Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Gian Hoa Nở - Tô Lạc

Khi còn nhỏ, họ là thanh mai trúc mã… Thời gian trôi qua, khoảng cách về địa lý…khiến họ dần xa nhau và rồi mất liên lạc. Nhiều năm sau gặp lại, chàng hữu ý khi vẫn ôm ấp trong tim mình hình bóng của cô nàng Chu Tiểu Viên nhưng nàng lại vô tình vì đã không còn nhận ra Thang Hi Hàn của thời ấu thơ. Liệu tình yêu có quay trở lại? Liệu những kí ức đơn phương có khiến chàng giữ mãi trong lòng những cảm xúc nguyên vẹn về nàng? Cô nàng Chu Tiểu Viên chưa-bao-giờ-có-bạn-trai, trong một lần đi xem mặt, tình cờ gặp lại người bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ - Thang Hi Hàn. Điều kì lạ là cô không hề nhận ra người bạn ấy. Nhưng trong cô, dường như có một điều đó đã nảy nở. Cô nhận ra mình đã yêu Thang Hi Hàn. Thang Hi Hàn – một người con trai từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm người thân, người luôn luôn “bị” Chu Tiểu Viên bắt nạt hồi bé, nhưng anh không hề lấy đó làm điều khó chịu, ngược lại, anh cảm nhận được, mình đang tồn tại, mình vẫn được mọi người biết đến và quan tâm. Sau một thời gian sống gần nhà Tiểu Viên, gia đình anh chuyển đi, gia đình Tiểu Viên cũng không còn ở nơi cũ. Trong một lần anh bị ông bắt đi xem mặt, khi nghe thấy cái tên “Chu Tiểu Viên”, anh rất tò mò và muốn đi xem thử, người tên Chu Tiểu Viên ấy có phải là cô bạn Chu Tiểu Viên ngày nhỏ không. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra chính là cô. Anh dần cảm mến sự ngây thơ và thuần khiết của cô. Tình cảm của hai người như một chồi non, đâm sâu bám rễ vào lòng đất. Do một sự cố xảy ra, bọn họ đã chuyển đến sống gần nhà nhau. Và rồi… Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnh phúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽ nào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao? Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâu có ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em… Anh làm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cười hồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúng ta trước kia, nếu như em chẳng hề quan tâm đến chúng ta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảo anh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em? *** Lời tựa Vẫn còn nhớ như in về một thời thơ ấu, anh hay nói chuyện, em thích cười. Thời gian như nước chảy, mang tuổi thanh xuân về một nơi xa mãi. Câu nói “Anh yêu em” đã bao lần muốn thốt lên mà chẳng dám mở lời, đến hôm nay mới được nói cùng em… Nếu anh biết rằng có một ngày mình sẽ yêu em đến vậy, anh nhất định không để cho thanh mai là em rời xa trúc mã là anh. Bạn đã bao giờ thưởng thức trà chưa? Nhấc tách trà lên, từ từ cảm nhận mùi thơm dịu dàng của trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để cho nước trà tan trong miệng, và cuối cùng, một vị ngọt thanh tao nhưng sâu đậm sẽ đọng lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi dịch xong cuốn tiểu thuyết này. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều tình tiết hồi hộp, gay cấn, nhưng khi đọc xong, dường như một vị ngọt da diết cứ phảng phất đâu đây. Hy vọng, sau khi gấp cuốn sách nhỏ này lại, đặt nó xuống, bạn sẽ khẽ nhắm mắt, để cho vị ngọt ấy dần dần lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể mình, và cảm nhận… Khi tôi đặt dấu chấm câu cuối cùng cho bản dịch cuốn tiểu thuyết bạn đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn status mà mình đã viết trên facebook: “Không hiểu sao, tôi luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng số phận rồi cũng sẽ đưa những người yêu nhau trở về bên nhau theo những cách khó hiểu và phi lý nhất.” Đúng vậy, vì Trái Đất tròn nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau. Chỉ cần bạn có niềm tin, và trái tim hai người vẫn luôn hướng về nhau, thì sẽ có một ngày, bạn được hạnh phúc! Tình yêu giản dị như thế đấy, mà sao cứ khiến con người ta bồi hồi mãi không thôi… Phạm Minh Tuấn *** Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi. Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay. Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến người khác phải điên đầu chứ nhỉ? Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?” Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý nghĩa hay thế còn gì?” [1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và “sinh tài” có âm đọc gần giống nhau. Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai tây hay hành gì đó?” Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc, đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt, phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!” Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!” Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-! Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hoa Nở của tác giả Tô Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thâm Thâm Lam
Thâm Thâm Lam: xanh sâu thẵm (cái này là dựa vào tính cách của Trạch Viễn) Diễm Diễm Đồng: đỏ rực rỡ (cái này là dựa vào tính cách của Tiếu Tiếu) *** Ồ, ngẫm lại thì hình như mình chưa đọc qua tác phẩm nào của Hốt Nhiên Chi Gian. Là vô cùng thích tựa đề của truyện nên nhào vào. “Thâm thâm lam” – xanh thăm thẳm, sâu tựa biển, nhìn tựa như rất lạnh có khi lại rất ấm. Đọc tiêu đề truyện là nghĩ ngay đến, à ha, chắc lại nói về chàng nam chính, lại thêm 1 ngữ hay ngoài cụm từ “Nhân nùng như mực, vị đạm như trà” của DLVT đây. Ồ, thì đúng là “Thâm thâm lam” nói về nam chính thật, Bùi Trạch Viễn. Lại có thêm “Diễm diễm hồng” nói về nữ chính, Đinh Tiếu Tiếu. Hây dà, tên thì rõ hay, mà truyện thì đến nản. Đầu tiên, là nhân sinh quan của mình, trong thế giới này, dù là đời thực hay là ngôn tình hay là thế giới siêu thực nào đó con người căn bản là bình đẳng. Thế thì trái tim của 1 người, danh dự của 1 người, của ai thì cũng đáng trân trọng như ai. Đặc biệt, tình cảm của 1 người là thứ vô giá, không phải để mua bán, chẳng phải để đổi chắc, càng chắc chắn không phải để chơi đùa. Nền tảng dệt nên cái truyện cẩu huyết này đi ngược hẳn với nhân sinh quan của mình. Vậy thì xin lỗi, để mình 1 lần ném đá nhiệt tình vào nó. Đinh Tiếu Tiếu quả là nữ chính dở hơi, ích kỷ và độc ác đến bệnh hoạn. Cô ta là ai mà tự cho mình thanh cao, à là cô xinh đẹp, cô có gia thế thế nên nghiễm nhiên cô cho rằng chỉ cần cô muốn thì đàn ông sẽ quỳ phục dưới chân cô. Tiếu Tiếu tiếp cận Trạch Viễn trên cơ sở suy nghĩ vô cùng ấu trĩ và nhảm nhí, 1 lần gặp trên xe bus chỉ là vì người đàn ông này chuyên chú chăm sóc cho bạn gái của anh ấy mà cô ta tức giận, cô ta cho rằng anh là loại đàn ông giả tạo khi không liếc cô ta lấy 1 lần khi cô ta cố tình dựa người lẳng lơ với anh. Xin lỗi nhé, cô cao đẹp cái nỗi gì, chẳng phải là thứ phụ nữ dễ dãi dùng thân xác mình câu dẫn đàn ông hay sao. Đã vậy, nực cười hơn, Tiếu Tiếu không biết xấu hổ, còn vạch cả 1 kế hoạch câu