Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị)

Câu chuyện của chúng ta hôm nay là một cuốn từ điển tình yêu hạnh phúc nhất, cũng đau khổ nhất. Yêu là gì mà khiến cho người ta nhung nhớ khôn nguôi, yêu là gì mà khiến cho người ta đau khổ tột cùng và yêu là gì mà khiến người ta có thể hi sinh tất cả, thậm chí tính mạng vì người ấy. Bạn có trả lời được câu hỏi này không? Cuộc đời Đỗ Oản có thể chia làm hai giai đoạn, trước năm 11 tuổi và sau năm 11 tuổi. Trước năm 11 tuổi, Đỗ Oản sống tít sâu trong núi, ba mẹ vẫn còn, cuộc sống rất hạnh phúc. Qua năm 11 tuổi, sau một trận động đất kinh hoàng, Đỗ Oản bỗng mất tất cả. Đúng vào lúc cô gái nhỏ suy sụp và mờ mịt nhất, Cố Diễn Chi xuất hiện, như một thiên thần trên trời rơi xuống. “Có một người như thế, anh ấy hơn bạn mười tuổi, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, thâm trầm. Anh có thể ở thế giới khác một tay che trời, hô mưa gọi gió. Nhưng ở trước mặt bạn, anh luôn luôn hiểu rõ tâm ý của bạn. Anh ấy dạy bạn đạo lí, mang bạn đến những nơi tuyệt vời nhất, ôm bạn qua tất cả những nơi bụi gai hay bùn lầy, vì bạn mà che tất cả mưa gió. Mà cuối cùng anh ấy lại thuộc về bạn. Đây là sinh mệnh của tôi, có thể có được, là hạnh phúc nhất.” (*)   Từ ngày hôm ấy, Đỗ Oản rời ngọn núi nơi mình đã sống từ tấm bé, theo Cố Diễn Chi đến thành phố lớn. Qua lời Cố Diễn Chi, Đỗ Oản mới biết được một mặt khác của cha mình. Hoá ra ông từng là một hoạ sĩ nổi tiếng, sau vì mâu thuẫn với gia đình mà bỏ đi biệt tăm, cho tới tận khi ông mất, người nhà mới biết được tin tức. Họ cho đón đứa cháu gái côi cút Đỗ Oản trở lại, nhưng bỏ mặc chẳng quan tâm.  Một cô nhóc cả đời chỉ sống quanh quẩn nơi núi rừng hoang sơ, bỗng chốc rơi vào thế giới hỗn loạn và xô bồ của thành phố hoa lệ. Cô trở nên lạc lõng và mất phương hướng, như một con mèo hoang bị bắt về thuần hoá, chỉ chờ thời cơ cắn đứt xích để trở lại chốn cũ. Chỉ có Cố Diễn Chi, người không có một chút quan hệ máu mủ với cô bé Đỗ Oản là kiên trì luôn ở bên cạnh, chăm sóc, giúp đỡ cô hoà nhập với cuộc sống mới.  “Đỗ Oản, em chỉ cần nhớ một chuyện – em là một nàng công chúa thứ thiệt. Đứng bên cạnh tôi, em đều có thể ngạo mạn với người khác.” (*) Tuổi niên thiếu của Đỗ Oản luôn có hình bóng một người đàn ông, len lỏi từng chút một vào cuộc sống của cô, rồi chiếm trọn nó từ lúc nào không hay. Ở bên cạnh anh, cô không cần lo lắng, không cần e sợ, cô chỉ là chính mình – một Đỗ Oản hoạt bát, xinh đẹp và tươi sáng, như đoá hoa rừng dần dần nở rộ giữa lòng thành phố ồn ào.  Cố Diễn Chi như một người anh trai, một người thầy, dạy dỗ Đỗ Oản từng chút một, biến cô trở thành một nàng công chúa thứ thiệt – có thể ngẩng cao đầu đứng ở nơi mà cô xứng đáng thuộc về.  Thời gian thấm thoát trôi đi, cô nhóc Đỗ Oản đã trở thành thiếu nữ, có những rung động đầu đời. Cô bắt đầu hiểu được thế nào là yêu, nhưng tình yêu này lại là thứ duy nhất cô không thể có được… Cô thích anh ba năm, lấy hết can đảm tỏ tình với anh, đổi lại là một câu từ chối nhẹ nhàng.  “Em thích anh, cả đời này đều sẽ như vậy. Anh có thể thích em không?” “Anh hy vọng sau khi em mười tám tuổi mới nói những lời này.” (*)  Mối tình lặng thầm của Đỗ Oản bị Cố Diễn Chi dập tắt, nhưng ngọn lửa của nó vẫn âm ỉ cháy. Sâu trong trái tim mình, Đỗ Oản biết, cô không thể tự thoát ra khỏi thứ tình cảm này. Từ đó, cô tìm cách tránh xa khỏi thế giới của Cố Diễn Chi. Cho đến một ngày, cô nói với anh rằng, mình đã có bạn trai.  “Anh đang làm gì vậy?” “Hôn em.” “Vì sao?” “Anh cho rằng, một người đàn ông hôn người con gái anh ta thích, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” “Anh vốn định để sau khi em thi xong đại học mới nói. Nhưng giờ anh nghĩ lại, cho dù thi thật sự không tốt, vẫn có anh ở đây. Nếu em nguyện ý, anh nuôi em cả đời, cũng không có gì là không thể.” “Chính anh đã nuôi lớn một cô bé. Từ nhỏ cô bé đó luôn nhu thuận hiểu chuyện, thông minh xinh đẹp, lại dũng cảm thiện lương. Cô ấy còn rất thích anh. Anh đợi lâu như vậy, rốt cục đã đợi được đến lúc cô ấy trưởng thành. Anh còn lý do nào để không thích cô ấy đây?” (*) Yêu anh và được anh yêu là giấc mộng xa xỉ nhất mà Đỗ Oản từng mơ quá lâu, để đến khi có được, dù chờ đợi trăm ngàn lần cũng xứng đáng. Đúng như Đỗ Oản đã nói, gặp được Cố Diễn Chi, cô đã xài hết tất cả may mắn trong cuộc đời của mình. Để khi may mắn cạn kiệt, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong vận mệnh: cái chết và chia li.  Đỗ Oản và Cố Diễn Chi yêu nhau, một tình yêu đẹp như mơ, ngập tràn hạnh phúc và nụ cười. Anh thay cô chắn gió mưa, chắn hết khó khăn của cuộc đời, nhưng chỉ có một điều anh không thể thay đổi được, đó là số phận nghiệt ngã. Trong những giờ phút hạnh phúc nhất, Đỗ Oản đột ngột phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, bao nhiêu cố gắng và nỗ lực của hai người, cuối cùng chỉ như muối bỏ biển, như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông.  