Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Vợ Hung Dữ

Trong giới xã hội thượng lưu tại thành phố B, nếu bạn muốn trèo lên cao mà không bị giẫm chết, có một vài dòng họ phải hiểu biết rõ ràng, cho dù là giới chính trị, giới quân đội hay là giới thương trường. Đầu tiên là nhà họ Cố. Người đứng đầu của giới quân đội, ngoại trừ ông cụ Cố là thượng tướng tiếng tăm lừng lẫy, con cháu thế hệ sau đều chiếm giữ vị trí hết sức quan trọng trong giới quân đội, cái khác không nói tới, con cháu trong dòng họ đều là thiếu tướng lục quân. Đây cũng chưa coi là nằm trong giới chính trị. Nhưng đáng tiếc, hậu duệ của dòng họ này sinh ra một Cố Ninh Viễn, đánh chết cũng không vào quân đội, cũng chẳng làm lãnh đạo. Ai cũng hết cách với cậu ta. Hơn nữa, thế hệ trước đã nói, người quý trọng nhất của nhà họ Cố không phải là ông cụ Cố, mà là bà cụ Cố, bà xuất thân là cách cách hoàng gia của đời nhà Thanh ngày trước. Hoàng tộc Bát Kỳ Mãn Châu chính tông, phong thái kia không có ai sánh bằng. Tiếp theo, chính là nhà họ Lương. Đây cũng có thể xem như là người đứng đầu của giới chính trị. Ông cụ nhà họ Lương chính là thành viên của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc vừa mới nghỉ hưu, có rất nhiều học trò, ông cụ cả đời đức hạnh, phẩm hạnh đều khiến người ta khen ngợi, gia giáo nghiêm khắc. Vì thế hậu bối trong gia đình đều có phẩm chất tốt, bởi vậy phát triển lớn mạnh trong giới chính trị. Đương nhiên cũng có một chiếc “răng sâu”. Nhà họ Cố có Cố Ninh Viễn, còn nhà họ Lương thì có Lương Hướng Huy. Đây là hai đối thủ một mất một còn trời sinh. Ngược lại có một điểm nhất trí với nhau, Lương Hướng Huy cũng đánh chết không vào giới chính trị. Nên biết rằng, thế hệ con cháu của nhà họ Lương chỉ còn duy nhất một mầm Lương Hướng Huy này thôi. *** Thời gian phải ngược dòng trở về hai mươi mấy năm trước, sau khi bà Khúc sinh ra bốn đứa con trai, với tuổi bốn mươi ba bà lại mang thai lần nữa. Lần mang thai này có thể nói là khiến nhà họ Khúc nửa mừng nửa rầu. Dù sao bà Khúc nếu đã sinh con thì tuyệt đối xem như là sản phụ tuổi cao, sức khỏe của bà Khúc không tính là tốt, mà làm sản phụ ở lứa tuổi này thì có bao nhiêu nguy hiểm, tới lúc đó chuẩn bị không tốt thì sẽ một xác hai mạng. Mà lúc ấy ý của bác sĩ cũng là bảo bà Khúc bỏ đứa nhỏ đi. Dù sao nhà họ Khúc đã có bốn đứa con trai, không cần mạo hiểm tính mạng để sinh ra đứa bé này. Hơn nữa, không bảo đảm thai này là con trai. Cũng không chắc chắn là con gái. Bác sĩ khuyên nhủ như thế. Nhưng bác sĩ lại không ngờ, một câu cuối cùng của ông ta khiến cho bà Khúc vốn không định sinh ra đứa con này, liền xóa bỏ ý nghĩ phá thai. Đúng vậy, ngộ nhỡ là con gái thì sao? Vậy thì tốt biết bao! Áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, hòn ngọc quý trên tay bố, thậm chí có thể nói là tiểu công chúa duy nhất của cả nhà họ Khúc. Nếu là một đứa con gái, bị phá đi thì làm sao? Vậu khẳng định không được. Thế là vì một nửa hy vọng sinh con gái, bà Khúc mạo hiểm tính mạng làm phụ nữ mang thai. Mà lúc bà Khúc vừa kiểm tra có thai chưa tới vài ngày thì bà Lâm bởi vì sức khỏe yếu ớt bị té xỉu đưa tới bệnh viện, sau khi kiểm tra cũng có tin mang thai. Điều này cũng khiến nhà họ Lâm rơi vào trong mâu thuẫn. Ông Lâm đã bốn mươi lăm, bà Lâm cũng bốn mươi tư, nhưng con cái chỉ có ba đứa con gái. Ông Lâm có thể nói là ba đời đơn truyền, mỗi đời sinh rất nhiều con gái, nhưng chỉ có một đứa con trai kế thừa hương khói, sau đó chính là âm thịnh dương suy điển hình. Thậm chí tới đời của ông Lâm, chẳng có đứa con trai nào, các chị em gái của ông cụ Lâm và ông Lâm đều nôn nóng sốt ruột, nhưng hết cách. Lại sau đó, gần như đều cam chịu số phận! Xem ra hương khói của nhà họ Lâm phải đứt đoạn ở đời của ông Lâm. Thế nhưng chẳng ngờ, bà Lâm bốn mươi tư tuổi lại mang thai. Rốt cuộc sinh hay không sinh? Không sinh, vậy thật sự cắt đứt hương khói. Mà nếu như sinh ra, còn có một nửa hy vọng con trai, đúng vậy, con trai. Khi mọi người do dự bất định, thì bà Lâm thẳng tiến, giải quyết dứt khoát, cho dù thế nào cũng phải sinh. Tuy nhiên quyết định sinh con