Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Văn án : Bác sĩ ngoại khoa Niếp Duy An tính cách mạnh mẽ, có đôi tay phẫu thuật tiếng tăm lẫy lừng. Cái tên Niếp Duy An rốt cuộc làm người ta sợ kinh hồn bạt vía đến mức nào? Cô cầm lấy một con ễnh ương beo lớn, rút ra một cây kim dài đâm dọc theo xương cổ. Sau đó bàn tay khẽ di chuyển, chọc nát đại não. Rồi cô lại rút cây kim ra, đâm dọc theo cột sống, đưa cây kim làm nát tủy sống. Con ếch mới rồi còn tung tăng vui vẻ trong nháy mắt chết không thấy máu. Niếp Duy An ngay cả mắt cũng không thèm chớp, đưa xác con ếch cho trợ thủ đứng phía sau, thản nhiên dặn dò: “Bữa trưa thêm món, làm cay một chút.” Nam quân nhân x Nữ quân y Nhân vật chính: Niếp Duy An, Nguyên Soái *** Bác sĩ ngoại khoa Niếp Duy An tính cách mạnh mẽ, có đôi tay phẫu thuật tiếng tăm lẫy lừng. Cái tên Niếp Duy An rốt cuộc làm người ta sợ kinh hồn bạt vía đến mức nào? Cô cầm lấy một con ếch ương beo lớn, rút ra một cây kim dài đâm dọc theo xương cổ. Sau đó bàn tay khẽ di chuyển, chọc nát đại não. Rồi cô lại rút cây kim ra, đâm dọc theo cột sống, đưa cây kim làm nát tủy sống. Con ếch mới rồi còn tung tăng vui vẻ trong nháy mắt chết không thấy máu. Niếp Duy An ngay cả mắt cũng không thèm chớp, đưa xác con ếch cho trợ thủ đứng phía sau, thản nhiên dặn dò: “Bữa trưa thêm món, làm cay một chút.” Nếu như phần văn án chỉ tập trung giới thiệu nữ chính “xưng bá” thì bắt đầu vào truyện ngay từ chương một, chỉ vì một câu nói vu vơ, nửa đùa nửa thật với đồng nghiệp mà cô chính thức bị cho vào tầm ngắm của đại đội trưởng có cái tên rất oách “Nguyên Soái”. Tên như người, cao ráo, đẹp trai, ngầu lòi và khuôn mặt lạnh hơn cả ngăn đá của tủ lạnh nhà bạn :)) “Em không biết sao, phàm những người tên có chữ ‘Soái’, thì sẽ không đẹp trai đâu! Chị thấy em đừng ôm hi vọng lớn quá! Ngộ nhỡ đối phương mắt tam giác mũi tẹt thì…” Ai ngờ, người thật hóa ra… “Khuôn mặt góc cạnh, màu da rám nắng, mày rậm, sắc như lưỡi mác. Đôi mắt sáng như ánh điện trong đêm đen, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sống mũi cao thẳng, chiếc cằm cương nghị…cảm giác vô cùng mạnh mẽ ngang tàng.”  Một trạm y tế gồm 1 nam 2 nữ đóng đô giữa vùng rừng núi hẻo lánh, chốn quân đội quy tụ một đám thanh niên mười mấy hai mươi tràn đầy hormone, có khi ném cái đầu heo đến cũng thu hút được ánh mắt của bọn họ. Niếp Duy An tuy là nữ nhưng lại luôn mang vẻ mặt lãnh đạm, không giống kẻ thích buôn chuyện, ngồi một chỗ cũng khiến người khác vô cùng áp lực. Kế đến là Ngụy Tuyết tuổi còn trẻ, người này đích thực là một cô gái ngốc nghếch thiếu logic, không thèm làm việc tại bệnh viện mà lại ấm đầu xung phong chạy đến chốn núi non khỉ ho cò gáy này để trải nghiệm cuộc sống ăn ngon ngủ kĩ đến lúc mặt trời lên cao. Mong ước của nàng ta ấp ủ khi đến nơi đây chính là muốn theo đuổi lí tưởng tìm một ông chồng “nhị thập tứ hiếu”, còn lại tất nhiên là để ngắm trai đẹp