Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nam Thành Có Mưa

Độ dài: 21 chương Nhân vật chính: Tống Uyển, Diệp Gia Thụ Thể loại: Hiện đại, ngược, BE * Truyện ngược, có máu chó, nam nữ không sạch sẽ cũng không thuộc tuýp ngoan ngoãn, các bạn cân nhắc kĩ trước khi nhảy hố, tránh nói lời cay đắng. ***   #REVIEW: NAM THÀNH CÓ MƯA Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, BE Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu "Em sẽ khiêu vũ Nếu tôi mời em nhảy một điệu chứ? Em có chạy trốn, Và không bao giờ nhìn lại nữa? Em sẽ khóc, Nếu như em nhìn thấy tôi rơi lệ? Và liệu đêm nay, em có cứu vớt tâm hồn tôi không? Tôi có thể là người hùng của em Tôi có thể làm dịu đi những nỗi đau Tôi sẽ đứng bên em mãi mãi Em có thể lấy đi hơi thở của tôi... Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me crying? And would you save my soul, tonight? I can be your hero, baby. I can kiss away the pain. I will stand by you forever. You can take my breath away." ... Khi đọc cuốn truyện này, và ngay cả khi đã khép lại những dòng chữ cuối cùng, giai điệu, lời và cả hình ảnh MV bài hát Hero của Enrique Iglesias, như một lời nguyện cầu dành cho nam nữ chính, cứ vang vọng mãi trong đầu mình.... "Nam Thành có mưa" là cuốn truyện đầu tiên có sad ending của Minh Khai Dạ Hợp, một tác giả mình khá yêu thích, mà mình đọc. Mặc dù mình không thích những câu chuyện có Sad Ending, nhưng với mình, đây có lẽ cũng không hẳn là một câu chuyện với kết thúc buồn. Vì tuy họ đã chết, nhưng ít nhất họ cũng không phải chịu nỗi đau âm dương cách biệt. Ít nhất họ đã chết với suy nghĩ rằng họ sẽ được ở bên nhau, trong một thế giới khác ít đau khổ hơn. Họ đã chết vì nhau. Vậy nên với mình, kết thúc này, dù có thể nó sad, nhưng nó không bad. Diệp Gia Thụ là một chàng ca sĩ, nhạc sĩ nổi danh trong giới underground, vô cùng tài năng, tự do, phóng khoáng, cho đến khi Trần Tư Dương, người bạn nghệ sĩ, người anh em thân thiết nhất của anh, qua đời. Anh tự nhận mọi trách nhiệm, dù đó thực sự không phải lỗi của anh. Thay bạn chăm sóc và gánh vác người cha già suy sụp vì con trai chết đến ốm liệt giường, đồng nghĩa với những số tiền cố định phải chi trả hàng tháng, cũng đồng nghĩa với việc điều đó khiến anh phải đánh đổi gần hết: âm nhạc, tài năng, sự tự do. Từ bỏ cây đàn ghi ta và cuộc sống vị nghệ thuật. Quay lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền và cuộc sống đầy trách nhiệm như bao nhiêu người bình thường khác. Chấp nhận làm đủ mọi công việc, miễn là kiếm được tiền. Và một trong những công việc đó đã dẫn anh đến với Tống Uyển. Tống Uyển, 17 tuổi mất cha. Ông bị phá sản, tù tội, và trong cơn bi phẫn, tuyệt vọng cùng cực đã tự tử trong tù. Giao lại cho một Tống Uyển chưa thành niên trách nhiệm chăm sóc mẹ và em trai. Một cô gái quen sống trong nhung lụa, chiều chuộng cho đến tận khi 17 tuổi ấy có thể làm được gì, ngoài việc vừa bị dụ dỗ, vừa bị ép buộc trở thành tình nhân cho người đàn ông gần 40 tuổi, giàu có, quyền lực, kẻ vốn đã khao khát sắc đẹp và sức sống thanh xuân của cô từ khi gặp cô năm 15 tuổi. Tống Uyển chấp nhận bẻ đi đôi cánh của mình, trở thành vợ bé cho người đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, có sở thích chiếm hữu và bệnh hoạn về mặt tình dục để bảo đảm cuộc sống và tương lai cho mẹ và người em trai không hiểu chuyện của mình. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cuộc sống với cô từ đó chỉ còn lại một màu xám xịt. Hiện tại, hay tương lai cũng thế. Cô ở bên Đường Khiển Kiêm 8 năm, sống như một cái bóng, như một cô hồn dã quỷ, đợi thời gian trôi đi, ngày như đêm, đêm như ngày. Cho đến khi cô gặp Diệp Gia Thụ. Anh được thuê đến làm lái xe cho cô. Chẳng phải tình yêu sét đánh, cũng không phải do lâu ngày sinh tình. Chỉ là hai tâm hồn vụn vỡ, chẳng còn chút hi vọng vào tương lai bỗng tìm thấy nhau, nhận ra nhau, thấu hiểu nhau và muốn nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Anh đã từng định nhắm mắt làm ngơ trước khốn cảnh của cô, đau khổ của cô, vụn vỡ của cô. Nhưng rồi anh vẫn không ngừng được dang tay ra bảo vệ cô, rồi cưu mang cô khi cô bị bạo hành, chạy trốn rồi bị đuổi cổ khỏi nhà. Vì cô, anh như tìm lại mục đích để lại hạnh phúc. Anh muốn ở bên cô, che chở cho cô. Anh mang cô đi. Anh là đôi cánh cho cô, khiến cô tìm thấy lại ấm áp ngay cả ở nơi chỉ toàn tuyết trắng lạnh lẽo nhất. Bên anh, người thiếu nữ 17 tuổi năm nào bỗng trở lại trong thân hình người đàn bà 25 tuổi, cảm thấy lại được che chở, bảo vệ và an toàn như những ngày xa xưa dưới vòng tay của bố.... Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, Đường Khiển Kiêm, gã đàn ông dù có không còn thích thứ đồ gã đã từng vô cùng thèm muốn nữa thì vẫn quyết sẽ giữ nó bên cạnh, đã tìm đến nơi ẩn náu của họ. Diệp Gia Thụ, để bảo vệ tình yêu của hai người, đã quyết định lấy mạng sống của mình ra chơi một ván cược. Anh thắng, cô được tự do. Anh thua, trả giá bằng cái chết....và anh đã cách cánh cửa chiến thắng ấy chỉ một chút, một chút thôi... Khi biết hết chuyện, Tống Uyển đã tự hỏi mình. Cô có xứng đáng để Diệp Gia Thụ làm như thế không? Cô cho là không. Nhưng cô biết, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần!" Tống Uyển đã nghĩ như vậy đó....Rồi Tống Uyển cũng quyết định. Quyết định "đi" theo Diệp Gia Thụ, về với tự do đã từng đánh mất của cô. "Màn đêm tối tăm tĩnh lặng, chân giẫm lên thảm không tạo ra âm thanh. Cửa sổ bên ban công mở tung, cơn gió lùa vào trong vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, không hề do dự trèo lên lan can. Cô muốn cả thế giới một màu đen này, muốn cơn gió cuồng dã, còn muốn cả tự do. Rồi tất cả màn đêm đều đang dâng lên, con đường sáng ngời mở rộng ở nơi sâu nhất trong tầm mắt, làn gió xung quanh cuốn theo hơi thở ẩm ướt tươi mới của mùa xuân nâng đỡ lấy cô, cô như đang sải rộng đôi cánh trắng muốt. Cô đã bay tự do giống một chú chim như thế." "Nam Thành có mưa" gợi cho mình rất nhiều đến những bộ phim Hồng Kông thập niên xưa, với những chuyện tình buồn và đẹp mình vẫn xem ngày bé. Hai con người yêu nhau nhưng lại bị chia cắt bởi ông trùm giàu có và ác độc. Mô típ đúng là không có gì mới. Nhưng nó vẫn đẹp. Theo cách của nó. Văn phong của Minh Khai Dạ Hợp cũng vẫn luôn khiến mình hài lòng. Rất hợp với mạch cảm xúc của nhân vật và màu sắc u ám, cổ xưa của truyện. Thêm vào đó, câu chuyện cũng không dài. Chỉ có hơn 20 chương. Một câu chuyện ngắn đủ cho bạn đọc trong một buổi tối rồi ru mình vào giấc ngủ với những tưởng tượng về sự tự do và hạnh phúc cho cặp nam nữ chính ở một thế giới khác.... Vậy nên, xin được đề cử nó cho một đêm đông lạnh. Cùng với chăn ấm, cùng với đệm êm. Và cùng với bản ballad buồn ngọt ngào Hero của Enrique Iglesias, bài hát mà mình thích nhất của chàng ca sĩ quyến rũ gốc Tây Ban Nha này. *** Màn đêm chỉ độc màu xám tro, ngọn đèn nhỏ màu vàng chợt sáng chợt tối. Căn nhà cũ đứng lặng ở nơi ấy, một màu đen tuyền như giây tiếp theo chiếc miệng sắt sẽ nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn. Diệp Gia Thụ đứng trước cửa quay lưng về phía gió, quấn chặt chiếc áo jacket màu đen trên người. Ngón tay lạnh như băng quẹt mấy cái cuối cùng cũng châm được thuốc. Anh rít mạnh một hơi, rồi hắt xì một cái thật kêu trong cơn gió rét buốt. Mùng mười tháng giêng hôm nay, đang chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Gia Thụ nhận được điện thoại của ông chủ Đường Kiển Khiêm, bảo anh đến đường Phù Dung đón một người. Công việc tài xế là được ông bạn Lão Lưu giới thiệu cho Diệp Gia Thụ. Lão Lưu phải về quê lấy vợ, trước lúc xin nghỉ việc thì đề cử Diệp Gia Thụ. Tuy tuổi đời anh còn trẻ nhưng lái xe rất chắc chắn, hơn nữa miệng lại kín như bưng, không bao giờ để lọt ra ngoài một câu không nên nói. Công việc nhàn nhã, hơn nữa tiền lương Đường Kiển Khiêm trả rất cao, Diệp Gia Thụ thiếu tiền nên không hề do dự mà tiếp nhận món hời của Lão Lưu ngay tắp lự. Trước đây anh đã thử lái hai lần, Đường Kiển Khiêm rất hài lòng, chính thức nhận anh vào. Hút xong một điếu thuốc, Diệp Gia Thụ đẩy cửa ra, mùi thơm trộn lẫn hơi nóng phả vào mặt, trên tầng hai vang lên tiếng lách cách của mạt chược, người phụ nữ cất cao giọng, từng tràng cười giòn giã khanh khách vọng ra. Căn nhà này được trang hoàng theo lối phục cổ, rèm cửa sổ nặng trịch dày cộm màu xanh lá cây, kín kẽ đến nỗi ánh đèn bên ngoài cửa sổ không lọt vào nổi. Dưới chân là tấm thảm thêu hoa văn phức tạp, ánh đèn chập chờn tối lờ mờ làm nền cho ghế sô pha tay vịn đỏ sậm bên dưới, tạo thành một màu sắc làm người nhìn không hề cảm thấy dễ chịu. Cầu thang với tay vịn gỗ sơn đỏ chạy dài đến tầng hai, ở cửa cầu thang đặt một chiếc bàn gỗ, bên trên bày một chậu hoa, không nhìn ra chủng loại nhưng hình như là hoa huệ. Cách trang trí của căn nhà làm người ta gợi nhớ đến những bộ phim về thời đại dân quốc. Diệp Gia Thụ còn đang chần chừ thì một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người làm thuê bước ra từ một phòng ngách, liếc anh một cái: “Làm gì thế?” “Ông Đường bảo tôi đến đây đón cô Tống.” Người phụ nữ trung niên nheo mắt dò xét từ trên xuống dưới: “Trước đây tôi chưa gặp anh bao giờ.” “Tôi mới vào làm.