Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trúc Mã Là Sói

5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu : “…” Theo bạn, chuyện tình thanh mai trúc mã rất đẹp, rất lãng mạn… hay chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng? *** Câu chuyện chưa thật sự thu hút nhưng nó cũng có những nét thật dễ thương , thật đáng yêu .tôi thật sự thích những câu chuyện tình yêu trúc mã này hình như nó mang lại cho người ta một cảm giác an toàn trong tinh yêu , so với các motip truyện trúc mã khác thì cái anh chàng “yêu nghiệt” này có lẽ bị cô nàng Tiếu Tiếu bắt nạt quá nhiều thì phải, tôi thật sự cũng không thích tính cách của Tiếu Tiếu lắm, các cách cô đôi xử với Hạ Hà Tịch hình như không được rõ ràng lém thì phải, hình như cô quá cân nhắc đối với “yêu nghiệt” thì phải, anh chàng bị cô đối xử phải nói là “rất tội nghiệp”, Trong câu chuyện tôi thấy cái kết thúc 3 năm về trước của 2 người hình như chưa được thỏa mãn lắm, ” tại sao lại là sẩy thai cơ chứ?”, nếu 3 năm về trước 2 người nói rõ ràng thì đứa bé đã….có lẽ 2 người đều có lỗi, “nếu”…”nếu”..và “nếu”…”nếu”cuộc dời con người có nhiều chữ “nếu” như vậy thì không thể gọi là cuộc sống được, chắc có lẽ 1 lần như vậy là bài học cho Văn dịch và yêu nghiệt về sau, tôi chúc 2 người hạnh phúc *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Dạo này đang phải dưỡng thai. Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng. Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ. Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ. Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng. Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất. Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp. Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không? Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống. Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng. Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát. Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”. Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp! Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức! Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”. Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”. Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”. Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui. Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”. Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”. … Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Là Sói của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bình An của Anh - Tích Hòa
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Bình An của Anh của tác giả Tích Hòa.
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Lăng Lam Ca
Thúy Kiều bán mình chuộc cha, hai lần bị lừa bán vào kĩ viện, bị bắt làm nô tì, hai lần được sư Giác Duyên cứu, trải qua vô vàn sóng gió cuộc đời, cuối cùng được đoàn tụ cùng gia đình… Đó là toàn bộ cuộc đời của Vương Thúy Kiều, con gái lớn của Vương viên ngoại, vậy người đời có mấy ai nhớ rằng còn có một Vương Thúy Vân? Thúy Vân không phải bán thân, vẫn được sống cùng người thân nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng của nàng? Nhân sinh là thế, cuối cùng cái gì còn, cái gì mất… Thúy Vân nàng, cho đến chết mới phát hiện ra một điều, hóa ra nàng không có gì cả, chỉ biết sống cúi đầu dưới cái bóng vô cùng to lớn của đại tỉ, chịu ơn của đại tỉ, tài hoa không bằng đại tỉ, không được yêu thương như đại tỉ… “Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta, thật bất ngờ có phải không?” Nàng chỉ là một nhân vật quần chúng làm nền cho sự tài hoa khéo léo của đại tỉ mà thôi! Chết đi rồi những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ khi tỉnh lại lần nữa lại phát hiện ra mình đã quay về thời gian hai mươi năm trước, khi ấy nàng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, gia