Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khó Dỗ Dành

Bạn đang đọc truyện Khó Dỗ Dành của tác giả Trúc Dĩ. Tình cờ, Ôn Dĩ Phàm cùng người bạn học cấp ba từng bị cô cự tuyệt là Tang Diên thuê chung một nhà. Hai người nước giếng không phạm nước sông, như hai người xa lạ sống dưới cùng một mái hiên. Cuộc sống bình yên dừng lại ở một buổi sáng. Tối trước đó Ôn Dĩ Phàm ngủ ở phòng mình, vậy mà sáng hôm sau lại tỉnh dậy ở trên giường Tang Diên. Biết mình bị mộng du, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể giải thích và xin lỗi anh. Nhưng rồi chuyện này lại liên tiếp xuất hiện, cô đành thương lượng cùng anh, đề nghị anh trước khi ngủ khóa cửa phòng lại. Tang Diên lơ đễnh: “Em sẽ cạy khóa.” Ôn Dĩ Phàm nhún nhường nói: “Tôi nào có bản lĩnh đó?” “Để cùng chung chăn gối với tôi” Tang Duyên chậm rãi giương mắt, không tập trung, “em có cái gì không làm được?” Ôn Dĩ Phàm yên lặng hai giây, thành khẩn nói: “Nếu đúng thật như vậy, anh nguyện ý khóa cửa sao?” “...”..... Ôn Dĩ Phàm: “Vậy tới luôn đi.” Tang Diên: “?” • Tóm tắt một câu: Bạn cùng phòng luôn cho là tôi muốn tán tỉnh anh ta. *** #REVIEW: KHÓ DỖ DÀNH Tác giả: Trúc Dĩ Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, #oan_gia_ngõ_hẹp, HE Tình trạng: 85 chương + 4 ngoại truyện. Review: BaoYin | Chỉnh ảnh: MCM     Văn án: Cơ duyên xảo hợp, Ôn Dĩ Phàm và người từng bị cô từ chối lời tỏ tình hồi cấp ba là Tang Diên cùng chung sống trong căn nhà trọ. Hai người nước giếng không chạm nước sông, như hai người xa lạ sống dưới một mái nhà. Cuộc sống yên tĩnh bỗng dừng lại vào một buổi sáng nọ. Buổi tối đêm hôm trước, Ôn Dĩ Phàm vẫn ngủ một mình trong căn phòng của mình, nhưng sáng hôm sau lại thấy mình đang nằm trên giường Tang Diên. Biết rõ mình có bệnh mộng du, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể nói xin lỗi và giải thích với anh, nhưng chuyện như thế cứ liên tục xảy ra ba bốn lượt, cô đành thương lượng với anh, bảo anh lúc ngủ có thể khóa cửa phòng không? Tang Diên chẳng buồn để tâm nói, “Em sẽ nạy khóa.” Ôn Dĩ Phàm nhẫn nhịn nói, “Em có bản lãnh đó sao?” “Vì muốn được đồng gường chung gối với anh.” Tang Diên nhướng mày, lơ đểnh nói, “Có gì mà em không làm được?” Ôn Dĩ Phàm trầm mặc hai giây, thành khẩn nói: “Nếu như em thật muốn như vậy, anh có nguyện ý khóa của không?” “. . .” Ôn Dĩ Phàm: “Vậy tới luôn đi.” Tang Diên: “?” ------     "Khó Dỗ" cùng hệ liệt với "Vụng Trộm Yêu Anh" nói về anh hai của Tang Trĩ - Tang Diên và mối tình đầu Ôn Dĩ Phàm của anh.     Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm vốn là bạn học cấp ba, nhưng Ôn Dĩ Phàm vì sống ở nhà bác cả nên học ở trường Thập Trung không bao lâu thì phải chuyển tới Bắc Du. Hai người họ vô tình bị đối phương thu hút, nhưng cách thể hiện lại khác hẳn nhau. Đối với Tang Diên, chuyện thích Ôn Dĩ Phàm rõ như ban ngày, nhưng nó lại chỉ là tình đơn phương vì Dĩ Phàm đã từ chối anh ngay sau khi có kết quả thi Đại học. Cô lỡ hẹn với Tang Diên, không đăng ký vào Đại học Nam Vu mà học Đại học Nghi Hà, nơi cách xa Nam Vu. Ôn Dĩ Phàm không muốn gặp lại Tang Diên nữa, anh đồng ý. Cho đến 5 năm sau, họ lại tình cờ gặp nhau ở quán bar Tăng ca của Tang Diên.     Tang Diên lúc này khi thấy Ôn Dĩ Phàm như một người lạ, như kiểu anh không hề nhớ về mối tình đầu này của mình vậy. Tưởng chừng chỉ là một gặp lại thoáng qua rồi sẽ biến mất như một cơn gió nhưng trớ trêu thay căn hộ của Tang Diên bị cháy, anh lại trở thành bạn thuê cùng nhà với Ôn Dĩ Phàm.     Một loạt tình huống oan gia như chó với mèo đã xảy ra ở đây. Tang Diên ban đầu chỉ nói sống tạm 3 tháng, nhưng nhìn lại con người mưu mô của anh tất nhiên sẽ chơi trò dây thun đúng không??? Anh ở hẳn 2 năm mọi người ạ =))))) Từ lúc còn giả vờ tỏ ra lạnh nhạt tới khi rước được con gái nhà người ta rồi thì lại cùng nhau chuyển về căn hộ ban đầu của mình =)))))))     Khi đọc "Vụng Trộm" mình đã cực kỳ thích Tang Diên rồi, vì anh độc miệng, chảnh chọe, lại còn hay khoe khoang =))))) Nhưng khác hẳn với vẻ bề ngoài hào nhoáng ấy thì Tang Diên lại là một chàng trai cực kỳ si tình, cả cuộc đời anh chỉ yêu một và duy nhất Ôn Dĩ Phàm, sau khi bị cô từ chối thì anh luôn một thân một mình, đến nỗi ba mẹ anh tưởng anh có vấn đề gì đó nên mới 24 tuổi đã bị sắp xếp đi xem mắt rồi.     Ôn Dĩ Phàm là một cô gái xinh đẹp, tính tình dễ chịu, dường như cô là một người không qua thích cạnh tranh và dễ chấp nhận. Ở khoảng thời gian khi còn phải chịu sự kiểm soát của nhà bác cả, cô khá cam chịu nên khó tránh phải chịu những ấm ức. Nhưng vì vậy không có nghĩ là cô yếu đuối! Gặp phải bất bình, vốn điều này trở thành trăn trở lớn nhất của Ôn Dĩ Phàm vì cô đã phải từ bỏ Tang Diên một lần. Cô nghĩ rằng mình không xứng đáng có được tình yêu của một chàng trai nhiệt tình, tốt bụng và tỏa sáng như ánh mặt trời buổi sương mai. Nhưng sau này gặp lại, khi bản thân Dĩ Phàm đã trở nên dũng cảm hơn, cô quyết định mặc kệ tất cả mà làm những gì trái tim mách bảo.     Tang Diên tuy lạnh lùng, cục súc nhưng với Ôn Dĩ Phàm mà nói, anh là một người đàn ông tận tâm, chu đáo nhất. Từ sau khi ba cô mất, thế giới của Dĩ Phàm dường như sụp đổ, cô cảm thấy mình cực kỳ bơ vơ, không có nơi nương tựa. Tang Diên như một vị thần xuất hiện để trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô vậy. Cô thấy biết ơn, trân trọng vì sự xuất hiện của chàng trai ấy, đã khiến thế giới của cô trở nên ấm áp và có nhiều sắc màu hơn. Ôn Dĩ Phàm thường xuyên phải tăng ca, Tang Diên sẽ dặn cô chú ý an toàn, về trễ nhớ báo. Ôn Dĩ Phàm mộng du, Tang Diên sẽ lặng lẽ dõi theo tới khi cô về phòng an toàn. Sẽ vì cô gái anh yêu mà không màng thương tích. Cô gái ấy có lúc mạnh miệng nói không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn luôn dõi theo cô, vì anh đã nói rằng anh sẽ luôn ở bên cô.     Tuy cùng hệ liệt nhưng cảm giác của mình khi đọc hai truyện nó khác hẳn nhau. Đều là yêu thầm nhưng với "Vụng Trộm Yêu Anh", tình cảm của Chích Chích đối với Đoàn Gia Hứa có một chút e ấp, âu lo, mong muốn được bày tỏ tấm lòng mình, mạch truyện cũng đều hơn, có chút ngọt ngào xen lẫn day dứt. Còn với "Khó Dỗ", sự yêu thầm này mãnh liệt, dữ dội hơn, cung bậc sắc thái của truyện cũng muôn màu muôn vẻ hơn. Hài hước vì cái tính thối của Tang Diên, cũng có chút buồn vì quá khứ tự ti của Ôn Dĩ Phàm và những suy nghĩ tận sâu tấm lòng của Tang Diên, một chút ngọt ngào khi hai người yêu nhau. • Ôn Dĩ Phàm, "A Diên, Em nghĩ mình nên sống thọ hơn anh sáu năm." Tang Diên nhíu mày, "Vì sao?" Ôn Dĩ Phàm rưng rưng nước mắt, nghiêm túc nói, "Như vậy em có thể yêu anh thêm sáu năm nữa."     Mối tình của Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm có một cái kết viên mãn, khi họ cùng nhau dạo lại trường Nhất Trung, nơi họ lần đầu tiên gặp nhau. Tang Diên cầu hôn Ôn Dĩ Phàm và tạo ra hồi kết đẹp cho tình yêu của họ. *** “Khó dỗ dành” là một bộ truyện đang nhận được rất nhiều sự chú ý từ độc giả, đồng thời cũng rất được đón đợi khi chuyển thể thành truyện tranh. Không có quá nhiều tình tiết gay cấn hay ngược tâm như những bộ truyện khác, “Khó dỗ dành” thiên về thể loại chữa lành, khi mà một Tang Diên bản chất cao ngạo lại chỉ tình nguyện cúi đầu trước Ôn Dĩ Phàm – một cô gái nhỏ phải chịu đựng quá nhiều tổn thương từ chính những người thân của mình. Cậu thiếu niên Tang Diên ấy như ánh sáng sưởi ấm cuộc đời cô độc của Ôn Dĩ Phàm, cũng chưa từng vì cô nhiều lần trốn chạy mà lựa chọn rời xa. Nhân vật trong truyện “Khó dỗ dành”Tang Diên Tang Diên sinh ra trong một gia đình khá giả và yên ấm, là kiểu người điển hình của có gì được nấy. Ngoại hình nổi bật, học hành thuận lợi, được bạn bè yêu quý. Ở Tang Diên luôn toát ra một loại khí chất ngạo mạn và tự phụ, lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Gặp lại sau 6 