Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Giả Thượng Câu

Thể loại: hiện đại, bách hợp, nhẹ nhõm Trans: QT Editor: nusoco, meomeo177 Raw: đa tạ lalan tiểu thư Tả Khinh Hoan thấy rằng mình không nên tò mò về vợ của ông chủ, nếu không sẽ không yêu cô ấy, cùng ông chủ tranh cô ấy, Tả Khinh Hoan cảm thấy thật điên rồ. Tần Vãn Thư từ nhỏ được cưng chiều yêu thương, cô cực kì ưu tú, không thiếu cái gì, chỉ có chút hối tiếc đó là... Lúc Tả Khinh Hoan dùng vẻ mặt bình thản nói với cô rằng có thể trị khỏi tính lãnh cảm của cô, Tần Vãn Thư cảm thấy tình cảnh này có chút kì lạ không nói nên lời. Tần Vãn Thư đến nay vẫn không nghĩ rằng, bản thân cô có một ngày cũng sẽ..., hơn nữa đối tượng còn là... còn là tình nhân bên ngoài của chồng, Tần Vãn Thư cảm thấy cô điên mất rồi. *** Nguyện giả thượng câu, người nguyện mắc câu – “Tình yêu có đôi khi là ngươi tình ta nguyện, thế nên mới gọi là người nguyện mắc câu.” Đây là câu chuyện về một tình nhân trong lúc đi mua sắm vô tình xảo ngộ đến vợ cả của kim chủ, duyên phận của cả hai bắt đầu từ đây, nhưng chẳng biết đây là lương duyên hay là nghiệt duyên? Tả Khinh Hoan là một người vốn không phúc hậu, không phẩm hạnh, cô ta hiểu rằng việc đến gần Tần Vãn Thư là không nên, là đùa với lửa, là đi tìm chỗ chết nhưng chính cô ta cũng không hiểu sao hết lần này đến lần khác bản thân cô ta cứ không kiềm được mà muốn đi đến gần Tần Vãn Thư, muốn trêu ghẹo vẻ ngoài đạm nhiên bình tĩnh của nàng. Về phần nữ nhân bề ngoài ôn hòa nhưng thật ra lại có phần bất cận nhân tình như Tần Vãn Thư, nàng luôn lấy lý do là “tướng tùy tâm sinh”, viện cớ rằng khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của Tả Khinh Hoan không làm nàng bài xích nên để cho Tả Khinh Hoan tìm tới. Đến khi Tần Vãn Thư phát hiện ra thân phận xấu hổ của Tả Khinh Hoan thì một lần nữa lại không hiểu bản thân vì sao không giáo huấn người phụ nữ kia một bài học ra trò để cô ta nhớ đời, thay vào đó Tần Vãn Thư lại chủ động hôn lên Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư cảm thấy không hiểu nổi mình, tự tu dưỡng chưa đủ. Tả Khinh Hoan thì lại cho rằng Tần Vãn Thư thích cô ta, ít ra là có hảo cảm. – Mình lại đang đọc lại Nguyện Giả Thượng Câu, nói cho cùng đây cũng là một trong những bộ truyện yêu thích của mình cho nên luôn có chút ưu ái. Mình là người rất nặng vấn đề chuyên nhất cho nên khá bài xích chuyện ngoại tình vậy nên lúc đầu có thể đọc Nguyện giả thượng câu vốn là vì Minh Dã là tác giả mình ưu ái, và mạch truyện cũng khá lôi cuốn, không có tình tiết thừa thải. Mình nghĩ Nguyện Giả Thượng Câu nếu chỉ đọc qua một hay hai lần thì không thể thẳm thấu được hết, thú thật, lúc đầu mình cảm thấy câu chuyện có phần hời hợt, mờ nhạt, mâu thuẫn qua loa, trắc trở không đủ sâu, không đáng, nhưng rồi qua vài (triệu) lần đọc lại, thì cảm nhận được nhiều hơn, như có thể nhìn bốn nhân vật chính ở nhiều góc nhìn. Đầu tiên, có một yếu tố tuy phụ nhưng cá nhân mình khá thích ở Nguyện Giả Thượng Câu là mối quan hệ giữa ba anh em Tần Vũ, Tần Vãn Thư và Tần Đằng, không quá gần để phải thân tình bộc bạch tâm tư hay can thiệp vào nhau nhưng đủ gần để quan tâm chăm sóc nhau. Mình vốn nghĩ gia đình chính là như vậy. Mấy lần trước đọc mình không quá ấn tượng với Lý Hâm, chẳng những thế mình còn ưu ái Nghiêm Nhược Vấn hơn Lý Hâm một chút. Nhưng lần này đọc, mình tự nhiên thấy may cho Nghiêm Nhược Vấn là Lý Hâm không phải là Yandere, mọi khi mình đọc thường là chăm chú vào diễn biến tâm lý của Nghiêm Nhược Vấn hơn bây giờ mới cảm nhận được sự yêu của Lý Hâm, tạm