Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỗi Ngày Nhìn Lại

“Mỗi ngày nhìn lại - Everyday” là cuốn tiểu thuyết kể về một câu chuyện lãng mạn, hài hước, độc đáo về tình yêu của tuổi trẻ bán chạy nhất của trang New York Time của tác giả David Levithan được xuất bản năm 2018 do Nguyễn Lan Anh dịch.. Cuốn sách kể về nhân vật có cái tên ngắn gọn là “A” vì một lý do nào đó mà cậu phải tồn tại trong thân thể người khác, phải sống với suy nghĩ, hoàn cảnh của người ấy suốt 16 năm nay. Cho đến một ngày kia, A tỉnh dậy trong thân xác của cậu bé Justin và gặp gỡ bạn gái của cậu ta, Rhiannon. Đó là lần đầu tiên, A có cảm giác thích một ai đó, sẵn sàng vì ai đó mà phá bỏ quy tắc sống của mình. Dù sau này vẫn phải sống trên thân xác người khác, nhưng cậu vẫn cố tìm cách liên hệ với cô bạn ấy. Cô gái đầu tiên cậu muốn ở bên từ lúc mặt trời mọc đến lúc vầng trăng lên, ngày này qua ngày khác. Qua câu chuyện tác giả muốn gửi đến một thông điệp rằng: Chúng ta luôn che giấu đi bản chất của chính mình, sống với một nụ cười không hề chân thành mỗi ngày, có khác gì đang sống trong thân xác của người khác?. Đừng để mỗi ngày, bạn lại là một người khác mà hãy là chính mình để khi nhắm mắt xuôi tay vẫn có thể mỉm cười với những gì đã qua. Nếu bạn đang loay hoay trên con đường tìm kiếm bản thân hay tương lai của cuộc đời mình, hãy thử tìm đọc cuốn sách - “Mỗi ngày nhìn lại - Everyday”. *** David Levithan sinh ngày 7.9.1972 là một biên tập viên Mỹ và một tác giả gặt hái được nhiều thành công ở dòng tiểu thuyết dành cho tuổi mới lớn. Cuốn sách đầu tiên của anh-Boy Meets Boy được xuất bản năm 2003. Levithan đã viết rất nhiều tiểu thuyết có nhân vật chính là những chàng trai đồng tính mang cá tính mạnh mẽ, trong đó nổi tiếng nhất là Boy Meets Boy và Nick and Norah’s Infinite Playlist (đã được xuất bản ở Việt Nam dưới tên Tình ca cho Nick và Norah). Khi 19 tuổi, Levithan đã được nhận vào thực tập ở công ty Scholastic Corporation, tại đây anh bắt đầu viết loạt truyện The Baby-sitters Club. Levithan hiện tại vẫn đang làm việc tại Scholastic với cương vị Tổng biên tập. Levithan cũng là người sáng lập PUSH, một ấn bản của Scholastic Press dành cho thanh thiếu niên tập trung vào những tác giả mới, những phong cách mới. PUSH đã là bệ phóng cho những tác giả trẻ xuất bản sách, chẳng hạn như Patricia McCormick với quyển sách đầu tay được xuất bản vào năm 2002: Cut. Trong một cuộc phỏng vấn với Barnes & Noble, Levithan cho biết anh học cách viết một quyển sách vừa hài hước vừa xúc động từ cuốn Alexander and the Terrible, Horrible, No Good, Very Bad Day. Hiện tại anh vẫn tiếp tục làm cả hai công việc như một tác giả và biên tập viên vì “tôi rất yêu việc biên tập, chỉ sau viết mà thôi”. Tác phẩm đầu tiên của Levithan hợp tác với Rachel Cohn vào năm 2006 Nick and Norah's Infinite Playlist đã được chuyển thể trên màn ảnh rộng vào năm 2008, và cuốn tiểu thuyết Love is the Higher Law đã được nhà xuất bản Knopf Books ấn hành vào năm 2009 dành cho tất cả những độc giả trẻ. Tác phẩm tiêu biểu Tiểu thuyết Boy Meets Boy (2003) The Realm of Possibility (2004) Are We There Yet? (2005) Marly's Ghost: A Remix of Charles Dickens' A Christmas Carol, illustrated by Brian Selznick (2005) Wide Awake (2006) Love Is the Higher Law (2009) Will Grayson, Will Grayson, co-written with John Green (2010) The Lover's Dictionary (2011) Every You, Every Me (2011) Every Day (2012) Invisibility, co-written with Andrea Cremer (2013) Two Boys Kissing (2013) How They Met (2013) Viết chung với Rachel Cohn: Nick and Norah's Infinite Playlist (2006) Naomi and Ely's No Kiss List (2007) Dash & Lily's Book of Dares (2010) Viết chung với David Ozanich và Chris Van Etten: Likely Story (2008) All That Glitters (2008) Red Carpet Riot (2009) Tác phẩm đã dịch và xuất bản tại Việt Nam: Tình ca cho Nick và Norah Mỗi Ngày Nhìn Lại Một Ngày Khác ... *** #Review MỖI NGÀY NHÌN LẠI - DAVID LEVITHAN Nếu bạn cần 1 cuốn sách nhẹ nhàng, tinh tế và đẹp đẽ. Thì đây sẽ là lựa chọn hoàn hảo dành cho bạn. Nhân vật chính - A. Trò đùa số phận khiến cho cậu mỗi ngày là 1 thân xác khác nhau. Và cuộc sống của A cứ trôi qua như thế cho đến 1 ngày, cậu ở thân xác Justin - Bạn trai Rhiannon. Tưởng chừng như ngày đó cũng chỉ như bao ngày khác, A cũng chẳng ngờ rằng mình đã rơi vào tình yêu với Rhiannon. “Tôi sẽ chẳng ổn được cho đến khi em đi cùng tôi đến mọi nơi mà tôi sẽ đi phía trước.” Có chút gì đó buồn bã, có chút vì đó thật vấn vương và đẹp đẽ. Mỗi ngày lại là một thân xác khác nhau, nhưng tâm hồn ấy chỉ mãi yêu 1 cô gái. Tình yêu ấy chỉ yêu có mãi một người. Nhẹ nhàng và sâu lắng, làm người ta cứ đọc mãi, đọc mãi... muốn biết rồi tất cả sẽ đi về đâu. Nhưng rồi liệu có đi đến đâu không ? Khi số phận trớ trêu đến thế? Bản chất cuốn sách này cũng không phải đơn thuần là một câu chuyện tình vô vị. Bạn đọc xong sẽ tự hỏi bản thân rằng liệu có ai đó từng trong thân xác của mình không? Mình là ai? Mình có thật sự sống đúng với bản thân? Tác giả đã gửi gắm tâm tư, tình cảm của mình vào quyển sách, sự bồng bột, điên cuồng khi yêu, và cả những đau đớn xé lòng. A biết là chuyện tình rồi sẽ chẳng đi về đâu, cậu biết chứ. Nhưng cậu cũng chỉ muốn được ở bên Rhiannon mà thôi. Người review: KT (obook.co) *** [REVIEW] Mỗi Ngày Nhìn Lại – David Levithan Mùng 03 thì mình làm gì? Mình review sách thôi. Một quyển sách phương Tây khác mà mình đã kinh qua đầu năm mới với cốt truyện khá mới mẻ (với mình). Đây là quyển sách bán chạy nhất do tạp chí New York Times bình chọn với tựa đề “Mỗi ngày nhìn lại” của tác giả David Levithan. Thật ra không phải vì được bình chọn như thế mà mình chọn mua. Cái lí do là vì lời đề tựa ở bìa sau: “Khi tình đầu kết thúc, hầu hết mọi người cuối cùng hiểu ra còn nhiều mối tình khác sẽ đến trong đời. Họ sẽ không đi đến cùng trong tình ái. Tình yêu cũng không đi đến tận cùng với họ. Nó không bao giờ như tình đầu, nhưng sẽ tốt hơn trên nhiều cách khác nhau.” (có vẻ như đã đồng cảm) Truyện như quyển nhật ký ghi lại 41 ngày của nhân vật chính vô cùng đặc biệt. Vì sao ư? Vì đó không hẳn là một con người. Mình có thể gọi là một linh hồn bởi vì mỗi một ngày, thực thể đó lại hóa thân vào một con người. Có thể là một cô gái hoàn mỹ từ đầu đến chân, có thể là một chàng trai cao to vạm vỡ, một anh chàng mọt sách hay một cô nàng nghiện ngập. Mỗi một ngày trôi qua là một ngày thực thể đó được trải nghiệm cuộc sống của các cô cậu thiếu niên. Tuy nhiên, không phải là một thực thể vô tri vô giác bởi vì