Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi - Hân Như

Cuối cùng thì phần 3 của Chỉ có thể là yêu sắp đến tay bạn đọc rồi, anh chàng Hải Long lạnh lùng cùng siêu xe Windy và chàng lãng tử Huy Khánh tái xuất sẽ đem lại những bất ngờ gì? Các bạn đón chờ nha Lời tác giả: Thân gửi bạn đọc yêu quý. Cũng đã gần hai năm kể từ ngày cuốn tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu” đầu tiên được đặt lên kệ sách, cũng là ngần ấy thời gian tôi dành hết tâm huyết cho cuốn tiểu thuyết thứ ba có tên là “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” này. Gần hai năm không phải là một thời gian ngắn nhưng cũng đủ dài để tôi suy ngẫm và tìm cho mình một con đường, một lối đi riêng trong sáng tác. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” chính là bước chuyển trung gian trong sự thay đổi về tư duy đó của tôi. Đây là cuốn tiểu thuyết chính thức đóng lại series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, đóng lại thế giới của những chiếc siêu xe và những con người đam mê bất tận với trò chơi tốc độ. Đồng thời, nó cũng mở ra một tư duy sáng tác mới cho bản thân tôi. “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” sẽ không có câu chuyện tình yêu nhiều ngọt ngào mà cũng đầy mâu thuẫn như “Chỉ có thể là yêu”, cũng không nhẹ nhàng mà đầy đau khổ như “Yêu không hối tiếc”, nó lặng lẽ và giản dị như một chiều trời xanh đầy nắng và gió. Ở cuốn tiểu thuyết này, tôi hy vọng sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn rộng mở hơn về cuộc sống, về môi trường, về xã hội, về những mâu thuẫn tưởng chừng rất đơn giản nhưng không hề dễ tháo gỡ, về những câu chuyện tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp, về những hạnh phúc mà người ta phải đi một vòng thật lớn, thậm chí đánh đổi rất nhiều thứ mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, nó vẫn ở ngay bên cạnh mình. Có nhiều người hỏi tôi, tại sao lại không viết về thế hệ tiếp theo của “Yêu không hối tiếc” mà lại quay ngược về quá khứ của “Chỉ có thể là yêu”? Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn giữa những mối quan hệ nhiều chiều, khi một câu chuyện này khép lại, sẽ lại có một câu chuyện mới mở ra. Câu chuyện mới ấy lại là bắt đầu của một câu chuyện khác nữa, và biết đâu, kết thúc của nó lại chính là khởi đầu của câu chuyện đầu tiên. Cứ theo cái vòng tròn ấy, bạn sẽ nhận ra có nhiều điều khá thú vị và bất ngờ trong cuộc sống của chính mình. Khép lại cuốn cuối cùng trong series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, tôi sẽ bắt đầu với một chủ đề mới, ở đó nhân vật cũng có những sở thích và đam mê mới. Vẫn là những câu chuyện tình yêu nhưng ở đó, tôi tìm được sự trưởng thành của chính mình qua các nhân vật của tôi. *** Cuộc đua! Hạ Chi không biết mình ngủ quên từ lúc nào, khi cô mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng. Chăn gối xung quanh đều nhàu nhĩ- hậu quả của việc cô đã khóc rất nhiều trước khi ngủ quên vào đêm qua. Cô chỉ nhớ một điều là lần cuối cùng cô xem giờ thì khi ấy đã gần 2h sáng. Cô đợi Nguyên đến tận lúc đó để có thể nói chuyện với anh, nhưng rốt cục Nguyên đã không về, và lúc này anh đã về hay chưa cô cũng không biết nữa. Chợt cô lắng tai nghe, có tiếng Nguyên đang nói chuyện ở bên ngoài, hình như là qua điện thoại. -Mẹ cư xử như thế rồi làm sao còn mặt mũi mà nhìn bố mẹ đẻ chị ấy nữa. Mẹ nên để thằng Boo ở với chị ấy hơn là giữ khư khư nó bên mình hay để nó sống với một người cha vô trách nhiệm và một bà mẹ kế. -… -Tại chị ấy hay tại anh con? Mà suy cho cùng cũng là tại mẹ. Ngày ấy mẹ biết anh con đã có người yêu mà vẫn ép anh ấy lấy chị Dung. Nếu không phải tại anh ấy sống không đúng trách nhiệm của một người chồng, một người cha thì chị ấy có cần phải đi tìm một chỗ dựa khác hay không? Vì sao bắt chị ấy phải sống như một người vợ góa và thủ tiết thờ một ông chồng còn sống sờ sờ và rất hạnh phúc bên người phụ nữ khác ở trước mắt? -… -Tại con sao? Con đã chấp nhận ra đi cả chục năm trời, chẳng phải cũng vì cái danh dự của gia đình như mẹ nói sao? -… -Được rồi, có phải con lấy vợ và quên hẳn chị ấy thì mẹ sẽ nhượng bộ phải không? -… -Con hy vọng mẹ giữ lời nói ngày hôm nay. Chiều nay con đưa chị Dung về và mong bố mẹ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Con chào mẹ. Sau câu chào đó, căn phòng lại trở về với vẻ lặng ngắt đến rợn người. Hạ Chi nhắm mắt lại khi nghe tiếng mở cửa phòng. Nguyên bước vào, ngồi xuống bên giường, khẽ đưa tay gạt tóc cô sang một bên rồi cúi xuống hôn lên thái dương cô. Anh cứ như thế ngồi nhìn cô cho tới tận khi Hạ Chi không nhịn được đành giả vờ cựa mình rồi mở mắt ra. Thấy cô thức giấc, anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô hơi đỏ không biết là do thiếu ngủ hay do cô đã khóc nữa? -Hôm qua Vincent đưa em về lúc mấy giờ?