chốn doanh trại, đặc biệt là Đại soái =)). Người còn lại, nam bác sĩ duy nhất tên Tống Đình Ngọc, nói một câu đã ngượng ngùng đỏ mặt, tay chân yếu ớt thư sinh, suốt ngày tám chuyện như các bà chị. Niếp Duy An mới đến được mấy hôm đã đưa hai con người như sống trên giời này thực hiện đúng tiêu chuẩn của bộ đôi đặc chủng, mỗi ngày rời giường lúc 5 rưỡi chạy việt dã 10 km khiến cho bọn họ khóc ngất kêu cha gọi mẹ. Cũng từ đây, cuộc sống bình thường luôn có quy luật của cô khi đặt chân đến doanh trại này bắt đầu có những thay đổi đáng kể. Lần chính thức gặp mặt giữa Nguyên Soái và Niếp Duy An chính là nhờ tên binh nhì giảo hoạt Thiệu Chính gây nên chuyện mà thành. Thiệu Chính vốn nổi danh chuyên đi gây sự nhưng lại có người chống lưng, trừ đại soái ra thì không có ai có thể làm cho cậu ta nghe lời. Ngày Niếp Duy An mới về trạm y tế, chưa ngồi ấm chỗ đã thấy hắn hùng hổ xông vào phòng giơ cái tay bởi vì “hoạt động sinh lý” bị thương cho cô kiểm tra, lấy lí do tay đau nên không thể tham gia luyện tập. Cô không những không phê duyệt cho cậu ta mà còn đứng ra thay mặt Tống Đình Ngọc dạy dỗ tên ngỗ ngược này một phen khiến Thiệu Chính ôm một bụng tức. Trước những mánh khóe của Thiệu Chính, Niếp Duy An chính thức mở lời khiêu chiến với ông giời con này trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người. Mấy chục tên lính trẻ ban đầu kiêu ngạo, coi thường thách thức là thế, đâu thể ngờ chính Niếp Duy An có thể dùng một cước đạp cho Thiếu Chính nằm bẹp dí dưới đất, muốn nói mà không dám mở miệng vì quá nhục. Mà chính lần đối đầu này, thông tin của vị bác sĩ mới tới Niếp Duy An đã đến tai Nguyên Soái. Binh sĩ dưới trướng của mình bị nữ một bác sĩ chỉ dùng một chiêu duy nhất đã hạ gục quả thực khiến anh mặt đen như đít nồi. Nói gì thì nói, cô gái này đã dẫm nát toàn bộ thể diện của đại đội đặc chủng =))) . Niếp Duy An nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh, “Tài không bằng người khác thôi không tính, nhưng sao da mặt có thể dày tới vậy chứ? Thua rồi thì thế nào, thì trở về tập luyện, bao giờ thắng được thì trở lại đây. Có chút bản lĩnh mà dám động tới cấp trên sao? Thật không hiểu cậu dựa vào cái gì mà trà trộn vào đây. Là ai dạy cậu cái thói du côn vô lại, ăn trộm hèn hạ thế?”  “Là tôi.” Phía sau đám người vang lên hai chữ, giọng nói không giận mà uy, âm thanh vừa vang lên, mấy người đứng xem vội đứng ngay ngắn, vẻ mặt run rẩy. Chân Niếp Duy An vẫn ở trên người Thiệu Chính, cô đưa mắt nhìn đối phương, lãnh đạm hỏi: “Anh là ai?”  