Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Hận Vô Tận

"Vì yêu nên hận, còn hận là còn yêu…" Cuộc đời của nam nữ chính trong câu chuyện này thực sự có thể gói gọn trong 9 chữ trên. Nam chính Bộ Nguyên Ngạo - tam thiếu gia nhà họ Bộ, thương gia giàu có nhất nhì cả nước được định hôn với nữ chính Uất Lam - tứ tiểu thư nhà họ Uất, cũng là một gia đình thương nhân nhưng ở cấp bậc trung lưu. Hai người cứ như vậy mà lớn lên trong sự sắp đặt của vận mệnh ấy bắt đầu từ khi nàng 6 tuổi. Tình cảm này thực sự rất tốt đẹp, đôi bên cùng nguyện ý, cứ theo năm tháng mà tích dần tích dần, cho đến một ngày…   Nhà họ Bộ bị chèn ép đến lụn bại, Bộ Nguyên Ngạo không còn cách nào khác đành phải chạy đến nhà họ Uất khẩn cầu giúp đỡ, mặc dù biết rằng không có hy vọng. Quả nhiên, cha của Uất Lam cự tuyệt, nhưng mà hắn đã đoán trước nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là… hắn không nỡ rời xa Uất Lam, mà nàng… cũng chấp nhận chịu khổ để đi theo hắn, vậy là đủ. Hai người hẹn nhau cùng trốn đi, năm ấy nàng 14 tuổi. Cũng như bao câu chuyện khác, đương nhiên hai người không thể thực hiện được nguyện vọng. Nàng đến chỗ hẹn nhưng không gặp được hắn, cuối cùng được đón về nhà bằng một lời nói dối của cha mẹ nàng rằng hắn không nỡ để nàng vất vả nên đã tự mình đi lập nghiệp. Nàng tin, vì hắn yêu nàng nên sẽ không để nàng cực khổ. Nàng tin, nên nàng đợi. Một chữ “đợi”, mất 5 năm, cuối cùng nàng đã đợi được. Nàng biết rõ mình chờ đợi cái gì, nhưng lại không biết cái gì đang đợi mình. Nàng gặp lại Bộ Nguyên Ngạo, nhưng không còn người đã từng yêu thương nàng nữa. Từ trong đôi mắt thù hận mà hắn dành cho nàng, nàng đã hiểu, người mà nàng dùng cả thanh xuân để chờ đợi không còn, cũng không còn tương lai đẹp đẽ mà nàng từng biết bao lần bấu víu vào để vượt qua sự hành hạ của căn bệnh quái ác. Nhưng nàng vẫn muốn được biết, vẫn muốn nghe từ chính miệng hắn nói. Nghe được rồi, nàng chỉ có thể mỉm cười tự giễu. Thì ra, hắn hận gia đình nàng như vậy, hận nàng như vậy. Cũng đúng thôi, vì ai mà hắn bị trọng thương không thể đến giải cứu gia đình, phải chịu cảnh nhà tan, cô độc sống sót. Vì ai đã chà đạp lên tình cảm của hắn, lừa dối hắn sẽ cùng đi nhưng lại không đến? Cho nên, dù nàng biết hắn hiểu lầm nàng, nhưng nàng vẫn không giải thích, bởi vì nếu nàng nói thì hắn có tin không? Hắn có thể tha cho gia đình nàng không? Cho dù hắn tin nàng, hắn cũng sẽ mang trong mình nỗi đau đớn phản bội gia tộc vì yêu con gái của kẻ thù. Nàng sẽ không để hắn phải tổn thương hơn nữa, vì thế, nàng cam tâm tình nguyện để hắn hận nàng. Mỗi một lần hắn chà đạp thân xác nàng là một lần chà đạp lên tự tôn của nàng. Nhưng mà, đến trái tim nàng cũng không còn nữa, thì nói gì đến tự tôn? Nàng mỉm cười chịu đựng tất cả, nhận lấy tất cả, vì nàng nợ hắn. Có điều, mỗi một lần hắn thương tổn nàng, hắn lại đau đớn hơn cả nàng, là tại sao? Sự giằng xé giữa yêu và hận khiến cho hai trái tim hết lần này đến lần khác đập vào nhau, vỡ vụn. Đã rất nhiều lần nàng nghĩ đến cái chết, nhưng cuối cùng lại không thể. Đệ đệ nàng cần nàng, cần sự nhẫn nhịn của nàng để có thể nhận được thuốc giải từ hắn. Gia đình nàng cần nàng, cho dù đối với bọn họ, nàng không khác gì một công cụ để thay họ đạt được mục đích. Là họ gây ra tổn thương cho hắn, nhưng bắt nàng đi nhận tội, là họ đã đưa nàng đến với hắn, dù rằng biết rõ đó là địa ngục. Nhưng cũng là họ đã cho nàng sinh mệnh này, nên nàng phải dùng nó để trả. Sống, luôn khó hơn chết.... Cũng có những lúc, ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng nàng và hắn, khi hận thù không thể kiềm chế yêu thương, họ cũng dành cho nhau những tình cảm chân thật đơn thuần của một Bộ Nguyên Ngạo đôi mươi và một Uất Lam chưa trải sự đời. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, bởi vì: “Nàng hiểu rõ…mỗi một phân dịu dàng ân cần mà hắn đối với nàng, sẽ làm cho hắn nhận lại đau thương gấp bội, chỉ cần nàng còn tồn tại, thì tình yêu và sự thù hận của hắn đối với nàng sẽ thiêu chết hắn trong biển lửa” (*) Thế nên, nàng không muốn nhận sự dịu dàng này, vì nàng yêu hắn. Thế nên, cho dù nàng biết được sự thật hắn cần máu từ tim nàng để sống, nàng đã quyết định đánh cược. Đối với nàng, dù kết quả như thế nào cũng không có gì thay đổi. Nếu hắn giữ nàng vì sinh mệnh của hắn, nàng đương nhiên sẽ chết. Nếu hắn vì yêu nàng mà trả tự do cho nàng, thì hắn sẽ chết. Mà hắn chết, thì nàng sống cũng không còn ý nghĩa. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của hắn lại khiến nàng thỏa mãn, thỏa mãn thực sự. Hắn dùng sinh mệnh của hắn, đổi lấy tự do cho nàng. Nên nàng biết, hắn yêu nàng hơn là hận nàng, như vậy là đủ. Vào sinh nhật thứ 25 của mình, Bộ Nguyên Ngạo nhìn thấy hình ảnh Uất Lam trong bộ hỉ phục mà nàng đã may cho hôn sự của hai người 5 năm trước, mỉm cười hạnh phúc giao sinh mệnh của nàng cho hắn. Nàng đã cho hắn cả trái tim của mình, thì một chén máu đó có là gì? Nàng không phụ hắn, hắn cũng không phụ nàng, là vận mệnh đã phụ bạc cả hai người. Uất Lam của Bộ Nguyên Ngạo… đã chết. Câu chuyện đã có thể kết thúc được chưa? Những đau khổ dằn vặt này đã có thể kết thúc được chưa? Rất tiếc…là chưa. 5 năm trước của Uất Lam là dành cho Bộ Nguyên Ngạo, còn 5 năm sau thì sao? Trong lúc mải mê vần vũ cuộc đời của Bộ Nguyên Ngạo và Uất Lam, định mệnh trớ trêu đã cuốn vào câu chuyện của họ thêm một người nữa, là Mẫn Lan Thao. Người đã cứu Bộ Nguyên Ngạo khỏi cái chết mà cha nàng ban tặng năm đó, cũng là người đã mang nàng ra khỏi cuộc đời của Bộ Nguyên Ngạo. Sẽ có người nói y ích kỷ, cũng sẽ có người cảm thông, vì liệu có được bao nhiêu người yêu mà không nghĩ cho bản thân. Y đem nàng giấu đi, khi nàng tỉnh lại với ký ức trống rỗng về những năm trước đó, y cũng chẳng chữa cho nàng, mặc dù y là đại phu. Cứ như vậy, y giữ nàng ở bên cạnh, áy náy hưởng thụ một hạnh phúc ngọt ngào trong giả dối. Áy náy... Bởi vì, y hiểu rõ mình không chỉ giấu thân xác nàng, còn giấu luôn cả tình yêu của nàng với Bộ Nguyên Ngạo. Áy náy... Bởi vì, chính y đã cướp mất tình yêu của một người bằng hữu. Giả dối... Bởi vì, sau mỗi lần hoan ái cùng nàng, dù lúc nàng tỉnh táo gọi tên y không biết bao nhiêu lần, thì khi nàng chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn sẽ gọi một cái tên, mà người đó không phải y. Và y biết rõ, cho dù nàng mất trí nhớ, thì tận sâu trong tim nàng, sâu trong tiềm thức của nàng, cũng chỉ chứa đựng duy nhất tình yêu dành cho Bộ Nguyên Ngạo mà thôi. Suốt 5 năm lừa mình dối người, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sự tức giận của Bộ Nguyên Ngạo, nhưng so với việc có thể mất đi Uất Lam y còn cảm thấy đáng sợ hơn. Nhưng y không ngờ, Bộ Nguyên Ngạo cường hãn bức người lại có thể vì hạnh phúc hiện tại của Uất Lam mà giúp y che giấu sự thật. Y không ngờ, hắn lại có thể yêu nàng một cách bao dung và rộng lượng như vậy. Nên y xấu hổ, y cảm thấy thì ra tình yêu của chính mình lại nhỏ bé và ích kỷ đến cùng cực như vậy. Cuối cùng, y quyết định ra đi, đẩy Uất Lam về bên Bộ Nguyên Ngạo. Tuy rằng, Bộ Nguyên Ngạo biết rằng nàng về bên hắn chỉ với mục đích nhờ hắn tìm Mẫn Lan Thao giúp nàng. Nhưng vậy thì đã sao kia chứ? Đúng thế, vậy thì đã sao? Cuộc đời có được bao nhiêu lần 5 năm? 5 năm dành cho hắn nàng đã tuyệt vọng đến mức nào? 5 năm bên cạnh Mẫn Lan Thao nàng đã trải qua như thế nào? Không còn quan trọng nữa. Có thể, nàng sẽ từ từ nhớ lại những ký ức năm xưa khi ở cùng hắn, một lần nữa đớn đau và thương tổn nhưng hắn sẽ ở cạnh nàng, cùng nàng xoa dịu nỗi đau ấy. Có thể, nàng sẽ không nhớ lại được những chuyện trước kia, hắn sẽ cùng nàng đi tìm Mẫn Lan Thao, suốt đời tìm không được, thì hắn cũng sẽ ở bên cạnh nàng suốt đời. Chỉ cần còn có nàng, hắn sẽ để nàng lựa chọn. Chỉ cần còn có nàng, hắn sẽ vẫn tiếp tục yêu nàng, không cần lối thoát. . . . . Tất cả hận thù trên thế gian, đều bắt nguồn từ tình yêu. Và cũng chỉ có tình yêu, mới có thể xóa bỏ hận thù đó. _______________ (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm_Lâm Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Yêu hận vô tận là một trong những truyện ngược mình rất thích, thích từ cách xây dựng cốt truyện, nhân vật và cả cái tên Tuyết Linh Chi của tác giả nữa ^^! Gọi là nhận xét cho oai thôi, mình chỉ nói lên cảm nghĩ của mình về các nhân vật trong truyện.   * Bộ Nguyên Ngạo Những hành động của Bộ Nguyên Ngạo là có thể giải thích được, anh ta có thể tha thứ cho những người khác, nhưng anh ta không thể chấp nhận được khi người yêu mình lại có thể phản bội, nhất là do đó đẫn đến cái chết của cả nhà anh ta. Mình nhớ là trong truyện “Tiểu Thất, chậm đã” bà mẹ chồng có nói một câu đại loại là vì yêu nên không thể tha thứ cho những hành động sai trái của người kia.   Bộ Nguyên Ngạo lúc đầu hành hạ Uất Lam vì anh ta không biết chân tướng sự việc, nhưng về sau là ghen tuông và không biết nên đối xử với cô như thế nào. Và cuối cùng, vẫn muốn để cho cô được sống, dù mình phải chết, với lý do tự thuyết phục bản thân là để Uất lam sống trong đau khổ sau cái chết của anh. Bộ Nguyên Ngạo yêu Uất Lam, dù anh dùng bất cứ lý do gì để chối bỏ, cái chết của gia đình, sự phản bội đó đã không thắng được khi anh vẫn dành tình cảm cho cô, vẫn muốn cô được sống.   * Về Uất Lam, đúng như những gì văn án đã nói “Nàng dùng năm năm để chờ đợi hắn, dùng năm năm để từng chút, từng chút tích cóp tình cảm dành cho hắn. Hắn dùng năm năm để hận nàng, dùng năm năm để từng bước, từng bước xóa bỏ tình yêu đối với nàng. Thời gian đã làm thay đổi hai người vốn yêu nhau. Đến tận khi tan nát cả cõi lòng nàng mới nhận ra : Hóa ra nàng và hắn vốn không duyên chẳng phận.”   5 năm đau thương, 5 năm chờ đợi, 5 năm để dệt nên một bộ giá y, chờ đợi sẽ có một ngày nàng cũng Bộ Nguyên Ngạo bái đường, đau xót thay những gì nàng đợi được lại là một Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng tàn nhẫn, người đã dùng 5 năm đó để hận nàng. Đời người con gái được mấy lần 5 năm tuổi trẻ chứ, nàng thậm chí còn không hiểu tại sao mọi truyện lại thành ra như thế.   