Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Truyện Không Yêu Sẽ Không Quay Lại của tác giả Gia Diệp Mạn, truyện kể về chuyện tình yêu của nhân vật chính là An Nhiên. Một người đàn ông bước vào cuộc đời đau đớn, hắn yêu cô bằng cách tàn nhẫn nhất, ngăn cản mọi mối quan hệ của cô. Bây giờ cô chỉ có một ước mong, mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, khi thức dậy kẻ thủ ác sẽ không còn nữa..... *** Nằm trong series 3 truyện Nam Tịch Tuyệt (Không yêu anh sẽ không quay lại) Cố Lãng (Nhà bên có sói) Lục Nhược (Khí người cũ, đón người mới) Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hiểu nhầm, gương vỡ lại lành, nữ sạch, nam không sạch, HE *** Xe chầm chậm dừng ở cửa chính của tiểu khu, bác bảo vệ họ Vương thò đầu ra ngoài của sổ trạm gác, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chiếc xe sang trọng nhưng không có giấy tờ đang đi tới. "Dừng ở đây thôi." An Nhiên tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra. "An An." Tô Nam vươn tay giữ chặt bả vai cô, cánh tay còn lại trợt xuống nắm chặt lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng tên tay cô. Anh đột nhiên nghiêng người qua ôm cô vào trong ngực, gục đầu vào cổ cô, một trận đau nhói truyền đến, anh tham lam hôn lên chỗ da thịt mềm mại của cô. "Tô Nam, anh đừng như vậy!" Tô Nam buông cô ra, trong mắt hiện lên một tia chật vật. Anh không nói gì nữa, chỉ là ngăn An Nhiên rút chiếc nhẫn ở trên ngón tay ra, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: "Giữ nó lại được không, coi như là một chút kỉ niệm đối với anh." Đôi mắt Tô Nam sau cặp kính trước sau đều luôn tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, trong quá khứ điều đó khiến cho An Nhiên cảm thấy an lòng. Mặc dù, khi ở bên cạnh anh, không có thứ tình cảm mãnh liệt như lửa, nhưng cô lại được hưởng thụ bầu không khí dịu dàng mà anh đem đến. Nhưng hôm nay. . . . . . An Nhiên lắc đầu một cái, cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đã muộn rồi. Điều duy nhất mà cô hối hận chính là, ban đầu đã đồng ý lời cầu hôn của Tô Nam. Cuộc hôn nhân này kéo dài không quá nửa năm giằng co trong sóng gió, hôm nay rốt cuộc cũng tuyên bố kết thúc. Sau khi Tô Nam lái xe rời đi, An Nhiên đứng lặng yên thật lâu trước cửa tiểu khu, cho đến trời bắt đầu mưa. Nhớ lại những kỉ niệm ngày cũ cùng sự dịu dàng của anh, mặc dù hai loại cảm giác mềm mại đó chưa bao giờ thuộc về cô, nhưng giờ phút này, cô vẫn không khỏi nhớ lại cảnh người thiếu niên đứng trong sân trường dưới ánh sáng rực rỡ, lúc mới gặp, hơi ngượng ngùng đưa tay về phía cô, cười nói: "Xin chào, tôi tên là Tô Nam. Tô trong Tô Hàng, Nam trong Nam Mộc." Bài tự giới thiệu thân thiện như vậy cũng không làm An Nhiên liếc anh một cái, cô nghiêng người đi qua, không thèm để ý chút nào đến một tay anh bởi vì lúng túng mà vẫn còn để giữa không trung . Ngược lại Tần Tiểu Mạn đi cùng cô lại không ngừng vội vàng giải thích với anh: "A, thật ngại quá, hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt lắm." Đoạn thời gian đó, An Nhiên vừa mới về nước học đại học, đối với mọi việc trong nước vẫn còn đang trong giai đoạn thích ứng, ngoại trừ cô bạn cùng phòng Tần Tiểu Mạn cả ngày dính bên người cô , thì cô không muốn nói chuyện nhiều với bất cứ ai. Cô còn thích trang điểm đậm, trang điểm thật dày để che dấu khuôn mặt thật của mình, như thế làm cho cô có cảm giác an toàn. Nhưng sau khi tẩy lớp hóa trang đó đi, Tần Tiểu Mạn sẽ giữ mặt cô mà hô to gọi nhỏ: "Chao ôi, An An, da mặt cậu thật là mịn màng, cậu thật sự hơn tớ một tuổi sao?" Nhớ tới Tần Tiểu Mạn, An Nhiên lại thở dài, nha đầu kia là một người có lòng dạ tốt, nhưng lại giữ không giữ được bí mật. . . . . . Đêm ở thành phố C mưa rất nhiều, vào thu lại càng thường xuyên hơn, chỉ mấy phút đồng hồ liền thay đổi thời tiết, mưa không ngớt. An Nhiên giơ hai tay lên che đầu chạy về phía nhà ở , bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chỗ hành lang, nhất thời cô không chú ý trước mặt, dẫm phải một vũng bùn, thân thể nghiêng một cái ngã xuống đất. Công viên ở gần tiểu khu đang tu sửa lại, bùn đất đều chất đống đầy hai bên đường, lại thêm nước mưa xối xuống, bùn lầy lội không chịu nổi. Đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, lòng bàn tay cùng đầu gối bị cát sỏi sắc nhọn cọ vào đau rát. Thân thể An Nhiên bị bùn đất bao quanh, từ từ bò dậy, phát hiện mình bị rớt một chiếc giày cao gót, một chiếc còn lại vẫn còn trên chân nhưng lại bị gãy mất gót. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cứ như vậy trong nháy mắt, An Nhiên thật muốn giống như đà điểu, đem thân mình giấu đi, chỉ cần không nhìn thấy mặt anh, quay lưng về phía anh cũng tốt! Thời điểm cô chật vật không chịu nổi, anh sẽ luôn chướng mắt mà xuất hiện: năm cô năm tuổi bị bố túm cổ áo ném ra ngoài cửa, ở trên mặt cỏ mềm mại lăn mấy vòng cuối cùng đập đầu vào chân anh; mười năm tuổi ở trong hồ bơi thiếu chút nữa bị chết đuối, khi cô uống no nước, anh hô hấp nhân tạo suýt nữa trực tiếp dìm chết cô; mười tám tuổi cô ngồi một mình ở trên tòa án nghe quan toà tuyên án hành vi phạm tội của bố cô, tập đoàn An thị to lớn bị sụp đổ, còn anh đứng ở vị trí nguyên cáo, thờ ơ lạnh lùng. . . . . . Còn nữa, cô vừa mới ly hôn với Tô Nam, hiện tại cả người cô dính đầy bùn đất! Dường như từ lâu anh đã quen với đủ loại nhếch nhác của cô, nhìn cô cam chịu cúi đầu ngồi dưới đất, anh đem áo vest cởi xuống bọc lấy cô, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay sạch, giúp cô lau sạch bùn đất bám trên mặt. "Tiểu Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút đi." Người đàn ông mở miệng nói. "Nam Tịnh Tuyệt, anh tránh ra!" An Nhiên gạt áo khoác của anh vứt qua một bên, loạng choạng đứng lên, cởi giầy, nhặt lên chiếc túi ướt nhẹp trên mặt đất, chân không đi về hướng chỗ ở. Nam Tịnh Tuyệt nhìn theo bóng dáng lảo đảo của cô, lông mày nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, đứng