Tay bộ đội đặc chủng bị đá ban nãy ôm ngực nói “Giáo quan…”  Giáo quan hờ hững liếc cậu ta, nhàn nhạt châm chọc, “Thua à?” =)))))) Niếp Duy An mặt đối mặt với Nguyên Soái, trải qua những lần đấu võ mồm chẳng ai nhường ai, giữa cái chốn nam nữ đối xử như nhau này, lâu ngày tình cảm bén rễ cho đến lúc chính chủ giật mình nhận ra cũng là một quá trình đầy ắp những chuyện khôi hài dở khóc dở cười. Thiệu Chính quen thói ức hiếp Tống Đình Ngọc, Niếp Duy An thẳng tay trị cậu ta, Nguyên Soái ban đầu còn đứng ra hòa giải, cuối cùng thì phát điên vì mấy người này, muốn ở bên người mình thích lâu hơn một chút mà cũng không xong. Người trong cuộc đều là đầu gỗ, người ngoài cuộc tinh ý nhìn thấy gian tình cũng hoang mang, cứ thế chuyện tình ta đuổi ngươi chạy giữa hai kẻ chả biết “tình thú” là cái gì bắt đầu. Khi những cuộc thực chiến gian nan khắc nghiệt chính thức diễn ra, Niếp Duy An và Nguyên Soái chung đụng ngày một nhiều. Họ cùng nhau đi qua những đêm đen không một tín hiệu nơi rừng sâu, vượt qua phòng tuyến nguy hiểm của địch, dùng bản lĩnh của mình chỉnh đốn tinh thần quân lính, giúp cho toàn đội vững vàng tinh thần chiến đấu giành lấy phần thắng sau cùng. Đối mặt với ranh giới sinh tử, ở trên chiến trường ngươi chết ta sống, cùng trải qua những khoảnh khắc đứng tim khi ngỡ rằng đồng đội đã hi sinh, chứng kiến gương mặt lem luốc đầy nước mắt tự trách mình của Thiệu Chính, là phút giây xông lên cứu đồng đội bất chấp tất cả của Chu Tường, và những thân ảnh quân nhân mặt mũi bôi kín thuốc màu chịu đựng cái đói cái lạnh, tay cầm chắc súng kiên trì đến giây cuối cùng. Tiếng khóc yếu ớt khi rời khỏi bụng mẹ của sinh linh đỏ hỏn nằm trong tay Niếp Duy An là những gì còn lại sau một vụ giải thoát con tin, đứa bé chào đời trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất như một nhân chứng nhắc nhở về những mất mát đau thương, đồng thời cũng thắp lên trong lòng mọi người hi vọng về sự sống quật cường. Ẩn sâu trong vẻ nghiêm khắc, cứng rắn không khoan nhượng của một huấn luyện viên là những phút yếu mềm xúc động của người đàn ông đã quen gánh vác trách nhiệm nặng trĩu trên vai như cánh chim đầu đàn. Đằng sau sự trấn tĩnh, mồ hôi đầm đìa tay vẫn cầm chặt dao mổ của người bác sĩ là cả một câu chuyện bi thương không muốn kể cùng ai, là nỗi đau chưa ngày nào nguôi ngoai giằng xé chuyện đúng sai khi buộc phải lựa chọn giữa đạo đức và nguyên tắc trong nghề của một người học y. Không chỉ là câu chuyện về tình yêu nảy sinh dưới mảnh trời đầy khói đạn mà còn là tiếng ngợi ca chân thành hướng đến những con người đã lựa chọn gian khổ thầm lặng, đem an nguy của tổ quốc đặt lên trên tính mạng và hạnh phúc cá nhân. “Em nhìn lại bản thân xem… Em nghĩ mình vĩnh viễn ở cái tuổi mười tám thanh xuân ư? Em thật sự muốn học cô nhỏ cả đời không kết hôn?” “Nếu không quan tâm đến em thì ba cần gì lãng phí thời gian đi giáo huấn như vậy. Em muốn quãng đời còn lại sống trong cô độc chứ gì, muốn học cô nhỏ vì nước hi sinh thân mình chứ gì…Được thôi, anh cũng lười quản…” Ngày kề vai sát cánh chiến đấu nơi xứ người, Nguyên Soái trúng đạn một thân đẫm máu cầm tay cô kiên trì động viên “Đừng khóc”. Trong điều kiện gian khổ thiếu thốn dụng cụ y tế, không thuốc tê, vết thương cắt sâu vào da thịt, Niếp Duy An lần đầu tiên bật khóc trước mặt cấp