Mình không biết tình yêu của Uất Lam với Bộ Nguyên Ngạo phải lớn đến mức nào để sau mọi tổn thương anh ta gây ra với cô mà cô vẫn có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho anh ta. Hận ư, chắc cô hận chứ, nhưng có lẽ nỗi hận đó chưa đủ lớn, không đủ để áp đảo tình yêu cô dành cho Bộ Nguyên Ngạo được tích lũy dần trong 5 năm kia, 5 năm đó theo mình là sự đau khổ, nhưng có lẽ với Uất Lam thì đó là 5 năm chờ đợi hạnh phúc. Với mình Uất Lam thực sự là một cô gái dũng cảm đã quên mình hi sinh cho một tình yêu đầy tuyệt vọng.   Nếu sự chờ đợi của Uất Lam là chờ tình yêu đã mất của cô thì cái mà Mẫn Lan Thao chờ còn chưa từng tồn tại, tình yêu của Mẫn Lan Thao là một tình yêu đơn phương chưa hề được đáp lại, Có lẽ những năm chữa bệnh trong căn nhà tranh đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong đời hắn, những năm tháng được sống bên người mình yêu thương. Nhưng những cái gì không phải của mình thì dù có cướp được từ tay kẻ khác cũng luôn mang tới một nỗi sợ hãi mơ hồ. Mẫn Lan Thao luôn sợ hãi một ngày Uất Lam nhớ lại tất cả, nên anh không dám thử, không dám có con, anh không bao giờ dám mơ về một ngày Uất Lam yêu mình, nên đời anh chỉ có thể làm nam phụ =)))). Nếu Mẫn Lan Thao dũng cảm thêm một chút, thì có lẽ cái kết đã khác chăng?   Cái kết của câu truyện chỉ nói lên được một điều là Tuyết Linh Chi đúng là mẹ kế =))))). Một cái kết dằn vặt với cả 3 người :   “Tuy rằng ở trong mộng nàng luôn gọi tên hắn … nhưng mà hắn, vẫn bị nơi sâu thẳm nhất của nàng lãng quên. Mẫn Lan Thao và hắn, chẳng ai có được nàng một cách vẹn toàn. Bộ Nguyện Ngạo nhẹ nhàng nở nụ cười, không vẹn toàn … thì đã sao? Chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy nàng, làm bạn bên nàng … Cho dù lòng nàng cách hắn bao xa, chỉ cần … Nàng vẫn bên cạnh hắn, thế là đủ.”   Hehe, mình phởn lên nên viết, đầu mình bã đậu nên chỉ hợp nhận xét những truyện mới đọc, còn Yêu hận vô tận đã đọc lâu lâu rùi nên hi vọng là không tia nhầm sang truyện khác ^^ *** Nàng dùng năm năm để chờ đợi hắn, dùng năm năm để từng chút, từng chút tích cóp tình cảm dành cho hắn. Hắn dùng năm năm để hận nàng, dùng năm năm để từng bước, từng bước xóa bỏ tình yêu đối với nàng. Thời gian đã làm thay đổi hai người vốn yêu nhau. Đến tận khi tan nát cả cõi lòng nàng mới nhận ra : Hóa ra nàng và hắn vốn không duyên chẳng phận. Quả thực, lúc đầu, tôi không định đọc tác phẩm này, đơn giản vì tôi kiêng kỵ văn phong của Tuyết Linh Chi. Cách cô viết đơn giản, song những dòng chữ của cô như có ma lực khiến tâm người đọc đau tê tái tựa chết đi sống lại, tới mức nước mắt trào ra. Nói về tác giả viết truyện buồn và ngược, Tuyết Linh Chi là một trong những tác giả tôi hãnh diện, sẵn sàng liệt cô vào danh sách "những tác giả biết cách điều khiển tâm hồn người đọc". Đọc xong "Thương Ly", tưởng chừng tôi đã không có dũng khí để đọc tiếp, nhưng nay, lại quyết định chọn đọc tác phẩm này, và khi đọc xong, tôi đã có chút hối hận. Mở đầu tác phẩm là viên kẹo ngọt, nói về tình yêu trong sáng giữa Nguyên Ngạo và Uất Lam. Chỉ là ánh nhìn giao nhau, bàn tay ủ ấm nhau mà thôi. Ấm áp lắm. Hai nhân vật chính được định hôn nhưng đến khi gia đình Nguyên Ngạo rơi vào thảm cảnh bị hại, gia đình của Uất Lam đã từ chối cứu giúp hắn. Mà Uất Lam, người con gái ngây thơ, hồn nhiên nào có biết được số mệnh của nàng từ đó bắt đầu thay đổi. Năm năm chờ đợi, nàng chờ hắn trở về, chờ hắn thực hiện lời hứa sẽ cưới nàng. Thực không may, trong khoảng thời gian ấy, nàng và đệ đệ đã mắc hàn độc, và bỗng nhiên một người xuất hiện, ngỏ ý dùng máu của hắn đã cứu nàng và đệ đệ nàng. Kẻ đó, không ai khác, chính là Nguyên Ngạo. Hắn đồng ý dùng máu của mình để cứu hai người với điều kiện nàng phải gả cho hắn. Song, Uất Lam chưa hạnh phúc được bao lâu thì nàng đã bị hắn đẩy xuống địa ngục. Đón nhận ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm của hắn, đối mặt với sự ghét bỏ, chà đạp của hắn, Uất Lam đã vô cùng hốt hoảng và sợ hãi. Tình yêu của hắn đâu rồi? Người thiếu niên luôn sẵn sàng che chở nàng đâu rồi? Chẳng còn nữa. Sau năm năm, hắn mất đi gia đình, và hắn đổ hết sự uất hận lên đầu Uất gia. Mà nàng, là thành viên của Uất gia, nên hắn cũng chẳng thể bỏ qua cho nàng. Hắn làm nhục nàng, mỉa mai nàng, chà đạp nàng. Hắn muốn khiến nàng sống không bằng chết, mà nàng, trải qua bao lần bị tổn thương, trái tim cũng đã dần dần mất đi hơi ấm, mất đi tình yêu. Hắn muốn nàng hận hắn, bởi hắn hận nàng. Nhưng, nàng không hận. Nàng cho rằng hắn làm vậy là đúng, nàng cam tâm, vì trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, phụ thân nàng đã không giúp đỡ hắn mà ngược lại, sai người ám sát hắn. Trải qua nỗi đau bị phản bội, mất đi người thân, hắn sao có lý do để không hận được cơ chứ? Hắn khinh bỉ nàng, hắn chê nàng "bẩn", hắn đã khiến cho con tim nàng nguội lạnh. Có thể thấy rằng, Uất Lam cam tâm bị tổn thương, vì nàng còn cần máu của Nguyên Ngạo để trị hàn độc cho đệ đệ. Nàng chịu bị các nha hoàn khác khi dễ, nàng tình nguyện bị thiếp thất của hắn sỉ nhục. Nhưng, dù có cam tâm đến đâu, nàng vẫn là con