Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Nghe Gió Nam Thổi - Trà Trà Hảo Manh

Do vừa tròn 18 tuổi nên mình quyết định lấn sân vào thị trường H văn. Bộ truyện này cũng là bộ H đầu tiên mình đọc và review nên sẽ có nhiều lỗi, nhưng vượt qua tất cả, mình sẽ lấy hết ngôn từ hạn hẹp của mình để gửi đến các bạn một bài review đầy “chân thực, sống động”.   Trước tiên, mình muốn nói lên cảm xúc và tâm sinh lý của bản thân khi đọc truyện này. Lúc đầu nghe đến truyện H mình thật sự rất ngại vì mình nghĩ rằng trong truyện H cảnh xôi thịt sẽ có mọi lúc mọi nơi, một cách choáng ngợp cùng những từ ngữ "cực thô".    Nhưng bộ truyện "Người nghe gió nam thổi" lại mang lại cho mình một cái nhìn vô cùng mới mẻ về truyện H. Truyện nhẹ nhàng, thịt cũng được nêm nếm và đều đặn vô cùng kích thích. Và điểm đặc biệt khiến mình hài lòng hơn ở bộ truyện này đó là ngoài H ra thì vẫn có nội dung sâu sắc, đâu đó lại phản ánh một số mặt trái của xã hội. Văn Gia Ngộ là một tiểu thư của gia đình giàu có. Khi gia đình đang trên bờ vực phá sản, ba cô - Văn Trọng tạm thời chuyển cô đến một ngôi trường ở Nam Thủy Trấn. Vì không biết rõ mình sẽ ở đây bao lâu nên Gia Ngộ không muốn làm quen với bạn bè xung quanh nhưng cô luôn có một ấn tượng đặc biệt về nam sinh cùng bàn với cô - Mục Trạch, một chàng trai lạnh lùng nhưng đã giúp đỡ cô vài lần trong suốt quãng thời gian cô ở đó.   Vì tin lời của thầy bói, ông Văn Trọng yêu cầu cô phải kết hôn khi cô vừa tròn 23 tuổi. Gia Ngộ bắt đầu một chuỗi ngày đi xem mắt dài đằng đẵng, thậm chí có một số đối tượng coi mắt lại giới thiệu bạn bè của họ với cô.  Trong một lần tình cờ, cô gặp lại Mục Trạch tại một quán bar. Ban đầu Gia Ngộ không nhận ra anh, cô chỉ nghĩ anh là "trai bao" và yêu cầu anh phục vụ mình. Nhờ "chuyện tình một đêm" hôm ấy, một tình yêu đẹp bắt đầu chớm nở...   Ban đầu, tiền đề hôn nhân của Mục Trạch và Gia Ngộ chỉ là một bản hợp đồng, một thỏa thuận giữa hai người, cô cho tôi lợi ích tôi sẽ phục vụ cô. Nhưng "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", những cảm giác hạnh phúc, ấm áp khi được ở bên Mục Trạch đã khiến trái tim Gia Ngộ như được sưởi ấm, khiến nó biết rung động thêm lần nữa...   Còn Mục Trạch, thật ra ngay lúc đầu gặp mặt anh không thích Gia Ngộ. Anh không thích một cô gái lúc nào cũng dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, một cô gái cứ mở miệng ra là nói: "Ba tôi nói thế này, ba tôi bảo thế kia ...".   Nhưng có lẽ đó lại là điểm đặc biệt ở Gia Ngộ khiến anh bị thu hút. Có thể anh đã yêu cô ngay trong quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau lúc còn tuổi học trò hoặc cũng có thể đó chỉ là tình cảm thoáng qua khiến tim anh chợt lệch nhịp.   Ba mẹ Mục Trạch qua đời năm anh 12 tuổi, anh được gia đình bác hai nhận nuôi nhưng họ không hề yêu thương anh. Tất cả những việc họ làm chỉ vì tiền của anh. Tốt nghiệp trung học, anh không tiếp tục học tiếp lên Đại học mà bươn chải qua những ngành nghề vất vả khác nhau để kiếm tiền trả cho nhà bác hai, tự cứu vớt lấy cuộc đời mình.   