Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) - Đằng La Vi Chi

Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, ngược nam, cường thủ hào đoạt, nam chính bệnh xà tinh, chân khống, HE. CP: Nhuyễn manh trọng sinh tiểu mỹ nhân X bá đạo nhị thế tổ luyến túc phích. Tình trạng: Hoàn convert. Review bởi: Tuno - fb/hoinhieuchu Chỉnh ảnh: Jas  Văn án: Sống lại vào năm mười chín tuổi, Tô Lăng thề rằng, đời này sẽ không dẫm lên vết xe đổ. Cô phải bảo vệ người thân. Tiến vào giới giải trí. Và điều quan trọng nhất là: không để bị đẩy lên giường của Tần Kiêu, trở thành tình nhân trong bóng tối của hắn. Tần Kiêu có một bí mật, hắn mê luyến những đôi chân đẹp, đồng thời còn yêu thích mỹ nhân ngây thơ, yếu đuối. Đến khi Tô Lăng xuất hiện, từ đầu ngọn tóc đến mũi chân mỹ nhân này đều như đúc ra từ khẩu vị của hắn vậy. Đáng tiếc là nàng ghét hắn tận xương tuỷ. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn, Tần Kiêu khẽ liếm vết thương trên khoé môi, cúi đầu xem dáng vẻ sợ hãi đến phát khóc của Tô Lăng. Con mẹ nó, sao khóc cũng đẹp đến như vậy! Kiếp trước, thời điểm hắn động tình, Tô Lăng sợ nhất ba câu: Lăng Lăng, ngoan nào. Lăng Lăng, mau kêu lên nào. Lăng Lăng, nói yêu anh. Yêu cái đầu anh, mau cút đi!!!! 1. Bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính là khuôn mặt xinh như thiên thần. 2. Nam chính thật sự có bệnh. 3. Truyện nhiều tình tiết cẩu huyết, mô tuýp nữ xinh đẹp, yếu đuối, hay khóc x nam tổng tài bá đạo, biến thái, bệnh thần kinh, điên cuồng chiếm hữu… 4. Nam chính sinh năm 1986, cao 1m87, nữ chính sinh năm 1994. ***  “Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân)” là câu chuyện về hành trình lừa gạt chú thỏ nhỏ ngây thơ về nhà của một con sói già hung ác xảo quyệt, lại cứ cố gắng ngụy trang thành chó nhà vô hại. Có cẩu huyết, có sạn, đầy tình tiết phi logic… nhưng vì quá cảm màn tương tác vừa ngọt ngào, vừa cầm thú của bộ đôi chính mà mị vẫn quyết định review truyện này cho các con dân. Cho nên ai đọc mà không hợp thì cũng đừng ném đá nhé!  Tô Lăng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp tựa như yêu nghiệt ấy vừa thuần khiết lại vừa mị hoặc, đôi mắt hạnh trong suốt long lanh ngập nước, tựa như muốn hút lấy toàn bộ linh hồn của kẻ tội nghiệp nào lỡ chân sa vào ánh mắt nàng. Kiếp trước, một Tô Lăng của năm mười chín tuổi vừa chập chững bước vào đời, chưa kịp cảm nhận hương vị tuyệt vời của tuổi thanh xuân, thì đã bị người người phỉ nhổ, ước mơ tan biến, buộc phải thôi học, trên cổ mang theo xiềng xích nặng nề mà bước vào chiếc lồng giam hoa lệ của Tần Kiêu, rơi vào vòng xoáy nhục dục của tên ma quỷ ấy, để rồi bị vây khốn đời đời kiếp kiếp. Em biết không? Ngay từ giây phút đầu tiên bóng hình của em hiện lên trước mắt tôi, Trái tim cằn cỗi này đã muốn ngừng đập vì em, ….. Thiên sứ của tôi ơi, Phải làm thế nào để em mãi mãi ở bên tôi đây? Xiềng xích em trong trái tim này, Hay khoá chặt em bằng tình yêu điên cuồng của tôi!  