Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ - Jeff Stone

Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Chùa Ẩn Chân bị hủy diệt. Mấy quyển bí kíp của chùa bị cướp mất. Các dũng sư của chùa bị giết sạch, ngoại trừ năm nhà sư trẻ nhất. Trước khi qua đời, Đại Sư chùa Ẩn Chân truyền dạy cho năm học trò trẻ nhất của mình mỗi người một môn võ khác nhau, để truy tìm những bí mật trong quá khứ của chúng. Ông dạy rằng, chỉ vào lúc đó, thì chúng mới có thể báo thù cho những huynh đệ đã hi sinh và thu hồi lại mấy quyển bí kíp của ngôi chùa. Hổ, vị tổ sư của môn Hổ quyền, không biết bắt đầu từ đâu! Bị thương và đói, hắn khập khiễng đi qua khu rừng và nghe một tiếng cọp gầm đau đớn. Rồi bản năng trỗi dậy… *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** “Thiệt là ngu xuẩn. Mình phải nằm lại trong cái quỷ này bao lâu nữa đây? Tôi cảm giác mình sắp thành cây cải muối mất rồi.” Từ đáy cái chum đất, Hổ càu nhàu. “Suỵt...!” cậu em Hầu của nó cảnh giác, gã đang nằm đè trên người của nó. “Đại Sư dạy là mình phải giữ thật êm, im ru mới được.” Hổ đáp, “Ta biết Đại Sư dạy gì chứ. Nhưng mình đâu có thể nằm bẹp gí trong này hoài. Ta muốn mình vọt ra ngay. Không núp nữa, đánh đi!” “Bình tĩnh nào, Hổ.” Xà thì thầm, anh ta nằm đè trên Hầu. “Tụi anh cũng nằm queo và khó chịu như em mà. Nhưng mình phải làm theo lời Đại Sư, im lặng và núp thiệt kỹ. Kẻ nội thù không giống bọn người mà chùa Ẩn Chân đối đầu trong cả ngàn năm nay đâu.” Hổ đáp, “Thôi đi, thôi đi. Đừng lên giọng nữa. Càng ngày mấy cha càng nói giống y như là Đại Sư. Ta mặc kệ bọn nào ngoài kia. Giờ đây tụi mình đều là cao thủ rồi. Mình đều vượt qua các kỳ thi. Mình không nên trốn ru rú như một đám con gái. Mình nên...” Hạc gắt lên, “Immmm!” anh ta đang nằm trên Xà. “Hổ, đủ rồi nhé! Em làm cho anh cũng phát bực rồi đó.” Hổ đáp, “Tôi mặc kệ! Nếu anh nghĩ...” Long, ông anh cả trong đám, đang nằm trên cùng, rít lên, “Cả đám im ngay chưa! Hổ, im ngay cái miệng đi, rồi dọn sạch luôn cái đầu. Em phải chế ngự được những ý nghĩ và cảm xúc của mình, nếu không chúng sẽ chế ngự em.” “Em phải chế ngự được những ý nghĩ và cảm xúc của mình, nếu không chúng sẽ chế ngự em.” Hổ nói móc, “Cho tôi xin đi, anh Long. Ngay lúc này mình cần hành động, chứ có cần triết lý lẩm cẩm đâu anh.” Hổ đang mất kiên nhẫn. Nó nghe tiếng ngựa của kẻ địch chạy lên chạy xuống trên những lối đi lát gạch chạy chữ chi trên khu đất chùa. Nó cũng nghe tiếng vũ khí va chạm kêu loảng xoảng và tiếng người la thét bằng thứ âm thanh kinh dị, gần giống như tiếng sấm, ngoại trừ mỗi tiếng bùm đó có kèm theo một tiếng thét đau đớn xé lòng. Đôi tai rất thính của Hổ nhận rõ từng tiếng thét một. Các dũng sư đang gục ngã. Một tiếng gầm nén sâu trong lồng ngực Hổ. Nó không hiểu tại sao bốn người anh em của mình, đang nằm chồng bên trên nó, lại kìm lòng lại thế này. Cũng giống nó, mỗi người thủ đắc một loại võ thuật mô phỏng theo bộ thế của loài thú mà nó phản ánh ra trong cá tính lẫn nhân dáng của mình. Bản tính thật của chúng hoàn toàn tương ứng với môn phái võ thuật mang tên loài vật mà chúng mô phỏng. Chúng sinh ra để chiến đấu. Vậy mà chúng lại nằm im ru. Hổ lại gầm lên. Các anh em của nó không có bề ngoài giống nó, không đi đứng giống nó, không nói năng giống nó, thậm chí không có mùi giống nó. Và chắc chắn là cũng không suy nghĩ giống nó. Nó