- Anh cười hỏi. -Tầm 11h.- Giả vờ như không hề biết chuyện gì xảy ra, cô đáp lại- Anh uống rượu sao? -Ừ, tối qua có uống hơi nhiều nên anh ngủ ở ngoài salon, em không thích mùi rượu mà. Hạ Chi nhìn nụ cười gượng ép của anh, định hỏi mọi chuyện mà mình vẫn ôm trong lòng từ hôm qua đến giờ, nhưng rồi cô lại cố gắng đè nén nó xuống. Nụ cười như muốn chứng minh rằng anh đã làm gì có lỗi với cô khiến Hạ Chi có phần hơi cay đắng trong lòng. -Mình lấy nhau nhé!- Nguyên nắm lấy tay cô và đột ngột đề nghị. Câu nói là Chi sững lại trong mấy giây. Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện của anh với mẹ khi nãy, có lẽ cô sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy có chút đau đớn ê chề khi biết anh đề nghị đám cưới chỉ vì thỏa thuận với mẹ anh. Anh chỉ muốn đánh đổi hạnh phúc của cô lấy hạnh phúc của một người phụ nữ khác mà anh cũng rất yêu mà thôi. Sự thực thì một người đa tình như anh sẽ yêu cô được bao nhiêu phần? Cô có thể trói giữ anh được bao nhiêu ngày? Có thể được anh yêu hơn người phụ nữ bị chồng bỏ kia hay không? -Em đang nghĩ gì vậy? Em không tin anh sao?- Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô ngồi thẫn người ra. -Không sao. Em chỉ đang nghĩ tới anh Lâm thôi. Nguyên siết lấy tay cô an ủi: -Thanh Lâm sẽ bình an thôi, em đừng lo lắng quá! -Em còn có một mình anh ấy là người thân, nếu anh ấy còn sống thì em muốn đợi đến ngày anh ấy có thể tiễn em về nhà chồng. -Anh có thể đợi cùng em, nhưng đó là trước khi Vincent xuất hiện. Từ khi biết mối quan hệ giữa hai người, anh luôn có cảm giác lo sợ. Anh sợ khi em nhớ lại, em sẽ không còn là của anh nữa. -Chuyện đó để sau đi anh. Em nghe anh Trung nói có gặp chị dâu anh ra đây tìm anh. Ở nhà có chuyện gì sao? -Ừ, cũng có chút rắc rối, chiều nay anh phải về Hà Nội ngay. Em đi cùng luôn chứ? Anh sợ về đó rồi sẽ không ra đây ngay được đâu. Công việc đợi anh sắp ngập cổ rồi. -Em ở lại cho tới cuộc đua của bác sĩ rồi sẽ về cùng chị Hương. -Vậy cũng được. Nhớ về sớm đấy, anh sẽ rất nhớ em. -Vâng. -Nhưng còn chuyện của em và Vincent…- Nguyên ngập ngừng mãi cũng không tìm ra được lời nào thích hợp để nói. -Cho tới khi em nhớ ra, thì em chỉ biết rằng em yêu mình anh mà thôi. Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu và thông cảm. -Anh về Hà Nội rồi, em nhất định không được để nó tán tỉnh đâu đấy.- Anh dí một tay lên trán cô, trừng mắt.- Thôi dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng và qua chỗ Thiên Anh chút. *** Hạ Chi không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô gọi cho Quân và đều được thông báo là thuê bao không liên lạc được. Sau khi xuất hiện và đặt cho cô một đống nghi vấn, anh lại biến mất một cách kì lạ như thế. Cô nên tin ai đây? Thiên Anh? Nguyên? Vincent? Hay Quân? Chưa lúc nào cô lại mong gặp lại anh trai mình như lúc này, có lẽ chỉ có Thanh Lâm là người duy nhất không lừa dối cô. Nguyên đã về Hà Nội cùng Dung cách đây hai ngày. Và cho tới tận khi anh đi, cô đã nhiều lần muốn hỏi đêm đó anh đã ở đâu, có ở cạnh người phụ nữ kia hay không? Nhưng câu hỏi cứ tới cửa miệng lại bị nuốt chửng trở lại, không sao thốt ra được. Một nửa cô tự an ủi mình rằng Nguyên sẽ không bao giờ làm điều không đúng đó, rằng anh không hề đến và ở bên người đàn bà đó như cô tưởng tượng, nhưng một nửa cô lại hoài nghi lòng tin ấy của mình. Người như anh có thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm với người mà anh đã yêu đơn phương suốt mười năm trời hay sao? Và cả Trung nữa. Cô chưa biết phải nói gì với anh về chuyện giữa cô với Nguyên, hoặc cũng có thể Trung đã đoán ra hết nhưng không nói gì. Ngày hôm qua đi cùng Trung dạo khắp đảo nhưng cô vẫn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện đó với anh. Mặc dù cho tới lúc này cô không dám chắc mình và Nguyên sẽ đi được tới đâu, nhưng cô cũng không muốn lừa dối một người như Trung. -Anh có ở khách sạn chứ? -Ừ, anh vừa về tới. Chút anh mời em đi ăn tối nha.