Tô Lăng là một cô bé mồ côi, từ nhỏ luôn phải dè dặt cẩn trọng, thân phận ăn nhờ ở đậu nên lúc nào cũng âm thầm chịu đựng tất cả, chỉ sợ làm người khác không vui. Bản thân cô cũng luôn phải nỗ lực học tập, tự kiếm tiền, tự chăm lo cho bản thân. Kiếp trước, khi bao sóng gió dồn dập kéo đến, bông hoa nhỏ bé ấy sao có thể đứng vững? Tần Kiêu xuất hiện, dù là cường đoạt, dù là chiếm hữu, nhưng trong một phút giây nào đó, hắn thật sự đã bảo vệ cô, đã thật sự rất tốt với cô. Cho nên cô gái yếu đuối như Tô Lăng sao lại chưa từng rung động với Tần Kiêu được chứ? Tô Lăng của năm hai mươi tuổi, mất đi tình thân, trở thành kẻ tàn phế, và rồi những phút giây tâm động mong manh, cuối cùng vẫn bị chính sự ích kỉ, máu lạnh của Tần Kiêu bóp nát, trái tim cô chỉ còn lại nỗi hận, nỗi đau đớn cả đời không nguôi. Tần Kiêu chưa bao giờ là người tốt, không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình, bất hiếu, bất nghĩa… còn mỹ từ nào có thể khắc họa được đức hạnh của hắn nữa đây? Và đương nhiên, tình yêu của Tần Kiêu cũng đáng sợ như chính con người của hắn vậy. Thiên sứ của tôi ơi, Vì em mà tôi đã biến thành một ác ma điên cuồng mất rồi, Có được thân thể em vẫn chưa bao giờ là đủ, Cho nên tôi không thể dừng lại.  Đời này cùng đời trước, xuất phát điểm khác nhau, nên thái độ của Tần Kiêu với Tô Lăng cũng khác biệt. Kiếp trước, khi Tô Lăng trở thành tế phẩm của hắn, phụ thuộc vào hắn, bản thân nàng lại là một cô gái yếu đuối, trước bão tố cuộc đời, Tô Lăng chỉ có thể dựa vào Tần Kiêu, mặc hắn an bài. Có người sẽ trách, tại sao Tô Lăng muốn thoát khỏi Tần Kiêu triệt để mà còn cố tiến vào giới giải trí, sao không biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm cả đời… nhưng có thể sao? Đó chính là ước vọng cả đời của mẹ cô mà! Kiếp trước, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tô Lăng vẫn phải chôn mình trong bóng đêm thầm lặng, đời này có cơ hội được sửa sai, sao cô có thể buông tay được? Tô Lăng muốn thay bà hoàn thành giấc mơ ấy: toả sáng dưới ánh đèn sân khấu, được muôn vạn người ngưỡng mộ. Tần Kiêu của đời này, tuy rằng cái sự cố chấp đến tận xương kia vẫn còn, nhưng hắn đã biết cách ngụy trang, hắn thu liễm hơn, cũng biết học cách tôn trọng cảm xúc, suy nghĩ của Tô Lăng. “Có kẻ trời sinh đã là người tốt, nhưng cũng có những kẻ, vì một người khác, mới trở nên tốt hơn.” Tần Kiêu của năm mười ba tuổi đã bắt đầu cuộc sống lang bạt, không ai quản thúc, tựa như con ngựa đứt cương hung hăng quần thảo giữa cuộc đời. Sống đến năm hai mươi tám tuổi, Tần Kiêu vẫn là kẻ ích kỷ, dối trá lại tàn nhẫn. Nhưng hắn yêu Tô Lăng, thậm chí còn yêu hơn cả tính mệnh của mình, vì cô hắn nguyện ý thay đổi, nguyện ý dâng ra toàn bộ trái tim của mình. Nếu yêu em là một loại bệnh, một loại tội nghiệt, Thì tôi nguyện cả đời này không cần thuốc chữa, cứ mãi mãi sai như vậy đi. Em tựa như một tinh linh cô độc, lạc lõng giữa thế gian, sinh trưởng giữa chốn thâm sơn cùng cốc, khó khăn bủa vây, nguy hiểm chập chùng, nhưng vẫn cố gắng vươn mình khỏi vách đá cheo leo, để rồi nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp nhất… Còn tôi thì sao, một ác ma canh giữ nơi vực sâu, toàn thân dơ bẩn, ngày ngày ngước về phía đóa hoa mà thèm muốn, mà ngưỡng vọng.  Có người nói, cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là buông tay, nhưng Tần Kiêu là ai cơ chứ? Hắn là kẻ bá đạo cuồng vọng, chưa từng có ước mơ, cũng không ham thích bất cứ điều gì, hắn không quan tâm đến những quy tắc buồn cười của thế giới này, càng không đồng tình với bất kì kẻ nào. Tô Lăng là điều duy nhất mà hắn điên cuồng thèm muốn. Khi yêu đã quá sâu, tình yêu đã khảm vào cốt tủy, thì sao có thể nghĩ đến hai chữ “buông tay” đây? Tôi yêu em, Không phải vì khuôn mặt tuyệt sắc kia, cũng không phải vì chứng bệnh mê luyến, Mà vì em là Tô Lăng. Dù em chán ghét tôi, nhưng cũng xin đừng hủy đi đường sinh cơ cuối