rồi, lúc yên phận làm phụ nữ mang thai, lo âu lại đến. Vào một ngày, bà Khúc mang thai được năm tháng đến nhà bà Lâm ở đối diện, trước khi kết hôn hai người là chị em tốt, lại lấy chồng như ý, bản thân trải qua việc tương tự, lại đồng cảm với nhau. Một người tìm đủ mọi cách muốn sinh con gái, một người liều mạng muốn sinh con trai. Chỉ bằng này, cũng có tiếng nói chung không nói hết được. “Chỉ Thanh, em đoán chừng lần này mong mỏi muốn sinh con gái lại không được rồi.” Nghe bà Khúc ngồi trong sân nhà họ Lâm nói với bà Lâm ở bên cạnh. “Haiz, Thành Quân, chị thì ngược lại tìm đủ mọi cách sinh ra con trai, nhưng mà đoán chừng lần này lại không có cơ hội! Hương khói của nhà họ Lâm bọn chị đành phải đứt đoạn tại đời này thôi.” Bà Lâm nghe bà Khúc nói xong cũng thở dài nói. “Haiz…….” Hai người không hẹn mà cùng thở dài. Đúng vậy, trước đó tính toán rất nhiều. Nhưng sự thật, rất là tàn khốc. Bà Khúc muốn sinh con gái, sau khi mang thai một mực thích ăn chua. Mọi người đều nói ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái. Hồi trước bà Khúc cho rằng đó là mê tín, không tin được. Nhưng sau khi sinh bốn đứa con trai, kinh nghiệm bản thân nói với bà, không phải tùy theo bà có tin hay không. Hơn nữa, từ lúc mang thai hơn ba tháng, cái bụng lại giống như hồi trước khi có mang con trai, tựa như quả khinh khí cầu phình to ra. Không nói đến điều này, cùng mang thai năm tháng, bụng của bà Khúc lớn hơn bà Lâm không phải ít. Triệu chứng mang thai lần này giống y chang lần trước. Bà Khúc thậm chí không cần đến bệnh viện kiểm tra cũng có thể kết luận, lần này, lại là mang thai con trai. Cho nên bà cũng lười đi siêu âm. Bởi vì dù cho thế nào, từ khi cái thai bắt đầu động đậy, bà Khúc làm mẹ có chết cũng không thể phá thai này. Là con trai thì là con trai thôi. Dù thế nào vẫn phải sinh ra. Cùng tình huống cũng xảy ra trên người bà Lâm. Không biết có phải ý trời trêu người không. Nhà họ Lâm một lòng muốn sinh con trai, thậm chí bà Lâm không tiếc mạo hiểm tính mạng, muốn sinh con lần nữa. Nhưng sau đó bà Lâm càng ngày càng thích ăn cay, cả ngày uống thuốc bổ, cơ thể đẫy đà nhưng cái bụng lại không lộ ra rõ ràng. Nếu không phải sau đó cái thai động nhẹ, bà Lâm thậm chí không cảm thấy mình đang mang thai, mà chỉ là béo lên. Xem ra lần này, mong ước phải tan vỡ, lại mang thai một đứa con gái điềm đạm nho nhã rồi. “Haiz, Thành Quân, không phải chị muốn sinh con trai sao? Vì sao lại khó như thế chứ? Chị đã có ba đứa con gái, trong bụng này lại không chạy thoát là một đứa con gái, hương khói của nhà họ Lâm thật phải đứt đoạn rồi.” Bà Lâm bỗng nhiên hơi nghẹn ngào nói. “Haiz, Chỉ Thanh, em hiểu, em hiểu mà. Em cũng chẳng phải chỉ muốn sinh con gái thôi sao? Nhưng ngay cả bốn đứa con trai cũng sinh rồi mà lại chẳng có tin tức. Thật vất vả mới mang thai lần nữa, em muốn sinh con gái, nhưng xem tình huống thế này, lại là con trai nữa. Hai chị em mình nếu có thể đổi thai cho nhau thì tốt rồi.” Bà Khúc cũng không nhịn được mà bùi ngùi muôn vàn. “Nếu được vậy thì hay rồi. Haiz…” Trong lúc nhất thời, hai người lại rơi vào u sầu. Đột nhiên bà Khúc cất tiếng nói: “Chỉ Thanh, nếu không, nếu không, chúng ta làm như thế này đi!” “Thế nào hả? Em nói đi.” Bà Lâm không hiểu nói. “À, chúng ta định hôn ước cho hai đứa nhỏ nhé. Nhà chị thiếu con trai, nhà em thiếu con gái, chúng ta cứ kết thành thông gia đi.” Bà Khúc có phần hưng phấn nói. “Ừ, chị thấy được đó! Con rể coi như một nửa con trai. Nhà họ Lâm của chị không có con trai, sau này không bảo đảm có con trai kế thừa hương khói, chi bằng trực tiếp tuyển con rể. Mà nhà em không có con gái, con dâu cũng có thể thương như con gái. Hai nhà chúng ta lại thân nhau mấy đời, thấu hiểu đôi bên, như vậy rất tốt!” Bà Lâm trầm tư một hồi cũng đồng ý. “Ừ, được, thế thì quyết định rồi, nếu em sinh con trai, chị sinh con gái, hai chúng ta sẽ kết thành thông gia, bắt chước người xưa chỉ phúc vi hôn. Nhân duyên trời định rồi.” Bà Khúc nghe xong cười trả lời. “Tốt lắm, đợi chị nói với lão Lâm, qua một thời gian nữa tổ chức một nghi thức nhỏ, chúng ta trao đổi tín