- Vincent nhiệt tình đáp lại. -Cũng được. Em đang ở phòng khám, chút nữa sẽ về khách sạn. Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà. -OK, vậy lúc nào về tới nơi thì gọi cho anh. -Vâng. Thở dài một hơi, Hạ Chi đứng dậy và quay sang nói với Phượng. -Chị về khách sạn đây. Hôm nay em chịu khó ở lại phòng khám một mình nhé! Ngày mai cuộc đua diễn ra nên chắc đêm nay bác sĩ không về đây đâu. Có gì thì em cứ gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ về ngay. -Dạ em biết rồi. Hạ Chi cười chào cô bé rồi ra khỏi phòng khám. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, lại đang là buổi chiều nên trời tương đối mát mẻ. Ngày mai đã là lễ ra mắt câu lạc bộ đua xe rồi nên mấy hôm nay Thiên Anh cũng rất bận rộn, hết chạy lên trung tâm làm việc lại ghé qua phòng khám rồi tới khách sạn họp mặt với anh em của đội đua xe. Cũng nhờ có sự kiện ồn ào này mà mấy ngày nay Cát Bà đông khách đột biến. Các khách sạn lớn nhỏ đều hết phòng, xe lớn xe nhỏ chạy ào ào trên phố. Công tác chuẩn bị cho cuộc đua đầu tiên này cũng được giám sát chặt chẽ. Đường từ phòng khám về khách sạn khá xa nên bình thường, nếu Nguyên không đưa cô đi thì Hạ Chi thường đi lại bằng xe bus. Từ nơi xuống xe về đến khách sạn khoảng chừng 1km thì cô đi bộ, coi như ngày hai buổi thể dục. Ngày mai sau khi cuộc đua kết thúc, cô sẽ đi cùng Hương về Hà Nội. Cô sẽ kiếm một công việc nào đó ở thành phố và đợi cho tới khi có tin tức của Thanh Lâm. Mặc dù cho tới nay không có tin tức gì, bản thân cô cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cô không tỏ ra vô vọng mà vẫn tin sẽ có một ngày anh trai mình trở về. Từ giờ cho tới lúc đó, cô cần phải tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại. Cô cũng không muốn mãi để Thiên Anh hay Nguyên lo cho mình. Cho tới hiện tại, cô cũng đã nợ họ một ân tình quá lớn rồi. Đó là những điều Hạ Chi dự định sẽ nói cho Trung biết vào tối nay. Anh sẽ về Lang Biang của anh, còn cô có cuộc sống của mình ở Hà Nội, ít nhất cho tới khi cô nhớ ra mọi chuyện. Vừa đi vừa nghĩ thơ thẩn nên chẳng mấy chốc khách sạn Paradise đã xuất hiện trước mắt Hạ Chi. Ở khách sạn hàng đầu này không lúc nào là vắng khách, vắng xe đẹp hay người đẹp ra vào. Mấy ngày này, phóng viên nhà báo cũng tới đây để phỏng vấn thành viên của hội đua xe rất nhiều nên càng nhộn nhịp hơn. Phía trước khách sạn, đèn hoa treo vô cùng tráng lệ, một tấm bảng quảng cáo lớn treo ngay trên mái cao giới thiệu về các thành viên hội đua xe cũng như những chiếc xe con cưng của họ. Không biết những anh chàng công tử của hội chơi xe đã bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cho sự kiện ồn ào và vô cùng hoành tráng này, nhưng chỉ nhìn người ta cũng biết đó không phải một con số nhỏ. Mặc dù quen Thiên Anh và Long- hội trưởng và hội phó của câu lạc bộ này nhưng Hạ Chi cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các thành viên còn lại. Họ luôn có một vẻ xa lạ và cao ngạo quá đáng khiến cô cảm thấy không muốn làm quen một chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy những anh chàng này càng lắm tiền thì càng nhiều tật, ngoại trừ Thiên Anh ra thì ngay cả Nguyên cũng không tránh khỏi những tật xấu của đám con nhà giàu nói chung. Đang định rẽ vào con đường dẫn vào khách sạn thì cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hạ Chi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chiếc Toyota màu đen đang trờ tới, cũng chẳng cần quá ngạc nhiên vì mấy ngày nay xe ra vào ở đây rất nhiều, tới nỗi khách sạn phải thuê thêm hẳn một bãi đậu xe ở cách đó không xa cho khách để xe. Cô khẽ tránh sang một bên để xe đi vào. Chiếc xe chầm chậm tiến tới, nhưng đầu xe vừa vượt qua cô thì nó chợt dừng lại. Hạ Chi ngẩn người khi thấy có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, không để cô kịp có phản ứng thứ hai, một trong ba người đàn ông nhanh chóng khóa tay cô lại, người thứ hai bịt ngay lấy miệng cô còn người thứ ba thì mở cửa xe. Tất cả các hành động diễn ra quá nhanh, gần như là chớp nhoáng nên Hạ Chi một tiếng cũng không kêu được, một phản ứng cũng không thể có, cô bị bọn họ lôi tuột vào trong chiếc xe màu đen. Và chiếc xe quay đầu chuyển bánh chạy thẳng về phía ngược lại với hướng mà cô vừa đi. Cùng lúc đó… Trường đua xe Ngư Long- trường đua xe chuyên nghiệp đầu tiên được xây dựng ở Việt