Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Án Mạng Chuột Chín Đầu

Trấn Giang, còn gọi là Nhuận Châu, thời dân quốc từng là tỉnh lị Giang Tô, khi Trung Quốc vừa thành lập thì thuộc khu hành chính Tô Nam quản lý. Tháng 10 năm 1949 đã xảy ra một vụ án giết người đốt xác vô cùng ly kỳ. Người chịu trách nhiệm công tác điều tra của vụ án này là một chàng trai An Huy, tên Mục Dung Hán. Mục Dung Hán học đến cấp 2, lúc nhỏ lại tập võ nên thân thủ bất phàm. Tuy gia đình anh mở cửa hàng buôn bán, nhưng thời kỳ đầu kháng chiến thì cha của anh đã bán hết gia sản, lấy tiền tổ chức vũ trang kháng Nhật, hơn nữa còn nhanh chóng gia nhập Trung Cộng. Không bao lâu sau, cha và hai chú của anh ta hy sinh trong lúc tác chiến với quân Nhật. Năm 1943, Mục Dung Hán tham gia quân Tân Tứ. Đầu tiên là đánh địch, sau lại làm trung đội trưởng trinh sát. Năm 1949 Mục Dung Hán đã là chỉ đạo viên của tiểu đoàn trinh sát thứ chín thuộc quân dã chiến Hoa Đông. Trong chiến dịch vượt sông, chiếc thuyền của anh ta bị đạn pháo bắn trúng, hơn ba mươi người chỉ còn lại bảy người sống sót. Mục Dung Hán xem như mạng lớn, nhưng lại bị thương nặng, ôm một tấm ván thuyền hôn mê trôi hơn bốn mươi dặm mới được cứu lên. Sau khi vết thương lành lại thì bộ đội nơi Mục Dung Hán đã đánh tới Phúc Kiến. Tháng 9 năm 1949, tổ chức phái anh ta tới phân khu quân Tùng Giang, thủ tục cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng một ngày trước khi lên đường lại xảy ra một sự cố bất ngờ. Hôm đó, anh ta đang trên đường quay về chỗ ở sau khi tạm biệt chiến hữu thì một chiếc xe jeep đột nhiên thắng cái két trước mặt anh ta, một tiếng hô to vọng ra từ trong xe: “Đây không phải Tiểu Mục à?” Người trong xe là vị thị trưởng thành phố Trấn Giang vừa thăng chức vào tháng trước, Hà Băng Hạo. Đây là một vị cán bộ tham gia cách mạng từ thời hồng quân, từng đảm nhiệm chức đội trưởng “đội dân tiên” huyện tê Hà tỉnh Sơn Đông, bí thư huyện ủy kiêm chính ủy chi đội du kích, chuyên viên trụ sở Giao Đông Bắc Hải và bí thư chủ nhiệm kiêm chính ủy bộ hậu cần khu Bắc Hải thời chiến, phó chuyên viên cơ quan riêng Giao Đông Bắc Hải, tổng đội trưởng kiêm chính ủy tổng đội thứ hai của Giao Đông trước kia, đại đội trưởng đại đội thứ hai trung đoàn vượt sông xuống Nam. Đội trinh sát của Mục Dung Hán lúc ấy đóng quân cùng một chỗ với hai đại đội “Độ Tổng”, giúp đỡ lẫn nhau. Nên dù chức vụ của cả hai cách xa nhau những vẫn là người quen. Người quen cũ gặp nhau nơi đất khách thì đương nhiên phải ngồi lại nói vài câu. Khi đó, thị trưởng Hà đã mời Mục Dung Hán lên xe. Sau khi hỏi thăm tình hình, biết Mục Dung Hán chuẩn bị tới phân khu quân Tùng Giang bèn nói ngay: “Thế thì thà cậu tới Trấn Giang làm với tôi còn hơn.” Mục Dung Hán đáp: “Tôi không muốn rời khỏi bộ độ. Tôi còn muốn cầm súng đánh giặc.” Hà Băng Hạo mới nói: “Cậu tới Trấn Giang làm ở ủy ban quân quản, vẫn mặc quân trang và cầm súng đấy thôi.” Mục Dung Hán nghe vậy thì rục rịch. Hà Băng Hạo sợ anh chàng thay đổi nên nói: “Tôi sẽ lập tức nhờ người chuyển cậu tới Trấn Giang, chiều nay cứ về đó cùng tôi là được.” Khi đến Trấn Giang rồi