Đỗ Oản biết Cố Diễn Chi yêu mình, cô là cả cuộc sống của anh. Nếu có một ngày cô ra đi, anh sẽ chẳng chần chừ mà cùng nắm tay cô xuống hoàng tuyền. Nhưng những người yêu nhau thật sự luôn mong một nửa kia của mình có thể sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại, dù cho cái giá phải trả là mình sẽ bị lãng quên mãi mãi. Vì vậy, Đỗ Oản đã chọn cách độc ác nhất để rời xa Cố Diễn Chi. “Em thà những năm sau này bị anh hận thù và oán trách, cũng không hi vọng anh đau thương một mình.” (*) Câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm của Đỗ Oản và Cố Diễn Chi rồi sẽ ra sao, liệu anh có sức mạnh thay đổi vận mệnh của hai người hay không? Có lẽ bạn đọc phải tự tìm hiểu tiếp rồi, tôi không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết “đặc sắc” của truyện nữa đâu. Và vì kết truyện HE nên các bạn có thể yên tâm đọc nhé.  Bản thân tôi thấy rằng, dù câu chuyện có kết thúc thế nào đi chăng nữa, thì Đỗ Oản cũng đã sống những ngày tháng hoàn mĩ nhất. Có một người đàn ông chờ đợi cô nhiều năm như vậy, yêu cô với cả trái tim nhiệt huyết, cuối cùng còn tự nguyện cùng nắm tay nhau chết đi, đó là thứ may mắn mà không phải ai cũng có được. Đọc truyện mà tôi cũng rưng rưng theo từng cảm xúc của nhân vật. Có một tình yêu đẹp đến kì lạ, có một thế giới đầy những điều diệu kì, và có một người đàn ông như Cố Diễn Chi chính là điều tuyệt vời nhất.  ___________ (*): Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính không chút dao động, giọng nói vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm anh rõ ràng nói ra một chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng. Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này anh cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối không hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc. Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có. Một lúc sau, anh hỏi: “Em sợ không?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng không có. Hít thở sâu một lần, lắc đầu một cái, lại khẽ gật gật đầu. Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên trên mặt bàn, trầm mặc một hồi, nói: “Em định khi nào mới nói cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn anh. Phải một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến anh không hài lòng. Vậy mà anh lại không nói gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám. Cây hoa đào trước mặt phòng khám đã đến thời điểm héo tàn, một ít rơi vào trong bùn, một ít lại rơi trên các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa. Anh vừa nói xong những lời này, di động của tôi liền vang lên. Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới trên màn hình, ánh mắt anh nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp. Tôi hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh một giọng nam trầm dễ nghe không nhanh không chậm truyền tới: “Oản Oản?” Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống. Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát hiện dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất hiện một chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia nói là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong, cô liền lập tức lấy điện thoại gọi cho anh. Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng nói hời hợt không nhanh không chậm: “Hửm? Nghe quản gia nói, gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.” Trên một tờ tạp chí đã từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, nói cổ tay anh cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng rõ ràng trong mắt tôi dáng vẻ của anh luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì anh cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta. Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó anh đã sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới. Một người như vậy, tôi đã thích mười một năm. Đã từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho anh. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho anh được hai năm, tôi sẽ phải rời xa anh một thời gian dài dằng dặc như vậy. Tôi suýt chút nữa đã khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng nói, nắm thật chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.” Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng. Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác nhỏ của anh ngay giờ phút này. Nhất định là sẽ đặt cây bút trong tay xuống, một tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt. Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo anh sẽ nói gì. Khẳng định trong giọng nói sẽ vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc anh sẽ lặp lại những lời tôi giận dỗi với anh ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định sẽ khiến tôi tự nhớ tới. Rõ ràng lớn hơn tôi mười tuổi, rõ ràng mọi người đều nói anh cơ trí trầm ổn, nhưng rõ ràng anh vốn là người thích khi dễ người khác mà. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh nói. “Anh cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được không?” Mời các bạn đón đọc Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị) của tác giả Chiết Hoả Nhất Hạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.
Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.
Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.