Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Động

Tần An và Diệp Trúc Lan là đôi bạn cùng lớp thời sơ trung, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nhưng chưa bao giờ thổ lộ, để rồi nhiều năm sau dù thành đạt trên đường đời, ba chữ "mình thích bạn" chưa bao giờ nói biến hồi ức ấm áp thành ưu thương mang mác ... Tần An quay về ngày đầu tiên khai trường của sơ trung năm thứ ba, rốt cuộc y đã thổ lộ với Diệp Trúc Lan, ở cái niên đại " thể thao theo nhạc các trường trung tiểu học toàn quốc, dậm chân tại chỗ, bắt đầu ...", ở cái niên đại " vì cách mạng bảo vệ thể lực", chuyện Tần An bức thiết nhất không phải là làm sao phấn đấu học tập rửa sạch sỉ nhục bị đuổi khỏi lớp, mà là làm sao an ủi Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan, mối tình đầu của Tần An, cô bé mười ba tuổi ngây ngô non nớt đó, bị sự thổ lộ lớn gan bất ngờ của cậu bạn mà sợ hãi bỏ chạy. Đó là niên đại thuần khiết, niên đại hai ngón tay chạm vào nhau cũng khiến mặt đỏ trái tim rung rinh suốt cả ngày, niên đại đã qua đi, những thứ chưa được trân trọng đã mất... *** Mọi thứ như xoắn lại với nhau, sau đó tan vỡ, những hình ảnh xa xăm hiện ra không chân thực, ký ức nhập nhòe như bức ảnh cũ, ố vàng, mốc meo, sức mẻ, chẳng còn nhìn rõ hình người đen trắng mơ hồ trên đó. Đó là một cái sân bóng rổ láng bằng xi măng, mảnh sứ trắng nhỏ khảm thành đường dài làm vạch, giá lưới bóng chuyền đen xì, đằng sau là cái khung treo rổ, trường học tài chính hữu hạn có thói quen dùng sân bóng rổ làm sân bóng chuyền. Ở một bên sân bóng rổ là bức tường gạch phủ rêu, một cái cây vạn niên thanh trồng trong bồn đặt đằng xa, mặt đất còn chưa sửa sang mấp mô đọng những vũng nước, sau cơn mưa nước bùn như bát bột ngô đợi mốc. Tần An đứng ở sân bóng rổ, từ từ ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên tường gạch. Đó là cô gái chừng mười ba tuổi, đẹp tựa nắng sớm, đôi mắt lanh lợi, cô gái đó chăm chú nhìn Tần An, hàng mi dài rung động, đôi mắt chớp chớp như con mèo nhỏ tò mò, gò má bầu bĩnh đáng yêu còn chưa mất hết nét trẻ con nhưng đuôi mắt cong vút đã chút phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào, nụ cười có chút gì đó giống giận dỗi. - Này bạn học lớp 69 ... Là Diệp Trúc Lan. Cho dù mắt hoa lên làm cô gái không rõ ràng cho lắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì chỉ cần một bóng lưng thoáng qua , Tần An cũng có thể nhận ngay ra Diệp Trúc Lan, thi thoảng lại trở về trong giấc mơ loang lổ của y, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ, khơi lên những gợn sóng làm lòng y rất lâu mới có thể bình lặng trở lại. Giấc mơ này là lúc nào ấy nhỉ? Bạn học lớp 69 …? Phải rồi, khi đó vừa qua kỷ nghỉ hè bước vào năm thứ ba sơ trung, mình bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi lớp 68, Diệp Trúc Lan giận mình. Diệp Trúc Lan lúc ấy còn là cô bé mà thôi, xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ý thức thân phận con gái của mình, cứ vậy ngồi tùy tiện trên tường gạch, nghịch ngợm cúi đầu nhìn y. Ai có thể ngờ, cô gái gầy gò ấy khi tốt nghiệp đại học vài năm, nhìn thấy ảnh, khiến Tần An sững sờ. Khi đó cô đã là nữ cường nhân có văn phòng ở Thâm Quyến rồi, khi cô từ trong chiếc xe đua Maserati cực kỳ có tính xâm lược với nữ giới bước ra, chiếc quần âu đơn giản màu trắng, giày cao gót ba phân, kính đen to che nửa khuôn mặt, nhìn chẳng rõ, nhưng thần thái thong thả gần như lạnh lùng, trở thành trang bìa của nhiều tạp chí kinh tế. - Đang ngây ra cái gì thế? Có nghe mình nói gì không? Thấy Tần An chẳng có phản ứng gì, Diệp Trúc Lan hơi chán, ngồi xuống tường gạch, chẳng hề ngại cái quần mới tinh chạm vào bức tường vẫn còn ướt: Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc trong giấc mơ của Tần An, cuốn phim tiếp tục chiếu, Diệp Trúc Lan giang hai tay nghiêng ngả đi trên tường, còn y thì ở dưới đi trên sân bóng rổ, vừa vui vẻ trò chuyện cãi vã vừa