Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Thể loại: Bách hợp [GL], cổ trang, cổ sắc cổ hương, HE. Edit: Bách Linh  Giới thiệu:  Một người cô độc gặp gỡ một người tịch mịch. Một tìm kiếm trong sạch trên thế gian ô trọc, một chờ đợi cứu chuộc bên ngoài chiếc lồng giam. Cùng là nữ tử, cho nên hiểu nhau. Cùng là nữ tử, cho nên hiểu rõ hơn thế nào là quý trọng. Ngay cả khi gió mưa cũng nói sẽ không buông tay. Cho dù thế gian không chấp nhận, trong mưa gió Giang Nam, chúng ta chấp tay giai lão, cùng bên người cả đời này. ***   Đêm đen lạnh lẽo, xiêm y đơn bạc không ngăn cản được từng cơn gió lạnh xâm nhập, lạnh đến thấu xương. "Phu nhân, nên trở về thôi." Tiểu Điệp nhẹ giọng nói. Thân ảnh kia cúi đầu, nhìn lên nền đất. Thân mình gầy yếu, mái tóc dài nhẹ bay, ngay cả bóng dáng cũng cô đơn khiến người ta bi thương. Đã lâu rồi không nhìn bầu trời như vậy, ánh mắt Vũ Lâm nhìn vầng trăng tròn kia, ánh trăng rực rỡ đến chói loà, chiếu khắp bi hoan trên thế gian, soi tỏ nỗi thống khổ trong lòng dáng hình ấy. "Thiếu gia đang ở đâu?" Lúc quay đầu đã lại không nhìn thấy tia tịch mịch cùng bi thương kia nữa. Khoảnh khắc lúc nàng xoay người đã đeo lên lớp mặt nạ hoàn mỹ, thích hợp với nhân vật nàng cần sắm vai, đoan trang nghiêm túc, biết tiến thối khôn khéo. "Ở......ở......Hồng Tụ Các tìm hoa khôi!" Tiểu Điệp cắn môi dưới đáp. "À." Thở dài nhàn nhạt, nhẹ nhàng qua đi, giống như thể thời thiếu nữ bị đánh tan đi mọi ảo tưởng cùng kỳ vọng. "Thay y phục!" "Phu nhân, đã khuya thế rồi còn đi nơi nào?" *** Hồng Tụ Các. Cười nói đón chào, hồng nhan nơi ấy, hương khí vờn quanh, tiếng yến oanh vang dòn. Nữ nhân nơi đó không phải đẹp nhất thì cũng ôn nhu nhất, không phải người am hiểu tri thư đáp lễ nhất thì cũng là người thực am hiểu lòng người. Rượu nơi đó không phải cay nồng nhất thì cũng khiến người ta say sưa nhất. Dưới đèn lồng đỏ thắm, đời người trôi đi, anh hùng lại nguyện ý vứt bỏ công danh chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân. Mà trong một căn phòng nho nhỏ, một bạch y công tử im lặng ngồi, lắng nghe sự hỗn loạn của thế giới hồng trần bên ngoài, chính là nhìn sương khói lượn lờ dâng lên từ chén, trên khuôn mặt trắng nõn tinh khiết như vầng trăng tròn là sự tĩnh lặng đến vô cùng. "Thật có lỗi, Tiêu công tử, Thanh Y tới chậm." Chưa thấy nàng đâu, lại vẫn như trước bị thanh âm kia mê hoặc, mềm nhẹ không chút trọng lượng, bước ra từ phía sau tấm màn trướng. Không chút nịnh nọt, ngay cả chút ý tứ hàm xúc lấy lòng cũng đều không có, chính bởi vậy nên mới khiến người ta không tin được đó là thanh âm của một kỹ nữ nên có. Bởi vì, nó thật thánh khiết, thực đẹp đẽ xiết bao. "Không sao cả." Bạch y công tử nhẹ nhàng nói, cúi đầu, từ rất xa chỉ đủ thấy cần cổ trắng nõn kia. "Công tử muốn nghe khúc gì?" Thanh Y ngồi trước bàn, hầu nữ đã sớm mang chiếc đàn tranh nàng thường dùng nhất lên. "Không cần. Cô nương đã mệt nhọc cả ngày, không cần vất vả vì ta. Ta chỉ thầm nghĩ muốn nhìn cô nương một chút thôi." Lời Tiêu công tử khiến cho nhóm hầu nữ phía sau kinh ngạc. Công tử này nếu không phải ngốc tử thì chính là loại tình thánh