Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Phát Hoàng Phi - Mạc Ngôn Thương

Mạn Yêu là một linh hồn từ thế kỷ 21 xuyên vào thân thể của Trưởng Công chúa của Khải Vân quốc - Dung Nhạc. Mạn Yêu trở thành Dung Nhạc, trở thành muội muội duy nhất của Khải Vân đế, được ca ca sủng ái vô vàn. Sau ba năm, Mạn Yêu phải trở thành công chúa hòa thân đến Lâm Thiên quốc, giữ gìn hòa bình cho hai nước. Người mà Dung Nhạc trưởng Công chúa phải hòa thân là Thất hoàng tử của Lâm Thiên quốc - Tông Chính Vô Ưu. Mạn Yêu từ lâu đã nghe nói, Tông Chính Vô Ưu này được Lâm Thiên hoàng vô cùng sủng ái, được ban phong hiệu Lê Vương, tài mạo song toàn, danh tiếng vang xa vạn dặm. Nhưng bù lại, người này hành xử vô cùng kỳ lạ, không theo lẽ thường, nghe nói hắn còn không thèm thượng triều. Một người xuất sắc như vậy, nhưng cũng cuồng vọng như vậy, thế gian đúng là hiếm thấy. Mạn Yêu từ Khải Vân quốc vượt ngàn dặm xa xôi đến Lâm Thiên quốc hòa thân, một thân hỉ phục đỏ thẫm, mũ rèm châu che giấu dung nhan yêu kiều. Thế nhưng, Tông Chính Vô Ưu lại ngang nhiên từ chối hòa thân, hoàn toàn không cho nàng một chút mặt mũi nào, bất chấp mối quan hệ giữa hai nước, mà Mạn Yêu cũng chẳng muốn gả cho người không muốn lấy mình. Vì vậy, Mạn Yêu đưa ra đề nghị cho nàng thời gian sáu tháng, nếu sáu tháng sau Tông Chính Vô Ưu vẫn không chịu lấy nàng, thì nàng sẽ lựa chọn nam tử khác của Lâm Thiên quốc làm phò mã, đảm bảo bang giao giữa hai nước. Mạn Yêu dùng khoảng thời gian nửa năm để mở một quán trà, thực hiện mơ ước từ đời trước của mình. Nàng vốn chỉ muốn an phận sống một cuộc đời bình yên không sóng gió, có thể đứng ở bên ngoài những cuộc thị phi tranh giành quyền lực. Thế nhưng, Mạn Yêu lại gặp Tông Chính Vô Ưu. Do lần gặp gỡ lần trước giữa nàng và hắn, Mạn Yêu mặc hỉ phục, mũ rèm châu che khuất mặt nên không ai biết được dung nhan của Dung Nhạc trưởng Công chúa ra sao. Lần này Mạn Yêu dùng thân phận chủ quán trà để đối mặt với Tông Chính Vô Ưu, may mắn hắn cũng không nhận ra nàng. Tông Chính Vô Ưu có hai điều kiêng kị: rượu và nữ nhân. Bởi vì hai yếu tố này gắn liền với quá khứ bi kịch của hắn. Nhưng hắn lại rất thích trà. Đối với quán trà của Mạn Yêu mở ra, từ kiến trúc độc đáo, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, cho đến các loại trà đều rất hợp ý hắn. Tông Chính Vô Ưu không biết nàng là Dung Nhạc, chỉ biết nàng là Mạn Yêu - chủ quán quán trà nổi tiếng. Hắn vốn chán ghét nữ nhân, không để bất cứ nữ tử nào đến gần mình một bước, thế nhưng kỳ lạ là hắn không hề bài xích nàng. Tông Chính Vô Ưu trở thành khách quen của quán trà, hằng ngày gặp gỡ Mạn Yêu. Hắn và nàng trở thành bằng hữu, thậm chí là tri kỉ, ngày ngày bầu bạn. Còn Mạn Yêu, nàng đối với Tông Chính Vô Ưu không có ấn tượng tốt. Thế nhưng ngày ngày tại quán trà, nàng dần hiểu rõ con người hắn, cũng dần có thiện cảm với hắn hơn. Tông Chính Vô Ưu là người có thể cùng nàng đánh cờ thắng bại bất phân, là người có thể cùng nàng uống trà đàm đạo, là người giải cứu cho nàng khi tình thế hiểm nguy, cũng