Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khom Lưng Vì Anh

Nếu như bạn là một cô gái, hãy là một cô gái giống như Dịch Tích. Có thể không xinh đẹp nhất trong rất nhiều người đẹp, nhưng nhất định phải là phiên bản xinh đẹp nhất của chính mình. Cho dù hoàn cảnh gia đình có không trọn vẹn đến thế nào, vẫn luôn tự tin vào vị trí của mình là không thể thay thế. Ai có lỗi với mình, nhất định phải khiến người đó trả giá. Tất cả những điều này, Dịch Tích là từ cuộc sống của mình mà rút ra, cũng là vì lời khuyên của một người mà cố gắng. Mà người đó, chính là người mà cô tình cờ gặp lại vào năm cuối đại học, Từ Nam Nho. Trước kia anh là gia sư, còn bây giờ anh là giảng viên của cô. Khó có thể nói cảm giác của Dịch Tích lúc này, sự cố lúc nhỏ quá dằn vặt, cho nên ấn tượng đối với Từ Nam Nho cũng theo đó mà trở nên sâu đậm. Chỉ có anh tin cô, chỉ có anh an ủi cô và nói với cô “đừng gục ngã”. Chính vì như vậy, khi cô đã hoàn toàn trở thành một Dịch Tích xinh đẹp cao ngạo không sợ trời không sợ đất như bây giờ, Dịch Tích đương nhiên sẽ không “bỏ qua” cho anh khi gặp lại. Tiếc rằng, Từ Nam Nho chẳng hề nhận ra cô. Và còn, không hề mảy may rung động trước dáng vẻ của cô như hầu hết những người đàn ông khác. Nhưng cô là Dịch Tích, không đạt được ý nguyện thì không từ bỏ. Dịch Tích thẳng thắn kiêu ngạo, yêu thích ai đó, nhất định phải thể hiện cho đối phương nhìn thấy. Thế nên, vừa tốt nghiệp đại học, cô đã chọn phần thưởng là căn hộ kế bên nhà Từ Nam Nho. Mỗi ngày, xuất hiện trước anh như một sự trùng hợp của số phận.  Nhưng cuối cùng, mọi ảo tưởng lại vỡ nát chỉ trong một đêm. Người có thể khiến cho cô từ bỏ, cũng chỉ có thể là Từ Nam Nho. Cô yêu hết mình, nhưng bóng lưng quay đi vẫn có thể kiên cường đến vậy.  Nếu đã có thể làm một cô gái như Dịch Tích, hãy tìm một người giống như Từ Nam Nho để yêu. Bởi vì thân phận, bởi vì sự lạnh nhạt của cuộc sống, Từ Nam Nho luôn có một con đường với những kế hoạch định sẵn. Anh rất ngại mạo hiểm. Thế nên, cho dù đã thực sự rung động với Dịch Tích, anh cũng kiên quyết dằn lòng xuống. Cho đến khi cô biến mất khỏi cuộc sống của anh, Từ Nam Nho mới nhận thức được rằng, cho dù anh có phủ nhận bao nhiêu đi chăng nữa, cô gái này cũng đã thiêu rụi cuộc sống của anh từ lúc nào. Nhưng Từ Nam Nho vốn là một người trầm lặng, người ở trước mặt anh còn có thể từ chối dứt khoát như vậy thì nói gì đến lúc này, ngay cả cái bóng cũng không còn. Thế nên chỉ có thể cố gắng lưu giữ tất cả những gì đã từng liên quan đến cô ấy. Đó là con mèo mà anh từng không dám chạm vào, đó là quán bar mà ngày trước cô thường hay đến, đó là người em cùng cha khác mẹ mà cô ấy chưa từng thân thiết,... “Tại sao lúc đó anh lại chủ động làm giảng viên hướng dẫn cho Dịch Nhạc?” “...”. Vì cô ấy là em gái của em. “Anh biết em sẽ quay về sao?” “Không biết. Cách nghĩ lúc dẫn dắt Dịch Nhạc là, có lẽ có thể từ miệng Dịch Nhạc nghe được chuyện của em, có lẽ một ngày nào đó em quay về, em sẽ phát hiện giáo viên hướng dẫn của Dịch Nhạc là anh, sau đó... Nhớ tới anh, nhớ tới còn tồn tại một người như vậy”. Lời tâm sự này, là rất rất lâu sau này Từ Nam Nho mới nói với Dịch Tích. Bởi vì trước lúc đó, hai người vẫn đang trong thế trận giằng co. Một người mang vết thương vì tình cảm bị khước từ quay lại chỉ muốn đùa giỡn một chút để dịu đi cảm giác không cam lòng. Còn một người, cho dù đã nhận thức rõ ràng tình cảm của bản thân vẫn không chịu thừa nhận, chỉ bởi vì rào cản thân phận giảng viên. Cho đến lúc, tấm màng bị xé rách. Một đêm vô tình, phá vỡ mọi rào cản. Dịch Tích tự thuyết phục chính mình, đêm đầu tiên trao cho anh chỉ là bởi vì cô cũng không quan trọng vấn đề này lắm. Thế nhưng, nếu như cô không để tâm, tại sao lại phải là anh? Cũng giống như Từ Nam Nho, khi nhìn thấy vệt đỏ chói mắt ấy, toàn bộ lý thuyết mà anh xây dựng về khoảng cách của hai người, hoàn toàn sụp đổ. Cô không phải là cô gái phóng khoáng như cô luôn thể hiện, cô cũng không trái ngược với hình mẫu mà anh đặt ra cho mình. Cô hoạt bát, sôi nổi, quậy phá và thường trêu đùa anh, nhưng cô không phải hư hỏng, tuyệt đối là không. Thế là, “người thầy quốc dân" muốn chịu trách nhiệm, “học trò cá biệt" muốn trả thù, Dịch Tích và Từ Nam Nho chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương, ít ra ban đầu thì là vậy. Nhưng rồi, diễn mà như không diễn, giả giả thật thật, lại ở bên nhau tự nhiên như vậy. Đương nhiên, cục diện này là do bạn bè tốt của cả hai cùng nhau cố gắng. Nhưng khúc mắc của ngày xưa, những hy sinh âm thầm, tất cả dần dần được hé lộ. Thì ra, không phải là anh không nhớ em. Thì ra, em nói đã quên anh, chỉ là nói dối. Đã biết rồi, vậy thì ở bên nhau thôi. Em vẫn là em, xinh đẹp tự tin, có thể vì anh mà chống đối gia tộc. Anh vẫn là anh, lạnh lùng trầm tĩnh, có thể vì em mà từ bỏ mọi kế hoạch được định sẵn. Em nguyện khom lưng vì anh, nhưng anh không cần. Quãng đời còn lại anh sẽ tự mình xây dựng một vương quốc, để em có thể mãi mãi làm một công chúa, của riêng anh. … Tình yêu của Từ Nam Nho và Dịch Tích bắt đầu với nhiều băn khoăn và khúc mắc, nhưng trái tim của họ thật sự chân thành. Sinh ra trong gia đình hào môn, liệu có mấy ai được chủ động tình cảm? Nhưng mà họ lại làm được, Dịch Tích muốn có quyền tự chủ, cô đã phải chứng minh năng lực trong công việc của mình. Từ Nam Nho muốn được đứng bên cạnh Dịch Tích, anh phải chấp nhận quay về với thân phận mà anh vốn không hề thích. Nhưng đó mới là tình yêu, biết rõ mình là ai, ở vị trí nào, và cần phải làm gì cho người mình thương, không phải sao? Câu chuyện là một bản tình ca với nhiều cung bậc cảm xúc, có những khoảng lặng khi hai người thoảng nhớ đến nhau trong lúc chia xa, có nhịp đập rộn rã mỗi khi ở cạnh nhau, có sự êm đềm lãng mạn trong những lúc cảm xúc dâng trào, có khúc nhạc đệm đến từ những người bạn dễ thương, có những nốt nhạc buồn vui lẫn lộn của những người thân trong gia đình. Cũng có những nốt nhạc lệch nhịp cho những đoạn tình cảm không thể có kết thúc. Nhưng có lẽ điều mà ít ai ngờ tới nhất, chính là “người thầy quốc dân" Từ Nam Nho. Dịch Tích cảm thấy, anh không nên dạy thương mại, mà nên dạy ngôn ngữ học, bởi vì anh rất giỏi trong lĩnh vực chuyển nghĩa. Tình huống dưới đây là một ví dụ. Dịch Tích: “Cầu hôn mà không quỳ em sẽ không đồng ý.” Từ Nam Nho liền quỳ xuống trước con mắt muốn rớt khỏi tròng của đám bạn bè. Dịch Tích hoảng sợ: “Hay… hay là thôi đi, đợi sau này chỉ có hai người chúng ta, anh hãy quỳ.” Từ Nam Nho: “Được, sau này mỗi ngày đều quỳ.” Và quả thật, mỗi ngày sau đó, Từ Nam Nho ngày nào cũng quỳ, nhưng mà là quỳ ở trên giường. Dịch Tích hối hận vô cùng, mình bắt người ta quỳ, nhưng tại sao người đau eo lại là mình??? ___________ '' '': Trích từ truyện Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đêm qua Dịch Tích không ngủ, đến 5 giờ sáng mới chợp mắt được một lát. Nhưng chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Trong nhà vốn yên tĩnh, lúc này Dịch Tích từ trên lầu đi xuống đã thấy hai mẹ con đang ăn sáng trong phòng ăn. “Sao hôm