Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tham Hoan - Bát Trà Hương

Đều mang đến những tình khúc vàng như trong Cho Tới Bây Giờ Tùy Em, tựa truyện hay của tác giả Bát Trà Hương, lại ví tình yêu như tráo cúp, sự nghiệp như đai an toàn, hôn nhân là giọng đỡ. Đai an toàn của Lâm Tiểu Kiều đã chặt đứt từ lâu. Thẩm Gia Mộc lại nói, anh có thể che chở, không cần phải lo lắng đến giọt sương. Lâm Tiểu Kiều tùy tiện hai mươi năm, đưa lời nói của anh trịnh trọng đặt trong lòng. Kết quả, Thẩm Gia Mộc không cho cô sợi đai an toàn nhưng cũng cho cô một cuộc sống tốt. *** Có lúc, Lâm Tiểu Kiều hoài nghi có phải là cha mẹ không mong chờ mình đến thế giới này. Bọn họ đối với mình rất tốt, tốt đến nổi không có một tỳ vết nào, những thứ gì chị gái có thì cô cũng có một phần. Nhưng, so sánh với Lâm Tĩnh Hảo, cô cảm thấy từ nhỏ lớn lên, cha mẹ cho cô tất cả đều giống nhau cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Ngày hôm qua, Lâm Tĩnh Hảo làm ồn muốn mua chiếc váy xinh đẹp, vì vậy, Lâm Tiểu Kiều ngoan ngoãn chơi đất dẻo cao su bên cạnh cũng có một cái. Hôm nay, Lâm Tĩnh Hảo náo loạn muốn có một cái xích đu, như vậy, Lâm Tiểu Kiều ngồi một bên đọc truyện tranh cũng có một cái. Ở trong trí nhớ của Lâm Tiểu Kiều, những thứ đồ chơi mới lại kia, giống như tất cả đều là Lâm Tĩnh Hảo muốn, vì thế mình cũng có một phần, cho tới bây giờ cô chưa ngửa tay yêu cầu cha mẹ cái gì, cho nên, cô không thể nào biết, có phải bởi vì Lâm Tĩnh Hảo mà mình cũng thuận tiện có được một phần này nọ hay không Cố định hai mươi năm không có thay đổi hình thức dưới, hình như Lâm Tiểu Kiều cũng hiểu rõ hơn, ở nhà họ Lâm, cô "thuận tiện" cũng là chuyện đương nhiên. Lâm Tĩnh Hảo, xinh đẹp tao nhã, cử chỉ phóng khoáng,vũ đạo và piano không có gì là không giỏi, ở trong khu vườn, chị ấy chính là viên minh châu nhỏ, có rất nhiều đứa nhỏ vây quanh . Nhìn lại chính mình, diện mạo bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú mà thôi, cũng có piano và vũ đạo, cũng chỉ bình thường thôi. Ánh trăng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, bởi vì đối lập với ánh mặt trời mạnh mẽ. Lâm Tiểu Kiều nghe được hai bé gái ở trong vườn nói lời này, cười cười tự giễu, mình và Lâm Tĩnh Hảo là mặt trăng với mặt trời sao? Chỉ là, Lâm Tĩnh Hảo rất thích được nhiều người khen ngợi, còn mình thì thanh tĩnh vui vẻ, muốn làm gì cũng được, tâm tư của cha mẹ không đặt vào mình, không có quản thúc nên cũng thấy nhẹ nhàng. Hôm nay trong nhà có khách, Lâm Tĩnh Hảo phải có mặt, mà Lâm Tiểu Kiều thì có cũng được không có cũng không sao. Ở siêu thị đi dạo đến tốt mới về nhà, hai tay lại trống trơn, không phải không có tiền,là không có cái gì thích hợp, mua cũng lãng phí. Đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sang sảng của ba truyền ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy đi vào lúc này thì rất xấu hổ, cắn môi suy nghĩ một chút, dù sao tối nay quán ăn ven đường rất nhiều, đúng lúc có thể đi dạo sau bữa ăn. Khi đi đến vòng thứ ba thì cửa nhà họ Lâm mở ra, đi ra là một nam một nữ. Lâm Tiểu Kiều dựa theo ánh đèn đường mờ nhạt thấy rõ người phụ nữ là Lâm Tiểu Kiều, còn người đàn ông kia mặc một bộ quân trang, vành nón bị ép thấp nên thấy không rõ mặt. Đang do dự có nên đi tiếp vòng thứ bốn hay là qua đó chào hỏi, Lâm Tĩnh Hảo vẫy vẫy tay, hô một tiếng: "Tiểu Kiều." Lâm Tiểu Kiều sờ mũi, người đầy mồ hôi, cô chạy chậm qua, thở hổn hển cười ha ha hô một tiếng "chị", trước mặt người ngoài Lâm Tĩnh Hảo vĩnh viễn là một người dịu dàng, cười thỏa đáng, thân thiết kéo tay Lâm Tiểu Kiều, đến bên Thẩm Gia Mộc giới thiệu: "Đây là em gái của em, Lâm Tiểu Kiều.... .......Đây là con trai của dì Tần Tĩnh, Thẩm Gia Mộc." Trên mặt Thẩm Gia Mộc vẫn không có biểu tình gì như cũ, chỉ nhìn Lâm Tiểu Kiều gật đầu, không mặn không nhạt chào hỏi một tiếng: "Chào em." Lâm Tiểu Kiều đưa tay ra giữa không trung có chút xấu hổ, có hơi sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, bỏ tay vào trong túi áo khoác, cười nói: "Chào anh" Ba người cứ như vậy im lặng trong chốc lát, không khí yên tĩnh có vài phần quỷ dị, Lâm Tiểu Kiều không thoải mái nên nhíu cái mũi. Động tác nhỏ này của cô lại bị Thẩm Gia Mộc nhìn thấy, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao trong bữa tiệc tối vừa rồi, con gái nhỏ của nhà họ Lâm không xuất hiện, nhưng cũng lễ phép không nói ra miệng, cái mũi của cô nhíu lại thì kéo theo mấy sợi tóc đen khóa trong mấy tầng nếp nhăn, trong lòng Thẩm Gia Mộc cảm thấy khó chịu, luôn muốn đem sợi tóc kia xuống. Ngón trỏ động đậy mấy lần, rồi sau đó thở nhẹ ra một hơi, Lâm Tiểu Kiều đưa tay lên vô tình làm rơi sợi tóc kia xuống, buông nhẹ tay, sợi tóc đen kia nhẹ nhàng rơi trên mặt tuyết. Thị lực của Thẩm Gia Mộc rất tốt, sợi tóc rất nhỏ kia tạo nên trắng đen đối lập nhưng lại có vẻ chói mắt. "Em đang làm cái gì vậy? Thở mạnh như vậy, còn đầu đầy mồ hôi là sao?" Lâm Tĩnh Hảo chút bất mãn nhìn sang, trong giọng nói có dấu vết hết sức nhẫn nại. "Buổi tối ăn hơi nhiều nên chạy vài vòng." Lâm Tiểu Kiều đã sớm quen sự ghét bỏ của chị ấy, vỗ tuyết trên quần áo, tính tình dễ chịu trả lời chị. "Mũ đâu?" Lâm Tĩnh Hảo thấy em ấy không chút để ý như vậy lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng cảm thấy vướng mắc. "A?" Hai tay Lâm Tiểu Kiều ôm đầu, trong chốc lát nhớ lại: "Thôi rồi, để quên trong quán ăn rồi." "Chừng nào em có thể không vứt đồ lung tung? Đi ra ngoài một chuyến, chưa mua được cái gì hết, lại ném mất đồ." "Không có việc gì, ngày mai em sẽ đi tìm, ông chủ quán rất tốt, sẽ giữ lại giúp em." Lâm Tiểu Kiều vẫn cười ha ha, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc, thấy đối phương đang nhìn mình, ngượng ngùng cười thu tầm mắt tầm: "Chị, hai người muốn đi ra ngoài hả? Lúc này bên ngoài rất lạnh, chị