Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Trong bộ “Sủng em thành hôn” có hai nhân vật được mọi người bàn tán sôi nổi hơn cả cặp nam nữ chính. Giang Nhược Kiều là mối tình đầu tâm cơ đã bỏ rơi nam chính khi người ta chưa có gì trong tay, dưới vỏ bọc đáng yêu, ngây thơ là bản tính mê giàu ngại khó, tính cách ham hư vinh, làm rất nhiều chuyện khiến người khác tức đến ứa gan. Lục Dĩ Thành, bạn cùng phòng thời đại học kiêm bạn thân của nam chính, gia cảnh bần hàn, là một nam thần truyền kỳ thời còn học đại học, tính cách ôn hòa hướng nội, khiêm nhường lễ độ. Một ngày X nào đó, lúc Lục Dĩ Thành đang đi làm thêm thì vô tình nhặt được một thằng nhóc năm tuổi, ánh mắt cậu bé sáng long lanh gọi anh là bố! Lục Dĩ Thành không biết phải làm sao: “…” Có ai nói cho anh biết, năm nay anh mới hai mươi mà thôi, sao lại có đứa con trai năm tuổi cho được, hơn nữa, anh chắc chắn bản thân mình chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ ai cơ mà. Điều đáng sợ hơn lại chính là, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của bạn thân anh và bạn gái cậu ta, thằng bé lại chỉ tay vào cô bạn gái, mặt mày oán giận mà hỏi anh: “Bố ơi, sao bố còn chưa dẫn con tới gặp mẹ?” Vài năm sau, đại học A lưu truyền một truyền thuyết, hoa hậu giảng đường của khóa đó đẹp cỡ nào cơ chứ? Đẹp đến mức hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong trường phải trở mặt thành thù vì cô. Trước tin đồn này, Giang Nhược Kiều chỉ bày tỏ: “Thật ra thì, ngay từ đầu tôi đã không coi trọng hai người đó rồi… nhưng mà, phụ bằng tử quý [*] đó, mọi người tin không?” Lục Dĩ Thành: “?” —————— Chú thích: [*] Phụ bằng tử quý: Cha quý nhờ con, mượn ý từ câu gốc “mẫu bằng tử quý” để chỉ hoàn cảnh của những gia đình đế vương ngày xưa, con trai vinh hiển thì mẹ cũng được thơm lây. *** Reviewer: AI_Thủy Tiên Thật đẹp biết bao nếu ta được gặp gỡ một ai đó. Tựa một lời chúc phúc từ số mệnh làm sát gần hai tâm hồn. Khi nhắc đến Lục Dĩ Thành, để nói về anh, nào có còn từ nào thích hợp từ “đẹp” nữa đâu? Anh ôn tồn lễ độ, biết kính cẩn khiêm nhường. Nào chỉ có thế, Lục Dĩ Thành còn là một người chăm chỉ cầu tiến. Cuộc sống của anh tuy chẳng rực rỡ muôn màu muôn vẻ như bao cô cậu sinh viên cùng tuổi, nhưng anh lại điểm tô cho cuộc đời mình bằng những sắc màu riêng biệt, những sắc màu chỉ tồn tại nơi anh. Đó là tấm lòng cao cả kiên định, là những bước chân vững vàng bước qua bao chông gai. Nếu nhất định phải chọn ra một hình mẫu cho hai chữ “quân tử”, thì có lẽ người ta sẽ nghĩ ngay đến Lục Dĩ Thành mà chẳng ngần ngại gì. Bởi lẽ, do anh quá tốt đẹp. Tốt đẹp đến nỗi người ta chỉ dám ngắm nhìn chứ chẳng ai đành lòng quấy nhiễu thế giới của anh. Trong ngôi trường mà anh đang theo học ấy, không chỉ mỗi mình anh, cô nàng “hoa hậu giảng đường” Giang Nhược Kiều cũng nổi danh không kém bởi sự “tài sắc vẹn toàn”. Cô rất đỗi xinh đẹp. Có lẽ đây chính là sự thật mà chẳng ai có thể chối cãi được. Mà, một nhành hoa đẹp sẽ khiến người ta không thôi cảm thán, nhưng, một nhành hoa biết tỏa hương sắc mới có thể in dấu mãi trong tâm trí con người ta. Giang Nhược Kiều cũng thế. Cô có cả sắc, trí và tài. Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều, tưởng như họ chỉ là người xa lạ, tưởng như người ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy điểm gặp gỡ nào trong đời họ… Nhưng rồi, số mệnh vô thường là thế, một ngày kia, “điểm gặp gỡ” giữa anh và cô đã đến. Đó là một cậu bé con năm tuổi. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cậu nhóc ấy không nói rằng nhóc tên là Lục Tư Nghiên, con của mẹ Giang Nhược Kiều và bố Lục Dĩ Thành… Cũng chẳng có gì đáng nói nếu cậu nhóc ấy không nói rằng nhóc đến từ tương lai… Khó tin biết bao, nào ai dám tin rằng đây là sự thật? Dẫu thế, dù tin hay không tin thì nó đã thật sự xảy ra với Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều. Để dùng một từ để gọi tên những cảm xúc đầu tiên của họ trước sự việc này, có lẽ đó sẽ là từ “hãi hùng”. Tuy thế, với cương vị là những “mầm non tương lai đầy hứa hẹn của nước nhà”, họ đã xốc lại tinh thần và chấp nhận cậu con trai đến từ tương lai này một cách nhanh chóng. Từ ngày đó, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều của năm hai mươi tuổi cùng với nhóc Lục Tư Nghiên trở thành một gia đình. Chẳng hề dễ dàng đối với hai cô cậu sinh viên này, chẳng hề dễ dàng khi phải gánh vác trách nhiệm của những đấng sinh thành vào những ngày họ còn non trẻ. Ngỡ rằng gia đình nhỏ này chỉ có thể tồn tại ngắn ngày, Tư Nghiên sẽ trở về thế giới của nhóc nhanh thôi, rồi ngày Tư Nghiên quay về sẽ là ngày đặt dấu chấm tròn trĩnh kết thúc tất cả. Nhưng rồi, dẫu bao năm ròng rã qua đi, dẫu Tư Nghiên đã đến rồi đi không biết bao nhiêu lần, gia