Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Truyện Vạn Cổ Chí Tôn được đánh giá là một tác phẩm tiên hiệp hài hòa có sự logic bởi ngòi bút của tác giả Thái Nhất Sinh Thủy đã tạo nên sự khác biệt cho các màn pk trong đó có cả tình tiết hài hước tuột độ. Cách đây đúng 15 năm, Thiên Vũ giới một trong thập đại phong hào Vũ Đế, Phá Quân Vũ Đế… Cổ Phi Dương, tại sơn mạch Thiên Đãng bất ngờ ngã xuống, chấn động toàn bộ đại lục! Sau đó các thế lực lớn sóng ngầm phun trào, các loại xung đột càng ngày càng kịch liệt, đại lục Thiên Vũ vắng lặng mấy trăm năm, lần thứ hai gió nổi mây vần. Và 15 năm sau chuyển thế sống lại hóa thành công tử Lý Vân Tiêu – Thiên Thủy quốc, mở ra một thiên lữ trình nghịch thiên tranh chấp cùng vô số thiên tài thiên hạ.Truyện sẽ được cập nhật thường xuyên nhất mời các bạn đón theo hàng ngày nhé.  *** - Đại Diễn Thần quyết . . . Đại Giới Thần quyết . . . Đều có hai chữ thần quyết, chẳng lẽ là cường giả thập phương thần cảnh để lại công pháp? Hai thiên công pháp mạnh vượt qua trình độ hiểu biết của Lý Vân Tiêu, hắn nghi ngờ lẩm bẩm: - Nhưng . . . Trong lịch sử đại lục không ghi lại cường giả Thập Phương thần cảnh, sao có thể cho ta một hơi được đến hai thiên công pháp? Lý Vân Tiêu vắt óc suy nghĩ nửa ngày không ra, dứt khoát không nghĩ nữa. Ít ra Đại Giới Thần quyết là mấu chốt khống chế Giới Thần Bi. Lý Vân Tiêu cẩn thận đưa thần thức xâm nhập vào thiên hồng mông trong thức hải, nghiên cứu Đại Giới Thần quyết. - Nguyên thủy tổ khí, phác phác hôn hôn. Nguyên hàm vô trẫm, thủy hồn vô danh . . . Lý Vân Tiêu đọc đến một phần tư thì thấy mệt rã rời, hồn lực mới rồi còn tràn đầy thoáng chốc cạn sạch. Mí mắt Lý Vân Tiêu rũ xuống buồn ngủ. Lý Vân Tiêu cắn dầu lưỡi, máu tràn ngập khoang miệng, thần thức hơi tỉnh táo lại. Lý Vân Tiêu giật mình ngồi xếp bằng, vừa vận chuyển Đại Diễn Thần quyết vừa đọc khoa đẩu văn tự màu vàng. Một lúc sau hồn lực khô cạn dịu lại, dần đầy lên, cộng với Giới Thần Bi liên kết tinh thần Lý Vân Tiêu dường như có cảm ứng với hàng chữ này. - Nội ngoại hư thực, cương nhu bình quân. Âm dương bích lý, biến hóa phân hình. Chân tinh chân khí, hoảng hốt yểu minh . . . Lý Vân Tiêu kiên trì đọc đến một phần ba, nhưng mặc cho hắn vận chuyển hồn lực cỡ nào cũng khó đọc phần kinh văn sau. Lý Vân Tiêu chỉ thấy hỗn độn mông lung lơ lửng sâu trong thức hải. Lý Vân Tiêu thử nhiều lần sau thở hắt ra, từ bỏ. Còn lại hai phần ba kinh văn chờ khi nào hồn lực của Lý Vân Tiêu tiến bộ mới đọc tiếp được. Giờ phút này, trên bầu trời trong xanh, lúc trước Lý Vân Tiêu gõ nát những nguyên tinh, nguyên thạch tràn ra nguyên khí mênh mông sớm đã tan biến trong thiên địa. May mắn trong Giới Thần Bi, dù nguyên khí tan biến cũng là tẩm bổ núi sông đất đai của phương thế giới này, vẫn thuộc về Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu đọc một phần ba Đại Giới Thần quyết sau đó bước ra khỏi bia thần, xuất hiện trong Vô Thượng cung. Một tay Lý Vân Tiêu bắt ấn quyết thu Giới Thần Bi vào trán, hắn ngồi xếp bằng làm theo kinh văn ghi trong Đại Giới Thần quyết bắt đầu luyện hóa Giới Thần Bi. Luyện hóa huyền khí bình thường chỉ cần dùng hồn lực cảm giác mạch động huyền khí, hợp nhất tâm thần với mình là được. Nhưng Giới Thần Bi thì cần một thiên thần quyết mới cảm giác được thiên địa trong bia, lĩnh ngộ một phương pháp tắc