Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Văn án:   Tô Tiêu Tiêu nghỉ phép ở nhà một khoảng thời gian, bỗng nhiên bị Chu Lâm Duyên rủ cùng tới Tây Châu công tác.   Vào buổi sáng ngày phải lên đường, cô hậm hực quyết định trên đường sẽ "chiến tranh lạnh" cùng Chu Lâm Duyên.   Những người làm hạng mục ở Tây Châu đều là nhân viên nam, đã lâu không thấy được người đẹp giống như Tô Tiêu Tiêu, giám đốc hạng mục nhịn không được lặng lẽ hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, không biết Tô tiểu thư đã có bạn trai chưa?"   Chu Lâm Duyên lúc ấy dựa vào cửa, đôi tay bỏ vào túi quần, nghe vậy mới rũ mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.   "Như thế nào? Cậu có hứng thú?"   Lúc nói chuyện anh có vẻ lười biếng thế nhưng chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ để anh chàng giám đốc kia sợ tới mức không dám nói chuyện chỉ liên tục lắc đầu.   "Không... không… không… không có hứng thú, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."   Nói xong liền hoang mang rối loạn chạy đi.   Sau này anh ta mới lén kể cho đồng nghiệp nghe:   "Lúc ấy nếu như tôi dám nói có hứng thú, khẳng định sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây!"   ---   Trong cuộc sống luôn có vài ngày hơi xui xẻo, Tô Tiêu Tiêu chính là xui như vậy đấy. Ngày đầu tiên khi boss đến tiếp nhận quản lý công ty, Tô Tiêu Tiêu không khỏe nên ngủ quên, đi làm trễ rồi kết cục là bị boss mặt lạnh hăm dọa một trận, khổ không tả nổi.   Tô Tiêu Tiêu tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành thiết kế, cuộc sống xa nhà trôi qua cũng khá là yên ổn, cho đến khi Chu Lâm Duyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.   Lần đầu gặp mặt, Chu Lâm Duyên giao cho cô một yêu cầu hoàn thành thiết kế trong một tuần, làm hại Tô Tiêu Tiêu phải bù đầu xoắn xít vật lộn với bản vẽ cả ngày lẫn đêm, không chút thông cảm hay thương hoa tiếc ngọc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó lại cắt ngày nghỉ phép của cô, kéo cô đi công tác xa. Tô Tiêu Tiêu uất ức mà Tô Tiêu Tiêu không dám nói, chỉ dám thầm chửi rủa trong lòng.   Chu Lâm Duyên là boss ở tổng bộ công ty, vì giúp quản lý nên anh mới nhận thêm công việc bên phía công ty Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Anh rất thưởng thức năng lực của Tô Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi mới có bản thiết kế làm anh thấy hài lòng. Tuy nhiên anh không nhận ra cách làm việc của anh làm cho cô gái nhỏ oán hận. Anh cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi.   Một sự trùng hợp vô cùng ngôn tình khi nhà hai người ở đối diện nhau trong cùng một tầng, là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó, cháy bừng bừng luôn.   Chu Lâm Duyên ngày càng để mắt đến con thỏ nhỏ nhà bên, bình thường thì luôn luôn nhỏ nhẹ ngoan hiền nhưng đôi khi cáu lên còn dám hầm hè tức giận với anh. Khá là thú vị.   Anh bắt đầu công cuộc nhìn ai giới tính nam xung quanh Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy ghen tức, nhưng cách anh cho là “theo đuổi” lại làm cho Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận ra anh đang theo đuổi.   Tô Tiêu Tiêu thì không biết từ khi nào mà Chu Lâm Duyên lại có một vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy. Từ chán ghét anh chỉ biết dùng công việc chèn ép cô, bây giờ cô lại luyến tiếc, lại đau lòng khi có tin đồn về vị hôn thê hào môn của anh.   *“Là ngày cô nhào vào trong lòng ngực anh, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt đen nhánh của anh đã hấp dẫn cô trầm luân. Mỗi lần anh dùng ánh mắt đó thì cô lại không thể khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình.   Là mỗi lúc anh nở nụ cười và gọi tên cô. "Tô Tiêu Tiêu."   Là ngày ở Diệp Thành, anh mặc sơ mi trắng, lười nhác dựa vào cây đèn đường, khóe môi câu lấy một nụ cười và nhẹ nhàng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."   Là buổi sáng đi Tây Châu, cô mang theo một thân bực bội rời khỏi nhà thì trông thấy Chu Lâm Duyên đang chờ cô bên ngoài.   Là lúc ở sân bay anh mua thuốc giúp cô xoa vào chỗ bị thương và hỏi. "Cô còn muốn tức giận tới khi nào?"   Ngữ khí bất đắc dĩ lại giống như mang theo sự sủng nịch, Tô Tiêu Tiêu nghe được trong lòng liền mềm nhũn, nhưng cũng cảm thấy hốt hoảng.   Là cái đêm trên núi ở Tây Châu xung quanh bỗng trở nên tối tăm dọa cho cô hô to một tiếng, "Chu Lâm Duyên."   Sau đó cổ tay bị một bàn tay dùng lực cầm lấy, Chu Lâm Duyên ở bên tai cô thấp giọng trấn an. "Tô Tiêu Tiêu, tôi ở chỗ này."”   ---   Đây là một câu chuyện vô cùng vô cùng ngọt ngào, sau khi Tô Tiêu Tiêu ôm mối tình đơn phương từ chức, Chu Lâm Duyên mới nhận ra mình theo đuổi hơi sai cách rồi. Anh bắt đầu công cuộc theo đúng cách thức của người thường, tặng hoa tặng quà tỏ tình và chẳng bao lâu hai người đã về chung một nhà.   Chu Lâm Duyên có thể lạnh lùng với thế giới nhưng anh không thể lạnh lùng với Tô Tiêu Tiêu, anh từ khi sinh ra đã không hề khóc nhưng lại khóc khi chờ Tô Tiêu Tiêu ngoài phòng sinh. Mọi sự dịu dàng của Chu Lâm Duyên kiếp này đều dành cho Tô Tiêu Tiêu cả rồi.   Truyện là một lựa chọn vô cùng thích hợp cho những bạn đọc thích nội dung ngọt ngào. Cốt truyện được xây dựng không có trắc trở, không có gay cấn, không đan xen chi tiết thương trường phức tạp như nhiều truyện tổng tài khác, nên điểm nhấn duy nhất của truyện chỉ là quá trình yêu đương ngọt ngào của hai nhân vật chính mà thôi. _____   *Trích từ truyện.   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng bộ tập đoàn Chu thị. Bên trong văn phòng tổng giám đốc có một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ. Người đàn ông một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như cuộc nói chuyện của hai người không được vui vẻ lắm, người đàn ông nhíu chặt mi có chút tức giận. "Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi. Nếu như cậu không thể làm được thì hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức." Chu Lâm Duyên nói xong liền trực tiếp cúp máy rồi xoay người ném di động lên bàn. Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào thấy được một màn này có chút sửng sốt hỏi. "Anh làm sao vậy ?" Chu Lâm Duyên không lên tiếng trả lời. Anh đi về phía bàn làm việc ngồi xuống rồi mới ngước mắt nhìn Đường Dịch. "Có việc." Đường Dịch đi qua. "Ừ...hạng mục phía bên Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách sao, tại sao bây giờ lại điều em tới đấy ?" Chu Lâm Duyên mở máy tính lên rồi nói. "Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, cậu đi qua đó nhanh chóng giải quyết mọi việc. Chúng ta không thể kéo dài tiến độ công trình thêm nữa." "Vậy còn công việc bên này của em thì sao ?" Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với anh ta. "Giao cho anh. Cậu hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc." Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Cũng được, dù sao thì gần đây mẹ của em vẫn luôn thúc dục chuyện kết hôn, lần đi Tây Châu này coi như giúp em tranh một kiếp nạn vậy, em cũng có thể yên tĩnh một thời gian." -- Lúc Tô Tiêu Tiêu biết tin Đường Dịch được điều đi Tây Châu tiếp nhận hạng mục thì phản ứng đầu tiên chính là Đường tổng của cô bị lưu đày. Dù sao Tây Châu cách thủ đô thật sự quá xa. Trong lòng nghĩ như thế nào cô liền nói ra như vậy. Lúc này trong văn phòng làm việc, Đường Dịch đang lười biếng ngồi trên ghế xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới. "Cô cũng theo tôi lâu như vậy rồi sao mà tới bây giờ cô vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi vậy hả." Hai năm trước Tô Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Chu thị. Nửa năm sau vào tổ dự án khu bắc và chính thức trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra Đường Dịch là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc với anh ta Tô Tiêu Tiêu không còn xem anh ta như là lãnh đạo. Lúc này biết Đường Dịch sắp đi cô có chút luyến tiếc. Từ bàn làm việc Tô Tiêu Tiêu tìm được một chồng văn kiện mà Đường Dịch cần, cô nhanh chóng mang tới cho anh ta. Tô Tiêu Tiêu hai tay ôm tập văn kiện nhìn Đường Dịch hỏi. "Đường tổng, anh đi rồi thì ai sẽ tiếp nhận ví trí của anh ?" Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô cười cười. "Cô thử đoán xem." Tô Tiêu Tiêu mắt trợn trắng. "...Tôi làm sao biết được." Đường Dịch câu môi cười. "Ngày mai các cô sẽ biết." Tô Tiêu Tiêu: "..." Thấy Đường Dịch ra vẻ thần bí như vậy Tô Tiêu Tiêu cũng có chút tò mò, nhưng anh ta không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa. Ngày hôm đó tất cả mọi người trong tổ đều biết tin ngày mai cấp trên mới sẽ tới vì thế ngày hôm sau hiệu quả làm việc ở bên ngoài đột nhiên tốt hơn trước kia, hơn nữa không có một ai đến trễ, cả một đám người đều đến sớm hơn thời gian quy định nửa giờ. Ngày trước, lúc Đường Dịch đang làm việc ở đây thì anh ta chính là người thường xuyên đến trễ cho nên cũng không quản thời gian đi làm của mọi người. Hôm nay khó có được một ngày mọi người đều đúng giờ tới công ty như vậy, còn chưa tới thời gian làm việc thế nhưng tất cả đều nghiêm túc ngồi tại vị trí của mình chờ sếp tới thị sát công tác. Thế nhưng cả ngày hôm nay tất cả mọi người lại không gặp được vị sếp kia. Tô Tiêu Tiêu là người Đường Dịch để lại cùng tân thủ trưởng bàn giao công việc, lúc này đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Người nhận điện thoại là một trợ lý nam. Anh ta nói. "Chu tổng hôm nay đang đi công tác, qua mấy ngày mới có thể trở về ." Nói xong điều này thì anh ta không có thêm lời nói dư thừa nào nữa, cứ như vậy mà cúp máy. Tô Tiêu Tiêu đứng ở phòng trà sửng sốt vài giây rồi mới đem di động buông xuống. Cô nhìn chằm chằm ly nước trước mặt đến thất thần. Chu tổng nào đây...? Thông qua thái độ nghiêm túc của vị trợ lý kia Tô Tiêu Tiêu nghĩ có lẽ vị tân thủ trưởng này cũng không dễ làm việc chung. Mấy ngày kế tiếp tất cả nhân viên đều tới công ty sớm hơn nửa giờ. Một chút cũng không dám chậm trễ, thế nhưng vẫn chưa gặp được sếp. Chỉ là vẫn có người không may mắn mà gặp xui xẻo. Chuyện là Tô Tiêu Tiêu dạo gần đây luôn phải thức đêm để thiết kế bản vẽ cho nên khá là mệt mỏi, đã vậy lần này bà dì tới bụng cô lại còn đau hơn những lần trước. Buổi tối ngày hôm trước đau đến mức Tô Tiêu Tiêu nằm cuộn tròn ở trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vì quá đau Tô Tiêu Tiêu đã không thể ngủ sớm được, hậu quả là ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên cô cũng chưa tỉnh. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trên tủ đầu giường thì Tô Tiêu Tiêu mới từ trong chăn vươn tay cầm lấy di động nhắm mắt nhận cuộc gọi. Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói có chút suy yếu. "Alô." Người đầu kia có chút khẩn trương nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện. "Tiêu Tiêu, cô đang làm gì vậy ? Đã gần 9 giờ rồi sao cô còn chưa tới. Hôm nay Chu tổng tới, bây giờ đang tìm cô đấy. Cô nhanh tới công ty liền đi." Tô Tiêu Tiêu nghe được lời này thì giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy. "Vị Chu tổng mà cô nói là..." Lý Viện ở bên kia nhỏ giọng nói. "Boss, tổng tài ! Chúng ta xong rồi, cô tới đây nhanh lên." Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đánh rơi di động. Cô cũng không kịp cúp máy, vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Vội vội vàng vàng rửa mặt sau đó cũng chỉ kịp mặc áo sơ mi cùng quần rồi cầm lấy áo khoác chạy nhanh ra cửa. Làm thế nào cũng không thể ngờ được hôm nay Tô Tiêu Tiêu lại xui xẻo như vậy, cô căn bản không nghĩ cấp trên sẽ đột nhiên tới. Tô Tiêu Tiêu vừa lái xe được một đoạn thì bị tắc đường, cô gấp đến độ thiếu chút nữa xuống xe chạy tới khu tàu điện ngầm phía trước. Có đánh chết Tô Tiêu Tiêu cũng không ngờ được vị kia lại là tổng giám đốc bên tổng bộ. Tổng giám đốc không phải là có rất nhiều việc sao. Trong công ty mọi chuyện lớn nhỏ đều chờ anh giải quyết, như thế nào còn có thời gian tự mình tới chỗ bọn họ làm việc. Tô Tiêu Tiêu vào Chu thị làm việc hai năm nhưng chưa thấy qua vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Nhưng mà cô vẫn nghe thấy rất nhiều tin về anh. Theo như lời đồn thì vị tổng tài này lớn lên thực anh tuấn, thế nhưng thủ đoạn hành sự lại quyết đoán và tàn nhẫn. Tô Tiêu Tiêu còn nghe nói toàn bộ nhân viên làm việc tại tổng bộ đều rất sợ anh. Mặc dù Chu Lâm Duyên lớn lên phi thường đẹp trai, nhưng cũng chẳng có ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nếu bọn họ làm sai chuyện gì đó thì chỉ cần một ánh mắt của anh bắn tới cũng đủ khiến bọn họ không dám thở mạnh. Ngay cả những người có chức vị cao ở công ty lúc mở cuộc họp nếu thấy tâm trạng Chu Lâm Duyên không tốt bọn họ cũng trở nên lo lắng, sợ chính mình sẽ nói sai điều gì đó. Tô Tiêu Tiêu cũng không dám tưởng tượng tới một lát nữa bản thân sẽ nhận kết cục gì. Lần tắc đường này kéo dài hơn 10 phút, lúc Tô Tiêu Tiêu đến công ty đã là 9 giờ 30. Tô Tiêu Tiêu xe cũng không kịp đem vào bãi đậu, đành dừng trước cửa công ty sau đó đem chìa khóa giao cho bảo vệ rồi nói. "Anh Vương...giúp tôi đem xe vào bãi đậu nhé." Cô nói xong liền chạy nhanh vào thang máy. Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng 5 nơi Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Cô nhanh chân chạy tới phòng làm việc. Trong khi Tô Tiêu Tiêu còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì Lý Viện đã chạy tới nắm lấy tay cô. "Sao bây giờ cô mới tới. Chu tổng đang tìm cô đấy." Tô Tiêu Tiêu thở hổn hển đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Đường Dịch giao cho mình. Cô đi nhanh tới bàn làm việc cầm lấy văn kiện rồi đưa tới văn phòng Chu tổng. Tới nơi Tô Tiêu Tiêu không dám lập tức đi vào. Cô ở bên ngoài điều chỉnh hô hấp rồi hít sâu một hơi mới giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông. "Vào đi." Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói kia trong lòng có chút khẩn trương. Cô nhấp môi, thở sâu sau đó mở cửa đi vào. Trong văn phòng, ngồi ở bàn làm việc là người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, anh cầm một cây bút đang cúi đầu xem văn kiện. Thời điểm Tô Tiêu Tiêu đi vào anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô. Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện đi qua, kiềm chế khẩn trương nơi đáy lòng, nhẹ giọng nói. "Chu... Chu tổng, Đường tổng bảo tôi cùng ngài bàn giao công việc." Chu Lâm Duyên không phản ứng, vẫn như cũ nghiêm túc xem văn kiện. Chờ xem xong tờ văn kiện cuối cùng anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu lạnh giọng hỏi. "Mấy giờ rồi ?" Tô Tiêu Tiêu trong lòng lộp bộp một chút, vội nói. "9... 9 giờ 40." Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào. "Chẳng lẽ cô không có khái niệm về thời gian sao ?" Tô Tiêu Tiêu hôm nay đến trễ thật sự có nguyên nhân. Cả đêm cô đau bụng đến không ngủ, gần sáng mới ngủ được một lúc, không nghĩ tới liền ngủ quên. Nhưng mà đến trễ chính là đến trễ, cô cũng không có ý định giải thích. Tô Tiêu Tiêu gật đầu nói. "Thực xin lỗi Chu tổng, tôi hứa sẽ không có lần sau." Chu Lâm Duyên liếc cô một cái. "Lần sau nếu lại đến trễ thì không cần tới công ty làm việc nữa. Bây giờ cô cứ để văn kiện ở đấy rồi đi ra ngoài đi." Anh nói xong cũng không tiếp tục nhìn Tô Tiêu Tiêu mà cúi đầu xử lý công việc. Chu Lâm Duyên từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều quá lạnh nhạt, điều này làm cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng cô cũng biết chính mình làm sai, anh ta không trực tiếp xử phạt phỏng chừng đã là giơ cao đánh khẽ. Tô Tiêu Tiêu đứng tại chỗ im lặng hai giây rồi đặt văn kiện lên bàn và xoay người đi ra ngoài. Khi Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc, các đồng nghiệp trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn cô. Lý Viện chạy tới giữ chặt tay cô khẩn trương hỏi. "Thế nào rồi, Chu tổng có mắng cô không ?" Đúng lúc này bụng Tô Tiêu Tiêu lại lên cơn đau, đau đến mức hai chân cô đều nhũn ra. Sắc mặt của Tô Tiêu Tiêu trắng bệch. Cô đi về bàn làm việc, che lại bụng nhỏ rồi gục đầu lên bàn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi. "Bảo tôi lần sau lại đến trễ thì không cần tới công ty nữa." "Cái kia..." Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không tốt, vội vàng hỏi. "Tiêu Tiêu, cô làm sao vậy ? Có phải là khó chịu ở đâu không. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy." Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm bụng trả lời. "Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh mà thôi." Cô đem mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh. Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ. Cô đau tới mức không có sức lực nói một câu, cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi. Giữa trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, chỉ có Tô Tiêu Tiêu không còn sức lực nên ở lại văn phòng. Lý Viện ăn xong cơm trưa thì lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần. Lúc về phòng làm việc thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua. "Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể." Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ giúp cô lấy một phần cơm, ngẩng đầu cảm kích nói. "Cảm ơn cô." Lý Viện thấy sắc mặt Tô Tiêu Tiêu vẫn còn tái nhợt chợt nhíu mày hỏi. "Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không ?" Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói. "Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám." Buổi sáng cô vừa đến muộn thì làm sao còn dám xin nghỉ. Huống chi Tô Tiêu Tiêu thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên. Thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình cô thật sự sợ tới mức không dám hé miệng. Tô Tiêu Tiêu đau bụng cho nên không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ là uống chút chút canh bí đao hầm xương rồi thôi. Sau khi đi ăn về thì mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện. "Buổi sáng lúc Chu tổng bước vào, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi. Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt." "Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha." "Tuy Chu tổng rất tuấn tú nhưng anh ta cùng tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy sao, đứng trước mặt anh ta tôi đầu cũng không dám ngẩng, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần." Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu gục đầu trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái, trong đầu lại suy nghĩ. "Lớn lên đẹp trai thì có lợi gì, lúc nói chuyện yêu đương mà vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc như vậy phỏng chừng sẽ làm cho bạn gái cảm thấy buồn bực muốn chết." Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vì Gió Ở Nơi Ấy
Chuyện bắt đầu từ chuyến đi khảo sát địa chất trên vùng cao nguyên đầy gió ở Á Đinh của nhóm sinh viên Chu Dao. Họ ở trọ tại một khách sạn, tại đây Chu Dao gặp được anh, một người đàn ông thâm trầm, lạnh lùng, cũng chính là ông chủ khách sạn cô đang nghỉ. Cô cứ thế bị anh cuốn hút, và cứ thế chủ động tiếp cận, mặc kệ sự phớt lờ nơi anh. Cô thu hẹp khoảng cách, anh thì lại cố kéo giãn nó ra. Và cứ thế, không biết từ lúc nào, họ từng bước đến gần nhau. Họ cùng nhau trải qua bao biến cố, bao hiểm nguy, để dần dần những ân oán năm xưa được tiết lộ. Từ đầu đến cuối anh chưa tùng nói một lời yêu cô, đều là cô chủ động bày tỏ, “Ông chủ Lạc, em thích anh”, “Ông chủ Lạc, em yêu anh”. Nhưng không sao cả, cô biết tình yêu anh dành cho cô còn bao la hơn cả cao nguyên ấy… *** Trên đời này, rất nhiều chuyện không cần lý do. Núi non hiểm trở như vậy, tại sao cứ nhất định phải trèo lên? Vì núi ở nơi ấy. Đường đi quạnh quẽ như vậy, tại sao cứ nhất định phải tiến tới? Vì đường ở nơi ấy. Người nguy hiểm như vậy, tại sao cứ nhất định phải yêu? Vì người ở nơi ấy. Trên đời này có một kiểu người: núi ở nơi ấy thì sẽ trèo lên, gió ở nơi ấy thì sẽ đuổi theo, người ở nơi ấy thì sẽ tìm về. *** Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm đen như mực. Trong phòng 305, mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu trên giường, còn mấy người đàn ông thì hút thuốc trò chuyện. "Đúng là đồ ngu." Cô ả tóc xoăn ngắn mỉa mai. "Nói bạn của nó đêm hôm vào phòng chúng ta chơi còn không tin." Đám bạn hùa theo: "Sinh viên thời nay đều ngây thơ như vậy à? Ha ha!" Một người khác không đồng tình lắm, nhỏ giọng: "Hai cô đúng thật là, cãi lộn vài câu thì thôi, đánh người ta làm gì? Với lại tôi thấy hôm đó, bạn của cô ta tưởng đến đây đánh bài thật đấyỊ" "Đánh bài à? Cô ta là học sinh tiểu học ngây thơ chắc? Giả bộ thôi." Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, gió ngoài hành lang lùa vào. Người trong phòng đều đồng loạt quay ra nhìn. Chu Dao đứng ngoài cửa, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở đám phụ nữ. Cô lạnh giọng hỏi: "Ai đã đánh bạn tôi?" Nhất thời không ai lên tiếng. Chu Dao đi vào, nhìn xuống ba người phụ nữ, lặp lại một lần nữa: "Trong mấy người, ai đã đánh bạn tôi?" Cô ả tóc xoăn ngăn ngẩng đầu, nhướng mày: "Là tôi đấy, sao nào?" Chu Dao cười khẩy, gằn từng chữ: "Phiền cô đi xin lỗi bạn tôi ngay." "Xin lỗi ư? Bạn cô mắng tôi, tôi không được dạy dỗ cô ta à?" ... Mời các bạn đón đọc Vì Gió Ở Nơi Đấy của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Với Tay Bắt Lấy Vì Sao - Đại Giang Lưu
Theo báo cáo của Liên Hợp Quốc thì trong 100.000 vụ án hiếp dâm thì tỷ lệ ở Ấn Độ là 18 trường hợp, Hoa Kỳ là 27 trường hợp, trong khi đó Thụy Điển lên đến 63 trường hợp. Theo Thời Báo Hoàn Cầu. Chỉ có 15% các vụ hiếp dâm và 12% hiếp dâm không thành công bị tố giác. Chỉ có 6% tội phạm hiếp dâm bị bỏ tù. Sau khi bị hãm hiếp thì người bị hại thường mắc chứng trầm cảm cao hơn gấp 3 người thường, có thể bị rối loạn căng thẳng gấp 6 lần người thường, khả năng tự tử cao hơn người thường đến 4 lần. Mọi số liệu đều cho thấy những việc liên quan đến hiếp dâm đều là điều khủng khiếp. Nếu như bị hiếp dâm thì bạn sẽ làm gì? báo án? kiên trì đến cùng? Bạn có chống lại sự chỉ trích chửi rủa và đùa cợt? Cao Ca: Đương nhiên tôi sẽ làm vậy. Tôi là phụ nữ, tôi xinh đẹp, tôi mặc váy, tôi trang điểm, tôi không có tiền nên đi làm, điều này không thể trở thành lý do đáng bị hãm hiếp không thể phô bày. Tôi không sai! Tôi nên đòi lại lẽ phải cho mình. 1. Hiện thực xã hội. 2. Cao Ca dùng pháp luật bảo vệ mình, cũng sẽ gặt hái được tình yêu. 3. Cầu mong tất cả mọi cô gái đều tránh xa những chuyện đau buồn này. *** Ve trên cây kêu râm ran làm người sầu não. Nhưng bên trong lớp học lại im lặng như tờ, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục màu đỏ đang đứng nói trên bục giảng. Đấy là một ngày hè cuối tháng sáu, còn nơi đây là một trường cao đẳng trung học ở thành phố Tần. Thời gian này vốn là lúc học sinh vừa kết thúc kỳ thi cuối chỉ hận không thể bung lụa, nhưng giờ đây, trong căn phòng có thể chứa ba trăm người lại chật ních. Đa phần ở đây đều là nữ sinh, cũng xen lẫn vài cậu nam sinh, còn một bộ phận khác chính là lãnh đạo trường và giáo viên giữ trật tự. Đứng trên bục giảng chính là Cao Ca - người tuyên truyền chống xâm hại. Năm năm trước, Cao Ca kiện thắng con nhà giàu Triệu Bân, vụ án này đã đưa đến sự chú ý rộng rãi khắp thành phố Tần, vào lúc chưa công bố bản tuyên án, trong đại học thành phố Tần có không ít học sinh tự nguyện lên phố kêu gào vì Cao Ca, hầu như người dân thành phố Tần đều biết đến cô. Cũng vào năm năm trước, sau khi Cao Ca thắng kiện, cô liền bước lên con đường thuyết giảng chống xâm hại. ... Mời các bạn đón đọc Với Tay Bắt Lấy Vì Sao của tác giả Đại Giang Lưu.
