuốn sách giản đơn nhưng đủ để chúng ta biết rằng, mỗi cuộc tình đều là một câu chuyện kể, mỗi người tình đều là một món quà... "Có con mèo thầm thương chiếc lá Chẳng màng đến cá, mặc cuộn len Tình yêu là thế thôi em nhỉ? Chỉ cần người ấy, chẳng cần gì..." *** Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption: "Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách". Sau đó lũ bạn mình vào chém nhau tơi tả, cười rũ rượi. Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân.   Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời: “Đằng ấy cho tớ xin..” “Mơ nha cu! Dám chơi chị à?” Facebook của mình hôm nay có stt mới. ‘‘Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’ Mò mẫm lên facebook xem có gì hấp dẫn. Sao hôm nay chẳng thấy động tĩnh gì ở cái ảnh của nhỏ thế nhỉ ? Hủy được vài cái quần đùi của mình mà hả hê tới mức dừng trận chiến rồi sao ? Mình lần mò sang face nhỏ. Khóc thét. Vào trang cá nhân của nhỏ mà mình như bị sét đánh ngang tai. Chình ình nổi bật giữa trang là ảnh mình mặc quần đùi sọc đứng ngoài ban công vươn vai uốn éo. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn. ‘‘Sớm ra thấy anh hàng xóm uốn éo luyện hàng’’ -------------- Tôi tình cờ biết đến cuốn truyện này trong một lần ghé qua thư viện. Bìa sách xuất bản không hề nổi bật, lại còn là tác giả Việt viết, khiến tôi khá hoang mang khi mượn nó về. Nhưng quả thực, "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi" đã không làm độc giả thất vọng chút nào. Truyện như một cuốn nhật kí nhỏ của anh chàng Hoàng, sinh viên năm nhất đại học, người gầy nhẳng và bẩn bựa, đúng chất một cậu thanh niên mới lớn. Do một lần lỡ dại chộp được cái ảnh em hàng xóm nhổ lông nách post lên FB mà cậu bị Vi – bé hàng xóm học lớp 11 – ghim thù. Từ đó hàng loạt chuyện dở khóc dở cười diễn ra khi Vi kiếm trò trêu lại Hoàng còn cậu ta thì cay cú trả thù không thành. Dần dần, hai người thích nhau từ lúc nào không hay. Tình yêu của hai đứa ngốc xít, trong sáng mà cũng gặp kha khá ngăn trở. Truyện rất hài, cực kì hài, siêu siêu dễ thương. Hoàng thật thà hiền lành luôn bị Vi bắt nạt, nhưng lại giàu tình thương, sẵn lòng hi sinh bản thân “vì nghĩa”, mặc cho thân hình ốm yếu như cò lả. Vi là một cô bé hoạt bát, không bánh bèo, hay có những trò tinh quái nhưng cũng khá tốt bụng. Cùng nhau, hai người tạo thành một cặp đôi không thể nào dễ thương hơn. Thêm vào đó là dàn nhân vật phụ bẩn bựa bậy như cậu bạn Hưng đầu gấu nửa mùa, hay chơi đểu bạn bè nhưng lúc cần thì rất nhanh nhẹn; mấy đứa trẻ ở quê cời chuồng chạy rông đi đào trộm khoai nhà người ta… Đây không hoàn toàn là câu chuyện về tình yêu nam nữ. Lồng trong đó là cả tình cảm gia đình, bạn bè. Dù cho bố có bỏ mẹ con Hoàng đi, để lại một lỗ hổng lớn trong tim cậu, nhưng chưa bao giờ cậu thôi nhớ bố. Dù cho bố dượng có đánh đập Vi, thì con bé vẫn lo cho bố dượng nó, vẫn muốn về nhà. Còn cả bà nội ở quê của Hoàng, lúc nào cũng quan tâm đứa cháu nhỏ. Cả lũ bạn thôn quê, chân chất mà nghịch ngợm, chẳng đứa nào được học hành tới chốn suốt ngày lêu lổng ngoài đồng. Đọc truyện mà cứ như được quay lại thời gian, trở về tuổi thơ với đồng quê, bạn bè, kỉ niệm… Bạn sẽ không hối tiếc khi tốn thời gian cho cuốn sách này đâu.  “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Cách nhau một giậu mồng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi” ------------- Review by Huyên chiêu nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới sáng sớm đã bị bấm chuông inh ỏi. Bực mình. Mình lật chăn vùng dậy, chạy xuống nhà với cái quần đùi không thể chóe hơn. Tưởng nhà có thư hay điện báo hay thu tiền điện gì gì đó. Ai dè nhỏ hàng xóm. Mình mừng thầm chắc bác nhà bên nấu xôi chè gì đó bảo nhỏ đem sang cho nhà mình chút. Chưa kịp nói gì nhỏ đã đẩy cửa cổng bước vào, mặt mũi hằm hằm như thịt bằm nấu cháo, tát mình cái BỐP! Rồi chẳng để cho mình kịp la lối gì, nhỏ hét luôn một chàng. Lúc này mình vừa xoa mồm vừa tròn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ này hôm nay bị khùng sao ý, sáng sớm bấm chuông vô nhà tát người ta xong còn chửi. Mình thề là nhà mình có chó là mình chạy vào thả cho nó đuổi nhỏ chạy chết luôn. Mặt mình lúc này chắc kinh hãi lắm. Nhỏ thì cứ xa xả. “Anh bị điên hay sao? Anh là thằng vô duyên nhất trên đời. Anh không gỡ ngay nó xuống thì đừng trách tôi, thần kinh...” bla bla. Mình cá cả mạng sống cùng cái quần đùi hoa mình đang mặc là mình hiểu nhỏ nói gì thì mình bị sét đánh ngay. Hay nhỏ này đánh ghen nhầm người? Nhỏ về rồi mà mình vẫn run. Bình thường ỏn à ỏn ẻn nói không nên câu mà sao hôm nay như vừa mới uống phải đống thuốc lắc vậy trời Tỉnh luôn cả ngủ. Mình vừa bật máy tính, vừa vặn vẹo hàm xem có gãy cái răng nào không. Đau như trèo cau bị ngã. Vào trang cá nhân, tá hỏa, có cái ảnh của mình vừa bị báo cáo vi phạm. Mình nhớ là hôm qua mình có đăng ảnh nude hay sex gì đâu. Nhấn vào thư thông báo. Xém té ghế. Trời ơi, sao mình quên nhanh thế. Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption: “Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách“. Sau đó lũ bạn mình vào chém nhau tơi tả, cười rũ rượi. Thôi xong rồi. Cái ảnh có rõ mặt đâuAi biết em nó là ai mà hùng hổ sang tát mình lệch mặt thế này. Đã thế, không gỡ ảnh xuống đấy. Xem làm gì được nhau. Nói năng nhẹ nhàng đây còn nghe. Đã châm mìn thì anh phải ném. Mình mắm môi mắm lợi viết cái sờ tát tút mới: “Vừa bị ẻm hàng xóm tát. Cuộc chiến chính thức bắt đầu!” Xong đâu đó, mình bỏ xuống bếp ăn sáng. Nghĩ mình có khốn nạn quá không ta?. Thôi kệ, thỉnh thoảng quậy cho vui. Sống cạnh nhà nhỏ mấy năm trời mà chả được lần chào hỏi bắt chuyện. Nhất là cay cú mối thù vừa bị tát nổ đom đóm mắt. Không cho qua được. Ngày mai, cái gì đến sẽ phải đến C2. Từ ngày hôm đó đi học, mỗi lần bước ra khỏi cổng mà mình phải ngó trước ngó sau mãi mới dám phóng ra đường. Gì chứ, con gái mà bị dìm hàng khùng lắm. Nhỡ đâu em ý điên lên lựa thời cơ lao ra phang cho mình một gậy lăn quay ra trấn thương não thì mình biết ăn vạ ai? Vì mấy cái lông nách mà sống đời sống thực vật chết không cam lòng Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân. Mới hai ngày mà cái ảnh của mình mấy trăm lượt like và hơn nghìnment. Chẳng có lấy cáiment nào của mình và nhỏ. Hầu hết là phe của mình và phe của nhỏ chửi nhau. Phe của nhỏ thì toàn mấy nhóc lít nhít, có cả mấy nhà người lớn vào chửi mình vô đạo đức vô văn hóa thậm tệ. Phe của mình thì cười sằng sặc cãi: “Mới đầu chả biết ẻm là ai, nhờ người của ẻm mà giờ ẻm ra đường ai cũng biết, chúc mừng =))”. Người ngoài cuộc cứ múa may quay cuồng còn người trong cuộc thì im ỉm đóng cửa. Người đau khổ, kẻ hả hê. Sáng sáng ra vươn vai không thấy nhỏ hàng xóm nữa. Cửa phòng nhỏ cứ đóng im ỉm. Mình vươn vai, ngó ngó vài cái rồi đi vào. Hôm nay ăn cũng không thấy ngon nữa. Cảm giác tội lỗi thế nào ý. Mình gặm nốt cái bánh mì, định bụng lát lên gỡ cái ảnh xuống để mai em ý ra đường còn dám ngẩng mặt lên với bạn bè. Cứ thế này, mọi chuyện quá lên, em đi kiện mình xâm phạm đời tư cá nhân thì bỏ xừ. Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Ừ thì lên rút xong xuống giải quyết hậu quả. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Mình lúi cúi vơ đống quần áo nhà mình vào để nhanh chạy xuống nhà. Nhỏ này tát đau lắm, suýt gãy răng, nhỡ đâu điên quá bẻ cong song sắt chạy sang xử mình thì tàn đời trai. Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Chả biết nhỏ thò tay rút trộm, hay là gió bay sang. Nhìn mặt nhỏ vẫn hằm hằm như hôm trước. Chắc đống quần của mình bị xé tan nát quá. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời: “Đằng ấy cho tớ xin..” “Mơ nha cu! Dám chơi chị à?” Mình nghe xong tí ngất. Ít ra mình cũng hơn nhỏ 2 tuổi. Ăn nói hàm hồ vậy trời! Chưa kịp phản ứng, nhỏ cúi xuống nhét đống quần đùi của mình vào lỗ ống thoát nước luôn. Mình khóc không nổi. Nay lại phải nhờ mẹ đi mua quần đùi cho. Mà đống quần kia mới mua chứ lâu đâu. Facebook của mình hôm nay có stt mới. ‘‘Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’   Mời các bạn đón đọc Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi của tác giả Li Ni.
Phi Vụ Bất Khả
Móng Vuốt Quạ Đen luôn đứng đầu danh sách bán chạy của tuần báo New York Times, được vinh danh trong nhiều danh sách giải thưởng, hạng mục bình chọn quốc tế. Tác phẩm kể về một thế giới có phép thuật - nơi một nhóm những kẻ bất hảo tình cờ bị cuốn vào một phi vụ giải cứu đầy hiểm nguy, có khả năng xoay chuyển vận mệnh của thế giới. Đây là series tiểu thuyết Fantasy lừng danh được đón đọc trên khắp thế giới và làm nên tên tuổi của nhà văn Leigh Bardugo. Ketterdam là trung tâm giao thương quốc tế, nơi mọi thứ đều có thể đoạt lấy nếu được trả một cái giá tương xứng - và không ai hiểu rõ điều đó hơn thiên tài tội phạm Kaz Brekker. Kaz được đề nghị thực hiện một phi vụ hiểm hóc với mức tiền công sẽ giúp anh giàu sang hơn bất cứ giấc mơ điên rồ nào của mình. Nhưng anh không thể hoàn thành được nó một mình "Một tù nhân với cơn khát trả thù Một tay thiện xạ không thể cưỡng lại cám dỗ của trò đỏ đen Một người trốn chạy quá khứ trong nhung lụa Một gián điệp mang biệt danh Bóng Ma Một Độc Tâm Y dùng sức mạnh để sinh tồn trong khu ổ chuột Một tên trộm tài năng với những cuộc đào thoát không tưởng." Họ có thể cứu thế giới khỏi sự hủy diệt Nếu như họ không giết lẫn nhau trước Đây là thế giới của các Grisha, gián điệp, tù nhân, thiên tài tội phạm - với những cuộc đào thoát không tưởng. Móng Vuốt Quạ Đen - Phi Vụ Bất Khả - Tập 2 Ketterdam là trung tâm giao thương quốc tế, nơi mọi thứ đều có thể đoạt lấy nếu được trả một cái giá tương xứng - và không ai hiểu rõ điều đó hơn thiên tài tội phạm Kaz Brekker. Kaz được đề nghị thực hiện một phi vụ hiểm hóc với mức tiền công sẽ giúp anh giàu sang hơn bất cứ giấc mơ điên rồ nào của mình. Nhưng anh không thể hoàn thành được nó một mình… "Một tù nhân với