mặc nhiều áo vào, đừng để bị cảm." Lâm Tĩnh Hảo mặc một bộ đồ chống lạnh, bên trong còn mặc áo len dày, còn Lâm Tiểu Kiều thì trên cổ quấn đại một chiếc khăn quàng cổ, không vui vẻ khẽ hừ một tiếng. Thính lực của Thẩm Gia Mộc cũng không kém, cũng tự nhiên nghe được, anh nhíu mày, lên tiếng: "Nếu bên ngoài lạnh, vậy trở về đi, bị cảm cũng không tốt." Lâm Tĩnh Hảo nheo mắt lại, liếc nhìn Thẩm Gia Mộc một cái, xoay người đi mở cửa. Lâm Tiểu Kiều tiến lên, đi bên cạnh Thẩm Gia Mộc, nói một tiếng "Cảm ơn nha", nhanh như chớp chui vào phòng. Thẩm Gia Mộc vuốt cằm gật đầu, cuối cùng vào cửa chính, thuận tay đóng cửa chính lại, khi xoay người lại, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều, dán lưng vào góc tường của một cái phòng đối diện phòng ăn. Trong phòng khách vẫn còn mấy người vui vẻ nói chuyện trời đất, Lâm Tĩnh Hảo trở lại ngồi lên ghế sofa,hai tay khuôn phép đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài hơi nghiêng về một phía, tác phong của một thục nữ cần có. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo như vậy, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều đang về phòng,còn chưa kịp hồi tầm mắt, chợt nghe thấy âm thanh của mẹ mình. "Gia Mộc, con nên mang Lâm Tĩnh Hảo vào trong quân đội chơi, người trẻ tuổi tìm hiểu nhau không phải là chuyện xấu." Thẩm Gia Mộc hiểu được, hôm nay hai nhà cùng nhau tụ một chỗ, là vì chuyện tốt của mình và Lâm Tĩnh Hảo. Bọn họ giống như là một gia đình, đám hỏi, thân càng thêm thân. Nhiều năm anh ở quân đội, trên cơ bản chưa tiếp xúc qua con gái. Đến tuổi, trong nhà làm chủ kiếm một cô gái, không có trở ngại liền kết hôn. Đây là chuyện anh đã sớm chấp nhận, mà mẹ mình thích Lâm Tĩnh Hảo, anh cũng biết, cho nên, kết giao cùng Lâm Tĩnh Hảo. Mặc dù hai người ngầm hiểu nhau, nhưng cha mẹ hai bên không khép lại được. Thẩm Gia Mộc nhớ tới bộ dạng Lâm Tĩnh Hảo trách cứ Lâm Tiểu Kiều, cười cười, thuận nước đẩy thuyền chọn trúng cô gái trong ngoài bất đồng. Tần Tĩnh thấy tâm tư của Thẩm Gia Mộc không còn ở đây, nên cũng không nhiều lời, nhanh trí nói đến chuyện khác. "Trần Nhã, trong nhà em còn một cô con gái nữa đâu?" Lúc Tần Tĩnh nói lời này vẫn nắm tay Lâm Tĩnh Hảo, hai người thân thiết như hai mẹ con, "Chị nghe nói Tiểu Kiều cũng rất lễ phép." Thẩm Gia Mộc nghe được tên của cô, mi mắt giơ lên. Trần Nhã cười hỏi Lâm Tĩnh Hảo, người sau bĩu môi, nói Tiểu Kiều vừa mới trở về. Trần Nhã vừa nghe xong lời này có chút quở trách Lâm Tiểu Kiều, người làm trong nhà chạy nhanh đến gõ cửa phòng Lâm Tiểu Kiều, chắc cô gái nhỏ muốn ngủ, mặc áo ngủ ra mở cửa. "Trong nhà có khách, nhanh đi thay quần áo." Trong mắt Trần Nhã có chút bất mãn, ở ngoài miệng thì không trách cứ nhiều. Thẩm Gia Mộc đi qua xem, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều gạt hai sợi tóc, một tiếng "Vâng", rồi xoay người vào phòng, trên người cô mặc áo ngủ mỏng