đình vẫn trọn vẹn yên ấm. Có điều như thế cũng không giúp ích được gì? Nàng không thể ngăn cản đại tỉ bán mình, vẫn tiếp tục chăm sóc cha mẹ, lo lắng cho Vương Quan, nhưng chỉ khác một chuyện, nàng đã không còn là Thúy Vân của ngày trước nữa rồi. Thất hứa thì sao? Thúy Vân chịu ơn của đại tỉ thật, nhưng việc đó không có nghĩa là nàng sẽ đồng ý thay đại tỉ gả cho Kim Trọng. Nàng vẫn là một cô gái, có tài có sắc, tương lai nàng sẽ do nàng quyết định, ai có thể định đoạt? Chịu ơn đại tỉ, nàng sẽ trả. Đại tỉ gặp nạn, nàng sẽ giúp đỡ. Nhưng tuyệt đối không ngu ngốc mặc cho người khác định đoạt nữa. Cứ ngỡ nhân duyên của nàng đã sớm phai nhạt, nào ngờ khi gặp được hắn, trong người lại bắt đầu xuất hiện nhiều thứ cảm xúc kì lạ… Chỉ tiếc, hắn lại là một duyên nợ kiếp trước của đại tỉ… Có điều, cái duyên nợ này của đại tỉ lại cứ đeo dính lấy nàng như sam, một tấc cũng không bỏ ra. Hắn muốn gì? Thay đổi số mạng của hắn? Thay đổi số mạng của nàng? Gặp được hắn là hạnh phúc hay bi kịch của cuộc đời nàng đây? *** Hoạn Thư uống hơn nửa vò rượu to, trên tay vẫn không chịu buông bầu rượu nhỏ xuống mà cứ lắc lắc liên hồi. Nàng giắt bầu rượu hồ lô bên hông mình, rút kiếm ra chĩa thẳng vào mặt Trần Đông mà hô to: “Trần Đông, lần trước tỉ thí thua ngươi, lần này thì đừng hòng bổn cô nương nhường nhịn ngươi nữa nhé!” “Sặc!”, Trần Đông đang đứng gần đó nghe Hoạn Thư bảo với mình như thế thì phát sặc, ho khụ khụ không dứt. Chúng cướp biển trên tàu thấy phong thái của Hoạn Thư thì vỗ đùi khen ngợi không dứt, miệng la tốt tốt, sau đó ngồi dàn đội hình chờ nhìn cảnh tượng máu chảy đầu rơi sắp tới, dường như không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả. Trần Đông định lên tiếng ngăn cản Hoạn Thư lại, nào ngờ Hoạn Thư nói là làm, tung người nhảy tới chỗ Trần Đông đang đứng mà đấm đá thật. Lần này đúng là nàng không hề nương tay, chiêu thức bay bay lượn lượn, Thúy Vân nhìn không rõ nên chỉ thấy Trần Đông khéo léo tránh né, vừa né vừa cố khuyên nhủ: “Hoạn Thư, nàng say rồi thì nghỉ ngơi đi!” “Say cái con mẹ nhà ngươi! Hây!!!” Một kiếm bổ tới, Trần Đông dứt khoát chạy, không đánh nữa. Đám đông ngồi phía sau đang hò reo cổ vũ, thấy Trần Đông chạy về phía này thì ai cũng la hoảng lên chạy theo. Nãy giờ Hoạn Thư ra toàn sát chiêu với Trần Đông, bây giờ mà Hoạn Thư lại đây thật chắc thủ tiêu luôn bọn họ mất. Trần Đông bỏ chạy, đương nhiên Hoạn Thư không tha, đuổi theo sát nút. Nàng leo lên trên lan can gỗ của tàu đứng, tay chống nạnh bên hông: “Trần Đông, ta xem ngươi trốn ở chỗ nào nhé, giỏi thì trốn luôn đi!” Ngay lúc này, tàu nhẹ lắc lư một cái khiến Hoạn Thư chao đảo đứng không vững, nguy cơ rơi xuống biển là rất cao. Trần Đông hốt hoảng từ trên cột buồm nhảy xuống túm lấy Hoạn Thư kéo ngược lại, chân nàng chưa kịp chạm đất, kiếm đã kề sát bên cánh tay Trần Đông. Hoạn Thư cười ha ha: “Sao hả, có nhận là mình thua hay không?” Từ Hải cười to: “Trần Đông thua Hoạn Thư cô nương rồi! Cô nương tha cho hắn đi!” Tiết mục kể chuyện đêm khuya nhờ có Hoạn Thư mà giải tán sớm, ai làm việc nấy, Từ Hải cùng Trần Đông phải đi họp bàn gì đó, Thúy Vân cùng Hoạn Thư không để tâm, chỉ yên lặng đứng trên tàu ngắm nhìn cảnh biển đêm. Trăng trên cao hắt ánh sáng xuống biển tạo nên những vệt dài như được dát bạc trải dọc tới tận chân trời. Tăng thanh gió mát thế này, đúng là không cảnh hữu tình! Biển hôm nay rất êm, chốc chốc tàu mới lắc lư vài cái nhưng rất nhịp nhàng. Thúy Vân nhắm hờ đôi mắt thì bị Hoạn Thư gọi dậy: “Này, tiểu tử, uống rượu với ta đi!” Thấy Thúy Vân e ngại không dám uống, Hoạn Thư khẳng định: “Không có say đâu! Rượu này khá nhẹ mà!” “Thôi, ta không uống được đâu!” “Ta bảo này, thử nghĩ tới chuyện gì buồn thật là buồn xem! Đang buồn như thế lại uống rượu vào...” ... Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! của tác giả Lăng Lam Ca.
