Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tường Vi Ngược Lối

Reviewer: AI_Mộc Miên Designer: AI_Thiên Thủy Bích Giới thiệu: Năm 17 tuổi, Lộ Tri Nghi bỗng quen biết một người đàn ông. Người ấy rất dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, cười lên thì lịch thiệp nho nhã, trong mắt như có sao trời. Lộ Tri Nghi rất thích anh. Cho đến một ngày nào đó, Lộ Tri Nghi chứng kiến một cuộc ẩu đả. Trong con hẻm nhỏ tối tăm, nam thần dịu dàng của cô mặc một cây đồ đen lạnh lẽo, máu tươi đáng sợ chảy xuống từ bên trán, bên cạnh có một người đàn ông cung kính đưa một điếu thuốc cho anh, “Đại ca, hút thuốc đi ạ.” Có một chiếc xe leng keng chạy ngang qua đầu hẻm, người đàn ông trong chỗ tối ngẩng đầu lên nhìn. Lộ Tri Nghi: “...” Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở dừng lại. Vài giây sau. Lộ Tri Nghi bối rối ôm chặt quyển sách trong lòng, “... Đại, đại ca.” ... Trong mắt người khác, Lộ Tri Nghi ngây thơ ngoan ngoãn, hào phóng hiểu chuyện. Sau này, cô sẽ đi du học, kết hôn với thiếu gia nhà quyền quý. Đó chính là tương lai tươi sáng của cô. Ngay cả cô cũng nghĩ rằng mình sẽ đi theo con đường mà mọi người kỳ vọng này, mãi cho đến khi gặp được người đàn ông có hình xăm đầy cổ tay đó. Mọi người đều sợ khí thế lạnh lẽo trên người anh, nhưng chỉ có Lộ Tri Nghi biết, anh nắm giữ sự dịu dàng bậc nhất trên thế gian này. “Lần này, anh càng muốn chống lại ý trời, ngược dòng mà đến vì em.” … Ban đầu khi Lộ Tri Nghi quen Trình Tố, chẳng một ai cảm thấy anh xứng với cô, một cô gái gia cảnh như cô, tài năng như cô, nhan sắc như cô, vốn nên phải đính hôn với một vị thiếu gia môn đăng hộ đối, xuất ngoại du học, sống một cuộc đời đầy hoa thơm và gió mát. Sau này, khi một lần nữa cái tên Lộ Tri Nghi và Trình Tố được đặt cạnh nhau, lúc này, câu chuyện của họ lại là niềm mơ ước, ngưỡng mộ của bao nhiêu người, một sinh viên ưu tú xinh đẹp sánh bước bên người thừa kế gia tộc lớn, còn gì xứng đôi hơn hai người họ nữa cơ chứ. Nhưng quá trình để có được như ngày hôm nay thì chẳng mấy ai hiểu được. Đó là sự kiên định của một cô gái tuổi mới lớn, nguyện bước lên chông gai, xông vào giông bão để tới bên người cô yêu. Còn có một chàng trai luôn dùng mọi khả năng của mình để vươn tới đỉnh cao, để đuổi theo bước chân người con gái ngự trị trái tim anh, cho cô những điều tốt đẹp nhất. Lộ Tri Nghi và Trình Tố, hai con người này, một người dám nhảy xuống khỏi lâu đài thủy tinh, một người dám chạy ngược chiều gió. Họ đến với nhau chẳng có ai may mắn hơn ai, mà là cả hai cùng nỗ lực và kiên trì. Nếu phải nói tới may mắn, vậy đó chỉ có thể là lời cảm ơn định mệnh khi đã để họ may mắn gặp được nhau. Họ gặp nhau giữa dòng đời ngược xuôi này. Vào một ngày thật đặc biệt. Trong KTV hỗn loạn, chàng trai rắn rỏi với hình xăm quấn quanh dọc cổ tay, thản nhiên đút thủy tinh vào mồm kẻ tới gây rối ấy đã để lại thứ ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng cô. Đó là một "anh Tố" mà mỗi lần nhắc tới Lộ Tri Nghi lại rùng mình. Ấn tượng đầu tiên của cô về danh xưng này là một con người mạnh mẽ trầm ổn nhưng lại rất đáng sợ. Khi ấy, Lộ Tri Nghi chỉ muốn tránh xa Trình Tố, không bao giờ gặp lại nữa là tốt nhất, đối với cô gái dịu dàng ngây thơ như cô, Trình Tố hoàn toàn ở một thế giới khác, một thế giới song song và chẳng có chút liên quan gì tới cô, tối tăm và u ám. Sau đó ít lâu, cô quen biết một vị giáo viên hóa mới về trường gọi là "thầy Thành".  