Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu

Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là “Khoảng cách xa nhất trên thế giới”. Cha mất, toàn bộ tài sản đều bị chiếm mất, một tai nạn ly kỳ đã xảy ra với cô, nhưng trong chính quãng thời gian u ám đau khổ nhất đó, người đàn ông duy nhất đã từng chăm sóc yêu thương cô tha thiết lại lựa chọn kết hôn cùng một người phụ nữ khác. Người đàn ông  đã cứu cô lại nói với cô: “Cô cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô ư? Hẳn cô biết rất rõ, tôi hận cô đến chết.” Đúng vậy, người đàn ông đó thật sự rất hận cô, vì người con gái anh yêu thương nhất đã vì cô mà chết. Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Còn với riêng cô, cô chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn. Giang Lục Nhân: Đối với em, khoảng cách xa nhất trên thế gian chính là  - chúng ta không thể đến gần bên nhau. Kỷ Niệm Hi: thực tế cho ta biết, trên thế gian làm gì có nhiều bi kịch đến thế, ai cũng sẽ có cơ hội để gặp người tiếp theo, chỉ cần ta nguyện ý. Bi kịch chỉ là khi, chính bản thân ta không muốn thoát khỏi khúc nhạc bi thuơng đó. *** Năm nay con lên mười hai tuổi, là con gái duy nhất của Kỷ gia, con rất may mắn được sinh trong gia đình mình và trở thành công chúa đáng yêu được cả nhà nâng niu, chiều chuộng. Đương nhiên, cũng có lúc con làm sai một vài chuyện gì đó, mọi người trong nhà cũng sẽ dạy dỗ con. Tính tình của cha và mẹ con cũng rất tốt, rất hiền hòa nhé, chính vì tính tình cha con tốt như vậy, nên con luôn thắc mắc không hiểu cha con bị biến dị gen đến mức nào, bởi vì tính tình cảu bà nội con chẳng vui chút nào. Con cũng từng hỏi cha con rằng cha có phải là con ruột hay là con riêng của ông nội bên ngoài vậy, sao cha chẳng giống tính bà nội chút nào. Cha con cốc một cái rõ đau vào đầu con, rồi cau có trả lời: “ Làm gì có khả năng đó chứ? Nếu thật như vậy thì bà nội sẽ thẳng tay tiêu diệt ông nội con ngay lập tức.” Đấy, nhìn xem, rõ ràng tính tình bà nội con chẳng tốt chút nào. Thật ra ông nội rất thương con, ông luôn ôm con vào lòng, rồi ông ngước nhìn bầu trời đầy sao. Con chẳng biết ở trên đó có gì đẹp, nhưng ông nội ôm con và đứng lặng yên, ông nói: “Con hãy ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chúng thật đẹp biết bao.” Con ghét một vài thứ, trong đó có tên của con, nghe thật là tầm thường, thật may là ông nội đã từng nói đến khi nào lớn con có thể đến cục dân chính để đổi tên sau. Ông bà nội cứ suốt ngày cãi nhau thôi, hai ông bà chẳng bao giờ hòa thuận, nhưng chỉ om sòm một lát rồi trở lại vui vẻ bình thường. Bà nội rất là ích kỷ, từ hồi con sinh ra, ít nhất không chỉ một lần bà nhắc đến tên một người phụ nữ khác, nhắc đi nhắc lại rằng bà ấy đã từng thân thiết với ông nội đến mức nào. Con từng hỏi cha con rằng có phải hồi trẻ ông nội cực kỳ phong độ hay không, nên đến già rồi mà vẫn hấp dẫn phụ nữ đến vậy? Cha con lại cốc con một cái, cha con hỏi con rằng có phải dạo này trẻ con đều không biết chuyên tâm như vậy không? Chuyên tâm vào việc gì thì cha con laih chẳng thèm nói, nên con rầu rĩ không vui cả một ngày, các bạn cùng lớp thường bàn tán rằng con trai lúc nhỏ mà đẹp trai, đến khi lớn lên đều xấu xí hết, hẳn ông nội hồi trẻ cũng xấu xấu thôi nhỉ. Ông nội sống trong một biệt thự nhỏ khác, ông nội rất ít khi đưa mọi người vào đấy, duy nhất có một lần nghe nói vì trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, nên ông nội mới cho mọi người vào. Con lén vào xem, thì ra đó chỉ là một biệt thự cổ cũ xì, nhưng thoạt nhìn cũng khá thoải mái. Bà nội thì rất ghét chỗ đó, theo như con suy đoán, hẳn là vì nơi này trước đây ông nội dành để “kim ốc tàng kiều”. Cho nên khi con đột nhật trái phép vào trong, bên trong không hề giống trong tưởng tượng của con chút nào, hoàn toàn giống như là các biệt thự khác, và ông nội cũng