Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phía Tây Không Có Gì Lạ

Erich Maria Remarque (1898-1970) đã phục vụ trong Thế chiến thứ nhất và đã bị thương tất cả năm lần. Những hình ảnh ghê rợn của cuộc chiến trong giao thông hào đã để lại những vết sẹo không phai mờ trong tâm trí Remarque nên ông cố xua đuổi những bóng ma đó qua các sáng tác văn học. “Phía Tây không có gì lạ” là tác phẩm hay nhất của ông dù chín tác phẩm khác ông cũng viết về những đau đớn, khổ cực trong chiến tranh. “Phía Tây không có gì lạ" là câu chuyện về Pôn Baomơ, một người lính Đức trẻ, xung phong vào quân đội vì Căntôrec, vị giáo sư của anh, đã thuyết phục cả lớp tham gia quân đội để làm cho nước Đức được vẻ vang. Sau một thời kỳ huấn luyện gian khổ dưới quyền của Himmenxtôt, một phu trạm, Baomơ và các bạn ra tiền tuyến. Dù được vẽ vời trong nhà trường với những hình ảnh huy hoàng của các anh hùng, Baomơ nhanh chóng nhận thức được rằng những chiến hào đầy máu của Mặt trận phía Tây là một sa lầy của những khổ đau và chết chóc. Ngay khi những quả đạn pháo đầu tiên nổ tung trong bùn lầy, Baomơ và các bạn thấy rằng tất cả những người ở lại nhà đều dối trá: chiến tranh không phải là một thay đổi vinh quang, chiến tranh không làm cho các cậu con trai trưởng thành mà nó hủy diệt một cách có hệ thống tất cả những ai khỏe mạnh và lịch sự. Tất cả các bạn của Baomơ đều chết, bị thương, hoặc đào ngũ. Pôn Baomơ bắt đầu tự vấn về cuộc đời mình và băn khoăn không biết mình có sống sót được sau cuộc chiến hay thậm chí có sống được trong một thế giới không có chiến tranh hay không. Xuyên suốt câu chuyện, Remarque thường dùng từ “chúng tôi” để nói lên tình đồng đội - cái quý nhất mà chiến tranh tạo nên. Những người lính ấy đã trải qua những giây phút cận kề cái chết cùng nhau nên họ gắn bó với nhau, chia sẻ với nhau tất cả những gì họ có. “Chúng tôi không nói nhiều nhưng chúng tôi để ý săn sóc nhau từng ly từng tí, thiết tưởng còn hơn cả những cặp tình nhân. Chúng tôi là hai con người, hai tàn lửa sống nhỏ bé, và ngoài kia, là đêm tối, là vòng vây của thần chết.” *** húng tôi nằm sau chiến tuyến chín cây số. Đại đội vừa được thay phiên hôm qua; lúc này cả bọn vừa ăn căng rốn món đậu trắng hầm thịt bò, no nê và hài lòng. Thậm chí mỗi thằng còn được thêm một cà mèn đầy dành cho bữa tối; đã vậy còn lĩnh cả khẩu phần kép xúc xích và bánh mì - thật là quá đã. Lâu lắm rồi chẳng có bữa nào thỏa thuê như thế này: gã đầu bếp với tấm thân bò mộng và cái đầu cà chua đỏ lựng đích thân đem đồ ăn ra mời anh em; ai đi ngang qua gã cũng vẫy vẫy cái muỗng gọi lại và úp cho một muỗng đầy tú hụ. Gã đang tuyệt vọng lắm, vì không biết làm cách nào trút cho hết cái nồi quân dụng to vật này. Tjaden và Müller lôi đâu đến mấy cái chậu và để gã múc cho đầy phè đến tận miệng chậu. Tjaden làm thế vì háu ăn, còn Müller vì lo xa. Mọi người chịu không hiểu Tjaden tọng rõ lắm mà chả biết thức ăn chui đằng nào hết. Trước nay lúc nào cậu