Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Văn án:   Tô Tiêu Tiêu nghỉ phép ở nhà một khoảng thời gian, bỗng nhiên bị Chu Lâm Duyên rủ cùng tới Tây Châu công tác.   Vào buổi sáng ngày phải lên đường, cô hậm hực quyết định trên đường sẽ "chiến tranh lạnh" cùng Chu Lâm Duyên.   Những người làm hạng mục ở Tây Châu đều là nhân viên nam, đã lâu không thấy được người đẹp giống như Tô Tiêu Tiêu, giám đốc hạng mục nhịn không được lặng lẽ hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, không biết Tô tiểu thư đã có bạn trai chưa?"   Chu Lâm Duyên lúc ấy dựa vào cửa, đôi tay bỏ vào túi quần, nghe vậy mới rũ mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.   "Như thế nào? Cậu có hứng thú?"   Lúc nói chuyện anh có vẻ lười biếng thế nhưng chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ để anh chàng giám đốc kia sợ tới mức không dám nói chuyện chỉ liên tục lắc đầu.   "Không... không… không… không có hứng thú, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."   Nói xong liền hoang mang rối loạn chạy đi.   Sau này anh ta mới lén kể cho đồng nghiệp nghe:   "Lúc ấy nếu như tôi dám nói có hứng thú, khẳng định sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây!"   ---   Trong cuộc sống luôn có vài ngày hơi xui xẻo, Tô Tiêu Tiêu chính là xui như vậy đấy. Ngày đầu tiên khi boss đến tiếp nhận quản lý công ty, Tô Tiêu Tiêu không khỏe nên ngủ quên, đi làm trễ rồi kết cục là bị boss mặt lạnh hăm dọa một trận, khổ không tả nổi.   Tô Tiêu Tiêu tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành thiết kế, cuộc sống xa nhà trôi qua cũng khá là yên ổn, cho đến khi Chu Lâm Duyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.   Lần đầu gặp mặt, Chu Lâm Duyên giao cho cô một yêu cầu hoàn thành thiết kế trong một tuần, làm hại Tô Tiêu Tiêu phải bù đầu xoắn xít vật lộn với bản vẽ cả ngày lẫn đêm, không chút thông cảm hay thương hoa tiếc ngọc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó lại cắt ngày nghỉ phép của cô, kéo cô đi công tác xa. Tô Tiêu Tiêu uất ức mà Tô Tiêu Tiêu không dám nói, chỉ dám thầm chửi rủa trong lòng.   Chu Lâm Duyên là boss ở tổng bộ công ty, vì giúp quản lý nên anh mới nhận thêm công việc bên phía công ty Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Anh rất thưởng thức năng lực của Tô Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi mới có bản thiết kế làm anh thấy hài lòng. Tuy nhiên anh không nhận ra cách làm việc của anh làm cho cô gái nhỏ oán hận. Anh cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi.   Một sự trùng hợp vô cùng ngôn tình khi nhà hai người ở đối diện nhau trong cùng một tầng, là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó, cháy bừng bừng luôn.   Chu Lâm Duyên ngày càng để mắt đến con thỏ nhỏ nhà bên, bình thường thì luôn luôn nhỏ nhẹ ngoan hiền nhưng đôi khi cáu lên còn dám hầm hè tức giận với anh. Khá là thú vị.   Anh bắt đầu công cuộc nhìn ai giới tính nam xung quanh Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy ghen tức, nhưng cách anh cho là “theo đuổi” lại làm cho Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận ra anh đang theo đuổi.   Tô Tiêu Tiêu thì không biết từ khi nào mà Chu Lâm Duyên lại có một vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy. Từ chán ghét anh chỉ biết dùng công việc chèn ép cô, bây giờ cô lại luyến tiếc, lại đau lòng khi có tin đồn về vị hôn thê hào môn của anh.   *“Là ngày cô nhào vào trong lòng ngực anh, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt đen nhánh của anh đã hấp dẫn cô trầm luân. Mỗi lần anh dùng ánh mắt đó thì cô lại không thể khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình.   Là mỗi lúc anh nở nụ cười và gọi tên cô. "Tô Tiêu Tiêu."   Là ngày ở Diệp Thành, anh mặc sơ mi trắng, lười nhác dựa vào cây đèn đường, khóe môi câu lấy một nụ cười và nhẹ nhàng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."   Là buổi sáng đi Tây Châu, cô mang theo một thân bực bội rời khỏi nhà thì trông thấy Chu Lâm Duyên đang chờ cô bên ngoài.   Là lúc ở sân bay anh mua thuốc giúp cô xoa vào chỗ bị thương và hỏi. "Cô còn muốn tức giận tới khi nào?"   Ngữ khí bất đắc dĩ lại giống như mang theo sự sủng nịch, Tô Tiêu Tiêu nghe được trong lòng liền mềm nhũn, nhưng cũng cảm thấy hốt hoảng.   Là cái đêm trên núi ở Tây Châu xung quanh bỗng trở nên tối tăm dọa cho cô hô to một tiếng, "Chu Lâm Duyên."   Sau đó cổ tay bị một bàn tay dùng lực cầm lấy, Chu Lâm Duyên ở bên tai cô thấp giọng trấn an. "Tô Tiêu Tiêu, tôi ở chỗ này."”   ---   Đây là một câu chuyện vô cùng vô cùng ngọt ngào, sau khi Tô Tiêu Tiêu ôm mối tình đơn phương từ chức, Chu Lâm Duyên mới nhận ra mình theo đuổi hơi sai cách rồi. Anh bắt đầu công cuộc theo đúng cách thức của người thường, tặng hoa tặng quà tỏ tình và chẳng bao lâu hai người đã về chung một nhà.   Chu Lâm Duyên có thể lạnh lùng với thế giới nhưng anh không thể lạnh lùng với Tô Tiêu Tiêu, anh từ khi sinh ra đã không hề khóc nhưng lại khóc khi chờ Tô Tiêu Tiêu ngoài phòng sinh. Mọi sự dịu dàng của Chu Lâm Duyên kiếp này đều dành cho Tô Tiêu Tiêu cả rồi.   Truyện là một lựa chọn vô cùng thích hợp cho những bạn đọc thích nội dung ngọt ngào. Cốt truyện được xây dựng không có trắc trở, không có gay cấn, không đan xen chi tiết thương trường phức tạp như nhiều truyện tổng tài khác, nên điểm nhấn duy nhất của truyện chỉ là quá trình yêu đương ngọt ngào của hai nhân vật chính mà thôi. _____   *Trích từ truyện.   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng bộ tập đoàn Chu thị. Bên trong văn phòng tổng giám đốc có một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ. Người đàn ông một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như cuộc nói chuyện của hai người không được vui vẻ lắm, người đàn ông nhíu chặt mi có chút tức giận. "Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi. Nếu như cậu không thể làm được thì hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức." Chu Lâm Duyên nói xong liền trực tiếp cúp máy rồi xoay người ném di động lên bàn. Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào thấy được một màn này có chút sửng sốt hỏi. "Anh làm sao vậy ?" Chu Lâm Duyên không lên tiếng trả lời. Anh đi về phía bàn làm việc ngồi xuống rồi mới ngước mắt nhìn Đường Dịch. "Có việc." Đường Dịch đi qua. "Ừ...hạng mục phía bên Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách sao, tại sao bây giờ lại điều em tới đấy ?" Chu Lâm Duyên mở máy tính lên rồi nói. "Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, cậu đi qua đó nhanh chóng giải quyết mọi việc. Chúng ta không thể kéo dài tiến độ công trình thêm nữa." "Vậy còn công việc bên này của em thì sao ?" Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với anh ta. "Giao cho anh. Cậu hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc." Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Cũng được, dù sao thì gần đây mẹ của em vẫn luôn thúc dục chuyện kết hôn, lần đi Tây Châu này coi như giúp em tranh một kiếp nạn vậy, em cũng có thể yên tĩnh một thời gian." -- Lúc Tô Tiêu Tiêu biết tin Đường Dịch được điều đi Tây Châu tiếp nhận hạng mục thì phản ứng đầu tiên chính là Đường tổng của cô bị lưu đày. Dù sao Tây Châu cách thủ đô thật sự quá xa. Trong lòng nghĩ như thế nào cô liền nói ra như vậy. Lúc này trong văn phòng làm việc, Đường Dịch đang lười biếng ngồi trên ghế xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới. "Cô cũng theo tôi lâu như vậy rồi sao mà tới bây giờ cô vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi vậy hả." Hai năm trước Tô Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Chu thị. Nửa năm sau vào tổ dự án khu bắc và chính thức trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra Đường Dịch là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc với anh ta Tô Tiêu Tiêu không còn xem anh ta như là lãnh đạo. Lúc này biết Đường Dịch sắp đi cô có chút luyến tiếc. Từ bàn làm việc Tô Tiêu Tiêu tìm được một chồng văn kiện mà Đường Dịch cần, cô nhanh chóng mang tới cho anh ta. Tô Tiêu Tiêu hai tay ôm tập văn kiện nhìn Đường Dịch hỏi. "Đường tổng, anh đi rồi thì ai sẽ tiếp nhận ví trí của anh ?" Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô cười cười. "Cô thử đoán xem." Tô Tiêu Tiêu mắt trợn trắng. "...Tôi làm sao biết được." Đường Dịch câu môi cười. "Ngày mai các cô sẽ biết." Tô Tiêu Tiêu: "..." Thấy Đường Dịch ra vẻ thần bí như vậy Tô Tiêu Tiêu cũng có chút tò mò, nhưng anh ta không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa. Ngày hôm đó tất cả mọi người trong tổ đều biết tin ngày mai cấp trên mới sẽ tới vì thế ngày hôm sau hiệu quả làm việc ở bên ngoài đột nhiên tốt hơn trước kia, hơn nữa không có một ai đến trễ, cả một đám người đều đến sớm hơn thời gian quy định nửa giờ. Ngày trước, lúc Đường Dịch đang làm việc ở đây thì anh ta chính là người thường xuyên đến trễ cho nên cũng không quản thời gian đi làm của mọi người. Hôm nay khó có được một ngày mọi người đều đúng giờ tới công ty như vậy, còn chưa tới thời gian làm việc thế nhưng tất cả đều nghiêm túc ngồi tại vị trí của mình chờ sếp tới thị sát công tác. Thế nhưng cả ngày hôm nay tất cả mọi người lại không gặp được vị sếp kia. Tô Tiêu Tiêu là người Đường Dịch để lại cùng tân thủ trưởng bàn giao công việc, lúc này đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Người nhận điện thoại là một trợ lý nam. Anh ta nói. "Chu tổng hôm nay đang đi công tác, qua mấy ngày mới có thể trở về ." Nói xong điều này thì anh ta không có thêm lời nói dư thừa nào nữa, cứ như vậy mà cúp máy. Tô Tiêu Tiêu đứng ở phòng trà sửng sốt vài giây rồi mới đem di động buông xuống. Cô nhìn chằm chằm ly nước trước mặt đến thất thần. Chu tổng nào đây...? Thông qua thái độ nghiêm túc của vị trợ lý kia Tô Tiêu Tiêu nghĩ có lẽ vị tân thủ trưởng này cũng không dễ làm việc chung. Mấy ngày kế tiếp tất cả nhân viên đều tới công ty sớm hơn nửa giờ. Một chút cũng không dám chậm trễ, thế nhưng vẫn chưa gặp được sếp. Chỉ là vẫn có người không may mắn mà gặp xui xẻo. Chuyện là Tô Tiêu Tiêu dạo gần đây luôn phải thức đêm để thiết kế bản vẽ cho nên khá là mệt mỏi, đã vậy lần này bà dì tới bụng cô lại còn đau hơn những lần trước. Buổi tối ngày hôm trước đau đến mức Tô Tiêu Tiêu nằm cuộn tròn ở trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vì quá đau Tô Tiêu Tiêu đã không thể ngủ sớm được, hậu quả là ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên cô cũng chưa tỉnh. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trên tủ đầu giường thì Tô Tiêu Tiêu mới từ trong chăn vươn tay cầm lấy di động nhắm mắt nhận cuộc gọi. Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói có chút suy yếu. "Alô." Người đầu kia có chút khẩn trương nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện. "Tiêu Tiêu, cô đang làm gì vậy ? Đã gần 9 giờ rồi sao cô còn chưa tới. Hôm nay Chu tổng tới, bây giờ đang tìm cô đấy. Cô nhanh tới công ty liền đi." Tô Tiêu Tiêu nghe được lời này thì giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy. "Vị Chu tổng mà cô nói là..." Lý Viện ở bên kia nhỏ giọng nói. "Boss, tổng tài ! Chúng ta xong rồi, cô tới đây nhanh lên." Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đánh rơi di động. Cô cũng không kịp cúp máy, vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Vội vội vàng vàng rửa mặt sau đó cũng chỉ kịp mặc áo sơ mi cùng quần rồi cầm lấy áo khoác chạy nhanh ra cửa. Làm thế nào cũng không thể ngờ được hôm nay Tô Tiêu Tiêu lại xui xẻo như vậy, cô căn bản không nghĩ cấp trên sẽ đột nhiên tới. Tô Tiêu Tiêu vừa lái xe được một đoạn thì bị tắc đường, cô gấp đến độ thiếu chút nữa xuống xe chạy tới khu tàu điện ngầm phía trước. Có đánh chết Tô Tiêu Tiêu cũng không ngờ được vị kia lại là tổng giám đốc bên tổng bộ. Tổng giám đốc không phải là có rất nhiều việc sao. Trong công ty mọi chuyện lớn nhỏ đều chờ anh giải quyết, như thế nào còn có thời gian tự mình tới chỗ bọn họ làm việc. Tô Tiêu Tiêu vào Chu thị làm việc hai năm nhưng chưa thấy qua vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Nhưng mà cô vẫn nghe thấy rất nhiều tin về anh. Theo như lời đồn thì vị tổng tài này lớn lên thực anh tuấn, thế nhưng thủ đoạn hành sự lại quyết đoán và tàn nhẫn. Tô Tiêu Tiêu còn nghe nói toàn bộ nhân viên làm việc tại tổng bộ đều rất sợ anh. Mặc dù Chu Lâm Duyên lớn lên phi thường đẹp trai, nhưng cũng chẳng có ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nếu bọn họ làm sai chuyện gì đó thì chỉ cần một ánh mắt của anh bắn tới cũng đủ khiến bọn họ không dám thở mạnh. Ngay cả những người có chức vị cao ở công ty lúc mở cuộc họp nếu thấy tâm trạng Chu Lâm Duyên không tốt bọn họ cũng trở nên lo lắng, sợ chính mình sẽ nói sai điều gì đó. Tô Tiêu Tiêu cũng không dám tưởng tượng tới một lát nữa bản thân sẽ nhận kết cục gì. Lần tắc đường này kéo dài hơn 10 phút, lúc Tô Tiêu Tiêu đến công ty đã là 9 giờ 30. Tô Tiêu Tiêu xe cũng không kịp đem vào bãi đậu, đành dừng trước cửa công ty sau đó đem chìa khóa giao cho bảo vệ rồi nói. "Anh Vương...giúp tôi đem xe vào bãi đậu nhé." Cô nói xong liền chạy nhanh vào thang máy. Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng 5 nơi Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Cô nhanh chân chạy tới phòng làm việc. Trong khi Tô Tiêu Tiêu còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì Lý Viện đã chạy tới nắm lấy tay cô. "Sao bây giờ cô mới tới. Chu tổng đang tìm cô đấy." Tô Tiêu Tiêu thở hổn hển đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Đường Dịch giao cho mình. Cô đi nhanh tới bàn làm việc cầm lấy văn kiện rồi đưa tới văn phòng Chu tổng. Tới nơi Tô Tiêu Tiêu không dám lập tức đi vào. Cô ở bên ngoài điều chỉnh hô hấp rồi hít sâu một hơi mới giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông. "Vào đi." Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói kia trong lòng có chút khẩn trương. Cô nhấp môi, thở sâu sau đó mở cửa đi vào. Trong văn phòng, ngồi ở bàn làm việc là người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, anh cầm một cây bút đang cúi đầu xem văn kiện. Thời điểm Tô Tiêu Tiêu đi vào anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô. Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện đi qua, kiềm chế khẩn trương nơi đáy lòng, nhẹ giọng nói. "Chu... Chu tổng, Đường tổng bảo tôi cùng ngài bàn giao công việc." Chu Lâm Duyên không phản ứng, vẫn như cũ nghiêm túc xem văn kiện. Chờ xem xong tờ văn kiện cuối cùng anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu lạnh giọng hỏi. "Mấy giờ rồi ?" Tô Tiêu Tiêu trong lòng lộp bộp một chút, vội nói. "9... 9 giờ 40." Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào. "Chẳng lẽ cô không có khái niệm về thời gian sao ?" Tô Tiêu Tiêu hôm nay đến trễ thật sự có nguyên nhân. Cả đêm cô đau bụng đến không ngủ, gần sáng mới ngủ được một lúc, không nghĩ tới liền ngủ quên. Nhưng mà đến trễ chính là đến trễ, cô cũng không có ý định giải thích. Tô Tiêu Tiêu gật đầu nói. "Thực xin lỗi Chu tổng, tôi hứa sẽ không có lần sau." Chu Lâm Duyên liếc cô một cái. "Lần sau nếu lại đến trễ thì không cần tới công ty làm việc nữa. Bây giờ cô cứ để văn kiện ở đấy rồi đi ra ngoài đi." Anh nói xong cũng không tiếp tục nhìn Tô Tiêu Tiêu mà cúi đầu xử lý công việc. Chu Lâm Duyên từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều quá lạnh nhạt, điều này làm cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng cô cũng biết chính mình làm sai, anh ta không trực tiếp xử phạt phỏng chừng đã là giơ cao đánh khẽ. Tô Tiêu Tiêu đứng tại chỗ im lặng hai giây rồi đặt văn kiện lên bàn và xoay người đi ra ngoài. Khi Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc, các đồng nghiệp trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn cô. Lý Viện chạy tới giữ chặt tay cô khẩn trương hỏi. "Thế nào rồi, Chu tổng có mắng cô không ?" Đúng lúc này bụng Tô Tiêu Tiêu lại lên cơn đau, đau đến mức hai chân cô đều nhũn ra. Sắc mặt của Tô Tiêu Tiêu trắng bệch. Cô đi về bàn làm việc, che lại bụng nhỏ rồi gục đầu lên bàn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi. "Bảo tôi lần sau lại đến trễ thì không cần tới công ty nữa." "Cái kia..." Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không tốt, vội vàng hỏi. "Tiêu Tiêu, cô làm sao vậy ? Có phải là khó chịu ở đâu không. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy." Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm bụng trả lời. "Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh mà thôi." Cô đem mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh. Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ. Cô đau tới mức không có sức lực nói một câu, cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi. Giữa trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, chỉ có Tô Tiêu Tiêu không còn sức lực nên ở lại văn phòng. Lý Viện ăn xong cơm trưa thì lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần. Lúc về phòng làm việc thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua. "Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể." Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ giúp cô lấy một phần cơm, ngẩng đầu cảm kích nói. "Cảm ơn cô." Lý Viện thấy sắc mặt Tô Tiêu Tiêu vẫn còn tái nhợt chợt nhíu mày hỏi. "Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không ?" Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói. "Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám." Buổi sáng cô vừa đến muộn thì làm sao còn dám xin nghỉ. Huống chi Tô Tiêu Tiêu thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên. Thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình cô thật sự sợ tới mức không dám hé miệng. Tô Tiêu Tiêu đau bụng cho nên không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ là uống chút chút canh bí đao hầm xương rồi thôi. Sau khi đi ăn về thì mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện. "Buổi sáng lúc Chu tổng bước vào, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi. Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt." "Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha." "Tuy Chu tổng rất tuấn tú nhưng anh ta cùng tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy sao, đứng trước mặt anh ta tôi đầu cũng không dám ngẩng, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần." Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu gục đầu trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái, trong đầu lại suy nghĩ. "Lớn lên đẹp trai thì có lợi gì, lúc nói chuyện yêu đương mà vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc như vậy phỏng chừng sẽ làm cho bạn gái cảm thấy buồn bực muốn chết." Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Ai nói sát thủ nhất định phải tàn khốc…… Ai nói tinh linh thì không được BL…… Nếu như tuổi thọ cũng dài như thế giới này Vậy bước chân theo đuổi tình yêu có kéo dài theo không Nếu như trong tinh linh sinh ra thiện lương tốt đẹp Vậy ta cũng có thể tốt đẹp như trong thánh ca chứ Tình yêu phải chăng cần trải qua thử thách của thời gian *** Ngón tay thon dài của Phạm Âm luồnvào trong lọn tóc bên thái dương, trượt xuống theo sợi tóc, mái tóc dài màu đen phản xạ ánh sáng nhu hoà mà thần bí. Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn phòng nhu hòa, Phạm Âm nhìn ngón tay mình ẩn hiện trong mái tóc đen, tivi đang chiếu Võ Lâm Ngoại Truyện. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc di động bởi vì rung động nên đang quay tròn ở trên bàn. Phạm Âm cầm điện thoại lên, nhấn vào phím nhận cuộc gọi. “Phạm, ngày mai đến công ty, có nhiệm vụ.” “Ừm, ngày mai gặp.” Phạm Âm mở mắt, bầu trời sạch sẽ như vừa được tẩy rửa, vừa cao vừa trong lành, giống hệt với bầu trời Tây Tạng hắn nhìn thấy lúc đi du lịch năm ngoái. Trời xanh mênh mông khiến người cảm thấy mình cách thiên thần gần đến vậy, để lòng người trở nên thành kính. Bình tĩnh lắng nghe ngôn ngữ xa lạ, mỉm cười tự tại. Bầu trời xanh xinh đẹp khiến người ưu thương, bầu trời ở đây cũng giống vậy. “Lourdes! Nổi gió rồi, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói của một phụ nữ xa lạ vang lên, ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, chủ của giọng nói này đang gọi mình. Phạm Âm đáp một tiếng: “Ưm.” Giọng non nớt mang theo âm mũi nặng nề, một đứa bé chỉ vừa mới ra đời tám tháng. Nghề nghiệp của Phạm Âm khá đặc biệt, sát thủ. Từ sau khi chaqua đời thì hắn bắt đầu kiếp sống nghề sát thủ này. Hắn không nghĩ rằng giới sát thủ vất vả mệt nhọc bao nhiêu, ít nhất thì bản thân hắn cảm thấy như vậy. Bởi vì không thích làm một mình, cho nên năm năm trước hắn gia nhập vào một tổ chức sát thủ quốc tế, phụ trách làm ăn ở khu vực Trung Á. Sau một năm, một tờ giấy thông báo gọi hắn về tổng bộ New York Mỹ, thành phố phạm tội lớn nhất thế giới. Sau khi Phạm Âm mang theo đầy bụng oán giận đi tới tổng bộ New York mới phát hiện, công việc ở đây thoải mái hơn ở Trung Á nhiều. Một năm chỉ khoảng 3 4 lần nhiệm vụ, thời gian còn lại toàn bộ do tự bản thân sắp xếp. Vậy là sau khi đã quen với cuộc sống ở New York thì Phạm Âm mở một tiệm hoa mặt tiền không lớn để giết thời gian. Vào tháng tư tháng năm mỗi năm hắn sẽ giao tiệm hoa cho người bạn trông coi, mình thì đeo ba lô đi du lịch khắp thế giới. Cuộc sống trôi qua thích ý mà tự tại. Một người, nếu có thể phân chia giới hạn được công việc và sinh hoạt rõ ràng, vậy thì người đó sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng những lời này lại không thích hợp với một sát thủ chuyên nghiệp cho lắm. Trung Quốc có câu nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Giết người quá nhiều, cũng không thoát khỏi một ngày bị người giết. Sát thủ không phải là một fighter*chuyên nghiệp cũng không phải là lính đặc chủng quanh năm suốt tháng tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, sát thủ chỉ là một kẻ lợi dụng ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ hành động. Một kích không trúng rất có khả năng phải đối mặt với tử vong. Phạm Âm chính là như vậy, buồn cười chính là bản thân hắn trước khi chết lại vẫn còn đang nghĩ, sau chuyện này ai sẽ đi lấy bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn cho mình, kế hoạch năm nay dự định đi Iceland xem ra không thực hiện được rồi… *Fighter: chiến binh, chiến sĩ… chuyên đánh cận chiến Lúc Phạm Âm mở mắt ra lần nữa thì đã được người phụ nữ này sinh ra rồi, chắc là bản thân đã đầu thai lần nữa, thế nhưng… lại vẫn còn ký ức của kiếp trước. Nhìn cái tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình một chút, nắm rồi nắm… ôi… tay thật đáng yêu. Người phụ nữ bế đứa bé lên, đi về nhà, đột nhiên dừng lại nhìn bé con nói: “Lourdes, thật kỳ lạ, tóc và mắt của con không giống mẹ chút nào, sao lại là màu đen chứ.” Nói xong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Thật hiếm thấy… cha của con cũng không phải màu này mà…” Bé con như là nghe hiểu sờ sờ đầu của mình, tiếc là chỉ sờ đến một nhúm tóc ngắn đáng thương. Ôi… may mắn, vẫn còn giữ lại một chút dáng vẻ của người Trung Quốc… Phạm Âm là con lai giữa người Ả Rập và người Trung Quốc, nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể thấy được khác biệt. Người phụ nữ bị dáng vẻ đó của đứa bé chọc cười, khẽ nở nụ cười. Phạm Âm ngoan ngoãn tựa vào trên vai người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của hắn. Từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy cha, người phụ nữ này cũng rất ít nhắc đến, cho dù nhắc đến thì giọng điệu cũng chỉ như đang nói về một người bạn, không có oán hận, không có buồn đau. Mà thế giới này lại hoàn toàn khác với thế giới kia của hắn, không có máy móc, không có xi măng cốt thép, cũng không có điện, không có plastic, nhìn từ trên trang phục hắn thấy có chút giống thời Trung cổ*. *Thời Trung cổ: Chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu Âu Đang nghĩ ngợi, hai người đã trở lại ngôi nhà của mình, thế nhưng có người đã về trước cả bọn họ. Người phụ nghi ngờ nhìn hai người xa lạ không mời mà tới này. Hai người lạ đều đội mũ rộng vành, vành mũ rũ xuống, ngồi trên ghế, nhìn thấy người phụ nữ tiến vào thì lập tức đứng dậy. “Phu nhân, chào bà, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của chúng ta.” Bọn họ cởi mũ ra, Phạm Âm nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định cảm thấy rất kỳ quái. Hắn mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn hai người nọ. Nhìn lần đầu hắn cho rằng hai người lạ này hẳn là nam, nhưng lại không dám chắc. Hai người lạ nọ có lẽ cao hơn một mét bảy, mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lên gọn gàng, trong làn da trắng nõn lộ ra vẻ khoẻ mạnh. Mắt của bọn họ là màu thuỷ lam, tựa như có bảo thạch tinh thuần đang lưu chuyển bên trong. “Các… các ngươi là tinh linh từ đâu tới?” Phạm Âm nghe ra được lo lắng trong giọng nói của người phụ nữ này. “Chúng ta đến từ Wabenella – Rừng rậm của Tinh Linh Vương, chúng ta muốn mang huyết thống của tộc chúng ta trở về.” Giọng nói của hai tinh linh vô cùng dễ nghe, mang theo sự trầm bổng tinh tế, khiến cho người nghe rất thoải mái, nhưng mà người phụ nữ nghe xong lời này thì khuôn mặt lại trắng bệch. Một tinh linh đội mũ lên lại, vươn hai tay ra, “Đưa đứa bé cho chúng ta, chúng ta mang nó trở về bên cạnh Tinh Linh Vương.” “Vậy, vậy anh ấy…” Người phụ nữ ôm đứa bé thật chặc. “Nếu