vật hứa hôn nhé!” Bà Lâm nghĩ xa hơn. “Vâng, dĩ nhiên rồi!” Haiz, đứa nhỏ còn trong bụng chưa chào đời, trong mắt bà Khúc và bà Lâm, giới tính khác nhau, nhân duyên đã định rồi. Thế nhưng, hai người không nghĩ tới, nhỡ đoán sai thì làm sao? Lại qua năm tháng, bà Khúc và bà Lâm chờ sinh cùng bệnh viện, phòng bệnh của hai nhà liền nhau, cứ một chút là qua thăm. Cũng phải, hai người phụ nữ có thai quen thân, lại ở sát vách, còn là bà thông gia, không qua thăm để cho hai đứa nhỏ còn ở trong bụng tăng thêm tình cảm thì còn có thể làm gì? “Thành Quân, dự tính ngày sinh của em là hai ngày nữa phải không?” Bà Lâm ngồi trên sofa trong phòng bệnh cao cấp hỏi. “Haiz, đúng ạ, hai ngày nữa. Chỉ Thanh, còn chị cũng không muộn hơn em mấy ngày đâu nhỉ.” Bà Khúc trả lời. “Ừ, ngay cuối tuần.” Bà Lâm gật đầu trả lời. “Hóa ra con dâu nhà bọn em cũng sắp chào đời rồi! A……….!” Bà Khúc cười nói, nhưng trong nháy mắt liền nhíu mày, hốt hoảng kêu lên. “Thành Quân, Thành Quân, em làm sao vậy?” Bà Lâm từ sofa đứng lên hỏi. “Chỉ Thanh, bụng em đau quá, xem ra sắp sinh rồi! A……..” Khuôn mặt bà Khúc trắng bệch nói. “Ôi, chị kêu bác sĩ giúp em.” Bà Lâm vội vàng đến bên ngoài phòng bệnh, gọi y tá ở phòng trực ban sát vách đi vào. Vì thế, chưa đến một lúc, thấy được bác sĩ y tá đẩy bà Khúc đang nằm trên giường bệnh vào phòng phẫu thuật. Mà ông Khúc đã chạy tới không lâu sau đó. Lúc này bà Lâm mới yên tâm, đang muốn trở về phòng mình, nhưng trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. “A!!!” Bà Lâm kêu lên. “Thành Quân, cô làm sao vậy?” Ông Khúc vừa chạy tới đang muốn đến phòng phẫu thuật trông coi vợ mình thì nghe được tiếng kêu sợ hãi của bà Lâm, ông vội vàng tiến lên dò hỏi. “A…e là tôi cũng sắp sinh rồi!!!” Bà Lâm ôm bụng nói. “Ôi! Tôi đi gọi bác sĩ cho cô, cô ngồi xuống đây trước đi.” Ông Khúc vội vàng dìu bà Lâm ngồi trên sofa ngoài phòng bệnh, rồi chạy xuống tầng dưới gọi y tá. Hết cách rồi, bác sĩ và y tá của tầng này đều theo vợ ông vào phòng phẫu thuật rồi. Khi ông Khúc gọi bác sĩ y tá tới thì chỉ thấy một mình bà Lâm co quắp ngã trên sofa, mặt mũi đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Mọi người bất chấp những chuyện khác, vội vàng ôm bà Lâm lên cáng cứu thương, đưa vào phòng phẫu thuật. Mà ông Khúc, mới có thời gian trống một tí liền vội vã gọi điện cho ông Lâm, bảo ông qua đây. Vì thế, bên ngoài phòng phẫu thuật, ông Khúc lo lắng đứng cùng bốn đứa con trai. Mà ở phòng phẫu thuật đối diện, cũng là ông Lâm vội vã chạy tới cùng ba đứa con gái. Haiz, lúc này không lo sinh trai hay gái, bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Người hai nhà đều nhịn không được mà mong mỏi như vậy. Thời gian thấm thoát trôi qua ba tiếng đồng hồ, mọi người chờ đợi nóng lòng. Ông Khúc hút hết cả một gói thuốc lá, lúc đang muốn gọi sĩ quan phụ tá đi mua thuốc thì đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, sau đó, thấy một cô y tá bồng em bé đi ra, ông Khúc vội vàng đi lên hỏi: “Vợ tôi thế nào rồi?” Ông không hỏi sinh trai hay gái, là bởi vì trong thời gian mang thai mười tháng, ông đã gần như nhận định là một đứa con trai. Tuy rằng lúc đầu còn ôm nguyện vọng tốt đẹp sinh một cô con gái, sau đó vẫn chấp nhận sự thật thêm một đứa con trai. Vì thế ông cũng thờ ơ chẳng hỏi giới tính. “Chúc mừng Khúc tư lệnh, vợ ngài đã sinh một thiên kim nặng tám cân tám hai ạ. Mẹ con bình an!” Y tá vội vàng cung kính trả lời. “Cái gì? Con gái?” Ông Khúc đưa ra sắc mặt khó tin mà hỏi. “A, đúng vậy!” Y tá nghe giọng điệu này, trong lòng rất bất bình, ôi, lại là một người trọng nam khinh nữ. Y tá cúi đầu, yêu thương nhìn đứa nhỏ trên tay. Chao ôi, đầu năm đã viết trọng nam khinh nữ rồi. Lúc đầu còn tưởng rằng người làm tư lệnh sẽ có tố chất cao một chút, không bất công, xem ra là cô ta suy nghĩ quá nhiều. Dù sao trọng nam khinh nữ là truyền thống từ mấy ngàn năm, mà nghe nói gia đình tư lệnh là quân nhân, đương nhiên thích con trai, dù sao như thế mới kế thừa hương khói chứ. Ôi, con gái, không dễ làm rồi. Trong lòng cô y tá không nhịn được mà thở dài, mà trên mặt lại trả lời rất