Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tận Xương

Nội dung: tình yêu hiện đại, hào môn thế gia. Nhân vật chính: Phương Châm, Nghiêm Túc Phối hợp diễn: Thẩm Khiên, Từ Mỹ Nghi, La Thế. Cái khác: Tiểu bao tử Bản giới thiệu đúng đắn: Một ngày kia, khi đang nói chuyện phiếm thì người bạn hỏi Nghiêm Túc "Vì sao, cậu thế nào cũng phải theo đuổi Phương Châm, cô ta chút nữa thì giết chết cậu rồi" Nghiêm Túc: "Đó chính là lý do a" Người bạn: "Why?" Nghiêm Túc: "Trong tất cả những cô gái ái mộ mình thì cô ấy lại dùng cách kịch liệt nhất, cậu không thấy cô ấy rất đặc biệt sao?" Người bạn: "Cậu...càng ngày càng khác người" Im lặng một lát, người bạn lại nói: "Cậu xác định Phương Châm ái mộ cậu?" Bản giới thiệu đúng đắn: 5 năm trước, cô vì báo thù mà thiếu chút nữa thì giết Nghiêm Túc. 5 năm sau, cô được phóng thích, bắt đầu cuộc sống mới. Từ đó về sau, cuộc sống của cô lại có thêm một loại hương vị mang tên Nghiêm Túc. Nếu như nói liên tục đạp đến đống cứt chó là việc làm khiến người ta cực kỳ chán ghét. Như vậy, đại khái Nghiêm Túc liền tốt hơn một chút so với đống cứt chó đi. *** Buổi sáng, khoảng mười một giờ, Phương Châm tắm rửa thay quần áo xong, đầu tóc còn chút ẩm ướt, ấn xuống giấy chứng nhận được phóng thích dấu vân tay của mình. Thời hạn thi hành án năm năm giờ đã hết, Phương Châm nhìn dấu vân tay trên giấy chứng nhận, nụ cười trên mặt vô cùng lạnh nhạt. Cảnh quan Tống mang cô từ nhà giam ra, lúc đi đến cửa, cô ấy nói dừng, lại hỏi: “Người trong nhà đến đón sao?” “Ừ, có lẽ là vậy.” “Sau khi rời khỏi đây sống cho tốt, hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau, nhưng vĩnh viễn đừng là ở chỗ này.” Phương Châm rốt cuộc nở nụ cười chân thành, thành tâm nói: “Cám ơn cô.” Năm năm trong lao tù, người không trải qua sẽ không hiểu được mùi vị trong đó. Lúc trước, trước khi vào đây, Phương Châm cùng nghe người ta nói, trong ngục đủ loại chuyện tiêu cực, sau khi vào chân chính trải nghiệm cô mới hiểu được cảm nhận mùi vị đích thực của ngồi tù. Cảnh quan Tống ở trong tù xem như là người quen trong tù, tính tình cũng không tệ lắm, đối với cô cũng rất tốt, trừ lúc chưa quen biết lạnh mặt khiển trách cô ra, thì trong mấy năm nay cũng không có chỉa mũi nhọn vào cô. Dù sao, Phương Châm cũng coi như là một phạm nhân rất ngoan, cô nổi danh là biết điều nghe lời. Cảnh quan Tống chỉ có thể đưa cô đến đây, ra khỏi cánh cửa này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô quay đầu lại một lần nữa nhìn nơi mình đã sống năm năm, sau đó không chút do dự bước ra khỏi cửa sắt to lớn nặng nề kia. Sắc trời không quá tốt, mặt dù không trời mưa nhưng không có mặt trời, trên đỉnh đầu bao phủ một tầng mây đen thật mỏng, khiến người ta cảm thấy rất nhanh trời sẽ mưa. Phương Châm đứng ở cổng chính tù giam nhìn sắc trời, do dự không biết về nhà thế nào. Thư thông báo đã sớm gửi về nhà rồi, lần cuối ba mẹ đên thăm tù cũng có nhắc đến. Nhưng rốt cuộc ngày hôm nay sẽ đến đón cô hay không họ cũng chưa xác định. Em trai chắc chắn là sẽ không đến. Bởi vì mẹ đã nói hai ngày này em trai mang bnaj gái đi du lịch. Đó là bạn gái đầu tiên của em trai, làm thư kí ở một công ty, thật vất vả mới nghỉ được mấy ngày để đi