dưới, vừa mắng Nguyên Soái là tên khốn khiếp: “Trở về em liền gả cho anh, chúng ta kết hôn” “Đừng khóc. Như thế này hóa ra lại tốt, trước đây em vẫn luôn ghét bỏ tôi mặt đen, chảy nhiều máu như vậy, mặt mũi cũng trắng bệch…” Người đó không hiểu thế nào là dịu dàng khoan nhượng, đối với quân lính đều quán triệt rõ ràng nói một không nhắc lại lần hai, mánh khóe của học trò chưa bao giờ qua được đôi mắt anh. Thế nhưng có lẽ khi đã yêu thì con người ai cũng giống nhau, đều sẽ ngốc nghếch thiếu tinh tường, chỉ cần một chút giả vờ lừa gạt “dì cả tới thăm” của cô đã khiến anh giật mình tưởng thật, sau đó ngượng ngùng chạy đi tìm nước đường đỏ để cho cô uống. Người đó luôn luôn mang gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng đầy chính trực, thâm trầm xa cách nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa. Người đó trước mặt tất cả mọi người đều không thích nói nhiều, huống hồ là buôn chuyện vẩn vơ, thế nhưng ngày cùng cô về thăm gia đình lại lo lắng, xoắn xuýt hỏi han không ngừng. Cha con cô bất hòa, chuyện tình cảm vào độ tuổi hai mươi bảy nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô lại chỉ một thân một mình nơi doanh trại xa xôi. Niếp Duy An cố chấp với lựa chọn của mình đến vậy, thế nhưng cũng chỉ là mạnh miệng lúc cứng đầu tranh cãi, đối mặt với bóng đêm nặng nề ngày ra đi, cô giống như bao người con xa nhà, không giấu nổi nét mặt muộn phiền tiếc nuối. Người đó chứng kiến tất cả, ôn nhu nắm tay cô, thản nhiên an ủi : “Yên tâm, có tôi ở đây…. em sẽ không phải cô độc sống quãng đời còn lại. Về sau còn có rất nhiều cơ hội về nhà”. Chỉ câu nói ấy thôi đã khiến cho cô dù đang trong lúc rối bời ngổn ngang cũng phải bật cười, còn nổi ý trêu ghẹo: “Anh? Dựa vào cái gì?”  “…Ngày hôm qua em hôn tôi” “Tôi lớn hơn em hai tuổi, cũng không quá già, vẫn chưa tới ba mươi”. Niếp Duy An cùng Nguyên Soái, hai người trong hoạn nạn nên duyên vợ chồng, là chiến hữu cùng kề vai nhau chiến đấu. Tình yêu vượt qua khó khăn, đau khổ, đi qua sinh tử, so với những lời “Anh yêu em” “em yêu anh” lãng mạn vẫn thường nghe lại càng khác biệt, mỗi một lần nhớ, lại thêm một phần khắc cốt ghi tâm ! ******* Bản hùng ca của người quân nhân, vinh quang chói lọi xé toang vùng trời mưa bom bão đạn ! Nhìn chung, bộ truyện có cái hay cũng như hạn chế nhất định. Truyện khai thác tương đối kĩ đời sống của quân nhân trong quân ngũ, khó tránh khỏi sự dài dòng, cứng nhắc, có vẻ như thiếu đi kha khá gia vị trong tình yêu đôi lứa. Tuy vậy, diễn biến của truyện không vì thế mà kém đi phần cuốn hút, nội dung bám sát với hiện thực, có những chi tiết kịch tính bất ngờ, thậm chí thót tim. Đan cài trong những câu thoại giữa các nhân vật là chia sẻ của họ về quá trình tôi luyện ý chí, là những chiêm nghiệm cá nhân, sự giác ngộ và thay đổi bản thân trước biến cố cuộc đời, dùng đôi mắt và nội tâm nhìn thật thấu đáo, từ đó mỗi người đều dần trưởng thành