cùng của tôi. ….. Có lẽ cuối cùng tôi sẽ chết, Chết trong tình yêu vô vọng này, Nhưng trong giây phút này, hãy để tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng… em nguyện ý yêu tôi. Tần Kiêu của kiếp này biết rằng hắn không thể bẻ gãy đôi cánh của Tô Lăng, cũng không thể giam cầm cô trong chiếc lồng kiên cố mà hắn tạo ra, bởi vì hắn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt trong suốt của cô sẽ chan chứa đầy nỗi chán ghét, hận thù. Tần Kiêu hiểu rằng, khi bản thân chiếm được cảm giác an toàn, thì cũng chính là lúc hắn sẽ hoàn toàn đánh mất tình yêu của thiên sứ. Và dù đến cuối cùng, bản chất của Tần Kiêu vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng đời này hắn đã không phạm phải những lỗi lầm giống kiếp trước, liệu rằng Tô Lăng có tiếp tục lựa chọn trốn tránh tình yêu điên cuồng của hắn không, hay cô sẽ cho bản thân cùng Tần Kiêu một cơ hội? Why don't you, Lock me up with joy and kisses? Lock me up with love? Chain me to your heart's desire, I don't want you to stop!! Lock me in and hold this moment. Lock me up!!! *** Hắn đến cùng đang làm cái gì đâu? Tần Kiêu kỳ thực bản thân trong lòng rõ ràng, Tô Lăng không đồng ý cùng hắn. Một cái không thích hắn, lại bởi vì các loại lý do đến ủy thân hắn nữ nhân, hắn bị nàng hôn mê đầu, kiệt đem hết toàn lực đi lấy lòng. Cứ việc như thế, nàng vẫn là không vui. Tần Kiêu đi ra ngoài đàm sinh ý thời điểm, đám kia hồ bằng cẩu hữu nói: "Nữ nhân chính là quán không được, ngươi càng quán nàng càng mạnh hơn nhi, hếch mũi lên mặt. Lãnh nàng vài ngày, bản thân chỉ biết thiếp lên đây." Tần Kiêu như có đăm chiêu. Vì thế Tô Lăng phát hiện, mấy ngày nay Tần tiên sinh hết sức lãnh đạm. Trong lòng nàng vụng trộm nhạc, cũng không đi trêu chọc hắn. Vì thế mỗi đêm Tần Kiêu trở về, xem bên người sớm ngủ say sưa nữ nhân, đều hận không thể một phen bóp chết nàng. Hắn lạnh mặt, đem nàng quần áo thoát: "Đứng lên, theo giúp ta làm." Nàng ánh mắt sương mênh mông: "Tần tiên sinh, ta vây, có thể hay không không cần?" Khi đó nàng kiều kiều lôi kéo tay áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ. Hắn trong lòng bị người hung hăng nhất kích, lấy lại tinh thần đã ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực: "Ân, ngủ đi." Lâu, hắn chỉ biết, hắn dưỡng là cái tiểu tổ tông. Nếu hắn lãnh đạm, nàng vui vẻ đến thiên đi lên. Tần Kiêu có chút nhận mệnh, hắn nghĩ thầm, như vậy quá cả đời cũng không sai. Nhưng mà thiên bất toại nhân nguyện, Tô Lăng bà ngoại qua đời. Hắn lạnh lùng tưởng, kia nàng hội rời đi đi? Nàng không cần của hắn tiền, cũng không cần hắn đưa gì lễ vật, chính là làm tốt tùy thời có thể thanh toán xong chuẩn bị. Nhưng là còn muốn chạy? Chờ hắn đã chết lại nói. Hắn che giấu Tô Lăng, kỳ thực đối với Tần Kiêu người như thế, nhà hắn nhân chết hết, hắn cũng không thấy điệu một giọt nước mắt. Hắn lấy này thị giác đến đo lường được Tô Lăng, không nghĩ tới đây là nàng hận hắn khai đoan. Kia mấy trễ đều đang mưa. Tô Lăng bị hắn nhốt tại biệt thự, khóc suốt, nước mắt làm ướt gối đầu. Nguyên bản mềm mại nhuyễn cô nương, đáy mắt tràn đầy hận ý. Hắn lần đầu tiên cảm giác đau, trong lòng bị người hung hăng tìm một đao, máu tươi đầm đìa. Chờ nàng đang ngủ, hắn xem của nàng mặt mày, nhiễm lên vài phần điên cuồng hương vị: "Đừng rời khỏi ta, không được rời đi." Tốt nhất một điểm là, cô nương này sức sống rất cường đại, nàng không có tìm chết. Nàng còn tưởng sống