Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Bát Bảo Trang

Cô sinh viên học viên điện ảnh có cái tên là lạ: Phó Tiểu Mật. Vốn là một cô bé không được trải qua quãng tuổi thơ êm đềm hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa, nhưng chính sự bất hạnh khi phải sống trong một hoàn cảnh khác thường đã hun đúc cho cô một tính cách kiên cường, mạnh mẽ, yêu thương hết mình cùng với sự sâu sắc trong suy nghĩ. Cô còn là một cô gái trẻ ngọt ngào như chính cái tên “Tiểu  Mật” của mình với đôi mắt tròn to đen láy, làn da trắng sứ và hai núm đồng tiền rạng ngời trong nắng hệt một đóa hướng dương. Tiểu Mật là một cô gái đào hoa dù cô luôn tự nhận mình là người rất không có gì nổi bật. Trong toàn bộ câu chuyện có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô. Đầu tiên phải kể đến là Tần Niệm, một chàng trai tuấn tú, người đã đánh cắp trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ và khiến cô mạnh dạn tỏ tình khi còn chưa biết tên anh là gì. Tiểu Mật yêu Tần Niệm đơn phương trong năm năm. Mỗi ngày đều viết cho anh một bức thư tình dù không một lần được anh đáp lại. Cho đến khi Tần Niệm quyết định sang Pháp du học, tưởng rằng giấc mơ về một tình yêu sâu đậm và trọn vẹn nhất mang tên anh đã kết thúc nhưng sau một năm, Tần Niệm trở về tìm cô khi nhận ra rằng cuộc đời này anh không cần gì khác ngoài thứ anh đã cố ruồng rẫy trốn tránh suốt bốn năm  qua. Tuy nhiên mọi thứ lại không hề êm đẹp. Bởi vì định mệnh đã quy định hai người họ yêu nhau là “không đúng”. Người thứ hai là một người bạn chơi rất thân với Tiểu Mật, anh cũng là người cô chọn kết hôn cùng để trả những món nợ ân tình trong khoảng thời gian cô sống trong lay lắt, tuyệt vọng nhất. Tưởng rằng sẽ ở bên Tiêu Hàn Ý đi qua những tháng ngày phẳng lặng yên ả suốt quãng đời còn lại khi đã có quá nhiều đau khổ đến với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi như Tiểu Mật, nhưng rốt cuộc cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ kéo dài chín mươi chín ngày. Tiểu Mật lại trở thành một người phụ nữ tự do. Dù trong lòng những vết thương do hai chữ tình yêu gây ra ngày càng dày đặc. Nhưng phải đến khi Mục Thần Chi, người đàn ông mà “luôn có một vầng hào quang như ánh mặt trời bao bọc, chỉ cần xuất hiện thôi đã khiến mọi vật cảm thấy áp lực” thì những hạnh phúc và đau khổ tột cùng mới đến với Tiểu Mật. Mục Thần Chi cũng giống cô, đều có một tuổi thơ không êm đẹp nhưng điều khác ở chỗ, anh cho rằng tuổi thơ bất hạnh của anh dều bắt nguồn từ gia đình Tiểu Mật, vì thế ban đầu anh cố ý tiếp cận cô với mục đích trả thù. Nhưng rồi ý định ấy tiêu tan ngay khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên. Anh thay đổi, anh tạo ra một thế giới chỉ có anh và cô bên trong trong suốt mười mấy năm trời, âm thầm dõi theo từng bước chân để che chở bảo vệ cô. Tiếc rằng số phận trêu ngươi và lòng tin không đặt đúng chỗ, Tiểu Mật luôn chỉ coi anh như một kẻ thù. Cô không biết đến tình cảm của anh cho đến khi cô nhận ra “người ta có thể cười vì một người mình thích nhưng chỉ khóc vì một người ta yêu sâu sắc” thì đã muộn. Mục Thần Chi quyết định ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy nước mắt lăn trên má cô. Anh và cô rẽ ngoặt đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Điều duy nhất có thể làm cho nhau là không để kỉ niệm rơi vào dĩ vãng, cho nhau hai chữ bình yên. “Khi trái tim bị khoét rỗng. Người ta vẫn có thể sống nhưng không bao giờ  biết đến hạnh phúc nữa.” Mục Thần Chi từng nói với Tiểu Mật như vậy. Tưởng rằng hoa đào sẽ không bao giờ nở nữa, định mệnh đã an bài. Nhưng đôi khi sống hết mình vì tình yêu, khát khao hạnh phúc mãnh liệt lại có thể đem cho người ta sức mạnh để chiến thắng được cả số phận. Để rồi cuối cùng, cô và anh lại nắm lấy tay nhau một lần nữa. Một cậu chuyện tình đẹp viết lên bằng tình yêu, lòng thù hận, nước mắt đan xen giữa hai con người đẹp cả dung mạo lẫn tâm hồn. *** Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô. Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời. Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch. Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh. Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi. Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của tầng hai rồi quay lại nhìn cô. Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang mỉm cười. Anh nhìn thấy đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má cô, hai hàng mi khẽ chớp, đẹp như nhụy của loài hoa nào đó. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói e thẹn nhưng hết sức rõ ràng của cô bất ngờ vang lên: “Học trưởng, anh hãy làm bạn trai của em!”. Những tiếng ồn ào trong hành lang bỗng dưng ngưng bặt, cô cúi đầu thật thấp, để lộ phần gáy trắng ngần, những sợi tóc mượt mà rủ về phía trước, khẽ dao động trong ánh nắng chói chang. Anh như nín thở, bởi sợ rằng nếu thở ra thì luồng không khí ấy sẽ thổi bay mái tóc cô và ngửi thấy cả mùi hương ngọt ngào, để rồi mùi thơm ấy len lỏi vào tất cả những bộ phận trong cơ thể và hòa tan vào máu. “Làm bạn trai của em nhé?” Lúc cô lặp lại câu nói ấy, trong hành lang đã vang lên không ít những tiếng cổ vũ của những học sinh khác. Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn, trầm giọng nói: “Này bạn, như vậy là không tốt đâu”. “Này bạn, như vậy là không tốt đâu.” Có người châm chọc, nhại lại giọng điệu của anh; có người cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú được cả trường ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô nhóc vô danh tiểu tốt mới nhập trường. Cứ tưởng cô sẽ từ bỏ ý định, hoặc là dứt khoát bỏ chạy trong ê chề. Chỉ cần nghĩ thế thôi là anh lại cảm thấy hơi thất vọng. “Vậy làm bạn của em cũng được.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn được nhuộm ánh mặt trời càng trở nên trắng ngần, đôi mắt long lanh như muốn đọc thấu tim gan anh. Quyển sách trong tay anh khẽ run, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Anh chạy thật nhanh lên lầu, vào đến phòng học mới nghĩ cô thật ngốc, nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì ai có thể nhận lời cho được. Buổi tối về nhà, anh ăn cơm rất ngon miệng. Anh ăn hết bốn bát mà chưa bao giờ thấy cơm thơm đến thế. Trên ghế sô pha, anh trai anh đang cắm cúi đọc tờ Tạp chí Kinh tế. “Tiểu Niệm, gặp chuyện gì mà vui thế?” Anh trai anh luôn có thể nhìn thấu tâm can người khác chỉ bằng một ánh mắt. Anh mỉm cười, trả lời hết sức tự nhiên: “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là có một cô bé thật ngốc. Cũng thú vị ghê!”. Thực sự là rất thú vị, rõ ràng là xấu hổ chết đi được mà vẫn có thể làm ra những việc động trời khiến người ta kinh hãi. Dám tỏ tình trong khi chưa biết tên đối phương. Cô gái nào gan to lắm chắc cũng không dám làm như vậy. Ngày thứ hai đến trường, anh nhìn thấy cô khoác ba lô đứng trước cổng, nhìn thấy anh cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt cứ dõi theo anh không dời khiến anh phát hoảng. Trong tiết học đầu tiên của ngày hôm ấy, anh nhận được thư tình của cô. Cầm trên tay quyển nhật ký màu hồng, anh không khỏi sững sờ. Ai có thể viết thư tình đầy kín cả một quyển nhật ký như thế chứ, những nét chữ rất đẹp, đẹp như giọng nói của cô, ngọt ngào, êm ái. Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng nhận được thư của cô gửi theo đường bưu điện. Hằng ngày, cứ đúng bảy giờ sáng, sẽ thấy cô đứng trước cửa lớp, cô không nói câu nào, chỉ đưa cho anh một quả táo đỏ rực rồi chạy biến mất. Mùa đông, những bông tuyết tuôn rơi như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có mình anh mặc áo đồng phục đỏ đứng ở sân bóng rồi tự ném bóng vào rổ. Anh cứ một mình lặp đi lặp lại những động tác ấy mà không thấy chán, chỉ bởi lúc cô xách thùng rác từ cầu thang đi xuống, cô sẽ trao cho anh một ánh nhìn.Lúc đi ngang qua anh, cô sẽ cố tình bước thật chậm.