bình tĩnh. Ông Khúc còn chưa phản ứng lại thì đứa con trai nhỏ nhất là Khúc Hướng Bắc đã mười hai tuổi chen lên trước mấy bước, tới bên cạnh đứa bé trên tay y tá, khi mọi người chưa kịp đề phòng, cậu liền vén lên miếng tã lót của đứa bé, sau đó chỉ vào đứa bé trần truồng lớn tiếng gọi: “Bố ơi, bố ơi, là em gái, là em gái. Bố xem này, em ấy không có tiểu kê kê*!!!” (*) bộ phận sinh dục của bé trai. Khúc Hướng Bắc vừa nói xong thì đã bị con trai lớn nhất của nhà họ Khúc là Khúc Hướng Đông đã mười tám tuổi đánh một cái, nói: “Quần áo của em gái không thể tùy tiện vén lên.” Một lúc sau ông Khúc rốt cuộc hoàn hồn, không thèm dạy dỗ Khúc Hướng Bắc lỗ mãng, ông tiến lên mấy bước, run rẩy vươn hai tay đón lấy đứa bé từ y tá, bồng rất cẩn thận, chỉ sợ nắm không chắc thì sẽ làm cô bé tổn thương. Đứa bé còn nhỏ như vậy, da mặt nhăn nhúm, ngay cả mắt còn chưa mở ra, giống như là một con khỉ con. Không đúng, là con khỉ già. Nhưng mà ông Khúc cảm thấy sao lại đáng yêu thế này. Đây là con gái, thật là con gái!!! Sau khi bà Khúc sinh con chưa được mấy phút thì bên nhà họ Lâm cũng có tin tức. Phòng phẫu thuật mở ra, y tá bồng em bé đi ra, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng Lâm chính ủy, vợ ngài sinh một bé trai nặng sáu cân sáu hai. Mẹ con bình an!” “Cái gì? Con trai? Không phải con gái sao?” Ông Lâm nhất thời chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên kêu lên. “Là con trai, không phải con gái!” Y tá hơi kinh ngạc trả lời. Thật là kỳ quái, làm y tá lâu như vậy, cho tới giờ đều thấy người có con gái kêu lên “Sao lại là con gái, không phải con trai sao?” Vậy mà Lâm chính ủy lại tương phản. Nhìn xem, người ta tố chất cao ghê, không trọng nam khinh nữ. Nói xong, cô y tá còn nhìn ông Lâm với vẻ kính phục. Kỳ thật, căn bản y tá đã hiểu sai rồi. Ông Lâm kinh ngạc hỏi lại là vì một bất ngờ lớn như vậy khiến ông nhất thời khó tin, mong mỏi con trai bao nhiêu năm, từ lúc bắt đầu hy vọng, đến sau đó thất vọng, cuối cùng có thể nói là tuyệt vọng. Sau lúc ông gần như tuyệt vọng lại nhận được bất ngờ lớn vậy, giống như trước mắt người sắp chết đói trong phút chốc xuất hiện một bàn ăn phong phú, nhất thời chưa tiếp nhận được. Mà con gái út của nhà họ Lâm là Lâm Uyển Nguyệt đã mười một tuổi gan dạ tiến lên, vén lên tã lót của đứa bé một tí, nhìn một chút, nhất thời không nhịn được, gọi lên “Bố ơi, bố ơi, mau nhìn, mau nhìn, là em trai, là em trai!! Chị cả, xem đi. Chị xem đi, em ấy có tiểu kê kê, tiểu kê kê đấy!!!” Con gái lớn của nhà họ Lâm là Lâm Uyển Thanh nhìn thoáng qua, cô bé vội vàng tiến lên che miệng em gái, đỏ mặt, thấp giọng nói bên tai em gái, “Uyển Nguyệt, đây là bệnh viện đó. Nói chuyện để ý một chút.” Mà lúc này ông Lâm rốt cuộc phản ứng lại, tiến lên vài bước, vội vàng bồng đứa bé từ tay y tá, quan sát kỹ càng. Đứa bé hơi gầy yếu này chính là con trai của nhà họ Lâm bọn họ. Đúng vậy, là con trai. Nhà họ Lâm rốt cuộc có con trai rồi! Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Hung Dữ của tác giả Như Quả Ngã Khả Dĩ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ
Đó là một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp có thể khiến bất cứ người phụ nữ khó tính và nhiều chuyện nhất cũng phải gật đầu công nhận. Nhưng đó lại là một người đẹp “trống rỗng” – ít ra là trong con mắt của nhiều người là vậy. Tại sao lại “trống rỗng” bởi vì cô gái ấy không thuộc dạng con gái thông minh sắc sảo, cũng không không có tài năng đặc biệt, thậm chí đôi khi còn gặp vấn đề về ngôn ngữ khi gặp người lạ hoặc đứng trước đám đông. Nhiều người chỉ để ý đến vẻ đẹp của cô gái ấy rồi tự áp đặt những suy nghĩ của họ vào cô để cuối cùng họ nói rằng “cô chỉ là một con búp bê” và bỏ đi mà không thèm đếm xỉa đến những điều ngay từ đầu cô đã nói “tôi xin lỗi, tôi không làm được”. Cô gái “búp bê” đó chính là Vệ Tử. Là một người đơn giản, Vệ Tử chỉ muốn bình yên sống, không thông minh nhưng cô chăm chỉ cần mẫn, không sắc sảo nhưng cô hiền lành lương thiện, không màu mè như những cô gái năng động mà cô chân chất tự nhiên. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình cô đều cố gắng, cố gắng hết sức để đạt được. Với bản tính trầm lặng nên Vệ Tử luôn cố gắng để thu mình lại trong một thế giới nho nhỏ của riêng cô nhưng chính khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng bóc cũng vóc dáng thanh tú của cô đã khiến Vệ Tử luôn trở thành mục tiêu của nhiều ánh nhìn, nhiều sự việc và cả nhiều đau khổ. Người con trai đầu tiên khiến cô rung động lại chỉ coi cô là mục tiêu theo đuổi để chứng minh cho sức hút của anh ta. Người con trai thứ hai theo đuổi cô lại vì cô mà gây chuyện với cả thành viên ủy ban thành phố khi ông ta định sàm sỡ cô. Và rồi, người con trai cuối cùng – một người mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh có tình cảm với cô – lại là người phải vì cô mà trả giá nhiều nhất. Từ bỏ học vị thạc sĩ đang học tại Mỹ, bán cả cổ phần tại công ty do chính anh thành lập vài năm trước, liên hệ với xã hội đen và lăn lộn trong giới casino Mỹ để tìm cho được người có thể cứu cô. Một người đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, thậm chí đã phải trả một cái giá rất đắt nhưng… anh vẫn không giữ được bước chân cô rời khỏi thành phố Bắc Kinh – chốn không bao giờ bình yên với cô… *** Vệ Tử là một người đẹp, thuộc diện người đẹp mà dù là các bà hay soi mói khi nhìn thấy, dù có bĩu môi cũng phải nói một câu “mặt mũi cũng xinh xắn”. Nhưng người đẹp nếu như ít trí tuệ, tính cách lại hơi đặc biệt thì bạn đoán xem sẽ như thế nào? Dương Sương vừa đếm số tiền học bổng mới nhận về, mí mắt chẳng buồn nâng lên, nói: “A Tử không thích tiền, thì cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu”. Lấy chiếc tai nghe ra khỏi tai, soi gương nhìn lại hiệu quả của chiếc mặt nạ mới đắp, Vũ Di ngẩng đầu lên một cách điệu đà: “Lại còn cái miệng của cậu ấy nữa chứ, không biết câu nào thì nên nói, câu nào cần phải để ý đến trường hợp và đối tượng”. Lưu Hiểu Tinh, người đang sa vào bể tình, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với bạn trai, trước khi mở sách vở ra, bổ sung một câu: “Mình thì lại thấy Vệ Tử tuy có chút ngơ ngác ngờ nghệch, nhưng cũng là một người rất đáng yêu, hơn nữa hình thức lại khá, cho nên nói không chừng cậu ấy sẽ là người lấy chồng sớm nhất và lấy được người tốt nhất”. “Chị cả đúng là người rộng lượng, nhưng chúng tớ cũng đâu phải là kẻ xấu. Nếu cậu ấy có thể nhanh chóng rời phòng tự học trở về ký túc xá, tiện thể mang một ít nước sôi về đây, thì tớ cũng sẽ chúc mừng cho cậu ấy.” Dương Sương nhanh chóng cất chỗ tiền đi, bổ sung tiếp một câu: “Ngoài cậu ấy ra, tất cả chúng ta đều được học bổng. Không biết có nên mời vị khách ấy không?”. Vũ Di liếc xéo Dương Sương: “Cậu được loại một, mình và chị cả loại ba, làm sao có thể như nhau được? Hơn nữa, xét đến việc hằng ngày xách nước làm vệ sinh, thì việc mời Vệ Tử một bữa cơm cũng chẳng đáng gì”. Dương Sương trợn mắt đang định nói câu gì đó, thì thấy cửa kêu “cộc” một tiếng rồi bật mở ra, Vệ Tử vai đeo cặp sách, hai tay xách một phích nước nóng bốn lít rưỡi, oai phong lẫm liệt ở cửa: “Cuối cùng cũng làm xong bài tập rồi. Hôm nay hơi muộn một chút, mọi người đi rửa ráy đi!”. Tiếp đó là rút khăn mặt, lấy quần áo, tiếng xô chậu, hộp xà phòng va vào nhau loảng xoảng, trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ từ lúc đó đến khi đi ngủ, giữa phòng ở và nhà tắm vang lên tiếng cười nói rôm rả, thấp thoáng những bóng hồng qua lại, khiến người ta cảm giác như đang đứng giữa khu chợ sầm uất. “Vệ Tử, cái ông chú họ trông có vẻ giàu có đến đón cậu lần trước ấy, rút cục đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sau khi tắt đèn, Lưu Hiểu Tinh thu dọn sách vở, nằm xuống giường nhưng chưa ngủ ngay được, mở miệng lên tiếng bắt đầu chủ đề câu chuyện trước lúc đi ngủ. “Đúng vậy, sau khi về sao cậu không nói gì thế.” Vũ Di cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vì từ trước tới giờ Vệ Tử không phải là người có thể giấu được điều gì lâu trong lòng, chuyện dù vặt vãnh đến đâu cũng đem ra xin ý kiến mọi người.   Mời các bạn đón đọc Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ của tác giả Cúc Tử.
