Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nương Tử Nhà Săn Bắn

Thể loại: Ấm áp ngọt ngào, sủng kiều thê, điền văn……… Trên núi, Mai Tử thanh thuần thiện lương vì lời đồn đại mà phải tự tử, trên đường lại được Tiêu Kinh Sơn cứu, cuối cùng gả làm vợ cho hắn. Tiêu Kinh Sơn, cao lớn cường tráng, trầm mặc ít lời, trên ngực có một vết sẹo lớn, nghe nói trước kia hắn làm cướp đường? *** Thể loại: Điền văn, nhẹ nhàng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Mai Nguyễn - fb/hoinhieuchu ----- Mai tử một cô nương 16 tuổi ở thôn Bích Thủy có tình yêu đầu với Phúc ca. Nhưng Phúc ca đã chọn gia đình mà phụ nàng. Nàng chọn cái chết nhưng được Tiêu Kinh Sơn cứu, bế về. Với miệng lưỡi người đời , với thanh danh vấy bẩn có lẽ nàng sẽ không thể xuất giá. Vậy mà mấy hôm sau Tiêu Kinh Sơn đã mang lễ vật sang hỏi, chỉ sau mấy hôm nàng đã là nương tử nhà người ta. Giống như những người trong làng , nàng không biết nhiều về phu quân mình. Mọi người chỉ biết Kinh Sơn thợ săn, nhiều người hồ nghi chàng là từng là cướp. Mai Tử cũng mang trong mình sự nghi ngờ mà xuất giá. Tuy hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu nhưng cả hai luôn cố gắng thấu hiểu đối phương, làm trọn bổn phận của mình. "Nàng gả làm vợ ta, ta Tiêu Kinh Sơn nếu có thể làm cho nàng đều sẽ làm, tuyệt đối không để nàng chịu uất ức nào. Chàng yên tâm, trước kia tuy có rất nhiều lời đồn không tốt về ta, nhưng khi đã gả làm vợ chàng, tất nhiên ta sẽ giữ đúng khuôn phép. Ta tin tưởng nàng" Đoạn đối thoại này mình rất thích, nhẹ nhàng bình dị nhưng rất ấm áp. Sau khi thành hôn, Mai Tử đã biết chăm lo cho gia đình, suy tính cho tương lai. Nàng trồng trọt, chăn nuôi, học hỏi cây thuốc.. Nếu trước kia Kinh Sơn săn bắn lo từng bữa. Thì giờ đây chàng đã biết tích cóp, dành dùm. Chàng đã có có gia đình, có nương tử để chăm lo. Kết hôn rồi Tiêu Kinh Sơn không còn là thợ săn cô độc. Chàng chăm lo cho nhà vợ, đối tốt với hàng xóm. Trải qua nhiều chuyện, Kinh Sơn chứng tỏ được tài năng của mình. Dân trong thôn ngày càng thiện cảm yêu quý vợ chồng Mai Tử - Kinh Sơn. Mạch truyện nhẹ nhàng, xoay quanh những chuyện hàng ngày trong gia đình, quan hệ hàng xóm. Đoạn sau khi thân thế của Kinh Sơn được sáng tỏ, khi hai vợ chồng bước ra khỏi thôn Bích Thủy yên bình . Đối diện với quyền lực, tiền tài câu truyện có chút sóng gió. Nhưng chính lúc này tình yêu của Mai Tử và Kinh Sơn càng ngọt ngào hơn. Truyện này nam nữ chính sạch. Nam nữ phụ có nhưng bị nam nữ chính thổi bay trong một nốt nhạc. Truyện nhiều xôi thịt. *** Lâu rồi không review, Hoa Ban chắc sắp bị lục nghề. Hôm nay Sài Gòn không nắng gắt, tâm tình cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn. Gần đây mục Review không có bài mới, phụ lòng mong mỏi của không ít bạn đọc trong blog. Hôm nay hứng thú tràn trề, phá lệ viết một bài post lên. Truyện này mình biết đã lâu, thấy nhà Haran khen nức nỡ nhưng vì edit chưa hoàn nên Hoa Ban không dám rớ. Bây giờ đã có ebook rồi, mình rất phấn khởi quyết định nhảy vào mần luôn! Truyện này thuộc thể loại điền văn, nên bản chất là nhẹ nhàng, ngọt ngào, đời thường và nghiêng về sự lãng mạn giản dị. Mình đã trù liệu hết tính chất của bộ này rồi nhưng mà khi đọc vẫn hơi bất ngờ vì truyện này có rất nhiều cảnh Hot. Tác giả viết rất bốc lửa, dùng ẩn dụ và nhân hóa nên không thấy thô hay tục. Điền văn thông thường có không nhỉ? Thú thật là Hoa Ban chỉ đọc một ít truyện trong thể loại này, cũng không biết nó có tiêu chuẩn nào cụ thể không… Tiểu nương tử nhà thợ săn là câu chuyện về cuộc sống của cô vợ người thợ săn, tựa thế nào thì truyện thế đó ^^ Phong cách chủ đạo trong truyện là sự nhẹ nhàng, đề cập đến những tiểu tiết nhỏ nhất trong cuộc sống, phản phất sự ấm áp của tình người, sự nồng nàn cháy bỏng của tình yêu và sự giản dị đầm ấp của thôn xóm. Tất cả khởi đầu ở thôn nghèo Bích Thủy, trôi dạt đến các thành thị phồn hoa, chiến trường tàn khốc hay cung điện lộng lẫy rồi lại quay về với xóm nhỏ thân thương, để từ đó ta nhận ra không đâu yên bình bằng một túp lều tranh và bữa cơm gia đình mộc mạc. Truyện kể về những còn người tiềm tàng tài năng, cất giấu trí tuệ nhưng trốn tránh cuộc sống vinh hoa phú quý, buồn chán chốn quan trường hay khinh thường sự bon chen đấu đá. Họ từ những người hùng trên chiến mã mà lột xác làm lương dân áo vải cần cù, gắn bó với làng quê nghèo, quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ, chăm gà, nuôi lợn, trồng lúa ngô khoai,… họ hài lòng với cuộc sống bần nông, yêu quý tình làng nghĩa xóm và mãn nguyện với gia đình nhỏ có vợ hiền và những đứa con ngoan… Câu chuyện cho ta thấy một quan niệm đúng đắn về hạnh phúc: Con người hạnh phúc ở mức mà họ nghĩ. Mai Tử là cô gái quá tốt. Nàng trong trẻo như dòng suối, hiền lành như ngọn cỏ và giản dị như loài hoa dại. Nàng ấy lớn lên với núi rừng, gắn bó với ruộng nương và trưởng thành trong ngôi làng Bích Thủy bình an. Nàng cũng có một thời trẻ dại với mối tình đầu chân thành cùng Phúc ca, cũng từng một lần nổi loạn muốn bỏ trốn với người yêu vì sự ngăn cấm của gia đình. Nàng chỉ 16 tuổi nhưng ngốc nghếch nghĩ rằng đời này là tuyệt vọng, người tình phụ bạc, chồm xóm dị nghị, gia cảnh lại nghèo, gái cập kê mà không ai muốn cưới,… thế là Mai Tử quyết định tự vẫn. Nàng từng nghĩ đây là ngày đen tối nhất cuộc đời nhưng về sau thì lại bật cười nói rằng đó là ngày may mắn nhất. May mắn vì nó tạo nên duyên phận cho Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn. Người thợ săn sống một mình, tách biệt với thôn dân, mang trên người vết sẹo khủng khiếp và nhiều lời đòn đại ác miệng. Anh ta tình cờ cứu được Mai Tử rồi cũng ngẫu nhiên mang lễ đến hỏi cưới nàng. Có lẽ vì Kinh Sơn có gia cảnh và quá khứ không tốt, Mai Tử thì tai tiếng khó gả, thế là rổ thủng nia rách hợp lại một đôi. Mai Tử tuy ủy khuất nhưng thiết nghĩ bản thân có người chịu cưới mà may quá rồi, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, cũng không muốn làm gái ế để thiên hạ cười chê, vậy thôi gả quách đi! Sính lễ thôn quê có cái chết đạm bạc và nhà quê của nó. Một giỏ trứng, vài con gà, ít cân thịt, một con cá to, vài khúc vải, thêm mấy loại ngũ cốc, túi kẹo cùng bạc lẻ, thế là được coi như đầy đủ, chu tất. Cả việc cưới hỏi cũng dễ thương vậy đó! Mai Tử bắt đầu cuộc sống của phụ nữ có chồng, nàng không quen biết Tiêu Kinh Sơn, lại sợ hãi lời đồn hắn là tên cướp nên bước đầu có tiềm thức tẩy chay. Cuộc sống hai người lạ lẫm, khó xử và rất không thoải mái. Nhưng rồi Mai Tử bỗng nhận ra chồng mình là một nam nhân chu đáo, tế nhị, hiểu rộng và rất khoan dung. Cô dần quen thuộc với nếp sống của anh, thích nghi với từng sự gần gũi vợ chồng, chuyển từ sợ hãi sang tò mò, từ tò mò sang yêu thích, từ yêu thích đến say mê. Có lẽ những cuộc hôn nhân kiểu truyền thống ngày xưa cũng như vậy. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vợ chồng chẳng quen thân gì nhau nhưng một khi mở lòng và chấp nhận thì cũng không đến nổi tệ hại, biết đâu họ cũng tìm thấy sự hòa hợp từ đối phương, nhiều khi duyên phận chỉ đơn giản có thế. Mai Tử dần mãn nguyện với gia đình mới của mình. Cô hài lòng với một người chồng tuy trắng tay nhưng tài giỏi, tuy bề ngoài hơi đáng sợ nhưng ôn hòa. Từ cái lo âu ngày đầu, Mai Tử bắt đầu lo nghĩ cho tương lai. Cô muốn sửa lại ngôi nhà tranh thêm ấm cúng, muốn chăm một đàn gà, muốn trồng vài thứ ngô khoai, muốn học hỏi chút thảo dược để hái lấy tiền và còn dự định nuôi một đứa trẻ. Thế là Tiêu Kinh Sơn từ lối sồng bất cần, vô lo vô nghĩ cũng phải đặt tâm tư vào chuyện kiếm tiền. Anh muốn cùng cô vợ nhỏ xây đắp một mái ấp bằng công sức của hai người. Có thể nói Mai Tử là một gam màu rực rỡ trong thế giới xám xịt của anh, cô kéo anh gần với thôn dân, hòa vào cộng đồng. Cô tháo đỡ những rào cản ngôn luận để người làng Bích Thủy nhận ra Tiêu Kinh Sơn là một lương dân hiền lành, một người đàn ông giỏi giang và môt trượng phu hết lòng vì vợ. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mưa thuận gió hoa đến hết đời nhưng rồi biến cố đã xảy ra. Mai Tử biết chồng mình có một quá khứ, anh không muốn nói vì sợ dọa đến cô. Mai Tử cũng biết chồng mình có rất nhiều hiểu biết, những trãi nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của dân lành vùng núi, những hồi ức mà cô không bao giờ đoán ra… Mai Tử cũng biết anh có một sự phi thường, chiếc cung anh nâng niu là một món đồ lạ lẫm và thần bí, vết sẹo trên người là một bằng chứng cho quá khứ xa xôi. Anh có thể chống chọi lại bầy sói, mỗi cái giương cung là bách phát bách trúng. Anh khỏe mạnh và dẽo dai, anh dành mỗi buổi chiều để tập luyện những môn võ mà Mai Tử chưa bao giờ thấy. Nàng không mong mỏi chồng mình quá khác biệt, chỉ hy vọng anh là một người thợ săn lam lũ bình thường, cùng cô sống cuộc sống bình thường nhưng lúc nào cũng hạnh phúc. Có những dấu hiệu mập mờ làm Mai Tử bất an. Anh nói rằng thiên hạ thái bình thì sẽ ở bên cô mãi mãi. Vậy nếu thiên hạ đại loạn thì anh đi đâu? Tiêu Kinh Sơn giống như một cuốn sổ mà Mai Tử chưa đọc hết. Rồi đất nước có chiến tranh, một vị khách thần bí tới nhà, thêm những tên cướp đường đối với anh khuất phục và kính nể. Mai Tử chôn giấu niềm lo lắng bất an đó, tự khuyên nhủ mình phải sống lạc quan. Nhưng đến một ngày Kinh Sơn biến mất, chỉ để lại một bức thư lạnh nhạt. Anh đi vì nước, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, cũng có thể không bao giờ trở lại. Cô có thể chờ hoặc đi tái giá. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì dù tàn phế cũng sẽ quay về nhà. Nếu cô vẫn chờ được thì giắt một nhánh liễu trước cửa làm ám hiệu. Cành liễu không còn thì anh sẽ ra đi, không một chút quấy rầy cuộc sống mới của Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn cứ thế mà biệt vô âm tính. Một năm qua đi anh không về, Mai Tử quyết tâm rời bỏ thôn xóm đi xa tìm chồng. Bà con thương cảm mỗi người tích góp ít bạc, ít lương thực tiễn cô gái nhỏ lên đường. Mai Tử và con lừa Kinh Sơn mua cho cô, 1 người 1 vật thế là có bạn! Cô thôn nữ ngờ nghệch xuất núi, tìm chồng trong những thị trấn phồn hoa, gặp không ít lần bị khinh thường, bị phân biệt đối xử và chịu không ít thiệt thòi. Mai Tử ngộ ra thế giới này lớn lắm, cô chỉ là con ếch nhỏ sống trong đáy giếng mà thôi. Mai Tử nhớ người khách lạ năm đó có quen biết hoàng thượng. Cô sẽ lên kinh thành tìm hoàng thượng hỏi thăm, tìm được vị khách đó thì có hy vọng tìm được chồng. Trời ơi, Hoa Ban không biết comment thế nào về sự ngây thơ của cô vợ nhỏ này nữa! ^^ Mai Tử cứ thế mà đi, gặp chuyện không may đánh mất con lừa, cô nhớ đó là con lừa chồng