khỏe mạnh, sống đến rời đi của hắn ngày nào đó. Cũng là theo khi đó bắt đầu, nàng không lại nhu nhu kêu hắn Tần tiên sinh. "Tần Kiêu, ngươi có ghê tởm hay không? Như vậy không giống như là ở gian thi sao?" Hắn dừng lại động tác, thân thể nhẹ nhàng run run, thật lâu sau cúi người thể đi hôn nàng cái trán: "Ngươi có cảm giác." Nàng xem hắn, tùy ý hắn lừa gạt bản thân. Sau đến lúc lâu, hắn các loại lấy lòng phương thức đều thử qua. Có một ngày hắn đột nhiên nhớ tới đã từng nghe được quá lời nói, Đường Vi Vi nói Tô Lăng thích diễn trò, hắn phóng Tô Lăng đi diễn trò. Đó là lâu như vậy tới nay, nàng lần đầu tiên lộ ra nhạt nhẽo ý cười. Như tháng ba tươi đẹp kiêu dương, ở trong lòng hắn phá vỡ nhất thúc quang, bị xua tan lâu như vậy tới nay vẻ lo lắng. Năm đó hắn tình yêu xem không quá chính. Chẳng sợ phóng nàng đi diễn trò, cũng vẫn cứ là một loại khác tính kế. Hắn nghĩ đến tâm đều đau, nàng vì sao không chịu thương hắn đâu? Thương hắn một chút đều tốt. Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tân Hôn Phòng - Hà Lạc
Nhiều bạn trẻ quan niệm, nền tảng của một cuộc hôn nhân hạnh phúc luôn khởi đầu bằng một tình yêu đắm say, lãng mạn nhưng trong cuộc sống hiện đại có rất nhiều người lại cho rằng một người đàn ông giàu có cùng một ngôi nhà đẹp, chiếc xe sang mới là tiêu chuẩn của một cuộc hôn nhân trong mơ của họ. Cho dù bạn là người theo xu hướng nào thì cái đích mà chúng ta hướng tới vẫn là "hạnh phúc". Trên con đường kiếm tìm hạnh phúc của nhân vật trong cuốn Tân hôn phòng, mỗi bạn đọc đều nhìn rõ những băn khoăn, lo toan trong cuộc sống từ lúc còn đơn thân cho tới khi hướng tới một cuộc sống hôn nhân với những mong ước về gia đình hạnh phúc. Trình Hạo và Tiểu Lạc là hai bạn trẻ như thế. Trình Hạo làm việc cho một công ty chuyên về công nghệ thông tin còn Tiểu Lạc là một biên tập viên làm việc cho một tạp chí khá nổi tiếng. Gia đình của Trình Hạo và Tiểu Lạc đều sống ở quê cách xa thành phố nơi hai người đang sinh sống. Mối tình giản dị, lãng mạn từ những năm tháng còn là sinh viên của họ kéo dài bảy năm và cả hai đang muốn đặt một dấu mốc đẹp cho mối tình của họ bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng giữa họ lại bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn vì mục tiêu về gia đình, nhà cửa, hạnh phúc của cả hai không giống nhau. Nhưng trải qua những va chạm rất đời, gần gũi với cuộc sống, cuối cùng đôi bạn trẻ đã nhận ra rằng đâu mới chính là giá trị đích thực của tình yêu, đâu mới chính là ngôi nhà lý tưởng. Tiểu Lạc tin rằng gia đình mơ ước thực sự của mình trong tương lai là một mái ấm hạnh phúc phải có Trình Hạo. Còn Trình Hạo lại không ngừng nỗ lực để hiện thực hóa ngôi nhà trong mơ của Tiểu Lạc. ... "Thực ra, hôn nhân không phải là kết thúc của tình yêu mà hôn nhân chỉ là tìm một gia đình cho tình yêu, để tình yêu không còn phải lưu lạc nữa. Hạnh phúc của em chính là được ở cùng bên anh, cùng nhau sống trong căn nhà thuộc về hai chúng ta. Hôn nhân có tình yêu mới hạnh phúc, ngôi nhà có tình yêu mới được gọi là gia đình."