như bà đang nói đến chồng của bà, người ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết rồi, Tinh Linh Vương sẽ tìm người nuôi dưỡng con của người ấy và bà.” Tinh linh đó nói, giọng nói thành khẩn lại ưu thương, “Với một bán tinh linh, thế giới của nhân loại không thích hợp với nó.” Người phụ nữ vẫn ôm Phạm Âm, do dự đôi chút nhưng vẫn thật cẩn thận đặt hắn vào trong lòng của tinh linh nọ. Tinh linh cẩn thận ôm Phạm Âm: “Phu nhân, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, xin bà yên tâm.” Người phụ nữ gật đầu, một tinh linh cởi áo choàng màu xám bạc trên người mình xuống, quấn nó lên người đứa bé. Hai tinh linh cùng nói tạm biệt với người phụ nữ, sau đó liền ra ngoài. Phạm Âm nằm sấp trên vai tinh linh nhìn người phụ nữ, không khóc cũng không quậy, người phụ nữ kia cũng vậy, đối với biệt ly, mọi người đã thành thói quen, cho nên hai bên sẽ dùng phương thức chia tay tốt nhất. Cho đến khi nhà gỗ biến thành một điểm đen nho nhỏ, Phạm Âm mệt mỏi nhắm mắt lại. Hai tinh linh bắt đầu nói chuyện. “Tóc và mắt của tên nhóc này sao lại có màu đen? Không phải nhận lầm người đó chứ?” “Đứa bé này là bán tinh linh thật sự. Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ người trong tộc sẽ không thích nó đâu.” “A, tai của nó cũng không nhọn, thật là hỏng bét.” “Không có cách nào, chúng ta cứ đưa đến cho Tinh Linh Vương trước, để Tinh Linh Vương giúp nó tìm cha mẹ nuôi vậy.” “Các tinh linh sẽ không thừa nhận nó là tinh linh, ai sẽ bằng lòng nuôi dưỡng nó chứ.” “…” Một tinh linh khác bắt đầu trầm mặc, sau đó hai người liền yên lặng lên đường. Ô… Ta muốn quay về, ta không muốn làm bán tinh linh bị người xem thường. Cảm thấy đứa bé trên lưng bắt đầu nháo loạn, tinh linh thả chậm tốc độ, khẽ vỗ về đứa bé. Một tiếng khóc vang dội phá vỡ yên tĩnh, hai tinh linh luống cuống tay chân dỗ dành đứa bé, tình hình này kéo dài cho đến nửa đêm, Phạm Âm bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ai bảo hắn ở trong thân thể của một đứa trẻ chứ… Phạm Âm ngủ rất ngon, chẳng gặp chút ác mộng nào, thẳng đến khi bị đánh thức. “Oa… oa oa…” Phát ra âm thanh oán giận, fuck, không nhìn thấy ông đây đang ngủ à! “Nhóc con, tỉnh tỉnh, Vương của ta đang nhìn ngươi đó.” Cái mông bị người vỗ. “Oa… oa oa…” Fuck, coi chừng ông đây lấy AK47 bắn ngươi thành bánh tổ ong! “Nhóc con…” “Oa…” Phạm Âm trừng to mắt nhìn về phía trước. Desert Eagle dưới gối đầu của ta! Ớ… Quên mất mình đã xuyên qua rồi… Phạm Âm ngẩng đầu nhỏ lên hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh. Rất nhiều cột trụ màu trắng chống đỡ ở trung tâm đại sảnh hình cung, xung quanh là tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nhạc ưu mỹ và tiếng nói chuyện trầm thấp. Phạm Âm nhìn về phía trước, một người đàn ông ngồi ở trên bậc tam cấp xây bằng đá cẩm thạch, mái tóc dài màu bạc được đan tết tỉ mỉ, đôi mắt màu mặc lục nhìn hắn, tĩnh mịch khiến người nghi hoặc. “Bế nó tới đây.” Giọng nói dễ nghe của Tinh Linh Vương vang lên trong đại điện. Giọng của y có hơi chút trầm thấp, để lòng người cảm thấy yên bình trước nay chưa từng có. Trong chốc lát Phạm Âm được đưa đến trong tay Tinh Linh Vương, Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương này, có chút xuất thần. Khuôn mặt xinh đẹp không mất khí dương cương, góc cạnh ôn hoà, không giống đế vương có khí tức khiến người sợ hãi, lại có nhân từ của bậc vương giả. Trong đôi mắt màu mặc lục kia như có ngôi sao đang lưu chuyển, mang theo màu sắc khiến người say mê. Phạm Âm thở dài trong lòng, may mắn ta không phải là nữ… Con mắt màu mặc lục sâu hệt như muốn hút người vào trong đó. Thân thể Phạm Âm khẽ run lên, ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương khẽ chọc một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, sau đó nhìn về phía đám người dưới bậc tam cấp hỏi: “Có người nào nguyện ý nuôi dưỡng đứa bé này không?” Bên dưới không có người nào trả lời, Tinh Linh Vương hỏi lại một lần nữa, vẫn không có người trả lời. Vì vậy y quay đầu nói với lão tinh linh có bộ râu trắng dài quá đầu gối bên cạnh: “Vậy thì ta sẽ nhận đứa bé này làm con thừa tự, để nó trở thành con ta.” Mời các bạn đón đọc Tinh Linh Kiểu Bây Giờ của tác giả Nhu の Thiên Vũ.
Tiểu Cửu
Cổ trang, ngắn, nhẹ nhàng, ấm áp, thụ truy công, thanh lãnh tướng quân công x nhân thê vương gia thụ Cửu vương gia Liễm Hoằng từ bé đã ngưỡng mộ Yến đại nhân- thị vệ kiêm bạn thân của thái tử ca ca nhà mình, trăm phương ngàn kế muốn “thân cận” người ta. Thế nhưng, tim Yến Hằng đã có người, khi người kia thành thân bèn xin ra chiến trường giết giặc. Tiểu Cửu đợi năm năm trời chờ “chồng” trở về, lại ngoan ngoãn theo đuôi. Lúc này, Yến đại nhân bắt đầu xiêu lòng. Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến cả hai chia lìa nhau… vài tháng =)) Người thương “bỏ chạy”, Yến Hằng phải bôn ba ngàn dặm về phương Bắc để tìm. Nói nghe tưởng khúc sau ngược công chứ thật ra chỉ mất mấy trang word là theo đuổi lại được rồi. Chả ngược gì cả. Thụ rất ngoan ngoãn, nghe lời, đúng kiểu dâu nhỏ. Công trầm tĩnh, ôn nhu, cầm được bỏ được. Truyện tuy ngắn nhưng đáng đọc. *** Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các ca ca từng người một đều tài hoa nổi bật, đặt cái tên thôi cũng có thể nhảy ra bông hoa, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Cùi chỏ hắn đụng vào người tiểu thị vệ: “Chữ ‘Hoằng’ thế nào, tên ta có một chữ ‘Thanh’, rất xứng phải không?” Tiểu thị vệ kia chính là Yến đại nhân lúc còn bé. Tiểu Yến đại nhân bằng tuổi tiểu Hoàng đế, huống hồ từ lúc sinh ra đã bắt đầu tập võ, nào hiểu được những thứ văn vẻ này. Vì vậy rụt rè gật đầu một cái: “Điện hạ thấy tốt là được.” Tiểu Hoàng đế đi tới trước mặt đứa trẻ mặc tã lót đang ngủ say, nhìn tiên hoàng nói: “Nhi thần cho rằng, chữ “Hoằng” rất được…” Lời còn chưa dứt, tiểu Vương gia mặc tã lót đang nhắm mắt bỗng nhiên há mồm gào khóc. Tiên hoàng vui vẻ: “Được, xem ra Tiểu Cửu thích tên này lắm, vậy cứ gọi là ‘Liễm Hoằng’ đi.” 3. Tiểu Vương gia người cũng như tên, quả nhiên vô cùng dễ xấu hổ. Nhất là khi tiểu Hoàng đế tới thăm y. Tiểu Hoàng đế mang theo tiểu Yến đại nhân đứng trước cái nôi, em bé ngậm ngón tay, mắt to ướt át nhìn chằm chằm hai người họ, khiến cho tiểu Hoàng đế vô cùng phấn khởi. Tiểu hoàng đế đưa tới cho tiểu Yến đại nhân ôm thử. Tiểu Yến đại nhân mang bộ dáng ông cụ non, trên mặt không hề gợn sóng, thành thật đưa tay ra ôm vào. Khoảnh khắc lọt vào trong ngực, em bé thế mà cũng đỏ mặt. Tiểu Hoàng đế mừng rỡ: “Cửu đệ thật sự quá đáng yêu!” Tiểu Yến đại nhân thì mặt lạnh: “Cửu đệ của ngài tiểu lên người ta.” 4. Chớp mắt tiểu Vương gia đã đến tuổi đi học cùng các ca ca, nhưng mà vóc người y phát triển rất chậm, mới cao có đến bàn đọc sách. Thầy giáo dạy dọc sợ tiểu Vương gia không với tới bàn nên đã sớm lót thêm ba cái đệm hương bồ trên ghế ngồi. Tiểu Vương gia ngây ngốc đứng đấy, không biết làm sao. Tiểu Yến đại nhân đi phía sau cùng tiểu Hoàng đế thấy được, liền bước tới. Tiểu Yến đại nhân bây giờ đã trổ mã thành một thiếu niên thân dài thườn thượt, thiếu niên không tốn chút sức nào nâng y lên, đặt trên đệm hương bồ cao chồng chất. Tiểu Vương gia buông lỏng chân lắc la lắc lư, mặt lại đỏ lên rồi. 5. Tiểu Hoàng đế là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, là người đứng đầu Đông cung. Tiểu Yến đại nhân với tư cách thiếp thân thị vệ, từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, coi như là người tâm phúc cạnh tiểu Hoàng đế. Yến đại nhân nói năng thận trọng, người ngoài khó có thể thân cận, đây là sự thật mọi người đều công nhận. Ngược là tiểu Hoàng đế, thân là Thái tử mà lại bình dị gần gũi. Tiểu Vương gia vẫn như thường ngày muốn chạy tới Đông cung, trong cung đều bảo y dính vị ca ca lớn hơn mình mười tuổi. Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh tiểu Vương gia hiểu: “À, lại đi tìm Yến đại nhân ấy mà.”   Mời các bạn đón đọc Tiểu Cửu của tác giả Hứa Bán Tiên.
Khuynh Thế Hoàng Phi
Truyện Khuynh Thế Hoàng Phi là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, truyện được nhào nặn dưới bàn tay của tác giả Mộ Dung Yên Nhi, một cô gái chưa đầy 20 tuổi ( vào thời điểm viết truyện). Có những thắc mắc kiểu như làm thế nào cô gái này có được sức tưởng tượng khiến mọi người phải khâm phục? Cô làm thế nào để viết ra được những câu chuyện đấu đá trong thâm cung bí sử? Một truyện khiến bạn phải cảm thán hay có chút ồ lên nhưng vẫn luôn muốn theo dõi không rời, một truyện ngôn tình đặc sắc. Ngay khi vừa chào đời truyện đã nhận được sự ủng hộ của đông đảo bạn đọc, truyện tạo nên một làm sóng mới, thổi sức sống và tiếp thêm động lực cho những tác giả trẻ. Đây là bộ tiểu thuyết lấy bối cảnh cung đình , mỹ nữ vân tập , vương tử tranh ngôi Là một quyền mưu bảo điển, các nhân vật tâm kế sâu xa khó đoán biết. Là một thánh kinh tình yêu, khiến ta thấy được cả đau đớn của và khoái hoạt trong tình yêu, tất cả đều là cam tâm tình nguyện... Là một giải thích tuyệt vời cho sự toàn mỹ và cao quý trong các tác phẩm kinh điển. Đây là một bộ truyện tràn ngập sức mạnh ái tình . Khiến tất cả cô gái khi đọc nó đều phải che mặt mà khóc, các chàng trai khi đọc nó đều mong muốn có thể gặp được một nữ nhân như Mã Phức Nhã, có thể hy sinh tất cả để bảo hộ người con gái đó Phương Bắc có giai nhân, đẹp vô song vẫn ở một mình. Lần thứ nhất liếc mắt đưa tình, kinh thành xiêu đổ. Nếu sóng mắt lại đưa tình lần nữa, nước non đành nghiêng ngửa… Thà chẳng biết đến thành nghiêng nước đổ, bởi giai nhân thật khó trùng phùng. Liệu là thực hay là ảo mộng, tất cả rồi sẽ đi về đâu, liệu mọi thứ có còn tồn tại được tiếp nối tiếp không, liệu nàng còn thực như vậy chăng, yêu thương có quay về. Mời bạn đón đọc truyện và theo dõi những truyện khác cùng thể loại như: Duyên Tới Là Anh, Đêm Nay Ngủ Cùng Ai,... *** Tháng 4 năm 2008, "Khuynh thế hoàng phi" đổ bộ Sina, trong vòng ba tháng đã lấy được hơn một triệu lượt đọc, trong đó có hơn trăm ngàn lượt đọc từ thành viên trong diễn đàn, đi lên ngai vàng quán quân tiêu thụ VIP, khó có tác phẩm cùng thể loại nào có thể sánh kịp. Mà tác giả mới 18 tuổi đã viết được một kiệt tác như thế, quả thật đáng kinh ngạc! Đây là một bộ tiểu thuyết cung đình, mỹ nữ tập hợp, vương tử tranh ngôi. Đây là một bộ quyền mưu bảo điển, các nhân vật sâu xa khó đoán. Đây là một bộ thánh kinh tình yêu, khiến người ta cùng lúc cảm nhận được đau đớn và vui vẻ. Đây là một bộ kinh điển về văn phong mĩ miều và cao quý. Đây là một bộ tiểu thuyết có sức mạnh tình yêu. Tất cả nữ sinh đọc nó đều che mặt mà khóc, tất cả nam sinh đọc nó đều hy vọng gặp được một nữ tử tên là Phức Nhã, nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ nàng. Nội dung giới thiệu vắn tắt: Truyện cung đấu thật thà, không phải kiểu âm mưu nửa vời giải quyết trong vài ba chữ. Nữ chính thông minh nhưng không thông minh nhất, đi lừa nhưng mà cũng bị lừa tè le. Nam chính thông minh nhưng không thông minh nhất, bày đặt mưu kế nhưng cũng bị tính kế tùm lum. Các nam chính, phụ yêu nữ chính nhưng không bỏ giang sơn, không có kiểu 'Vì nàng vui mà đối cả tòa thành'. Các nữ phụ không phải là công cụ để làm tôn nữ chính, cũng xinh đẹp và đa mưu quỷ kế chẳng kém gì ai. Nói chung truyện xây dựng đúng theo kiểu, núi này cao thì còn có núi khác cao hơn, yêu mỹ nhân nhưng giang sơn phải đặt lên trên hết, người đen toàn tập có nhiều nhưng kiểu người nửa đen nửa trắng thì cũng không thiếu lắm. À mà nói vậy thôi chứ tình cảm vẫn bay tùm lum đó mà, mọi người yên tâm đọc. Cuốn thứ nhất: Dạ lan phiên vũ tuyết hải tâm Chương 1: Dạ lan kinh huyền tâm Kim Lăng thành - Kỳ Quốc. Mưa xuân đã ngừng, khí trời hơi se lạnh. Đế uyển nguy nga, thần võ lâu cao chót vót, ngọc lan vây kín tường quanh vườn thượng uyển, đường đến bảo nhan điện quanh co. Trước cửa cung đỏ đậm có cấm vệ quân cầm kim đao canh gác hai sườn, cung tường kim bích huy hoàng sau mỗi nửa canh giờ đều có vài cấm vệ quân qua lại tuần tra. Nội cung đình đài lầu các, hàng rào sâm nghiêm, đường đi sạch sẽ, đá hoa lát thềm, lan can trạm ngọc, đây là Đông cung Kỳ Quốc mà ta đang chứng kiến, so với tưởng tượng của ta còn huy hoàng và trang nghiêm gấp vạn lần. Đang lúc hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều đỏ đậm phía chân trời, rặng mây đỏ bao phủ toàn bộ hoàng cung, làm cung điện vốn thê lương vắng lặng nay được nhuộm thêm một tầng màu sắc ấm. Trải qua nửa tháng lang bạc kỳ hồ, tàu xe mệt nhọc, buổi trưa hôm nay ta từ thành Tô Châu đến hoàng cung Kỳ Quốc, nơi được gọi là "Thiên đường nhân gian". Ba tháng trước, Thế Tông hoàng đế Nạp Lan Hiến Vân ban bố sắc lệnh "Tuyển Vương phi cho hoàng thái tử và các vị Vương gia" xuống các quận huyện, mệnh bách quan