Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưu Luyến Không Quên (Lam Bạch Sắc)

Cô gặp anh vào mùa sen nở. Khi ấy đang là chính hạ.

Năm đó gặp phải anh, là thời gian không đúng. Anh đã quên tất thảy, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc.

Đến cả khi gặp lại vẫn là thời gian không đúng, anh muốn đòi lại con trai, mà với cô đứa con ấy là tất cả. Vì thế, họ nhất thiết phải tới tòa án giải quyết…

Tóm lại, điều không nên nhất trong cuộc đời này chính là “vô ái thừa hoan”

Dưới bóng đêm, là tâm ai mê luyến? Là ai ở nơi cao nhìn cô cùng đường bí lối? Tìm mua: Lưu Luyến Không Quên TiKi Lazada Shopee

Yêu hận luân phiên, vừa mới đi đã bảy năm ròng. May mà cuối cùng, khi năm tháng lặng trôi, hai ta vẫn được tay trong tay.***

Dạo gần đây, báo chí không ngừng đưa tin: người cầm quyền Lệ thị - Lệ Trọng Mưu đang kiện cáo tranh đoạt quyền nuôi dưỡng một cậu bé sáu tuổi.

Phiên tòa còn chưa mở mà dư luận đã vô cùng náo nhiệt. Trong sự việc đó, một bên là đế vương thương nghiệp, một bên lại là…

Ngô Đồng, cô ấy là ai?

Trong chuyên mục scandal nóng của tuần san giật tít, giới truyền thông muốn đào bới bối cảnh của Ngô Đồng, kết quả: cô gái này thân phận trắng như giấy, bảy năm trước khi tốt nghiệp từng vào Lệ thị thực tập; trừ lần đó ra, thì cô và vị giám đốc Lệ Trọng Mưu chẳng có liên quan gì đến nhau.

Bọn phóng viên chuyển hướng nghi ngờ sang đứa bé, nó từ đâu tới mà có thể gây nên chuyện bát quái như vậy. Bộ phận PR của Lệ thị lập tức phát hành công văn ép giới truyền thông không được phép quấy rầy cuộc sống của cậu bé.

Có biên tập của một tạp chí điếc không sợ súng, chụp lén được mấy tấm ảnh của cậu, ba ngày sau, tạp chí đó bị Lệ thị thu mua, tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu kí một chữ, tạp chí đó buộc ngừng ấn hành.

Tuy nhiên, tạp chí số cuối cùng này lại có lượng tiêu thụ tốt vô cùng, trên trang bìa là hình ảnh một cậu bé phấn điêu ngọc thế, vô cùng linh động, bộ dáng khả ái dễ thương. Hoàn toàn ngược lại so với Lệ tổng lãnh khốc vô tình. Chính điều này lại khiến người ta thêm yêu thích.

Càng nhiều phóng viên không ngại mạo hiểm, cắm chốt chầu trực bên ngoài tòa án mỗi lần khai mạc phiên tòa mới.

Lần này tòa án thẩm vấn lâu hơn phiên trước, bậc thang chỉ có vài chục thước mà đứng đứng ngồi ngồi chật kín toàn phóng viên. Một đám người nâng máy quay, máy chụp hình, máy ghi âm… chỉ chờ đương sự xuất hiện.

Cuối tháng tư, trời chuyển muộn, ánh mặt trời cuối xuân rạng rỡ không vương một tia ưu phiền.

Thân ảnh gầy guộc từ cổng chính đi ra, mấy trăm màn ảnh ngay lập tức chụp không ngừng, mọi người hét lên xông tới, chặn trước cản sau.

Ngô Đồng bị đèn huỳnh quang bức không mở được mắt, xung quanh đều là phóng viên, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Máy ảnh chớp nháy như hàng trăm quả bom ném về phía cô.

“Ngô tiểu thư, có phải cô và Lệ Trọng Mưu kiện tụng….”

“Nghe nói lần này Lệ tổng mời thuê luật sư đoàn…”

“Cô có thể ra mặt cùng con mình hay không…”

Ngô Đồng không trả lời gì được, cô hồi tưởng lại cảnh vị luật sư kia gay gắt chất vấn mình, và cả người đàn ông hà khắc bên cạnh ông ta.

Gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, bước đi loạng choạng, bên ngoài phóng viên đổ xô về phía trước, những chiếc microphone cực lớn vượt qua đầu người vươn về phía cô làm cô thở gấp liên tục.

Đúng lúc ấy, đám người phía sau chợt xôn xao ——

Lệ Trọng Mưu xuất hiện.

Phần lớn phóng viên bên này muốn chạy sang bên kia, đáng tiếc chưa kịp tới gần Lệ Trọng Mưu đã bị mấy tay vệ sĩ tây trang đen sì ngăn lại. Lệ Trọng Mưu trong mắt mọi người là đường hoàng mà qua, chẳng lưu lại cái gì.

Tới khi đi ngang qua Ngô Đồng, bước chân chợt dừng lại.

Cô bận đối mặt với phóng viên, không nhìn thấy anh.

Nhưng anh lại thấy cô.

Mi tâm Lệ Trọng Mưu cau lại, một giây sau không biết làm như thế nào mà túm được Ngô Đồng ra ngoài,

Phóng viên không kịp phản ứng, mắt Ngô Đồng thấy như trời long đất lở, đến lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình đang bị ôm đi xuống bậc thang. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, giúp cô thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng.

Người cô nhũn ra.

Không dám nghiêng đầu nhìn, đến một cái liếc mắt cũng sợ.

Phóng viên muốn đuổi theo, vệ sĩ liền chặn lại con đường phía trước, trợ lí Lệ Trọng Mưu - Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên vây kín. Trợ lí Lâm vừa cười nói: cảm tạ truyền thông bằng hữu đã “đặc biệt” quan tâm tới đại boss, vừa dứt khoát: điều gì cũng không trả lời được.

Chiếc Maybach dừng bên đường, Ngô Đồng bị người nào đó ép phải ngồi xuống ghế sau, theo bản năng cô giãy giãy, sức lực so với người nào đó kia quả đúng là “lấy trứng chọi đá”. Lệ Trọng Mưu theo sau lên xe, đóng cửa “Bộp” một cái, “Lái xe.”

Xe tăng tốc rời khỏi chốn thị phi.

Ngô Đồng liếc nhìn gương chiếu hậu, vẫn còn vài phóng viên chưa từ bỏ ý định theo đuôi, cô vừa định thu lại tầm mắt thì chạm ngay vào ánh mắt của Lệ Trọng Mưu đang ngồi đối diện.

Anh quán sát cô, bí ẩn và cẩn thận.

Tim bỗng run lên, Ngô Đồng cúi đầu, mắt thấy xe chuẩn bị rẽ, cô đột nhiên cao giọng nói: “Dừng xe!”

Tài xế lão Tống hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, đang muốn phanh xe, Lệ Trọng Mưu trên mặt không có biểu tình gì, vì vậy đành phải ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Ngô Đồng.

Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Ngô Đồng ngồi đó, vẫn luôn cắn môi.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang lên giọng nam trầm như tiếng cello: “Ngô tiểu thư đi đâu? Tiễn cô một đoạn đường.”

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không tiếp lời.

Không khí trong xe trầm mặc, xung quanh Ngô Đồng cư như lập lờ luồng khí: “Không phận sự miễn gần.”

Tất cả vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng anh đều giao toàn bộ cho Lâm Kiến Nhạc xử lí. Thỉnh thoảng nghe Kiến Nhạc báo cáo, hầu hết là kể chuyện người phụ nữ này có thái độ cứng rắn thế nào, nói gì cũng không chịu ngượng bộ.

Cô còn kiên trì nhất quyết đòi mang con rời khỏi HongKong, không muốn nói thêm gì nữa. Còn Lệ Trọng Mưu thì càng không có ý định sẽ dây dưa tiếp, anh phái luôn luật sư ra mặt để giải quyết.

Vừa lúc nãy ở tòa án, cô còn khiên định không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng khi nói chuyện cô lại không dám nhìn thẳng vào anh.