là người mang lại cho nàng cảm giác trước nay chưa từng có. Mạn Yêu dần động lòng trước Tông Chính Vô Ưu. Nàng cảm nhận được hắn cũng có tình cảm với mình. Vì vậy mà hắn mới giữ nàng ở lại Vương phủ của hắn, tặng cho nàng hẳn một lầu các tại đó, cùng nàng ở bên nhau hơn nửa tháng. Cứ thế, tình cảm của Tông Chính Vô Ưu và Mạn Yêu vô cùng tự nhiên, dần đến với nhau. Bởi vì yêu, nàng đồng ý trao thân cho hắn. Thế nhưng thứ nàng nhận được lại là gì? Nàng biết được hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có nàng ảo tưởng về tình yêu thiên trường địa cửu. Hóa ra từ đầu đến cuối Tông Chính Vô Ưu chỉ lợi dụng nàng. Hắn luyện tập một loại võ công đặc biệt, cần cơ thể, tinh thần luôn được thỏa mãn. Tông Chính Vô Ưu vốn chán ghét nữ nhân, vì vậy hắn luôn ngâm suối lạnh để áp chế dục vọng trong người, cơ thể không được thỏa mãn, dẫn đến việc võ công không có tiến bộ. Mà Mạn Yêu lại là nữ nhân duy nhất hắn không chán ghét, vì vậy mục đích của hắn chính là có được thân thể nàng, giúp ích cho võ công hắn. Hóa ra ngay từ đầu, nàng chỉ là công cụ luyện võ của hắn. Mạn Yêu thống khổ nhận ra sự thật, nàng ôm lấy bao thất vọng cùng đau đớn rời đi. Cùng lúc đó, hoàng huynh nàng là Khải Vân đế lại sắp xếp để nàng thành hôn cùng một vị tướng quân trẻ của Lâm Thiên quốc - Phó Trù. Chốn cung đình thâm sâu tựa biển, hoàng thất là nơi tranh giành quyền lực có thể giết người không thấy máu. Mà ở đó, nữ nhân lại chính là vật hi sinh cho ván cờ quyền lực đẫm máu tanh. Mạn Yêu cũng không ngoại lệ, nàng chẳng thể làm gì khác là theo sự sắp xếp của hoàng huynh, gả cho Phó Trù, trở thành Tướng quân phu nhân. Nhưng Tông Chính Vô Ưu lại đến hôn lễ của nàng muốn cướp tân nương. Bởi vì hắn hối hận, từ khoảnh khắc nàng rời khỏi hắn, hắn mới biết chân tình của bản thân. Tông Chính Vô Ưu từ đầu đến cuối là lợi dụng Mạn Yêu, thế nhưng trong lúc ấy chính hắn cũng không khống chế được mà động tâm. Ngẫm lại, nếu hắn không bỏ ra chân tình thật sự để đối xử với nàng, thì làm sao nàng có thể động lòng với hắn? Khi hắn nhận ra mình yêu nàng đến nhường nào, muốn nàng quay về bên hắn thì hắn lại biết được nàng là Dung Nhạc trưởng công chúa, hơn nữa lại sắp trở thành Tướng quân phu nhân. Làm sao hắn có thể để nàng rời xa mình như vậy, hắn đến hôn lễ của nàng muốn cướp tân nương, tuyên cáo với bao nhiêu người nàng là nữ nhân của hắn, thậm chí vô ý hủy hoại danh dự của nàng. Nực cười thay, xưa kia Tông Chính Vô Ưu cự tuyệt hòa thân trước cả triều đình, không chừa cho nàng một tí mặt mũi nào. Thì giờ đây, hắn lại bất chấp phép tắc cung quy muốn đem nàng đi, không để nàng gả cho người khác. Thế nhưng, trên thế gian không phải thứ gì cũng có thể tùy theo ý nguyện của một người. Mạn Yêu là một nữ nhân cứng rắn, cố chấp đến bướng bỉnh. Nàng một khi đã quay lưng, thì tuyệt tình hơn ai hết. Mạn Yêu nhất quyết không trở lại bên cạnh Tông Chính Vô Ưu, người từng làm tổn thương nàng. Hắn không lay chuyển được nàng, thậm chí hắn từng hoài nghi, có phải nàng chưa từng yêu hắn, từ đầu đến cuối