ta cũng gầy đét như con cá mắm. Nhưng quan trọng nhất là có cả khẩu phần kép thuốc hút. Mỗi người được mười điếu xì gà, hai mươi điếu thuốc lá và hai miếng thuốc lá nhai, quả là rất đàng hoàng lịch sự! Tôi đổi chỗ thuốc nhai của mình lấy thuốc lá của Katczinsky, thế là tôi có bốn mươi điếu. Đủ xài cho cả ngày. Thật ra thì tất cả những món quà bất ngờ này không dành cho chúng tôi. Người Phổ đâu có hào phóng thế. Chúng tôi vớ bở chỉ nhờ một sự nhầm lẫn. Mười bốn ngày trước chúng tôi phải lên tuyến đầu vì đến phiên giữ chốt. Khu vực chúng tôi cắm quân khá yên tĩnh, và vì vậy để chuẩn bị cho ngày chúng tôi trở về viên quản lý đã lĩnh khẩu phần ăn thông thường đủ cho cả một trăm năm mươi lính toàn đại đội. Nhưng đúng vào ngày cuối cùng, với số lượng pháo nòng dài và pháo hạng nặng nhiều đến kinh ngạc, quân Anh đã liên tục nã đạn vào vị trí của chúng tôi, khiến chúng tôi chịu tổn thất nặng nề tới mức chỉ còn tám chục mống quay về. Chúng tôi rút quân vào ban đêm và lập tức lăn ra đánh một giấc cho đã đời; vì Katczinsky nói đúng: chỉ cần lính tráng được ngủ nhiều hơn thì chiến tranh cũng chẳng đến nỗi nào. Thế nhưng ở tiền tuyến có bao giờ được ngủ cho ra giấc đâu, và mỗi phiên chốt mười lăm ngày lại quá là lâu. Khi những thằng đầu tiên trong chúng tôi bò ra khỏi các lán trú quân thì trời đã trưa. Nửa giờ sau, mọi người đều vớ lấy cà mèn, kéo nhau đến tụ trước nồi thịt hầm vừa chín tới đang tỏa mùi béo ngậy. Đứng đầu tiên cố nhiên là những thằng háu đói nhất: Albert Kropp nhỏ thó, suy nghĩ sáng suốt nhất bọn nên vừa mới được lên binh nhất; Müller V, vẫn tha theo những cuốn sách giáo khoa bên mình và mơ tới kỳ thi tranh thủ ngày về phép, dưới màn đạn lửa vẫn cày các định luật vật lý; Leer, râu quai nón, rất thích các cô gái trong nhà thổ dành cho sĩ quan thề sống thề chết rằng theo lệnh nhà binh thì các cô có nghĩa vụ phải mặc áo sơ mi lụa và phải tắm trước nếu tiếp khách từ cấp đại úy trở lên; và người thứ tư là tôi, Paul Bäumer. Cả bốn thằng cùng mười chín tuổi, cả bốn thằng cùng từ một lớp học đi thẳng vào cuộc chiến. Ngay sau lưng bọn tôi là đám bạn thân, Tjaden, một thợ khóa gầy gò, trạc tuổi bọn tôi, chén khỏe nhất đại đội. Cậu ta ngồi xuống bàn ăn người mảnh như que tăm, nhưng khi đứng dậy thì bụng kệnh như con rệp chửa; Haie Westhus, bằng tuổi, thợ than bùn, có thể dễ dàng nắm gọn một ổ bánh mì lính trong lòng bàn tay mà đố: “Đoán xem, trong tay tớ có gì?”; Detering, nông dân, chỉ nghĩ đến nông trại và vợ của mình; và cuối cùng là Stanislaus Katczinsky, thủ lĩnh của nhóm chúng tôi, gan lì, láu lỉnh, dày dạn, tuổi đã tứ tuần, mặt nâu như đất thó, mắt xanh lơ, vai xuôi thõng và có khứu giác kỳ diệu, ngửi ra ngay những mối nguy hiểm, những món ăn ngon, những chỗ nấp tốt. Nhóm chúng tôi đứng đầu đội quân xếp hàng rồng rắn trước quầy bếp lưu động. Chúng tôi bắt đầu sốt ruột, vì gã đầu bếp thẫn thờ vẫn còn đứng ì ra đấy mà đợi. Cuối cùng Katczinsky réo về phía gã: “Mở thùng