đi về phòng học. Đó là bức ảnh rất rõ ràng, rõ tới mức mỗi lần nhìn thấy tim muốn nhún nhảy rồi lại như bị xé toạch. Ký ức gần hai mươi năm chưa bao giờ hiện ra trước mắt y rõ ràng như thế, Tần An cảm giác mình đang ở trong rạp chiều phim 3D, nữ chính là Diệp Trúc Lan, còn y là thiếu niên mặc trang phục học sinh màu xanh đơn giản. - Thật không ngờ cậu lại bị chuyển lớp, xem ra Liêu Du không chịu nổi cậu nữa rồi. Ánh mắt Diệp Trúc Lan chứa chút lo lắng, thiếu niên này là bằng hữu khác giới thân thiết nhất của cô, bây giờ trông y có vẻ bị đả kích lớn lắm, mặt đần như tên ngốc vậy, cô không lo sao được: Tần An cười lên càng giống một thằng ngốc, y là thiếu niên trưởng thành sớm, thầm thích Trúc Diệp Lan suốt từ năm đầu sơ trung. Khi đó trong lớp chỗ ngồi của Tần An ngay phía dưới Trúc Diệp Lan, chuyện y thích làm nhất là lặng lẽ nhìn cô, đến khi Trúc Diệp Lan quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, trái tim run rẩy lúng túng cùng một thứ hạnh phúc khó nói lên lời. Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan cuốn đi phăng phăng vẫn không khiến Tần An quên được đôi mắt đó, nhưng trong cuộc sống của y, đã không có bất kỳ chút liên quan nào tới Diệp Trúc Lan nữa, một thời gian dài chẳng còn nghe xung quanh nhắc tới cái tên từng một thời vô cùng thân thương, trong giấc mơ gặp lại, luôn là hình ảnh Diệp Trúc Lan là cô gái mười mấy tuổi, còn y là thiếu niên, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nữa. Giấc mơ như vậy luôn tập kích chẳng có dấu hiệu báo trước. Người ta thường hay nói, ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, Tần An chẳng bao giờ cố ý đi nghĩ lại chuyện cũ, nhưng khắc sâu trong ký ức của y, vô tình đưa tay quét qua chùi đi bùi mờ, sẽ xuất hiện bức tranh xinh đẹp về Diệp Trúc Lan. Giấc mơ ấy đại khái kéo dài từ thời Tần An học đại học, cho tới khi y cùng một cô gái khác yêu nhau, kết hôn, sinh con, mỗi khi giữa cuộc sống bận rộn mà yên bình hạnh phúc đó, Diệp Trúc Lan như đã biến mất trong cuộc đời của y, hai người đã sống ở một thế giới khác hẳn nhau, thi thoảng cô gái năm nào chỉ còn quay lại ở giấc mơ thế này, nhắc nhở Tần An, một góc trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô. - Cậu cũng thật là, suốt ngày chọc giận cô Liêu ... Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm nhìn Tần An, sau này hai người hai lớp rồi, biết làm sao: Cô giáo Liêu? À, Tần An nhớ rồi, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm lớp 68 của y, một thiếu phụ như quả mật đào chín mọng khi ấy vừa sinh con, đánh giá của cô với Tần An là :" Thằng bé này làm tôi sống một ngày như nghìn năm, tôi quản không nôi." Ha ha ha, khi đó Liêu Du đúng là không chịu nổi mình, đẩy mình sang lớp 69, cha là giáo viên tiếng Anh lớp 69, cha kiêu ngạo lắm, chưa bao giờ coi con mình là thứ học sinh cá biệt hết thuốc chữa, người khác không dạy nổi thì tự mình dạy. Tần An nghịch ngợm thật, nhưng kỳ thực là mỗi ngày bày trò ngốc nghếch để thu hút Diệp Trúc Lan thôi, trọng tâm cuộc sống thiếu niên chớm biết yêu chính là cô gái ngồi bàn trên, mỗi chuyện y làm là vì được nghe thấy tiếng cười khanh khách làm mình hạnh phúc. Tất nhiên hậu quả là thành tích tụt dốc thảm hại, từ nằm trong hạng mười toàn khối, cao hơn của Diệp Trúc Lan, rơi xuống thẳng vị trí hạng mười từ dưới tính lên. - Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp ... nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà ... Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng: Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ. - Diệp Trúc Lan ... Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới: - Sao thế? Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống: Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng: - Mình thích bạn! Diệp Trúc Lan chết đứng tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm. Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên. Xoạch! Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao. Liên tiếp ba quả bóng vào rổ. - Mình rất thích bạn. Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn.   Mời các bạn đón đọc Tâm Động của tác giả Sơ Luyến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ
Văn án: Cuộc sống sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai sinh được Khúc Dục Điền. Những tháng ngày sau này khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái được một con nhóc vô lại. Khúc Dục Điền: “Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai: “Không, con là áo khoác quân đội, cái loại chắn gió phòng lạnh, lại còn to xù ấy!” Khúc Dục Điền: “…” 1. Nhân vật chính là Khúc Dục Điền, nữ, thuộc tính sói con phá phách 2. Cuộc sống tràn ngập thăng trầm và vui vẻ. →→ Mọi thứ đều chạy theo thời đại, có bạn trên mạng kể nuôi mèo, có bạn kể nuôi chó. Vậy bạn có muốn nuôi trẻ con cùng tôi không =w=   Bạn Review mình chuyên theo bên Trung cuối cùng đã lấy lại phong độ khi bạn giới thiệu cho mình một bộ phải gọi là xuất sắc. Không quá lời khi dành hai từ “xuất sắc” cho “Một đống cẩu lương những năm 82”, câu chuyện là về cuộc đời của Khúc Dục Điền từ khi sinh ra đến lúc thành gia lập nghiệp và bên cạnh đó là biết bao bài học đáng nhớ. Nữ chính Khúc Điền Điền là một cô gái siêu đặc biệt từ nhỏ khi bé tí đã có trí nhớ siêu phàm, vậy nên cô ỷ vào nó là tranh thủ quyền lợi cũng như sự lười biếng. Truyện kể từ lúc Điền Điền bé tí nên ối câu chuyện cười ra nước mắt. Ví dụ như khi đi học tiểu học vì để không phải trực nhật cô bạn đã biết dùng bài tập về nhà làm trao đổi và còn tính toán xem từng người thích hợp mình làm thay công việc nào cơ. Khi bị phụ huynh hỏi nếu không có bài tập thì sao hồn nhiên đáp dĩ nhiên là sẽ nhắc thầy cô vì là Uỷ viên học tập. Thời thời bé của Điền Điền là cuộc sống nghịch ngợm vô âu vô lo, thế nhưng đến khi trong gia đình có biến cố, cô dần trưởng thành làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Quy tắc của Điền Điền mình có thể bắt nạt em trai còn người ngoài thì không, vậy nên mới có chuyện bé Điền Điền tức giận khi người khác mắng em trai yếu đuối. Bên cạnh đó Điền Điền còn là một cô bé đầy tài năng khi thơ cổ thuộc làu làu, thấy bố làm đồ dùng cũng học theo bố. Sau này khi bố qua đời nhớ đến bố từng làm tường hoa đầy lãng mạn cho mẹ, nên khi dọn về nhà mới cũng làm một cái nho nhỏ. Điền Điền vì mất bố nên trưởng thành sớm, mẹ đi làm trong bệnh viện xa nhà, cô ngày ngày đưa đón em đi học. Đã thế khi bố vừa qua đời họ hàng trở mặt, cô bé cũng là người nhanh trí tìm người giúp đỡ gia đình. Điền Điền luôn quan tâm đến mọi người, vậy nên dù không du nhập đoàn thể cũng có khối người cảm kích cô. Ví dụ như cô bạn học kém được cô đưa khăn giấy đã tặng táo cho cô mà cô cũng chả nhớ. Điền Điền lẻm lỉnh không để cho ai bắt nạt mình khi mà đi học bố mẹ luôn sợ thì cô đã có khái niệm bạo lực học đường từ lâu vì đọc trong sách. Trong vấn đề tình cảm, Điền Điền cũng là một người rạch ròi. Với mối tình đầu còn chưa kịp đơm hoa, cô đã mạnh mẽ đẩy người ấy theo đuổi ước mơ của mình. Với mối tình thứ hai, cô nhận ra không hợp lập tức chia tay không dây dưa. Với mối tình cuối cùng tự nhận mình bị vả mặt nhưng nhanh chóng xác định thích là nhích và có một cái kết viên mãn. Điểm đặc sắc trong tác phẩm không thể không kể đến những nhân vật bên cạnh Điền Điền, người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời cô chính là bố Khúc Hạc Thanh. Bố cô là con thứ ba trong gia đình sáu người con, ông cũng là người duy nhất được học Đại học nên tư tưởng của ông cũng khoáng đạt không như những người khác trong thôn ở Bắc Cương. Ông cho con cái tự do phát triển nhưng cũng luôn uốn nắn khi con làm sai. Đặc biệt là trong cách đánh giá người khác, khi con cái nhận định một người là sai trái ông sẽ cùng con phân tích mọi mặt và rút ra mỗi người đều là người tốt trước