Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần Nhất Mộng

Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt
Châm ngôn xưa nói rằng: “Khi có tiền thì phải buôn bán kiếm lời, đừng đợi đến lúc không có tiền lại chỉ biết thở dài!” Cô chính là lấy lời của người xưa làm chuẩn mực. Từ khi ra ngoài xã hội liền chăm chỉ làm việc kiêm nhận công việc về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Tuy nhiên, ánh mắt của những người đàn ông theo đuổi cô đều bị mù, không hiểu mỹ đức (đức tính tốt đẹp) cần kiệm chăm lo việc nhà của cô. Nhưng từ trước đến nay cô luôn biết rất rõ chính mình muốn cái gì, cho dù anh chỉ là một kẻ lái chiếc xe vận tải rách. Nếu ánh mắt đầu tiên của cô đã chú ý đến anh, tất nhiên là phải hết sức nắm chắc lấy mùa xuân đến chậm này! Anh không có sở trường nói chuyện, không nói lên được lời yêu? Không sao, tất cả mọi người đều là người hiện đại, dùng bút nói cũng ok! Anh giữ nghiêm lễ giáo, xấu hổ khi làm hành động thân mật với cô? Không sao cả, vậy cô chủ động một chút cũng không sao! Cô vẫn cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện điểm tốt của anh trước cô, hai người mới có thể gần nhau. Cho dù đột nhiên không tìm thấy anh, cô cũng vẫn luôn tràn đầy tin tưởng với anh. Cũng không nghĩ đến tới nhà anh tìm người, lại thấy anh mặc tây trang. Cùng một cô gái ngồi lên chiếc xe cao cấp, còn dám lừa gạt cô nói rằng phải làm việc? *** “Mẹ, bế!” Giọng nói nọn nớt của cô bé con, ngọt ngào làm nũng muốn người lớn bên cạnh bế, chỉ cần là người bình thường, có lẽ tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường. Mà bên trong những người bình thường này tuyệt đối không bao gồm cả Nguyên Tiểu Thu. 。◕‿◕。 Bởi vì cô cực kỳ chán ghét loại chuyện chính mình tự tìm phiền toái này. “Không thể luôn thích được bế như vậy, trẻ con phải đi bộ nhiều, thân thể mới có thể khỏe mạnh, hiểu không?” Nguyên Tiểu Thu không có lương tâm nói ra một câu như vậy đẩy đi yêu cầu của cô bé con, “Còn có, không được gọi dì là mẹ, phải gọi là dì, không phải mẹ, hiểu không?” Không hổ là con gái của người phụ nữ ngốc kia, ngay cả mẹ cũng đều tự tiện nhận loạn! Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ nghĩ. “Biết!” Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu. Thật hay giả? Sao lần này nhanh như vậy đã hiểu rồi? Chẳng lẽ gien thông minh lanh lợi của ba nó đột nhiên áp chế gien của mẹ nó hay sao? Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hoài nghi nhìn cô bé con. “Mẹ, vậy một chút nữa có thể bế không?” Khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong. Cô biết mà, con bé quả nhiên nghe không hiểu. Nguyên Tiểu Thu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, không tình nguyện bế lấy cô bé con, một bên oán chính mình số khổ, một bên tính khả năng đi ăn máng khác. Lại nói, ông chủ anh minh thần võ của cô cưới người phụ nữ mắt trắng kia làm vợ, tuy rằng không bỏ bê việc của công ty, nhưng cũng nhanh chóng chuyển từ một người cuồng công việc, thành một người chồng người ba ba tốt đúng giờ về nhà ăn cơm. Đương nhiên, đây vốn cũng không có quan hệ với cô, dù sao có tiền bạc là đại gia thôi! Chỉ cần công ty không đổ, tiền thưởng không thiếu, tiền lương phát đúng ngày, trên cơ bản cô – một thư kí nho nhỏ cũng không có oán hận gì. Nhưng là, đôi vợ chồng kia hàng năm đều tìm lí do ra nước ngoài hưởng kỉ niệm kết hôn N năm của bọn họ, lúc này cô – một thư kí nho nhỏ kiêm bạn bà chủ, phải tự động tăng ca giúp ông chủ trông nom đứa nhỏ, để tránh ảnh hưởng đến thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng họ. Đây là một chuyện không có thiên lí cỡ nào chứ! Vợ chồng người ta ngọt ngào ân ái đi hưởng tuần trăng mật, cô – người số khổ phải tự động tăng ca trông nom đứa nhỏ? Sao không có người nghĩ đến cô vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, cũng cần phải có tình yêu tưới mát? Ngay cả đứa nhỏ cũng ném cho cô trông, trời mới biết chuyện này khiến cho bao nhiêu hoa đào của cô đều bay đi mất! “Mẹ, con muốn ăn cơm.” Cô bé con sau khi được bế lại thuận tiện đề xuất ra yêu cầu mới. Nguyên Tiểu Thu có tức giận hay cảm thán lớn hơn đi chăng nữa, cũng phải ngoan ngoãn dọn dẹp mặt bàn rồi lấy ví tiền. Cho dù cô lại không có lương tâm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như không nghe thấy yêu cầu của con quỷ nhỏ này, ai bảo mẹ nó là bạn của cô, ba nó là người lãnh đạo trực tiếp của cô chứ. Mời các bạn đón đọc Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt của tác giả Mã Kỳ Đóa.