cơn khát trả thù Một tay thiện xạ không thể cưỡng lại cám dỗ của trò đỏ đen Một người trốn chạy quá khứ trong nhung lụa Một gián điệp mang biệt danh Bóng Ma Một Độc Tâm Y dùng sức mạnh để sinh tồn trong khu ổ chuột *** Bộ sách gồm có Móng Vuốt Quạ Đen:  Móng Vuốt Quạ Đen - Sáu Kẻ Bất Hảo - Tập 1 Móng Vuốt Quạ Đen - Phi Vụ Bất Khả - Tập 2 Móng Vuốt Quạ Đen - Mưu Ma Chước Quỷ - Tập 3 Móng Vuốt Quạ Đen - Giang Hồ Hiểm Ác - Tập 4 *** INEJ Inej cảm thấy như cô và Kaz đã trở thành hai đồng đội chí cốt, cùng nhau tiến lên, vờ như mình vẫn ổn trong khi che giấu các thương tích và vết bầm tím trước những người còn lại. Phải mất thêm hai ngày đường nữa để họ tới được vách đá trông xuống Djerholm, nhưng việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn khi họ đi xuống phía nam và gần ra bờ biển. Thời tiết ấm áp lên, mặt đất tan giá bớt, và cô bắt đầu thấy những dấu hiệu của mùa xuân. Inej cứ ngỡ Djerholm cũng giống như Ketterdam - một tấm vải toan đầy sắc thái xám xịt, đường phố quanh co với sương khói quyện chặt và những con tàu đủ mọi chủng loại ra vào hải cảng, tấp nập theo nhịp độ giao thương sôi động. Cảng Djerholm đông đúc tàu thuyền, nhưng những con phố nhỏ hẹp đổ ra biển của nó được thiết kế quy củ, và các ngôi nhà được sơn đủ mầu - từ đỏ, xanh dương, tới vàng và hồng - như thể thách thức miền đất hoang dã trắng xoá và mùa đông phương bắc dài đằng đẵng. Ngay cả những dãy nhà kho trên bến cảng cũng mang nhiều màu sắc tươi vui. Nơi đây giống như hình ảnh cô mường tượng về các đô thị khi còn bé, mọi thứ đều có màu kẹo ngọt và nằm đúng chỗ của chúng. Chiếc Ferolind có đang đợi sẵn ở cảng, duyên dáng với lá cờ Kerch và hai màu sơn cam - xanh nổi bật của công ty Haanraadt Bay không? Nếu kế hoạch diễn ra theo đúng như mong đợi của Kaz, đêm mai họ sẽ xuống bến cảng cùng với Bo Yul-Bayur, nhảy lên con thuyền của mình và giương buồm ra khơi trước khi phía Fjerda kịp phát giác vụ việc. Cô không thích nghĩ tới viễn cảnh đêm mai nếu kế hoạch đổ bể. Inej đưa mắt nhìn lên Lâu Đài Băng sừng sững như một người lính gác đồ sộ trắng muốt đứng trên vách đá cao trông xuống hải cảng. Theo lời Matthias thì vách đá kia không thể leo lên được, và cô phải thừa nhận đấy là một thử thách thực sự ngay cả với Bóng Ma. Nó cao không tưởng tượng nổi, và nhìn từ xa, bề mặt nhẵn nhụi trắng phau của nó sáng bóng như mặt băng. “Đại bác kìa,” Jesper lên tiếng. Kaz nheo mắt nhìn lên những cỗ súng lớn chĩa thẳng ra vịnh biển. “Tôi đã đột nhập vào nhà băng, kho hàng, tư dinh, bảo tàng, hầm vàng, thư viện sách quý, thậm chí là phòng ngủ của một nhà ngoại giao người Kaelish có bà vợ đam mê ngọc lục bảo. Nhưng tôi chưa bao giờ bị một khẩu đại bác chĩa vào người.” “Chuyện gì cũng có lần đầu,” Jesper bình phẩm. Inej mím môi lại. “Hi vọng chúng ta không xui đến mức ấy.” “Mấy khẩu thần công kia là để chặn đứng những chiến hạm định ho he xâm lược,” Jesper đáp với giọng tự tin. “Chúng không thể bắn trúng một con thuyền nhỏ hai buồm rẽ sóng đi tìm của cải và vinh quang.” “Tôi sẽ dẫn lại lời anh khi quả đạn đại bác rơi vào lòng tôi,” Nina lên tiếng. Họ dễ dàng hoà vào dòng người ở điểm giao cắt giữa vách đá và con đường dẫn lên Thượng Djerholm ở phía bắc. Khu vực trên này là vùng mở rộng của đô thị bên dưới, một tập hợp lộn xộn gồm các