thế giới, do đó đạt đến cảnh giới tâm thần hợp nhất, như vật như ta. Lý Vân Tiêu tĩnh tu, cảm nhận mỗi khi thi triển ra một thức Đại Giới Thần quyết sẽ tham ngộ với Giới Thần Bi sâu sắc hơn. Có lẽ bộ Đại Giới Thần quyết này là pháp quyết tồn tại vì Giới Thần Bi. Vì một đồ vật sáng tạo ra thần quyết huyền ảo thâm sâu thế này, có thể thấy được Giới Thần Bi nghịch thiên cỡ nào. Lý Vân Tiêu đang tĩnh tâm tiềm tu chợt từ trong Vô Thượng cung truyền đến rung động khẽ khàng, khí lanh tuôn ra, băng giá thấu xương. Lý Vân Tiêu nheo mắt nói: - Cực âm hàn khí? Bỗng ba bóng người vây quanh Lý Vân Tiêu, sắc mặt âm trầm. Một người dẫn đầu mở miệng nói: - Là ai? Vô Thượng cung của ta xảy ra chuyện gì? Tại sao không có ai? Người đó nhướng mí mắt, đôi mắt như đao, con ngươi co rút nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm. Người đó tức giận quát: - Tiểu tử, ra là ngươi! Người đó lắc mình, gầm lên lao vào Lý Vân Tiêu, gào thét: - Trả lại phượng hoàng chân hỏa của ta đây! Ba người này là Tề Chân Tử luôn bế quan trị thương, Dịch Tiểu Sơn và Hô Diên Minh còn sống trong trong Vô Thượng Lục Tử. Không biết ba người bế quan ở đâu mà thoát khỏi Huỳnh Dương Hỏa giết chóc, thần thức của Lý Vân Tiêu cũng không phát hiện ra bọn họ. Mắt Hô Diên Minh bắn ra tia sáng hét lên: - Sư thúc đừng giết hắn, bắt sống luyện hóa chân hỏa! Tề Chân Tử nói: - Hừ! Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, tự đưa lên cửa, vậy ta không khách sáo nhận lấy! Trong lòng Tề Chân Tử chỉ nghĩ đến phượng hoàng chân hỏa, trong mắt chỉ thấy mình Lý Vân Tiêu. Tề Chân Tử xòe tay, năm ngón bắn ra khí thể màu xám từ bốn phương bay tới. Khí thể xám như dây leo thực vật định trói Lý Vân Tiêu lại. Lý Vân Tiêu khẽ thở dài, bàn tay lóe ánh sáng đỏ, Hổ Nha kiếm hóa thành mãnh hổ gầm rống lao ra. Muôn vàn kiếm quang khuếch tán, năm khí xám bị chặt đứt từng khúc. Mãnh hổ thế đi không giảm nhào vào người Tề Chân Tử. Rầm! Tề Chân Tử con ngươi co rút vỗ chưởng đánh tan kiếm quang mãnh hổ, hét thất thanh: - Vũ Quân! Mới có hơn tháng ngắn ngủi mà ngươi từ Võ Sĩ cửu tinh thăng cấp lên Vũ Quân nhị tinh? Không thể nào! Không chỉ Tề Chân Tử, Dịch Tiểu Sơn và Hô Diên Minh cũng ngây người, hóa đá. - Chân hỏa, chắc chắn nhờ chân hỏa! Hô Diên Minh lòng nhỏ máu gào thét: - Hắc hắn đã hấp thu chân hỏa nên có tốc độ tu luyện siêu nhanh như vậy. Trả phượng hoàng chân hỏa lại cho ta! Tề Chân Tử cũng đau nhói lòng, cực kỳ buồn bực, tức giận khớp xương tay kêu răng rắc. - Biết điều thì lấy chân hỏa ra đi. Hô Diên sư điệt là Thuật Luyện Sư tứ giai, ta sẽ kêu hắn nghĩ cách để ngươi sống. Lý Vân Tiêu cầm kiếm đứng thẳng ngó tên ngốc Tề Chân Tử. Dường như cảm giác được tình huống bên ngoài, Giới Thần Bi lóe tia sáng, Đoạn Việt lao ra đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nhìn ba người. Tề Chân Tử hút ngụm khí lạnh: - Ui! Đoạn Việt phát ra hơi thở ức chế Tề Chân Tử, sát khí toát ra khiến gã ớn lạnh sống lưng. - Vị đại nhân này, người là . . .? Đoạn Việt hầm hừ liếc Tề Chân Tử, khinh thường trả lời. Tề Chân Tử đánh trống rút lui, rụt rè nói: - Vị đại nhân này, người có quan hệ gì với tiểu tử này? Hô Diên Minh thì vẻ mặt nghi hoặc nhìn Giới Thần Bi đằng sau, gã cũng cảm giác Giới Thần Bi bất phàm. Đoạn Việt nhướng mí mắt nhìn Tề Chân Tử, lười biếng nói: - Ngươi cảm thấy là quan hệ gì thì