nay thức sớm vậy Tích Tích?” Người phụ nữ có khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng nở nụ cười vẫy tay chào cô, “Cùng ăn sáng không?” Tuy nhiệt tình nhưng lại có cảm giác xa cách. “Không ăn đâu, sắp trễ giờ rồi.” Mặt Dịch Tích không biểu cảm đáp lại, sau đó cầm chìa khóa xe đi thẳng ra cửa. Buổi sáng, vào giờ cao điểm dòng xe gần như kẹt cứng, cho dù có gấp cỡ nào đi nữa thì cũng phải đợi đèn xanh đèn đỏ sáng lên. Lúc đèn đỏ sáng lên, Dịch Tích nhấn phanh nhìn dòng xe từ từ di chuyển về trước. Đúng lúc này, chuông di động reo lên, cô liền nhanh tay bắt máy. Sau khi mở bluetooth nối âm điện thoại với xe, tiếng thì thầm ngắt quãng của Hoàng Vi ngay lập tức vang lên. Giọng cô âm trầm hòa cùng với tia nắng buổi sáng, không hiểu sao có cảm giác vui mừng nói: “Sao bây giờ cậu còn chưa đến?” Dịch Tích một tay đặt trên vô lăng, tay kia chống lên cửa xe đáp: “Kẹt xe đó cô hai.” “Ngày đầu tiên đi học mà cậu lại dám tới trễ, bắt đầu điểm danh rồi kia kìa.” Dịch Tích chán nản nhìn về đèn đỏ ở phía xa xa hỏi: “Điểm danh xong chưa? Cũng được, dù sao tớ cũng bị điểm danh vắng vậy hôm nay tớ không đến nữa…” “Ơ kìa, tớ nói đùa với cậu thôi, hôm nay thầy không có điểm danh.” “Cậu nói cái gì?” Dịch Tích cao giọng hỏi lại, “Không điểm danh thì mới sáng ra cậu gọi tớ đi học làm gì?” “Không phải vậy, là tiết này không điểm danh, nhưng tiết sau chắc chắn điểm danh! Để tớ nói cậu nghe, giáo viên mới dạy môn Đầu tư học này chỉ cần điểm danh ai vắng một lần thì người đó cũng đừng mong qua được kỳ thi cuối kỳ.” “Cậu lần nào cũng nói vậy.” “Lần này là thật, giảng viên này là… Ui, cậu đến đi rồi tớ nói, Dịch Tích Tích, cậu là sinh viên năm tư rồi thì biết tự giác một chút đi.” Mắt thấy thời gian đèn đỏ sắp hết, Dịch Tích lấy tay xoa xoa huyệt thái dương bực bội nói: “Được rồi, tớ cúp máy trước đây, còn phải lái xe nữa.” “Được”, Hoàng Vi đè thấp giọng nói “Cậu tới nhanh một chút.” Năm tư tuy là có ít tiết học, nhưng lại là năm học quan trọng nhất trong cả quá trình đại học. Nếu lúc này mà còn nợ môn thì sau này phải đi đường vòng mới có thể thuận lợi tốt nghiệp. Ngay cả việc tốt nghiệp cũng phiền phức như vậy thì không chừng lão già ở nhà sẽ nhớ cô mà chết mất. Trên đường lại kẹt xe thêm một đoạn, mà xui xẻo hơn là có ai đó bám theo phía sau xe cô. Lần này kẹt xe lâu như vậy, lúc cô đến trường thì tiết thứ 2 cũng sắp bắt đầu rồi. “Gì chứ, con đường lớn như vậy mà cũng có thể bám đuôi, cứ như nằm nằm sau gáy vậy.” Dịch Tích một bên lầm bầm, một bên tìm chỗ dừng xe. Trong trường có không ít xe, khó khăn lắm cô mới tìm được vị trí trống để dừng xe, nhưng do gấp gáp cộng thêm buổi sáng mắt còn chưa mở hết nên suýt tí nữa phạm phải lỗi. Cô kéo cần gạt số rồi nhanh chóng lùi xe. Thân xe đột nhiên rung lên, kèm theo tiếng va chạm “Ầm” một tiếng. Dịch Tích ngẩn người, ló đầu ra cửa kính nhìn: “Không phải chứ?” Giờ phút này, phần đuôi của chiếc G-Class màu đen của cô đâm sầm vào chiếc xe màu trắng, nhất thời che đi nhãn hiệu chiếc xe, cũng không biết là đụng trúng chỗ nào của chiếc xe kia. “A! Lại có người đụng xe nữa kìa.”, Hai học sinh đi xe đạp băng qua bên kia đường nói với nhau. “Chạy nhanh trên đường đụng trúng xe Volkswagen, sau đó bị xe kia đuổi theo? Oa, chắc lần này chủ xe đền đủ luôn?” “Chiếc xe màu đen kia ngầu quá đi.” “Đúng đó.” … Hai học sinh vừa nói vừa đi chậm lại ngoái đầu xem vụ va chạm bên đây. Dịch Tích bị người khác nhìn chằm chằm mà không khỏi thở dài, mặc niệm cho chính mình từ lúc ra khỏi nhà liền gặp