không nói tới cái giá Lý Hâm đã trả – nàng buông bỏ mọi thứ để đi đến cạnh một thứ bản thân không chắc sẽ đạt được – mà sự cam chịu, chỉ vì yêu mà có thể ngây ngốc bên một người suốt năm năm, những năm năm cố gắng vì muốn được sự đáp trả của người đó, mình tự hỏi trong năm năm đó những lúc mệt mỏi tuyệt vọng Lý Hâm trải qua như thế nào. Cái sự dằn vặt ấy chắc ai từng thầm mến cũng sẽ hiểu. Quay trở lại với Tần Vãn Thư, đối với nhân vật này, mình ẩn chứa loại tình cảm thưởng thức, cái mình thích nhất ở Tần Vãn Thư không là bản lĩnh, gia thế hay sắc đẹp, mà là sự tế nhị và tinh tế trong cách nàng xử lý mối quan hệ, các vấn đề. Tần Vãn Thư có hình tượng được tác giả miêu tả và được nhiều người đọc ca tụng là nữ thần, nhưng mình lại không cảm thấy vậy, nữ nhân này tuy không phải là lạnh lùng, lãnh huyết nhưng nàng ta bất cận nhân tình, tế nhị ôn hòa nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác, dùng sự khách sáo để cự người, nàng cũng rất quyết tuyệt, lại cũng có lúc có tư tâm, yêu ghét rõ ràng. Bản tính của con người, một nữ nhân, nàng đều có, và có cả tốt và xấu. Đối với Tả Khinh Hoan thì mình có loại tình cảm thấu hiểu, nên đâm ra càng thích. Mình thấu hiểu tâm trạng ngạo mạn sẽ không thừa nhận bản thân tự ti, tâm lý không có cảm giác an toàn, sợ không gian rộng, sợ thương tổn. Cũng như mình lý giải hành vi chạy sang Nhật ba năm, yêu một người mà cùng lúc lại cảm thấy tự ti là chua xót cỡ nào. Mình còn đặc biệt thích tính “biết người biết ta, biết trước biết sau, biết nặng biết nhẹ và, biết điều” của Tả Khinh Hoan. Cũng như, với Tần Vãn Thư, nàng phải xác định chắc chắn tình cảm của mình, và tình cảm của người ta trước khi thật sự dấn thân vào, cũng như vào rồi sẽ không có ý định trở ra. Là một người dám yêu dám hận, có dũng khí đối diện với tình cảm của bản thân. Với Tả Khinh Hoan, thật sự là có rất nhiều sự tương đồng đến nỗi mình bắt đầu có cái ý nghĩ rằng Tả Khinh Hoan là một Song Tử, sự hờ hững, nói dối trong đổi sắc, thực dụng, trẻ con, nhanh nhạy, ngoài nóng trong lạnh, tự ti, không muốn người khác thấy mình yếu đuối hay khóc,… thật sự là sâu sắc đồng cảm. Mình thích Nguyện Giả Thượng Câu là vì nó có điểm ngọt ngào, nó kích tình, nó kịch tính, nó hài hước và nó nhẹ nhàng, cũng như tìm được sự tương đồng, thấu hiểu, lý giải được tâm lý nhân vật. Nó làm mình có thể cảm nhận được các cảm xúc qua từng câu chữ. Mình rất là đặc biệt để ý từ ngữ, và trong Nguyện Giả Thượng Câu lại đáp ứng đc thú vui ấy, “ý tại ngôn ngoại”, “ngôn trung hữu thoại”, có cả ẩn dụ lẫn hoán dụ, và rất cao thâm trong nghệ thuật biến đổi câu chữ. Điểm tiếc nhất của thiên văn này có lẽ là vì câu chuyện giữa Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ, tác giả viết thêm ngoại truyện hay phiên ngoại là tuyệt…. *** "Chiếc váy này rất đẹp, hợp với bồ lắm." Tả Khinh Hoan cầm chiếc váy trên giá ướn thử lên người Lý Hâm. "Đẹp thật, mình cũng thấy hợp,mình đi vào thử một chút." Lý Hâm cầm lấy quần áo đi về phía phòng thử đồ. Nàng cùng Tả Khinh Hoan đại khái chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các nàng có cùng chung sở thích, cùng chung nghề nghiệp, chính là câu dẫn "đại gia", làm tình nhân của "đại gia", khác nhau ở chỗ mình câu dẫn chính là nữ nhân, một phụ nữ đã có chồng, mà Tả Khinh Hoan thì lại dụ dỗ nam nhân, một người đàn ông đã có vợ. Tả Khinh Hoan tiếp tục chọn quần áo, đến lúc nàng ngẩng đầu, phát hiện Lý Hâm đã thử xong quần áo đi ra, quả nhiên rất hợp với nàng, dáng vẻ hoàn mỹ, đôi chân thon dài không chê vào đâu được, tấm lưng khêu gợi thật