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào chiếc sô pha tay vịn màu đỏ sẫm trong phòng khách, “Chờ đi, tôi lên tầng gọi cô chủ.” Người nọ đi trên thảm trải sàn không phát ra bất kì tiếng động nào, Diệp Gia Thụ ngồi xuống ghế sô pha tay vịn đó. Bên cạnh ghế sô pha đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để một ngọn đèn be bé có chụp màu xanh đen, na ná giống cách bài trí văn phòng đảng Quốc Dân thường thấy trong phim dân quốc. Diệp Gia Thụ cảm thấy không thoải mái cho lắm, mình ăn mặc như tên đầu đường xó chợ, hoàn toàn lạc lõng với phong cách ngôi nhà này. Không tới một lát, mấy giọng nói nữ ở phía trên vọng xuống khi gần khi xa. Diệp Gia Thụ ngước đầu lên nhìn, ở đầu kia cầu thang, nữ chủ nhân ngôi nhà là Tống Uyển được ba người vây xung quanh. Cô mặc áo khoác dài bằng nhung màu đỏ, cũng là kiểu dáng thường thấy trong mấy bộ phim dân quốc, cổ áo che kín mít, cánh tay mềm mại lộ khỏi tay áo. Tay Tống Uyển vịn lên lan can gỗ khắc hoa sơn đỏ son, nghiêng người nói chuyện với một cô gái khác ăn mặc hợp thời hơn. Cô gái đó thoạt nhìn rất quen mắt, hình như là minh tinh Phó Tiểu Oánh nổi tiếng xa gần năm nay vừa đạt được ngôi ảnh hậu. Tống Uyển cười nói: “Hôm nay chơi chưa đã, có thời gian thì hẹn tiếp nhé, số tiền thua này coi như tôi mời mọi người uống trà.” Phó Tiểu Oánh cười cười: “Nhưng tôi cũng chưa thấy người nào kì quái như cô, thắng thì không vui, thua mới dễ chịu.” Cô ấy ngẩng đầu lên khẽ vỗ má Tống Uyển, “Tiếc là tôi sắp gia nhập đoàn làm phim rồi, lần sau chơi với cô tiếp nhé.” Tống Uyển cười như không cười: “Đừng ra ngoài ăn đồ nướng vào buổi tối nữa, không thấy lắm dầu mỡ à.” Sắc mặt Phó Tiểu Oánh không đổi, nói xong câu “Tôi đi đây” thì nhấc đôi giầy cao gót xuống cầu thang gỗ, lộp cộp lộp cộp lách qua mấy người thành người đi đầu tiên. Cùng chơi mạt chược với Tống Uyển ngoài Phó Tiểu Oánh ra còn có hai nữ minh tinh nữa, một cô trong đó mắt to khuôn mặt V line, vẻ đẹp điển hình của “hotgirl mạng”, “hotgirl mạng” đi xuống mấy bước rồi quay người lại, ngẩng đầu lên cười lấy lòng Tống Uyển: “Nghe nói đầu năm nay giám đốc Đường sẽ đầu tư hai bộ phim điện ảnh mới? Chị Tống Uyển sẽ tham gia chứ?” Tống Uyển liếc cô ta: “Diễn gì chứ? Trình độ của tôi còn kém xa cô.” “Hotgirl mạng” khựng lại đầy sượng sùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả bộ hờn dỗi: “Chị Tống Uyển đừng chế giễu em.” Mời các bạn đón đọc Nam Thành Có Mưa của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cần Gì Quá Đa Tình
Đinh Dật và Thẩm Trường Đông có thể xem như từ hàng xóm mà quen biết rồi trở thành thanh mai trúc mã của nhau. Đinh Dật từ bé trước mặt ba mẹ, người lớn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, nhưng chỉ có Thẩm Trường Đông mới biết đằng sau vẻ bên ngoài đó là một tính cách mạnh mẽ chẳng kém gì con trai.  Câu chuyện này mang cho tôi rất nhiều cảm xúc đồng điệu để nhớ về tuổi thơ. Đánh nhau với bạn học, cởi truồng tắm mưa với người bạn thân thanh mai trúc mã của mình ( à cái này tui chém thêm nha, nhưng đại khái 2 anh chị cũng na ná như vậy), hay lo sợ nghĩ mình bị bệnh nan y trước những thay đổi trong cơ thể của tuổi mới lớn ..vv.. Những tình tiết đó đã mang lại rất nhiều những tình huống dở khóc dở cười trong truyện.    Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến một ngày, gia đình Thẩm Trường Đông phải chuyển đến thành phố khác. Lúc đó mặc dù không được nói kỹ càng, nhưng vẫn làm cho bạn đọc nhận ra được sự thay đổi tình cảm của cả hai. Tính tình nam chính cũng khá trầm tính, không nóng nảy bồng bột như nữ chính, nên tình cảm ấy, mãi đến khi vào đại học mới “ ló đuôi cáo” ra.  Khoảng thời gian xa cách đó, khi Đinh Dật chưa phát hiện ra thay đổi trong lòng mình, cô cũng từng cảm nắng một bạn học khác, tuy nhiên, tình cảm chưa kịp phát triển thì đã bị rất nhiều yếu tố khác dập tắt ( đọc truyện sẽ rõ nhé:v ). Thế là nữ chính lại ôm tình trạng độc thân để bước vào đại học ở Bắc Kinh. Cũng tại ngôi trường đại học này cả hai đã xác định mối quan hệ. Trước đó khi rất nhiều lần nam chính đã nói bóng gió, nhưng xin lỗi, mặc dù IQ nữ chính cũng cao, nhưng EQ đôi khi cũng chẳng hiểu nổi mở mức nào, nên không còn cách nào khác, Thẩm Trường Đông đành phải giăng lưới thôi.  “Sau khi lớn lên hai người rất ít khi thân mật với nhau, giờ phút này cô bị Thẩm Trường Đông ôm trong ngực, phát hiện ra sau khi cậu ôm cô vào ngực không nhúc nhích, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đinh Dật cảm thấy khuôn mặt cô cũng nóng bừng.     Qua một lúc lâu Đinh Dật thấy cậu vẫn không có ý định buông tay, không nhịn được đẩy cậu: “Làm sao vậy, ngủ quên rồi à?”     Thẩm Trường Đông thở dài: “Sói xám vây quanh làm sao mình ngủ được.”     “Bạn nói gì?” Đinh Dật nghe rõ nhưng không hiểu ý cậu muốn nói gì.     “Đinh Dật, muốn nói với bạn một chuyện.” Thẩm Trường Đông lôi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, bên cạnh là cây xanh tươi tốt, gió khuya thổi tới làm cho không khí càng thêm mát.     “Chuyện gì?” Đinh Dật chống hai tay ngồi trên ghế đá, hai chân duỗi ra phía trước, bận rộn một ngày rồi giờ để cho gân cốt giãn ra một chút.    “Có biết thời sinh viên phải làm ba chuyện không?” Thẩm Trường Đông đổi đề tài.    “Không biết, phải lo học thôi.”     “Đó là đương nhiên. Ba chuyện đó là học tập, công tác đoàn cùng tình yêu.”     “Ha ha, thật ý nghĩa, hôm nay mình nghe các anh khóa trên nhắc về công tác đoàn rất nhiều còn khuyên mình tham gia, mình đang suy nghĩ, bạn nói xem công tác đoàn có chiếm nhiều thời gian không?”     “Mình cảm thấy cậu lựa chọn một hai cái mà cậu thích là được, chọn nhiều quá không có tinh thần cũng vô dụng. Về vấn đề tình yêu, bạn có suy nghĩ gì không?”     Đinh Dật chợt tức giận đứng lên: “Còn nói nữa, mình còn tưởng trường này nhiều con trai như vậy chắc chắn sẽ có một vài người dễ nhìn, ai ngờ hôm nay đập vào mắt đều là ếch, nếu tiếp tục  như vậy mình làm sao có cơ hội yêu đương nữa?”     Khóe miệng Thẩm Trường Đông khẽ run rẩy, lấy lại bình tĩnh nói: “Đã như vậy chỉ sợ con gái trường mình cũng như vậy, vậy hai chúng ta giúp đỡ nhau thôi.”     Đinh Dật trợn to mắt nhìn cậu, từ trước đến giờ khả năng suy luận của cô rất tốt, không nghĩ sai, không nhịn được hỏi: “Bạn nói hai chúng mình làm thành một đôi?”     Thẩm Trường Đông gật đầu: “Như vậy mới không uổng phí cuộc sống đại học.” Cả câu chuyện là những chuỗi ngày thanh xuân ngọt ngào của hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, có đôi chút phong ba nho nhỏ từ những người thích thầm thương trộm nam và nữ chính, nhưng rất nhanh đều được giải quyết rõ ràng, không gây ức chế cho người đọc. Quan điểm về tình bạn, tình yêu, hôn nhân gia đình đều được tác giả khắc họa rất rõ ràng. Truyện khá gần với cuộc sống, ấm áp và chân thật, rất đáng để đọc.  ---------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đinh Dật lưu luyến nhìn cuốn sách “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ” trên tay, kì kèo mè nheo nhét vào trong ngăn bàn. Bây giờ là tiết toán, nghe nói cô giáo hơn bốn mươi tuổi, tính khí nóng nảy có thể nói đứng đầu thế giới, thường không trả lời đúng một câu liền lật đổ phòng học, Đinh Dật ngồi hàng đầu tiên đã được huấn luyện có thể bắt được hộp phấn bay tới bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể bảo vệ viên phấn nguyên vẹn. Dĩ nhiên bị một viên phấn ném trúng không phải là không có, cho nên lớp trưởng Đinh Dật luôn gương mẫu, tận lực giả bộ làm học sinh ngoan ngoãn, chỉ hy vọng không chọc giận khủng long bạo chúa, vì vậy loại sách này không thể xuất hiện trước mắt cô giáo. Tóc mái lại dài rồi, không nhịn được thổi bay tóc trên trán. Trên mép tóc cách trán nửa tấc có một cái sẹo, mẹ cùng bác Thẩm chọn cách để tóc mái để che lại. Thật ra thì vêt sẹo kia không rõ lắm, da cô không dễ đen như vậy, vết sẹo sau này nhạt màu chuyển thành màu trắng, năm năm sau đó nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy rõ. Nhớ khi đó mặt cô đầy máu tươi, người lớn hai nhà đều bị dọa sợ, vội vàng đưa cô tới bệnh viện nơi mẹ làm việc băng bó vết thương, mẹ ôm cô khóc: “Con bé này vốn đã xấu xí, ngoại trừ làn da là ưu điểm, bây giờ mặt lại bị thương như vậy, tương lai còn ai muốn lấy nữa chứ!” Ba cùng bác Thẩm nghe vậy cũng rất lúng túng, Thẩm Trường Đông sau khi về nhà bị đánh một trận, phạt quỳ gối trong sân, không cho vào nhà cũng không cho ăn cơm. Không ngờ một cậu bé bảy tuổi từ trước đến giờ rất yếu đuối lại không nói tiếng nào ngoan ngoãn chịu phạt, còn ba mẹ cô nhìn không chịu được liền kéo cô qua khuyên bảo. Cô cũng thấy chuyện này không thể trách Thẩm Trường Đông nên theo ba mẹ sang xin vợ chồng bác Thẩm bỏ qua cho con trai. Ông bà Thẩm cũng là người thương con, nếu không phải con trai gây họa sẽ không phạt như vậy, huống hồ phạt con trai quỳ trong sân là để cho ông bà Đinh nhìn thấy, thấy ông bà khuyên liền ỡm ờ cho con trai đứng dậy vào nhà. Thẩm Trường Đông lại không thấy vui, mặc dù không khóc thút thít nhưng dưới ánh đèn trong sân cũng có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, cậu nhíu lông mày, lo lắng nói: “Bác gái nói mặt Đinh Dật xấu không ai lấy nữa, con muốn hỏi có phải con sẽ phải lấy bạn ấy không?” Người lớn hai nhà nghe hỏi sửng sốt, Thẩm Trường Đông thấy người lớn không phản ánh gì, cảm thấy đã có đáp án chính xác, không nhịn được lại mím miệng quỳ xuống: “Con tiếp tục quỳ vậy.” Thẩm Trường Đông vì bản thân mà lựa chọn. Người lớn hai nhà hiểu được liền cười ầm lên, khoảng cách giữa Đinh Dật cùng Trầm Trường Đông cũng bắt đầu từ đó. Đinh Dật từ nhỏ đã đứng đầu nhà trẻ, thành tích học tập tốt, chưa từng đánh nhau, có thể nói văn võ song toàn. Tự nhiên bây giờ vì Thẩm Trường Đông mà bị không ít con nít ghét bỏ, thù này không báo không phải là người! Từ đó về sau, hộp cơm của Thẩm Trường Đông căn bản sẽ lọt vào dạ dày cô, lý do là vóc dáng của cô lùn cần bổ sung dinh dưỡng, cặp sách của cô đều đưa cho hắn đeo, cũng với lý do cô lùn, không thể bị đè ép. Nhưng dù vậy, năm năm qua đi cô vẫn thấp nhất lớp, đến năm lớp sáu vẫn chỉ có thể ngồi bàn đầu. Mời các bạn đón đọc Cần Gì Quá Đa Tình của tác giả Cúc Tử.
