Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Bạn đang đọc truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Nạp Lan Sát Nguyệt. Chi tiết giả thiết cốt lõi là đọc được tương lai của《 Ma Đạo Tổ Sư 》 Bổi cảnh là khi Vân Mộng song kiệt hẹn quyết chiến ở Di Lăng, lại chỉ chứng Ngụy Vô Tiện phản bội. Ngụy Vô Tiện đành lẩn trốn, đi dưỡng thương, còn có luyện hung thi Ôn Ninh, Cô Tô Song Bích, Vân Mộng Song Kiệt bắt đầu lên sân khấu, có CP Vong Tiện chính chủ, không có CP khác. *** Ma đạo tổ sư – Mặc Hương Đồng Khứu Huyền huyễn tu chân, hài hước ấm áp ngược đan xen, thanh lãnh công x lưu manh thụ Sau thời gian dài ngâm giấm, cộng với một bộ chủ công mười phần sủng công làm mồi, mình đã có can đảm nhảy cái hố Ma đạo tổ sư. Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện tội ác cùng cực bị tứ đại gia tộc vây đánh bỏ mình trên Loạn Táng Cương. Mười ba năm sau, một gã tu chân trẻ tuổi vì oán hận người nhà, quyết định hiến xá cho hắn nhập xác trọng sinh. Ngụy Vô Tiện trở thành thiếu niên Mạc Huyền Vũ, lần nữa bước vào tu chân giới, gặp lại những người quen cũ. Có kẻ thù, có bạn tốt và có cả một người vẫn luôn chờ đợi hắn… Tác phẩm 6 tỷ tích phân có khác, dù bản thân mình không thích nổi chuyện đất diễn của công chỉ nhỉnh hơn dàn nhân vật thứ một chút thì nội dung của Ma đạo tổ sư thật sự rất cuốn hút. Tác giả viết khá chặt chẽ, có bàn tay vàng nhưng không lộ liễu. Nhân vật xây dựng đa dạng, đủ thể loại, đủ bi kịch nhân sinh. Tình tiết hấp dẫn, có lớp lang, quá khứ - hiện tại đan xen hợp lý. Tất cả gói trong chưa đến 1000 trang word và hay, đúng là không dễ. Công yêu thụ sâu đậm. Thụ từ từ yêu nhưng rải hint từ đầu, quá khứ cho tới hiện tại, cuối cùng sâu đậm như nhau, sủng công đọc cũng không đến nỗi tức ói máu. Tác giả xây dựng hình tượng thụ quá hấp dẫn, cái này không bàn nữa rồi. Cơ mà là một con sủng công, dĩ nhiên mình thiên vị Hàm Quang Quân hơn Di Lăng lão tổ. Người đâu mà vừa đáng yêu vừa thấy thương như vậy, bạch y cô độc Lam Vong Cơ dễ làm liên tưởng đến Lục Tuyết Kỳ. Cũng là những kẻ nguyện hy sinh cho người mình yêu vậy mà không thắng nổi số mệnh, phải chịu đày đọa bao năm để tới HE. Nói chung, truyện này sủng thụ hỗ sủng thoải mái rồi, sủng công nhảy cũng được nhưng nhớ bồi thêm vài truyện chủ công trước đó cho an toàn, đỡ hụt hẫng với đất diễn ít (cơ mà ấn tượng) của Lam Vong Cơ. Ps : Nghe đồn Thiên quan mười mấy tỷ tích phân rồi nhỉ @@ Và công còn xuất hiện ít hơn Ma đạo. Huhu, bao giờ mới có chủ công tích phân cao như Thái giám chức nghiệp tố dưỡng nữa đây trời. Ps 2: Từ lúc huyết tẩy Bất Dạ Thiên đến lúc Loạn Táng Cương là bao lâu nhỉ? Mình đọc thấy mơ hồ đoạn đó quá ><
Edit: hoàn rồi mà mình không biết dẫn link dẫn nhà nào là gốc @@, tự tìm nha, dễ ẹc *** Từ sau khi bị Vân Mộng Giang thị tuyên bố phản bội và thoát ly gia tộc, tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn gắt gỏng, tuy nói chỉ là tuyên bố với bên ngoài, không đoạn tuyệt hoàn toàn với Giang Trừng, nhưng sau này nói chung không thể nào quang minh chính đại trở về Liên Hoa Ổ, nơi hắn lớn lên từ nhỏ, không hối hận nhưng dù sao cũng khó lòng buông bỏ, chỉ có thể dồn hết tâm tư vào việc luyện hoá Ôn Ninh, lấy lại tinh thần, suốt ngày đêm lăn lộn trong động Phục Ma, mất ăn mất ngủ, mà mọi người Ôn gia sống trên Loạn Tán Cương cũng không dám khuyên nhủ, cuối cùng vết thương trở nặng, ngất đi. Lúc Nguỵ Vô Tiện mở hai mắt có ý thức lần nữa, chỉ cảm thấy một mảng sương trắng mênh mông trước mắt, sờ sờ lên cái đầu đang lơ mơ không nghĩ được tí gì, hắn không phải đang ở trong động Phục Ma sao. Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lãnh: "Nguỵ Anh, tỉnh rồi sao?" Quay đầu nhìn lại, trước mắt là một gương mặt lạnh lùng trắng nõn, cực kỳ tao nhã: "Lam Trạm?! Tại sao ngươi ở đây? Đây là đâu?" Bật ngồi dậy, liền cảm thấy vết thương nơi bụng hơi đau, hoá ra vết thương trở nặng đã được băng bó thoả đáng, vết thương nghiêm trọng như vậy mà cũng chỉ cảm thấy hơi đau, có thể thấy được tác dụng kỳ diệu của linh dược, "Là ngươi giúp ta băng bó vết thương à? Cảm ơn cảm ơn! " Lam Vong Cơ mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cẩn thận nâng Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, cái gì cũng không nói ra. Lúc này từ phía sau truyền đến tiếng mắng mỏ mười phần trào phúng ba phần tức giận: "Hừ, chỉ là vết thương do kiếm thôi, vậy mà cũng có thể để tới nỗi này, còn không biết chữa trị vết thương, Nguỵ Vô Tiện ngươi cmn là chán sống tìm chết phải không?!" "Giang Trừng?" Lần này Nguỵ Vô Tiện là thật sự giật mình, thằng nhãi này không phải là Giang Trừng Giang tông chủ cách đây hai ngày vừa mới thọc mình một kiếm hay sao, còn nghĩ rằng sẽ không gặp lại trong một thời gian ngắn chứ, "Ngươi tại sao cũng ở đây?" "Tại sao ta ở đây á?" Mặc dù đang bị treo cánh tay gãy, nhưng tính tình Giang tông chủ vẫn vô cùng nóng nảy như cũ, "Ta cmn còn đang muốn hỏi ngươi nè! Ngươi lại làm cái trò quỷ gì? Đây là cái nơi quái quỷ gì?!" "Mong Giang tông chủ tạm thời đừng nóng nảy," Lam Hi Thần Lam tông chủ cũng đang không hiểu chuyện gì bất đắc dĩ mỉm cười, "Nguỵ công tử còn đang bị thương, tình huống thế này chỉ sợ là cũng không phải Nguỵ công tử gây ra, chúng ta nên bình tĩnh lại bàn bạc mới được". Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nhất định là cách tỉnh lại của mình không đúng, mấy hôm nay hắn vẫn luôn ở trong động Phục Ma mà, nơi này ngoại trừ chỗ dưới chân là có cảm giác thực tế, còn bốn phía đều là trắng xoá, làm như là một nơi quỷ dị tiên khí bay đầy vậy, nói chung cũng không đến nỗi cả bốn người bọn hắn đều đã phi thăng hoặc tất cả đều đã chết hồn lìa khỏi xác rồi đấy chứ, cũng không đúng, thân thể vẫn là thật, không có bay tới bay lui! "Có manh mối không?" Thấy Nguỵ Vô Tiện có vẻ yếu ớt xoa xoa trán, Lam Vong Cơ cho rằng hắn vẫn không thoải mái, lập tức muốn truyền linh lực cho hắn. Âm thầm lặng lẽ tránh cánh tay đang muốn truyền linh lực của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc thu hồi lại dòng suy nghĩ đang bay xa vạn dặm, "Cảm ơn ngươi rất nhiều nha, Lam Trạm ngươi cũng nghĩ nguyên nhân là ta sao? Ta thật sự cái gì cũng không làm á". Lam Hi Thần nói: "Nguỵ công tử, Vong Cơ cũng không có ý này, mà thuật pháp quỷ mị tới cỡ này, ngươi có lẽ nhận biết chút ít, tìm ra được nguyên nhân từ đâu, mới có thể hoá giải". Đúng lúc này, khoảng không gian trống trải cách mọi người khoảng ba trượng (xấp xỉ 10m) dựng lên một vách tường, vách tường này giống đá mà không phải đá, ngọc cũng không phải ngọc, mà trên vách tường hình như có nước chảy lấp loáng, một lát sau dần dần hiện ra bốn chữ "Ma Đạo Tổ Sư" to tướng. 