là mê người, Tả Khinh Hoan đột nhiên muốn trêu chọc Lý Hâm, nàng len lén đi tới sau lưng nữ nhân kia, bất thình lình ôm lấy, tay sờ đùi nữ nhân kia, nói giỡn: "Thật đẹp a, ngày nào đó mình đổi tính hướng, thích nữ nhân cũng tốt lắm..." Nữ nhân kia rõ ràng là bị giật mình, thân thể cứng đờ, bản năng muốn đem người đang ôm mình đẩy ra, nhưng là lập tức liền phát hiện người ôm lấy mình là một nữ nhân, cho nên Tần Vãn Thư cố nén giận, không vui xoay người đối diện Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan nhìn nữ nhân kia, phát hiện không phải là Lý Hâm, có chút lúng túng,thấy khuôn mặt nữ nhân kia, Tả Khinh Hoan mới cảm thấy quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào, Tả Khinh Hoan suy nghĩ một lúc, sau đó hơi ngẩn người. Lúc này Lý Hâm từ phòng thử đồ đi ra ngoài, thấy Tả Khinh Hoan ôm một người mặc đồ giống mình, tay đặt trên đùi nàng, lại còn đang ngẩn người, tình huống thật là quỷ dị, hơn nữa nữ nhân bị ôm lấy cũng quá cực phẩm luôn, Lý Hâm tự nhận mình và Tả Khinh Hoan lớn lên cũng là thượng phẩm ngàn dặm mới tìm được một, nhưng là nữ nhân kia thật đem mình cùng Tả Khinh Hoan để xuống một bậc, mỹ nữ trên đường vơ một phát được cả xấp dầy, nhưng là xinh đẹp cùng khí chất cũng vô cùng tốt nữ nhân, liền không dễ tìm. Nếu không phải mình thích nữ nhân, lấy thưởng thức ánh mắt đối đãi nữ nhân, bằng không thật phải ghen tỵ một phen. Tần Vãn Thư thấy Lý Hâm, trong lòng đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng nữ nhân lỗ mãng này, chẳng phải nên buông ra sao, mà không phải ngẩn người vào lúc này, tay của nữ nhân kia để trên đùi mình, nóng rực thực làm cho Tần Vãn Thư không hài lòng. "Tiểu thư, cô có thể hay không..." Tần Vãn Thư nhìn về phía Tả Khinh Hoan hỏi, nhắc nhở ý tứ rất rõ ràng. "Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người..." Tả Khinh Hoan lúng túng cười một chút, vội vàng buông ra Tần Vãn Thư. "Không sao." Tần Vãn Thư thản nhiên mỉm cười, sau đó xoay người tiến vào phòng thử đồ đem quần áo đổi lại. "Bồ vừa rồi thấy nàng thì sửng sốt, chẳng lẽ bồ nhìn trúng nàng đây?" Lý Hâm trêu chọc hỏi. "Hình rất đẹp, không nghĩ tới, bản thân nàng so với trong hình xinh đẹp hơn rất nhiều." Tả Khinh Hoan thật lòng nói, ý rằng nữ nhân này mình cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua. "Bồ biết nàng?" Lý Hâm kinh ngạc hỏi. Lúc này Tần Vãn Thư từ phòng thay đồ đi ra ngoài, Tả Khinh Hoan đối diện Tần Vãn Thư, trái với vừa rồi lúng túng, mỉm cười nhìn Tần Vãn Thư, cũng không trả lời Lý Hâm. Tần Vãn Thư cảm thấy nữ nhân lỗ mãng này trong mắt có thâm ý, chẳng lẽ nàng biết mình, rõ ràng mình không nhận ra nàng, Tần Vãn Thư đáp lại, lễ phép mỉm cười, sau đó từ trong ví lấy ra thẻ tín dụng cho người bán hàng, trong lúc ấy nàng cảm giác rất rõ hai nữ nhân kia còn đang nhìn mình, nhưng là Tần Vãn Thư bình tĩnh như thường chà xong thẻ xoay người rời đi. "Bồ tại sao biết nàng?" Lý Hâm cực hiếu kỳ, Tần Vãn Thư toàn thân thoạt nhìn cùng Tả Khinh Hoan không là một giai tầng, Lý Hâm rất rõ ràng, mình và Tả Khinh Hoan bất kể mặc bao nhiêu đồ hiệu trên người, nhưng bản chất không thay đổi được, Tần Vãn Thư không giống với, vừa nhìn đã biết không giống các nàng, cảm giác tương tự cấp bậc thì khác biệt. "Mình không quen nàng, nhưng là mình biết chồng nàng, nàng là lão bà của kim chủ mình." Tả Khinh Hoan nhìn dần dần đi xa bóng lưng, mỉm cười biến mất nhẹ nhàng nói. Lý Hâm há hốc mồm kinh ngạc, "Bồ không ghen tỵ?" Nhưng Lý Hâm biết khi mình thấy lão công của nữ nhân kia, hận không được giết hắn ngay. Nàng thích