Nam. Quãng đường đua dài hơn 10km tạo thành một vòng khép kín quanh nửa hòn đảo. Hai bên đường đua là hàng rào chắn kiên cố bảo vệ để tránh những tai nạn thảm khốc có thể xảy ra. Mặt đường được thiết kế theo tiêu chuẩn của đường đua quốc tế với những đoạn đường thẳng tắp xuyên qua núi hay những khúc cua- được coi là điểm nhấn kinh điển của các đường đua xe men theo bờ biển. Tại những khúc cua này, nếu tay đua không bản lĩnh và quyết đoán thì rất dễ xảy ra tai nạn, thậm chí là lao cả xe xuống vực núi hay biển. Bắt đầu từ ngày khởi công xây dựng cho tới lễ khánh thành vào ngày mai, trường đua này đã trở thành tâm điểm của những hội mê tốc độ cao. Những tay đua xe ô tô hay mô tô đều hướng về nó, khát khao một ngày được bay trên những cung đường này. Ngày cuối cùng trước khi chính thức khai trương đường đua, hầu như không có phóng viên nhà báo nào được phép tới đây vì các tay đua thường xuyên tới đây để thử xe cũng như làm quen với mặt đường và các khúc cua, nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra tai nạn. Lúc này, ở vị trí xuất phát của đường đua có ba chiếc xe ô tô đang đỗ, ngoài ra còn có vài chiếc mô tô dừng ở đó không xa. Nổi bật nhất trong số đó là chiếc xe màu trắng, thon dài, mui trần mà bất cứ ai nhìn vào cũng không thể rời mắt ngay sau đó được. Tên chiếc xe là Windy. Ngồi bên trong chiếc xe là một anh chàng vẻ mặt hơi u uất, có chút dữ tợn và lạnh lùng. Chủ nhân chiếc xe này không phải ai khác, chính là người lâu nay nhận lời Thiên Anh để mắt tới Hạ Chi- Hải Long, đồng thời là chủ tịch câu lạc bộ đua xe. Chiếc xe thứ hai có màu xanh da trời- một chiếc Porsche mới coóng, ngồi trong xe là Thiên Anh- anh chàng bác sĩ đa tài. Chiếc xe thứ ba có màu da cam- một chiếc Ferrari được đặt tên là Prince Sun. Nó còn có một tên khác là Hoàng Tử Chói Chang vì màu sắc quá nổi bật luôn khiến người ta phải nóng rực mắt lên vì vẻ hấp dẫn của nó. Ngồi trong chiếc xe thứ ba này là Huy Khánh- một anh chàng đào hoa và lãng tử, đồng thời cũng là một nha sĩ trẻ ở Hà Nội. Ba chiếc xe xếp theo thứ tự đường đua 1, 2, 3, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua thử. Phía sau họ là vài chiếc mô tô phân khối lớn mang nhãn hiệu của Suzuki- một tập đoàn sản xuất xe phân khối lớn có thương hiệu trên toàn thế giới. Mấy cậu thanh niên đang ngồi vắt vẻo trên xe vẻ ung dung nhàn hạ, có lẽ họ chỉ tới đây để xem cuộc đua của ba chiếc siêu xe trước mặt mà thôi. Hải Long đang chỉnh lại dây an toàn thì đột nhiên điện thoại rung lên. Khẽ cau mày một cái không vừa lòng, nhưng rốt cuộc anh cũng cầm máy lên nghe: -Đại ca, cô gái ấy bị bắt cóc rồi. ...

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết - Colleen McCullough
Tác phẩm của nhà văn người Australia Colleen McCulough có tên The Thorn Birds, xuất hiện năm 1977. Tại Việt Nam, tác phẩm được dịch và phát hành với nhiều phiên bản. Nhiều độc giả ngày nay quen với tiểu thuyết bằng cái tên Tiếng chim hót trong bụi mận gai. Nhưng mới đây, Nhà xuất bản Trẻ cho tái bản tác phẩm với tên Những con chim ẩn mình chờ chết.  Ấn bản này từng được Nhà xuất bản Trẻ phát hành lần đầu năm 1988. Tác phẩm được dịch giả Trung Dũng (bút danh của nhà báo Lý Quí Chung) chuyển ngữ từ bản tiếng Pháp có tên Les oiseaux se cachent pour mourir. Theo nhà báo Trần Trọng Thức - người biên tập ấn bản lần đầu cuốn Những con chim ẩn mình chờ chết - tên của tác phẩm dịch sát theo bản tiếng Pháp. Người Pháp có cách ví von lãng mạn, vì thế tên tiếng Pháp phù hợp nội dung tác phẩm. Còn Tiếng chim hót trong bụi mận gai là dịch sát tên theo bản tiếng Nga. Bản dịch năm 1988 được đánh giá là một ấn bản tiếng Việt cô đọng, chuyển tải giá trị văn chương, nguồn cảm hứng lãng mạn và đầy màu sắc, cùng nghệ thuật miêu tả tài hoa. Trong lần tái bản này, tác phẩm giữ tên Những con chim ẩn mình chờ chết, nhưng được biên tập theo sát nguyên tác tiếng Anh. Sách được phát hành trong tháng 3. *** Thiên tiểu thuyết có sức ảnh hưởng sâu rộng của Colleen McCullough về những giấc mơ, những trăn trở, những đam mê thầm kín, và mối tình bị ngăn cấm ở nước Úc xa xôi đã mê hoặc độc giả khắp thế giới. Đây là biên niên sử ba thế hệ dòng họ Cleary, những người chăn nuôi gia súc từ một vùng đất khắc nghiệt nhưng xinh đẹp trong lúc đấu tranh với nghịch cảnh, sự yếu đuối, và những bí mật len lỏi trong gia đình. Quan trọng hơn hết, đây là câu chuyện