Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Triều Quỷ Sư

Tình trạng bản gốc: 102 chương + 2 ngoại truyện hoàn Thể loại: huyền huyễn, hiện đại, điều tra vụ án, 1 x 1, nhiều couple phụ, HE. Nhân vật chính: Tư Đồ Bách x Ân Thịnh Editor: Vis Trên đời này liệu nếu cho người cơ hội quay trở lại lúc mới bắt đầu đi vào con đường tình yêu này thì liệu sự lựa chọn của người để yêu người đó say đắm có còn hay không? Phu Phu cùng nắm chặt tay nhau, một bên là phải tiếp tục điều tra phá án, thì phần còn lại là những mãnh vỡ của ký ức, nếu được lựa chọn một lần nữa thì liệu sự lựa chọn của người sẽ là cái gì??? Thần quái, quỷ dị... Những vụ án kỳ bí cứ lần lượt xoay quanh quỷ sư và đội trưởng đội cảnh sát hình sự khiến hai người bọn họ phải một truy một đuổi phối hợp cùng nhau tìm ra mấu chốt... *** THIÊN TRIỀU QUỶ SƯ Mạc Thanh Vũ dtv-ebook.com Chương 1 Mùa đông năm 2011, vào đêm giáng sinh... Chỉ còn một tuần nữa là bước sang năm mới. Trên con đường cái phồn hoa của thành phố A, tiếng mọi người cười nói vui vẻ khiến âm thanh huyên náo vang lên không dứt, ngã tư đường dần kẹt xe nghiêm trọng. Hàng chục chiếc xe cảnh sát phải canh giữ một bên để bảo toàn trật tự. Trong quảng trường chiếc loa phát thanh liên tục lặp đi lặp lại "Xin đừng chen lấn, xô đẩy để tránh không giẫm đạp lên người khác..." vân vân và mây mây. Cùng thời điểm đó, không khí ở một nơi khác cách quảng trường hai khu phố lại hoàn toàn trái ngược với nơi náo nhiệt này. Những dải băng cảnh giới tuyến màu vàng giăng khắp nơi khiến người qua đường không khỏi tò mò sợ hãi, nhưng chỉ lát sau đều được giải tán để tránh làm rối loạn hiện trường, các cảnh sát viên nhanh chóng lấy lời khai của người dân xung quanh. Bên ngoài cảnh giới tuyến còn có một lượng lớn xe cảnh sát làm không khí trở nên thật trầm trọng pha lẫn chút khẩn trương. Đây vốn dĩ là một căn hộ bình thường, có tất cả bảy tầng. Cùng một kiểu kiến trúc như vậy đối với những tiểu khu* khác cũng gặp không ít, từng nhà trong tiểu khu đều được xây san sát nhau. Chung quanh cây cối lại không nhiều, ra khỏi cửa tòa nhà nào là hiệu cắt tóc, siêu thị, lại còn có một trường tiểu học công lập phía đối diện. Đêm giáng sinh, ở mọi nơi đều náo nhiệt, không ai nghĩ tới sẽ có án mạng xảy ra. Xe cứu thương vừa mới rời khỏi thì người bảo an của tiểu khu liền theo cảnh sát lấy lời khai, đó là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, vì quá khẩn trương mà mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng tuôn chảy. Đêm mùa đông thật khó tránh khỏi mọi nơi đều bị tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc phủ kín. "Cái gì? Không không không...Điều đó là không thể nào." Người nọ nuốt nước miếng đánh ực, đối vị cảnh sát trước mặt mà nói: "Chỗ này của chúng tôi vốn là một tiểu khu yên bình, không thể có việc như vậy xảy ra được." "Ai cơ? Cậu vừa nói người báo án là cô gái kia sao? Đó là con gái út của ông Mao...Đúng rồi, ông ta có ba người con, còn có hai đứa con trai lớn." "Anh em Mao Dương và Mao Hâm không sống ở đây, tôi nghe nói họ sống ở biệt thự tại vùng ngoại ô...Đúng đúng, gia đình họ rất giàu có, nhưng mà ông Mao không thích phô trương, chỉ muốn sống như những người bình thường..." "Vâng sao cơ? Ở bao lâu rồi hả?...Được khoảng một hai năm rồi, ông Mao thân thể vẫn còn tốt lắm, mỗi ngày đúng sáu giờ sáng liền thức dậy tập thể dục, vợ ông ta mất sớm...con gái của ông ấy sao? Cậu nói con bé ấy hả? Con bé cũng không tồi, chỉ có nó mới tự nguyện dọn đến chăm sóc cho cha mình..." Bầu trời bắt đầu nổi tuyết. Phía nam thành phố thường rất ít tuyết, nhưng năm nay so với năm ngoái lạnh hơn rất nhiều. Tuyết rơi giữa đêm như thế này so với mưa cũng chẳng khác gì nhau, rơi xuống thấm sâu vào lớp quần áo khiến người ta không khỏi có chút cảm giác ẩm ướt khó chịu. Ở phía này, Vương Tiểu Nhị một bên nghe bảo an khai báo, bên kia liền quay đầu hướng nam nhân cao lớn đang đi tới. "Sếp, có manh mối gì không?" "Ừ, có."Nam nhân thành thật đáp nhưng rồi lại tùy tiện nói: "Manh mối chính là lão tử đây đói bụng lắm rồi, các người