Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Tên convert: Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau Chú thích: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. Câu chuyện vả mặt hàng ngày của Nhiếp chính vương Bối cảnh truyện diễn ra tại Đại Sở quốc, khi mà vương đình đang bất ổn rối ren do tiên đế mất sớm, chúng vương không phục vị Thái tử nhỏ tuổi, dấy quân làm phản, gây binh biến khắp nơi. Trong khi đó gia tộc của hoàng hậu thế đơn lực mỏng không thể bảo vệ được Thái tử cũng như dẹp yên được triều đình, bởi vậy Túc vương Sở Mộ đang trấn ải biên cương phải dẫn quân về đồ sát kinh thành, trấn áp triều cương, đưa thái tử thuận lợi ngồi vững trên ngai vàng. Sở Mộ lúc này đã trở thành nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, cầm giữ vương đình, ngang ngược bá đạo, một tay che trời, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả ấu đế và tiểu thái hậu, nhưng vị tiên đế xảo quyệt cũng để lại một lá bài tẩy để kiềm chế con giao long này: Sở Mộ phải cưới trưởng nữ của Tề quốc công phủ, đối thủ một mất một còn trên triều đình của hắn, làm vương phi. Tề quốc công cùng nhiếp chính vương là hai thế lực như nước với lửa, tuyệt đối không thể dung hoà, hai kẻ trung thành nhưng chính kiến bất đồng, lập trường bất đồng, khi mà thứ được Tề Chấn Nam bảo vệ là hoàng thất, là hoàng quyền tối thượng, còn với Sở Mộ thứ hắn coi trọng nhất lại là ích lợi quốc gia, xã tắc, hắn không muốn làm vua, nhưng nếu ấu đế gây hại cho Đại Sở, hắn sẵn sàng huyết tẩy triều đình một lần nữa để tìm chủ nhân mới cho ngai vàng. Mối hôn sự này với Sở Mộ chỉ là sự ràng buộc quyền lực của tiên đế, nên nếu đối phương là một cô gái khác có lẽ dù không có tình cảm hắn vẫn có thể đối xử có chút tôn trọng, nhưng bởi vì nàng là Tề Dư, con gái của Tề Chấn Nam nên đương nhiên hắn sẽ thấy ngứa mắt, chẳng thể hòa nhã mà thậm chí còn căm ghét nàng. Chạm vào con gái của kẻ thù sao? Đúng là chuyện nực cười: “Hắn thà cùng yên hoa nữ tử làm bạn, cũng không thèm bước vào phòng ngủ nàng ta một bước”. Huống chi lúc này trong lòng gã nhiếp chính vương cao ngạo còn đang có một vị sư muội “bạch nguyệt quang” ngự trị, chỉ chờ hắn xuất chinh trở về là rước nàng ta về dinh. Cho nên với Sở Mộ, Tề Dư chỉ là cái bình hoa hắn đặt lên chiếc ghế vương phi để trang trí mà thôi. Vậy còn Tề Dư thì sao? Nàng có động lòng với tên trượng phu trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của mình hay không? Câu trả lời tất nhiên là “không” rồi! Cô nàng Tề Dư có thể nói là một bông hoa xuất sắc trong group nữ cường của thế giới ngôn tình: một quý nữ xinh đẹp danh giá, xuất thân cao quý, lại hết sức thông minh, có chính kiến, biết tiến biết lùi, đặc biệt là cực kì lý trí, dứt khoát trong chuyện tình cảm. Một kẻ ngạo mạn, ngang ngược như Sở Mộ, sao có thể khiến nàng rối rắm thống khổ, lãng phí tình cảm trên người hắn chứ? Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này có lẽ đã tiếp diễn mãi mãi nếu như Sở Mộ không vô ý trúng phải một loại tình cổ chi độc trong trận chiến với Nam Cương, một thứ hung độc quái dị, khiến cho cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn: yêu thành ghét, mà ghét lại thành yêu. Và đương nhiên kẻ đáng ghét hàng đầu Tề Dư bây giờ đã trở thành đại bảo bối trong lòng Sở Mộ rồi. Đã từng trong mắt Sở Mộ, Tề Dư chỉ là một đích nữ thế gia quy quy củ củ, mảnh mai cũ kỹ, yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu như không vì trúng tình cổ, khả năng cả đời Sở Mộ cũng không bao giờ thèm để mắt đến một nữ tử như vậy. Và ngày mà nhiếp chính vương khải hoàn hồi kinh sau trận chiến với Nam Cương cũng là lúc chuỗi ngày tự vả mặt cầu yêu của hắn bắt đầu. Tự vả lần 1: Nhẫn nhịn Sở Mộ cố gắng bình tĩnh, hồi tưởng lại cảm giác chán ghét Tề Dư, muốn mượn hồi ức để chôn vùi cảm giác rung động, nhưng bất kể hắn cố thế nào, cũng không nhớ nổi bộ dáng đáng giận của Tề Dư, thậm chí càng nhớ, hắn càng cảm thấy Tề Dư trong hồi ức hoàn mỹ đến mức khiến hắn thèm nhỏ dãi…. Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Sở Mộ muốn đi đào mộ hắn ta! Tự vả lần 2: Xin vào phòng Tề Dư "Vương gia muốn theo ta vào phòng ư?" Sở Mộ vội ho một tiếng, khó nén kích động: "Có thể, có thể chứ?" "Đương nhiên không thể." Giọng nói dịu dàng của Tề Dư khẽ trêu chọc trái tim đang kích động của Sở Mộ, khiến hắn mãi mới phản ứng lại, Tề Dư nói là —— không thể? "Vì sao?" Sở Mộ nhíu mày chất vấn. Tề Dư nở nụ cười còn đẹp hơn cả những bông hoa xuân tháng ba: "Bởi vì vương gia đã từng cảnh cáo thiếp thân, đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng ... ngài bước vào phòng ta" Tự vả lần 3: Cười Sở Mộ nhìn nụ cười của Tề Dư mà bay mất nửa hồn phách, gian nan phun ra một câu: "Không được cười với bổn vương." Không được quyến rũ ta aaaaaaa!! Sở Mộ rít gào trong lòng. Tề Dư cười hắn vui vẻ, Tề Dư lạnh lùng hắn đau lòng ... Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Tự vả lần thứ 4: Gặp crush Khi bị bạch nguyệt quang quyến rũ, Sở Mộ: "Trong phòng tù túng, ra sân cho thoáng. Không thì chúng ta luyện kiếm đi. Đúng đúng đúng, lâu rồi chúng ta không luận bàn, luyện kiếm tốt! Luyện kiếm nhiều cho khỏe mạnh! Ha ha ha." Tự vả lần thứ 5: Thay quần áo “Không là nàng, thì có thể là ai??? Nàng là vương phi của bổn vương, ngọc thể của bổn vương chỉ cho nàng xem thôi, nữ nhân khác đừng mơ tưởng nhúng chàm nửa phần.” …. Tự vả lần thứ n: “Hừ, Tề Dư là ai chứ? Là con gái của Tề Chấn Nam, dù nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, hắn cũng không thèm để mắt đến nàng ta!!!” A few moments later… "Tề Dư, nàng có biết rằng nàng như vậy khiến lòng ta khó chịu thế nào không? Không gặp nàng hai ngày ta không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là nghĩ đến nàng, thậm chí hiện tại ta cũng tự phỉ nhổ chính mình, vì sao muốn nói những lời này với nàng chứ?" Sở Mộ gào lên, giọng cực lớn, khiến mọi người trong viện đều nghe thấy: “Tề Dư, ta yêu nàng! Ta yêu nàng … hết thuốc chữa, nàng nói ta phải làm sao bây giờ???” Tự vả lần thứ n+1 "Tề Dư, hai chúng ta… không phải là phu thê sao?" Sở Mộ nói. "Giả." Tề Dư đáp. "Ta muốn biến thành thật thì sao?" Sở Mộ mong đợi. "Ta không muốn." Tề Dư bình tĩnh cự tuyệt. "Ta hứa sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt." Sở Mộ thề với trời. "Không cần." Tề Dư không bị thuyết phục. "Tất cả mọi thứ trong phủ Nhiếp chính vương phủ đều cho nàng hết." Không nói lý được, thì dụ dỗ. "Vốn đã là của ta rồi." Rất rõ ràng, dụ dỗ thất bại. "Được, vậy nàng cầm hết thảy của ta, lại không chịu làm phu thê thật sự với ta, nàng cảm thấy hợp lý sao?" Dụ dỗ bất thành, lại tiếp tục nói lí lẽ. "Vậy ngươi hưu ta đi." Tề Dư gặp chiêu hủy chiêu, dầu muối không ăn. ". . ." "Tề Dư, bây giờ ta còn nói chuyện nhẹ nhàng, nếu nàng vẫn không nghe, thì đừng trách ta, ... đừng trách ta ..." ". . ." "Ta sẽ mách cha nàng!" ". . ." Tự vả lần thứ n+n+n+….. Từ nam chính Sở Mộ chúng ta có thể thấy bóng dáng của Chu Vũ Đế Cổ Thiệu Trạch trong Cung đấu không bằng nuôi cún năm nào, đều là những kẻ nắm quyền lực rất cao, một nhiếp chính vương – một hoàng đế, ngạo mạn, cao quý, nhưng đều mang trong mình những nghi kị lo âu, những nỗi đau từ quá khứ, để rồi gửi gắm nó vào những “bạch nguyệt quang” giả dối dưới cái lốt thanh cao, thiện lương. Và cũng tương tự như sự cố hoá chó của Chu Vũ Đế, nếu không có lần trúng tình cổ bất đắc dĩ này, có lẽ Sở Mộ đã bị “ánh trắng sáng” của hắn lừa dối suốt đời, đồng thời cũng không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Sau quãng thời gian đầu rung động trong mơ màng bởi tình cổ, càng ở bên cạnh Tề Dư thêm bao lâu, Sở Mộ lại càng bị thu hút không chỉ bởi vẻ đẹp, mà còn vì sự thông minh, kiên cường của nàng. Ngày mà cả trái tim lẫn linh hồn của Sở Mộ “rơi vào tay giặc” cũng sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng liệu rằng thứ tình yêu xây dựng trên sự giả dối, lừa lọc này có bền vững? Giây phút mà Tề Dư phát hiện ra bí mật của Sở Mộ, với tính cách của