Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trăng Trong Lồng

Trung Quốc, năm 1997. Trật tự các bang phái ở 3 thành phố lớn là Thượng Hải, Macau và Hồng Kong vừa được sắp xếp lại không lâu nhưng cũng chỉ là thế cục tạm thời. Người đứng đầu Trần Tông Nguyệt, là một người đàn ông 40 tuổi có vẻ ngoài anh tuấn cường tráng, trầm tĩnh như nước nhưng mức độ tàn nhẫn thì còn nổi tiếng hơn cả diện mạo. Trong một góc nhỏ của thành phố Thượng Hải, cô gái Hoàng Anh trẻ trung xinh đẹp chuẩn bị bước sang tuổi 20. Cha cô mắc nợ bị người ta chém chết, mẹ nghiện ngập đang ở tù. Nhưng hoàn cảnh như vậy, không ngăn nổi sự trưởng thành đầy khí chất của Hoàng Anh. Nhờ có người anh họ theo Trần Tông Nguyệt làm tay chân, cô quen được anh. Đối với một người ở trên cao như Trần Tông Nguyệt, Hoàng Anh hiểu rất rõ vị trí của mình. Trái tim thiếu nữ loạn nhịp trước sức hút quá lớn của anh nhưng cô cũng không có ý định kìm lại. Muốn gặp thì lập tức chạy đi gặp, tìm đủ mọi lý do. Muốn hỏi thì hỏi, đủ mọi chuyện trên đời. Trong lòng cô, cảm giác đối với anh chính là kính đến sinh tình. Vừa sợ vừa yêu, không thể không sợ mà cũng không thể không yêu.   Kỳ lạ thay, Trần Tông Nguyệt âm trầm lạnh lùng đó cũng rất kiên nhẫn với cô. Lúc chỉ có hai người, anh đôi khi còn tỏ ra một chút tùy hứng quan tâm, một chút cưng chiều ưu ái. Hoàng Anh nào có thể cưỡng lại được mật ngọt như thế này, không chút nghĩ ngợi chính thức xem anh là chỗ dựa. Bất cứ khó khăn uất ức gì dù là nhỏ nhất, cô cũng chạy đến tìm anh. Vậy nên, không nhanh không chậm, hai người cách nhau 20 tuổi hút chặt lấy nhau như hai thỏi nam châm. Trần Tông Nguyệt có được chỗ đứng trong bang hội như ngày hôm nay, đâu phải chuyện dễ dàng. Không nói tới ân oán ngày xưa, chỉ bằng vị trí của anh hiện giờ, nếu anh nói không, thì chắc chắn Hoàng Anh có tài giỏi đến đâu cũng không thể bước vào cuộc đời của anh nửa bước. Thế nhưng, anh lại cho cô vào để dần dần “được phép” hiểu về anh.  Ở nhà của Trần Tông Nguyệt, cô gặp được Lý Giai Hoàn. Theo như tin tức mà mọi người đều biết, cô ta chính là cháu nội của Chu lão gia Chu Trần Câu, cũng chính là cha nuôi của Trần Tông Nguyệt. Nói như vậy nghĩa là, cô muốn ở bên cạnh anh kiểu gì cũng phải giáp mặt cái cửa ải này. Mà quả thật, hoàn cảnh tạo nên tính cách. Cô nàng Lý Giai Hoàn, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hoàng Anh, nhưng sống trong cảnh nhung lụa từ nhỏ khiến cô ta chẳng coi ai ra gì. Trong mắt cô ta, Hoàng Anh chỉ giống như đám phụ nữ rẻ tiền suốt ngày đeo bám Trần Tông Nguyệt. Suy nghĩ như vậy, thái độ đương nhiên không thể khác, cô ta không có lời nói nào sạch sẽ dành cho Hoàng Anh. Nhưng mà có điều, cô ta đánh giá sai đối tượng rồi. Hoàng Anh cho dù lớn lên trong bần hàn và những trận đòn từ sự oán hận không lý do của người mẹ nghiện ngập, cô cũng không phải là một cô gái dễ bắt nạt. Sự thật là mấy trò vặt của Lý Giai Hoàn chẳng làm gì được Hoàng Anh cả, thậm chí còn bị cô cắn ngược lại. Cũng chẳng còn cách nào khác, Lý Giai Hoàn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn cô thoải mái ở bên cạnh Trần Tông Nguyệt. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sở dĩ Lý Giai Hoàn phần nào e ngại Hoàng Anh còn bởi vì từ trên người cô luôn tỏa ra một loại khí chất mà không phải ai cũng có được. Cô không phải xinh đẹp nhất nhưng tuyệt đối là xinh đẹp, vừa có nét thanh thuần đáng yêu của một thiếu nữ đang dậy thì, lại có nét quyến rũ của một con hồ ly biết cách dụ hoặc đàn ông. Nhưng tất cả những mặt đó chỉ có Trần Tông Nguyệt được thưởng thức. Cho nên, dù mục đích ban đầu của anh có là gì đi nữa, dường như nó cũng đang dần thay đổi.  