tự phong, nào có ai bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để liếc nhìn Thanh Y một cái đâu. Có nam nhân nào tới đây mà không phải vì thân thể của Thanh Y, muốn nếm trải ôn nhu? "Đa tạ công tử." Thanh Y đoan trang thấp lưng cúi người, cao quý mà quyến rũ. "Thanh Y cô nương quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, khó trách khiến nam nhân lưu luyến quên cả đường về." Tiêu công tử nhẹ tay nâng chiếc cằm của nàng lên, nheo mắt nói. "Công tử cũng vậy." Thanh Y tuỳ ý để người kia thưởng thức, tự nhiên hào phóng quay lại nhìn vị công tử thanh tú tựa như đồng tử bước ra từ trong thi hoạ kia. "Thanh Y cô nương nói gì vậy?" Công tử biến sắc, thu hồi tay. Thanh Y nhấc chung trà lên, rót vào chiếc chén đặt trước mặt công tử. Chất lỏng màu nâu đậm chậm rãi chảy vào, hương trà lãng đãng. "Thanh Y chỉ là một nữ nhân bình thường, lưu lạc hồng trần, đương nhiên không thể so với công tử. Thanh Y cũng biết, có đôi khi một khi là mây thì cả đời là mây, nếu là bùn thì vĩnh viễn cũng không biến thành mây được." Tiêu công tử trầm mặc nhìn trà lại lần nữa được rót đầy chén, sương khói bốc lên chậm rãi tiêu tán. "Lui xuống đi." Thanh Y phất tay, hầu nữ phía sau không tiếng động lui ra. Tiêu công tử cảm giác có thứ gì đó ấm áp chạm đến, quay đầu lại, thấy Thanh Y nắm tay hắn, ấp ủ trong lòng bàn tay nàng, ấm áp. "Ngươi......" "Đêm lạnh như nước, như thế nào không mặc đủ y phục?" Thanh Y cúi đầu, hà hơi thổi. "Ta......ta......nam nữ thụ thụ bất thân......" "Vũ Lâm cô nương thực cho rằng Thanh Y là một nữ tử phong trần ngu ngốc sao?" Thanh Y cười có chút tinh nghịch, nháy nháy mắt, như thể một hài tử. "Sao ngươi biết được?" Vũ Lâm nghiêng đầu hỏi. "Hàng mi ấy....ánh mắt kia...trong sáng như vậy, không giống của những nam tử không sạch sẽ thường có." Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đôi mi được chăm sóc cẩn thận của Vũ Lâm, bởi vì vô số lần đánh đàn mà lòng bàn tay mang theo hơi ấm chưa từng có truyền theo mi tâm thẳng đến khoé mắt, mềm nhẹ lướt qua. Cho tới giờ cũng chưa từng ai làm vậy, cho nên Vũ Lâm ngây người, cũng lẳng lặng giãn mày, mặc cho hành vi lỗ mãng của nàng. "Vũ Lâm cô nương quả nhiên xinh đẹp đúng như ta từng nghe nói, a a!" Thanh Y cầm lên một miếng hoa quế cao, đưa tới trước mặt Vũ Lâm, cười nói: "Tự tay ta làm, thử xem." "Ah." Nhìn hoa quế cao trước mặt, Vũ Lâm vẫn há miệng, cắn xuống. "Ăn ngon không?" Trong mắt Thanh Y vụt loé tia sáng mà Vũ Lâm đã nghĩ sẽ không bao giờ thấy nữa, đó là thứ ánh sáng chờ mong của người thiếu nữ. "Hương hoa quế theo miếng bánh được nhẹ nhàng nhấm nuốt mà tản ra, lan tràn khắp toàn bộ khoang miệng. Nhưng mà...ngọt quá." Vũ Lâm nhẹ nhàng nói. Kỳ thật đây đã không phải ngọt bình thường, mà ngọt đến phát ngấy. Nhìn lại Thanh Y thì phát hiện thứ ánh sáng trong mắt nàng trong nháy mắt đã tiêu thất. "Ta vẫn không làm được." Nụ cười của Thanh Y có chút đau thương, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta đau lòng. "Không sao, làm thêm vài lần sẽ khá thôi." Vũ Lâm không tự giác được muốn an ủi nàng. "Nói cũng phải." Thanh Y nhẹ giọng thở dài. Tuy