Mục Dung Hán mới biết mình bị thị trưởng Hà “lừa”. Đúng là làm ở ủy ban quân quản, nhưng lại là bộ công an của ủy ban quân quản – Cũng chính là cục công an trực thuộc văn phòng thành phố, hai cái tên một nhóm người (1). Mặc quân trang cũng không sai, nhưng chẳng qua là một bộ đồ có in hai chữ “công an” lên ngực áo mà thôi. Súng thì cũng có đeo, nhưng có dùng tới hay không thì khó mà nói trước. Cục công an thành phố cũng không sắp xếp công việc cho anh ngay, mà để anh làm quen với tình hình trước, còn nhấn mạnh rằng đây cũng là công việc trị an. Mục Dung Hán đoán chắc công tác của mình sau này cơ bản chính là điều tra hình sự, lúc ấy công an điều tra gọi là trinh sát, lãnh đạo phần lớn đều cho rằng nó cũng như trinh sát quân sự của bộ đội mà thôi. Đã đến nước này rồi thì chỉ có thể cắn răng làm tiếp mà thôi. Mục Dung Hán đã có chuẩn bị tâm lý là sẽ làm hình cảnh. Khi đó đang thực hành hình thức “đại trị an”, công việc hình trinh (2) do trị an quản lý. Ngày nào Mục Dung Hán cũng chạy khắp nơi trong thành phố, ven sông, đường Đại Tây, xung quanh bến tàu nhỏ và nhà ga đồn công an. Hơn nửa tháng trôi qua, anh cũng đã làm quen với hình cảnh của tất cả các đơn vị vì đã có nhiệm vụ đưa xuống. Bắt đầu từ ngày 30 tháng 5, đến ngày 9 tháng 10 Mục Dung Hán nhận nhiệm vụ này, cục công an thành phố Trấn Giang, bốn phân cục bên dưới cùng với tất cả mười hai đồn công an do phân cục quản lý, tổng cộng nhận được 37 bức thư tố giác, mục tiêu bị lên án là cùng một người. Người bị tố giác vừa nhìn tên đã biết là biệt danh trên giang hồ, tên là “Chuột Chín Đầu”, tên thật là gì thì không ai rõ. Nếu như nội dung tố giác là thật thì kẻ này đã làm rất nhiều chuyện như giết người, phóng hỏa, ăn cướp, trộm cắp, cưỡng hiếp, lừa gạt. Dựa theo quy định đương thời, tất cả những thành phố vừa giải phóng xếp hết những đối tượng bị tố giác nhưng không liên quan trực tiếp tới chính trị, không làm nguy hại trị an xã hội hoặc nguy hại mạng sống và an toàn tài sản của người khác vào án treo lịch sử. Đồn công an và phân cục nhận được những bức thư tố giác này xong thì sẽ đưa cho ban chỉ huy cục trị an thống nhất đăng ký và bảo quản. Cho nên những bức thư tố cáo “Chuột Chín Đầu” do các đồn công an, phân cục khác và cả thành phố nhận được đều bị gom lại, giao cho ban trị an thành phố bảo quản. Hôm nay, lãnh đạo đã tìm Mục Dung Hán nói chuyện, giao những bức thư tố giác này cho anh rồi nói: “Đồng chí Tiểu Mục hãy xem thử những bức thư này, tìm cách điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Chuột Chín Đầu này là ai, đang ở đâu, có phạm phải những hành vi phạm tội được ghi trong thư tố giác hay không”. Lúc đó Mục Dung Hán còn chưa được phân công việc cụ thể, cũng không trục thuộc phòng ban nào, ban trị an cũng vậy, đội hình cảnh cũng thế, chẳng bên nào sắp xếp công việc cho anh, ngay cả bàn làm việc cũng không có. Sau khi nhận nhiệm vụ, anh cầm túi hồ sơ căng phồng chứa 37 bức thư tố giác kia đi một vòng trong trong cục, cuối cùng tìm được một chỗ giữa đống đồ chất chồng ở sân sau căn tin. Anh bèn lấy ván gỗ và gạch xếp đỡ thành một bàn làm việc tạm thời. Đâu