Bản thân Hoàng Anh cũng không biết tại sao mình lại được Trần Tông Nguyệt để mắt đến, cũng không biết sự tự tin của mình từ đâu mà có. Nhưng Trần Tông Nguyệt lại biết. Cốt cách của cô, chính là từ dòng máu chảy trong người. Không phải vô duyên vô cớ mà mẹ cô lại thường xuyên đánh đập cô, cũng không phải thần duyên số mỉm cười để cô đến bên Trần Tông Nguyệt. Tất cả mọi thứ đều có liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Anh, cũng là của Lý Giai Hoàn. Sự ích kỷ của một người cha không ra gì đã khiến cuộc đời của hai cô gái có duyên sinh cùng ngày, lại hoàn toàn thay đổi. Đúng vậy, Hoàng Anh mới chính là cháu gái ruột của Chu lão gia, ông trùm khét tiếng một thời.  Lý Giai Hoàn sống 20 năm trong cái nôi của băng đảng xã hội đen, dù cố hết sức bắt chước thì cũng chẳng thể nào có nổi phong cách ấy. Thế nhưng Hoàng Anh, dù sống ở khu ổ chuột thì sự ngông cuồng và bản lĩnh của dòng máu bang hội vẫn sục sôi trong người. Cho nên, người có thể đứng cạnh Trần Tông Nguyệt chỉ có thể là Hoàng Anh cô mà thôi. Hai con người vốn dĩ đã có suy nghĩ không giống với bình thường, ở cạnh nhau chính là phù hợp nhất. Trần Tông Nguyệt xuất phát từ thù hận năm xưa, cả gia đình anh bị Chu lão gia đuổi cùng giết tận mới tiếp cận Hoàng Anh. Kế hoạch ban đầu chính là khiến cho cô yêu anh, sau đó… không kịp có sau đó, thì anh lại yêu cô mất rồi.  Tình yêu của Trần Tông Nguyệt thật sự rất quái dị, bởi vì anh hận cô, nhưng lại không thể để cô chết. Bao nhiêu năm sống bằng thù hận, nếu cô chết rồi, anh phải sống tiếp thế nào đây?  Thế nên, cuối cùng Trần Tông Nguyệt lấy trái tim mình ra để đặt cược. Anh cược rằng, Hoàng Anh sau khi biết được thân thế của mình có phản bội anh hay không? Cô là con chim Hoàng Anh, có thể bị anh nhốt trong lồng nhưng anh lại không đủ tự tin có thể nắm giữ trái tim cô. Anh không giỏi cá độ, nhưng lần cược này anh thắng.  Hoàng Anh biết được thân thế, nhưng cô không hề mảy may quan tâm. Mối quan tâm của cô chưa bao giờ thay đổi. Anh là trời, là đất, là duy nhất, là tất cả. “Chỉ cần anh là Trần Tông Nguyệt, là Hollywood của cô, cô sẽ nguyện làm một ngôi sao xinh đẹp, vứt bỏ luân thường và đạo lý.” Ở vào thời đại đó, yêu một người đáng tuổi bố mình đã là vượt khỏi luân thường rồi. Nhưng Hoàng Anh không ngại, cô có một tình yêu chấp niệm đối với Trần Tông Nguyệt. Cô ích kỷ, cô chiếm hữu, một cách rất “xã hội đen”.  “Anh không yêu em cũng không sao, anh thương em là được, em sẽ yêu anh, sau này anh chính là người thân của em.” Có thể trong một hoàn cảnh khác, người con gái nói ra câu này sẽ nhận được không ít sự đánh giá. Nhưng đối với Hoàng Anh, suy nghĩ này lại hoàn toàn chấp nhận được. Cô lớn lên không có tình thương của cha, mẹ ở tù nhiều hơn ở nhà, về thì chỉ đánh cô đến chết đi sống lại. Lúc đó, người che chở cho cô chính là Trần Tông Nguyệt.  Rồi đột nhiên ở đâu bỗng xuất hiện một người muốn cô gọi bằng ông nội, muốn cô giúp ông ta ép chết anh. Con người không có tình thương thì lấy đâu ra thù hận? Đương nhiên cô không thể mà cũng sẽ không giúp. Cũng giống như việc cô chưa bao giờ bắt anh phải nói yêu cô, vì cô biết rằng, bắt anh thừa nhận tình yêu với kẻ thù cũng chẳng khác nào giết anh thêm lần nữa. Thật ra bản thân Hoàng Anh cũng đang đặt cược cho chính mình. Cô cược rằng, tình yêu của cô có đủ khiến Trần Tông Nguyệt quên đi rằng cô là cháu gái của kẻ thù, để có thể cho cô tiếp tục ở cạnh anh hay không?  