về cô con gái duy nhất Meggie và mối quan hệ theo suốt cuộc đời giữa cô với linh mục Ralph de Bricassart - một sự hòa hợp của hai trái tim và hai tâm hồn vượt qua những giới hạn bất khả xâm phạm của đạo đức và giáo điều. Một câu chuyện tình chua xót, một sử thi mạnh mẽ về nỗ lực và hy sinh, một sự ngợi ca cá nhân và tinh thần con người, tuyệt tác của Colleen McCullough là một áng văn bất hủ - một cuốn tiểu thuyết mang tính bước ngoặt để được yêu mến và đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác. *** Ngày 8 tháng 12 năm 1915, Meggie Cleary bước vào năm thứ tư của tuổi đời. Dọn dẹp xong buổi ăn sáng, không nói một lời và hơi đột ngột, mẹ của Meggie đặt lên hai tay cô một cái hộp gói trong giấy màu hạt dẻ rồi bảo cô bé ra ngoài sân. Nghe lời mẹ, Meggie ra ngồi ngay trước cửa nhà, sau bụi cây đậu chổi, rồi vội vàng mở chiếc hộp. Mấy ngón tay cô bé vụng về, hơn nữa, giấy gói rất dày. Nhưng ngay lúc đó, một mùi thơm thoang thoảng làm Meggie nghĩ đến cửa hàng bách hóa Wahinẹ Cô bé đoán ngay rằng, dù bên trong chứa đựng thứ gì đi nữa, chắc chắn món quà ấy cũng được mua từ cửa hàng bách hóa chứ không phải do ở nhà làm hay do ai đó đã chọ Mở hết lớp giấy bên ngoài, Meggie nhận ra một cái gì đó thật mịn và óng ánh ở góc hộp - Cô bé xé toạc ra. - Agnès! Ồ Agnès! - cô bé thì thầm một cách âu yếm, mắt sáng lên khi nhìn thấy một con búp bê nằm êm ái trong mớ giấy vụn. Đúng là một phép mầu. Một phép mầu thật. Từ trước đến nay Meggie mới đến cửa hàng Wahine chỉ một lần thôi, hồi tháng 5 vừa rồi, cô bé được cha mẹ thưởng vì đã tỏ ra rất ngoan. Lần đó trên chiếc xe bò có mui, cô bé phải hết sức cố gắng mới ngồi yên được bên cạnh mẹ. Vui quá, Meggie không kịp nhìn thấy gì và cũng không nhớ gì cả, ngoài Agnès, con búp bê tuyệt đẹp mắc chiếc váy xòe rộng bằng xa tanh hồng kết ren chung quanh, được đặt trên quầy của cửa hàng bách hóa. Ngay lúc ấy, Meggie kín đáo đặt tên Agnès cho con búp bê xinh đẹp, cái tên khá lịch sự mà cô bé biết. Vậy mà nhiều tháng sau, lòng thèm muốn ấy của Meggie cũng chỉ là mơ ước. Meggie chưa bao giờ có búp bê và không hề tưởng tượng rằng một bé gái như mình ngày nào đó sẽ có một con búp bệ Lâu nay cô bé thường vui thích với những thứ đồ chơi mà các anh trai của cô vứt bỏ, chẳng hạn như những cái còi, cái ná bắn thun và những hình lính xù xì. Làm sao cô dám mơ ước được chơi với Angès. Tay vuốt nhẹ lên chiếc áo của búp bê, chiếc áo đẹp nhất trong số những áo mà cô béthấy phụ nữ thường mặc, Meggie bế nhẹ Angès lên. Tay và chân của búp bê đều cử động được, cổ và thân mình cũng thế. Màu tóc vàng óng ánh có điểm những hạt trai, khuôn mặt làm bằng sứ được vẽ rất khéo và đẹp. Mắt búp bê màu xanh, sinh động đến kinh ngạc. Đôi mắt ấy sáng lên qua hai hàng mi cong vút. Khi đặt Angès nằm xuống, Meggie khám phá ra rằng búp bê còn biết nhắm mắt lại. Phía trên gò má cao màu hồng có một nốt ruồi. Hai môi hơi hé ra cho thấy những chiếc răng màu trắng thật nhỏ. Meggie đặt búp bê trên đầu gối, tìm một chỗ ngồi êm ái rồi nhìn ngắm một cách say mệ Trong khi Meggie vẫn ngồi như thế thì sau bụi cây đậu chổi, Jack và Hughie đang chơi đùa bên cạnh đám cỏ mọc cao sát hàng rào. Cả hai nhìn thấy mái tóc màu hung đặc biệt của Meggie, màu tóc đúng là của dòng họ Cleary, ngoại trừ Frank là có tóc màu khác. Jack vừa thúc cùi chỏ vào anh mình vừa liến thoắng chỉ Meggiẹ Cả hai đang chơi trò quân lính truy lùng một thổ dân Maori phản bội. Meggie không để ý đến hai anh và vẫn đắm nhìn Agnès thân yêu, miệng huýt gió nho nhỏ những âm thanh quen thuộc. - Meggie, mày đang cầm gì đó... Jack vừa la to vừa nhào tới - Đưa tao xem. - Ừ, đưa xem. Hughie nói thêm vào, vừa cười khúc khích vừa tìm cách chặn Meggie không cho chạy thoát. Cô bé ôm chặc búp bê vào ngực và lắc đầu. - Không, búp bê của em. Món quà sinh nhật của em. - Cứ đưa bọn tao xem. Bọn tao chỉ muốn xem qua thôi. Trong niềm vui và hãnh diện vừa được mẹ tặng quà, cô bé đưa búp bê ra khoe: - Các anh xem này, nó đẹp quá. Nó tên Agnès đó. - Agnès... Agnès... Giọng Jack chế diễu. Tên gì mà tồi thế. Tại sao không gọi nó là Margaret hay Bettỷ - Không thể gọi khác hơn vì nó là Agnès! Hughie nhìn cánh tay con búp bê cử động, cậu ta huýt gió và nói: - Jack nhìn xem, tay nó cử động được đấy. .. Mời các bạn đón đọc Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết của tác giả Colleen McCullough.