Đi qua rồi còn ngoái lại nhìn, chẳng thèm nhìn đường.Có đôi lần bị ngã, cô ngóc đầu dậy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì mới đứng dậy phủi mông rồi chạy thẳng. Anh nín cười, vờ như không nhìn thấy. Anh có cảm giác lúc đôi mắt đen láy của cô chớp chớp hai hàng mi và cái điệu bộ len lén, đáng thương của cô thật giống một chú thỏ con. Có lẽ là ngã đau nên lúc quay trở lại, cô bước đi thật cẩn trọng. Cô đeo quai sắt lên tay, chiếc thùng rác lắc lư theo từng bước chân, hai tay đỏ lựng lên vì lạnh đặt ngang trước ngực, tay nọ không ngừng xoa lên tay kia. Đôi môi đỏ hồng phả ra từng lớp khí trắng. Trên viền tay áo nhung màu hồng phấn vẫn còn vương lại những hạt tuyết. Trái bóng bay lên thành một đường rất đẹp trong không trung, lọt vào rổ rồi đập mạnh xuống đất kêu “bịch” một tiếng, sau đó lại nảy lên cao. Anh nghĩ, trời lạnh thế này, tại sao cô không đeo găng tay? Trời sẩm tối, cô khoác ba lô đi ra cổng trường, để lại những dấu chân cách xa nhau trên nền tuyết. Mãi đến khi cái bóng hình bé nhỏ ấy khuất hẳn tầm mắt, anh mới với chiếc áo khoác vắt trên cột bóng mặc vào người và trở về nhà. Anh giẫm lên những dấu chân cô để lại, đếm từng bước một, anh luôn có cảm giác những bước chân ấy sẽ dẫn đến trái tim anh. Lúc đi ra khỏi cổng, anh quay đầu lại nhìn khung cảnh trường lớp một lượt, ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những ô cửa sổ lớp học, vậy mà anh vẫn thấy ấm áp lạ thường. Cuối kỳ, anh trải qua kỳ thi với số điểm chưa bao giờ thấp đến thế, các thầy cô đều tìm anh nói chuyện, còn tìm gặp cả cô nữa. Sợ cô phải chịu ấm ức, cả đêm anh không thể chợp mắt được. Nghĩ đến trước đây anh làm mặt lạnh từ chối cô hết lần này đến lần khác, cô có ương bướng đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái mới lớn và hay khóc nhè, cô bị cả trường đàm tiếu, rồi lại bị thầy cô tìm gặp để cảnh cáo, anh đoán chắc cô sẽ từ bỏ. Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn xuất hiện với quả táo như mọi khi và mỉm cười với anh. Hôm họp phụ huynh, anh sợ giáo viên sẽ nói với bố mẹ anh về cô, do dự mãi, anh quyết định cầu cứu anh trai. Hai anh em không hợp nhau lắm. Mục Thần Chi thường ngày ở nhà cũng rất lạnh lùng, ít nói, nhưng lần này lại đồng ý ngay khi anh vừa mở miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Còn chưa đến giờ mà phòng học đã chật kín. Phụ huynh và học sinh ngồi cùng nhau, số người tăng lên gấp đôi so với bình thường. Mục Thần Chi nhìn đồng hồ liên tục. Bảy giờ kém năm phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện đúng giờ. Cô mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, đứng ngây ra ở trước cửa lớp, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một quả táo nhỏ, vừa tìm kiếm trong đám người đông đúc vừa cất tiếng gọi: “Tần Niệm, Tần Niệm…”. Ngốc thật! Anh vội đứng dậy, lấy quả táo từ tay cô rồi quay đi, hai má đỏ ửng, lo lắng nhìn anh trai bên cạnh nhưng Mục Thần Chi lại chăm chú dõi theo bóng hình vừa đi khỏi. Tim anh đập mạnh, giống như hồi nhỏ bị làm vỡ thứ đồ chơi bằng thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vương khắp mặt đất, cảm giác rất lạnh lẽo. Là cô ấy! Người khiến anh trai không rời mắt được chính là cô ấy! Anh trai tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấy lại là sự ấm áp mà anh chưa từng nhìn thấy. Những bức thư anh ấy đã viết suốt mười năm mà không gửi chính là dành cho cô ấy. Trên đường về, Mục Thần Chi chuyên chú lái xe, hai anh em không ai nói lời nào. Đã quá nửa đêm, anh ngồi một mình trong phòng bật máy tính. Anh trai bước vào với sắc mặt không tốt lắm, rồi lẳng lặng ngồi trên sô pha hút thuốc. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền mở ngăn kéo lấy hết những bức thư mà cô viết cho anh quăng lên bàn, rồi đóng sầm cửa, bước ra ngoài. Giữa mùa hè này cũng là những ngày cuối cùng của năm cấp ba, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh với các chiến sỹ công an trong thành phố. Anh là Hội trường Hội học sinh nên đã đề nghị với Ban giám hiệu trường cho các em học sinh cấp hai đến cổ vũ trận đấu. Ngày cuối cùng của năm học, anh muốn được nghe giọng nói của cô lần cuối. Anh thi đấu hăng say hơn bình thường, cả khán đài vang lên những tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ. Ngày ấy còn đang thịnh hành cuốn truyện tranh Cao thủ bóng rổ mà cô rất thích. Trong thư, cô còn viết anh rất giống với nhân vật Rukawa Kaede. Các cô gái đến cổ vũ với những đôi mắt long lanh, không ngớt gọi tên anh rồi thổi ra biết bao những bong bóng màu hồng nhưng anh lại không nghe thấy giọng nói của cô. Nỗi thất vọng lớn dần theo những tiếng hoan hô cổ vũ như sóng dậy, nhều lần đường chuyền bóng của anh bị người ta cản trở, anh bực bội ra hiệu xin trọng tài thay người. Anh ngồi đại trên nền bê tông ngoài sân đấu, mồ hôi dính ướt hết chiếc áo đồng phục màu trắng, các cô gái cứ tíu tít mang nước đến cho anh, Sở Mộng Doanh cũng gọi tên anh mấy lần nhưng anh chỉ cảm thấy sao mà ồn ào quá. Người mà lần đầu gặp đã dám thổ lộ với anh, người ngày ngày viết cho anh những lời tâm tình, thế mà tại sao trong giây phút này, cô lại không gọi tên anh? Hôm nay là ngày cuối cùng, cô ấy không biết sao? Những ngón tay anh dần dần co lại thành nắm đấm, rồi anh mở to mắt nhìn ra xa thì thấy cô đang ngồi yên giữa dòng người. Chiếc cổ vươn dài như để nhìn anh được gần hơn nữa, đôi mắt trong veo như nước hồ thu khẽ lay động, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến mọi giận hờn trong anh tan biến. Lúc trở về, học sinh chen lấn nhau trên chiếc xe buýt, không còn chỗ ngồi nên cả anh và cô đều phải đứng. Anh lặng lẽ tiến lại phía cô, hai người gần nhau trong gang tấc. Cô không dám ngẩng đầu, mái tóc cô đã dài thêm nhiều nhưng vẫn óng vàng, buông xõa hai bên, để lộ vành tai nhỏ nhắn, trắng xinh như chiếc vỏ sò. Anh bất giác xích lại gần thêm chút nữa, để lồng ngực mình chạm vào trán cô. Hai tai cô bỗng chốc ửng đỏ, giống như ánh mặt trời mạ lên chiếc vỏ sò một lớp màu hồng mỏng. Xe đột ngột phanh lại, cả người anh nhào về phía trước, một tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn, anh sợ cô ngã nên vội vươn cánh tay còn lại ra đỡ lấy eo cô và có cảm giác cơ thể cô khẽ run. Hôm ấy có lẽ là ngày hè nóng nhất trong tất cả những ngày hè mà anh đã trải qua suốt mười mấy năm, trán anh không ngừng túa ra những giọt mồ hôi để rồi từng giọt lại rơi xuống, đậu trên mái tóc cô. Hóa ra là gặp đèn đỏ! Xe khởi động, tiếp tục hành trình. Lúc xe lăn bánh, hai người lại bị một trận lắc lư chao đảo, anh siết chặt vòng tay hơn theo quán tính. Đó là ngày hè oi ả nhất, ngoài cửa xe, những chú ve vẫn rả rích kêu. Cách lớp vải cotton, anh vẫn cảm nhận rõ những giọt mồ hôi li ti trên da thịt cô thấm vào từng đường vân trên bàn tay anh. Anh khẽ co các ngón tay hơn nữa, cảm thấy vòng eo cô rất nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm trọn. Nghĩ đến đó, trong đầu anh xuất hiện những xúc cảm không nên có. Về đến nhà, anh vào nhà tắm, mở vòi nước thật mạnh. Lòng bàn tay như vẫn còn vương vấn hơi ấm của cơ thể cô khiến anh không ngủ nổi. Chỉ vì nhớ cô nên anh không thể chợp mắt. Ngày hôm sau, đến làm thủ tục chuyển trường, anh cầm một túi giấy tờ dày cộp đứng tần ngần hồi lâu trước cầu thang, cuối cùng quyết định đi lên tầng hai và đứng trước cửa lớp học của cô. Ánh mặt trời chiếu chếch qua lớp cửa kính vào lớp học, cô đang gục đầu trên bàn để ngủ, yên bình như một chú mèo con đang sưởi nắng, những sợi tóc mượt mà xõa xuống hai bên má. Một tia sáng le lói chiếu đến gương mặt cô khiến gương mặt ấy như được nhuộm một lớp phấn hồng. Có người nhìn thấy anh nên gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, dậy mau! Tần Niệm, Tần Niệm, đứng ngoài cửa”. Cô dụi mắt, hai má vẫn còn hai vệt hồng.Bộ dạng cô lúc mới ngủ dậy thật uể oải như một đứa trẻ con.Không biết ai mở cửa sổ để gió lùa vào, thổi bay những tờ giấy trắng xếp trên mặt bàn bên cạnh, lơ lửng trong không trung như những bông tuyết trắng. Cô vội với những tờ giấy đó rồi xếp lại, đến lúc va vào cạnh bàn mới biết có người đến tìm. ... Mời các bạn đón đọc Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật của tác giả Bát Bảo Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cưới Lâu Sẽ Hợp - Minh Khai Dạ Hợp