người, nàng cần một ai đó ở bên quan tâm nàng, coi nàng là con người, chứ không phải là một công cụ ! Mà hắn, đã không thể thực hiện lời hứa năm xưa nữa. Thật lạ, đến khi nàng quyết định buông tay, đến khi quyết định dâng máu trong trái tim của mình lên để cứu vớt hắn, ấy mới là lúc hắn hối hận. Hối hận vì đã không biến nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, hận vì đã bị mong muốn báo thù che mất con tim, lý trí, hận vì đến cuối cùng, đã để cho nàng buông tay. Đau, đau lắm. Đau đến thấu xương, đau tới mức mất đi tri giác. Đến cuối cùng, hắn đã thực hiện mong muốn của nàng, nàng nhắm mắt nằm giữa những bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, trên môi là nụ cười mãn nguyện. Hắn rất muốn tự sát để đi theo nàng, nhưng mạng hắn là do nàng cứu sống, do nàng dùng tim để ban cho, nên hắn chẳng thể làm gì ngoài việc chờ cái chết đến để được nằm bên cạnh nàng, bao phủ bởi cả bầy hoa cỏ. Tuy nhiên, số mệnh trớ trêu, bánh xe số phận đã không buông tha cho chàng. Dù vậy, đến cuối cùng, hắn quyết định giữ nàng bên mình, cho dù trong lòng nàng đã không còn trọn vẹn nữa. Cái kết của tác phẩm này là một cái kết mở - đây là loại kết tôi ghét nhất. Nhưng nếu suy xét kỹ, thì có lẽ, đây là cái kết đẹp nhất mà Tuyết Linh Chi có thể ban cho cặp đôi Nguyên Ngạo - Uất Lam. Vốn, tình yêu của hai người không sai, nhưng sai chính là số mệnh, sai là sự ích kỷ và tàn nhẫn của phụ thân, mẫu thân Uất Lam, sai chính là Nguyên Ngạo không buông bỏ được chấp niệm trả thù, sai chính là Uất Lam quá nhu nhược, chỉ biết chịu tổn thương một mình, sai chính là Mẫn Lan Thao khát vọng tình yêu của Uất Lam mà cuối cùng bị sự áy náy và bất lực chiếm lấy...Phải chăng, nếu Uất Lam không yêu Nguyên Ngạo, hoặc nếu Nguyên Ngạo biết trân trọng nàng hơn, có lẽ cái kết sẽ khác? Có lẽ hai người sẽ hạnh phúc bên nhau? Nhưng, cũng chỉ là hai chữ "phải chăng" mà thôi...Viên kẹo Tuyết Linh Chi gửi gắm tới độc giả đầu truyện, hóa ra chính là viên kẹo độc, khi ngậm vào miệng mới thấy nố đắng thế nào, đắng tới mức nước mắt cứ như vậy trào ra...Để rồi cuối cùng, khi nuốt viên kẹo ấy, mới cảm nhận sự đau đớn tới tê tái, bất lực, là nỗi đau cơ hồ tróc thịt, không bao giờ có thể quên được. Nội dung: 8/10 Mức độ yêu thích: 8.75/10   Mời các bạn đón đọc Yêu Hận Vô Tận của tác giả Tuyết Linh Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Năm 1991, Duy Duy được năm tuổi. Cết tuổi thơ của người khác ra sao, có thể đầy ắp tiếng cười vui vẻ nhưng tuổi thơ của cô tràn ngập ưu thương. Lúc nào cô cũng cảm thấy mình mắc phải chứng bệnh trầm cảm. “Mỹ Lệ! Anh van xin em, đừng đi!” Cha nắm chặt lấy túi hành lý xách tay của mẹ, cất giọng cầu khẩn. Mẹ cô có một cái tên rất đẹp: Mỹ Lệ. “Anh Hùng! Anh cũng biết rồi đó, giữa chúng ta không có cách nào sống chung được nữa.” Mẹ hoàn toàn phớt lờ những giọt nước mắt của cha đang rơi xuống, quyết liệt đẩy tay cha ra. Cha cô có cái một cái tên rất oai phong: Anh Hùng. Anh Hùng – Mỹ Lệ, thật là một sự kết hợp hài hòa nhưng cha mẹ cô không có hạnh phúc. Không đúng! Bọn họ từng có những tháng ngày hạnh phúc, có điều dấu vết của những ngày tháng đó cô chưa kịp tham gia vào. Duy Duy chỉ nhìn thấy hai người luôn cãi nhau, rồi van xin bỏ qua, lại cãi nhau rồi van xin bỏ qua… Mỹ Lệ – mẹ cô thật xinh đẹp, cao 1m70 dáng người chuẩn như một người mẫu, tóc dài uốn quăn nhìn rất lãng mạn và đôi mắt to như biết nói. Một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như một con búp bê Barbie tinh xảo. Nếu không phải mẹ thích nở nụ cười tươi như hoa đối với những người đàn ông xa lạ khác, thì Duy Duy cũng sẽ yêu mẹ như yêu thích con búp bê Barbie. “Mỹ Lệ, anh yêu em, xin đừng vứt bỏ anh như thế.” Cha bật khóc, tiếp tục những lời cầu xin đau khổ. Anh Hùng – cha của cô, tướng mạo không uy phong lẫm liệt. Cao chỉ có 1m62, bị cận thị nặng, bờ vai mong manh yếu đuối. “Anh cút đi, đừng có bám theo tôi nữa.” Mẹ hét lên, vung tay ra tát tới tấp lên mặt cha. Có lẽ do thua kém về chiều cao nên cha cô yếu thế. Duy Duy không thể nhắm mắt làm ngơ, liếc nhìn thì đã thấy cha mình sắp bị mẹ đá văng vào vách tường rồi. “Nếu em bỏ anh… anh sẽ chết cho em vừa lòng.” Cuối cùng cha cô vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố. “Vậy anh đi chết đi! Anh dám nói thì phải dám làm đó!” Mẹ nắm lấy cổ cha lôi đến bên cửa sổ, phía dưới đó là con đường “Á!” Cha rất sợ độ cao, vừa bị mẹ kéo đến đã ngồi thụp người xuống, khóc lóc nỉ non. Haiz, than ôi! Nhìn đến cảnh này, Duy Duy không còn quan tâm nữa, đem ánh mắt trở lại tiếp tục xem phim chú mèo máy ‘Đôrêmon’. Nếu Duy Duy có thể làm chú mèo máy Đôrêmon, cô sẽ biến cha mình cao hơn, lớn thêm, để cha không còn bị nắm tay của mẹ làm cho run rẩy nữa. Cô sẽ truyền cho cha nhiều sức mạnh, có thể làm một người nắm quyền. Thế nhưng loại tưởng tượng này, Duy Duy đã quyết định từ bỏ lâu lắm rồi. “Em không nhất thiết phải rời đi, phải chăng em muốn đi theo gã đàn ông khốn nạn kia? Anh ta tốt lành gì đâu? Anh ta là người đã có vợ rồi, anh ta chỉ muốn vui đùa với em mà