súp của cậu ra đi chứ, Heinrich! Ai cũng thấy là đậu nhừ rồi kìa.” Gã kia lắc đầu như ngái ngủ. “Các cậu phải có mặt đông đủ đã.” Tjaden nhe răng cười. “Bọn tôi đến đủ rồi.” Gã hạ sĩ quan anh nuôi vẫn chưa mảy may biết gì. “Các cậu đừng có tưởng bở! Thế còn những người khác đâu cả?” “Hôm nay họ không xơi cơm của cậu! Họ đang nằm ở quân y viện và dưới mồ chung rồi.” Con bò nấu bếp như bị một đòn chí mạng khi biết được sự thật. Gã lảo đảo. “Thế mà tôi lại nấu cho những một trăm năm mươi người.” Kropp huých vào sườn gã. “Vậy thì bọn này cuối cùng cũng được một bữa no. Thôi, bắt đầu đi!” Nhưng trong đầu Tjaden chợt lóe lên một ý nghĩ. Cái mặt chuột nhọn hoắt của cậu ta sáng rỡ lên, cặp mắt nheo lại đầy vẻ láu cá, hai gò má giật giật, cậu ta sán đến gần gã đầu bếp hơn: “Này nhóc, vậy là cậu cũng đã lĩnh cả phần bánh mì cho một trăm năm mươi người, hả?” Gã kia gật đầu trong lúc còn chưa hết choáng váng và hồn vía vẫn ở trên mây. Tjaden túm lấy áo gã. “Cả xúc xích à?” Cái đầu cà chua lại gật. Xương quai hàm Tjaden run lên. “Cả thuốc lá nữa chứ?” “Phải, tất tần tật.” Tjaden mặt mày sáng rỡ ngó ra xung quanh. “Mẹ kiếp, thế này gọi là đỏ hơn son đây! Vậy là tất cả dành cho anh em ta! Mỗi thằng sẽ được… xem nào… đúng rồi, chính xác là gấp đôi khẩu phần!” Nhưng lúc này gã cà chua đã hoàn hồn, gã tuyên bố: “Thế không được.” Giờ thì cả bọn chúng tôi cũng phấn chấn hẳn lên, xô nhau sấn gần lại. “Sao lại không được, cái đồ óc bã đậu kia?” Katczinsky vặn. “Tiêu chuẩn cho một trăm năm mươi người, không thể chia cho tám mươi người được.” “Rồi chúng tao sẽ cho mày biết,” Müller gầm gừ. “Thức ăn thì còn được, chứ những thứ khác tôi chỉ có thể phát đủ tám mươi suất,” gã cà chua khăng khăng một mực. Katczinsky nổi cáu: “Xem chừng phải thuyên chuyển mày khỏi đây, hả? Mày đã lĩnh khẩu phần không phải cho tám mươi lính, mà cho đại đội hai, vậy thôi. Giờ bỏ cả ra đây! Đại đội hai là chúng tao đây này!” Chúng tôi áp sát gã đầu bếp. Chẳng ai chịu nổi gã, đã nhiều phen do lỗi của gã mà ở ngoài chiến hào chúng tôi phải nhận bữa ăn vừa quá muộn vừa nguội ngắt, vì đạn pháo chỉ mới đùng đoàng một tí là gã đã không dám bê nồi thức ăn lại gần hơn, cho nên anh em đại đội chúng tôi đi lấy đồ ăn phải đánh đường xa hơn anh em các đại đội khác rất nhiều. Bulcke ở đại đội một chẳng hạn là một đầu bếp khá hơn hẳn. Tuy béo như con chuột đồng, nhưng khi cần, anh ta vẫn tự tay lễ mễ tha thức ăn lên tận tuyến đầu. Chúng tôi đang bức xúc ghê gớm, và nếu viên chỉ huy đại đội không xuất hiện đúng lúc thì thế nào cũng có thằng bị chẻ nhỏ như chẻ củi. Ông ta hỏi lý do cuộc cãi vã và chỉ nói: “Phải, ngày hôm qua chúng ta đã có những tổn thất nặng nề…” Rồi ông ta ngó vào chiếc nồi lớn. “Món đậu này trông có vẻ ngon đây.” Gã cà chua gật đầu. “Hầm với mỡ và thịt đấy ạ.” Viên trung úy nhìn chúng tôi. Ông ta biết chúng tôi đang nghĩ gì. Ông ta cũng biết nhiều chuyện khác nữa, vì ông ta đã trưởng thành giữa chúng tôi, khi đến