muốn hỏi đáp gì thì nhanh giùm cái, xong rồi thì đi ăn một bữa ra trò nào!" Vương Tiểu Nhị đảo mắt chán nản không nói nên lời, may mắn thay mọi người đối với tính khí của Tư Đồ đã sớm được miễn dịch. Rồi cậu khoát tay với người bảo an ý bảo có thể đi, đồng thời cũng sắp xếp lại toàn bộ bản ghi chép cùng cây bút lông chuẩn bị rời khỏi. Nhưng cậu còn chưa kịp nhấc chân thì ông chú bảo an kia dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên "Ôi chao" một tiếng. "Cậu cảnh sát." Hàng lông mày của ông ta hơi nhíu lại như thể không biết có nên nói ra hay không, chần chừ một lúc, mới nhỏ giọng kể: "Mặc dù xế chiều ngày hôm nay không có gì xảy ra...nhưng đêm qua, có một chuyện rất kỳ lạ." Tiểu Nhị vừa nghe thầy liền nhướng mày, nhìn cấp trên một cái rồi vội mở sổ ghi chép ra, dùng miệng giật nắp bút xong liền nhìn về phía bảo an, ý bảo ông ta tiếp tục. "Đêm qua...tầm khoảng hai giờ khuya, lúc đó tôi còn đang ngồi trong phòng trực, chờ cho tới ba giờ thì sẽ đổi ca với đồng nghiệp khác. Bởi vì tiểu khu này của chúng tôi có tới ba lối ra vào nên tôi phải trông chừng bằng cách coi camera ở phòng trực ban." Ông chú bảo an liếm liếm đôi môi khô khốc rồi nói tiếp: "Tôi ngồi coi TV trong phòng trực ban, vì trời khá lạnh nên tất cả cửa sổ đều được khép lại thật chặt. Vốn dĩ điều đó bình thường thôi, nhưng lạ chính là ở chỗ tất cả cửa sổ đều đã đóng kín...vậy mà đột nhiên tôi lại thấy rùng mình, giống như có gió thổi qua cổ áo..." Ngừng viết một chút, sắc mặt Vương Tiểu Nhị trở nên tái đi, trên đời này thứ cậu sợ nhất chính là những việc ma quái mà vừa vặn việc cậu đang nghe lại thập phần ma quái, càng nghe cậu nhóc lại càng xuống sắc. Người bảo an lại không biết chính mình đã dọa cậu cảnh sát trước mặt tới mức nào rồi, cứ thế mà nói tới: "Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền đứng lên xem thử cửa sổ có đóng lại kỹ hết hay chưa, khi đi đến cửa sổ phòng trực lại vô tình liếc qua phía tòa nhà..." Ông chú đó vừa nói vừa đưa tay chỉ vào khung cửa sổ nơi xảy ra án mạng: "Rồi tôi từ dưới này nhìn lên trên đó, không hiểu sao bên trong lại có ánh sáng phát ra." "Thử hỏi cậu thấy có lạ không a~, rõ ràng đã hơn nửa đêm, trên cửa sổ lại có ánh sáng rất dễ thấy. Lúc đầu cứ tưởng nhìn lầm, lát sau nhìn kỹ lại thì đúng là có ánh sáng, hơn nữa ánh sáng đó rất thất thường, không có chỗ nào trông giống như từ đèn điện phát ra cả." Vương Tiểu Nhị không còn sức để ghi chép nữa rồi, ho khan một tiếng, toàn thân run rẩy nổi hết cả da gà. Không giống với Tiểu Nhị, Tư Đồ trái lại còn cảm thấy hứng thú vô cùng, hỏi: " Ông không đi lên đó kiểm tra à?" "Không có." Ông chú bảo an thành thật lắc đầu: "Khi tôi cầm đèn pin chuẩn bị ra ngoài kiểm tra liền cẩn thận ngó lên xem lại lần nữa thì ánh sáng đó đã biến đâu mất rồi." "Cũng có thể là tôi hoa mắt....biết đâu là ánh đèn ne-on trên đường hay gì đó rọi vào..." Ông chú bảo an chà xát hai tay, không biết làm sao liền hỏi: "Chuyện đó với án mạng có liên quan gì đến nhau không?" "Có liên quan hay không còn chưa biết được, bất quá những lời ông vừa nói cũng là một đầu mối tốt." Tư Đồ nhún vai nhìn Vương Tiểu Nhị, ra hiệu ý bảo đi thôi. "Đội phó đâu rồi a?" Tiểu Nhị khép sổ ghi chép lại, nhón chân nhìn nhìn về phía sau Tư Đồ, ánh sáng đỏ hồng nhấp nháy phát ra từ đèn xe cảnh sát giữa màn đêm đen kịt hòa cùng sắc vàng của cảnh giới tuyến lại càng thêm phần nào quỷ dị. "Cậu ta còn đang sắp xếp người điều tra hiện trường xung quanh."Tư Đồ Bách thản nhiên nói rồi rút điếu thuốc lá từ túi áo ra đưa lên miệng, hàng lông mày đen đậm khẽ nhướng khiến khuôn mặt anh tuấn thập phần bá đạo: "Cậu bảo Tiểu Lý mau đem tin tức trong bệnh viện tổng hợp lại đầy đủ cho tôi, những người khác có thể ra về, ngày mai mới thảo luận tiếp ở cảnh cục." "Chỉ vậy là xong hết rồi sao?" Đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta tỏ ra vô cùng dị nghị: "Còn chưa tới nửa giờ đồng hồ mà." "Nửa giờ đồng hồ là đã quá chậm trễ rồi."Tư Đồ Bách nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái liền quay mặt bỏ đi: "Tiểu tử nhà cậu tốt nhất hãy nên học hỏi, phải biết rằng đây là kinh nghiệm." "Kinh nghiệm quái gì chứ?"