Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Gái Trong Sương Mù

Trong một ngôi làng bình yên giữa dãy Alpes xinh đẹp, một thiếu nữ biến mất bí ẩn trước đêm GIáng sinh. Anna Lou là 1 cô gái ngây thơ, trong sáng, sinh ra trong 1 gia đình mộ đạo, thuộc 1 ngôi làng mộ đạo. Ở đây, cuộc sống quá đỗi thanh bình, người ta tưởng chừng như mình được Chúa và thiên nhiên chập chùng che chở, bảo vệ trước mọi cái ác của bên ngoài. Và rồi tội ác kia ập đến, dấy lên nỗi bất an, lo sợ nơi trái tim mỗi cư dân nơi đây, rằng cái ác đã bắt đầu xuất hiện, len lỏi giữa họ, rình rập họ. “…cái ác là động cơ thực thụ của mọi câu chuyện. Một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim, hoặc một trò chơi điện tử trong đó mọi chuyện diễn ra tốt đẹp sẽ chẳng khiến ai quan tâm… Chính cái ác mới tạo ra câu chuyện” Khác với 2 tiếu thuyết đi trước vô cùng thành công của mình, “Kẻ nhắc tuồng” và “Người ru ngủ”, trong “Cô gái trong sương mù”, không còn những án mạng liên hoàn, không còn những thiên tài tâm lý học giật dây, “nhắc tuồng” cho những kẻ tội đồ của hắn. Cuốn tiểu thuyết trinh thám này hiện đại hơn, với cách thức phá án dựa trên những mánh lới, những chiêu trò giật dây, điều khiển truyền thông và dư luận. Văn phong của Donato đối với tôi vẫn thế, vẫn lối đan xen chiêm nghiệm cuộc sống mâu thuẫn mà sâu sắc, đồng điệu, tuy không mãnh liệt, cao trào, nhưng tinh tế mà thấm nhuần, tìm cách len lỏi vào trong suy nghĩ của tôi. Lối phá án trong tác phẩm vượt ngoài lối phá án truyền thống, những màn đấu trí giữa thanh tra phá án và tên tội phạm thông minh, gian xảo, những cú twist khiến bạn không ngừng cảnh giác trước sự trêu đùa – câu đố của tác giả; tất cả làm nên sự hấp dẫn, nét đặc trưng của “Cô gái trong sương mù” Đánh giá của bản thân: 9/10 Kimie Chen *** Không thể tin được rằng người ta có thể xây dựng một cốt truyện kịch tính đến thế! Những cú “bẻ cua” điêu luyện của Donato Carrisi làm tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô gái trong sương mùCÔ GÁI TRONG SƯƠNG MÙ Anna Lou cô gái vị thành niên được đánh giá là ngoan ngoãn, dễ thương đột nhiên biến mất. Sáu mươi hai ngày sau đó, Vogel, viên thanh tra phụ trách điều tra, cũng là ngôi sao của công nghệ truyền thông được tìm thấy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, quần áo lem vết máu. Từng ngày, từng ngày, hồ sơ vụ án được hé mở, những nhân vật liên quan chậm rãi bước ra từ phía cánh gà sân khấu, những mảnh ghép rời rạc được chắp nối để tạo thành bức tranh tưởng như hoàn hảo. Ai là nạn nhân, ai là người đứng sau và giật dây tất cả. Rất khó đoán, đến tận trang cuối, cuốn sách vẫn khiến tôi ngỡ ngàng đến run rẩy. Cuộc điều tra mang đầy tính kịch song song với những nét chấm phá nhân văn về cậu học sinh tự kỉ, về sự man rợ của đám đông trong thế giới đầy rẫy những điều xảo trá, ghê rợn tạo sự hấp dẫn, thu hút cho cuốn sách. Văn phong, cách kể chuyện chậm rãi, lời văn sâu sắc khiến tôi vừa hồi hộp, kích thích với diễn biến của cuộc điều tra vừa muốn nghiền ngẫm nghĩ về từng ý tứ. Cũng xin gửi lời chúc mừng tới ban biên tập và dịch giả Hoàng Anh về những trang sách mượt mà và cẩn trọng đến từng câu chữ. Yêu thích: 8.5₫/10 – rất đáng đọc. 04.8.2019 Hồng Khánh *** Nếu ai yêu thích tác giả Donato Carrisi chắc hẳn sẽ biết đến hai tác phẩm nổi tiếng trong làng trinh thám là Người ru ngủ và Kẻ nhắc tuồng. Cô gái trong sương mù là một tác phẩm riêng lẻ (không nằm trong series trên) của tác giả. Mang tâm lí hồi hộp, gây cấn khi đọc 2 quyển trên thì khởi đầu của Cô gái trong sương mù hơi chậm so với 2 quyển trên. Mạch truyện xuyên suốt đều tương đối chậm, không nhiều đoạn gây cấn lắm. Về nội dung thì xoay quanh vụ mất tích bí ẩn của Anna Lou, một thiếu nữ ngoan hiền biến mất trong đêm Noel. Và Thanh tra Vogel, cảnh sát hạng sao, chịu trách nhiệm điều tra.  