đại đội ông ta mới chỉ là hạ sĩ quan. Ông ta lại nhấc vung nồi lên một lần nữa và hít hít. Trước khi bỏ đi, ông ta bảo: “Nhớ mang cả cho tôi một đĩa đầy nhé. Và chia tất cả các khẩu phần đi. Chúng ta có thể cần đến chúng.” Gã cà chua thộn mặt ra. Tjaden nhảy nhót quanh gã. “Cậu có thiệt gì đâu kia chứ! Cứ làm như cả kho lương thực là của mình không bằng… Nào thôi bắt đầu đi, đồ săn mỡ già đời, và đừng có đếm nhầm đấy…” “Treo cổ mày lên!” gã cà chua gầm gừ. Gã tức nổ mắt, chuyện như thế này đi ngược với lý trí của gã. Gã không còn hiểu cái thế giới này nữa. Và để tỏ ra giờ đây gã cũng bất cần tất cả, gã còn tự động chia thêm cho mỗi người hai lạng rưỡi mật ong nhân tạo. Hôm nay quả là một ngày đẹp. Lại có cả quà của quân bưu, hầu như ai cũng nhận được vài lá thư và báo. Lúc này chúng tôi thong thả đi về phía đồng cỏ sau lán trú quân. Kropp cắp dưới nách cái nắp tròn của thùng bơ thực vật. Người ta đã xây bên rìa phải đồng cỏ một chuồng xí công cộng to đoành - một ngôi nhà chắc chắn, lợp mái đàng hoàng. Nhưng chỗ ấy chỉ dành cho bọn lính mới tò te chưa học được cách rút tỉa những điều hay ho từ mỗi việc dù nhỏ nhất. Bọn tôi tìm cái gì khác thú vị hơn kia. Số là nơi đây rải rác những cái thùng nho nhỏ với cùng một mục đích sử dụng - hình vuông, sạch sẽ, đóng toàn bằng gỗ, bốn bề bịt kín, bên trên là bệ ngồi thuận tiện, không chê vào đâu được. Hai bên thùng gắn quai xách, nên có thể dịch chuyển thoải mái. Bọn tôi kê ba cái thùng châu vào nhau và khoan khoái ngồi xuống. Bét ra phải hai tiếng nữa cả bọn mới chịu đứng lên. Tôi vẫn nhớ hồi còn là tân binh vừa chân ướt chân ráo đến doanh trại, cả bọn đã xấu hổ như thế nào khi lần đầu tiên phải dùng chuồng xí công cộng. Chẳng có cửa nẻo gì cả, hai chục thằng ngồi kề bên nhau như trong toa tàu. Chỉ lướt mắt một phát là bao quát cả lũ… thì lính tráng cần được giám sát thường xuyên mà. Từ bấy đến nay chúng tôi đã học được cách vượt qua nhiều thứ hơn là vượt qua chỉ một nỗi xấu hổ cỏn con đó. Thời gian trôi đi, chúng tôi đã quen với những điều còn đáng xấu hổ hơn. Nhưng làm chuyện này giữa trời đất quả thật là quá sướng. Tôi không còn nhớ tại sao trước kia lúc nào bọn tôi cũng ngại ngùng khi đi ngang qua những cái thùng này, vì chúng cũng tự nhiên như ăn uống thôi mà. Và có lẽ cũng không cần phải nhiều lời về chúng, nếu như chúng không đóng một vai trò quan trọng với bọn tôi, và nếu chúng chẳng mới lạ ngay với chính bọn tôi như thế… vì thực ra từ lâu chúng đã quá đương nhiên. Tiêu hóa và bài tiết là những vấn đề thiết thân với người lính hơn với bất cứ người nào khác. Ba phần tư từ vựng của người lính từ đó mà ra, và khi thể hiện niềm vui sướng cực độ hay nỗi căm giận sâu sắc nhất thì từ ngữ anh ta dùng đều bắt nguồn từ chỗ này. Quả là không có cách nào khác để biểu lộ cảm xúc một cách ngắn gọn và rõ ràng đến thế. Cha mẹ và các thầy cô giáo hẳn sẽ lạ lùng lắm khi chúng tôi trở về nhà với lời ăn tiếng nói như vậy, nhưng ở ngoài mặt trận