Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Mảnh Phù Hoa

Tên truyện: Một mảnh phù hoa Tác giả: Yên Vũ Thể loại: 1x1, huyền huyễn, hiện đại, ngược tâm nhẹ. HE. Nếu ta chỉ là một mảnh phù hoa trong cuộc đời dài đằng đẵng của ngươi, ngươi nguyện đem ta cất vào trong tim, năm dài tháng rộng giữ lấy ta trong lòng?.  Dã hồ, ngươi quả thật là động chân tình?. *** Truyện lấy ý tưởng từ một cfs của Luyến Ái cfs, thật ra cfs chỉ là cfs bình thường, mình hư cấu dựa trên tình tiết đó nếu chủ nhân của cfs vô tình đọc được, thấy khó chịu muốn mình ngưng viết thì inbox cho mình nhé. Mình xoá. *** Buổi sáng, trời vào tháng chín tươi đẹp, mặc dù đêm qua có một cơn mưa lớn nhưng chung quy cũng không thể nào làm khung cảnh trước mặt có chút ảm đạm. Trên sân khấu lớn của trường đại học X, các bạn cựu sinh viên đang hát hò chúc mừng tân sinh viên, Bạch Dĩnh có vẻ nhàm chán chống tay lên cằm nhìn các "anh chị" đang hăng sức trên sân khấu. Sau khi kết thúc, một tràng pháo tay rộn ràng vang lên, Bạch Dĩnh lập tức vỗ tay theo, giả vờ hưng phấn. Ai trong hội trường cũng biết Bạch Dĩnh, sắc đẹp của nàng thật không ai sánh bằng, nàng còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, tính tình thì hòa nhã dễ gần. Cựu hoa khôi Bạch Lộ Tư là chị gái của nàng, mỗi người một vẻ, nếu nói Lộ Tư là một quả bom nóng hổi, lúc nào cũng có thể khiến người đối diện nổ tung thì Bạch Dĩnh là một dòng nước nhàn nhạt len lỏi qua khe núi. Ánh nắng chiếu vào dòng nước, vẻ đẹp càng lung linh mà thanh thuần. Lúc này đây nàng cò trắng (Bạch Lộ Tư, Bạch Lộ có nghĩa là cò trắng) đang đứng trên bục phát biểu bài chào mừng tân sinh viên, vốn ông nội của các nàng muốn lấy một bài thơ ra đặt tên cho chị nàng, lấy qua lấy lại lại lấy đúng bài Bạch Lộ Tư của Lý Bạch, một nàng cò trắng xinh đẹp bị chết tên. Bạch Lộ Tư lại ghét cái tên này vô cùng, mỗi lần Bạch Dĩnh gọi chị ấy là cò trắng liền bị rượt đánh. - Này, cậu tên gì?- Một nữ sinh ngồi bên cạnh Bạch Dĩnh khều tay nàng, hỏi. Bạch Dĩnh cũng rất hòa nhã đáp lại: - Mình tên Bạch Dĩnh, còn bạn? - Mình tên Bối Kỳ, tân sinh viên. - À, chào bạn, rất vui được biết bạn. Mình cũng là tân sinh viên - Bạch Dĩnh bắt tay Bối Kỳ, vui vẻ cười nói. Các người bạn từ thời cấp ba đều bị bỏ lại hết nên khi vào trường đại học nàng cũng không có bạn, nếu Bối Kỳ muốn kết bạn với nàng, cũng tốt, dù sao nàng cũng lọc qua một lần xem ai có thể làm bạn, ai thì không. - Cậu có ở kí túc xá không? Ở khu nào? Bối Kỳ có một gương mặt tầm trung, không quá đẹp, cũng không quá xấu, ngũ quan hài hòa, nhìn có vẻ an nhiên. Bạn ấy hỏi dồn dập như vậy có phải đang có ý đồ gì không? Chắc tại mình đẹp quá? Bạch Dĩnh hơi nhăn mày nghĩ, dù sao lão thiên cũng sinh ra mình gương mặt đẹp như vậy, làm sao tránh khỏi bướm ong. - Haiz.. Mình ở khu C- Bạch Dĩnh thở dài, ai mượn lại xinh đẹp bức người thế này chứ, về phải bắt bẻ lại ông nội của mình, ai mượn lại sinh ra cha mình vô cùng xinh đẹp, để cha mình sinh ra mình đẹp thế này cơ chứ! Khổ, thật là khốn khổ. - Thật trùng hợp, mình cũng ở khu C-Bối Kỳ mỉm cười. Cùng khu thôi mà, có gì vui mà cười? - Có gì nhờ bạn chỉ giáo thêm! Có gì mà chỉ giáo, chỉ sợ mình chỉ giáo bạn lại chịu không nổi! - Bạn đã có bạn trai chưa? Biết ngay là đã phải lòng mình rồi, Bạch Dĩnh lại lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ. - Kết bạn với mình nhé? Cũng không tệ. Buổi mừng tân sinh viên rốt cuộc cũng xong, Bạch Dĩnh thong thả ôm theo ba lô lên trên phòng. Mở cửa phòng kí túc xá liền nghe mùi ẩm mốc xộc vào mũi, nàng nhăn mặt, quăng ba lô xuống đất dùng tay xua không khí ra khỏi phòng. Từ ngoài nhìn vào còn tưởng đang diễn vai hằng nga bắt bướm, cứ huơ qua huơ lại. - Này, tránh ra!- Một bạn nữ đồng học đi vào bên trong phòng, xô Bạch Dĩnh qua một bên. -Ngươi làm gì mà múa may ngoài cửa? - Mình nghĩ chắc nó bị thần kinh rồi, chuyển phòng thôi- Một bạn nữ đi cùng nói, có vẻ khinh bỉ hất mũi nhìn nàng. -Thần kinh nè- Bạch Dĩnh lè lưỡi trợn mắt trêu hai người họ, nàng thả ba lô xuống giường dưới, nghĩ lại nằm giường dưới phải nhìn bọn chúng nên mới suy nghĩ lại. Nàng leo lên cầu thang rồi lên giường trên, bỏ mặc hai người điên bọn chúng ở dưới. - Sợ gì mà không ở lại, Thẩm Nguyệt, ngươi nằm giường dưới đi, ta lên trên. - Nhưng tóc ngươi dài như vậy, thả xuống hù chết ta. Trân, ngươi nằm dưới đi. - Không, ta nằm trên cho. - Thôi, nằm dưới đi. Bạch Dĩnh đưa đầu xuống dưới giường, mắng: - Phân nằm trên dưới cũng rắc rối vậy à? Nhanh lên, ai thích nằm trên thì nằm trên, thích nằm dưới thì nằm dưới. Lải nhải phiền chết ta. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa thu hút ánh nhìn của Bạch Dĩnh, nàng đưa mắt nhìn qua, vẫn như cũ dùng kiểu trút ngược đầu xuống, tóc rũ rượi nhìn ra cửa. Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì ma nữ, Bối Kỳ "A" la lên một tiếng lùi lại sau. Nữ nhân này, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cư nhiên là nữ nhân xinh đẹp Bạch Dĩnh nàng thấy ban sáng. Thật mất hình tượng, Bối Kỳ thầm mắng. Nhưng không là ma thì tốt, Bối Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nàng đem hành lí vào trong, cười nói: - Xin chào mọi người, mình là Bối Kỳ, tân sinh viên. - Chào bạn, ta tên Thẩm Nguyệt, còn đây là Ngải Trân. Bằng tuổi cả. Thẩm Nguyệt rốt cuộc cam chịu hạ phong, nằm dưới, còn Ngải Trân giống Bạch Dĩnh, nằm giường trên. Phòng có Bối Kỳ không khí khác hẳn, nàng ấy rất thân thiện, hết bắt chuyện rồi mang theo bánh mứt chia cho các nàng. Dù không thân, nhưng trong túi Bối Kỳ có bia, lôi ra uống liền trở thành hảo hữu. Một mâm tiệc được đãi bằng những cục chả thơm ngon, một ít bánh mặn, một ít trứng cút nước lẩu mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngải Trân ngà ngà say, bỏ cục chả vào miệng nhai nhồm nhoàm nói: - Nói thật, ta là không muốn vào đây học chút nào. Ta phi, Bạch Dĩnh muốn phun một ngụm nước miếng xuống đất, trường đại học X này rõ ràng là tốt nhất ở thành phố này rồi, còn nói láo nói xạo. Ngải Trân có một mái tóc dài đến nửa lưng, độ dài cũng tương tự Bạch Dĩnh, nàng khi cười có má lúm đồng tiền, nhan sắc cũng coi là thanh nhã đi. Thẩm Nguyệt tóc ngắn ngang vai, điệu bộ chẳng ra vẻ gì là thục nữ, nhưng khi nói chuyện giọng nàng rất ngọt ngào, rất có khiếu đọc truyện hay làm đài phát thanh. - Không phải đút tiền để vào đây là Trân? - Này! - Haha, chọc ngươi mà, đừng giận nha Trân Trân. Bạch Dĩnh uống một ít bia xem các nàng diễn trò một lúc thì tiếng gõ vào cửa cắt ngang suy nghĩ của các nàng, có tiếng hung tợn vang lên, lưng mọi người liền đổ một tầng mồ hôi lạnh: - Giám thị đây, mở cửa ra, ta điểm danh số người. Ngay lập tức ai ôm bia đi cất được thì ôm bia đi cất, ai mang đồ ăn đi giấu được thì mang đồ ăn. Bạch Dĩnh lấy một chiếc khăn ra lau hiện trường, chưa tới hai phút giải quyết được đống lộn xộn. Bối Kỳ mở cửa, Bạch Dĩnh giả vờ lấy khăn lau các thanh cột của giường, thấy giám thị bèn mỉm cười chào, duyên dáng như vậy ai nỡ trách mắng nàng? - Lau giường hả?- Ông mỉm cười dê, nhìn chằm chằm đôi má đỏ thẹn thùng của Bạch Dĩnh, nàng có thẹn tí nào? Bia đấy! - Giám thị, đủ bốn người mà..- Giọng Bạch Dĩnh kéo dài, Thẩm Nguyệt da gà da vịt nổi lên đồng loạt. - Đủ thì thôi, đủ thì thôi. Giám thị vui vui vẻ vẻ bước ra cửa, bộ bốn cuối cùng cũng thoát đại nạn.   Mời các bạn đón đọc Một Mảnh Phù Hoa của tác giả Yên Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy - Diệp Phi Dạ
Tác giả Diệp Phi Dạ cho ra mắt tác phẩm Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy, câu chuyện ngôn tình ngược mở đầu dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng.  "Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm... trong đó có kiếp nạn tình nhân" Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: " Truyện hay nhất chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!" ***  "Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây? Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng. Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên. Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y. Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát. "Dám cắn tôi sao?!" Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi." Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. ...................... Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính. Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân. Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước. Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào. Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng. Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ.
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy - Đồng Hoa
“Nếu bạn đang đọc tác phẩm này và bạn còn trẻ, xin hãy nhớ đối xử với những người bạn gặp thật dịu dàng, không phải vì sự cảm kích của anh/ cô đối với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.” Ánh mắt của mỗi một người thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn. Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, lúng túng, thương tâm, thất vọng, suy nghĩ tìm tòi… Tất cả những màu sắc rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân đều dược biểu diễn trên bức màn trắng đen rất rõ ràng đó. Khi nó diễn xuất một cách đầy màu sắc, thì chúng ta hồ đồ không biết, cho dù nó gần ngay trong mắt ta. Chính bởi vì là nó quá gần, gần ngay trong mắt chúng ta, vì vậy, chúng ta không thể nhìn thấy được. Chỉ cho đến khi nó đã dần dần rời bỏ chúng ta, chúng ta mới có thể dần dần nhìn rõ. Nhìn rõ nhân quả được mất đằng sau mỗi câu chuyện có thể là rực rỡ màu sắc, cũng có thể không rực rỡ màu sắc, nhưng, tất cả đã là một bộ film nhựa bị kẹt hình, cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi nước mắt, đều chỉ có thể mãi mãi đứng lại ở đầu bên này của thời gian, lặng lẽ quan sát sự tan và hợp, được và mất trên màn hình ở đầu thời gian bên kia. Đấy chính là tuổi thanh xuân, chỉ đến khi nó đã rời bỏ ta, ta mới có thể nhìn thấy rõ nó. *** Đồng Hoa hiện là một trong các tác giả nữ nổi tiếng nhất Trung Quốc. Trước khi xuất bản sách, cô từng sử dụng bút danh Trương Tiểu Tam để đăng tải tác phẩm của mình lên hai website văn học nổi tiếng của Trung Quốc là: Mạng văn học Tấn Giang và Mạng văn học Tứ Nguyệt Thiên. Đồng Hoa tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, từng làm chuyên viên phân tích tài chính ở ngân hàng Trung Quốc, sau đó học Thạc sĩ ngành kinh tế tài chính tại Philadelphia. Hiện nay, cô đang định cư cùng chồng tại New York. Cùng với Đằng Bình, Phỉ Ngã Tư Tồn và Tịch Ngữ Giả, Đồng Hoa được độc giả bình chọn là một trong Tứ Tiểu Thiên Hậu của văn học ngôn tình Trung Quốc, với lời khen tặng: “ngòi bút nhẹ nhàng từ từ đi đâm sâu xuống khiến cõi lòng người ta đau đớn, tình yêu của cô luôn bùng cháy.” Năm 2011, Đồng Hoa đứng thứ 14 trong danh sách các nhà văn có thu nhập cao nhất Trung Quốc, với thu nhập khoảng 3 triệu nhân dân tệ/ năm. Một số tác phẩm của Đồng Hoa: Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển Trường Tương Tư Đại Mạc Đao Từng Thề Ước Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy Vân Trung Ca Bộ Bộ Kinh Tâm Mời các bạn đón đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy của tác giả Đồng Hoa.