Thịnh Thế Sủng Phi
Thịnh Thế Sủng Phi kể đến Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của hắn. Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, nói ra, Tân Đế bất kể là trên giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn. Diễn biến nhỏ trong truyện online: Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ nói ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta không tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên. Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ nói ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều một mình nàng. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta không tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên. Chu Nhược Thanh:…… Tân Đế: Lần trước nàng đã cho hai. 1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên không. 2. Mặc dù không muốn nói, nhưng đây là văn sạch như trong Điền viên cốc hương. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 sẽ hiểu ý tứ của ta) 3. Nữ chính là người bình thường, không cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả nhỏ bé không viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi. *** #Review THỊNH THẾ SỦNG PHI  Tác giả: Bích Vân Thiên Thể loại: Cổ đại, ít cung đấu, ngọt, sủng, song xử* (Ghi song xử rồi nha, đừng ai bay vào cmt hỏi nam nữ chính có sạch không là HQ giận đấy :
Phong Hành Trì Thượng
Thể Loại: Hiện đại, hài hước Edit: Phong Linh, Sissi Beta: Quảng Hằng Converter: Rich – Tàng Thư Viện Reconvert: Ngọc Quỳnh Lê Quý Đôn Lúc đang yêu: Trì Trì: “Anh nghe kìa, thật lãng mạn a, còn có tiếng côn trùng kêu đấy?” Phong Lôi: “Đó là tiếng khóa kéo quần anh.” Trước hôn nhân: Trì Trì: “Em có chứng hoảng sợ trước hôn nhân, làm sao bây giờ?” Phong Lôi: “Em hoảng sợ cái gì? Nên sợ chính là anh.” Tân hôn: Trì Trì: “Chúng ta tới chỗ nào hưởng tuần trăng mật?” Phong Lôi: “Trên giường.” Sau cưới: Trì Trì: “Em cho anh biết, em thường sẽ không ghen vô duyên cớ .” Phong Lôi: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em ghen vô duyên vô cớ.” (Có nghĩa ghen có lí do =)) Phong Lôi: “Anh thích dáng vẻ thế này của em.” Trì Trì: “Nhưng là ngộ nhỡ về sau sẽ xuất hiện loại hình dáng như em thì làm sao bây giờ?” Phong Lôi: “Thượng Đế tạo ra em đã là một sai lầm anh nghĩ lão nhân gia ông ta sẽ không tái phạm đồng dạng sai lầm đâu.” Mười năm sau cưới: Phong Lôi đi cùng Trì Trì đi dạo tiệm bán quần áo, Trì Trì thật lâu không ra. . . . . . Cô trong lúc vô tình thoáng nhìn, Phong Lôi đang cùng người phụ nữ khác nói chuyện, cô bước một bước dài vọt ra. Phong Lôi nhìn cô gái kia nói: “Tốt lắm, cám ơn cô, khi tôi nói chuyện với cô, vợ của tôi liền ra tới.” Ba mươi năm sau cưới: Phong Lôi cả giận nói: “Tại sao không cùng tôi thương lượng đã đi cắt tóc?” Trì Trì phản bác: “Ông hói đầu có hỏi ý tôi sao?” Năm mươi năm sau cưới: Phong Lôi: “Trì Trì, có thể anh sẽ đi trước một bước.” Trì Trì: “Lão già không biết thẹn này, ông đi trước để gặp tình nhân