Cuối cùng Đàm Như Ý cũng tin rằng, gia đình cô đấu tranh nhiều năm chịu đủ loại trói buộc như vậy. Gặp phải chuyện buồn cũng vui vẻ đối mặt, vẫn tiếp tục hiền lành, tính tình nhã nhặn. Cũng chỉ vì ngày đó—— Để cô gặp được một người tốt như Thẩm Tự Chước. *** Thể loại: hiện đại, cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, ấm áp, HE Độ dài: 52 chương Tình trạng: Hoàn edit _________ Đàm Như Ý, cái tên giản dị thể hiện ước mơ về một cuộc sống an nhàn, mọi sự thuận buồm xuôi gió, thế nhưng khi ngẫm lại, dường như chẳng có điều gì trong cuộc đời cô gái nhỏ này được như ý nguyện. Gia cảnh nghèo khó, người cha cờ bạc rượu chè, mẹ bỏ nhà ra đi. Ở độ tuổi hai mươi tư, Đàm Như Ý gần như đã nếm trải mọi loại đắng cay tủi nhục. Niềm an ủi và động lực lớn nhất của cô là tình yêu thương của ông nội và em trai, cùng ước mơ trở thành một giáo viên, có một cuộc sống độc lập. Nhưng người xưa đã có câu “Khổ tận cam lai”, số phận không quên ưu ái Như Ý khi cuối cùng cũng để cô gặp được Thẩm Tự Chước. Duyên số giữa hai người cũng chẳng phải một câu chuyện đẹp đẽ gì mà trái lại, đó lại là một nỗi cay đắng khác trong đời Như Ý. Khi ông nội không may ngã bệnh, điều kiện trong nhà khó khăn, không còn cách nào xoay xở, Như Ý buộc phải gạt lòng tự trọng của bản thân sang một bên, tìm đến nhà người đồng đội cũ từng vào sinh ra tử cùng ông nội thời chiến tranh để nhờ giúp đỡ. Chính tại đây, cô gặp Thẩm Tự Chước lần đầu tiên. Lần thứ hai gặp mặt, Đàm Như Ý đã trở thành người mang ơn nhà họ Thẩm. Một cô gái xinh xắn, dịu dàng, hiểu chuyện nhanh chóng chiếm được cảm tình của ông Thẩm, khiến ông bắt đầu nuôi hy vọng kết duyên cho cô cùng cháu nội mình Thẩm Tự Chước. Nhận thấy ý định của ông Thẩm, phản ứng đầu tiên của Đàm Như Ý là trốn tránh. Hơn ai hết, cô hiểu rõ khoảng cách giữa gia đình cô và nhà họ Thẩm, cũng không khó để nhận thấy thái độ lạnh lùng của Thẩm Tự Chước. Cô biết mình chỉ là con chim sẻ bé nhỏ và cũng không mơ mộng biến thành phượng hoàng. Thế nhưng, số phận của chim sẻ lại nằm trong tay của người nuôi. Biết được sức khoẻ của ông Thẩm ngày càng xấu đi cùng ước muốn cuối đời của ông cụ, cha của Đàm Như Ý làm một thoả thuận với người nhà họ Thẩm, ông ta có tiền để tiếp tục bài bạc, còn nhà họ Thẩm có thêm một cô cháu dâu. Cứ như vậy, Đàm Như Ý bị cha mình bán đi, mang theo một món nợ lớn cùng nỗi tủi nhục về làm vợ Thẩm Tự Chước. Thẩm Tự Chước là một người lạnh nhạt. Anh không phải người lạnh lùng, vô tình. Anh chỉ không có quá nhiều cảm xúc với những người và sự việc xung quanh, càng không hay thể hiện suy nghĩ hay cảm nhận. Anh không có nhiều hy vọng vào tình yêu hay hôn nhân, đối với anh, đam mê chỉ gói gọn trong sự nghiệp. Ấn tượng của anh về người vợ cùng sống chung dưới một mái nhà cũng rất mờ nhạt. Lần đầu gặp Đàm Như Ý, khi cô vội vàng nói nguyên do mình đến nhà họ Thẩm, anh hoàn toàn có thể đuổi cô đi nhưng sự quật cường toát ra từ cô khiến anh lay động. Lần thứ hai gặp lại, cô có vẻ muốn trốn tránh anh. Đến lần thứ ba, anh không khỏi thương xót cho cô gái bé nhỏ này, nhưng cũng chỉ là thương xót vậy thôi.  Sau khi kết hôn, cô vẫn sống cuộc sống của cô, anh vẫn làm công việc của anh. Nhưng rồi anh chia sẻ cùng cô căn phòng làm việc. Rồi bữa cơm cô nấu khiến anh muốn nhanh chóng tan làm và về nhà mỗi ngày. Cô chăm sóc cho anh, anh lại che chở cho cô. Dần dần, Thẩm Tự Chước không muốn giữa anh và Đàm Như Ý tồn tại một ranh giới phân định rạch ròi. Anh càng phản cảm mỗi khi cô nói về chuyện chia tay sau này. Đối với Thẩm Tự Chước, đám cưới là một màn kịch, nhưng cuộc sống hôn nhân tiếp theo đó lại là cả phần đời còn lại của anh.  * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một bộ truyện của tác giả Minh Khai Dạ Hợp. Truyện không có nhiều tình tiết cao trào, gay cấn. Câu chuyện của hai nhân vật chính cũng không có quá nhiều sóng gió. Nhưng tôi thích sự ấm áp mà giọng văn nhẹ nhàng của Minh Khai Dạ Hợp đem lại, có lẽ sẽ không khiến bạn phải thổn thức nhưng sẽ làm bạn rung động thật lâu.  