cửa hàng, chợ búa, quán trọ để phục vụ cho các lính gác và nhân viên làm việc trong Lâu Đài Băng, cũng như các du khách. May mắn là đám đông đủ lớn và sặc sỡ để một nhóm người ngoại quốc có thể di chuyển mà không bị để ý, và Inej cảm thấy dễ thở hơn một chút, cô đã lo rằng mình và Jesper có thể bị nghi ngờ khi đi giữa biển tóc vàng của Fjerda. Có lẽ nhóm người nước Shu Han cũng dùng sự đa dạng của đám đông để che chở cho họ. Không khí của lễ hội Hringkälla tràn ngập khắp nơi. Cửa hàng cửa hiệu trưng ra những chồng bánh tiêu nướng có hình dạng con sói, hoặc treo chúng lủng lẳng như đồ trang trí trên các cây to có cành vặn xoắn. Cây cầu bắc qua hẻm sông được trang trí với hoa và ruy băng màu xám bạc - màu sắc của Fjerda. Cầu có hai chiều: một đi tới Lâu Đài Băng và một quay về. Liệu ngày mai họ có băng qua cây cầu này trong tư thế của người chiến thắng hay không? “Mấy cái kia là gì vậy?” Wylan thắc mắc khi dừng lại trước một xe đẩy bán hàng rong chất đầy những vòng hoa được làm từ các nhánh cây vặn xoắn và dây ruy băng màu xám bạc. “Cây tần bì,” Matthias đáp. “Vật linh thiêng dành cho Djel.” “Nghe nói có một cây tần bì trên Bạch Đảo,” Nina nói, phớt lờ ánh mắt cảnh báo của anh chàng người Fjerda. “Đó là nơi các drüskelle tập hợp lại để làm lễ.” Kaz gõ cây gậy chống xuống đất. “Tại sao đến bây giờ tôi mới được cho biết chi tiết này lần đầu tiên?” “Cây tần bì được nâng đỡ bằng linh hồn của Djel,” Matthias đáp. “Đó là nơi chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói của ngài tốt nhất.” Mắt Kaz long lên. “Đó không phải là điều tôi hỏi. Tại sao nó không có trong kế hoạch của chúng ta?” “Bởi vì đó là nơi linh thiêng nhất Fjerda, và không quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng ta.” “Tôi mới là người quyết định cái gì quan trọng, còn điều gì anh cố tình bỏ quên không đấy?” “Lâu Đài Băng là một cấu trúc rất rộng lớn,” Matthias quay mặt đi. “Tôi không thể nhớ hết mọi ngóc ngách của nó được.” “Vậy thì anh hãy hi vọng không có gì rình rập trong mấy cái ngóc ngách đó đi,” Kaz đáp. Thượng Djerholm không có một khu trung tâm thực sự, nhưng nhiều tửu quán, nhà trọ và sạp chợ tập trung quanh chân quả đồi dẫn lên Lâu Đài Băng. Kaz dẫn họ đi tưởng chừng như không có định hướng qua nhiều con phố cho đến khi gặp một tửu quán xập xệ có tên Gestinge. “Ở đây á?” Jesper phàn nàn và đưa mắt nhòm vào gian phòng chính ẩm thấp, nồng nặc mùi tỏi và cá. Kaz chỉ liếc mắt đầy ý nhị lên phía trên và đáp: “Sân thượng.” “Gestinge nghĩa là gì nhỉ?” Inej thắc mắc. “Nó có nghĩa là ‘thiên đường’,” Matthias đáp. Ngay cả anh ta cũng tỏ ra ngờ vực. Nina giúp cả nhóm đặt một bàn trên sân thượng của quán. Ở đấy gần như không có người khách nào vì thời tiết vẫn còn quá lạnh. Hoặc cũng có thể mọi người bị dọa chạy mất bởi đồ ăn - cá trích ngâm dầu trở mùi, bánh mì đen cứng quèo, và bơ trông như bị mốc. Jesper nhìn xuống đĩa thức ăn của mình và rên rỉ. “Kaz, nếu anh muốn giết tôi thì hãy tặng một viên đạn, chứ đừng có đầu độc thế này.” Nina nhăn mũi. “Đến tôi mà cũng không muốn ăn là anh đủ biết rồi đó.” “Chúng ta vào đây là vì tầm quan sát, chứ không phải đồ ăn.” Từ bàn của mình, họ có thể quan sát rõ ràng, tuy hơi xa, lớp cổng ngoài và chốt gác đầu tiên của Lâu Đài Băng. Nó được xây như một cổng vòm mầu