mình, liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không??? Và Sở Mộ sẽ phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình khi mà ngoài kia đang có một con ác khuyển vẫn luôn ngấp nghé "đại bảo bối" Tề Dư??? Câu trả lời sẽ nằm trong "Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau" hay có thể gọi là tự truyện vả mặt hàng ngày của thanh niên Tiểu Mộ. Thật ra truyện còn kha khá sạn, nhưng khuyết điểm không lấp được ưu điểm nên đây vẫn là một truyện rất hay, cẩu huyết nhưng không thể ngừng đọc vì độ hài+lầy+bựa của bạn nam chính Sở Mộ, anh chàng này tính cách hơi tuỳ tiện, thô lỗ nhưng lắm lúc cũng ngây thơ ghê gớm luôn, khẩu nghiệp cho lắm rồi suốt ngày bị nghiệp quật. thánh tấu hài của cả truyện ý. Tóm lại ai chê gì thì chê chứ tớ cực lực đề cử nha!!! *** Tám năm sau. Trung Châu Túc vương trong phủ nghênh đón vài vị trong kinh đến khách nhân. Tiết Ngọc Chương theo trên ngựa xuống dưới, chạy nhanh chạy đến xe ngựa trước, trước đem nữ nhi ôm xuống dưới, sau đó lại nâng đỡ lại lần nữa người mang lục giáp thê tử xuống xe. Túc vương phi Tề Dư theo nội môn nghênh ra, Tề Ninh trông thấy nàng, lập tức nhảy vẫy tay, này vừa động làm nhưng làm Tề Dư cùng Tiết Ngọc Chương đều cho sợ hãi, Tiết Ngọc Chương ôm nữ nhi vội la lên: "Ta tổ tông ôi, ngươi có thể cẩn thận chút." Tề Ninh cũng không để ý nàng, mà là thoát khỏi hắn nâng đỡ, liền hướng Tề Dư chạy chậm mà đi, Tề Dư thấy thế, vội vàng nhanh hơn bước chân, miệng không quên nhắc tới: "Chậm một chút chậm một chút, không nóng nảy không nóng nảy." Tề Ninh ưỡn bụng liền muốn nhào vào Tề Dư ôm ấp, bị Tề Dư vội vàng ngăn lại: "Cô nãi nãi, ngươi bình tĩnh một chút." "Tỷ, thật lâu không thấy , ôm một chút ma." Tề Ninh hoàn toàn không có cũng nhanh là hai cái hài tử mẫu thân thân phận, tiếp tục ở Tề Dư trước mặt làm nũng, Tề Dư có chút bất đắc dĩ: "Nào có thật lâu, các ngươi mùa xuân không là vừa qua khỏi đến? Bây giờ bất quá tháng mười mà thôi." "Tháng mười như thế nào, theo ta mùa xuân rời khỏi, đến bây giờ đều nhanh nửa năm . Tỷ tỷ, ngươi liền không nghĩ ngươi thân ái muội muội sao?" Tề Ninh cảm thấy rất bị thương. Tề Dư cảm thấy rất không lời. Tiết Ngọc Chương nắm nữ nhi đi lại, Tề Dư trông thấy tiểu ngoại sinh nữ này mới cười mở mắt: "Nha, chúng ta Nhã Nhã cũng tới rồi, mau nhường dì nhìn xem, trưởng thành, thật đáng yêu. Đến đến đến, dì ôm ôm." Bị Tề Dư nhiệt tình tương đối là Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh đại nữ nhi Tiết phức nhã, sinh phấn điêu ngọc mài, trắng trắng non mềm, đặc biệt đáng yêu, Tề Dư nhìn này tiếu sinh sinh tiểu nha đầu liền kìm lòng không đậu tâm sinh hâm mộ. Nghĩ đến trong nhà kia hai da tiểu tử, Tề Dư liền đau đầu. "Dì tốt." Tiết phức nhã cũng rất vui mừng này xinh đẹp dì, miệng nhỏ có thể ngọt có thể ngọt . Tề Dư theo Tiết Ngọc Chương trong tay tiếp nhận tiểu ngoại sinh nữ tay, Tiết Ngọc Chương có chút ngượng ngùng nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lại đây làm phiền." Bọn họ đi lại Tề Dư tự nhiên là cao hứng , chính là nhìn Tề Ninh bụng, lòng còn sợ hãi: "Này cũng quá mạo hiểm , vạn dọc theo đường đi xóc nảy có thể thế nào được." Tiết Ngọc Chương cũng rất bất đắc dĩ: "Ai, nếu không có có hài tử, nàng ngày hè đã nghĩ đi lại , thật là kéo cho tới bây giờ ngồi thực thai mới dám nhích người ." Tề Dư theo Sở Mộ đến Trung Châu, muốn nói kinh thành tối vướng bận của nàng, cần phải chính là Tề Ninh , Tề Ninh từ nhỏ đi theo Tề Dư, tỷ muội hai liền không thế nào rời khỏi qua, như vậy ngăn hai , khó trách Tề Ninh nghĩ thường xuyên đi lại. Tề Ninh đi lại ôm Tề Dư một cái khác cánh tay, hai mẹ con liền như vậy lại ở Tề Dư trên người vào vương phủ. "Đi đem hằng nhi cùng lỗ nhi hô qua đến, đã nói Nhã Nhã muội muội đến ." Tề Dư bảy năm trước sinh một đôi song sinh tử, Sở Hằng cùng sở lỗ, hai cái hài tử giống nhau đại, có thể tính tình lại khác nhau một trời một vực. Tề Dư nhường Tề Ninh ngồi ở La Hán trên giường, thân thủ sờ soạng một chút của nàng toàn tâm toàn ý bụng, hỏi: "Mấy tháng ?" Tề