Hoàng Anh đã đen đủi ngay từ lúc sinh ra cho đến ngày gặp được anh. Có lẽ tất cả vận may của cả đời đều dồn hết cho lần cược này. Nên, cô thắng. Trong ván bài của số phận này, Trần Tông Nguyệt và Hoàng Anh đều thắng. Những người gây ra tội ác năm xưa đều phải trả giá đắt. Đây không phải là câu chuyện của những nhân vật cổ tích, mà là hiện thực của xã hội thời bấy giờ. Có thù phải trả, muốn thắng phải mạnh.  Trần Tông Nguyệt tay nhuộm đầy máu tanh, đạp lên xác người để bảo toàn mạng sống. Hoàng Anh không vị nể máu mủ tình thân, chỉ quan trọng tương lai của cô và Trần Tông Nguyệt. Nói họ ích kỷ cũng được, nói xã hội không công bằng cũng không sai. Bởi vì vốn dĩ, ở tại thời điểm đó, cảnh sát và xã hội đen chính là bằng hữu, trắng đen không thể phân định rạch ròi. Pháp luật còn không minh bạch, thì công bằng xã hội có cần được nhắc đến không?  Đương nhiên, thời đại ấy qua rồi, cho nên chúng ta cũng không cần dùng đạo đức quá khắt khe để đánh giá, hãy coi như đang xem lại một bộ phim xã hội đen Hong Kong vào những năm cuối thập niên 90, để thấy được giữa sự nhiễu nhương của xã hội, đã có một cuộc tình lặng lẽ nở hoa. ____________ " ": trích từ truyện  Review by #Lâm Tần - Review Sách *** Ngoài cửa phòng trà Long Duyệt, Hoàng Anh vịn vào tay của tài xế, cúi đầu xuống xe, sau đó cô hơi quay cái đầu ngẩng cao sang một bên, cởi ruy băng màu lục vàng thắt dưới cằm ra, bỏ mũ cói xuống, quan sát bảng hiệu phòng trà. Vừa hay Tiền Thừa đang ở quầy lễ tân tầng một, từ khi chiếc xe ô tô ngoài cửa dừng lại trên con đường chật hẹp, anh đã nhìn thẳng vào vầng sáng khiến người ta loá mắt – thần thái và động tác của cô. Hoàng Anh cúi mặt xuống đi vào phòng trà, nở nụ cười với anh, cú điện thoại lần trước còn muốn anh đi chết đấy. Tiền Thừa hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu cô lên tầng cùng. Chiều ngày hôm sau từ Hong Kong về, Hoàng Anh vứt bừa mũ sang một bên, ngồi lên chiếc ghế tựa rộng lớn ở tầng ba, liếc nhìn cái lồng chim treo trên cửa sổ, trong nhốt một con chim nhỏ màu hạt dẻ, nó đang lắc lắc đầu, chải chuốt lại lông mình. Tiền Thừa ngồi đối diện cô, thuận mồm hỏi, “Ăn gì?” Hỏi xong lập tức hối hận. Phòng trà bán trà và bánh ngọt, cô coi nơi này là quán rượu, không chỉ gọi đồ ăn nóng, xíu mại gan heo, bánh bao nước[1]nhân cua, còn đòi một cốc trà sữa uyên ương. Tiền Thừa giả vờ thân thiện, “Có muốn thêm đá không?” [1] Bánh bao nước (thang bao): là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, lớp vỏ bên ngoài là bột mì được cán rất vỏ mỏng nhưng bên trong là phần nhân đặc biệt. Đó là “thạch da lợn”. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường. Khi ăn bánh, bạn sẽ phải dùng đến ống hút, sau khi hút xong nước, bạn có thể dùng đũa hay dĩa để ăn vỏ và phần nhân còn lại như một chiếc bánh thông thường. Hoàng Anh cười đáp, “Được đấy.” Anh lộ nguyên hình, “Được cái đầu mày! Xuống tầng rẽ trái trả tiền trà, đi thong thả không tiễn!” Tiền Thừa nghiêng người ngồi trên ghế, cong ngón tay lên gõ bàn một cái, cuối cùng vẫn đi xuống tầng lấy mấy lồng hấp trà bánh, một ấm Bích Loa Xuân lên. Hoàng Anh bận bịu kéo cái khay đựng sẵn tách trà đến, nhanh nhẹn nhấc hai tách đặt trên bàn. Lúc Tiền Thừa châm trà, cô đã gắp một cái bánh bao nước lên, lượn thìa múc, cắn một miếng, khá bỏng miệng, không kịp hút nước sốt chảy ra bên môi, ngón áp út cô quệt một đường, lại mút vào. Tiền Thừa ghét bỏ giật mấy tờ giấy ăn ra nhét cho cô. Hoàng Anh gẩy đũa một cái, cái bánh bao nước chỉ còn da nhân vào miệng, vừa quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, có lẽ quá lâu không gặp, dường như Tiền Thừa cũng không cà lơ phất phơ như trước, mặc áo T-shirt đen, nom đứng đắn hơn chút. Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Lồng của tác giả Đảo Địch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Thể Không Là Em! - Yến Ngữ Phỉ Phỉ