Nhật Ký Tình Yêu - Mark Twain & Lester Ralph
Nhật Ký Tình Yêu Khi yêu một người, bạn có bao giờ cảm nhận được thiên đàng khi ở bên người ấy? Bạn có bao giờ thắc mắc tình yêu của mình có khác những tình yêu khác trên thế gian này? Và tình yêu có là bất tử? Câu chuyện tình lãng mạn được viết dưới dạng nhật ký của thiếu nữ đầu tiên trên thế gian - nàng Eve - qua ngòi bút của đại danh hào Mark Twain và nét vẽ tài hoa của Lester Ralph sẽ minh chứng cho bạn thấy: tình yêu bất tử. Sự trong sáng, ngây thơ và lãng mạn của một thiếu nữ từ thuở hồng hoang được Mark Twain diễn đạt tự nhiên, hóm hỉnh mà sâu sắc. Sự khám phá thế giới của loài người, cách phân tích sự khác biệt bất biến trong tâm lý đàn ông - đàn bà về bản chất từ lúc sơ khai cho thấy sự tài hoa của Mark Twain. Cảm xúc của người đọc càng cô đọng hơn ở câu kết của truyện: Nàng ở đâu, nơi đó là thiên đàng. Tác phẩm không chỉ cuốn hút ở đó, nó thật sự hấp dẫn qua nét vẽ quá ư lãng mạn, quá ư bay bổng và quá ư sắc sảo của họa sĩ Lester Ralph. Tuy gây tranh cãi vì những bức tranh minh họa Adam và Eve trong “trang phục thiên nhiên” khi mới phát hành lần đầu tiên năm 1906 tại Mỹ, nhưng chính những bức tranh minh họa chân thật và không hề vướng nét thô tục đó sau này đã được nhìn nhận tính thẩm mỹ và đã làm nên sự hấp dẫn cho câu chuyện tình của thiếu nữ và chàng trai đầu tiên trên thế gian này. Với chủ đề tình yêu và hình vẽ tuyệt đẹp, sách rất phù hợp để làm quà tặng nhân lễ Tình Nhân của những người trưởng thành sẽ, đang, và đã yêu nhau. ** Nhật ký tình yêu là tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Mark Twain, một trong những nhà văn quan trọng nhất mở ra nền văn chương Mỹ. Ông là tiểu thuyết gia và là nhà diễn thuyết nổi tiếng của Mỹ, sinh ra đúng vào ngày sao chổi Halley xuất hiện năm 1835 và mất đúng vào lần sao chổi này xuất hiện lần sau, năm 1910. Trong sự nghiệp văn chương đồ sộ của Mark Twain, Nhật ký tình yêuđược công chúng biết đến rộng rãi. Trong tác phẩm này, câu chuyện tình lãng mạn được viết dưới dạng nhật ký của thiếu nữ đầu tiên trên thế gian - nàng Eva. Với lối diễn đạt tự nhiên, hóm hỉnh mà sâu sắc, Mark Twain miêu tả sinh động tính cách của Eva, sự trong sáng ngây thơ lãng mạn và cả lối suy nghĩ thiên về cảm xúc của nàng, những rung động của nàng với Adam, nỗi đau và niềm hạnh phúc nàng trải qua trong tình yêu. Qua đó, tác giả cho thấy sự khác biệt bất biến trong tâm lý đàn ông và đàn bà. Nhật ký tình yêu cũng nêu lên câu hỏi của muôn đời: liệu tình yêu có là bất tử? Và câu trả lời của Mark Twain, cũng là một trong những câu đáng nhớ nhất trong tác phẩm này. Đó là dòng chữ mà chàng Adam lạnh lùng, khô khan và hay gắt gỏng, khắc trên bia mộ của Eva: “Nàng ở đâu, nơi đó là thiên đàng”. *** Bây giờ ta đã gần một ngày tuổi. Ta đến từ hôm qua. Ta cảm thấy như thế. Chắc phải là thế thôi vì có một ngày trước-hôm-qua mà ta không có mặt ở đó. Hay ta quên rồi nhỉ? Biết đâu nó đã diễn ra mà ta không để ý. Tốt thôi, giờ đây ta sẽ rất lưu tâm. Nếu có một ngày nào đó trước-hôm-qua thì ta sẽ ghi lại. Đó là một cách khởi đầu đúng đắn và không làm rối tung các ghi chép. Linh tính mách bảo ta sẽ có ngày nào đó những chi tiết ấy trở nên rất quan trọng. Bởi lẽ ta cảm thấy mình giống như một thí nghiệm, ta cảm thấy mình giống hệt một thí nghiệm, không ai cảm thấy giống thí nghiệm như ta đâu. Cho nên ta quả quyết rằng TA chính là vậy đó: chỉ là một thí nghiệm không kém không hơn. ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tình Yêu của tác giả Mark Twain & Lester Ralph.
Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên
Ta đang sở hữu tình trạng hoàn hảo của một cỗ máy thực thụ. Thế giới vận hành theo cách chúng ta đang đối diện mỗi ngày, hay bên dưới bề mặt kia còn cất giấu các bí mật, những thay đổi ngầm sẽ bẻ ngoặt nó sang lộ trình mới? Tất cả chúng ta, đến một lúc nào đó, đều sẽ phải rời khỏi nơi chốn cũ. Chỉ có bước ra bên ngoài vỏ bọc an toàn, theo đuổi mục đích của chính mình, ta mới trở thành con người mà ta hằng mong muốn Cùng với Hiện thân, Máu hiếm, Luật chơi là cuốn tiếp theo trong series sách sci-fi của Phan Hồn nhiên! *** Một cuộc sống đúng như các chàng trai cô gái hôm nay đang sống. Một chương trình truyền hình mọi người vẫn xem mỗi tuần. Một ngôi nhà, một căn phòng đã quen thuộc. Bỗng, chỉ sau một buổi tối ra khỏi nhà, khi trở về, mọi thứ vây quanh Lâm thay đổi hoàn toàn. Những người ngỡ như có thể tin cậy nhất, các nơi chốn tưởng chừng an toàn nhất, với cậu, lại cất giấu nhiều nguy hiểm nhất. Một cuộc phiêu lưu mở ra trước mắt Lâm. Cậu nhập cuộc, tham gia cuộc chiến đấu liên quan đến vấn đề sinh – tử. Khởi đầu âm thầm và được dẫn dắt bởi nỗi sợ hãi, cho đến một lúc, cuộc phiêu lưu của chàng trai trẻ biến thành một hành trình chủ động. Nhân vật chính thực hiện tiến trình biến đổi quan trọng, từ một chàng trai tuổi teen trở thành nhân vật được lựa chọn, một người chiến đấu và chiến thắng. Mang phong cách sci-fi, Luật Chơi mang theo những âm mưu và bí mật buộc bạn không ngừng phân tích, lý giải và khám phá. Các nhân vật sẽ tiến vào lãnh địa đầy thử thách của khoa học hiện đại, tiếp cận một số gợi mở bất ngờ của nghệ thuật. Và như tất cả những chàng trai cô gái tuổi 17, họ cũng bước vào thế giới của tình yêu, tìm thấy các rung động đầu đời, và nhận ra những điều lớn lao phía sau tình yêu ấy. Thông qua hình ảnh “gap year” mà nhân vật chính trải qua, Luật Chơi gửi đến bạn thông điệp mạnh mẽ về thời gian chuyển tiếp mà người trẻ sẽ trải nghiệm. Nhận biết con người thật của chính mình cũng như con người mà mình muốn trở thành, Lâm không ngừng bước để đạt đến mục tiêu. Nhưng, trên con đường cậu đi, những gì đồng hành với cậu mới là điều đáng giá nhất. *** Phan Hồn Nhiên (sinh năm 1972) là một nữ nhà văn Việt Nam, tác giả của những cuốn tiểu thuyết, truyện ngắn hiện đại và tưởng tượng. Chị bắt đầu viết sách từ năm 1992 và đã có nhiều cuốn sách ra mắt được đông đảo công chúng trên cả nước đón nhận. Sinh ra tại Hà Nội, nhưng Phan Hồn Nhiên sống tại Thành phố Hồ Chí Minh từ năm lên 5 tuổi. Ba là kỹ sư nông nghiệp người miền Nam, còn mẹ là là bác sĩ thú y người Hà Nội. Chị tốt nghiệp trường trung học phổ thông Lê Quý Đôn và sau đó là bằng cử nhân tại trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội vào năm 1999. Sau đó, chị trở thành nhà báo, quản lý biên tập viên tại Tạp chí Sinh viên Việt Nam. Hai trong số các cuốn sách của chị đã được chuyển thể thành những bộ phim truyền hình. Tài năng của nhà văn Phan Hồn Nhiên nhanh chóng bộc lộ sau khi bà giành vị trí thứ hai trong cuộc thi nhà văn trẻ được tổ chức bởi báo Hoa Học Trò. Năm 2009, chị đã được trao giải thưởng của Hội nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh cho tập truyện ngắn Cánh Trái. Năm 2011, chị giành giải thưởng Sách Quốc gia cho cuốn sách Xúc cảm nguy hiểm và cũng trong năm đó, chị đã tham gia Chương trình Viết văn quốc tế tại Iowa, Mỹ. Hiện là biên tập viên, làm việc tại báo Sinh Viên Việt Nam. Hội viên Hội Nhà văn TP.HCM năm 2010; Uỷ viên Hội đồng Văn xuôi của Hội khoá VII (2015-2020). Sự nghiệp viết văn của Phan Hồn Nhiên đến nay đã có nhiều tác phẩm nổi tiếng với đông đảo quần chúng bạn đọc trên cả nước, bao gồm các tiểu thuyết, truyện ngắn • Tác phẩm đã xuất bản: - Ngựa thép (tiểu thuyết - NXB Trẻ) - Cánh trái (tập truyện ngắn - NXB Văn Nghệ) - Đồi mùa hè (tập truyện ngắn - NXB Văn học) - Công ty (truyện dài - NXB Trẻ) - Mắt bão (truyện dài - NXB Văn Nghệ) - The Joker (truyện dài - NXB Trẻ) - Một nắm mưa trên ngôi nhà Mondrian (in chung Vũ Đình Giang - NXB Trẻ) • Tác phẩm viết riêng cho tuổi teen đã xuất bản: - Bộ ba fantasy: Những đôi mắt lạnh, Chuỗi hạt Azoth, Xuyên thấm (3 truyện dài - NXB Kim Đồng) - Bộ ba Sci-fi: Máu hiếm, Luật chơi, Hiện thân (3 truyện dài - NXB Trẻ) - Nằm ở lưng đồi (tập truyện ngắn - NXB Trẻ) - Dạt vòm (truyện dài - NXB Kim Đồng) - Giao mùa (tập truyện ngắn - NXB Kim Đồng) - Cú nhảy ban mai (tập truyện ngắn - NXB Kim Đồng) - Băng ghế mùa thu (tập truyện ngắn - NXB Kim Đồng) - Người mưa (tập truyện ngắn - NXB Kim Đồng) - Xúc cảm nguy hiểm (tập truyện ngắn - NXB Kim Đồng) • Giải thưởng - Vị trí thứ hai trong cuộc thi Nhà văn trẻ của Báo Hoa Học Trò. - Giải thưởng Nhà văn trẻ của Hội nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh năm 2009. - Giải thưởng Sách Quốc gia năm 2011. - Giải đồng Sách hay Việt Nam cho tác phẩm Xúc cảm nguy hiểm năm 2012. Mời các bạn đón đọc Luật Chơi của tác giả Phan Hồn Nhiên.