Tựa truyện “Cưới lâu sẽ hợp” được đặt ra vừa đúng nhưng cũng vừa sai. Sai ở chỗ không phải cứ một người đàn ông và một người phụ nữ chung sống với nhau lâu ngày sẽ trở nên hợp nhau. Đúng ở chỗ chính quá trình “cưới lâu” lại giúp chúng ta hiểu được mình và đối phương “hợp” nhau như thế nào.  Giống như Thẩm Tự Chước và Đàm Như Ý vậy. Đàm Như Ý luôn lo ngại khoảng cách giữa cô và Thẩm Tự Chước, sự chênh lệch về gia thế, học thức và bản lĩnh sống. Nhưng cô lại không thấy được rằng cô và anh là hai mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau. Gia đình cô không hạnh phúc, hôn nhân của cha mẹ anh thất bại. Cô quật cường giữa sóng gió để anh có thể làm bến đỗ cho cô nương tựa lúc mỏi mệt. Anh miệt mài trên con đường sự nghiệp nhưng mỗi lúc cuối ngày đều muốn tìm về sự dịu dàng, tĩnh lặng của cô.  Vậy nên mới nói, bất kể trong tình yêu hay hôn nhân, không có khái niệm “xứng” hay “không xứng”, chỉ có hai con người tình nguyện mài dũa thân mình để tạo nên một câu chuyện “hợp” nhất mà thôi. _______ Review by #Linh_Hy Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Cưới Lâu Sẽ Hợp của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.
Ám Yến - Khâm Điểm Phế Sài
“Yến Tử, em còn trẻ, đời người lại dài như vậy, đi nhầm một bước, chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Nếu em về, liệu còn có thể gặp anh không?” Người đàn ông dãi gió dầm mưa nghe thấy thế thì sững sờ một lúc, cúi đầu xuống, khe khẽ cười. “… Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” *** Thể loại: Hiện đại thực tế, nam khuyết tật - nữ sinh viên, thâm tình, HE. Độ dài: 58 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------- #LTS: Đứng ở góc nhìn cá nhân, tôi cảm thấy đây là một câu chuyện nhân văn. Nhưng để độc giả có thể cảm nhận được từng ý nghĩa hoàn chỉnh trong đó, tác giả đã mài đi tất cả gai nhọn của nhân vật một cách vô cùng cứng rắn.  Nữ chính trong câu chuyện có một hoàn cảnh tận cùng khắc nghiệt, dường như tất cả những bất hạnh nhất của đời người đều trút lên đôi vai thiếu nữ tuổi 20 ấy. Cho nên, trong cuộc đời không khác gì một bãi ph** của cô ấy, đã có lúc cô ấy chạm vào ranh giới của đạo đức.  Tôi không đồng tình, cũng không phán xét, chỉ muốn nhắn nhủ với các bạn một điều rằng, nếu các bạn thuộc team “sống hường” thì xin đừng đọc. Còn nếu các bạn có trái tim đủ khỏe, thì sau khi đọc xong rồi, chỉ xin các bạn hãy nhìn vào mặt tích cực nhất mà tác giả muốn nói đến, hãy để cho cô gái bất hạnh ấy một cơ hội để sống một cuộc đời thực sự. Cô gái ấy là Thái Đường Yến. _______ Đêm bán thân đầu tiên của Thái Đường Yến, là do Thường Minh mua. Cô có nên cảm tạ ông trời thương xót vì ít ra anh không phải là một tên biến thái thích bạo lực hay không? Hỏi câu này, trong lòng cười một tiếng tự giễu. Cô có lựa chọn sao? Thái Đường Yến đỗ đại học, nhưng không có tiền. Đúng hơn là cô không có gì cả, ngoài một người bố dượng nhu nhược, một người mẹ đang điều trị ung thư, một người anh khác cha khác mẹ nghiện cờ bạc và một tương lai tối đen phía trước. À mà không, cô làm gì có tương lai. Sau lần đó, Thường Minh đưa cho cô một sợi dây, kéo cô vào cuộc sống của anh. Đừng vội mừng cho Yến tử, chẳng qua là vì anh không quên được người cũ, nên mới hứng thú với gương mặt hao hao giống người ta của cô mà thôi. Không sao, giao dịch thôi mà. Dù Thường Minh bao nuôi cô vì lý do gì, thì cái cô nghĩ đến cũng chỉ là tiền mà thôi.  