phải xui xẻo. Mở cửa xe bước xuống, cô cũng không nhìn phải ứng của chủ chiếc xe Volkswagen mà trước tiên đi lại xem “thương tích” trên xe. Chiếc G-Class này là mẫu xe mới ra năm nay, lão già nhà cô mới tặng cho cô mấy ngày trước, mới lái được hai ngày lại bị đụng xe, đúng là xui xẻo. Bên cạnh có tiếng mở cửa xe, Dịch Tích biết người đó là chủ xe nên cô từ chỗ đuôi xe đứng lên, ngước mắt nói: “Thật xin lỗi, tôi đang vội đến lớp nên nhất thời…” Giọng nói đột nhiên im bặt. Dịch Tích nhìn người trước mắt, mi mắt giật nhẹ rồi im lặng. Làm sao để hình dung người đàn ông trước mặt đây? Nếu chỉ lấy bốn chữ “lớn lên ưa nhìn” để hình dung thì không đủ. Trên người mặc áo sơ mi quần đen, đôi lông mày tinh xảo đang nhíu lại, tuy rằng ánh mắt của người này không sắc bén nhưng cũng làm người khác có cảm giác áp lực. Anh đứng đó, bỗng làm Dịch Tích nhớ về trận tuyết ở Nam Bắc, rồi nhớ về bức tranh sơn dầu có gam màu lạnh kia được treo trong nhà. Cô hơi hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc tại sao Hoàng Vi không hề nhắc đến trong trường này còn có một nhân vật như vậy. “Thành thật xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi, lúc nãy tôi không chú ý nhìn.” Dịch Tích một lần nữa lên tiếng, nở nụ cười tươi khách khí nói, “Thành thật xin lỗi, hay là, anh cho tôi số điện thoại, hoặc là tôi để lại số điện thoại của tôi? Đến lúc đó xem phí sửa chữa bao nhiêu, tôi đền cho anh.” Bởi vì bản thân có nụ cười rực rỡ lại dịu dàng nhưng lại mười phần yêu nghiệt kia, khuôn mặt của cô, ngay từ lúc chào đời đã là kiểu không an phận. Mà người đàn ông chuyển tầm mắt từ vị trí va chạm của hai xe đến gương mặt cô, chỉ nhàn nhạt liếc một cái. “Mua bảo hiểm xe chưa?” Dịch Tích lắc đầu: “Còn chưa kịp mua bảo hiểm.” Mời các bạn đón đọc Khom Lưng Vì Anh của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc - Mộc Tâm
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn cô gái chằm chằm. Cô cắn môi, cụp mắt. Chiếc váy dài vì tư thế nằm nghiêng của cô mà bị vén cao. Cô nâng chân lên cọ cọ vào cẳng chân anh. Thân thể anh cứng đờ, bàn tay dùng sức giữ chân cô lại. Ngôn Hâm biết phản ứng của anh là gì, cô đành phải bày ra dáng vẻ nhu nhược. “Chú à….” Dù là người cực kỳ lý trí như Hà Nhất Triển thì cũng bị tiếng gọi mềm mại này của cô làm cho run lên. Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lại dâng lên, giống như ngọn lửa lớn, từ từ thiêu đốt thân thể anh. Anh thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngôn Hâm. Tiểu nha đầu này ăn nhầm cái gì rồi, dám trêu trọc anh? “Không ngoan thế này, nên trừng phạt sao đây?” Hà Nhất Triển vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô. Giọng nói trầm thấp của anh như loại rượu nguyên chất, khiến người ta say mê. “Chú à… nhẹ một chút, người ta sợ đau.” Cô cọ cọ vào người anh lấy lòng. Hà Nhất Triển rủa thầm một tiếng, cúi xuống hôn Ngôn Hâm mãnh liệt như muốn nuốt cô vào bụng. Anh nuốt hết nước bọt của cô, cắn đầu lưỡi cô phát đau. Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét trong miệng cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận thế tiến công của anh. *** Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ. Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt. Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi. Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt. Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ. ... Mời các bạn đón đọc Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc của tác giả Mộc Tâm.
Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc - Lưu Lãng Hồng Tường Vi
Truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc là một truyện khá hấp dẫn và lý thú. Lưu Lãng Hồng Tường Vi dẫn dắt bạn đọc vào một thế giới của những câu chuyện tình yêu đan xen, chồng chéo, đau khổ lẫn với hạnh phúc, để rồi khi nào đó tự hỏi rằng nước mắt này ở đâu ra, trái tim này quá yếu mềm hay là tại nó cố tình hùa đẩy theo cảm xúc? Đêm tân hôn, chờ đợi cô không phải người chồng dịu dàng che chở, mà là một trò chơi đổi vợ tàn khốc. Thân là cô dâu, lại bị chồng mình tự tay đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, hung hăng chà đạp tự ái của cô. Cô bị thuốc mê khống chế, bị buộc đón nhận hoan ái ở dưới thân thể của người đàn ông khác, ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. . . . Trước mặt mọi người, bọn họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, người người yêu thích và ngưỡng mộ. Sau lưng người, cô chẳng qua là nữ đầy tớ làm ấm giường của anh, bị anh bừa bãi lăng nhục, "Cô chẳng qua chỉ là một phụ nữ dâm tiện, không có lệnh của tôi, cho dù cô muốn chết cũng không được!" "Người phụ nữ của tôi mang thai!" người đàn ông ôm chị họ của cô, cùng xuất hiện ở trước mặt cô. Nhìn anh biểu hiện gương mặt dịu dàng với người phụ nữ trong ngực, cô chỉ có cười chúc mừng, mà trong lòng thì đang nhỏ máu: Anh đã biết, em cũng mang thai mà! "Vậy chúng ta ly hôn đi! Em sẽ chúc hai người hạnh phúc!" cô cố giả bộ kiên cường, mặc dù trong lòng có tình yêu, nhưng tình yêu đó đã bị trăm ngàn vết thương. "Ly hôn? Cô muốn thoát khỏi tôi để cùng ở cùng bay với gian phu của cô sao? Tôi cho cô biết, đừng mơ tưởng!" Trong mắt thoáng qua vẻ hung ác, rõ ràng là muốn trả thù cô, tại sao khi cô nói ly hôn, anh lại cảm giác có chút không nỡ? Một cuộc tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra, cô hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh, anh mới phát hiện, thì ra là trong quá trình trả thù cô, tim của mình cũng chảy máu. Năm năm sau, cô mang theo hai đứa trẻ, một trai một gái, trở lại vùng đất này. Trong bữa tiệc thứ nhất, lại không ngờ đối mặt cùng đôi mắt kia. "Mẹ, chú đó trông thật giống anh hai!" Tiếng kinh hô của con gái khiến cô theo bản năng kéo bé trai bên cạnh vào trong ngực. "Cô trông rất giống vợ của tôi!" con ngươi sắc bén như chim ưng của anh khiến cho cô có cảm giác bị nhìn xuyên qua. "Tiên sinh thật thích nói đùa, xin lỗi tiên sinh, xin lỗi tôi không tiếp ngài được, chồng tôi đang đợi tôi!" cô rời đi tựa như trốn, tầm mắt sau lưng lại bám chặt như bóng theo thân. . . . Ác ma tìm tới cửa lần nữa, lần này, vận mạng của cô sẽ như thế nào? *** Thật ra văn án hơi lừa tình một chút, truyện cũng không quá mức tàn khốc như thế, nhưng đúng là loại cường thủ hào đoạt. Theo cảm nhận riêng của tớ truyện không quá ngược, ngược nữ trước ngược nam sau, tất nhiên quá trình ngược nữ thường dài hơn ngược nam. Nhưng tớ nghĩ là sau đó thì anh nam chính đã trả giá đủ và con đường truy vợ cũng thật cam go. Gần cuối truyện sẽ không thiếu những cảnh đáng yêu của 2 em bé, 1 bé rất dễ thương, 1 bé rất thông minh. Cái tớ thích nhất của truyện chắc là... có 3 anh nam đều vô cùng đủ tiêu chuẩn Mời các bạn đón đọc Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc của tác giả Lưu Lãng Hồng Tường Vi.