chỉ có hắn đơn phương? Nếu không thì sao nàng có thể vô tình như thế, có thể gả cho một nam tử khác nhanh như vậy. Vậy nên, Tông Chính Vô Ưu cũng đành bất lực buông tay. Mạn Yêu thành hôn cùng Phó Trù, Tông Chính Vô Ưu xin đi đến nơi Giang Nam xa xôi. Tình cảm đi vào ngõ cụt, liệu đời này còn có thể gặp lại? Đây là một câu chuyện vô cùng ngược tâm, là một trong những câu chuyện mà tớ thích, bởi vì cái buồn của truyện rất nhẹ nhàng nhưng lại rất thấm. Tuy tớ đã quen đọc truyện ngược và SE, nhưng "Bạch Phát Hoàng Phi" thật sự để lại cho tớ ấn tượng rất sâu. Mỗi một nhân vật đều có một hoàn cảnh riêng, một nỗi khổ, nỗi hận và tình yêu của riêng mình. Tác giả miêu tả tâm tư của mỗi người thật sự rất tinh tế, làm tớ không kìm được mà đồng cảm với họ. Đây là một sự lựa chọn vô cùng tuyệt vời nếu bạn đang cần một bộ truyện thể loại như này đấy! Tớ vô cùng đề cử ạ. Từ phim cho đến truyện, tớ đều vô cùng yêu thích nhân vật Phó Trù. Phó Trù là tướng quân của Lâm Thiên quốc, lập vô số công danh hiển hách. Nhưng chàng của ngày hôm nay, là kết quả của bao nhiêu đau đớn cùng hận thù trong quá khứ mà tạo thành. Cuộc đời của chàng từ nhỏ đã định sẵn là một mảng u tối, mục đích cuối cùng chỉ có báo thù, giải tỏa nỗi hận. Mạn Yêu chỉ có một con cờ trong con đường của chàng mà thôi. Nhưng Phó Trù lại không thể kìm lòng được mà yêu nàng. Chàng biết, không nên động lòng với một con cờ, nếu không khi hạ cờ sẽ không dứt khoát, thậm chí mọi kế hoạch của mình sẽ sai lệch. Chàng biết người trong lòng Mạn Yêu là Tông Chính Vô Ưu, thế nhưng chàng lại tình nguyện đợi chờ, mong một ngày nàng sẽ dành cho chàng một vị trí nào đó trong lòng. Chỉ là, không biết liệu chàng có đợi được ngày đó hay không? *** Kiếp trước, nàng bị người lợi dụng đến chết, một đời trọng sinh này, nàng thống hận và không thể chịu đựng được nhất đó là lừa gạt cùng lợi dụng, nhưng khăng khăng ở đời này, nàng từ đầu chí cuối chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vận mệnh, vẫn như cũ là một quân cờ trong tay người khác. Bảy năm ở Tần gia, khiến cho nàng với cá tính lãnh đạm thờ ơ do tích được từ kiếp trước cảm nhận được sự ấm cúng xưa nay chưa từng có, đánh thức sự khát vọng đối với tình yêu chôn dấu ở nơi sâu nhất trong lòng nàng, nàng rất quý trọng cái phần thân tình không dễ có được này, cho nên Tần gia bị diệt môn mang đến đả kích rất lớn đối với nàng. Bởi vậy, nàng đã lựa chọn một con đường đối với nàng mà nói hết sức gian nan. Nàng đi vào Khải Vân quốc, trở thành công chúa Dung Nhạc từ nhỏ sống ở trong Lãnh cung. Mục đích của nàng, chờ đợi có một ngày lấy thân phận công chúa Dung Nhạc hòa thân cùng hoàng thất Lâm Thiên quốc, tìm được hung thủ hãm hại phụ mẫu, báo thù cho phụ mẫu. Lãnh cung Khải Vân quốc, ngày xuân không có hoa nở rộ, ngày hè không ấm áp, ngày thu lá khô vàng rụng đầy sân, vào đông băng tuyết lạnh rét. Một mình nàng sống ở nơi này, đối mặt với một đám người điên, ăn mặc quần áo dơ bẩn từ trên người của người chết cởi ra, đem chính mình làm trông cũng giống như một