Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Dành Cho Anh

Tựa khác: Tình Yêu Và Anh. Văn án 1: Theo Phó Ký Trầm được biết, người phụ nữ ở chung với anh mấy tháng nay, đang làm mưa làm gió trên đầu anh vậy mà lại chính là cô con gái út của nhà họ Du – đối thủ kinh doanh của anh. Anh hoặc là không làm mà đã làm là làm đến cùng, đích thân ra tay vạch kế hoạch mời một bữa tiệc để cô lộ bộ mặt thật của mình. Du Khuynh chẳng ngờ được rằng, Phó Ký Trầm vậy mà lại khoanh tay đứng nhìn cảnh tượng túng quẫn của cô lúc đó. Ngay đêm hôm đó cô thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi chung cư của anh. Ngày thứ hai cô đưa đơn từ chức. Phó Ký Trầm nói đùa: “Em coi đây là khách sạn sao? Muốn đến thì liền đến? Muốn đi thì liền đi? Du Khuynh: “Phòng này quá mắc, ở lâu dài, em ở không nổi!” Phó Ký Trầm: “……” Anh ung dung nhìn cô để xem cái chiêu lạt mềm buộc chặt của cô có thể chơi tới chừng nào, anh đích thân đưa cô về nhà họ Du. Nửa năm sau, Phó Ký Trầm và Du Khuynh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Sau đó trong giới điên đảo tuyên truyền rằng, Phó Ký Trầm là bị ép có con kết hôn,. Bạn bè đều khuyên anh, Du Khuynh cố ý giấu giếm thân phận tiếp cận anh, lấy đứa bé gài bẫy anh, kiểu phụ nữ tâm cơ thế này không thể cưới được. Phó Ký Trầm: “Lời xin lỗi nên là tôi nói, người là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, đứa bé cũng là tôi muốn dùng để trói buộc cô ấy.” Văn án 2: Lần đầu tiên Du Khuynh gặp Phó Ký Trầm là ở câu lạc bộ cầu lông, cô tạm thời kiêm chức huấn luyện viên luyện tập cùng anh, anh cho cô không ít tiền thù lao. Gặp lại nhau lần nữa, cô là một nhân viên nhỏ trong bộ phận pháp luật của tập đoàn, anh là chủ tịch tập đoàn. Hôm đó tăng ca đột nhiên mưa to gió lớn. Chẳng kịp gọi taxi, Phó Ký Trầm đưa cô về nhà. Trên đoạn đường trở về nhà cô thuê bị kẹt xe, sau đó về nhà anh. Đối với những chuyện xảy ra trong đêm đó, cô quyết định quên nó đi. Mấy tuần sau gặp lại trong công ty, Du Khuynh bình thản gọi: “Phó tổng.” Phó Ký Trầm nhìn cô: “Cô là?” “Du Khuynh.” Phó Ký Trầm gật gật đầu. Sau này, Du Khuynh tựa vào lòng anh, hỏi anh rằng: “Lúc đó anh thật sự quên tên em là gì thật à?” Phó Ký Trầm: “Không quên.” Chẳng qua tối đó cô mơ mơ màng màng nói ra tên của mình, anh nghe thành Từ Tinh. Kết quả anh đi kiểm tra hết cả công ty cũng không có của người này. Nữ chính luật sư, người cũng như tên, tựa tiểu tiên nữ khuynh thành, nhiệt tình yêu thích tennis. Nam chính tổng tài, người cũng như tên, thâm tình trầm ổn, hết mực cưng chiều tiểu tiên nữ khuynh thành. Giới thiệu vắn tắt: Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. – Vừa gặp đã yêu, rồi yêu đến tận tâm can. Tag: Hào môn thế gia, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Du Khuynh, Phó Ký Trầm | Vai phụ: Tần Mạc Lãnh, Du Cảnh Trạch, Du Cảnh Hâm *** REVIEW TÌNH YÊU VÀ ANH Tác giả: Mộng Tiêu Nhị Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, người thừa kế duy nhất không xem trọng tình cảm - tiểu thư bỏ trốn chống đối liên hôn, nam nữ cường, thương trường, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài: 129 chương Tình trạng: Hoàn dịch. Người ta tìm phụ nữ là để thả lỏng, hưởng thụ, còn anh đây là tìm một vị tổ tông về để dỗ. Đây là suy nghĩ của Phó Ký Trầm về cô nàng ‘tình nhân’ Du Khuynh. Anh là người đưa ra đề nghị ‘bao nuôi’ cô trước, ngoài gương mặt xinh đẹp như hồ ly, anh còn rất thưởng thức cá tính hướng ngoại, lạc quan của Du Khuynh. Trong mắt Phó Ký Trầm, cho dù cô nghèo tới mức sắp không còn nồi nhưng ngày nào cũng tràn đầy sức sống. Điều khiến mối quan hệ của họ có thể bền chặt vững chãi, chính là một điểm thống nhất chủ chốt giữa cả hai - không đi đến hôn nhân (ít ra thì trước kia là vậy). Đối với Phó Ký Trầm - người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó thanh danh