trắng ghép lại từ hai con sói đá đồ sộ đứng trên chân sau, và nối với con đường dẫn lên đồi tới lâu đài. Inej và những người khác quan sát các phương tiện đi qua cổng thành trong lúc nhơi bữa trưa, chờ đợi dấu hiệu của đoàn xe chở tù. Sự ngon miệng của cô cuối cùng cũng quay lại, và cô đã ăn nhiều hết mức có thể cho lại sức, nhưng lớp váng trên bát súp khiến cô không muốn ăn. Quán không phục vụ cà phê, nên họ gọi trà và những li brännvin nhỏ đốt cháy thực quản trong khi chảy xuống dạ dày, nhưng nhờ đó giúp họ giữ ấm khi cơn gió nổi lên, khuấy động đám dây ruy băng bạc buộc trên những cành cây tần bì trồng dọc theo con đường bên dưới. “Chúng ta sắp trở nên đáng nghi đấy,” Nina nói. “Đây không phải là nơi mọi người thích ngồi lâu.” “Hay là bọn họ chẳng có ai để tống vào tù?” Wylan phỏng đoán. “Lúc nào cũng có người cần tống vào tù,” Kaz đáp, đồng thời hất hàm về phía con đường. “Nhìn kìa.” Một cỗ xe tứ mã vuông vức dừng lại trước chốt gác. Mái và hai mặt bên hông được phủ vải bạt đen hù. Cánh cửa phía sau làm bằng sắt dày, có cài then và được gắn ổ khoá. Kaz thò tay vào trong túi áo khoác. “Đây,” anh nói và đưa cho Jesper một cuốn sách mỏng có bìa cầu kì. “Đến giờ đọc sách cho nhau nghe à?” “Cứ mở ra đi, trang cuối ấy.” Jesper mở sách và lật tới trang cuối, bối rối tợn. “Rồi sao?” “Giơ nó lên để chúng tôi không phải nhìn cái bộ mặt xấu hoắc của cậu.” “Xấu nhưng cá tính nhé. với lại… Ồ!” “Sách hay chứ hả?” “Ai mà ngờ được tôi lại hứng thú với văn học như thế này?” Jesper đưa sách cho Wylan. Cậu nhóc ngập ngừng cầm lầy. “Sách viết gì thế?” “Cứ đọc đi,” Jesper giục. Wylan nhíu mày và giơ sách lên, rồi nhoẻn cười. “Anh kiếm được cái này ở đâu vậy?” Matthias thốt lên một tiếng ngạc nhiên khi đến lượt mình. “Nó gọi là sách không bìa,” Kaz nói trong lúc Inej đỡ lấy quyển sách từ tay Nina và giơ lên. Các trang sách dày đặc những bài thuyết giáo tầm thường, nhưng cái bìa sau chạm trổ cầu kì của nó che giấu hai thấu kính có thể được sử dụng như ống nhòm. Kaz đã bảo cô lưu ý những người phụ nữ sử dụng gương con với cấu tạo tương tự tại Quạ Đen. Bọn họ có thể xem trộm các lá bài từ xa, rồi ra hiệu với đồng bọn đang ngồi chơi bài. “Thông minh đấy,” Inej nhận xét khi đưa mắt nhìn qua hai thấu kính. Với người phục vụ quầy bar và các vị khách hiếm hoi trên sân thượng, bọn họ có vẻ như đang chuyền tay nhau một quyển sách và thảo luận về đoạn văn thú vị nào đó. Nhưng thật ra Inej đang quan sát cổng thành cùng cỗ xe chở tù đậu phía trước. Cánh cổng nằm giữa hai con sói chồm trên chân sau được làm bằng sắt rèn và mang biểu tượng cây tần bì linh thiêng. Hai bên cổng thành là một hàng rào cao có gắn cọc nhọn bao quanh khuôn viên lâu đài. “Bốn lính,” cô ghi nhận, đúng như Matthias đã nói từ trước. Mỗi bên cổng có hai lính gác đứng, một người trong số họ đang nói chuyện với người đánh xe của cỗ xe tù. Người đánh xe đưa cho anh ta một gói tài liệu. “Đó là lớp bảo vệ đầu tiên,” Matthias cho biết. “Họ kiểm tra giấy tờ và xác nhận danh tính, đánh dấu bất kì người nào mà họ nghĩ là cần xem xét kĩ hơn. Vào giờ này ngày mai, dòng phương tiện đi qua cổng sẽ chở toàn các khách mời của Hringkälla, và an ninh sẽ được thắt chặt cho tới hẻm sông.” Mời các bạn đón đọc Phi Vụ Bất Khả của tác giả Leigh Bardugo & Hoàng Anh (dịch).