2. Nhìn mấy chữ to này được in rõ ràng trên vách đá trước mặt, ánh mắt ba người lập tức đều chuyển hướng về phía Nguỵ Vô Tiện, bao gồm cả ánh mắt của Lam Vong Cơ, đều mang theo vẻ kinh ngạc. Nguỵ Vô Tiện âm thầm cảm thấy mặt có chút đau, nói: "Tất cả đừng nhìn ta, ta cũng không biết mấy chữ này có ý nghĩa gì". Giang Trừng cười nhạt một tiếng, nói: "Bên trên viết rõ ràng Ma Đạo Tổ Sư, Nguỵ Vô Tiện ngươi dám nói mấy chữ này không liên quan đến ngươi?" Nguỵ Vô Tiện cảm thấy bản thân mình hẳn là phải nhảy tới hồ sen ở Liên Hoa Ổ 180 lần để chứng minh mình trong sạch, khổ hề hề nói: "Ta thật sự không biết, ta chưa từng gặp qua vách đá này, nghĩ cũng biết đây không phải là vật trên thế giới này rồi đúng không!" Mọi người lại đợi xem tiếp, một giọng nói như tụng kinh thong thả vang lên bên tai, đi vào phổi, vào tim: "Nơi này là thế giới trên trời, đây là Vô Tự Thiên Thư", trên thế gian ma đạo chính là chính đạo, chính đạo cũng là ma đạo, tất cả đều là con đường tu hành, trong hàng ngàn hàng vạn thế giới nhỏ bé, cả chính đạo và ma đạo đều ra sức tu hành để phi thăng. Nguỵ Vô Tiện, ngươi là tổ sư của ma đạo trong thế giới này, và tấm lòng son sắt không thẹn với trời đất, hiện giờ với sức mạnh đức tin của các đệ tử ma đạo đời sau, cấp cho ngươi quyền xem "Vô Tự Thiên Thư", biết được thiên mệnh, để cẩn thận lời nói và hành động! Sau khi xem xong Thiên Thư tự mình có thể rời đi!" ! !. "Ồ, thiệt hay giả?" Sau một hồi trố mắt, Nguỵ Vô Tiện lập tức hoạt bát lên, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra vài phần năng động trước đây, "Ta chính là sẽ trở thành tổ sư của một phái nha, Lam Trạm, ngươi có nghe hay không! Hắc hắc, Giang Trừng Giang tông chủ, còn không qua bái kiến bổn lão tổ!" "Ngươi cút, đó cũng chỉ là tổ sư lập phái được đời sau tôn thành", hiện giờ không phải ngươi còn đang bị mọi người đòi đánh phải trốn ở Loạn Tán Cương hay sao!" Khoé mắt Giang Trừng giựt giựt, không chút khách khí mắng mỏ. Lam Vong Cơ cũng cau mày nói: "Quỷ đạo tổn hại thân thể tổn hại tâm tính, cho dù sau này tự lập thành môn phái, hiện giờ mấy vấn đề này cũng không thể tránh khỏi". Lam Hi Thần cũng kinh ngạc không nhỏ đối với chuyện này, sau khi hoàn hồn vội nói, "Đời sau nhận xét tổ tiên có suy đoán như thế, không thể tranh luận, mới vừa rồi nói là cuốn Thiên Thư này có thể thấy được cả cuộc đời Nguỵ công tử, xem xong mới có thể rời đi? Vậy trước hết cứ xem cách sử dụng cuốn Thiên Thư này như thế nào, lúc nãy ta và Lam Vong Cơ đang bàn công việc chỗ thúc phụ, lâu không về sợ là có chuyện". Giang Trừng thân là một tông chủ cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì, liền nói: "Nguỵ Vô Tiện, thu hồi bộ dạng ngu ngốc kia của ngươi lại, Vô Tự Thiên Thư này mở ra là vì ngươi, còn không nhanh một chút qua đây xem thử". Nguỵ Vô Tiện hiện giờ eo cũng không đau (?) đầu cũng không khó chịu nữa, nhanh nhẹn đứng lên đi tới gõ trái gõ phải vào Thiên Thư trên bức tường đá, vẫn không quên cãi lại, "Ngươi mới là bộ dạng ngu ngốc, bộ dạng treo cánh tay gãy ngu ngốc! Ê, hình như không tìm được chỗ nào để mở ra á, chẳng lẽ phải niệm thần chú gì đó hay sao?" Lúc này bốn chữ "Ma Đạo Tổ Sư" trên vách đá tan đi, mấy dòng chữ khác được viết ra: Một, người điều khiển ngắn hạn Thiên Thư là Nguỵ Vô Tiện; Hai: Điều khiển bằng tiếng nói, đọc hết từng chữ sẽ sang trang tiếp theo; Ba, sau khi người điều khiển ngắn hạn đồng ý thì có thể thay phiên nhau đọc; Bốn, thân ở chỗ này sẽ không lo đói nghèo; Năm: Nơi này khống chế linh lực nhưng không khống chế quỷ đạo, đọc xong lập tức rời khỏi. "Ơ, còn nhất định phải đọc ra tiếng mới được chứ", Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm vô cùng hứng thú, ái chà chà Vô Tự Thiên Thư thần kỳ như vậy hiện giờ nghe ta điều khiển đó nha, tròng mắt xoay chuyển, lớn tiếng đọc mấy dòng chữ trên vách đá, sau đó lui vài bước về phía sau đến vị trí tốt nhất, thoải mái ngồi bệt xuống đất giống như đại gia, to giọng nói: "Giang Trừng, tới ngươi đọc!" Giang Trừng kháng nghị: "Tại sao người đầu tiên lại là ta?" Nhưng mà Thiên Thư hiện giờ nghe theo Lão tổ ma đạo, lại thấy hai vị Cô Tô Lam thị Song Bích đều đã ngồi, vì thế chỉ có thể trừng mắt nhìn thủ phạm một cái, tự tìm chỗ xếp bằng ngồi xuống, đọc nội dung mới hiện ra trên vách đá, [Chương 1: Trọng sinh] ["Nguỵ Vô Tiện chết rồi. Thật hả dạ lòng người!"] ! ! Cả một vùng không gian nơi đây rơi vào yên tĩnh, người nào đó mới vừa rồi còn đang đắc ý trố mắt lên, quay đầu hỏi Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, "Đây! là đãi ngộ đối với Lão tổ lập phái sao?". Mà trên gương mặt vô cùng tuấn nhã kia của Lam Vong Cơ hiếm khi có biến đổi thật lớn, tái nhợt đến doạ người. Mời các bạn mượn đọc sách Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Nạp Lan Sát Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Hiểu - Cửu Lộ Phi Hương
Trăng mồng một khuyết tựa lưỡi câu, ánh vàng bàng bạc mỏng manh xuyên qua lỗ tròn trên nóc nhà giam truyền xuống địa lao âm u. Một người mặc bộ quần áo vải thô cuộn mình ngồi ở góc tường, ánh mắt vô thần nhìn chăm chăm vệt sáng bàng bạc trên mặt đất, hình như có gió nhẹ thổi từ bên ngoài vào, cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh đung đưa khẽ khàng đáp xuống, phác họa nên một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp nơi phòng giam lạnh lẽo này. Bên ngoài… đang mùa xuân ư? Đôi ngươi cứng đờ chậm chạp chuyển động, ngước nhìn cái lỗ tròn trên nóc cao, thanh sắt kiên cố hé mở cắt vỡ ánh trăng non in trong phòng giam u tối, bất chợt âm thanh “lộp bộp” vang lên phá tan sự tĩnh mịch hằng mấy năm ở nơi này, cánh cửa phòng giam từ từ mở rộng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hết mảnh trăng cong đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm kia.... *** Giết chết Thiên Hiểu thật quá dễ dàng, nhưng quả thật Dục Dao không thể nào làm được. Nàng chưa từng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại như lần này… Phương Nam đương giữa mùa hè, Dục Dao đi tới thành Tử Việt, đây là thành trì mà tàn dư của Hoàng thất chiếm cứ, Thái tử tiền triều đã trở về, sẽ đứng trên thành lâu này tuyên cáo thiên hạ, đem quân tiến lên phương Bắc, khôi phục nghiệp lớn. Dục Dao tưởng tượng rất lâu cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh Thiên Hiểu nghiêm trang đứng trên thành lâu sẽ như thế nào… Nàng ở trọ trong thành mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thiên Hiểu tuyên thệ… Ngày hè chói chang, trên thành lâu đứng