trong mưa một lát, sau đó liền đi theo cô. An Nhiên khập khiễng lấy chìa khóa dự phòng trên cửa sổ phòng chứa đồ, cái chìa khóa đặt ở phía dưới chậu hoa, động tác của cô gấp gáp, lại không cẩn thận làm đổ chậu hoa. "A, nguy rồi!" An Nhiên kêu khẽ một tiếng sợ hãi, đây là chậu hoa của con gái bảo bối Lâm Lâm ! Một bàn tay to đón được chậu hoa, chiếc vòng màu bạc trên cổ tay ở trong bóng tối càng tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Trong chậu hoa nhỏ bé bằng sứ, một gốc cây xanh yếu ớt vừa mới bị sợ hãi nở ra một bông hoa nhỏ, hết sức mỏng manh. Nam Tịch Tuyệt dùng bàn tay nâng nó lên, nhìn về phía An Nhiên, vẻ mặt kỳ lạ xoay xoay cổ tay: "Của quý thế này, là hắn tặng?" Trong lòng An Nhiên bỗng dưng nảy sinh vui thích nham hiểm, cô đem hai tay ôm lấy chậu hoa, lần nữa mở miệng, "Dĩ nhiên. Anh xem, " cô đem tay trái đưa đến trước mặt anh, cho anh nhìn rõ chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, một viên kim cương nho nhỏ khảm trên chiếc nhẫn bạch kim, lóe ra ánh sáng, "Anh có thể ép Tô Nam cùng tôi ly hôn, nhưng sẽ không chia rẽ được chúng tôi. Không có quan hệ hôn nhân, chúng tôi vẫn sẽ ở chung một chỗ!" Để ý tới sắc mặt trắng xanh của Nam Tịch Tuyệt, cô hả hê liếm liếm đôi môi. Nam Tịch Tuyệt không có lên tiếng, An Nhiên cũng không muốn trêu trọc anh nữa. Xa nhau nhiều năm như vậy, cô phát hiện, cô vẫn còn sợ anh, ở trước mặt anh, cô sẽ không giả bộ được lâu. Vì vậy không có âm thanh vang lên, hành lang bỗng trở lên yên lặng. Hai người lâm vào trong bóng tối, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn. Gió lạnh thổi qua, An Nhiên cảm thấy lạnh buốt, lại thấy Nam Tịnh Tuyệt không có ý định rời đi, cô liền muốn tìm cách đuổi anh đi. "Tiểu Nhiên." Nam Tịch Tuyệt khẽ gọi cô. An Nhiên dường như không nghe thấy, hai tay Nam Tinh Tuyệt từ phía sau vòng tới, đem cô ôm trọn vào lòng. Trên người anh sớm đã bị nước mưa xối ướt đẫm, quân áo dính trên người lạnh lẽo, An Nhiên không khỏi sợ run cả người. Thân thể cô run rẩy lại bị Nam Tịnh Tuyệt hiểu thành một loại ám hiệu ngầm, anh vén mái tóc dài của cô sang một bên vai , đôi môi lạnh lẽo hôn lên gáy cô. Đầu tiên chỉ chạm nhẹ dò xét, sau đó như đói khát mà mút vào cùng gặm cắn . Môi của anh ở trên cổ cô trằn trọc, giống như quỷ hút máu đang tìm chỗ đặt miệng tốt nhất, tìm nơi tập trung nhiều máu thơm ngọt. An Nhiên có chút đứng không vững, thân thể cô mềm nhũn lại càng cổ vũ người đàn ông phía sau, nụ hôn mang theo sự nóng bỏng lan tràn đến hai má. Anh hôn qua mặt của cô, tìm được đôi môi run rẩy, mang theo vài phần thô bạo, cắn xuống một cái. An Nhiên bị đau “ưmh” một tiếng, thân thể phía dưới lo lắng giãy dụa . Bàn tay Nam Tịnh Tuyệt đã kéo khóa váy đằng sau lưng cô xuống, tìm được nơi mềm mại trước ngực cô, cách một lớp áo ngực xoa nắn. Cảm giác ướt át hiển nhiên chưa làm anh đủ hài lòng, anh liếm cắn xương quai xanh của cô, hưởng thụ cô vì đè nén mà thở dốc gợi tình, ngón tay đặt lên nơi trắng trẻo cao ngất của cô, đẩy lên một bên áo lót trực tiếp vuốt ve. Anh nhẹ nhàng vân vê đỉnh mẫn cảm của cô, một tay kia thì vòng chắc hông cô đem hướng xuống phía dưới, để cho cô cảm nhận được dục vọng của anh vì cô mà trướng đau. Toàn thân An Nhiên bị anh giữ chặt, vùng vẫy không được. Lưỡi của anh vẫn còn quấn quýt lấy cô không tha, cắn mút khiến cô phát đau. Aó lót lỏng lẻo rủ xuống trước ngực, ngón tay anh vẫn còn đang tàn sát bừa bãi. An Nhiên nhíu chặt lông mày, anh thật là không chút che dấu dục vọng đối với cô. An Nhiên bắt đầu giãy dụa, mông ưỡn lên lui về phía sau đè ép anh. Cảm thấy hành động mờ ám của cô, Nam Tịch Tuyệt phát ra tiếng cười khẽ, phối hợp cùng cô, cũng không cản trở bàn tay cô đang tiến lại gần, tìm được khóa kéo quần anh, kéo ra, cầm nó, chỉ là mấy cái liền hung hăng dùng sức, nhất thời làm cho anh kêu lên một tiếng đau đớn. Chất lỏng ấm áp tràn đầy trên tay cô, giọng nói An Nhiên lại thêm ý cười nham hiểm: "Không gì hơn cái này. Không gì hơn cái này, không gì hơn cái này. . . . . . Giọng nói rất nhỏ nhưng lại giống như con rắn độc xinh đẹp, phun nọc độc vào trong tai anh, vừa đủ để hành hạ tra tấn trái tim anh. Cô khinh thường anh? Đem anh so sánh với người đàn ông khác? Hay là cô đang khoe khoang kinh nghiệm"phong phú" mà mình đã trải qua? ! Anh không thèm quan tâm, lật người đem cô ôm đối diện với mình, áp cô vào góc tường tối, một tay xé rách chiếc váy vẫn còn đang ướt sũng của cô."Xoẹt” tiếng vải vóc bị xé kinh hãi vang lên khiến chiếc đèn bắt tiếng bật sáng. Vừa vặn đúng lúc ông Vương ở lầu một đi lên, cảm thấy có sự khác thường, liền đi vài bước đến chỗ phòng chứa đồ, "Ai đấy?" "Cút!" Thanh âm lạnh lẽo kèm theo tức giận truyền đến, ông Vương sợ đến mức run rẩy, vội vàng trốn lên tầng trên. Nhờ ánh đèn, ông vừa rồi cũng nhìn thấy đại khái, một người đàn ông thân hình to lớn đang đè lên một người phụ nữ, trên mặt đất còn thấy những mảnh quần áo bị xé nát vụn, vừa nhìn là biết ngay chuyện tằng tịu!"Con người không chất phác, thói đời lùi bại a." Ông Vương thở dài liên tục lắc đầu. Nam Tịch Tuyệt tức giận nhìn thẳng vào mắt An Nhiên, con ngươi lại càng lạnh lẽo. "Anh náo loạn đủ chưa?." An Nhiên lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt cô dưới ánh đèn càng hiện rõ, dường như biểu hiện thẹn thùng vừa rồi của cô chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh. An Nhiên tránh khỏi vòng ôm của anh "Anh nhất định là không quen nhìn tôi quá thoải mái, anh đã thành công rồi!" Cô xoay người lại, nhặt chiếc váy bị xé nát, hành động này làm cho cái mông quyến rũ cùng hai chân dài nhẵn bóng hiện ngay trước mắt Nam Tịch Tuyệt, khiến cho động vật ăn thịt bị cấm dục lâu ngày như anh cảm thấy rất khó áp chế nội tâm dã thú của mình. Ở trên người xoay hai cái, phát hiện chiếc váy bị xé rách không còn hình dạng, vây quanh cũng không che được bao nhiêu, An Nhiên tức giận đem khối vải rách ném xuống đất, tức giận quát: "Anh đắc ý đi, tôi và Tô Nam đã ly hôn. Chúc mừng anh, trong mắt mọi người tôi trở thành người đàn bà không đứng đắn! Bởi vì vấn đề tác phong nên bị công ty tạm thời cách chức, anh hài lòng rồi chứ?" Nam Tịch Tuyệt trầm mặc không nói, anh biết mình đang ép cô. Nhưng là, anh buông tay, cô mặc kệ tất cả mà chạy trốn năm năm, còn gạt anh sinh con, càng không thể tha thứ chính là, cô còn ở sau lưng anh kết hôn với người đàn ông khác! Anh biết rõ An Nhiên giống như giã thú cứng đầu, từng bước ép sát, khả năng nhất định cho dù cô có đụng đầu chết, cũng sẽ không thèm thỏa hiệp. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, trừ ép buộc cô, anh không tìm được biện pháp nào để buộc cô lại. An Nhiên bình phục lại hô hấp, mở cửa phòng chứa đồ, bật đèn, tìm khăn tắm của con gái đã dùng qua cuốn lên người. Phòng chứa đồ cũng không lớn, Nam Tịnh Tuyệt vào cửa phải khẽ cúi đầu. Bên trong tràn ngập mùi ghỉ sắt cùng mùi bùn đất là lạ. Trong góc phòng để một cái nôi nhỏ, có treo cái chuông gió, gió thổi vào làm nó lay động, phát ra âm thanh “leng keng”. Anh đi tới ngồi xổm xuống, mang theo vài phần cẩn thận xem xét. Trên nôi bám đầy bụi bặm, bên trong có một ít đồ chơi, anh cầm lên một cái trống nhỏ nhẹ nhàng lắc. "Tùng tùng tùng" tiếng động dọa An Nhiên giật mình. Nhìn nét mặt dịu dàng của Nam Tịnh Tuyệt ngồi xổm ở góc phòng, hốc mắt cô nóng lên, cúi đầu gắt gao cầm khăn tắm, "Đừng ở đây lộn xộn nữa, anh mau đi đi." An Nhiên không khách khí hạ lệnh đuổi khách, nhưng Nam Tịnh Tuyệt hiển nhiên không có ý nghe theo. Cô không khỏi chán nản, quay người đi tìm rượu thuốc trong tủ bát. "Tiểu Nhiên. . . . . ." Giong nói Nam Tịnh Tuyệt có chút bối rối, An Nhiên quay đầu lại, phát hiện cái trống trong tay anh không biết từ lúc nào bị gãy thành hai phần, anh giải thích, "Anh không có dùng sức, nó tự như vậy." Khóe miệng An Nhiên giật giật, cúi đầu dùng bông băng chấm rượu thuốc bôi vào cánh tay. Mới vừa rồi không cảm thấy đau, lúc này chấm rượu thuốc vào, lại làm cô đau đến nghiến răng. Nam Tịch Tuyệt chú ý đến đầu gối cô bị chảy máu, buông đồ trong tay xuống, không nói lời nào đoạt lấy bông băng và rượu thuốc trong tay cô, kéo cô đến góc phòng chỗ chất đống mấy cái thảm tập yo- ga cũ, "Ngồi xuống." An Nhiên liếc anh một cái, đặt mông ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Đằng nào cũng thế." Cô chủ động đưa ra chân, "Động tác nhẹ một chút." Nam Tịch Tuyệt cẩn thận xoa rượu thuốc lên đầu gối cô, có mấy viên đá nhỏ sắc nhọn khảm vào trong thịt, máu đang chảy ra, thời điểm rút ra, hai chân cô kịch liệt run rẩy. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, An Nhiên vội vàng buông lỏng thân thể, nhưng hàm răng lại cắn chặt cánh môi. "Đau thì kêu ra đi, đừng chịu đựng." Vừa dứt lời, hai người đều có chút sửng sốt. An Nhiên nhấc chân muốn đá anh, lại bị anh nắm cổ chân, trách mắng: "Bị thương còn không chịu đàng hoàng!" "Ai cần anh lo!" An Nhiên lớn tiếng nói, trong lòng lại cực kỳ sợ hãi. Cô không nghĩ sẽ lại cùng anh ở chung một chỗ, cửa đóng lại tạo thành một không gian tương đối khép kín, tất cả làm cô nhớ lại lúc còn trẻ, vừa chạm một cái là xương tủy đã cảm nhận được mùi vị của nhau, luôn quấn quýt lấy anh ở trong góc phòng kín đáo, cùng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, liều mình dây dưa. Có đoạn thời gian cô quả thật bị mê luyến bởi hơi thở ấy, gian phòng tối tăm bị rèm cửa rất dày che khuất. Ở nơi nào có tình yêu cuồng nhiệt sẽ có hơi thở nóng bỏng ngọt ngào, khắp nơi đều là hai hương vị của hai bọn họ hòa trộn, khiến cho cô luôn chán ghét chảy nhiều mồ hôi, cũng thấy yêu từng giọt mồ hôi nhẽ nhại cả ban ngày ảm đạm cùng ban đêm yên tĩnh. . . . . . Tay Nam Tịch Tuyệt dò xét vào giữa hai chân cô, An Nhiên cả kinh, phản xạ có điều kiện khép hai chân lại, kẹp chặt tay anh. Quả thật, chỉ là vừa rồi khi anh nhấc chân cô lên, thấy trong đùi cô có vết máu, cho nên muốn cầm bông băng chấm rượu thuốc bôi cho cô. Lòng bàn tay anh rộng rãi, mười ngón tay khớp xương rõ ràng mà thon dài, cô đã từng vô số lần tự thử nghiệm sức lực cùng kỹ xảo hai bàn tay anh. Giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh bị bắp đùi cô căng thẳng kẹp chặt lại, động tác như thế hiển nhiên lại trở thành một kiểu hấp dẫn đối với Nam Tịch Tuyệt . Vết thương dính rượu thuốc, lành lạnh, còn mang theo chút đau nhức. Cảm thấy được anh đích xác có dụng ý, An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt, không được tự nhiên quay đầu đi, nhưng cô còn chưa kịp buông lỏng chân, Nam Tịch Tuyệt lại vô sỉ, tay của anh như con dao tách nhanh đùi cô ra, đụng đến quần lót đã ướt đẫm của cô. Anh bất ngờ rút tay về, vê tay mấy cái, trên ngón tay anh xuất hiện chút chất lỏng trắng nõn, trong phòng dưới ánh đèn lờ mờ không khí bỗng trở nên có chút mập mờ. Hô hấp của anh dần nặng nề, bàn tay di chuyển đến thắt lưng của cô, lại bị cô bực mình đẩy ra. Nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trong lòng anh lại càng tức giận, một phen nắm lấy tay cô, "Đã ly hôn rồi, em còn mang theo nó, cũng thật có ý nghĩa." An Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai: "Chưa từng nghe qua ly hôn không rời nhà sao?" Nam Tịch Tuyệt giận giữ cười đáp, "Anh ta thật sự có thể thỏa mãn em sao, thế nào tôi vừa chạm vào liền ướt thành như vậy?" Mặt An Nhiên đỏ tới tận mang tai, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, trong kẽ răng nặn ra bốn chữ: "Một giây nông nổi ." Nam Tịch Tuyệt bị cô chọc giận đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh, "Lúc trước là ai khóc đến chết đi sống lại cầu xin anh nhanh một chút?" An Nhiên liếc anh một cái, "Anh cũng biết là lúc trước?" Mới vừa rồi anh cởi đai lưng ra còn chưa cài lại, cô đưa tay kéo khóa của anh xuống, "Nam ca ca, muốn cùng tôi làm? Chỉ sợ anh tuổi tác đã lớn, thể lực không. . . . . ." Chạm đến vật nóng bỏng căng cứng kia, An Nhiên dừng lại, cô còn chưa kịp đứng lên liền bị Nam Tịch Tuyệt kéo xuống đặt ở