Người phụ nữ này đối mặt với anh, cường thế chạy biến đi đâu hết rồi?

Một người đầy mâu thuẫn… Lệ Trọng Mưu thừa nhận anh khá tò mò về cô.

Im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô thỏa hiệp, cô lại nói: “Tôi phải về công ty xử lí vài chuyện, quan hệ của tôi và anh đang căng thẳng thế này, chắc chắn anh không mong phóng viên chụp được ảnh anh và tôi trước cổng công ty, đúng không?”

Ngữ khí của cô không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, một câu nói mà đánh trúng trọng điểm ngay lập tức. Lệ Trọng Mưu kinh ngạc, nhướn mày lên nhìn cô.

Ngô Đồng đánh mắt né tránh anh.

Ánh mắt anh hạ xuống so với băng đá khiến người ta rét run; nhưng cũng giống như vũng lầy, càng kéo người ta lún sâu hơn nữa.

Làm cô vạn kiếp bất phục.

Lệ Trọng Mưu dừng ánh mắt, đánh giá cô. Anh bắt được trong mắt cô một thoáng ảm đạm. Lệ Trọng Mưu thấy cô phục tùng, suy tư mất nửa giây, anh ngước mắt, “Lão Tống, dừng xe.”

Xe vừa dừng hẳn, cô vội mở của nhảy xuống. Chẳng thèm để ý xe cộ, băng qua đường cái đến trạm xe buýt.

Bên này, chiếc Maybach không lái đi, mà quay đầu dừng cách đó một đoạn.

Lệ Trọng Mưu ngồi phía sau, nhìn thân ảnh bé nhỏ co rúm, lẻ loi chờ xe buýt.

Anh thu ánh mắt về, nhấn vào notebook điện tử trong xe, xem kế hoạch buổi chiều, anh bật bút điện tử, chấm vào màn hình lật sang trang khác.

Ngô Đồng cũng lặng lẽ đợi xe. Buồn bã nhuộm dần lên khóe mắt.

Cô nghĩ mãi mà không rõ, sự tình làm sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lam Bạch Sắc":Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù HoaBẫy Tình, Yêu Giả Thành ThậtKhách Quan Không Thể ĐượcLưu Luyến Không QuênNửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối ThoátƯớc Hẹn Phù Hoa