gọi chúng là “anh em” bởi vì cả đám đều là những nhà sư và sống với nhau trong một ngôi chùa. Trên thực tế, nó và “các anh em” là những đứa trẻ mồ côi. Điều mà Hổ cần là các anh em thật đúng nghĩa. Những người anh em chiến đấu sát sườn bên nhau với nó. Dưới trọng lượng của những người kia, Hổ làu bàu. “Tôi không thể tin là mình sắp...” Long cắt ngang, “Thôi đi nào! Đừng nói nữa! Tất cả chúng ta phải giữ im lặng. Hổ nè, tập trung vào hơi thở đi. Hãy quán tưởng như mấy anh đang làm đây này. Nếu em thấy không quán tưởng được, thì hãy nằm im và thư giãn đi.” Hổ đáp, “Anh nói thì dễ lắm. Anh nằm trên cùng mà. Thử nằm dưới này coi, dưới đáy của một đống người trong vũng nước chèm nhẹp, với hai bàn chân thúi hoắc của thằng Hầu đè lên miệng xem.” Hầu cười khúc khích và ngo ngoe mấy ngón chân. Hổ nổi đóa, “Hầu nè, nếu mi làm lại lần nữa, ta sẽ cắn đứt từng ngón một cho mà coi. Ta thề đó.” Hầu lại khúc khích nhưng giữ yên mấy ngón chân. Hổ tự hỏi, Mình còn phải kẹt trong này bao lâu nữa đây trời? Nó mong cả bọn vọt ra khỏi cái chum này sớm. Nó không chắc có thể kiềm chế bản thân lâu hơn nữa. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ của tác giả Jeff Stone.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngộ Không Truyền - Kim Hà Tại
Chắc các bạn chưa quên Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký chứ nhỉ? Truyện này viết về các nhân vật trong Tây Du Ký một cách khá hài hước, các bạn đọc thử xem nhé. Ào ào lá rụng phiêu hướng đại địa, tuyết trắng gieo mầm ngủ say, một đóa hoa nở lại nhanh chóng héo rũ, ở trong bóng mờ của dòng sáng lưu chuyển, tinh đồ không ngừng biến ảo, trong biển mọc lên núi cao, cỏ cây mấy trăm đời tươi héo, luôn có một phiến đón gió đứng thẳng, rất giống chúng nó tổ tiên. Có thể nào đã quên Tây Du? Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không tuy rằng đều thần thông quảng đại, nhưng ở vận mệnh trước mặt chung quy là yếu đuối vô lực tiểu nhân vật. Đỉnh thiên lập địa Mỹ Hầu Vương trên thực tế vẫn đang là cái kia tràn ngập hoảng sợ tiểu hầu tử, mà quyết tâm cùng vận mệnh đấu tranh Thiên Bồng nếu không có khẩn cấp cũng chung quy không chịu lấy khuôn mặt heo gặp A Nguyệt. Thần tiên còn như thế, huống chi chúng ta từ nhỏ nhỏ bé tiểu nhân vật đâu? Theo tuổi tăng trưởng, thiếu niên khi tố hoài "Nguyện thừa gió mạnh phá vạn lý lãng" lý tưởng hào hùng sớm đã tan thành mây khói, chỉ còn lại có một cái cái xác không hồn tên đang kéo hơi tàn. Bản thân làm sao không là một cái bởi vì biết bản thân thân phận mà ở giữa khuya đối nguyệt khóc rống trư a! Nhưng bọn hắn cuối cùng chiến thắng vận mệnh, mà ta đâu? *** Năm trăm năm sau. Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân phóng lên Thiên Đình. Cảnh vật nơi đây có cảm giác rất quen thuộc, nhưng Tôn Ngộ Không nghĩ chắc là ảo giác thôi, hắn không có ấn tượng rằng mình đã từng đến Thiên Cung. Nhưng hình như hắn biết rất rõ đường đi, cứ đi theo cảm giác, hắn vòng qua hành lang, đi qua cầu, lên cầu thang, đi thẳng một đường vào sâu trong Thiên Cung. Giữa biển mây trắng, một nữ tử áo tím bồng bềnh bay tới. “Tiểu cô nương! À không, nữ Bồ Tát, xin hỏi muốn đến Linh Tiêu Bảo Điện thì phải đi thế nào?” “Huynh?... Tôn Ngộ Không?” Nữ tử ấy cười nói, nàng có đôi mắt rất đẹp. “Nữ Bồ Tát biết lão Tôn?” ... Mời các bạn đón đọc Ngộ Không Truyền của tác giả Kim Hà Tại.