Cách trình bày tác phẩm theo kiểu đếm ngày kể từ ngày vụ mất tích xảy ra, một điểm khá hay của tác phẩm. Tạo một chút li kì ở đầu truyện vào ngày thứ sáu mươi hai rồi sau đó là đếm dần từ ngày mất tích. Về đoạn kết thì nói thật Ann có hơi mong đợi vì có nhiều review tích cực nhưng khi đọc xong thì có chút thất vọng nhẹ. Vì cái kết không quá bất ngờ với người đọc trinh thám lâu năm như Ann ( hơi chảnh choẹ chút ????). Nhưng thật sự Ann đã có thể đoán được cái twist plot này nên không gây ấn tượng lắm. Không đánh giá cao tác phẩm này so với Series trên. Điểm : 7/10 Ann Kim *** Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn khởi đầu với một cú điện thoại. Chuông điện thoại vang lên vào lúc 10 giờ 20 phút tối thứ Hai. Nhiệt độ ngoài trời là -80C, mọi thứ chìm trong một màn sương giá buốt. Flores đang yên ấm nằm cạnh vợ thưởng thức một bộ phim gangster trắng đen trên ti vi. Sophia đã ngủ thiếp đi được một lúc, tiếng chuông điện thoại không thể quấy rầy giấc ngủ của bà. Thậm chí bà còn không hay biết khi chồng mình rời khỏi giường và mặc quần áo. Flores xỏ chân vào chiếc quần bông, mặc áo thun có cổ, rồi khoác chiếc áo jacket đông dày sụ để chống lại màn sương giá dường đang xóa mờ mọi thứ kia. Ông phải nhanh chóng đi tới bệnh viện của Avechot, nơi ông đã làm việc với tư cách bác sĩ tâm thần suốt hơn bốn mươi trong sáu mươi hai năm tuổi đời. Trong quãng thời gian đó, chỉ có vài lần Flores bị lôi ra khỏi giường vì chuyện khẩn cấp, chủ yếu là việc của cảnh sát nhờ. Tại ngôi làng nhỏ trên núi nơi ông cư ngụ từ khi chào đời này, gần như chẳng có gì xảy ra sau khi mặt trời lặn,cứ như thể tại vĩ độ này, ngay đến bọn tội phạm cũng lựa chọn một cuộc sống đúng mực và thường xuyên ngồi nhà vào buổi tối. Chính vì thế, Flores tự hỏi chuyện gì đã khiến cho người ta cần đến sự có mặt của ông vào một giờ giấc bất thường như vậy. Thông tin duy nhất mà cảnh sát cho ông biết qua điện thoại là một người đàn ông đã bị bắt sau một tai nạn đường bộ. Không hơn.” … - Sao các anh lại bắt giữ tôi? Cảnh sát muốn gì ở tôi? Tại sao tôi không được về? Flores cố gắng huy động tất cả sự kiên nhẫn còn lại và đáp: - Thanh tra Vogel, tối nay đã anh đã bị tai nạn. - Tôi biết. - Vogel giận dữ đáp lại. - Và anh chỉ có một mình trên xe, đúng không? - Tôi đã nói với anh rồi. Flores mở một ngăn kéo bàn, lấy ra chiếc gương nhỏ và đặt nó trước mặt Vogel. Ông ta tỏ ra không mấy chú ý. - Và anh không hề hấn gì. - Tôi ổn mà, anh còn hỏi tôi câu đó bao nhiêu lần nữa đây? Flores chồm người tới trước. - Vậy hãy giải thích với tôi một chuyện này. Nếu anh không hề hấn gì, thì chỗ máu trên quần áo anh là của ai?             …         Trong đôi mắt ông ta lúc này có một ánh sáng khác, và tình trạng lú lẫn của ông ta bắt đầu tan biến như thể nó là một màn sương. Nhưng màn sương thực sự vẫn tồn tại bên ngoài cửa sổ, bao trùm lên vạn vật. Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn chỉ mới bắt đầu. Vogel nhìn thẳng vào trong mắt Flores, đột nhiên minh mẫn hẳn. - Anh nói đúng. - Ông ta lên tiếng. - Tôi nghĩ tôi nợ anh một lời giải thích. Và câu chuyện từ từ được thanh tra Vogel kể lại theo dòng hồi ức của ông. Anna Lou, một thiếu nữ 16 tuổi bỗng nhiên mất tích khỏi ngôi làng bình yên Avechot vào dịp lễ Noel. “Tình cảnh ở đây là con gái đầu lòng của họ, đứa con gái duy nhất, đã biến mất hai ngày trước đó. Cô bé rời nhà vào buổi chiều, tầm 17 giờ, để đi tới nhà thờ nằm cách đó vài trăm mét. Và không bao giờ đến nơi. Anna Lou đã đi một lộ trình ngắn ngủi trong một khu dân cư với những ngôi nhà nhỏ có sân vườn giống hệt nhau. Mọi người ở đây đều quen biết nhau từ lâu. Nhưng không ai nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ điều gì. Báo động được phát lúc 19 giờ, khi mẹ của cô bé không thấy con về và gọi vào điện thoại di động của con, lúc ấy đã bị tắt. Mọi chuyện đều có thể xảy ra trong khoảng hai tiếng đồng hồ đằng đẵng đó. Cuộc tìm kiếm diễn ra trong suốt buổi tối, trước khi lý trí khuyên bảo họ về nghỉ để tiếp tục vào sáng hôm sau. Hơn nữa, cảnh sát địa phương không có đủ nguồn lực để rà soát toàn bộ khu vực. Trong lúc này, họ chưa có bất kỳ giả thiết nào về sự mất tích của cô bé.” Không ai nhìn thấy thủ phạm, và cảnh sát phải vào cuộc: thanh tra Vogel chịu trách nhiệm điều tra vụ này. Là một kẻ háo danh, nhưng Vogel ngay lập tức nhận ra đây không hẳn là một “vụ dễ xơi”. Và để không làm ảnh hưởng đến “thương hiệu cảnh sát hạng sao” của mình, ông ta quyết định đổ tội cho người thầy giáo mới chuyển đến sinh sống từ sáu tháng trước bằng cách vin vào sự cả tin của dân làng và dựng lên những chứng cớ giả mạo. Trong lúc truyền thông và tất cả công chúng, không chỉ những người bình thường, mà cả các sếp ngành cảnh sát, thậm chí ngài bộ trưởng đang sôi sục đòi kết liễu tay thầy giáo để đòi lại công bằng cho gia đình nạn nhân, “Người sương mù” bỗng xuất hiện. Theo nguồn tin, đó mới chính là thủ phạm thực sự mà cảnh sát đang tìm kiếm, kẻ ba mươi năm trước đã sát hại sáu thiếu nữ có đặc điểm tương đồng với cô bé mất tích Anna Lou. Rất nhanh chóng, ông thầy vô tội ngay lập tức được chuyển đổi từ một con quái vật trở thành “nạn nhân của hệ thống”. Thanh tra Vogel sẽ phải sử dụng mánh lới gì để cứu vãn danh dự cho mình khi giờ đây, ông trở thành mũi dùi tập trung của cánh nhà báo? Tác giả Donato Carrisi sinh năm 1973 ở Ý, tốt nghiệp ngành luật và tội phạm học trước khi trở thành nhà viết kịch bản phim truyền hình. Cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tay Kẻ nhắc tuồng của ông đã gây được tiếng vang lớn với năm giải thưởng Văn học quốc tế, được dịch ra hơn 30 thứ tiếng, và đưa tác giả lên vị trí “nhà văn Italia được đọc nhiều nhất trên thế giới”. Dịch giả Hoàng Anh, tên thật là Vũ Hoàng Anh, là dịch giả hai thứ tiếng Anh, Pháp. Bén duyên với công việc dịch thuật từ năm 2009, cho đến nay anh đã ra mắt bạn đọc gần 40 dịch phẩm và nhận được sự đánh giá cao không chỉ bởi nội dung hấp dẫn của tác phẩm, mà còn bởi khả năng chuyển ngữ trung thực và vô cùng khéo léo của dịch giả.  Trích đoạn 1 Bảy ngày sau vụ mất tích Quán ăn ven quốc lộ đông nghịt. Trên lớp kính cửa sổ trông ra cây xăng, người ta vẫn có thể thấy hàng chữ Nghỉ lễ vui vẻ. Ông chủ quán đi lại như con thoi giữa nhà bếp và các bàn khách để bảo đảm mọi người đều được phục vụ và hài lòng. Ông đã phải tuyển thêm người để đáp ứng sự gia tăng đột biến của số lượng khách hàng. Nhà báo, nhân viên kỹ thuật, thợ săn ảnh lẫn người bình thường đổ dồn về Avechot để xem tận mắt địa điểm xảy ra câu chuyện đang chiếm lĩnh trang nhất của mọi mặt báo. Vogel gọi họ là những "du khách ghê rợn". Nhiều người trong số họ đã đưa cả gia đình đi một chặng đường dài. Trong quán có nhiều trẻ con và một bầu không khí nô nức đặc trưng của các chuyến dã ngoại. Vào cuối ngày, họ sẽ mang về nhà vài tấm ảnh kỷ niệm và ấn tượng rằng mình đã góp mặt, dù chỉ bên lề, trong một sự kiện truyền thông được hàng triệu người quan tâm. Họ không hề biết rằng cách đó vài trăm mét đội chó nghiệp vụ và các thợ lặn đang làm việc để tìm kiếm một dấu vết hoặc thậm chí chỉ một manh mối, về số phận của cô bé mười sáu tuổi. Vogel đã dự kiến chuyện này và đã đúng: sự ồn ào trên truyền thông đã thuyết phục các cấp trên của ông phớt lờ các giới hạn ngân sách và cho bọn ông những nguồn lực cần thiết. Họ sẽ làm tất cả để không mất mặt trước công luận. Vogel đang ngồi ở chiếc bàn đã từng ngồi trong ngày Giáng sinh, lúc ông là người khách duy nhất ở đây. Như thường lệ, ông vừa ăn vừa ghi chép vào cuốn sổ bìa đen bằng cây bút bạc. Ông viết rất cẩn thận. Sáng hôm nay, ông mặc một bộ com-lê vải tweet màu xám xanh với cà vạt sẫm màu. Sự lịch lãm của ông hoàn toàn lạc lõng so với những người còn lại trong quán. Nhưng ông phải như thế. Điều đó giúp cho ông đánh dấu sự khác biệt giữa mình và lũ người ồn ào lỗ mãng xung quanh. Càng nhìn họ, ông càng nhận ra một khía cạnh quan trọng. Bọn họ đã kịp quên Anna Lou. Nữ nhân vật chính câm lặng của câu chuyện không còn ở vị trí trung tâm nữa. Sự thinh lặng của Anna Lou chỉ là một cái cớ để người khác bàn tán, cho phép họ nói đủ thứ chuyện về cuộc đời cô bé. Truyền thông, và con người nói chung - trên đường phố, trong siêu thị, hoặc tại những quán bar. Không chút ngượng mồm. Vogel cũng đã dự kiến điều này. Khi chuyện này xảy ra, nó sẽ khởi động một cỗ máy, và những sự kiện có thật bỗng trở thành một kiểu phim truyền hình nhiều tập.   and s Trích đoạn 2   - Tôi sẽ thành thật với em… Ít nhất là về điều này. Giọng đàn ông này đến từ đâu? Mình có biết nó không? Hình như nó vọng đến từ xa. Vậy còn ánh đèn này là gì? Nó giống như cái đèn cắm trại bằng hơi đốt của bố - bố có một cái như thế trong gara. - Tôi biết em đang tự hỏi mình đang ở đâu, và chuyện gì đang diễn ra. Hãy bắt đầu bằng câu trả lời đầu tiên: chúng ta đang ở trong một khách sạn bỏ hoang. Câu thứ hai thì hơi phức tạp hơn một chút… Mình không mặc đồ. Sao vậy? Lúc nãy mình đang ngồi, thế mà bây giờ lại nằm. Nơi này không thoải mái chút nào. Trên là đâu, dưới là đâu? Mình cũng chẳng biết nữa. Mình có cảm giác như đang nhìn vào quả cầu thủy tinh. Cái bóng đang vờn quanh mình là gì vậy? ... Hắn mặc cho mình chiếc quần tập thể dục. Mình cảm thấy nó lướt trên đùi. Nhột ghê. Không biết như vậy có phải là dễ chịu hay khôngnữa. ... Đó là âm thanh phát lên từ chiếc áo khoác lông vũ khi mình kéo khóa. Nhưng không phải mình làm chuyện đó. Là cái bóng đã nói chuyện với mình. Giờ thì hắn đi giày cho mình. Hắn buộc dây giày cho mình. … Ở đây có mùi ẩm mốc. Mình đã mặc đồ, nhưng vẫn còn lạnh và không tài nào cử động được. Mình bị say, giống như hồi năm sáu tuổi, khi mình lén uống rượu lí chua của bà. Giờ này hai