đình nhỏ ấy vẫn luôn là chốn về duy nhất trong trái tim họ… … Từng có một câu nói, rằng: Vào những ngày trời mưa, khi cùng đứng dưới một tán ô, độ nghiêng của chiếc ô sẽ nói cho chúng ta biết yêu thương đang đến từ ai [*]. Nhưng lại chẳng một ai nói cho ta hay, liệu rằng, khi ta đơn côi lẻ bóng đứng dưới làn mưa rả rích, ai sẽ là người trao ta tán ô ấy? “Anh nói thật khẽ khàng, rằng: “Mưa lớn thế này cũng không sao cả, tôi đưa em về nhà.” Dòng nước mắt cứ rưng rưng vờn quanh khoé mắt cô, cuối cùng cô cũng theo anh đứng dưới tán ô rồi hòa vào cơn mưa. Anh nói: “Dự báo thời tiết bảo rằng ngày mai là một ngày nắng, thời tiết rất tốt.” Cô khoác trên mình chiếc áo khoác của anh, vừa dày mà cũng vừa ấm áp, khi nói chuyện, giọng nói của cô mang theo chút run rẩy và bất lực: “Trời sẽ nắng sao?” Cô hỏi anh như thế. “Nhất định là sẽ nắng.” Rồi bầu trời sẽ trong xanh sẽ trở lại, Giang Nhược Kiều.” Giang Nhược Kiều chưa từng đòi hỏi một tán ô, một cái dang tay hay một vòng ôm ủi an từ ai cả. Trong hành trình trưởng thành, những thứ ấy quá đỗi xa vời với cô, cô cũng dần học cách chấp nhận và chẳng còn cố chấp một lòng mong cầu sự đồng cảm từ người khác nữa. Thế nhưng, từ sâu thẳm trong nội tâm mình, cô vẫn chỉ là một người bình thường. Có đôi khi chợt yếu lòng, Giang Nhược Kiều vẫn hy vọng, hy vọng biết bao chút cảm thương từ một người. Trước ngày Lục Dĩ Thành xuất hiện, Giang Nhược Kiều chưa từng ngờ rằng cô sẽ trở thành “lựa chọn đầu tiên” của một ai đó. Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ được người lớn cho một cái xoa đầu khích lệ, còn đứa bé khóc lóc thì sẽ có kẹo ăn, nhưng, chẳng cần chờ đến khi cô phải rơi nước mắt, nếu trong tay anh có kẹo thì anh sẽ cho cô hết tất cả. Tuy cô rất mạnh mẽ và cũng rất dũng cảm, nhưng, nếu có thể, nếu anh vẫn còn cơ hội, anh mong sao anh sẽ là người chở che cho cô, là nơi bến đỗ bình yên để cô trở về. Dẫu rằng đó là ngày nắng hay ngày mưa, anh mong sao, khi anh tỏ bày nỗi lòng mình, câu trả lời anh nhận được sẽ là câu trả lời từ tận đáy lòng cô. “Cô biết, dù cô có đứng yên thì anh vẫn sẽ hao công tốn sức để đến trước mặt cô. Anh không biết tâm tư của cô, cũng không hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn sẽ tiến về phía cô, đối xử tốt với cô, sau đó nói một câu, anh chỉ đang làm chuyện mà anh muốn làm.” … Thật ra mình khá thích những bộ truyện có em bé dễ thương, vậy nên đôi khi mình sẽ không mong chờ quá nhiều vào cốt truyện, chỉ cần cách hành văn dễ hiểu là được. Nhưng “Hoá ra nam thần của trường là bố của con tôi” thì lại khác, khiến mình thấy khá bất ngờ. Tuy không quá cầu kỳ và phức tạp nhưng cốt truyện không hề bị sáo rỗng, mạch truyện cứ nhè nhẹ, diễn biến truyện vừa phải và rất đáng yêu. Cậu nhóc Lục Tư Nghiên như “người lữ hành thời gian” được vận mệnh lựa chọn, sự hiện diện của nhóc như minh chứng chứng minh duyên phận là hai tiếng tuyệt diệu biết bao. Khi gặp gỡ, Lục Dĩ Thành không phải là Lục Dĩ Thành hoàn hảo nhất, Giang Nhược Kiều cũng chẳng phải là một Giang Nhược Kiều hoàn mỹ, nhưng vì đã được gặp nhau, vì những trách nhiệm mà cả hai bằng lòng gánh vác và vì những rung động trong trái tim mình, họ chấp nhận thực tại và nỗ lực để “đẹp” hơn qua từng ngày. Vì có một Giang Nhược Kiều đang đứng ở chốn ấy chờ anh nên anh mới phải nỗ lực nhiều đến nhường ấy, chỉ là vì anh muốn tiến gần hơn về phía cô, gần hơn, gần hơn nữa. Vì vẫn còn một Lục Dĩ Thành tốt đẹp đến thế đang từng bước đến bên cô, cho cô một tán ô giữa đêm đen giông bão, nên cô càng phải ra sức vùng vẫy, vùng vẫy để thoát khỏi những bóng tối trong cuộc sống cũ. Vì một ngày được sánh bước bên đối phương, chưa một ngày nào họ thôi cố gắng. May mắn thay, trời chẳng phụ người có tâm, họ đã trông thấy dáng hình hạnh phúc và được nếm trải quả ngọt của yêu thương. ____ [*]: Theo bộ phim “18 Again” (Trở lại tuổi 18). “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Deadline dí tui *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** “Con sói xám đứng trước cửa nhà của ba chú heo con, thổi phì phò vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn không hề hấn gì. Nó tức giận trèo lên mái nhà, định theo đường ống khói để leo vào bên trong. Chú heo út thấy thế thì nhanh chóng đốt lửa, đúng ngay lúc sói xám từ trên ống khói đi xuống rơi trúng vào bếp lửa, đuôi của nó bị lửa đốt cháy thành tro, nó lập tức co giò bỏ chạy, không dám ức hiếp ba chú heo con nữa.” Giọng nói du dương của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi từ từ hạ xuống khi kể đến đoạn kết của câu chuyện, dỗ người nghe đi vào giấc ngủ. Chỉ tiếc là đứa bé năm tuổi tinh lực dồi dào, năng lượng tràn trề không gì cản nổi. Một cuốn truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng có tên là “Ba chú heo con”, bấy giờ, miệng lưỡi Lục Dĩ Thành đã khô rang, còn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng nhóc con năm tuổi nằm bên cạnh anh vẫn mang đôi mắt sáng ngời, chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ cả. Lục Dĩ Thành: “…” Anh liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, đã mười một giờ đêm rồi, thể lực của đứa bé này tốt đến mức khiến người ta phải tán thưởng không thôi. “Bình thường thì mấy giờ con đi ngủ?” Lục Dĩ Thành xếp cuốn truyện lại, miết sống mũi và hỏi cậu nhóc. Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm đầy thịt của mình ra, trên bàn tay còn có năm đồng tiền nhỏ xinh để so với số tám: “Dạ tám giờ rưỡi.” Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Thành chưa phải trải qua cảm giác lo âu, phiền não như lúc này. “Vậy tại sao giờ này con còn chưa ngủ?” Lục Dĩ Thành hỏi. Cậu nhóc bĩu môi trả lời: “Tại vì con chưa uống sữa, tại vì người kể chuyện cổ tích không phải là mẹ!” Da đầu của Lục Dĩ Thành bắt đầu tê dại. Rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, tới tận ngày hôm nay anh cũng không sao hiểu được. Giờ phút này, bộ não vốn luôn sáng suốt, linh hoạt của anh cũng phải tối sầm lại. Lịch trình nghỉ đông, nghỉ hè của mọi năm đều được anh sắp xếp kín mít. Kỳ nghỉ hè cuối năm hai đại học này cũng không ngoại lệ. Nhờ có sự giúp đỡ của giảng viên nên hiện giờ anh đang làm gia sư cho hai học sinh, một học sinh cấp hai và một học sinh cấp ba, mỗi ngày đều phụ đạo một tiếng. Bởi vậy mà sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Một tuần trước, anh nhặt được một đứa bé ở bên ngoài vườn hoa của khu chung cư nhỏ ven sông. Đứa bé này còn gọi anh là “bố“ một cách trôi chảy. Mới đầu Lục Dĩ Thành còn cho đó chỉ là trò đùa của thằng bé, mãi cho đến khi nó lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Đồng hồ quả quýt này là di vật mà bà nội của Lục Dĩ Thành để lại. Lục Dĩ Thành nhớ rõ là anh đã cất nó ở trong rương rất kỹ càng, kết quả là, kể từ khi đưa nhóc con này về nhà cùng mình, anh không tìm thấy chiếc đồng hồ này ở đâu cả. Bắt đầu từ lúc đó, Lục Dĩ Thành phát hiện những chuyện đang xảy ra không được bình thường cho lắm. Đồng hồ quả quýt trong tay nhóc con đúng thật là di vật của bà nội anh. Chẳng qua là nó không giống với hình ảnh chiếc đồng hồ trong trí nhớ của anh, bên trong đồng hồ quả quýt này có một tấm ảnh. Là ảnh chụp một nhà ba người. Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, đeo kính gọng mỏng, phong thái ung dung, trưởng thành. Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn nhẹ, đẹp đến mức chim sa cá lặn, tựa một đóa hồng phong tình vạn chủng [*], đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch, một vẻ đẹp khó lòng diễn tả bằng lời. [*] Phong tình vạn chủng: Chỉ sự quyến rũ tự nhiên của một người phụ nữ, là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải cố tình tỏ ra quyến rũ. Chính giữa là một đứa bé khoảng chừng ba tuổi, thân hình mũm mĩm, mặc một bộ vest tí hon cùng một chiếc nơ thắt trên cổ, đôi mắt lanh lợi, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu. Trông có vẻ là một gia đình ba người cực kỳ hạnh phúc. Nhưng có một vấn đề… Anh cảm thấy người đàn ông trong tấm ảnh này rất quen mắt, ngoại hình và dung mạo giống anh như đúc, chỉ có điều, người nọ không có những đường nét ngây ngô như anh. Người phụ nữ trong tấm ảnh cũng không hề xa lạ với anh. Trí thông minh của đứa bé năm tuổi này không phải dạng vừa. Lục Dĩ Thành biết được không ít thông tin từ nhóc, chính miệng nhóc nói vanh vách họ tên của bố mẹ, số điện thoại của hai người, thậm chí, đến cả số căn cước của bố mẹ mà nhóc cũng nhớ rõ… Anh lại hỏi cậu đã đến đây bằng cách nào? Vẻ mặt của nhóc hờn dỗi, cậu nói: “Bố còn không biết tại sao thì sao mà con biết được chứ? Con với A Mẫn chơi mèo bắt chuột, con đang trốn trong tủ quần áo của con, A Mẫn vẫn chưa tìm thấy con. Lúc con mở tủ đi ra thì đã nhìn thấy bố rồi!” “Không đúng, là bố không có đeo mắt kính ~” “Bố ơi, tại sao chúng ta còn chưa về nhà vậy ạ?” “Có phải mẹ lại đuổi bố ra ngoài rồi không?” Lục Dĩ Thành có thể lờ mờ đoán được đầu đuôi của sự việc này. Chỉ là, vẫn còn thiếu một thủ tục cuối cùng để xác nhận. Cũng không biết vì sao anh lại tin lời nói của nhóc con mập mạp này, như thể bị ma xui quỷ khiến mà lấy một ít tiền để làm giám định DNA. Kết quả giám định DNA cho thấy anh và nhóc con này thật sự có quan hệ bố con. ? Có ai nói cho anh biết, sao một thanh niên hai mươi tuổi như anh lại có một đứa con tận năm tuổi? Lúc còn học trung học, giáo viên Tiếng Anh từng đưa lớp anh đến phòng nghe nhìn để xem một bộ phim có tên là “Hiệu ứng cánh bướm” [1]. Anh thường xuyên nghe thấy mấy bạn học nữ bàn tán về những quyển tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng thời điểm đó có tình tiết xuyên không [2], trọng sinh [3] hoặc là xuyên qua một quyển sách đang hot ở thời điểm hiện tại. Lục Dĩ Thành đang phỏng đoán, liệu đứa con trai năm tuổi của anh đã nghịch ngợm thứ gì mà có thể từ tương lai xuyên đến hiện tại. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Lục Dĩ Thành càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. [1] Hiệu ứng cánh bướm: Là cụm từ dùng để mô tả thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ vật lý so với điều kiện gốc được nhà khí tượng học Edward Lorenz phát biểu vào năm 1961. Câu nói nổi tiếng của Lorenz về hiệu ứng cánh bướm chính là: “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil cũng có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.” [2] Xuyên không: Là thể loại truyện có nhân vật chính vì một lý do nào đó mà xuyên qua thời gian đến với thời đại cách rất xa thời đại mà mình đang sống, có thể là xuyên về quá khứ hoặc xuyên đến tương lai. [3] Trọng sinh: Là thể loại truyện mà nhân vật chính sau khi chết đi, được đầu thai nhưng vẫn giữ nguyên ký ức của kiếp trước. Nhưng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, suốt một tuần nay, anh cứ có cảm giác anh đang mơ một giấc mơ khoa học viễn tưởng, chỉ là, khi mở mắt ra thì vẫn nhìn thấy đứa bé năm tuổi nằm bên cạnh mình. Gần mười một giờ đêm. Chơi đùa cả một ngày, rốt cuộc nhóc con cũng lười biếng ngáp dài rồi mơ mơ màng màng thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ say sưa, nhóc cứ luôn miệng lặp lại những câu hỏi: “Khi nào thì mẹ mới tới đón con? Con muốn gặp mẹ.” “Con không chọc mẹ giận mẹ, là do bố mẹ cãi nhau mà, đâu có liên quan tới con. Bố mới là người bị mẹ đuổi ra ngoài, con không có mà ~” Lục Dĩ Thành thấy đau đầu lắm rồi. Đến khi cậu nhóc ngủ say thì anh mới ngắm nghía khuôn mặt của nó. Lông mi của cậu nhóc này vừa dài vừa dày mà lại còn cong vút, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, hai cánh tay vừa trắng trẻo lại múp míp, giống hệt như một củ sen vậy. Mặc kệ chuyện này có ly kỳ đến mức nào đi chăng nữa, thì, ngoại trừ việc đối mặt ra, anh cũng không còn cách nào khác cả. Lục Dĩ Thành thở dài một hơi rồi cầm điện thoại đang để trên tủ giường lên. Mãi cho đến tận giờ phút này, Lục Dĩ Thành vẫn không thể tin được anh sẽ kết hôn với Giang Nhược Kiều trong tương lai, thậm chí hai người còn có một đứa con trai. Vậy, Giang Nhược Kiều là ai? Học kỳ hai của năm hai đại học, đây chính là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong phòng ký túc xá của anh. Mỗi phòng ký túc xá dành cho sinh viên hệ chính quy của đại học A đều là phòng tiêu chuẩn dành bốn người. Kể từ kỳ huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất đến hiện tại thì không khí phòng ký túc của họ vẫn rất hòa thuận và dễ chịu. Cả bốn người đều rất thích nói chuyện phiếm với nhau, quan hệ thường ngày cũng rất tốt. Nhất là Tưởng Diên, tính tình thật thà, bất kể là ai cần giúp đỡ thì anh ta đều giúp chẳng nề hà gì. Vậy nên, khi Tưởng Diên nói anh ta đang thích một cô gái thì mấy người bạn cùng phòng các anh đều bừng bừng khí thế bày mưu tính kế giúp anh ta, so với chuyện yêu đương của bản thân thì còn nhiệt tình hơn. Giang Nhược Kiều là người mà Tưởng Diên thích. Lục Dĩ Thành còn nhớ rất rõ, vào tối hôm Tưởng Diên nhận được cái gật đầu đồng ý từ Giang Nhược Kiều, gần như anh ta vui đến phát điên, dưới cái nhìn của dì quản lý ký túc xá, anh ta ôm một thùng bia đi lên. Cũng vì anh biết Tưởng Diên thích Giang Nhược Kiều nhiều đến cỡ nào nên khi nhìn vào tấm ảnh được khảm trong đồng hồ quả quýt, Lục Dĩ Thành còn nghĩ tới một khả năng khác – có khi nào Giang Nhược Kiều còn có cô người em gái song sinh không nhỉ? Nếu không có nhóc con có trí nhớ kinh người nói ra số thẻ căn cước của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện trong tương lai, rốt cuộc là đầu anh đã bị úng bao nhiêu nước mới có thể thích Giang Nhược Kiều? Giang Nhược Kiều là bạn gái của Tưởng Diên mà. Bắt đầu từ lúc báo danh nhập học, Lục Dĩ Thành đã nổi bật trong nhóm tân sinh viên, anh mang theo ánh hào quang thủ khoa khối khoa học tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Dáng người anh hơi gầy, mặc một chiếc áo thun trắng mà cổ áo gần như mất đi độ đàn hồi do giặt nhiều lần, toát ra hương vị thanh khiết của một thiếu niên, lúc hơi nghiêng người sẽ để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiều cao một mét tám mươi ba, vai rộng, eo thon, nhìn cả người hệt như một cây bạch dương. Sau hai năm vào trường, biệt danh “thiếu niên chay trường” mà mấy đàn chị đặt cho vẫn theo anh đến tận bây giờ. Tính tình của anh khiêm tốn, hướng nội, đối với người khác luôn hòa nhã, thân thiện, giống hệt động vật ăn cỏ, gần như không gây hề gây sự với bất kỳ ai. Thế nên, thật tình là Lục Dĩ Thành không thể hiểu nổi. Có phải là sâu trong thâm tâm anh vẫn còn che giấu bản chất xấu xa không? Lục Dĩ Thành lục tìm trong danh bạ của mình, chỉ có bốn người là nữ. Một người là giáo viên hướng dẫn của anh, hai người là phụ huynh học sinh, người còn lại là người cô đã lấy chồng xa của anh. Anh cho rằng nếu anh chủ động liên lạc với Giang Nhược Kiều trước thì sẽ phiền phức hơn. Nhưng nhóc con đã nói ra số điện thoại của cô, chỉ là, không biết bây giờ Giang Nhược Kiều có dùng số điện thoại này hay không. Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Dĩ Thành đã dừng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng thì anh cũng gửi đi một tin nhắn: [Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Giang Nhược Kiều không? Tôi là Lục Dĩ Thành, tôi có việc cần tìm cậu.] … Cùng lúc đó, ở Quý Khê đổ một cơn mưa lớn, xua đi cái nóng oi ả của mùa hè. Giang Nhược Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay mở cuốn tiểu thuyết mà em họ của cô đã mua. Đối với cô mà nói, tiểu thuyết còn hiệu quả hơn cả melatonin [*], chỉ cần đọc hai đến ba trang là buồn ngủ rồi. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường vẫn còn sáng, máy điều hòa cũ trong phòng phát ra âm thanh vù vù, còn Giang Nhược Kiều thì đã chìm vào giấc ngủ say tự bao giờ. [*] Melatonin: Là một hormone tồn tại tự nhiên trong cơ thể người và một số động vật khác, có tác dụng điều hòa nhịp sinh học (thức – ngủ). Ánh sáng là nhân tố giúp điều chỉnh nhịp sinh học, tiếp xúc với ánh sáng sẽ ngăn chặn giải phóng melatonin báo hiệu cho việc thức dậy. Ngược lại, trong bóng tối, cơ thể sẽ tăng tiết melatonin để chuẩn bị cho giấc ngủ. Một số bệnh nhân mất ngủ sử dụng melatonin để có giấc ngủ tốt hơn. Trở về quê nhà, được ngủ trên chiếc giường nhỏ này khiến cho Giang Nhược Kiều có cảm giác an toàn. Chẳng qua là, từ trước tới nay cô chưa từng nằm mơ, thế nhưng, đêm nay lại phá lệ có một giấc mộng. Vẫn là một giấc mơ không mấy đẹp đẽ. Đó là khung cảnh trong một bữa tiệc rượu, cô nhìn thấy một đôi nam nữ cách chỗ cô đứng không xa. Người đàn ông một thân quần áo được cắt may tinh xảo vừa vặn, cả người toát ra một luồng khí lạnh như lời cảnh báo “chớ nên động vào” bị mọi người vây xung quanh nịnh nọt. Đôi lông mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ khi nhìn người phụ nữ đang kéo tay mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng ấy mới như băng tuyết tan chảy, tình cảm đong đầy và sự yêu chiều trong mắt anh ta khiến người ta chẳng cách nào thốt lên thành lời. Mỹ nhân nhỏ nhắn bên cạnh anh ta xinh đẹp đến nỗi làm liêu xiêu lòng người, không biết tại sao cô ấy lại kéo anh ta, kiễng chân ghé vào tai anh nói gì đó. Anh ta nghe xong thì khẽ đặt lên trán cô ấy một nụ hôn như để trấn an. Trong giấc mơ, Giang Nhược Kiều đã nhìn thấy thế. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó hướng về phía cô. Khung cảnh lại thay đổi, cơn mưa bên ngoài tí tách rơi đều từng hạt. Giang Nhược Kiều ôm hai tay trước ngực, chật vật bước đi trên con đường nhỏ, làn váy đã nhuốm màu bẩn thỉu, mái tóc của cô cũng ướt đẫm. Toàn thân cô run lẩy bẩy vì lạnh, khom người, từng bước chân như giẫm phải đinh, khó nhóc cất từng bước về phía trước. Đột nhiên, một chiếc xe Bentley màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe từ từ được hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cô rồi buông lời chế nhạo: “Van xin tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em.” … Giang Nhược Kiều tỉnh lại do bị tiếng ồn đánh thức. Ông bà ngoại của cô đã lớn tuổi, tai cũng không còn tốt như trước nữa. Hai người đã cố gắng nói chuyện nhỏ hết mức có thể, nhưng vấn đề nằm ở hiệu quả cách âm của nhà cũ quá kém. Sau khi tỉnh dậy, cô duỗi người, theo thói quen cầm lấy điện thoại đang dặt trên tủ đầu giường rồi mở màn hình lên xem. Ngoài thông báo từ Weibo và những trang web khác, có một tin nhắn di động cùng vài tin nhắn WeChat. Tin nhắn di động đến từ một số máy lạ. Tin nhắn trên WeChat là của bạn trai cô gửi tới. Giang Nhược Kiều “a” một tiếng rồi mở tin nhắn đó ra xem. Cô nhíu mày, Lục Dĩ Thành là ai? Người này tìm cô có việc gì vậy? Hai người họ có quen biết nhau sao? Mời các bạn mượn đọc sách Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi của tác giả Lâm Miên Miên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dư Vị Trà Chiều - Minh Hiểu Khê