màu hồng nhạt, cả người giống như nụ hoa sen vừa mới nở, trẻ trung, non nớt, có lẽ sự đáng yêu cũng có chút trùng lặp. Tần Tĩnh che miệng ho khan hai tiếng, còn chưa ra tiếng, Thẩm Gia Mộc liền đứng dậy. "Mẹ, thời gian không còn sớm, ngày mai con còn phải về quân đội, nên đi về được chứ." Tần Tĩnh có chút không thỏa mãn, lôi kéo tay Lâm Tĩnh Hảo không thể buông ra được, Trần Nhã không phải không thấy được, thấy được, liền để cho Lâm Tĩnh Hảo tiễn mọi người ra cửa chung cư. Cô là cô gái mà đi ban đêm, thật là bất tiện, Thẩm Kiến Quần luôn miệng nói không cần, lúc này Trần Nhã mới thôi. Cả nhà lái xe đến, đi được nửa đường, chị Thẩm Gia Mộc là Thẩm Gia Giai không biết có chuyện gì, nhận được điện thoại thì vô cùng lo lắng lái xe đi, chỉ nói đợi lát nữa tới đón bọn họ. Nhà họ Lâm cách chung cư cũng không xa, Tần Tĩnh cảm thấy con gái không cần đến đón liền gọi điện thoại đợi ở chung cư. Một nhà ba người chậm rãi đi về phía trước, nhưng Tần Tĩnh rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Gia Mộc nói chuyện về Lâm Tĩnh Hảo. "Gia Mộc, mẹ thấy Tĩnh Hảo rất tốt, vừa xinh đẹp, vừa có nhận thức, tin tưởng cách nhìn người của mẹ, tuyệt đối sẽ không sai!" Thẩm Gia Mộc nghe xong, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện. Biết rõ đạo lý, trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn dịu dàng, sau lưng thì đối với em gái mình là răn dạy và ghét bỏ. Vừa nghĩ tới, bộ dạng của Lâm Tiểu Kiều cười ha ha khi bị nhắc nhở, Thẩm Gia Mộc cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ. Tần Tĩnh thấy Thẩm Gia Mộc có chút không đúng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con cũng đã trưởng thành, không nên kéo dài, kết hôn sớm rồi có con như vậy tốt hơn không? Con làm trong quân đội cả ngày thường mệt sống mệt chết, về đến nhà không có ai bưng cho một ly trà nóng, mẹ thấy đau lòng. Mẹ thấy Lâm Tĩnh Hảo rất thích hợp với con, thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm chúng ta, con nên nắm chặt nha." "Mẹ.... ..." Thẩm Gia Mộc thật bất đắc dĩ ,"Con với cô ấy chỉ gặp nhau vài lần, còn chưa hiểu nhau, làm sao có thể kết hôn nhanh như vậy?" "Cho nên vừa rồi mẹ nói con dẫn cô ấy vào quân đội chơi, xây dựng tình cảm cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tần Tĩnh thấy chủ ý này rất tốt, nên vô cùng cao hứng đi về phía trước. Thẩm Gia Mộc đi theo phía sau, một tay để trong túi, lại nghĩ tới lúc trước Lâm Tiểu Kiều đưa tay kia ra, nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, tuy không có trắng nõn cho lắm, thấy cũng non nớt, như vậy mới là bàn tay của cô gái, không giống như anh, có vài vết chai. Cho nên, khi cô ấy đưa tay ra thì anh cũng không đưa tay mình ra để bắt tay với cô, một bàn tay non nớt như vậy, sợ mấy vết chai trong lòng bàn tay của mình sẽ làm cho cô ấy đau. "Gia Mộc, chị con đang chờ, nhanh chút." Anh ta đáp một tiếng, vội vàng bước tới, lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Tham Hoan của tác giả Bát Trà Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi - Cửu Bả Đao