đứa em mình chắc đã trang trí xong cây thông. Nó rất đẹp, mìnhchắc chắn như thế. ... - Giờ là câu trả lời khó khăn nhất. Em có tình cờ thắc mắc vì sao tôi lại làm tất cả chuyện này không? Không, không… tôi không muốn biết đâu. - Bởi vì tôi yêu gia đình tôi. Tôi muốn họ có tất cả những gì họ xứng đáng có được. ... Tôi cũng có gia đình của mình. Và tôi cũng yêu họ. Tại sao ông không hiểu điều đó? - Thế đấy, chỉ có vậy thôi. Tôi rất tiếc vì đã lôi em vào chuyện này, nhưng cũng giống như trong tiểu thuyết, kẻ ác mới tạo ra câu chuyện, độc giả không quan tâm tới những câu chuyện mà trong đó tất cả các nhân vật đều tử tế. Nhưng vai trò của em không phải là thứ yếu. Ai mà biết được, có khi một ngày nào đó, người ta sẽ tìm ra người sương mù thật, và công lí sẽ được trao trả cho sáu cô gái mà mọi người đã quên mất. Đó là nhờ em đấy, Anna Lou… Tại sao ông lại kể cho tôi nghe câu chuyện này? Tôi không quan tâm, cũng chẳng thích nghe nó. Tôi muốn mẹ, tôi muốn bố, tôi muốn hai đứa em. Tôi muốn gặp lại họ một lần nữa, xin ông đấy. Chỉ một lần thôi. Tôi phải từ biệt họ. Họ sẽ nhớ tôi lắm.   Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trong Sương Mù của tác giả Donato Carrisi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vòng Tròn Ma Thuật - N. Mơrgiêannu
Vòng Tròn Ma Thuật này của tác giả là người Rumani, N. Mơrgiêannu. Vòng Tròn Ma Thuật là thể loại truyện điều tra hình sự được thẩm mỹ hoá, lời văn ví von tao nhã, ngay cả cái chết cũng được nhìn nhận ở một góc độ thẩm mỹ độc đáo Cuộc khám nghiệm tử thi vừa được tiến hành xong. Thân thể nạn nhân để trần được đặt trên nền đá hoa, nó toả một màu trắng toát dưới ánh đèn nêông. Tôi đứng trong căn phòng lạnh ngắt đó khoảng hai ba phút, cái căn phòng có không gian bốn chiều mà trong đó chiều thứ tư là chiều của cõi chết... Đột nhiên tôi có cảm giác như mình đang đứng trong một căn nhà kính ươm cây, bên ngoài là đêm tối và bão tuyết, còn trước mặt tôi là một nhành hoa loa kèn với những cánh hoa trắng ngần đang rụt rè hé nở...Có thể nói Vòng Tròn Ma Thuật có những giá trị nghệ thuật độc đáo bởi những hình tượng nghệ thuật tinh tế, phương pháp phân tích tâm lý sâu sắc, và khả năng tái hiện lịch sử một cách hiện thực.  Vòng Tròn Ma Thuật có thể thoả mãn thị hiếu của những độc giả văn học bởi giá trị thẩm mỹ không thể phủ nhận được của nó. *** Có hai vụ án mạng mà kẻ tình nghi ở cách xa hiện trường cả trăm cây số (có chứng cứ ngoại phạm). Thật ra họ tổ chức giết chéo. Người A giết kẻ thù của người B và ngược lại người B giết kẻ thù của người A. Giữa người A và kẻ thù của người B không quen biết, không có động cơ giết người và ngược lại cũng vậy. Nên việc điều tra gặp nhiều khó khăn. Mời các bạn đón đọc Vòng Tròn Ma Thuật của tác giả N. Mơrgiêannu.
Đêm Vô Tận - Agatha Christie
Anh chàng Michael Rogers của tầng lớp lao động kể về chuyện mình gặp và cưới Ellie, một nữ thừa kế giàu sụ đến từ Mỹ. Khi họ định cư trong ngôi nhà ước mơ ở đồng quê, rõ ràng không phải là ai cũng vui. Một truyện có vẻ rất không giống Christie, vụ trả thù tàn nhẫn này dần lên đến đỉnh điểm khủng khiếp khi án mạng có đến 5 người. Mỗi đêm và mỗi ngày Lại có người sinh ra để chịu Khổ đau Mỗi ngày và mỗi đêm Có người sinh ra để hưởng Lạc thú Có người sinh ra để hưởng Lạc thú Có người sinh ra để chịu đêm dài vô tận. -William Blake- *** Đất Digan là một điểm trên cao tuyệt đẹp có tầm nhìn trông ra biển – và nó khuấy động trong lòng Michael Rogers trò chơi tưởng tượng kiểu trẻ con. Ở đó, dưới bóng cây linh sam, anh lên kế hoạch xây một ngôi nhà, tìm một cô gái và sống hạnh phúc mãi về sau. Nhưng, lúc anh rời làng, một cái bóng đe dọa treo lơ lửng trên vùng đất này. Vì đây là nơi tai nạn thường xảy ra. Đáng lẽ Michael nên lưu ý đến những lời cảnh báo của dân địa phương: ‘Không có may mắn cho những ai dính líu tới Đất Digan đâu.’ Michael Rogers là người sắp sửa biết được câu ngạn ngữ ‘Khi tôi kết thúc cũng là lúc tôi bắt đầu’ thực sự nghĩa là gì. Tác phẩm Đêm vô tận (Endless Night) của Agatha Christie được xuất bản lần đầu năm 1957. Không như nhiều cuốn tiểu thuyết khác thường mất ba đến bốn tháng mới viết xong, Agatha Christie hoàn tất Đêm vô tận trong sáu tuần. Mười lăm năm sau ấn bản năm 1972, Agatha Christie miêu tả Đêm vô tận là ‘là tác phẩm bà yêu thích lúc này’ khi trả lời dịch giả chuyển ngữ tốp 10 tiểu thuyết của Christie sang tiếng Nhật.  