Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ulysse Moore Tập 4 - Pierdomenico Baccalario
Jason, Julia và Rick đã sẵn sàng cho một hành trình khác: đi tìm ông Peter Delalus, người duy nhất có thể giúp chúng tìm thấy Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên, người đã đi qua Cánh Cửa Thời Gian và ẩn náu tại Venice của thế kỷ 18. Oblivia Newton gian xảo đang lần theo những dấu vết của ông và bọn trẻ buộc phải hành động thật mau lẹ. Đầu tiên chúng sẽ phải tìm ra ai là Người Chèo Thuyền Đen. Nhưng xem ra chẳng có ai từng nghe thấy cái tên đó… *** Kể từ khi được xuất bản tại Ý năm 2005, đến nay bộ truyện luôn nằm trong Top 10 những cuốn sách thiếu  nhi hay nhất và bán chạy nhất tại Ý. Bộ truyện cũng đã bán được 3,3 triệu bản và được dịch ra 27 thứ tiếng trên thế giới và là bộ sách gối đầu giường của hàng triệu trẻ em say mê phiêu lưu, thám hiểm trên toàn thế giới.  Ulysses Moore là nhân vật huyền bí, sở hữu không biết bao nhiêu giai thoại và những câu chuyện không biết đằng nào mà kiểm chứng. Bởi vậy, rất nhiều người đã không tiếc công sức để săn lùng những bằng chứng, bút tích, câu chuyện… về ông. Chàng trai trẻ người Ý Pierdominico cũng là một người như thế. Anh đã phải lặn lội sang tận Anh quốc tìm đến địa danh tưởng như không hề tồn tại, mong lần ra dấu vết  của Ulysses Moore. Và đổi lại anh đã nhận được cơ man nào là tranh, ảnh, bản đồ và những quyển sổ bìa đen, đã bị thời gian làm cho phai nhòa, tất cả đều được đánh số và viết tay rõ ràng… nhưng bằng một thứ ngôn ngữ hoàn toàn không thể hiểu nổi! Đằng đẵng hàng tháng trời xem xét tỉ mẩn tranh vẽ, bản đồ, ảnh chụp, chàng trai ấy đã “giải mã” được những cuốn sổ đầu tiên, hé mở câu chuyện ly kỳ kia, câu chuyện mà tác giả, vì nguyên do gì chưa rõ, đã quyết bảo vệ bằng một kiểu mật mã vô cùng đặc biệt. *** Trong bộ truyện ly kỳ này, độc giả nhí sẽ gặp: Rick Banner: một cậu nhóc Kilmore Cove thực thụ, tay đua xe đạp nghiệp dư sống với triết lý “cơ bắp và hai lá phổi”, ngoài hai thứ đó, trong cuộc đời này, người ta không cần thêm gì nữa! Jason Covenant: cậu nhóc Luân Đôn, tay săn ma tập sự, không tin trên đời có một thiếu niên Anh quốc nào lại không biết đến Tiến sỹ ma học Mesmero huyền thoại; trong đầu rặt những ma cà rồng, người sói và ma quỷ, và tin chắc rằng Biệt thự Argo nơi cậu sống cũng đang tiếp đón một con ma. Julia Covenant: ngoại trừ việc một trong hai đứa là con gái thì Jason và Julia giống nhau như đúc: cùng một mái tóc sáng màu, cùng một đôi mắt, cùng đôi lúm đồng tiền gần hai khóe miệng. Julia chỉ cao hơn một chút và to khỏe hơn một chút so với Jason, cứ như thể cô bé đã vội vã lớn lên Nestor: người làm vườn, quản gia, bảo mẫu… kiêm tất tật của Biệt thự Argo. Oblivia Newton: cặp chân dài, một suối tóc đỏ, một sợi dây chuyền nặng trĩu kim cương và ngọc bích. Một Quý Cô Thơm Lừng, Quý Cô Găng Tay Màu Cam, Quý Cô Tóc Đỏ Giận Dữ, Quý Cô Đạo Chích… mà thậm chí không phải một quý cô!!! Và cuối cùng, là Ulysses Moore: người chủ cũ biệt thự Argo, “con ma” của Jason, và toàn bộ cuốn sách này là về Ngài. *** ĐỘC GIẢ THÂN MẾN Sau nhiều nỗ lực, anh Pierdomenico rốt cuộc đã có thể gửi cho chúng tôi bản dịch bản thảo thứ tư của ngài Ulysses Moore. Khi đọc nó, các bạn sẽ khám phá được rất nhiều