phía dưới. An Nhiên trợn mắt nhìn anh: "Buông tôi ra!" Điều cô không nghĩ tới chính là, Nam Tịch Tuyệt không nói tiếng nào liền xé rách quần lót ướt đẫm của cô ném sang một bên, không cho cô một chút cơ hội giảm xóc nào liền tiến vào. "Anh ——!" An Nhiên đau đến mức không phát ra được tiếng nào, ra sức giãy giụa nâng thân thể lên, Nam Tịch Tuyệt vừa động, toàn thân cô liền không có hơi sức, nặng nề nằm trở lại. Nam Tịch Tuyệt đem một tay để ở sau đầu cô giúp giảm bớt lực va chạm. "Cút ra ngoài!" An Nhiên từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ. Cô mới vừa rồi mặc dù có cảm giác, nhưng năm năm thân thể chưa làm qua, Nam Tịch Tuyệt vừa rồi mới xâm phạm làm cô đau không kém gì lần đầu tiên. Anh ở trong cơ thể cô trướng to, đụng chạm, An Nhiên khó nhịn khóc thút thít, Nam Tịch Tuyệt chính là cố ý làm cô đau. Nơi đó của cô nhỏ hẹp, năm đó anh nhiều lần dịu dàng, cẩn thận còn khiến cô khó có thể tiếp nhận, bây giờ cô chọc giận anh, anh lại cố tình giày vò cô, mỗi lần lại càng mạnh hơn, quả thực làm cho cô không thở nổi. An Nhiên cảm thấy có chút căm giận bản thân mình. Có lẽ trong tiềm thức của cô vẫn còn chưa hết hi vọng ham mê được anh ôm ấp . Nam Tịch Tuyệt kinh nghiệm phong phú, nhìn An Nhiên đau đến sắc mặt trắng bệch, còn có đủ loại phản ứng của cô, đã biết cô thật lâu chưa có làm, động tác không khỏi chậm lại, dùng đủ loại kỹ xảo khéo léo xâm nhập, cọ xát chỗ mẫn cảm của cô. Cọ xát va chạm, vết thương bên đùi không thể tránh khỏi bị đụng phải gây đau, còn có cô đã lâu chưa gần gũi, cảm giác ngưa ngứa đan xen cùng một chỗ. An Nhiên run rẩy giữ chặt vai anh, mắng: "Xấu xa!" Anh lại một chút cố tình thâm nhập, nước mắt cô liền rơi xuống, "Đau chết mất!" Nam Tịch Tuyệt hôn lên miệng mắng chửi của cô, nâng đùi phải bị thương của cô lên đặt ở cánh tay trái của mình. Thân thể như vậy lại càng bị mở ra lớn hơn. Bàn tay to che chở đầu cô trượt xuống, nâng đằng sau lưng cô lên để cô ngồi dậy. Hai cánh tay An Nhiên quấn lên cổ anh, rúc đầu vào hõm vai anh, một hồi lâu mới thở hổn hển nâng mặt tới nhìn thẳng vào anh, mặt mày đều ửng hồng, kèm theo nước mắt trong suốt. Nam Tịch Tuyệt cúi đầu nhìn cô, mặt của hai người sát lại gần như vậy, đôi môi sưng đỏ của cô theo thân thể nhấp nhô thỉnh thoảng lại lướt qua anh, như một loại khiêu khích đổ thêm dầu vào lửa Gió từ cửa sổ tiến vào, An Nhiên toàn thân run rẩy xụi lơ ở trong lòng Nam Tịch Tuyệt.   Mời các bạn đón đọc Không Yêu Sẽ Không Quay Lại của tác giả Gia Diệp Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọn Đời Có Duyên
Với nội dung là một cuộc tình sớm nở cũng sớm tàn giữa một quân nhân và một cô gái bình thường, truyện Trọn Đời Có Duyên của tác giả Viên Nghệ sẽ đem đến cho bạn đọc những điều thú vị và đáng nhớ... Cô trước đây khá mù mờ khi nghĩ rằng anh là một người ga lăng và anh cũng nghĩ cô không có thể để ai yên tâm được, họ dường như đã xa nhau, không thể ở bên nhau được nữa, nhưng nhờ sợi dây ràng buộc là đứa con gắn kết hai người lại.. Chúng muốn được sống bên bố mẹ, không muốn bố mẹ xa nhau, như thế rất bất hạnh. Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, các bạn cùng đón đọc nhé!!! *** Trọn đời có duyên, bởi vì là người Toàn văn độ ngọt thích hợp, sẽ không sâu răng. Diệp Dĩ Mạt: Tất Tử Thần anh xem giống như giáo sư, nhưng sao lại làm chuyện không văn minh như vậy! Tất Tử Thần: Anh hôn vợ của mình mà còn có văn minh hay không văn minh à? Với lại, anh tham gia quân ngũ chứ không phải nho nhã yếu ớt dạy học! …………. Diệp Dĩ Mạt: Em nói, lúc trước là dò mắt em mù mới thấy anh ga lăng đó ~ Tất Tử Thần: Nhưng lần đầu tiên anh thấy là biết cô bé này không để người ta yên tâm mà ………….. Diệp Dĩ Mạn: Em có thể trả lại hàng không? Tất Tử Thần: Chắc là không được,em trả anh lại, vậy hai đứa nhỏ sẽ làm sao bây giờ? Tả Tả, Hữu Hữu: Mẹ mẹ mẹ mẹ người không thể không quan tâm chúng con! *** “Ai, chị, chị chuẩn bị xong chưa nha?” Lý Thụy dựa vào cửa xe, cau mày hướng vào trong nhà hô. Nắng gắt tháng năm đã có cảm giác làm nóng cả người, đứng dưới ánh mặt trời lâu liền có cảm giác váng đầu hoa mắt. Đợi hơn mười phút đồng hồ, đã sớm mất hết kiên nhẫn mà chị ấy sao mãi còn chưa đi ra thế? Lý Thụy thở dài chấp nhận tiếp tục chờ đợi. Ba đã giao trọng trách nặng nề này giao cho anh, phải đem chị đến phòng cà phê Kỳ Cảnh , đây là sự tin tưởng dành cho anh , muốn đem người chị khó trị của anh đến nơi xem mắt , đây thật sự là cuộc khảo nghiệm đối với anh ! Nếu không thuận lợi đưa đến? Anh chờ về nhà bị ăn chửi đi nha. Phải nói chị cũng thật là, không phải là cùng gặp mặt thôi sao,cần gì phải đẩy trái đẩy phải, nếu mà không thích, về sau không cần liên lạc lại không tốt sao. Nghe mẹ nói, ba đã gặp con trai của chiến hữu cũ, hình như cũng là quân nhân, nghe nói tuổi không lớn lắm,32, quân hàm Trung tá, xứng với bà chị già 28 tuổi của anh, thật đúng là không sai biệt lắm. Ba lúc này rất cao hứng, nhất định bắt chị phải đi, nếu không đi ông liền lấy xe cảnh sát đưa chị của anh đi, bà chị lúc này mới bị khuất phục. Muốn trách thì trách anh và chị anh không tham gia quân ngũ, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của ba, có một người lính làm con rể, coi như là đền bù tiếc nuối của ba. Chị cũng thật là, cũng sắp 30 rồi, còn không để ý chuyện lớn cả đời mình chút nào, làm ba mẹ cả ngày đều có tinh lực cằn nhằn, nhìn thấy đàn ông tuổi không chênh lệch lắm đi trên đường liền nhào tới, hỏi anh ta có đồng ý lấy con gái nhà mình không….. Thật không phải mất mặt bình thường………. Với lại, con gái không phải ai cũng đều ảo tưởng có một anh chồng anh tuấn nhiều tiền sao? Chị của anh sao lại ngoại lệ chứ, đối với những kẻ muốn trèo cao, bấu víu nhà giàu thì không thèm để ý không nói, còn cả ngày nghĩ cách làm sao tránh khỏi sắp đặt xem mắt của bố mẹ, thật là hiếm có, thật không hổ danh là chị của Lý Thụy anh ~   Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Có Duyên của tác giả Viên Nghệ.