... Cùng tìm đọc Tân hôn phòng - tác giả Hà Lạc, một cuốn sách chân thực về hôn nhân, tình yêu, gia đình và ngập tràn những giá trị đáng quý ẩn chứa trong mỗi con người. Đánh giá của độc giả Cho dù chỉ là một chú ốc sên nhỏ bé sống trong một thành phố rộng lớn nhưng hằng ngày tôi luôn nỗ lực hướng về phía trước! Năm 2010, thế hệ 8X bước vào giai đoạn lập nghiệp. Người xưa có câu: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”[1], đồng thời cũng nhấn mạnh: “Tam thập nhi lập”[2]. Vì thế, bước qua tuổi ba mươi chúng ta dường như đã đi hết nửa cuộc đời. Năm 2010, cuốn sách này được xuất bản để dành tặng thế hệ 8X, những người đã phấn đấu hết mình vì tình yêu, hôn nhân, một ngôi nhà riêng và một gia đình hạnh phúc! [1] Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm. [2] Ba mươi tuổi là tuổi để lập nên sự nghiệp. Lời tựa : Hạnh phúc là chuyện hết sức thực tế và nghiêm túc Chiều nay, khi đọc cuốn tiểu thuyết Tân hôn phòng của Hà Lạc, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện của năm năm về trước. Khi đó, tôi mới kết hôn với người anh họ A Ngai, hai vợ chồng sống trong căn hộ nhỏ thuộc khu tập thể cơ quan. Ở đây, mỗi hộ gia đình chỉ có một phòng ngủ, còn lại phải dùng chung phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh. Vì thế, những hôm trời nóng, chúng tôi vẫn phải ăn mặc kín mít, bởi nếu chẳng may sơ ý quên cài cửa nhà vệ sinh thì y như rằng sẽ bị hàng xóm “chiếu tướng”. Nhưng dù có như vậy thì mọi người vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Có lẽ câu nói: “Có tình yêu uống nước lã cũng no” là để chỉ cuộc sống của chúng tôi lúc đó. Nhưng cổ nhân cũng có câu: “Vợ chồng nghèo trăm điều phiền muộn”. Vì vậy, dù đang ở chốn thành thị phồn hoa nơi đất khách quê người nhưng chúng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức mình để có được một cuộc sống khấm khá, tiện nghi hơn trong tương lai. Đó là chúng tôi sẽ có một căn hộ riêng, thuộc quyền sở hữu của chính chúng tôi, không cần chia sẻ phòng tắm vào mùa hè với bất kỳ ai, không cần dùng chung phòng bếp vào mỗi bữa ăn và đêm đến có thể nói chuyện thoải mái mà không cần phải hạ thấp giọng hết mức để tránh ảnh hưởng đến phòng bên cạnh. Sau khi chúng tôi kết hôn, “Nhà” đã trở thành mục tiêu phấn đấu hàng đầu trong “kế hoạch năm năm lần thứ nhất”. Chính vì mục tiêu này mà chúng tôi phải chắt bóp tằn tiện như Tiểu Lạc và Trình Hạo trong truyện: mua quần áo hay xem phim luôn phải chọn ngày giảm giá, tự nấu cơm ở nhà chứ không đi ăn quán, thời gian rảnh rỗi thì tranh thủ làm thêm để có chút đồng ra đồng vào. Lúc đó, mỗi khoản thu nhập thêm dù ít ỏi nhưng đối với chúng tôi, những đồng tiền nhỏ nhoi ấy một lúc nào đó có thể đổi lấy được một phòng vệ sinh, nửa phòng ngủ hoặc một phần tư phòng khách. Trên thực tế, cuộc sống như vậy đâu phải là vòng quay số phận chỉ của riêng gia đình chúng tôi. Thế hệ chúng tôi được sinh ra trong thời đại có điều kiện tốt nhất nhưng ai cũng có cảm giác mình “sinh không gặp thời”. Chúng tôi chấp hành chế độ giáo dục chín năm bắt buộc, tức là phải học thêm một năm so với chế độ cũ, sau đó đua nhau đăng ký tuyển sinh đại học và phải đối mặt với ngày càng nhiều những đối thủ cạnh tranh khi cầm tấm bằng tốt nghiệp đi xin việc. Từ đó mỗi người sẽ có thêm nhiều cơ hội và ngã rẽ khác nhau nhưng sau lưng những con người tha hương lập nghiệp như chúng tôi lại được dán cái mác “dân con kiến”. Chúng tôi không biết cái gì gọi là “phân việc sau tốt nghiệp” hay “chia nhà phúc lợi”, thậm chí rất nhiều người ngay cả đến “biên chế chính thức” vẫn chỉ là giấc mơ xa vời. Trong hoàn cảnh như vậy, căn nhà – bến đỗ hạnh phúc sau hôn nhân – sao mà xa xôi đến thế! Cùng với sự trưởng thành của tầng lớp chúng tôi, trong xã hội cũng xuất hiện thêm một cụm từ mới gọi là “hôn nhân