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lưu Luyến Không Quên PDF của tác giả Lam Bạch Sắc nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Đồng Quê (Phi Vân)
Đề tài nông thôn trong sáng tác của các nhà văn không phải là điều gì mới lạ. Tuy nhiên, để khắc họa được một bức tranh quê với đủ các diện mạo, màu sắc của nó không phải là điều dễ dàng. Có thể nói, phần lớn chủ đề tác phẩm của các nhà văn miền Nam*** Đây là những bài báo. Bởi thế cách hành-văn cũng như nội-dung đều có tính-cách “nhật-trình”. Lối văn gần như cẩu-thả. Câu-chuyện có vẻ nhất-thời. Nhưng tôi cứ để nguyên cho nhà xuất-bản. Nghĩ rằng: hồi ấy tôi đã để ngòi bút chạy theo dòng ý-tưởng, dầu khéo dầu vụng, cách thuật chuyện cũng được cái đặc-điểm là ghi tâm-trạng tôi lúc viết. Tìm mua: Đồng Quê TiKi Lazada Shopee Hình-ảnh những nhân-vật trong chuyện - những người đã cùng tôi sống chung - ngày nay đã mờ trong ký-ức. Kể lại một quãng đời phải chăng là sống lại với ngày qua? Có lẽ thế. Nhưng tôi muốn xa hơn: Vẽ một bức tranh phong-tục và tập-quán. Thật là quá cao-vọng. Tự thấy còn thấp-kém, nhưng tôi vẫn cố-gắng. Đây là những bài đầu, tôi ước-mong sẽ có thể viết thêm. Nếu chưa hiến được độc-giả những bài đúng theo nguyên-tắc tôi đã tự vạch, thì xin hẹn lại ở những bài sau.PHI-VÂN *** Phi Vân (1917-1977) là một nhà báo, nhà văn chuyên viết thể loại truyện vừa và tiểu thuyết mang sâu đậm dấu ấn Nam bộ trước 1954. Phi Vân tên thật là Lâm Thế Nhơn, sinh năm 1917 trong một gia đình trung lưu ở thị xã Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu. Ông chuyên viết phóng sự, truyện ngắn cho những tờ báo, tạp chí ở miền Nam trước đây như Tiếng Chuông, Dân Chúng, Tiếng Dân (của cụ Huỳnh Thúc Kháng) và làm chủ bút tờ Thủ Đô thời báo. Ông có lối viết linh hoạt, gọn gàng, pha chút hóm hỉnh, làm cho cho độc giả khóc, cười theo từng cảnh đời, từng nhân vật. Bối cảnh trong các tác phẩm của ông là làng quê Nam bộ xa xôi hẻo lánh với những người nông dân chất phác, cục mịch sống với tập tục cổ hủ, lạc hậu và cuộc sống cực nhọc tối tăm. *** Chỗ hứng-thú của quyển phỏng-sự ấy là nó cho ta thấy những phong-tục cũ-kỹ ở thôn-quê, những tin-tưởng dị-đoan của hạng bình dân lao-động. Nó cho ta thấy những cuộc giao-tiếp, xung-đột giữa bọn điền-chủ và tá-điền, những tâm-hồn mộc-mạc trong bọn nầy và những oai-quyền thế-lực của bọn kia. Đọc qua, chúng ta thấy mình len-lỏi chốn đồng quê, đang mục-kích những cuộc tụ-họp chơi-bời, những cảnh cần-lao rộn-rịp. Thỉnh-thoảng như đưa lại giọng hò trầm bổng trong đám gặt, như phất lại mùi thơm thanh-đạm của lúa vàng. Tác-giả lại còn dắt ta đi quanh co trong những sông rạch ở vùng Bạc-liêu, Cà-mau và sau mấy ngày dạo chơi mệt-mỏi, tác-giả dừng lại cho ta thấy một cảnh-sắc êm-đềm: trên bờ sông Trẹm, lững-lờ mấy làn khói trắng bốc lên và dưới hàng dừa xanh tươi, một thiếu-phụ ẵm con đứng đợi chồng về, lâu-lâu đuổi bầy gà đang bới trên giồng rau cải. Hoặc giữa đêm trường vắng-vẻ, chiếc thuyền xuôi mái theo Rạch Bần, tác-giả mời ta trông lên bờ sau hàng dừa nước âm-u, một vài ánh đèn le-lói; nghe từ xa đưa lại tiếng chày giã gạo, tiếng chó sủa đêm… Cho được kể lại rất tài tình những điều quan-sát rất kỹ-càng, làm cho ta như nghe, như thấy, lúc cảm, lúc vui, tất phải nhờ một ngọn bút tỉ-mỉ mà linh-hoạt, một giọng văn thành thật mà hữu-duyên, một cách viết tự nhiên, không rườm-rà