đầy người, Thiên Hiểu mặc long bào đen có thêu rồng đỏ đứng ở chính giữa, đứng bên cạnh hắn là Tĩnh Nam vương và cựu thần đã đón hắn ngày đó… Có thể là do long bào quá mức trang nghiêm, có thể là tình cảnh hôm nay quá mức trọng đại, Dục Dao nhìn thấy khí thế vương giả trong truyền thuyết trên người Thiên Hiểu, hoặc có thể nói là khí chất con người có từ lúc sinh ra, dẫu cho thời gian có thay đổi thì khí chất ấy vẫn còn in đậm mãi. Nàng đứng ở phía xa xa nhìn hắn, Thiên Hiểu như vậy khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, cũng cảm thấy được, tương lai sau này ắt hẳn hắn sẽ là một Hoàng đế tốt… Dưới thành lâu, vạn người chăm chú, một người đưa cho Thiên Hiểu tấm thánh chỉ được cuộn tròn, Thiên Hiểu đưa tay ra tiếp nhận, nhưng hắn cầm trên tay rồi vẫn không mở ra đọc. Cứ như vậy thật lâu nên người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, có người mạo phạm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy vị Thái tử của họ đang sững sờ mất hồn nhìn một nữ tử đang đứng trong đám đông dưới thành lâu…   Mời các bạn đón đọc Thiên Hiểu của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương
Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo. Tiết Tử           Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.           Quần áo trắng tinh của hắn đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi bước về phía trước, không chút khách khí đá hai chân hắn, người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người đã chết.           Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”           Nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu trên mặt hắn đã ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.           Bước chân dừng lại bên cạnh hắn một chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên một đường cung, xem ra, hắn chết thật sự như ý hắn quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.           Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà giống như kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy không nên chết thoải mái, hắn nên chết thảm một chút. . . . . .           Thảm hại hơn một chút. *** Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại. Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng. Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc. Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa. Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận. Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa. Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế. Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Thảo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương
Mộc Cẩm Không biết là lần thứ mấy nửa đêm nằm mộng mơ về chuyện cũ, cuối cùng luôn có một giọng nói thỏ thẻ bên tai y “Sư phụ” “Sư phụ” Tiếng gọi khiến lòng y tràn ngập yêu thương, nhưng phút chốc liền trở nên chua xót. Trăm năm trôi qua trong lặng lẽ cô đơn, trên Thanh Trúc Phong chỉ còn lại một gốc cây đào sắp chết khô, cùng một cây đàn gãy. Ngày qua ngày vẫn bế quan, chuyên tâm tu luyện thuật pháp, đều không phải vì mình đã từng chịu trọng thương, nhưng vì sao phải cố gắng như vậy, đến cả bản thân y cũng không rõ. Y muốn chờ đợi, muốn che chở người kia, nhưng có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Thắp