là cái đó, chẳng sao. Tề Chân Tử ngập ngừng: - Cái này . . . Ngực Tề Chân Tử nghẹn lại, chắp tay nói: - Tại hạ và thiếu niên này có chút ân oán, hy vọng vị đại nhân này đừng nhúng tay vào. Lý Vân Tiêu cướp lời: - Yên tâm, hắn sẽ không ra tay. Đoạn Việt ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu. Tiểu tử này muốn một mình đấu với Vũ Tông sao? Tuy Tề Chân Tử chưa lành hẳn vết thương nhưng dù gì là Vũ Tông nhất tịnh trăm phần trăm, hai người cách biệt hai đại cảnh giới, là sự chênh lệch không thể lấp đầy bằng kỹ xảo được. Nhưng Lý Vân Tiêu nói câu đó khiến Tề Chân Tử càng hoang mang. Hô Diên Minh lên tiếng: - Vị đại nhân này, ta là tứ giai Thuật Luyện Sư Hô Diên Minh. Chỉ cần đại nhân đừng nhúng tay vào việc riêng giữa chúng ta coi như Hô Diên Minh ta nợ đại nhân một nhân tình, sau này sẽ báo đáp. Đoạn Việt đắc ý nói: - Xì, tứ giai có gì hay, chẳng là gì trong mắt ta! Đoạn Việt chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đắc ý liếc Lý Vân Tiêu. Đoạn Việt không biết Lý Vân Tiêu đã lên ngũ giai. ... Mời các bạn đón đọc ​Vạn Cổ Chí Tôn của tác giả Thái Nhất Sinh Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cửu Thiên
Thế nhân đều muốn thành tiên Thanh tâm quả dục thật phiền lắm thay Trần gian sương gió lắt lay Cơm gà cá thịt mỗi ngày đều no Thành tiên trăm việc chẳng lo Kiều thê mỹ thiếp bao giờ mới quên? Vạn năm một kiếp tu tiên Chẳng bằng phàm tục triền miên một đời Thần tiên trần thế xa rời Phàm nhân khoái hoạt rong chơi bốn mùa (Cua Đá phổ thơ) Sách mới của nhóm dịch Cửu Mệnh... mong các đạo hữu ủng hộ trong thời gian sắp tới! Đa tạ đa tạ! *** "Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ..." Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách Ngưu Đầu thôn hơn ba mươi dặm về hướng Tây. Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng. Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng. "Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..." "Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..." ".....Thế thì làm sao?" ".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...." .... Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân. Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?" "Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được." Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi , tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..." Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình. Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống. Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..." Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút. ........ Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở Ngưu Đầu thôn tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu; tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo Nhi, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!... Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội. Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ. Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần. Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào. Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được. Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi. Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu. Mời các bạn đón đọc Cửu Thiên của tác giả Hắc Sơn Lão Quỷ.