Quý Vân Khai xin thề, nhất định phải nắm cô gái tên Giang Phỉ mà đúng là "Giang phỉ" này trong tay, sau đó ngày ngày tra tấn giày vò hành hạ cô! * Quý Vân Khai chơi chữ, Phỉ trong tên Giang Phỉ mang nghĩa vừa đẹp vừa thơm, còn Phỉ kia chỉ cường đạo, thổ phỉ. Nhưng trên thực tế... Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, làm tôi phải dốc cả cuộc đời này! *** Giang Phỉ đang sắp xếp lại tài liệu của khách hàng, cô bạn thân thiết Đào Nhiên liền gọi đến, vừa bắt máy, lời kẻ say rượu liền lọt vào tai: "Phỉ, mau qua đây, tớ uống nhiều quá..." Đâu bên kia còn vang lên tiếng người mời rượu, Giang Phỉ nhíu mày, hỏi: "Cậu đang ở đâu?" Đào Nhiên ngấp ngứ mãi mới nói ra địa chỉ đầy đủ. Hóa ra hôm nay công ty cô ấy tổ chức liên hoan nghỉ phép mấy ngày, cả đám tiếp viên hàng không nam đẹp trai lẫn nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly. Với tửu lượng của Đào Nhiên, còn biết gọi điện thoại cầu cứu nghĩa là chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần trước ở KTV, cô ấy say đến nỗi suýt bị lột quần, may mà Giang Phỉ đến kịp, đánh gục người kia. Bằng không, Đào Nhiên sẽ khóc đến chết! Chiếc Audi Q5 dừng lại trong bãi để xe của "Tiểu Giang Nam", Giang Phỉ mở cửa xe đi vào. "Tiểu Giang Nam" là một nhà hàng chế biến riêng món ăn Giang Nam, bên trong lắp đặt các thiết bị rất mang ý cảnh sông nước Giang Nam, nhân viên đón khách cũng là người đẹp Giang Nam, giọng điệu mang âm sắc êm ái mềm mại. Chẳng qua khi những người đẹp Giang Nam này trông thấy Giang Phỉ đều không hẹn mà cùng sững sờ. Vóc dáng thon cao, tóc đen mượt như gấm, khuôn mặt cỡ bàn tay lớn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế. Nhất là cặp môi, không tô son mà vẫn hồng. Chiếc váy dài đến đầu gối, phần eo được thít lại, làm nổi bận bộ ngực no đủ, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Là báu vật mà bao đàn ông mơ ước. Là yêu tinh trong suy nghĩ của phụ nữ. Giang Phỉ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lập tức đi vào phòng riêng có Đào Nhiên. Bên trong có cả trai lẫn gái, ai nấy đều lảo đảo. Đào Nhiên mắt say lờ đờ mông lung lại thấy rõ cô, mở hai tay ra chạy lại hờn dỗi: "Phỉ, cậu đã đến rồi. Cái lũ khốn kiếp, cứ rót cho tớ, mau tới báo thù giúp tớ!" Anh chàng tiếp viên nam tên Lượng Lượng bên cạnh cô vừa thấy Giang Phỉ, lập tức nở nụ cười, chỉ vào ba ly rượu trắng trên bàn nói: "Giang Phỉ cô tới rồi, đây đều là rượu mà Đào Nhiên trốn, cô giúp cô ấy uống. Vòng cuối, uống xong giải tán." ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Không Là Em! của tác giả Yến Ngữ Phỉ Phỉ.
Hòa Lý Thanh - Nhuận Thất
Đã bốn năm Hòa Lý Thanh không về nhà, từ bỏ danh xưng bà Lâm đã mười năm. Sau khi về nhà, hai người mới nhận ra, đã bỏ lỡ cả thập kỷ. *** Ánh đèn từ xa rọi đến, chiếc xe việt dã xuyên qua đoạn đường mòn trong rừng, men theo con đường quanh co, động cơ gầm rú, lao về phía đỉnh núi. Sau khi tắt máy, Hòa Lý Thanh cúi người, tháo đai an toàn. Liếc mắt về phía ghế sau, Quy Sinh và thằng bé Phương Nha đã ngủ từ bao giờ. Cô lắc đầu cười, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Lúc này, nhân viên an ninh cũng đã đi tới, thấy cô lạ mặt, đang định hỏi tình huống thì một ông lão da ngăm đen, dáng người nhỏ bé, từ trong cửa lao ra. Ông chưa nói gì mà chỉ cười, khuôn mặt ngăm đen tươi như hoa, cười hở cả lợi, lộ ra hàm răng khấp khểnh, rồi la lớn: - Cuối