Hạ Dạ Huân và Tiểu Tuyền, một người là ngôi sao nổi tiếng có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim mềm yếu, vì những bóng đen từ thời niên thiếu nên anh luôn luôn tìm cách trốn tránh các phóng viên và giới truyền thông; một người là nhà báo có tài với vẻ ngoài trong sáng và nội tâm mạnh mẽ, có thể không từ thủ đoạn để moi móc các vụ scandal và tin giật gân. Trong một lần tình cờ, hai con người vốn dĩ không thể gần gũi nhau ấy bỗng chốc trở thành bạn bè. Huân ngây thơ cho rằng Tiểu Tuyền không nhận ra thân phận ngôi sao của mình, trong khi đó Tiểu Tuyền lại tương kế tựu kế tiếp tục trở thành bạn tốt của Huân… Nhưng khi mối quan hệ của hai người ngày càng trở nên sâu sắc, Tiểu Tuyền bắt đầu dao động. Cô khiến cho một người bướng bỉnh và luôn trong tâm thế phòng bị yêu cô sâu sắc… Lời nói dối tốt nhất là tìm cách biến lời nói dối ấy thành hiện thực. Khi đã đặt mình vào những lời nói dối ấy, thông thường đều không thể phân biệt đâu là giả, đâu là thật. Khi sự thật được phơi bày, khi Huân đau đớn quay lưng bỏ đi, Tiểu Tuyền sẽ phải làm gì để níu kéo hạnh phúc sắp biến mất? *** Cuối cùng Huân cũng thoát khỏi giấc ngủ ma mị đó, khi đôi mắt màu tím violet chầm chậm mở ra, thì đã là buổi tối rồi. Anh nhìn lên trần nhà bệnh viện trắng toát một màu, đờ đẫn một lúc, đầu óc vẫn nặng nề mơ màng, có một số cảnh tượng vụt lướt qua, như những người đó đang xé rách quần áo anh, như Tiểu Tuyền đã chạy đến cạnh…Anh mở bừng mắt ra, bật dậy khỏi giường, suýt chút nữa đã va vào Tiểu Tuyền đang thò đầu ra! “Tỉnh rồi à.”Tiểu Tuyền tránh ra rất nhanh, thấy anh không sao cả thì thấy yên tâm hẳn, cười ranh mãnh ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt lóe lên ánh tinh nghịch.Huân cuống quýt hỏi cô:“Hôm qua em có bị thương không?”Tiểu Tuyền vờ làm vẻ uất ức:“Anh nghĩ thế nào?”Đáy mắt Huân cháy lên tia căm hận và phẫn nộ, anh run rẩy sờ sờ gò má cô, sau đó mím môi bước xuống giường, toàn thân toát ra bầu không khí lạnh lẽo, bước về phía cửa phòng.“Anh làm gì thế?” Cô vội vã kéo anh lại.“Anh sẽ bắt bọn chúng trả giá cho hành động đó!” Giọng anh lạnh lẽo, phẫn nộ khiến bàn tay cũng lạnh như băng.“Yên tâm đi nào, họ giờ đã rất thảm rồi!” Tiểu Tuyền hừ lạnh một tiếng. “Lại còn dám bắt nạt bạn trai của em, cũng không nghĩ xem Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ em là nhân vật nào, bây giờ chắc chắn bọn chúng đã hối hận chết đi được ấy! Ha ha, em chỉ lừa anh thôi, sao em lại bị thương được, em là tiểu ma nữ lên trời xuống biển chỗ nào cũng xông vào được cơ mà!”“Em không sao thật chứ?”Huân vẫn không yên tâm, quan sát kỹ lưỡng cô một lúc, thấy trên người cô không có vết thương nào mới dần dần thở phào nhẹ nhõm.“Không sao mà! Có điều bọn chúng xấu xa quá, dám cho anh uống bao nhiêu là thuốc ngủ, làm em hết hồn!” Tiểu Tuyền thương tiếc nói, bỗng nhiên lại cười vẻ tinh ranh, liếc nhìn anh ... Mời các bạn đón đọc Dư Vị Trà Chiều của tác giả Minh Hiểu Khê.
Điều Bí Mật Của Chồng - Anh Tử
"Điều bí mật của chồng" là một câu chuyện rất thật trong các gia đình trẻ hiện nay, và bất cứ người vợ nào cũng sẽ nhìn thấy mình trong hình ảnh của ba người phụ nữ trẻ trong câu chuyện: đó có thể là một Sảnh Sảnh mù quáng vì tình yêu, một Lý Dương đa tình nhưng biết dừng lại đúng lúc để không phá vỡ gia đình bé nhỏ của mình, hay một Tích Tích biết hi sinh, biết cảm thông cho những sai lầm của người chồng. Đề cập đến vấn nạn ngoại tình, nhưng những trang viết của Anh Tử không quá nặng nề về việc phán xét hay lên án mà chỉ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng những cặp vợ chồng hãy biết quan tâm chia sẻ với nhau, hãy cảm thông với những điều thầm kín trong lòng người bạn đời của mình, đừng để những hiểu lầm thêm tích tụ, nếu không sẽ có một ngày bạn sẽ nhận ra mình đã chẳng còn ai bên cạnh. *** Một năm sau, giữa buổi chạng vạng ngày đông, một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi cùng người chồng tìm đến nhà Tích Tích. Lúc ấy, Tích Tích vẫn ở cơ quan để làm thêm giờ, nhưng vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng nói “Có bạn học hồi cấp Ba của Xuân Phong tìm đến nhà mình, mong được gặp con một lần.” Tích Tích vội gác công việc lại, lập tức lái xe về. Bước vào cửa, Tích Tích nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, khuôn mặt đoan trang, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông có tướng mạo thật thà phúc hậu. Tích Tích thoáng ngây người, trong ký ức của cô không hề có hình bóng họ. - Chị là vợ của anh Xuân Phong à? - Người phụ nữ đó lúng túng đứng dậy, e ngại nhìn Tích Tích, ánh mắt toát lên niềm vui xen lẫn nỗi buồn man mác. - Tôi biết làm như thế này là rất mạo muội, nhưng mà, tôi nhất định phải đến nói chuyện với chị. - Cô ngồi đi, ngồi xuống rồi nói. - Tích Tích có linh cảm, người phụ nữ này và Xuân Phong từng có tình cảm với nhau. Kỳ lạ là lần này cô không có cảm giác đau đớn. ... Mời các bạn đón đọc Điều Bí Mật Của Chồng của tác giả Anh Tử.