cũ có phải không?” Nhận xét: Cái văn án đã nói lên tất cả, hài hước vô cùng, mong đừng ăn uống khi đọc! *** Sáng sớm tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh. Sử Trì Trì rúc cổ, xoa xoa tay, nhảy xuống xe buýt, chen chúc ở trong đám người chờ đợi chuyến xe tiếp theo. Thực ra với cô đi làm thật ra cũng không phải là để làm việc. Cô thấy sợ cuộc sống đang trôi qua, khoảng thời gian tốt đẹp nhất sắp một đi không trở lại. Cô có thể trách ai được? Cô trước hết trách chính phủ rồi lại trách mình, nếu không phải là họ để giá nhà ở cùng giá cả hàng hóa vọt tăng cao như vậy thì cô sẽ gặp qua loại cuộc sống này sao? Chỉ là cô ngàn vạn lần trách chính mình lại một lần không cẩn thận bị bạn tốt Giang Vãn Vãn đầu độc, thuê cái gì nhà trọ ở tiểu khu mùa xuân dành cho người độc thân, khiến cô xài hết tiền gửi ngân hàng không nói, còn phải đeo trên lưng mỗi tháng 2000 nguyên tiền thuê phòng. Cô bây giờ, cũng đã không thể tự do bay lượn, giống như một con ốc sên cả ngày lưng đeo phòng ốc mà từ từ bò. Hết nhảy bằng chân trái đổi chân phải rồi lại chân phải đổi chân trái, Sử Trì Trì trên sân ga tới tới lui lui, nhảy lên nhảy xuống, bên cạnh cô là vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ nhưng khuôn mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, có chút khinh bỉ liếc xéo cô. Sử Trì Trì nâng mắt một góc 45 độ lườm lại cô ta một cái, tiếp tục nhảy lên. Cứ như vậy cô không chỉ vừa vận động, vừa làm ấm người mà còn tiết kiệm tiền đi phòng tập thể thao, một công ba việc, thật đúng là chuyện tốt. Nhảy đại khái được 20 phút, xe của cô còn chưa tới bến, các xe khác thì cứ một chiếc lại một chiếc. Phải đợi lâu thì xe không đến, mà không đợi xe thì lại thấy hết chuyến này tới chuyến khác. Mẹ nó! Đây chính là định luật xe buýt. Trên sân ga người càng ngày càng đông, không gian rõ ràng không đủ dùng. Trì Trì xuyên qua người đi đường, đến bên cạnh siêu thị gần đó đang mở cửa. Trên quảng trường một hàng dài toàn các ông bà lão chen lấn ở cửa, tay giơ cao túi xách, chém giết mua trứng gà giảm giá, số lượng hạn chế, mọi người bước đi như bay, tinh thần khỏe mạnh. "Một, hai…" Sử Trì Trì vừa nhảy vừa đếm, đi ngang qua một bác gái béo mập, thật đúng là không thể mập hơn! Mà bác gái lúc này đang nói văng cả nước miếng, nào là chuyện tài xế, kẹt xe, nào là cái thành phố này…toàn thứ ba linh tinh. "Nhanh lên nào, Nhạc Thiên Mã Đặc bán trứng gà khuyến mãi, so bên ngoài rẻ hơn 3 mao tiền, mỗi người chỉ được mua mười hộp, mau mau xếp hàng!". Một bác gái thắng lợi trở về, mặt mày hớn hở loan tin khiến đám người nhất thời giống như trong chảo dầu nóng bỏ thêm chút muối, lập tức nổ oanh. Tức thì, một bác gái khác vội nện bước chân, lúc lắc cái eo như thùng nước gạo, cắm đầu chạy như bay, tốc độ có thể so với xe chạy. Trên mặt đất còn có nước, chạy như vậy không trượt ngã mới lạ, Sử Trì Trì không khỏi lo lắng thay bọn họ. Mời các bạn đón đọc Phong Hành Trì Thượng của tác giả Triệu Dân.