cùng thì cô cũng đã về rồi! Hòa Lý Thanh bước xuống xe, bắt chước ông lão, chống tay ở thắt lưng, nhỏ giọng thầm thì: - Được rồi, ông lão à, nhỏ giọng một chút, Quy Sinh đang ngủ! Dứt lời liền đứng im tại chỗ, nhìn đối phương cười hì hì. Sau khi Hòa Lý Thanh mở cửa sau ra, ông lão tiến tới nhìn, mở to hai mắt ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: - Quy Sinh đã lớn thế này rồi sao? Còn đứa bé xấu xí kia là ai? Nói xong chợt nhớ ra cái gì đó, xoay người lại, trừng mắt nhìn Hòa Lý Thanh: - Tại cô đấy, mấy năm trời không thèm quay về, đến gác cổng cũng không còn nhận ra cô nữa rồi! Hòa Lý Thanh khẽ cười, ôm lấy Quy Sinh, thằng bé nằm trên vai cô, lầm bầm mấy câu nhưng cũng không tỉnh dậy. Phương Nha nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng đã tỉnh dậy từ lâu, mắt vẫn nhắm, tay nắm lấy góc áo của Hòa Lý Thanh, mấy người cùng đi về phía cổng. Nhóm người gác cổng đang đứng nhìn nhau, ông lão bèn bảo họ lái xe vào trong. Thấy nhân viên an ninh kia vẫn lo lắng, đứng im một chỗ, ông lão quay đầu, quát: - Mau vào nói với quản gia, Lâm phu nhân đã về! Từ cổng vào nhà phải đi qua một khu vườn nhỏ, đủ loại cây cao thấp, có những loại cô cũng không biết tên. Bọn họ đi trên con đường trải đá cuội, bên cạnh là những bụi cây nhỏ, xa hơn một chút là mấy hàng cây ăn quả. Ông lão thao thao bất tuyệt, nói nếu như không phải lão ngẫu nhiên đi đám gác cổng để uống rượu thì cũng không gặp đúng lúc cô trở về, mấy năm trời cô không về, hoa cỏ trong vườn cao lớn thêm bao nhiêu cô cũng không biết. Lý Hòa Thanh mặc quần jean, đi bốt, giầy và ống quần đều lấm lem bùn đất. Ông lão đang cúi đầu đi, nhìn thấy, ánh mắt chua xót, không muốn nhắc lại chuyện cũ với Hòa Lý Thanh nữa, im lặng chẳng nói chẳng rằng. Hòa Lý Thanh biết lão mất hứng, cũng hiểu được nguyên nhân. Thấy trong nhà chính đèn đuốc sáng choang, có người đang chơi dương cầm, lại có tiếng phụ nữ cười nói, vì muốn rời sự chú ý của ông lão đi, cô đành hỏi: - Hôm nay ở đây có tổ chức tiệc sao? Lão Lâm có ở đây không? Nghe thấy câu hỏi này, ông lão bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, không trả lời mà lại tiếp tục câu chuyện cây cỏ vừa nãy. Hòa Lý Thanh đổi tay ôm Quy Sinh, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, nhiều năm qua cũng đã sớm thành thói quen. Đi ra khỏi lâm viên, vòng qua hậu viện, tiếng cười nói càng thêm rõ ràng. Chén tạc chén thù, đám người cả nam lẫn nữ ăn mặc xa hoa, vui vẻ trò chuyện dưới giàn nho, bọn họ chú ý tới những người đang đi tới, lộ vẻ nghi hoặc. Hòa Lý Thanh không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới căn nhà ba tầng phía sau. Bên trong căn nhà nhỏ, đối diện với cửa là cầu thang, bên cạnh là một phòng bếp nhỏ, đã có thức ăn đặt sẵn trên bàn. Một dì giúp việc từ cầu thang đi xuống, đón lấy Quy Sinh, Phương Nha cũng đã tỉnh táo, nói không muốn ăn, rồi đi theo dì giúp việc lên căn phòng trên tầng. Sau khi đẩy ông lão ra ngoài, Hòa Lý Thanh cũng đi lên tầng hai. Đối diện với cầu thang là một căn phòng thông thoáng, một chiếc giường lớn, bàn đọc sách, tủ quần áo, cùng với hai kệ sách làm bằng gỗ son, cao đến tận trần nhà, hàng nào cũng để đầy sách, đối diện là một cái cửa sổ sát đất(1). Ngoài những hoa văn trên rèm cửa, toàn bộ căn phòng dường như không có bất kỳ trang trí nào, phòng tắm và ban công đều ở bên ngoài cửa sổ. Không ai biết khi nào cô sẽ trở về, dì giúp việc chỉ kịp thay chăn gối và chuẩn bị đồ ngủ, bàn đọc sách và kệ sách vẫn phủ bụi, không khí tràn ngập mùi thời gian. ... Mời các bạn đón đọc Hòa Lý Thanh của tác giả Nhuận Thất.