thì nó quá là quen tai. Đối với chúng tôi, toàn bộ những tiến trình này đã lấy lại được đặc tính ngây thơ, vì chúng bắt buộc phải diễn ra giữa chốn công cộng. Hơn thế nữa: chúng tôi xem chúng đương nhiên đến nỗi việc hoàn thành chúng cũng khoan khoái ngang với thắng một ván bài ở mức đặt cược cao nhất. Không phải tự nhiên lại sinh ra cái từ “khẩu ngữ cầu tiêu” để chỉ đủ loại chuyện tán nhảm. Những chỗ giải quyết “nỗi buồn” là góc buôn chuyện, là nơi tụ bạ quen thuộc của lính. Khoảnh khắc này đây bọn tôi đang cảm thấy thoải mái hơn là ngồi trong buồng vệ sinh sang trọng lát gạch men trắng. Nơi đó chỉ có thể sạch sẽ, chứ ở đây mới khoan khoái dễ chịu. Đó là những thời khắc vô tư lự tuyệt vời. Bên trên chúng tôi bầu trời xanh biếc. Xa xa phía chân trời lơ lửng những quả khinh khí cầu màu vàng rực sáng trong nắng và những vệt khói nhỏ màu trắng của những viên đạn cao xạ. Đôi khi chúng vọt lên thành chùm để rượt theo một phi cơ. Tiếng gầm của đạn pháo vẳng về đây chỉ ì ầm tựa một cơn dông từ nơi xa lắm. Những con ong đất vo ve bay ngang cũng đủ át hết cả. Và bao quanh chúng tôi là cánh đồng cỏ đầy hoa. Những ngọn cỏ non đu đưa, những cánh bướm trắng rập rờn đến gần, chúng chao liệng trong làn gió êm ái, ấm áp cuối hạ; còn chúng tôi đọc thư, đọc báo và hút thuốc, chúng tôi bỏ mũ ca lô đặt xuống bên cạnh mình, làn gió đùa trên mái tóc chúng tôi, đùa với những lời nói, những ý nghĩ của chúng tôi. Ba cái thùng của ba thằng đứng giữa đám hoa anh túc đỏ rực… Mời các bạn đón đọc Phía Tây Không Có Gì Lạ của tác giả Erich Maria Remarque.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Nổi Loạn Ngoạn Mục
Tên eBook: Cuộc nổi loạn ngoạn mục Tác giả: Natsume Soseki Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học Nhật bản Nguyên tác: 坊っちゃん Người dịch: Hồng Ngọc, Thanh Dung Công ty phát hành: First News Nhà xuất bản NXB Trẻ Trọng lượng: 300g Kích thước: 13 x 20.5 cm Số trang: 264 Ngày xuất bản: 08-2011 Giá bìa: 58.000 ₫ Type+Tạo prc: thanhbt Nguồn: tve-4u.org Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu:  Bối cảnh câu chuyện Cuộc nổi loạn ngoạn mục xảy ra ở miền nam nước Nhật, nơi tác giả từng dạy toán tại một trường nam sinh trong vài năm. Bước vào một thế giới đầy bảo thủ với những khuôn phép định sẵn, lối cư xử khách sáo, hình thức cùng sự phân biệt trật tự, thứ hạng cứng nhắc đã khiến cho nhân vật Botchan - đến từ một thành phố lớn, vốn là một thanh niên thẳng thắn, nóng tính - không tôn trọng, không hòa hợp được với những người lớn hơn cũng như đám học trò ngỗ nghịch của mình. Và điều đó dẫn đến kết quả tất yếu là những cuộc xung đột lớn, nhỏ không ngừng diễn ra. Phần lớn câu chuyện xảy ra vào mùa hè, trong tiếng ve râm ran và những yếu tố, hình ảnh khác giúp Botchan trở thành một quyển sách thú vị dành cho mùa hè. Sự giản dị, mộc mạc cũng là một điểm hấp dẫn không thể phủ nhận của Botchan. Mời các bạn đón đọc Cuộc nổi loạn ngoạn mục của tác giả Natsume Soseki.