chơi, chỉ sợ trên trời rơi xuống là dao găm, em trai cũng muốn đi. Về phần ba mẹ đều đi làm, hôm nay không phải chủ nhật, trừ phi họ xin phep nghỉ, nếu không cũng không đên được. Là cô bất hiếu, nếu cô không có phạm tội, không có ngồi tù, bây giờ tiền lương nuôi sống cả nhà cũng không là vấn đề, cùng không để cha mẹ đã có tuổi còn phải đi làm kiếm tiền. Nghĩ đến đay, nụ cười mới nở trên môi Phương Châm liền biến mất. Cô cũng không nghĩ nhiều, không có tiền thì cũng có đôi tay, đợi gần một giờ không thấy người đến, cô quyết định nghĩ biện phap đi ra ngoài. Cuộc sống tươi lai cô còn phải gặp nhiều trường hợp tương tự. Không ai có thể giúp cô, chỉ có thể dựa vào đôi tay này giải quyết tất cả vấn đền khó khăn. Năm năm ở trong tù, Phương Châm rất ít suy nghĩ nhưng lại học rất nhiều, nhiều nhất chính là học cách kiên cường thế nào. Cho nên, cô đưa tay lên chỉnh sửa lại quần áo, mặt không chút thay đổi đi trên đường lớn. Kết quả, vừa đi không được mấy bước, một chiếc Freeland liền lao đến. Người lái xe hình như có chút gấp, có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm bánh xe ma sát với mặt đất. Bởi vì chiếc xe đột nhiên xuất hiện làm Phương Châm dừng bước. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ vội vàng chạy xuống, chạy thẳng đến trước mặt Phương Châm, mạnh mẽ ôm lấy cô: “thân mến, chúc mừng cậu. Ngại quá, mình đến trễ, mình đã nói với cậu a, vốn là anh họ mình muốn đến, chúng mình cùng đi đón cậu. Nhưng hắn còn có một cuộc giải phẫu, cái gì mà con trai của ông tổng bị tai nạn giao thông phải giải phẫu ngay lập tức, không làm ẽ không sống được. Loại phá gia chi tử này chết thì chết, cứu sỗng chúng để chúng lại chạy xe đựng chết người khác? Còn không bằng để chúng chết đi có phải tốt hơn không.” Phương Châm bị ôm đến khó thở, miễn cưỡng đem một cái tay của cô gái kia từ trên người xuống: “Mỹ Nghi, cậu để mình lấy hơi trước được không?” Người vừa đên này là Từ Mỹ Nghi, là bạn thân của Phương Châm trước khi ngồi tù. Mấy năm này cô ấy cũng đến nhà giam thăm cô, cẩn thận suy nghĩ, cô ấy còn chịu khó đên hơn so với cha mẹ cô, so với em trai thì không cần phải nói.” Từ Mỹ Nghi là người sảng khoái, vừa oán trách xong liền keo Phương Châm lên xe, lại nói: “nhanh rời khỏi địa phuong quỷ quái này, vĩnh viễn cũng đừng quay lại.” Xe ở lối đi bộ trước nhà giam vòng một đường xinh đẹp, lại hương về đường lớn. Phương Châm ngồi trên xe nhìn hàng cậy hiện lên trước mắt, tâm tình lại kích động, cô đã năm năm không có ngồi xe cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi, cô vốn nên hưng phân vô cùng nhưng lúc này lại tĩnh táo lạ thường. Cũng là Từ Mỹ Nghi không quản được miệng mình như cũ, còn đang oán trách anh họ mình Trầm Khiên: “Vì loại người đó mà giải phẫu thật lãng phí thời gian cùng sinh mạng. Còn hại anh ta không đến đón cậu được. Nhưng là cuối cùng anh cũng thật nghĩa khí đưa xe cho mình. Xe này tốt hơn so với xe mình, cậu cũng ngồi thoải mái một chút mà đúng không?” Phương Châm cười nhạt: “không quan hệ. Cám ơn cậu đến đón mình, hôm nay cậu không phải đi làm sao, đi ra ngoài cũng không sao sao?” “nói gì chứ, đón cậu ra tù là chuyện lớn, công việc có là gì, xin phép là được. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Đúng vậy, mặc dù có việc chỉ cần xin phép là được thôi. Bạn tốt cũng cảm thấy là chuyện theo phải làm lẽ thường, cha mẹ cô lại thấy đây là vấn đề lớn rất khó khăn. Lần cuối gặp mặt, Phương Châm liền nghe được ý trong lời của mẹ cô, xin phép sẽ bị trừ tiền lương, tới đêy một chuyến cũng không dễ, vì tiết kiệm tiền,à ngồi xe công cộng, sau khi xuống xe còn phải đi một đoạn dài. Thật ra có tiền hay không đều không quan trọng, mấu chốt là họ không thèm quan tâm mình đi. Ý nghĩ này chưa bào giờ có trong đầu Phương Châm trong năm năm này, bởi vì trong tù thật bề bộn nhiều việc, cô không chịu suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ lại xuất hiện, trước khi ở tù, ý nghĩ này thỉnh thoảng cũng xuất hiện. Từ nhỏ ở nhà, cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, điểm này cô đều rõ ràng so với ai khác. Nêu như đổi lại hôm nay là em trai ra tù, đừng nói là xin phép nghỉ một ngày, cho dù bị sa thải, mẹ cũng nhât định đến. Hơn nữa bà sẽ không đi xe công cộng mà thuê xe đến đón. Vì bà nói: “Con trai của tôi chịu nhiều khổ cực như vậy, thuê xe cho nó ngồi thoải mái một chút.” Phương Châm lắc đầu, cố gắng loại bở tâm tình tiêu cực này ra ngoài. Từ Mỹ Nghi vừa lái xe vừa nói ít chuyện cũ, nói nói lại phát hiện Phương Châm an tính lạ thường, lập tức ngậm miệng lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, mình nói nhiều quá, ầm ĩ cậu đi.” “Không có sao, mình thích nghe cậu nói. ở trong đó năm năm đều tách rời với thế giới rồi, mình phải nghe cậu nói nhiều mới tốt, sớm thích ứng với xã hội này.” “Muốn nghe mấy cái kia, có thời gian lại nói với cậu. Bây giờ nói xem, muốn đi thẳng về nhà ao?” “Không, mình muốn đến chỗ đó, cậu có thể đưa mình đi sao?” “Chỗ nào?” “Quảng trường thâm Lam.” Mời các bạn đón đọc Tận Xương của tác giả Tô Lưu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em - Tình Không Lam Hề
Thư Quân, trẻ trung, vô tư, đang lúc thất nghiệp nghe lời dụ dỗ của một người bạn đã thử bước chân vào làng giải trí, không mơ ước trở thành minh tinh, chỉ là nhân lúc nhàn rỗi thử tham gia cho vui. Châu Tử Hoành một tổng giám đốc phong độ, hào hoa, niềm mơ ước của bao cô gái. Họ tình cờ gặp nhau một lần ở mảnh đất cổ kính, đẹp mộng mơ Lệ Giang. Gặp lại nhau ở thành phố nhộn nhịp. Họ lựa chọn cách tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng, không cần khoa trương với thiên hạ, họ chỉ cần có được sự ấm áp. Tình cảm là một vở diễn, ai là người diễn tốt nhất? Cô không hề biết rằng, trái tim anh giống như viên kim cương để trong con búp bê Nga nhiều lớp, cần có người đi mở từng lớp, từng lớp mới có được thu hoạch hoàn mỹ. Không biết từ lúc nào sự trở ngại giữa hai người đã biến thành một chữ "yêu" khó lý giải? *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Mùa hè nắng nóng oi bức điên người đã bước sang hồi kết, khí hậu thành phố C vẫn chưa trở nên mát mẻ và dễ chịu, tiếp đó là bước sang "lập thu" đầy đáng sợ, rõ ràng cho thấy một đợt nắng nóng rốt cuộc cũng nhanh chóng ập đến. Ngày thứ hai sau khi ghi âm xong ca khúc mới Thư Quân đón chuyến bay rời đi để đến một thành phố ven biển phía nam Trung Quốc. Trần Mẫn Chi đã viết rõ ràng tường