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường - Vô Tụ Đinh Hương
Thể loại: Cổ đại, Hài sủng, Nữ phẫn nam trang Tình trạng: Hoàn thành, HE Nam + Nữ chính: Trình Dục Chi + Mộ Dung Hòa Chính  *Chống chỉ định lúc ăn cơm uống nước* ************************************* Gia tộc Mộ Dung mỗi đời chỉ có một cô con gái duy nhất là “kỳ tài võ học” không ai có thể vượt qua. Dù như vậy nhưng cũng không thể tránh khỏi số mệnh: sau khi sinh con sẽ chết vì khó sinh. Mỗi người con gái đều được nuôi dạy tinh thông cầm kì thi họa, hiểu biết lễ nghĩa… nhưng vì vậy mà có nhiều người theo đuổi vài khong thoát khỏi vận mệnh. Rút ra từ những bài học đẫm máu đó, đến đời Mộ Dung Hòa Chính lại được gia tộc nuôi dạy theo chiều hướng ngược lại với kế hoạc “Giai nhân tuyệt đại” đầy đủ mọi tật xấu : giấu giếm giới tính, lưu manh, thổ phỉ, hám tiền, thô tục còn hơn cả nam nhân. Sau cái kế hoạch nuôi dạy quá thành công, Mộ Dung Hòa Chính đi khỏi nhà với kế hoạch vơ vét tiền của thiên hạ. Nàng gặp được Trình Dục Chi và bám theo hắn bởi lý do hắn là người duy nhất chưa bị nàng chọc tức cho xì khói. Còn TRình Dục Chi ban đầu giữ nàng lại vì muốn xem con người có thể “ vô lại” đến mức nào!!! Từ đó trong đoạn thời gian trưởng thành của nàng luôn ở bên Trình Dục Chi và được hắn chăm sóc, còn nàng vẫn tiếp tục đi vơ vét tiền của thiên hạ… Toàn bộ câu chuyện được kể bằng lời của nữ chính đậm chất lưu manh về cuộc sống từ nhỏ đến lớn, từ những tình huống nhỏ nhất cũng lộ ra bản chất lưu manh thổ phỉ của nàng… ****************************************** “Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!  Bà nội ta trước giờ đoan trang hữu lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!  Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất. Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng. Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nhiều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.  Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà), mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm xúc sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta…” ** Đám cướp hồ nghi không dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: "Động thủ nhanh lên, các ngươi không cướp bọn họ, thì lão tử cướp các ngươi quái gì được." Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: "Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ không được sao?"  Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp thì chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi thì không giống vậy! Vì dân trừ hại, không chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp đi!" Nói xong ta đi đến bên một tảng đá lớn, lăng không vỗ một chưởng, tảng đá hóa thành bột.  ** Ngày hôm đó ta chẳng khác gì chó con theo mẹ, theo đuôi hắn hít hít không ngừng, tới buổi tối mà vẫn chưa đã nghiền, ta bèn nhảy lên giường của hắn ngủ chung. Hắn lập tức từ chối: "Không được, không hợp với lễ pháp."  Đây là lần đầu tiên hắn dám cự tuyệt ta, thật là quái lạ. Ta không phục, phản đối: "Hai thằng đàn ông ngủ chung thì có sao đâu mà sợ." Mặt hắn dại ra: "Bộ ngươi là đàn ông hả?" Ta giận dữ, vỗ ngực: "Ngươi dám xem thường lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ thì lão tử không dám đánh ngươi. Nói cho ngươi biết, lão tử thích nhất là khi sư diệt tổ! Bằng không chúng ta múa máy một chút, ai thắng thì người đó là đàn ông."  * Tối đến, hắn chui vào phòng trước, khóa cửa lại. Ta cóc cần ngủ chung với hắn, nhưng hắn làm bộ làm tịch như vậy thì ta càng phải dằn mặt hắn. Lão tử ta lăn lộn Cái Bang, ăn trộm ăn cướp chẳng chuyện không làm, dựa vào thân thủ của lão tử, có cái cửa nào chống được không hả? Cho nên ta dễ dàng tóm được hắn quẳng lên giường.  