năm, Tang Diên không còn vẻ bướng bỉnh, ngũ quan trẻ trung đã trở nên lưu loát từng trải, nhưng vẫn không giấu được nét kiêu ngạo toát ra từ tận xương tủy. Anh muốn tặng cho cô toàn bộ sự nhiệt tình, cho dù là đơn phương, nhưng cô không muốn nhận, dù chỉ một chút. Cho nên lúc này anh phải chờ. Đến khi cô nguyện ý chủ động đưa tay về phía anh. Anh mới có thể đem tất cả bản thân mình, lại một lần nữa, giao cho cô. Ôn Dĩ Phàm Ôn Dĩ Phàm cũng từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng từ sau khi bố qua đời, cuộc sống của cô như rơi dần vào địa ngục. Mẹ tái hôn, bản thân phải sống nhờ nhà người khác, nhìn sắc mặt họ mà sống, không dám đòi hỏi bất cứ thứ gì. Ôn Dĩ Phàm có một vẻ ngoài nổi bật, từng cử động đều toát lên vẻ phong tình, khiến nhiều người hâm mộ, nhưng không một ai biết được rằng, chính vẻ ngoài đó lại khiến cho cô phải chịu nhiều tổn thương. Tính cách ôn hòa, không bao giờ tranh giành với bất kỳ ai, nhưng Ôn Dĩ Phàm lại không thể sống một cuộc đời yên ổn. Cô cảm thấy không ai cần đến cô cả. Mặc dù có chỗ ở, nhưng vẫn thấy thế giới này không có một chỗ nào dù là nhỏ nhoi dành riêng cho cô. Nội dung truyện “Khó dỗ dành” Bởi vì ở phòng trọ cũ liên tục bị người khác làm phiền, Ôn Dĩ Phàm đành phải dọn đến một nơi khác. Cô quyết định sống cùng với Vương Lâm Lâm – một người đồng nghiệp không mấy thân thiết. Nhưng không lâu sau đó, Vương Lâm Lâm cũng chuyển đi. Trước khi đi, cô ta còn hứa sẽ tìm cho Ôn Dĩ Phàm một người bạn cùng thuê nhà mới, thật không ngờ lại chính là Tang Diên – người mà Ôn Dĩ Phàm không nghĩ rằng còn có thể gặp lại. “Ôn Sương Hàng. Em hỏi anh những năm này sống có tốt không. Vậy em thì sao? Em sống có tốt không?” Đây không phải là lần đầu tiên mà hai người gặp lại nhau sau 6 năm xa cách, nhưng chính là bước đệm lớn khiến cho họ lại lần nữa được trở về với nhau. Đối với Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm vẫn mãi là người con gái mà anh yêu thương nhất, nhưng vì năm xưa đã từng bị cô từ chối, nên anh không dám lần nữa chủ động mang tình cảm của mình ra. Đối với Ôn Dĩ Phàm, Tang Diễn là một chàng trai quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô từng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng có được anh. Thế nhưng lần này, Ôn Dĩ Phàm liền không muốn bỏ lỡ nữa. Cô muốn được ở bên cạnh anh, muốn được anh vỗ về, muốn bù đắp những tổn thương mà năm đó đã gây ra cho anh. Chính vì vậy, Ôn Dĩ Phàm quyết định theo đuổi Tang Diên. Cô không muốn để cho Tang Diên, như từ trước kia đến bây giờ, vẫn luôn là người gánh vác nữa. Cô không muốn để cho Tang Diên từng bị cô nói những lời như vậy, rồi hôm nay vẫn là bởi vì cô, lại phải lần nữa hạ mình trước. Nhưng Ôn Dĩ Phàm không hề biết rằng, bao nhiêu năm như vậy, Tang Diên vẫn luôn một lòng thích cô, quan tâm đến cô. Vì cô từng nói không muốn anh đến làm phiền mình, Tang Diên liền đổi một thân phận khác, làm bạn chơi game với cô. Vì sợ Ôn Dĩ Phàm không muốn nhìn thấy mình, Tang Diên luôn âm thầm mua vé máy bay sang Nghi Hà thăm cô, nhìn cô đi học, kết bạn, rồi tốt nghiệp. Nhìn những tờ báo ở Nghi Hà có viết tên cô, Tang Diên liền ngốc nghếch mà mua về hết. “Anh luôn ngại nói ra những lời này, cảm thấy nói ra rất mất mặt. Nhưng đời này, dù sao anh cũng phải nói ra một lần. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn, chỉ thích một mình em.” Nhưng Tang Diên cũng có điều không biết, năm đó Ôn Dĩ Phàm đã phải trải qua những gì. Ba mất, mẹ tái hôn, Ôn Dĩ Phàm mất đi một gia đình êm ấm. Bị gửi đến ở nhờ nhà bác cả, Ôn Dĩ Phàm cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi là như thế nào. Bị Xa Hưng Đức quấy rối, bọn họ chẳng những không đứng về phía cô, mà ngược lại còn ngăn cản cô báo cảnh sát. Thật may là Ôn Dĩ Phàm đã lựa chọn làm điều đúng đắn, tự bảo vệ được bản thân, cũng có thể nỗ lực sống tiếp. Chỉ đáng tiếc là, khoảng thời gian đó, cô đã