Căn Phòng Nhung Nhớ - Minh Tiền Vũ Hậu
Hey, thật sự em rất nhớ anh. Không biết bây giờ anh đang ở đâu? Ngôi làng nhỏ bên bờ biển với những con người thật thà, chất phác. Một cuộc gặp gỡ lãng mạn, hai con người xa lạ không cùng chung cảnh ngộ. Sự chờ đợi âm thầm trong ba năm. Cuộc kiếm tìm xa xôi nghìn dặm. Làm thế nào để biết mình đã yêu một người? Phải chăng "Khi tình yêu đến, nó khiến bạn trở nên ngốc nghếch, nhút nhát... Khi ở bên cạnh anh ấy không dám thở, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không phải là mình"?! Làm thế nào để quên một người và đón nhận tình yêu mới? Phải chăng thời gian và khoảng cách sẽ khiến trái tim bạn trở lên xót xa và nhung nhớ?! Căn phòng nhung nhớ xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa hai con người xa lạ, không cùng cảnh ngộ, tình cờ bước vào đời nhau trong một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Mùa hè năm ấy, Thái Mãn Tâm - một cô gái 22 tuổi, đến Đồng Cảng du lịch. Nơi họ - Mãn Tâm và người đàn ông kỳ lạ có tên Giang Hải - gặp nhau là một ngôi làng nhỏ bên bờ biển. Và sự gặp gỡ ấy là khởi đầu cho sự chờ đợi âm thầm trong ba năm, một cuộc kiếm tìm xa xôi đến nghìn dặm... Ban đầu, Mãn Tâm yêu anh hết mực nhưng Giang Hải lại cứ như gần như xa. Đêm cuối trước khi rời Đồng Cảng, một đêm nhạc lãng mạn tại một nhà hàng ấm cúng cùng một buổi ái ân nồng nàn đã không đủ níu chân Mãn Tâm ở lại. Cô rời xa anh, để đến Washington phồn hoa, bỏ lại Giang Hải nơi vùng biển đang hàng ngày đối chọi với những con sóng dữ... Dù vậy, Mãn Tâm vẫn luôn nhớ về anh, song, những đợt bão về liên tiếp nơi miền duyên hải đã mãi mãi đẩy anh rời xa vòng tay của cô. Ngày trở về Đồng Cảng, Mãn Tâm chỉ biết nhớ nhung đến quay quắt. Tình cờ, cô nghe mọi người đồn đại rằng: Giang Hải có con với một phụ nữ Việt Nam. Thế là, từ Hội An đến Sài Gòn, Mãn Tâm cùng người đầu bếp bí ẩn Tề Dực lần mò theo hình bóng mờ ảo đó... Sự thật nơi đâu? Tai nạn của Giang Hải ẩn giấu bí mật gì? Còn thân phận Tề Dực ra sao? Hạnh phúc nào dành cho Mãn Tâm? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra và độc giả chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong gần 500 trang sách Căn phòng nhung nhớ. *** Cuốn tiểu thuyết Căn phòng nhung nhớ của Minh Tiền Vũ Hậu mang đến cho độc giả một câu chuyện đan xen giữa hiện thực và ước mơ, miên man cùng tình yêu và nỗi nhớ, đủ sức tạo nên những hấp dẫn, lôi cuốn ngay từ những trang sách đầu tiên. Không gian trong truyện nối tiếp nhau bằng những xúc cảm ngọt ngào, trong trẻo, phủ lấp lên thực tại - nơi nỗi buồn, niềm tiếc nuối đang ngự trị hồn người. Cô gái trong cuốn tiểu thuyết đã phải cố quên đi một người để đón nhận tình yêu mới, để rồi nhận ra rằng thời gian hay khoảng cách chỉ làm cho trái tim nhỏ thêm xót xa và nhung nhớ mà không thể loại bỏ hình ảnh người đó trong tim. Tràn ngập mọi cung bậc trong tình yêu: lãng mạn, ấm áp, cô đơn, lạnh lẽo, Căn phòng nhung nhớ đem lại những phút lặng thật sâu lắng, nhẹ nhàng, để mỗi người tự nhìn nhận ra chính bản thân mình... Căn phòng nhung nhớ được sáng tác dựa trên cảm hứng từ những ấn tượng tốt đẹp của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu về Việt Nam. Lời mở đầu và ngoại truyện của tác phẩm được viết riêng cho bản phát hành tại Việt Nam. *** Cuốn sách này đã xuất bản bốn năm rồi, năm nay khi biết tin tác phẩm được dịch ra tiếng Việt, trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy có chút lo lắng. Vui mừng vì câu chuyện này vốn có mối liên hệ rất sâu sắc với Việt Nam. Trong lời cuối sách tôi có nhắc tới, câu chuyện Căn phòng nhung nhớ bắt nguồn từ đợt tôi tham gia một khóa học làm bánh khi còn học ở Mỹ, nhưng bối cảnh câu chuyện này lại bắt nguồn từ Việt Nam. Mùa đông năm đó tôi đi du lịch Campuchia và Việt Nam, trước khi xuất phát tôi có tìm đọc không ít các bài hậu ký du lịch của người khác, và phát hiện ra có nhiều bài giới thiệu về cảnh biển đẹp tuyệt vời trên tuyến đường Huế - Đà Nẵng, nghe nói được coi là "Một trong năm mươi cảnh đẹp phải đi trong đời". Tôi tưởng tượng ra cảnh cung đường mềm mại xuyên qua những dải núi xanh,một bên là nước biển xanh mát trong veo, bỗng chốc trái tim bị chinh phục. Sau đó do lịch trình có hạn nên chỉ đến Hà Nội và bay thẳng tới Phnom Penh (thủ đôCampuchia), nhưng sự tưởng tượng tuyệt vời ấy vẫn lưu lại trong tâm trí tôi. Tên địa danh trong câu chuyện cũng là hư cấu, cái tên "Đồng Cảng" cũng thoát thai từ Đà Nẵng, còn "Đam Hóa" là sự kết hợp giữa hai địa danh Đam Châu, Hải Nam, Trung Quốc và Thuận Hóa (Huế), Việt Nam. Những năm sau đó tôi đi tới bảy nước trong khu vực Đông Nam Á gần hai mươi lần (trong đó tới Việt Nam ba lần), đã ở lại nhiều hòn đảo nhiệt đới một thời gian ngắn. Bối cảnh trong Căn phòng nhung nhớ đã gắn kết phong thổ, tập quán, con người ởnhưng nơi đó lại với nhau. Nhiều độc giả Trung Quốc hỏi tôi Đồng Cảng rốt cuộc ở đâu, câu trả lời của tôi là, ở trong tưởng tượng. Đương nhiên, trong cấu tử, vị trí địa lý của nó chắc là một thị trấn nhỏ ven biển ở khu vực Quảng Tây, Trung Quốc, gần Việt