- Cậu cảnh sát nhỏ hầm hừ hai tiếng rồi nhanh chân theo nam nhân trước mặt ra khỏi tiểu khu, đi thẳng đến hai chiếc xe cảnh sát màu đen phía trên cửa xe có in logo của cảnh cục hình sự. "Trong nhà không có dấu vết gì cho thấy có ẩu đả, tài sản có giá trị vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa ổ khóa của cửa sổ cũng không bị cạy phá." Tư Đồ dựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn chăm chăm thủ hạ của mình. Vương Tiểu Nhị đắc ý nói tiếp: " Bảo an nói không thấy có người khả nghi, hàng xóm chung quanh cũng không nghe thấy có tranh cãi hay ẩu đả gì, nên có thể loại trừ phương án có trộm đột nhập vào nhà." "Thời điểm con gái Mao Đại Sinh phát hiện ra cha mình thì ông ấy đã tử vong, cô ta tan sở lúc năm giờ chiều, nhưng từ lúc phát hiện cha mình cho tới lúc báo cảnh sát cách nhau tới một tiếng rưỡi đồng hồ, có ẩn khúc gì chăng?" Tiểu Nhị theo thói quen hai tay duỗi thẳng bên người một cách nghiêm túc, tiếp tục nói: "Mao Mẫn là người đáng ngờ nhất, nhưng thời điểm ông Mao tử vong cô ta đúng là có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, các đồng nghiệp khác trong công ty đã xác nhận, buổi chiều cô ta luôn ở văn phòng làm việc." "Lúc nãy cậu lấy được tin gì từ người bảo an?" Tư Đồ thổi ra một làn khói thuốc mờ ảo, gảy nhẹ điều thuốc, tro tàn lần lượt rơi xuống đất. "Mao Đại Sinh còn có hai người con trai đang sống tại biệt thự ở vùng ngoại ô, nghe nói nhà họ Mao rất có tiền, mà những người trong nhà luôn rắp tâm giành cho bằng được khối tài sản khổng lồ kia, vậy nên ông Mao còn chưa quyết định được ai là người tiếp quản công ty." Tiểu Nhị nói tới đây, hình như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi nhíu lại: "Sếp, ý của anh là...Mao Mẫn trước khi báo án chính là cố gắng tìm cách liên lạc cho hai người anh trai?" Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch: "Công ty của gia tộc càng lớn bên trong lại càng khó tránh những tranh đấu phức tạp. Mao Mẫn là người như thế nào trước mắt khó mà biết được, nhưng hai người con trai của Mao Đại Sinh đến bây giờ còn chưa xuất hiện, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy được hai anh em đó chẳng phải hạng tốt lành gì." "Cái kia..."Vương Tiểu Nhị mở to mắt chớp chớp mấy cái nhìn nam nhân trước mặt dường như muốn hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào. "Lúc nãy bảo an nói những lời không hay đó, cái kia,..." "Cũng không nhất định, có lẽ là ông ta nhìn lầm rồi." Tư Đồ trầm mặc một chút, hờ hững: "Vẫn chưa có chứng cứ xác thực lời ông ta nói..." "Sếp!" Đang nói, từ bên trong tiểu khu lại xuất hiện một nam nhân mặc cảnh phục tiến ra. Diện mạo của nam nhân vừa xuất hiện kia thoạt nhìn rất mạnh mẽ chính trực, nhưng lại thiếu mất một chút thận trọng cùng thành thục, mà vì vậy nên mị lực của anh ta cũng giảm đi phân nửa. Liếc mắt một cái anh ta liền nhìn thấy đại nam nhân đang thong thả tựa người lên cửa xe trước mắt, trên mặt anh không khỏi lộ ra vẻ bực tức, vài bước chân liền đi tới gần. "Tiểu Lý vừa rồi gọi điện thoại báo, thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng 2 giờ chiều, không tìm thấy chấn thương nào bên ngoài lẫn bên trong cơ thể, đồng thời cũng không phải do ngộ độc mà chết." Tiểu Nhị đứng một bên nghe xong liền giật mình: "Tự nhiên tử vong?" "Vấn đề liền nằm ở chỗ này đây." Nam nhân nhíu mày, trên tay còn đang nắm chặt điện thoại: "Pháp y nói nguyên nhân Mao Đại Sinh tử vong là do bệnh tim đột ngột tái phát, nhưng điều tra hết tất cả những hồ sơ bệnh án của ông Mao phát hiện từ trước tới giờ ông ta căn bản không hề mắc chứng bệnh này, phải nói là toàn bộ người trong nhà ông ta căn bản không ai mắc chứng bệnh này mới phải." Vương Tiểu Nhị sửng sốt, trong lòng chợt bồn chồn. Gần nửa năm rồi chưa gặp phải một tình huống quỷ dị như vậy, thật khiến cho cả bọn phải thận trọng cảnh giác. Không khí huyên náo, nhộn nhịp của đêm Giáng sinh chợt lắng xuống đến mức đáng sợ, cả ba người bọn họ trước đây đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ ma quái, mà bây giờ những chuyện đó cứ lần lượt hiện lên thật rõ rệt. "Đội phó Hồ...Trời tối thế này, đừng nói những lời quỷ dị như vậy a."