quá nhạy cảm, quá gai góc. Thay vì lựa chọn nói hết mọi nguyện với Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm lại cảm thấy bản thân dơ bẩn, hổ thẹn, để rồi nói ra những lời trái với lòng, làm tổn thương người con trai chân thành ấy. Cô không xứng đáng với điều gì quá tốt. Đương nhiên, cũng không có tư cách nhận được điều tốt đẹp nhất. Bao gồm cả tình cảm của cậu thiếu niên sáng chói kia. Thật may mắn là, Tang Diên cuối cùng cũng đã biết được những nỗi đau mà Ôn Dĩ Phàm đã phải chịu đựng trong quá khứ. Lần này, anh quyết tâm bảo vệ cô, quyết tâm mang đến ánh sáng trong cuộc đời của Ôn Dĩ Phàm, để cô không còn biết đến bóng tối là gì nữa. Nhìn thấy hình ảnh Ôn Dĩ Phàm ám ảnh tâm lý đến mức bị mộng du, nghĩ đến tính cách ôn hòa của cô mà lại phải chịu đựng những điều đáng sợ như vậy, nhìn thấy Xa Hưng Đức đã nhiều năm vẫn còn đeo bám cô, Tang Diên liền cực kỳ hối hận. Anh hối hận năm đó tại sao không tìm hiểu rõ nguyên nhân, hối hận tại sao năm đó không thể bảo vệ cô, hối hận vì đã để một mình cô phải chịu đựng tất cả. Anh hối hận, cũng hận mình đến mức, dù bản thân có bị Xa Hưng Đức đâm đến trọng thương, cũng phải chính tay bắt giam hắn. “Thật ra anh vô cùng hối tiếc, hối tiếc là năm ấy nói sẽ không đeo bám em nữa, rồi thật sự không đeo bám nữa. Anh là đàn ông mà sĩ diện như vậy làm gì chứ?” “Khó dỗ dành” hay ở chỗ nó có cốt truyện nhẹ nhàng, nhưng lại rất cảm động. Tình tiết truyện không quá mức gây cấn nhưng đủ để gây ấn tượng với người đọc. Sau khi đọc truyện, chúng ta sẽ không khỏi thương cho Ôn Dĩ Phàm, cũng không khỏi hâm mộ tình cảm sâu nặng mà Tang Diên dành cho cô. Thật may mắn là, Tang Diên vẫn luôn thích Ôn Dĩ Phàm, và cũng có đủ khả năng để chữa lành những tổn thương của cô. Chắc chắn rằng sau này, người con gái đó sẽ không bao giờ phải ở trong đêm tối không một bóng người, một mình cố tiêu hóa những nỗi đau khổ nữa. Rồi sẽ xuất hiện một người như vậy. Người ấy sẽ khiến cho bạn thấy rằng: Người trưởng thành cũng có thể tin tưởng vào truyện cổ tích. Người viết: A Lan Mời các bạn mượn đọc sách Khó Dỗ Dành của tác giả Trúc Dĩ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Đường Tâm
Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm là câu chuyện ngôn tình hiện đại, Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện: “Tôi van anh, mau cứu anh ấy.” Người đàn ông bưng ly rượu đỏ lên nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em lấy cái gì để cầu xin tôi?” “Anh đã nói, nếu như tôi đồng ý…” “Phải, nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú đối với em.” Người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên. *** Thường nói: Niềm hạnh phúc lớn nhất đời người chẳng qua là gặp đúng người vào đúng thời điểm... nhẹ nhàng như điền viên cốc hương. Ngu Dao vào lúc thê thảm nhất gặp được Từ Khiêm, rốt cuộc là trùng hợp hay là số phận? Cả đơì này Từ Khiêm luôn chắc thắng, ngoại trừ công danh lợi lộc thì chính là Ngu Dao. Tình yêu của Từ Khiêm đối với Ngu Dao mà nói vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo. Nói đơn giản chính là câu truyện hay về một cô gái dịu dàng bị một bác sỹ cầm thú bám riết.  *** Kim đồng hồ vừa chuyển sang qua mười hai giờ, có nghĩa là một ngày đêm đã kết thúc. Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là cô đã ngủ, anh mới về, ngày hôm sau, cô còn chưa dậy thì anh đã rời đi. Thở dài một hơi, cầm lấy áo ngủ đặt trên giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, đi tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đang đứng ở chỗ đổi giày cạnh cửa. “Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy cô còn chưa ngủ, có ý hỏi. Ngu Dao không nhìn anh, mà đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống. “Từ Khiêm, chúng ta nói chuyện đi.” Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao: “Nói? Nói chuyện gì?” Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy không được tự nhiên, cô lui về phía sau một chút: “Từ Khiêm, chúng ta chia tay đi.” “Dao Dao, em đang nói gì? Em biết không?” Giọng nói của Từ Khiêm lộ ra vẻ không vui. “Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau đã hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng nói tới chuyện tương lai. Em đã 25 tuổi, em không thể cứ mãi như vậy.” Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu một hơi. Từ Khiêm nhìn cô một chút, đứng dậy nói: “Ngu Dao, anh nghĩ đêm nay em không tỉnh táo. Đêm nay không thích hợp, hôm nào rồi hãy nói.” Nói xong, Từ Khiêm đi vào phòng ngủ. Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như không còn hơi ấm, mới đứng dậy về đến phòng. Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe đi bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng được. Nhưng hôm nay anh không muốn ở nhà, không muốn nghe Ngu Dao nói tới chuyện chia tay. Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện thì gặp gia đình Nam Dạ Tước. “Anh Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ anh nha.” Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thì không thể không bám riết lấy anh. Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón. Nam Dạ Tước rất không hài lòng đối với chuyện con gái mình gọi Từ Khiêm là anh trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao. Dung Ân đưa con trai cho anh bế, Nam Dạ Tước một tay ôm con, một tay khoác vai vợ đi tới hướng thang máy. Từ Khiêm đi cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm. “Tước, cậu để Ân Ân đi kiểm tra trước đi.” Nói xong, liền gọi một cuộc gọi nội bộ, nói trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ. Thông thường, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ đã tới tay bác sĩ Từ, anh nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới một chút. “Không có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.” Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó một lúc nữa rồi rời đi. Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, bây giờ anh lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp cô đi về, không có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa trên bàn làm việc lên, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe. Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn đang duy trì trạng thái chờ 3D, ngồi cùng khung làm việc với cô là Lâm Ninh. Cô ấy đang nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua một chút rồi đá vào bắp chân của cô, Lâm Ninh cũng không dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng: “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?” Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn: “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu đang suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng không làm, cậu muốn bị mắng à?” ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm.
Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn
Quán chủ của y quán đệ nhất thiên hạ, đẹp như hoa, y học xuất chúng, cải tử hồi sinh. Sau khi đính hôn, mới phát hiện ra vị hôn phu đã có người ưng ý. Tim nàng như bị dao đâm, lại bị người ám sát. Huyết án kiếp trước, một mũi tên xuyên tim. Trong thời gian ngắn, nàng vượt đến mười năm sau, trở thành tiểu nữ nhi của Thần Long cung chủ —— Lâm Tuyết Nhan. Nàng vốn ngang ngược, nhưng sau khi bị sư huynh yêu say đắm nhiều năm cự tuyệt, thì nửa tháng không bước ra khỏi phòng, rồi bỗng nhiên tính cách biến hóa lớn. Làm cho thần y Tuyết Nhan hoàn hồn vào nữ nhi của Thần Long cung chủ, vận mệnh sẽ ra sao? *** Ban đêm gió mát miên man, Tuyết Nhan lười biếng duỗi lưng, mở cửa sổ khách điếm, nhìn ra xa. Tối nay là ngày sinh nhật của lão gia nhà Mộ Dung, trong phủ Mộ Dung giăng đèn kết hoa, chiêng trống huyên trời, xe ngựa đông nghịt, không khí vui mừng dào dạt. Hôm nay Tuyết Nhan và đại công tử của Mộ Dung thế gia đã đính hôn, một phần lễ vật là điều hiển nhiên không thể thiếu được, nhưng mà chúc thọ, chúc thọ! Con dâu xấu này chẳng những đến gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, mà còn có thể gặp gỡ những nhân vật quý tộc nổi tiếng. Nghe nói giới quý tộc rất hay trông mặt mà bắt hình dong! Kết quả là, Tuyết Nhan tốn một ngàn lượng bạc, mua nghê thường vũ y lụa mỏng quý giá nhất "sai người từ trong hoàng cung lấy son bột nước của quý phi nương nương, dùng số tiền lớn mời sư phụ chải đầu nổi tiếng nhất kinh thành, thay nàng buộc tóc Phi Yến thiên hạ vô song, thậm chí phái người đưa hoa khôi đang xx với khách đến, để tự mình bôi phấn hoa vàng cho nàng. Trang điểm xong, Tuyết Nhan lấy gương soi mình, mỹ nhân trong kính có vòng eo mảnh khảnh, da trắng nõn nà, hai mắt long lánh ngôi sao, quyến rũ tuyệt mỹ, tươi đẹp đầy trời, khuynh quốc tao nhã, dung mạo vô song. Tuyết Nhan lộ ra răng ngọc tinh xảo, cười nói tự nhiên, quay đầu nhìn hai nữ tử trong phòng: “Đương Quy, Bạch Thuật, các muội nói ta có đẹp hay không?” “Cực kỳ xinh đẹp ——” Đương Quy và Bạch Thuật trăm miệng một lời khen ngợi. “Đẹp bao nhiêu?” “Đẹp hơn linh chi ngàn năm nhiều” “Xinh hơn cả nhân sâm vạn năm!” Tuyết Nhan cười cười, thầm nghĩ thật đúng là những câu không rời ngành nghề, không hổ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất y quán, ánh mắt rất độc đáo! Nói đến “Thiên hạ đệ nhất y quán”, không người nào không biết! Nay “Thiên hạ đệ nhất y quán” phân bố bao quát năm châu đại lục với một ngàn hiệu thuốc bắc, hai trăm gian dược đường, danh y ngàn người, đệ tử bìnhthường cả vạn người, từ Thái Y Viện thủ tịch thái y, cho tới thầy thuốc hương dã, có thể nói là phân bố khắp thiên hạ. Thiên hạ đệ nhất y quán nổi danh như thế, nhưng rất ít người biết được diện mục của chủ nhân y quán, Tuyết Nhan là nữ nhi nhưng lại chính là người đó, vì phụ thân Tuyết Nhan làquán chủ tiền nhiệm, y thuật siêu quần trong giới y học, đáng tiếc nam đinh trong nhà đơn bạc, chỉ có một thúc thúc còn ở tuổi trung niên, nhưng tính tình không khác gì một đứa con nít, mà khi Tuyết Nhan sinh ra thì tay cầm đan dược, từ nhỏ đã là một cô bé tài giỏi xuất chúng, thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, đã gặp qua thì không thể quên được, nhưng phụ thân không muốn cho nàng xuất đầu lộ diện, Tuyết Nhan chỉ có thể nữ phẫn nam trang, lén lút làm nghề y, trị không ít các loại bệnh phức tạp, từ ngày phụ thân qua đời, nàng có thể danh chính ngôn thuận kế thừa thiên hạ đệ nhất y quán. ... Mời các bạn đón đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối của tác giả Hồng Trần Huyễn.
Ngạo Mạn và Biến Đen - Tô Mịch
Ngạo Mạn Và Biến Đen là câu chuyện ngôn tình sắc giữa một nam chính ngạo mạn, tâm địa đen tối với một nữ chính bị hắc hóa, cũng là chuyện xưa của nữ chính vốn là con gà nhỏ yếu bắt đầu vùng lên! Truyện có năng lượng cao (cảnh nóng à), báo động trước, xin cẩn thận. Bạn thân "xấu xa": Tôi vẫn cho là hai người không hợp nhau, không ngờ cô ấy lại đối với cậu tốt như vậy. Nghe anh trai tôi nói, bây giờ muốn ở phòng bệnh vip thì phải xếp hàng dài dài đấy. Trác Diễm: Buổi tối cô ấy còn tới phòng bệnh giúp tôi đắp chăn cơ đấy. Bạn thân "xấu xa": Với kinh nghiệm của tôi, nhất định là cô nàng ấy thầm mến cậu rồi! Trác Diễm: Trước khi cậu đến, cô ấy đưa thư tình cho tôi —— Trác Diễm: Đọc đến dòng cuối cùng mới phát hiện, hóa ra không phải do cô ấy viết, chỉ là chuyển thư giúp người khác, còn thu lệ phí 10 đồng một lần. Trác Diễm: Từ chiều cao, cân nặng đến thức ăn, màu sắc hay loại hình vận động ưa thích của tôi, cô ấy đều biết hết, cuối cùng đem bán cho người khác 5 đồng một tin. Bạn thân "xấu xa": . . . . . .  *** Nguyễn Tương Nam tự nhận thấy ngày sinh nhật của mình luôn là một ngày xui xẻo. Mẹ của cô vốn là một vị thiên kim đại tiểu thư, bỏ trốn cùng chồng với lời thề son sắt không bao giờ hối hận, Thế nhưng hai mươi bảy năm trước, khi cô vừa mới được sinh ra không bao lâu, bà rốt cuộc không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống chạy trốn khắp nơi, ăn không ngon, ở không tốt, còn không có tiệc rượu cùng lễ phục hoa lệ, nên cuối cùng đã đổi ý. Mà ngày sinh nhật mười một năm về trước, khi cha cô hấp hối trong bệnh viện, đã phải bất đắc dĩ tìm người quen đưa cô đi gặp mẹ của mình. Năm ấy, Nguyễn Tương Nam mười sáu tuổi nhưng mặt mày vàng vọt, bắp thịt gầy teo, ngay cả tóc cũng không đủ đen dày, lại mặc trên người bộ đồng phục học sinh cũ kỹ đã giặt đến bạc phếch. Cô nhận lấy cái ôm của người em gái cùng mẹ khác cha, rồi nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đang dính vào trên vai mình, nhìn đôi môi như cánh hoa hồng đỏ tươi phát ra âm thanh đẹp đẽ nhất: “Chị, em nghe kể về chị từ lâu rồi, trước giờ vẫn luôn mong được gặp chị”. Cô còn nhớ rõ, khi đó, mình luống cuống tay chân, tự ti cùng hoảng sợ biết bao nhiêu. Mà sinh nhật năm nay của cô vẫn y như cũ, từ sáng đến tối đều không thuận lợi chút nào. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, rõ ràng đèn giao thông trên đường vẫn còn màu xanh, vậy mà không biết từ đâu, một chiếc xe con xiêu xiêu vẹo vẹo lao ngang qua, suýt chút nữa đụng vào cô. Khi đến phòng làm việc, vừa mở cửa sổ ra thì lại thấy một con quạ đang trừng mắt nhìn cô. Cả một buổi sáng, con quạ đen đấy tràn trề sinh lực, không ngừng kêu gào, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc. Nguyễn Tương Nam là bác sĩ ngoại khoa. Bình thường mà nói, nữ giới học ngành y cũng không ít, nhưng có thể đứng bên bàn mổ ngoại khoa đúng là cực kỳ ít. So với bác sĩ nam thì bác sĩ nữ ở khoa ngoại có thể nói sinh ra đã thiếu hụt về sức khỏe, thể lực. Sau khi hoàn thành giai đoạn hậu phẫu cho hai bệnh nhân, cô bị bác sĩ Diệp gọi lại. Bác sĩ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Trưng, có một khuôn mặt với ngũ quan thiên về nét đẹp nữ tính, khóe miệng như đang mỉm cười, đại khái những tính từ miêu tả cái đẹp đều có thể dùng trên người anh ta. “Bác sĩ Nguyễn, cô không xem thử dáng vẻ sau lưng của mình như thế nào sao?” Ba giây sau, Nguyễn Tương Nam mới kịp phản ứng, lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh sát bên. Cô cởi áo blouse trắng ra, mới phát hiện giữa lưng áo mới không biết bị ai đó dùng bút bi xanh vẽ nên một hình người to lớn đang nhảy múa, đã thế hình vẽ còn giống hệt như thật. Cố gắng kìm nén vẻ mặt co giật, cô vội quay trở về phòng, thay một cái áo blouse khác. Y tá trưởng vẫn đang lưu luyến con quạ bên ngoài cửa sổ, thấy cô về liền ngẩng cằm lên nói, “Tương Nam, hôm nay có khi cô lại gặp được chuyện tốt đấy. Xem kìa, từ sáng đến giờ, con chim khách kia cứ hướng về cô mà kêu mãi đấy.” Vất vả chịu đựng đến hết giờ làm, Nguyễn Tương Nam cũng chẳng còn hứng thú đi truy cứu con chim kia rốt cuộc là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách hay là chim khách giống quạ nữa (*). Dọn dẹp đồ đạc xong, cô liền ra về. Còn chưa ra tới cửa chính, vừa nhác thấy người đứng chờ ở đó, Nguyễn Tương Nam liền ý thức được có chuyện không hay, liền vội vàng xoay người về phía cửa phụ. Nấp ở bên cửa phụ quan sát một lúc lâu, đến lúc cảm thấy lối đi này khá an toàn, cô mới nhanh chóng rời khỏi. Tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền bị chặn lại. Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen, mang kính đen, thân hình cao lớn khôi ngô, cổ tay còn lộ ra một hình xăm khá lớn. Hắn ta nâng mắt kính lên, kính cẩn lễ phép mở miệng: “Nguyễn tiểu thư, xin mời đi theo tôi. Trác tổng chờ cô đã lâu rồi.” Nguyễn Tương Nam gần như có thể kết luận, con chim ngoài cửa sổ kia là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách. Nó đã lừa gạt đôi mắt sắc sảo của y tá trưởng rồi. ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Mạn và Biến Đen của tác giả Tô Mịch.