đèn ngồi bên bàn đọc, y đề bút muốn vẽ gì đó, cuối cùng lại cảm thấy mình không vẽ được, chỉ đành bỏ bút xuống, im lặng đi ra khỏi phòng, nhìn gốc hoa đào cùng cây đàn gãy chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì. Y cứ đứng như vậy một ngày một đêm chẳng hề hay biết. “Ai nha, phong thái đúng là thanh thoát bất phàm.” Một tiếng cảm thán bỗng dưng vang lên tại Thanh Trúc Phong, Mộc Cẩm đưa mắt nhìn lại, là một nam tử mặc áo lam tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn vô cùng thích thú quan sát Mộc Cẩm, “Nhìn tu vi của ngài đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới.” Mộc Cẩm nghi hoặc: “Ngài là?” “Tiểu thần Ngao Tín, lúc nãy đi ngang qua nơi đây, cảm giác hạ giới có một cổ thanh tuyệt khí, nhất thời hiếu kỳ liền đến xem. Không ngờ lại để tiểu thần gặp được một người thú vị.”  Mộc Cẩm gật đầu chào hắn: “Thần Quân có muốn vào nhà ngồi không?” . Ngao Tín quan sát Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: “Ta cảm thấy lạ vì sao chỉ có một phàm nhân ở đây, thì ra là chưa độ kiếp phi thăng! Lấy năng lực của ngài phi thăng thành tiên không phải việc khó, không lẽ là do ngài tìm không ra kiếp số của mình?” Mộc Cẩm cười cười, khẽ lắc đầu. “Ngài và ta đã có duyên gặp nhau, vậy tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngài một chút.” Ngao Tín bấm ngón tay tiên đoán, bỗng nhiên nở nụ cười, “Kiếp số này thì ra rất có hàm ý, ngài chỉ cần đem cây đàn đó hủy đi liền có thể độ kiếp.” Ngao Tín nói xong, còn lẩm bẩm nói thầm một câu, “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua kiếp số đơn giản như vậy.” . Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín kỳ quái nhìn y. Mộc Cẩm nói: “Kiếp này không độ cũng được.” “Hắc!” Ngao Tín nở nụ cười, “Ta đúng là lần đầu gặp một người giống như ngài. Vì một cây đàn mà không chịu phi thăng. Xem bộ dáng hiện tại của ngài, nếu không độ kiếp, nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa.” Mộc Cẩm ngây ngốc nhìn cây đàn trả lời: “Thà hủy ngàn năm tu vi, thà không phi thăng làm tiên, nhất định không hủy đàn.” Thấy thần sắc của Mộc Cẩm, Ngao Tín nao nao, nhất thời không đoán ra được y nói vậy rốt cuộc là vì không muốn hủy đàn hay không muốn dứt tình. “Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cẩm tâm lĩnh, chỉ là… Nếu ngài muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén nước chè xanh, nếu ngài còn có chuyện phải đi, thứ Mộc Cẩm không thể tiễn.” Ngao Tín nhíu mày buồn bực phẩy tay áo bỏ đi: “Không biết tốt xấu!” . Không biết tốt xấu… Có thể, nhưng đó là bởi vì bọn họ đều không biết đối với y cái gì là tốt, cái gì là xấu mà thôi. Mời các bạn đón đọc Tử Cầm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tang Ca - Cửu Lộ Phi Hương
“Tang Ca! Tang Ca” “Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng.” Hoa đăng - đợi chờ... Tang Ca là tên nữ chính, tiếng gọi “Tang Ca” là âm thanh ám ảnh tớ xuyên suốt câu chuyện, đó là tiếng gọi trong nhớ nhung khắc khoải và hối hận tột cùng của An Tử Vụ - phu quân của Tang Ca. Khi Tang Ca còn sống, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ vì lo nghiệp lớn mà nhàn nhạt đối xử với nàng, nói đúng hơn là tương kính như tân. Nhưng tớ cảm thấy tác giả tả hơi mâu thuẫn, nếu đã