vào đấy thì anh bắt đầu xem thư. Sau khi xem hết 37 bức thư thì cũng đã đến giờ tan sở. Quay về ký túc xá, Mục Dung Hán lại chia nội dung của những bức thư tố giác này ra trên sổ tay làm việc, sau khi chỉnh lý lại, anh phát hiện tuy 37 bức thư này không phải do cùng một người viết, nhưng nội dung đại khái đều như nhau: Tố cáo Chuột Chín Đầu là thứ đầu trộm đuôi cướp. Trong đó có một bức thư nhắc tới nơi gây án của Chuột Chín Đầu là ở trên Trường Giang, nơi giao nhau giữa An Huy và Giang Tô, là một tên thủy tặc. Mục Dung Hán nghiên cứu một lúc, cảm thấy có ba vấn đề chưa rõ: Thứ nhất, tất cả thư tố giác đều gọi kẻ bị tố giác là Chuột Chín Đầu, không có bức nào nói tới tên thật của hắn ta. Thứ hai, trong mỗi bức thư tố giác đều nói Chuột Chín Đầu tội ác tày trời, nhưng không có bất kỳ bức nào nói tới thời gian và địa điểm cụ thể, mà chỉ dùng mấy chữ qua loa như “lúc kháng chiến”, “bảy tám năm trước” các kiểu, càng không nói rõ người bị hại là ai, gây nên hậu quả thế nào. Nói chung, trong thư tố giác chỉ nói rõ tội danh của Chuột Chín Đầu thứ không phải hành vi phạm tội. Thứ ba, những bức thư này phần lớn đều không nói Chuột Chín Đầu ẩn nấp ở đâu, vài bức có nhắc tới thì cũng không hề rõ ràng, chỉ nói là ẩn nấp trong thành phố Trấn Giang, nhưng lại không có địa chỉ cụ thể. Mục Dung Hán cho rằng với những manh mối không rõ ràng thế này mà lãnh đạo lại bảo anh đi điều tra thử, xem ra là muốn để anh luyện tay. Cũng nhờ đó kiểm tra khả năng làm việc của Mục Dung Hán, khi sắp xếp cương vị công tác cụ thể cho anh sau này cũng có cái mà tham khảo. Dù sao anh cũng là chỉ đạo viên đội trinh sát trực thuộc tung đội chín Hoa Dã, chức vị này xem như cấp doanh chính (3), không thể đối đãi tùy tiện như mấy anh lính quèn bình thường được. Nghĩ vậy, Mục Dung Hán bèn hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra cho ra tung tích của Chuột Chín Đầu, còn phải tra xem hắn ta có phạm những tội được ghi trong đống thư tố giác kia hay không. Mang theo suy nghĩ này, Mục Dung Hán chong đèn tiếp tục đọc lại những bức thư tố giác này. Gần đến nửa đêm thì anh lại phát hiện được một đặc điểm mà khẳng định trước kia không ai chú ý tới: Trong 37 bức thư tố giác này có 9 bức thư rất khác thường, chữ viết đẹp thì không nói, xếp từ cũng rất ngay ngắn, người viết hẳn là đã từng đi học. Lại xem kỹ hơn thì cả giấy lẫn phong bì của 9 bức thư này cũng khác nhau. Có bức rất khuôn phép, bức thì là lấy giấy dán lại làm phong thư. Cuối cùng Mục Dung Hán cũng nhận ra, 9 bức thư này có thể là nhờ người như mấy ông thầy đoán chữ đầu phố viết hộ. (1) Một cơ cấu, hai cái tên, còn được gọi là một nhóm người hai cái tên, là một loại cơ cấu biên chế của TQ. dựa theo lời giải thích của văn phòng hội ủy viên cơ cấu biên chế trung ương "cái gọi là một cơ cấu chính là một đại biểu pháp nhân, một quản lý tài vụ, một nhóm lãnh đạo và một đội ngũ. Sở dĩ có hai cái tên là chỉ hai tên gọi cơ cấu, dựa theo nhu cầu công việc mà lấy danh xưng tương ứng để đối ngoại". (2) Điều tra + xử phạt. (3) Cấp doanh chính có quân hàm thiếu tá. Mời các bạn đón đọc Án Mạng Chuột Chín Đầu của tác giả Lãng Nhân Môn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Thế Hiểm Nghèo - Jonathan Kellerman