Hàn Sĩ Bân, nhưng là nàng thích tiền của Hàn Sĩ Bân hơn, con người Hàn Sĩ Bân cùng tiền của anh ta, các nàng thích, nàng tin tưởng phần lớn nữ nhân cũng sẽ thích Hàn Sĩ Bân, nhưng nàng thích nhất là bản thân mình. Tả Khinh Hoan xem thường cười, "Nếu như mình ghen tỵ, nữ nhân bên cạnh Hàn Sĩ Bân cũng không phải là mình." "Đồ vô tình !" Lý Hâm khinh bỉ nói, nhưng là trong lòng ngăn không được hâm mộ, người vô tình là người thắng, mình đã thua thảm hại rồi, nữ nhân kia có thể nuôi mình như chim hoàng yến, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mình vứt bỏ bất cứ thứ gì. Tả Khinh Hoan không trả lời, ở mức độ nào đó, mình quả thật vô tình. "Nữ nhân kia như thế nào cũng là cực phẩm trong cực phẩm, vì sao Hàn Sĩ Bân còn muốn đi ra ngoài ăn dã thực đây?" Lý Hâm khó hiểu hỏi. "Ai mà hiểu được? Theo mình biết, Hàn Sĩ Bân thật sự yêu Tần Vãn Thư nữ nhân kia." Tả Khinh Hoan nhún vai buông tay, mình và Hàn Sĩ Bân ở chung một chỗ ba năm rồi, không biết Tần Vãn Thư có phát giác chút nào không? "Thật yêu nữ nhân kia, còn ra ngoài ăn dã thực, nếu không phải nam nhân đê tiện, chính là nữ nhân..." Lý Hâm nói đến một nửa liền cười bỉ ổi nhìn Tả Khinh Hoan. "Ừ?" Tả Khinh Hoan nhìn Lý Hâm, nói thật nàng cũng khó mà hiểu nổi Hàn Sĩ Bân, Hàn Sĩ Bân yêu Tần Vãn Thư bao nhiêu , mình có lẽ so với Tần Vãn Thư cũng rõ ràng, nhưng là yêu một người lại nuôi tình nhân bên ngoài, tình yêu như vậy Tả Khinh Hoan không dám đoán bừa. "Bồ nói nữ nhân kia có phải tính lãnh cảm hay không?" Lý Hâm cười xấu xa. "Tính lãnh cảm..." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lặp lại một lần, nghĩ như vậy cũng có khả năng, nhưng là Tần Vãn Thư -thánh nữ trong lòng Hàn Sĩ Bân, Tả Khinh Hoan thật vô cùng không muốn đem Tần Vãn Thư cùng tính lãnh cảm liên hệ. Bất quá nữ nhân kia vóc người hoàn mỹ, gương mặt đẹp , hương vị cũng tốt, tính lãnh cảm thật đáng tiếc, Tả Khinh Hoan đột nhiên phát hiện mình cùng Lý Hâm tư tưởng giống nhau, rất bỉ ổi. Lý Hâm diện mạo là điển hình tình nhân vẻ mặt, gương mặt chính là chiêu cáo thiên hạ, ta là tình nhân, vừa nhìn liền biết không phải là phụ nữ đàng hoàng, khóe mắt yêu mị (lẳng lơ) , dáng người nóng bỏng, quần áo bại lộ, đi ra ngoài có mười người đàn ông có chín người đàn ông muốn nhận nàng làm tình nhân, Lý Hâm ghét nhất một đám dê cụ ánh mắt đói khát nhìn mình. Lý Hâm từ nhỏ đã thích nữ nhân, nhà trẻ thích cô bé ngồi cùng bàn, tiểu học thích nữ trưởng lớp, trung học thích học tỷ, đại học thích nữ lão sư(giáo viên), tốt nghiệp đại học coi như làm người khác tình nhân. Lý Hâm một đường tình sử lận đận, yêu được mau, đi cũng nhanh, không bao giờ vượt qua nửa năm, nhưng là duy chỉ có lần này bất đồng, suốt năm năm rồi, còn an phận làm tình nhân của một nữ nhân, Lý Hâm cảm thấy lần này mới coi là chân chính thua trong tay nữ nhân rồi, sau đó trọn đời thoát thân không được nữa. Tả Khinh Hoan bất đồng, bộ dạng không gần khói lửa nhân gian, tựa hồ là Thần Tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự, người không biết cho là nàng là cái gì thánh nữ, tràn đầy ái tâm, nhưng là ai đoán được nhìn như thanh tâm quả dục Tả Khinh Hoan thật ra làm tình nhân, hơn nữa còn là lòng lang dạ sói, vĩnh viễn không quyên tiền, một đồng tiền cũng không quyên..., xem phim, thích nhất xem mẹ chồng ác độc đem tiểu thiếp ức hiếp hành hạ, hoặc là Dung ma ma dùng kim châm Tử Vi, nàng thế nào cũng cảm thấy thoải mái. Hai người cùng ra rạp xem phim giết thời gian, bình thường Lý Hâm thấy vậy khóc bù lu bù loa, sau đó Tả Khinh Hoan cười rất hoan khoái. Ai bảo các nàng làm tình nhân, chẳng qua là thỉnh thoảng bị lâm hạnh, còn lại phần lớn thời gian thì đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, sửa móng tay, không có hứng thì cùng nhau ra rạp hoặc là xem phim truyền hình. Quá khứ của Tả Khinh Hoan, nàng chưa bao giờ nói, Lý Hâm cũng chưa bao giờ hỏi, nếu như một người không nói về quá khứ của mình, nhất định là bởi có điều khó nói, Lý Hâm hiểu đạo lý này.   