Nam Thần Biến Thành Cún - An Tựu
Truyện Nam Thần Biến Thành Cún của tác giả An Tựu kể về một câu chuyện độc đáo giữa một cô nàng nặng đến 100 kilogram và một nam thần đẹp trai quyến rũ. Anh ta đã tỏ tình với cô, cô rất xúc động nhưng lại buột miệng nói "Dù anh có biến thành một con cún thì tôi vẫn thích anh"... Bùm sau một giấc ngủ dài thì anh phát hiện mình lại biến thành một chú cún, đã thể chủ của anh lại chính là cô. Một sự thú vị bất ngờ của anh giành cho cô mặc dù ngoài ý muốn. Ngoài ra tác phẩm còn có những yếu tố thu hút như quá trình giảm béo của cô ta và những hình ảnh vui nhộn được diễn ra ở hai người !!! *** Ăn cơm xong, Tô Kiến Thụ thử thăm dò, hỏi: “Còn mấy ngày nữa là tới tết rồi, năm nay đến nhà bố cùng ăn tết được không?” Tô Tiểu Đường lắc đầu: “Tôi muốn về quê thăm bà ngoại”. Tuy thái độ của cô đối với Tô Kiến Thụ có chút thả lỏng, nhưng vẫn có một số chuyện không thể chấp nhận được, bảo cô đi đến nhà ông ta và người đàn bà kia để đón tết, dù thế nào đi nữa cô cũng không cách nào làm được. Tô Kiến Thụ vốn không ôm hy vọng quá lớn, nghe cô nói vậy cũng không ép cô nữa. Ngồi được một lát, Tô Tiểu Đường tiễn ông xuống lầu, Thịt Viên cũng nhiệt tình theo sát, cùng đi xuống dưới tiễn người. Sau khi tiễn bước Tô Kiến Thụ xong, Tô Tiểu Đường đang chuẩn bị đi lên, đột nhiên có cảm giác dường như ở phía sau có người đi theo mình, cảm giác kia càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng bỗng nhiên cơ thể bị người theo sau ôm lấy, Tô Tiểu Đường lập tức hung hăng giẫm lên chân người nọ một cái, sau đó nhấc chân đá… Người nọ đau đớn mà bưng kín đũng quần: “Tiểu Đường là anh, Minh Huy…”. ... Mời các bạn đón đọc Nam Thần Biến Thành Cún của tác giả An Tựu.
Mãi Mãi Bên Anh - Na Thù
“Này,” Cô bỗng nhiên nghiêm mặt, “Về sau em không chạy trốn nữa.” “A? Vì sao?” Nhanh như vậy đã tỉnh ngộ? “Bởi vì, một mình chạy trốn không có ý nghĩa.” Cô nhăn nhó mặt mũi. “Ừm, cho nên sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, được không?” Anh ôm chặt cô vợ nhỏ bé của mình. Cô chạy, anh tìm; Cô trốn, anh tìm. Sau trận hoả hoạn lớn cô mới hiểu được, tuỳ hứng của cô toàn bộ đều do anh dung túng. Chẳng qua cô dựa vào anh yêu cô. Từ đầu đến cuối anh đều vui vẻ, em yêu, anh yêu sự tuỳ hứng của em. Mặc kệ em đi đến nơi nào, anh đều có thể tìm được em, Sau đó khiêng em về nhà. *** Thấm thoát đã vào mùa thu. Thư Ngọc bận trong bận ngoài, đa số thời gian đều lo trang trí lại cho nhà mới yêu thích của mình. Cô Mang nhìn cô đổ đầy mồ hôi lại hăng hái tràn trề, anh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này anh không dám mua nhiều nhà, nếu mỗi chỗ em đều tự mình làm mọi chuyện, vậy không phải em muốn mệt chết à, em mệt mỏi chẳng phải muốn anh đau lòng sao?” Cô bĩu môi: “Em thích đấy, anh muốn thế nào?” Cô đang nhón chân dán hoa văn lên khung cửa sổ, tiếc rằng chiều cao không tới, làm sao cũng không dán được. “Vậy để anh giúp được không?” Anh đỡ cô đang lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ nói. Khuyên không được? Ngay cả giúp cũng không được sao? Cô quay đầu, đưa hoa văn trang trí cho anh, chỉ một góc của song cửa: “Này, dán ở đó.” Cái này là chỉ huy sao? Anh lắc đầu bật cười, nhưng vẫn vui sướng hài lòng nghe theo chỉ thị của vợ. “Bên trái một chút, bên phải một chút…” ... Mời các bạn đón đọc Mãi Mãi Bên Anh của tác giả Na Thù.