A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao
Văn án:   “A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm. Mắt thấy người quen tới tới lui lui. Chỉ có nàng là không thể đầu thai chuyển thế. Mạnh Bà nói cho nàng biết rằng: “Ngươi có một tâm nguyện, còn chưa được đáp ứng.” A Kiều bừng tỉnh đại ngộ, thằng nhãi Lưu Triệt còn thiếu nàng một tòa kim ốc.   Bồi thường kim ốc cho ta, ta muốn đầu thai!   A Kiều vốn chỉ nghĩ muốn đòi Lưu Triệt chuyển thế bồi thường nàng một tòa kim ốc. Đòi nợ ra sao lại đem chính mình nhốt vào trong?”   Trần A Kiều là Hiếu Vũ Trần Hoàng Hậu, từ nhỏ đã được đính ước gả cho Giang Đông Vương Lưu Triệt (sau lên ngôi trở thành Hán Vũ Đế). Ngày còn ân ái, chàng từng hứa, nếu thú được nàng sẽ tặng nàng một tòa kim ốc. Thế nhưng duyên cạn, tình tan, chàng vì Vệ phu nhân mà phế truất nàng, còn khiến nàng mất mạng.   A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm, những người quen cũ đã lần lượt qua cầu đầu thai, ngay cả kẻ thù truyền kiếp Vệ Phu Tử của nàng cũng đi rồi. Thế nhưng, chỉ có mình nàng không thể bước qua cầu. Niệm tình nghĩa nhiều năm, Mạnh Bà nói cho nàng biết, muốn đầu thai, nhất định phải gỡ được tâm niệm, mà tâm niệm đó chính là tòa kim ốc mà Lưu Triệt từng hứa tặng nàng kia.    A Kiều quyết chí đầu thai, dưới sự chỉ điểm của Sở Phục mà tìm đến “giải mộng tư” xin giúp đỡ. Hồ Dao nói chỉ cần báo mộng, mặc kệ khiến Hán Vũ Đế lo sợ hay áy náy, chỉ cần khiến chàng truyền lời trả cho nàng kim ốc, tâm nguyện của nàng ắt sẽ được giải. Thế nhưng, cho đến lúc cuối đời, Lưu Triệt cũng không một lần nhắc đến chàng đã vài lần mộng thấy Trần hoàng hậu, đừng nói đến việc tặng kim ốc.   Thế rồi, Liễu Vạn Thanh ở “giải mộng tư” chỉ cho nàng một cách, chỉ cần nàng có thể khiến cho chuyển thế của Lưu Triệt đồng ý tặng nàng một “tòa kim ốc”, cho dù chỉ là một món đồ trang sức khắc hình kim ốc, thì tâm kết này của nàng sẽ được giải.    A Kiều mang theo một lá hoàn dương phù, sốc lên tinh thần, trở lại dương thế, nhờ một chút “quan hệ” của Liễu đại nhân, thành công trở thành một cô học sinh cao trung, đến ở nhờ nhà Hạng Vân Độc - chuyển thể gần nhất với Lưu Triệt, bắt đầu quá trình “đòi kim ốc” của mình.   Hạng Vân Độc là một đồng chí cảnh sát nhân dân ưu tú, lại bởi vì một sự cố, cảm thấy có lỗi với người bạn chí cốt mà từ chức. Trong lúc đang “thất nghiệp”, đồng chí Hạng lại bị mẹ ruột của mình giao cho nhiệm vụ chăm sóc họ hàng xa của dượng Trần. Chính từ giây phút đấy, cuộc đời đồng chí cảnh sát Hạng bị “bám chặt” bởi A Kiều.    Thế nhưng, đồng chí Hạng thì đang thất nghiệp, còn cô Kiều lại chỉ là học sinh cấp ba, không có việc làm thì nguy cơ cao là cả hai người đều phải ra đường mà ở, còn không có gà để ăn.    Vì thế, chú cảnh sát Hạng nhận điều tra vài vụ án, nhưng mà mấy vụ án này đều rất kỳ quái, tìm mãi mà không ra manh mối. Trong lúc anh Hạng đau đầu, lại được cô Kiều dùng vài “mánh khóe” giúp đỡ mà phá được án. Cũng nhờ các vụ án này, mà tình cảm giữa hai người ngày một nhân lên.   Cuối cùng, A Kiều cũng chinh phục được trái tim Hạng Vân Độc, còn khiến anh cam tâm tình nguyện tặng cô một tòa kim ốc. Nhưng lúc này,  A Kiều lại chẳng còn muốn đầu thai, bởi vì cô chợt nhận ra, không biết từ bao giờ chính cô đã tự nhốt mình vào tòa kim ốc của Hạng Vân Độc mất rồi.   Một người, một quỷ, một kẻ ở trần thế còn một người lại ở Phong Đô. Kết thúc của cuộc tình này rồi sẽ như thế nào? Liệu có giống như trong quá khứ, duyên cạn, tình tan, mỗi người một nơi? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé.   ***   Trần A Kiều là con gái của Quán Đào trưởng công chúa, gia thế hiển hách, xuất thân cao quý khi có cả ngoại tổ phụ và cửu cửu đều là hoàng đế. Sau này, lại được Giao Đông Vương Lưu Triệt vừa ý, thú nàng làm chính thất, trở thành thái tử phi, sau là hoàng hậu.    Bởi vì xuất thân của mình, A Kiều từ nhỏ đã được chiều chuộng, lại được dạy dỗ vô cùng kỹ càng. Nàng là một cô nương tính tình cách mềm mại, lại tinh quái, thông minh. Lúc trước bởi vì tin nhầm người, lại bị Vệ Tử Phu hãm hại mà mất mạng. Đến cuối cùng, vì một lời hứa lúc xưa của kẻ bạc tình, mà ôm chấp niệm không thể đầu thai.   Ngàn năm qua đi, nhìn người cũ lần lượt uống canh Mạnh Bà rồi qua cầu, A Kiều cảm thấy bản thân cũng đã đến lúc phải rời nơi này. Thế nhưng, tâm kết chưa giải, chẳng thể đầu thai. Vì thế, nàng theo sự sắp đặt của Liễu đại nhân, quay lại nhân thế, tìm chuyển thế của Lưu Triệt đòi “tòa kim ốc” của mình.    Cho dù đã ngàn năm làm quỷ, tính tình A Kiều vẫn không hề thay đổi, vẫn là một cô bé vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại thông minh tinh nghịch. Vốn là hoàn dương để “theo đuổi” đồng chí Hạng, lại không biết từ lúc nào, trái tim nàng bị Hạng Vân Độc chinh phục.    Thứ A Kiều muốn, không phải là một “tòa kim ốc” mà là trái tim cảnh sát Hạng.   Hạng gia từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lúc mặc đồng phục là đồng chí cảnh sát khiến tội phạm khiếp sợ, nhưng cởi cảnh phục lại mang một khuôn mặt lạnh khiến cho không ai dám đến gần. Hạng Vân Độc sống hơn ba mươi năm, ngoài sợ mẹ ruột, cũng chỉ có duy nhất Trần Kiều khiến anh khuất phục.    