không hề đề phòng hay khóa cửa. Nhưng con đã phát hiện trong phòng có cất giữ một bức ảnh của một cô gái vô cùng dễ thương, đến mãi sau này con mới biết rằng cô gái đó phải gọi là đầy khí chất. Đương nhiên, con khẳng định là bà bà nội con vẫn xinh đẹp hơn nhiều, con đã từng lén xem ảnh bà nội hồi trẻ, nhưng chỉ có một vài cái, mà cái ảnh nào cũng chỉ chụp mỗi mình bà nội. Vì ông nội rất ghét chụp ảnh, mà tính ông lại hay phá thối, có lần con chụp ảnh ông, ông còn xóa ảnh trong máy con đi, đúng là đồ xấu tính. Cha và mẹ lúc nào cũng nói ông nội nuông chiều con, nhưng con vẫn thấy rất nể sợ ông, bởi vì mỗi lần ông dạy dỗ cha con, cha con chỉ dám đứng gật đầu như học sinh tiểu học. Con không dám khoe ảnh con chụp cha con lúc ấy cho cha xem, con chỉ dám vụng trộm xem và dấu đi thôi. Cha sẽ đánh cho con một trận mất, nên mỗi lần mắc lỗi con sẽ cực kỳ sợ cha, con sợ cha phạt lắm lắm. Thế nhưng sau này con đã tìm ra quy luật, con làm gì cũng không sợ hết nữa. Lần trước vì con ham chơi, nên làm rơi cái bình hoa từ thời nhà Thanh của ông nội xuống đất, lúc đấy con sợ đến run người, nhưng ngay lập tức trong đầu vội tìm lí do, tuy con không cố ý, con thật sự không cố ý, nhưng chắc ông nội không tin đâu. Cho nên lúc ông nội trầm mặt nhìn con, con mới to gan nói: “Là do bà nội làm rơi đấy chứ.” Ông nội cau mày rất lâu, ông vẫn chỉ con. Biểu hiện của con thật vô tội. Cuối cùng ông nội không thèm nói gì, hiên ngang bỏ đi, cha con xoa đầu con, cười và nói: “Con nhóc này càng ngày càng thông minh.” Mãi sau này con mới biết, không phải vì ông nội không đoán ra chính con làm vỡ bình hoa của ông, mà vì ông không dám đến tìm chứng cứ của bà nội. Vì chắc chắn đến lúc đó bà nội sẽ nói với ông rằng: “Cái bình của ông giá trị thế cơ à, còn quý giá hơn cả tôi cơ đấy?” Bà nội còn lười thừa nhận và phủ nhận nữa cơ. Cha nói rằng cái bình hoa đó trị giá có thể nuôi con cơm no áo ấm cả một đời , nhưng qua lời bà nội thì nó chỉ thành một cái bình vỡ, mà quan trọng nhất là ông nội chẳng bao giờ dám phản đối. Sau đó ông nội thường ôm mấy cái bình hoa bảo bối cất lên lầu, nghiêm cấm con được lên dó, nhưng ông vẫn không dám cấm bà nội, nên ông nói dối bà rằng trên lầu rất nhiều chuột, vì bà nội sợ loại động vật này nhất. Mỗi ngày ông bà nội phải cãi nhau ít nhất một trận, nguyên nhân vì có lúc bà nội chê quần áo ông mặc thật xấu, có khi vì ông ngủ hư quấy rầy bà, hoặc có chuyện hay ho mà ông không chịu gọi bà tham gia. Dù sao mỗi lần ông bà cãi nhau, con sẽ đứng bên cạnh xem thật vui vẻ. Bà nội nói: “ Xương sống và thắt lưng tôi đều bị ông làm hỏng.” Ông nội nói: “ Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Bà nội nói: “ Vì ông ngủ chiếm chỗ chình ình, nên tôi mới bị rơi xuống góc giường, nên chẳng bao giờ được ngủ ngon.” Ông nội nói: “ Này bà đừng có vu oan giá họa cho tôi nhé, chính bà nửa đêm đạp chăn, tôi còn tốt bụng đắp lại cho bà đấy.” Bà nội nói:” Ai chẳng biết đêm nào ông cũng ngủ say như lợn chết, lại còn đắp chăn, ông nằm mơ đắp chăn cho ai thế?” Ông nội nói: “Mấy trăm năm nay tôi đều không nằm mơ, bà đừng vu khống nhé.” Bà nội nói: “ A, lộ rồi nhé, ông sống được mấy trăm năm rồi? Ban ngay ban mặt mà giấu đầu lòi đuôi, ông đúng là đồ có vấn đề về nhân phẩm. Ông nội nói: “Bà lại gán tội cho người khác.” Bà nội nói; “Ông đến chết cũng không chịu hối cải.” Ông nội nói: “ Tôi hoàn toàn trong sạch.” Bà nội nói: “Nếu thế thì trên đời này còn gì đen tối nữa.” Ông nội nói: “Vậy thì đầu óc bà cũng đen tối nốt.” Bà nội nói: “ Kể cả thế thì vẫn trong sáng hơn ông nhiều.” … Sau mỗi trận tranh cãi như vậy, cũng chẳng phân biệt được ai thắng ai thua, cũng chẳng ai có thể hiểu nổi trọng tâm là gì. Con lại càng ngạc nhiên, sao ông bà lúc nào cũng cãi vã như vậy lại có thể luôn ở bên cạnh nhau chứ, không biết có phải ngày xưa hai ông bà cưới nhau vì xem mắt