Gặp lại Gia Ngộ là một việc vô cùng bất ngờ đối với anh. Càng gần cô hơn, anh càng bị cô thu hút bởi sự thẳng thắn, vẻ tinh nghịch của cô. Mục Trạch cũng tự biết chính bản thân anh đã yêu cô nhưng anh không dám nói ra vì sợ lời yêu này sẽ khiến Gia Ngộ rời xa anh, sẽ làm đứt sợi dây liên kết mỏng manh giữa hai người.   Trắc trở lớn nhất trong cuộc tình của họ có lẽ chính là Thẩm Hành - thanh mai trúc mã của Gia Ngộ. Thẩm Hành là người đầu tiên khiến Gia Ngộ rung động và cũng chính anh đã khiến tình yêu nhỏ bé của cô lụi tàn. Sau khi nghe tin Gia Ngộ và Mục Trạch kết hôn, Thẩm Hành mới đã vội về nước với mục đích giành lại cô.   Cả Mục Trạch và Gia Ngộ đều là những con người "khiếm khuyết" về tâm hồn. Họ luôn mang dáng vẻ đơn độc khi đứng giữa dòng chảy của cuộc đời. Họ đến với nhau như hai mảnh ghép tâm hồn được khít chặt. Họ hạnh phúc và mãn nguyện khi được ở bên nhau...   Có thể motif "cưới trước yêu sau" đã khá cũ với mọi người nhưng vẫn có những nét thu hút riêng. "Người nghe gió nam thổi" là một câu chuyện H ngọt ngào nhưng cũng đặt ra một số vấn đề của xã hội cho người đọc. Những cảnh ân ái, ướt át của Gia Ngộ và Mục Trạch được tác giả miêu tả một cách “sinh động” nhưng không thô thiển khiến người đọc vô cùng kích thích và những cử chỉ họ dành cho nhau lại khiến dân FA vừa thèm khát vừa ngậm ngùi mà nếm "cẩu lương" khắp nơi.   Khi đọc bộ truyện này, mình luôn có một suy nghĩ, nếu ba mẹ Mục Trạch không qua đời và chuyện tình của họ bắt đầu từ những năm tháng học trò thì mọi chuyện sẽ ra sao. Tác giả như hiểu được nỗi lòng của mình và một số độc giả có chung suy nghĩ nên đã dành riêng một phần ngoại truyện để viết về thời thanh xuân đã bỏ lỡ của Mục Trạch và Gia Ngộ.   Nhìn chung, đây là một bộ truyện đáng đọc thử, đặc biệt dành cho những người mới bắt đầu đọc H văn giống như mình. Một tình yêu đẹp đẽ, nhẹ nhàng và mang đầy các sắc thái khác đang chờ bạn khám phá. Ngại gì mà không nhảy ạ? Review by #Thư Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mục Phách trở thành một điểm tin sáng tựa như là một sự kiện hoàn toàn tự nhiên, như là lẽ đương nhiên sẽ vậy. Viện Viện lại giống như một tay săn tin tức chuyên nghiệp trong cái vòng luẩn quẩn này, tin tức nào cô nàng cũng có thể mua chuộc được. Cô hỏi Gia Ngộ: "Cậu có biết Mục Phách nhà cậu bây giờ có bao nhiêu "hot" không? Gia Ngộ còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nhất thời lo lắng hỏi lại: "Anh ấy làm sao?" "Chính là rất có khả năng a!" Viện Viện y như fan cuồng của Mục Phách: "Cậu đúng là một chút cũng chẳng biết gì, như anh họ của tớ đi, cũng hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, vẫn không học vấn, không nghề nghiệp ổn định! Mục Phách nhà cậu giờ đã là tổng giám đốc toàn khu Hoa Bắc rồi thì hắn vẫn chỉ muốn ở ăn chơi ở nhà, vừa rồi bị ông nội của tớ đánh cho một trận chắc ba ngày không thể xuống giường đi." "Thì ra cái này..." Những lời khen ngợi như vậy Gia Ngộ gần đây nghe được ngày càng nhiều, "Lúc trước, tớ nói Mục Phách rất có triển vọng, là mọi người không tin thôi ^-^" "Ai nha, đừng có oan uổng tớ, tớ đây không phải là không tin nhé!" Gia Ngộ buồn cười "Tớ còn nhớ rõ lúc cậu mới biết anh ấy, còn cảm thấy anh ấy cái gì cũng không có