Chính vì sự liên kết giữa họ là tiền, Thường Minh kiếm được tiêu được, cho nên chỉ sau một thời gian ngắn, đường ai nấy đi. Nhưng mà, Yến tử không muốn quay lại con đường ấy nữa. Dù cô rất sợ những trận đòn của thằng anh trai đốn mạt ấy, nhưng cho đến lúc này, người đã chạm vào cô chỉ có duy nhất Thường Minh mà thôi. Cô tự an ủi, mình vẫn còn giới hạn, mình vẫn có thể quay đầu. Yến tử đi tìm công việc khác, ít tiền nhưng sạch sẽ. Những tưởng sẽ chẳng thể nào gặp lại nhau nữa, nhưng thế mà lại gặp. Lần này là cô cứu anh. Thường Minh bị cướp, suýt chút nữa mất mạng. Yến tử nhỏ bé sợ sệt thế mà lại cưu mang anh. Cô phát giác bí mật mà anh vẫn luôn xem là nỗi nhục nhã của chính mình,  Thường Minh bị cụt chân. Thì ra tính khí quái đản của anh chính là từ đây mà ra. Có điều, Yến tử không quan tâm lắm, cô không ghê tởm, không xa lánh, chỉ xem anh là một người bệnh để chăm sóc. Vậy là lại ở cùng nhau.  Nhưng lần này không mang tính chất giao dịch, mà lại thêm một phần tình cảm. Thường Minh lớn hơn Yến tử tám, chín tuổi gì đó, là một người đàn ông trưởng thành và trải đời. Anh nhanh chóng nhận ra, cô gái nhỏ này không phải là kiểu tính cách dửng dưng, mà chính là một kiểu khép kín bởi hoàn cảnh. Cô lo sợ với mọi thứ xung quanh, nhưng lại vô cùng kiên cường chống đỡ. Lẽ ra Thường Minh đã có thể giúp cô, nhưng anh lại do dự không hiểu rõ chính mình. Thế là vuột mất.  Yến tử biết tình cảm của mình, nhưng không dám nhìn thẳng vào nội tâm. Cô lấy tư cách gì để thích người ta? Thế nên, cứ an phận quay về cuộc sống tối đen của mình thì hơn. Nhưng an phận đâu có nghĩa là được yên ổn. Nếu có trách, thì trách mẹ cô đã sinh ra một đống phân như cô mà thôi. Còn có số phận nào bi thương hơn cô không? Là con rơi không được thừa nhận, cha ruột là giáo sư mà một đồng học phí cũng không muốn cho mượn, mẹ ruột không trút giận lên ai được thì đánh cô, anh trai thông đồng với người bạn thân lừa cô đi làm gái, khi bị phát hiện còn bán cô thêm lần nữa.  Cuộc đời Thái Đường Yến là như vậy đó. Cho nên đến sau này, lúc Thường Minh hỏi cô vì sao lại chấp nhận lời tỏ tình của anh, cô bé nói: “ Bởi vì anh không đánh em.” Đau đến nhói lòng. Một cô gái còn rất trẻ, bọc mình lại trong những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại dạy cho Thường Minh cách chấp nhận hiện thực. Cô nói, nếu anh dám nhìn thẳng vào khiếm khuyết của anh không oán không thán nữa, em sẽ đối diện với tình cảm của chính mình. Họ lại lần nữa ở bên nhau. Rồi cũng dần dần tháo gỡ được những khúc mắc trong lòng. Tuy rất khó khăn, nhưng cả hai đều cố gắng. Chưa được bao lâu, lại có sóng gió. Những sự việc xưa cũ, liên quan đến tai nạn của anh, liên quan đến mối tình đơn phương có gương mặt giống cô, liên quan đến gia thế thực sự của cô, tất cả được phơi bày như những vết sẹo xấu xí sưng tấy mỗi khi trở trời. Không sao cả, lâu dần thì sẽ quen thôi. Lúc anh đau, em sẽ ở bên cạnh an ủi anh. Lúc em đau, anh sẽ ôm em vào lòng. Chúng ta cùng nhau vượt qua, được không? Thường Minh và Yến tử giống như hai người ở dưới nước hô hấp cho nhau vậy. Anh biết bơi, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên mặt nước lấy không khí rồi lại lặn xuống truyền cho cô, nhưng đó không phải là sống. Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi lặn ngụp như vậy, nhưng điều mà anh muốn làm cho Yến tử còn nhiều hơn thế. Anh muốn cô có một cuộc đời thực sự, không phụ thuộc, không hèn mọn như bây giờ. Nên anh để cô đi. Thường Minh dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy cô lên khỏi mặt nước. Anh đem tất cả gia sản mình kiếm được cho cô đi du học. Giống như bạn thân anh nói, cậu điên rồi, làm thế vì một đứa con gái có đáng không? Thường Minh không biết. Anh cũng không dám xác nhận để cô đi rồi thì có tìm lại được không, nhưng ít ra đây chính là chuyện mà anh muốn làm cho cô nhất. Con người phải có kiến thức, nhất là phụ nữ. Để không ai coi thường, không ai bắt nạt. Đây chính là giá trị nhân văn. “Yến tử, đời người dài như thế, nếu đi nhầm một bước thì cũng chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Thường Minh, lúc em về liệu còn có thể gặp anh không?” “... Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” Thường Minh, con đường này là anh trải cho em, dù cho có khó đi cỡ nào em cũng sẽ đi hết. Rồi quay về bên anh. _______ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Ám Yến của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.