chay”. Sau khi kết hôn, chẳng lẽ bản thân chúng ta không muốn có nhẫn kim cương, có nhà mới, có váy cưới và đi hưởng thụ tuần trăng mật hay sao? Nhưng thực tế thì không phải ai cũng làm được như thế. Trình Hạo và Tiểu Lạc trong tiểu thuyết Tân hôn phòng cũng không ngoại lệ. Không có nhẫn kim cương cũng được, thất nghiệp họ cũng chẳng sợ, tuy nhiên cái ý niệm “không có nhà riêng thì không thể kết hôn” có lẽ đã ăn sâu vào tiềm thức của một số người. Trên thực tế, nếu nhiều người đã quen với việc tích lũy can đảm và bản lĩnh từ những áp lực, giành lấy sự sống từ những cạnh tranh thì đến một ngày, chúng ta sẽ phải chung tay để sở hữu được tất cả những thứ mà trước đó không có cách nào có được. Chẳng hạn như tôi và người anh họ A Ngai, vào năm 2010 nằm trong giai đoạn cuối của “kế hoạch năm năm lần thứ nhất” sau khi kết hôn, chúng tôi rốt cuộc cũng được sở hữu một căn nhà “second-hand”, một chiếc xe giá rẻ và một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Mặc dù mọi thứ trong gia đình rất đơn giản nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng đầm ấm và hạnh phúc. Vì vậy, nhìn từ góc độ này, Tân hôn phòng không phải là tuyên ngôn về việc mua nhà rồi mới kết hôn mà thực chất nó phản ánh những cố gắng giành lấy một căn nhà – bến đỗ cho hôn nhân của Trình Hạo và Tiểu Lạc. Hơn thế nữa, vì những đắng cay nhọc nhằn, vì mồ hôi công sức đổ xuống để có được căn nhà đó, họ đã làm cách nào để biến nó trở thành một mái ấm thực sự. Vì cùng nhau tích góp tiền mua nhà nên chúng ta gần như có chung một quyết tâm và nỗ lực. Vì cùng nhau tích góp tiền mua nhà nên từng giây, từng phút, từng ngày chúng ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Vì cùng nhau đặt lời thề hẹn cho tương lai nên hạnh phúc sẽ nằm trong tầm tay của chính chúng ta. Các tình huống chân thực trong Tân hôn phòng cùng những nét chấm phá nhỏ nhặt như ngụm trà đắng, bát nước tương pha muối mặn chát chính là cuộc sống mà chúng ta đang phải đối mặt hằng ngày. Nếu nói rằng trong mỗi con người đều có một Trình Hạo, một Tiểu Lạc, chi bằng hãy nói họ là chính chúng ta. Vì thế, quá trình đọc cuốn tiểu thuyết này cũng chính là quá trình mỗi cá nhân tìm được sự đồng điệu với chính bản thân mình. Đây là những trang viết mà tôi yêu thích – vô cùng thực tế nhưng lại không mất đi sự lãng mạn làm rung động lòng người. Quả nhiên, bản thân cuộc sống cũng chính là một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất. Chính vì vậy, nó nhất định phải xuất phát từ những điều tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt. Cảm ơn Hà Lạc! Diệp Huyên (Tác giả Hôn nhân trên giấy) 08/07/2010 Mời các bạn đón đọc Tân Hôn Phòng của tác giả Hà Lạc.
Tam Cứu Nhân Duyên - Tiếu Thanh
Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập. Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng. Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim. ——— ———— Lời edit giả: 1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, mềm mà không yếu, yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình. 2) truyện hay, đọc đi *** Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi. Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức! Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng. Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc. Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng! Mời các bạn đón đọc Tam Cứu Nhân Duyên của tác giả Tiếu Thanh.