Ban đầu, chăm sóc cô là do bị ép, sau lại bởi những vụ án kỳ lạ mà chú ý đến cô hơn, đến cuối cùng, không biết từ lúc nào ánh mắt anh lại không thể rời khỏi A Kiều nữa. Anh cam nguyện đưa cô một tòa “kim ốc”, thế nhưng đúng lúc mặn nồng cô lại phải rời đi.    Năm năm xa cách, cuối cùng cô cũng trở lại, thế nhưng, bởi vì thân phận cách biệt, liệu còn có thể bên nhau?   ***   “A Kiều hôm nay đầu thai sao” là một câu chuyện thú vị, kết hợp hài hòa giữa yếu tố linh dị thần quái và phá án. Những vụ án trong truyện đều được sắp xếp một cách hợp lý, có sức hấp dẫn kết hợp với yếu tố tình cảm ngọt ngào, hài hước của các nhân vật.   Bút lực của tác giả chắc chắn, nội dung phong phú,sử dụng một cách thông minh điểm tích “kim ốc tàng kiều” để dẫn dắt nội dung truyện. Điểm đáng tuyên dương của tác giả là không bôi đen các nhân vật khác để làm nổi bật nhân vật chính, đặc biệt là đời sau của Vệ Tử Phu.    Đây là một bộ truyện đáng đọc, vừa thú vị, vừa hài hước lại siêu ngọt, thích hợp cho cả các bánh bèo yêu màu hường và các thanh niên mê phá án. Tớ xin thế trên tiền lì xì năm nay là đây là một bộ truyện vừa có nội hàm, vừa có thể giải trí nên bạn cứ yên tâm nhảy hố nhé.    Chúc bạn đầu năm may mắn và hẹn gặp lại trong các bộ truyện tiếp theo.    ____   Văn án được edit bởi #Gian Thần page #RVNT0105   Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** A Kiều tại Phong Đô thành trụ rất nhiều năm, đến tột cùng có bao nhiêu năm, chính nàng cũng coi như không rõ ràng. Phong Đô chính là thọ chung mà chết quỷ hồn nhóm tạm cư chỗ, chờ đầu thai canh giờ vừa đến, vong hồn danh phù liền trình đưa Phong Đô đại đế ngồi xuống bảy mươi lăm ti, từ sai người tiếp dẫn, nên đầu hướng nơi nào liền đầu hướng nơi nào. A Kiều đợi lại chờ, đợi lại chờ, như thế nào cũng đợi không được chính nàng đầu thai ngày nào đó, buồn đến độ khoái lông dài. Nàng này vừa cảm giác lại ngủ liên nguyệt, tại ngọc sàng thượng phiên cái thân, tế bạch tay nhỏ bé che hơi thở mùi đàn hương từ miệng đánh cái ngáp, toàn bộ quỷ nghiêng dựa vào trên giường, treo hai chỉ tuyết trắng chân ngọc, suy nghĩ nửa ngày cũng không tưởng xuất hôm nay muốn làm chút cái gì hảo. Than thở một tiếng, đương quỷ không ý tứ. Chôn cùng Đào Dũng thị nữ làm bạn đến lâu, cũng có thể biết chút chủ nhân tâm tư, phủng kính thị nữ phủng kính, chải đầu thị nữ chải đầu, dục thay A Kiều ăn diện, hảo xuất này tứ phương mộ thất tán giải sầu đi. A Kiều chân thượng huyền kim lục lạc "Linh linh" rung động, thập phần đánh không nổi tinh thần, túc trường mi: "Sở Phục nơi nào đi?" Tượng đất rốt cuộc là tượng đất, tuy là biết chủ nhân tâm ý, nhiều năm như vậy như trước miệng không thể nói, A Kiều hỏi cũng là hỏi không, khí chiêm chiếp phiên cái thân. Đương quỷ thật đúng là không ý tứ. "Nương nương, Vệ Tử Phu tiện nhân kia xuống dưới!" Sở Phục từ bên ngoài lảo đảo bay vào đến, hai chỉ tay vịn đầu đi xuống bái, A Kiều chính giác nhàm chán, tà tại ngọc sàng thượng lại buồn ngủ, mắt thấy lại muốn ngủ tiếp một tháng, vừa nghe lời này "Đằng" ngồi dậy. Môi đỏ mọng nhếch lên, một đôi mắt xán như minh tinh: "Đương thật?" Sở Phục đầu tiếp được không bền chắc, một kích động liền hơi kém liền lại ngã xuống, nhanh chóng đem hệ tại cổ thượng cẩm mang trói chặt một chút: "Nàng hóa thành bụi ta cũng nhận được, tuyệt kế sẽ không nhìn sai." Rốt cục có việc làm! Mời các bạn đón đọc A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao của tác giả Hoài Tố.
Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện
Nguyễn Kiều Kiều thế mà lại xuyên vào một phụ nhân đang mang thai? Càng khó tưởng tượng là cô không hề biết cha đứa nhỏ là ai? Thậm chí là người? hay???? Viễn tưởng. Có bánh bao. Có không gian. Tác giả lần đầu viết nữ chính thông minh. Hoan nghênh bao nuôi ~ *** Review bởi: Phạm Mi - fb/hoinhieuchu. ----- Chỉ e mọi người vừa nghe tên đã né nó như né bom, ấy thế mà đọc cũng dễ thương lắm, sẵn đang đà đọc nữ phụ tên vớt luôn cuốn này.  Nội dung: Hơi hướm tổ hợp của Độc Quyền Chiếm Hữu + Đạo tình Nữ chính xuyên vào thời mạt thế đất nước chia làm 2 miền Loài người - Người thú, bán thú. Nữ 9 vừa xuyên sống trong cảnh đói nghèo mưa axit chưa đc bao lâu thì phát hiện mình có thai, ăn uống thiếu chất lại sanh non, mà thằng con còn là Người-chó (sói)  Một miệng ăn đã kham khổ, giờ còn thêm thằng chó con háo ăn suốt ngày quẫy đuôi Ô hú Ô hú miết, vui cũng Ô hú hú, buồn cũng Ô hú hú, đói cũng hú hú Ô hú. Cô chửi chó mà cứ tối ngày hú như sói, em nó cũng ấm ức mà chỉ Ô hú hú ô...Cô đặt cho nó cái tên Cẩu Bất Lý (đến chó còn chả thèm). Sống khổ quá đồ ăn ko có ăn, nhiều lần cô đem con đi vứt ở ranh giới để có ai nhặt thì nuôi dùm, nhưng rồi thấy con bị bọn người đói rách tới bắt nạt thì lại thương, lại lao ra ôm về nhà. Mình thích tình mẹ con của 2 người này lắm.  