Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Hoàng An Vy kiếp trước bị mẹ chồng và chị gái ruột hãm hại nên bị đuổi khỏi nhà chồng, phải lưu lạc ở bên ngoài mười năm. Sau khi sống lại cô quyết tâm phải lấy lòng chồng hờ của mình là Lâm Đình Phong với phương châm: Mình không đủ thông minh thì phải bái người thông minh hơn mình làm thầy. Lâm Đình Phong không hiểu vì sao cô vợ nhà mình lại có suy nghĩ này. Mãi đến sau này khi cùng cô xem một bộ phim cung đấu Trung Quốc anh mới biết cô học theo nhân vật phản diện Vu quý phi vốn không thông minh nhưng lại may mắn có được một trợ thủ thông minh giúp mình bày mưu tính kế giúp cô ta từ một cung nữ bé nhỏ leo lên đến chức quý phi. Nhưng vấn đề ở chỗ trợ thủ đó là thái giám, là thái giám đó! Mỗi khi gặp nguy hiểm, cô còn lén lút ở sau lưng gọi anh là "Lâm công công, mau tới cứu bổn cung!" Tiếc là cô xuất thân từ cung nữ nhưng chồng cô nào phải công công. Anh chỉ bị què chân thôi chứ mấy chỗ khác vẫn còn lành lặn mà! *** Hoàng An Vy đột ngột mở mắt ra, trong ánh mắt đều tràn ngập sự hoảng sợ cùng ghê tởm. Thế nhưng đập vào mắt cô lại không phải những khuôn mặt đáng sợ kia mà là một đôi mắt lạnh lẽo như băng. Thấy cô đã tỉnh nhưng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt kia sững sờ, sau đó anh mắt anh dần trở nên bình lặng như đầm nước chết: - Bây giờ mới biết sợ à? Thế sao lúc bỏ chạy không nghĩ đến hậu quả đi? Nghĩ đến đây anh lại hận không thể băm cô thành trăm nghìn mảnh. Là cô chủ động lại gần anh trước, sau đó dù cô không phải tình nguyện gả cho anh nhưng lúc anh hỏi cô nếu cô hối hận có thể quay đầu nhưng khi đó cô đã nói sẽ ở bên anh. Thế mà mới cưới nhau được ba ngày cô đã ôm đồ bỏ chạy rồi, còn gấp đến độ vấp ngã cầu thang nữa. - ... An Vy ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt hồi lâu cũng không phản ứng lại, viền mắt cô đỏ lên, trong đôi mắt chất chứa sự ưu thương không nói nên lời. Người này lúc còn sống là chồng trên danh nghĩa của cô, bởi vì chị gái cô bội ước cắm cho anh ta một cặp sừng dài cả mét lại thêm anh ta mới bị tai nạn bị liệt hai chân nên tính khí thay đổi, cả người âm u như Diêm La sống. Vì bồi thường cho anh, An Vy cứ thế được đóng gói gửi đến chỗ anh chuộc lỗi thay chị gái. Cô còn nhớ lần đầu gặp anh còn bị anh ném bình hoa vào người, xém khâu mấy mũi. Sau đó vì cô cố chấp muốn thay chị gái chuộc lỗi để anh không trả thù gia đình mình nên anh cũng làm ngơ với cô, kệ cô ở bên cạnh mình. Cứ tưởng cô có thể an ổn sống như thế đến hết đời thì chị gái An Diệu lại hại cô, khiến cô bị mẹ chồng hiểu lầm rồi đuổi khỏi nhà họ Lâm. Mà ông chồng hờ của cô sau đó cũng nổi cơn thịnh nộ mà điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, tìm từ lúc còn ngồi xe lăn cho đến khi đứng lên lại lần nữa, còn từng nói trên ti vi rằng nếu tìm được cô sẽ băm vằm cô làm trăm mảnh làm cô sợ quá phải trốn vào khu chợ đen trốn, sau đó lại bị chị gái lừa cho chết thảm. Mới đầu cô còn cảm thấy cuộc đời bất công với mình, nhưng sau lại nghĩ chết rồi cũng tốt, cô không cần phải trốn chui trốn lủi anh nữa. Vui mừng chưa bao lâu đã thấy bản mặt khó ở của anh tiếp khiến cô có xúc động muốn khóc một trận thật lớn. Vì sao cô đã chết rồi mà vẫn để cô gặp lại tên ác ma này? Lẽ nào ông trời thấy kiếp trước cô sống chưa đủ thảm nên chết rồi vẫn cho cô gặp lại anh để sự bất hạnh của cô nhân lên X2? Thấy cô nhìn mình với vẻ mặt tuyệt vọng, người đàn ông càng thấy không thoải mái, anh điều khiển xe lăn lại gần cô, giọng nói lạnh lẽo: - Sao không nói gì? - ... Nhìn thấy anh là đầu óc cô trống rỗng như bị khoét hết nơ ron thần kinh rồi cô còn nói được gì chứ? Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, An Vy bạo dạn khuyên nhủ anh: - Anh Phong này, dù sao chúng ta cũng chết rồi, anh cứ ôm cục tức với tôi mãi cũng có ích gì đâu. Lâm Đình Phong nhìn cô như nhìn kẻ thần kinh: - Chết gì mà chết? Cô ngã cầu thang xong giả vờ mất trí nhớ với tôi à? Hả? Anh không chết thế sao cô lại gặp được anh hay thế? Nhìn mặt cô ngây ra như phỗng, Đình Phong hơi giật mình. Không lẽ cô không nhớ gì thật? Cũng không đúng, cô nhớ tên mình và tên anh, chỉ là cô cứ luôn mồm nói hai người chết rồi thôi. Đập đầu xong bị điên luôn rồi? Tức thì anh quay xe lăn ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, thái độ cực kỳ gấp gáp khiến An Vy nhìn ngu người luôn. Sau đó một vị bác sĩ và hai người phụ trách đi vào kiểm tra cho cô, lúc người phụ tá ghi ngày tháng khám bệnh, cô giữ chặt lấy tay cô ta sửng sốt hỏi: - Anh nói hôm nay là năm bao nhiêu? - Ngày 24 tháng 7 năm 2022 ạ. Năm 2022? Đó là năm đầu tiên cô gả đến nhà họ Lâm làm trâu làm ngựa cho ông chồng ác ma Lâm Đình Phong. Vậy bây giờ cô vẫn đang là vợ của anh ta sao? An Vy liếc nhìn xung quanh, sau đó cô cầm điện thoại lên xem thời gian trong đó, xác nhận lời bác sĩ nói là thật cô bỗng cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường. Cô sống lại rồi sao? Không dám tin vào sự thật trước mặt, cô giơ tay tự tát mình một cái. A, a, đau quá! Không chỉ mặt đau mà đầu cũng đau, vậy là không phải cô đang nằm mơ rồi. Cô thật sự sống lại rồi! An Vy lưu lạc ở bên ngoài quá lâu, rất nhiều ký ức đều bị phai mờ gần hết. Dù sao cô cũng không được thông minh cho lắm, nếu không đã chẳng bị đám người kia hãm hại rồi chết thảm rồi. Nghĩ vậy cô cẩn thận lại dè dặt hỏi người đàn ông trước mặt mình: - Anh Phong này, tôi có thể hỏi vì sao anh mắng tôi không? Tôi không nhớ. - Cô định chơi trò mất trí nhớ với tôi à? Đình Phong nhìn cô như nhìn tên ngốc, cô lại nhìn anh với ánh mắt đáng thương: - Tôi không nhớ thật mà. - Không nhớ thì cố mà nhớ đi rồi chuộc lỗi cho tốt. Nếu không thì cút về nhà mẹ đẻ hối lỗi cho tôi. An Vy vốn còn đang hoang mang, nghe thế hai mắt cô sáng lên: - Ý anh là nếu không nhớ được thì tôi có thể rời khỏi nhà anh à? Anh nói thật không? Nếu anh ta gật đầu cô sẽ lập tức dọn đồ và vác xác rời khỏi đây ngay lập tức. Nhà của anh ai ai cũng là quỷ dữ ăn thịt không nhả xương, đến cả chị gái ruột cũng hố cô đến chết đi sống lại, được ông chồng hờ lại bị liệt hai chân, lúc cần có mặt thì không có, lúc không cần thì ngày ngày gặp. Tóm lại sống trong cái nhà này quá áp lực, cô vẫn tranh thủ trốn khỏi đây sống một cuộc sống tư do tự tại thì vẫn hơn. Lâm Đình Phong vốn định rời đi rồi nghe thế thì quay đầu lại, hỏi: - Cô vẫn còn có ý định bỏ trốn à? Anh biết chẳng có người con gái nào chịu ở bên cạnh một tên tàn phế như anh, lại thêm An Vy bị ép gả đến đây thay chị gái nên cô có ý định bỏ trốn