Cậu Bé Cưỡi Rồng - Christopher Paolini
Eragon là một tiểu thuyết giả tưởng được xuất bản lần đầu vào năm 2003. Đây là phần đầu của bộ truyện Di sản kế thừa, thuộc thế giới huyền thoại hư cấu mang tên Alagaësia của nhà văn người Mỹ Christopher Paolini. Câu chuyện kể về cậu bé Eragon nhặt được một quả trứng kì lạ. Quả trứng ấy nở ra một con rồng cái và được Eragon đặt tên là Saphira. Eragon phải mang trọng trách của một kị sĩ rồng để cứu vương quốc Alagaësia khỏi bàn tay bạo chúa Galbatorix, người cai trị Alagaësia cũng như tìm lại nguồn gốc của chính mình. Eragon là sách bìa cứng bán chạy thứ ba của năm, là sách bìa mềm bán chạy thứ hai của năm 2005, và đã lọt vào danh sách những sách bán chạy trong 121 tuần không liên tiếp do New York Times bình chọn. Eldest (Đại ca), là quyển sách thứ hai của bộ truyện Di sản kế thừa đã xuất bản vào ngày 23 tháng 8 năm 2005. Brisingr (Hỏa kiếm) là quyển thứ ba được ra mắt ngày 23 tháng 9 năm 2008 Eragon cũng đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên, ra mắt vào ngày 15 tháng 12 năm 2006. Trái với tiểu thuyết, bộ phim được đánh giá không cao vì không thể hiện hết được nội dung của truyện cũng như diễn xuất của diễn viên. Trọn bộ Cậu Bé Cưỡi Rồng gồm có: Eragon 1 - Cậu Bé Cưỡi Rồng Eragon 2 (Eldest) - Đại Ca Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm  Eragon 4 (Inheritance) - Di Sản Thừa Kế *** Sinh năm 1983, nhà văn trẻ người Mỹ Christopher Paolini thực sự là một "hiện tượng văn học" khi ở tuổi 15 đã viết nên tập đầu của bộ tiểu thuyết "Di sản kế thừa" với tên gọi "Eragon" (bản dịch tiếng Việt do NXB Trẻ ấn hành đặt thêm là "Eragon - cậu bé cưỡi rồng"), để rồi chỉ ít thời gian sau khi được ra mắt bạn đọc, đã tạo nên một cơn sốt trên thị trường sách, được xếp vào loại sách best-seller của nước Mỹ... Từ đó đến nay, các tập tiếp theo của "Di sản kế thừa" vẫn tiếp tục được xuất bản và liên tiếp tạo nên hiệu ứng khiến ngay cả nữ văn sĩ J.K.Rowling, tác giả bộ sách trứ danh "Harry Potter" cũng phải kiềng nể! Nhân dịp xuân con rồng, xin được cùng ôn lại đôi chút hành trình sáng tạo đầy bất ngờ và thú vị của "cậu bé cưỡi rồng" Christopher Paolini. Khác với hầu hết bạn bè cùng trang lứa, thuở nhỏ, Christopher Paolini không theo học tại trường mà ở nhà nhận sự dạy dỗ trực tiếp của cha mẹ. Paolini cho biết, không chỉ mình cậu mà cả cô em gái kém cậu hai tuổi cũng được cha mẹ áp dụng cách học này vì họ tin rằng, chỉ như vậy con cái họ mới có thể thụ hưởng được một sự giáo dục tốt nhất. Năm Paolini 15 tuổi, cậu được cha mẹ đưa đi tham dự kỳ thi quốc gia và nhận được bằng tốt nghiệp phổ thông. Nhận thấy còn quá sớm để lựa chọn cho con một trường đại học, cha mẹ Paolini đã để con trai tiếp tục ở nhà, lấy lý do gia đình ở một nơi hẻo lánh. Khu thương mại, trường học hay rạp chiếu phim cách nhà ít nhất cũng 30km. "Tôi không hề hối tiếc khi không được hưởng thụ một nền giáo dục truyền thống hay đi học đại học. Tôi đang được trả tiền để