Ninh so ra một bàn tay: "Năm." "Thật sự là hồ nháo!" Tề Dư nhịn không được lại trách cứ một câu. "Ta nghĩ ngươi nghĩ gấp, ban đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi." Nếu có thể, Tề Ninh nghĩ cả đời đều theo tỷ tỷ ở cùng một chỗ. Mời các bạn đón đọc Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Hắn, chán ghét cuộc sống nơi Las Vegas sầm uất, âm thầm trốn sang Đài Bắc trốn việc. Hắn, do nổi máu anh hùng nghe tiếng hét trong TV liền tưởng có người gặp nạn liền đến ứng cứu. Nào ngờ không cứu còn đá bị nàng bị thương. Nàng, lạnh lùng như băng nhưng chỉ cần ở bên hắn là lại bộc lộ bản tính thật của mình. Ở bên hắn nàng không e dè, lại vô tình ngủ cùng giường với hắn rồi lại vô tình cho hắn mướn giường, vô tình cho hắn hiện diện trong cuộc sống nàng rồi cả trái tim nàng. Thế mà hắn, sau khi khiến tim nàng đập thình thịch lại từ biệt trở về Las Vegas. Không được, nàng nhất định phải đi tìm hắn… *** Kỳ quái, là hắn bị biến dạng hay là mắt nàng có vấn đề? Nụ cười mê người của hắn nàng một chút cũng không để ý Ngang nhiên nắm lấy tóc hắn thành cái bím tóc. Nữ nhân khác cả đời nguyện ý cùng hắn lên giường. Chỉ có nàng nằm bên cạnh hắn mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Là nàng e sợ bản thân không đủ tiêu chuẩn hay là hắn không đủ mê người? Vẫn là nàng căn bản không đối xử với hắn như một nam nhân. Nàng luôn mang cái mặt nạ lạnh lùng đối mặt với mọi người Ngẫu nhiên lộ ra sự dịu dàng cùng ngượng ngùng làm cho hắn tim đập thình thịch Hắn lấy làm tức giận vì nàng luôn vì đồ ăn mà đẩy hắn ra. Hắn nam nhân đầy sức quyến rũ lại không ai bì được mà lại thua kém mùi vị của thức ăn. Còn gì tàn khốc hơn nữa… *** _ Cô ấy là ai? _ Khải Quỳnh Sâm- Bart, mẹ của Hawke Bart. Ở thành phố bị Khiết Tây quay như chong chóng cả ngày, Ninh Ninh về Bart gia ăn cơm xong tắm rửa xong, vừa định lên giường ngủ thì Bạch Vân gõ cửa phòng. Ninh Ninh vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vân đưa cho cô một xấp poster. Tấm thứ nhất là một cô gái cao gầy với mái tóc vàng óng ánh. Cô gái xinh đẹp ấy có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Màu mắt như biển sâu hút ấy khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm quyến rũ. Ninh Ninh mở miệng hỏi. Câu trả lời của Bạch Vân không nằm ngoài dự đoán của cô. Cô mở trang thứ hai ra, vẫn là cô gái kia, lạnh lùng xinh đẹp khiến người khác không thể rời ánh mắt. Ninh Ninh tiếp tục tò mò xem thêm vài trang. _ Cô ấy cũng là người mẫu sao? _ Đúng! Bạch Vân ngồi bên cạnh Ninh Ninh cùng cô xem ảnh chụp. _ Lúc cô ấy còn sống là người mẫu nổi tiếng cả thế giới. Cô rất trẻ lại nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người ghen ghét bên cạnh, hơn nữa công việc bận rộn, cảm tình không trôi chảy, tạo nên áp lực quá lớn cho nên cô thường hay say rượu cùng… _ Hút thuốc phiện. Ninh Ninh nhỏ giọng mở miệng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cô người mẫu tóc vàng có đôi cánh màu đen sau lưng từ trên cao rơi xuống. Đó là thiên sứ bị đọa đày. Cánh tay bên phải bị thương rỉ máu, trong mắt chứa đầy đau thương. _ Em sao biết được? Bạch Vân có chút kinh ngạc. _ Trong ác mộng của Hawke thường hay nói mớ. Cô vẫn nghĩ ác mộng đó liên quan đến cha anh không ngờ lại là… Bạch Vân khẽ thở dài, dịu dàng nói. _ Khấu nói khi anh ấy đến đây. Hawke rất trầm lặng, miệng nói ra toàn lời khi dễ người khác. Đúng là một tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng cá tính mãnh liệt. Mỗi lần đều khiến Khấu đánh cho anh một trận. Nhưng sau khi Hawke gặp tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện hết nửa năm, Khấu không biết anh xảy ra chuyện gì. Khi Hawke tỉnh lại vẫn không nói một lời. Một hôm anh đến thăm Hawke thì thấy anh ấy bị trói trên giường. Hỏi ra mới biết tên thiếu gia ấy uống thuốc tự sát còn muốn chạy lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Vì thế họ phải trói anh lại, để tránh anh tự làm tổn thương mình. Ninh Ninh nghe được trong tim liền đau nhói, cô thử vài lần, mới có biện pháp mở miệng. _ Vì sao lại thế? _ Không biết! Mời các bạn đón đọc Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường của tác giả Hắc Khiết Minh.