Cần Gì Quá Đa Tình
Đinh Dật và Thẩm Trường Đông có thể xem như từ hàng xóm mà quen biết rồi trở thành thanh mai trúc mã của nhau. Đinh Dật từ bé trước mặt ba mẹ, người lớn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, nhưng chỉ có Thẩm Trường Đông mới biết đằng sau vẻ bên ngoài đó là một tính cách mạnh mẽ chẳng kém gì con trai.  Câu chuyện này mang cho tôi rất nhiều cảm xúc đồng điệu để nhớ về tuổi thơ. Đánh nhau với bạn học, cởi truồng tắm mưa với người bạn thân thanh mai trúc mã của mình ( à cái này tui chém thêm nha, nhưng đại khái 2 anh chị cũng na ná như vậy), hay lo sợ nghĩ mình bị bệnh nan y trước những thay đổi trong cơ thể của tuổi mới lớn ..vv.. Những tình tiết đó đã mang lại rất nhiều những tình huống dở khóc dở cười trong truyện.    Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến một ngày, gia đình Thẩm Trường Đông phải chuyển đến thành phố khác. Lúc đó mặc dù không được nói kỹ càng, nhưng vẫn làm cho bạn đọc nhận ra được sự thay đổi tình cảm của cả hai. Tính tình nam chính cũng khá trầm tính, không nóng nảy bồng bột như nữ chính, nên tình cảm ấy, mãi đến khi vào đại học mới “ ló đuôi cáo” ra.  Khoảng thời gian xa cách đó, khi Đinh Dật chưa phát hiện ra thay đổi trong lòng mình, cô cũng từng cảm nắng một bạn học khác, tuy nhiên, tình cảm chưa kịp phát triển thì đã bị rất nhiều yếu tố khác dập tắt ( đọc truyện sẽ rõ nhé:v ). Thế là nữ chính lại ôm tình trạng độc thân để bước vào đại học ở Bắc Kinh. Cũng tại ngôi trường đại học này cả hai đã xác định mối quan hệ. Trước đó khi rất nhiều lần nam chính đã nói bóng gió, nhưng xin lỗi, mặc dù IQ nữ chính cũng cao, nhưng EQ đôi khi cũng chẳng hiểu nổi mở mức nào, nên không còn cách nào khác, Thẩm Trường Đông đành phải giăng lưới thôi.  “Sau khi lớn lên hai người rất ít khi thân mật với nhau, giờ phút này cô bị Thẩm Trường Đông ôm trong ngực, phát hiện ra sau khi cậu ôm cô vào ngực không nhúc nhích, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đinh Dật cảm thấy khuôn mặt cô cũng nóng bừng.     Qua một lúc lâu Đinh Dật thấy cậu vẫn không có ý định buông tay, không nhịn được đẩy cậu: “Làm sao vậy, ngủ quên rồi à?”     Thẩm Trường Đông thở dài: “Sói xám vây quanh làm sao mình ngủ được.”     “Bạn nói gì?” Đinh Dật nghe rõ nhưng không hiểu ý cậu muốn nói gì.     “Đinh Dật, muốn nói với bạn một chuyện.” Thẩm Trường Đông lôi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, bên cạnh là cây xanh tươi tốt, gió khuya thổi tới làm cho không khí càng thêm mát.     “Chuyện gì?” Đinh Dật chống hai tay ngồi trên ghế đá, hai chân duỗi ra phía trước, bận rộn một ngày rồi giờ để cho gân cốt giãn ra một chút.    “Có biết thời sinh viên phải làm ba chuyện không?” Thẩm Trường Đông đổi đề tài.    “Không biết, phải lo học thôi.”     “Đó là đương nhiên. Ba chuyện đó là học tập, công tác đoàn cùng tình yêu.”     “Ha ha, thật ý nghĩa, hôm nay mình nghe các anh khóa trên nhắc về công tác đoàn rất nhiều còn khuyên mình tham gia, mình đang suy nghĩ, bạn nói xem công tác đoàn có chiếm nhiều thời gian không?”     “Mình cảm thấy cậu lựa chọn một hai cái mà cậu thích là được, chọn nhiều quá không có tinh thần cũng vô dụng. Về vấn đề tình yêu, bạn có suy nghĩ gì không?”     Đinh Dật chợt tức giận đứng lên: “Còn nói nữa, mình còn tưởng trường này nhiều con trai như vậy chắc chắn sẽ có một vài người dễ nhìn, ai ngờ hôm nay đập vào mắt đều là ếch, nếu tiếp tục  như vậy mình làm sao có cơ hội yêu đương nữa?”     Khóe miệng Thẩm Trường Đông khẽ run rẩy, lấy lại bình tĩnh nói: “Đã như vậy chỉ sợ con gái trường mình cũng như vậy, vậy hai chúng ta giúp đỡ nhau thôi.”     Đinh Dật trợn to mắt nhìn cậu, từ trước đến giờ khả năng suy luận của cô rất tốt, không nghĩ sai, không nhịn được hỏi: “Bạn nói hai chúng mình làm thành một đôi?”     