Cha của bé là người bán thú, cũng bá đạo, thích chiếm hữu, thích ăn ngon, nhưng chẳng có hở tí là đòi H đòi chén gì đâu (cũng là yếu tố mình thích quyển này), ban đầu nữ 9 còn hội hộp lo sợ viễn vông- nhưng rồi pã lại khinh bỉ vỗ đùi cười haha vì nam9 ko thể Fly High như ai được, nhưng cảnh hint của 2 người này ấm áp lắm. (Con 2 người đc thụ tinh ống nghiệm.)  Pha hành động của truyện cũng na ná Đạo tình (dĩ nhiên ko hăng bằng), cũng có vài tình tiết biến thân làm mình liên tưởng ĐQCH, túm lại là 1 pha Mix khá ổn của cả 2. Giọng văn dễ thương, nhân vật dễ thương. Dàn phụ có Tiến Sĩ Gấu mập mạp, anh Chuột Đệ tinh nghịch, anh hộ vệ Chó hay ngượng ngùng, chị hộ vệ Mèo Đen tiêu sái - đi đâu về cũng tặng nữ 9 cây Súp Lơ xanh vì nữ 9 yêu rau, chị mèo Tiểu Manh ko tiếc mình tiên phong làm nhiệm vụ - dù bị bắt cả tháng trời nhưng vẫn kiên cường chờ bè bạn đến cứu. Tình đồng đội của họ đẹp lắm, một người bị gì là cả đám như đi trên chảo. Đoạn đồng bọn chắt tiền mua nhầm thuốc dỏm tráng dương cho boss mà cười ha hả, hoặc có lẽ thuốc ko dỏm nhưng anh súng dỏm thật. (Nhiều khả năng mình nghi ngờ đây là hố 3S trá hình) *** Góc Review:   Thực sự, mới đầu mình cũng tính skip truyện này vì cái tên khá teen, vợ yêu sến súa rồi còn trùm phản diện nữa. Thế nhưng, vì nhiều bạn comment hay quá, nên mình quyết định nhắm mắt nhắm mũi nhảy hố xem sao. Nguyễn Kiều Kiều tình cờ bị xuyến vào một quyển X văn tên là < Bá chủ mạt thế yêu tôi >. Đây là một thế giới mà loài người và người thú cùng tồn tại. Hai tộc ở thế giới này mỗi bên chiếm lấy một nơi, quanh năm chiến tranh liên tục. Từ lúc xuyên qua, Kiều Kiều chỉ cảm thán bản thân lỡ xuyên vào một cô mèo béo ú, thế nhưng, vào cái ngày sinh non, cô mới biết bản thân đã có thai. Mà ngặt nỗi, cô còn không biết cha của đứa bé là ai @@ Ở cái thế giới đến bản thân còn không thể nuôi nổi này, cô ghét bỏ đặt tên con trai là Cẩu Bất Lý: ý chỉ đồ vứt đi, ngay cả chó cũng không thèm. Đương nhiên, mặc dù đôi lúc cô cũng quyết tâm vứt bỏ Cẩu Bất Lý, nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn lo lắng cho đứa nhỏ mà cô dứt ruột sinh ra này. Rồi một ngày, cô gặp được một ” con chó ” Husky rất hung tàn, liên tiếp mấy lần muốn giết cô. Rất dễ đoán, người này ắt hẳn là cha của đứa nhỏ rồi =)) Anh nổi sát ý với cô, dùng thỏa thuận ép cô vào đấu trường để cứu lấy con trai đang sốt cao. Không ngờ, cô không chết dưới tay con gấu trúc hung ác, mà hiên ngang trở thành người thắng cuộc. Rồi đó cũng là lúc anh được tiến sĩ Gấu cho hay Cẩu Bất Lý chính là con ruột được thụ tinh nhân tạo của anh. Sau đó là quá trình Kiều Kiều cùng Tô Tầm vượt qua bao nhiêu sóng gió nơi mạt thế chiến tranh khắp nơi. Nào là giết được Tô Minh độc ác, rồi đến bà mẹ giả tạo, rồi thì người cha rắn rết… Lúc đầu, Tô Tầm đem Kiều Kiều làm bia đỡ đạn đủ kiểu, nhưng sau đó, bằng khoảng thời gian cùng nhau vượt qua sóng gió và vui vẻ bên nhau, hai người đã thích nhau và có một cái kết có hậu. Đúng như một số bạn nhận xét, truyện này là một tổ hợp của Độc Quyền Chiếm Hữu và Đạo tình. Tô Tầm là một người mắc bệnh kiều, cực kỳ độc chiếm, ghen với cả con trai của mình =)) Thế nhưng sự độc chiếm của anh không làm mình phản cảm như Độc quyền chiếm hữu. Phải, anh không cho cô trở về nhà, nhưng cũng không gây tổn hại đến cô. Không những thế, chi tiết anh hộc máu, cơ thể gầy nhom vì muốn trấn áp hồn phách của cô khiến mình khá cảm động. Vì là thế giới mạt thế đầy khói lửa, nên không thể thiếu những cảnh máu me rồi =)). Có thể kể đến những cảnh giết chuột bự, chém gấu trúc… Đối với mình, những cảnh hành động này vừa đủ để thêm chút gia vị vào câu chuyện mà không làm nó trở nên ảo tung chảo như một số truyện khác. Có thể kể đến, sự ảo tung chảo là lý do mình không hề thích Đạo tình =)) Tạo hình của những nhân vật phụ cũng khá ổn: tiến sĩ Gấu háo sắc nhưng tốt bụng, trung thành, Tiểu Manh kiên cường dù bị đám chuột bắt, Cẩu Bất Lý đúng kiểu tiểu phúc hắc, còn có Mèo Đen, Chuột Đệ, Sai Nhĩ… Tất cả cùng nhau tạo nên một bức tranh đầy màu sắc. Nữ chính Nguyễn Kiều Kiều trước khi xuyên không thì là một người bình thường, tác giả không tả về hoàn cảnh của cô, nhưng thông qua những hồi ức, mình biết được cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác. Sau khi xuyên đến mạt thế khói lửa, cô học cách tích góp, nhẫn nhịn, sống lay lắt trong thời loạn lạc này. Sự cường của cô bắt nguồn từ sức mạnh mà cô có được khi sinh Cẩu Bất Lý. Và cũng chính vì muốn cứu đứa bé, nên cô mới phát hiện được sức mạnh này. Sự cường của cô là do nhận được, nhưng cô cũng là một người thông minh, biết co biết giãn. Ở thời chiến mà còn giữ suy nghĩ thiện lương, yếu đuối như lúc trước thì chết là cái chắc =)) Sau này đi theo Tô Tầm, cô dần dần bộc lộ sự mềm yếu, ỷ lại vào anh, nhưng mình nghĩ đây là một điều tất yếu. Vì có một bờ vai vững chắc như vậy để dựa vào, Kiều Kiều có thể bộc lộ được bản chất vốn có của người phụ nữ. Thế nhưng, các bạn đừng hiểu lầm rằng cô trở nên bánh bèo nhé! Cô vẫn mạnh mẽ, chỉ là có thêm người bảo hộ nên yếu đuối hơn một chút thôi. Vẫn xảy ra trường hợp Kiều Kiều không thể tự cứu lấy bản thân, nhưng nhìn chung, cô không phải kiểu bánh bèo chuyên phá team, nên