mua cho, vô cùng thương tiếc mà khóc một trận, còn ăn vạ bắt người vô tội trả lại lừa. Người vô tội đó là A Mang, một cậu thanh niên xui xẻo vấp phải cô gái ngốc nghếch. A Mang thấy tiểu cô nương ngờ nghệch mà lại dễ thương, lòng hào hiệp nổi lên quyết định giúp cô tìm người. Tiêu Kinh Sơn? Người này A Mang biết chứ, tuy chẳng rõ Mai Tử với họ Tiêu kia là quan hệ gì nhưng thôi cứ thuận đường mà giúp. Thế là A Mang đưa Mai Tử tới Vân Châu tìm chồng. Một đêm ngủ trong quán trọ đột nhiên bị gọi ra khám xét. “Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?” “Ta từ huyện Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người .” “Vậy trong nhà ngươi có những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?” “… Phu quân ta họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta truyền cái tin a.” “Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phu quân ngươi là ai? Tên gì?” “Phu quân ta họ Tiêu, tên Kinh Sơn.” Và thế là bị giam vào tù với tội danh nói bậy bạ, nghi ngờ là gian tế! =)) Mai Tử đáng thương ngồi trong ngục ôm hành lý khóc ròng một đêm. Hôm sau thì được thả ra, còn gặp được chồng. Xúc động nghẹn ngào, câu đầu tiên cô nói là: “Lừa của chúng ta mất rồi.” =)) Tiêu đại tướng cũng đành bó tay với bé vợ nhà mình. Vợ chồng nhận mặt nhau, trình diễn thêm màn ôm ấp làm thuộc hạ xém bất tỉnh, sau đó thì Mai Tử an toàn ở lại chỗ của Kinh Sơn. Cô nhận ra chồng mình không như ngày trước. Anh là một công thần khai quốc, một tên tuổi mà hễ nhắc đến trên chiến trường thì tướng giặc đều sợ hãi. Anh là người nhuốm máu của trăm quân, anh là người với những suy tính ngoan tuyệt. Nhưng mà bên cạnh một Tiêu Kinh Sơn xa lạ như thế vẫn là Tiêu Kinh Sơn – chồng thợ săn của cô. Ở đó có sự dịu dàng chỉ dành cho Mai Tử, có một con người không màng vinh hoa mà chỉ yêu thích cuộc sống an bình nơi quê nghèo đạm bạc. Trãi qua nhiều tình huống, gặp phải nhiều nguy cơ, cái gì mà binh quyền, ngai vị, hoàng hậu, tham vọng, quá khứ,… tất cả đều bỏ lại, Tiêu Kinh Sơn tự phế cánh tay để hoàng đế trả lại sự tự do cho hai vợ chồng. Lại quay về xóm nhỏ, lại túp lều tranh và đàn gà con… hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế. Câu chuyện khép lại với cuộc sống bình an mãi mãi của hai vợ chồng. Thôn Bích Thủy trở thành mái nhà của Tiêu Kinh Sơn, Lỗi Chiêu An, Bù Chiếm Phong và những người anh hùng đã rời bỏ đao kiếm. Thôn Bích Thủy với sông núi trùng trùng, đồng ruộng bát ngát, rừng rậm âm u. Đó là nơi vàng bạc không bằng một rỗ khoai lang, lầu đài không bằng ngôi nhà tranh bé nhỏ, quyền lực phú quý không mua nổi một cô vợ hiền và những đứa con ngoan… Những người làm đại sư nhưng không cần giàu sang, những người đủ tài trí nhưng không thích quan trường, những người vì đất nước nhưng không cần báo đáp… họ dù là ai thì nơi làng Bích Thủy hẻo lánh này, họ chỉ là những nông dân chất phác yêu đời, những thanh niên tràn trề nhựa sống. Họ có mái nhà hạnh phúc, giống như Tiêu Kinh Sơn và Tô Mai Tử, vợ chồng ân ái, nắm tay đến bạc đầu răng long… hoabanland.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Còn Là Ánh Sáng
(Tên truyện do editor tự đặt) Tác giả: Thất Thải Ngư Đẳng Editor: Không thích ăn Táo Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược.... Giới thiệu: Thiếu niên tôi từng yêu đã gọi người đến bắt nạt tôi. Anh ta dùng một cây bút không thể tẩy xóa, tự tay khắc chữ trên vai tôi, hai từ "gái điếm". Tôi quỳ mọp xuống và ăn đồ thừa trên mặt đất chỉ để cầu xin anh ta bỏ qua cho con mèo của tôi. Anh ta không muốn tôi ch.ết, chỉ cần tôi sống trong đau khổ là được. Nhưng rốt cuộc, anh ta lại khóc vì điều gì chứ… *** Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi. Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì. Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét. "Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?" Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi. "Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!" Trái tim tôi đau nhói. Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không. Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta. "Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy." Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời. Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng. Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang. Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy. Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi. "Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích." Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới. Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi. Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi. "Em gái này cũng xinh ghê!" "Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?" Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ. "Con đi.ế.m thối!" Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi. "Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!" Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra. Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa. Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi. Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài. Mời các bạn mượn đọc sách Không Còn Là Ánh Sáng của tác giả Zhihu (Thất Thải Ngư Đẳng).
Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế
NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Edit: Mộc & Phồn Tinh – Beta: Linh  | Bookcover: Mộc Thể loại: Showbiz – Cưới trước yêu sau – 1v1 – HE Nguồn convert: Tàng Thư Viện Số chương: 68 chương + 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Kiều Hội & Từ Diệc Dương Truyện được edit và chia sẻ tại mocgacxep.wordpress VĂN ÁN Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương. Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết. Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế. Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”    ° ° °   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm. Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh. Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đuôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?” Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.” Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch. Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên. Câu chuyện tình yêu của – Nghệ sĩ tuyến mười tám & Đại minh tinh ***   Review: 04/10/2021  Văn án:    Điều điên cuồng nhất mà Kiều Hội làm trong cuộc đời này chính là kết hôn chớp nhoáng ở độ tuổi hai mươi với ảnh đế Từ Diệc Dương.   Cuộc sống hôn nhân trôi qua hết sức bình dị đơn giản. Mỗi ngày Từ Diệc Dương đều sẽ tặng Kiều Hội nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào, hay khi ra ngoài quay phim đều thông báo lịch trình cặn kẽ cho cô biết.   Mọi thứ dường như rất hoàn hảo, chỉ có một điều khiến Kiều Hội băn khoăn nhất chính là ngay cả khi hai người thân mật nhất nụ hôn Từ Diệc Dương dành cho cô đều nhẹ nhàng dịu dàng, ngập tràn sự kiềm chế.   Kiều Hội ủ rũ tâm sự với bạn mình, “Anh ấy chiều chuộng mình giống như chiều chuộng con gái vậy.”   Vào đúng ngày bộ phim mới của Từ Diệc Dương đóng máy, scandal giữa anh và nữ chính trong phim nổ ra. Vô số người hâm mộ couple của hai người mở tiệc ăn mừng thâu đêm.   Kiều Hội lúc này ngồi trên giường hai chân bắt chéo, suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đưa ra yêu cầu ở riêng với anh.   Ngay trong đêm, Từ Diệc Dương vội vã trở về bất chấp mưa bão, cả người anh ướt đẫm, đôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng chất vấn cô, “Tại sao?”   Cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc trả lời: “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp. Chúng ta không hợp ở bên nhau.”   Ngày hôm sau, mọi người đổ xô vào xem bức ảnh đứng đầu hotsearch.   Trong bức hình thấy rõ ảnh đế Từ Diệc Dương ôm hôn cô vợ nhỏ triền miên   ***   Trên đời này đa số các cặp đến với nhau đều nhờ duyên nhờ phận, dù hai người có cuộc sống hoàn toàn không giao nhau, nhưng lại có duyên gặp được nhau rồi thì sẽ nên đôi nên lứa.   Cùng xuất thân từ đại học điện ảnh Bắc Thành, Kiều Hội là cô sinh viên nhỏ năm ba còn chưa tốt nghiệp, Từ Diệc Dương đã là ảnh đế xuất đạo nhiều năm, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.   Duyên phận giữa hai người cũng thật diệu kỳ, tưởng như không thể nào có điểm chung để gặp gỡ nhau vậy mà vẫn gặp được nhau. Từ Diệc Dương trong một lần về trường đại học thăm bạn cũ thì nhận được cú điện thoại đoạt mạng của mẹ Từ, mẹ Từ hối thúc anh tìm bạn gái và mang bạn gái về cho bà. Cũng đã ba mươi rồi mà chưa khiến mẹ bớt lo.   Kiều Hội vô tình ngồi ở băng ghế phía sau nghe được câu chuyện, nghe giọng nói quen thuộc của thần tượng, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô là: Thì ra nam thần tầm cỡ như Từ Diệc Dương cũng bị mẹ hối thúc lấy vợ. Cô lại không cẩn thận nói ra tiếng lòng mình.   Cuộc gặp gỡ đầu tiên bắt đầu như thế đấy.   Đến khi cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi, Kiều Hội vẫn không hiểu sao mình và Từ Diệc Dương mới gặp nhau ba lần mà đã đồng ý lấy người ta. Cô vừa đủ tuổi kết hôn thì đã làm liều như vậy rồi, giấu hết mọi người bí mật kết hôn. Nhưng Kiều Hội không hối hận, vì ít ra cô cũng thích Từ Diệc Dương, còn hơn là sau này bị ba mình đem đi liên hôn thương nghiệp.   Cuộc sống hôn nhân của hai người như ly nước ấm, uống vào ấm đến tận trái tim. Cô gọi anh là Từ tiên sinh, anh cũng gọi cô là Từ phu nhân, xưng hô ngọt ngào của họ lúc chỉ có hai người, như một bí mật nhỏ không muốn ai biết đến. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Nhưng mà vấn đề không muốn ai biết đó chỉ là tâm tư của Kiều Hội mà thôi. Từ Diệc Dương ba mươi mới cực khổ lấy được một cô vợ nhỏ hơn mình tận chín tuổi, xinh đẹp ngọt ngào lại ngoan ngoãn dịu dàng, anh hận không thể đi khoe khắp nơi. Dù vậy thì anh lỡ hứa với Kiều Hội giữ bí mật rồi, anh biết cô lo chuyện này lộ ra sẽ bất lợi với anh nên anh cũng ngọt ngào mà giữ bí mật với cô.   Từ phần giới thiệu mọi người có thể thấy ảnh đế Từ Diệc Dương siêu sủng cô vợ nhỏ nhà mình luôn ý.   Kiều Hội dù kết hôn với Từ Diệc Dương nhưng không nghĩ mình ôm được một cái đùi to, dù gì thì với cô con gái rượu của doanh nhân bậc nhất Đại Lục, tài nguyên không là vấn đề. Cô chỉ thích diễn kịch, chỉ muốn hòa mình vào vai diễn chứ không có dã tâm phải bạo hồng. Kiều Hội càng không muốn dựa dẫm vào danh tiếng của anh để trải đường cho mình.   