làm công việc mà mình yêu thích"  - Paolini tâm sự. Từ nhỏ, Paolini đã yêu thích văn học giả tưởng. Cậu đọc ngấu nghiến các cuốn sách của J.R.R.Tolkien, C.S.Lewis, Mervyn Peake, Philip Pullman và Octavia Butler... Sau này, ở tuổi 14, 15, cậu thường được mẹ đọc cho nghe các tiểu thuyết của Jane Austen. Sau khi hoàn thành bậc học phổ thông, trong thời gian rảnh rỗi, Christopher Paolini bắt đầu nghĩ ra việc viết truyện như một cách giải trí. Thoạt đầu, kết quả không được như ý. Đọc lại những trang đã viết, tác giả trẻ nhận thấy nó "không phải là cuốn sách mà tôi định viết". Paolini bắt đầu quay sang viết lại cuốn truyện lần thứ hai. Một số tập phim "The Lord of The Rings" và "Harry Potter" mà Paolini được xem thời gian này đã mở ra một hướng mới trong sáng tác đầu tay của cậu. "Khi bắt đầu viết "Eragon", tôi đã nghĩ ngay tới việc đưa một số yếu tố thần thoại truyền thống châu Âu vào câu chuyện của mình. Từ đó, tôi tiếp tục phát triển những tứ mới trong từng cuốn truyện" -  Paolini cho biết. Không trông chờ "mắt xanh" của các nhà xuất bản, ngay sau khi đọc bản thảo "Eragon", cha mẹ Paolini đã quyết định bỏ tiền túi in sách cho con. Thậm chí, họ còn chu cấp một khoản tiền để Paolini rong ruổi khắp các nẻo đường nước Mỹ nhằm quảng bá và tiêu thụ sách. Đã có nhiều tình tiết bi - hài xảy ra. Chuyện kể rằng, một lần, tại hội chợ ngoài trời ở Livingston, để thuyết phục một người nông dân xứ Montana mua sách của mình, Paolini đã thách anh này cùng mình… vật tay. Paolini thắng và kết quả là một cuốn sách nữa của cậu đã được bán. Với nhiều cách thức đa dạng, trong một thời gian không dài, tác giả trẻ cùng cha mẹ đã bán được 10.000 cuốn "Eragon". Trong khi các bạn bè cùng tuổi đang suy tính nên chọn học tại trường đại học nào thì Paolini - với dáng vóc mảnh khảnh, vận chiếc áo sơ mi đỏ, quần chẽn bó ống màu đen bỏ trong ủng da, đầu đội mũ nồi đen… đã tổ chức tới 130 buổi giới thiệu tác phẩm đầu tay của mình tại các hiệu sách, thư viện, trường học…   Mời các bạn đón đọc Cậu Bé Cưỡi Rồng của tác giả Christopher Paolini.
Kiếm Phá Thương Khung - Cuồng Kiếm
Thanh Phong là người địa cầu nhưng bị bệnh mà hôn mê. Sau khi tỉnh lại, Thanh Phong lại phát hiện ra bản thân đang ở trong một căn phòng lạ hoắc. Tại Thiên Không Đại lục rộng lớ này, cường giả lớp lớp tung hoành đầy sát khí. Muốn tồn tại ở nơi này, tất cả đều dựa vào thực lực. *** Trở lại phòng trời đã tối, hai người kia lại không có ở trong phòng. Hoa Phong nghĩ chắc bọn họ đã ra ngoài tu luyện, do ban ngày bị đám người Dương kỳ chèn ép, thời gian để bọn họ tu luyện chỉ còn lại ban đêm. Hôm nay tu luyện quá mệt mỏi hắn liền thả một giấc, khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi trú thân của mình trong vài ngày ngắn ngủi, do tốc độ tu luyện quá nhanh, số thời gian ở ngoài nhiều hơn trong nhà, sự luyến tiếc trong lòng không tồn tại, chỉ có vài phần cảm khái. ... Mời các bạn đón đọc Kiếm Phá Thương Khung của tác giả Cuồng Kiếm.
