Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người - Bố Đinh Lưu Ly

“Có vài cuộc gặp gỡ kì lạ. Như là khi em gặp anh vậy…” (*) Trong một cái chớp mắt, duyên phận liền định sẵn. Bà ngoại mà Hạ Ngữ Băng vô cùng yêu thương lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất bà để lại cho cô một căn nhà nhỏ ở quê nhà và di nguyện đem tro cốt của bà về rải trên sông Linh Khê. Mang trái tim trĩu nặng những đau buồn trở lại, Hạ Ngữ Băng không biết rằng, tại vùng quê nghèo này, cô sẽ gặp được vận mệnh của cuộc đời mình là Lâm Kiến Thâm. Lâm Kiến Thâm là cháu trai được bà nhặt về nuôi, cũng xem như là anh trai nuôi của cô. Khác với những thanh niên sinh ra ở nông thôn, anh cao gầy, trắng trẻo và gương mặt vô cùng tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt của anh, luôn lạnh nhạt và có màu như ánh hoàng hôn buổi chiều rất đẹp. Hạ Ngữ Băng đau lòng vì sự ra đi của bà nên cô muốn sống ở đây một thời gian. Bởi vì, ở đây, trong không khí, trong mùi hương, trong tiếng gió, trong ánh mặt trời, trong hoa thơm cỏ dại… đều vương vấn bóng dáng bà. Thế là, Hạ Ngữ Băng và anh trai Lâm Kiến Thâm bắt đầu cuộc sống ở chung trong nhà nhỏ. Hạ Ngữ Băng vốn là một tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có tài năng về hội họa. Cô sống trong nhung lụa từ bé, tuy mất mẹ nhưng được bố vô cùng yêu thương sủng ái mà lớn lên. Nhưng không vì thế mà cô kiêu căng, ngạo mạn hay không hiểu chuyện. Hạ Ngữ Băng luôn đem đến những gam màu rực rỡ và sống động ở những nơi cô dừng chân. Từng ánh mắt lấp lánh, từng nụ cười giòn tan vui vẻ của cô đều nhuộm thế giới xung quanh thành sắc màu tươi sáng. Lâm Kiến Thâm lại là một thanh niên có vẻ ngoài ưu tú nổi bật, tính cách thì có phần xưa cũ, lạnh lùng và đặc biệt kiêu ngạo. Hạ Ngữ Băng muốn chung sống hài hòa cùng anh, nên cũng cố gắng nỗ lực làm mọi thứ. Đáng tiếc, vì chưa quen môi trường cùng công việc nên đôi khi sẽ gây ra một ít rắc rối. Tuy nhiên, cô lại nấu ăn rất ngon nên anh cũng hài lòng thưởng thức. Quãng thời gian ở chung cùng Lâm Kiến Thâm đã khiến Hạ Ngữ Băng thật sự học được rất nhiều điều đáng giá và trưởng thành hơn. Cô cũng nhận ra, Lâm Kiến Thâm tuy tính cách có chút kiêu ngạo thất thường nhưng kì thật lại đơn thuần, tốt bụng và ấm áp biết nhường nào. Anh sẽ vì nhớ bà mà lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh cũ hàng giờ liền, anh sẽ vì cô bị bệnh mà quan tâm chăm sóc, anh sẽ vì cô thích dưa hấu ngày hè mà chọn cho cô quả thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô khi những người xấu tính đến quấy rối. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, tựa như hạt mưa nhỏ, cứ rơi mãi rơi mãi trong trái tim của Hạ Ngữ Băng, đến khi cô quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành biển rộng mênh mông mất rồi. Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn chưa dám thổ lộ những tình cảm trong lòng mình với Lâm Kiến Thâm. Bởi vì, cô cảm nhận được giữa anh và mình dường như có một cái gì đó ngăn cách bởi bí mật rất lớn. Cô vẫn chưa định hình được đó là gì và phát hiện ra những điều anh đang che dấu trong lòng thì biến cố đến, đem mọi thứ vạch trần… Đêm đó, chiếc xe của Lâm Kiến Thâm chở Hạ Ngữ Băng về nhà gặp phải sự cố. Tai nạn kinh hoàng xảy ra, những kẻ xấu xa toan tính muốn đẩy cả hai xuống vực sâu thăm thẳm. Hạ Ngữ Băng bị thương rất nặng, máu thấm đẫm, một tay đã gãy, từng hơi thở mỏng manh yếu đuối níu kéo Lâm Kiến Thâm. Nhìn thấy người con gái nhỏ mình đã dùng tất cả những dịu dàng mềm mại trong cả ngàn năm qua để yêu thương chở che sắp mất đi, Lâm Kiến Thâm đã điên cuồng phẫn nộ và hóa thân nguyên hình đem cô cứu trở về, đồng thời trừng trị những kẻ xấu kia. Nhưng đúng lúc đó, Hạ Ngữ Băng tỉnh dậy, tận mắt chứng kiến tất cả những biến hóa đáng sợ và nỗi giận khủng khiếp của anh đã khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn. Một cái lùi bước, một ánh mắt run rẩy, một câu nói tàn nhẫn… Hóa ra, giữa yêu quái và con người vốn dĩ không thể có sự tin tưởng, cảm thông và yêu thương. Vậy thì, Hạ Ngữ Băng, vĩnh biệt… Lâm Kiến Thâm không biết, Hạ Ngữ Băng hối hận, đau lòng biết nhường nào trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng anh nhìn cô rồi tung cánh bay về ánh trăng nơi rừng sâu kia. Cô cứ thế vô tình làm tổn thương anh rồi. Vậy thì, cô sẽ dùng sự chân thành và tình yêu của mình, cầu xin anh tha thứ và đưa anh trở về. *** "Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay lại chính là cả đời." Lâm Kiến Thâm không phải là con người. Đúng thế, nguyên thần của anh vốn là rồng, trải qua một trăm năm mới mọc sừng, một ngàn năm mới mọc cánh hóa thành Ứng Long, lại tu luyện để biến thành hình người. Anh chính là chúa tể của muôn loài nơi đây, có thể hô mưa gọi gió ở mảnh đất này… Nhưng cho dù Lâm Kiến Thâm có thế nào thì với Hạ Ngữ Băng cô, anh chỉ là một người con trai cô đem lòng yêu thương mà thôi. Vậy nên, cô gái nhỏ vượt núi băng rừng, dùng chân tình cùng máu và nước mắt của mình, cảm động Ứng Long, đưa anh về nhà. Thời gian này là thời gian vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp nhất trong cuộc đời ngàn năm qua của Lâm Kiến Thâm. Bởi Hạ Ngữ Băng như cơn gió dịu dàng, lướt qua tim anh, rất khẽ lại rất êm. Nhưng trong khi Hạ Ngữ Băng đã hiểu rõ lòng mình và muốn cùng anh yêu đương thì Lâm Kiến Thâm lại chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Tuy nhiên, khi có người con trai khác ghé về quê thăm Hạ Ngữ Băng, anh nhìn đâu cũng thấy tên kia đáng ghét. Hoa hay quà gì của anh ta tặng cho Ngữ Băng, anh đều muốn ném. Anh cũng không muốn Ngữ Băng đi cùng anh ta luôn. Thậm chí, anh muốn đánh cho tên đó quay về thành phố càng nhanh càng tốt. Thì ra, tận sâu trong lòng anh, Hạ Ngữ Băng là nơi mềm mại dịu dàng nhất anh cất dấu, là viên ngọc quý anh giữ gìn không để ai thấy hay cướp đi. Nhưng, có những khoảng cách không phải cứ bước là có thể qua, có những ngăn cản cứ vùi lấp là không thể thấy được, bởi vì giữa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng chính là thân phận yêu quái và con người. Từ xưa đến nay, duyên phận này vẫn thường là bi kịch. Lâm Kiến Thâm không muốn cô vì anh mà đánh mất tương lai tại vùng quê nghèo và cuối cùng là đánh mất sinh mệnh bởi nhân duyên oan nghiệt này. Vì thế, anh để cô rời xa, đem nhung nhớ trở thành cơn mưa, mỗi ngày đều