Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Như Châu Như Ngọc - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Nhiều người cho rằng, Nhị cô nương của Cố gia xinh đẹp tươi tắn, chắc chắn là một cô nương dịu dàng như nước, nhu mì thiện lương. Nhưng mà, sự thật như thế nào thì có đôi khi chẳng mấy ai biết được. *** Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.   Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành. Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.   Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô: “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.”   Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.   Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua. Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.   Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thót mình hít một hơi thật sâu.   Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung. . .   Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người   “Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.   Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vàng chạy về phía nội thất.   “Tiểu thư.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói: “Tiểu thư đã tỉnh chưa?”   Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh.   “Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm là một tiểu tiểu thư chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.   Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ tiểu thư đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho tiểu thư, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.   Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng. Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.   Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm, mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.   Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này?   Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở. Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trải.   Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.   Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết tiểu thư đang tiếc nuối vị đại tiểu thư mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.   Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại tiểu thư đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu thư, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này. Sau khi Đại tiểu thư xuất giá, nhị tiểu thư luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.   Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.   Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói: “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.   Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này. Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện con gái mình được sống thật lâu, thật bình an. ... Mời các bạn đón đọc Như Châu Như Ngọc của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Xạ Nhà Thanh - Đông Nhất Phương
Do hầu hết các chương là file ảnh nên sẽ chỉ có định dạng pdf. Truyện Thần Xạ Nhà Thanh một trong những tác phẩm truyện nổi tiếng thuộc thể loại lịch sử có xen lẫn đôi chút yếu tố truyện quân sự của tác giả Đông Nhất Phương. Nội dung câu chuyện về nhân vật Lý Chấn - anh là một tay súng bắn tỉa đặc chủng.  Trong một lần làm nhiệm vụ gặp phục kích, sau khi cùng địch liều mạng đã vô tình xuyên không trở lại đời Thanh, đúng lúc chiến tranh nha phiến lần thứ hai đã tới gần. Một súng nơi tay, ta có thiên hạ! Mời các bạn đón đọc Thần Xạ Nhà Thanh của tác giả Đông Nhất Phương.
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi - Cẩm Hạ Mạt
“Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!” Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần hoảng sợ. “Xin thiếu gia tự trọng.” “Tự trọng? Bổn thiếu gia lớn như thế vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói với tôi như vậy.” “A!” Một bóng dáng xinh đẹp ngã lộn qua vai, thiếu niên dáng dấp như yêu tinh ngã xuống đất bằng một tư thế quái dị. “An Sơ Hạ, cô, nhất, định, phải, chết!” Từ đó, đời cô, hoàn toàn thay đổi... *** Đôi mắt đẹp như ngọc của An Sơ Hạ từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn hiện lên nụ cười dịu dàng của mẹ. Cô không dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ cô. “Này! Bây giờ cô rất đắc ý phải không?” Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của anh làm cho thần kinh cô trở nên tê dại. Ngay sau đó một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô. An Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi. Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu cô... “Thất Lục, sau này Tiểu Sơ Hạ sẽ là em gái con, con phải chăm sóc em thật tốt đấy.” Mẹ Hàn Thất Lục Khương Viên Viên một tay ôm vai An Sơ Hạ, một tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Thất Lục. Nghe lời này, thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ cô gái này mi thanh mục tú*, không coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của cô, giống như một hồ nước sạch, không có một chút tạp chất nào. *Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ. Nhưng mà anh mới không bị vẻ ngoài trong sáng của cô làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ cô ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng cha anh. Nghe nói mẹ cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con gái bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn? Đúng là người phụ nữ nham hiểm! Mà anh ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế. An Sơ Hạ cũng đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, một tay kiêu ngạo đút trong túi quần, một tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt trên vai. Sớm đã nghe nói người nhà họ Hàn lớn nhỏ đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy anh đúng là có một loại cảm giác chán ghét khó hiểu. Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ cô sống nhờ nhà họ Hàn, không thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện nói: “Xin chào, em là An Sơ Hạ, sau này mong được chỉ giáo nhiều!” “Chán ghét!” Ai ngờ đối phương lại nói hai từ không biết xấu hổ như thế. Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, Khương Viên Viên đã đã bị chọc tức đến mức thở mạnh. Một tay chống eo, giống như một người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thất Lục: “Nào có người đối xử với em gái không lễ phép như thế? Còn không mau nói xin lỗi cho mẹ!” Lúc này, An Sơ Hạ vẫn không nói gì... Bản thân cô muốn trực tiếp đi qua bóp cổ anh ta, nhưng mà dì đã nói như thế, cô mà hành động như vậy là cô không đúng. “Không sao đâu dì. Có thể hôm nay tâm trạng thiếu gia không tốt.” Trên mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cô cũng không thân thiện hơn. Nhưng mà cô không quan tâm. “Thật sự rất xin lỗi Tiểu Sơ Hạ, nhưng con không cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi anh là được rồi.” Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đã đổi sang bộ mặt nghiêm khắc nói: “Con lên tầng trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng không cần ăn cơm!” Thấy ánh mắt lúc đi của Hàn Thất Lục tràn đầy tức giận, An Sơ Hạ một loại dự cảm chẳng lành. Chỉ là, cô không nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng cô làm gì? “Tôi có tên, không phải gọi là này.” Cô xoay người lại, cả người mặc một chiếc váy trắng viền hoa giống như một cô công chúa xinh đẹp. “Nhìn đi, không có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ cô kiêu căng phách lối như thế? Hừ!” Hàn Thất Lục nắm chặt hai vai cô, ánh mắt giống như muốn phun lửa: “Nói! Rốt cuộc cô đến nhà tôi có mục đích gì?” Mục đích? An Sơ Hạ cười nhạt: “Mẹ tôi vì cha anh mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà các người cảm thấy biết ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?” Thật ra trong lòng cô không phải nghĩ như thế. ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi của tác giả Cẩm Hạ Mạt.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.