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu - Tiêu Tương Thập
Đây là câu chuyện kể về sói xám lớn phúc hắc dụ dỗ tiểu bạch thỏ đáng yêu, vừa sủng vừa yêu, vừa yêu vừa sủng sinh được một tiểu sói phúc hắc và tiểu bạch thỏ nhỏ bé đáng yêu. Hài cốt mẹ chưa lạnh, tiểu tam đã trèo vào, ba chỉ vào bạn thân của mẹ ngày trước nói với cô: “Mạch Mạch, đây là mẹ mới của con.” Rồi đưa con gái riêng mười ba tuổi và con trai riêng mười một tuổi của bọn họ tới trước mặt cô: “Đây là em gái và em trai con.” Vì muốn chiếm sự nghiệp mẹ mình vất vả mười mấy năm gầy dựng nên làm của riêng, người phụ nữ độc ác này thế mà lại muốn mạng của cô. Khi cô tìm được đường sống trong chỗ chết về đến nhà, lại nhìn thấy chồng chưa cưới và em gái còn vài ngày nữa thì kết hôn đang lăn lộn trên giường. *** Đêm tối đen, một chiếc xe tải lao như tên bắn rồi đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe rồi túm cô gái trẻ tuổi đang kéo hành lý ven đường nhét vào trong xe, xong đóng cửa xe nghênh ngang rời đi. Từ đầu tới cuối chỉ mấy giấy, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng. “Buông tôi ra! Các anh muốn làm gì?” Trong xe tải, hai người đàn ông đè cô gái trẻ xuống, một tên bịt chặt miệng cô, không để cô kêu ra tiếng. “Cô thành thật chút đi, tránh cho da thịt phải chịu đau, bằng không đừng trách bố mày không nhắc nhở cô!” “Các anh là ai? Muốn làm gì….” Giang Dĩ Mạch liều mạng giãy dụa. “Có người muốn mua mạng của cô!” Tên đàn ông trung niên mặc T-shirt màu đen lên tiếng. Giang Dĩ Mạch giật mình, cũng quên giãy dụa, miệng bị che không phát ra tiếng, cũng không hỏi được là ai muốn mua mạng của cô. “Cô rất tò mò là ai muốn mạng cô đúng không? Ha ha!” Gã đàn ông trung niên nở nụ cười, “Xem ra cô cũng sắp chết rồi, tôi sẽ nói cho cô biết, cho cô được chết rõ ràng.” Gã đàn ông trung niên nói, “Muốn mua mạng cô chính là mẹ kế của cô, chỉ có cô chết đi, tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang mới là của bà ấy.” Giang Dĩ Mạch giật mình mở to mắt, là bạn thân ngày trước của mẹ mình, cũng là mẹ kế của mình, bây giờ là chủ nhân nhà họ Giang. Mười mấy năm trước, mẹ ruột chết thảm, hài cốt chưa lạnh, người phụ nữ vô liêm sỉ này đã tiến dần từng bước trở thành mẹ kế của mình. “Mạch Mạch, đây là mẹ mới của con.” Ba chỉ vào người bạn thân của mẹ ngày trước nói với cô, rồi đưa con gái riêng mười ba tuổi và con trai riêng mười một tuổi của bọn tới trước mặt cô, “Đây là em gái và em trai con.” Khi mẹ còn sống, đối đãi với người phụ nữ này như chị em ruột, nhưng người phụ nữ lại lén lút dụ dỗ chồng mình, còn sinh một trai một gái. Bây giờ, vì muốn chiếm sự nghiệp mẹ mình vất vả mười mấy năm gầy dựng nên làm của riêng, người phụ nữ độc ác này thế mà lại muốn mạng của cô. “Ô ô…..” Giang Dĩ Mạch ra sức lắc đầu, muốn gạt tay trên miệng ra, tựa như có chuyện muốn nói. Gã đàn ông trung niên đưa mắt nhìn đàn em, gã đàn em buông lỏng tay ra, Giang Dĩ Mạch thở hổn hển lớn tiếng nói hai câu, “Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi có thể cho anh gấp hai lần tiền.” “Ha ha ha!” Gã đàn ông trung niên nở nụ cười, “Cô cho tôi nhiều tiền cũng không bằng tài sản của nhà họ Giang.” “Anh có ý gì?” Gã đàn ông trung niên lấy ra một ống tiêm có chất lỏng đưa ngay trước mắt nhìn, đầu kim phun ra một ít chất lỏng trong suốt, “Dù sao cô cũng sắp chết, để cô biết cũng không có gì đáng ngại, tôi với mẹ kế cô là tình nhân mười mấy năm rồi, chờ cô vừa chết, tài sản của nhà họ Giang chính là của bà ấy, cũng chẳng khác nào là của tôi, bọn tôi đã bàn bạc xong rồi. Còn về phần ba cô suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt (Tình cảm nam nữ; tình yêu trai gái – theo QT) hoàn toàn không đáng để nhắc tới.” “Nếu ông giết chết tôi, nhất định cảnh sát sẽ điều tra ra, đến lúc đó các ông đừng hòng chiếm được gì.” Giang Dĩ Mạch lớn tiếng nói. “Đây là nước thủy ngân, tiêm vào trong cơ thể cô sau đó tạo một vụ tai nạn xe thảm thiết, hài cốt không còn, đến lúc đó cảnh sát bắt đầu tra xét, cũng nghĩ cô xảy ra tai nạn xe cộ.” Gã đàn ông trung niên nói rồi tới gần, “Đè cô ta lại!” Bắt lấy một cánh tay của Giang Dĩ Mạch, cầm ống tiêm có thủy ngân đưa qua. Giang Dĩ Mạch giãy dụa kịch liệt, nhưng làm thế nào cũng không phải là đối thủ của hai tên đàn ông. Cô đột nhiên ngừng giãy dụa, nhìn phía sau gã đàn ông, “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây? Cái gì? Năm đó mẹ bị người ta hại chết? Bây giờ mẹ tới là tìm hung thủ để đòi mạng?” Gã đàn ông trung niên liền hoảng sợ, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội nhìn ra phía sau, ánh mắt Giang Dĩ Mạch đột nhiên biến đổi, bỗng đưa tay túm ống tiêm trong tay gã đàn ông trung niên hung hăng đâm trên cánh tay của kẻ bắt cóc đang đè cô xuống, kẻ bắt cóc đau quá lập tức buông lỏng tay. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu của tác giả Tiêu Tương Thập.