Ngại Gì Lên Giường - Lưu Tam Tam
Ngại Gì Lên Giường kể về chuyện tình yêu giữa 2 con người với 2 tính cách kì lạ. Một người đàn ông cứng nhắc lạnh lùng - Tống Lăng Thần. Một người phụ nữ tính cách tinh quái - Hứa Tử Ngư. Hai người vốn là bạn học của nhau, nhưng không hiểu sao trời xui đất khiến lên giường với nhau. Anh luôn luôn không thay đổi, có một sự quan tâm rất lớn dành cho cô nhưng chỉ thể hiện qua những câu rầy la. Cô trong lòng rõ ràng luôn có anh nhưng lại thể hiện như chưa bao giờ để tâm " Tôi đi qua rất nhiều cây cầu đẹp, thấy qua rất nhiều đám mây, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng lại duy nhất chỉ yêu một người cùng tuổi với tôi." Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Hai người bọn họ sẽ viết tiếp câu chuyện tình yêu này ra sao ? *** "Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não. "Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người. Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào. Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu. Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, đó là lúc còn đi học hắn vẫn thường xuyên giáo dục cô, xấu hổ ở trong lòng lại tăng lên một phần. "Ai, Cậu còn không biết tôi sao" Tử Ngư lảo đảo vội vàng từ trong ngực hắn giãy giụa thoát ra ngoài, muốn xóa tan không khí ngựng ngùng "Vẫn luôn là như vậy, cũng đã quen rồi. . . . . ." Đang nói lại phát hiện ánh mắt kinh ngạc của hắn đang bắn về phía bắp chân của mình, hắn một thân cao lớn, cái áo thun của hắn cơ hồ phủ đến đầu gối của cô, mà lúc này, một dòng chất lỏng sềnh sệch trắng xen lẫn hồng đang chảy xuống, đó là máu của cô cùng tinh dịch của hắn. Mặt của cô liền đỏ, trong đầu nhớ lại những hình ảnh đứt quãng kia của đêm qua, cô vội vàng lui về phía sau một bước. Sau phút giây đờ đẫn, rốt cuộc người đàn ông kia cũng hồi phục lại tinh thần, hắn trông thấy cô lại sắp ngã xuống đất, cũng vội vàng nhanh tay đỡ cô, sau đó thận trọng ôm lấy cô đặt lên giường :"Cô ấy nhẹ quá" Cũng không hiểu tại sao, trong lòng của Tống Lương Thần lại thốt ra một câu như vậy. Tử Ngư nhìn hắn xoay người đi vào phòng tắm, sau một lúc nghe tiếng nước chảy, hắn cầm một cái khăn lông bước ra. Hắn cũng được xem là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bởi vì từ trước đến nay vẻ mặt của hắn luôn là cứng ngắc, cùng lời nhắc nhở cứ thao thao, vẻ đẹp này thật sự là phí của trời. Cho nên sáng sớm khi cô tỉnh lại đã trông thấy gương mặt này của hắn, thật sự có một chút hơi sốc. Người đi tới trên mặt có chút ảo não, điều này khiến cho lòng cô có chút biến thái mà cảm thấy vui vẻ, qua nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng trông thấy biểu tình kinh ngạc của hắn rồi, mặc dù cái giá phải trả có chút lớn. Nguyên nhân bởi vì say rượu, tóc của hắn còn đang loạn, môi hơi mím lại giống trẻ con vậy. Hắn bước tới ngồi lên giường, đưa tay muốn kéo vạt áo thun mà cô đang mặc lên, nhưng động tác đó lại lập tức bị cô tránh khỏi. "Ah, không cần đâu, để tôi tự làm là được" Tử Ngư muốn nhận lấy cái khăn, nhưng lại bị ánh mắt tự trách của người đàn ông đó bắn qua. "Chắc là rất đau." Hắn nhìn chân của Tử Ngư, trên đó vẫn còn vết máu, vết màu từ bắp đùi một đường quanh co chảy đến chân. Đây chính là hắn gây ra. "Không đau" Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, vội vàng nói "Một chút xíu, chỉ một chút thôi." Thở dài một tiếng, Tống Lương Thần dùng khăn lông đã thấm nước ấm bắt đầu lau từ cổ tay đến chân của cô, cố gắng thật nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên người cô. Khăn lông ấm áp lau từ bắp chân đi lên, cô ngây ngốc nhìn hắn kéo vạt áo thun lên, trong khi lau gương mặt hắn không mang theo chút cảm sắc nào. Tim cô không tự chủ đập nhanh, cô bắt được tay của hắn mà nói :"Để tôi tự làm" Tống Lương Thần để mặc cô cầm lấy khăn lông lau lung tung, hắn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Trong đầu chỉ có những dấu vết vừa thấy, trừ vết máu cùng tinh ra, còn có dấu vết bầm tím mà hôm qua trong lúc cuồng loạn hắn đã tạo ra cho cô, không biết đó là dấu hôn hay là do hắn đã dùng lực quá lớn, trên cổ, trên ngực, cả trên đùi của cô đều là. . . . . . Bởi vì da cô rất trắng, bây giờ nhìn thấy thật sốc. Thật không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày không tự chủ đến như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Ngại Gì Lên Giường của tác giả Lưu Tam Tam.