cứng cỏi. Những gương mặt xuất hiện trong truyện đại diện cho chủ nghĩa cá nhân và tinh thần tập thể, kỉ cương luật lệ trong quân đội cùng sự khốc liệt của chiến tranh đã dạy cho họ cách dung hòa giữa “cái tôi” và “chúng ta” , đồng thời ý thức được trách nhiệm và thái độ nên có của một người quân y, quân nhân chân chính. Giống như Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết vốn ban đầu thể hiện sự thờ ơ, hời hợt, thiếu nghiêm túc với chức trách của một người quân y. Họ xuất hiện ở nơi này đơn giản là vì được tự do thoải mái theo ý thích của mình, họ không quan tâm cũng không đốc thúc bản thân phải chịu chung áp lực huấn luyện giống như binh lính, vậy nên cái tôi của họ khi gặp sự uy hiếp của Thiệu Chính thì nhún nhường sợ sệt dù mang quân hàm cao hơn, dưới sự quản thúc của Niếp Duy An thì đuối sức, dễ dàng ngã quỵ. Còn với Thiệu Chính hay Chu Tường…, cái tôi của họ là sự cố chấp, nóng nảy của tuổi trẻ háo thắng, còn thiếu sự rèn giũa kĩ càng đã vội vã muốn phô trương, vì vậy cuối cùng cũng gây ra những sai lầm nghiêm trọng. Qua góc nhìn của nữ chính, ta thấy được một Tống Đình Ngọc ẻo lả như con gái theo thời gian cuối cùng đã kiên trì việt dã được nghìn dặm, dù hốt hoảng lo sợ nhưng ngay lập tức cố gắng trấn tĩnh chính mình, sẵn sàng phối hợp với Thiệu Chính để thay thế Niếp Duy An cứu người trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc. Binh nhì Chu Thiệu hung hăng phách lối ngày nào đã biết nhận sai cúi đầu xin lỗi, trở thành một người lính kiên cường, quả cảm. Và cũng chính Niếp Duy An hay Nguyên Soái, sau những ngày sát cánh bên nhau trên chiến trường, hai người họ đều đồng thời nhận ra một điều rằng, chuyện tình cảm đôi lúc chỉ vì một người do dự trốn tránh quá lâu mà rất có thể giây phút sau sẽ phải hối hận bởi vì người kia đã không còn nữa rồi. Bên cạnh đó, phân đoạn viết về những trăn trở, đấu tranh trong nội tâm của nhân vật nữ chính khi nhớ lại thất bại trong nghề càng làm cho nội dung truyện có thêm chiều sâu: Trong cuộc đời, sẽ có lúc phải đứng trước lựa chọn hoặc nghe theo lương tâm hoặc làm đúng bổn phận, một khi đã thực hiện thì kết quả dù ra sao cũng là cái giá của sự “đánh đổi”, sai lầm hiện tại làm con người ta sáng suốt tháng năm về sau. Ngoài hai nhân vật chính thì tuyến nhân vật phụ chính là những nhân tố quan trọng góp phần làm cho bầu không khí trong truyện giảm bớt đi sự căng thẳng, thay vào đó là sự náo nhiệt, hài hước, tạo nên một doanh trại tập hợp những thành phần cá tính khác người ^^ Song hành cùng tình yêu quân nhân, tác phẩm còn tô đậm tình đồng đội đồng chí gắn bó keo sơn, đọng lại trong tâm trí người đọc hình ảnh đoàn binh trẻ tuổi hiên ngang chân dậm bước, tim tràn đầy nhiệt huyết dành cho tổ quốc quê hương ! Mời các bạn mượn đọc sách Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y của tác giả Miêu Diệc Hữu Tú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.
Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Thất Trọng Sa Y
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là nam phụ tinh phẩm khiến người ta muốn ngừng mà không được, người xưng ngọc diện (mặt ngọc) Chiến thần, không gì không đánh được, trăm trận trăm thắng. Một ngày kia, Hoàng đế có lòng mai mối. Mỹ nữ như mây, trông mong ngóng chờ. Hắn vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), tiện tay chỉ vào một người: ''Vậy chọn nàng.'' Cố Nha Nha nhổ một bãi nước miếng, đầu nàng đầy châu ngọc, tơ lụa khắp người, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thành một dạng với mông khỉ, muốn tục khí có tục khí, muốn thô bỉ có thô bỉ, nàng càn rỡ lại vẫn càn rỡ. Miệng hung hăng gặm đùi gà, mặt nàng bóng loáng, nhe răng cười: ''Được.'' Một cuộc nhân duyên ngay cả nàng cũng không coi trọng, ai ngờ trong lúc vô tình bị sa vàobên trong đó. Nàng trốn, nàng giấu, nàng đấu tranh, nàng phản nghịch, một lần lại một lần rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? ''Họ Quân, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?'' Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ''Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.'' Nàng nổi bão. Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ''Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.'' ''Ha ha ha! Xem ngươi lên mặt, ngươi cho rằng người nào hiếm lạ làm ấm giường cho ngươi?'' Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nữ nhân nào đó lại vui đến nở hoa. * Vương gia mặt than kiêu ngạo độc miệng VS Lolita ngây thơ dễ thương phúc hắc. *** Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất? Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng. Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng. Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng. ... Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên của tác giả Thất Trọng Sa Y.
Đằng Sau Lớp Mặt Nạ - Megan Derr
"Những ngón tay dài lần theo từng đường chạm trổ lấp lánh, lướt qua mũi và môi, màu sắc nơi đó dần sẫm màu, chuyển thành màu đen tuyền ở nửa phần bên trái. Mỗi một chiếc mặt nạ đều mang theo dáng vẻ riêng có. những ký hiệu độc nhất vô nhị chỉ có người trong bộ tộc mới hiểu được. Trừ chủ nhân không ai có thể làm hộ vệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó" Vậy khi một kẻ không phải chủ nhân lại ra lệnh cho người hộ vệ xuất sắc nhất tháo bỏ mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì? "Ta không thể cởi nó ra khi hai tay bị xích, nếu như ngươi thả ta thì ta sẽ giết mi" Cậu không dọa suông nhưng cậu lại dọa sai người. *** K asumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền. Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp. Và cậu ghét cảm giác đó. Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát. Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão. Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Đằng Sau Lớp Mặt Nạ của tác giả Megan Derr.
Cung Điện - Tạ Y Cửu
Một ngày trời thật đẹp, ta đã chú ý tới thám giám đó. Chỉ cần liếc một cái ta liền nhận ra hắn giữa đám người, bởi vì hắn là thái giám mang theo khí phách đàn ông nhất mà ta từng gặp. *** Cung tường thật dài ở trước mắt. Trên mặt đất, hai bóng người đang sóng đôi. Hắn nói: “A bích, đã đi đến tận đây, ngươi vẫn còn khăng khăng giữ quyết định kia sao?” Ta gục đầu xuống. Hắn nói: “ Trên đường đi đến đây, bổn vương tự ngẫm lại mình, quả thật cách làm của bổn vương có chút không thỏa đáng. Nếu như ngươi vẫn muốn quay về, bổn vương vẫn cho ngươi một cơ hội lựa chọn như trước. Sau này, bổn vương nhất định bù đắp cho ngươi thật tốt.” ... Mời các bạn đón đọc Cung Điện của tác giả Tạ Y Cửu.