Lần nữa, chiều sâu tâm lý tội phạm và mặt trái đen tối của một thành phố hoa lệ đã góp phần tạo nên một tác phẩm xuất sắc của tác giả hàng đầu các sách bán chạy nhất của tờ New York Times - Jonathan Kellerman. Không ai có thể hiểu rõ về lĩnh vực rùng rợn này hơn là một văn sĩ, người "đã đưa các tiểu thuyết về bí ẩn tâm lý thành một hình thức nghệ thuật" (Theo Los Angeles Times Book Review). Và cũng không ai có thể chỉ đạo được một cuộc săn người nào đau đớn và hồi hộp hơn tiến sĩ Alex Delaware - Sherlock Holmes của tâm lý hiện đại. Một người phụ nữ trẻ tuổi ngà ngà hơi men đang tìm kiếm sự giúp đỡ trên con đường cao tốc vắng vẻ đã biến mất trong màn đêm tối đen như mực. Một giáo viên về hưu bị đâm đến chết giữa thanh thiên bạch nhật. Hai người phụ nữ bị giết chết sau giờ làm việc tại cửa hiệu làm đẹp trong một thị trấn nhỏ. Những hành động tàn nhẫn, biến thái và kỳ quặc này cùng vài điều khác nữa được liên kết lại với nhau chỉ duy nhất bằng cách thức kẻ sát nhân sử dụng các phương tiện di chuyển xa xỉ và sự thật đáng ngờ là hắn không hề có động cơ gây án. Như những câu chuyện trinh thám cực điểm, những tội ác này cần đến sự chú ý của thám tử Milo Turgis của Sở cảnh sát Los Angeles và cộng sự của ông trong những cuộc săn đuổi tội phạm - nhà tâm lý học Alex Delaware. Những chuyện bắt đầu từ vệt máu duy nhất trong một chiếc xe kín mui bị đánh cắp đã nhanh chóng bật mí theo hàng loạt các hướng kì lạ và bất ngờ, dẫn dắt Delaware và Turgis đi từ trung tâm của xã hội Los Angeles đến những góc cạnh điêu tàn của nó. Băng qua những con đường đầy những kẻ buôn bán đồ cũ và những đấu sĩ trong bộ quần áo phụ nữ, đến thành phố New York xa xôi, nơi cuộc điều tra đă làm tan chảy một vụ án vốn đóng băng đã lâu và vạch trần được một vụ án giết người kỳ lạ. Tên tội phạm tự thể hiện là một kẻ có thể nhanh chóng thay hình đổi dạng, thách thức mọi sự nhận dạng và để lại sau lưng những nhân chứng bàng hoàng cùng sự chết chóc. Còn Alex và Milo thì hào hứng đối đầu với bộ mặt thật của chứng cuồng sát. Những âm vang đầy mê hoặc, đầy quyến rũ và không chút nao núng mà chỉ có trong tiểu thuyết của Jonanthan Kellerman,Tình thế hiểm nghèođã thu hút sự chú tâm trọn vẹn ngay từ những tội ác hung hãn ban đầu cho đến kết thúc nghẹt thở của nó. *** Nhận định: "Một tác phẩm như chứa đầy chất kích thích." -People "Các tiểu thuyết của Jonathan Kellerman là một nỗi ám ảnh, một khi đã bắt đầu thì khó có thể dứt ra được." -Orlando Sentinel *** Tiểu thuyết gia Jonathan Kellerman sinh ngày 9-8-1949 tại Thành phố New York City, bang New York- Hoa Kỳ. Jonathan Kellerman xếp hạng nổi tiếng thứ 75314 trên thế giới và thứ 989 trong danh sách Tiểu thuyết gia nổi tiếng.  Jonathan Kellerman là một nhà tâm lý học người Mỹ, và tác giả đoạt giải Edgar và Anthony của nhiều tiểu thuyết hồi hộp bán chạy nhất. Tác phẩm của ông về tâm lý học bao gồm Savage Spawn: Những phản ánh về trẻ em bạo lực. Mời các bạn đón đọc Tình Thế Hiểm Nghèo của tác giả Jonathan Kellerman.