U Minh Tiên Đồ
Chính cùng tà, từ xưa đến nay, phân biệt rõ ràng, Lý Tuần lại bởi vì vận mệnh gút mắc, cuốn vào chính tà chi tranh. Vô tận mệt mỏi thêm ác mộng, để nhất cái tám tuổi Thiên Hoàng quý tộc sinh mệnh, che kín nhất khắc nghiệt khảo nghiệm. Tại khắp nơi nguy cơ hiểm ác hoàn cảnh bên trong, Lý Tuần ở sâu trong nội tâm đối với mình do khát vọng đã gần đến ư điên dại, vì thoát khỏi người khác đối với mình vận mệnh khống chế, Lý Tuần cơ hồ không từ thủ đoạn. Nhưng khó được chính là, cho dù nhập ma đã sâu, Lý Tuần trong lòng vẫn bảo lưu lấy kia một tuyến đối quang minh khát vọng đồng thời hiển lộ ra hiếm có trọng tình trọng nghĩa một mặt, điểm này từ Lý Tuần mấy lần bốc lên bại lộ phong hiểm trở về Minh Tâm Kiếm Tông, độc xông tinh hà đại trận cứu Minh Cơ, thà rằng cùng Yêu Phượng Cổ Âm đối kháng chính diện cũng phải giúp Minh Hỏa diễm la, mấy lần độ kiếp lại vẫn ép ở lại thế gian ba ngàn năm chỉ vì chờ đợi Thủy Điệp Lan chuyển sinh phục sinh các loại sự tình bên trên cũng có thể thấy được tới. Tại mâu thuẫn cùng trói buộc liều mạng giãy dụa, nhìn Lý Tuần như thế nào tại chính tà ở giữa quần nhau, đi ra vận mệnh cách cũ, đạp vào tại chính đạo tiên lộ phía sau không muốn người biết U Minh tiên đồ! ... *** Đã là rét đậm thời tiết, trong núi thanh lãnh, bách mộc tàn lụi, vì Liên Hà sơn bôi lên thượng một tầng xanh xám vỏ ngoài, so sánh với còn lại ba mùa khô ánh sáng, không khỏi thua kém quá nhiều.     Còn tốt, quần phong sườn núi cốc tầm đó, thỉnh thoảng chớp động sáng rực kiếm quang, vì này đơn điệu bối cảnh, bằng thêm một chút nhan sắc.     Sắc trời dần tối, trên núi chư tu sĩ lần lượt bắt đầu muộn khóa, thỉnh thoảng vài cái tuần sơn tu sĩ bay qua, tại trong quần sơn chi chít, cũng bất quá là phù quang lược ảnh, đồng thời không có cái gì ý nghĩa thực tế, tông môn thanh thế như mặt trời ban trưa, có cái gì tà ma ngoại đạo, dám đến nơi này vuốt râu hùm?     Tà dương dần dần xuống núi về sau, sơn phong âm ảnh bắn ra, che lại thông hướng Chỉ Quan phong đỉnh đường núi, đầu này do đá xanh lát thành chỉnh tề bậc thang ngày thường cũng không có mấy người đi lại, lúc này càng là quạnh quẽ, chỉ có một cái người khoác thanh sam bóng người, một bậc một bậc đi đi lên, không nhanh không chậm, tựa hồ tịnh không để ý càng ngày càng nồng đậm hắc ám.   Mời các bạn đón đọc U Minh Tiên Đồ của tác giả Giảm Phì Chuyên Gia.