Thầy ấy chững chạc, đáng tin, đeo chiếc kính gọng vàng đầy tri thức, mà vô tình thay, phòng thầy thuê còn nằm ngay sát vách phòng của cô. Duyên phận của cô và "thầy Thành" thật sự vô cùng kỳ lạ, đến mức khiến Lộ Tri Nghi dần bị thu hút bởi phong thái của anh từ bao giờ mà chẳng hay. Anh dịu dàng lễ độ, anh tài tình thông tuệ, tựa như hình mẫu lý tưởng trong lòng Lộ Tri Nghi vậy. Rất nhiều lần, vào những khoảnh khắc cô cô đơn, cô yếu đuối, chật vật nhất, anh đều xuất hiện bên cô một cách thần kỳ. Mỗi hành động của anh đều khiến cô rung động, tiếng gọi "Tri Nghi" của anh khiến nhịp đập tim cô trở nên vội vã, anh chính là chủ nhận cho những sự rung động đầu đời đẹp nhất của cô. Vậy nên Lộ Tri Nghi thích "thầy Thành", cô hiểu trái tim mình, cô biết điều đó, và cô cũng rất vui vì điều đó. Nhưng có lẽ điều cô không ngờ tới nhất đó là một "thầy Thành" nho nhã lịch thiệp như vậy lại chính là Trình Tố nổi danh ác khắp đất An Ninh. Thực ra Trình Tố cũng rất bất lực. Anh chỉ khoác thêm chiếc áo khoác, đeo thêm cặp kính gọng vàng rồi đến trường họp phụ huynh thay cho cô em gái Lương Triển Triển rồi vô tình chạm mặt Lộ Tri Nghi mấy lần thôi mà không biết thế nào lại bị cô nhận nhầm thành giáo viên. Ban đầu Trình Tố vốn không để tâm chuyện này nên chẳng giải thích làm gì. Nhưng sau đó một loạt sự việc xảy tới quá nhanh khiến anh càng chẳng còn cơ hội để mà "thú tội" sự thật. Ai mà biết được Lộ Tri Nghi lại sống ngay bên cạnh căn nhà mới thuê của anh, rồi anh còn giảng bài cho cô như một thầy giáo thực thụ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm, đến lúc muốn giải thích thì đã chẳng còn cách nào để giải thích nữa. Trong mắt Trình Tố, Lộ Tri Nghi là một cô gái dịu dàng, thông minh nhưng đồng thời rất có chính kiến và kiên định. Chính những điều ấy đã khiến anh rơi thật sâu vào lưới tình của cô một cách lặng lẽ. Thế giới của Trình Tố từ nhỏ đã chỉ có đánh nhau và tranh giành. Anh lớn lên trong trại mồ côi, không cha không mẹ không bạn bè, chỉ có một người anh em chí cốt là Trì Duệ. Hai người cùng vật lộn với những đứa trẻ khác, tranh giành từng miếng ăn, từng chút quyền lợi. Sau khi được nhận nuôi, cuộc đời Trình Tố cũng từng được trải qua một quãng thời gian êm ả, được học hành như tất cả mọi người. Nhưng điều ấy chỉ kéo dài đến khi anh kết thúc lớp 12, kể từ đó, anh lại bước chân vào một thế giới khác, trong những quán KTV hỗn loạn về đêm, khi mâu thuẫn được giải quyết bằng nắm đấm. Trình Tố bước đi trong thế giới đó, anh dùng năng lực và sự liều lĩnh của mình để khuất phục kẻ khác, rồi mới trở thành một "anh Tố" không ai dám làm càn trước mặt như vậy. Thế giới của anh không có màu hồng, không có nắng vàng rạng rỡ, nó mang đậm một vẻ xám tro và đầy rẫy những mặt trái của xã hội. Vậy nhưng, Lộ Tri Nghi đã đến, cô chen vào thế giới âm u của anh, đem tới thứ ánh sáng xinh đẹp chói lóa nhất. Là cô đã đưa anh ra khỏi con đường bụi bặm đó, vậy nên anh quý trọng cô hơn bất