- Tiểu Nhị run rẩy không ngừng. Hồ Diệp đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự Tiểu Nhị, hai người đồng loạt nhìn về phía Tư Đồ Bách mồm đang ngậm điếu thuốc lá, đầu ngửa ra sau, mắt thì híp lại không biết đang suy nghĩ gì. Hồ Diệp giơ tay cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi đến, sau khi nghe xong liền bổ sung: " Vừa rồi Mao Mẫn từ bệnh viện gọi tới, yêu cầu hủy bỏ việc báo án, toàn bộ đều là...hiểu lầm..." "Ừ..." Tư Đồ gật gật đầu, đem điếu thuốc trên miệng quẳng xuống đất dẫm nát, rồi nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh. "Bọn họ muốn như thế nào thì làm như thế đấy đi, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm thôi nào!" Nói xong mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính, như muốn thúc giục hai người bên ngoài mau lên xe. Hai người kia khẽ nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương có chút bất đắc dĩ nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành nhún vai mở cửa ngồi vào trong xe. Mãi cho đến khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu vực đó, Vương Tiểu Nhị ngồi ở hàng ghế sau rốt cục cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi nam nhân bên cạnh. "Đội phó...cái này là án tử hay là..." "Ừm..." Hồ Diệp gật đầu, bắt chước Tiểu Nhị thật nhỏ giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy được gì đó, có lẽ...phải gặp lại người kia rồi." *tiểu khu: trong đây có ý chỉ một khu dân cư. Mời các bạn đón đọc Thiên Triều Quỷ Sư của tác giả Mạc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Huyện Lệnh Rất Bận!
Huyện lệnh (Hách Liên Minh Kính): Ta đây rất bận, thực sự rất bận! Ngoài việc khám nghiệm tử thi để phá án còn phải đi theo bảo hộ Đại tiểu thư, bắt phi tặc cùng tấn công Hồng Liên giáo, ngươi nói xem ta có bận hay không? Đại tiểu thư (Mộ Dung Hi Nguyệt): Bổn tiểu thư ta đây tốt bụng lắm mới cho ngươi làm thủ hạ ở cái huyện nhỏ này, ngươi phải tu mấy kiếp mới được, vậy mà dám chê bổn tiểu thư đây vướng tay vướng chân! Phi tặc ( Sở Yên): Muốn bắt ta, vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không, trước hết học khinh công đi rồi hãy nói chuyện với ta. Giáo chủ (Hạ Lan Yên): Tiểu Kính Kính, làm một huyện lệnh nhỏ có gì tốt, không bằng theo tỷ đây, toàn bộ Hồng Liên giáo đều thuộc về ngươi. *** Ba năm sau --------- Màn đêm buông xuống, hôm nay là đêm không trăng, trong bầu trời đêm tối chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, vạn vật ngủ say, tất cả đều bao trùm trong màn đêm. Một đạo ngân quang phá vỡ đêm tối, chỉ nghe một tiếng thét trên mái hiên, một hắc y che mặt vai trái trúng ám khí, chân không vững suýt nữa ngã từ trên mái hiên xuống, theo bản năng quay lại phía sau. Một hắc y khác cũng che mặt thi triển khinh công đuổi sát tới, chẳng qua là một nửa mặt nạ hoàng kim trong màn đêm phá lệ chói mắt. "Trốn không thoát, quan ngân đâu?" Thanh âm lạnh lùng như cũ, lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm. Tên nam tử kia kêu Thảo Thượng Phi che mặt khinh thường cười một tiếng "A a, Thảo Thượng Phi ta bại trong tay Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử đại danh đỉnh đỉnh cũng coi là còn chút thể diện đi." Dứt lời rút phi tiêu trên vai ra, phong bế huyệt đạo cầm máu "Dầu gì cũng từng làm phi tặc lại không thể cho ta một con đường sống sao?" Nàng đuổi hắn suốt ba ngày, làm cho hắn không có cơ hội để xả hơi nữa. "Kim Yến Tử không nói tình cảm, chỉ nhận tối hậu thư. Lúc làm phi tặc chẳng qua là vì sở thích cá nhân, muốn lấy của người giàu giúp người hoạn nạn thôi." "Xem ra là không thương lượng được rồi." Thảo Thượng Phi cam chịu nói "Muốn nói cho ngươi biết quan ngân nơi nào cũng không phải là không thể, đáp ứng ta hủy bỏ lệnh truy nã, ta liền nói cho ngươi biết." "Đó là chuyện của quan phủ." Mời các bạn đón đọc Huyện Lệnh Rất Bận! của tác giả Tế Dương Phi Vũ.