Mời các bạn đón đọc Nguyện Giả Thượng Câu của tác giả Minh Dã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời)
Tên khác: Nữ phụ chia tay hằng ngày (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời) Văn án:          La Thiến xuyên vào trong sách trở thành nữ phụ ác độc, tuyệt không muốn đi vào chỗ chết, mỗi ngày nơm nớp lo sợ chờ thành công để rút lui, rồi đi làm Bao Tô Bà (Beta: nhân vật trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, vốn nổi tiếng trên giang hồ với tên Tiểu Long Nữ nhưng sau này thoái ẩn thành bà chủ của khu ổ chuột). Ban đầu cô ngồi chờ nam nữ chính xuất hiện. Sau đó lại ngồi đợi nam nữ chính tình cảm thăng hoa. Tiếp đến ngồi xem nam nữ chính chia tay. Cuối cùng chờ đợi nam nữ chính hòa hảo như lúc ban đầu, vui vẻ hạnh phúc, phúc, kết hôn sinh con, happy ending! Kết quả, La Thiến cùng nam chính có cục cưng, lòng mông lung tự hỏi rốt cuộc là mình đi sai bước nào. ***  La Thiến mồ côi cha mẹ từ tấm bé, lao lực kiếm sống đến năm 35 tuổi, thì dùng số tiền tích góp cả đời tự chi trả cho những giây phút cuối cùng trên giường bệnh. Cuộc đời ngắn ngủi của La Thiến tưởng như đã kết thúc trong sự lặng yên nhưng không ngờ cô lại xuyên thành nhân vật pháo hôi nữ phụ trong một cuốn sách ngược luyến tình thâm cẩu huyết: bá đạo tổng tài/ thế thân tình nhân. ~  Nam chính Đường Diễn có một mối tình đầu nhớ mãi không quên, là “bạch nguyệt quang” trong suốt những năm tháng thanh xuân của hắn. Sau khi cô ta bỏ đi, Đường Diễn trở nên sa đoạ, bao dưỡng rất nhiều tình nhân, mà những cô gái này đều có bóng dáng của ánh trăng kia. Nữ phụ La Thiến cùng nữ chủ Lâm Phỉ đều là một trong những cô tình nhân thế thân của Đường Diễn. Trong nguyên văn số phận của nguyên thân cực kì bi thảm, sau khi bị Đường Diễn vứt bỏ, vì yêu sinh hận, La Thiến hãm hại nguyên nữ chủ nhưng dù không hại đến tính mạng của cô ta, La Thiến vẫn phải nhận sự trả thù cực kì thảm khốc từ nam chính, nam phụ và nữ chủ Lâm Phỉ. “Đường Diễn, kẻ đầu tiên ra tay với cô ấy là anh. Nếu như anh còn coi La Thiến là một con người, thì bức cô ấy rời khỏi làng giải trí xong, anh nên thu tay lại. Nhưng không, ở trong mắt những kẻ như anh, La Thiến chỉ là một con kiến. Con kiến đắc tội anh, thì phải trả giá đại giới, có ai sẽ để ý cảm xúc cùng sự công bằng của một con kiến chứ?” Đường Diễn trong nguyên tác quả thực rất ác độc, tuyệt tình với nguyên thân, hắn trục xuất cô khỏi giới giải trí, thậm chí vì báo thù cho nữ chủ Lâm Phỉ mà đoạn tuyệt luôn những cửa sống khác, khiến La Thiến chỉ còn cách sinh tồn ở bãi rác. Dù vậy Lâm Phỉ vẫn không hài lòng, cô ta tiếp tục xui khiến nam phụ đánh gãy chân của nguyên thân, ném ra đường làm ăn mày. Khi Bạch Nguyệt Quang về nước, vì ghen ghét nguyên thân ở bên Đường Diễn lâu nhất, cô ta kêu kẻ yêu thầm mình bán La Thiến cho một lão già bạo lực, khiến cô bị bạo hành đến chết. Có thể nói, tất cả những đau khổ của nguyên nữ phụ đều do sự tuyệt tình của nam chính, tình yêu mù quáng của nam phụ và nhất là sự giả dối, bạch liên hoa của nữ chủ cùng bạch nguyệt quang gây ra.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày) của tác giả Thanh Oa.