dụ Trạch Viễn từ nhà đến công ty, vừa câu dụ vừa tỏ ra đáng thương khi phát hiện mình yêu anh ta. Đúng là tự diễn tự huyễn. Ok, nếu việc tiếp theo Hốt Nhiên Chi Gian, tiếp tục viết về 1 Trạch Viễn “thâm thâm lam”, chính trực, thâm trầm, dù có chút dao động cuối cùng cũng không đến với Tiếu Tiếu, mình cho rằng đó là câu chuyện hay. Cơ mà, anh ta dao động, rồi 2 người cư nhiên lừa dối người yêu, bạn thân để đến với nhau và vô sỉ hơn lại còn tự tô vẽ ra rằng đó là 1 tình yêu cao đẹp. Ha Ha, đáng thương thay cho dàn nhân vật phụ, người thì bị biến thành kẻ xấu để hợp thức hóa thứ tình yêu ích kỷ của 2 nhân vật chính, người thì được đưa lên bàn thờ của sự cao thượng để tán đồng. Hỡi ôi, thế giới thuộc về những kẻ đẹp, có điều kiện và ích kỷ. Mình không nói truyện luôn phải đẹp nhưng ít nhất với nhân sinh quan của mình, cái này thật vớ vẩn. Đã đọc với tốc độ thần kì & thấy lãng phí cuộc đời. Buồn. *** Cô tuyệt đối không tin, khuôn mặt nhã nhặn, điềm đạm của anh chắc chắn là đang giả vờ.Vất vả lắm mới cùng Điền Mật chen ra khỏi cái đám đông đang reo hò bát nháo kia, Đinh Tiếu Tiếu mới cảm thấy thoải mái được một chút, vừa rồi ở bên trong thật sự là không thể chịu được. Một mùa hè oi bức, cái nóng làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, hầu như không ai muốn tỉnh táo từ cái chỗ hỗn loạn này, càng muốn chìm đắm trong men rượu. Đinh Tiếu Tiếu mê muội, cảm thấy đầu lùng bùng như muốn nổ tung, liêu xiêu dựa vào người Điền Mật, một tay ôm lấy bả vai của cô, đem cả đầu khoát lên vai Điền Mật, ánh mắt mơ màng nhìn theo những chiếc xe đang chạy trên đường. Thật không chịu nổi, hôm nay bọn họ đều điên rồi, rót cho cô nhiều rượu như vậy, cô cảm thấy cả dạ dày như đang bị thiêu đốt, giống như uống vào cả tấn xăng vậy, nóng bỏng như lửa, thiêu đốt cả thân thể, tất cả lý trí đều không còn. Điền Mật vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu có khỏe không?”. Mặt khác lo lắng nhìn mấy chiếc taxi chạy qua mà không có chiếc nào còn trống. Đây là cái thời điểm gì, taxi lại có thể làm ăn tốt như vậy. Đinh Tiếu Tiếu miễn cưỡng ngẩng đầu, khóe môi còn lộ một tia cười nhạt, “A Mật, người đàn ông vừa rồi tên gì?”, lại dám đuổi theo đến trước cửa kéo cô đi, hừ, không còn muốn sống nữa à? “Hình như gọi là Lượng gì đó, làm như là bạn của Doãn Quân Tường vậy”, Điền Mật vừa giúp đỡ Tiếu Tiếu vừa suy nghĩ. “Hừ, ở trước mặt phụ nữ, bọn đàn ông không có một chút tình bạn đáng giá”. Tiếu Tiếu đưa cánh tay đặt lên vai Điền Mật, cười khẽ nói, “Phụ nữ trong lúc đó mới có tình bạn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đàn ông mà trở mặt, có đúng không?”. Hé ra khuôn mặt sắc sảo và rực rỡ mê hoặc nhìn Điền Mật, Điền Mật nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta ghen tị này chỉ mỉm cười gật đầu, “Chúng ta nhất định sẽ không vì đàn ông mà trở mặt”. Mặt Đinh Tiếu Tiếu tỏ ra hài lòng với Điền Mật, vui vẻ tiếp tục gục đầu xuống đất, liêu xiêu nhìn về phía ngã tư đường. Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng ở trước mặt các cô, trong xe đèn sáng đã đầy người, đều là những người bận rộn đi tuyến xe cuối về nhà. Tiếu Tiếu liếc mắt về phía cửa kính xe, không nhìn rõ lắm, đều là những khuôn mặt xa lạ, đột nhiên, ánh mắt cô từ từ tập trung không nhìn đi nơi khác. Đinh Tiếu Tiếu chậm rãi từ vai của Điền Mật nâng đầu lên, rồi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong qua cửa kính xe, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự thôi thúc. Cô khẽ nói với Điền Mật, “A Mật, mình muốn đi xe buýt”. Vừa dứt lời, cô đã đi tới cửa xe. Điền Mật bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Tiếu Tiếu loạng choạng đi lên xe. Điền Mật vội vàng đi theo, cô thật vất vả tìm nửa ngày mới lấy ra năm đồng tiền, không nhìn mà trực tiếp bỏ vào. Vội vàng đi đến toa hành khách phía dưới tìm, Tiếu Tiếu đâu? Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiếu Tiếu, cô đã chen tới toa hành khách phía dưới, vội vã đi đến chỗ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu một tay nắm vòng treo, cả người tựa lên cánh tay, lộ vẻ chống đỡ. Điền Mật qua tới, nhẹ nhàng ôm Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cậu ổn chứ? Dựa vào người mình đi”. Nói xong, đưa tay đem Tiếu Tiếu kéo lại, cho cô dựa vào người mình. Nhưng Tiếu Tiếu lại giống như vô tri vô giác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của Đường Mật, cả người vẫn tựa lên cánh tay đang nắm chặt vòng treo. Trên mặt hoàn toàn sa vào trạng thái mơ màng, Điền Mật để mặc cô, sợ động vào cô, làm cô không thoải mái. Nhìn thoáng qua một đôi tình nhân đang đứng bên cạnh Tiếu Tiếu, người đàn ông nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô gái, một tay nắm lấy thanh vịn, người nữ thoải mái dựa vào trong lòng người đàn ông đó. Điền Mật ở bên cạnh cười nhạt, lại có thể ở trong này biểu hiện sự lãng mạn. Tay vẫn đang giữ Tiếu Tiếu, sợ cô tỉnh lại sẽ ngã về một bên, vậy thì không tốt chút nào. Xe từ từ chuyển động, đung đưa theo xe, Tiếu Tiếu cảm thấy dạ dày càng khó chịu, rốt cuộc hôm nay đã uống bao nhiêu, tại sao đầu lại có cảm giác xây xẩm như vậy, cho dù đầu đang đặt lên cánh tay nhưng vẫn cảm thấy rất nặng. Thật sự muốn tìm một chỗ dựa, một vòng tay quá, bên người dần truyền đến một đợt hơi ấm, thân thể không tự chủ được khe khẽ dựa vào, cảm thấy da thịt trên cánh tay có một sự đụng chạm nóng bỏng. Tiếu Tiếu man mác cảm giác được hơi ấm từ bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy cô gái nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực người đàn ông kia, một tay anh nắm thanh vịn, tay kia nhẹ nhàng ôm cô gái. Tiếu Tiếu cảm thấy sự ấm áp này thật chói mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy oán giận khó hiểu, khao khát muốn giờ phút này cũng có được vòng tay ấm áp giống như vậy, lưu luyến rúc đầu vào cánh tay, thân người cũng càng thêm dựa vào một bên, càng ngày càng gần hơi ấm này, thật thoải mái, cảm giác giống như là có một cái giường ấm áp đang đợi cô. Tiếu Tiếu tham lam muốn có được nhiều hơn, thân thể càng ngày càng hướng lại gần hơi ấm đó, trên xe chen chúc cử động, vai chạm vai khó tránh khỏi thân thể có chút đụng chạm. Tiếu Tiếu cũng rất hưởng thụ loại không gian chật hẹp này, có thể làm cho cô càng tiếp cận được hơi ấm đó. Sự khó chịu trong dạ dày, trong đầu lúc nãy cũng giảm đi phần nào. Đinh Tiếu Tiếu nghiêng mặt dựa lên cánh tay, cảm nhận độ ấm tỏa ra từ người bên cạnh, thật thoải mái, thật muốn có thể mãi mãi dựa vào như vậy, loại cảm giác này làm cô cảm thấy yên tâm, an toàn. Thân thể càng ngày càng dồn sức nặng dựa vào sự ấm áp đó. Mắt mơ màng hạ xuống, được che hơn phân nửa dưới mái tóc, nhìn xuyên qua những sợi tóc, mơ hồ thấy nửa bên mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh, một khuôn mặt sáng sủa, ôn hòa, toát ra vẻ thản nhiên, tao nhã, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Anh