lẫy lừng trong giới hào môn, anh có dư tiền để làm buôn bán, nhưng vốn thời gian ít ỏi của anh rất khó mà đầu tư vào tình cảm. Hơn nữa, anh là một người có tính cách không thích bị phụ nữ quản thúc đồng thời không muốn bị gia đình ràng buộc, Phó Ký Trầm sẽ chẳng có tâm tư đi kinh doanh một mối hôn nhân chưa chắc có lời lại còn mất tự do. Anh không muốn dỗ phụ nữ, không muốn bị trói buộc, cho nên đã xác định sẽ làm ‘Kim cương vương lão ngũ’ sống một mình cho thanh tịnh. Mãi cho đến khi Du Khuynh xuất hiện. Cô không để chuyện tình cảm trong lòng, không yêu đương không kết hôn. Lúc trước là Phó Ký Trầm sợ phụ nữ xung quanh bám lấy anh, nay là Du Khuynh lo ‘kim chủ’ anh sẽ hỏi cô có muốn tình cảm, muốn hôn nhân không...  Mọi sự kiên nhẫn của Phó Ký Trầm đều đã cạn kiệt, trước giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào xem nhẹ anh như vậy, đa số toàn là anh từ chối người khác chứ chưa từng có ai từ chối anh cả. Phần lớn thời gian Phó Ký Trầm có thể bắt được ý cô, chỉ khi liên quan tới tình cảm, hiện tại anh là người trong cuộc không thể nào tập trung tâm tư đi phỏng đoán cô. Cứ thế này thì tổng giám đốc Phó còn đang âm mưu dương mưu muốn thăng chức lên làm bạn trai, từng bước leo lên tranh ghế chính cung ‘cưng chiều cô vợ quân nhân’ phải làm cách nào đây? Nhìn Du Khuynh hằng ngày bấm bụng tiết kiệm, lòng đau như cắt khi đầu tư lỗ vài đồng chứ thực ra thân thế của cô nàng cũng khá là khủng đó. Vì không muốn bị bắt liên hôn theo ý của gia đình, Du Khuynh kiên quyết bỏ nhà ra đi, chống đối đến cùng. Đương nhiên, hậu quả cô phải gánh là bị đóng băng hết thẻ tín dụng, tịch thu toàn bộ tài sản, phú bà Du biến thành kẻ bần hàn chỉ trong một đêm. Nghèo, cô còn có thể phấn đấu, chứ kết hôn, có dí dao lên cổ thì Du Khuynh vẫn sẽ lắc đầu nguây nguẩy. Không phải tự dưng mà Du Khuynh lại có thành kiến với tình yêu như vậy, nhìn xung quanh cô mà xem, cha, mẹ, chị gái,... có ai có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đâu? Đó cũng là lúc Du Khuynh gặp Phó Ký Trầm, ở bên nhau không hợp thì tan, giữa bọn họ hoàn toàn chẳng có tình cảm, thậm chí trước giờ hai người chưa từng hỏi đối phương rốt cuộc có yêu hay không. Cô rất hài lòng với mối quan hệ của họ, thậm chí có kéo dài mãi như thế này, cô cũng không phản đối.  Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Phó Ký Trầm phát hiện ra sự thật, yêu cầu chỉ cần cô xin lỗi là anh sẽ tha thứ cho cô, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Du Khuynh không phục, cô một là không lừa cơ thể anh, hai là không lừa tình anh, ba không lừa tiền anh, bốn chẳng lấy không tiền lương của anh, vì cái gì mà cô phải cúi đầu? Du Khuynh luôn ôm suy nghĩ tình cảm là một cuộc đầu tư lợi nhuận thấp đầy rủi ro, nguy cơ tán gia bại sản cực kỳ cao, cô cứ tưởng rằng Phó Ký Trầm đối với chuyện tình cảm thuộc kiểu gặp sao yên vậy thuận theo ý mình, chứ không cần vì chung sống thích hợp mà chịu trách nhiệm. Hôm nay mới phát hiện, thật ra cô không hiểu anh chút nào. Nhưng không phải Du Khuynh không hiểu, mà chính vì là cô, nên Phó Ký Trầm mới lần đầu tiên khát khao có một mái ấm riêng của hai người đến vậy. Anh muốn dỗ dành, yêu thương cô, dành cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này; anh muốn tên của cô và mình cùng xuất hiện trên tờ giấy hôn thú; anh muốn bị quản thúc giống như những người chồng khác, đi đâu cũng phải thông báo, nhớ hết các ngày lễ và ngày kỷ niệm. Vì cô, anh muốn biến “anh” và “em” trở thành “chúng ta”. Du Khuynh yêu Phó Ký Trầm, nhưng cô sợ. Thà rằng không có bắt đầu, còn hơn sau này phải đối mặt với kết thúc. Một khi bỏ ra tình cảm, từ bỏ tự do, thứ đổi lại chưa chắc đã là thiên trường địa cửu. Tuy nhiên Du Khuynh thực sự biết ơn ông trời đã đưa ban Phó Ký Trầm trong cuộc đời cô, cô biết chuyện duy nhất anh không dám làm nhất chính