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Thể loại: HE, ngôn tình hiện đại, trước sủng sau ngược rồi lại sủng, cưới trước yêu sau Tình trạng: đã hoàn (65 chương + 3 ngoại truyện) Editor: caycaixanh1220 Bố cô nợ nần chồng chất, đem cô bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Bốn năm chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ? Anh nói: "Hứa Nhan, em chạy không thoát!" _________________________________ Tiểu Phỉ: "Ba, làm thế nào mẹ sinh em bé được vậy?" Phỉ đại boss: "Ba cùng mẹ ở trong phòng, ba bắn pháo hoa, mẹ nhặt thuốc pháo, sau đó có con." Tiểu Phỉ: "Con muốn có em! Ba mau đi bắn pháo!" Phỉ phu nhân: "..." *** #BlogReview #Reviewngontinh Tên truyện: Hứa Nhan, em chạy không thoát! Tác giả: Bắp Cải Thể loại: Cưới trước yêu sau, Hiện đại, ngược, sủng Tình trạng: Hoàn- 65 chương, 2 ngoại truyện Giới thiệu: Bố cô nợ nần chồng chất, đem cô bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Bốn năm chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ? Anh nói: "Hứa Nhan, em chạy không thoát!" _________________________________ Tiểu Phỉ: "Ba, làm thế nào mẹ sinh em bé được vậy?" Phỉ đại boss: "Ba cùng mẹ ở trong phòng, ba bắn pháo hoa, mẹ nhặt thuốc pháo, sau đó có con." Tiểu Phỉ: "Con muốn có em! Ba mau đi bắn pháo!" Phỉ phu nhân: "..." Spoil: Câu chuyện xoay quanh về 2 nhân vật Hứa Nhan và Phỉ Ngạo. Mở đầu truyện là sự đau khổ khi nghe tin bố mình nợ nần chồng chất vì thói cờ bạc, vì tình thế bắt buộc nên Hứa Nhan ( nữ chính) phải bán thân cho Phỉ Ngạo ( nam chính), gả cho anh ta để đổi lấy tiền cho Hứa Vỹ ( cha của Hứa Nhan). Phỉ Ngạo lấy Hứa Nhan ban đầu vì khuôn mặt của cô quá giống mối tình đầu của anh. Họ giống nhau như đúc, tưởng như 2 chị em sinh đôi nhưng chỉ khác mỗi đôi mắt. Vì nhớ nhung mối tình đầu, Phỉ Ngạo liền dùng điều kiện để lấy Hứa Nhan ngay khi nhìn thấy cô. Hứa Nhan vì không còn cách nào khác: sự nghiệp không có, 2 bàn tay trắng, bố thì chỉ lo nhậu nhẹt cờ bạc, nhưng phải chi trả số tiền đó để trả nợ cho bố cô, cô đành phải gạt nước mắt chấp nhận điều kiện của Phỉ Ngạo. Tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, sống với nhau ngày qua ngày nhưng Phỉ Ngạo vẫn giữ thái độ của mình đối với mối tình đầu với cô, xem cô như tình cũ mà đối xử, thế nhưng cô nào biết, tưởng rằng anh đối với cô có tình cảm. Vì vậy cô dần nảy sinh tình cảm với anh, dùng tình cảm thật lòng của mình đối với anh, yêu thương anh. Rồi cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cuối cùng cô cũng ngộ ra cách đối xử của anh khi mối tình đầu của Phỉ Ngạo trở về. Sự đột ngột này như một cái tát cho cô tỉnh ngộ. Cô nhìn cách anh đối xử với tình cũ mà không khỏi đau lòng, dằn vặt bản thân tại sao lại nảy sinh tình cảm với anh để rồi phải chịu tổn thương. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, vạch ra ranh giới giữa 2 người. Tuy rằng anh dành cho cô thái độ tưởng như bản thân còn yêu cô ấy, nhưng nào hay anh đã thật sự yêu Hứa Nhan. Vậy họ có đến với nhau hay không ? Mời các bạn tìm hiểu thêm Chúc các bạn đọc vui vẻ