Đế Vương Nghiệp - Mị Ngữ Giả
Thời đại tàn nhẫn làm con người tàn nhẫn… Con người tàn nhẫn buộc tình yêu phải tàn nhẫn theo. Tình yêu của nàng và y bị dòng đời xô đẩy, lại bị chính kiêu hãnh và định kiến của cả hai chi phối, cứ thế hứng chịu đủ mọi thử thách và mâu thuẫn khoét sâu. Đứng bên nhau mà chẳng thấy mặt nhau. Cưới gả xong mà chẳng động phòng hoa chúc. Từ đó nàng ở thành đô làm quận chúa của nàng, y ra biên ải làm tướng quân của y… Nhiều năm qua đi, tình cờ hội ngộ ở lằn ranh sống chết, họ mới nhận ra mình đã lỡ làng nhau nhiều biết bao. Đây là câu chuyện về một cặp đôi tài cao, cứng rắn, đầy tham vọng, đối xử với nhau không được một lúc mềm lòng, nhưng từ tận trái tim, không ai trên đời hiểu và thương họ hơn chính họ nữa cả. Ở những câu chuyện khác, người ta phải giằng xé với tình địch, còn ở Đế vương nghiệp, chính hai người yêu nhau lại là đối thủ lớn nhất của nhau. Giữa họ là một tình yêu đầy những ức chế, đề phòng, và da diết, cùng những thề ước chỉ thực hiện được khi nào đôi ngả âm dương. *** Thượng Dương Quận chúa Vương Huyên (A Vũ), xuất thân vọng tộc, mang huyết mạch hoàng gia xinh đẹp, tôn quý, vốn có người thương là thanh mai trúc mã – người khiến ai ai cũng một lòng ngưỡng mộ, nhưng sống trong loạn thế, không thể tránh số mệnh nàng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Tiêu Kỳ, xuất thân hàn vi, đi lên từ nghiệp binh đao, từng bước từng bước nhờ vào công trận mà đạt được vị trí cao, trở thành Dự Chương Vương quyền khuynh thiên hạ. Lấy Vương Huyên chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực. Nhưng không ngờ, một lần gặp gỡ muộn lại thay đổi vận mệnh của hai người. Từ đó có ý chí quyết tâm vượt sóng gió, kiên định sóng vai bên nhau, ước hẹn sinh tử. Sự tranh giành giữa ngoại thích và hoàng tộc gây nên cung biến, hoàng tộc phía nam khởi binh làm phản. Trên đường trở về kinh, Vương Huyên bày mưu đoạt Huy Châu đã bị chiếm thành công, giành thắng lợi ở cuộc đấu chính trị đầu tiên, từ đó sóng vai cùng Tiêu Kỳ trên hành trình dựng nghiệp Đế Vương. Nhưng gia tộc Vương Huyên lại là gia tộc ngoại thích đứng đầu, đối lập một sống một còn với thế lực quân nhân. Phu tộc và gia tộc, tình yêu và thân tình, ngày xưa và ngày nay bức bách Vương Huyên phải chọn những chọn lựa tàn khốc. Xưa kia là nữ nhi hoàng gia, giờ mang thân phận người chinh phục quay trở lại cung đình, chân chính đứng trên đỉnh cao quyền lực, những gì đợi chờ nàng là phồn hoa lạc tẫn, đầy rẫy đau thương; là phong vân quỷ quyệt, nguy cơ tứ phía; hay là con đường lập quốc trải ra ngay dưới chân…   Mời các bạn đón đọc Đế Vương Nghiệp của tác giả Mị Ngữ Giả.
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí - Diệp Phi Dạ
 "Có phải anh cảm thấy nâng đỡ tôi, đền anh một lần vẫn còn thiệt thòi? Nếu không thì hai lần đi?" Lý Tình Thâm trầm mặc.      Lăng Mạt Mạt dẩu môi, cắn ngón tay: "Mười lần?" Lý Tình Thâm vẫn trầm mặc như trước.      Lăng Mạt Mạt cào tóc, khẽ cắn môi, nhất quyết "Hai mươi lần?" Lý Tình Thâm quay người đi.         Lăng Mạt Mạt thở gấp, giậm chân kêu: "Hai mươi lần vẫn còn chê ít? Cũng không thể một trăm lần chứ?"         Lý Tình Thâm cong môi: "Tốt. . ." *** Lý Tình Thâm: Nếu không phải nhiều năm trước tình cảm của tôi đã sớm bén rễ ăn sâu, thì nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể làm như trong lòng không có việc gì? Lăng Mạt Mạt: Lúc trước kinh ngạc, hoàn toàn chỉ vì tôi thấy rất ít việc đời. Diệp Phi Dạ: Cất dấu ngang ngược sau lưng....Có thể sợ, sợ mất đi, cho nên cự tuyệt. Sắp tới khi đến mùa đông lạnh lẽo, mỗi ngày pha một cốc trà sữa, ôm trong lòng bàn tay, nhìn tôi kể về một câu chuyện tình cảm ấm áp. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí của tác giả Diệp Phi Dạ.