Nam, dễ dàng giao thương hàng hóa. Trong câu chuyện xuất hiện nhiều miêu tả có liên quan tới Việt Nam, một phần trong đó cũng là những trải nghiệm của tôi ở Việt Nam, ví dụ ba mươi sáu phố phường ở phố Cổ Hà Nội, nghe những ca khúc Đài Loan, Hồng Kông được hát lời Việt, chàng trai không biết nói tiếng Anh mời tôi ăn mía nóng. Lần đầu tiên tới Việt Nam, sau một tháng trời ở phương Bắc Trung Quốc chìm trong tuyết rơi, tôi đã gặp lại mùa hè. Đi dưới bóng cây đa cao lớn, ánh mặt trời tuy chói chang nhưng không thiêu đốt bạn, gió thổi qua hai tay, cảm giác như đang hít thở giữa hương hoa cỏ. Mùa hè thoải mái thế này nghĩ nó đẹp thế nào thì nó đẹp thế ấy. Đương nhiên, tôi vẫn luôn nhớ nhung các món ăn Việt Nam, ngồi trên chiếc ghế nhỏ ven đường ăn phở bò, thịt bò xào ngay tại chỗ cộng thêm một bát to đủ các loại rau sống, rưới thêm nước chua chua ngọt ngọt; thịt nướng được kẹp giữa hai vỉ sắt mỏng thơm phức; những gánh hàng rong gọi mời những miếng bánh đậu vuông vuông, ở giữa là nhân làm từ bột đậu xanh vàng vàng, bên trên phủ một lớp dừa sợi, hương đậu thơm ngọt hòa quyện nhưng ăn không ngán. Trên con phố từ nhà hát lớn, đâu đâu cũng là những hàng đồ ăn vặt khiến người ta thèm thuồng, đậu xanh, đậu đỏ, tiên thảo, sữa, đá xay trộn lại với nhau, hình như tên là "che thap cam - che hoa qua" (nguyên văn); còn có bánh chưng Việt Nam mà tôi thích nhất nữa, nghe nói Tếtmới được ăn, người bạn ở đây đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi, khi về tôi xách hai cái về Bắc Kinh. Cũng chính vì tình tiết và xây dựng nhân vật trong Căn phòng nhung nhớ có liên quan nhiều tới Việt Nam nên tôi mới cảm thấy lo lắng. Trong truyện có nhắc tới Hội An và thành phố Hồ Chí Minh, Giang Hải trước đây có đi lại giữa Đông Hưng vàMóng Cái, đây đều là những nơi tôi chưa từng tới, miêu tả về chúng đều đến từnhững tư liệu trên mạng và ảnh của bạn bè tôi, vì thế tôi luôn lo lắng có nhiều chỗ chưa thỏa đáng, nếu có bất cứ điều gì chưa được hợp lý, độc giả Việt Nam hãy lượng thứ nhé. Hy vọng mọi người thích câu chuyện này, cũng mong muốn nhiều độc giả tới Trung Quốc làm khách. Ở nước bạn, chúng ta cảm thấy vừa thân quen vừa lạ lẫm, nhưng mọi thứ đều tốt đẹp. Giống như những gì mà Căn phòng nhung nhớ muốn biểu đạt, sinh mệnh là một cuộc hành trình, mỗi bước ngoặt đều dẫn ta tới một phong cảnh khác nhau. Trung Quốc, 24/8/2012 Minh Tiền Vũ Hậu Mời các bạn đón đọc Căn Phòng Nhung Nhớ của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.
Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh
"Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết". Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng vợ cũ Phương Nam, chồng cũ La Thế Triết của hai người đều ra sức níu kéo cuộc hôn nhân, phá hoại mối quan hệ của Lăng Lệ và Giản Minh, hai người yêu nhau rốt cuộc cứ như gần như xa. Nhưng vì duyên nợ, cuộc sống cứ dần dần đưa hai người lại với nhau, tin cậy nhau, yêu thương nhau. Khi hai người chính thức bàn chuyện hôn nhân thì vận mệnh lại trêu ngươi họ lần nữa. *** Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, không cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi cô không còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của cô… Còn Lăng Lệ, thời khắc cô sống trong vô vọng nhất, không biết nương tựa vào ai, đã trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho cô, gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của cô, còn cô, vào thời khắc niềm tin của anh bị sụp đổ, không cho anh được một cái ôm ấm áp, không che chở được cho anh, không để cho anh được yên tâm mà khóc, để mặc anh trốn chạy hiện thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều cô lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được không? Có ly hôn không? Khó khăn lắm anh mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho cô, câu trả lời của cô lại chỉ là, “Anh chết quách đi.” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ. Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng anh chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày cô rất khó chịu, hiện tượng nghén ngẩm làm cô sống không được chết cũng không xong lại đến làm phiền cô. Khi ăn trưa, mọi người đều biết cô thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của cô. Một Giản Minh đã từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, đã muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cô lại không muốn để mọi người biết cô có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó sẽ không nghe lời, đa phần đều sẽ quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng anh chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sẽ không sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn không còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chóng mặt không chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả trên đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, không thể không gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng. ... Mời các bạn đón đọc Bệnh Tình Yêu của tác giả Phương Tranh.