thôi.” Cha sụp đổ hét lớn. Những lời nói sắc sảo như thế nhưng chỉ làm cho Duy Duy nhăn mày, cô mở tiếng TV lớn hơn. Người đàn ông khốn nạn trong miệng cha vừa thốt ra, chính là chú Tiêu. Mẹ là tình nhân của ông ấy. Chú Tiêu cao lớn, đẹp trai, mạnh mẽ nam tính lại giàu có. Hai người quen nhau không bao lâu đã hãm sâu trong bể tình say đắm, dường như muốn lập tức biến thành một đôi chim liền cánh, một thân cây liền cành. Thậm chí mẹ còn vụng trộm dắt cô cùng đi ăn cơm với chú Tiêu vài lần. Duy Duy không cảm thấy bất ngờ, thật sự không có bất ngờ, bởi vì chú Tiêu chẳng phải là người đàn ông thứ nhất mà cô từng gặp qua. “Tôi yêu anh ấy.” Mẹ cô biện hộ cho bản thân mình. “Em yêu anh ta sao? Em yêu anh ta cái gì? Không phải là em chỉ yêu tiền của anh ta ư?” Trái tim cha tan nát, khó chấp nhận được vấn đề. “Không, tôi còn yêu sự cường tráng của anh ấy nữa! Anh ấy không như anh, chỉ cảm lạnh bình thương thôi cũng kéo dài cả tháng. Anh yếu đến mức độ, người đàn bà sống chung với anh cũng xem như một góa phụ!” Mẹ cô lạnh lẽo, nhấn mạnh hai chữ ‘cường tráng’. Sắc mặt của cha cô xám lại như tro. Năm tuổi bé bỏng như Duy Duy thật sự không hiểu hết ý nghĩa của hai chữ ‘cường tráng’, cô cũng không hiểu hàm nghĩa của hai chữ ‘góa phụ’ ra sao. Cô chỉ biết rằng, nếu một người đàn ông không mạnh mẽ, phụ nữ sẽ không yêu. Nếu có say mê thì sau nà cũng sẽ giống như mẹ cô, đi tìm một ông chú cao to, mạnh mẽ để bù lại sự thiếu hụt này. Thật ra cha mẹ cô đã từng yêu nhau thắm thiết. Cha hay nói rằng, khi mẹ ngồi sau yên xe đạp ông chở, mẹ luôn nở nụ cười tươi như đóa hoa. Duy Duy không dám tàn nhẫn mở miệng nói cho cha mình biết, mẹ ngồi sau chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng của chú Tiêu cũng nở nụ cười đến thật xinh đẹp, thoải mái. Tình yêu đẹp đẽ của người phụ nữ chỉ có một thời kì, nếu muốn được yêu thương che chở phải cần có một vòng tay đủ mạnh mẽ ôm ấp mới có thể nở hoa. Đây chính là lời dạy của mẹ cô. “Các người, các người…” Cha chua xót nói không ra tiếng, bởi vì mẹ cô nói thẳng không một chút xấu hổ. Trong truyện ‘Đôrêmon’, nhân vật ‘Nôbita’ yếu đuối luôn bị bạn bè bắt nạt. Duy Duy cảm giác giờ đây cha mình đáng thương giống nhân vật ấy. Ngồi trong không gian yên tĩnh, cô nghĩ cô sẽ tuyệt đối không chọn làm Nôbita. Nếu được quyền lựa chọn, cô sẽ lựa chọn làm người bắt nạt Nôbita. Tiểu Mỹ là hàng xóm cũng là bạn thân của cô, cha của Tiểu Mỹ chính là người thích ‘bắt nạt Nobita’, khi cô cất tiếng gọi chú bằng chú Khải, chú cười rộ lên rất dữ tợn, tính cách chú lỗ mãng như một con tinh tinh to lớn trong rừng sâu chạy xuống núi. Nhưng tình cảm giữa chú và dì Khải rất tốt, ở trước mặt bọn họ, chú Khải luôn tự động giảm âm lượng giọng nói của mình xuống, tránh gây sợ hãi cho Tiểu Mỹ. Cô thích một người đàn ông như chú Khải. “Duy Duy! Chúng ta đi thôi con.” Mẹ ra quyết định thật nhanh. Duy Duy tắt TV, vâng lời đứng lên. “Không! Không thể được! Em… em… em còn dám bắt con của anh đi nữa sao?” Cha đã hoàn toàn suy sụp. “Tôi có hỏi qua ý của Duy Duy rồi, nó đồng ý đi theo tôi.” Mẹ cô hừ lạnh. “Không được, không được!” Cha lắc đầu liên tục. “Duy Duy là tất cả những gì quý giá anh có.” “Tất cả những gì quý giá anh có thì sao? Anh nuôi sống nó nổi không?” Mẹ thốt ra những lời nói sắc bén, khinh bỉ. “Dựaấy đồng bạc cắc tiền nhuận bút hàng tháng không đủ nhét kín kẽ răng của anh, anh lấy gì để nuôi sống con, để lo cho con đi học?” Cha là một nhà văn, dựa vào viết truyện để kiếm sống. Khi sáng tác một câu truyện xúc động nào đó, cha hòa mình vào tác phẩm, cùng khóc, cùng cười. Thậm chí khi viết đến đoạn gây cấn làm cho người ta tức giận, cha cũng đập phá luôn đồ trong phòng. Duy Duy nhìn thấy rất sợ hãi, rồi sau đó mẹ bắt đầu nguyền rủa cha. Bọn họ đã từng có tình yêu, thật sự đã từng yêu nhau. Mẹ xinh đẹp như thế, nếu không yêu tài hoa của cha làm sao có thể tiến đến hôn nhân với cha được? Nhưng tình yêu ấy không đủ mạnh, đôi vai bạc nhược của cha không đủ để che chở, làm cho tình cảm ngày càng héo rũ. Duy Duy ghét cay ghét đắng những người đàn ông yếu đuối. Cho dù khi cha xuất bản thành công một tác phẩm nào đó, luôn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của cô và nói. “Duy Duy! Duy Duy à! Cục cưng đáng yêu của cha! Trái tim của cha… Cha rất yêu con.” Duy Duy không thích cuộc sống như thế. Cô muốn một người cha giống như chú Khải, có đôi tay vững mạnh để hấp thu hết sự sung sướng chân thành của mình. “Đừng đi! Đừng đi, xin đừng đi mà.” Tiếng cha đau khổ phía sau hét to lên ngăn cản. “Thứ đàn ông vô dụng.” Mẹ khinh thường phỉ nhổ cha. Mẹ dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa nhà. Cuối cùng Duy Duy cũng nhìn thoáng qua cha, đôi mắt ngây thơ to tròn đỏ ửng lên, nói. “Cha ơi! Duy Duy cũng yêu cha lắm.” Sau khi lưỡng lự vài giây, Duy Duy gạt nước mắt, cúi đầu bước theo mẹ. Mỗi bước chân cô quay đầu lại nhìn cha một lần, nhưng vẫn phải dũng cảm đi về phía trước. Mời các bạn đón đọc Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ của tác giả Đản Đản 1113.