nhàn nhạt vậy sao lại lo lắng cho nàng như thế. Khi chàng tạo phản, Triệu đế bắt Tang Ca làm con tin, trước mỗi lần ra trận điều An Tử Vụ lo lắng không phải sẽ thua, chàng lo khi thắng trận Tang Ca lại bị hành hạ tra tấn như thế nào, có đau khổ có gọi tên chàng trong bất lực hay không? Lần cuối cùng An Tử Vụ nhìn thấy Tang Ca là ngày nàng chết, nàng bị Triệu đế bắt lên tường thành để uy hiếp An Tử Vụ đầu hàng. Đời này của Tang Ca cuối cùng đã đổi được thoáng do dự trong mắt An Tử Vụ, vậy là đủ. Trước hàng vạn tướng sĩ, Tang Ca ôm cánh tay bị thương kéo Triệu đế cùng rơi xuống tường thành, nàng không thể để An Tử Vụ thua khi chỉ còn bước cuối cùng. "Trường Dạ Hầu, non sông vạn dặm chàng muốn, chỉ còn một chút thôi chàng sẽ có được nó. Để ta giúp chàng một lần cuối, thành toàn cho tâm nguyện cả đời chàng, cũng tránh cho chàng bị người đời thóa mạ là lòng dạ sắt đá.” An Tử Vụ đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Ca, chấn hưng thiên hạ, làm một đấng minh quân nhưng hậu cung của chàng không có lấy một người. Chàng nói giang sơn này là Hoàng hậu dùng mạng mình đổi lấy, nếu chàng là vua, nàng sẽ mãi là hậu. “Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất.” “Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không.” Tang Ca đã chết, nhưng nàng không đi đầu thai vì không ai đến dẫn nàng đi, họ nói nàng còn chấp niệm. Nàng du đãng ở nhân gian, người ta gọi đó là Quỷ, nàng không biết nên đi đâu may mà nàng còn có phu quân để đi theo. Tang Ca ở bên nhìn chàng đăng cơ lập quốc, nhìn chàng tổ chức hậu sự cho mình, nhìn chàng đau khổ hằng đêm mà khắc khoải gọi “Tang ca!” Chấp niệm của Tang Ca là An Tử Vụ, nàng không nhận ra vì có chấp nhất nên luôn chờ đợi, ngày ngày tháng tháng bên cạnh bầu bạn sớm tối, đến khi An Tử Vụ lìa xa nhân thế. Chấp niệm của An Tử Vụ là Tang Ca, chàng không tin thuật pháp nhưng vẫn tin, chàng muốn chiêu hồn, chàng mong gặp được nàng một lần nữa - An Tử Vụ chỉ thực sự nhận ra mình yêu Tang Ca sau khi nàng đã không còn nữa, khi xa mới biết quý trọng. Cả truyện là thái độ vô tư điềm nhiên của Tang Ca, lời nàng không bi lụy dù nàng phận bạc mệnh mỏng, cảm giác như nàng không để tâm cái chết kia, như nàng không phải là một oán hồn không siêu thoát. Nhưng trái với Tang Ca, An Tử Vụ sau khi mất đi Tang Ca là một cái xác rỗng, khi không ở cương vị là vua chàng như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí, lời nói của chàng về đêm luôn như quán tính mà da diết gọi “Tang Ca!”, có thể nói lòng An Tử Vụ sắp điên rồi, nhớ nhung dằn vặt đến phát điên. Tất cả chấm dứt sau hơn 10 năm An Tử Vụ dằn dặt trong tỉnh tỉnh mê mê, chàng gặp được Tang Ca, dưới gốc hoa đào nhớ về mưa bụi Giang Nam nơi cả hai lần đầu gặp gỡ. “ “Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.” Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.” --- “Tang Ca” thật sự rất ngắn, nhưng ngẫm ra đó là câu chuyện dài cả một cuộc đời, hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa bởi ranh giới âm dương, vấn vương nhau ở chấp niệm, ở chữ tình và họ chỉ gặp được nhau lần nữa khi cả hai cùng đặt bước ở hoàng tuyền. ______________________ “ “ : trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tang Ca của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.