Nữ Phụ Công Tâm Kế
Thể loại: Nhanh xuyên Editors: Cốc, Tiểu Khanh Tử, Tiểu Mi Mi, Archie, Yang, Yulmi2704, Tử Tịch, Mộc Beta: Cốc Các nam chính, đừng ngoan cố nữa, hãy ngoan ngoãn ngã vòng trong lòng ta! Các nam chính bao gồm: Một, nam chính mẫn cảm bệnh kiều. Hai, nam chính mặt lạnh mắt cao hơn đầu. Ba, nam chính cao cao tại thượng, khó với tới. Bốn, nam chính ngạo kiều xù lông. Năm, nam chính tự kỉ ngốc nghếch. Sáu, dị giới – nam chính biến thành hắc ám. Bảy, nam chính đại thần là tiểu thuyết gia. Tám, nam chính tàn tật bi quan. *** Thể loại: cổ đại, hiện đại, dị giới, xuyên nhanh, huyền huyễn, nữ cường, dị năng, nữ phụ văn Diệp Tử x Thần Hi Truyện bao gồm tám câu chuyện về tám thế giới khác nhau, nữ chính Diệp Tử xuyên qua làm nữ phụ cùng tên trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của Diệp Tử làcông tâm nam chính. Quyển 1 “Chỉ muốn giam cầm em” viết về nam chính Kiều Diễm mắc bệnh “kiều” (ghen tuông, độc chiếm). Nguyên chủ là mối tình đầu của Kiều Diễm. Vì hết hứng thú với anh nên cô hẹn hò với người khác. Ban đầu anh bình thản chia tay nhưng hôm sau lại giam cầm cô. Nguyên chủ nhiều lần bỏ trốn, bị anh đánh gãy chân nên tự sát, đúng kiểu vật hi sinh đáng thương chỉ để nổi bật tính cách cực đoan của Kiều Diễm thôi :3 Diệp Tử xuyên vào, diễn nhiều trò khiến anh yêu cô, khiến anh cởi bỏ khúc mắc, nghi ngờ, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ công tâm nam chính. Nói thật, trước giờ mình đều không thích nam chính biến thái, điên cuồng quá mức như vậy. Lúc sau anh không còn điên cuồng, nhưng mình cũng không thích tính cách lạnh lùng, y hệt khúc gỗ bảo thủ của anh :v Thế nên mình không thích thế giới này lắm. Có điều, mỗi quyển cũng ngắn nên không sao cả :3 Quyển 2 “Dù hai ta là mối nhân duyên đầy bi thương” viết về nam chính Lê Nguyệt Xuyên bị tàn phế nên luôn tàn tật bi quan. Cuối quyển này có sự xuất hiện của nam chính Thần Hy – người muốn theo đuổi Diệp Tử. Quyển 3, Diệp Tử xuyên vào một tiểu thuyết gia. Cô dùng những cuốn tiểu thuyết đã biết làm “vốn” gây ấn tượng cho nam chính Kỳ Tích (Tề Tử Kỷ) – đại thần tiểu thuyết gia. So với hai nam chủ của hai thế giới trước, mình hợp với Tề Tử Kỷ vô sỉ, phúc hắc hơn :3 Mình cũng thích cha của Tử Kỷ – Tề Nhạc. Hai cha con đều rất dễ thương. Quyển 4, Diệp Tử xuyên vào chị gái nuôi của nam chính Diệp Thừa là người kiêu ngạo theo kiểu xù lông, phản nghịch. Diệp Thừa cũng khá dễ thương, đặc biệt là lúc đã rung động. Quyển 5, Diệp Tử xuyên vào thân thể của một công chúa, nữ nhi của “nữ chủ” trong tiểu thuyết – Diệp Thanh Lam – người sẽ trọng sinh sau 1 năm nữa. Diệp Tử phải công tâm nam chính Lưu Bạch – một người cao cao tại thượng, khó với tới và hơn Diệp Tử 13 tuổi. Quyển 6 là một quyển dị giới, huyền huyễn có nam chính Phong Lăng Nhận hắc hoá. Vì là nhiệm vụ cấp D nên mở đầu hơi khó khăn: nguyên chủ là người đã vì bảo vật mà đâm Lăng Nhận nên Diệp Tử phải cải trang thành người khác. Cuối cùng Diệp Tử hoàn thành nhiệm vụ với một cái chết oanh liệt :v Nam chính Thần Hi cũng xuất hiện với tên Triệu Hầu Ngôn. Quyển 7 “Đừng quên em” là một quyển nữ phụ độc ác và nữ chủ bạch liên hoa. Diệp Tử chết đi nhưng thành công chiếm được tâm của nam chủ Trầm Ngạn Hiên và nam phụ Diệp Hoa. Quyển 8 nói về nam chính Thần Hi; những kỷ niệm của anh và Diệp Tử. Hoá ra anh là người từng được Diệp Tử công tâm – Hạ Vũ Quang – một người mắc bệnh tự kỷ. Thần Hi có thân phận, nhưng lại mắc bệnh nên ba anh đem anh vào thế giới của Vũ Quang để được chữa trị. Ngoài ra mình còn biết việc anh từng dùng tư quyền để thay thế Tề Tử Kỷ thật sự để ở bên Diệp Tử. *Hết phần spoil, đến phần review* Mình cảm thấy có chút chưa thoả mãn ở một số điểm trong hoàn cảnh, bối cảnh nhân vật: – “Công ty” mà Diệp Tử đang