Ngã Ba Tình Yêu
Thể loại: Hiện đại, ngược Convert: Ngocquynh520 Edit: Thoa Xù & Melodysoyani Độ dài: 10 chương Chẳng có điều gì khó xử hơn tình đầu như vậy. Không ngờ ngoài ý muốn lại cùng hôn thê của người đó nằm chung một phòng bệnh. Sau đó thấy anh tới thăm vị hôn thê, gặp lại trong ngõ nhỏ, muốn trốn cũng không thoát được... Dương Ấu Tần mang theo mối cảm xúc ngổn ngang nhìn anh cùng vị hôn thê của mình thân mật.Anh vẫn là người đàn ông tốt bụng, đáng tin cậy nhưng tiếc rằng năm đó chính cô đã bỏ lỡ. Nếu như năm đó cô không đề nghị chia tay, hoặc anh lên tiếng giữ cô lại thì mọi chuyện có thay đổi hay không? Nhưng cuộc đời này chẳng có nếu như, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. ----- Dư Quán Chỉ không ngờ bản thân mình sẽ gặp lại người yêu cũ trong bệnh viện. Hai người cùng từng nhau bước trên một con đường nhưng cuối cùng lại lựa chọn rời xa nhau. Cô vẫn xinh đẹp như trước, vẫn còn độc thân, trước đây kiêu ngạo tùy hứng, bây giờ chín chắn nhưng cũng trầm lặng. Mà anh vẫn thật thà như xưa, bên cạnh đã có bầu bạn, sau khi chia tay lấy chuyện thành gia lập nghiệp làm mục tiêu. Hai người vốn sẽ không còn qua lại nữa, ông trời cố tình gây nên trò đùa trớ trêu. Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, lúc đúng thời điểm, hai người phá tung vỏ bọc, cùng một tần số. Tình yêu chưa hết vẫn còn tiếp diễn.. *** "Ấu Ấu, Ấu Ấu --" "Không được gọi người ta như vậy nữa!" "Tại sao?" Anh cảm thấy rất hợp mà. "Nghe giống như đứa con nít chưa dứt sữa vậy." Cô nàng xinh đẹp rạng rỡ đang nhăn mặt nhăn mũi, từ chối làm đứa nhỏ chưa dứt sữa, sợ phá hỏng cái tên xinh đẹp. "Không có ai gọi em như vậy?" "Không có." "Vậy sau này anh sẽ gọi như vậy, chỉ để cho anh gọi thôi, chỉ làm đứa trẻ với một mình anh, chỉ để cho anh cưng chiều thôi." Cô còn muốn kháng nghị, lại đón nhận một nụ hôn vô cùng triền miên quấn quýt. "Anh yêu em, Ấu Ấu --" Đến cuối cùng, cô vẫn không thành công làm cho anh đổi lại cách xưng hô. Tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong phút chốc ngẩn ngơ không phân biệt rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ. Giọng nói kia đặc biệt du dương, văng vẳng bên tai, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô không nghe thấy nữa, gần như cho rằng mình đã sớm quên đi. Âm thanh đặc biệt và lời âu yếm đó là của người yêu đầu của cô. Tình yêu cuồng nhiệt khi đó, lời âu yếm ngọt ngào sến súa gì cũng nói ra được, bây giờ nghĩ lại thật ra thì rất buồn nôn, nhưng lúc ấy hoàn toàn không cảm thấy vậy, không biết có phải bây giờ anh ấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ hay không? Mối tình đầu mà, ngây ngô hồ đồ lại không biết gì, nói thẳng ra chẳng qua chính là ghi lại một đoạn thanh xuân mà thôi, thật ra thì không có gì đặc biệt, sau khi chia tay bốn năm này cô ít khi nhớ đến anh, cũng không hiểu tại sao, đêm nay lại mơ thấy quãng thời gian qua lại với anh. Đại khái là dạo này cuộc sống quá vô vị, nhàm chán đến nỗi ngay cả những chuyện cũ rích năm xưa đều lôi ra nhớ lại. Chậc, cô mới không tệ như vậy! Giá trị con người của Dương đại tiểu thư cô đây thật sự rất được. Lúc tuổi trẻ, người theo đuổi tùy tiện kể ra cũng cả một xe tải rồi, điều kiện của mỗi người đều tốt hơn anh, càng hiểu được sự vui thích đòi hỏi của cô hơn anh... Anh đã muốn đi thì để cho anh đi đi, không có gì đáng lưu luyến cả, cô không lo không có ai bầu bạn. Ngày mai, lại chọn người vừa mắt từ đống thiệp mời trên bàn để ra ngoài giết thời gian đi! Cô trở mình, trùm chăn bông, lại chìm vào giấc ngủ. Mời các bạn đón đọc Ngã Ba Tình Yêu của tác giả Lâu Vũ Tình.
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Converter: Ngocquynh520 Edit: Team TieuKhang [Dung Hoàng + coki + Bồ Công Anh] Nội thất, máy điều hòa, internet đều có đủ cả, cần người ở chung. Không có nhu cầu vui lòng đừng làm phiền. Mẫu tin đăng tải cho thuê phòng ở trên mạng cùng thành phố, một tin tức cho mướn phòng được đăng tải trên internet, Khiến Giang Diệc Hãn xông vào thế giới của Vãn Vãn, Cũng hoàn toàn thay đổi cuộc sống trạch nữ đơn điệu của cô. Gần gũi lâu ngày, tình cảm đã dần dần chớm nở trở thành sự thật, Chỉ là, dù cho Vãn Vãn có là chú Koala chậm chạp trì độn cỡ nào đi nữa, rồi cũng có một ngày cô sẽ hiểu ra rằng, Anh chỉ lợi dụng cô để trốn tránh người con gái khác, Tổn thương ấy như là kim châm vào người, dù phải mất rất lâu cô mới có phản ứng, thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn, Dù có yêu sâu đậm đến đâu, một ngày nào đó, cô cũng phải dốc cạn dũng khí để nói với anh: Không yêu xin đừng quấy rầy! *** Thể loại: Hiện đại thực tế, nam chính phóng viên - nữ chính nhà văn, có chút thanh xuân, #ngược tâm, HE Độ dài: 37 chương Tình trạng: Hoàn edit ---------------- Cuộc sống của Hạ Vị Vãn vốn đang rất yên bình. Sau khi cha mẹ mất đi, cô chính thức sống cuộc đời của một trạch nữ. Tốt nghiệp rồi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, viết sách và trở thành một tác giả lớn đầy bí ẩn. Rồi bỗng một ngày, người đàn ông tên Giang Diệc Hãn xông vào cuộc đời của cô, à mà không, chính xác thì phải là xông vào căn nhà của cô trước mới đúng. Chuyện là thế này, người bạn vẫn luôn ở cùng phòng với cô trước kia “sắp” được bạn trai cầu hôn nên muốn dọn ra ngoài, thế nên Hạ Vị Vãn mới đăng một mẩu tin rao vặt về việc tìm người cùng thuê phòng. Dòng đời xô đẩy thế nào mà người đến lại là một người đàn ông, còn là một người đàn ông đẹp trai và đầy khí chất nữa. Mặc dù biết nam nữ cùng thuê là không tiện(hon nhan bat ngo), nhưng hoàn cảnh của anh hiện tại không cho phép anh quay đầu, thế là nhắm mắt nhắm mũi xông vào thôi. Nhưng cũng rất may, người ở cùng anh là một cô gái vô cùng lặng lẽ, không hề giống với kiểu bèo nước gặp nhau không cười thì cũng phải nhìn xã giao lấy một cái. Anh vào ở đã gần ba tháng mà chẳng gặp được cô thêm lần nào ngoài lần đầu tiên ra mở cửa. Bản chất tò mò của phóng viên cộng thêm tính tình cũng không phải dạng hiền lành gì, Giang Diệc Hãn liền bày đủ trò để “dụ” con ốc sên cùng nhà chui ra khỏi vỏ. Ví dụ như anh sẽ ngồi lì ở phòng khách khiến cô phải nhịn đến mức sắp vỡ bàng quang, hoặc anh sẽ đóng hết cửa phòng rồi... khui sầu riêng! Nhưng mà cuối