Linh Hồn và Quỷ Dữ
Tên ebook: Linh hồn và quỷ dữ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Dina Nayeri, Daniel Nayeri Thể loại: Best seller, Kỳ ảo, Giả tưởng, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây Nguyên tác: Another Faust Bộ sách: Another (tập 1) Người dịch: Ngọc Thúy Công ty phát hành: AMAK Nhà xuất bản: NXB Hồng Đức Trọng lượng: 500g Kích thước: 13.5 x 20.5 cm Số trang: 400 Ngày xuất bản: 10/2011 Giá bìa: 96.000 ₫ Type+Tạo prc: thanhbt Nguồn: tve-4u.org Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com  Giới thiệu  Mỗi khi soi mình vào gương hay nhìn vào những người khác, bạn chắc hẳn đã từng có ước muốn được thay đổi. Thay đổi để trở thành một ai đó khác, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, khéo léo hơn hay đơn giản là mạnh mẽ hơn. Giá như trong cuộc sống tồn tại một thế lực siêu nhiên nào đó biến những ước mơ ấy thành hiện thực, bạn sẽ hạnh phúc đến dường nào!!!  Nhưng nếu được như ước nguyện, có phải bằng giá nào, bạn cũng thấy xứng đáng không?  Trên thực tế rõ ràng mọi thứ đều có cái giá của nó! Nếu có khả năng đánh đổi càng lớn, kết quả càng gần với mong đợi!  Với câu chuyện của năm người bạn: Victoria, Christian, hai chị em sinh đôi Belle và Bicé và Valentin, chúng ta sẽ có cơ hội tận hưởng cảm giác được trở nên hoàn hảo hơn dưới bàn tay thần kỳ của một người phụ nữ bảo mẫu xinh đẹp nhưng đầy ẩn bí. Sẽ thế nào khi họ không còn phải tự ti về bản thân? Khi ở bất kì nơi nào họ cũng có khả năng trở thành những con người giỏi giang nhất? Nhưng bạn biết không những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào cũng do những bà tiên tạo ra, những thế lực đen tối cũng có đủ phép màu để thay đổi lịch sử, dù đi kèm với phép màu sẽ luôn có những điều tồi tệ, cũng giống như đằng sau ánh sáng sẽ luôn là bóng tối. Sẽ thế nào khi sự yếu đuối của bản thân để năm người bạn vốn không phải cùng một đất nước trở thành một gia đình với những điều kỳ lạ luôn diễn ra như chuyện thường ngày? Sẽ ra sao khi lợi ích của mỗi người có được sẽ là sự cướp đoạt của một ai đó, có thể từ những người không quen biết hoặc từ chính bạn mình hay thậm chí của người chị em không thể thân hơn? Sự ích kỉ sẽ bóp méo tất cả những tình cảm tốt đẹp và những trái tim thiện lương đến mức nào? Liệu rằng có phải mọi thành công đều phải được xây dựng trên sự phá hủy? Tất cả còn ẩn giấu sau lớp mặt nạ của người phụ nữ bảo mẫu xinh đẹp cùng nụ cười đầy bí ẩn và ánh mắt đầy mê hoặc! ***  Nếu lúc này bạn cảm thấy quá mệt mỏi khi nhìn xung quanh và chợt nhận ra mình thật quá nhỏ bé hoặc đã quá mệt mỏi khi phải ghen tị với sự tài giỏi và may mắn của người khác, hãy giở cuốn sách “Linh Hồn Và Quỷ Dữ”, tác giả Daniel và Dina Nayeri Viergutz sẽ mang đến cho bạn sức mạnh và niềm tin vào cuộc sống.  Cuộc sống sẽ không dừng lại ở khoảnh khắc bạn trở nên hoàn hảo hơn. Mỗi chúng ta đều là những cá thể hoàn hảo của thế giới chính bởi không ai giống một ai - đó là điều thần kỳ và hạnh phúc mà cuộc sống ban tặng. Hãy đọc và cùng cảm nhận những bài học cuộc sống: khi sự giả tạo chỉ mang đến những hạnh phúc đáng thương và chẳng dài hơn gang tay. Hạnh phúc thực sự sẽ chỉ do chính đôi tay và trí óc chúng tay làm ra, và cũng chỉ bằng cách ấy, mọi giá trị mới có thể dài lâu và đáng giá. ***  Vào một đêm nọ, năm đứa trẻ từ những thành phố khác nhau ở Châu Âu đột nhiên biến mất, để rồi nhiều năm sau đó