mình vẫn thích cô. Về phần Tô Tầm, như mình đã nói, anh mắc bệnh độc chiếm, lại là người thú với EQ gần bằng không. Thế nên, trong vài tình huống, anh khá đáng ghét (ngay cả nữ chính cũng không ưa nổi), nhưng phần lớn vẫn là những tình tiết đáng yêu vì anh là người thú ngây ngô :3 Sau này nhờ những cuốn sách mà Cẩu Bất Lý đưa, anh dần dần hiểu hơn về tình cảm và biết cách đối xử hơn, mặc dù vẫn khá ngây ngô khó đỡ =)) Nãy giờ khen cũng nhiều rồi, giờ đến lúc chê thôi :3 Điểm thứ nhất chính là tại sao Cẩu Bất Lý lại cố một không gian tuỳ thân? Sự hiện diện của không gian góp phần không nhỏ đối với diễn biến của truyện. Có thể kể đến việc không gian có sách về kỹ thuật khai thác quặng, rồi những loại bom, còn có những cuốn sách giúp thúc đẩy EQ của Tô Tầm nữa. Vậy mà tác giả lại không có giải thích hợp lý cho chi tiết này. Điểm thứ hai, đến cuối truyện mình không hiểu vì sao Kiều Kiều đột nhiên mạnh lên sau khi sinh Cẩu Bất Lý. Vì trước đó cô vẫn là một người yếu đuối không có sức lực phản kháng lại những kẻ cướp mà… Điểm thứ ba, mình luôn thắc mắc lý do Kiều Kiều lại xuyên không. Thật ra mình cũng hiểu đòi hỏi một lý do như thế này khá khó đối với thể loại này :3 Vậy đổi lại một chút, khi Kiều Kiều không quay trở lại thế giới thực nữa thì cha mẹ của cô phải làm sao đây? Mình đương nhiên không hi vọng nam nữ chính bị chia cắt, nhưng kết thúc như vậy thật đáng thương cho cha mẹ của Kiều Kiều. Phải chi tác giả để một nhà ba người cùng đến thế giới hiện đại, hoặc để nguyên chủ trở thành Kiều Kiều sống ở hiện đại, vậy thì sẽ tốt hơn (theo mình là thế). Thứ tư, mình thắc mắc về kết cục của nữ phụ Lý Manh Manh – người gây ra chia cắt giữa nam nữ chính. Mình không biết cô ta chết hay chưa chết và Tồ Tầm có hành hạ gì cô ta hay không. Điểm thứ 5, mình chưa hiểu lắm vì sao diễn biến lại khác xa với những gì Kiều Kiều đọc được. Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm do cô gây ra sao? Cách này là cách giải thích hợp lý nhất, nhưng vì các diễn biến đều bị thay đổi hoàn toàn như việc Liễu Như Yên chẳng những không thông minh như nguyên tác mà còn cực kỳ não tàn, rồi đến việc các “nam chính trong nguyên tác” không ai thật lòng yêu Như Yên, cả việc Thú vương, Mạc Phi hợp tác với Tô Tầm từ trước… Chính vì khác xa, nên mình đã rất hi vọng có được lời giải thích từ tác giả… Điểm cuối cùng, mình thực sự có chút hoang mang đối với phiên ngoại thứ 5. Đọc qua thì thấy đây là một phiên ngoại về thịt (H) với câu từ được trau chuốt chứ không lồ lộ như những văn H khác. Mình cũng khá thích kiểu đen đen mờ ám thế này (đùa thôi :v ). Mình không biết phiên ngoại này là H văn dành cho cặp nào, cặp chính hay cặp Thú vương x Thú vương phi. Vì phiên ngoại thứ 4 nói về Thú vương và Thú vương phi nên khiến mình hoang mang @@ Mặc dù đến 6 nhược điểm, nhưng chung quy mình vẫn đánh giá cao truyện này. Cốt truyện khá logic trừ một vài điểm không quá ảnh hưởng đến tính liên kết giữa các phân đoạn. Tính cách của các nhân vật được xây dựng khá ổn, cùng với nội dung không gây nhàm chán với đủ hương vị, nhiều thể loại. Những điểm tốt sẽ bù trừ được những thiếu sót, nếu những nhược điểm đó không quá to =)) Các bạn nên nhảy hố thử xem sao, chắc sẽ không thất vóng đâu! Cho truyện này 4/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện của tác giả Phó Du.
Anh Không Yêu Tôi
Sau khi Dương Dương thành thạo quấn băng chân cho tôi xong, cậu ngước cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn tôi một cái. Cậu vốn là một người đàn ông cực kỳ khôi ngô, ngũ quan sắc nét, dáng người hoàn mỹ, nhất là cặp mắt xếch kia, ánh nhìn ngạo nghễ, phong tình vô hạn. Nhưng lúc này đây, ánh mắt Dương Dương lại có phần bất đắc dĩ, dường như còn hàm ẩn một tia đau lòng. Cậu thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nói: “A Thảo, lần này cậu định lấy cớ gì? Lần trước là đỡ bà lão qua đường, không cẩn thận đụng vào cây, trước nữa là bị một con chó dữ đuổi nên ngã trặc chân, trước trước nữa…” “Dương Dương.” Đối mặt với người đàn ông anh tuấn dài dòng này, tôi chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Lần này… lần này thật sự là mình bất cẩn trượt chân.” Tôi không nói dối, quả thực tôi trượt chân nên mới ngã từ cầu thang tầng hai xuống, không liên quan gì đến Vân Tường cả. *** “Anh nghe rõ chưa?” Người đàn ông tên Dương Dương trừng mắt nhìn tôi, ném cho tôi một tập giấy chuyển nhượng. Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là giấy chuyển nhượng tài sản của Lâm gia. Có điều, Dương Dương không rõ, chuyện này với tôi mà nói, đã chẳng còn tác dụng gì. Không có Lâm gia, Nhược Ức sẽ không cưới tôi. Kỳ lạ, khi biết chuyện này, tôi không không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ có chút cảm thán, sự theo đuổi của tôi, cuối cùng sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng. Người phụ nữ tôi cho rằng mình yêu, thật ra không yêu tôi như thế. Còn người phụ nữ tôi cho rằng mình không yêu, lại tàn nhẫn đâm một nhát vào tim tôi.   Mời các bạn đón đọc Anh Không Yêu Tôi của tác giả Phó Du.