phải tự tiến cử con gái, em gái, cháu gái từ mười tuổi trở lên. Đi cùng ta còn có mấy trăm vị thiên kim nhà quan lại. Tất cả đều được tổng quản thái giám Lí Thọ công công lĩnh vào Đông cung. Ta và bảy cô gái nữa được phân vào Lan Lâm uyển, nơi có tám phòng xếp đối diện nhau. Ở đây, chúng ta sẽ học tập lễ nghi cung đình trong mười ngày, sau đó tới yết kiến thái tử điện hạ để chọn ra một vị thái tử phi và hai vị trắc phi. Những người không được chọn sẽ tiếp tục đưa tới Sướng Tâm điện để ba vị Vương gia chọn lựa, nếu lần này vẫn không được chọn, tất cả đều trở thành cung nữ, đây là quy củ của Kỳ Quốc. Đó cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người cha không muốn đưa con vào cung tuyển phi. Cuối cùng, ta vẫn lựa chọn con đường tiến cung, bỏ qua lý tưởng tự do mà ta hằng hướng đến. Nhưng hôm nay bước vào cung điện tráng lệ này, ta lại không vui vẻ như trong tưởng tượng. Nhìn qua bảy cô gái ở cùng ta, ánh mắt các nàng lóe ra ánh sáng hy vọng. Ta biết trong lòng các nàng có mộng, giấc mộng được tuyển làm thái tử phi, một ngày kia sẽ khoác lên phượng bào trở thành hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ, cai quản lục cung. Tương phản với sự mong đợi tôn quý của các nàng, ta lại rất hờ hững. Mẫu thân của đương kim thái tử điện hạ là Đỗ hoàng hậu quyền thế ngập trời, cũng chính là người đề nghị tuyển phi với Hoàng Thượng. Đại thần trong triều đều tự hiểu, tuyển phi lần này chỉ là cái cớ buồn cười, căn bản Đỗ hoàng hậu muốn tuyển một cô gái có gia thế hiển hách để củng cố quyền lực cho mình và địa vị cho thái tử, quan trọng nhất, vẫn là để phân tranh cao thấp với Hàn chiêu nghi. Nói lên vị Hàn chiêu nghi đứng đầu cửu tần này thật đúng là khó lường, mười năm trước nàng vào cung đã được phong làm người đứng đầu cửu tần, mà nay khi các phi tần khác đều bị thất sủng vì nhan sắc tàn phai, Hàn chiêu nghi lại vẫn nhận sủng không suy. Có lẽ... Hoàng Thượng đã yêu nàng. Chỉ tiếc Hàn chiêu nghi mắc chứng vô sinh, đến nay chưa có con, thế nhưng ân sủng Hoàng Thượng dành cho nàng không hề suy giảm, ngược lại càng ngày càng tăng. Thế lực của nàng trong cung từ từ khuếch đại, đối đầu với quyền thế của Đỗ hoàng hậu, bởi thế mới có câu "Đỗ Hàn chi tranh" mà dân gian vẫn truyền lưu. Đỗ hoàng hậu, quyền thế ngập trời. Hàn chiêu nghi, quý sủng lục cung. Hoàng Thượng Nạp Lan Hiến Vân có mười bốn vị hoàng tử, trong đó tám vị đã trưởng thành, nhưng được phong Vương gia thì chỉ có ba. Trưởng tử Nạp Lan Kì Hạo từ khi sinh ra đã được phong làm hoàng thái tử. Tam hoàng tử Nạp Lan Kì Tinh được phong làm Tấn Nam vương. Ngũ hoàng tử Nạp Lan Kì Vẫn được phong làm Sở Thanh vương. Thất hoàng tử Nạp Lan Kì Hữu được phong làm Hán Thành vương. Lần này tuyển phi khiến các vương gia vốn dĩ sống trong phủ riêng phải về cung để tiện cho công việc. Nghe nói ngũ hoàng tử và thất hoàng tử đã được tuyên vào cung, chỉ còn tam hoàng tử vẫn ở biên cương giao phong với quân đội Biện Quốc, e rằng trong vòng mười ngày không kịp trở lại, chuyện hôn sự cũng chỉ có thể để Minh quý nhân bắt tay lo liệu. Cũng không biết bản thân trầm tư bên cửa sổ bao lâu, chỉ cảm thấy màn đêm buông xuống, Vân Châu - cung nữ được phái đến hầu hạ ta đã thắp nến, ánh sáng nhá nhem lấp đầy cả gian phòng. Ta quay đầu nhìn bóng dáng bé nhỏ ấy đi lại vội vàng, lưng hẹp eo nhỏ, gò má ửng hồng, hàm răng trắng noãn, một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết lại cất giấu ưu thương thoáng qua, chắc hẳn nàng ít tuổi hơn ta, vì sao lại có ánh mắt như vậy? Nghĩ đến đây ta liền tự giễu cười, nô tài trong cung, có người nào mà chưa từng trải qua chuyện ưu thương, nếu không, có ai lại nguyện ý tiến cung làm nô tì? "Cô nương, tới giờ ăn tối rồi, Lí Thọ công công có dặn, tối nay các cô nương sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm, làm quen để tăng thêm tình cảm." Nàng cung kính đứng cạnh ta, nhỏ nhẹ nói. Ta hơi gật đầu đáp ứng, tới ngồi trước bàn trang điểm để Vân Châu dùng đôi tay mảnh khảnh khéo léo chải tóc, trang điểm giúp ta. Trâm phượng lung linh, chuỗi ngọc hoàn bội, trang sức quý báu lần lượt gắn lên người. Nhìn chính mình trong gương thanh nhã cao quý, quyến rũ xinh đẹp, ta lại thất thần. Cùng ăn tối để tăng thêm tình cảm? Một câu nói buồn cười làm sao. Chúng ta tiến cung là để tuyển phi, theo một phương diện nào đó có thể coi là tình địch, bây giờ lại muốn chúng ta buông lỏng tâm tư ngồi cùng nhau để gia tăng tình cảm? Còn ta, ta phải biểu hiện thế nào để sinh tồn ở nơi hoàng cung cá lớn nuốt cá bé này? "Cô nương đẹp quá!" Đây là lời duy nhất Vân Châu nói khi trang điểm cho ta, dù ở nơi nào cũng luôn có người tán dương dung mạo của ta, ta không rõ lắm bọn họ giả ý nịnh nọt ta để kiếm lợi, hay ta đúng như lời bọn họ nói. Dần dà, ta không muốn hao tâm tốn sức phân biệt thật giả, nhưng hiện giờ nghe Vân Châu nói vậy, ta lại đoán rằng lời này có thâm ý khác, vốn định hỏi, cuối cùng lại không mở miệng. Nàng chỉ là một cung nữ hầu hạ ta, ta không muốn có nhiều dây dưa với nàng. Không quá nửa canh giờ, Vân Châu đã cài tóc cho ta, cẩn thận tô son dặm phấn, còn phủ thêm một bộ y phục may từ tơ lụa quý báu. Ta đánh giá chính mình trong gương đồng nhiều lần, cảm thấy không ổn, tháo khuyên tai phỉ thúy xuống, gỡ trâm ngọc trên tóc ra, cuối cùng cởi chiếc váy thêu phượng chói mắt. Vân Châu dùng ánh mắt phức tạp mà kỳ quái nhìn nhất cử nhất động của ta, hỏi: "Sao cô nương lại làm vậy?" Nàng cúi người, cẩn thận nhặt xiêm y dưới chân ta, sau đó nhặt trang sức rải rác trên bàn đặt vào hộp. "Quá gây chú ý." Ta đi tới tủ quần áo, lấy một bộ váy xanh nhạt bình thường mặc vào, không đeo trang sức, chỉ cài một cây trâm đính trân châu, đánh giá lại chính mình trong gương một lần mới an tâm rời đi. Ta chỉ là con gái của viên quan vận chuyển muối ở Tô Châu, đứng trước mặt những thiên kim nhà trọng thần ở đây, hẳn phải biết giữ mình thỏa đáng, không được quá nổi bật. Xoay người, ta đối diện ánh mắt tán thưởng của Vân Châu, thì ra Vân Châu cũng không phải kẻ tầm thường. Cười nhẹ với nàng, đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó cũng cười đáp lại. Ta phát hiện nàng cười rộ lên rất đẹp, đẹp đến lay động lòng người. Mặt hồ xanh biếc như nền trời, cánh hoa bay phất tỏa hương, trúc lan hơi lạnh, gió nhẹ lay động cây cối trong vườn. Ta và Vân Châu đến nội đường