ta dịu dàng đỡ cô gái ở trong lòng, tay ôm thắt lưng của cô, giữ cho cô không lắc lư theo chuyển động của xe, cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn xa xăm vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Tiếu Tiếu bất giác thấy ngơ ngác, một người đàn ông có vẻ lãnh đạm như vậy, cũng không quên cấp cho cô gái một vòng tay vững chắc tại không gian chật hẹp này. Tiếu Tiếu đột nhiên thấy ghen tỵ với cô gái kia, cô cũng muốn có một người đàn ông có thể dịu dàng ôm mình như vậy, mà không phải người luôn luôn chỉ muốn giữ chặt cô. Giờ phút này, cái ôm dịu dàng đó ở trong mắt cô rất chướng mắt, tại sao anh lại dịu dàng như vậy, đàn ông sao có thể quý trọng phụ nữ được như vậy. Người đàn ông này nhất định không phải là đàn ông, một chút khí phách của đàn ông đều không có. Hừ, cô thật sự không tin rằng khi đàn ông ôm phụ nữ thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bậy bạ. Trong lòng cay đắng, thân thể Tiếu Tiếu càng dồn lên cánh tay, cả người nghiêng sát dựa vào người anh, nhìn anh ta còn không lộ nguyên hình, tất cả con quạ trên thế giới đều đen, cô không tin là anh sẽ không có phản ứng. Tuy nhiên, thân thể của cô cứ dán chặt vào mà người đàn ông kia lại không có động tĩnh gì, tiếp tục dịu dàng ôm cô gái kia, ánh mắt cũng không hề dao động, yên lặng chịu sự dồn ép của cô, sự chật hẹp không có khe hở này làm cho cả không gian đều yên lặng. Anh không di động, không có phản ứng gì, cũng không quay đầu nhìn cô một cái, Tiếu Tiếu trong lòng cảm thấy lạc lõng, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại không có phản ứng? Cô đang dựa trên người anh mà anh không có cảm giác gì sao? Trong khi Tiếu Tiếu còn đang buồn bực thì xe đã dừng lại, âm thanh báo tới trạm vang lên, người đàn ông kia bỗng chuyển động, trong lòng khẽ gọi cô, ý bảo xuống xe. Người đàn ông đó cứ như vậy che chở cô gái kia đi xuống xe, không hề quay đầu lại, dần biến mất trước mắt Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn, thấy bóng dáng của anh ở phía trước cửa sổ chợt lóe, chậm rãi đi xa. Xe từ từ chuyển động, Tiếu Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ, lôi kéo Điền Mật, chen đến cửa sau xe, vỗ mạnh, “Mở cửa, mở cửa, còn có người muốn xuống”. Tài xế mắng cho một hồi, cuối cùng vẫn lèo nhèo không tình nguyện mở cửa lần nữa. Tiếu Tiếu lôi kéo Điền Mật đi xuống cửa, phía sau cửa xe đóng lại, lập tức chạy đi. Mời các bạn đón đọc Thâm Thâm Lam của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá, giá một lượng một tháng, ở một năm hết 12 lượng bạc. Thật sự là một ít tiền dư cũng không có. Bằng hữu cùng khoa thi nói, hàng xóm cách vách của ta được nhận bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng một năm, có thể qua đó tống tiền ăn cơm chùa! Ta nói, mơ à, cũng không nhìn xem hàng xóm của ta là ai, có thể để cho một tiểu bối như ta lợi dụng bừa bãi hay sao? *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt của tác giả Triệu Hi Chi.
Nếu Như Em Yêu Anh