nói vậy, nhưng mà Vũ Lâm rõ ràng thấy bóng ma trong đôi mắt sáng ngời kia. "Đã không còn sớm nữa, ta phải trở về." Vũ Lâm xoay người định rời đi, lại nghe thấy người phía sau nói. "Nếu đã đến đây thì vì sao không lưu lại một đêm rồi hẵn đi? Đã nửa đêm rồi, tuy Vũ Lâm cô nương cải trang nam tử, nhưng dù sao vẫn không an toàn. Không bằng......" Vũ Lâm nghĩ dù mình trở về lúc này cũng không phải chủ ý hay, lại cảm thấy việc cũng không giống như lời Thanh Y nói như vậy. Một loại giãy dụa nhẹ nhàng sinh ra dưới đáy lòng. Đi hay không đi đây? "Vũ Lâm cô nương, ở lại đi, sáng mai trở về cũng không muộn, huống chi......" Thanh Y cắn môi dưới, nhưng mà Vũ Lâm biết nàng muốn nói gì, huống chi nam nhân kia cũng sẽ không quan tâm mình. Mình có ở bên ngoài một đêm thì phải làm thế nào đây, cứ lấy danh nghĩa trở về nhà mẫu thân là được, giờ trở về ngược lại càng không tiện. "Được, vậy phiền Thanh Y cô nương." Vũ Lâm nói. Cửa sổ mở ra, ánh trăng bên ngoài chiếu lên sàn, vẽ nên một vòng ánh sáng màu bạc. Nương theo ánh trăng, Thanh Y thấy người bên cạnh vẫn mở tròn đôi mắt, liền nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Ngủ không được? Là bởi lo lắng sao?" Dù sao đây cũng là một nữ tử bị lễ giáo trói buộc, hôm nay cơ hồ Vũ Lâm đã làm những chuyện mà cả đời cũng sẽ không lặp lại. "Vì sao ngươi lại gọi ta là cô nương?" Ánh mắt Vũ Lâm ở trong bóng tối khẽ chớp, dưới ánh trăng mơ hồ, lộ ra quang mang mĩ lệ. "Bởi vì Vũ Lâm chính là một cô nương, cảm giác sạch sẽ như vậy đó." Thanh Y kéo chăn dịch lại gần nàng, hô hấp gần ngay bên người, còn có thân thể ấm áp kia. "Tướng công nhà ta......" Thời điểm Vũ Lâm rốt cuộc cố lấy dũng khí muốn nói ra mục đích của mình, Thanh Y vươn tay nắm tay nàng đặt lên trước ngực mình, bàn tay lạnh lẽo bị cảm giác ấm áp bao lấy, trong lúc mơ hồ nghe thấy người kia thì thầm bên tai: "Ngủ đi!" "Ừ." Vũ Lâm vẫn giấu câu nói kia nơi đáy lòng, nhắm mắt lại, đã không còn cái lạnh như băng mọi ngày, tay chân cũng không chết lặng, ngủ vô vùng an ổn ngọt ngào.   Mời các bạn đón đọc Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời của tác giả Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

7 Ngày - Thất thiên - CXS
Tên Ebook: 7 ngày-Thất Thiên Tác giả:  CXS Thể loại:   Hài, Đam mỹ   Dịch: PQT   Edit:   Tử Linh   Nguồn:   hoabanland.wordpress   Ebook:  http://www.dtv-ebook.com Ebook 7 ngày Thất Thiên full prc ————**____**———— Văn án: Nhị trang chủ của Trầm gia trang Trầm Hành, trong lúc bị đày đi chăn ngựa thì, gặp phải một hái hoa tặc từ trên trời rơi xuống. Một hái hoa tặc rất chuyên nghiệp, rất nghiêm túc, rất đẹp. Trong thời gian bảy ngày, y cần phải dùng đến thủ đoạn gì để đối phó với hắn đây? “Làm không được cũng không quan hệ, thiến hắn luôn đi.” —— Trầm Phiên “Quốc sắc thiên hương…… !” —— Âu Dương Thất “Tha ra ngoài băm cho chó ăn!” —— Trầm Bình ————**____**———— Một câu chuyện ngắn như một cuốn nhất kí bảy trang ghi lại quá trình từ khi gặp mặt đến lúc nảy sinh tư tưởng bỏ nhà theo giai của bạn nhị thiếu gia Trầm Hành ^^ ————**____**————   Mời các bạn đón đọc 7 Ngày-Thất Thiên của tác giả CXS.
Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm
Tên Ebook: Cô Vợ bỏ trốn của sát thủ Tổng tài (full prc, epub) Tác giả : Thiên Cầm Thể loại : Hiện đại, Hài, Ngôn Tình, Văn học phương Đông Nguồn: yuconuong.wordpress Ebook:  http://www.dtv-ebook.com Giới Thiệu: Nàng là một người tuổi trẻ xinh đẹp – thiên kim tiểu thư nhà giàu có. Hắn là một vị sát thủ tàn nhẫn, cũng là một tổng tài lãnh khốc! Ba năm trước đây, nàng vì trốn hôn, chạy đến khách sạn năm sao tìm một nam kỹ phá thân, điều tiếc nuối chính là hôn trốn không thành, lại tại ngày tân hôn thứ hai bị tra ra mang bầu, bị nhà chồng vô tình mà đuổi ra cửa chính. Ba năm trước đây, hắn tại khách sạn chẳng biết tại sao bị trở thành con vịt để sử dụng, xong việc sau này, nàng dám thưởng hắn một chiếc nhẫn kim cương sang quý, còn nói đó là nhẫn kết hôn tháng sau của nàng. Nhìn chăm chú nhẫn kim cương trong tay, hắn thề! Coi như là đào ba thước đất cũng phải đem người đàn bà kia tìm ra! Mời các bạn đón đọc Cô Vợ bỏ trốn của sát thủ Tổng tài của tác giả Thiên Cầm.
Sam Sam Đến Đây Ăn Nè - Cố Mạn
Tên ebook: Sam Sam đến đây ăn nè! (full prc, epub) Tác giả: Cố Mạn Thể Loại: Ngôn Tình, Tình Cảm, Văn học phương Đông Dịch gi ả : KeiChan ( keichan_mar ), Jini8 Edit: Th0xjnh Nguồn: Thư viện ebook  Ebook:  http://www.dtv-ebook.com Ebook Sam Sam đến đây ăn nè full prc epub Giới Thiệu: Ngày xưa có một con heo, bị một con sói bắt về nuôi, sói nói với heo rằng, nuôi nàng để tương lai muốn ăn thịt, heo nhỏ vừa không tình nguyện, lại sợ hãi, nhưng nàng đánh không lại sói, đành phải ngồi yên để cho sói vỗ béo. Cứ như vậy trong suốt một khoảng thời gian, càng ngày heo càng béo, lúc này sói lại thả nó ra, bắt một con heo khác để ăn, con heo kia thấy rất khó chịu, ngươi bảo, con heo kia nên làm gì bây giờ? “Ách…… Vậy làm một con heo tự do đi !” Sam Sam vẻ mặt sa sầm: “Ngươi căn bản vẫn không hiểu rõ trọng tâm! Không bị ăn chẳng phải là rất tốt sao? Tại sao con heo kia lại cảm thấy khó chịu chứ?” “Oa! Ta biết! Vậy chắc chắn là con heo kia đã yêu con sói! Tình yêu vượt qua cả ranh giới chủng tộc nha, thật là lãng mạn!” “…… Lục Song Nghi! Ngươi thật ngu ngốc!” Mời các bạn đón đọc Sam Sam đến đây ăn nè của tác giả Cố Mạn.
Vương phi thất sủng - Sở Sở
Tên Ebook: Vương Phi Thất Sủng (full prc, epub) Tác giả: Sở Sở   Thể loại : Lãng mạn, Cổ trang, Ngôn tình, Văn học phương Đông     Người dịch: Bạch Nương, DuDu, Maroon   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   ebook vương phi thất sủng full prc epub Giới Thiệu: Nàng là viên dạ minh châu của Tể tướng, lại phải làm thiếp của hắn. Không có bát nâng đại kiệu, không có tam môi lục sính. Nàng hoàn toàn một thân một mình, tiêu sái tiến vương phủ. Nàng là thiếp, không hề có địa vị của thiếp. Động phòng hoa chúc, phu quân trước mặt nàng, cùng thị thiếp vui đùa. Người hắn, mang theo hương vị nữ nhân khác, chiếm lấy nàng. Vương phủ tứ thiếp, mỗi người mỗi vẻ. Mà nàng, chính là cỏ dại ven đường. Thị thiếp hãm hại, làm nàng một lần nữa lâm vào nguy nan. Bề ngoài nhu nhược, bên trong nàng lại thông minh bình tĩnh. Tứ lạng bạt thiên cân, nàng mọi chuyện đều không thèm đếm xỉa. Lãnh đạm ôn nhu, làm cho nàng yêu thương hắn. Đổi lấy , cũng chỉ là vô tình nhục nhã. Nguyên lai, nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn. Nàng muốn cười, cười hắn tự cho mình đúng. Hắn diễn trò, nàng cũng diễn trò. Diễn trò rồi lại xem diễn, nàng đến tột cùng chỉ là diễn trò, vẫn là xem diễn? Chỉ là diễn trò thôi sao? Vì sao, thủy chung không quên được hắn? Vì sao, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chính mình lại chân chính yêu thương hắn?