là cầu hôn cô, vậy đổi lại, lần này cô sẽ là người cầu hôn anh, cô muốn gả cho anh, bầu bạn cùng anh cả đời. “Cô điều hòa hơi thở, “Ngày tháng có anh, căn nhà này ngập tràn niềm vui tiếng cười. Em thích mọi bất ngờ anh dành cho em, đồng thời yêu sâu sắc. Phó tổng, anh có bằng lòng dùng hết cả đời bầu bạn cùng cá nhỏ xinh đẹp của anh chứ?” Người khác không biết, nhưng anh biết cô quyết định kết hôn đã phải vực dậy can đảm lớn cỡ nào. Anh hứa với cô: “Anh bằng lòng, cực kỳ bằng lòng. Chúng ta không bao giờ ly hôn, em cũng không thể không có anh. Anh và tiền của anh đều là của em, chỉ thuộc về em thôi.” …  Chia sẻ với các bạn, mình thực sự mê mẩn bộ truyện này, mãi đến khi viết ra những dòng review mà tâm trạng vẫn còn thổn thức không thôi. Không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả về hai nhân vật chính nữa, ngắn gọn một chữ là ưng, nam nữ chính vô cùng tài giỏi, năng lực làm việc mạnh, bề ngoài không thua kém minh tinh, tính cách dũng cảm dám yêu dám hận càng không ghét nổi. Ngoài hai anh chị ra thì những nhân vật phụ xung quanh và câu chuyện của họ cũng được tác giả xây dựng đọc mà đã cái nư luôn. Các cặp phụ nào là thể loại cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, rồi là vả mặt theo đuổi vợ muốn tụt quần… như một nồi cám thập cẩm, nhưng lại rất… ngon?? (nói vậy hơi sai sai) Truyện chọc tức vợ yêu mua một tặng một được xây dựng đủ mọi bối cảnh, tình yêu, gia đình và công việc, bút lực của tác giả rất chắc tay, đảm bảo một khi đọc là sẽ không thể dứt ra được. Hơn nữa, chỉ với bút danh Mộng Tiêu Nhị với vô số tác phẩm tiêu biểu, chắc chắn đã đủ độ uy tín làm bạn lung lay muốn nhảy hố rồi chứ nhỉ? *** # Khoảnh_khắc_nào_khiến_bạn_quyết_định_ở_bên_cạnh_người_ấy # Đây là đề tài hotsearch vừa mới nổi lên. Du Khuynh không bấm vào xem. Nhưng trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, bóng dáng thẳng tắp của của Phó Ký Trầm hiện rõ trong đầu. Tối một đêm của hơn hai tháng trước, trời đột ngột trút xuống một cơn mưa rất to. Cô tăng ca tới mười giờ, nghĩ rằng mưa sẽ tạnh, nhưng kết quả mưa không dứt. Mưa rất to, bắt xe rất khó khăn. Ở dưới lầu của công ty, cô gặp được tổng giám đốc của tập đoàn Phó Ký Trầm. Đó là lần thứ hai mà họ gặp mặt nhau. Anh vẫn còn ấn tượng về cô nên đã đưa cô về nhà. Trên đường, mưa trút mỗi lúc một to hơn, tài xế không biết đường về căn nhà thuê của cô, lái tới đoạn đường trũng nước mưa không qua được ống bô nên chết máy xe. Phó Ký Trầm cuốn ống quần qua đầu gối, hỏi cô: “Có bạn trai chưa?” Trong tình huống đó, hỏi như vậy thật quá mức kỳ quặc. Nhưng mà cô vẫn đáp: “Chưa có.” Anh “ừm” như không có gì rồi đẩy cửa bước xuống. Cô có thể tưởng tượng ra nước mưa đục đến thế nào. Một tay anh cầm dù, tay kia đưa tới bên cô: “Mau lên.” Cô ngồi ở ghế sau đầu bên kia, nhìn tay của anh rồi bỗng ngây người trong phút chốc. Dẫu sao thì cũng không quen biết, mà còn là ông chủ của cô nên không thể tùy tiện nắm tay anh được. Phó Ký Trầm nhìn cô: “Với tốc độ phản ứng này của em, sao có thể trúng tuyển vào bộ phận pháp luật của Phó Thị thế?” Cô vẫn không nắm tay anh, nhanh chóng dịch người đến cửa xe phía bên anh. Anh nhét dù vào tay cô, nhân lúc cô chưa phản ứng lại thì anh đã cúi người bế cô lên… “Du Khuynh, tan tầm cô về thẳng nhà ngay à?” Giọng của đồng nghiệp Chương Tiểu Trì kéo suy nghĩ của cô quay về. Du Khuynh quay đầu: “Ừm.” Không về nhà cũng chẳng có chỗ để đi, hiện tại cô không có tiền đi ra ngoài phung phí. “Sao thế?”. Cô hỏi. Chương Tiểu Trì chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ. Lúc này Du Khuynh mới phát hiện bên ngoài chuyển mây đen mù mịt như trời tối đến nơi. Mặt Chương Tiểu Trì đầy lo lắng nhìn ra bên ngoài, trận mưa này có lẽ không nhỏ đâu. Cúi đầu nhìn đôi giày mới mua trên chân, cô ấy lại nhìn ra cửa sổ, lòng ngổn ngang: “Nếu tan tầm mà mưa vẫn chưa tạnh tôi sẽ gọi xe về sẵn tiện cho cô đi nhờ về luôn, ngày mưa to chen chúc đi xe điện ngầm thì đúng là giống như chịu tội.”   