Thẩm Trường Đông gật đầu: “Như vậy mới không uổng phí cuộc sống đại học.” Cả câu chuyện là những chuỗi ngày thanh xuân ngọt ngào của hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, có đôi chút phong ba nho nhỏ từ những người thích thầm thương trộm nam và nữ chính, nhưng rất nhanh đều được giải quyết rõ ràng, không gây ức chế cho người đọc. Quan điểm về tình bạn, tình yêu, hôn nhân gia đình đều được tác giả khắc họa rất rõ ràng. Truyện khá gần với cuộc sống, ấm áp và chân thật, rất đáng để đọc.  ---------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đinh Dật lưu luyến nhìn cuốn sách “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ” trên tay, kì kèo mè nheo nhét vào trong ngăn bàn. Bây giờ là tiết toán, nghe nói cô giáo hơn bốn mươi tuổi, tính khí nóng nảy có thể nói đứng đầu thế giới, thường không trả lời đúng một câu liền lật đổ phòng học, Đinh Dật ngồi hàng đầu tiên đã được huấn luyện có thể bắt được hộp phấn bay tới bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể bảo vệ viên phấn nguyên vẹn. Dĩ nhiên bị một viên phấn ném trúng không phải là không có, cho nên lớp trưởng Đinh Dật luôn gương mẫu, tận lực giả bộ làm học sinh ngoan ngoãn, chỉ hy vọng không chọc giận khủng long bạo chúa, vì vậy loại sách này không thể xuất hiện trước mắt cô giáo. Tóc mái lại dài rồi, không nhịn được thổi bay tóc trên trán. Trên mép tóc cách trán nửa tấc có một cái sẹo, mẹ cùng bác Thẩm chọn cách để tóc mái để che lại. Thật ra thì vêt sẹo kia không rõ lắm, da cô không dễ đen như vậy, vết sẹo sau này nhạt màu chuyển thành màu trắng, năm năm sau đó nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy rõ. Nhớ khi đó mặt cô đầy máu tươi, người lớn hai nhà đều bị dọa sợ, vội vàng đưa cô tới bệnh viện nơi mẹ làm việc băng bó vết thương, mẹ ôm cô khóc: “Con bé này vốn đã xấu xí, ngoại trừ làn da là ưu điểm, bây giờ mặt lại bị thương như vậy, tương lai còn ai muốn lấy nữa chứ!” Ba cùng bác Thẩm nghe vậy cũng rất lúng túng, Thẩm Trường Đông sau khi về nhà bị đánh một trận, phạt quỳ gối trong sân, không cho vào nhà cũng không cho ăn cơm. Không ngờ một cậu bé bảy tuổi từ trước đến giờ rất yếu đuối lại không nói tiếng nào ngoan ngoãn chịu phạt, còn ba mẹ cô nhìn không chịu được liền kéo cô qua khuyên bảo. Cô cũng thấy chuyện này không thể trách Thẩm Trường Đông nên theo ba mẹ sang xin vợ chồng bác Thẩm bỏ qua cho con trai. Ông bà Thẩm cũng là người thương con, nếu không phải con trai gây họa sẽ không phạt như vậy, huống hồ phạt con trai quỳ trong sân là để cho ông bà Đinh nhìn thấy, thấy ông bà khuyên liền ỡm ờ cho con trai đứng dậy vào nhà. Thẩm Trường Đông lại không thấy vui, mặc dù không khóc thút thít nhưng dưới ánh đèn trong sân cũng có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, cậu nhíu lông mày, lo lắng nói: “Bác gái nói mặt Đinh Dật xấu không ai lấy nữa, con muốn hỏi có phải con sẽ phải lấy bạn ấy không?” Người lớn hai nhà nghe hỏi sửng sốt, Thẩm Trường Đông thấy người lớn không phản ánh gì, cảm thấy đã có đáp án chính xác, không nhịn được lại mím miệng quỳ xuống: “Con tiếp tục quỳ vậy.” Thẩm Trường Đông vì bản thân mà lựa chọn. Người lớn hai nhà hiểu được liền cười ầm lên, khoảng cách giữa Đinh Dật cùng Trầm Trường Đông cũng bắt đầu từ đó. Đinh Dật từ nhỏ đã đứng đầu nhà trẻ, thành tích học tập tốt, chưa từng đánh nhau, có thể nói văn võ song toàn. Tự nhiên bây giờ vì Thẩm Trường Đông mà bị không ít con nít ghét bỏ, thù này không báo không phải là người! Từ đó về sau, hộp cơm của Thẩm Trường Đông căn bản sẽ lọt vào dạ dày cô, lý do là vóc dáng của cô lùn cần bổ sung dinh dưỡng, cặp sách của cô đều đưa cho hắn đeo, cũng với lý do cô lùn, không thể bị đè ép. Nhưng dù vậy, năm năm qua đi cô vẫn thấp nhất lớp, đến năm lớp sáu vẫn chỉ có thể ngồi bàn đầu. Mời các bạn đón đọc Cần Gì Quá Đa Tình của tác giả Cúc Tử.