mặt người này, nhưng cũng có thể là người xấu đối với người khác. Ông luôn đối xử công bằng với cả hai con, khi con trai đòi đồ từ chị, ông đã dạy “Hiện tại chị chăm sóc con là bởi vì chị thích con, bởi vì hiện tại con còn quá nhỏ, chị sẵn sàng đem đồ của mình chia cho con một ít. Con phải biết rằng trước khi con sinh ra, mọi thứ đều là của chị, là chị sẵn lòng chia cho con.” Sống nơi vùng quê nhưng ông chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi thấy mình và vợ quá chăm bẵm con út, ông lập tức thảo luận với vợ và để bà nhận ra rằng mình đã quá bỏ bê con gái. Ông là một người tự chủ có chính kiến, yêu thương vợ con vô hạn. Lần vợ đi phẫu thuật gan cần truyền máu mà vợ không nằm trong danh sách ưu tiên, ông hiến đủ lượng máu để cho vợ có đủ máu truyền khi phẫu thuật. Khi chuyển sang nhà mới, nếu như vợ có tường hoa thì ông cũng làm nhà cây, đu dây cho con gái. Khi con tức vì không mắng lại người ông đã dạy rằng vì con mình được giáo dục tốt nên không biết dùng những dơ bẩn làm tổn thương người khác. Vậy nên khi người bố ấy ra đi đúng là cả bầu trời sụp đổ trong gia đình Điền Điền. Tiền Tân Mai - mẹ Điền Điền là một người phụ nữ được cả gia đình cưng chiều, gả đi xa nhưng vẫn được chồng hết lòng yêu thương. Cũng như bao người mẹ khác với bà con cái đặt lên hàng đầu. Bà giáo dục Điền Điền như với một người bạn, âm thầm theo dõi sự trưởng thành và rồi sửa chữa cho con. Khi những trẻ con nhà khác trong thôn còn ăn mặc nhếch nhác thì Điền Điền luôn được bà thu gọn là một công chúa xinh xắn. Bởi vì nuôi Điền Điền quá dễ dàng nên khi đứa con thứ hai khá yếu ớt khiến bà bị áp lực khá lớn, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiền Tân Mai chỉ quan tâm chuyện gia đình mình cũng chả có thói quen ngồi lê đôi mách như bao phụ nữ nông thôn, vậy nên vòng quan hệ khá hẹp nhưng được cái những người bà quen biết đều thật lòng với gia đình bà. Khi chồng qua đời, với tầm tuổi bà vẫn còn có thể tái giá, nhưng bà nhất quyết ở vậy nuôi con, quyết đoán để đất cho chị chồng thuê hộ, bán đi chuồng hươu, tiếp tục công việc kế toán song song học thêm và may mắn cũng mỉm cười với bà. Điều làm bà hạnh phúc nhất đó là con cái vì thấu hiểu nỗi vất vả của bà nên đều ngoan ngoãn, giúp mẹ bớt lo. Ông Tôn - người thầy đầu đời của Điền Điền, không ai biết về gia thế của ông, chỉ biết ông cụ sống một mình, không có người thân. Nhờ bố Điền Điền quan tâm ông cụ nên những con chữ đầu đời tư tưởng của Điền Điền được ông Tôn dạy bảo. Ông đã trải qua quá nhiều sóng gió nên luôn coi Điền Điền vừa là cháu vừa là bạn, kể cho cô bé nghe về vợ A Tới, chia sẻ kho đồ ăn vặt bí mật, hướng bố mẹ Điền Điền cho con gái phát huy hết tài năng. Vậy nên khi ông ra đi cũng vô cùng an yên vì chí ít ông đã dạy được gì đó cho Điền Điền. Em trai Khúc Thế Thần của nữ chính sinh ra đã là cái đuôi nhỏ của cô. Vì ốm yếu nên được cả nhà chiều hết lòng, luôn bị chị gái sỉ nhục vì học kém, có mức độ phản ứng khá chậm, ngây thơ nên không ý thức được bố đã mất. Nói chung Thế Thần thua chị gái về mọi mặt, nhưng cậu luôn yêu thương gia đình mình, yêu quý động vật nhỏ. Hơn thế nữa trước đó thì hố chị gái với anh rể, sau này thì làm tình báo cho anh rể. Nam chính Dịch Mộc Nam cũng phải siêu lâu mới lên sàn, nhưng cũng khá ấn tượng là chó săn nhỏ của nữ chính, kém người ta 2,5 tuổi nhưng vì bồ kết nàng nên chưa bao giờ gọi người ta là chị. Cậu sinh ra trong gia đình thiếu tình yêu thương nên càng khao khát nó, đúng lúc gặp gỡ được nữ chính vừa vặn là một nửa hoàn chỉnh. Nói chung vì là truyện nữ chủ nên mọi góc độ hầu hết đều xoay quanh nữ chính, các nhân vật phụ ít đất diễn những đều đặc sắc. Thêm nữa giọng văn hóm hỉnh sẽ khiến bạn ôm bụng cười bò, cũng như nhiều lúc khiến người đọc rưng rức và thổn thức trước tình cảm của gia đình nữ chính Rate: 4/5 *** Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ của tác giả Vũ Tiểu Thụ.