Hồng Bài Thái Giám Tục
Bộ này là bộ tiếp theo của Hồng Bài Thái Giám với việc Lăng Giản cùng mấy phu nhân xuyên không từ Lam Hướng đến thời hiện đại. Một loạt các chuyện dở khóc,dở cười ở thời hiện đại đều diễn ra với gia đình hoàng gia này. Cuộc chạm trán giữ Lăng Giản và Khương Lạc – người yêu cũ ở thời hiện đại sẽ như thế nào?  Cung chủ Hứa Linh Nhược, người có gương mặt rất giống Khương Lạc sẽ nghĩ gì? Ngoài ra, Lăng Giản nhà ta còn thu thập thêm 2 vị phu nhân là Thiện Tuyết Nhu và Ngọc Linh Lung nữa nhe. Một người thì ôn nhu như là An Phi, còn 1 người thì siêu “đắc kỉ” như Nhị công chúa vậy. *** Từng đợt khoái cảm truyền đến theo động tác khiêu khích của Lăng Giản, Lam Ngữ Thần mê ly nhìn Lăng Giản vùi đầu trước ngực nàng, yên tâm giao tất cả cho nàng, tùy nàng chiếm lấy. Đôi mắt phủ một tầng hơi nước thật mỏng, hô hấp của Lam Ngữ Thần càng ngày càng nhanh, hai tay nắm sàng đan đến ứa cả mồi hôi. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Lăng Giản mấy năm trước. Khi đó, Lăng Giản mặc một bộ y phục thái giám có thể thấy khắp nơi trong cung, ngồi trên ghế đá ở ngự hoa viên ngửa đầu nhìn trời. Trên bàn đá bày khoai tây chiên rất thơm, cũng chính vì món ăn mới lạ chưa từng thấy qua này khiến Lam Ngữ Thần dừng bước, bước ngược về phía Lăng Giản. Trên người Lăng Giản có loại hương cỏ nhàn nhạt, dễ dàng chiếm lấy trái tim thiếu nữ của Lam Ngữ Thần. Đặc biệt lúc Lăng Giản nằm trên cỏ nhẹ nhàng ngâm nga những từ khúc nàng chưa từng nghe qua, trong ánh mắt Lam Ngữ Thần ngoại trừ trời đất rộng lớn, thì chỉ còn Lăng Giản đang thản nhiên ca hát. Thích nàng,không phải vì dáng vẻ tuấn mỹ của nàng, thích nàng chỉ vì phần khí tức mang đến cảm giác bình yên trên người nàng, thích nàng vì nàng đồng ý kiên nhẫn kể một số truyện xưa hoặc triền miên hoặc khắc cốt ghi tâm, thích nàng vì trong ánh mắt nàng vĩnh viễn mang theo sự cưng chìu mà người khác không có. Thích nàng chăm chú lúc ca hát, thích nàng thích vẻ dịu dàng trên mặt nàng, thích nàng vì nàng là Lăng Giản, là người nàng muốn có. Mời các bạn đón đọc Hồng Bài Thái Giám Tục của tác giả Nam Mệnh Vũ.
Thê Nô
Nhìn qua Đào Tư Di có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Xinh đẹp, có một công việc để làm và có một người chồng thành đạt, hết mực yêu thương mình, có lẽ cuộc sống của cô luôn là màu hồng như thế cho đến khi tiểu tam đưa xấp hình giường chiếu tay ba của chồng cô đến trước mặt. Thế là cuộc sống viên mãn của cô hoàn toàn sụp đổ. Khi Đào Tư Di quyết định li hôn thi đúng lúc gặp lại người em trai khác cha khác mẹ với mình Diệp Nam Tê, và người em trai đó lại kéo đến cho cô một người anh khác cha khác mẹ khác – Diệp Lan Trăn.  Điều làm Đào Tư Di hết nói nổi đó là người mà cô xem như em trai kia vậy mà lại có tình cảm đặc biệt không nên có với cô. Để đánh tan suy nghĩ của Diệp Nam Tê mà bất đắc dĩ Đào Tư Di lại phải bắt đầu một mối quan hệ không nên có với cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Lan Trăn. ***   Ở bên ngoài, Diệp Lan Trăn luôn giới thiệu Đào Tư Di là em họ mình, còn hết lòng giúp cô làm quen với nhiều thanh niên khác, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, khi giới thiệu anh hết nói người ta có nhiều bạn gái, lại nói người ta lợi dụng người yêu :v Lúc đầu Diệp Lan Trăn chỉ nhất thời có hứng thú với một cô gái thanh thuần cũng muốn dập tắt ý định của Diệp Nam Tê. Nhưng sau khi tống em trai vào quân đội xong là bắt đầu dây dưa với “em họ” luôn. Diệp Lan Trăn sủng cô, che chở cho cô, giúp cô cắt đứt hoàn toàn với người chồng cũ phong lưu, quan tâm cha mẹ cô… nhưng hết thảy anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Cho