chúng xúât hiện trở lại tại một bữa tiệc có một không hai vào ký nghỉ ở New York với vị bảo mẫu kỳ lạ nhưng xinh đẹp - Madame Vileroy. Những lời đồn đại và tính hiếu kỳ theo chân những đứa trẻ nhà Faust khi chúng nhập học ở trường trung học Marlowe, ngôi trướng độc nhất vô nhị ở Manhattan, ở đó chúng vươn đến những tầm cao đáng nghi ngờ bằng cách sử dụng những “món quà” mà vị bảo mẫu đã trao cho chúng. Mặc dù ban đầu chuyện đó dường như chỉ đơn giản là để vui vẻ, nhưng năm đứa trẻ đã sớm phát hiện ra rằng những tài năng mới phát hịên của mình có nhiều quyền năng hơn những gì chúng từng tưởng tượng rất nhiều và gây nghiện hơn rất nhiều. Ngay cả khi những tác dụng phụ của việc theo đuổi những ám ảnh cá nhân bắt đầu xúât hiện, những đứa trẻ đầy tham vọng này vẫn kiên quyết đạt đựơc những mục tiêu của mình bằg mọi giá...cho đến khi hai trong năm đứa trẻ phát hiện ra một bí mật thậm chí còn đáng sửng sốt hơn cả những tội lỗi không thể tha thứ nhất của chính bản thân chúng.  Mời các bạn đón đọc Linh Hồn và Quỷ Dữ của tác giả Daniel Nayeri Dina Nayeri.
Gối Đầu Lên Cỏ
Tên ebook: Gối đầu lên cỏ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Natsume Soseki   Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học Nhật bản Nguyên tác: 草枕 Bộ sách: Tủ sách tinh hoa Văn học Người dịch: Nguyễn Thị Lam Anh Công ty phát hành: Phương Nam Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn Trọng lượng vận chuyển: 230 grams Kích thước: 12 x 18.5 cm Số trang: 228 Ngày xuất bản: 03/2012 Giá bìa: 56.000₫ Type+Tạo prc: thanhbt Nguồn: tve-4u.org Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com  Giới thiệu:  Gối đầu lên cỏ (Kusamakura) là một kiệt tác diễm ảo. Nó lững lơ trong một làn sương giữa hoang sơ và hiện đại, giữa Đông và Tây, giữa xa xưa và nay, giữa bình an và khói lửa, giữa thơ Haiku và tiểu thuyết.  Gối đầu lên cỏ là câu chuyện của một chàng họa sĩ Tokyo dấn bước vào một thôn làng miền núi, tìm kiếm một thế giới khác. Và bằng lòng làm một lữ khách, không dấn thân. Tìm cái đẹp mà không dục vọng. Chỉ là khách trong lãng uyển bồng hồ. Nhưng anh chưa vẽ được gì. Rồi anh gặp nàng Nami, một người đẹp u uẩn với tâm hồn mù sương. Tên nàng là “diễm ảo”. Nàng như một làn hương thu hút những cánh bướm ấn tượng. Mà không có tình yêu nào hết. Cốt truyện dường như trống rỗng. Rồi một hôm, dung nhan nàng ánh lên một niềm xúc động bất ngờ trên sân ga. Và bức tranh trong tâm hồn họa sĩ cuối cùng đã tiếp nhận nét thần.  Gối đầu lên cỏ ra đời năm 1906 như một cuốn tiểu thuyết thể nghiệm, bất thường và đẹp kỳ lạ. Nó đánh dấu một chuyển mình táo bạo của Natsume Soseki cũng như văn học Nhật vào đầu thế kỉ XX. Đây là một tác phẩm thuộc “Cánh cửa Kiệt tác” trong tủ sách Tinh Hoa Văn Học.  Giới thiệu tác giả  Natsume Soseki (9/2/1867-9/12/1916): Tên thật Natsume Kinosuke là nhà văn cận hiện đại lớn của Nhật Bản. Ông nổi tiếng vì thuộc thế hệ những trí thức tinh hoa theo khuynh hướng sáng tạo văn hóa từ cuộc đối đầu Phương Đông và phương Tây thời kỳ Minh Trị, là một trong những chủ soái của trường phái văn chương tâm lý cao sang bút chiến với chủ nghĩa tự nhiên trên văn đàn Nhật Bản những năm đầu thế kỉ XX.  Natsume Soseki được các nhà phê bình văn học đánh giá là: “một trong ba trụ cột của văn học hiện đại Nhật Bản” cùng thời Mori Ogai và Akutagawa Ryunosuke. Mời các bạn đón đọc Gối Đầu Lên Cỏ của tác giả Natsume Soseki.
Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi
Tên eBook: Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi (full prc, pdf, epub) Tác giả: Wendelin Van Draanen  Thể loại: Tiểu thuyết, Lãng mạn, Hài hước, Sách teen, Văn học phương Tây Công ty phát hành: Phụ Nữ Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ Trọng lượng vận chuyển (gram): 300 Kích thước: 13.5 x 20 cm Số trang: 292 Ngày xuất bản: 01-2013 Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa: 68.000 ₫ Nguồn: isach.info Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi là một cuốn tiểu thuyết hài lãng mạn dành cho lứa tuổi mới lớn, đã dành được nhiều giải thưởng văn học về các tác phẩm dành cho tuổi Teen, được hãng Waner Bros chuyển thể thành phim với tựa đề “Flipped” vào năm 2010 và được độc giả nhiều nước trên thế giới tán thưởng. Câu chuyện của Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi được xen kẽ thuật lại qua lời kể chân thật, ngây thơ đến hài hước của hai nhân vật chính Juli Baker và Bryce Loski. Lần đầu tiên gặp nhau, khi còn là những nhóc tì học lớp Hai, Juli Baker đã bị “trúng bùa”, tim “nhảy cà tưng” ngay lập tức bởi cậu bạn hàng xóm mới chuyển đến, nhà ở bên kia đường, có đôi mắt xanh tuyệt đẹp và mái tóc “thơm mùi dưa hấu”; còn Bryce lại thấy như bị “sao quả tạ” chiếu khi bắt đầu gặp “con bé đó”, điều duy nhất cậu ao ước là làm sao con bé đó biến đi, để mình được yên. Mối quan hệ đặc biệt của hai cô cậu học trò này cứ tiến triển như vậy cho đến năm lớp Tám, thì tất cả lộn ngược: Juli bắt đầu nhận ra Bryce chẳng hề tuyệt vời như cô vẫn nghĩ, cậu ta không đáng là người giữ nụ hôn đầu đời vô cùng lãng mạn của mình nữa; còn Bryce, lại bắt đầu thấy Juli thật dễ thương, thật thông minh, thậm chí bạn ấy còn “phát sáng” nữa… Chưa cần bàn nhiều đến những diễn biến hấp dẫn sau đó, chỉ biết rằng, đến cuối truyện, không độc giả nào có thể cưỡng lại một nụ cười hài lòng trên môi trước cái kết của “mối tình bọ xít” trong sáng và tuyệt vời đến thế. Với Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi, độc giả không chỉ như tìm lại được chính mình ở tuổi học trò ngây thơ trong sáng, có dịp ôn lại những kỉ niệm thời bé bỏng, mà còn ngỡ ngàng trước những quan niệm sống đầy tính nhân văn sâu sắc. Không chỉ được cười thật sảng khoái với những câu thoại hồn nhiên trong trẻo, những tình tiết dở khóc dở cười như vụ Bryce “trinh thám gà”, chứng kiến con trăn ăn tươi nuốt sống, bữa trưa đấu giá cùng các Chàng trai Rổ, ban nhạc Tè rồi Biến…, độc giả còn có những giờ phút lắng đọng cùng Juli trên ngọn cây tiêu huyền, nhìn ngắm mọi vật qua một lăng kính khác, và quan trọng hơn, một cách toàn diện và “đúng sáng” - phải nhìn nhận người khác từ những bề sâu bên trong họ, không chỉ dừng lại ở đôi mắt, nước da, ở tiền bạc, gia thế, mà phải là những tình cảm chân thành, những giá trị đặc biệt, và cái đẹp tâm hồn không thể trộn lẫn. Chỉ hơn 200 trang sách nhưngBên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi thực sự là thứ gia vị ngọt ngào với những bài học tinh thần, tinh khôi với những tình cảm đầu đời, hài hước với những câu chữ giàu tính trí tuệ, những điều cần thiết để cuộc sống trở nên đáng sống và đáng trân trọng hơn với những người trẻ. Mời các bạn đón đọc Bên Kia Đường Có Đứa Dở Hơi của tác giả Wendelin Van Draanen.