đến một ngày nọ, nó rung động trước một cô gái yêu kiều. Nó sẽ làm gì? Sẽ cố gắng bày tỏ nỗi niềm trước cô gái trong thân xác của người mà nó mượn tạm? Sẽ ra sao nếu cô gái đồng ý khi mỗi một ngày nó lại biến thành một người khác? Liệu rằng cả hai có đến được với nhau hay là một cuộc chạy trốn khỏi bàn tay của kẻ truy đuổi nó? Câu trả lời sẽ có vào ngày thứ 6034. Rung động luôn có thể xảy ra ở bất kỳ tình huống nào, nhiều khi trong những tình cảnh éo le không đỡ nổi. Thế nhưng, việc quyết định để nó nảy nở thành cây tình yêu hay từ bỏ đến nó héo mòn là do chính bản thân mình. Và đôi khi, chúng ta phải trả giá cho quyết định ấy. Không có kết quả tốt nhất hay xấu nhất, mà là phù hợp nhất. P.S: Nếu bạn mua ở Tiki thì sẽ được tặng kèm một tấm thiệp với trích dẫn trong truyện và một bookmark hình đám mây màu xám. Trích dẫn của mình khá hay, đó là: Mình tự hỏi cậu đang làm gì thế? Bạn trai cậu có đối tốt với cậu không? Bài hát cậu yêu thích là gì? Cậu có biết tớ yêu thầm cậu không? Vũ Hàn Mời các bạn mượn đọc sách Mỗi Ngày Nhìn Lại của tác giả David Levithan & Nguyễn Lan Anh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đường Mòn - Chris Womersley
Một tên tội phạm vặt, Lee, thức dậy trong một nhà trọ tồi tàn với bên mạng sườn bị dính đạn và một vali tiền bị đánh cắp. Hắn mơ hồ nhớ lại làm thế nào mà lại đến được đây. Không lâu sau, hắn gặp Wild – một bác sĩ đang cố thoát khỏi cuộc sống bất hạnh của chính mình, và hai người đàn ông bắt đầu một cuộc sống mới an toàn ở vùng ngoại ô. Khi rời bỏ thành phố, họ có một thói quen khó chịu là nhớ lại quá khứ quen thuộc trước đây dẫu họ cố tìm mọi cách lẩn tránh. Lee bị ám ảnh bởi việc kiện tụng ở trong tù trước đây, trong khi Wild lại chạy trốn khỏi vụ kiện tụng của việc cho nhầm thuốc. Nhưng Lee và Wild không đơn độc: họ bị tên gangster già Josef, người đang tìm cách lấy lại số tiền bị đánh cắp và thương lượng với Lee về sự an toàn của chính mình, bám đuôi khắp các vùng đất xa lạ. Cuối cùng, cả ba người đàn ông đó đều buộc phải đương đầu với những bi kịch mà họ đã tìm cách trốn chạy. *** Lee dần thoát khỏi cơn mộng mị, tâm trí hệt như người chết đuối trồi lên từ đáy đại dương. Cơn ác mộng hắn vừa trải qua đầy rẫy cảnh náo loạn, kích động và những pha bủn rủn chân tay. Căn phòng lặng im như tờ, như thể đang chờ hắn mở mắt. Lee nằm cứng đờ, bất động như tượng đá sau vườn, tròng mắt động đậy sau mi mắt khép hờ. Hồi bé, đêm nằm trên giường Lee cũng sợ đủ thứ. Trong bóng tối, cậu bé Lee cố thở thật khẽ để thứ ẩn mình trong bóng đêm ngoài kia không phát hiện ra cậu. Lee chỉ hít vào rồi thở ra thật nhanh, những tưởng bầy ma quỷ lẩn quất ngoài đường lớn hẻm nhỏ chuyên rình bắt trẻ con ăn thịt không thể nhìn thấy mình. Thậm chí hồi lên mười bốn tuổi, có thời kỳ Lee thức suốt đêm với cảm giác sợ sệt ấy. Cậu vật vã, lăn lộn suốt. Thấy thế, Claire, chị gái cậu lại đến bên giường, ôm chặt hai vai em, chờ cho đến khi thằng bé nín khóc. Cô chị chẳng nói chẳng rằng. Hai chị em đều biết nói gì cũng bằng thừa, nhất là sau những gì chúng đã phải trải qua. Lúc này, Lee cố hết sức nằm yên. So với thế giới bên ngoài, hắn muốn mình thật nhỏ bé. Hắn e rằng cảm giác khó chịu khi thức giấc sẽ tác động đến cả ngày dài đang chờ hắn. Hắn cần ngày bình yên. Lee nằm yên thêm giây lát. Bọt khí ấm nóng lục bục trong phổi hắn. Lee lặng lẽ liếm cặp môi khô nẻ. Lát sau, hắn thả lỏng cho nhịp thở đều hơn và mở mắt. Căn phòng lạ trải ra trước mắt hắn như được phủ bằng tấm màn đỏ máu. Nắng mai lọc qua tấm màn cửa mỏng nhẹ như sa. Kia là tường nhà sơn màu vàng nhạt, kia là mấy khung cửa sổ bằng nhôm. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là phòng trọ. Hình như da và xương không còn là thứ tạo nên cơ thể hắn. Người hắn bây giờ chắc ghép từ vật liệu vô cơ, như vải bạt, dây kẽm, gỗ vụn... ai đó lấy trộm ngoài đường mang về dùng băng keo bó lại một cách tạm bợ. Các khớp xương hắn ê ẩm và một cơn đau nhức nhối dai dẳng nằm ở đâu đó trong cơ thể mà ngay lúc này hắn chưa thể định vị chính xác. Lee nhớ đã có lần hắn mặc áo quần dính máu nằm trên giường chờ hồn về với xác, chờ đầu óc tỉnh táo để hiểu hoàn cảnh hắn đang lâm vào. Từ đó đến bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ hay mấy ngày trôi qua rồi? Thi thoảng, tiếng một phụ nữ trung niên lại vang lên ở đâu đó trong căn phòng vắng. Bà ta cúi xuống nghe xem hắn còn thở hay chăng. Chắc bà ta tưởng hắn đã về chầu diêm vương rồi. Lee ngửi thấy mùi thuốc lá và phấn sáp rẻ tiền thoảng từ cơ thể bà. ... Mời các bạn đón đọc Đường Mòn của tác giả Chris Womersley.
Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại - Hành Trần
Lẩu - Chú Mèo Ở Nông Trại là câu chuyện kể về một chú mèo sinh ra ở thành phố bị bán về nông thôn. Từ đó mèo con phải làm quen với cuộc sống ở quê, và cũng từ đó chú kết bạn được với nhiều người bạn mới như gà, chó, chim sâu, cây khế... Xuyên suốt cuốn sách là những bài học về tình bạn và cuộc sống mà mèo con học được. *** Lẩu là một con mèo thành phố. Nó nhớ rõ như vậy. Nó vẫn nhớ như in ngôi nhà mà nó được sinh ra cùng bốn anh chị em khác. Mèo mẹ là một con mèo lai lông dài và có cái lưỡi mềm mại ấm áp. Mèo mẹ là người duy nhất không phân biệt Lẩu và các anh em khác. Bởi lẽ, mèo mẹ vẫn âu yếm và vuốt ve nó. Tất nhiên Lẩu còn quá bé để hiểu vì sao con người lại phân biệt nó với các anh em khác như vậy. Nhưng nhiều lần đang lim dim thưởng thức bầu sữa mẹ, nó thấy một bàn tay thô bạo tóm gáy nó lên soi mói, nó biết chắc đấy là bà giúp việc. Bà chép chép miệng: “Tự nhiên lại nảy nòi ra cái con mèo ta này…” Hình như người ta chê nó xấu. Khi uống nước ở bát nước to màu tím, có lúc Lẩu len lén soi mình, nó thấy mình cũng không đến nỗi nào. Lông vàng như tia nắng, đôi mắt to và cái tai rộng, nó hài lòng với bộ lông ngắn vì nó là con mèo duy nhất mèo mẹ không phải nhắc nhở cẩn thận khi đi vệ sinh để khỏi dây bẩn vào bộ lông như bốn anh chị em lông dài và trắng muốt khác. Một tối se se lạnh, Lẩu đang co người rúc vào mèo mẹ, lim dim giấc mơ ngọt ngào thì nghe tiếng khe khẽ. Đấy là tiếng của bà chủ. Bà bảo bà giúp việc cần giải quyết bớt lũ mèo con, trước khi cô chủ nhỏ trở về vào tuần sau. Bà giúp việc cười khùng khục. Lẩu không biết giải quyết bớt là gì, nó cũng không nghe được gì thêm, vì nó đã buồn ngủ lắm rồi. Lẩu định bụng sẽ hỏi mèo mẹ vào sáng hôm sau khi ngủ dậy. Cứ thế nó thiếp đi vào giấc ngủ ngọt ngào. ... Mời các bạn đón đọc Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại của tác giả Hành Trần.