Lời nói vừa dứt không khí đột nhiên cũng yên tĩnh lại.   Du Khuynh: “……” Chương Tiểu Trì cho rằng nhà của cô là căn nhà thuê đó. Nhưng không phải. Căn nhà thuê đó cô dùng để đựng quần áo và túi xách thôi. Cô không ở đó lâu rồi. Đồng nghiệp đều cho rằng cô còn ở bên đó. Trong công ty không có mấy người biết quan hệ của cô với Phó Ký Trầm, mỗi ngày cô đều cẩn thận từng chút một sợ bị lộ “gian tình”. Có điều tối nay Phó Ký Trầm không có ở nhà, anh đi công tác rồi, cô về nhà bên nào cũng giống như nhau cả. Cô bắn tim với Chương Tiểu Trì: “Cám ơn.” Chương Tiểu Trì: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy đâu.” Cô ấy vẫn luôn nợ Du Khuynh một ân tình. Lúc Du Khuynh vừa mới vào làm đã tăng ca cả đêm với cô ấy. Cô ấy vẫn luôn ghi nhớ kỹ. Cứ thế đã quyết định xong, tan tầm sẽ gọi taxi về nhà. Du Khuynh lấy một món phụ kiện trang trí ở trên bàn quét quét cằm, gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Tối nay em về bên nhà thuê ngủ sẵn tìm sách chuyên ngành luôn. Nói đầu bếp không cần chuẩn bị bữa tối cho em đâu.] Có lẽ Phó Ký Trầm đang bận nên không trả lời. Du Khuynh bỏ mấy cái hợp đồng quan trọng vào tủ bảo hiểm, ngón tay móc chìa khóa cầm ly đi tới phòng trà. Oan gia ngõ hẹp, cô đụng phải đồng nghiệp mới của bộ phận pháp luật cũng đang đợi lấy cà phê. Nữ đồng nghiệp đó gần bằng tuổi cô, vào công ty cùng lúc với cô nhưng lại ngồi vào chức vụ vốn thuộc về cô. Quản lí sắp xếp một chức vụ rườm rà lặp đi lặp lại, không có kỹ thuật gì nhiều cho cô. Du Khuynh nhìn thẳng lướt qua vị đồng nghiệp này, mí mắt chẳng buồn chớp, tập trung pha cà phê. Đồng nghiệp đó dùng khóe mắt đánh giá Du Khuynh từ đầu tới chân, đôi giày đó đắt nhất cũng phải ba bốn trăm đồng. Sau đó, cô ta liếc tới móc chìa khóa trong tay Du Khuynh, bĩu môi khinh thường một cái. “Luật sư Du, móc chìa khóa này của cô mua ở cửa hàng đồ nhái nào vậy? Nhìn khá giống với hàng chính hãng nha, cũng rất đẹp đấy.” Lúc đồng nghiệp đó nói chuyện vẫn tươi cười nhưng như giấu kim trong bông, lời lẽ đầy chua ngoa. Cửa hàng? Đồ nhái? Khá giống hàng chính hãng? Mời các bạn mượn đọc sách Tình Yêu Dành Cho Anh của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Nàng là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế lưu lại, bị tộc nhân phản bội, linh mạch bị đoạt, moi tim mà chết, ngã xuống Vị Diện cấp bậc thấp nhất. Luân hồi chuyển thế, tái thế sống lại, mai kia trí nhớ sống lại, linh mạch thức tỉnh, một tay y thuật cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, thần thú ngũ hệ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thiếu của nàng, đều phải trả lại tất cả cho nàng. Vị hôn phu vong ân bội nghĩa, đá rớt. Đại sư tỷ lòng dạ độc ác, phế bỏ. Trưởng lão học viện âm hiểm ngoan độc, tiêu diệt. Triệu Hoán Thú của ngươi hung tàn, bá đạo, chưng cách thủy. Nhặt được một mỹ nam núi băng. . . . .Ách, cái này phải xử lý như thế nào?    Mắt phượng của mỹ nam nheo lại: "Không bằng đóng gói đem đi, dù sao nàng cũng đã mua mạng của ta rồi."    "Hả? Ta dùng cái gì mà có thể mua được cái mạng cực kỳ tốt của ngươi?"    "Lòng của nàng."    "Nói vớ vẩn! Ta giao tâm của ta cho ngươi khi nào, làm sao ta lại không biết?" Bạch Vũ trừng mắt.    Mỹ nam bình tĩnh ôm lấy nàng: "Kiếp trước." *** Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?" Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết. "Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản." Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói. "Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo. Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất. ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê của tác giả Nguyệt Hạ Khuynh Ca.
Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc - Chu Mẫn
Thực ra trong tim mỗi người luôn có một cái dằm. Có người chấp nhận sống với cái dằm đó, đau đớn âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Có người lại bằng mọi cách lôi cái dằm ấy ra, để chỉ đau đớn một lần, rồi sống tiếp với cái cảm xúc trơ trọi. Hoặc có người cố tìm kiếm miếng gạc để xoá đi nỗi đau do cái dằm gây ra. . . Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn muốn quên đi cái dằm đó, để không phải nhức nhối mỗi khi nhớ lại bản thân đã từng ngu dại như thế nào. . . *** Trời mưa như muốn bão. Từng hạt mưa nặng trĩu xối xả lao xuống mặt đất, trắng xoá che mờ tầm nhìn. Trên tầng cao nhất của toà nhà C.est, người đàn ông sở hữu mọi chuẩn mực đẹp đẽ, từ ngoại hình đến sản nghiệp. Anh ngồi lặng lẽ uống rượu, loại rượu được ủ từ những năm 1962. Khi đã chếnh choáng say, anh lại thấm thía nỗi đau của người thất tình. ... Mời các bạn đón đọc Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc của tác giả Chu Mẫn.
Tương Tỉnh - Quân Ước
Người ta nói, cha mẹ đặt tên cho con cái thường mang theo mong muốn của bản thân mình trong đó, nhưng thực tế thì đứa trẻ khi lớn lên, lại có tính cách hoàn toàn ngược lại. Khương Tỉnh là một ví dụ. Cô tên Khương Tỉnh, nhưng hầu hết những chuyện mà cô đã làm, đều không “tỉnh”. Năm mười ba tuổi cô gặp mối tình đầu, Thẩm Bạc An.  Mười lăm tuổi, cô hẹn hò, bị ba Khương đánh suýt chết vẫn không từ bỏ.  Mười bảy tuổi, giấu cả nhà thay đổi nguyện vọng thi đại học, quyết tâm thi vào trường mà Thẩm Bạc An làm giảng viên.  Sau khi tốt nghiệp, vì bị la mắng mà tức giận bày ra một bữa tiệc rượu tuyên bố kết hôn.  Tiếp đến chính là, sống cùng Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh, chính là một người sống bản năng như vậy. Trong mối quan hệ này, tất thảy cô đều tự mình đưa ra quyết định, cho nên, khi hậu quả xảy đến, cô cũng tự mình gánh chịu. Sự mài mòn của thời gian là có thật. Trong mười năm theo đuổi tình yêu, cô chưa bao giờ buông tay, nhưng anh ta không còn kiên trì nữa. Sự thay đổi tâm lý ở lứa tuổi này là rất lớn, Khương Tỉnh năm 13 tuổi làm sao giống Khương Tỉnh 23 tuổi? Nhưng cái mà cô thay đổi, không bao gồm tình cảm dành cho anh ta. Cô chỉ là trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, cũng tự lập hơn, không còn phụ thuộc vào anh ta như trước kia nữa. Nhưng Thẩm Bạc An lại cảm thấy mất mát. Vì mất mát nên mới đi tìm nơi khác để lấp đầy. Ngoại tình. Khương Tỉnh là phóng viên du lịch, một năm phải đi công tác hết mấy tháng, nhưng tiểu biệt không thắng nổi tân hôn, sự lạnh nhạt lấn át tất cả. Khương Tỉnh mạnh mẽ, thẳng tính nhưng cô vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ. Khi phát hiện sự thay lòng của Thẩm Bạc An, cô chỉ nói: “Anh tự nói, đừng hy vọng là tôi. Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác. Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.” Cứ như vậy, một cái bạt tai trước mặt anh và người tình, Khương Tỉnh bước ra khỏi cuộc đời Thẩm Bạc An không một lần quay đầu. Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của chữ “tỉnh” trong tên cô. Yêu, cuồng nhiệt như lửa. Kết thúc, lại lạnh lẽo như băng. Đoạn tình cảm không lý trí kia sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như giữa đường không xuất hiện một Trần Thứ. Mối quan hệ của hai người lúc đó, dính một chỗ với Thẩm Bạc An. Trần Thứ là sinh viên của anh ta. Nhưng nói một cách chính xác, anh chỉ là một người vô tình cô gặp phải. Gặp lần đầu là trên chuyến xe lửa, anh dùng cách riêng của mình, bảo vệ cô. Không ai ngờ, lần gặp tiếp theo, anh lại chứng kiến bước ngoặt cuộc đời Khương Tỉnh. Một mảng tối đen. Nhìn bóng lưng Khương Tỉnh quay đi, anh cũng không biết, trái tim mình đã lặng lẽ khắc ghi. Trong mắt mọi người, Khương Tỉnh uổng phí 10 năm thanh xuân bên một tên bất nghĩa, lại bỏ tiếp 5 năm để quên đi sự thật ấy. Nhưng không phải. 10 năm đầu thì đúng, nhưng cô không hối hận, chính vì vậy cô không cần dùng 5 năm kia để quên bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là, Khương Tỉnh chưa gặp được. Chưa gặp người mới, chứ không phải cô đơn vì chưa buông được người cũ. Người mới đến, là Trần Thứ. Hai người gặp lại sau 5 năm, hoàn cảnh thay đổi rất nhiều. Trần Thứ đã chuyển ngành, cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm ở viện thiết kế. Anh thuê nhà của chị họ Khương Tỉnh. Còn cô, vẫn là phóng viên du lịch, thỉnh thoảng mới về ở chỗ này. Hai người cứ tình cờ như vậy, gặp lại nhau. Nói nhân duyên hai người dai dẳng, không bằng nói ấn tượng về nhau quá mạnh. Khương Tỉnh nhớ như in lần đầu anh giúp cô trên xe lửa, vì nhớ, nên mới gặp lại đã nhận ra. Rồi anh lại một lần nữa giúp cô, khi cô gặp chuyện ngoài ý muốn, sau 5 năm anh vẫn cứ tốt đẹp như vậy khiến Khương Tỉnh giật mình. “Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn. Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.” Vì rung động, nên mới vài ngày đã không nhịn được hôn lên má anh, rồi lại hỏi: “Anh có ghét không? Nếu không ghét, tôi muốn làm lại lần nữa.” Anh nói, “việc cô làm, tôi không ghét.” Vậy là lần tiếp theo, Khương Tỉnh tiến thẳng tới môi anh. Đối với một cô gái như Khương Tỉnh, cho dù có yêu bao nhiêu lần, yêu bao nhiêu người cũng sẽ như vậy. Nồng nhiệt, đong đầy. Nhưng Trần Thứ thì khác, anh chưa từng yêu ai, chưa từng có cảm giác với ai. Nhưng anh không không chế được mình trước Khương Tỉnh. Cô châm một que diêm, anh bằng lòng phủ tất cả rơm lên đó, thiêu rụi mọi thứ cùng cô. Khi hai người ở cạnh nhau, không chỉ có ăn uống, yêu đương, ngủ nghỉ. Còn có gia đình, còn có một thứ đáng sợ gọi là “tương lai”. 5 năm trước, Khương Tỉnh mang mặc cảm tội lỗi về nhà, nhưng ba mẹ và chị cô, không ai nhắc một lời. Vết thương trong lòng ai cũng lớn, chỉ sợ chạm nhẹ sẽ nứt toác. Cho nên Trần Thứ bây giờ, đang phải gánh chịu sự liên lụy đó. Việc Trần Thứ nhỏ hơn Khương Tỉnh 4 tuổi sẽ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với sự tổn thương của Khương Tỉnh, cả nhà cô không muốn đánh cược nữa. Tất cả đều phản đối. Chị cô hỏi, em có đảm bảo được tương lai anh ta không giống Thẩm Bạc An không, cô nói: “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.” Khương Tỉnh của bây giờ không khác trước kia là mấy. Nói đi là đi, muốn yêu là đến. Cô là người có kinh nghiệm, tất cả những “lần đầu tiên” của Trần Thứ, đều là cô dẫn dắt. Nhưng anh vốn là đàn ông, anh không cần cô dạy. Chỉ là, Khương Tỉnh hơi bất ngờ. Đến cả làm tình, anh cũng nghiêm túc và chân thành như vậy. “Em đừng động đậy.” “Sao thế?” Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn. Anh nói, “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.” Anh muốn, nhưng anh không làm, vì sợ cô đau. Trần Thứ chính là như vậy, trầm lặng và ấm áp. Đứng trước áp lực từ gia đình Khương Tỉnh, anh không hề nản lòng. Nhưng khi thấy cô vì anh mà gặp nguy hiểm, anh lập tức từ bỏ. Tình yêu là chuyện của hai người. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ cần một người còn nắm thì người kia không thể buông được. Khương Tỉnh hiểu rõ, trong mối quan hệ của hai người, Trần Thứ là tờ giấy trắng. Nhưng anh tình nguyện chứa đựng những nét vẽ xám xịt của cô. Vì vậy, điều mà Khương Tỉnh muốn làm, chính là dùng cái màu xám xịt ấy của mình, vẽ ra tương lai cho hai người. Không cần màu hồng, chỉ cần rõ ràng và chắc chắn. “Em biết, anh ấy có nghiêm túc như thế nào, cố gắng nhiều thế nào, các người đều không quan tâm. Anh ấy tốt bao nhiêu, các người cũng không biết. Không sao, em quan tâm, em biết.” Muốn như vậy, cần đối diện sự thật. Sự phản đối của mọi người, không cần phải né tránh. “Chị không nói những lời đó thì cũng sẽ có người khác nói, em không ngăn được miệng người khác, cũng không bịt tai anh ấy được.” Biết khó khăn ở chỗ nào, thì mới có cách để giải quyết. Nghĩ lại, lúc đó Thẩm Bạc An chưa từng cố gắng cùng cô đối mặt với gia đình, nhưng Trần Thứ lại khác. Anh dám làm, dám nhận. Anh không nói lời hoa mỹ, chỉ nói thật lòng mình. “Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh nhưng bản thân con…. Bản thân con rất rõ… ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.” “Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt.” Chỉ như vậy, Khương Tỉnh và gia đình cô đã hiểu. “Sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.” Anh đã tự mình dẹp bỏ rào cản của gia đình, Khương Tỉnh cũng muốn dọn đường cho anh. Đối với tình cảm cố chấp của thanh mai trúc mã, cô chỉ có thể một lời dứt khoát: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải là anh.” Cuộc sống chính là như vậy, có khó khăn, có vấp ngã. Và tình yêu chính là động lực có thể khiến cho tất cả những thứ ấy, không còn quan trọng nữa. ... “Những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.” ------------- P/S: Lời tôi muốn nói ở đây, chính là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có chút lòng riêng, lừa các bạn đến bây giờ. Lẽ ra ngay trên phần thể loại, tôi nên ghi chú rằng, nữ chính này không sạch và hơn nam chính 4 tuổi. Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi chỉ là không muốn các bạn, vì cái yếu tố đó mà bỏ qua câu chuyện ý nghĩa này. Khương Tỉnh có sạch hay không, để Trần Thứ cảm nhận là được. Hai người có xứng hay không, bản thân họ thấy là được. “Chọn tình yêu hay là nghe lý trí?” Khương Tỉnh và Trần Thứ đều chọn tình yêu và dùng lý trí để bảo vệ sự lựa chọn của mình.  Còn có điều gì trên đời ý nghĩa hơn, phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc đối diện với sự lựa chọn như vậy. Tôi chúc cho các bạn, dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ tìm được hạnh phúc, giống Khương Tỉnh và Trần Thứ. _________________ " '': Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi *** Ở một mức độ nào đó mà nói, mùa đông ở phía Nam lạnh hơn so với phía Bắc. Khương Tỉnh đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời của bạn cùng phòng Tề San San… “Ở phương Bắc chỉ lạnh đơn thuần thôi, đến phía nam, loại lạnh này giống như dội lên đầu một chậu nước đá rồi bật quạt thổi vào mặt vậy.” Khương Tỉnh cảm thấy Tề San San nói không sai tí nào, phía nam giá lạnh ẩm ướt thật sự khiến người ta khổ sở. Vậy mà Trần Thứ còn phải đi công tác cuối năm, ở bên ngoài hơn nửa tháng, Khương Tỉnh mua hai chiếc áo lông đã treo trong phòng mười ngày, đến bây giờ cũng chưa thể đưa cho anh thử. Sáng ngày hai mươi tháng chạp, rốt cục nhận được tin nhắn của Trần Thứ. Công việc của anh đã xong, buổi chiều có thể trở về. Đúng lúc là thứ sáu, công việc ở tòa soạn không nhiều, ba giờ Khương Tỉnh đã làm xong hết công việc, vội vàng chạy tới phòng họp, di động ở trong túi để chế độ im lặng, cứ một lát cô lại lấy ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Sáng nay Khương Tỉnh tra thời tiết, biết được Tây An hôm nay có thể có tuyết rơi, đoán là chuyến bay bị ảnh hưởng. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cầm túi lên, tùy tiện quàng khăn quàng cổ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần Thứ. Vừa reo hai tiếng, bên kia đã nhận. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tỉnh của tác giả Quân Ước.
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Mã Hiểu Dạng
Nếu không thiếu nợ nhau, vì sao phải gặp gỡ? Bạch Phú Mỹ Tần Vũ Tinh gặp phải xui xẻo, bệnh nhân kiện tụng, hơn nữa còn bị người nhà bệnh nhân rượt đuổi, rồi được đại soái ca cứu giúp. Cùng một lúc, cô phát hiện vị hôn phu thay lòng đổi dạ, đối phương còn là một nữ diễn viên. Nhưng người làm cô sốt ruột chính là soái ca đã cứu giúp cô, lại cũng là bạn trai của nữ diễn viên xì căng đan,  nam thần Hạ Thiên. Một bên là vị hôn phu môn đăng hộ đối, cha mẹ coi trọng, hơn nữa còn nguyện ý hối cải, một bên là soái ca nguyện ý làm người thế thân, nam thần Hạ Thiên. Cô cho rằng đây là một đề tài chọn lựa, sau đó mới phát hiện, phải chăng tất cả đều là duyên phận?? Hạ Thiên xuất hiện, quấn quít không rời, hẳn là mười năm dài tính toán… Sau lưng nụ cười nhát gan là một gương mặt đã từng phóng túng… Trong cuộc sống của bạn, có phải đã từng trải qua một chuyện như vậy. Bạn đang đi trên đường, bị một người xa lạ gọi lại, thì ra anh ta là bạn học cũ của bạn. Bạn nhớ không ra tên của anh, bởi vì bạn chưa từng quan tâm tới anh. Anh nhớ được bộ dáng của bạn, bởi vì anh chưa từng quên đi hình bóng của bạn. Có đôi khi trùng phùng, chỉ là một trò chơi được tính toán chính xác. Anh biến mình trở thành hoàn hảo nhất, cướp đoạt lòng của cô. Tần Vũ Tinh cũng không rõ ràng, năm đó cô đã làm ra chuyện gì ngu xuẩn không thể tưởng tượng được, mà thiếu chút nữa bạn trai nhỏ kia phải bỏ mạng vì cô. Mười năm sau, anh trở lại… *** Tần Vũ Tinh phát hiện vị hôn phu của mình có quan hệ nhập nhằng với bạn gái scandal