Săn Chồng - Đường Quả Mạch Tử
Hé mở nỗi chua xót và bất lực sau hôn nhân săn đuổi Nói với bạn thái độ sống mà một người phụ nữ nên có Hỡi những người đẹp 8X, hôm nay bạn đã "săn" chưa? Thứ nhất, kết hôn sớm không có nghĩa là không có lý tưởng. Thứ hai, bến đỗ của đàn bà chính là hôn nhân, công việc chỉ là bước đệm. Thứ ba, lấy một ông chồng giàu có chính là con đường tắt dẫn đến thành công đối với mỗi người phụ nữ. Nói tóm lại, thực hiện lý tưởng chính là thành công, mà lấy một ông chồng giàu chính là cách thực hiện lý tưởng một cách nhanh nhất, lấy chồng sớm có nghĩa là thành công sớm. Hâu di chứng của tình yêu không chỉ có mất kiểu phổ biến mà còn một kiểu đặc biệt, gọi là: Khi muốn yêu mà bạn chẳng có tư cách để yêu! Phụ nữ nhất định phải dùng con mắt kinh tế học để nhìn nhận hành vi ngoại tình, nghiêm ngặt kiểm soát tình cảm, tuyệt đối không thể vì mất lời đường mật của đối phương mà mềm lòng. *** Đường Quả Mạch Tử sinh năm 1982, thuộc cung Song Tử, người Hồ Bắc. Hiện cô đang là giám đốc nhân sự của một công ty. Yêu thích âm nhạc và hoạt động ngoài trời. Tích cách lạc quan, tích cực, rất dễ thỏa mãn. Sở trường dùng ngòi bút để khắc họa hiện thực, phong cách khác lạ. Vừa có sự dịu dàng và tinh tế của một cô gái, lại vừa có sự hài hước và sắc bén của một nam nhi. *** Hôn lễ của tôi và Tổng giám đốc Ngô được cử hành ở một giáo đường Cơ Đốc giáo của Phổ Thành. Giáo thường rất đẹp, bốn bề là thảm cỏ xanh bao la. Ở giữa thảm cỏ xanh mơn mởn, có một vườn hoa đang nở rộ rực rỡ sắc màu: hoa bươm bướm, hoa rum, hoa cúc, hoa loa kèn, hoa mõm chó… Nói tóm lại là toàn những loài hoa mà trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. Những bông hoa đua nhau khoe sắc, rực rỡ kéo dài đến tận chân trời. Mùa xuân ở Phổ Thành thường đẹp như chốn thần tiên. Tấm thảm đỏ rải hoa hồng từ ngoài cửa kéo dài đến tận giáo đường. Tôi mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa do chính tay Tổng giám đốc Ngô bện, khoác tay anh, hạnh phúc đi vào lễ đường trong tiếng hò reo của mọi người. Có rất nhiều người chụp ảnh cho chúng tôi. Tề Tề đứng trong đám đông, lớn tiếng nói: - Mạc Y Y, cậu đẹp quá! Tôi đưa mắt nhìn Tổng giám đốc Ngô rồi cúi đầu bẽn lẽn. Anh ôm chặt eo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt âyếm và cực kỳ dịu dàng, khiến cho tôi hạnh phúc muốn ngất đi mất! Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ bị mưa ướt nữa, bởi vì chúng ta đã trở thành cái ô che chở cho nhau. Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn lạnh giá nữa, bởi vì chúng ta sẽ sưởi ấm tâm hồn nhau. Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa. Kể từ nay về sau, chúng ta vẫn sẽ là hai người, nhưng chỉ có một sinh mệnh. Chỉ mong cuộc sống của chúng ta sẽ mãi mãi tươi đẹp, lâu bền cùng trời đất. Trong giáo đường, hai mươi kim đồng ngọc nữ đang đứng thành một dàn đồng ca, hát vang bài hát của ngày vui. Một cô bé xinh đẹp mặc một chiếc váy màu hồng phấn đang đánh piano bài Wedding March. Đây chính là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Tronggiáo đường, tất cả mọi người đều đứng dậy, mỉm cười nhìn chúng tôi, nghe mục sư trang trọng tuyên bố lời thề của chúng tôi với nhau về tình yêu và sự tín nhiệm. - Cô Mạc Y Y, cô có đồng ý làm vợ của Ngô Khởi Mặc không? Cô có đồng ý sẽ mãi mãi yêu thương và chung thủy với anh ấy dù cho thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ hay buồn bã không? Đương nhiên là đồng ý rồi! Tôi nóng ruột chờ mục sư nói hết, mở miệng định nói: “Con đồng ý”, thế nhưng cổ họng nghẹn đặc. Tôi cố sức ho, hắng giọng để phát ra tiếng, nhưng chẳng ăn thua gì. Tổng giám đốc Ngô sốt ruột nhìn tôi. Mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, không biết có chuyện gì. Mời các bạn đón đọc Săn Chồng của tác giả Đường Quả Mạch Tử.