Nhật Ký Gái Thô Lỗ
Gái thô lỗ là gì? Gái thô lỗ là mặt dày lừa bánh của bạn nhỏ cùng lớp mẫu giáo, dạy người ta nhai nhai rồi nhổ ra nặn chơi. Gái thô lỗ là khi đang đóng vai gấu chó, bởi vì cần giải quyết nhu cầu cá nhân mà rời khỏi sân khấu, sau đó vô tư quay lại mà không biết tiết mục khác đang được biểu diễn. Gái thô lỗ là khi gặp phải cô nàng thô lỗ khác, lập tức biến thân thành đồng bọn, chuyên bắt nạt bạn học Hoa thuần khiết Gái thô lỗ là khi phải lòng Cố hoàng tử, có thể mạnh mẽ như thế, hùng dũng như thế, dùng bức thư ba nghìn chữ Trung, Anh lẫn lộn để tỏ tình Gái thô lỗ là khi nhận thấy “cóc ghẻ mà ghép đôi với thiên nga thật có lỗi với tự nhiên” sẽ tự động buông tay, không cần thiết phải thích một người không thích mình   Gái thô lỗ là khi muốn đuổi theo trai đẹp bình thường, có thể hô hào 500 chị em cùng ký túc đi hỗ trợ “mục tiêu” phát ba con sói Gái thô lỗ là khi ôm bụng bầu chín tháng, mặc váy cưới, cõng tân lang, ca bài ca khiến thế gian điên đảo rồi nhập viện …. để sinh. Gái thô lỗ là …. Tô Tố. *** Bạn học Tô được sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, da trắng, tóc đen, miễn cưỡng cũng được coi là mĩ nữ. Đáng tiếc, nhà họ Tô cái gì cũng không có, chỉ có phong cách thô lỗ lúc nào cũng dư thừa, mà Tô Tố luôn thể hiện triệt để thế mạnh của gia đình. Tô Tố quen Hoa Vô Khuyết từ lúc còn học mẫu giáo. Cậu bé ấy lúc nào cũng mềm mại, thuần khiết như một chú thỏ chờ bạn học Tô đến bắt nạt. Tuổi thơ của bọn họ dường như gắn chặt với nhau, mỗi một ký ức, mỗi một kỷ niệm đều có bóng dáng của nhau. Tới trung học, Hoa Vô Khuyết theo gia đình di cư đi nước ngoài. Bạn học Tô mặc dù hụt hẫng nhưng còn quá trẻ để mãi luyến lưu. Nỗi buồn qua nhanh, hai cô nàng thô lỗ Tô Tố và Thúy Vi tiếp tục cuộc sống mạnh mẽ, vang dội của mình. Cũng tại thời điểm này, Tô Tố gặp Cố hoàng tử. Bạn học Tô phải lòng Cố hoàng tử đẹp trai, quyết định theo đuổi bằng phong cách độc nhất vô nhị của mình. Mặt dày bám riết, mỗi ngày ba bận đều đặn gửi thư tình, “cảm động” đến mức khiến Cố hoàng tử bất lực, không còn cách nào đành cho Tô Tố một cơ hội. Nhưng cho dù Tô Tố có thô lỗ đến mức nào thì cũng có một mặt yếu đuối. Sự lạnh nhạt của Cố hoàng tử cùng với hiện thực khiến Tô Tố hiểu rằng, có những thứ không thể cưỡng ép mà có được, nhất là tình yêu. Tô Tố đoạn tuyệt với ba năm cảm tình đầy “máu và nước mắt” với Cố hoàng tử, bước chân vào cuộc sống đại học tươi đẹp, vinh quang. Tại ký túc xá, cô nàng thô lô quen với đám đồng bọn mới, muôn hình muôn vẻ, vô cùng hạnh phúc. Đúng lúc này, bạn học Hoa - trúc mã năm nào của Tô Tố quyết định trở về. Mà Cố hoàng tử năm xưa cũng chợt nhận ra mình đã thích Tô Tố như thế. Cuộc chiến tranh giành gái thô lỗ rồi sẽ có kết cục ra sao? *** "Nhật ký gái thô lỗ" đơn giản mà tóm gọn chính là quá trình bôi đen thỏ bạch thuần khiết của Tô Tố. Nói một cách văn vẻ là ghi lại quá trình trưởng thành của gái thô lỗ, có thể không mạnh mẽ nhưng vô cùng vang dội. Nữ chính là một cô nàng thần kinh thô, hành động mạnh mẽ, có thể lầy sẽ lầy, có thể nhây sẽ nhây. Từ nhỏ cho đến lớn, Tô Tố triệt để thể hiện phong thái thô lỗ có một không hai của nhà họ Tô. Mặc dù tính cách này gây ra bao chuyện dở khóc dở cười, nhưng điều đó lại khiến tớ cảm nhận được một Tô Tố vô cùng chân thực. Có yêu, có ghét, có bắt nạt, có chơi xấu, có rung động đầu đời rồi bị tổn thương. Tất cả những điều này đều là những cảm xúc mà mỗi cô gái đều có thể trải qua trong thanh xuân của mình. Nam chính Hoa Vô Khuyết là một chú thỏ bạch ngây thơ được sinh ra trong một gia đình trí thức. Mọi hành động của anh chàng đều tuân theo chuẩn mực của một soái ca. Đáng tiếc, cuộc đời anh không gặp được thục nữ mà va phải cô nàng Tô Tố. Lẽ tất nhiên, mọi thứ sẽ xoay chuyển theo hướng bất thường.   Bạn học Hoa từ con thỏ ngây thơ chuyên bị bắt nạt, dần biến chuyển thành anh chàng hay xấu hổ luôn bám theo bảo vệ Tô Tố, rồi thích cô lúc nào không hay. Khi thời gian chia cách đã vừa đủ, khi con tim khao khát muốn trở về, cậu chàng quay trở lại, quyết tâm giữ lấy “gấu thô lỗ” của mình.  