kẻ điên. Ban ngày trốn ở một góc phòng đổ nát, buổi tối ôm lấy thân thể nho nhỏ của mình, ngủ trên nền gạch lạnh cứng, nhìn những mảnh lụa trắng quỷ dị phất phơ trong gió...... Không còn có ai hỏi nàng có đói bụng không? Có lạnh hay không? Những người quan tâm nàng, đã cho nàng ấm áp, đều đã vĩnh viễn rời khỏi nàng! Nàng giữ một cây đàn cũ, mắt nhìn nhạc phổ tay không ngừng kích thích dây đàn, ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ bị hư hỏng, chiếu vào trên người nàng, nàng ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn hình bóng trên mặt đất, nàng hy vọng nó có thể nghe hiểu nổi đau thương bi thống giấu ở trong lòng nàng, không có cách nào nói ra. Da thịt non nớt trên ngón tay bị rách, máu tươi đem thân đàn nhiễm một mảnh yêu dã quỷ dị. Nàng nhìn nó, trên tay vẫn không chịu dừng. Nàng lấy kiếm phổ mà hắc y nhân đưa cho nàng, ở trong đêm khuya dẫm lên lá cây khô đầy sân, lập đi lập lại luyện tập từng cái động tác. Lúc từ trên cây Ngô Đồng cao lớn ngã mạnh xuống, nàng bỗng nhiên không muốn đứng dậy, cứ nằm ngửa trên mặt đất như vậy, nhìn bầu trời đen như mực giống như một cái động đen dưới vực sâu, cắn nuốt ánh sáng của thế gian, cảm nhận lá cây khô vàng rơi xuống trên người, trên mặt nàng, đem thân thể nho nhỏ của nàng bao trùm lại. Nàng nhịn không được mà suy nghĩ, nếu nàng vẫn cứ nằm luôn như vậy mà chết đi, có được tính là một cách giải thoát hay không? Nàng cuối cùng vẫn là đứng lên! Ở trong cái Lãnh cung lạnh băng này, một mình nàng, cô độc vượt qua mười cái xuân thu dài đằng đẳng. Ở trong một đêm mùa xuân năm mười lăm tuổi, nàng nhịn không được muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài Lãnh cung. Thế là nàng lần đầu tiên nhảy qua vách tường cao của Lãnh cung, tìm một bộ quần áo cung nữ, đi đến một khu viện hoang vắng được đồn đãi có ma quỷ. Vốn nên là một chỗ tinh xảo xinh đẹp, bởi vì tin đồn có quỷ mà trở nên hoang phế, bất quá, đối với một người như nàng, ở trong Lãnh cung đỗ nát dài đằng đẳng tám năm mà nói, nơi này giống như tiên cảnh. Trong viện hồ nước xanh bích, cây cối um tùm, phía trên tầng bật tầng bật thềm đá là đình bát giác (đình tám góc), cây cối bao chung quanh, toàn bộ cảnh trong đình nhìn không rõ lắm. Nàng thấy bốn phía không có người, an tĩnh dị thường, liền ngồi ở trên cỏ của bờ bên kia đối diện với cái đình, ôm hai đầu gối, dựa lưng vào cây, ánh mắt nhìn trăng rằm chiếu ngược ở trong hồ nước. Nàng nghĩ ánh trăng cũng tịch mịch? Tựa giống như nàng, mỗi ngày mỗi đêm chỉ có cái bóng làm bạn. Nàng yêu thích cái nơi này, mỗi đêm khuya tĩnh lặng liền sẽ lại đây, chờ đến khi sắp bình minh lại rời đi, tựa như cô hồn du đãng trong đêm tối, không thể thấy ánh mặt trời. Đột nhiên có một ngày, tâm huyết nàng dâng lên, phi thân trên mặt hồ, luyện tập khinh công. Lúc tiếp cận đến bờ bên kia, chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng ho rất nhỏ, trong lòng nàng kinh hãi, nơi này từ khi nào có người tới? Tại sao nàng lại không biết! Nội lực ngưng tụ bị phân tán, nàng ngã vào