Âm Duyên Kết
Nói ngắn gọn thì đây chính là một đoạn bi thương của một nữ nhân khi bị ép buộc gả vào nhà Bùi gia. Kết quả là đến lúc thành hôn thì nhà trai lại bày kế, sau đó còn lừa gạt để nàng phải có ‘âm hôn’ với con trai họ. Cuối cùng, không ngờ âm kém dương sai thế nào mà nàng lại bị gả nhầm cho một ma nữ ‘độc ác’. Không những vậy, nàng còn phải trải qua biết bao chua xót khi đối phương tìm tới cửa ‘tính sổ’. Đây quả là một câu chuyện thương tâm a! (Editor: ....và cũng rất lãng mạn a ) Trong ‘Mẫu Đơn Đình’ có nói: “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn.”. [*Mẫu Đơn Đình: là một vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Do nhà soạn kịch thời Minh – Thang Hiển Tổ viết năm 1598.] ….. Nhiều người nói sống chết do trời, yêu hận do người. Âm dương có thể đoạn tuyệt, nhưng ái tình sẽ là vĩnh viễn. *** Đây là bộ truyện mình yêu thích nhất , sẽ rất đáng tiếc nếu những ai chưa đọc bộ này. Bộ này trong sủng có chút ngược, trong ngọt có chút giấm chua. Khúc cuối có vị đắng, nhưng là vị đắng của đường mật. Và cái kết sẽ làm thỏa mãn người xem. Đúng như theo tên truyện, tức là Nên duyên với người âm. Điểm hay trong bộ truyện này đó là tình tiết truyện rất hấp dẫn, kịch tính. Ngay từ thời điểm bắt đầu đã tạo nên sự rùng rợn đầy ma mị, cuốn hút. Tuy chỉ là 1 vụ án giết người ân oán thường tình, nhưng tác giả rất khéo léo đang xem các chi tiết dù lớn hay nhỏ, 1 cách logic dẫn dắt người xem từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Bạn sẽ tự cảm thấy mọi việc trở nên ngỡ ngàng như cô gái Diệp Kết Mạn ngây thơ, cứ ngỡ m vướng vào 1 mối lương duyên oan nghiệp, hay là... lương duyên do trời định, như duyên tơ hồng đã được kết sẵn. Và rồi trái tim khó hiểu lại đập rộn ràng với 1 đối tượng chẳng là nam, lại chẳng là người,... cái tên Kỹ Tây Vũ như âm hồn các quỷ (mà đúng là âm hồn thật) cứ dần dần khắc sâu vào tự đáy lòng từ lúc nào. Diệp Kết Mạn là người đã yêu thì sẽ chung tình đến chết, thà là trời phụ mình, chứ không phụ người, dù biết bị lợi dụng nhưng vẫn đâm đầu vào hố lửa. Kỹ Tây Vũ một cô gái ko những thông minh, xinh đẹp mà còn thâm hiểm, ân oán rành mạch, có chết cũng phải kéo kẻ đã hại cô cùng xuống địa ngục. Kỹ Tây Vũ nghĩ rằng m chết rồi thì cứ phong lưu 1 lần cho đã, dè đâu cái tên Diệp Kết Mạn lại ngờ nghệch, lại quá thành thật, yêu mà đem hết cả chân tình đối đáp. Từ lương tâm cho đến tâm can, và cả trái tim khiến Kỹ Tây Vũ phải vùng vẫy, từ linh hồn chẳng thèm đoái hoài đến kiếp sau, chẳng sợ bị đầy đọa kiếp, chẳng sợ hồn tiêu phách tán, nhưng duy nhất chỉ sợ mất mỗi... Diệp Kết Mạn. Nào còn có kiếp sau nữa, chỉ có giây phút này nếu ko giữ được Diệp Kết Mạn, thì cho dù có ngàn kiếp cũng chẳng còn gặp nhau. Chính cái tình thâm sâu nặng của cặp đôi oan gia nghiệt duyên này, tạo nên điểm nhấn hút manh mẽ. Khiến người đọc chỉ mong cặp đôi này nên duyên dù biết ngược luân thường đạo lý. Với riêng mình nếu nói điểm trừ trong bộ truyện này, có lẽ chính là cảnh H, ko phải vì truyện tạo H dở mà là vì mình muốn có 1 đoạn H giữa người với người ở khúc cuối. Vì những H giữa người với ma cũng hay như chưa đủ vị. Bởi vì có lẽ m là người thực dụng. Mời các bạn đón đọc Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý.
Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì
Hệ liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì này bối cảnh hiện đại, các nhân vật có mối quan hệ ràng buộc với nhau, nam chính đều là cực phẩm (theo nhiều kiểu). Các truyện trong này có độ dài vừa phải, đọc đảm bảo hay. Có vài truyện đã được làm xong. Còn vài truyện chưa làm thì Amber làm nốt, theo nguyện vọng của rất nhiều bạn. Amber hứa là không bỏ ngang, làm đến cùng, tuần nào cũng có. Tuy nhiên theo lệ cũ thì Amber sẽ đặt pass các chương bất kỳ, đề nghị bạn nào muốn xin pass thì like page hoặc share bài trên face nhà mình, sau đó inbox Amber sẽ gửi pass luôn. Tiền truyện: Mật Mã Hải Dương Nguyệt Quang Phần sau: Boss gian xảo Anh chàng bỉ ổ đáng yêu Đại hắc ưng lãnh khốc Thiên sứ u buồn Anh chàng nhà quê thâm tình Lãng tử xinh đẹp Sói hoang xấu tính Bảo bối đại mãnh nam *** Đây là lần đầu Du Nhi edit thể loại ngôn tình, về văn phong thì chắc sẽ để cho các bạn đánh giá, Du cố gắng không để mất văn phong của tác giả này ,những đoạn chém quá tay thì thông cảm nhé, tay mơ nên chỉ dám cố gắng càng ngày càng tốt thui ^^ . Quyết định edit lần này vì : Yêu thích cuồng nhiệt hệ liệt này ~~~ >_______<  , có ai làm beta cho mình hem hí hí Giới thiệu : Muốn xem mãnh nam chứ các bạn , vẻ đẹp như chai Hàn thì chắc có lẽ ít cơ mà bù lại cơ bắp các anh nhiều a~ Các mãnh nam của chúng ta hội đủ các yếu tố đủ để cho đám mê chai chúng ta “đổ gục” : mặt dày có (phải nói nhiều), thô lỗ có, ôn nhu có, lãnh khốc có, bỉ ổi có, lạnh lùng có, cao ngạo có, ….nhiều nữa đếm hêm nổi đọc rồi biết nha. Nhật kí mãnh nam của Tiểu Phì Phì tiền truyện : Phần về đời cha mẹ 1. Mật mã – Cảnh Dã x Ô Hiểu Dạ 2. Hải Dương – Đồ Hải Dương x Hà Đào Hoa 3. Nguyệt quang – Mạc Sâm x Ba Như Nguyệt Nhật kí mãnh nam của Tiểu Phì Phì 1. Tặc đầu đại lão bản – Hàn Võ Kì x Phong Thanh Lam 2. Ôn nhu đại điềm tâm – Đồ Cần x Giang Tĩnh Hà 3. Anh chàng bỉ ổi đáng yêu – Tằng Kiếm Nam x Hách Điềm Điềm 4. Khốc ngốc đại hắc ưng – Đồ Ưng x Phương Thủy Tịnh 5. Buồn thiêu đại thiên sứ – Nghiêm Phong x Lương Linh Hồng 6. Thâm tình đại quê mùa – Irapa x Cảnh Sơ Tĩnh 7. Mĩ lệ đại nương tử – Quan Lãng x Đàm Như Nhân 8. Xấu tính đại dã lang – Phượng Lực Cương x Hạ Vũ 9. Bảo bối đại mãnh nam – Đồ Chấn x Đinh Khả Phỉ *** Đồng hồ báo thức điện tử trên nền tường màu trắng hiển thị thời gian, chỉ còn năm phút đồng hồ. Qua năm phút đồng hồ này, hệ thống bug (đây là lỗi gây ở hệ thống máy tính hay còn hiểu là lag đó mà) mà cô dựng trên hệ thống máy tính sẽ mất đi hiệu lực, cô phải nhanh một chút, nhanh một chút rời khỏi nơi này. Sờ vào tay nắm cửa bằng kim loại lạnh như băng, tay cô bởi vì sự khẩn trương trong lòng mà toát mồ hôi ẩm ướt, cô gắt gao nắm lấy nắm cửa lạnh như băng kia, dùng sức bẻ xuống, nhưng nó lại không nhúc nhích, cô uể oải dường như muốn thét ra tiếng chói tai, nghĩ đến kế hoạch của cô bị phát hiện, nghĩ đến bọn họ đã sớm phát hiện ra ý đồ của cô, hoặc kia cũng không phải là ngoài ý muốn? Hoặc lần này tất cả chỉ là một cái thí nghiệm khác? Không, không cần, không cần đối xử với tôi như vậy! Cô giống như phát điên, thiếu chút nữa muốn dùng lực lay động nắm tay cửa mà thét chói tai, trong đầu đã có một tiếng nói khác kêu cô tỉnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, thử lại một lần nữa. Nếu hiện tại cô hét lên, cho dù vốn bọn họ không biết được, cũng sẽ lập tức bị kinh động. Cô không thể phát ra âm thanh, cô thử lại một lần nữa! Cô nâng tay trái run run lên, cùng tay phải cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa, dùng hết sức lực hiện có bẻ xuống một lần nữa. Trong phút chốc, cô nghĩ đến cô thật sự đã thất bại, nghĩ đến khóa điện tử kia vốn là khóa chết (không thể mở), nhưng giây tiếp theo, chỉ nghe cạch một tiếng— Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì của tác giả Hắc Khiết Minh.
Mưa Ở Phía Tây
 “ Tình yêu là gì? …Cái gì là tình yêu? Thế giới này thứ không đáng tin nhất là tình yêu, rẻ rúng nhất chính là nó, một khi cần lựa chọn thì nó sẽ là thứ bị gạt bỏ đầu tiên…Thực ra nó chả là gì, có thì vẫn sống, không có cũng vẫn sống…”  Đúng vậy, cuộc hôn nhân của Qúy Hân Nhiên và Đỗ Trường Luân phần nào chính là giống như vậy.  Qúy Hân Nhiên xuất thân là một thiên kim tiểu thư, có tiền có sắc. Nhưng đó không phải là những thứ cô mong muốn. Khi bị chính cha ruột của mình bóp chết tình yêu đầu đời, Qúy Hân Nhiên cũng hoàn toàn thay đổi, tình cảm cha con xa cách, bản thân cũng chẳng coi trọng điều gì nữa… hôn nhân cũng thế.  ***   Sau khi bị mẹ ruột dùng nước mắt “uy hiếp”, Qúy Hân Nhiên cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt và có cuộc hôn nhân nhanh chóng với Đỗ Trường Luân_một nhân viên nhà nước điển hình.  Có thể nói cuộc hôn nhân của hai người đơn thuần chỉ là cần thiết cho lúc đó. Còn vì sao cần thiết thì các bạn đọc truyện sẽ rõ hơn nha. Hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau về tính cách cũng như cách thức sinh hoạt hằng ngày, chính vì vậy, thời gian đầu khi về chung không tránh khỏi có chút mâu thuẫn.  Điển hình như nếu Đỗ Trường Luân là một người đàn ông có nếp sống sinh hoạt rất ngăn nắp, gọn gàng thì ngược lại, Qúy Hân Nhiên lại sinh hoạt khá tùy hứng. Hình ảnh hai người sống chung chính là “cô bày ra cho anh dọn dẹp” :v. Đỗ Trường Luân là người trầm tĩnh, ít nói, Qúy Hân Nhiên thì thẳng tính, bộc trực. Có thể nói thời gian đó bọn họ hầu như bên nhau, nhưng lại không can thiệp vào cuộc sống của nhau, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi.   Mà Qúy Hân Nhiên, một cô gái không quá trông chờ vào tình yêu và Đỗ Trường Luân, một người mong chờ một gia đình yên ổn…. chỉ cần một cuộc hôn nhân như vậy cho đến suốt đời. Nhưng ông trời trêu người, khi người con trai thời niên thiếu ngày xưa của cô - Mễ Kiều Dương lại quay về, đây cũng chính là dấu hiệu cho những sóng gió sẽ ập tới trong mối quan hệ hôn nhân vốn mỏng manh này.  -“Em thích xem pháo hoa?” _Đỗ Trường Luân cũng cúi xuống bên cô.  -“Em không thích những gì quá hào nhoáng” -“Con người luôn vô duyên với những gì mình cố hết sức theo đuổi…”_Cửa thủy tinh không hiện rõ vẽ mặt của anh, chỉ là giọng nói có chút u buồn. -“Em cũng không cần những gì em không có, em chỉ đau lòng khi mất những gì mình có.”_Giọng Qúy Hân Nhiên nhẹ bẫng. Khi cả hai dường như nhận ra được tình cảm trong lòng mình thì mọi thứ xung quanh giống như cố tình chia cách bọn họ. Cha phản bội mẹ, công ty gia đình đứng bên bờ vực phá sản, rồi cả việc biết được thì ra người con gái chồng cô từng đặt trong tim lại là chính chị dâu của mình, bản thân phải từ bỏ công việc dạy học đang làm để tiếp nhận công việc mình không thích, những ngờ vực của Cố Trường Luân đối với mối quan hệ của cô và Mễ Kiều Dương.  Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, hiểu lầm nối nhau không lời giải thích. Cuộc sống này quả thật đã tát cho Qúy Hân Nhiên một cú không thể gắng gượng dậy được nữa. Thế nên cuộc hôn nhân này cũng nên dừng lại tại đây là điều chắc chắn.  Liệu sau khi li dị hai người bọn họ sẽ thế nào đây? Đỗ Trường Luân phải làm gì để cứu vãn lấy cuộc hôn nhân này?  Qủa thật với mình, truyện này khắc họa khá sắc nét đời sống hôn nhân gia đình, cũng khá thực tế về chốn quan trường. Trong truyện sẽ không có một nam chính là CBCC mà đường làm quan thuận lợi như bạn thường gặp. Cố Trường Luân vẫn phải làm việc đến sức đầu mẻ trán mới có thể thành công sau này.  Với mình tính cách nam chính trong truyện này làm mình không thích lắm, nhất là những đoạn liên quan đến tình đầu của anh ta. Thật sự lúc đó mình rất hoang mang, không biết anh ta đã yêu vợ mình chưa, hay vẫn còn tình cảm với người con gái đó? Mặc dù tác giả có giải thích lý do, nhưng đọc vẫn thấy ….ghét :v  Ngược lại, mình thấy nữ chính được xây dựng tính cách khá sát với bối cảnh mà tác giả đặt để cô vào. Có mạnh mẽ, nhưng không phải kiểu bốc đồng, mặc dù nóng tính nhưng vẫn còn biết suy nghĩ, khá dứt khoát, rõ ràng đối với các mối quan hệ khác. Đan xen trong đó vẫn có sự yếu đuối của một người con gái nên có.  Cao trào đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của bọn họ làm mình rất thích, lúc đầu diễn biến dẫn đến việc li dị khá từ từ song dần dần ngày một cuộn trào, và cuối cùng là một cú đúp làm mình chơi vơi. Nó đau, buồn, nhưng gọn gàng, dứt khoát. Sự tan vỡ đó như một dấu chấm mạnh mẽ cho việc kết thúc một giai đoạn trong tình yêu của hai người và chuẩn bị cho một giai đoạn mới.  