Rất nhiều cậu trai để ý Thẩm Giai Nghi. Tạ Minh Hòa hiểu biết, có thể nói với cô từ chuyện xe hơi sang chuyện máy tính, rồi lại sang chuyện phong tục tập quán. Tạ Mạnh Học học giỏi, hay làm thơ vớ vẩn tặng Giai Nghi. Liêu Anh Hoằng vui vẻ, giỏi kể chuyện cười. Trương Gia Huấn tính tình quai quái, rất hay điện thoại đến cà kê dê ngỗng với cô. Kha Cảnh Đằng sôi nổi nghịch ngợm, luôn làm Giai Nghi bất ngờ. Bắt đầu cuộc chạy đua âm thầm có, công khai có, để giành được thiện cảm của cô bạn xinh xắn học giỏi nhất trường. Dù ai thắng, ai thua, ai thành công, ai thất bại, ai bỏ cuộc, ai ù nhầm, thì cô bé Thẩm Giai Nghi cũng đã trở thành hiện thân đẹp đẽ nhất của một thời niên thiếu trẻ trung sôi nổi trong họ. Nên, "hãy cứ để mình tiếp tục thích cậu."   *** Cửu Bả Đao sinh năm 1978 tại Chương Hóa, Đài Loan. Bắt đầu sáng tác từ 1999, đến nay đã hoàn thành hơn 60 cuốn sách. Tác phẩm lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình, phim truyện, game online. Năm 2010 đạo diễn phim Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi là một đạo diễn may mắn nhất, cũng là nhà văn chăm chỉ nhất. Các tác phẩm đã được Nhã Nam xuất bản: Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi, Mẹ, Thơm Một Cái, Cà Phê Đợi Một Người. *** “Chúc mừng tân hôn, tuổi trẻ của tớ.” Tôi viết lời chúc phúc lên phong bao đỏ. Ngày hôn lễ, bọn con trai thầm yêu Thẩm Giai Nghi năm nào đều về đủ mặt, cả cô giáo Chu Thục Chân lâu ngày không gặp cũng giá lâm, cùng chứng kiến cảnh tượng lịch sử Thẩm Giai Nghi từ con gái trở thành vợ người ta, giá cả trượt dốc thê thảm. Đây thực ra chính là một buổi họp lớp hoành tráng, phải đến một nửa số người đến đều là đám anh em cùng chung hoạn nạn “chí đồng đạo hợp” trên con đường tình ái… toàn là đám bại tướng chỉ biết nhìn theo đèn hậu xe Thẩm Giai Nghi. Chúng tôi chụp chung một bức ảnh nghi ngút đầy những oán hờn. Hứa Bác Thuần đang ở Mỹ, tôi vẽ lên mảnh bìa dựng một bộ mặt cậu ta đang cười rất ngây ngốc, đặt lên bàn, mỗi khi có món ăn mang đến, cả bọn lại reo hò: “Hứa Bác Thuần! Món mới món mới rồi!” Chúng tôi cười lên ha hả, hưng phấn đến nỗi sẵn sàng lật bàn bạo động bất cứ lúc nào. “Thật đúng là, cô cứ nghĩ Kha Cảnh Đằng sẽ ở bên Thẩm Giai Nghi cơ đấy.” Cô giáo Chu Thục Chân lắc đầu: “Uổng cho em còn cùng Thẩm Giai Nghi đến nhà cô uống trà nữa, thật vô dụng. Cả đám các em đều kém quá!” “Cô giáo, thực ra Thẩm Giai Nghi từng tỏ tình với em rồi mà, chỉ là bạn ấy hét lên thôi, ha ha ha!” Tôi cười lớn. “Báo cáo cô! Kha Cảnh Đằng chỉ được cái mồm thôi ạ, em mới là người thực sự theo đuổi được Thẩm Giai Nghi!” Liêu Anh Hoằng rót rượu cho mọi người, hô hào cạn ly. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi của tác giả Cửu Bả Đao.