Tháng Sáu Trời Xanh Lam - Tâm Văn
Cô tên là Hạ Vi Lam, chỉ là một cô gái bình thường, không mang vẻ đẹp yêu kiều, cũng chẳng có được tình yêu của mọi người, thậm chí đến một gia đình yên ấm cũng không có. Năm 12 tuổi, cô được bố dẫn đến một ngôi nhà mới, có một người mẹ kế và một người anh trai tên là Tần Thiên Lãng. Năm 15 tuổi, nhân lúc Tần Thiên Lãng say rượu, nửa đêm thanh vắng, trong phòng tắm, Hạ Vi Lam "dụ dỗ" thành công Tần Thiên Lãng. Đây chẳng qua là một cái bẫy mà cô rắp tâm sắp đặt từ rất lâu, vì ghen tức với sự ưu tú của anh. Năm 18 tuổi, Hạ Vi Lam đỗ đại học, đố kỵ với người bạn cùng phòng, đã rắp tâm cướp người bạn trai. Nhưng kết cuộc tất cả đều không liên quan đến tình yêu, sau khi tốt nghiệp một năm, người bạn trai cô cướp được cũng rời bỏ cô. Cô đau khổ, bắt đầu không còn tin vào tình yêu, bắt đầu cuộc sống bình lặng như mặt nước không chút gợn sóng. Cho đến khi Tần Thiên Lãng từ nước ngoài trở về, bắt đầu bước vào cuộc sống của cô, thế là trong trái tim cô, một lần nữa tình cảm như gió thổi mây vờn quay trở lại. Thế mới nói, số mệnh vô thường luôn là úp tay là mây, ngửa tay là mưa, biến hoá khôn lường khiến người ta khó lựa chọn, vốn là anh em một nhà mà lại trở thành người tình ngọt ngào. Có lẽ tình yêu đẹp nhất luôn cần trải qua tranh chấp giữa sinh và tử mới chịu yên, một tai nạn bất ngờ dường như lại khắc một dấu hỏi vào kết cục, khi tỉnh lại cô được thông báo anh đã chết... *** 10 giờ sáng, ánh nắng hắt qua cửa kính vào thẳng phòng. Gió thổi phất phơ tua rua của rèm cửa, tạo ra nhịp sóng rất đẹp. Vi Lam cảm thấy nắng rất chói mắt. Cô nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, phát hiện thấy mình đang ngủ trong căn hộ của Thiên Lãng, trên chiếc giường rộng có hoa hồng tím đó. Còn đang ngơ ngác, chưa nghĩ ra được tại sao mình lại ở đây. Mang máng nhớ rằng, tối qua hẹn gặp Phương Mộ Tình ở quán bar “Firebird Heaven”. Hai người chia tay trong sự hậm hực. Cô một mình ở lại uống rượu. Sau đó, dường như là nằm mơ, mơ thấy đêm hôm Sở Hàm rời xa cô từ ba năm trước đó. Cô đau lòng vô cùng, khóc một trận rất đã. Mặc dù là một giấc mơ, nhưng cảm giác khóc lại chân thực như vậy. Tỉnh dậy, cảm giác ức chế dồn nén trong lòng dường như đã vơi bớt, chỉ có điều nỗi đau vẫn còn ở đó. Cô mặc quần áo vào, đứng dậy ra phòng ăn. Thiên Lãng đi làm rồi. Như thường lệ trên bàn vẫn đặt một cốc sữa, mấy miếng bánh mỳ phết bơ đã nướng sẵn. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng Vi Lam. Trong cuộc đời 27 tuổi, e rằng chỉ có Thiên Lãng mới chu đáo, chăm sóc cô như vậy. Anh còn nhớ cô thích ăn bánh mỳ phết bơ, cũng biết cô không thích ăn sáng, chính vì thế dùng phương thức không lời này, để cô biết được cách chăm sóc sức khoẻ cho mình. Gọi điện thoại đến cơ quan, mới biết Thiên Lãng đã xin nghỉ hộ cô. Cả ngày hôm đó, Vi Lam không ra khỏi căn hộ của anh. Tối đến, Thiên Lãng đã về. Vi Lam đã nấu một bữa tối rất thịnh soạn, mỉm cười với anh: “Mau lại thử tay nghề của em đi, xem có tiến bộ hơn lần trước hay không?” ... Mời các bạn đón đọc Tháng Sáu Trời Xanh Lam của tác giả Tâm Văn.
Tu Chân Chi Giới - Phong Lai
"Nhân đạo thì sao? Yêu đạo lại thế nào? Ta có thể phụ cả thiên hạ này cũng sẽ không phụ ngươi" "Chứng minh điều đó sao?" "Tất cả đều chẳng còn kịp nữa rồi" "Đời này ta không yêu, không hận lại càng không buồn không vui" "Còn ngươi thì thế nào?" Gặp được là duyên, đi qua đời nhau là định mệnh đã an bài. ---- “AAAAAA” “Ngươi tỉnh lại cho ta...” “Ta còn chưa có cho phép ngươi chết...” “Ngươi dám chết ta đem cả thiên hạ đại đạo này chôn cùng ngươi…….” *** Một đường phi kiếm Kỳ Phong vì có tâm sự nên không nói gì với Kiến Huân sư huynh mà là lựa chọn trầm mặt. Kiến Huân tựa hồ cũng cảm nhận được tiểu sư đệ của mình có tâm sự nhưng tiểu sư đệ không nguyện ý nói ra, hắn cũng không thể làm bộ mặt dày đi hỏi. Hắn là tôn trọng sự riêng tư của tiểu sư đệ nhà mình a. Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra Kỳ Phong cũng không còn tâm trạng tụ tập cùng các vị sư huynh, tạm biệt Kiến Huân sư huynh hắn tự mình đi về hướng Đan Phong. Trở lại tiểu phòng đánh lên cấm chế Kỳ Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thả người xuống giường lúc này Kỳ Phong mới có thời gian suy nghĩ về những gì xảy ra. Hôm nay nếu như hắn không lợi dụng tử khí thì không có khả năng dễ dàng giải quyết tên Trúc Cơ đó nhanh như vậy mà phải là một hồi chiến đấu cùng đỗ máu, đừng nói động tĩnh lớn đưa tới người khác chú ý mà ở hắn tu vi cực lực áp chế trước mặt người khác cũng sẽ bị bại lộ lúc đó hắn nhất định không thể giải thích với tông môn vì cái gì tu vi hắn lại cao như vậy. Cũng may mà hắn ngay lặp tức làm ra quyết định sử lý nhanh tên cái kẻ muốn giết hắn. Kỳ Phong nghĩ đến đây thôi đã thấy sợ rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tu Chân Chi Giới của tác giả Phong Lai.