trong hồ. Tuy rằng lúc trước nàng biết bơi, nhưng mười mấy năm chưa từng bơi lội, đã là không quen, hơn nữa nước mùa này thực lạnh, nàng phí rất nhiều sức lực mới ngoi lên mặt nước, vừa ngước mắt liền thấy được một thiếu niên người khoác đầy ánh trăng đứng ở trong đình cách đó không xa. Hắn nhìn nàng như con gà rớt vào nồi canh, thấp giọng nở nụ cười, vẻ mặt tươi cười của hắn thật ôn hòa, mang theo một khí chất nho nhã, nàng nhìn đến quên mất lo lắng, trong lòng hơi nổi cáu. Nàng nhướng mày nhìn, ở trong nước đợi vẫn không nhúc nhích. Hắn ra đình, bước xuống thềm đá, đi về phía nàng. Mỗi một bước, mỗi một động tác, không chút hoang mang mà là ưu nhã đến cực điểm, hiển nhiên là có khí chất cùng phong độ hoàn mỹ. Hắn đứng ở bên bờ cách nàng không xa, nàng mới thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, mày kiếm, mắt như sao, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa, khí chất nho nhã cao quý, dáng người cao dài, có hơi gầy một chút. Nàng đã thật lâu thật lâu chưa thấy qua nam tử như vậy, không, phải nói là nàng thật lâu chưa thấy qua một người bình thường, huống chi là một nam tử như hắn, tuấn mỹ nho nhã như vậy khiến người từ bỏ phòng vệ, nàng không khỏi sửng sốt. "Muội còn chưa lên? Nước không lạnh sao? Cẩn thận, đông lạnh thân thể sẽ bị bệnh." Hắn khẽ mỉm cười, vươn tay về phía nàng. Ngón tay hắn thon dài, da thịt trên tay tái nhợt. Âm thanh thanh nhã của hắn mang theo chút quan tâm, khiến cho sự buồn bực lấp kín trong lòng nàng đột nhiên tan hết. Nàng nhìn hắn duỗi tay ra, ngơ ngẩn phát ngốc. Đã tám năm rồi, lần đầu tiên có người xem nàng như một con người, lần đầu tiên có người quan tâm thân thể của nàng, mặc dù có lẽ chỉ là thuận miệng nói một câu, hoặc là chỉ là thói quen quan tâm của hắn đối với người khác, không quan hệ gì với chuyện đối tượng đó là ai. Nhưng nàng vẫn cứ ngăn không được nỗi chua xót trong lòng. Nàng biết thân phận của thiếu niên này không đơn giản, nàng cũng biết khoảng cách giữa nàng với hắn cách xa vạn dặm, cho nên, nàng hơi quay đầu, tránh tay hắn, tự mình bò lên trên bờ, sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của hắn, cứ như vậy rời đi, không có mở miệng nói một lời. Mời các bạn đón đọc Bạch Phát Hoàng Phi của tác giả Mạc Ngôn Thương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh
Truyện Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng của tác giả Sở Thanh là một câu truyện đặc sắc bàn về vấn đề cưới ma nhưng bạn đừng tưởng tượng nó vì chúng ta đang nói về góc độ tình cảm chứ không phải góc độ kinh dị như các bạn nghĩ. Trong truyện Lăng Tuyết Mạn bị ép hôn với Tứ Vương Gia nhưng thật bất ngờ, trước khi lễ tân hôn bắt đầu thì chú rể lại lăn ra chết bất đắc kỳ tử. Thật trờ trêu  là Tứ Vương Gia lại để lại di huấn: “hôn lễ tiếp tục”. Nhưng chẳng lẽ lại cưới người chết sao? Vậy là Lăng Tuyết Mạn sẽ thủ tiết cả đời sao? Thật là chết rồi mà còn gây khó chịu cho người khác mà. Mời các bạn đón đọc Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng của tác giả Sở Thanh.