Tâm Nguyện Cuối Cùng - Lôi Mễ
Bản dịch mạng còn có tựa "Kẻ Tuẫn Tội", edit ThuTran. Theo dõi Tâm nguyện cuối cùng, người đọc vẫn nhận thấy một Lôi Mễ tỉ mỉ trong việc xây dựng cốt truyện với cấu trúc mê cung, truyện lồng truyện, bi kịch này nối liền lên bi kịch khác. Cô gái mất mẹ từ nhỏ cũng vào vụ án hai ba năm trước. Người cảnh sát già thời gian sống chỉ còn tính bằng ngày không có tâm nguyện nào hơn ngoài việc phá được vụ án hai ba năm trước bỏ ngỏ. Những sức ép cùng sự biến chất đến từ một bộ phận cảnh sát. Người đàn ông cô độc sống trong nhà tình thương bám víu vào nỗi đau quá khứ để tiếp tục sống những ngày cuối đời.... Vì vậy, dẫu sớm biết hung thủ là ai nhưng độc giả vẫn khó rời mắt khỏi trang sách bởi vẫn tầng tầng bí ẩn sau từng tình tiết. Và bởi tính đặc thù nghề nghiệp mà tác phẩm của Lôi Mễ không chỉ tỉ mỉ trong tình tiết mà còn tỉ mỉ trong tâm lý, cá tính nhân vật. Điều đó lần nữa được khẳng định ở Tâm nguyện cuối cùng với những lời thoại cùng sự phân tích nội tâm đi sâu vào ẩn khuất của nghề cảnh sát, tâm lý không những tội phạm còn của cảnh sát hay nạn nhân: “Điều khiến người ta ngạc nhiên là, Kỷ Càn Khôn không hề phản bác lại hắn. Sau khi suy nghĩ mấy giây, ông lại gật đầu ‘Mày nói đúng. Mày và tao, đều đáng chết’”. Nội dung, tình tiết của tác phẩm lớp lang, mạch lạc song lại không có nhiều đổi mới, thậm chí có phần dài dòng và có thể coi đây như một sự đuối sức của chính tác giả Lôi Mễ. Chất trinh thám tâm lý không “đậm đặc”, logic như Đề thi đẫm máu; chất hình sự bi thương lại chẳng thể với đến tầm Sông ngầm. Vẫn hình thức giết người liên hoàn quen thuộc nhưng vụ án không trọn vẹn của Lâm Quốc Đống vào hai mươi ba năm trước trong cuốn sách có quá nhiều “lỗ hổng”. Khác hoàn toàn với sự hoàn hảo không một kẽ hở từ thủ pháp gây án tới xóa dấu vết hiện trường trong năm đề thi được đánh dấu bằng máu tươi đỏ thẫm của Đề thi đẫm máu. Vẫn sự tha hóa, biến chất của một bộ phận cảnh sát song Tâm nguyện cuối cùng không đẩy sự tha hóa đó đến tận cùng như Sông ngầm. Và cái kết có phần quá viên mãn tựa cổ tích của cuốn tiểu thuyết: cái thiện chiến thắng hoàn toàn cái ác, không có hy sinh, đổ máu trong quá trình phá án chẳng đủ tạo nên sự ám ảnh như hy sinh đầy thầm lặng của bao bóng lưng người cảnh sát ở Sông ngầm. Ngoài ra, cách xây dựng nhân vật cũng mang quá nhiều “đặc trưng” đến từ dàn nhân vật nổi tiếng của Lôi Mễ trước đấy. Người đọc dễ dàng nhận ra bóng hình một Phương Mộc nhạy bén với vụ án nhưng cũng đầy đa cảm qua hình ảnh Ngụy Quýnh; một Hình Chí Sâm chí công vô tư qua Đỗ Thành hay kiểu nhân vật tội phạm có tâm lý vặn vẹo như Lâm Quốc Đống trong hình ảnh Giang Á, Tôn Phổ... Cuốn tiểu thuyết dài hơn 700 trang, nội dung phát triển với lối tự sự không mới, tình tiết nhiều phân đoạn dài dòng, cách xây dựng nhân vật đi vào lối mòn... Bởi thế, dẫu Tâm nguyện cuối cùng vẫn mang những nét hết sức đặc trưng vốn là điểm mạnh của Lôi Mễ như sự tỉ mỉ ở phát triển tình tiết, miêu tả tâm lý nhân vật – nhất là tội phạm và cảnh sát song cũng