hoặc là một cuộc hôn nhân giao dịch hay không nữa, nhưng cha con đã nói cho con biết rằng hồi xưa mọi người trong nhà rất hắt hủi ông nội con. Con thấy vậy thì đúng rồi, chắc chắn bà nội có nhiều tiền hơn ông nội đúng không. Cha con lại kể rằng ông nội cực kỳ giàu có. Con thấy cực kỳ kỳ cục. Sau đó ông nội từng lén kể với con, rất lén lút, là ông bà nội cùng nhau bỏ trốn đấy. Sự thật này làm con mất bình tĩnh rất lâu, trời ạ, nếu vậy đánh chết con cũng không thèm bỏ trốn đâu. Bởi vì con thích cuộc sống giống như cha mẹ con hơn nhiều, họ chẳng bao giờ to tiếng, hơn nữa còn rất thoải mái. Chỉ cần cha con đưa mắt, mẹ con đã hiểu cha muốn gì, cha mẹ con cực kỳ ăn ý. Mẹ con luôn thích cười, mẹ vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, còn cha con cũng rất đẹp trai phong độ nhé. Nếu quan sát kỹ, cha con khá giống ông nội, với điều kiện là phải bỏ hết những nếp nhăn trên mặt ông đi nhé. Thực tế chứng minh, một người đàn ông dù có kiệt suất đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc bối rối. Ông nội con hồi còn trẻ cũng rất phong độ nhé, con được cha con cho xem một cái ảnh của ông do cha lén cất giấu, lúc đó con còn không kìm nén nổi mà lấy tay chọc chọc vài cái, ôi khuôn mặt này không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đẹp đây, trách sao bà nội lại chẳng có cảm giác an toàn. Bà nội con rất thích đi du lịch, nên cả nhà thường cùng đi với bà vì sức khỏe bà không còn tốt nữa. Cả nhà con phải đi rất chậm, rất rất chậm để chờ hai ông bà. Thật ra, chỉ có mỗi bà nội là chậm chạp thôi, nhưng ông nội đều đi hai bước lại đứng lại chờ một bước, cực kỳ kiên nhẫn. Đương nhiên là bà nội đi sau lưng ông nhưng vẫn mắng ông nội đi nhanh để bỏ rơi bà ở lại. Ông nội sẽ cười ngượng ngượng, sau đó giang tay cẩn thận đỡ bà. Cha con nhìn hai ông bà vài lần rồi cười và nói, không cần chờ ông bà nữa. Vậy là con cứ chầm chậm chạy vài bước rồi quay lại nhìn ông bà nội. Bà nội có vẻ rất mệt, bà ngồi xuống một tảng đá ven đường, trong khi đó ông nội đang đứng bên cạnh không ngừng lấy tay quạt cho bà một cách vội vã. Bà nội vẫn cứ mệt mãi, ông nội không muốn để con động vào bà, ông lúc nào cũng chê con nghịch ngợm nên làm phiền bà nội nghỉ ngơi. Bà nghỉ mãi mới đỡ, ông nắm lấy tay bà, bước từng bước thật chậm. Ông bà cứ bước chậm thật chậm như vậy, ông luôn cẩn thận đỡ bà khỏi ngã. Đến sườn núi, ông tìm thấy một cành cây mảnh, ông chống một cành, bà chống một cành, họ cứ thong thả dạo bước trên sườn núi. Ông cứ bước được ba bước lại xoay sang nhìn bà, ông cứ luôn liên tục như vậy, mặc dù ông vốn là người không kiên nhẫn nhưng suốt dọc con đường núi ông vẫn luôn duy trì động tác này. Cuối cùng, con đuổi theo cha con, con hỏi cha vì sao ông nội chẳng bao giờ chịu trách mắng bà nội, sao ngày nào ông cũng để bà bắt nạt ông. Cha mẹ con đều nở nụ cười. Mẹ ôm con vào lòng và nói: “Con bé ngốc nghếch này, ông nội con sao có thể bỏ lại bà được chứ?” Thế nhưng, sau chuyến leo núi đó, ông bà nội chẳng bao giờ cãi nhau nữa, dù bà nội nói gì, ông cũng chỉ trả lời bà “Bà nói hoàn toàn đúng.”, “Lời của bà là tuyệt đối.”, “Ừ, đúng vậy.” ngoài ra không còn câu nào khác. Biểu hiện của ông chẳng hề có chút phong độ đàn ông nào hết, hình tượng ông nội cao vời vợi đã bị đạp đến tận phương trời xa lắc nào rồi. Dạo này sức khỏe của bà không được tốt lắm, ngày nào bác sĩ riêng cũng phải đến nhà khám bệnh cho bà, nhưng mấy ngày nay bác sĩ thường xuyên túc trực tại phòng bà, thậm chí còn có rất nhiều bác sĩ khác ở lại. Sắc mặt của bà càng ngày càng kém, khi con vào thăm bà, bà cười và nói với con: “ Sau này không được làm ông nội nổi giận nữa đâu nhé, bởi vì bà bà nội không giúp được con nữa đâu, biết không?” Con gật đầu “Bà nội là tốt nhất, ông nội chẳng tốt chút nào.” Bà nội cười, bà đưa bà tay gày gò chỉ còn lại lớp xương và da nhăn nhúm