như vậy, cảm thấy khó hiểu vì sao tớ lại coi trọng anh ấy." "Tại khi đó tớ chưa gặp mặt Mục Phách nhà cậu chứ, nếu sớm gặp, khẳng định sẽ ở chung chiến tuyến với cậu!" "Ý cậu là anh ấy đẹp mắt sao?" "Tớ nào có tục tằng như vậy, cái chính là xem khí chất, khí chất tốt thì tốt thôi." Gia Ngộ mới lười nghe chuyện ma quỷ của cô nàng, nàng liền buông tiếng thở dài: "Gần đây, Mục Phách bận quá không biết có thể dành thời gian cùng tớ và Trứu Trứu về Nam Thủy Trấn không đây?" "Chắc chắn là có thể rồi. Tớ nghe nói: Văn thúc thúc muốn lấn sân vào ngành hàng không: dịch vụ hàng không giá rẻ, cũng đã tính toán lâu rồi mà giờ Mục Phách nhà cậu mới lấy được, cho nên chắc chắn hắn có thể nghỉ ngơi rồi, đều là công thần lớn kia mà." "Có phải hay không a?" "Đương nhiên là sự thật rồi, Viện Viện tớ là ai chứ, không có gì có thể tránh khỏi lỗ tai của tớ được @#@" "Sao cái gì cậu cũng biết được vậy?" Đó là bởi vì những chuyện này, Gia Ngộ sẽ không hỏi Mục Phách, nếu không cô chắc chắn so với Viện Viện biết càng tường tận hơn đi. Viên Viện trả lời tùy tiện: "Chắc tại tớ có một ông anh họ không nên thân đi. Hắn mỗi ngày đều buôn chuyện, khiến cho lỗ tai của tớ cũng dài ra mất rồi..." "Những lời này mà để lão gia tử nhà cậu nghe thấy, thế nào cũng sẽ mắng cho cậu một trận a." "Tớ mới không sợ đi." Lỗ tai Viện Viện khẽ nhúc nhích, nghe được tiếng chân đi xoành xoạch trên sàn, khóe miệng cô khẽ nhếch lên "Ai nha, con nuôi tớ dậy rồi!" Gia Ngộ vừa quay đầu lại đã thấy Trứu Trứu một thân mặc đồ trắng muốt cứ thế mà nhào tới "Mẹ!" "Trứu Trứu thối, không thấy mẹ nuôi của con sao?" Trứu Trứu nằm trong lòng Gia Ngộ, mắt vẫn còn dấu hiệu của giấc ngủ ban nãy, trầm trầm mà gọi "Mẹ nuôi" "Bây giờ mới ngoan a, lát nữa mẹ nuôi mua kẹo cho con ăn nhé." Gia Ngộ trừng cô: "Để Trứu Trứu ăn ít kẹo thôi, ăn nhiều sau này dễ bị sâu răng." Mời các bạn đón đọc Người Nghe Gió Nam Thổi của tác giả Trà Trà Hảo Manh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đời Này Không Đổi Thay - Huyền Mặc
Sách Nói Đời Này Không Đổi Thay   Anh vốn là kẻ ngông cuồng tự đại, khi còn nhỏ vì bị bức ép mà phải dồn cô bạn thanh mai trúc mã của mình vào biển lửa, từ đó về sau anh hao tâm tổn sức làm biết bao chuyện nhằm bù đắp cho cô, ngày cầu hôn cũng là ngày cô quay lưng phản bội anh. Tình nghĩa nhiều năm hóa ra cũng chỉ là lời nói dối. Còn cô cả đời kiên cường, nhẫn nhịn, nhưng vì âm kém dương sai mà tận mắt chứng kiến cái chết của người mình yêu, từ đó cô đóng cửa trái tim mình nhất quyết gìn giữ lời thề ước cùng người đã khuất. Khi cây tường vi đã đi qua bốn mùa, tóc đã dài lại lần nữa cắt đi, không biết đã gặp gỡ bao lần, nhưng tất cả chỉ là trong giấc mộng. Ba năm sau, cơ duyên xảo hợp, cố nhân tương phùng, từng bước xích lại gần nhau, chẳng thể chia xa. Bên cạnh cô giờ đây có một người mới theo đuổi, một vị giảng viên đại học tưởng như nho nhã dịu dàng nhưng thân phận chứa đựng một bí mật không ngờ. Lan Phường lần nữa dậy sóng, hồi ức của mười năm sinh tử dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tình yêu là tồn tại mãi mãi.   Mời các bạn đón đọc Đời Này Không Đổi Thay của tác giả Huyền Mặc.