Thú Phi - Chu Ngọc
Lấy âm làm kiếm, dùng nhạc chém giết. Điều khiển vạn thú, phượng lâm thiên hạ. Nhưng lại không ngờ, tiếng nhạc không chỉ dẫn dắt ‘cầm thú’ tới, mà còn dẫn cả ‘người thú’ tới. Hung ác như lang sói, nhanh nhẹn như báo, khí phách của hổ, giảo hoạt như hồ ly. Một gã đàn ông như vậy, một gã đàn ông xưng bá thiên hạ như hắn, là mệnh kiếp hay duyên nợ trời định đây ? Khói lửa chiến tranh tưng bừng khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi. Người mang quyền đế vương sinh sát, ta có vạn thú tề tựu về đây. Để xem thiên hạ này ai chìm ai nổi. Lúc mới quen, nàng tắm rửa bên khe suối, tấm thân trắng nõn bị hắn một phát nhìn hết không bỏ sót chỗ nào. Một gã đàn ông đẹp tới mức diễm lệ yêu nghiệt, lại thô bạo tàn nhẫn, trợn mắt sáng như ma trơi, nheo mắt lại như yêu quái. Hắn nắm chặt cằm nàng, đôi môi bá đạo hung hăng hôn lên môi nàng, hai làn da thịt cách lần quần áo mỏng manh, lửa nóng bừng bừng cứ vậy bị giam chặt trong đó. Hắn mớm cho nàng độc hoàn kịch độc, nheo lại đôi mắt tà mị mà rằng. '' Phải chết, ngươi cũng đi cùng ta ! " Mà nàng lại ngạo nghễ nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng thốt lên. '' Ta-không-thích-ngươi ! " Lãnh đạm như gió, thanh nhã như nước, dám khiêu khích gã đàn ông độc bá thiên hạ này, cuối cùng định ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời. Mời các bạn đón đọc Thú Phi của tác giả Chu Ngọc.
Ngập Tràn Yêu Thương - Cố Tây Tước
Từ Vi Vũ hơi mắc bệnh sạch sẽ, có chút bỉ ổi, có chút mặt dày, tuy nhiên trước mặt người ngoài anh luôn hào hoa phong nhã, sống tách biệt, độc lập, lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng mà xa cách, trong sự xa cách ấy lại toát lên sự cao quý. Nhưng cứ về đến nhà, anh liền biến thành quý ông “thích cởi”, luôn miệng kêu: “Tắm, tắm, tắm! Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”   Cố Thanh Khê luôn nghĩ, con người này còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?   Nếu không sẽ là:   “Vợ ơi, mau nấu cơm cho anh, yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Vợ ơi, hôm nay đi xem phim nhé! Yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Thanh Khê, hát tặng anh một bài đi, yêu cầu hợp pháp đấy!”   Mỗi lần như thế, bạn Cố Thanh Khê lại phải cố kiềm chế không xử lý anh một cách phi pháp.   Hạnh phúc là gì?   Hạnh phúc là mười ba năm trước, cứ tan học về, có một cậu bé lại đi hình chữ S đến trước mặt bạn.   Mười ba năm sau, vẫn cậu bé đó ôm bạn vào lòng, thủ thỉ: “Cố Thanh Khê, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành hết cho em, thế nên em phải có trách nhiệm với anh đấy!” Mời các bạn đón đọc Ngập Tràn Yêu Thương của tác giả Cố Tây Tước.
Trúc Mã Là Sói
5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu : “…” Theo bạn, chuyện tình thanh mai trúc mã rất đẹp, rất lãng mạn… hay chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng? *** Câu chuyện chưa thật sự thu hút nhưng nó cũng có những nét thật dễ thương , thật đáng yêu .tôi thật sự thích những câu chuyện tình yêu trúc mã này hình như nó mang lại cho người ta một cảm giác an toàn trong tinh yêu , so với các motip truyện trúc mã khác thì cái anh chàng “yêu nghiệt” này có lẽ bị cô nàng Tiếu Tiếu bắt nạt quá nhiều thì phải, tôi thật sự cũng không thích tính cách của Tiếu Tiếu lắm, các cách cô đôi xử với Hạ Hà Tịch hình như không được rõ ràng lém thì phải, hình như cô quá cân nhắc đối với “yêu nghiệt” thì phải, anh chàng bị cô đối xử phải nói là “rất tội nghiệp”, Trong câu chuyện tôi thấy cái kết thúc 3 năm về trước của 2 người hình như chưa được thỏa mãn lắm, ” tại sao lại là sẩy thai cơ chứ?”, nếu 3 năm về trước 2 người nói rõ ràng thì đứa bé đã….có lẽ 2 người đều có lỗi, “nếu”…”nếu”..và “nếu”…”nếu”cuộc dời con người có nhiều chữ “nếu” như vậy thì không thể gọi là cuộc sống được, chắc có lẽ 1 lần như vậy là bài học cho Văn dịch và yêu nghiệt về sau, tôi chúc 2 người hạnh phúc *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Dạo này đang phải dưỡng thai. Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng. Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ. Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ. Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng. Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất. Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp. Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không? Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống. Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng. Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát. Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”. Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp! Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức! Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”. Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”. Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”. Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui. Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”. Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”. … Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Là Sói của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.