đến sau này khi tai nạn xảy xa dẫn đến việc Đào Tư Di bị di chứng …có thể mất đi khả năng làm mẹ, lúc này Diệp Lan Trăn mới biết rằng, hơn ai hết anh muốn dùng cả đời cả che chở cho cô bởi vì anh yêu cô. Nhưng anh không biết rằng vết thương bị phản bội từ cuộc hôn nhân trước làm cô ít nhiều mất lòng tin vào sự chung thủy, chính vì vậy khi nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác, Đào Tư Di như cảm thấy vết thương lòng lần nũa rách toạc ra. Vì sao anh không gọi điện giải thích? Đào Tư Di sẽ đối mặt chuyện này như thế nào? Người phụ nữ Diệp Lan Trăn ôm vào lòng là ai? Những bí mật của thế hệ trước, thế này này liệu có dần được tháo gỡ? Nam nữ chính truyện này đều không sạch, có lẽ với ai cuồng sạch thì sẽ thấy đây là khuyết điểm lớn, nhưng bù lại độ sủng-sắc thì miễn bàn, đảm bảo sẽ thỏa lòng mong ước của các bạn. Nam chính cực sủng nữ chính, đôi khi anh bá đạo, hay nói nữ chính là đầu heo nhưng mạnh miệng thế thôi, vẫn bị vợ đè đầu cưỡi cổ như thường. Nữ chính truyện này cá nhân mình thấy không mấy nổi bật, được cái điềm đạm, khá dứt khoát với chuyện cũ, không dây dưa. Truyện có yếu tố tiểu tam, nam phụ nhưng cũng không tô đậm lắm, vừa đủ kích thích tình tiết. Nội dung tuy không quá mới mẻ, nhưng được tác giả dẫn dắt khá hài hòa, ai yêu hay thích sủng-sắc và nam chính thê nô thì sẽ không hối hận khi nhảy hố này đâu. --------------- Review by Hôn Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hiện tại việc Diệp Lan Trăm chính là hết bận chuyện của công ty, sớm sớm về nhà, cùng cô dâu nhỏ của anh chơi đùa với cục cưng. Hành động này của anh làm cho nhiều anh em tốt ở Bắc Kinh đều khinh bỉ lợi hại, cục cưng còn chưa đi ra mà anh đã chơi đùa rồi, cậu cả nhà họ Diệp thật có bản lĩnh, quả thực như thần nhân tu tiên nha! Mỗi khi nghe được câu này, Diệp Lan Trăn cũng không gấp, cũng không giận, chỉ là dào dạt đắc ý nhìn bọn họ, miễn cưỡng nói một câu. Đố kị thì cứ nói, đừng ăn không được nho thì nói nho xanh. Haizz….. nghe lời này rồi lại nhìn nét mặt kia của Diệp Lan Trăn, đám anh em ở Bắc Kinh hiếu kỳ vô cùng, bọn họ thực sự muốn xem có đứa nhỏ trong bụng thì vui đùa thế nào. Có điều cũng có tý chanh chua, ngăn cách giữa đàn ông và đàn bà không phải còn có một cái thông đạo sao, thông qua được là với tới rồi. Miệng mấy anh chàng này thật như dát vàng, bọn anh vừa thốt ra lời này xong, Diệp Lan Trăn liền đen mặt, trăm lần đều linh, chẳng qua vẻ mặt anh không phải tức giận, mà là hậm hực. Thật giống như chèn ép cơn tức không có chỗ phát tiết. Bọn họ nào biết, lời này thật đúng là động vào tâm khảm của Diệp Lan Trăn, anh thật muốn đi giao lưu một chút, nhưng dùng mọi cách thử vẫn không có cơ hội. Dù chết cũng phải lôi kéo tay vợ thỏa mãn bản thân một phen. Nói đi nói lại, không phải đều nói qua thời gian an thai, thỉnh thoảng làm nhẹ nhàng vài lần là có thể. Nhưng Đào Tư Di đã từng bị thương tổn, sau khi được bác sĩ kiểm tra, đều nói tình trạng hai mẹ con rất tốt, kết quả vừa ra lập tức làm cho Diệp Lan Trăn tràn ngập chờ mong với cuộc sống. Khi anh nắm cơ hội hỏi chuyện kia, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, nói cơ thể đã từng chịu thương tổn, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Hàm nghĩa cẩn thận này không cần nói rõ, Diệp Lan Trăn là người thông minh, anh đương nhiên rõ ràng ý tứ gì. Cho nên nghe đám bạn trêu chọc mình, anh liền áp lực, áp lực lợi hại. Vì đứa nhỏ, anh nhịn, việc này dẫn đến một hiện tượng quái dị, Đào Tư Di phát hiện giờ Diệp Lan Trăn rất thích xem phim hoạt hình. Nói ra tên phim, ai cũng không tin, là ‘Ninja rùa’. Mời các bạn đón đọc Thê Nô của tác giả Hiểu Rõ Là Ta.
Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Tần đại công tử luận nhan sắc có nhan sắc, luận bối cảnh có bối cảnh thế nhưng vẫn cứ “ế” vợ. Bởi vì người ta đồn nhau rằng Tần Qua có bệnh, còn là bệnh tâm thần, lúc phát bệnh vô cùng đáng sợ, còn có khuynh hướng bạo lực. Thế nên dù nhà họ Tần giàu có thế nào cũng không có nhà nào trong giới thượng lưu này chịu gả con gái qua. Người trước có câu, không có việc gì khó, chỉ sợ không có tiền. Nếu đã không thể dùng quan hệ để hỏi vợ, vậy thì dùng tiền mua. Nhà họ Tần cái gì cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiền, mà đối tượng được chọn để giao dịch là Ngô thị đang đứng trên bờ vực phá sản. Vốn dĩ vị trí “con dâu cả” đã định là vị tiểu thư Ngô Chi Chi kia. Thế nhưng giữa đường lại nhảy ra sai số mang tên Ngô Đồng, càng trùng hợp hơn là Tần đại công tử lại thấy cái “sai số” này rất hợp mắt, vì thế liền ngang ngược chỉ định Ngô Đồng làm cô dâu. Từ một “người qua đường" đáng thương đi cầu người bỗng chốc trở thành “nữ chính” thực khiến Ngô Đồng muốn khóc. Bởi vì: *** Mẹ chồng tương lai nói với cô chồng cô có bệnh. Em chồng tương lai nói hàng đã nhận, không thể trả. Chú hai cô thì ngấm ngầm ám chỉ rằng muốn cứu em trai thì mau kết hôn, tốt nhất là phải giữ chặt cọc hôn nhân này. Bác sĩ tâm lý của Tần Qua lại khuyên rằng “chồng cô cần phải dỗ dành”. Vì thế, cuộc sống sau khi kết hôn của Ngô Đồng chính là mỗi ngày “dỗ dành ông xã, dỗ dành ông xã và dỗ dành ông xã…” *** Ngô Đồng là cô cháu gái “không thân” của giám đốc Ngô. Bởi vì chữa bệnh cho em trai mà phải mặt dày bám theo ông chú để cầu tình. Không ngờ chưa kịp gặp được người cần gặp đã đụng phải Tần Qua, hay nói đúng hơn là chạm trán cậu con trai “hờ” của Tần đại thiếu.  Cuộc gặp gỡ này sẽ chỉ là một sự tình cờ nếu nhà họ Tần không gấp rút muốn tìm con dâu, còn Ngô gia lại không thể không gả. Giống như sự sắp đặt của định mệnh hay bởi vì một sợi nhân duyên đã kết, trong số hai vị Ngô tiểu thư, Tần Qua lại chọn Ngô Đồng.  Và thế là bọn họ kết hôn… Ngô Đồng biết Tần Qua có bệnh, chính anh cũng không phủ nhận điều ấy. Nhưng mạng của em trai cô, nếu không có cuộc hôn nhân này, thì không thể cứu. Thế nên bất kể người đàn ông cô lấy có ra sao, cô cũng sẽ chấp nhận, không oán không hối mà bước vào cuộc hôn nhân với người đó.  Ngô Đồng là cô gái trưởng thành, có suy nghĩ, có chính kiến. Cô hiểu rõ Tần Qua là nguyên nhân gián tiếp để em trai cô được sống. Thế nên dù biết anh có bệnh, cô vẫn sẵn sàng sống với anh, chăm sóc anh, ở bên anh, cùng anh nghiêm túc xây dựng gia đình của bọn họ.  Ngô Đồng xuất thân từ gia đình gia giáo, thế nên tính cách cô dịu dàng, uyển chuyển, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều mang phong vận của nữ sĩ. Có lẽ, chính bởi một Ngô Đồng dịu dàng như thế mới có thể xoa dịu Tần Qua, khiến anh vượt qua được nỗi ám ảnh của quá khứ, mới là bến đỗ bình yên để chú “Husky” nóng nảy yên tâm sưởi nắng. Tần đại thiếu gia Tần Qua là một quân nhân giải ngũ mắc chứng PTSD - một loại rối loạn tâm lý gây ra bởi các chết của các đồng đội trong khi thực hiện nhiệm vụ. Mặc dù trải qua hai năm điều trị, Tần Qua đã gần như hồi phục, thế nhưng vẫn dễ dàng nóng nảy, thích chiếm hữu, còn có khuynh hướng bạo lực.  Để hồi phục triệt để, bác sĩ khuyên Tần Qua nên kết hôn, mà đối với anh, lấy ai cũng không quan trọng, chỉ cần người đó có thể đối xử tốt với Phi Phi. Thế nên, anh chọn Ngô Đồng. Bởi cô gái đó cười lên rất dịu dàng, còn có thể khiến cậu con trai hờ của anh nhìn lâu thêm một chút.  