Mong Manh Tình Đầu - Born
Tình đầu, đẹp như một đóa hoa tầm xuân chớm nở vào một sớm cuối đông. Nhưng, chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng khiến những cánh hoa rụng rơi, tản mác. Thiên Vi và Duy Phong - hai trái tim thuần khiết thuở nào trước những con sóng dữ cuộc đời, không biết từ bao giờ đã chắp vá đầy những vết sẹo mãi chẳng lành. Quá khứ luôn không ngừng bị đào xới, sai lầm luôn không ngừng lặp lại và những vết cứa trong tim luôn không ngừng rỉ máu. Nhưng, còn rỉ máu nghĩa là còn ấm nóng, còn ấm nóng nghĩa là còn thương yêu. Là sẽ có một ngày sau cơn giông bão, bầu trời bỗng sáng trong và cõi lòng chợt bừng tỉnh. Thì ra, yêu thương vẫn ở ngay đó thôi. Thật gần! "Phía sau lưng họ là những cơn gió, thế nhưng chẳng ai thấy lạnh lẽo. Bầu trời sau cơn mưa xuất hiện một cầu vồng rực rỡ, đẹp như một giấc mơ." *** Nắng vàng rộn rã giữa sân trường, từng lớp từng lớp học sinh dắt xe ra khỏi cổng trường, ai nấy đều hớn hở. Trên bệ đá dưới tán cây bàng, một nữ sinh đang ngồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng qua kẽ lá. Đôi mắt trong trẻo, gương mặt ngây thơ của nữ sinh khiến khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp lạ thường. Vẻ đẹp tinh khiết của cô khiến nhiều nữ sinh ghen tị, mấy bạn nam muốn đến bắt chuyện nhưng dường như chưa đủ dũng khí. Bỗng một nam sinh đến gần cô, tươi cười hỏi: - Đang chờ xe à? - Không. Mình đang chờ Dạ Thảo – Cô nhỏ nhẹ đáp lời. - Vậy mình về trước đây. Mai gặp nhé – Nam sinh vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Cô cũng mỉm cười vẫy tay với cậu bạn cùng lớp. Nụ cười của cô bạn khiến mấy nam sinh khác ngẩn ngơ. Phía sau mấy nam sinh bỗng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến họ giật mình quay đầu nhìn lại. Một gương mặt tròn đang đanh lại, ánh mắt nhìn họ giễu cợt, giọng cao vút: - Cho qua coi. Vừa nói cô bạn mặt tròn vừa ung dung bước qua họ một cách kiêu căng, còn hất tung mái tóc dài cột đuôi gà của mình về phía sau. Đám con trai nghẹn họng, lặng lẽ bỏ đi. Thiên Vi đang định lấy sách ra đọc thì thấy bạn mình bước tới, vẻ mặt rõ là chảnh chọe. Cô phì cười, khẽ hỏi: - Sao thế? Trưng vẻ mặt này cho ai xem vậy? - Thì mấy cái tên lóc chóc đó chứ ai? – Dạ Thảo hí hửng đáp. - Ai? - Thiên Vi ngơ ngác nhìn quanh. - Mấy cái đuôi – Dạ Thảo hững hờ đáp. - Oa oa… Không ngờ đó nha – Thiên Vi reo lên – Đã chọn được anh nào chưa? Dạ Thảo khẽ lườm Thiên Vi rồi thở dài đáp: - Ai mà thèm ngó tới mình chứ?! - Sao lại nói thế? – Thiên Vi tròn mắt nhìn Dạ Thảo. - Mình như vầy thì… – Dạ Thảo nhìn lại bộ dạng tròn trịa béo tốt của mình, vẻ mặt càng buồn bã hơn. Thiên Vi thấy bạn tủi thân như vậy cũng buồn, Dạ Thảo hơi mập nhưng gương mặt tròn trịa của cô vẫn mang nét dễ thương đáng yêu, hơn nữa Dạ Thảo rất tốt bụng, chẳng ai trong lớp vì ngoại hình của cô mà chán ghét cô cả. ... Mời các bạn đón đọc Mong Manh Tình Đầu của tác giả Born.