mà đầy đủ. Ông Phi-Vân đã gồm cả mấy điều kiện ấy: Quyển phỏng-sự của ông như một tấn tuồng gay-cấn đặt trong cảnh trí xanh tươi; hay là - muốn nói cho rõ hơn - nó là một “nông kịch” chia ra nhiều lớp: có hồi hộp, có vui cười và và sau rốt kết cuộc rất thương-tâm, khiến cho độc-giả phải ngậm-ngùi cảm động. Có lẽ đó là bài luân-lý sâu sắc mà tác-giả không muốn chỉ cho rõ-ràng, để ta tự hiểu ngầm mà thương hại cho hạng nông dân lao-lực. Họ chỉ sống một cuộc đời mộc-mạc, siêng-năng; nhưng mãn kiếp phải làm nạn nhân cho bọn giàu sang thế-lực. Mà cả thảy chúng ta, theo như tác-giả nói lại là “nạn nhân của một thời-kỳ”; cho nên đối với mọi người ta nên để lòng thương hại và thứ dung, và nên cầu nguyện cho chốn đồng quê được chút vui tươi yên ổn… (Trích lục một đoạn bài diễn-văn của giáo-sư Nguyễn-văn-Kiết chủ-tịch của Hội Khuyến-học Cần-thơ đọc trong dịp lễ phát giải thưởng văn-chương Thủ-khoa Nghĩa năm 1943).Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Quê PDF của tác giả Phi Vân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đồng Quê (Phi Vân)
Đề tài nông thôn trong sáng tác của các nhà văn không phải là điều gì mới lạ. Tuy nhiên, để khắc họa được một bức tranh quê với đủ các diện mạo, màu sắc của nó không phải là điều dễ dàng. Có thể nói, phần lớn chủ đề tác phẩm của các nhà văn miền Nam*** Đây là những bài báo. Bởi thế cách hành-văn cũng như nội-dung đều có tính-cách “nhật-trình”. Lối văn gần như cẩu-thả. Câu-chuyện có vẻ nhất-thời. Nhưng tôi cứ để nguyên cho nhà xuất-bản. Nghĩ rằng: hồi ấy tôi đã để ngòi bút chạy theo dòng ý-tưởng, dầu khéo dầu vụng, cách thuật chuyện cũng được cái đặc-điểm là ghi tâm-trạng tôi lúc viết. Tìm mua: Đồng Quê TiKi Lazada Shopee Hình-ảnh những nhân-vật trong chuyện - những người đã cùng tôi sống chung - ngày nay đã mờ trong ký-ức. Kể lại một quãng đời phải chăng là sống lại với ngày qua? Có lẽ thế. Nhưng tôi muốn xa hơn: Vẽ một bức tranh phong-tục và tập-quán. Thật là quá cao-vọng. Tự thấy còn thấp-kém, nhưng tôi vẫn cố-gắng. Đây là những bài đầu, tôi ước-mong sẽ có thể viết thêm. Nếu chưa hiến được độc-giả những bài đúng theo nguyên-tắc tôi đã tự vạch, thì xin hẹn lại ở những bài sau.PHI-VÂN *** Phi Vân (1917-1977) là một nhà báo, nhà văn chuyên viết thể loại truyện vừa và tiểu thuyết mang sâu đậm dấu ấn Nam bộ trước 1954. Phi Vân tên thật là Lâm Thế Nhơn, sinh năm 1917 trong một gia đình trung lưu ở thị xã Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu. Ông chuyên viết phóng sự, truyện ngắn cho những tờ báo, tạp chí ở miền Nam trước đây như Tiếng Chuông, Dân Chúng, Tiếng Dân (của cụ Huỳnh Thúc Kháng) và làm chủ bút tờ Thủ Đô thời báo. Ông có lối viết linh hoạt, gọn gàng, pha chút hóm hỉnh, làm cho cho độc giả khóc, cười theo từng cảnh đời, từng nhân vật. Bối cảnh trong các tác phẩm của ông là làng quê Nam bộ xa xôi hẻo lánh với những người nông dân chất phác, cục mịch sống với tập tục cổ hủ, lạc hậu và cuộc sống cực nhọc tối tăm. *** Chỗ hứng-thú của quyển phỏng-sự ấy là nó cho ta thấy những phong-tục cũ-kỹ ở thôn-quê, những tin-tưởng dị-đoan của hạng bình dân lao-động. Nó cho ta thấy những cuộc giao-tiếp, xung-đột giữa bọn điền-chủ và tá-điền, những tâm-hồn mộc-mạc trong bọn nầy và những oai-quyền thế-lực của bọn kia. Đọc qua, chúng ta thấy mình len-lỏi chốn đồng quê, đang mục-kích những cuộc tụ-họp chơi-bời, những