Cố hoàng từ từ giây phút xuất hiện đã bước trên con đường nam phụ. Anh đẹp, anh có tài chẳng qua những mơ hồ cùng sự xấu hổ của tuổi trẻ đã khiến anh không đủ dũng cảm để thừ nhận tình yêu. Cho đến cuối cùng, khi tình yêu vụt mất, mới hối hận đuổi theo. Có không giữ, mất chẳng thể lấy lại bởi giữa hai người bọn họ giờ có thêm một Hoa Vô Khuyết. Cố hoàng tử đã từng là người Tô Tố thích nhất, nhưng đó chỉ là quá khứ đã qua, thứ còn lại giờ chỉ là kỷ niệm. "Nhật ký gái thô lỗ" là một cuộc hành trình, từ tuổi thơ đầy màu sắc đến khi trưởng thành vui vẻ của Tô Tố. Cách hành văn tưng tửng, tình tiết siêu đáng yêu với dàn nhân vật “không có thô lỗ nhất, chỉ có thô lỗ hơn”, đảm bảo sẽ khiến bạn cười rách miệng từ giây phút mở đầu đến khi kết thúc. Tại sao bạn không thử đọc “Nhật ký gái thô lỗ” để có thể hiểu rõ hơn cuộc sống vang dội của cô nàng Tô Tố? Review by Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vườn trẻ là nhà tôi. Cô giáo là mẹ tôi. … là mẹ kế. ———————— Tô Tố bốn tuổi, cảm nhận được cuộc đời. “Cậu đang ăn bánh bích quy à?” “Ừm…” Cậu bạn nhỏ quay đầu, nghe thấy vậy liền trả lời. Cô bạn nhỏ đứng bên chiếc bàn tròn, đôi mắt to kèm theo đó là dử mắt cứng màu vàng, nước mũi chảy dài từ đầu đến ngực, trên chiếc khăn quàng cổ trước ngực đâu đâu cũng có những vật thể đặc sệt lấp lánh, đôi tay nhỏ bám lấy chiếc bàn, trong sắc đen đang phát sáng, trong ánh sáng ấy có thể xuyên thấu cả màu xám… “Cô giáo không phát cho cậu sao?” Cậu bé tò mò. Cô bé lắc đầu, giơ ba miếng bánh Vạn Niên Thanh (1) trong tay ra, “Cô giáo có phát, nhưng bánh của tớ phải giữ lại làm đồ chơi.” Bánh bích quy cũng có thể làm đồ chơi sao? Chơi thế nào? Đôi mắt cậu bạn nhỏ sáng long lanh, sáng lấp lánh. “Cậu đưa bánh của cậu cho tớ ăn, tớ sẽ lấy bánh của tớ để cùng cậu làm đồ chơi.” Cậu bạn nhỏ cân nhắc một hồi, ngẩng đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm. “Thành giao.” Ba miếng bánh của cậu bạn nhỏ, hai miếng bánh của bản thân cô bé đều bị ăn sạch sành sanh, giữ lại một miếng, cô bạn nhỏ nhìn rồi lại nhìn rốt cuộc cắn một miếng to. Cậu bé khóc ròng: “Cậu không được như vậy, lừa mất bánh của tớ.” Cô bé căm phẫn, nhổ mẩu bánh trong miệng ra: “Đợi chút, tớ dạy cậu nặn bùn cao su.” Bàn tay nhỏ mậm mạp đen sì vê trái vê phải, quả nhiên bánh bích quy Vạn niên thanh có tính dẻo nha. “Này, cho cậu nhai, nhớ là phải nhổ ra vê vê đó.” Cô bạn nhỏ vô cùng nghiêm túc, nuốt sạch miếng bùn cao su trong tay. … 囧 (2), vê đi vê lại rồi còn có thể ăn sao? Cậu bạn nhỏ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc miệng nhỏ giống như vô cùng gian nan nhai miếng bánh quy, rồi lại nhổ ra… “A… Tô Tố, con đừng làm hư bạn học Hoa Vô Khuyết…” Cô giáo Phương của vườn trẻ bước nhanh tới. Một tay phủi bay cục bánh Vạn niên thanh đang bị vê niết trong tay bạn học Hoa. “Đừng… lãng phí lắm đó cô giáo Phương!!” Tô Tố khóc ròng, cầm cục bánh nuốt vội, còn vô cùng vui vẻ nhai. Mọi người cùng 囧… Vậy mới nói, từ bé cho đến khi 80 tuổi, muốn diệt tận gốc thói thô lỗ nhất định phải bắt đầu từ khi còn là một đứa trẻ!!! Trong khoảnh khắc chói lọi này, nước mắt cô giáo Phương chảy dài, nắm tay thề: Tổ quốc, nhân dân, Đảng cùng với quốc kỳ, con nhất định phải thay đổi phong cách thô lỗ của đồn chí Tô Tố. Nhất định, nhất định phải thế. Ngày mùng 1 tháng 6, trường học tổ chức hội diễn. Tiết mục mà các bạn nhỏ của lớp nhỡ biểu diễn là… gấu chó trộm mật ong. Vì để vận động tính tích cực của tất cả các bạn nhỏ, cô giáo đã giao vai chính gấu chó cho bạn nhỏ Tô Tố, chú gấu chó thô lỗ lại mạnh mẽ cũng theo đó mà xuất hiện. “Mẹ ơi, ba ơi, con phải diễn vai chú ong mật nhỏ.” Quần trắng áo trắng, Hoa Vô Khuyết bé nhỏ giống như thiên sứ thánh khiết, hòa tan trong ánh nắng đầu hạ, tỏa ra những vầng sáng. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Gái Thô Lỗ của tác giả Ta là Tô Tố.
Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở
Hai người là Thanh mai trúc mã Còn là vì một câu không thể ngờ, yêu đến nước chảy thành sông. . . . . . *** Năm nay học sinh mới tham gia so tài cuộc thi kịch nói đông như kiến, chung quanh toàn là những người mặc các loại trang phục kỳ dị, lố lăng, có người mang theo cái nón hình thù kỳ lạ trên đỉnh đầu, có người có cái khí cầu trên ngực, còn có người cắm hai cây chổi trên lưng, trên cây chổi còn treo móc một số lớn các thứ linh tinh, vừa vào khu vực trường học đã cảm nhận được không khí náo nhiệt. Nghiêm Nhạc Nhạc vô cùng tự tin với bản thân mình, trang phục của cô được tạo bởi rèm cửa sổ, vải bạt, khăn trải bàn, khăn lau, tất cả đều được làm bằng tay chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả tuyệt đối mà không người nào có thể địch lại a, thêm nữa còn được phối hợp với kỹ thuật hóa trang, không một chút sơ sót, có thể thấy về vấn đề thiết kế nghệ thuật có lẽ cô có tư chất trời cho. Nhắc đến phương diện này bản thân cô lại càng kiêu ngạo nhìn các bạn khác cùng đội kịch bằng nửa con mắt, ha ha ha cười to ba tiếng, che miệng cố giả bộ ngượng ngùng nói, “Ai thật là ngượng ngùng a, xem ra phần thưởng tạo hình xuất sắc nhất cuộc thi chắc chắn là thuộc về ta nha, hey, làm sao bây giờ.” Mọi người đồng loạt 囧囧 liếc mắt nhìn người mới phát ra câu nói vừa rồi, cái liếc này có lực sát thương cực mạnh như muốn xé rách vải rách áo, còn thêm hàm ý ẩn chứa là “Ngươi đừng đắc ýsớm “, rồi quay đi làm việc của mình không thèm quan tâm đến cô nữa. Nghiêm Nhạc Nhạc không thèm đểý , đi lại đứng bên cạnh Thư Ngư, vẻ mặt đắc ý nói, “Ê, cậu nghĩ tớ nói có đúng không, đúng không.” “Ừ.” Thư Ngư vẫn không có biểu cảm gì như cũ, người này từ trước đến giờ dù có điên cuồng ăn khoai lang bao nhiêu đi nữa cũng tiếc không chịu đánh được một cái rắm, cứ tạo nên một bụng buồn bực trong lòng người khác, hắn bị Nghiêm Nhạc Nhạc kéo vào tổ kịch bản này đã khiến toàn bộ mọi người sợ hết hồn, làm cho mấy ngày liên tiếp mọi người trong đội kịch vẫn còn trạng thái ngu ngốc đình trệ như thấy quỷ vâỵ. Những thứ khác không nói đến làm gì, chỉ riêng hắn, Thư Ngư ở khoa vật lý, không lẽ hắn có hai tính cách đối lập sao, trước đây hắn vốn có cá tính không muốn quan tâm, trầm mặc ít nói, sợ rằng nếu hắn có đi ngang qua trước mặt, cũng đủ để cho mọi người bàn tán xôn xao rồi. Thư Ngư là sinh viên đặc biệt đươc đặc cách vào học lớn A, khoa vật lý, Mã giáo sư lúc ấy liền bắt hắn vào đội đi thi môn vật lý và dĩ nhiên đã giành được giải nhất đơn giản cứ như không, vì thế Mã giáo sư tuyên bố không ngại Thư Ngư biết ngượng ngùng mà treo thẳng thành tích lên bảng vàng của khoa. Trên thực tế Mã giáo sư cảm thấy loại thiếu sót này ngược lại có thể làm vật lý thăng bằng ——vốn dĩ thiên tài đời trước ai mà chẳng như vậy, có cánh thì đương nhiên phải là thiên sứ a (là người trên trời ). Dĩ nhiên ông trời vẫn luôn luôn công bằng, hiện tại thiên tài cũng không hẳn là cái gì cũng giỏi, ở trên vũ đài hội trường kịch, vai nam chính đang diễn chung với một người qua đường Giáp. Lúc ấy hắn rất có cá tính anh tuấn bất phàm nha, trên đời này không có một diễn viên nào như hắn, ở trên sàn diễn vũ đài, ngay cả tiếng “Ai nha” cũng không thốt lên một tiếng . Không hề có! Mà Nghiêm Nhạc Nhạc bên cạnh đó, cô lại đang nói chuyện như một tên ăn xin, “Van cầu chị, chị bố thí, bố thí cho tôi đi.”Cám ơn, cám ơn!” Hiển nhiên dựa vào trang phục mình đang mang, Nghiêm Nhạc Nhạc sáng tác ra ý tưởng như thế không thể nói là không thành công. Diễn xuất này tạo nên hiệu quả vô cùng tốt, tiếng cười liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt của Thư Ngư vẫn không chút thay đổi , vì vĩnh viễn đại đa số thời gian của hắn, là để sống trong thế giới vui vẻ sung sướng của Nghiêm Nhạc Nhạc. Bản lãnh lớn nhất của cô gái này chính là làm cho mặt mũi người ta mất cân đối, thần kinh điên loạn mà không biết. Thí dụ như giờ phút này trong sự kích tình mênh mông của người bạn nhỏ Nghiêm Nhạc Nhạc, vì cô lại lần nữa diễn nhân vật quá nhập tâm, mà ôm bắp đùi vai nữ chính gầm thét “Bố thí tôi đi, tôi rất đói a tôi sắp chết đói rồi” . . . . . . Kéo dài thêm thời gian xuất hiện của mình trong kịch bản. Thấy vậy, mặt đen ngàn năm của đồng học Thư Ngư, rốt cục mơ hồ lộ ra nụ cười tủm tỉm .   Mời các bạn đón đọc Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở của tác giả Trùng Tiểu Biển.