cứ thứ gì trên đời. Lộ Tri Nghi nói gặp được anh là may mắn của cô năm 17 tuổi, nhưng với Trình Tố, gặp được cô là may mắn cả đời của anh. Chính vì yêu cô như vậy nên việc từ "thầy Thành" trở về làm "Trình Tố" mới là một vấn đề nan giải với anh. Yêu vào rồi thì sẽ lo được lo mất, anh cũng vậy, để rồi đến một ngày nọ chẳng cần anh nói, sự thật đã bất ngờ tự bày ra trước mắt Lộ Tri Nghi. Lúc ấy, chắc Trình Tố rất biết ơn vì cô gái anh yêu là một người kiên định như vậy. Dù cô có bất ngờ, có né tránh, giận anh, nhưng cô chưa từng đánh đồng tất cả hành động của anh mang ý nghĩa xấu. Cô vẫn lựa chọn anh, tin tưởng anh, trao tay mình cho một chàng trai gần như chẳng có chút tiền đồ gì ngoài cái danh đại ca trong mắt người khác. Kể từ lúc họ quyết định đến bên nhau, con đường mà Lộ Tri Nghi và Trình Tố đi đã là con đường đầy chông gai và trắc trở. Nhưng hơn ai hết, họ là những người sẵn sàng trưởng thành từ trong giông bão, dù có chia xa bốn năm hay bao lâu đi nữa thì mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Tình yêu của họ là thế đấy, lâu dài hơn cả thời gian, vững bền hơn cả mãi mãi. … "Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở cửa trường học, anh vì cô nghiêng dù che mưa. Cô cười giới thiệu mình với anh, nói rằng, xin chào thầy Thành, em là Lộ Tri Nghi. Anh đau lòng ôm lấy cô đang bị thương, lần đầu tiên gọi cô, “Tri Nghi" Cô nằm ở trên lưng anh, đỏ mặt nói, em thích anh. Anh âm thầm chịu đựng hết thảy nói, chờ anh trở lại. Cuối cùng anh trở lại, xây cho cô một tòa cung điện tường vi và nói, gả cho anh nhé." ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Hữu Thủy Hữu Chung *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Mưa rơi tí tách cả ngày, khắp khuôn viên trường học bị bao phủ bởi hơi ẩm mờ ảo. Lộ Tri Nghi ngồi trong phòng học, chốc chốc lại có tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên bên tai. “Được nghỉ rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, cái gì nên chơi thì chơi, thầy luôn tán thành cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, nhất là các em sắp thi đại học đến nơi rồi…” Mây đen nặng nề kéo đến, mưa bụi rơi dày đặc. Lộ Tri Nghi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi giáo viên trên bục giảng dặn dò xong, đưa ra lời thông báo cuối cùng: “Được rồi, ngoài trời đang mưa, đường trơn, đi về nhớ cẩn thận.” Phòng học bỗng chốc hoan hô náo nhiệt. Đi học cả tháng liên tiếp, mãi mới được nghỉ, một đám người giống như con chim bị nhốt đã lâu, vội vàng muốn bay ra ngoài. Lộ Tri Nghi cũng cất sách vở, bung ô đi ra. Tiếng nhạc êm ái từ đài phát thanh đã hòa tan đi đôi chút sự ngột ngạt mà ngày mưa mang đến, Lộ Tri Nghi bước ra cổng trường, thấy xe đón mình vẫn chưa đến, cô bèn lùi lại đứng dưới ô đợi. Lúc này có hai người đàn ông trẻ tuổi vội vã đi ngang qua, có vẻ hơi lo âu. “Cái thời tiết rách này phiền chết mất, mãi chưa hết mưa nữa.” “Chẳng biết lãnh đạo trường học nghĩ cái gì mà lại chọn thời gian này để thi đợt hai.” Hai người bước chân nôn nóng, đi như chạy, lúc đi lướt qua, chiếc ô chọc vào Lộ Tri Nghi cũng không chú ý. Lộ Tri Nghi nhíu mày, quay đầu lại nhìn, nhưng bóng người đã đi xa. Cô khom lưng, lấy giấy lau chỗ bị bắn ướt, vì vậy mà mặt ô ngả về phía sau, giọt mưa nhỏ nhân cơ hội này rơi vào trong tóc. “Cho hỏi?