Tuy nhiên không thể chối bỏ vận khí mà Từ Diệc Dương mang lại cho Kiều Hội. Cô từ một nghệ sĩ nho nhỏ hơi nổi lên do đóng quảng cáo và vài vai phụ, một đường cầm "kịch bản nữ chính" mà lộ diện với công chúng, khả năng nhảy múa điêu luyện, tính tình tốt lại xinh đẹp, hơn hết là có sự chiều chuộng mờ ám của Từ Diệc Dương nữa.   Tình cảm của Từ Diệc Dương chắc chắn là vừa gặp đã yêu, còn Kiều Hội chính là lâu ngày sinh tình, thiếu nữ ngây thơ làm sao cưỡng lại chân tình của nam thần. Viết mấy dòng này làm liên tưởng tới scandal của nam lưu lượng gần đây ghê, nhưng Từ Diệc Dương là lấy kết hôn làm tiền đề nha, không phải đùa giỡn lưu manh nên đừng ai nghĩ oan anh tội nghiệp.   Truyện còn có một nữ pháo hôi Lục Đình là con gái riêng, chị gái cùng cha khác mẹ của Kiều Hội, cũng là một nghệ sĩ nhỏ lăn lộn trong giới giải trí. Lục Đình không được mang họ Kiều, mẹ cô cũng không được ba Kiều cưới về nhà nên thứ Kiều Hội có là thứ mà cô ta hằng ao ước, cô ta có sở thích cướp bạn trai của Kiều Hội. Cô ta làm mình khá ấn tượng khi hùng hồn mạnh miệng nói với Kiều Hội, cô ta đã cướp được một lần, hai lần thì sẽ có lần tiếp theo nữa, nhưng mà quá tam ba bận, đến mặt của Từ Diệc Dương cô ta còn không có cửa gặp thì ngon mà cướp đi. Đối với kết cục của nhân vật này chỉ nhận xét một chữ: Đáng.   Xuyên suốt cả truyện là quá trình rải đường từ thầm kín đến công khai, rén rén nắm tay đến đoạn sau là cầu hôn trực tiếp. Tâm lý FA mà không vững là sẽ xỉu ngang vì tổn thương đó. Tổn thương nhưng mình thích. ____   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. *Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^ Cre pic: Google/huaban Nguồn chuyển ngữ: Mộc & Phồn Tinh   Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.
Chào Em, Bảo Bối!
Văn án 1 Một hotsearch có tiêu đề  “Bạn có nhớ về trường cấp ba không?” đã thu hút vô số người nhấp vào và tìm kiếm hàng đầu là một video phỏng vấn. Phóng viên chặn Lục Trạch lại, người đã thành công thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài của anh ấy: “Những năm cấp ba của cậu có hạnh phúc không?” Lục Trạch:  “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn. Tôi cũng trộm sử dụng điệm thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết “. Phóng viên bật cười: “Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?” Vẻ mặt Lục Trạch lạnh lùng: “Thanh Hoa.” Phóng viên: “……” Phóng viên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Vậy thì em trai này, cậu có bạn gái chưa?” Lục Trạch mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng lại lập tức cười cười, đứng thẳng lên: “Đã có, cô ấy là người tôi yêu nhất.” ———————– Khi Giang Niên xem đoạn video này, vô số cư dân mạng đang gào thét vì bạn trai của cô. Cô nằm trên người Lục Trạch nói: “Trạch ca, lần đầu tiên gặp em anh đã không nói như vậy.” Lục Trạch sắc mặt trở nên cứng ngắc, liền ôm Giang Niên hôn xuống: “Ngoan, đó là do em nghe lầm” ********** 2 Lục Trạch lười quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng không sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng một Lục Trạch như vậy cũng chỉ nói với mỗi một mình Giang Niên rằng: “Niên Niên, hãy để anh hôn em, anh sẽ trao em cả cuộc đời của anh.” Nam học bá lười nhác thâm tình x Nữ thông minh dễ thương siêu cấp ngọt. *** Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng. Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt. Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường. “Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài “Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “ Giang Niên cũng thở dài “Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?” Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba. Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa … Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên. Gọi là — Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba. Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19. Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập. Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.” Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.” Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …” “Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi” Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa. Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh. “Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi. Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia. Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi. — Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp. “Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.” Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?” Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …” Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!” Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .   Mời các bạn mượn đọc sách Chào Em, Bảo Bối! Của tác giả Dung Vô Tiên.
Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết
Hán việt: Ái ngươi trong lòng khó khai Tác giả: Tử Liễm Edit + Beta: Yin Yang's House Bìa: Lumière Thể loại: Nguyên sang, hiện đại, HE, Tình cảm, ngọt sủng, song hướng yêu thầm, cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, ấm áp, duyên trời tác hợp, 1v1,.. Văn án Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot. Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình: —-7:30 sáng – moah moah. —-12:30 trưa – Đi ăn trưa. —-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ. Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ(~352.229.000VNĐ). Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường. Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người. Mấy tháng sau… Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!! Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao? Một câu tóm tắt: Chồng tôi chỉ biết nạp tiền vào thẻ tôi thì phải làm sao đây? Hàm ý: Gieo nhân nào gặt quả đấy. *** Reviewer: AI_Anh Đào Designer: AI_Trường Xuân Thể loại: Hiện đại, Cưới trước yêu sau, Sạch, Sủng Ngọt, Nhẹ nhàng, HE Độ dài: 37 Tình trạng: Hoàn edit Văn án: Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot. Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình: —-7:30 sáng – moah moah. —-12:30 trưa – Đi ăn trưa. —-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ. Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ (~352.229.000VNĐ). Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường. Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người. Mấy tháng sau… Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!! Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao? *** Lộ Phân Phân không ngờ rằng, sẽ có một ngày miếng mồi béo bở như thế lại rơi trúng đầu mình. Sau bao nhiêu lần xem mắt thất bại, bỗng nhiên cô được một người đàn ông đẹp trai, giàu có ngỏ lời muốn kết hôn cùng cô. Trên đời không bao giờ có chuyện tình cờ nhận được miếng bánh ngon, lại còn là loại cực phẩm hiếm có khó tìm như vậy. Cô buộc phải đi xem mắt vì lý do bất đắc dĩ, còn anh chàng kia vội vàng muốn kết hôn, chẳng phải cũng do có nguyên nhân sâu xa nào đó hay sao? Ví dụ như, xem cô là kẻ thế thân chẳng hạn? Lộ Phân Phân nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không biết nên vui hay nên buồn. Kể từ ngày hôm nay cô chính thức theo chồng bỏ cuộc chơi, với một người đàn ông mà ngay cả chính cô cũng không hề biết rõ. Dẫu biết rằng anh xem cô là kẻ thế thân, nhưng chính anh đã cứu lấy cô trong lúc cô đang cùng đường bí lối. Một người đàn ông vừa có gia thế và ngoại hình, vừa hào phóng lại quân tử như anh, trên thế gian này có được mấy người đâu? Lộ Phân Phân tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng đối xử với anh thật tốt, đáp ứng những yêu cầu của anh, hai người sẽ sống một cuộc sống vợ chồng hòa hợp, dù rằng cô không phải là cô gái ấy. Câu chuyện này giống hệt như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ đẹp mà cô chẳng bao giờ muốn tỉnh lại. … Minh Thì Tiết là một người chồng trông có cảm giác hơi giống “robot”, làm việc và nghỉ ngơi rất có kỷ luật. Lúc đầu Lộ Phân Phân không thể theo kịp đồng hồ sinh học của anh, nhưng dần dà lại bị anh tập cho thành thói quen từ lúc nào chẳng biết. Chẳng những vậy, sống với nhau lâu, cô còn phát hiện ra thêm nhiều điểm tốt của người chồng hoàn mỹ này. Anh quá đỗi dịu dàng, đối xử với cô quá tốt, khiến cô cứ ngỡ như anh thật sự yêu mình chứ không phải mình chỉ là một kẻ thế thân. Trái tim của Lộ Phân Phân đã đóng chặt, rất khó mở lòng ra với ai, nhưng người đàn ông này luôn có thể nhìn thấu được tất cả. Tuy biết anh không thực sự yêu cô mà chỉ xem cô như chỗ dựa tinh thần, nhưng đó giờ cô bị đối xử khắc nghiệt, đột nhiên xuất hiện một người chăm sóc tận tình cho mình, cho dù chỉ là thế thân thôi cô cũng vừa mừng vừa lo. Rồi theo thời gian trôi, cảm giác bất an ấy càng tăng lên, kèm theo một loại tình cảm khác không thể nói thành lời. Mỗi lần chạm vào anh, trái tim cô bắt đầu trở nên mất khống chế. Từ trước đến nay cô chưa từng yêu đương với ai, kết hôn với Minh Thì Tiết cũng là do bất đắc dĩ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rung động trước một người nào đó. Trước đây cô vô cùng tự tin, là một nàng công chúa nhỏ thích gì làm nấy. Nhưng kể từ ngày công chúa bị mất đi lãnh thổ, cô đã không còn cảm giác an toàn nữa, không dám bộc lộ hết cảm xúc thật của bản thân, chậm rãi học được cách kiềm chế, cách nuốt cơn giận vào lòng. Lộ Phân Phân nhận ra, từ khi gặp Minh Thì Tiết, cuộc đời của cô đã bắt đầu thay đổi. Có anh bên cạnh khiến cô dần dần tự tin hơn, đôi lúc không tự chủ được bộc lộ ra cảm xúc thật của mình. Cô biết mình phải lòng anh mất rồi, nhưng chẳng rõ trong lòng anh thật sự có cô, hay cô vẫn chỉ là cái bóng của người khác? Nhưng Lộ Phân Phân không hay biết rằng, Minh Thì Tiết chưa bao giờ xem cô là thế thân. Trong lòng anh từ trước đến nay chỉ yêu mỗi một người mà thôi, kể từ cái ngày anh được cô gái đó cứu giúp. Thật ra giữa hai người có một câu chuyện xưa. Chuyện một “chị đại” xinh đẹp giàu có đã dang tay ra cứu lấy một nam sinh mập mạp bị đánh đến bầm dập. Kể từ đó, hình bóng cô gái đã khắc sâu trong tim chàng trai kia, anh đã âm thầm dõi theo cô trên một quãng đường dài. Cuối cùng, ông trời cũng cho anh cơ hội đến gần người con gái anh yêu. Những chuyện đau lòng cô đã trải qua, anh sẽ cố