Nếu như em yêu anh thì chỉ cần anh sống tại nơi đó khỏe mạnh, bình an, để anh biết rằng tình yêu của em không phải là gánh nặng trên đôi vai anh, em chỉ cần thấy anh là...đủ. Nếu em yêu anh, ngắm nhìn anh hạnh phúc...em sẽ theo đuổi anh theo cách riêng của em. Trích đoạn:  "Thái Dương, nhà em ở đâu?" "Nơi có những áng mây, rất cao, chỉ cần một cơn gió thổi, liền tan tác" Cô khẽ nhắm mắt trả lời. ---- "Thái Dương, ai là Khổng Bồi?" Đầu óc mông lung giữa cơn say, Thái Dương đã đáp lời: "Tôi không phải thái dương, thái dương chính là Khổng Bồi. Tôi là hướng dương theo dõi mặt trời. Trời tối rồi, thái dương cũng khuất núi, tôi chẳng tìm thấy đường về?" ---- Tiểu Mỹ cất lời: "Màu cam là màu của thái dương, màu lam là nhà của thái dương. Nhà của mặt trời chính là bầu trời, màu lam" Thái Dương giật mình, nhà của thái dương chính là bầu trời màu lam... Khổng Bồi chính là thích màu lam, cho nên anh muốn cho thái dương một nơi chốn vĩnh viễn là nhà. ---- Khổng Bồi ôn hòa chậm nói: "Thái Dương là trái tim, đập trung bình mười vạn lần một ngày, dùng hai ngàn gallon máu mang đi khắp các huyết mạch dài hơn sáu vạn dặm Anh trong cơ thể, nuôi sống từng tế bào, tim ngừng đập sự sống cũng chẳng còn" "Khi tình yêu đã phai tàn, tóc mai đã trắng xóa, chân bước khập khiễng, Thái Dương sẽ dần tàn úa. Tớ đã yêu cô ấy như vậy thì sao có thể dưng lên một cái lồng để giam giữ cô ấy. Nhìn cô ấy vô lo vô nghĩ, ít nhất tớ còn có thể thở được, có thể vì cô ấy mà buồn mà vui" ---- "Em mệt mỏi quá, có lẽ "đại sinh đại diệt" mới có thể "bất sinh bất diệt", vì vậy em quyết định ra đi" Hy vọng kiếp sau sẽ được gặp lại anh, cùng nhau sống chết, nắm tay nhau đến bạc đầu răng long" Cảm ơn anh đã nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy. Thái Dương tuyệt bút" Editor: Đây là một truyện cũ từ năm 2008. So với thời điểm đó đây là một truyện hay, và bây giờ cũng hay như vậy. Truyện gắn nhãn ngược tâm nhưng các bạn thích ngọt đừng sợ, vì tất cả các nhân vật đều là những người rất hiểu chuyện. Trong lòng, trong mắt họ chỉ có đối phương, không người thứ ba nào có thể len vào. Ngược chẳng qua vì họ quá nghĩ cho nhau mà thôi, nên có thể xem như ‘sủng’ trá hình vậy. Editor cũng là người sợ những cái ngược vô duyên vô cớ. Nên các bạn yên tâm nha. *** Bạn Tũn Còi, editor, giới thiệu rằng đây là bộ truyện được viết năm 2008, vào thời điểm đó nó là một bộ truyện hay, và ngay cả bây giờ vẫn vậy. Mình đồng ý! Một chuyện tình đẹp nhưng buồn về hai trái tim cách nhau 18 năm tuổi trẻ. “Chàng sinh ta chưa sinh Ta sinh chàng đã già Ta xa chàng chân trời  Chàng cách ta góc bể”   Đây chính là câu chuyện mình luôn tưởng tượng khi nghĩ về những mối tình ngăn cách bởi tuổi tác. Khổng Bồi gặp Thái Dương năm cô 10 tuổi, năm anh 28 tuổi. Anh là em trai của cha dượng cô, sau khi cha dượng và mẹ bị chính cha đẻ cô giết hại, Thái Dương được Khổng Bồi đưa về nuôi nấng. Trong lòng Khổng Bồi, cô là con gái ngoan của anh. Anh nuôi cô, yêu chiều cô, dạy dỗ cô như con gái mình. Kể cả khi gặp mặt uống rượu với anh em chiến hữu, câu chuyện quen thuộc của anh chỉ xoay quanh “Thái Dương nhà mình”: Thái Dương nhà mình học rất giỏi, Thái Dương nhà mình nấu cơm rất ngon, Thái Dương đạt giải thưởng, Thái Dương bị ốm, Thái Dương khỏi bệnh rồi… tưởng như anh sẽ mãi ngờ nghệch bao bọc cô dưới đôi cánh người cha, cho đến một ngày năm cô 17 tuổi, anh phát hiện Thái Dương cần tình yêu của mẹ, anh muốn kết hôn, tìm mẹ cho cô. 17 tuổi, đang thời nông nổi bồng bột nhất, người cô yêu nhiều năm muốn kết hôn, lại thêm tác động từ chuyện buồn của bạn thân. Thái Dương uống thuốc ngủ tự tử, để lại cho Khổng Bồi một bức thư tuyệt mệnh. “Hy vọng có kiếp sau, hy vọng được gặp lại anh, hy vọng cùng anh hẹn thề, sống chết bên nhau, nắm lấy tay người, răng long đầu bạc.” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đọc thư, lần đầu, trước mặt đồng nghiệp, trước mặt bạn bè, khóc chết lặng. Đời người như mộng. Câu này nghe rất nhiều lần nhưng đến khi đọc truyện này mình mới cảm thấy thấu hiểu đôi chút. Những năm tháng bình yên, chúng ta sống như những người mộng du, hư hư ảo ảo, chẳng hay từ sâu thẳm trái tim, điều mong ước nhất là gì, người quan trọng nhất là ai? Vào giờ phút gần như vuột mất cô, anh mới nhận ra mình yêu thương cô đến nhường nào. Không phải tình cha con, không phải ân dưỡng dục, là tình yêu đơn thuần của người đàn ông dành cho người phụ nữ. Ấy nhưng anh ghê tởm mình, anh phỉ nhổ mình vì đã yêu chính đứa bé một tay nuôi lớn. Khương Bồi lo, anh lo Xã hội sẽ nhìn nhận cô ra sao đây? Người đời sẽ khinh bỉ cô thế nào đây? Luật pháp sẽ kìm cặp nhường nào, anh bây giờ vẫn đang là người giám hộ của cô. Khổng Bồi yêu, một tình yêu dằn vặt. Anh cứ như gần như xa, như mơ như thực với Thái Dương thêm 9 năm nữa. 9 năm, Thái Dương trổ mã, là một cô luật sư thông minh xinh đẹp, học được cách vì người vì mình, thứ không đổi, chính là trái tim trong lồng ngực cô vẫn luôn dịu dàng đập vì anh, người chú không chung huyết thống. Thái Dương nói, cô không phải thái dương, Khổng Bồi mới là thái dương, anh là mặt trời còn cô là đóa hướng dương. Trời tối, mặt trời lặn, cô bơ vơ chẳng biết đường về. Truyện không dài, 20 chương, văn phong mượt mà nhưng buồn ủ ê. Nhiều lúc đọc mình thấy bất lực với tình cảm của Khổng Bồi lắm! Mình tự hỏi yêu thôi sao dằn vặt nhau nhiều đến thế. Nhưng Khổng Bồi người đàn ông này, trầm ổn, chín chắn, dịu dàng, chu toàn, chính vì thế nên anh luôn nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ từ khi Thái Dương còn là một cô học sinh 17 tuổi đến khi cô trở thành nữ luật sư 26 tuổi Anh nghĩ từ năm mình còn là người đàn ông hoàng kim hơn ba mươi tuổi đến năm anh 44 tuổi, vành tóc mai đã bạc, dấu vết thời gian để lại. Anh nghĩ trọn 9 năm. Anh lo sợ. Anh sợ tiến tới, anh sẽ trở thành lồng giam cánh bay của cô. Anh sợ khi anh chân mỏi, già nua bệnh tật, cô đương tuổi xuân phơi phới. Thế nhưng khi Thái Dương hỏi, anh có muốn cô kết hôn với người khác không, Anh trả lời không, không yêu, đừng kết hôn. Anh mâu thuẫn là thế! Vừa yêu vừa lo, vừa dịu dàng lại cố phải tỏ ra xa cách, vừa nhớ thương lại không dám lại gần. Tình yêu ngăn cách 18 năm, sao mà khổ quá! Khi anh đứng trước mặt cô, nói ba tiếng “Anh yêu em”. Ba chữ này không tiểu thuyết tình cảm nào không nhắc tới. Lời tỏ tình không hoa mỹ, không dài dòng, nhưng lại khiến người đọc buốt tim gan. Một lời “anh yêu em” gói gọn ngày ngày tháng tháng yêu trong đau khổ. Một lời “anh yêu em” kèm theo câu nói “kiếp này chúng ta chỉ có duyên phận cha con” 15 năm sớm chiều bên nhau là 15 năm anh cho cô một mái nhà. 15 năm bầu bạn là 15 năm anh đứng tên dưới vai trò người giám hộ hợp pháp của cô. 15 năm anh yêu màu xanh, là vì Thái Dương, vì bầu trời xanh là nhà của mặt trời, anh yêu màu xanh, anh cho cô một gia đình Vĩnh viễn. 9 năm như xa như gần, là thời gian dày vò cả hai. 18 năm cách trở, bùi ngùi xen lẫn tiếng thở dài. “Nếu như em yêu anh, Chỉ cần biết anh đang ở nơi đó, biết anh được khỏe mạnh bình yên, biết tình yêu của em không trút thêm gánh nặng lên đôi vai anh, biết vẫn còn được nhìn thấy anh… là đủ. Nếu như em yêu anh, em sẽ dõi nhìn anh hạnh phúc… có anh theo cách của riêng em” 30-09-2017 Cúnnn - quyencunsk10.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Nếu Như Em Yêu Anh của tác giả Bố Lạc.