Phỏng Vấn Ma Cà Rồng - Anne Rice
Câu chuyện bắt đầu tại miền Nam New Orleans, Louisiana, nước Mỹ, năm 1791 với người đàn ông lương thiện Louis, chủ của một đồn điền chàm lớn. Khi người em trai thân yêu của Louis tự kết liễu cuộc đời mình, mọi nghi vấn về hung thủ giết người đổ dồn về phía anh. Louis tưởng chừng sắp bước theo đoạn đường của em trai khi đột ngột, ma cà rồng Lestat tấn công ngay trước cửa nhà, nhưng tất cả chỉ mới chỉ bắt đầu… Lestat thường hút máu những nô lệ ở đồn điền của Louis trong khi Louis, không thể chấp nhận việc vô đạo đức là giết người để tồn tại, nên anh chỉ hút máu của động vật. Khi những nô lệ biết được sự thật, họ đã nổi dậy chống lại ông chủ ma cà rồng của mình. Louis buộc phải tự tay đốt bỏ đồn điền và cùng Lestat giết sạch hết những người nô lệ để ngăn những lời đồn về sự tồn tại của ma cà rồng trong vùng. Dần dần, Louis chịu khuất phục dưới sự ảnh hưởng của Lestat. Anh để cho bản năng của ma cà rồng trong người trỗi dậy và bắt đầu làm quen với việc hút máu người. Tuy nhiên, từ trong sâu thẳm bản năng mình, Louis luôn khao khát rời khỏi Lestat. Lestat dường như đọc được ý nghĩ đó của Louis. Một đêm, Louis hút máu một cô bé đau khổ đang ngồi bên xác mẹ mình, biến cô trở thành ma cà rồng. Hắn đặt tên cho cô bé là Claudia và gọi cô bé là “con gái” của hai người. Dù kinh hoàng trước cách Lestat biến một đứa trẻ thành ma cà rồng, nhưng chính sự xuất hiện của Claudia đã níu chân Louis ở lại. Anh chăm sóc Claudia với tất cả tình yêu thương và sự dịu dàng của một người cha. Claudia học cách giết người và hút máu một cách nhanh chóng, nhưng khi nhận ra mình không thể lớn lên một cách bình thường, cô đã căm thù Lestat. Mặc dù thân thể Claudia chỉ là một cô bé 6 tuổi, nhưng tâm hồn cô bé vẫn trưởng thành theo năm tháng. Cô dần trở thành một phụ nữ thông minh và quyết đoán. Sau 60 năm chung sống cùng hai người “cha”, Claudia ngấm ngầm sắp đặt âm mưu giết Lestat và cùng Louis trốn thoát khỏi bàn tay của gã ma cà rồng độc ác ấy. Nhưng trong khi Louis và Claudia đang chuẩn bị cho chuyến bay đến châu Âu để tìm kiếm “Thế giới cổ” của ma cà rồng, Lestat bỗng xuất hiện. Hắn ta đã sống sót và bình phục sau vụ tấn công của Claudia và đang khát khao trả đũa hơn bao giờ hết. Một lần nữa, Louis và Claudia lại phải chiến đấu cùng tên khát máu Lestat. Phát hành lần đầu năm 1976, Phỏng vấn Ma cà rồng đã bán được hơn tám triệu bản trên toàn thế giới. Không lãng mạn và giàu chất thơ như nhiều tiểu thuyết khác về ma cà rồng, cuốn sách phơi bày những sự thực tàn nhẫn về sinh vật khát máu huyền bí nhất trong lịch sử loài người. Tuy nhiên, ẩn sau câu chuyện được gắn mác kinh dị của tác giả Anne Rice là thông điệp nhân văn sâu sắc về tình thương, mặt trái của những bản ngã xấu xa trong mỗi cá thể, về khát khao lương thiện của con người… 200 năm cuộc đời của ma cà rồng Louis từng được chuyển thể thành bộ phim cùng tên với sự tham gia của các ngôi sao lừng danh như Brad Pritt, Tom Cruise và Kirsten Dunst. Chicago Tribune đánh giá tác phẩm là một  “Tuyệt tác… Một câu chuyện ly kỳ đặc sắc, khó lòng cưỡng nổi". *** “Ta hiểu...” ma cà rồng trầm ngâm nói, rồi chậm rãi băng qua phòng đi về phía cửa sổ. Hắn đứng đó một hồi lâu, chắn đi ánh sáng mờ trên đường Divisadero và ánh đèn xe lướt qua. Lúc này chàng trai có thể thấy rõ hơn đồ đạc trong phòng, một bàn gỗ sồi tròn, vài cái ghế, một bồn rửa mặt gắn trên tường cùng tấm gương. Anh đặt cặp tài liệu lên bàn và chờ đợi. “Nhưng anh mang theo bao nhiêu cuộn băng đấy?” ma cà rồng hỏi, giờ đã quay lại để chàng trai có thể nhìn nghiêng người hắn. “Có đủ cho câu chuyện cả một đời?” “Tất nhiên, nếu đó là một câu chuyện hay. Thỉnh thoảng, nếu may mắn, tôi phỏng vấn ba bốn người một đêm. Nhưng đó phải là câu chuyện hay. Như thế mới công bằng, phải không?” “Hết sức công bằng,” ma cà rồng trả lời. “Nếu vậy ta sẽ kể anh nghe chuyện đời ta. Ta rất muốn làm thế.” “Hay lắm,” chàng trai nói. Anh nhanh tay lấy từ trong cặp ra một cái máy ghi âm nhỏ, kiểm tra cuộn băng cassette và pin. “Tôi rất nóng lòng muốn biết tại sao anh lại tin vào chuyện này, tại sao anh...” “Không,” ma cà rồng cắt ngang. “Chúng ta không bắt đầu như thế. Thiết bị của anh đã sẵn sàng chưa?” “Rồi,” chàng trai trả lời. “Ngồi xuống đi. Ta sẽ bật đèn trần.” “Nhưng tôi tưởng ma cà rồng không thích ánh sáng,” chàng trai nói. “Nếu anh nghĩ bóng tối sẽ làm tăng thêm không khí...” Nhưng rồi anh ngừng lại. Ma cà rồng đang nhìn anh, lưng quay về phía cửa sổ. Giờ chàng trai không thể nhìn thấy gì trên mặt hắn nữa, và có vẻ gì đó ở dáng người im phăng phắc kia khiến anh bị phân tâm. Anh đã định nói tiếp nhưng cuối cùng lại im lặng. Rồi chàng trai thở phào nhẹ nhõm khi ma cà rồng tiến tới bàn và với tay giật công tắc đèn. Ánh đèn vàng chói lòa lập tức bao phủ toàn bộ căn phòng. Và chàng trai, trân trối nhìn ma cà rồng, không ngăn nổi tiếng hổn hển. Những ngón tay anh run rẩy lùi lại để nắm lấy cạnh bàn. “Chúa ơi!” anh thì thào và cứ thế nhìn chằm chằm ma cà rồng, không nói nên lời. Ma cà rồng trắng bệch và nhẵn thín, như được khắc từ xương trắng, còn mặt hắn vô hồn như một bức tượng, ngoại trừ cặp mắt xanh lục sáng rực đang nhìn xuống chàng trai một cách chăm chú như hai ngọn lửa trong một cái đầu lâu. Nhưng rồi ma cà rồng nở nụ cười u sầu, và da mặt trắng bợt, nhẵn thín của hắn chuyển động với sự linh hoạt vô cùng nhưng lại với đường nét tối giản của một hình hoạt họa. “Anh thấy chứ?” hắn nhẹ nhàng hỏi. Chàng trai rùng mình, đưa cánh tay lên như muốn che chắn cho mình khỏi ánh sáng quá mạnh. Mắt anh chầm chậm nhìn xuống chiếc áo choàng đen với những đường may tinh tế mà anh mới chỉ thoáng thấy trong quán bar, những nếp gấp đổ dài trên áo, chiếc cà vạt lụa đen thắt nơ ở cổ họng, và ánh sáng yếu ớt từ cái cổ áo màu trắng, trắng như da thịt tên ma cà rồng. Anh nhìn chằm chằm mái tóc đen bóng, những gợn tóc được chải gọn về phía sau tai, những lọn xoăn vừa chạm đến mép cổ áo. “Nào, anh vẫn muốn tiếp tục cuộc phỏng vấn chứ?” ma cà rồng hỏi. ... Mời các bạn đón đọc Phỏng Vấn Ma Cà Rồng của tác giả Anne Rice.