vuốt ve khuôn mặt con “Sao lại dám gạt bà, lần trước con còn ngồi ngoan ngoãn để ông đưa con đi ăn mà.” Con bĩu môi: “ Nhưng ông cũng lén đưa bà đi ăn đấy thôi, ông cứ tưởng con không biết, thật ra con đều biết hết nhé.” Bà nội cười “Cháu yêu của bà giỏi lắm, chuyện trong nhà chẳng có gì là cháu không biết hết.” Sau khi sức khỏe của bà yếu dần, ông nội dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả mấy cái bình hoa bảo bối ông cũng chẳng thèm nhìn tới. Cả ngày ông đều chỉ ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay bà, cứ thủ thỉ kể lại những mẩu chuyện cũ suốt cả ngày đêm. Ông càng ngày càng gày hơn, sắc mặt cũng càng kém dần. Cha và mẹ con đều an ủi ông nhưng ông nhất định không chịu rời đi, ông vẫn luôn nắm tay bà như thể nếu ông buông ra sẽ không bao giờ nắm được nữa. Cuối cùng đến một đêm nào đó, bác sĩ gọi cả nhà đến nhìn mặt bà nội lần cuối. Cha và mẹ vừa nghe vậy thì khóc suốt, con cũng rất đau lòng, nhưng con không hề khóc, trong lòng con cũng buồn bực nhưng con cũng không biết cảm giác của mình là như thế nào. Đến tận lúc bà nhắm mắt xuôi tay, ông nội vẫn nắm chặt bàn tay bà. Khuôn mặt bà nội trở nên tím tái hơn so với mọi ngày, bà nhìn ông: “Nếu tôi không thể tỉnh dậy được nữa, vậy ông hãy đến bên bà ấy.” Khuôn mặt ông nội ngây dại nhìn bà: “Bà mà chấp nhận thua à? Bà luôn nói rằng bà sẽ không bao giờ thua mà.” Bà nội cười, bà nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước, ông đã từng ngồi trước mặt bà và đánh giá về một phụ nữ khác rằng “ Tôi thật lòng yêu thương cô ấy.”, lúc đó bà cảm thấy trong lòng thật chua xót. Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi bà, bà định rút tay ra khỏi tay ông, nhưng ông đã rất nhanh tay nắm lại, bà không làm gì khác được, đành thôi giãy dụa: “Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, tôi muốn nhắm mắt lại.” Ông nội lắc đầu: “ Đừng, bà sẽ không mệt nữa đâu, bà rất mạnh mẽ, một khi chưa nghe thấy đáp án của tôi bà nhất định chưa thể nhắm mắt, tôi biết, tôi rất hiểu bà.” Bà dí tay lên mặt ông: “Nói với tôi, tôi có phải là người ông yêu nhất không?” Ông vội vàng mím môi, bà chầm chậm nở nụ cười: “ Tôi hiểu được mà.” Con không thể lí giải được nụ cười đó của bà, nhưng con chỉ cảm thấy bà rất am tường và thỏai mái. Ông nội vẫn nhìn bà, cho đến khi bàn tay bà buông thong, lúc ấy con mới nghe thấy ông nói “Tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết.” Cha và mẹ con đều khóc, nhưng ông nội lại không khóc, cũng không để bất kì ai lại gần bà. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Ông nội không hề rời khỏi vị trí nửa bước, không biết ông đang nghĩ gì. Con đến bên ông, ông vẫy tay và cười với con: “Nếu như một ngày nào đó ông nội có bề gì, dù không hợp táng cùng bà, nhưng nhất định phải chôn ông cạnh bên bà, để ông và bà lại được ở bên nhau.” Con nhìn ông: “ Ông đừng làm con sợ.” Ông nội dường như không nghe thấy được lời con nói, ông lẩm nhẩm với một nơi xa xôi nào đó: “Bà ấy là người rất đa nghi, bà ấy nói rằng nếu hợp táng với ta, bà ấy sẽ phải chịu thiệt thòi, ta chẳng thể bù đắp cho bà ấy, cả cuộc đời này ta có lỗi với bà ấy.” Ông trông giữ bên cạnh bà suốt một ngày một đêm, đếm ngày hôm sau ông mới cho phép cha con tiến hành lo thu xếp hậu sự cho bà. Cha và mẹ con đều rất lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông cứ mãi buồn bực trong lòng. Nhưng ông vẫn ăn ngon ngủ tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt ông cũng đã tốt hơn rất nhiều. Thấy ông nội như vậy, cha con dần dần cũng yên tâm hơn. Ngày tang lễ của bà nội, cha và mẹ con đều khóc rất thảm thiết, nhưng ông nội vẫn không hề khóc. Hơn thế, thoạt nhìn ông tỏ ra không hề đau buồn, không hề khổ sở. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ông nội vẫn cư xử rất bình thường. Vào ngày rằm hôm đó, khi ánh trăng sáng vằng vặc tỏa khắp vườn, ông nội ôm con thật chặt, khiến con hơi đau. “Con nhìn xem, bầu trời sao thật đẹp.” Con nhìn ông “Bầu trời vẫn vậy mà, ngày nào chẳng như nhau.” Ông nội cười: “Không giống nhau, ngày nào bầu trời cũng đều thay đổi, con không hiểu được đâu.” Con đúng là không hiểu, nên con chẳng nói gì hết. Ngày hôm đó trời trở lạnh, con nằm trong lòng ông nội, nghe ông kể chuyện xưa. Con mơ mơ màng màng nghe thấy lời ông thầm thì bên tai: “ Những ngôi sao nhỏ…” Con cười ngốc nghếch, sao lại gọi tên con như vậy, thật đáng ghét. Mãi cho đến khi bàn tay ông buông xuống trên khuôn mặt con. “Ông nội, ông nội ơi…” Ông nội cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh lại, ông sẽ không bao giờ cười với con, ông cũng không kể chuyện cho con nghe nữa. Con khóc ầm ĩ, con không tin ông nội chẳng nói lời nào với con đã ra đi như vậy, ông còn chưa chào từ biệt con mà. Bác sĩ chỉ còn nói với cha mẹ con “Xin chia buồn cùng gia đình.” Con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Đôi mắt cha con đỏ, cha nói : “Hôm nay là sinh nhật của bà nội con.” Ông nội đã nhận lời với bà nội con, năm nay ông nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bà, và ông đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cha nhanh chóng lo liệu hậu sự cho ông nội, ông được chôn cất ngay trước phần mộ của bà. Cha con nói rằng chính ông đã chọn lựa vị trí đó, gió sẽ thổi đến phần mộ của ông trước, mưa cũng chảy xuống phần mộ của ông trước rồi mới đến chỗ bà. Con đứng trước phần mộ của ông bà nội, con nhìn hai người, giống như ngày ấy khi hai bà vẫn dạo bộ bên sườn núi, ông nhặt một cành cây để đỡ cho bà, ông cứ đi hai bước lại quay dầu nhìn bà, ông chưa từng quên, cũng chưa bao giờ oán trách, ông chỉ bước từng bước, đi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Con quay lại và nhìn thấy một bà lão rất lạ, bà không ngừng khóc, nhưng không thành tiếng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt bà. “Bà ơi, bà sao vậy?” Con tiến lại đưa bà một chiếc khăn tay. Bà từ trên cao nhìn xuống đánh giá con: “ Cháu là..” “ Cháu là cháu gái rượu của hai ông bà.” Con chỉ vào hai phần mộ. Bà nhìn con: “ Cháu tên gì?” Cha con từng dặn dò con không được nói tên mình với người lạ: “Nhũ danh của cháu là Sao ạ.” Bà sửng sốt, lập tức nhắm chặt mắt., đến khi mở ra, trong đôi mắt ngập nước lại đầy ý cười. “Hẳn ông nội con thực sự rất yêu thương con.” Bà quay người định đi, con nhìn theo bóng dáng bà, con vội đuổi theo, huơ huơ tấm ảnh : “Đây có phải là bà không ạ?” Bà ngạc nhiên nhìn tấm ảnh: “Sao con lại có bức ảnh này?” “Con cảm thấy đó là bà.” Bà vuốt ve tấm ảnh, lật sang mặt sau. Trên đó có viết: Nếu không mắt đi sẽ mãi mãi không học được bài học của sự quý trọng. Xin cảm ơn. Đó là bút tích của ông nội. Bà nhìn con: “ Cháu đúng là một đứa trẻ thông minh, rất giống bà nội cháu đấy.” Con chỉ im lặng nhìn bà. Bà gạt đi những giọt lệ trên mặt: “Hóa ra không phải ai cũng lẽ luôn đứng yên tại chỗ để chờ đợi, mọi thứ đều cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, cần có duyên phận, cần vận may, còn bà lại chẳng có được cái phúc đó.” “Bà ơi, bà đừng khóc.” “Bà không khóc, bà chỉ nghĩ đến người con do bà sinh ra thôi.” “Nhưng hẳn là rất khổ sở.” “Đúng vậy, rất khó chịu.” ….. Rất nhiều năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp đại học và dẫn bạn trai về nhà. Tôi kể lại cho bạn trai tôi nghe câu chuyện của ông bà nội, anh ấy cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất định đòi lên lầu xem những món đồ ông nội đã cất giữ. Thật ra cả nhà tôi rất ít khi lên lầu của ông nội, vì trên đó đặt mã khóa. Khi bạn trai tôi mở cửa ra, tôi rất tò mò : “Sao anh lại mở ra được?” “Em đúng là đồ ngốc. Chắc chắn ông nội em sẽ không đặt những mật khẩu quá phức tạp, nên chắc chắn sẽ khồn phải là những kiểu như 