Ngựa Chứng Đầu Xanh - S. E. Hinton
Ponyboy mười bốn tuổi, gai góc và hoang mang, nhưng đằng sau vẻ bất cần là một tâm hồn nhạy cảm. Theo Ponyboy, thế giới này chỉ có hai loại người, Mỡ và Soc – dân Soc có tiền, có thể thoát khỏi hầu như mọi tội, với thái độ ngạo mạn khó ưa; dân Mỡ, ngược lại, sống ở khu ổ chuột và luôn phải cẩn thận đề phòng. Ponyboy là Mỡ, luôn tự hào về điều đó – cho tới một đêm khủng khiếp khi Johnny giết chết một thằng Soc. Cơn ác mộng bạo lực bắt đầu, bạo liệt cuốn Ponyboy vào một vòng xoáy hỗn loạn của sự kiện và cảm xúc, khiến hình ảnh về thế giới hai cực trong mắt cậu tan rã như bụi tro. Và rồi, trước khi thời niên thiếu kết thúc, Ponyboy đã nhận ra: sự đau đớn luôn giống nhau, dù là với Soc hay Mỡ đi chăng nữa.   Câu chuyện đầy sức mạnh về những chú ngựa chứng trẻ tuổi này được viết khi tác giả mới 17 tuổi và kể từ lần xuất bản đầu tiên năm 1967, Ngựa chứng đầu xanh đã trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất lịch sử ngành xuất bản với 14 triệu bản tính đến 2005, và mỗi năm lại có nửa triệu bản nữa thêm vào con số đó. Một tác phẩm kinh điển dành cho tuổi thiếu niên. *** Khi từ bóng tối của rạp chiếu phim bước ra ngoài ánh nắng rực rỡ, tôi chỉ có hai thứ trong đầu: Paul Newman và một cuốc xe về nhà. Tôi ước gì mình trông giống Paul Newman - anh trông gai góc còn tôi thì không - nhưng tôi nghĩ bề ngoài của mình cũng chẳng đến nỗi nào. Tóc tôi màu nâu nhạt, hoe hoe đỏ còn mắt thì có màu xám ánh xanh lá. Tôi ước gì mắt mình xám hơn, vì tôi ghét hầu hết mấy gã mắt xanh lá, nhưng tôi phải bằng lòng với cái mình có thôi. Tóc tôi dài hơn tóc nhiều thằng con trai khác, cắt vuông vắn sau đầu, để dài phía trước và hai bên, nhưng tôi là một thằng Mỡ(1) và hầu hết hàng xóm tôi chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện cắt tóc. Hơn nữa, tôi trông hay hơn khi để tóc dài. Tôi phải đi bộ về nhà một quãng dài mà không người đi cùng, nhưng dù gì thì tôi cũng thường đi một mình, chẳng vì lý do nào ngoại trừ vì thích được yên ổn xem phim, để có thể thả hồn vào trong bộ phim và sống với nó cùng diễn viên. Xem phim với một ai khác làm tôi có chút không thoải mái, cứ như có người nhìn qua vai khi ta đọc sách vậy. Tôi thì khác như vậy đó. Ý tôi là, anh ba tôi, Soda, mười sáu tuổi sắp lên mười bảy, chưa bao giờ giở lấy một cuốn sách, còn anh hai Darrel, mà bọn tôi gọi là Darry, làm việc muộn và vất vả đến độ chẳng còn đâu thời gian mà quan tâm đến đọc truyện hay vẽ tranh, vậy nên tôi chẳng giống hai anh. Và chẳng có đứa nào trong băng bọn tôi cảm hiểu phim ảnh và sách vở như tôi cả. Có lúc tôi đã nghĩ rằng mình là kẻ duy nhất trên đời này hiểu. Nên tôi làm việc đó một mình. Ít nhất Soda cũng cố hiểu, và cảm hiểu được nhiều hơn Darry. Nhưng nghĩ kỹ thì anh khác với bất cứ ai; anh hiểu mọi sự, gần như vậy. Ví dụ như anh chẳng bao giờ hò hét với tôi suốt như anh Darry, hay đối xử với tôi như thể một đứa lên sáu chứ không phải đã mười bốn tuổi rồi. Tôi quý Soda hơn bất cứ ai, kể cả là bố mẹ. Lúc nào anh cũng vô tư lự và cười toe toét, trong khi anh Darry lại nghiêm khắc, cương nghị và chẳng mấy khi nở miệng cười. Nhưng mặt khác, Darry đã trải qua rất nhiều thứ trong hai mươi năm cuộc đời, anh trưởng thành quá nhanh. Sodapop sẽ chẳng bao giờ chịu lớn cả. Tôi chẳng biết thế nào thì hay hơn nữa. Tôi sẽ sớm biết ra thôi. ... Mời các bạn đón Ngựa Chứng Đầu Xanh của tác giả S. E. Hinton.