Giam Cầm - Mê Huyễn Cây Thuốc Phiện
Khuynh Tâm là một cô gái không cha, mọi người thường coi cô là dã chủng, mà thực ra cô cũng không biết cha mình là ai. Cho đến năm Khuynh Tâm 10 tuổi, thì mẹ cô mất, cô đến nhà cậu mợ sống. Mợ lại đem cô bán cho người đàn ông khác làm vợ bé lấy tiền. Khuynh Tâm đành liều mạng bỏ trốn. Trên đường đi, cô cứu được một con chó nhỏ bị thương, nhưng cô lại không biết cô đã đem chính mình đẩy vào địa ngục sâu thẳm, là thượng đế muốn vui đùa, hay cái này hết thảy chỉ là một hồi ác mộng. Nhiếp Nhân Khải: “ Toàn, đoán xem, cô ấy có thể để cho chúng ta chơi bao lâu?” Nhiếp Nhân Toàn: “ Một tháng? Hai tháng? Rất khó nói, bộ dạng thật nhu nhược, liệu có thể đáp ứng cả hai người chúng ta đồng thời công kích bao lâu, thật sự rất khó nói! ” “ Từ bỏ, van cầu các anh…… Không…! ” Khuynh Tâm thật hy vọng mình cứ như vậy chết đi, chỉ là hạ thể truyền đến từng cơn đau đớn nó như nhắc nhở cô, cô còn sống, còn đang bị Nhiếp Nhân Khải, Nhiếp Nhân Toàn hai tên cầm thú này xâm phạm. “ Tôi muốn em……” Lạp Phi Nhĩ ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy bắt buộc nói: “ Bọn họ trước kia đối với em đã làm cái gì, tôi mặc kệ! Nhưng bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông của em chỉ được có thể là một mình tôi." *** Cô tên Lãnh Khuynh Tâm, sinh ra tại Đài Loan trong một làng chài nhỏ. Cô từ khi sinh ra liền chưa thấy qua ba ba bao giờ. Người khác đều mắng cô là dã loại, bởi vì mẹ đã từng đến Đài Bắc công tác, trở lại làng chài khi đó không có kết hôn liền sinh ra cô, lại không chịu nói ba ba của cô là ai, cho nên người khác đều nói mẹ cô không biết xấu hổ là người đàn bà thấp hèn, cho rằng bà ở bên ngoài là vợ bé của người khác, đối phương không cần bà nữa, bà mới trở lại làng chài sinh đứa nhỏ. Vì thế, bọn họ luôn khinh thường Khuynh Tâm. Cô ăn học đều do một tay mẹ dạy, trong trí nhớ của Khuynh Tâm mẹ là một người vừa dịu dàng lại xinh đẹp như tiên nữ, bà nói cho cô biết, cô không phải không có ba ba, chỉ là ba ba rất bận, ông không rảnh đến thăm cô cùng mẹ. Kỳ thật Khuynh Tâm cũng không thương tâm khi biết chính mình không có ba ba, bởi vì cô đã có được toàn thế giới tốt nhất của mẹ dành cho. Cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con cô rất khổ, ở làng chài nhỏ này không một ai nguyện ý cho mẹ cô một công việc, rơi vào đường cùng, mẹ chỉ có thể gửi cô cho bà hàng xóm cách vách, còn mẹ thì đi làm công kiếm tiền nuôi cô. Khuynh Tâm đã lâu không thấy mẹ dù chỉ một lần, mỗi lần bà trở về thăm cô, cô đều rất vui vẻ. Nhưng là, bởi vì làm việc quá độ, cho nên năm Khuynh Tâm 10 tuổi thì bà sinh bệnh mà chết... Mẹ có một người anh trai, kỳ thật cậu là người tốt, chỉ là mợ thực hung dữ, cậu không để ý tới sự phản đối của mợ mà vẫn mang cô về nuôi, điều này làm cho gia đình cậu mợ cãi nhau rất nhiều. Tuy rằng Khuynh Tâm cuối cùng cũng được ở lại nhưng thái độ của mợ đối với cô chẳng khác nào người hầu, mợ có cái gì không hài lòng sẽ lôi cô ra đánh, suốt ngày Khuynh Tâm đều cặm cụi làm nhưng không xong việc, đều sẽ bị mợ mắng mỏ, khi đó cô cũng chỉ là đứa nhỏ mới 10 tuổi. Cậu vì cô mà đã cùng mợ cãi nhau to, nhưng Khuynh Tâm không hy vọng cậu khó xử, vì thế cô phải nhẫn nhịn! Cứ như vậy, cô ở nhà cậu vượt qua 6 năm. Cô vốn nghĩ cả đời này ở nhà cậu, chỉ là khi đó lại xảy ra một chuyện, khiến Khuynh Tâm không thể không rời khỏi làng chài... Đêm hôm đó, cậu, mợ còn có chị họ đều đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn anh họ và cô, trong