Câu chuyện được kể theo lời nhân vật Michael Rogers, chàng trai độ tuổi 20. Mặc dù khi viết Đêm vô tận, Agatha Christie ở vào độ tuổi 70, nhưng bà nói trong một phỏng vấn rằng nhập vai Michael, người kể chuyện tuổi 20, “không khó. Suy cho cùng, ta nghe những người như anh chàng này nói năng suốt ấy mà.” Tựa cuốn tiểu thuyết này lấy từ bài thơ của William Blake, Auguries of Innocence (tạm dịch: Những dấu hiệu của sự vô tội).  Đêm vô tận đã được chuyển thể  thành phim năm 1972, với Hayley Mills và Britt Ekland đóng chính. *** Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Hồi còn nhỏ, Agatha không được tới trường mà chỉ được gia đình thuê gia sư về dạy dỗ tại nhà.    Là một đứa trẻ nhút nhát, khó có thể diễn tả chính xác ý kiến của mình, ban đầu bà tìm đến âm nhạc như một cách giải tỏa tâm sự và sau này là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong khi đức lang quân bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường thì bà làm y tá trong bệnh viện. Chính trong thời kỳ này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí bà. Chỉ một năm sau bà đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên Những bí ẩn vùng Styles, nhưng phải tới 5 năm sau nó mới được xuất bản (1920). Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, rất nhiều truyện ngắn, kịch và hàng loạt tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với bút danh là Mary Westmacott. Vở kịch Chiếc bẫy chuột của bà có lẽ là vở kịch trinh thám hay nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, nổi bật là bộ phim Murder on the Orient Express (Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông) đã đoạt giải thưởng Hàn lâm năm 1974. Tác phẩm của bà được dịch ra hơn 100 thứ tiếng.    Trong suốt cuộc đời mình, nữ nhà văn Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu. Bà thường thú nhận rằng không biết gì về những công cụ giết người thông thường. Thậm chí bà cũng chưa từng một lần tiếp xúc với một kẻ giết người. Mời các bạn đón đọc Đêm Vô Tận của tác giả Agatha Christie.
Thạch Hầu
Một con thuyền chở những người vượt biên tiến vào hải phận nước Mỹ. Một cuộc truy quét của cơ quan hành pháp Hoa Kỳ khiến đám buôn người trở nên manh động. Quỷ - tên “xà thủ” khét tiếng tàn bạo quyết định ra tay với đám “khách hàng” của mình. Nhiều người đã chết…Nhiều người tiếp tục bị săn đuổi qua những phố Tàu ở New York. Nơi nào Quỷ đi qua, nơi đó sẽ đổ máu. Thời gian càng trôi đi, mạng sống của những nạn nhân đang bị săn đuổi càng bị đe dọa. Những nỗ lực dành sự sống của “nhân chứng” trên con tàu vượt biên càng vô vọng. Lincoln Rhymes và đồng đội của mình sẽ phải làm gì để chống lại Quỷ, kẻ thù giảo hoạt và tàn nhẫn đến từ phương Đông, kẻ có khả năng biến hóa, trà trộn và thao túng người khác? Jeffery Deaver đã đưa kiến thức về văn hóa, truyền thống dân gian và lịch sử Trung quốc vào cuốn tiểu thuyết Thạch Hầu, đồng thời sử dụng bị kịch về nạn buôn lậu người và nhập cư bất hợp pháp đang nổi cộm. Một cốt truyện xuất sắc với nhiều cú ngoặt hơn bạn tưởng. *** Review Thạch Hầu - Jeffery Deaver người review Minh Sơn #Review_sách (Có spoil nhẹ) #Thạch_hầu #Jeffery_Deaver Con thuyền Fuzhou Dragon của thuyền trưởng Sâm chở đầy những người vượt biên trái phép “jujia” – “lợn con” từ Trung Quốc tiến vào hải phận nước Mỹ. Quỷ - tên “xà thủ” khét tiếng về độ tàn bạo, giảo hoạt đã ra tay với toàn bộ người trên tàu. Nhiều người đã chết, những người còn lại sống sau vụ đắm tàu tiếp tục bị săn đuổi trên những con phố của người Tàu ở New York. Thời gian càng trôi qua, mạng sống của những người bị truy đuổi càng bị đe doạ, những nỗ lực để giành lại sự sống của các nhân chứng trên con tàu càng bị đe doạ. Lincoln (Loaban), Sachs (Hongse) và đồng đội của mình đã phải trải qua những nguy hiểm nào và họ phải làm gì để có thể bảo vệ những nhân chứng cuối cùng trên con tàu Dragon – gia đình họ Vũ cũng như gia đình họ Trương? Liệu cuối cùng thì nhân thân của Quỷ liệu có bị lộ? Tại sao Quỷ lại làm như vậy? Và cuối cùng thì Quỷ sẽ chịu kết cục thế nào? Truyện đem đến cho mình thêm nhiều kiến thức về tín ngưỡng của Trung Quốc, từ đạo Khổng Tử, Lão Tử,… cách bày trí phong thuỷ đến những kiến thức, cách gọi tên kiểu Trung Quốc giúp mình thấy được lượng kiến thức khổng lồ của tác giả Jeffery Deaver không chỉ là kiến thức phương Tây mà giờ có cả phương Đông. Cá nhân mình đánh giá cao quyển này về việc tác giả đã miêu tả sâu về các hành động của nhân vật, sự khó khăn khi bắt Quỷ. Mặc dù lượng twist rất ít nhưng cũng đủ khiến bạn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một điểm hấp dẫn nữa đó là