Truyện này chủ yếu là hai anh chị chưa rõ lòng nhau, tự nghĩ trong lòng rồi tự ngược mình, ngược luôn đối phương, ngược luôn độc giả. Không có yếu tố tiểu tam, nam phụ không nổi bật lắm. Truyện nhẹ nhàng, ngọt, sủng, có chút ngược thôi, nhưng không đáng kể. ------------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mãi đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm trong tay, Quý Hân Nhiên mới ý thức được mình đã kết hôn, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Đỗ Trường Luân hỏi: “Em về nhà hay về trường học?” “Về trường đi”. Cô chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, chiều vẫn còn phải lên lớp. “Mười giờ anh còn phải họp, không đưa em đi được, em tự về nhé”. Người chồng trên pháp luật của cô vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt không có chút hỉ, nộ, ái, ố gì. Cô vốn không hi vọng gì Đỗ Trường Luân sẽ đưa cô về trường, anh có thể dành ra nửa ngày để đến đăng ký kết hôn đã là hiếm có rồi. Cũng chẳng biết sao anh lại bận rộn như vậy, chẳng phải chỉ là một thư ký sao, sao trông còn bận hơn cả thị trưởng. Đỗ Trường Luân là đối tượng đi coi mắt đầu tiên của cô. Trước khi gặp mặt cô từng nghĩ, chỉ cần người này không quá đáng ghét thì chọn anh ta đi. Cô có thể cùng cha đối chọi gay gắt cũng không lùi bước nhưng lại chẳng thể nào đối phó được với nước mắt của mẹ. May mà gặp được Đỗ Trường Luân nhã nhặn, phong độ. Hai người gặp gỡ, tiếp xúc vài lần, theo cô quan sát, đối phương ngoài việc có hơi nghiêm túc thì hình như cũng không có vấn đề gì về tâm lý, coi mắt mà gặp được người như vậy thì cũng xem như là may mắn rồi. Thế nhưng mẹ cô lại rất vừa lòng với anh, luôn khen anh là: “Thành thục, ổn trọng, tin cậy, có giáo dưỡng”. Cha cô Quý Kiến Đông lại không nghĩ thế: “Một nhân viên công vụ nho nhỏ có gì tốt? Hân Nhiên nhà chúng ta muốn người thế nào chẳng được? Đỗ Trường Luân này nhìn ngoại hình thì còn miễn cưỡng xứng với Hân Nhiên các phương diện khác thì đúng là trèo cao…” “Được rồi, ông đừng nói nữa, chỉ cần Hân Nhiên thấy được là được!” Mẹ cẩn thận nhìn sắc mặt Hân Nhiên sau đó lườm Quý Kiến Đông một cái. Trời mới biết vì để Hân Nhiên chịu đi coi mắt lần này mà bà đã tốn bao nhiêu nước mắt. Cũng chẳng phải con gái nhà họ khó gả, bình tĩnh mà xem xét, Quý Hân Nhiên tuy rằng không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng trông thanh tú đáng yêu, hơn nữa nhà bọn họ gia thế bối cảnh tốt, kẻ muốn làm con rể nhiều không đếm hết. Nhưng vấn đề mấu chốt là Hân Nhiên lại không có hứng thú với chuyện này. Năm tốt nghiệp đại học, cô dẫn về một cậu bạn, nói là bạn trai. Quý Kiến Đông sống chết không đồng ý, hai cha con cãi cọ một hồi, Hân Nhiên tuyên bố sẽ cùng cậu bạn kia xuống phương nam sống. Kết quả cuối cùng cô không xuống phương Nam mà là chia tay với cậu bạn kia. Nhưng cũng khiến tình cảm gia đình không còn như trước, luôn giữ thái độ lạnh lùng với Quý Kiến Đông. Một mình chạy đến huyện ngoại thành làm giáo viên ngữ văn trung học, mãi cho đến trước khi đi xem mặt này cô chẳng hề hẹn hò với ai. Với sự sắp xếp của người nhà cũng đều một mực từ chối. Mắt thấy bạn bè cùng trang lứa đều đã thành gia thất, Trữ Băng là mẹ đương nhiên rất sốt ruột. Vừa vặn trước đó vài ngày, bà có chút bệnh tim phải nhập viện mấy ngày, Hân Nhiên trở về thăm bà, bà dùng nước mắt nước mũi mà uy hiếp mới khiến cô chịu đi coi mắt. Kỳ thật, đúng là cô cảm thấy Đỗ Trường Luân không tệ, bất luận là bề ngoài hay tu dưỡng, nội hàm. Nhân viên công vụ đúng là có hơi nghèo một chút nhưng công việc này cũng có điểm tốt, đó là rất yên ổn, cũng đáng tin. Hơn nữa Hân Nhiên vốn không phải là loại người chỉ để ý đến tiền. Quý Hân Nhiên thấy cha không xem trọng Đỗ Trường Luân thì lại cảm thấy bình thường trở lại. Mấy năm nay dường như đã hình thành một thói quen, chỉ cần Quý Kiến Đông phản đối thì cô sẽ dùng trăm phương ngàn kế mà làm. Nếu Quý Kiến Đông vô cùng vừa lòng với Đỗ Trường Luân thì chắc cô và Đỗ Trường Luân cũng sẽ chẳng thể lâu dài. Ngược lại như vậy lại làm cho cô và Đỗ Trường Luân cùng đi đến hôm nay. Mời các bạn đón đọc Mưa Ở Phía Tây của tác giả Ngũ Nguyệt Ngải Thảo.