Ta đặt tay lên huyệt đạo của hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi chọn ngủ kiểu nào?" Hắn nhắm mắt lại thở phì phò, sau đó mở mắt ra, cắn răng: "Loại thứ nhì." Thật tiếc quá xá, thiếu chút nữa hắn sẽ nổi nóng rồi, ai ngờ lại nén giận được, xem ra ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.  Ta buông tay ra, chui vào lòng hắn nằm một cách thoải mái, ngửi ngửi mùi của hắn rồi thỏa mãn thốt: "Vậy mới là sư phụ ngoan chứ." ** Có một buổi sáng tỉnh giấc, ta hỏi Trình Dục Chi : “ Sư phụ, buổi tối có phải lúc đi ngủ ngươi mang theo cái chày giã thuốc không, nó cứ chọc chọc làm ta khó chịu quá.”  ** Ta đi khuyên Trình Dục Chi, hắn nhìn ta hỏi : " Ngươi muốn ta thành thân với công chúa sao ?"  Ta gật đầu nói : " Đúng vậy, ngươi đáp ứng đi, hoàng thượng sẽ cho ta thật nhiều tiền. Sau đó, ta là đồ đệ của Phò mã, ta muốn kiếm tiền thì còn kẻ nào dám nói. Thật tốt."  Hắn nói xa nói gần : " Vậy sao ? Thế ngươi chuẩn bị ngủ riêng một mình chưa ?"  Ta ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải ngủ một mình ?" Hắn thản nhiên đáp : " Sau khi ta thành thân với công chúa, đương nhiên phải ngủ cùng nàng. Ừm, nếu là mong muốn của ngươi, ta sẽ tới chỗ hoàng thượng trả lời, rằng ta đồng ý cưới công chúa"  Ta cuống quýt ngăn cản : " Không được, ngươi không được ngủ chung với người khác. Ta qua chỗ hoàng thượng nói trước đã"  Nói xong, ta lập tức đi thương lượng với hoàng thượng : "Bệ hạ, công chúa gả cho sư phụ ta cũng được, nhưng bọn họ không được ngủ chung một chỗ" ** Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"  Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"  Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp." Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được"  Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?" Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi" Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.  Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"  Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"  Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"  Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả" Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"  Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"  Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"  Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "  Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ.  Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi" Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.  Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."  Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta. Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ. Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi.  Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.  **************************************** Ad #Lam - fb.com/ngontinh.reviewcfs Mời các bạn đón đọc Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường của tác giả Vô Tụ Đinh Hương.
Bụi Trong Ngực - BuiThao3011
Tôi là Hạnh cái tên của tôi dường như nó có 2 nghĩa bất hạnh và hạnh phúc và tất nhiên tôi muốn chọn hạnh phúc,,,,nhưng đời đâu như là mơ nhà tôi chỉ có bố và anh trai mẹ tôi đã mất sớm còn tôi là cô sinh viên y khoa với sự nỗ lực đi làm thuê để được đến trường...làng tôi ở ven đường tới sân bay tôi 18 tuổi khi cái tuổi mới lớn nhưng tôi quê mùa và k sành điệu như các cô bạn cùng tuổi...rồi 1 ngày bố tôi gả tôi cho tên cùng làng...nỗi đau khi ngày cưới chú rể bỏ đi theo người khác ...và đến ngày tôi gặp anh khi đang trông trạm y tế ...1 người đàn ông với nhiều vết chém trên người và trên người có rất nhiều hình xăm ...tôi sẽ được hạnh phúc hay là bất hạnh khi gặp người này đây ?.... Mời các bạn đón đọc Bụi Trong Ngực của tác giả BuiThao3011.