Em Bị Bệnh Phải Trị
Là vua nợ môn nhiều nhất trong lớp của đại học phía Tây, giáo sư Khương tỏ vẻ học trò dũng cảm như vậy không nhiều lắm. Mà giờ đây có một tờ giấy xin nghỉ phép nằm trên bục giảng: --- Thầy giáo: Em bị bệnh, phải trị. Nam An An. Nam An An tuyệt đối sẽ không viết một tờ giấy xin nghỉ phép như vậy để khiêu khích Khương Minh, Nếu cô biết Khương Minh sẽ trở thành người hướng dẫn, nam thần và….Người đàn ông của cô. Nữ thần giả vờ hiền thục thật ra rất hay đùa giỡn gặp phải nam thần giả vờ kiêu ngạo thật ra là rất mềm mỏng. *** Review bởi: Ngọc Bích - fb/hoinhieuchu Lâu lâu ngập ngụa trong review của các chị em, đọc mãi đọc mãi không hết truyện, em đã quyết định đọc 1 truyện mới, và viết review để giữ chỗ haha. Nam An An trong vòng 1 tháng đá 10 người bạn trai, 12 tuổi đã học lớp 10. Vào đại học khi mới 15 16 tuổi, xinh đẹp, con nhà có điều kiện, ko kiêu căng ngạo mạn, nhưng cô có bệnh. Từ thủa nhỏ có 1 người sư phụ (trong game) nhưng sau 1 biến cố, cô ko còn liên lạc với anh nữa. Khương Minh là giảng viên khoa kinh tế đại học phía Tây nơi Nam An An đang theo học. Đẹp trai, tài giỏi nhưng lại có quá khứ thật bi thương. Thật tình cờ và bất ngờ, anh dạy lớp cô cũng là giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của cô. Tiết đầu tiên anh lên lớp, cô nhờ bạn cùng phòng gửi đơn xin nghỉ học, trong đơn chỉ vỏn vẹn 5 chữ "em có bệnh, phải trị". Tiếp theo đó là 1 chuỗi những sự việc bi hài đầy cảm động của đôi bạn trẻ. Về edit: đoạn đầu hơi lủng củng, đọc có chỗ kiểu như edit thiếu, cảm giác như đang đọc bị đứt phựt 1 phát, nhưng mình trực tiếp bỏ qua đoạn ý, may nội dung cũng dễ hiểu. Càng về sau thì edit mượt hơn đôi chút. Về nội dung: diễn biến hơi nhanh, đoạn cuối thì có khi trong vòng 1 chương đã nhảy đến hơn 1 năm sau mà ko thấy tít là : 1 năm sau, 2 năm sau... Bla bla. Được cái truyện đọc mình thấy khá là cảm động và đọc cứ cảm giác duyên phận là có thật. À, càng về sau thì càng thấy hay hơn, đoạn đầu có nhiều chỗ hơi nhảm, nên các chị em hãy kiên nhẫn nhé ???? Về tuyến nhân vật: chị em bạn bè của nữ chính rất hay ho, nhất là cô chị sinh đôi của nữ chính. Còn nhân vật phụ thì như 1 lũ biến thái thần kinh, thấy tâm lý vặn vẹo của bọn chúng chuyển biến rất nhanh ???? Nói chung là ai dễ dễ tính thì đọc thấy cũng khá được, còn ai khó tính chắc thấy 1 đống sạn luôn. Riêng mình thì có thể bỏ qua mấy hạt sạn đó haha. Ps: Hà Nội gió về lạnh quá, chúc các chị em 1 buổi tối vui vẻ nhé. Hihi *** Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch một đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh mặc một áo khoác đen đi vào, từ bên ngoài đi vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của anh thoáng chốc bị một tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót một ly trà sữa đẩy tới trước mặt cô, sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của anh không hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng. Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện cô mở máy tính trên bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc cô không giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, cô suy nghĩ tới sáng cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. Cô đã quên. Buổi sáng lúc cô tỉnh lại trên giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng không có ân ái, không 419 (tình một đêm), ngay cả môi cô cũng không sưng. Cô nhớ rõ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thật thê thảm, lêquýđôn~n trước mặt mọi người cô khiêu khích Khương đại thần ~!~. Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư thì tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vào ngày hôm qua. Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy cô giáo còn bị bọn họ kéo đi quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu một vòng rồi, sau đó sắc mặt đã có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN không nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt nói: “Thầy….” Khương Minh híp mắt sau khi thấy rõ là cô thì khoát tay: “Không sao, tôi còn có thể uống….” Dường như anh có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, âm cuối có chút kéo dài ra. Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.   Mời các bạn đón đọc Em Bị Bệnh Phải Trị của tác giả Hàn Mạch Mạch.