không thể phủ nhận, sự hụt hơi của ông ở tác phẩm này. *** Lôi Mễ là giảng viên một trường Đại học Cảnh sát của Trung Quốc. Do đặc thù nghề nghiệp, tác phẩm của anh rất chuyên nghiệp, cẩn mật, rất đáng để tìm đọc. Seri Tâm lý tội phạm khiến anh nổi danh như cồn, được độc giả đón nhận nồng nhiệt, các fan đều gọi anh là “thầy”. Hầu hết các nhà văn nổi tiếng thế giới thành danh ở thể loại trinh thám hình sự đều không xuất thân từ ngành công an. Lôi Mễ là một hiện tượng đặc biệt. Ở tuổi ngoài 30, anh là sĩ quan cảnh sát cấp phòng (sở), giảng dạy bộ môn Hình pháp học tại một trường cảnh sát trực thuộc Bộ Công an Trung Quốc. Lôi Mễ vào làng văn trinh thám hình sự hơi muộn so với nguyện vọng của mình. Ngay từ thuở nhỏ, anh đã tập tành viết sách nhưng phải đến năm 2006, anh mới xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên mang tên Độc giả thứ 7 và ngay sau đó là liên tiếp 3 tác phẩm: Đề thi đẫm máu, Cuồng vọng phi nhân tính và Sông ngầm. Dù số lượng chưa nhiều, chỉ với những tác phẩm trên, Lôi Mễ đã được xếp hạng trong số những nhà văn trinh thám hình sự nổi tiếng của Trung Quốc. Các tác phẩm trong Series Tâm lý tội phạm của Lôi Mễ: - Độc Giả Thứ 7 - Đề thi đẫm máu - Cuồng vọng phi nhân tính - Sông ngầm - Ánh sáng thành phố - Tâm Nguyện Cuối Cùng Mời các bạn đón đọc Tâm Nguyện Cuối Cùng của tác giả Lôi Mễ.
Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola - Joël Dicker
Tiểu thuyết từng vượt mặt 'Hỏa ngục' ra mắt ở Việt Nam. Cuốn "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola" của nhà văn sinh năm 1985 được cho là đã thổi làn gió mới vào dòng tiểu thuyết trinh thám đương đại. Chỉ vài tuần sau khi ra mắt vào năm 2012, tiểu thuyết "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola" đã liên tục giành được những giải thưởng lớn: Giải Goncourt do học sinh trung học bình chọn và Giải thưởng dành cho tiểu thuyết của Viện Hàn lâm Pháp. Cuốn tiểu thuyết cũng đã bán được hai triệu bản trong năm đầu phát hành, dịch ra 32 ngôn ngữ. Vào mùa hè năm 2013, nó có cú lật nhào ngoạn mục đối với Hỏa ngục của Dan Brown để chiếm vị trí đầu trong các bảng xếp hạng best-seller trên toàn châu Âu.  Với cách viết "tiểu thuyết trong tiểu thuyết" và văn phong kịch tính rùng rợn kiểu Mỹ, "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola" là tác phẩm hấp dẫn về nội dung, kết cấu. Tác phẩm là những trải nghiệm, suy nghĩ, trăn trở của tác giả về tình hình nước Mỹ, về những điều ngang trái trong xã hội hiện đại, về văn chương, về công lý và các phương tiện truyền thông. Không chỉ là một tác phẩm trinh thám nghẹt thở, tiểu thuyết của Joel Dicker còn là một câu chuyện tình yêu lãng mạn diễn ra trong bối cảnh vùng quê bình lặng, tù túng và đạo đức giả của Mỹ những năm 1970. Thiếu nữ Nola là một nhân vật đa nhân cách, một Lolita trinh trắng, một nàng thơ khêu gợi cảm hứng sáng tác và một nữ thần trong tổ ấm của Harry Quebert, người hơn nàng những 17 tuổi đời. *** Tác giả Joel Dicker sinh ngày 16/6/1985, tại thành phố Geneva, Thụy Sĩ. Cuốn "Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola" là một thành công vang dội cho nhà văn trẻ thuộc cộng đồng Pháp ngữ.  