Trích Tiên Kiếp - Lạc Thủy Khuynh Thành
Nàng là đệ nhất dân gian nữ tróc yêu sư , Lung Nguyệt. Nhưng mà tác phong không phải rất chính phái. Lẻn vào kỹ viện trừ yêu bà, nhốt lma yêu làm độc chiếm, lẫn vào trạch viện đấu tiểu tam... Mối tình đầu, càng là trước câu dẫn Ma giới Thiếu chủ phong lưu thành tính ; mập mờ với nam tử nửa người nửa yêu thần bí ; cuối cùng ngay cả sư tôn đều không buông tha... Mỗ nam rất hận: Đừng nghĩ giằng co, vi sư thu ngươi là tốt rồi. Lại nói: Ngươi có thể nhớ rõ lúc lễ bái sư , câu nói đầu tiên từng cùng vi sư nói . Lung Nguyệt: Hình như là... Sư tôn ở trên... Sư tôn: Như ngươi mong muốn. *** "Sao vậy? Huyền Vi Trưởng lão lại đang cùng hắn đồ đệ bế quan đây?" "Ta có thể nói cho ngươi biết, thứ không nên thấy, cũng không nên nhìn loạn!" "Huyền Vi Trưởng lão đức cao vọng trọng, như thế nào chúng ta có thể lén lút nghị luận đấy, nếu như biết không có thể đứng ở chỗ này lấy, còn không mau nhanh chóng ly khai nơi đây." Lúc này, một vị bạch y nữ tử lẳng lặng tiêu sái đến vài tên đệ tử phía trước, nhàn nhạt liếc mắt, mấy người lập tức đình chỉ xì xào bàn tán, cung kính hô lên: "Đại sư tỷ." Đối mặt mọi người chột dạ sắc mặt, nàng nhìn như không thấy từ đám người đi tới, lập tức mọi người giải tán lập tức. Chỉ thấy vị này bạch y nữ tử cung kính quỳ xuống bế quan cấm địa cửa ra vào, cúi đầu đạo: "Khởi bẩm sư tôn, Chưởng môn tại Linh hải các xin ngài qua đi một chuyến." Huyền Vi nghe vậy chậm rãi mở ra tròng mắt lạnh như băng, thản nhiên nói: "Đã biết." Dao Châu gặp cửa động kết giới được triệt tiêu, đi vào lúc, Huyền Vi đã đứng dậy, "Ôm nàng quay về đi nghỉ ngơi." "Vâng!." Nói xong Dao Châu ngồi xổm người xuống đi, lưu loát {vì:là} trên mặt đất quần áo không chỉnh tề nữ đồng mặc xong quần áo, ôm nàng đi ra bế quan cấm địa. Huyền Vi đến Linh hải các lúc, một vị tóc muối tiêu nữ tử đã tại bậc này đợi đã lâu, "Sư tỷ." Nàng tuy là Huyền Vi sư tỷ, tuổi càng tại Huyền Vi phía trên, nhưng mà người tu tiên khuôn mặt không già, dung nhan như cũ cùng tuổi trẻ thiếu nữ độc nhất vô nhị, đi ra phía trước ân cần hỏi han: "Như thế nào?" "Ta đã vì nàng bỏ niêm phong ma ấn." Nghe nói chuyện đó, Phù Diêu không khỏi mặt lộ vẻ khuôn mặt u sầu, "Nàng chỉ có tám tuổi thân hình, làm sao có thể chống lại ma chướng quấn thân nỗi khổ?" ... Mời các bạn đón đọc Trích Tiên Kiếp của tác giả Lạc Thủy Khuynh Thành.