điều... Mặc dù vô cùng háo hức theo dõi diễn biến của câu chuyện bí ẩn này, nhưng chúng tôi cũng lo cho người cộng sự của mình: theo như những gì đã viết cho chúng tôi, anh ấy dường như sắp khám phá ra nơi ẩn náu của ngôi làng Kilmore Cove. Tuy vậy, kể từ lúc đó anh ấy không liên lạc gì thêm và điện thoại di động của anh lúc nào cũng tắt. Chúng tôi hy vọng có thể sớm cung cấp cho các bạn thông tin về anh ấy... Ban biên tập Làng Kilmore Cove có tồn tại!! Từ: Pierdomenico Baccalario Tiêu đề: Làng Kilmore Cove có tồn tại!! Ngày: 03 tháng 2 năm 2006 16:24:01 Tới: Ban biên tập Các bạn thân mến, Tôi quả thực lo lắng. Tôi đã thử mọi cách để gửi e-mail kèm bản dịch tập bản thảo thứ tư cho các bạn nhưng lúc nào thư cũng bị gửi trả lại. Nếu lần này nó đến tay các bạn thì xin vui lòng hồi âm ngay cho tôi nhé. Cuốn bản thảo đầy ắp những điều bất ngờ này sẽ khiến các bạn phải há hốc miệng kinh ngạc... nhưng tôi không có thời gian để kể gì thêm. Điều tôi trăn trở lúc này là tìm ra Kilmore Cove, ngôi làng ma ấy. Ngày hôm kia, tôi và ông chủ quán trọ Zennor đã đi tìm nó, ông ấy hiện đang rất hiếu kỳ với toàn bộ sự việc này tới mức nài nỉ được đi cùng tôi. Manh mối duy nhất của chúng tôi là cuốn sách hướng dẫn du lịch Kilmore Cove mà một người đàn ông bí ẩn (có thể là Ulysses Moore chăng?) đã cố tình để lại trên bàn tôi trong quán cà phê. Tôi đã kiểm tra rồi: nhà xuất bản phát hành cuốn sách đã đóng cửa mười lăm năm nay và dường như không còn bản nào lưu hành trên thị trường, kể cả ở cửa hàng phong phú nhất trong số các tiệm sách cổ của Notting Hill. Nhưng không sao, bây giờ thì ổn cả... tôi tin chắc đã tìm thấy ngôi làng ma khiến tôi khổ sở mấy tháng nay! Chúng tôi đến bằng xe hơi những nơi mà cuốn sách hướng dẫn gọi là “khu vực lân cận của Kilmore Cove” và men theo con đường ven biển cho đến một ngã rẽ. Những biển báo cấm vào chắn ngang trước con đường, và tôi ngờ rằng có lẽ ai đó muốn ngăn cản chúng tôi tới được Kilmore Cove! Thế là tôi bước xuống xe, nhấc mấy tấm biển sang một bên và tiếp tục lái xe dọc bờ biển. Giá mà chúng tôi đừng đi tiếp! Ở khúc cua đầu tiên, con đường nhựa biến thành miếng phô mai với những cái hố khổng lồ ở khắp nơi. Ông chủ quán trọ bắt đầu sốt ruột và chỉ cho tôi thấy một chiếc xe ủi to kềnh nằm chình ình giữa đường... Một quý ông lịch lãm ra hiệu cho chúng tôi tấp vào lề đường và hỏi xem liệu chúng tôi có nhìn thấy những tấm biển cấm. Ông ấy mặc bộ đồ lao động liền thân được là lượt phẳng phiu và thơm nức mùi nước hoa oải hương. Tôi cố hình dung xem ông ấy có phải người mình đã từng chạm mặt ở quán cà phê không... nhưng gương mặt ông bị chiếc mũ bảo hiểm màu vàng che khuất. Sau đó tôi thấy ông ấy ra hiệu cho người đàn ông đang điều khiển chiếc máy xúc và tôi hiểu rằng đã đến lúc mình phải quay về. Khi về đến quán trọ, tôi đã cố gửi cho các bạn nội dung của tập bản thảo thứ tư trước khi quay lại tìm con đường bị chắn ngang đó. À, còn một việc cuối cùng: ông chủ quán trọ nói rằng ông ấy để ý thấy người đàn ông lái máy xúc mang một tấm băng đen trên mắt. Việc này có nói lên điều gì với các bạn không? Hẹn sớm gặp lại các bạn, ít nhất thì tôi hy vọng là thế... Pierdomenico Mời các bạn đón đọc Ulysse Moore Tập 4: Đảo Mặt Nạ của tác giả Pierdomenico Baccalario.
Chết Trước Hoàng Hôn - Charlaine Harris
Có lẽ, Sookie Stackhouse sẽ chỉ là một cô hầu bàn rất đỗi bình thường nếu không có một "khiếm khuyết" nhỏ - khả năng đọc tâm trí người khác. Vậy nhưng cô lại không tài nào nghe được suy nghĩ của Bill Compton - chàng ma cà rồng điển trai lạnh lùng ngày nọ bất ngờ bước vào cuộc sống của cô. Kể từ lúc anh xuất hiện, cuộc sống của cô và những người quanh cô đã như luôn bên bờ thảm họa. Bởi có bạn trai là ma cà rồng chưa chắc đã là điều tuyệt vời với cô... *** Charlaine Harris (25/11/1951) sinh ra và lớn lên tại Tunica, Mississippi và hiện giờ đang sống ở Arkansas cùng chồng và ba người con. Bà sáng tác thơ, truyện ngắn, kịch và tiểu thuyết. Chết trước hoàng hôn (Dead Until Dark) là tập đầu tiên trong bộ tiểu thuyết ăn khách The Southern Vampire Mysteries (Bí ẩn ma cà rồng miền Nam), từng giành được giải Anthony Award cho Tác phẩm thần bí xuất sắc nhất 2001. Bộ tiểu thuyết này cũng được đạo diễn Alan Ball chuyển thể thành series phim truyền hình ăn khách nhiều năm liên tiếp True Blood. *** SAM ĐẾN BÁO TIN CHO TÔI LÚC MƯỜI MỘT GIỜ. “Họ sẽ bắt giam Jason ngay khi anh ta tỉnh lại, Sookie à, mà có vẻ chẳng lâu nữa đâu.” Sam không nói làm sao anh biết được chuyện đó, và tôi cũng chẳng hỏi. Tôi nhìn anh chăm chăm, nước mắt lăn dài trên má. Nếu vào một ngày khác, có lẽ tôi đã nghĩ đến chuyện trông mình xơ xác đến thế nào khi khóc, nhưng hôm nay không phải ngày để quan tâm đến chuyện nhan sắc. Tôi đang gặp rắc rối nghiêm trọng, lo sợ cho Jason, buồn chuyện của Amy Burley, giận dữ vì nhầm lẫn ngu ngốc của cảnh sát, và ẩn dưới tất cả những cảm xúc đó, là nỗi nhớ Bill da diết. “Họ nghĩ có vẻ như Amy Burley đã gây chiến. Họ nghĩ anh ta đã uống say sau khi giết cô ta.” “Cảm ơn vì đã báo cho em, Sam à.” Giọng tôi như cất lên từ một nơi rất xa nào đó. “Anh nên đi làm thôi.” Sau khi Sam đã nhận ra tôi cần được ở một mình, tôi gọi đến tổng đài hỏi số điện thoại của Máu Trong Phố. Tôi quay số, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy như mình đang làm một chuyện gì đó xấu xa. “Máuuuuu... Trong Phố xin nghe,” một giọng nói trầm trầm đột ngột vang lên. “Quan tài của bạn khi xa nhà.” Chúa ơi. “Xin chào. Tôi là Sookie Stackhouse, gọi từ Bon Temps,” tôi lịch sự nói. “Tôi cần để lại một lời nhắn cho Bill Compton. Anh ấy là khách ở đây.” “Răng nanh hay người?” “À... răng nanh.” “Làm ơn đợi một chút.” Sau một lúc giọng nói trầm trầm đó lại vang lên. “Lời nhắn là gì, thưa cô?” Tôi chần chừ một lúc. “Làm ơn nhắn với ông Compton rằng... anh trai tôi vừa bị bắt, và tôi sẽ rất cảm kích nếu anh ấy về nhà ngay khi hoàn thành xong công chuyện.” “Tôi ghi lại rồi.” Tiếng bút nguệch ngoạc. “Cô nhắc lại tên được không?” “Stackhouse. Sookie Stackhouse.” “Được rồi, thưa cô. Tôi sẽ để lại lời nhắn cho anh ấy.” “Cảm ơn.” Và đó là việc duy nhất tôi có thể nghĩ ra được, cho đến khi nhận ra sẽ thực tế hơn rất nhiều nếu tôi liên lạc với Sid Matt Lancaster ngay. Ông ta cố hết sức ra vẻ kinh hoàng khi nghe tin Jason sẽ bị bắt, hứa hẹn sẽ cấp tốc đến bệnh viện ngay khi xong việc ở tòa án chiều nay, và rằng anh ta sẽ thông báo lại tình hình với tôi. .. Mời các bạn đón đọc Chết Trước Hoàng Hôn của tác giả Charlaine Harris.