làm việc là công ty như thế nào? Mình chỉ biết công ty có tổ Công tâm và tổ Võ lược. Có điều mình không biết vì sao phải công tâm nam chính? Để giúp đỡ nữ phụ sao? Vậy tại sao phải giúp đỡ nữ phụ trong các cuốn tiểu thuyết đó? Viết một cuốn tiểu thuyết không “dìm” nữ phụ không phải sẽ dễ hơn sao? – Còn tổ Võ lược có nhiệm vụ chiếm tài nguyên của các thế giới. Việc chiếm tài nguyên như vậy có hợp pháp không và chiếm để làm gì? Nhìn chung, ý tưởng của tác giả khá tốt nhưng mình nghĩ nên viết thêm về bối cảnh, về công ty, về thân thế của Diệp Tử thì sẽ tốt hơn. Về nội dung: – Ở quyển 7, ai bỏ thuốc Bạch Y Hàm? Tại sao không ai phát hiện và điều tra chuyện này? Người bỏ thuốc chắc chắn không phải là Diệp Tử. Mình hiểu là dù Diệp Tử xuyên vào, cốt truyện vẫn không thay đổi, ý của tác giả là vậy. Nếu là vậy, tác giả cũng phải nêu một người nào đó là chủ mưu thì mới logic. – Tác giả nên viết một chút về các nhân vật “chính” trong các thế giới sau khi Diệp Tử thành công chiếm cảm tình của “nam chủ”. Những người này chỉ là nhân vật phụ nhưng việc kể tóm tắt kết cục của họ thôi cũng sẽ khiến truyện đỡ bị hụt hơn. Mình hiểu ý của tác giả là Diệp Tử đã rời đi nên chuyện ở đó không liên quan đến cô nữa, cô cũng không thể thấy nữa. Có điều, mình thấy tác giả có thể viết kết cục của những người đó trong phần ngoại truyện để người đọc có thể thoả mãn sự tò mò. Việc này không gây mâu thuẫn với quan điểm trên của tác giả! – Phần cuối tình cảm của nam nữ chính tiến triển quá nhanh, có nhưng vẫn khá ít cảnh tình cảm. Thật ra khi xuyên qua các thế giới, Diệp Tử và các nhân vật nam cũng tiến triển nhanh, có điều họ đều là nam phụ nên mình không quan tâm lắm. Nhưng Thần Hi là nam chính mà cũng không được ưu ái chiếm sóng, thật là đáng thương :v – Truyện có hơi đầu voi đuôi chuột. Ngoài việc cắt xén những đoạn tình cảm của cặp chính, tác giả cũng chẳng nói rõ về nam chính, do đó người đọc chẳng có mấy ấn tượng về anh. Ngoài tính cách có chút dễ thương, trẻ con, si tình… thì chẳng còn gì cả. – Mình nhận thấy có chút mâu thuẫn trong tính cách của Diệp Tử. Cô trải qua nhiều thế giới, không bị trói buộc trong tình cảm, mình đã quen với việc cô lạnh lùng rồi, nên khi cô động lòng với Thẩm Hi, mình cảm thấy không thật, khá mâu thuẫn. Tác giả viết tốt đoạn kết một chút thì sẽ không tạo cho mình cảm giác như vậy! Về sở thích: – Mình không hào hứng với truyện này vì mình không thích nữ truy, nữ thể hiện tình cảm cho lắm. Ngoài quyển cuối ở thế giới thật Diệp Tử được Thần Hi theo đuổi, còn lại đều là quá trình cô theo đuổi nam chính. Đây là vấn đề về gu thôi, nên mình để phần này ở cuối cùng :v – Ngoài ra, mình cũng thích kiểu đè bẹp nữ chính hơn là bỏ qua cho họ. Ở truyện này, nhân viên tiến hành nhiệm vụ công tâm lỡ để nữ chính chết thì phải chịu phạt, nên mình không cam tâm lắm :v Tuy được gán tag “nữ cường” nhưng Diệp Tử không cường theo kiểu mình mong đợi do tác giả không xây dựng cốt truyện theo hướng đó. Do Diệp Tử bận rộn tấn công nam chính nên mình khó thấy được độ cường của cô. Có điều mình vẫn để tag đó vì cảm thấy Diệp Tử không phải bánh bèo, thế thôi :3 Nếu bạn nào hỏi mình truyện có hay không? Mình sẽ trả lời: tạm, xem cũng được. Nếu bạn nào muốn mình giới thiệu một truyện mau xuyên hay, mình sẽ không giới thiệu truyện này vì còn truyện khác hay hơn. Nếu bạn nào hỏi mình liệu mình có xem lại không? Mình sẽ trả lời: không, xem một lần thôi. Mình không so sánh truyện này với truyện khác vì truyện này có rất nhiều fan “kích động”, nhưng mình thấy truyện chưa hay đến mức mọi người phải tung hô như thế! Đối với một đứa chuyên bắt bẻ như mình thì truyện chưa đạt… Cho truyện này 3/5 điểm thôi. Mời các bạn đón đọc Nữ Phụ Công Tâm Kế của tác giả Thuần Bạch Xuẩn Bạch.
Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y
Thể loại: Chủng điền, không gian văn, nữ phúc hắc, nam thâm tình, sủng đầy, sắc ít. Converter: Phiêu Vũ Edit: Thiên Âm Độ dài: 396 chương + 2 chương phiên ngoại. Đời trước, thân bất do kỷ nên cuộc sống không được  theo ý muốn của mình. Nàng thề rằng, nếu như được sống lại thì nhất định sẽ để cuộc sống của mình tự do tự tại. Ông trời đã không phụ nàng, vậy thì nàng nhất định không uổng phí lòng hảo tâm của ông trời. Nàng muốn có cuộc sống đầy thú vị, nàng sẽ học làm nông dân, làm thầy lang cũng được. Thác nước cũng không kém nhiều lắm, muốn vài mẫu ruộng,ách, ruộng thuốc cũng không phải ruộng sao? Cuộc sống như mới thú vị, nàng tuyệt đối không đổi với những thứ khác. *** Nửa đêm, hai tiếng nổ thật lớn, bất kể là đang ngủ, đang xem TV hay là đang chơi máy tính, không hẹn đều rời khỏi chỗ của mình, kéo cửa ra xem nơi phát ra tiếng động đó. Người có đầu óc đều biết tiếng động này khẳng định không phải là pháo hoa, hơn nữa ở trong thành phố nếu không phải là dịp đặc biệt tuyệt đối không phép bắn pháo hoa, như vậy chỉ có một khả năng…Ở chỗ nào đó bị đánh bom, động tĩnh lớn như vậy, không biết đã có bao nhiêu người chết. Nhưng cũng đâu có liên quan đến mình, thôi đi về phòng ngủ. Ở trong bóng đêm lạnh lẽo đó, tiếng xe cảnh sát vang lên liên hồi, nhìn đoạn đường đầy đất đá, mái nhà bị phá hủy, mấy cảnh sát này không khỏi cảm thán, may mắn là vùng bị tàn phá này thuộc sở nghiên cứu đặc biệt, không biết có phải là dự đoán sẽ xảy ra chuyện này hay không mà cả vùng này đều là đất trống bao quanh, nếu xây mấy khu thương xá, khu dân cư thì không biết phải bao nhiêu người nữa bỏ mạng. “Nhanh bao vây khu này lại, phối hợp với đội phòng chống chữa cháy, tạm thời còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chờ mệnh lệnh của cấp trên.” Giang đội trưởng mặt không biểu tình ra lệnh, vụ nổ lớn như vậy, ông đang ngủ say cũng bị tiếng động vực dậy, huống chi nơi này là vùng đặc thù. Mỗi quốc gia luôn che giấu không biết bao nhiêu chuyện hay vật đặc biệt, mà sở nghiên cứu này thuộc về vùng đặc thù của quốc gia, chuyên nghiên cứu những sự vật hiện tượng mà khoa học chưa giải thích được, là người, là chuyện, là vật đều là đề tài để nghiên cứu. Bên ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ đây là sở nghiên cứu bình thường, tòa nhà trong này đã qua mấy thập niên, phòng ốc không có gì đặc biệt, nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết bên trong tòa nhà này có bao nhiêu thứ không thể tưởng được, đi sâu vào bên trong, đều có thể tùy tiện nhìn thấy những thứ vũ khí tiên tiến của quốc gia. Sở nghiên cứu xây đã nhiều năm như vậy, không phải al2 không có ai xông vào, nhưng từ trước đến nay mỗi khi bước vào đây đều ‘sống không thấy người, chết không thấy xác’. Vụ nổ lần này nghĩ như thế nào cũng thấy không được bình thường, quốc gia đối với sở nghiên cứu này luôn dốc tiền vào đây mà không một chút suy nghĩ, nhân viên làm việc bên trong đều là người trung thành với đất nước không ai sánh được, cho dù không trung thành cũng không được rời đi, bởi vì người nhà và kinh tế của gia đình đều bị quản thúc, nếu có hành động khác, lập tức bị bắt lại. Còn nữa sau khi bắt lại cũng không chỉ đơn giản là giam lỏng không đâu. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Giang đội trưởng bất động thanh sắc, trong lòng thầm cân nhắc, nói thật, cảnh cục có bị đánh bom ông cũng không có ngạc nhiên như vậy, chính là do nơi này không phải tầm thường mà thôi. Điện thoại vang lên, vừa lấy ra đã thấy số của cấp trên gọi tới, nhanh nhấn phím nghe, “Ta là Giang Tân Vũ.” “Tiểu Giang, mau thu đội lại, việc này không nằm trong phạm vi xử lý của chúng ta, sẽ có đội khác đến tiếp nhận.” Dứt khoát phân phó xong, đều bên kia lập tức tắt máy. Giang Tân Vũ nhíu mày, cấp trên vội vàng tắt máy như vậy, hơn nửa đêm, không biết có phải họp khẩn cấp không, xem ra chuyện này lớn rồi.   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y của tác giả Quỷ Quỷ Mộng Du.
Boss Trở Thành Chồng
Thể loại: HĐ, Sủng, Ngọt, HE Hai người không hề quen biết nhau vậy mà lại được ông tơ bà nguyệt se duyên lại với nhau. Ai cũng có ấn tượng rất qua trong vậy mà cả hai lần đầu gặp, thì cô say rượu nên bị anh đưa vào phòng, một đêm kích tình. Lần thứ hai gặp, cô đến công ty kí hợp đồng, sau khi kí xong mới phát hiện anh lại là ông chủ của mình. Lần thứ ba gặp mặt, anh đẩy cô vào phòng trang điểm dạy cô như thế nào là hôn. Lần thứ tư gặp mặt, anh trực tiếp ném cô vào trong xe, mang cô về nhà mình! Lần thứ năm gặp mặt.. lần thứ sáu.. Tô Tố muốn điên lên! Sao người lại như keo dính sắt vậy, muốn thoát cũng thoát không được! Tô Tố : Tôi muốn hủy hợp đồng với anh! Tiêu Lăng : Được, tiền vi phạm hợp đồng, 1 tỷ!.. Tô tố : Có thể thương lượng không? Tiêu Lăng : Không thể! Tô Tố : Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Tiêu Lăng : Làm người phụ nữ của tôi! *** Bạn là mê truyện ngôn tình? Bạn đang muốn tìm kiếm cho mình một cuốn sách tình cảm lãng mạn, đặc biệt là mối tình tổng tài, thêm chút hư cấu và huyền bí thì càng tốt? Đến với Boss trở thành chồng sẽ giúp các bạn giải tỏa mọi niềm đam mê củamọt mình về thể loại truyện ngôn tình. Mở đầu từ sự lợi dụng, sự nhẫn tâm và cái kết cục là cái kết viên mãn. Chúng ta hãy cùng Review Boss trở thành chồng để tìm các tình tiết sáng giá của truyện trước khi vào đọc chính thức nha. Đến với truyện thuộc thể loại hiện đại và trùng sinh như truyện Boss trở thành chồng, người đọc ắt hẳn sẽ làm quen với một nhà văn mới đó là Quân Tiểu Thất. Đây là người đã viết ra bộ truyện ngôn tình không những đầy kịch tích mà đan xen trong đó là sự hài hước của cặp đôi nhân vật. Truyện mang tính chất hiện đại, sủng, ngọt và đặc biệt nhất đó chính là cái kết tại Boss Trở Thành Chồng - Chương 939. Mới đầu đọc bạn sẽ cảm thấy nữ chính đáng thương vì bị người mình yêu lợi dụng tình cảm, lợi dụng đứa con của chính mình chỉ để cứu lấy người tình của hắn. Nhưng tác giả đã cho sự xoay chuyển tình thế khác, cứu lấy cuộc đời của nữ chính bằng cách cho trùng sinh lại. Đó cũng chính là điểm nhấn góp phần đưa nữ chính đến một thế giới mới và tạo cho người đọc cảm giác thích thú hơn về câu chuyện. Đối với nữ chính Tô Tố, tuy là mở đầu câu chuyện không phải là những thứ màu hồng, ngọt ngào trong tình yêu nhưng tác giả đã khắc họa lên trạng thái tâm lý của nhân vật trước và sau khi trùng