lòng cô rất sợ hãi, bởi vì bình thường anh họ luôn luôn động tay động chân với cô, nhưng mà có cậu ở nhà nên hắn không dám làm càn. Thế nhưng hôm nay cô lại cùng hắn hai người... Khuynh Tâm nhanh chóng làm xong việc, sau đó liền trốn vào gian phòng của mình, phòng của cô không có khóa, Khuynh Tâm chỉ có thể lấy ghế cùng cái bàn để đè cửa phòng. Khuynh Tâm trốn ở góc phòng, sợ anh họ sẽ xông tới, qua hơn một giờ, không thấy động tĩnh gì, trái tim của cô cũng dịu xuống. Thật mệt, vì thế cô đành đi đến bên giường, không lâu liền đi vào giấc ngủ. Nửa đêm, Khuynh Tâm bị một tiếng vang thật lớn đánh thức, cô mở mắt, liền thấy anh họ đã đứng trước giường, cô muốn kêu cứu, hắn lại bưng kín miệng cô lại. “ Ô... Ô...” Khuynh Tâm hoảng sợ hai mắt mở lớn trừng hắn “ Ha ha, em cho rằng bằng mấy cái ghế mà cũng muốn ngăn cản anh sao, em họ, em cũng quá ngây thơ rồi! “ Hắn cười dâm đãng vạch quần áo của cô ra, Khuynh Tâm không ngừng giãy dụa, chỉ là anh họ hắn nặng tới gần 100 kg, cô căn bản ngay cả lay động cũng không được. “ Em thật trắng, thật mềm! “ Tay hắn cầm lấy bộ ngực của cô vuốt ve, Khuynh Tâm sợ tới nước mắt lăn dài trên má “ Không cần, không cần!” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hắn liền buông miệng cô ra, cô vừa định kêu, hắn liền lấy áo gối nhét chặt miệng cô lại Hai bàn tay Khuynh Tâm nắm chặt không ngừng đánh hắn, hắn một cái liền bắt lấy tay cô, tay kia ở trên đùi cô bắt đầu vuốt ve. Thật ghê tởm, Khuynh Tâm có cảm giác như dạ dày muốn bốc lên, hắn nhanh tay kéo quần cô xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạ thể cô. “ .....” Cô khóc, hôm nay có lẽ cô khó có thể thoát được ma chưởng của anh họ mình . Nhưng mà, tại thời điểm Khuynh Tâm tuyệt vọng thì cậu, mợ trở lại. “ Thằng nhóc này, mày đang làm cái gì?” Nghe được thanh âm của cậu, hắn liền buông Khuynh Tâm ra, cô nhanh chóng kéo quần, lấy chăn che đi toàn bộ thân thể trần trụi của mình. “ Ba, con thích em họ, người thành toàn cho chúng con đi!” “ Con trai a, không phải ba mẹ không thành toàn cho con, nhưng em họ con hiện tại đã là người của thôn trưởng” Cậu còn không mở miệng nói, mợ liền giành trước. Nghe xong lời mợ nói Khuynh Tâm khiếp sợ không thôi. Cô trừng mắt nhìn mợ, có ý tứ gì? Khuynh Tâm nghĩ muốn hỏi, chỉ là khóc quá nhiều nên nhất thời không nói ra tiếng “ Mẹ, em họ tại sao lại là người của thôn trưởng ?” Biểu tình của hắn như không thể tin được hỏi. “ Hừ, con bé kia liền cùng mẹ của nó giống nhau, chỉ là đồ hồ ly tinh, thôn trưởng mới thấy qua nó một lần thôi đã nói muốn kết hôn, muốn cưới nó làm vợ bé thứ 10.” Vẻ mặt mợ đầy khinh thường nhìn Khuynh Tâm. Khuynh Tâm nghe vậy cả người cứng đờ. Ông ta so với cậu còn lớn tuổi hơn, hơn nữa nghe đồn hắn rất thích ngược đãi, muốn cô gả cho một lão già ngang tuổi ông nội cô để làm vợ bé ư? “ Mợ, người đùa giỡn con sao?” Khuynh Tâm mạnh dạn hỏi “ Ai rảnh cùng mày nói giỡn, hôm nay tao cùng cậu của mày ngay cả sính lễ đều đã nhận.” Ngữ khí đầy bén nhọn nói. Hoá ra hôm nay bọn họ đi thu đồ cưới sao . “ Không... Không... Cậu, đây không phải là sự thật, có phải hay không, mợ muốn cùng con nói giỡn, có phải hay không? Người cũng sẽ không như vậy đối với con, có phải hay không?” Khuynh Tâm nhìn cậu mình, hy vọng cậu có thể nói cho cô biết đó không phải là sự thật. Thế nhưng, cậu lại cúi đầu, động tác đó hoàn toàn đánh vỡ đi hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Khuynh Tâm. ... Mời các bạn đón đọc Giam Cầm của tác giả Mê Huyễn Cây Thuốc Phiện.