cũng là chuyện bình thường. Là người khác, anh có thể sẽ thả đi ngay lập tức nhưng cô thì không được. An Vy rụt cổ lại, lí nhí nói: - Là anh bảo không nhớ ra thì có thể rời khỏi đây mà. Không biết có phải vì mới sống lại hay không mà trí thông minh của cô trở về âm. Nếu không thì tại sao cô có thể vẫn chưa nhận ra đấy là câu cảnh cáo của anh chứ không phải anh thật sự muốn đuổi cô đi chứ? Lâm Đình Phong day mi tâm mình, vẻ mặt không rõ là tức giận hay bất lực: - Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, cô dám chạy tôi đánh gãy chân cô. An Vy rụt chân vào trong chăn, thề thốt nói: - Tôi không chạy đâu, đảm bảo luôn. Cô không nói không sao chứ cô vừa nói cái Đình Phong liền quay lại tự mình trông chừng cô. Con ranh này nhìn im ỉm mà nguy hiểm lắm, hôm qua còn chăm sóc cho anh, nói ngày mai dẫn anh đi trị liệu mà tối đã vội vã chạy trốn đến ngã cầu thang rồi. Bây giờ lời bảo đảm của cô chỉ như gió thoảng mây bay, giá trị còn không bằng cái lá khô rơi trong vườn nhà họ Lâm nữa. An Vy thấy anh cứ nhìn mình thì chột dạ, cô vô thức kéo chăn lên che nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo sự tò mò: - Sao anh chưa đi ra ngoài? - Tôi ở đây chăm sóc vợ mình không được à? - ...!Đừng chăm sóc cô, tuyệt đối không được chăm sóc cô. Anh mà chăm sóc cô là cô "thăng" sớm đấy. An Vy kéo chăn che kín mặt liên tục lẩm bẩm như niệm kinh thánh trừ tà, niệm thế nào lại nói ra miệng làm ông chồng hờ nào đấy cạn lời. Đang yên đang lành lại ngã cầu thang làm trí thông minh vốn chẳng có bao nhiêu giờ trực tiếp về không luôn rồi. Thế này bảo anh sao dám để cô ở lại đây một mình chứ?. Mời các bạn mượn đọc sách Chồng Yêu Mau Hộ Giá! của tác giả Bất Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) - Thời Câm
Câu chuyện nhẹ nhàng dừng lại ở những nụ hôn không nặng không nhẹ, xen lẫn ngây thơ cùng tình cảm mãnh liệt vừa được khai thông. Sau đó, không có sau đó. Có lẽ sẽ là quá sớm khi nói, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau giống như trong truyện cổ tích bởi vì cả hai đều còn quá trẻ. Hoặc là họ sẽ trải qua một hồi sóng gió vì thân phận, vì sự ngăn cản của gia đình và bạn bè? Không ai biết tiếp theo đây hai người họ sẽ đối mặt với điều gì, nhưng như vậy cũng có sao đâu? Có những chuyện, đến thời điểm thích hợp sẽ có sự khởi đầu. Nhưng quá trình diễn ra như thế nào, kết thúc ra sao, đều là do mỗi chúng ta lựa chọn. Nếu có thể ngọt ngào, tại sao lại không thử? *** Trước khi cha mẹ xuất ngoại có giao cho anh chăm sóc em gái, Quý Diễn đối với Trình Thủy chỉ có hai yêu cầu_____ Không được kết bạn bừa bãi, không được yêu sớm.  Lúc đó cô gái nhỏ mi mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Đáp ứng đến năm thứ hai, Trình Thủy mười sáu tuổi, dưới sự dẫn dắt của cô ngốc ngồi cùng bàn, tai phải đánh luôn 4 cái khuyên tai.  Năm thứ ba, Trình Thủy mười bảy tuổi, nói chuyện với một anh giai phóng đãng từng duyệt qua biết bao nhiêu phụ nữ   Không chỉ nói chuyện, còn, mẹ nó, mang thằng đó về nhà.  Quý Diễn: OK. Tốt lắm! Cực kì tốt!   Mời các bạn đón đọc Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) của tác giả Thời Câm.
Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang
Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.
Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi Lam
Khương Nịnh Bảo là tứ tiểu thư phủ Trường An Hầu, phụ mẫu sớm qua đời, phía trên chỉ còn một ca ca mới thi đậu tú tài. Nếu không phải nàng còn có một mối hôn ước với thế tử phủ Định Quốc Công, tháng ngày chắc hẳn khó qua. Thế nhưng bỗng có một ngày, thế tử Tạ Cảnh Dực bởi vì một mối tình si với đích nữ phủ An Viễn Hầu mà bất chấp hiếu nghĩa, một mực muốn cùng nàng từ hôn.  Ít nhất ,Tạ thế tử cũng còn có chút lương tâm, không chỉ mang ngọc ngà châu báu tới bồi thường nàng, còn ngỏ ý muốn nhận nàng làm muội muội, đem thân phận tiểu thư phủ Định Quốc Công tặng cho Khương Nịnh Bảo. Thế nhưng, hắn có lòng bồi thường, còn phải xem Khương tứ cô nương liệu có tâm muốn nhận hay không? Ngàn sai vạn sai cũng chẳng phải tại nàng, hà cớ chi bắt nàng mang danh bị ruồng bỏ, còn cố tình giả nhân giả nghĩa tưởng “bố thí” cho nàng. Vậy nên, dân chúng kinh thành gần đây truyền tai nhau rằng “sau khi bị thế tử phủ Định Quốc Công từ hôn, tứ tiểu thư Khương gia lập tức hóa điên, không sợ chết đòi gả cho Định Quốc Công, trở thành nương của kẻ đã từ hôn mình.” * Định Quốc Công là ai? Chàng là chiến thần của Đại Việt, là chiến thần được tất cả dân chúng kính trọng, cũng là nam nhân độc thân “có độc” khiến tất cả các cô nương kinh thành đều muốn tránh. Nghe nói, chàng sinh ra đã mang sát khí, lại lớn lên trong quân doanh, vì thế, không có bất luận người nào, ngay cả mẫu thân ruột có thể ở bên chàng mà bình an vô sự. Lời đồn về chàng quả thật rất nhiều, giả giả thật thật, Khương Nịnh Bảo nghe xong chỉ cười. Cho dù thân mang sát khí thì có thể thế nào, dù sao nàng cũng đã trải qua một kiếp hỗn độn nơi mạt thế, mệnh so với cỏ còn trường, đến cuối cùng, nếu không phải nàng tự sát, liệu có kẻ nào có thể tước đi sinh mạng nàng?  Sau khi xuyên đến nơi này, ngoài khả năng biết trước cốt truyện, nàng còn có một thân công năng ủ rượu tuyệt hảo, còn sợ bị Định Quốc Công “khắc” chết hay sao? Vì thế, trong sự ngỡ ngàng của dân chúng kinh thành, sự vui mừng của Định Quốc Công phu nhân cùng sự ghen ghét của “con dâu tương lai” và tâm tình phức tạp của hôn phu cũ kiêm “nhi tử tương lai”, Khương Nịnh Bảo hoan hỉ gả vào phủ Định Quốc Công. Từ nay về sau, Khương tứ tiểu thư trở thành đầu quả tim của Định Quốc Công gia, một đời sủng ái, cùng nàng nắm tay đến tóc bạc da mồi. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Cha Của Nam Chính của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Nhau - Mộng Tiêu Nhị
Trên đời này, có những chuyện không nên nói quá sớm, cũng không nên quá tự cao tự đại mà cắt hết đường lui cho mình. Bởi vì, sớm muộn gì cũng có ngày bạn sẽ bị chính những lời đã từng ngông cuồng thốt ra ấy ''vả''lại vào mặt. À, giới trẻ bây giờ gọi theo trend là “nghiệp quật’’, mà đã bị quật thì lại chuẩn chỉnh đến không trượt phát nào luôn. Người đàn ông sẽ dạy cho chúng ta bài học sâu sắc đó tên là Tưởng Mộ Tranh. Trong thành phố này, Tưởng Mộ Tranh là một người đàn ông độc thân hoàng kim. Anh là chủ của tập đoàn khai thác dầu khí lớn, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú xuất sắc cùng thần thái mạnh mẽ, ngang ngược đầy bản lĩnh. Mỗi bước chân anh đi qua, mỗi cái liếc mắt anh nhìn, mỗi cái nghiêng đầu nở nụ cười đều khiến mọi phụ nữ đổ gục. Vì thế, sống đến 30 năm cuộc đời, Tưởng Mộ Tranh luôn được các cô gái từ bé đến lớn theo đuổi, dây dưa không ngừng. Vì đã có được tất cả mọi thứ trong tay quá dễ dàng và có thể thay đổi mọi việc theo ý nguyện nên Tưởng Mộ Tranh có một tật xấu đó chính là tự tin thái quá. Ừ, anh luôn cho rằng bản thân mình đã gần như hoàn hảo rồi, muốn gì mà không được kia chứ. Cho nên, chỉ có người khác bám đuôi theo đuổi anh thôi. Nào có chuyện anh xách mông lon ton sau lưng người khác. Vậy nên, khi trông thấy cô cảnh sát nhỏ Lạc Táp trùng hợp gặp mình năm lần bảy lượt, anh đã rất phẫn nộ và khó chịu. Bởi vì, kẻ bám đuôi này quả thật khiến người ta ghét, thích anh đến mức anh đi đâu cũng mặt dày đi theo, lại còn trong ngoài không đồng nhất, nói năng hùng hồn lý lẽ giả vờ với anh nữa chứ. Để xem, cô ấy cố gắng được bao nhiêu ngày. Anh đây mới không thèm để ý đâu chứ đừng nói là thích. Hừ… Mời các bạn đón đọc Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Nhau của tác giả Mộng Tiêu Nhị.