rơi xuống thấm ướt trái tim, cho đến khi… Đêm giáng sinh, Hạ Ngữ Băng gọi điện cho anh, giọng cô rất buồn và cô đơn. Thế giới rộng lớn như vậy, cô lại tịch mịch không có ai bên cạnh. Dường như, bông tuyết cũng muốn hóa thành nước mắt, vương trên mi cô. Lâm Kiến Thâm không thể trốn tránh nữa rồi. Bởi vì, cô gái nhỏ chỉ có anh mà thôi. Bởi vì, cô gái nhỏ đang đau lòng. Bởi vì, cô gái nhỏ là người anh yêu hơn cả sinh mệnh của bản thân mình. Vì thế, khi Hạ Ngữ Băng trở về nhà liền thấy anh đứng đợi cô dưới ngọn đèn vàng rất lâu rất lâu đến nỗi tuyết đã phủ đầy trên tóc anh, trên vai anh. Khoảnh khắc đó cô liền biết, cho dù kiếp này vì yêu anh mà đánh mất tất cả cô cũng cam tâm tình nguyện. Và Lâm Kiến Thâm cùng Hạ Ngữ Băng quyết định dùng tình yêu chân thành của mình đối mặt với tất cả những thử thách sóng gió phía trước. Cuối cùng, sau tất cả những biến cố lớn ấy, họ đã có thể dùng những sắc màu rực rỡ và xinh đẹp nhất tô lên cho câu chuyện tình của mình bằng một kết thúc viên mãn ấm áp đầy hạnh phúc. *** "Bạn trai cùng nhà không phải người" có lẽ là bộ truyện hay nhất, đáng đọc và đề cử nhất của mình cho mn trong thời gian này của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Phải nói rằng, ở thể loại mới này đã một lần nữa khẳng định sự tài năng cùng văn phong tuyệt vời của tác giả. Một bộ truyện với nội dung độc lạ khi kể về mối tình giữa yêu quái và con người bé nhỏ, mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đầy tính nhân văn về tình yêu, sự hy sinh cùng những mất mát đau thương khi rời xa người ấy. Không chỉ là những nét vẽ đẹp cho chuyện tình của hai nhân vật chính mà còn là của những nhân vật phụ khác. Đó là sự chờ đợi bi thương, yêu nhưng không thể gặp, muốn nhưng không thể quay về vô cùng cảm động của ông ngoại cùng bà ngoại. Thật sự, khi tìm hiểu và lật mở quá khứ của hai người, rất đau lòng. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng rất tốt cả hai nhân vật. Nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, tình cảm lại hiểu chuyện. Nam chính thì vốn là Ứng Long chưa từng trải qua yêu đương nhưng thật sự rất dễ thương. Anh lúc nào ngoài miệng cũng lạnh nhạt phũ phàng nhưng hành động lại dịu dàng và mềm mại vô cùng. Khi nhận ra mình yêu nữ chính, anh đã không ngại thay đổi bản thân, chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để có thể bảo vệ tình yêu ấy. Và khi anh ghen hay giở trò muốn xxx vs nữ chính phải nói là đáng iu cực luôn. Mình đọc mà mình bồ kết anh lắm. Mn phải đọc mới cảm được chứ rv thì dài dòng quá, mình khó nói hết được qua câu chữ. Cho nên, nếu mn đang cần một câu chuyện mới lạ với các yếu tố như sạch, sủng, ngọt lại hài hước và cảm động thì mình nghĩ không nên bỏ qua truyện này đâu ạ. Mình đảm bảo "Bạn trai cùng nhà không phải người" sẽ khiến mn có những phút giây thư giãn thật thoải mái và vui vẻ ạ. __________ (*): trích bản dịch lời bài hát Tiểu Vũ do Lam Tâm Vũ cover. " ": trích từ truyện *** Cây dẫn hồn trên đầu giường nở hoa kết trái, phiến lá khô héo, cành cây như một người già gù lưng tuổi đã xế chiều, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ. Ở xung quanh cành khô có một luồng sáng