Nữ Tặc Giang Bắc - Tiên Chanh
Tạ Thần Niên vốn xuất thân từ dòng dõi trâm anh đầy quyền lực, nhưng đã theo nghĩa phụ, một tay bất mãn với đời nên bỏ vào núi làm thổ phỉ, từ khi còn quấn tã. Năm mười sáu tuổi, cô sơn tặc ngổ ngáo của Thanh Phong trại đã tình cờ gặp gỡ chàng thế tử Vân Tây vương. Để rồi từ đó, một chiếc lưới long trời lở đất được giăng ra, kéo theo đó là hàng loạt những việc ngoài ý muốn: nghĩa phụ đột ngột biến mất, nguy cơ chiến tranh bùng nổ, một thiếu niên thần bí có võ công cao cường, tai hoạ trút xuống Thanh Phong trại... Trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng rồi cô sơn tặc ấy cũng tái khởi nơi tro tàn, uy danh vang thiên hạ. Thế nhưng, nàng có thể cố gắng giữ chữ "nghĩa" ấy đến cùng không. Và rằng, chàng có thật lòng thật dạ không? Yêu và hận sẽ đi đâu về đâu? "Chàng sẽ nắm chặt tay ta, mãi chẳng rời xa, cùng đi tới nơi cùng trời cuối đất chứ?"   Mời các bạn đón đọc Nữ Tặc Giang Bắc của tác giả Tiên Chanh.
Từng Niên Thiếu - Cửu Dạ Hồi
Trong cuộc đời mỗi con người, gặp gỡ rồi ly biệt là điều không thể tránh khỏi. Có một số người gặp gỡ và ly biệt chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có một số người khoảnh khắc tưởng như ngắn ngủi kia lại là một đời một kiếp. Tạ Kiều và Tần Xuyên dường như đã gặp nhau quá sớm, ký ức của hai người là những mảng màu đan xen khó mà phân biệt rõ ràng. Năm đó, khi họ chơi trò nối chữ ba từ, trong lúc hoảng loạn, cô cố ý hét lên ba từ “Em yêu anh”. Năm đó, dưới gốc cây hòe già gió thổi xào xạc, cô chăm chú nhìn anh, anh dừng lại vài giây, chầm chậm cất lời: “Là người bạn quan trọng nhất.” Năm đó, bên cạnh cô có một người con trai khác, bên cạnh anh cũng đang tồn tại một cô gái khác, hai người họ rõ ràng sống trong cùng một thế giới nhưng lại chỉ như hai đường thẳng song song. Năm đó, anh nói: “Nếu năm ba mươi tuổi chưa có ai lấy cậu, tôi sẽ lấy cậu”. Hai người họ cứ bình lặng đi bên nhau, chờ đợi đối phương, không dám tiến lại quá gần cũng chẳng nỡ rời xa, chỉ sợ vì một chút sơ sẩy nào đó sẽ vô tình lạc mất nhau. Họ gọi những mảnh ghép của thủa thiếu thời bên nhau ấy là tình hữu nghị trong biển cát thời gian. Dường như, thứ tình cảm ấy chỉ cần không nói ra sẽ vĩnh viễn không tồn tại. Nhưng thời gian sẽ dần dần để lại vết tích của nó trong cuộc đời mỗi con người, và tình yêu cũng sẽ tự nó ngân lên giai điệu thuộc về riêng mình. Mời các bạn đón đọc Từng Niên Thiếu của tác giả Cửu Dạ Hồi
1 Cm Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo
Đây là một câu chuyện tình yêu giữa một cô gái tên Kỷ Ức thiếu thốn tình thương của gia đình và một chàng trai (tên Quý Thành Dương) lòng mang đầy hoài bão. Họ gặp nhau rất sớm, chàng trai ấy đã trở thành "một centimet ánh dương" cuối cùng, là hy vọng, là niềm tin và tình yêu của cô; còn cô cũng là ký ức, là nỗi nhớ, là điều mà anh muốn bảo vệ khi rời quê hương đi tới những vùng nguy hiểm vì công việc. Bởi hiểu lầm, họ đã lạc mất nhau trong những tháng năm tuổi trẻ. Anh không muốn cô chờ đợi mình vô vọng nên đã ra đi, cô lại những tưởng anh phản bội tình cảm của hai người. Rất nhiều năm sau, họ mới gặp lại, và nhận ra tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu. *** Với "1cm ánh dương", quả thực Mặc Bảo quá xuất sắc khi khiến người đọc cảm thấy day dứt đến vậy. Truyện không cao trào, cứ nhẹ nhàng và êm ái như bao câu truyện khác của MB thôi, nhưng lại khiến mình khóc, và day dứt. Mỗi câu mỗi chữ kể về cô bé Kỷ Ức, đều dễ dàng làm người ta đau đớn đến vậy, vì những điều cô bé ấy phải trải qua, phải chịu đựng, vậy mà chưa bao giờ cô bé ấy oán trách cuộc đời, oán trách bố mẹ bỏ rơi, ông bà không quan tâm, Kỷ Ức chỉ lặng lẽ cố gắng, chịu đựng, mạnh mẽ và hiểu chuyện hơn rất nhiều so với lứa tuổi của mình. Nhiều lúc, mình cứ nghĩ khi gặp hoàn cảnh ấy, khi bị cả gia đình trách móc vì vướng vào vụ Vương Hành Vũ xích mích với Triệu Tiểu Dĩnh, khi cả gia đình chẳng ai đứng về phía mình, nếu là người khác, chắc cô bé sẽ tự kỉ đến mức tìm đến những suy nghĩ tiêu cực mất, nhưng thật may, vì bên cạnh cô bé, luôn có chú út Quý - Quý Thành Dương. Với mình, Quý Thành Dương chính là ánh dương đối với cuộc đời của Kỷ Ức, anh luôn nhẹ nhàng, chiều chuộng, biết lo nghĩ, biết chăm sóc cho cô bé Tây Tây chưa lớn của anh, luôn để Kỷ Ức cảm thấy yên tâm, an toàn và được bảo vệ mỗi khi gần anh, mỗi khi nghe giọng anh, mỗi khi nhớ đến anh. Một điều mình thích ở truyện của Mặc Bảo, đó chính là nam chính luôn không hoàn hảo quá đáng, cũng có đôi chút khuyết điểm, không nói những lời hoa mỹ như các "soái ca" khác, nhưng cái cách mà nam chính của Mặc Bảo yêu, thực sự quá "tình". Không nói nhiều, chỉ hành động, tình cảm nhẹ nhàng, từ từ xây đắp, rồi mỗi ngày một lớn dần, nam chính thâm tình đến mức, khiến người đọc cảm thấy như mình cũng đang được "tắm trong kẹo" khi lật qua từng trang sách. "1 cm ánh dương" còn khiến mình "đã" hơn, khi viết về tình bạn của Noãn Noãn và Tây Tây đáng yêu quá đỗi, 2 cô bé thân thiết với nhau từ thuở bé thơ, ở bên nhau, nhìn nhau trưởng thành, cũng có khi trục trặc, giận nhau, nhưng sau tất cả, tình bạn ấy vẫn thắm thiết như ngày đầu. "1cm ánh dương" không chỉ khiến mình khóc vì tình yêu, tình bạn, hay cuộc đời của Kỷ Ức, mà còn khiến mình day dứt khi nói về cuộc chiến tranh giữa Iraq và Mỹ sau thảm hoạ 11/9, về những người phóng viên chiến trường, họ chính là những anh hùng không vũ khí trên chiến trường chiến tranh, với đạo đức nghề nghiệp cao cả. Mình đã suýt rơi nước mắt khi đọc đến đoạn nói về những phóng viên hi sinh trên chiến trường: "Những người bạn thân yêu của tôi, tuy không ai ghi nhớ tên của các bạn. Nhưng các bạn, là những vị vua không ngai chân chính". Mình còn cảm thấy thoả mãn ở chỗ, phần hậu kỳ, Mặc Bảo có viết về dòng thời gian, điều này giúp mình lại một lần nữa, như đang được chứng kiến Tây Tây lớn lên, và tình yêu của họ cũng ngày một lớn dần theo từng năm, từng tháng, từng mùa. Một cuốn truyện "đủ": đủ ngọt, đủ tuyệt, đủ thực tế, đủ day dứt, đủ để người ta nhớ về và đủ để độc giả đọc đi đọc lại mỗi khi cần relax. Mình viết không hay, nhưng lại thích bày vẽ, thích dài dòng, vì thế mong mn không "ném đá" review của mình, hehe... nói tóm lại là, nếu như mọi người cần một cuốn truyện để relax cuối tuần này, thì đừng ngại mà đọc "1cm ánh dương" nhé.   Mời các bạn đón đọc 1 Cm Ánh Dướng của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.