Chàng Sumô Không Thể Béo - Éric-Emmanuel Schmitt
Jun, cậu bé mới lớn bỏ nhà lên thủ đô kiếm sống bằng nghề bán tiểu thuyết-ảnh ở một góc ngã tư. Jun dị ứng với tất thảy, với con người, với cả những người ruột thịt gần nhất: người bố đã tự tử vì sức ép công việc quá lớn, người mẹ đã cư xử như một thiên thần với mọi người mà không dành cho cậu sự ưu ái nào. Jun sống trong nỗi tuyệt vọng đó cho đến ngày cậu gặp một ông lão cứ nhắc đi nhắc lại như đinh đóng cột: “Ta thấy một người to lớn trong cậu.” Câu thần chú ấy chính là một sự khởi đầu, để tạo nên một nhân vật hết sức đặc biệt: một chàng sumô không thể béo... Với cuốn sách đậm chất ngụ ngôn này, Éric-Emmanuel Schmitt đã chứng tỏ một điều: sách mỏng không đồng nghĩa với sách nhẹ ký. *** Thủ đô Tokyo - Nhật, những năm 2000. Cậu bé Jun 15 tuổi sống lang thang trên đường phố Tokyo bằng cách bán những thứ khá bệnh hoạn: các con vịt có ngực, những hình phụ nữ khỏa thân bằng nhựa... để bỏ vào bồn tắm. Jun bỏ nhà ra đi được vài năm. Mẹ cậu cư xử như một thiên thần với tất cả mọi người, nhưng lại vô tâm và thờ ơ với chính cậu. Bố cậu - tự tử vì sức ép công việc quá lớn - người mà "Nếu ai đó bảo con vẽ bố, có lẽ con sẽ vẽ cái máy cạo râu trong phòng tắm, cái tên trên hộp thư báo, cái tủ có ba đôi giày và hai bộ quần áo tối màu; có lẽ con sẽ vẽ cả sự yên lặng... Nhiều bạn của con không được gần gũi bố nhưng đa phần chúng nó đều có quyền có một người-cha-trong-các-kỳ-nghỉ. Con ấy à, con đã rất thích có được điều đó, có một người-cha-trong-các-kỳ-nghỉ, một ông mặc quần short, trông buồn cười, động viên, kiên trì dạy con làm đống thứ linh tinh...". Những trải nghiệm cay đắng từ gia đình đã làm biến đổi thế giới quan cũng như tính cách của Jun, khiến cậu phát triển "một thứ mỹ cảm lộn ngược, một thứ mỹ cảm gắn liền với những dị dạng của mình", khiến cậu căm ghét đồng loại: "Tôi dị ứng với tất cả. Không có gì lôi cuốn tôi, tôi ghê tởm tất cả, sống làm cho tôi ngứa ngáy, hít thở làm tôi nổi cáu, nhìn xung quanh khiến tôi muốn đâm đầu vào tường cho phọt óc, quan sát loài người làm tôi thấy buồn nôn, chịu đựng lời nói của họ làm da tôi phủ đầy vẩy eczema, lại gần sự xấu xí của họ làm tôi rùng mình... Tóm lại, tôi đã vò nặn cuộc đời tôi theo sự què quặt của tôi". Nhưng cuộc gặp gỡ với ông già Shomintsu kỳ lạ trên đường đã làm cuộc sống của Jun hoàn toàn thay đổi. Ông già ấy luôn luôn nhắc đi nhắc lại với cậu bé còi xương, hai đầu gối quặt vào trong và yết hầu lồi ra: "Ta thấy một người to lớn trong cậu". Câu nói "thần chú" này là khởi đầu để tạo nên một nhân vật hết sức đặc biệt: một chàng sumô không thể béo... Đó chính là khởi đầu kỳ diệu để Jun xóa bỏ quá khứ cùng những sức nặng tâm lý ngăn cậu trở thành một đô vật sumo thực thụ. Jun đã học được cách chế ngự bản thân qua tập luyện và thiền định, đồng thời vươn tới tầm cao của sự hiểu biết chính mình. Sự thù hận đồng loại trong cậu cũng biến mất, và ở điểm kết thúc của câu chuyện, Jun còn tìm thấy tình yêu. Văn phong giản dị nhưng cô đọng, ngôn từ mộc mạc mà chọn lọc, cuốn sách đậm chất ngụ ngôn và triết lý của cây viết tài năng Éric-Emmanuel Schmitt đã chứng tỏ một điều: sách mỏng không đồng nghĩa với sách nhẹ ký. Đọc Chàng sumo không thể béo, bạn sẽ biết về: - Cách làm chủ dòng suy nghĩ và dung hòa cảm xúc - Vẻ đẹp của tình mẫu tử và tình cảm gia đình. - Một tỷ điều thú vị và tinh tế về môn vật sumo mà có thể những định kiến hời hợt nào đó (nếu có) khiến ta có suy nghĩ lầm lẫn về môn thể thao này. - Chân dung nước Nhật hiện đại và tinh thần võ sĩ bất diệt ở đất nước mặt trời phương Đông. - Cách hàn gắn nỗi đau và sự tuyệt vọng. - Cách nhìn nhận và đánh giá đúng bản thân. - Cách hiểu rõ chính mình. - Cách lắng nghe và truyền cảm hứng. - Sự lạc quan lành mạnh. Nói về cuốn sách này, tờ Le Point của Pháp nhận định: "Cùng lúc đơn giản và phức tạp, cùng lúc sáng rõ và khiến người ta phải bối rối. Ai cũng có thể nhận ra mình trong đó"... còn Le Pèlerin thì bình "đúng chất" Eric-Emanuelle: "Đừng e ngại, cuốn sách này sẽ không khiến bạn béo ra mà chỉ khiến bạn lớn lên thôi". ... Mời các bạn đón đọc Chàng Sumô Không Thể Béo của tác giả Éric-Emmanuel Schmitt.