Bí Mật Nơi Góc Tối - Nhĩ Đông Thố Tử
“Tình cảm thời trẻ dại hệt như cơn gió thoảng, tuy không thể nhìn thấy song có thể cảm nhận được. Tựa như cái tên khắc trên mặt bàn, vừa lo cậu trông thấy, vừa lo cậu không trông thấy…” "Bí mật nơi góc tối" là một câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng của hai nhân vật chính Đinh Tiễn và Chu Tư Việt. Đinh Tiễn vốn sống ở Diên Bình nhưng khi cô lên cấp 3 thì bố cô chuyển công tác đến Bắc Kinh, cả nhà cô liền theo đó mà chuyển đến thành phố sống. Năm ấy, Đinh Tiễn thi đậu vào trường trung học Yến Tam, là trường trọng điểm trong nước với số điểm khá cao.  Còn nam chính Chu Tư Việt của chúng ta lại có quen biết từ trước với gia đình Đinh Tiễn. Năm xưa khi cả hai chỉ mới là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch thì ông nội Chu Tư Việt đã cao hứng lập ra một hôn ước cho cả hai. Đinh Tiễn và Chu Tư Việt, cứ như vậy mang theo một "hôn ước" bước vào cấp ba. Trời xui đất khiến thế nào mà hai người lại trở thành bạn cùng bàn của nhau.  Đinh Tiễn gia cảnh không tốt lắm, mẹ cô luôn đi a dua nịnh bợ người khác, cha cô lại nhu nhược yếu đuối, còn em trai lại được cưng chiều đâm ra hống hách ngang ngược. Từ đó đã hun đúc ra một Đinh Tiễn tâm tư nhạy cảm, kín đáo, dễ bị tổn thương. Cô thích vẽ tranh, có tài năng về hội họa. Và cô chỉ muốn vào một đại học bình thường ở Hàng Châu. *** Hôn lễ được tổ chức vào quốc khánh năm sau. Diệp Uyển Nhàn tìm người tính xem ngày quốc khánh có thực sự phù hợp với bát tự của hai người hay không. Một năm ấy Đinh Tiễn ở nhà anh làm sâu gạo, ban ngày thì vẽ ở phòng làm việc, buổi tối thì chờ anh trở về, hai người cùng nhau ôm hôn ngây ngất, làm thêm chút chuyện nhiệt tình. Thời điểm đối mặt với cô, Chu Tư Việt không bao giờ dùng hết tinh lực. Phần lớn thời gian, hai người ai cũng đều bận rộn, chờ hết bận là Đinh Tiễn liền kéo anh nói chuyện, còn Chu Tư Việt thì kiên nhẫn ngồi nghe, trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc ở thư phòng có một bịch kẹo, phòng khi Chu Tư Việt dùng để cai thuốc. Đinh Tiễn líu ríu kể với anh những chuyện xảy ra gần đây, Chu Tư Việt dựa vào ghế, tiện tay bóc một viên kẹo, vò giấy bỏ vào miệng cô, còn đang nói chuyện, Đinh Tiễn bỗng dừng lại. Anh cười: “Ngọt không?” Đinh Tiễn liếm hai cái, cười hì hì nói: “Ngọt lắm.” Chu Tư Việt nhướn mày, “Anh muốn nếm thử?” Đinh Tiễn sửng sốt, người lập tức bị kéo xuống, giây tiếp theo, dịu dàng hôn lên môi cô, ẩm ướt, lưỡi dài đưa vào đảo hai cái, trực tiếp cướp lấy viên kẹo trong miệng cô. Chu Tư Việt dựa vào ghế cười. Đinh Tiễn đấm ngực anh, “Anh!” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Nơi Góc Tối của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Nàng Dưới Lớp Long Bào - Đại Phi
Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng.  Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa.  Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình.  Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng: đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn.  Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung: "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái".  Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp (hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết :v). Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử.  Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm (dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả) đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt (thật tiếc, haizz!!!). Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi.  Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này nhé.Còn đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ :) Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương ***