Phụ Lục Percy Jackson: Cẩm Nang Thần Thánh - Mary-Jane Knight
Với cuốn sách này, độc giả sẽ khám phá nhiều điều thú vị về các á thần: những dấu hiệu giúp bạn nhận biết mình đich thị là một á thần; dấu hiệu giúp bạn nhận thấy vị thần nào là cha hoặc mẹ ruột của mình; các chi tiết về các vị thần, quái vật và tất cả mọi thứ về nhân vật chính Percy Jackson…  Đặc biệt trong cuốn sách sẽ có hình màu minh họa cho từng vị thần và các trại viên quan trọng ở Trại Con Lai.  *** Percy Jackson còn khuya mới đạt mức trung bình, thậm chí ngay cả những điểm số của cậu cũng luôn như vậy (mà nói một cách cụ thể thì những điểm số này luôn “dưới mức trung bình”). Sự khác biệt của cậu không phải ngay lập tức có thể nhận ra, nhưng chúng thường tăng dần một cách rất có vấn đề khi cậu chớm bước sang tuổi mười hai. Một điều kỳ lạ đã bắt đầu xảy ra đối với cậu. Cậu bị lũ quái vật tấn công và được một thần rừng giúp đỡ. Và điều đó mới chỉ là thứ mở đầu. Khi cậu tới Trại Con Lai, cả một thế giới hoàn toàn mới sẽ mở ra cho cậu... “Trở thành một con lai thật là nguy hiểm. Rất đáng sợ. Hầu hết thời gian, việc đó sẽ khiến bạn bị giết trong đau đớn và bằng nhiều cách hiểm độc... nếu bạn nhận ra chính mình trong những trang viết này – nếu bạn cảm thấy có điều gì đó đang khuấy đảo bên trong... thì ắt hẳn bạn là một trong số chúng tôi. Và một khi bạn biết được điều đó, thì việc chúng cũng nhận ra được điều đó chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Và rồi chúng sẽ tới tìm bạn. Đừng nói rằng tôi không cảnh báo bạn trước nhé.” – Percy Jackson. Tên: Percy Jackson Ngày sinh: 18.8 Nơi sinh: New York Mẹ: Sally Jackson Bố: Poseidon Thức ăn ưa thích: Bất kỳ thứ gì có màu xanh và vị ngọt Đồ uống ưa thích: Coca và rượu thần Nơi yêu thích: Nhà nghỉ mùa hè ở Montauk, Long Island Phương tiện giao thông yêu thích: Pegasus (Blackjack) Giỏi nhất: Đấu kiếm Dở nhất: Môn đọc Bạn bè: Grover Underwood, Annabeth, Tyson, O’Leary Kẻ thù: Kronos, Gabe Ugliano, Cô Dodds “Đến đây nào, Percy. Cái cháu gọi là nền văn minh phương Tây ấy, cháu nghĩ đó chỉ là một khái niệm trừu tượng thôi phải không? Không, đó là một sức mạnh đang tồn tại. Một ý thức chung đã được đốt sáng hàng ngàn năm. Những vị thần là một phần trong đó... Ngọn lửa bắt đầu ở Greece. Rồi... trung tâm ngọn lửa chuyển tới Rome, và các vị thần cũng vậy... Bất cứ nơi nào ngọn lửa cháy sáng nhất, các vị thần sẽ ở đó. Các vị thần chỉ đơn giản là di chuyển... Họ đã trải qua một vài thế kỷ ở Anh. Mỗi một nơi họ trị vì... cháu có thể nhìn thấy họ trong các bức vẽ, bức tượng, trên những tòa nhà quan trọng nhất... Và... giờ họ đang ở nước Mỹ của cháu. Hãy nhìn biểu tượng của đất nước cháu, hình con đại bàng của thần Zeus. Hãy nhìn bức tượng thần Prometheus ở Trung tâm Rockefeller... Dẫu có thích hay không thì nước Mỹ hiện đang là trung tâm của ngọn lửa. Nó là một cường quốc lớn của phương Tây. Và vì thế đỉnh Olympus có mặt ở đây.” – Chiron Mời các bạn đón đọc Phụ Lục Percy Jackson: Cẩm Nang Thần Thánh của tác giả Mary-Jane Knight.