trong Lan Lâm uyển, vốn tưởng rằng mình đến sớm, hóa ra lại là người muộn nhất. Bảy cô gái ăn mặc kiều diễm, xinh đẹp tuyệt trần đang lẳng lặng ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn làm bằng gỗ tử đàn, đứng trước các nàng, người không đeo vàng ngọc lung trâm là ta đây có vẻ rất khó coi. Sự chậm trễ của ta làm các nàng chú ý, nhưng chỉ sau giây khắc quan sát, các nàng liền thu tầm mắt về. Ta hiểu mình vừa sắm vai thành công trước mặt các nàng, gạt nhẹ dây mành chạm vào trán, ta thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng. Trong nội đường lúc này rất im lặng, tất cả mọi người đều trầm mặc ngồi yên, không ai động bát đũa, bầu không khí lạnh lùng làm người ta xấu hổ. Cũng không biết ai mở lời trước, đầu tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó nói vài lời khách sáo. Thế này mới làm mọi người dần dần thả lỏng thần kinh, ngay sau đó cũng đều mỉm cười giới thiệu. "Ta là Trình Y Lâm, người Kim Lăng, mười bốn tuổi, phụ thân đang nhậm chức bộ binh thượng thư..." "Ta là Tiết Nhược, người Dương Châu, mười hai tuổi, phụ thân là tri phủ Dương Châu..." "Tô Diêu, Mạc Bắc đại tướng quân Tô Cảnh Hoành là phụ thân của ta!" Lời vừa nói ra, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ta cũng dùng khóe mắt ngầm đánh giá cô gái đang ngồi bên trái mình.   Mời các bạn đón đọc Khuynh Thế Hoàng Phi của tác giả Mộ Dung Yên Nhi.
Tô An Cưới Vợ
Tô An, một nữ ăn mày lại đào hoa hơn người, hoa đào tận năm lần nở.  Từ một tên ăn mày trở thành một người giàu có, đã biết trái tim nên dành duy nhất cho một người nhưng lại vô thức lại rung động. Là bất đắc dĩ hay là do trái tim nàng tham lam, nàng vẫn luôn muốn giữ lấy họ. "Ta không thể bỏ ai trong bất kì họ, bởi vì họ đều là thê tử của ta!"  Tô An nhìn tất cả trìu mến.  Có lẽ tình yêu của nàng tham lam nhưng nàng sẽ vẫn luôn muốn tham lam như thế . Bàn tay tuy không thể nắm hết những bàn tay kia nhưng nàng nguyện dùng vòng tay để bảo vệ họ.  Từ Tô chủ nhân đến các Tô phu nhân đều là những nữ nhân ngốc nghếch trong tình yêu. *** Đôi lời của tác giả: Ai không thích NP thì clickback nhé, đây là một câu truyện về Tô An và các phu nhân của mình, xem giải trí là được. Cám ơn các bạn theo dõi  *** Tình cảm tỷ muội? Tô An phủi phủi tay mình cho đỡ bẩn nhưng phủi đến mức nào thì tay vẫn như cũ, với một đứa ăn mày như nàng việc sạch sẽ càng làm cản trở. Bao nhiêu lần xin việc đều không được vì họ không nhận người không rõ lai lịch như nàng vào, kể cả là công việc giặt quần áo. Tâm trạng thì buồn bã, người thì mệt nhoài, lúc này đây Tô An đang đi kiếm bạn mình, Tô Huệ, để cùng về nhà. Tô An đi ngang qua quầy bán màn thầu, nàng dừng lại một chút rồi quyết định mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho Tô Huệ. Nàng và Tô Huệ là chị em kết nghĩa, cả hai đều là đứa trẻ bị vứt bỏ từ lúc còn nhỏ nên tên họ mình là gì cũng không biết, tên này cũng là tự đặt cho giống nhau. Tô An ngậm một cọng cỏ, bộ đồ trên mặc vừa dơ bẩn vừa rách rưới, Tô Huệ đã không biết bao nhiêu lần vá nó lại cho nàng. Một người đàn ông va vào người Tô An rồi chạy đi thật nhanh, tiếng người phụ nữ phía sau la ú ớ, "Cướp, cướp!" Bà ta chạy lại nhằm vào nàng mà đánh đấm, mọi người lại xem ngày một đông, "Ăn cướp này,... ăn cướp này... dám lấy trộm của bà." Vừa nói bà vừa đấm vào lưng Tô An đôm đốp. Tô An không hiểu gì bị đấm cho tỉnh hẳn ra, "Bà điên, ta lấy khi nào?" Nàng đẩy ả chới với té, ả bị những ngấn mỡ trên người làm mất cân bằng nên té ngã trên đất, khóc bù lu bù loa lên, tiếng rống vang khắp bốn phương. "Đã ăn cướp rồi còn đánh tôi kìa bà con ơi!!" Tô An vươn tay định đỡ dậy liền bị ả hất ra rồi khóc nức nở như việc thật sự như vậy. Tiếng xì xầm ngày càng một lớn, Tô An định giải thích nhưng nàng nghĩ chẳng ai thèm tin một đứa như mình, quả thật như vậy, một đám người hùa nhau vào đánh nàng, còn có người đạp vào bụng, vào lưng. Tô An vùng đánh trả nhưng chả thấm thía gì với họ, họ đánh cho đến khi máu nàng trên trán rơi xuống nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng. "Tất cả dừng lại" Một tiểu nữ nhân xông vào cản bọn người man rợ ra, nhưng sức nàng yếu không thể cản nổi đám người đang mất dần lý trí, "Các ngươi đứng đó làm gì, mau vào cản ra!" Nàng mất kiên nhẫn hướng về gia nhân của mình hét. Diệp Tuyết Y đang đi dạo thì thấy mọi người đang tụ tập lại đánh một ai đó, nàng định bỏ đi nhưng trái tim không hiểu sao lại thật bất an. Nhìn vào trong đám người nàng thấy Tô An đang bị người ta đánh, nàng nghĩ cũng không nghĩ mà lao vào cản họ ra. Mọi người rốt cuộc cũng chịu dừng lại rồi bỏ đi, Tô An thẫn thờ ngồi đó như một con ngốc. Nàng thật sự muốn chỉ lên trời mà chửi, thấp hèn nên mọi người mới như thế? Muốn đánh thì đánh mà chẳng chịu cho nàng giải thích một câu, nhưng, nếu nàng giải thích ai sẽ là người tin tưởng. Tuyết Y lấy khăn tay định lau máu trên trán cho Tô An nhưng nàng vội rút tay lại, giả vờ nói, "Ngươi bị điên, bị đánh cũng không chịu tránh?" "Liên quan gì đến ngươi, xú nha đầu" Tô An đứng dậy quệt đi vệt máu trên trán mình, nàng nhìn ra xa thấy cái bánh bao mua cho Tô Huệ bị họ đạp bẹp dí. Nàng nhặt bánh lên bỏ vào trước ngực, ít nhất còn có thể cho con tiểu mực của thím Trương ăn được. "Đồ ngu ngốc" Tuyết Y tức giận dậm chân, "Ngươi hết thuốc chữa rồi." Tô An đi ra con suối nhỏ gần chỗ nàng ở rửa mặt, Tuyết Y cũng lẽo đẽo theo sau nàng, nàng ấy cho nô tỳ một ít bạc rồi dặn chúng rời khỏi một lúc. "Đi theo gì chứ? Hôm nay ta không muốn cãi nhau với ngươi đâu" Tô An múc một ít nước trong lòng bàn tay rồi rửa mặt mình. Tuyết Y phùng má tức giận, "Ta nói muốn gây chuyện chắc?" Tô An lườm nàng một cái rồi đứng lên,"Thế thì muốn làm gì? Không phải ta bị đánh ngươi vui lắm sao?" "Ừ, ta vui lắm, biết vậy ban nãy ta không cản ra rồi" Tuyết Y đá vào mông Tô An khiến nàng mém tí ngã xuống đất. Tô An ôm mông mình quay lại nhìn Tuyết Y, "Ta bảo hôm nay không muốn giỡn mà." Nói rồi nàng bỏ đi, một bước như hai bước bỏ Tuyết Y ở lại đó một mình. Con phố thênh thang chỉ có một mình nàng độc bước, những con người xa lạ và vội vã, nàng tự hỏi, rốt cuộc mình là ai, là gì trong cuộc sống này? Tô An tìm một lúc cũng thấy Tô Huệ, nàng ấy đang ôm một gói cơm trong tay đi về phía nàng, "Hôm nay có thịt nhé An An."   Mời các bạn đón đọc Tô An Cưới Vợ của tác giả Jihyo Blues.