cùng, con ốc sên nhà anh dù sắp chết sặc cũng kiên quyết không ra khỏi phòng. Điều đặc biệt chính là cô không hề có bất cứ một sự khó chịu hay phàn nàn nào đối với sự “cẩu thả” cố tình của anh. Nếu như truyện cổ tích Việt Nam có một cô Tấm trong quả thị, thì Hạ Vị Vãn có thể được ví giống như vậy. Hằng ngày, Giang Diệc Hãn ra khỏi nhà vứt lại một đống các thứ bừa bộn thế nào thì khi anh quay về, căn nhà lại sạch bóng. Cảm giác này, thật sự rất… khó tả. Vừa thoải mái, lại vừa khiến anh tò mò. Thế là, Giang Diệc Hãn phải dùng đến khổ nhục kế, quả nhiên cô gái nhỏ đã lọt hố mà không mảy may nghi ngờ. Và sau lần ấy, họ mới thực sự bắt đầu “sống chung”. Đừng vội hiểu lầm nhé, sống chung ở đây chỉ là hai người vẫn sống cùng nhà nhưng không theo kiểu quái dị như trước kia mà thôi, nghĩa là Hạ Vị Vãn không còn cố tình né tránh Giang Diệc Hãn nữa. Thật ra, anh không hề biết rằng, sở dĩ Hạ Vị Vãn tránh gặp mặt anh bởi vì cô đã nhận ra anh ngay từ ngày đầu tiên. Đời vốn dĩ là lắm chuyện bất ngờ như vậy đấy. Hạ Vị Vãn không hề biết rằng người mình thầm mến suốt một quãng thời gian dài cho đến tận bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này. Thế nhưng, cô không hề có hy vọng hay bất cứ ảo tưởng gì. Cho dù cô vẫn giữ chiếc áo của anh ngày ấy, cho dù cô vẫn nhớ như in những lần gặp gỡ hiếm hoi ngày ấy, thì cô vẫn tỉnh táo hiểu một điều rằng, anh chưa bao giờ để ý đến cô. Lúc trước cũng vậy mà bây giờ cũng vẫn vậy. Hạ Vị Vãn không trách anh, bởi vì cô đã thay đổi rất nhiều. Ngày ấy cô là một cô gái mập mạp không có gì nổi bật, còn anh đã có bạn gái. Việc một cô gái thầm thích ai đó là chuyện rất bình thường, đặc biệt khi mà đó là người đã từng giúp đỡ mình, không chê bai cười nhạo mình như những người khác. Nếu như sự yêu thích của Hạ Vị Vãn đối với anh khi đó xuất phát từ sự cảm kích, từ ngoại hình và khí chất của anh, thì bây giờ tình cảm ấy đã nâng lên một mức cao hơn như vậy nữa. Anh lại cứu cô, lại quan tâm và chăm sóc cô, khiến cho cô cảm thấy hình như cô lại có thêm một chút hy vọng. Có một sự thật mà ai cũng biết, trong một mối quan hệ, người nào đặt tình cảm vào nhiều hơn thì cũng sẽ phải nhận lấy nhiều khổ não hơn. Khi Giang Diệc Hãn chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Vị Vãn, cũng chính là lúc cô bắt đầu nhận lấy những dằn vặt này. Cô rất vui vì mình được toại nguyện, nhưng cũng rất hoang mang vì tình cảm của anh dành cho mình quá tốt. Anh chăm sóc và yêu thương cô vô cùng chu đáo, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Sự thật là vậy, không có gì trên đời là hoàn mỹ cả. Nếu như bạn cảm thấy nó hoàn mỹ thì nghĩa là nó đã sai ở đâu đó mà bạn không biết. Tình cảm của con người là vậy, không cần quá hoàn hảo để cảm thấy không chân thực. Hạ Vị Vãn biết mình đã yêu anh quá nhiều, thế nên mới đè nén những cảm giác không chân thực ấy xuống, tự an ủi bản thân bằng những điều mà chính mình cũng không muốn tin. Cho đến một ngày, cô mới vỡ lẽ ra, tất cả chỉ là tự mình ảo tưởng. Người phụ nữ kia xuất hiện rồi, người phụ nữ mà Giang Diệc Hãn đã lợi dụng cô để chạy trốn. Thì ra không phải anh động lòng, cũng không phải vì cô thực sự tốt, mà bởi vì anh cần một lý do. Không cần nói cũng biết, Hạ Vị Vãn đã đau khổ đến dường nào khi phát hiện sự thật này. Giang Diệc Hãn không phải người xấu, càng không phải đểu cáng lừa con gái nhà lành, nhưng khởi đầu của hai người không phải tình yêu là sự thật không thể chối cãi. Anh làm rất tốt nhiệm vụ của một người bạn trai, chỉ có điều, anh… không yêu cô. “Không yêu, xin đừng quấy rầy”, chính là cảm giác của Hạ Vị Vãn ngay lúc này. Không yêu, thì anh đừng đồng ý làm bạn trai của tôi, không yêu thì anh đừng để cho tôi hy vọng ảo tưởng, không yêu thì anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi. Dù tôi là trạch nữ, dù tôi buồn chán đến mức nào thì cũng không cần anh đến khuấy đảo mọi thứ. Hạ Vị Vãn nuốt nước mắt, dứt khoát chia tay. Cô yêu anh nhiều thật đấy, nhưng cũng không đến nỗi không có anh thì sống không được. Trước kia cô sống không vui không buồn, nhưng không đến nỗi phải khổ sở dằn vặt như bây giờ. Cô cũng có tôn nghiêm của chính mình. Giang Diệc Hãn đã rất nhiều lần không dám nghĩ đến kết cục này, anh thực sự cố gắng không để cô nhận ra, cố gắng để yêu cô theo cách mà cô muốn. Nhưng anh sai rồi, tình yêu vốn dĩ đâu cần cố gắng? Thế nên, ngay khi Hạ Vị Vãn bước chân ra khỏi cuộc đời anh thì anh vô cùng hối hận. Hối hận vì đã luôn tự lừa mình dối người, hối hận vì đã không nhận ra sớm hơn. Không biết từ bao giờ, anh… đã yêu cô mất rồi. Nhưng liệu có còn kịp không khi xung quanh cô đã bắt đầu xuất hiện những người đàn ông rất có sức uy hiếp? Giang Diệc Hãn lúc này mới thực sự nghiêm túc nhìn nhận bản thân, vận dụng toàn bộ năng lực để theo đuổi Hạ Vị Vãn lại từ đầu. Nói thế nào nhỉ, người đàn ông vì chạy trốn tình cảm mà phải lợi dụng một cô gái thì quả thật vô cùng đáng trách. Nhưng ai bảo cô gái ấy lại yêu anh nhiều như vậy, đến cuối cùng không chịu nổi sự theo đuổi mãnh liệt của anh lại mềm lòng. Thật ra, trong chuyện này không có ai đúng hay sai cả. Sự tha thứ của Hạ Vị Vãn cũng quá là khoan dung rồi, nhưng biết làm sao được? Chúng ta không phải Giang Diệc Hãn nên không biết khi để vuột mất Hạ Vị Vãn anh đã đau đớn đến thế nào. Chúng ta không phải Hạ Vị Vãn nên không biết khi rời xa anh, nhìn thấy anh mệt mỏi và hối hận, cô đã đau lòng đến thế nào. Thôi thì, cứ xem như là may mắn đi. Đã từng để mất lại tìm được, đã từng là người có lỗi lại được tha thứ, hy vọng họ có thể trân trọng hạnh phúc này. …… “Không yêu, đừng quấy rầy” là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, cũng rất thực tế. Tình yêu của Giang Diệc Hãn và Hạ Vị Vãn nhắn nhủ chúng ta rất nhiều điều. Đừng bao giờ tùy tiện dùng người khác để giải quyết việc của bản thân mình. Không một ai muốn bị đem ra làm bia đỡ đạn cả, hơn nữa còn bởi người mà mình thích. Người ta thích bạn trước không có nghĩa là người ta vui vẻ để bạn lợi dụng. Dù là đơn phương thì tình cảm của họ vẫn rất đáng trân trọng(người tình trí mạng). Nếu yêu, xin hãy thật lòng. Không yêu, xin đừng quấy rầy. ***   Mời các bạn đón đọc Không Yêu Đừng Quấy Rầy của tác giả Đản Đản 1113.