Từ Từ Suy Lý - Dực Tô Thức Qủy
Nữ chính Từ Hoãn Hoãn là chuyên gia phát hiện nói dối, cố vấn của đội Hình sự. Một người con gái xinh đẹp và hơi “ngốc” Nam chính Từ Tĩnh là chuyên gia pháp y , bạn cùng trường với nữ chính, thích nữ chính nhưng nữ chính lại “ngốc” đến mức không hề hay biết gì. Câu chuyện xoay quanh những vụ án và tình cảm nam chính dành cho nữ chính, anh này best thâm tình nhé mọi người. Đoạn đầu thì các vụ án khá đơn giản, giải quyết nhanh gọn nhưng thật ra chúng đều có một sự liên kết với nhau nhất định, càng về sau thì các vụ án càng gay cấn và phức tạp hơn. *** VĂN ÁN 1 Là một pháp y, so với người sống, anh chỉ nguyện tin tưởng thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu. Là một chuyên gia trắc hoang*, cho dù nhìn thấu vô số lời nói dối, cô vẫn luôn tin rằng trên cõi đời này vẫn còn lời nói thật. Từ Hoãn Hoãn: Nếu như em và thi thể cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Từ Tĩnh: Tẻ nhạt ... *liếc một cái* ... Em! Từ Hoãn Hoãn: Thật sao? Từ Tĩnh: Thật, bởi ... dù gì cuối cùng thi thể cũng tự nổi lên! Từ Hoãn Hoãn: ... *trắc hoang: trắc nghiệm nói dối *** VĂN ÁN 2 Là một chuyên gia trắc hoang, Từ Hoãn Hoãn bình thường chỉ làm ba việc: Viết tiểu thuyết, trắc hoang và ăn mì. Sau khi gặp Từ Tĩnh, cô quen ăn chực bữa tối nhà nam thần. Ăn chực một hồi liền phát hiện ... 'Ồ? Có phải nam thần coi trọng cô?' Là pháp y, Từ Tĩnh làm ba việc nhiều nhất: nghiệm thi, nấu cơm và cho mèo ăn. Sau khi gặp Từ Tĩnh, anh nấu nhiều hơn một người ăn. Nhìn cô ăn, anh liền quyết định nhốt cô về nhà. Mời các bạn đón đọc Từ Từ Suy Lý của tác giả Dực Tô Thức Qủy.
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Giới Mạt
Nàng là thế gia y học hèn mọn phế tài xấu nữ, bị người khinh mạt. Hắn lại là Vương gia tôn quý nhất Thiên Ninh Quốc, vạn chúng ủng hộ, quyền khuynh thiên hạ!  Ngày đại hôn, kiệu hoa lâm môn, cửa Tần Vương phủ đóng chặt, ném ra một câu "Ngày mai lại đến".  Nàng lẻ loi một mình, đạp lên tự tôn từng bước một bước vào đại môn Vương phủ...... Không nghĩ tới: Phế tài xấu nữ thật ra lại là tuyệt sắc thiên tài độc y! Đêm tân hôn cứu thích khách, nàng trị thương xong lại cam đoan: "Đại ca, ngươi chạy nhanh đi thôi, ta sẽ không tố giác ngươi." Ai ngờ thích khách lại nói: "Đêm động phòng hoa chúc, ngươi muốn bổn vương đi nơi nào?" *** Tứ bình bát ổn xe ngựa to bay nhanh đứng lên, một chút đều không lắc lư, nếu như không phải là nghe được phong thanh, Hàn Vân Tịch còn không biết xe ngựa chạy mau như vậy chứ. Trong xe ngựa chỉ nàng cùng Long Phi Dạ, nàng lên xe đến nay, Long Phi Dạ liền chỉ liếc nhìn nàng một cái mà thôi, cái gì cũng chưa nói liền lại nhắm mắt. Hàn Vân Tịch trời sinh gan lớn, coi như khắp nơi Hoàng Đế trước mặt, nàng cũng dám tranh cãi, nhưng là, không biết tại sao, đối mặt người này lạnh giá, nàng tổng hội nhút nhát. Vốn muốn hỏi một câu hắn xà cốc sự tình, thấy hắn nhắm hai mắt, nàng liền không có hỏi, bất tri bất giác, sợ hãi quan sát hắn tới. Hắn ngũ quan giống như là Thượng Thiên đặc biệt điêu khắc ra, hẹp mắt, mũi cao, môi mỏng, hoàn mỹ được không sơ hở nào để tấn công. Hàn Vân Tịch cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, trên cái thế giới này sẽ tồn ở lạnh lùng như vậy nam nhân, cho dù là an tĩnh thời điểm, cả người trên dưới cũng tản mát ra một cỗ cự người ngoài ngàn dặm lạnh giá , khiến cho người tự giác xa lánh. ... Mời các bạn đón đọc Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi của tác giả Giới Mạt.