màu xanh lam mỏng manh di chuyển lên xuống. Hạ Ngữ Băng mở to mắt, có lẽ bởi vì hồi phục suy nghĩ mà không ngừng hỗn loạn, một hồi lâu sau, cô mới từ trong cái hôn môi trấn an của Lâm Kiến Thâm mà dần dần hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Em đã hiểu, toàn bộ đều đã sáng tỏ... Người mà em và ba vẫn luôn nhớ nhung trong đau khổ, vẫn luôn truy tìm, hóa ra ở thời điểm sớm như vậy đã đi theo sự chỉ định của vận mệnh mà đi đến bên cạnh chúng em." Lâm Kiến Thâm sờ sờ cái trán vì bị mồ hôi toát ra khiến cho lành lạnh của cô, hỏi: "Em gặp được ai?" "Từ Miêu." Hạ Ngữ Băng nói: "Em nhìn thấy ông ngoại tụ hồn phách của mẹ lại, nhưng lại vì tai nạn xe mà làm vỡ bình lưu li, hồn phách dung nhập vào thân xác của một cô gái khác cũng tử vong vì tai nạn xe, một lần nữa sống lại." "Khó trách cây dẫn hồn không tìm thấy chuyển thế của mẹ em, bởi vì căn bản dì không hề nhập luân hồi." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, lại hỏi: "Cô bé mà em nhìn thấy ở bệnh viện kia, chính là Từ Miêu?" Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một nỗi băn khoăn cực lớn, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà nếu trên thân thể của Từ Miêu có hồn phách của mẹ, vì sao mẹ lại không nhận chúng em?" Lúc trước ở chung với Từ Miêu, chỉ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của cô ấy thật giống Lâm Miểu, có một lần cô còn cho rằng vì để tranh thủ tình cảm của ba nên cô ấy mới cam nguyện bắt chước dáng vẻ của mẹ, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác. Nhưng đã kết giao với Hạ Tông Trạch những mấy năm, cô ấy không giống dáng vẻ nhớ rõ ký ức năm xưa, nhưng nếu là trọng sinh, vì sao lại không có ký ức? Hạ Ngữ Băng có nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng Lâm Kiến Thâm lại đã thông suốt khúc chiết trong đó, ngẩng đầu nhìn làn khói lam nhạt quấn quanh cành khô trên đầu giường, nói: "Trong mộng, em thấy Lâm Tây mang hồn phách của mẹ em đi, lại vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà hồn phách nhập vào thân thể người khác, tôi nghĩ, đó là nguyên nhân mẹ em không có ký ức." "Cái gì?" Hạ Ngữ băng nhìn theo tầm mắt anh, giữa cành khô có làn khói lam lượn lờ, như là một con mắt dịu dàng, tràn ngập quyến luyến. "Người có ba hồn bảy phách, có lẽ vì tai nạn hôm đó đã khiến cho một phách của mẹ em biến mất, mà một phách này trùng hợp lại lưu giữ ký ức, cho nên sau khi mẹ em sống lại mới không có ký ức trước kia." Lâm Kiến Thâm duỗi tay tụ luồng sáng lam nhạt kia lại trong lòng bàn tay rồi giao vào trong tay Hạ Ngữ Băng: "Cây dẫn hồn không triệu hồi được sinh hồn cho nên chỉ có thể gom một phách ký ức mà mẹ em đã mất đi lại, đây là lý do vì sao ở trong mộng em chỉ có thể thấy được ký ức của dì mà lại không thấy được kiếp sau của dì." Ánh sáng màu lam tụ lại trong lòng bàn tay Hạ Ngữ Băng, như là được trở về với huyết mạch tương liên, quang mang đột nhiên sáng lên không ít. Ánh sáng màu lam chiếu vào trong mắt Hạ Ngữ Băng, phảng phất như ảnh ngược của ngân hà lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng khép bàn tay lại, đem ánh sáng ấm áp kia dán sát vào trong ngực, muốn cười nhưng nước mắt lại đi trước một bước mà chảy xuống trước. "Ý anh là đây là ký ức mà mẹ mất đi?" Trong một khắc này, tâm tình khó lòng diễn tả bằng lời, Hạ Ngữ Băng sốc đệm chăn lên, xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tay lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước hoa đã hết, đem hồn phách mang theo ký ức yếu ớt kia thả vào trong bình. Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nói với Lâm Kiến Thâm: "Em đi tìm ba!" "Từ từ đã." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô: "Loại chuyện như hoàn hồn này quá mức tâm linh, em đã nghĩ nên giải thích thế nào với chú Hạ chưa?" Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước đi, cùng lắm thì nói rất cả mọi chuyện với ba." Mẹ trọng sinh thành Từ miêu hay Lý Miêu đều không có vấn đề gì cả, tuổi tác cũng không thành vấn đề, chỉ cần mẹ có thể nhớ lại tất cả, có thể cùng ba nối lại duyên xưa, như vậy thì nỗ lực đến mấy cũng là đáng giá. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, Hạ Tông Trạch đang bận rộn trong phòng bếp. Hạ gia và Lâm gia đều không có họ hàng thân thích gì cần phải đi thăm hỏi, cho nên trong tháng giêng càng thêm thanh nhàn, ngoại trừ làm cơm và đi dạo phố thì cũng không còn việc gì cần làm. Nhìn thân ảnh quen thuộc của da đang bận rộn nấu mì, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên cay cay khóe mắt. Cô nhớ lại trong ký ức, Hạ Tông Trạch bỡ ngỡ cỡ nào mà vào bếp để chăm sóc vợ đang mang thai, hơn hai mươi năm qua đi, ông từ một "sát thủ phòng bếp" luyện thành "người chồng nấu ăn trong nhà", mà loại trưởng thành này là do cực khổ trong cuộc sống ban cho ông.... Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!” “An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?” “Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!” “Hút thuốc lá?” “Tuyệt đối không có!” “Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.” “Tại sao a a a!” “Uống rượu cắt một ngàn.” “Anh không phải người!” “Mắng chửi người một chữ ba trăm.” “…” “Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.” “…” Mời các bạn đón đọc Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.
Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi
"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm." Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô: "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh: "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!". Anh nói: "Được." Thế là họ bên nhau mãi mãi. Đây vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào nữa. Cửa ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào. *** Cửu Nguyệt Hi là tác giả ngôn tình nổi tiếng với hàng loạt tác phẩm gây tiếng vang lớn như: Anh biết gió đến từ đâu, Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Vì gió ở nơi ấy,… Các tác phẩm ngôn tình của Cửu Nguyệt Hi xoay quanh những tình tiết có cả sủng cả ngược, dĩ nhiên không thể thiếu yếu tố “sắc” đưa độc giả đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Không ngoại lệ khi tác phẩm Một tòa thành đang chờ anh của Cửu Nguyệt Hi khi xuất bản đã tạo nên cơn sốt trong giới yêu thích ngôn tình.  