Quý Nhân - Nhạc Nhan
Người ta đều biết Ngô Dung là kẻ đần độn, người cũng như tên. Hắn ngoài ăn chơi sa đọa còn thêm cái tính thích khinh người, đã vậy còn học thói trèo cao. mặt dày muốn kết hôn với con gái của trưởng công chúa để bước chân vào hoàng tộc. Bị đánh một trận nhừ tử, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Nghe tin bà chủ Khởi Tú các muốn kén chồng, hắn liền đi ứng cử, thậm chí không biết xấu hổ còn nói nguyện ở rể, không để ý đến hương khói tộc mình…… ………………………………………. Aiz, thật ra chàng không phải là người không biết trời cao đất rộng, càng không phải là kẻ mặt dày muốn dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn. Mà “kỳ ngộ” phát sinh ở trên người chàng là bí mật không thể nói. Chàng chỉ có thể ở trong nhà tu tâm dưỡng tính kiêm tránh tai hoạ, thuận tiện quan sát cô bé ngoài mềm trong cứng nhà kế bên một tay chống đỡ gia nghiệp ra sao. Xem xem, tình cảm của chàng với nàng từ thưởng thức đến đau lòng, lại đến một chút yêu thương. Cho đến khi nghe nàng muốn kén một chàng rể, cảm tình của chàng rốt cuộc không kìm nén được. Chỉ là… chàng đã cam chịu ở rể, mà vẫn chỉ là người được nàng nghĩ tới thứ hai thôi sao? Là tình cảm của nàng với chàng vẫn chưa trọn vẹn…… ————————————— Nhận xét của Tiểu Sên: Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, xoay quanh đôi vợ chồng mới cưới. Chàng là người từ hiện đại xuyên về quá khứ, nàng là người mạnh mẽ kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuối mong manh. *** Đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Khởi Toàn có một châm ngôn sống rất kì lạ: Người chồng tốt là phải biết ở rể. Lúc này, nhà họ Diệp làm ăn ngày càng phát đạt, Diệp Khởi Toàn quen biết toàn những người không sang thì cũng giàu, mà bọn họ cũng ngầm biết cha Diệp Khởi Toàn xuất thân hoàng tộc, là em song sinh với đương kim hoàng đế. Cho nên, tuy nhà họ Diệp không có chức quan nhưng địa vị lại rất đặc thù, không ai dám coi thường cả. Diệp Khởi Toàn lớn lên trong nuông chiều nên tính tình không khỏi kiêu căng. Cũng may mẹ nàng dạy dỗ nghiêm khắc, cha cũng bảo ban nhiều điều, nếu không vị đại tiểu thư này không biết còn kiêu căng đến mức nào nữa. Đến khi Diệp Khởi Toàn mười bốn tuổi, mẹ nàng dẫn nàng ra ngoài giao thiệp khắp nơi, gặp những thiếu niên trẻ tuổi trong kinh thành, nhưng Diệp Khởi Toàn lại không ưng ý một ai. Cứ từng người từng người như thế, sau bao lần thất bại, Diệp Lăng Vũ cũng thấy phiền lòng, mắng con gái nhà mình một trận: “Rốt cuộc con muốn người chồng như thế nào hả? Con phải biết là con chọn người ta thì người ta cũng chọn con đấy. Con nghĩ mình là độc nhất vô nhị, nhưng ai chả thấy mình như thế? Trừ việc con đầu thai tốt, có một người cha tốt ra thì con còn gì đâu mà đòi kiêu ngạo?” Diệp Khởi Toàn cũng cãi lại mẹ: “Nhưng mẹ à, mẹ cũng không xem mấy người mang danh thiếu niên tài tuấn đó là cái loại như thế nào, ví dụ cái tên thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu đi, nghe nói trong phòng có bốn, năm nha đầu thông phòng, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu vợ bé nữa, con lấy loại đàn ông này làm gì? Lại thành vợ bé của hắn à? Còn công tử nhà thượng thư Lễ bộ, hắn chơi đàn ông đấy! Còn công tử nhà họ Triệu nhìn cũng thật thà, nhưng hắn có tài năng gì? Đến tính toán chuyện làm ăn nhà hắn ta thôi mà còn không biết, lấy nhau về ăn không khí à? Mẹ, mẹ xem mẹ giới thiệu con mấy người kiểu gì vậy? Con không mong gì nhiều, bằng cha là được rồi.” Diệp Lăng Vũ không nói được gì, tức giận ngồi một bên uống trà. Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Diệp Khởi Toàn mới chạy lại đấm lưng lấy lòng mẹ, thủ thỉ: “Nếu không, mẹ, mẹ cũng kén rể cho con đi?” Diệp Lăng Vũ uống trà bị sặc, ho sù sụ. Diệp Khởi Toàn vội vỗ lưng cho nàng. Diệp Lăng Vũ nhìn con gái ngốc, bất đắc dĩ cười khổ: “Con nghĩ là chỉ cần ở rể thì người đó sẽ thuộc một mình con? Không sợ nó lêu lổng bên ngoài?” Diệp Khởi Toàn hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng ạ?” Mời các bạn đón đọc Quý Nhân của tác giả Nhạc Nhan.