càng về sau, tiết tấu truyện ngày càng nhanh, các bước ngoặt của vụ án đến từ những chi tiết rất bé. 560 trang cho một quyển truyện có vẻ là khá dày với khổ to nhưng không làm mất đi sự hấp dẫn từ những tình tiết truyện. Lối hành văn cũng hấp dẫn bằng những diễn biến xảy ra liên tục đẩy cuộc đối đầu giữa Lincoln với Quỷ ngày càng gay cấn. Cá nhân mình ấn tượng nhất là nhân vật Sonny Lý – cảnh sát chìm bên Trung Quốc đóng vai trò khá quan trọng trong việc tìm ra được Quỷ. Bằng những suy luận đậm chất Trung Quốc, cách nói năng, sự thông minh trong phương án điều tra. Sonny Lý cũng đem đến cho chúng ta nhiều sự bất ngờ - điển hình nhất là sự hiểu biết về vị thần của Trung Quốc (Quan Đế - vị thần chiến tranh được cúng bằng rượu Trúc Diệp Thanh). Mặc dù được 2/3 quyển thì cảnh sát Vũ đã dẹo.:)) Điểm trừ duy nhất của truyện đó là còn kha khá những lỗi lặp hay thiếu kí tự trong một chữ do biên tập viên và dịch giả thành ra nhiều khi đọc bạn sẽ phải đoán xem nó có nghĩa gì. Nếu so sánh quyển này với Kẻ tầm xương hay Vũ điệu của thần chết thì không hay bằng, nhưng đối với các quyển còn lại cùng series về Lincoln Rhyme thì cũng ngang nhau, thậm chí hay hơn một số quyển như Trăng lạnh hay Cái ghế trống. Spoil nào: hình tượng thạch hầu là con khỉ Tôn Ngộ Không được khắc trên đá cẩm thạch – biểu tượng may mắn của dân tộc Trung Hoa. Và nhờ vào miếng đá đó mà Quỷ đã bị bắt. Điểm: 7,5/10 (0,5 điểm cho tác giả vì mình là fan của Deaver) *** “Thạch Hầu” bắt đầu bởi hình ảnh một con tàu mang tên Fuzhou Dragon chở người nhập cư bất hợp pháp băng qua đại dương rộng lớn. Những con người ấy bỏ lại phía sau bao cái cay đắng của quá khứ để hướng đến một tương lai tươi sáng hơn như họ vẫn hằng mơ ước, đặt chân đến xứ sở tươi đẹp mà họ vẫn hằng mơ tưởng. Nhưng không như bao câu chuyện êm đẹp khác, số phận lúc này lại thích trêu đùa con người, thích đặt con người vào những khoảnh khắc tăm tối, vào những con đường chết chóc. Chuyến đi không suôn sẻ, vì… Trên con tàu ấy, ác quỷ hiện diện. Qủy – tên xà thủ, như cái tên của hắn, tàn ác, và hiểm độc, sẵn sàng ra tay giết hại đồng loại. Hắn khinh bỉ những con người trốn chạy kia, phỉ nhổ họ, và đương nhiên là sẵn sàng giết bất cứ ai gây phiền nhiễu cho hắn. Chuyến tàu ấy đã bị Lincoln Rhyme – nhà phân tích tội phạm đoán được “đường đi nước bước”, con tàu bị truy đuổi, giăng bẫy, chờ khoảnh khắc bị tóm gọn. Và rồi, trò chơi truy đuổi bắt đầu… Phía trước là những người nhập cư còn sống sót, chạm chân được đến nước Mỹ, tưởng sắp đạt được giấc mơ nhưng thực tại tàn nhẫn chỉ là nỗi nơm nớp lo sợ móng vuốt của Qủy, sợ bàn tay tội lỗi của hắn sẽ tóm được mình, gia đình mình, những người thương yêu. Ở giữa là Qủy- tên xà thủ. Mục tiêu, trò chơi của hắn hiên tại là truy bắt, giết tất cả những người nhập cư còn lại, những người có thể gây tổn hại đến hắn,… Bên cạnh hắn có biết bao tên đồng bọn, và cả những thế lực sẵn sàng giúp hắn, đứng về bóng tối- nơi cái ác hiện diện. Phía sau là Lincoln Rhyme, Sachs, và những người trợ thủ đắc lực. Quyết tâm của họ là bắt được tên tội phạm khát máu, cứu những con người vô tội nằm trong tầm ngắm của tên Qủy, ngăn chặn những vụ việc buôn người tiếp theo có thể xảy ra, và bắt hắn trả một cái giá đắt cho những việc mà bản thân đã làm. Tác phẩm là sự kết hợp giữa hai nền văn hóa khác nhau, nhưng lại hòa hợp, cân bằng với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn hảo. Nhiều phong tục, tôn giáo (Đạo Phật, Đạo Lão,…) tín ngưỡng ( thờ cúng tổ tiên, thờ cúng các vị thần bảo hộ,…) của người Trung Hoa được nhắc đến. Vấn đề chính trị cũng được đề cập khá nhiều, đôi lúc khá mập mờ, nhưng nếu tinh ý thì chắc chắn bạn sẽ đoán ra được. Tác giả xây dựng hình tượng nhân vật và miêu tả tâm lý chi tiết, khiến độc giả đôi khi như hòa mình vào trang sách, đồng cảm với suy nghĩ, như sống cùng với những nhân vật mà ông tạo ra. Đặc biệt nhất vẫn là cái cách tác giả đặt nhân vật của mình vào những tình huống hiểm nghèo để lộ rõ được những tài năng, nhân cách của nhân vật ấy. Bên cạnh đó, cách ông phân tích nội tâm, con người họ là một điểm rất đang được chú ý, cho ta thấy được khả năng xây dựng cốt truyện, nhân vật tài tình của tác giả. Khép tác phẩm lại là một cảm giác thỏa mãn vì mọi khúc mắc đều được tác giả giải thích cặn kẽ, không để sơ sót một chi tiết kì lạ nào. *** “Thạch Hầu” (The Stone Monkey) là tác phẩm gần đây nhất tôi đọc của JD, sau “Hang Dã Thú” đã đọc khoảng 1 năm về trước. Nói chung, đây là một tác phẩm đứng