gắng dùng tình yêu của mình bù đắp lại tất cả. “Em không cần cố tình lấy lòng bất cứ người nào, kể cả anh. Em muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, hãy cứ là chính mình. Em chính là người tốt nhất.” “Anh không chỉ thích Lộ Phân Phân tuổi 16, cũng không chỉ thích mỗi Lộ Phân Phân tuổi 25. Người anh thích, là toàn bộ Lộ Phân Phân.” Anh yêu em, một lời khó nói hết! … “Yêu em một lời khó nói hết” là một bộ truyện tuy không quá dài nhưng có nội dung khá hay và sâu sắc. Lộ Phân Phân là một cô gái vì biến cố gia đình nên không có cảm giác an toàn, luôn thu mình lại trong một lớp vỏ bọc, nhờ tình yêu chân thành và sự thâm tình của Minh Thì Tiết khiến cô dần lấy lại tự tin, từ từ mở lòng mình và bước đến bên anh. Mặc dù ban đầu nam chính Minh Thì Tiết không khiến mình quá ấn tượng, nhưng càng về sau anh lại làm mình khá ưng ý. Anh thuộc trường phái hành động, dù không nói quá nhiều, nhưng những cử chỉ ân cần cùng sự dịu dàng của anh sẽ khiến tim bạn thực sự tan chảy đấy :3 Nếu bạn thích những câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào không quá sóng gió, nếu bạn thích truyện yêu thầm, vậy thì đây chính là bộ truyện mình nhiệt liệt đề cử đến bạn nhé :”> Lọt hố ngay thôi nào bạn ơi!!! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Yin Yang’s House *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, gió cũng rất tốt, tâm trạng cũng rất tốt. Lộ Phân Phân nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, ngược lại không biết đây là tốt hay không tốt? Cô đã kết hôn. Về đối tượng kết hôn cô không hiểu rõ. Chỉ biết tên đối phương qua hai ba lần đi xem mắt, cô và người đàn ông xa lạ kia đã nên duyên vợ chồng. Nó giống như một giấc mơ. Tuy nhiên, đây là một giấc mơ đẹp khiến cô không bao giờ muốn tỉnh mộng. Mười ba ngày trước, Mãn Hồng Ngọc đến đòi nợ Lộ Phân Phân, đe dọa sẽ phá nát cái cửa hàng của cô, vì vậy cô buộc phải đi xem mắt. Ngày đầu tiên, cô đã gặp “nam thần” mới nổi trong giới trò chơi, khinh thường cô trong livestream có hai mươi người hâm mộ, bởi vì anh ta có hai mươi vạn fan. Lộ Phân Phân mặc một chiếc sườn xám thêu màu xanh trắng, tóc đen dài ngang eo, khuôn mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt lạnh lùng quyến rũ. Đối phương có vẻ rất thích thú với vẻ ngoài của cô, hỏi cô có chấp nhận anh ta có nhiều “nữ thần” trong game hay không? Lộ Phân Phân kêu anh ta cút đi. Ngày thứ hai, người đàn ông đến xem mắt là người có nghề nghiệp ổn định, một phú nhị đại, có nhà có xe, mắt cao hơn đầu, nói chuyện quanh co, là một bậc thầy khéo đưa đẩy. Sợ cô không tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu thế giới, hỏi cô có thích làm việc nhà không. Lộ Phân Phân khuyên anh ta nên đi tìm bảo mẫu. Ngày thứ ba, người cô gặp là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia. Mức lương trung bình hàng năm lên tới hàng triệu đô la, anh ta lái xe BMW, trên tay đeo chiếc đồng hồ Omega năm vạn. “Cô Lộ, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là một thiếu nữ mười tám tuổi, không phải là cô đang ảo tưởng tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có chứ?” Vẻ ngoài của Lộ Phân Phân giống như một bình hoa di động không não, rất xinh đẹp nhưng lại vô cùng khó chiều. Người đàn ông đi BMW này từng qua lại với rất nhiều phụ nữ. Đối với loại phụ nữ như vậy, những đàn ông theo đuổi chắc chắn sẽ không tệ, lâu dần nhất định sẽ sinh ra vẻ đạo đức giả. Nhận thấy loại phụ nữ này đã quen bám víu đàn ông, anh ta liền thay đổi thái độ lạnh lùng, nói chuyện không khách khí. “Giống như ông chủ lớn của tôi. Anh ta mang dòng máu lai Trung Anh, hậu duệ của dòng dõi quý tộc, giàu có, đẹp trai. Có hàng tá tài sản đứng tên anh ta, còn sở hữu khu Phú Nghênh Đình Uyển. Nhưng mà người ta muốn kết hôn hay hẹn hò cũng phải tìm thiên kim tiểu thư ở các gia đình quý tộc hay là các cô gái môn đăng hộ đối, chắc cũng sẽ không tìm một cô gái bình thường như cô đúng không?” Đôi mắt đẹp của Lộ Phân Phân tỏ ra không nhiều cảm xúc: “Tôi có thể thanh toán không?” Người đàn ông BMW cho rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì?” Lô Phân Phân: “Đã hết mười phút rồi.” Người đàn ông BMW cảm thấy không thể tin được: “Như vậy là cô có việc cần đi sao?” Đôi mắt Lô Phân Phân biến đổi không ngừng. Ánh mắt toát lên vẻ nuối tiếc, khuôn mặt mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng: “Là tôi cảm thấy không xứng với anh. Tôi chỉ lái chiếc Volkswagen Bora được trả trước 40.000 USD. Nhưng đối với chiếc BMW thì thật sự khác một trời một vực.” Người đàn ông BMW nghe vậy cười đắc ý, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài bình thường của anh ta. “Đại khái, tôi cũng rất thích kiểu phụ nữ đơn giản như cô Lộ. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể chuyển đến nhà tôi sống. À khu tôi sống là Phú Nghênh Đình Uyển, bên đấy tương đối thuận tiện. ” Phú Nghênh Đình Uyển là một khu nhà giàu nổi tiếng. “Những chuyện khác, sau này chúng ta có thể từ từ tìm hiểu” Lô Phân Phân giật giật khóe miệng, thần sắc vô cùng mệt mỏi: “Cảm ơn, nhưng tôi sống ở phố cũ đã quen rồi.” Nhân viên phục vụ bước ra, dọn dẹp đồ ăn. “Người này trông có vẻ đàng hoàng nhưng thật ra lại rất đê tiện. Mới gặp mặt lần đầu đã muốn lên giường với con gái nhà người ta. Phi! Anh ta cũng không biết một chiếc túi của chị đã mua đủ 10 chiếc xe của anh ta!” Lộ Phân Phân không tiếp lời. Ba phút sau. Người đàn ông BMW quay lại, bước chân có vẻ vội vàng, ánh mắt nhìn cô tỏ ra vô cùng sợ hãi. Anh ta tiến đến một cách vội vã, hỏi: “Xin lỗi, cô có thời gian không?” Lộ Phân Phân cảm thấy bối rối với vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, nhưng cô cũng quá lười để ứng phó: “Xin lỗi, tôi đang vội.” Giọng nói của người đàn ông BMW xen lẫn những âm thanh run rẩy: “Cô Lộ, vừa rồi tôi nói những lời hơi quá khích, mong cô đừng để trong lòng.” Lộ Phân Phân chống khuỷu tay lên mặt bàn, tự hỏi tại sao người đàn ông trung niên cao béo lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng này lại trở nên khiêm nhường như vậy. Cô không tin trên thế giới này lại có liếm cẩu*. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hai vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest giày da đi vào. Người đàn ông này rất cao, nhìn cũng gần một mét chín, ngũ quan lập thể, đường nét tinh xảo. Đó là một khuôn mặt lai vô cùng hoàn hảo. Anh đứng ngược sáng nên cơ thể cao lớn được bao phủ bởi ánh sáng. Lộ Phân Phân có chút thất thần. Người đàn ông BMW nhìn thấy người đàn ông đó tiến lên nghênh đón giống như một con ngựa chờ chủ: “Tổng giám đốc Minh, cô Lộ hình như không có thời gian …”. “Tôi rảnh.” Lộ Phân Phân chống cằm quay đầu, cố ý làm trái ý người đàn ông BMW kia: “Có việc gì?” “Xin chào.” Giọng nói của người đàn ông này rất dễ nhận biết, giọng nam trầm, âm trầm rất đặc biệt. “Xin chào.” Người đàn ông khẽ hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?” Hình như không quá lưu loát tiếng phổ thông Trung Quốc. Tuy rằng là anh chủ động bắt chuyện, nhưng lại không có tỏ vẻ tùy tiện, cử chỉ cũng rất chững chạc. Lộ Phân Phân rút tay lại rồi ngồi xuống: “Xin mời.” Nhân viên đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ngác, thiếu chút nữa đã quên đưa menu đồ ăn. Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy mà còn chạy đi xem mắt. “Xin chào, tiên sinh cần gọi món gì?” Người đàn ông giơ tay lên, ra hiệu cho nhân viên đưa menu thức ăn cho Lộ Phân Phân. Lộ Phân Phân gọi món, tuy đã ngồi cả một buổi chiều nhưng cô vẫn chưa ăn gì. Món ăn ở đây rất đắt tiền, cho dù theo lễ nghĩa đã chia AA nhưng vẫn rất đắt, xem như thử thách một chút, Lộ Phân Phân gọi món cơm chiên rẻ nhất, sau đó đưa menu cho người đàn ông đối diện. Hy vọng anh có thể trò chuyện với cô lâu một chút, cùng nhau ăn cơm chiên. Người đàn ông cúi đầu nhìn vài lần trên menu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Phân Phân. Lộ Phân Phân ngước mặt tiếp nhận ánh mắt của anh. Đôi mắt anh thâm trầm, đáy mắt sâu thẳm khiến cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Cho nên cô không có cách nào xác định được bên trong anh có đang che giấu điều gì dưới vẻ ngoài cao quý đó không? Người đàn ông đứng dậy, lòng bàn tay áp sát bộ đồ, nghiêng người đưa menu cho cô rất nhẹ nhàng. “Nhìn xem, còn cần thêm chút gì nữa không?” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, mang lại cảm giác ôn nhu không thể giải thích được. Khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút gọn, Lộ Phân Phân chỉ nhìn anh một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Trong lòng cô có chút khác thường, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất kỳ lạ. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không? Cô cảm giác anh dường như đang nhìn chằm chằm vào cô không hề rời mắt. Điều này không phù hợp với khí chất của một quý ông có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy. Lúc anh đưa menu cho cô, Lộ Phân Phân đã thấy chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay anh. Cô có con mắt nhìn thấu các mặt hàng cao cấp trên thế giới, giá của chiếc đồng hồ này có thể mua được hai căn phòng. Lộ Phân Phân cúi đầu thất thần xem menu, vốn định gọi thêm tôm nướng phomai nữa, nhưng thấy anh đã đặt. Lộ Phân Phân có chút ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này có khẩu vị hợp với cô như vậy. Đều thích ăn các món đắt tiền nhưng số lượng của chúng trên đĩa rất ít, hầu như không đủ ăn. Nếu như là vài năm trước, Lộ Phân Phân chi tiền cho những thứ này đều không chớp mắt, nhưng bây giờ nợ nần chồng chất, cô không dám lãng phí nhiều như vậy. Cô ngẩng đầu lên: “Gọi ngài như thế nào?” “Minh Thì Tiết.” “Lộ Phân Phân.” Cô chậm rãi nâng ly nước lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mắt. Toàn thân anh là những sản phẩm phiên bản giới hạn. Nếu nghĩ rằng Minh Thì Tiết giàu có không thôi thì đây chắc chắn là một sự xúc phạm đến anh. Khí chất ngông cuồng, quý tộc bẩm sinh của người đàn ông này mấy tên phú nhị đại mới nổi không thể có được. “Ngài là ông chủ của Lưu tiên sinh sao?” Cô hỏi lại. Minh Thì Tiết nhìn cô chăm chú, ánh nến đung đưa nhẹ nhàng, lông mi dài của anh ngả bóng bên cạnh sống mũi cao: “Đúng vậy.” Lộ Phân Phân trong lòng thở dài, không ngờ cô lại mời nhiều ông chủ giàu có trong một buổi xem mắt nhàm chán này. Cô nên giả vờ bị ép buộc đi hay là giả vờ kém cỏi nhỉ? Ông chủ thì chủ yếu là bảo vệ cấp dưới của mình, tốt nhất là nên giả vờ kém cỏi. “Minh tiên sinh, nhà tôi hiện tại là như thế này. Đã nghèo lại còn nợ một khoản rất lớn…” Minh Thì Tiết: “Bao nhiêu?” “ … ” Lộ Phân Phân chỉ muốn biểu đạt là cô không xứng với nhân tài đắc lực của anh và nể mặt là ông chủ lớn, cô cũng không có ý định vạch trần một người xa lạ. Mời các bạn mượn đọc sách Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết của tác giả Tử Liễm.