Yêu Là Thế - Diệp Lạc Vô Tâm
Cuốn sách thứ 13 của Diệp Lạc Vô Tâm vừa được xuất bản mang tên “Yêu là thế”. Tác phẩm là một bản tình ca ngọt ngào khác hẳn so với những chuyện tình nhiều đau khổ thường thấy trước đây. Khác với những tác phẩm đã từng ra mắt bạn đọc, “Yêu là thế” giống một cuốn Nhật ký tình yêu với vô vàn các mẩu truyện nhỏ trong cuộc sống của hai nhân vật chính. Nếu bạn đọc đã từng biết đến cuốn sách “All in love – Ngập tràn yêu thương” nổi tiếng của người viết tình ca Cố Tây Tước thì sẽ thấy có rất nhiều điểm chung về phong cách viết giữa hai cuốn sách này. Mà điểm chung lớn nhất chính là sự “đơn giản” trong mỗi câu chuyện nhưng lại chứa đựng sự chân thật và yêu thương vô bờ. Cũng giống như tình yêu của mỗi người vậy, không phải ai cũng có một mối tình nhiều sóng gió, nay bị ngăn cấm mai bị buộc chia tay hay phải xa cách ly biệt nhiều năm… Đa phần trong cuộc sống chúng ta thường gặp những tình yêu đời thường, tức là gặp nhau, rồi yêu nhau, bình yên trôi qua những tháng ngày hạnh phúc nhẹ nhàng. Tuy nhiên, tình yêu không sóng gió đâu có nghĩa là tình yêu không sâu sắc? Chỉ cần mỗi ngày yêu thêm từng chút, từng chút một cho đến khi già đi. Yêu đến cả một đời, như vậy đã là quá đủ. Và đó là những gì mà Diệp Lạc Vô Tâm muốn nhắn nhủ với bạn đọc qua cuốn sách này. Thanh xuân tươi đẹp có biết bao vui buồn nhưng nữ tác giả của chúng ta chỉ chọn lọc những kỉ niệm đẹp để kể với độc giả. Không phải bởi cuộc sống của họ chỉ toàn màu hồng mà là bởi trong tình yêu, những điều tốt đẹp thì nên ở lại mãi còn những nỗi buồn thì cần được quên đi. Yêu là thế! *** Một hôm, tôi đi làm lại quên mang điện thoại. Tôi muốn về nhà lấy, nhưng lại bận không dứt ra được, đang lúc băn khoăn thì nhìn thấy Kẻ phiền phức bước thẳng vào phòng, điềm đạm đặt chiếc di động mà tôi đang cần lên bàn. “Yêu anh quá đi!” Tôi vội vàng thì thầm vào tai hắn, rồi lập tức lấy điện thoại xem. “Rốt cuộc thì có chuyện gì em mới không quên đây hả?” Kẻ phiền phức chán nản nói. Tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, nói nhỏ: “… Yêu anh!” Mặt hắn đang hầm hầm bỗng trở nên rạng rỡ. Lúc rời khỏi văn phòng tôi, khóe mắt hắn còn mang ý cười. *** Mời các bạn đón đọc Yêu Là Thế của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.