Khoảnh Khắc Tinh Quang
"Đã từng có một tấm chân tình ở trước mặt tôi, chỉ là tôi không biết quý trọng..." Thầm mến chính là một loại bệnh, cần phải chữa. *** #REVIEW: KHOẢNH KHẮC TINH QUANG Tác giả: Minh Nguyệt Đang. Thể loại: Hiện đại, thầm mến. Tình trạng: Edit hoàn, có ebook. Reviewer: Le Giang - fb/hoinhieuchu ---- Xuyên suốt truyện là mối tình bí mật của Bùi Giai và Đường Nhã Bửu. Mỹ Bảo - chị gái Nhã Bửu đã yêu và điên cuồng theo đuổi anh chàng lạnh lùng Bùi Giai nhưng chưa từng được đáp lại. Tình cờ Bùi Giai phát hiện Nhã Bửu cũng thầm có tình cảm với mình nên bắt đầu để ý đến cô hơn. (thực ra là sợ gặp phải Mỹ Bảo ver 2 ) Và rồi anh nhanh chóng bị cô thu hút, hai người sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Trước đây họ đều loanh quanh trong cùng vòng tròn giao tiếp nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức "có quen biết", thậm chí 2 bà mẹ còn có mối thù truyền kiếp từ trước (kiểu trẻ con buồn cười chứ không nặng nề đâu, không biết 2 cặp bố - mẹ đôi chính có truyện riêng không chứ thấy tiềm năng quá à) và bị đẩy lên đỉnh điểm vì chuyện theo đuổi bất thành của cô con gái lớn nhà họ Đường. Đây cũng chính là rào cản lớn nhất trong mối quan hệ của nam nữ chính sau này, là lý do Nhã Bửu luôn muốn giấu nhẹm, giấu tiệt Bùi Giai, là nguồn cơn bao lần uất ức đến bất lực của nam chính. Nữ chính là tiểu thư đúng nghĩa, gia đình giàu có, được nuông chiều hết mực. Cô là diễn viên múa, không chỉ xinh đẹp mà còn có phong thái dịu dàng nhã nhặn. Tuy nhiên thâm tâm Nhã Bửu lại tồn tại những sự phản nghịch ngấm ngầm. Ví như biết tình yêu thầm lặng dành cho Bùi Giai khó mà có kết quả nhưng vẫn yêu. Ví như luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại giấu giếm yêu cái đứa mà mẹ mình ghét nhất trên đời. Ví như luôn được giáo dục là con gái phải giữ giá nhưng lại yêu bất chấp, không toan tính chút gì. Nhã Bửu yếu đuối, chút xíu tổn thương cũng chịu không nổi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nghĩ đến chuyện phải chia tay rồi, xong lại đau lòng buồn bã. Nam chính ngược lại, là người kiên định, giỏi giang, bề ngoài hơi hơi lạnh lùng (và đẹp trai ) Nhưng gặp nữ chính rồi là anh hóa sói ngay Bùi Giai khi yêu Nhã Bửu như trở về làm chàng trai trẻ mới biết vị yêu đương, lãng mạn, ngọt ngào, cuồng nhiệt. Dù đọc đoạn đầu có thể cảm thấy nữ chính yêu nhiều hơn, lúc nào cũng lo được lo mất. Nhưng càng đọc sẽ càng thấy nam chính mới thật sự là người yêu nghiêm túc, yêu đến mức có thể làm trái với nguyên tắc của bản thân. Và độc giả chắc sẽ nhiều phen điên tiết với Nhã Bửu và cám cảnh thay cho số phận hẩm hiu chỉ có thể làm người tình trong bóng tối của Bùi Giai Điều mà nam chính cần đến cuối cùng chỉ là một lời khẳng định tình cảm, một gia đình mà thôi. Nhưng chị toàn làm anh giận tái cả mặt. Mà giận cái là nữ chính lại dùng mỹ nhân kế. Nam chính không bao giờ mắc mưu nhưng dạy dỗ xong là kiểu: rồi, giờ dùng mỹ nhân kế được rồi đó honey à =)) Truyện H nhiều nhưng toàn theo style: phủ màn, tắt đèn =)) đọc không bị phản cảm. À có điều nam nữ chính xxoo hơi sớm, thích cái là anh mần thịt chị rồi. Bạn nào không nhai được thì bỏ qua nhaa. Nói tóm lại là truyện đọc được, mình đọc một lèo hết luôn. Có điều cảnh báo là bản dịch và convert đều đến hết chính văn thôi, ngoại truyện chỉ có ở sách xuất bản bên Trung :(( ngày trước đọc xong mà mình chưng hửng í, hụt hẫng dã mann vì hóng nhất là phản ứng của các nhân vật xung quanh :(( Từ đầu đến cuối chỉ có 3 người biết mối quan hệ này: nam nữ chính và chị gái nữ chính " Mình search mọi ngóc ngách mà không thấy, nghe bảo ngoại truyện có phần Bùi Giai lấy lòng mẹ vợ rất hấp dẫn. Ahuhu *** Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, cô út của cô vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe cô đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “Cô út.” Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.” Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa. Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.” Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.” “Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.” Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?” Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh. Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu. Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.” “Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu. Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon. Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?” Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?” Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.” “Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu. “Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu. “Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?” Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.” Mời các bạn đón đọc Khoảnh Khắc Tinh Quang của tác giả Minh Nguyệt Đang.