tận địa chỉ trong tin nhắn nhưng vẫn tốn không ít thời gian của Thư Quân, chạy vạy ngược xuôi hỏi thăm vài người bản địa, cuối cùng mới lần mò được đến nơi. Sau khi đến nơi cô nhanh chóng hiểu ra, bởi vì nơi đây là bãi biển tư nhân người nước ngoài không được phép vào, ngay cả khu vực lân cận dường như cũng thưa thớt người, chẳng trách khó tìm đến vậy. Dựa vào lời căn dặn đặc biệt cùa Trần Mẫn Chi trước đó, Thư Quân nhanh chóng tiến vào khu dân cư riêng biệt cao cấp. Bãi cát trắng tinh rộng rãi, sóng biển mang chút hơi nước lành lạnh chạng vạng tối. Từng làn sóng từ xa cuồn cuộn đánh vào bờ cát trắng rồi lại lặng lẽ lùi ra xa. Vị mặn của không khí lẫn trong làn gió, nhưng vẫn vô cùng mát mẻ. Điểm tận cùng của biển dường như cứ thế lan ra tận chân trời, áng mây đỏ hồng phía tây rực rỡ trên bầu trời xanh biếc. ... Mời các bạn đón đọc Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em của tác giả Tình Không Lam Hề.
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly
Lúc đó tôi đã không nhớ một số người một số việc, nhưng những người đó, những việc đó, luôn là những thứ dịu dàng mà vững chắc bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời xa tôi. Tôi đã từng hỏi anh, một bông hoa có thể sống được bao lâu, trong năm tháng cô đơn của tôi, trong sâu thẳm trí nhớ trống rỗng kia, tôi nhớ anh đã đưa cho tôi một bức tranh của Van Gogh, bức “Hoa hướng dương”, màu vàng rực rỡ, cành lá dang rộng. Sau này tôi mới biết, thông điệp của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng. Giống như trong những năm tháng đó, anh luôn dành sự chăm sóc cho tôi. Tôi không nhớ anh, nhưng anh vẫn yêu tôi, thời gian cứ trôi đi tình yêu không ngừng tăng lên. Anh nói, năm tháng của một bông hoa có thể sẽ rất dài, sẽ nở rực rỡ và mãnh liệt trong sự cô đơn của em, vì có sự hiện diện của tình yêu nên nó sẽ chẳng bao giờ héo tàn. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, thủy chung gắn bó với nhau như hình với bóng, cùng nhau đi hết cuộc đời, sau đó tôi đã gặp anh. Chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần có tôi ở đây, chúng tôi sẽ không vội vàng, cũng không chậm rãi mà sẽ cùng nhau đi hết bốn mùa. *** Phải rất lâu sau anh mới tỉnh lại, khi đó trời đã rất tối. Vào giây phút ngã xuống, anh đã nói hình như mình nhìn thấy rất nhiều đom đóm, chúng đang bay khắp trời đêm, đó là cảnh trong phim hoạt hình anh được xem từ hồi còn rất nhỏ, ánh sáng của đom đóm dần tụ lại một chỗ, và bay đến nơi vô định. Lúc mở mắt ra, mạch máu tràn đầy thứ chất lỏng lành lạnh, toàn thân tê cứng như cây lúa ngày thu vừa bị xe cán qua, gãy nát. Giây phút anh tỉnh lại, thấy trước mắt là một chiếc bóng trắng, rồi dần mờ đi. Một giọng giòn tan vang lên: “Anh tỉnh rồi à? Tốt quá rồi”. Sau đó là những bước chân dồn dập tới, anh được đặt như một con rối để kiểm tra, mỗi loại dường như đều lấy hết sức lực của anh. Cuối cùng, khi được về nằm trên chiếc giường anh thấy cô y tá tủm tỉm cười nhìn anh, trên cổ còn đeo chiếc dây chuyền hình con mèo đại phúc COCO[1] [1] Nhãn hiệu trang sức. Sợi dây giống hệt với sợi dây của Dụ Tịch. ... Mời các bạn đón đọc Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn của tác giả Sênh Ly.
Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.
Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc - Miêu Mao Nho
Hạ Quang Phong vừa tỉnh dậy đã phát hiện ra trong đầu chứa một hệ thống mau xuyên, và buộc phải xuyên qua từng tiểu thuyết. Trong văn tổng tài, nữ chính là một tiểu bạch thỏ, khả ái sinh ra trong một gia đình bình thường. Nam chính là vua thương giới, tính cách tà mị ngông cuồng. Trong văn giang hồ, nữ chỉ chính là y độc mang tính cách hoạt bát đáng yêu, nam chính là ma đầu lớn nhất, giáo chủ ma giáo. Tại văn huyền huyễn, nữ chủ từ một phế nữ biến thành thiên tài tu luyện ngàn năm có một, nam chính là Ma quân cực kỳ tàn khốc nhưng lại nguyện ôn nhu đối với một người duy nhất. Mà cô thân làm vị hôn thê của nam chính, muốn có mỹ mạo có mỹ mạo, muốn có gia thế có gia thế, nhưng ở thế giới nào cũng không chiếm được tình yêu của nam chính. Hạ Quang Phong nở nụ cười, một tên tinh anh xã hội, cận thận tỉ mỉ, một tên hoàng thượng địch quốc độc miệng, một tên phong lưu thế tử, một tên thánh xuân trongg ngoài bất nhất, Đám nam phụ phản diện này không phải còn thú vị hơn nam chính sao? *** Lời editor: Toàn văn 1v1, ít thịt, không dị năng không gian, không hố cha hệ thống, không bàn tay vàng, nữ chính khôngthánh mẫu, nội dung không thể đoán trước. Tùy vào từng thế giới mà truyện sẽ ngược hoặc sủng, HE SE đều có, cũng tùy thế giới mà có bôi đen nam nữ chính hay không. Bạn hay đọc truyện mau xuyên, bạn nghĩ truyện ngắn ngắn dễ đoán tình tiết, tin mình đi, bạn không đoán được truyện này đâu. *** Ngày mười hai tháng tư, trời trong. Chứng ham muốn tình dục, đây là kết quả của bác sĩ. Lúc nghe được kết quả này, tôi cũngkhôngcảm thấy ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn là chứng bệnh tâm lý này, tôi chỉ phát tác khi nhìn thấycôấy. Bác sĩ nói tôi cần trị liệu tâm lý, vì nếu bệnh trở nên nghiêm trọng sẽ dẫn đến rất nhiều hành vikhônglý trí, tôi cự tuyệt, bởi vì đối với mộtcôgái mà mình ghét, tôi sẽkhôngtiêu phí nhiều lực chú ýtrênngườicôấy. Đúng vậy, Hạ Phong Quang làcôgái mà tôi ghét. … Ngày mười tám tháng tư, trời trong. Từ ngày xảy ra chuyện ởtrêncầu đã qua bảy ngày, từ lúc nhận được báo cáo bệnh tâm lý đã qua sáu ngày. Hôm nay tỉnh lại,trêngiường ẩm ướt như cũ, giấc mơ của tôi vẫnkhôngchút thay đồi, giấc mơ tốt đẹp đó… quỷ dị đến mức khiến tôi phải trầm mê. Tôi phá giải mật mã máy tính của Quách Minh, trong thư mục tư liệu học tập, tôi rõ ràng nhìn một lần qua hết video trong đó, động tác thô lỗ của đàn ông, phụ nữ thìcố ý rên la khiến tôi thấy cực kỳkhôngthú vị. Tôikhôngrõ, Hạ Phong Quang cũng là con gái, thân thể củacôấy cũng cùng một cấu tạo như những người đó,khôngcó gì khác nhau, tôikhônghiểu sao chỉ có ảo tưởng tình dục đối vớicôấy, cho dù chỉ là trong mơ, cũng có thể khiến tôi vô cùng hưng phấn. ... Mời các bạn đón đọc Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc của tác giả Miêu Mao Nho.