Tình Chiến - Trường Vũ Trụ
Thời niên thiếu, Sở Hàm kiêu hãnh và xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Nhưng kể từ khi cô gặp Giang Bắc Thần, thì người luôn kiêu ngạo và không biết sợ hãi giống như một đóa hồng xinh đẹp là cô cũng dần trở nên lụi tàn. Trong ký ức của Giang Bắc Thần, Sở Hàm đã từng nở nụ cười thật xinh đẹp với anh trên bãi biển Antaly, khi ấy cô mặc chiếc váy màu đỏ tươi, mái tóc đen tung bay theo gió. Cô cũng từng cúi đầu, nhỏ giọng nức nở cầu xin dưới bầu trời phủ đầy tuyết trắng. Nhiều năm sau anh mới phát hiện ra rằng, những ký ức ấy quả thực là không chịu nổi một chút sức nặng, đã bị vỡ nát tung tóe từ trong sâu thẳm nội tâm, khiến anh bối rối, không biết phải làm sao. ... Người yêu ơi, người đã trải đầy gai để tôi bước đi bằng đôi chân trần, nhưng khi quay đầu lại tôi mới nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, người vẫn chỉ đứng yên ở nơi đó... *** Buổi chiều hôm đó, ngay sau khi đón Sở Hàm về, Giang Bắc Thần đã vội vàng lái xe thẳng tới bệnh viện của Giang Nghi Đồng. Giang thiếu gia, Giang đại công tử không thèm để ý trong phòng bệnh có một đám người đang chờ khám bệnh, cứ thế lôi Giang Nghi Đồng ra ngoài. Giang Nghi Đồng cố gắng rút tay mình về, "Thằng nhãi này làm cái gì vậy, cô còn đang có bệnh nhân mà." Giang Bắc Thần sao còn có thể để ý đến điều đó, anh sốt ruột phất tay, "Cháu mặc kệ, cô mau khám lại cho vợ cháu đi, xem cô ấy có chuyện gì không." Giang Nghi Đồng nhìn dáng vẻ lo lắng nhíu mày của Nhị thế tổ này, chợt bật cười, "Cô nói này, cô chưa bao giờ thấy cháu có cái bộ dạng như thế này đâu đấy. Lại nói, chuyên môn của cô cũng không phải là phụ khoa. Thế này đi, để cô dẫn cháu lên lầu trên, liên hệ với bác sĩ giùm cháu, rồi nhờ bà ấy kiểm tra cẩn thận cho Sở Hàm." "Này!" Giang Nghi Đông gọi với thằng cháu đang chuẩn bị đi xuống lầu đón người lên, "Cô bé đó, cháu xác định rồi hả?" Giang Bắc Thần đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, rồi bất chợt nở một nụ cười trông vô cùng kỳ quặc. "Cháu đã sắp làm ba rồi! Ai đùa với cô chứ?" ... Mời các bạn đón đọc Tình Chiến của tác giả Trường Vũ Trụ.
Sắc Đẹp Thay Cơm - Thời Nhĩ
Vào một ngày nọ, vị đồng nghiệp đứng bên cạnh Lục Phồn liền khoe khoang rằng mình được một minh tinh hạng hai mời tới làm khách khiến cho Lục Phồn im lặng. Chẳng biết ai đã nói đến tai người nọ, người ấy ôm Lục Phồn rồi bày tỏ thái độ khinh thường đối với kiểu người như vị đồng nghiệp nọ. Nhưng mà tại sao nửa tháng sau, kỉ niệm 10 năm ảnh đế ra mắt người đó lại xuất hiện trong chương trình bình thường, sau đó lại lén nói Lục Phồn rằng nếu thiếu người cứ gọi anh. Lục Phồn:...Hình như có ai nói không thèm chấp kẻ tiểu nhân mà nhỉ? *** Ngày người bạn nhỏ Lục Nhị chào đời, tiểu ma vương Giản Hủ được năm tuổi ngã nhào trên bậc thang bệnh viện, lăn thẳng đến lầu ba, nằm giữa đất lăn lộn kêu đau. Đáng tiếc là lúc đó trong đầu Giản Ngộ Châu đã bị lấp đầy bởi ba chữ vợ sắp sinh nên chỉ liếc nhìn cậu một cái, thậm chí còn chẳng thèm lo lắng hỏi xem cậu nhóc bị ngã có đau không, anh đưa tay nhấc cậu dậy, kẹp dưới cánh tay rồi vội vã đi về lầu bốn.     Chờ sau khi bạn nhỏ Lục Nhị lớn rồi, Giản Hủ mới ý thức một cách sâu sắc được, thực ra cái vụ ngã lộn xuống đất kia là lời tiên tri cho tương lai nhấp nhô đầy chua xót của mình. ... Mời các bạn đón đọc Sắc Đẹp Thay Cơm của tác giả Thời Nhĩ.