520 hay 1314…, nếu không phải là như vậy, nhất định sẽ là ngày sinh nhật của bà nội em.” Tôi bừng tỉnh. Ở đây thật sự cất giữ rất nhiều đồ của ông nội. Bạn trai tôi nhìn ngó, sau đó ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ấy mở ngăn kéo tủ. Trong ngăn kéo có đặt một cuốn sách rất dày. Anh ấy lấy ra xem. Đó là một cuốn album dày. “Ồ, đây là bà nội em à? Bà thật đẹp.” “Đúng vậy, ai cũng nói trông em rất giống bà nội.” “Vậy nên ông nội em mới yêu thương em như vậy.” Câu nói vô tâm của anh ấy khiến tôi sửng sốt, sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ. Bà nội đúng là vô cùng xinh đẹp. Bạn trai tôi bỗng cười vang: “Ông nội em đúng là mắc bệnh cuồng nhìn trộm, ở đây có biết bao nhiêu là ảnh này.” Tôi cũng ngó nhìn xem, toàn bộ cuốn album đều là ảnh của bà nội, từ ngày còn trẻ đến khi về già, dường như nó đã lưu lại toàn bộ hình ảnh của cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là duyên phận. Trang đầu của quyển album có bút tích của ông: Đây là bí mật sánh cùng thiên địa. Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng, sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn. Bạn trai tôi nhìn tôi: “Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.” Tôi cười: “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.” Bạn trai tôi không đồng ý: “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.” Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé. Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy. ... Mời các bạn đón đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Nguyễn Sênh Lục
Trải qua tuổi thiếu niên nhiều biến cố và chia ly đau đớn, ai còn dám lang thang cùng tình yêu của mình? Nguyên Phi Ngư, cô gái luôn sống trong cuộc sống khổ cực và lạnh nhạt, gặp chàng trai Quan Nhã Dương nổi tiếng, tình yêu dường như là chuyện tất nhiên, cô khao khát được yêu, nhưng không thể nào thoát khỏi sự an bài của số phận. Thời niên thiếu, anh từng nói, anh yêu em đến mức trái tim đau nhói. Bốn năm sau, khi anh nắm tay bạn gái mới nhìn cô biểu diễn dưới nước thì trái tim ai đang đau nhói? Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng lại không chỉ là chuyện của hai người, nên em chỉ muốn mang theo tình yêu của mình, lang thang trong trái tim anh. *** Sau ấn tượng của “Tuổi thanh xuân chôn giấu dưới bụi trần”, tôi hy vọng có thể gặp được một câu chuyện có lực viết tương tự của Nguyễn Sênh Lục. Tuy nhiên tôi gần như thất vọng hoàn toàn, bởi “Lang thang trong trái tim anh” nếu đứng độc lập là một tác phẩm khá, nhưng nếu nói nó cùng tác giả với “Tuổi thanh xuân…”, quả thật là hơi kém cỏi. “Lang thang…” có cấu trúc gần giống với “Tuổi thanh xuân…”, cũng là nhân vật nữ chính gặp lại nam chính, từ đó hồi ức thanh xuân được lần giở, đến cuối cùng thì phơi bày hoàn toàn. Nhưng nếu cách viết này làm tôi bất ngờ ở cuốn “Tuổi thanh xuân…” thì với “Lang thang…”, tôi đã phần nào đoán biết. Hoặc do Nguyễn Sênh Lục đã che giấu không khéo, được 2/3 truyện thì tôi đoán ra hết câu chuyện rồi. Xét về nhân vật, “Lang thang…” ít hơn, vì vậy tuyến truyện cũng đơn giản hơn. Một điểm trùng hợp nữa với “Tuổi thanh xuân…” là trong câu chuyện có “tỉ đệ luyến” với lắm rắm rối không thua kém gì. “Lang thang…” gần như là một thất bại của Nguyễn Sênh Lục, trước nhất vì cái bóng quá lớn của “Tuổi thanh xuân…” Không xét đến cốt truyện, chỉ nói đến hiệu ứng thì cuốn “Lang thang…” không nhận được sự quan tâm bằng. Bên cạnh đó, phần dịch thuật và biên tập còn nhiều sai sót, nhất là đoạn xưng hô anh em – anh chú… lung tung cũng khiến tôi nhiều lần bị mất cảm xúc. Thêm việc cả hai truyện tôi đọc của Nguyễn Sênh Lục đều có cảnh H, nhưng được tả rất chán, hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả. Có vẻ Sênh Lục không muốn xoáy sâu vào nó, nhưng cách viết của cô thì tôi lại không thỏa. Thật ra bài