Hồ Sơ Thất Lạc Tập 5: Những Ngày Cuối của Lorien - Pittacus Lore
Trong cuốn sách này, hãy khám phá việc đã thực sự xảy ra trong những ngày cuối cùng của hành tinh xấu số từ chính đôi mắt của Sandor - người sẽ bất đắc dĩ trở thành Cêpan của Số Chín.      Sandor đã phát chán với việc chỉ là một thiếu niên, mệt mỏi khi cứ phải đến trường và nghe lời giáo viên của mình nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mình. Cậu ta thích phá luật hơn là làm theo chúng. Nhưng trong một lần phá luật, cuộc đời của Sandor đã rẽ sang một hướng khác, và cậu ta bị buộc phải gia nhập Học viện Phòng thủ Lorien.      Sandor chưa bao giờ tin vào cái ý tưởng điên rồ rằng Lorien phải phòng thủ chính mình - Lorien là một hành tinh hòa bình, với không có một kẻ thù rõ ràng nào cả. Nhưng khi bọn Mogadorian bất ngờ tấn công, Sandor biết được rằng mối nguy hiểm thực sự là gì. Giờ Sandor là một trong một toán nhỏ những người Loric còn sống, và số phận của Lorien nằm trong tay họ. Cuốn sách được dịch bởi Green-Octopus​. *** Sau đây là hệ thống series Lorien Legacies đã xuất bản:  1. I Am Number Four (Tôi Là Số Bốn) 2. The Power of Six (Sức Mạnh Của Sáu) 3. The Rise of Nine (Số Chín Lên Ngôi) 4. The Fall of Five (Sự Sa Ngã Của Năm) 5. The Revenge of Seven (Sự Báo Thù Của Bảy) 6. The Fate Of Ten (Số Phận Của Mười) 7. United as One (Quy Tụ Làm Một) - (Final Book) Ngoài 7 tập truyện chính ra còn có 15 quyển phụ cho chúng ta biết thêm về các nhân vật, sự kiện được gọi là Hồ sơ thất lạc (The lost file). Và 15 quyển đó được gộp lại và chia thành 5 bộ với các tên gọi riêng. 1. Di sản (The Legacies) #1 - Di sản của Số Sáu (Six's Legacy) #2 - Di sản của Số Chín (Nine's Legacy) #3 - Những di sản đã mất (The Fallen Legacies) 2. Những bí mật lịch sử (Secrect Histories) #4 - Hành trình tìm kiếm Sam (The Search For Sam) #5 - Những ngày cuối của Lorien (The Last Days Of Lorien) #6 - Những kẻ bị lãng quên (The Forgotten Ones) 3. Kẻ thù giấu mặt (Hidden Enemy) #7 - Di sản của Số Năm (Five's Legacy) #8 - Trở lại Paradise (Return to Paradise) #9 - Sự phản bội của Số Năm (Five's Betrayal) 4. Đồng minh phe nổi loạn (Rebel Allies) #10 - Kẻ chạy trốn (The Fugitive) #11 - Người điều hướng (The Navigator) #12 - Người bảo vệ (The Guard) 5. Giờ G (Zero Hour) #13 - Các biệt năng tái sinh (Legacies Reborn) #14 - Chốt chặn cuối cùng (Last Defend) #15 - Cuộc săn lùng các Garde (The Hunt For The Garde) Mời các bạn đón đọc Hồ Sơ Thất Lạc Tập 5: Những Ngày Cuối của Lorien của tác giả Pittacus Lore.