của một nam diễn viên điện ảnh - Hạ Thiên. Tuy nhiên, kỳ lạ là khi Hạ Thiên tìm đến cô, chẳng mảy may bận tâm tới cô gái kia. Lần đầu gặp một minh tinh lớn, anh chẳng hề mang tới cho cô cảm giác “chảnh chó khó gần” hay là bệnh ngôi sao. Một Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, cô chưa bao giờ thực sự để ý tới anh, Tần Vũ Tinh nghĩ anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cô. Bạn trai cũ của cô, bạn gái scandal của anh ở bên nhau, nên “hai người đồng cảnh ngộ” như họ cũng thuận theo tự nhiên mà tiến đến với nhau. Đôi khi sự quan tâm, sự cưng chiều dịu dàng của Hạ Thiên khiến cô cứ nghĩ anh thực lòng thích cô, vì cô là Tần Vũ Tinh. … Đã có lần Hạ Thiên không thể kiềm chế bản thân mà hỏi Tần Vũ Tinh một câu “Em là heo sao?”, anh nghĩ nếu cô nhận mình ngốc thứ hai, chắc chắn không có ai dám đoạt vị trí thứ nhất. Chẳng lẽ tình cảm anh biểu hiện ra ngoài chưa đủ? Nếu Hạ Thiên biết Tần Vũ Tinh đứng trước gương tự đọc bài kinh “diễn viên vô tình”, cảnh tỉnh mình không được thích anh, thì chắc chắn sẽ ói ra máu vì tức :v.  Bây giờ Hạ Thiên là ảnh đế, có bao nhiêu người muốn lên giường với anh để được thơm lây, thế nhưng từ rất lâu về trước, chẳng có một cô gái nào buồn ngó ngàng tới anh cả. Khi ấy anh là một thiếu niên vô danh mười lăm, mười sáu tuổi, đi ra khỏi cô nhi viện, nghèo tới mức không một đồng xu dính túi. Hạ Thiên và cậu bạn chí cốt đi làm ăn xin bị người ta lừa, Tần Vũ Tinh đã giúp đỡ anh, nhưng anh lại gián tiếp làm liên luỵ đến cô, khiến cô từ một chú hùng ưng oai vệ lại thu cánh ẩn nấp vì lo sợ… Tần Vũ Tinh tự thú mình chưa từng tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô cảm thấy mình quá thất bại, còn trong lòng Hạ Thiên thì vui như Tết. Cô không tin anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, kể cũng đúng, vì thật ra anh đã yêu cô từ mười năm về trước cơ mà. Nhưng lúc đó anh chưa đủ xuất sắc, nên chỉ dám ở từ xa quan tâm cô. Đợi tới khi bản thân đủ mạnh mẽ, đủ tư cách, anh bước ra ngoài khoảng tối, đến gặp cô lúc tốt nhất, lớn tiếng bày tỏ anh yêu em. Có trời mới biết, Hạ Thiên khao khát được về chung một mái nhà cùng Tần Vũ Tinh đến mức nào. … Tình cảm đơn phương Hạ Thiên gìn giữ thật lâu từ trước khi thành danh, qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi, anh cũng chẳng để cái vòng xoáy showbiz làm mình biến chất, không dừng tầm mắt trên bất cứ người con gái nào ngoài Tần Vũ Tinh. Có ai mà có thể không thích anh cho được? Tần Vũ Tinh vì “tai nạn” trong quá khứ nên trở nên tự ti, năm lần bảy lượt ngược Hạ Thiên tơi bời vì không dám đón nhận tình cảm của anh :v. Nhưng đã có câu sướng trước khổ sau mà, khi lừa được thỏ vào tròng thì Hạ Thiên mừng hơn vớ được vàng, nói là công chứng tài sản của anh để tốt cho Tần Vũ Tinh nhưng thực chất lại là âm mưu để trói cô chặt hơn :v. Tần Vũ Tinh: “(...) Ngày mai em đi lĩnh chứng với anh!” “Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô, “Em không có cơ hội hối hận. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi.” (...) “Đến cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”  “Còn có chút tài sản cần kiểm chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.” “Không cần đâu. Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.” “Đồ của anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Em đừng quan tâm. Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng Tần Vũ Tinh. Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán. ------------- Đấy, tuy hồi nhỏ Hạ Thiên không được học hành tử tế nhưng đúng là nói đến trò lưu manh thì lanh không ai bằng :v. Để đền bù cho Valentine lên sóng truyện SE “Bến xe”, đảm bảo bộ truyện này sẽ làm bạn “chết trong sự mềm dẻo” ngọt ngào. Có một câu văn cuối truyện của tác giả như thế này: “Các bạn gái à, các bạn có tin tưởng không? Trên thế giới này bạn không giỏi giang lắm cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.” FA hai mươi mùa khoai sọ chưa lọ mọ với ai như mình chỉ còn cách cắn răng ngậm ngùi. Tin, tin cái PP, bà không cần mi núp trong góc tối bảo vệ bà, đợi thời thành đạt mới nhảy ra, mau xuất hiện đi. Đến đôi dép còn có đôi có cặp, bà chịu sự khinh bỉ của chúng nó đủ rồi!!! P.S: Ăn tết vui vẻ nha cả nhà .