sinh lại. Trước khi trùng sinh, cô là người con gái một lòng trung thành với tình yêu và luôn hết mình quý trọng nó. Nhưng một tình huống mới mở ra cho cô khi cô bị người chồng lợi dụng chỉ vì cô có tác dụng đối với việc chữa trị bệnh máu trắng của người tình. Tuy nhiên cô lại không có tác dụng trong việc chữa trị nên người chồng lợi dụng cô để có con rồi lấy cuống ruột con cô mang đi chữa trị, mặc dù con cô chưa đủ tháng nhưng cô phải làm theo lệnh của hắn. Sự đau khổ về đứa con của cô nhưng không làm ý chí của cô bị mất đi mà khiến cô càng trở nên cứng cáp hơn, nhiều phòng bị hơn lúc trước. Tác giả ngoài việc cho cô vào một cuộc sống mới còn tặng cho cô những nỗi niềm trước đây cô mất đi như là đứa con. Và đưa cô tới một tình yêu sâu đậm với Tiêu Lăng đến nỗi nguyện tin anh boss trở thành chồng - chương 600. Điều đó đã thay đổi trạng thái tâm lý của nữ chính sau khi trùng sinh lại, một cảm giác mãnh liệt và dồi dào sức sống có trong nhân vật Tô Tố. Nhân vật Tiêu Lăng tuy là người vô lại, mặt dày trong mắt nữ chính nhưng có lẽ đối với người đọc thì đây là người khiến cuộc sống của nữ chính thay đổi, trở nên muôn màu và lạc quan hơn như tại boss trở thành chồng - chương 41 biết nhận mọi việc theo hướng tích cực hơn. Đồng thời, bản tính của Tiêu Lăng đã giúp cho câu chuyện trở nên hài hước hơn. Sự uy quyền của anh đã ép buộc Tô Tố vào một khuôn khổ mà anh định sẵn trước đó, nhưng cũng vì muốn tốt cho cô. Thật ra, mối tình giữa boss và cấp dưới dường như đã quá quen thuộc nhưng về độ bản mặt cũng như độ chây lì của tổng tài đã khiến câu chuyện không quá bị bó hẹp lại khuôn khổ về một tổng tài lãnh khốc mà chúng ta thường thấy trong truyện ngôn tình. Bên cạnh yếu tố hài hước của cặp nhân vật Tố Tố và Tiêu Lăng nhưng vẫn không thể thiếu đi sự kịch tích đẩy câu chuyện lên đỉnh điểm cao trào. Có lẽ những câu chuyện về trùng sinh không còn gì xa lạ đối với những bạn có đam mê sở thích đọc sách ngôn tình nhưng đây là một bộ truyện đáng để đọc. Mở đầu dường như có vẻ sẽ không cuốn hút lắm nhưng nếu bạn kiên nhẫn đọc và tìm hiểu đằng sau nội dung câu chuyện thì bạn sẽ cảm thấy đây là một bộ truyện rất hay và lôi cuốn. Mỗi lần gặp mặt là một tình huống trớ trêu. Lần đầu gặp, cô say rượu nên bị anh đưa vào phòng, một đêm kích tình, lần thứ hai gặp, cô đến công ty ký hợp đồng mới phát hiện anh lại là ông chủ của mình ở Boss Trở Thành Chồng - Chương 12, lần thứ ba anh đẩy cô vào phòng trang điểm dạy cô như thế nào là hôn, lần thứ tư ném cô vào trong xe và mang cô về nhà mình… Khi phát hiện mình bị bám giống như keo dính sắt, cô đã đòi hủy hợp đồng nhưng lại bị đòi tiền vi phạm hợp đồng 1 tỷ với sự trao đổi là “làm người phụ nữ của tôi”. Từng tình tiết xuất hiện hai người ở cùng nhau thấy rõ anh gặp cô đều có ý đồ sẵn trước đó rồi. Các chương sau, nhất là khi về gần với hồi kết thì tác giả ít kể về chuyện tình của Tô Tố và Tiêu Lăng, hai nhân vật chính trong truyện. Nhất là Boss Trở Thành Chồng - Chương 937 hầu như không hề nhắc đến. Chủ yếu là hướng về thế hệ sau, Tiểu Thất, con của kết tinh tình yêu. Vẫn duy trì được tính cách yêu chung thủy, sẵn sàng chờ đợi người yêu như lời hứa dù biết nó quá mơ hồ. Sau cùng thì sự chờ đợi đó vẫn được hồi đáp. Có thể nói, so với các truyện ngôn tình khác thì hồi kết sẽ dừng lại khi nam nữ chính hạnh phúc bên nhau, hoặc là có thêm cậu nhỏ hay cô nhóc để làm vui nhà vui cửa, nhưng boss trở thành chồng lại có thêm phần ngoại truyện. Như vậy sẽ giúp độc giả ít thấy tiếc nuối hơn khi đọc và cảm nhận những rung động thuộc về lý lẽ của con tim. Hiện truyện Boss trở thành chồng đang ở trạng thái full với tổng cộng 937 chương. Một con số quá dài nhưng nó vẫn chưa bao giờ tạo cảm giác ngán ngẩm ở người đọc. Cùng với những lời bình luận, đánh giá về truyện càng làm tăng sự hứng thú về nội dung câu chuyện này. Vậy còn chần chờ gì mà không đón đọc ngôn tình này của tác giả Quân Tiểu Thất ngay bây giờ. *** Tô Tố nằm trên bàn phẫu thuật.  Ánh đèn phẫu thuật chói lóa làm cho mắt cô không mở lên được, chỉ mông lung nghe được tiếng máy móc lạnh tanh chạm vào nhau và giọng nói ngưng đọng của bác sĩ  “Dao phẫu thuật”  “Nhíp”  “Lấy đứa con ra”  Cô muốn động, muốn liều mạng chống lại, nhưng cô thất vọng phát hiện cơ thể cô ấy không còn theo sự điều khiển của mình. Cô tuyệt vọng nhìn lên ánh đèn chói mắt, ánh sáng lạnh lùng đó như đang giễu cợt sự ngu xuẩn của cô.  Cô là một cô nhi, 16 tuổi vào giới diễn viên, sau đó vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí, dựa vào thực lực của mình mà trở thành một nữ minh tinh hạng B, 22 tuổi gặp được Mạc Tầm.  Anh ta là một chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của một chuỗi bệnh viện, vừa mới 28 tuổi, ưu nhã dịu dàng. Mạc Tầm lần đầu tiên gặp cô đã điên cuồng theo đuổi cô, mà cô vì chưa từng trải, từ trước tới nay cũng không dám tin tưởng là có người đối tốt với cô, cho nên nhiều lần từ chối.  Mà anh ta như là mặt trời vậy, lợi dụng mọi cơ hội.  Cô từ từ trầm luân, mất đi phòng vệ cuối cùng, bọn họ âm thầm sống chung với nhau, anh ta từ trước tới nay vẫn không bắt cô tránh thai, nói nếu có thai rồi thì sinh ra, sẽ có trách nhiệm với cô và con.  Cô thật sự tin rằng đời này cô gặp được người có thể mang đến cho cô sự ấm cúng  Nhưng mà……..  Người cô yêu, cô yêu bằng cả trái tim, ngược lại tổn thương cô một cách nghiêm trọng.  Thì ra anh ta tiếp cận cô, thậm chí sinh con với cô. không phải vì thích cô mà bởi vì cô và người yêu của anh ta là chị em ruột.  Mà người con gái đó bị bệnh máu trắng, nhưng lại không tìm được tủy thích hợp để cấy vào, cho nên khi anh biết được cô ấy có một người em sinh đôi, anh dùng mọi cách để tìm được cô. Nhưng thật đáng tiếc, tủy của cô không phù hợp. cho nên Tầm Mạc nghĩ ra một cách khác, tiếp cận cô, để cô sinh con cho anh, dùng máu dây rốn của con cô để cứu người yêu của anh ta.  Mạc Tầm vô cùng yêu thương cô, cũng chỉ là vì khoảnh khắc này.  “Tô Tố, Bạch Linh là em ruột của cô, cô nên cứu cô ấy”  Nhớ lại khuôn mặt ấm áp giả tạo của Mạc Tầm trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng nói lạnh tanh không cho kháng cự, Tô Tố cười bi thương. Em ruột? Cô từ nhỏ bị bỏ ở viện phúc lợi, đâu ra em gái? Cho dù có là em ruột, nhưng các cô chả có tí tình cảm nào với nhau, cô ta có tư cách gì bắt đứa con của cô phải mạo hiểm để cứu mình chứ? Mời các bạn đón đọc Boss Trở Thành Chồng của tác giả Vô Danh.