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên. Lộ Tri Nghi ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thẳng vào một đôi mắt rất đẹp. “Đường đến tòa A đi như thế nào?” Là một người đàn ông hỏi đường. Anh cầm một chiếc ô màu đen, đeo kính gọng vàng, trong lớp áo gió nhạt màu là chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo, mưa rơi nghiêng vào cổ áo, lộ ra một chút lạnh lùng xen lẫn sự ôn hòa. Rất điển trai, cũng đủ lịch sự. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của mình không, Lộ Tri Nghi cảm thấy, khoảnh khắc anh đứng lại gần, dường như chiếc ô trong tay anh nghiêng về phía cô. Lộ Tri Nghi cụp mắt, giơ tay chỉ về phía xa, “Đi thẳng 100 mét, chính là tòa nhà bên phải.” Điện thoại của người đàn ông đột nhiên reo lên, anh nhấn nghe, trước khi xoay người đi anh nói với Lộ Tri Nghi: “Cảm ơn.” Ngay cả giọng nói cũng giống như một bộ lọc được phủ lên mưa bụi mờ ảo, hờ hững nhưng rất dịu dàng. So với hai người đàn ông vội vàng khi nãy, anh vô cùng tự tại, nho nhã thong dong. Lộ Tri Nghi tò mò nhìn theo bóng lưng anh, loáng thoáng nghe thấy anh đang nói gì đó: “Mở cho anh ta đi, tôi làm xong việc sẽ qua đó.” Bíp bíp! Hai tiếng còi đột nhiên vang lên. Lộ Tri Nghi không nhìn theo nữa, thấy xe của tài xế đỗ ở cổng trường, cô lấy lại tinh thần, bước qua đó. Ngồi vào trong xe, bố Lộ Hoằng liền hỏi cô: “Con vừa nói chuyện với ai thế, nhìn bóng lưng không giống học sinh.” Lộ Tri Nghi lắc đầu: “Con không quen, hỏi đường thôi ạ.” Lộ Hoằng đáp ừm, nhắm mắt lại không hỏi nữa. Nhưng Giang Ánh Nguyệt bên cạnh ông ta lại làm như thể đã nhìn ra điều gì đó, mở miệng nói: “Tri Nghi à, đừng trách bố cháu làm cháu căng thẳng, mấy năm nay An Ninh thay đổi rất lớn, cháu vừa mới về, nếu quen mấy người không đứng đắn thì chịu thiệt cũng không biết được đâu.” Lộ Tri Nghi không quan tâm đến lời ả ta nói, cô nhìn người đàn ông trong kính chiếu hậu, thử hỏi: “Bố, chuyện con hỏi bố qua điện thoại mấy ngày trước...” Lộ Hoằng trực tiếp ngắt lời, “Nói sau.” “...” Lộ Tri Nghi mím môi, quay mặt đi, không nhắc đến nữa. Mưa bụi lạnh lẽo, ngoài cửa sổ, người đi đường bung ô vẻ mặt vội vã, chưa kịp lưu luyến sự ấm áp trong mấy ngày ngắn ngủi sau lập xuân thì không còn lựa chọn nào khác, đã phải nghênh đón cơn rét tháng ba bỗng dưng đến này. Giống Lộ Tri Nghi, năm 17 tuổi này, không có lựa chọn nào khác, phải chào đón cuộc sống mới này. Hai mươi phút sau, ô tô lái đến cửa một căn biệt thự, Lộ Tri Nghi về nhà c0i đồng phục, thay một chiếc váy trang nhã. Không làm mất quá nhiều thời gian, cả nhà lại lần nữa xuất phát, một lát sau đã đến một nhà hàng xa hoa. Tài xế bung ô xuống xe mở cửa, “Ông chủ bà chủ, chú ý đường trơn.’ Lộ Hoằng và Giang Ánh Nguyệt xuống xe, Lộ Tri Nghi đi theo sau, một lúc sau bèn nghe thấy tiếng chào đón sang sảng, rồi có người hỏi: “Đây là Tri Nghi đúng không? Mấy năm không gặp mà đã xinh xắn thế này rồi!” … Tiếng mưa rả rích, người hai nhà Nguyễn Tần ngồi trong phòng ăn kiểu Trung Quốc tinh xảo, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt. Còn Lộ Tri Nghi, ngoài khoảnh khắc đi vào chào hỏi trưởng bối nhà họ Tần ra, cô không nói câu nào nữa. “Tri Nghi điềm đạm ít nói, không giống đứa nhà tôi, gây chuyện suốt ngày.” “Anh nói gì thế, thằng nhóc Tiêu Nam thông minh từ nhỏ, hơn nữa, trẻ con tuổi này ai mà chẳng ương bướng.” “Tôi thấy Tri Nghi nhà anh lại khác, sau này đi Úc học, phải nhờ con bé trông chừng Tiêu Nam giúp tôi mới được.” “Ha ha, chắc chắn rồi.” Những lời này, Lộ Tri Nghi đã nghe vô số lần trong mấy ngày nay rồi. Nhà họ Tần kinh doanh ngọc thạch ở thành phố An Ninh, nhà họ Lộ buôn bán ở vùng biên giới, hai bên thường hợp tác qua lại, quan hệ khá tốt, vừa hay con hai nhà tuổi cũng xêm xêm, Lộ Hoằng cố ý tác hợp, bèn đưa ra đề nghị cùng đi du học. Thân càng thêm thân, cũng để mai sau hai gia tộc liên hợp mạnh mẽ, nhà họ Tần thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, đồng ý ngay tức thì. Chỉ là, không có ai hỏi Lộ Tri Nghi có đồng ý không. Nhưng không còn quan trọng nữa rồi. Bảy năm trước bố mẹ ly hôn, Lộ Tri Nghi theo mẹ rời đi, khó khăn lắm mới làm quen được với cuộc sống mới, khoảng thời gian trước mẹ kết hôn lần hai, bởi vì bố dượng là người nước ngoài nên hai người muốn định cư ở nước ngoài. Không biết người lớn đã đạt được thỏa thuận gì, tóm lại là Lộ Tri Nghi lại bị đưa về chỗ Lộ Hoằng. Dù nhà của bố cũng sớm đã cảnh còn người mất, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bị đẩy ra đi liên hôn, có lẽ đây là giá trị duy nhất và cũng là cuối cùng của mình để có thể dừng chân trong gia đình mới và xa lạ này. Người lớn nói chuyện khí thế ngút trời, Lộ Tri Nghi cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện điện thoại trong túi đang rung lên. Cô lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nói với Lộ Hoằng: “Bố, con vào nhà vệ sinh một lát.” Ra khỏi phòng, Lộ Tri Nghi tìm thấy một chỗ yên tĩnh, nhấn nghe điện thoại. “Alo.” “Tri Nghi cậu có đến không?” Người gọi điện thoại là bạn thân Dư Đồng, “Tớ vẫn đang chờ cậu cắt bánh kem đấy.” Dư Đồng là bạn cùng bàn của Lộ Tri Nghi lúc cô còn học tiểu học ở An Ninh, sau này bố mẹ ly dị, Lộ Tri Nghi đến thành phố khác, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau qua mạng. Trước đó không lâu khi biết Lộ Tri Nghi về, Dư Đồng thường xuyên hẹn cô gặp mặt, nhưng vì quản lý của ký túc xá trường học mà hai người mãi vẫn chưa gặp nhau, hiếm khi được nghỉ, hôm nay lại là sinh nhật của Dư Đồng, ai biết Lộ Hoằng lại sắp xếp tiệc xã giao rồi. Lộ Tri Nghi nhìn đồng hồ, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, chắc tớ không đi được rồi.” Cúp máy, Lộ Tri Nghi không về phòng luôn, cô dựa vào lỗ thông gió nhìn ra ngoài cửa sổ, thả trôi suy nghĩ. Mưa đã tạnh, không khí lạnh thổi đến, tràn vào trong phổi, lại mang theo mùi hương nhẹ nhàng khó tả. Hít vài hơi sâu, Lộ Tri nghi đang chuẩn bị quay về thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau. “Tôi sẽ không thích cậu đâu.” Lộ Tri Nghi giật mình, quay người. Không biết vị thiếu gia nhà họ Tần kia đi theo ra từ khi nào, bây giờ cậu ta hai tay đút túi, thản nhiên đứng đó, cà lơ phất phơ nhìn cô. “Cậu không phải gu tôi.” Tần Tiêu Nam lặp lại một lần nữa, nhìn Lộ Tri Nghi bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, “Mềm như quả hồng, chẳng có chút cá tính nào.” Lộ Tri Nghi khựng lại vì lời nói trắng trợn của cậu ta, sửng sốt vài giây, cô mới bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn.” Có lẽ không ngờ Lộ Tri Nghi lại có phản ứng này, Tần Tiêu Nam khẽ nhíu mày, “Cảm ơn?” Lộ Tri Nghi không muốn dây dưa thêm với cậu ta nữa, lúc đi ngang qua nhau, cô chỉ nói nhỏ bốn chữ: “Như nhau cả thôi.” Mặt Tần Tiêu Nam tối lại tức thì, sau khi hoàn hồn lại, cậu ta định nói thêm vài câu thì mới nhận ra hướng mà Lộ Tri Nghi đi không phải là đường về phòng. Mà cô đi xuống tầng, rời khỏi nhà hàng. - Lộ Tri Nghi thừa nhận, rời đi là vì khi nãy cô nhất thời kích động. Tần Tiêu Nam nói không sai, cuộc sống năm mười bảy tuổi của cô chỉ có chấp nhận, chấp nhận rời xa, chấp nhận vứt bỏ, chấp nhận tất cả sự vỡ vụn và thảm hại. Nội tâm của cô đã bị mài mòn góc cạnh từ lâu, không hề gợn sóng. Khoảnh khắc bị Tần Tiêu Nam châm biếm, giống như khi chịu áp lực đã lâu, chiếc vảy ngược nào đó giấu thật sâu ở đáy lòng bỗng vụt ra khỏi cơ thể, thổi quét, thiêu đốt, ở trong não kêu gào thúc giục cô. Cho đến khi đặt mình trong màn đêm mưa lạnh xa lạ hiu quạnh, Lộ Tri Nghi mới từ từ bình tĩnh lại. Hiện thực cần phải đối mặt là - xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, căn bản cô không còn nơi nào để đi. Nhưng đã đi ra đây mất rồi, giờ mà về chẳng phải là giống như Tần Tiêu Nam nói sao. Nghĩ ngợi một hồi, Lộ Tri Nghi gửi tin nhắn cho Lộ Hoằng, sau đó gọi xe đi đến địa điểm định vị mà Dư Đồng đã gửi từ trước. Dư Đồng đón sinh nhật ở một KTV tên là Toản Hào. Sau khi xuống xe, Lộ Tri Nghi nhận ra chỗ này không giống KTV bình thường, nơi này giống một tòa cung điện hơn, trang hoàng tráng lệ nguy nga, xa hoa khí phái, đứng ở đại sảnh, cô chợt có cảm giác lạc lõng. Dư Đồng ở phòng 313, Lộ Tri Nghi bước đến thang máy, đang đi thì bị nhân viên phục vụ ngăn lại: “Chào chị, chị đến để hát ạ?” Lộ Tri Nghi trả lời cô ấy: “Mình có bạn đang ở đây.” Nhân viên phục vụ lịch sự nhấn thang máy giúp cô: “Vâng, vậy chị cứ tự nhiên nhé.” Trong thang máy không có ai, Lộ Tri Nghi nói cảm ơn rồi đi vào trong, còn chưa kịp nhấn tầng thì có mấy người đàn ông ăn mặc tùy tiện bước nhanh vào theo. Theo bản năng, Lộ Tri Nghi nép người lại về phía sau, thấy bọn họ cũng nhấn tầng “3”, bèn im lặng lùi vào góc. Sau đó, lén liếc bọn họ. Mấy người đó nét mặt hơi gấp gáp, không chú ý đến Lộ Tri Nghi phía sau, chỉ nói chuyện của mình: “Báo cho anh Tố chưa.” “Sẽ đến ngay.” “Thằng khốn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói lời hay thì không nghe, cứ phải tự gây rắc rối cho bản thân mới chịu cơ.” “Đi, nhanh lên.” Cửa thang máy vừa mở, mấy người đàn ông liền vội vàng cất bước ra ngoài. Lộ Tri Nghi đợi vài giây sau mới đi ra. Cô chần chừ nhìn xung quanh, hành lang được trải thảm kiểu Âu, trang hoàng xa hoa, dường như mỗi một phòng đều kín không có khe hở, cực kỳ bí ẩn. Lại liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa nãy của mấy người đàn ông kia, không biết vì sao, Lộ Tri Nghi cứ loáng thoáng cảm thấy cái KTV này khác với những chỗ mình từng đi. Cứ tưởng phong cách ăn chơi ở An Ninh khác, Lộ Tri Nghi cũng không nghĩ nhiều, cô men theo số phòng chậm rãi đi trên hành lang, 3113, 3111, 319… Đi tìm từng phòng, lúc sắp đến 313, cửa phòng 317 bỗng nhiên bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông lảo đảo đi ra khỏi phòng. Mùi rượu nồng bỗng chốc bao trùm nơi này, theo bản năng, Lộ Tri Nghi lùi lại. Có người đi theo ra ngoài, “Anh Tống, anh đừng quậy nữa, mau về đi!” Người đàn ông cơ thể lắc lư, tay cầm một chai rượu, miệng đang hùng hổ nói gì đó, bỗng nhiên tầm mắt hướng đi chỗ khác, nhìn sang Lộ Tri Nghi. Vì cuộc gặp mặt với người nhà họ Tần tối nay, Lộ Tri Nghi bị yêu cầu phải thay một chiếc váy dài màu hồng nhạt thanh nhã. Nhưng cô không biết là, ở thành phố An Ninh, ở nơi ngợp trong vàng son như Toản Hào Ca, ăn mặc thanh thuần mang đậm cảm giác thiếu nữ như cô sẽ nguy hiểm cỡ nào. Người đàn ông cười, nấc một cái: “Ồ, mới đến à?” Lộ Tri Nghi không dám trả lời lại, cô cúi đầu định tránh đi, nhưng người đàn ông kia lại vô lại chặn trước mặt cô: “Em gái đi đâu thế?” Có người quát tên đó: “Anh Tống, nếu anh còn tiếp tục như vậy thì đừng trách chúng tôi đắc tội.” “Nhào vô!” Người đàn ông kích động quay đầu lại, lập tức đập vỡ chai rượu trong tay, dùng mảnh thân chai vỡ đặt lên cổ đối phương: “Mày đắc tội thử xem!” “...” “Chuyện của em trai tao vẫn chưa tính rõ ràng đâu, dám uy hiếp tao à?” Người đàn ông này kích động, mảnh chai vỡ trong tay khua loạn xạ, “Thằng tên Trình Tố đâu? Gọi nó cút ra đây, cút ra đây!” Vài phút sau, cả lối đi nhỏ bị người đi ra từ phòng 317 chặn tắc nghẽn, trong cơn hỗn loạn, thậm chí một nhân viên phục vụ khéo khuyên bảo còn bị cứa vào mặt. Lộ Tri Nghi căng thẳng đứng dán vào tường, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Cô chỉ đơn thuần là muốn đến đón sinh nhật cùng Dư Đồng thôi, không ngờ lại vướng vào tình cảnh này. Cô lặng lẽ lùi lại một chút, đang định rời khỏi hiện trường thì người đàn ông kia lại nhạy bén nhận ra suy nghĩ của cô, cái tay cầm chai rượu mất khống chế lướt qua đám người định kéo cô lại, “Em gái đừng đi mà!” Thấy mảnh vỡ sắc bén lao thẳng đến chỗ mình, Lộ Tri Nghi như thể bất động, đầu trắng xóa mù mịt, bản năng còn sót lại khiến cô giơ tay lên che chắn cho bản thân mình. Lộ Tri Nghi đã chuẩn bị cho tình huống mình bị thương, nhưng tất cả mọi thứ trong tưởng tượng lại không hề xảy ra. Bên tai chỉ còn tiếng tim đập kịch liệt, sau khi nhận ra xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại, Lộ Tri Nghi chần chừ một lát, lặng lẽ hạ thấp cánh tay mình xuống, lúc này cô mới nhìn thấy, không biết từ khi nào, một bóng người đàn ông đã xuất hiện trước mặt cô. Anh giữ chặt chai rượu của người đàn ông say xỉn. Lộ Tri Nghi không nhìn thấy chính diện gương mặt anh, chỉ nhìn thấy cổ tay áo anh xắn lên một nửa, phía bên trong của cổ tay nâng cao có một hình xăm vật tổ màu đen, hình xăm đầy lệ khí lan lên trên theo nếp gấp khúc của cánh tay, không thấy rõ điểm cuối. Lối đi nhỏ thoáng chốc yên tĩnh lại, sau đó bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của anh. “Tìm tao à?” Mời các bạn mượn đọc sách Tường Vi Ngược Lối của tác giả Tô Tiền Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả
Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.
Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Đoạt Hôn 101 Lần - Diệp Phi Dạ
Câu chuyện Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ là tác phẩm ngôn tình hay kể rằng "Ông xã, là anh nói chỉ cần em thích thì có thể mang về nhà, cho dù đó là túi xách, quần áo, mỹ phẩm, hay…. Ừm, còn có một anh chàng đẹp trai nữa!"  Thịnh Thế lật bàn, là ai nói, truyện cưới cô thì cô sẽ là món đồ chơi độc nhất vô nhị, không ai dám đụng vào của anh.  Sự thật chứng minh gia khẩu vị quá nặng, không để anh ở trong mắt không chỉ có một mình Cố Lan San: "Thưa anh, đây là hoa hồng chuyển phát nhanh cho cô Cố, xin hãy ký nhận." "Thiếu gia, một người đàn ông đứng ở dưới lầu hát tình ca một đêm cho thiếu phu nhân." "Ông chủ, bà chủ bị một người phụ nữ cưỡng hôn trên đường. . ." *** Chắc cô mệt muốn chết rồi, mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng. Nhìn Cố Lan San như vậy, tim Thịnh Thế cũng mềm nhũn, nhìn chằm chú dáng vẻ của cô. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Cố Lan San khá xinh đẹp, tóc đen bóng dài ngang vai, da trắng, môi hồng. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt nên cả người cô càng thêm quyến rũ, gợi cảm. Thịnh Thế nhìn một lúc, không nhịn được mà cúi người. Nhưng ngay khi bốn cánh môi dán vào nhau, mi mắt Cố Lan San hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Thịnh Thế buộc phải dừng hành động của mình lại nhanh chong xoay người ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo. Cố Lan San hơi căng người, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói: "Cùng anh đi ăn tối 5000 Tệ, tắm chung 5000 tệ, làm hai lần, mỗi lần một vạn tệ. Tổng cộng là. . . . . . " Động tác mặc quần áo của Thịnh Thế hơi ngừng lại sau đó lặng lẽ tiếp tục. Anh đưa lưng về phía Cố Lan San khiến cô không thể nhìn ra dáng vẻ của anh nhưng cô cảm thấy áp bức do anh mang lại. Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu anh không vui. Cố Lan San dừng năm giây rồi tiếp tục mở miệng, "Ba vạn tệ!" ... Mời các bạn đón đọc Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.
Nhắm Mắt 2: Bóng Tối - Đinh Mặc
Tựa truyện hay mang tên Nhắm Mắt 2: Bóng Tối là một trong những truyện ngôn tình sắc của tác giả Đinh Mặc, tựa truyện lấy bối cảnh có một người kì quái ở trên núi. Anh không nói chuyện với anh, ra ngoài luôn đeo kính râm, quàng khăn, đeo khẩu trang, còn rất kiêu ngạo, nhưng nghe nói anh là một thần thám. Tôi biết chứ. Tại sao ư? Bởi vì tôi từng gặp anh. Nhưng hiện tại anh… Đừng nói nữa. Tôi biết, cái gì tôi cũng biết hết. Xin chào, tôi là cảnh sát trinh thám Giản Dao, vợ của giáo sư Bạc Cận Ngôn. Suýt chút nữa anh đã bắt được tôi rồi. Nhưng tôi sẽ không để cho truyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. *** Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất ngờ: “Sao em có thể không biết ngại như thế chứ.” Cuối cùng vẫn lên xe, trên đường đi trò chuyện vui vẻ. Gió khẽ khàng lay động ngọn cây, bóng cây loang lổ ánh vào trong xe, trong cửa kính xe hiện lên nét mặt tươi cười. Điều hòa nhiệt độ mở mát lạnh, cả người Đông Sinh vô cùng thoải mái. Người nọ lấy chai nước từ trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống. ... Mời các bạn đón đọc Nhắm Mắt 2: Bóng Tối của tác giả Đinh Mặc.