Tác phẩm bao gồm 67 chương, mỗi chương lại chứa đựng những câu nói mang hàm ý, ý nghĩa sâu xa về cuộc sống và tình yêu. Một tòa thành đang chờ anh lấy lòng độc giả ngay từ tuyến nhân vật chính Hứa Thấm - Tống Diệm. Hứa Thấm - một bác sĩ xinh đẹp và bản lĩnh, có gia thế, có bối cảnh, còn Tống Diệm lại là đại biểu cho một người lính cứu hỏa kiên cường, bản lĩnh nhưng cũng “lưu manh” vô cùng. Bên cạnh đó, phải kể đến dàn nhân vật phụ: Mạnh Yến Thần, Tiêu Diệc Kiêu, Địch Miểu, Giang Nghị, Dương Trì, Mạnh Hoài Cẩn, Phó Văn Anh,… đã góp không nhỏ trong việc tạo ra những sóng gió trong chuyện tình Hứa Thấm – Tống Diệm. Hứa Thấm và Tống Diệm là hai nhân vật được Cửu Nguyệt Hi xây dựng rất chân thật. Một Hứa Thấm xinh đẹp, kiêu ngạo, lạnh lùng. Thậm chí đồng nghiệp còn nhận xét cô “máu lạnh” bởi với cô, bệnh nhân chết chính là số mệnh, không phải lỗi của cô. Còn Tống Diệm, bản tính anh kiêu ngạo ngông cuồng, nóng tính nhưng lại hay dở trò lưu manh với Hứa Thấm. Một chàng trai sẵn sàng bất chấp tất cả cố gắng nỗ lực chỉ để xứng đôi với cô gái anh yêu. Mình rất xúc động khi đọc đến phần quá khứ của Tống Diệm. Hứa Thấm hỏi anh rằng quãng thời gian đã qua, phải chăng anh rất vất vả, anh lại không mảy may nói về những uất ức bản thân đã phải chịu đựng, chỉ vờ như chưa có gì xảy đến. Yếu tố “sắc” trong Một tòa thành đang chờ anh dừng ở mức độ vừa phải, không dày đặc nhưng lại được Cửu Nguyệt Hi miêu tả hết sức tài tình. Những ham muốn về tình dục của Tống Diệm đốt cháy Hứa Thấm, khiến cô đê mê trong cảm xúc khi hai người gần gũi nhau. Nhiều khi, sắc trong Một tòa thành đang chờ anh chỉ là những sự đụng chạm nhẹ nhàng mà đầy lưu luyến, những cái hôn vội vã mà nồng nhiệt. Cửu Nguyệt Hi xen kẽ những chi tiết “sắc” hợp lý, tác giả này khiến độc giả phải vừa đọc vừa tự liên tưởng. Điều mình thích nhất ở Một tòa tình đang chờ anh đó chính là tác phẩm này không chỉ đi sâu giải quyết những mâu thuẫn, hiểu lầm trong mối quan hệ của cặp đôi Thấm – Diệm mà còn phản ánh những mảnh ghép về cuộc sống. Ở đó, người ta phải lựa chọn hy sinh cho đất nước, đặt quyền lợi chung lên trên tình cảm riêng tư. Mình nhớ câu nói của Tống Diệm khi Hứa Thấm van xin anh không lao vào đám cháy để cố cứu vãn tình hình, Tống Diệm nhìn sâu vào mắt cô, bỏ lại đúng một câu “Anh sẽ quay lại tìm em”. Có thể thời điểm ấy, anh rõ ràng hơn ai hết, bên trong đám cháy đó còn biết bao đồng đội của anh đang chiến đấu, anh yêu cô nhưng anh không thể bất nghĩa với đồng đội. Còn Hứa Thấm, ngay thời điểm đó, cô suy sụp vì cô lo sợ mất đi anh – người cô yêu nhất, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại nhận ra có những điều còn thiêng liêng hơn cả tình yêu đôi lứa. Một tòa thành đang chờ anh chính là điển hình cho thể loại ngôn tình vừa sủng vừa ngược. Họ ngược nhau và tự ngược chính bản thân mình, để bản thân quay cuồng trong những nỗi dằn vặt khi cố tỏ ra không quan tâm nhau. Hứa Thấm day dứt về mối tình đứt đoạn với Tống Diệm 10 năm về trước. Cô đau đớn khi biết chính bố mẹ mình là người gây mọi biến cố trong quãng đời tuổi trẻ của Tống Diệm. Tống Diệm thì khác, anh luôn luôn phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu và đồng đội, làm một người lính cứu hỏa, anh không được phép đặt tính mạng của mình lên trên tính mạng của vô vàn người khác. Nhưng anh lại không ngừng dằn vặt khi có Hứa Thấm ở bên cạnh, anh sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho cô.  Trong Một tòa thành đang chờ anh có yếu tố quân nhân. Gia đình Hứa Thấm có nguồn gốc quân đội, bố Hứa Thấm - ông Mạnh Hoài Cẩn là Tham mưu trưởng quân khu. Anh trai cô là Mạnh Yến Thần cũng thuộc quân đội. Sở dĩ Hứa Thấm không họ Mạnh mà họ Hứa vì cô chỉ là đứa con được nhận nuôi. Thời niên thiếu, cô từng yêu anh trai trên danh nghĩa của mình, còn Mạnh Yến Thần, đến thời điểm hiện tại vẫn nuôi một tình yêu sâu đậm với cô. Anh từng hỏi cô rằng: “Thấm Thấm, nếu không có cậu ta, hiện tại em vẫn sẽ thích anh chứ?”, anh tự trách mình khi nhu nhược không dám vượt qua các mác “anh em” mà dũng cảm ở bên Hứa Thấm. Tống Diệm có thể đã trở thành một quân nhân xuất sắc nếu không có biến cố xảy ra. Trong quá khứ, vì qua lại với Hứa Thấm, anh bị Phó Văn Anh – mẹ Hứa Thấm hãm hại đến không ngóc đầu lên nổi, thậm chí phải đối mặt với án tử khi bị gán tội “làm lộ cơ mật quốc gia”. Đến hiện tại, sau bao biến cố được trở về bên Hứa Thấm, Tống Diệm suy nghĩ đến chuyện sẽ chuyển công tác hậu kỳ, chỉ vì anh muốn cùng Hứa Thấm trải qua quãng thời gian bên nhau bình yên, không lo lắng, không mộng mị. Mối quan hệ của Hứa Thấm và Tống Diệm trong 10 năm về trước phải nói là “ngọt đến sâu răng”. Tống Diệm ngông nghênh, cuồng ngạo lại có những hành động trẻ con, ngây thơ chỉ để làm Hứa Thấm vui vẻ, sủng cô đến tận trời, bắt cô mặc áo viết hai chữ “Tống Diệm” to đùng đằng sau để “dọa” những kẻ hay bắt nạt cô, leo cây lên ký túc xá chỉ để tặng cô gói kẹo của quê hương. Thu hút độc giả với cốt truyện hay và tình tiết hấp dẫn, tuy nhiên Một tòa thành đang chờ anh cũng khiến không ít độc giả băn khoăn. Kết thúc thường thấy trong các tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi là kết thúc mở, để người đọc tự viết tiếp. Với Một tòa thành đang chờ anh, dường như Cửu Nguyệt Hi còn bỏ ngỏ quá nhiều vấn đề cho công chúng như: mối quan hệ cuối cùng giữa Tống Diệm và bố mẹ Hứa Thấm liệu có tốt đẹp hơn? Phó Văn Anh có phải trả giá sau những gì đã gây ra cho Tống Diệm trong quá khứ, bà có nhận ra sai lầm của mình? Em gái Tống Diệm là Địch Miểu có tha thứ cho gia đình Hứa Thấm? Cuối cùng, Mạnh Yến Thần có quên được Hứa Thấm và hạnh phúc? Một tòa thành đang chờ anh là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc của Cửu Nguyệt Hi. Nếu bạn đang tìm những truyện có cả sủng, cả ngược xen lẫn tình tiết “sắc”, hình tượng nhân vật dung dị gần gũi thì mình tin Một tòa thành đang chờ anh là một lựa chọn phù hợp trong những giờ phút nghỉ ngơi, thư giãn. Mời các bạn đón đọc Một Tòa Thành Đang Chờ Anh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Bình Minh Rực Rỡ - Phi Thiên Dạ Tường
2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Bình Minh Rực Rỡ của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Hoàng Hôn Màu Máu - Phi Thiên Dạ Tường
2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Hôn Màu Máu của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.