Vậy nên bọn họ kết hôn… Tần Qua dù đã giải ngũ, nhưng bản tính nhà lính đã ăn sâu vào máu thì không hề thay đổi. Dù ngang ngược chỉ định Ngô Đồng làm cô dâu, nhưng cuối cùng anh cũng không phải kẻ tiểu nhân hay ép buộc. Anh nói cho cô biết anh có bệnh, còn đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý của anh để hiểu rõ. Anh cho cô cơ hội lựa chọn, cho cô cơ hội hối hận. Bởi vì xét cho cùng, dù là một cuộc hôn nhân mua bán, dù không có tình cảm, anh vẫn nghiêm túc muốn cùng cô đi đến cuối đời. Tần Qua giống như một chú Husky to xác, vừa ngáo vừa láo lại thích nhây. Bởi vì có bệnh nên tính tình anh dễ nóng nảy, nhưng đối với người nhà vẫn là thật lòng quan tâm, đối với cô gái của mình càng thêm bảo vệ. Trong mắt người ngoài, anh là một “lão quân nhân” ngang ngược thô lỗ, nhưng trước mặt Ngô Đồng anh chỉ là một chú cún ngốc, dễ xúc động, thích được dỗ dành. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, tớ còn khá thích soái ca Tần Hoài - em trai nam chính. Tần Hoài là một người đàn ông đĩnh đạc, trưởng thành lại rất quan tâm anh cả. Không giống như Tần Qua ngang ngược, tùy hứng, Tần Hoài tự buộc mình trong trách nhiệm, đến mức mang cả tình cảm ra để kinh doanh. May mắn Tần Hoài còn có một người anh trai, tuy thô lỗ nhưng lại rất thật lòng, kéo anh lại đúng lúc. Tớ cũng thích anh “người yêu cũ” của nữ chính. Anh này sau khi chia tay thì cảm thấy có lỗi với nữ chính nên ý định muốn quay về để bù đắp. Thế nhưng, anh về đến nơi thì người ta đã đi lấy chồng rồi. Thực ra thì sau khi chia tay, tình cảm đều đã chẳng còn, chẳng qua lúc trước vội vã kết thúc, khiến anh này thấy có lỗi, nên muốn chăm sóc Ngô Đồng thêm một chút. Anh nam phụ này rất là đáng yêu, đánh không lại chồng người ta nhưng cứ thích lắc lư trước mặt Tần Qua trêu tức, khiến Tần cún không ít lần ăn giấm chua. Cuối cùng là cậu con trai hờ Phi Phi của Tần Qua. Phi Phi là con trai của đồng đội đã mất của Tần Qua. Cậu bé mắc bệnh tự bế sau một tai nạn và được đưa đến nhà họ Tần nuôi nấng. Đối với Tần Qua, Phi Phi là lý do để anh chịu phối hợp điều trị, là trách nhiệm để anh sống tiếp.  Vì thế, Phi Phi cực kỳ quan trọng với Tần Qua. Chính Phi Phi là cầu nối của Tần Qua và Ngô Đồng, cũng là thanh niên chuyên nghe Tần Qua tự biên tự diễn, tự hỏi tự trả lời 360 câu hỏi lấy lòng vợ.  “Ông xã phải được dỗ dành” là một câu chuyện đơn giản, phát đường là chính, ngược cẩu độc thân là chủ yếu. Tình tiết truyện đơn giản, không có tiểu tam, tiểu tứ, toàn bộ xoay quanh câu chuyện “dỗ” vợ của chú cún to xác Tần Qua. Nếu bạn muốn biết làm sao để Tần cún nóng nảy chinh phục vợ, làm sao để Ngô Đồng dỗ dành ông xã mỗi ngày thì nhảy hố nhé.  _________ Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng công ty quản lý bất động sản Quân Hào. Phòng họp. Hôm nay là ngày các giám đốc chi nhánh tiểu khu chung cư về tổng công ty họp để báo cáo tình hình hoạt động của tiểu khu mình quản lý. Tần lão đại Tổng giám đốc Tần ngồi phía trên, nghe từng người, từng người đứng thẳng tắp, dõng dạc báo cáo tình hình doanh thu của tiểu khu mình quản lý. Hình thức báo cáo này cùng với việc báo cáo trong quân đội cũng không có sự khác biệt lắm, có thể nóiđây là một nét đặc sắc của công ty Quân Hào. “Tiểu khu bất động sản Lam Hải của chúng ta tháng này chỉ số an toàn đạt tiêu chuẩn, hiệu suất khen ngợi là 98.75%, bên cạnh đó …” “Tút tút tút …” một loạt âm thanh báo động cắt ngang lời báo cáo của người phụ trách tiểu khu Lam Hải, mọi người cực kỳ ăn ý nhìn về phía Tần lão đại. Chỉ thấy Tổng Giám đốc Tần nhăn mày lại, nhìn đồng hồ điện tử trêntay mình một chút rồi đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài. “Mau, mau, đến nhìn xem lần này được bao nhiêu mét.” đã bị phân đến tiểu khu mới một mình đảm đương nhiệm vụ mới, Tiểu Tống chỉ có thể đẩy đẩy bạn nối khố Đại Hữu của mình. Đại Hữu lấy bộ đàm ra hỏi “Mau báo vị trí của công chúa.” “Trước cửa của công viên tòa nhà chính.” Trong bộ đàm truyền đến vị trí báo cáo. “Năm mươi mét.” một người phụ trách một tiểu khu khác nói to. Từ phòng họp đến trước cửa công viên toà nhà chính là khoảng năm mươi mét, nhưng bọn họ đều sẽ rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư. Mời các bạn đón đọc Ông Xã Phải Được Dỗ Dành của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.