viết này cũng không hẳn là một bài review, chỉ là tôi muốn kể lại một số cảm nhận ngăn ngắn của mình sau khi đọc truyện. Vì lần trước tôi có nói tôi sẽ tìm đọc cuốn này, nên tôi không muốn lờ nó đi. “Lang thang…” kể về câu chuyện của Nguyên Phi Ngư, cô gái sống lớn lên cùng người em không ruột rà máu mủ, Tô Hiểu Bách. Phi Ngư yêu chàng trai lạnh lùng giàu có Quan Nhã Dương, nhưng vì em trai của mình mà họ chia tay nhau. Bốn năm sau, Phi Ngư gặp lại Nhã Dương, lại một lần nữa xoay vòng trong mối quan hệ một bên là người mình yêu, một bên là người mình mắc nợ. Từ đầu đến cuối, độc giả dễ dàng nhận ra tình cảm của các nhân vật, đặc biệt Phi Ngư chỉ yêu mình Nhã Dương thì không có gì hồi hộp và khó đoán biết cái kết thúc cả. Nhân vật Nhã Dương chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngay cả điểm thu hút độc giả là sẽ tìm cách nào để vừa yêu vừa hận, dằn vặt Phi Ngư thì cũng chẳng thấy là bao. Chỉ cần chứng kiến Phi Ngư tinh thần bấn loạn là Nhã Dương quên hết chuyện hận thù, lao vào chăm sóc cho cô. Tần Lạc, cô gái đáng yêu của truyện thì về sau chỉ vài một nguyên nhân bé con mà lao vào chuyện trả thù vớ vẩn. Nguyên nhân đưa đẩy không đủ mạnh để một người lạc quan như Tần Lạc trở nên thay đổi. Mối quan hệ rạn nứt với Phi Ngư đến cuối cũng bị bỏ ngỏ. Còn Hiểu Bách, người tôi những tưởng sẽ gây ấn tượng cũng hiện lên một cách vật vờ, thiện không ra thiện, ác không ra ác. Đoạn trò chuyện cuối cùng của Hiểu Bách và Nhã Dương quá chóng vánh và đơn giản. Tác giả đã gấp rút giải quyết vấn đề bằng cách tống Hiểu Bách sang Nhật cùng lời hẹn ước 3 năm, nhưng 3 năm sau mọi việc cùng bị chín ép bằng vài câu thoại. Thật lòng, dẫu muốn phân tích sâu xa hơn, tôi cũng không biết phải nói cái gì. “Lang thang…” quá đơn giản để bàn bạc nhiều hơn. Ngay cả nhân vật để mình yêu thích cũng không có. Điều vớt vác duy nhất là Quan Quan xuất hiện khá nhiều trong truyện, với dòng thời gian và chuỗi sự kiện tương đối trùng khớp. Quan Quan vẫn là Quan Vi Trần của “Tuổi thanh xuân…”, sẽ dùng vài cách kỳ lạ để chữa tâm lý. Cái tên Tử Nguyệt Vi Trần cũng rất hay. Anh là điểm sáng le lói trong một tác phẩm vụng về, là điều duy nhất níu kéo tôi ráng đọc hết truyện.   Mời các bạn đón đọc Lang Thang Trong Trái Tim Anh của tác giả Nguyễn Sênh Lục.
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Tùng Tô
“Hứa cho em một đời ấm áp” là cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị và kịch tính. Không giống nhiều tiểu thuyết khác với tuyến nhân vật đặc biệt xuất sắc, “Hứa cho em một đời ấm áp” là câu chuyện của những người trẻ tuổi, thành công có, thất bại có, bế tắc có, kiên cường có, hạnh phúc có và bi kịch cũng có. Nữ chính của truyện là một cô gái tài năng, mạnh mẽ, sắc sảo nhưng, như mọi cô gái khác giữa cuộc đời, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối và mong manh. Còn nam chính Bùi Trung Khải, bề ngoài hào hoa, phong lưu, thành công trong sự nghiệp khi còn rất trẻ, nhưng bản thân cũng phải trải qua nhiều vật lộn và mâu thuẫn trong quá khứ và cuộc đời. Bởi thế, độc giả đọc “Hứa cho em một đời ấm áp” đều cảm thấy đây là câu chuyện rất thực, rất đời, giống như đang hiện hữu đâu đây trong cuộc sống. Câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến cuộc đối chọi vừa gay gắt, vừa kỳ thú giữa một gam màu trắng lạnh lẽo – tượng trưng cho nữ nhân vật chính – và màu đen bí ẩn tượng trưng cho nam chính. Với tiết tấu nhanh, bất ngờ và kịch tính, “Hứa cho em một đời ấm áp” chắc chắn sẽ đưa độc giả đi qua vô vàn cảm xúc thăng trầm trước khi đến một cái kết ấm áp cuối cùng. ***  Cố Hứa Ảo - một đứa trẻ mồ côi, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân đã trở thành một phiên dịch viên cao cấp, có địa vị và chỗ đứng trong một công ty có tiếng. Trong một chuyến công tác, cô đã gặp và có “tình một đêm” với Bùi Trung