Joel Dicker là nhà văn Thụy Sĩ, nhưng tác phẩm của anh viết với bối cảnh ở Mỹ. Nhân vật chính trong truyện là Marcus Goldman - một nhà văn trẻ, vừa có thành công vang dội với cuốn tiểu thuyết đầu tay. Nhưng sự nổi tiếng và giàu có mà tác phẩm đầu mang lại không khiến Marcus dễ dàng hơn khi viết ra tiểu thuyết thứ hai của mình. Anh vật lộn để sáng tác bằng được tác phẩm mới cho nhà xuất bản trong vài tháng tới.  Tác phẩm giành được nhiều lời khen ngợi từ giới chuyện môn, báo chí cũng như độc giả. Lisa Gardner, tác giả cuốn sách bán chạy Fear Nothing của Mỹ nhận định: "Đã lâu lắm rồi tôi mới đọc một cuốn tiểu thuyết ly kỳ làm mình bất ngờ đến nhường ấy. Joel Dicker là một ngôi sao mới tỏa sáng ở thể loại trinh thám, anh đã chứng tỏ những lát cắt nghiêm túc của mình trong tác phẩm không ngừng gây sốc, thắt nút nghẹt thở và cực kỳ hồi hộp này". Tờ Metro của Anh đánh giá: "Một tiểu thuyết phải giở trang liên tục với cốt truyện ấn tượng, thông minh, không ngừng gây bất ngờ cho đến tận trang cuối cùng... Một bước ngoặt liên tục, thôi thúc, khiến ta mê mẩn câu chuyện, làm thỏa mãn bất kỳ người đọc nào...". Nhật báo Corriere della Sera của Italy viết: "Sau Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola, dòng tiểu thuyết đương đại sẽ không còn như trước, không một ai còn có thể giả vờ không nhận ra nó". Mời các bạn đón đọc Sự thật về vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola của tác giả Joël Dicker.
Địch Công Kỳ Án Tập 2: Tứ Bình Phong - Robert van Gulik
Mùa hè năm 663, khi mới 33 tuổi, Địch Công được bổ nhiệm chức vụ cấp huyện đầu tiên là Huyện lệnh của Bồng Lai. Vị trí này đi kèm với một nhiệm vụ hóc búa: điều tra vụ bỏ độc mưu sát cố Huyện lệnh - vị quan tiền nhiệm của ông. Nhưng niềm háo hức khi mới nhậm chức mau chóng chuyển thành nỗi kinh hãi, khi ông phải đối mặt với một vong hồn lang thang nơi nha phủ, một con cọp tinh ăn thịt người ẩn nấp chốn rừng rú và một vị tân nương biến mất gần ngôi miếu bỏ hoang… Một Huyện Bồng Lai xa xôi lại ẩn chứa vô số bí ẩn phức tạp đan xen nhau tạo thành mối bòng bong khó tháo gỡ. Hàng loạt các vụ án dây mơ rễ má xuất hiện, không manh mối, không dấu vết. Thậm chí còn cả hồn ma, ma sói xuất hiện trong một không gian mờ ảo, bất định. Liệu Địch Công có tìm ra lời giải thích hợp lý cho những sự kiện kỳ dị và kịp thời phá giải một âm mưu đen tối liên quan đến tận kinh thành hay không? Một tác phẩm trinh thám vừa có tính liêu trai, kì bí, vừa mang đậm nét "duy vật" của Phương Tây. Cái hay của tác giả Robert Van Gulik là lấy ảo để tả thực, lấy cảnh để nói người.. *** Robert Van Gulik (1910-1967) là một nhà Đông phương học uyên thâm, từng học Pháp luật và Ngôn ngữ phương Đông tại Hà Lan; năm 1935 nhận học vị tiến sĩ nhờ công trình nghiên cứu về Ấn Độ, Tây Tạng (Trung Quốc) và Viễn Đông. Những năm tiếp theo, liên tục làm công việc của một quan chức ngoại giao tại Trùng