hàng giữa trong các tác phẩm của JD, khá ổn, nhưng chỉ ổn thôi. Fuzhou Dragon, con tàu được tên xà thủ khét tiếng biệt danh Quỷ thuê để chở những người nhập cư trái phép lênh đênh hàng tuần để đến đất nước xinh đẹp, Mĩ. Những người trên còn tàu ấy bỏ hàng chục ngàn dollar, bỏ cả quê hương cố quốc, gia đình nội tộc, chấp nhận đủ loại rủi ro từ việc bị bắt, bị trục xuất về nước, thậm chí là bị tên xà thủ mà họ trả tiền đánh đập, làm nhục, cưỡng hiếp thậm chí là giết hại chỉ với một hi vọng mỏng manh là tìm kiếm được những cơ hội sống tốt hơn cho mình và gia đình, ít nhất là sáng sủa hơn với cuộc đời lay lắt khổ sợ của họ ở cố hương Trung Quốc. Nhưng hàng tuần giời lênh đênh trên biển chịu đủ nỗi cay đắng cực nhục của họ tan tành vào giây phút tàu Fuzhou Dragon chạm mặt tàu Tuần Tra Duyên Hải, tên xà thủ nhẫn tâm Quỷ quyết định chơi trò cá chết lưới rách, hắn cho nổ hết chỗ C4 ở đuôi tàu, bản thân hắn một mình bỏ chạy nhờ bé cứu sinh. Tàu chìm, đa số những người nhập cư bất hợp pháp đều chết đuối, một số ít sống sót lại phải vật lộn để trốn thoát khỏi sự truy lùng của khẩu Model 51 mà Quỷ luôn mang bên mình trên mặt nước và xuyên suốt các phố Tàu nơi đất Mĩ. Như đã nói, “Thạch Hầu” không phải là một cuốn xuống tay của JD. Bằng chứng là ông đã tạo được một cốt truyện thu hút, tác giả cũng thể hiện được vốn kiến thức sâu rộng của mình trong việc miêu tả các chi tiết về đức tin gia đình, tín ngưỡng và phong tục của người Trung Quốc. Câu chuyện hiện lên với những tình tiết được cụ thể và xử lí một cách gọn gàng không dây dưa lằng nhằng, không quá hack não mà cũng chẳng quá tẻ nhạt, đủ để cho người đọc kiên nhẫn đọc xong cuốn sách khổ quyển vở dày một đốt ngón tay mà không cảm thấy đâu dầu hay bị choáng váng vì những chi tiết dồn dập, dày đặc. Tuy nhiên, cuốn sách lại quá dày với những người thiếu kiên nhẫn, thích kích thích bởi những phút giây bắn giết máu me ghê rợn hơn là những cuộc rượt đuổi giằng co lê thê như phim gangsto Mĩ :v Với tôi, lí do duy nhất để tôi đọc hết từ đầu đến cuối chắc chắn là anh chàng Sonny Lí, một anh chàng cảnh sát người Trung Quốc liều mạng, thích chơi cuộc chơi theo cách của riêng mình, khá là thú vị. Một điểm khiến tôi không đánh giá cao “Thạch Hầu”, ừm, có lẽ là do câu chuyện dài, nhịp truyện lại chậm, và JD hầu như không áp dụng nhiều twist xoắn não, hình như cả câu chuyện chỉ có một cái twist và nếu như bạn là người thích đoán, thích xâu chuỗi những thứ nhỏ nhặt thì cái twist đó sẽ không làm bạn bất ngờ, bạn sẽ như tôi, chuyển từ đoán twist sang kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không. Một tác phẩm có tên gốc “The Stone Monkey”, dịch ra là “Thạch Hầu”, nhưng cả nhân vật đi xuyên suốt câu chuyện lại không phải Mỹ Hầu Vương? Vậy rốt cuộc cái tên đầy dụng ý này có tác dụng gì? Nó có vai trò gì trong một câu chuyện dài, một quyển sách dày như thế? Điểm: 5.5/10 (+0.5 vì anh Sonny Lí cute :v), dễ đọc, dễ đoán twist, không bị xoắn não hay đau đầu :v Nguyễn Thu Huyền Mời bạn đón đọc Thạch Hầu của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Cái Bóng của Bí Mật - Kim Jung Hyuk
Xuất thân cảnh sát, hiện làm thám tử tư hay chính xác hơn là deleter chuyên nhận tiêu hủy đồ vật bí mật cho khách hàng sau khi họ chết - gã là Goo Dong Chi. Sở hữu một cái tên lạ tai, một công việc lạ đời và một tính cách cũng nhiều phần quái lạ, ngày ngày Goo Dong Chi ngồi ở văn phòng trên tầng bốn tòa nhà Cá Sấu hờ hững chờ những cú gõ cửa đem tới đôi ba vị khách cùng một vài, hoặc rất nhiều, bí mật. Bí mật tìm đến gã không mong bị phanh phui mà cầu được lấp vùi. Gã lần theo bí mật không vì muốn vạch trần mà bởi cần chôn giấu. Nhưng một chuyến hành nghề lỗi, một chuỗi các mắt xích bung, một bí mật nằm sai chỗ đã xô gã ra khỏi vòng đuổi bắt an toàn mà gã vẫn ngỡ sẽ không bao giờ sai lệch, buộc gã phá vỡ các nguyên tắc của lý trí… Đủ cứng và lạnh để gợi nhắc vị tiểu thuyết “đen”, vừa khéo hài hước để ấm áp mà không quá đà ủy mị, Cái bóng của bí mật là một món “lòng đào” - như chính Kim Jung-hyuk tự nhận – mới, lạ, khoái miệng, và thật nhiều dư vị. *** Tôi thích thể loại trinh thám là bởi sự hồi hộp trong mỗi câu chuyện được kể. Người đọc cứ tò mò, cứ háo hức với từng lời dẫn dắt của tác giả để rồi đến tận cùng câu chuyện là sự vỡ òa về cảm xúc. Tôi chọn cuốn sách này cũng bởi tò mò sau khi đọc được vài dòng tóm tắt ở bìa sau. Càng tò mò hơn khi nhân vật chính trong truyện lại làm một nghề cực kỳ đặc biệt mà nếu không đọc cuốn sách này tôi sẽ không hề biết đến công việc đó - deleter. Khác với một số truyện trinh thám tôi từng đọc, Cái bóng của bí mật hoàn toàn không có những chi tiết rùng rợn đáng sợ hay những tình tiết cần phải tư duy phán đoán theo kiểu hại não. Thế những tôi vẫn bị hút vào và hồi hộp dõi theo từng hành động của nhân vật chính cũng như diễn biến toàn bộ câu chuyện. Nhịp truyện có thể nói là khá chậm nên theo cá nhân tôi sẽ hợp với các bạn mới làm quen với thể loại trinh thám. Đây là lần đầu tôi tiếp xúc với văn học Hàn Quốc ở thể loại trinh thám và may mắn là đã có ấn tượng tương đối tốt. Ngay từ lúc bắt đầu đọc tôi đã chú ý đến nhân vật chính là Goo Dong Chi, chuyên hủy các món đồ bí mật của các khách hàng sau khi họ chết. Không phải chỉ vì đó là nhân vật chính trong truyện mà vì tôi tìm thấy ở nhân vật này vài nét tính cách tương đồng với mình, thích ở một mình, có nhiều điểm khác biệt so với mọi người. Thế nên ban đầu tôi khá hào hứng với cuốn sách. Sự hào hứng đó còn tiếp tục cho đến gần cuối truyện khi bí mật của các khách hàng Goo Dong Chi nhận deleting cứ dần dần được hé mở. Nhưng càng về cuối thì sự hào hứng ấy bắt đầu giảm dần và cuối cùng cái kết lại làm tôi cảm thấy thất vọng, đặc biệt là chi tiết Goo Dong Chi quyết định dừng công việc deleting. Thật sự cho đến khi gấp cuốn sách lại tôi vẫn không hiểu tại sao Kim Jung - Hyuk lại chọn một cái kết nhạt nhòa đến như vậy, ngay cả hợp đồng cuối cùng Goo Dong Chi chọn làm với tư cách là deleter cũng hầu như không để lại được dấu ấn nào. Đó có lẽ là điều đáng tiếc nhất trong toàn bộ cuốn sách khi mà trước đó tác giả đã xây dựng được tuyến nhân vật và cốt truyện với vài nét độc đáo, khác biệt. Thêm một điểm trừ nhỏ mà cá nhân tôi không thích đó là truyện có một vài chi tiết khá nhạy cảm có thể gắn mác 18+, mặc dù không xuất hiện quá nhiều nhưng lại đặc biệt được miêu tả rất kỹ và chi tiết khiến tôi có cảm giác hơi lạc điệu so với nội dung của cả cuốn sách. Dù sao thì tổng thể cả cuốn sách vẫn khá ổn, chỉ hơi đáng tiếc ở cái kết mà thôi! Review Bao Anh Tran *** Mùi ngấm vào mọi nơi trong tòa nhà Cá Sấu. Chỉ cần gí mũi vào bất cứ chỗ nào và đợi một chút, mùi sẽ tỏa ra ngay. Thứ mùi ấy là không khí của tòa nhà Cá Sấu, là dòng máu chảy giữa những bức tường bê tông, đường ống nước và cầu thang chật hẹp. Bởi không nhìn thấy nên không thể nắm bắt được hình dạng của nó, không thể miêu tả bằng lời nên sự tồn tại của nó lại càng thêm mơ hồ. Từ lòng đất hay các kẽ tường, từ tầng một hay tầng bốn, không ai biết nó bắt nguồn từ đâu. Cả nhà hàng dưới tầng hầm, cả cửa hàng sắt thép tầng một, cả võ đường Hapkido* tầng hai, cả quán game online tầng ba, cả văn phòng tầng bốn, cả trên sân thượng, đâu đâu cũng có mùi, nhưng tất cả mọi người đều vờ như không biết nó, vờ như nó không tồn tại. Ban đầu ngửi thì có chút khó chịu, nhưng lâu rồi cũng thành quen. Có người từng thử lý giải thứ mùi này. Người ta nói đấy là mùi do đồ ăn hỏng, xác động vật, nấm mốc, mồ hôi người và những món đồ gỉ sét, tất cả được chôn chung dưới một cái hố sâu, ủ rữa trong suốt năm mươi năm mà ra. Người ở tòa nhà Cá Sấu không đáp lời, chỉ gật đầu. Nơi có ít mùi nhất là trên tầng bốn. Ở đây, mỗi ngày đều diễn ra một cuộc chiến giữa mùi của tòa nhà Cá Sấu và không khí bên ngoài. Vào những ngày đẹp trời ánh nắng chan hòa, không khí bên ngoài sẽ chiến thắng, còn những ngày mưa dầm hay ẩm ướt thì thứ mùi đặc trung của tòa nhà Cá Sấu lại nắm quyền thống trị. Tầng bốn được chia làm hai hộ, chủ nhân của nhà 4-B là Goo Dong Chi. Trên cửa sắt nhà gã có treo một bảng hiệu nhỏ dài ghi dòng chữ “Văn phòng Goo Dong Chi”, ngay cả vị trí đặt tấm bảng hiệu này cũng thể hiện suy nghĩ sâu sắc của gã. Tấm bảng được treo ngang ngực, còn ở phía trên, ngang tầm mắt, được dán như kiểu danh ngôn mỗi ngày là một tấm biển nhỏ hơn với dòng chữ “Cốc! Cốc!”. Nếu theo tư duy thông thường đáng ra hai tấm đó phải đổi chỗ cho nhau, nhưng Goo Dong Chi thì nghĩ biển chỉ dẫn “Cốc! Cốc!” kia cần được ở phía trên bảng hiệu văn phòng. Gã cho rằng, đã lên đến tầng bốn thì đương nhiên là người ta tìm đến văn phòng gã rồi, vì vậy cái từ “Cốc!” kia nên nằm ở chỗ dể nhìn hơn mới phải. Goo Dong Chi không thể chấp nhận được việc người khác tự tiện vào văn phòng gã mà không gõ cửa. Nhưng ngay cả khi đã treo tấm biển “Cốc! Cốc!” ở trên, vẫn có rất nhiều người chẳng nói chẳng rằng cứ thế xoay nắm cửa đi vào. Văn phòng Goo Dong Chi hầu như luôn khóa của. ... Mời các bạn đón đọc Cái Bóng của Bí Mật của tác giả Kim Jung Hyuk.