Trúc Mã Nhà Tôi - Tiểu Yểu Vô Yêu
Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất cảm động. Điều mình rất thích ở truyện là cách nam chính Mễ Tu luôn ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Quý. Anh là người ngỏ lời quen cô trước, nhưng không phải vì thích cô. Là thanh mai trúc mã của cô mấy năm ròng, anh chỉ không nỡ nhìn thấy cô hư hỏng, không muốn cô vì đau khổ mà tự huỷ hoại bản thân mình. Vì thế, anh dùng chính bản thân mình để kéo cô lại - để anh trở thành lí do duy nhất cho cô tiếp tục sống. May thay, quyết định đó của anh không chỉ mang cô trở về thế giới có ánh mặt trời, nó còn giúp anh tìm được người bạn đời sẽ cùng anh bước hết quãng đời còn lại.  Khi Tiêu Quý không ngoài ý muốn thi trượt Đại học B. Anh khuyên cô cố gắng, cố gắng một lần vì tương lai của họ. Quả thật, năm sau, cô đã có thể cùng anh sánh vai tại giảng đường Đại học. Anh nói: "Để cô vì tương lai của bọn họ mà cố gắng lúc này đây, chỉ cần lúc này, tất cả năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng." Anh hứa, và anh đã làm được.  Giữa họ không chỉ có tình yêu sâu đậm, còn có mối liên kết sâu sắc của gia đình và người thân. Tiêu Quý là một cô gái không may mắn. Năm mười ba tuổi, cô mất cha, mẹ bỏ rơi cô theo người đàn ông khác. Đã từng là thiên kim tiểu thư, một nhà ba người vui vẻ đầm ấm, bỗng chốc tất cả như vỡ nát. Cô không còn gì cả. Một đứa trẻ ngay cả mẹ ruột mình cũng bỏ, thì còn ai cần cô nữa chứ. Và thế là như bao đứa trẻ khao khát tình yêu, cô hư hỏng, cô cúp học, cô nhuộm tóc mình như bảng màu, cô đánh nhau, cô làm tất cả mọi việc mà một Tiêu Quý lúc trước nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Cô chỉ muốn ai đó chú ý đến mình. Cô không muốn sống trong cái cảm giác bị quạnh quẽ. Cô sợ bị quên lãng. Nhưng Mễ Tu không bỏ rơi cô. Anh cho cô biết cô không phải là đứa trẻ không ai cần. Anh cho cô lí do để cố gắng. Anh cho cô hơi ấm tình thân đã lâu cô khao khát.  Cô lạc lối, anh dẫn đường.  Vì Mễ Tu nhà chúng ta rất đẹp trai, rất ưu tú, nên những kẻ muốn làm tiểu tam cũng rất nhiều. Nhưng từ đầu đến cuối Mễ Tu ngó cũng không thèm ngó tới. Trong mắt anh chỉ có Tiểu Quý. Đây cũng là một điểm mà mình rất thích ở truyện. Không có tiểu tam, không cẩu huyết thì rất nhàm chán. Nhưng cứ lòng vòng hiểu lầm rồi hờn mát, cũng chẳng khiến truyện hay ho hơn. Nhưng 'Trúc mã nhà tôi' đưa ra tình huống, rồi lại giải quyết tình huống một cách hết sức chuẩn. Mình ghét nhất là nam dây dưa - nữ bánh bèo. Thế nên càng đọc thì lại càng yêu hai nhân vật chính, yêu cái cách họ thẳng thắn với nhau để giải quyết mọi vấn đề, không thể chê vào đâu được!  Một khía cạnh khác rất cảm động trong câu chuyện là tình cảm gia đình, cụ thể là tình phụ tử, mẫu tử của gia đình Tiêu Quý. Mình sẽ không nói chi tiết về cha Tiêu Quý, để các bạn đọc và cảm nhận theo cách riêng. Còn về mẹ Tiêu Quý, tuy ban đầu rất ghét bà, ghét bà vì bà là người mẹ không đủ tư cách. Bà bỏ đi trong lúc cô con gái mới 13 tuổi đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Bà chăm sóc con gái người ta như con gái ruột, trong khi bà đã làm được bao nhiêu cho Tiêu Quý? Nhìn thấy bà bị Tiêu Quý đối xử lạnh nhạt, mình rất hả hê. Đáng đời! Nhưng càng về sau, mình lại càng cảm thấy bà đáng thương. Mình dần tha thứ cho sai lầm của bà. Rồi lại dần dần mong cho Tiêu Quý có thể chấp nhận bà. Vì cả hai đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Tiêu Quý cần tình thương của người thân. Bà cần bù đắp lại cho Tiêu Quý khoảng thời gian bất hạnh kia, với tư cách một người mẹ. Vết sẹo tuy sâu, nhưng chỉ cần có tình thương vun vén, nó sẽ mau chóng lành lại.  