Khải – một tổng giám đốc tài hoa, phong lưu, theo một cách thức đầy kịch tính và đậm chất “bàn tay số phận”. Cố Hứa Ảo dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, đầy lòng tự tôn; nhưng kì thực có một trái tim rất mẫn cảm và yếu đuối. Tạo hóa trêu ngươi đã đẩy Bùi Trung Khải vào cuộc đời cô, làm thay đổi nó, trái tim cô từng bước lỗi nhịp. Cô càng lùi, anh càng tiến. Cô cố né tránh, anh tìm mọi cách giáp mặt, chiếm đoạt cô. Liệu anh và cô có chống lại lực hút mãnh liệt khi con tim yêu bùng cháy? Liệu tiếng gọi tình yêu sẽ neo đậu bến nao? Liệu những uẩn khúc về thân thế của Cố Hứa Ảo và món nợ phong lưu của Bùi Trung Khải có ngăn cách được hai người? *** “Hứa cho em một đời ấm áp” nhận được rất nhiều yêu mến của độc giả: "Chuyện tình của Cố Hứa Ảo – cô gái mồ côi luôn biết vươn lên như cái cây hướng sáng với Bùi Trung Khải – anh chàng giám đốc hào hoa, thanh lịch đã khiến trái tim tôi rung động. Họ vô tình là của nhau, dần dần từng bước tiến lại gần nhau. Họ, cũng có lúc giận hờn, cũng có lúc xa cách, cũng có lúc đau khổ; nhưng vượt lên tất cả là trái tim họ dành cho nhau, luôn hướng về nhau." - Độc giả: Tảo Vân   "Chính tình huống “nhầm phòng”, “nhầm giường” đã khởi đầu cho mối tình của họ. Tình yêu phải chăng không có chỗ dành cho những thứ tầm thường như nhục dục? Nhưng với họ, nó lại bắt đầu từ đó. Cơ thể cô đã khơi gợi đam mê luyến ái trong anh, khiến anh thổn thức, khiến anh theo đuổi. Thật ngưỡng mộ là, sau bao nhiêu thách thức, họ đã chính thức cập bến tình yêu! - Độc giả: Ái Thanh *** Tùng Tô thuộc cung Ma Kết lai Bảo Bình, vốn học và làm về Tài chính. Là người lý tính, hết lòng vì công việc, thích sự tự do vô kỷ luật, tôn thờ tự do giới tính. Thích ngó nghiêng khi đi trên phố, thích được thử những bộ đồ ngộ nghĩnh đáng yêu, thích lặng một mình.   Mời các bạn đón đọc Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp của tác giả Tùng Tô.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà
Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp. Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà. Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành. Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm. Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành? *** Hạnh phúc nằm ở trong lòng bàn tay. Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác. “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa. Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnh phúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng. Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ không bao giờ có được. Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãi tình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và không muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó. Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy. Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây? Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu. Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương. Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn không bao giờ có thể ở bên nhau được. Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa. Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa. Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu” Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi. Vậy nên bọn họ rời xa nhau. Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu. Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tình yêu là như thế nào. Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình yêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng. Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm. Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim. Review Yên Chi Mời các bạn đón đọc Giường Đơn Hay Giường Đôi của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.