cảnh cần-lao rộn-rịp. Thỉnh-thoảng như đưa lại giọng hò trầm bổng trong đám gặt, như phất lại mùi thơm thanh-đạm của lúa vàng. Tác-giả lại còn dắt ta đi quanh co trong những sông rạch ở vùng Bạc-liêu, Cà-mau và sau mấy ngày dạo chơi mệt-mỏi, tác-giả dừng lại cho ta thấy một cảnh-sắc êm-đềm: trên bờ sông Trẹm, lững-lờ mấy làn khói trắng bốc lên và dưới hàng dừa xanh tươi, một thiếu-phụ ẵm con đứng đợi chồng về, lâu-lâu đuổi bầy gà đang bới trên giồng rau cải. Hoặc giữa đêm trường vắng-vẻ, chiếc thuyền xuôi mái theo Rạch Bần, tác-giả mời ta trông lên bờ sau hàng dừa nước âm-u, một vài ánh đèn le-lói; nghe từ xa đưa lại tiếng chày giã gạo, tiếng chó sủa đêm… Cho được kể lại rất tài tình những điều quan-sát rất kỹ-càng, làm cho ta như nghe, như thấy, lúc cảm, lúc vui, tất phải nhờ một ngọn bút tỉ-mỉ mà linh-hoạt, một giọng văn thành thật mà hữu-duyên, một cách viết tự nhiên, không rườm-rà mà đầy đủ. Ông Phi-Vân đã gồm cả mấy điều kiện ấy: Quyển phỏng-sự của ông như một tấn tuồng gay-cấn đặt trong cảnh trí xanh tươi; hay là - muốn nói cho rõ hơn - nó là một “nông kịch” chia ra nhiều lớp: có hồi hộp, có vui cười và và sau rốt kết cuộc rất thương-tâm, khiến cho độc-giả phải ngậm-ngùi cảm động. Có lẽ đó là bài luân-lý sâu sắc mà tác-giả không muốn chỉ cho rõ-ràng, để ta tự hiểu ngầm mà thương hại cho hạng nông dân lao-lực. Họ chỉ sống một cuộc đời mộc-mạc, siêng-năng; nhưng mãn kiếp phải làm nạn nhân cho bọn giàu sang thế-lực. Mà cả thảy chúng ta, theo như tác-giả nói lại là “nạn nhân của một thời-kỳ”; cho nên đối với mọi người ta nên để lòng thương hại và thứ dung, và nên cầu nguyện cho chốn đồng quê được chút vui tươi yên ổn… (Trích lục một đoạn bài diễn-văn của giáo-sư Nguyễn-văn-Kiết chủ-tịch của Hội Khuyến-học Cần-thơ đọc trong dịp lễ phát giải thưởng văn-chương Thủ-khoa Nghĩa năm 1943).Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Quê PDF của tác giả Phi Vân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đồng Làng Đom Đóm (Trịnh Thanh Phong)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Làng Đom Đóm PDF của tác giả Trịnh Thanh Phong nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc (Hoa Tri Phủ)
Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ được khai thác rất tốt. Đó là một Hoa Xương Vương vì mưu cầu vương vị, vì hận thù mờ mắt, âm hiểm xảo trá, đến cuối cùng lại tự mình bỏ qua người thật lòng nhất. Đó là một Mộ Tử Xuyên tham vọng lớn, vừa muốn binh quyền lại vừa muốn mỹ nhân. Đó là thái tử phi Hoắc Thanh Thu vì yêu nhầm người mà mất nhà, mất cả trái tim. Điều tác giả làm tốt nhất trong “Đông cung thái tử là đồ ngốc” không phải những màn cung đấu hoành tráng, không phải những tình tiết hài hước giữa thái tử ngốc và đại cung nữ thông minh. Điều thành công nhất, có lẽ là chuyển biến tâm lý của Thẩm Tầm. Không ai ngốc mười sáu năm, tỉnh lại liền có thể trở thành thiên tài, diệt loạn thần, ổn định triều cương, Thẩm Tầm cũng vậy. Chàng phải từ từ học hỏi, từng bước một trưởng thành để có thể xứng với những người yêu thương chàng. Đây là một bộ truyện thú vị, có vui, có buồn, có đấu võ đấu trí. Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn thích chết đi được chuyện tình chàng ngốc, thì mời nhảy hố nhé.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc PDF của tác giả Hoa Tri Phủ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.