Có thể nói đây là bộ thanh mai trúc mã mà mình yêu thích nhất kể từ khi mình bắt đầu đọc ngôn tình. Các bạn hãy đọc thử và cảm nhận cái hay của nó nhé!! *** Truyện rất nhẹ nhàng, không có những hiểu lầm khiến người đọc phải ôm tim đau lòng, chỉ có mật đường ngọt ngào thôi. Tiểu tam, tiểu tứ cũng có nhưng đều bị Mễ Tu lánh xa ngay từ ban đầu. Tình yêu của Tiêu Quý và Mễ Tu được xây dựng trên niềm tin tưởng. Cả hai người cùng nỗ lực và luôn cố gắng thấu hiểu đối phương. Có lẽ vì thế, sau khi đọc hết bộ truyện này, người đọc dường như lại có thêm động lực tin tưởng vào tình yêu. Văn phong mượt mà, lôi cuốn nhưng không quá phô trương, gượng gạo. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của hai nhân vật chính, tác giả còn khéo léo lồng ghép vào đấy câu chuyện tình cảm đầy gian truân của cặp đôi phụ, Mị Mị và Du Phong khiến cho câu chuyện càng thêm hấp dẫn . Truyện cũng góp phần truyền tải rất nhiều thông điệp nhân văn về tình cảm giữa người với người, giữa tình yêu đôi lứa, những cảm xúc về một thời sinh viên tất bật bên những mối quan hệ dần phức tạp lên cùng những thay đổi khiến chúng ta phải tự học cách để trưởng thành hơn. Tôi tin đây sẽ là một câu chuyện đáng đọc và đem lại cho các bạn nhiều tư vị cảm xúc mà chỉ có thể bắt gặp ở “Trúc mã nhà tôi”. *** Mễ Tu luôn là một học sinh gương mẫu, sinh trưởng sau năm 80, mầm non tương lai xuất sắc, ngay cả đeo khăn quàng đỏ cũng chỉnh tề hơn các bạn học khác. Đối với việc học hành, cậu luôn luôn chú trọng, vốn là vậy thôi, nhiệm vụ chính của học trò chính là học tập. Thế nhưng, giữa đường lại chạy ra việc “yêu sớm”, cậu mới 13 tuổi 13 tuổi thôi đó! Dùng lời vàng ngọc của mẹ Mễ Tu để khái quát loại tình yêu ngây thơ khờ dại nhưng lại rung động đến tâm can thế này: A Tu à, con chịu vất vả cứu vớt bé cừu lạc đường Tiểu Quý này đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, thầy cô sẽ không trách con đâu, huống hồ…con cũng không thiệt thòi… Kết quả là, thiếu niên ngây thơ bị mẹ ruột kéo vào con đường yêu sớm không có lối về, vả lại càng chạy càng xa, vui vẻ chịu đựng. Đương nhiên, học sinh gương mẫu trước sau vẫn là học sinh gương mẫu, Mễ Tu âm thầm nói với chính mình, cậu đang làm việc thiện, bọn họ vẫn còn nhỏ, còn nhỏ. Nào ngờ, thanh mai trúc mã đều là từ thời bé mà ra, ha ha… Một hôm nào đó vào đầu tháng 3, Mễ Tu vừa ra khỏi cổng trường thì đã trông thấy Tiểu Quý ngoan ngoãn đứng chờ, dưới nắng chiều, hai má cô đỏ bừng, đứng xa xa nhìn cậu cười, đôi mắt trong suốt cong lên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ dễ thương đáng yêu. Cậu không khỏi nhoẻn miệng cười, bước chân tăng tốc đi qua, cậu cầm lấy cặp sách trên vai cô, giơ tay lau lớp mồ hôi trên trán cô. “Không phải đã nói cậu về thẳng nhà đợi tớ sao?” “Tớ muốn gặp cậu sớm chút mà!” Mễ Tu cụp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt. Tiểu Quý cười tủm tỉm nhìn cậu, cô khẽ khàng kéo góc áo của cậu, lắc la lắc lư. Vẻ bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thành vẻ chiều chuộng dịu dàng, cô đó, cậu thật sự hết cách với cô. “Đi thôi, về nhà. Đề toán hôm qua tớ dạy cậu đã học xong chưa? Hôm nay lên lớp có chăm chú nghe giảng không?” ... Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Nhà Tôi của tác giả Tiểu Yểu Vô Yêu