Khánh, Nam Kinh (Trung Quốc), Tôkyô (Nhật Bản) và một số nước khác; cuối đời trở thành đại sứ Hà Lan tại Nhật Bản. Ông là tác giả của hàng loạt cuốn sách nổi tiếng về văn hóa phương Đông, như “Trung Quốc cổ đại cầm học”, “Kê Khang cầm phú”, “Trung Quốc hội họa giám thưởng”, “Địch công án”, “Xuân mộng tỏa ngôn”, “Bí hí đồ khảo”, Trung Quốc cổ đại phòng nội khảo”… Celebrated Cases of Judge Dee (Địch Công Án/ Những cuộc điều tra của quan Địch) gồm 16 tập. Một loại tiểu thuyết trinh thám - công án về quan án Địch Công được xây dựng dựa trên nguyên mẫu của tể tướng Địch Nhân Kiệt (630 - 700) một nhân vật có thật sống vào đời nhà Đường thế kỷ thứ VII. Sinh tại Tĩnh Châu, phủ Thái Nguyên (Sơn Tây) Địch Nhân Kiệt đã làm quan tại các địa phương dưới các chức vụ huyện lệnh, Pháp tào Tham quân, Tuần phủ,Thứ sử. Năm 47 tuổi ông về kinh đô Trường An làm Đại lý thừa Tự khanh rồi lần lượt được thăng lên Thị ngự sử, Thị lang bộ Công, thượng Thư tả thừa, hai lần làm Trung thư lệnh (tể tướng) và đô đốc dưới quyền nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Phẩm chất đạo đức và tài phá án của ông đã được người đời ca tụng sủng ái đến mức như huyền thoại. Không những là người có hiểu biết về pháp luật, về tâm lý con người, Địch Công còn biết cả kiếm thuật, võ thuật lẫn chữa bệnh, một quan toà cổ đại Trung Quốc mang dáng dấp của Sherlock Holmes... Cùng với bốn hộ vệ mưu trí, dũng cảm, xả thân vì chủ như Hồng Lương, Mã Tôn, Triệu Thái và Tào Can - những giang hồ hảo hán được ông giác ngộ và cho đi theo, Địch Công đã phá được rất nhiều vụ án ly kỳ. Robert Van Gulik cũng khéo léo đưa vào bộ tiểu thuyết trinh thám này những nét văn hóa, lịch sử, phong tục của Trung Quốc.  *** Tường sự lạ, Địch Công cảm thán Thăm Mậu Bình, Quan án đổi tên Đặng Tri huyện đứng im giữa cửa thư phòng, cảm thấy vô cùng bối rối, mắt mờ đi, không dám bước về phía án thư. Ông ta đứng dựa vào khung cửa, mắt nhắm nghiền, từ từ đưa hai tay lên bóp nhẹ huyệt thái dương. Cơn đau đầu giờ không còn dữ dội mà chuyển sang âm ỉ, thỉnh thoảng lại nhói lên một hồi. Tai không còn ong ong, Đặng Tri huyện có thể nghe thấy tiếng gia nhân bắt đầu công việc thường nhật sau giờ nghỉ trưa nơi hậu viện. Chỉ một chốc nữa thôi, lão quản gia sẽ mang trà chiều tới cho ông ta. Đặng Tri huyện gắng hết sức làm chủ bản thân, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi hai mắt đã nhìn rõ hơn. Ông ta vội đưa hai tay lên quan sát thật kỹ nhưng không thấy vết máu nào cả. Ông ta nhìn sang cái bàn gỗ mun lớn, mặt bàn được đánh bóng loáng, phản chiếu hình ảnh của những bông hoa cắm trong chiếc lọ ngọc bích giữa bàn. Hoa đã héo úa hết cả, ông ta lờ mờ nghĩ rằng phu nhân đáng ra phải thay hoa mới rồi, mọi khi hiền thê vẫn thường tự mình lựa hoa từ hoa viên. Đột nhiên, Đặng Tri huyện cảm thấy trống rỗng, ông ta lập cập bước vào phòng, tay vịn mép án thư, vừa thở nặng nhọc vừa đi một vòng quanh bàn rồi thả mình xuống ghế bành. ... Mời các bạn đón đọc Địch Công Kỳ Án Tập 2: Tứ Bình Phong của tác giả Robert van Gulik.