A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao
Văn án:   “A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm. Mắt thấy người quen tới tới lui lui. Chỉ có nàng là không thể đầu thai chuyển thế. Mạnh Bà nói cho nàng biết rằng: “Ngươi có một tâm nguyện, còn chưa được đáp ứng.” A Kiều bừng tỉnh đại ngộ, thằng nhãi Lưu Triệt còn thiếu nàng một tòa kim ốc.   Bồi thường kim ốc cho ta, ta muốn đầu thai!   A Kiều vốn chỉ nghĩ muốn đòi Lưu Triệt chuyển thế bồi thường nàng một tòa kim ốc. Đòi nợ ra sao lại đem chính mình nhốt vào trong?”   Trần A Kiều là Hiếu Vũ Trần Hoàng Hậu, từ nhỏ đã được đính ước gả cho Giang Đông Vương Lưu Triệt (sau lên ngôi trở thành Hán Vũ Đế). Ngày còn ân ái, chàng từng hứa, nếu thú được nàng sẽ tặng nàng một tòa kim ốc. Thế nhưng duyên cạn, tình tan, chàng vì Vệ phu nhân mà phế truất nàng, còn khiến nàng mất mạng.   A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm, những người quen cũ đã lần lượt qua cầu đầu thai, ngay cả kẻ thù truyền kiếp Vệ Phu Tử của nàng cũng đi rồi. Thế nhưng, chỉ có mình nàng không thể bước qua cầu. Niệm tình nghĩa nhiều năm, Mạnh Bà nói cho nàng biết, muốn đầu thai, nhất định phải gỡ được tâm niệm, mà tâm niệm đó chính là tòa kim ốc mà Lưu Triệt từng hứa tặng nàng kia.    A Kiều quyết chí đầu thai, dưới sự chỉ điểm của Sở Phục mà tìm đến “giải mộng tư” xin giúp đỡ. Hồ Dao nói chỉ cần báo mộng, mặc kệ khiến Hán Vũ Đế lo sợ hay áy náy, chỉ cần khiến chàng truyền lời trả cho nàng kim ốc, tâm nguyện của nàng ắt sẽ được giải. Thế nhưng, cho đến lúc cuối đời, Lưu Triệt cũng không một lần nhắc đến chàng đã vài lần mộng thấy Trần hoàng hậu, đừng nói đến việc tặng kim ốc.   Thế rồi, Liễu Vạn Thanh ở “giải mộng tư” chỉ cho nàng một cách, chỉ cần nàng có thể khiến cho chuyển thế của Lưu Triệt đồng ý tặng nàng một “tòa kim ốc”, cho dù chỉ là một món đồ trang sức khắc hình kim ốc, thì tâm kết này của nàng sẽ được giải.    A Kiều mang theo một lá hoàn dương phù, sốc lên tinh thần, trở lại dương thế, nhờ một chút “quan hệ” của Liễu đại nhân, thành công trở thành một cô học sinh cao trung, đến ở nhờ nhà Hạng Vân Độc - chuyển thể gần nhất với Lưu Triệt, bắt đầu quá trình “đòi kim ốc” của mình.   Hạng Vân Độc là một đồng chí cảnh sát nhân dân ưu tú, lại bởi vì một sự cố, cảm thấy có lỗi với người bạn chí cốt mà từ chức. Trong lúc đang “thất nghiệp”, đồng chí Hạng lại bị mẹ ruột của mình giao cho nhiệm vụ chăm sóc họ hàng xa của dượng Trần. Chính từ giây phút đấy, cuộc đời đồng chí cảnh sát Hạng bị “bám chặt” bởi A Kiều.    Thế nhưng, đồng chí Hạng thì đang thất nghiệp, còn cô Kiều lại chỉ là học sinh cấp ba, không có việc làm thì nguy cơ cao là cả hai người đều phải ra đường mà ở, còn không có gà để ăn.    Vì thế, chú cảnh sát Hạng nhận điều tra vài vụ án, nhưng mà mấy vụ án này đều rất kỳ quái, tìm mãi mà không ra manh mối. Trong lúc anh Hạng đau đầu, lại được cô Kiều dùng vài “mánh khóe” giúp đỡ mà phá được án. Cũng nhờ các vụ án này, mà tình cảm giữa hai người ngày một nhân lên.   Cuối cùng, A Kiều cũng chinh phục được trái tim Hạng Vân Độc, còn khiến anh cam tâm tình nguyện tặng cô một tòa kim ốc. Nhưng lúc này,  A Kiều lại chẳng còn muốn đầu thai, bởi vì cô chợt nhận ra, không biết từ bao giờ chính cô đã tự nhốt mình vào tòa kim ốc của Hạng Vân Độc mất rồi.   Một người, một quỷ, một kẻ ở trần thế còn một người lại ở Phong Đô. Kết thúc của cuộc tình này rồi sẽ như thế nào? Liệu có giống như trong quá khứ, duyên cạn, tình tan, mỗi người một nơi? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé.   ***   Trần A Kiều là con gái của Quán Đào trưởng công chúa, gia thế hiển hách, xuất thân cao quý khi có cả ngoại tổ phụ và cửu cửu đều là hoàng đế. Sau này, lại được Giao Đông Vương Lưu Triệt vừa ý, thú nàng làm chính thất, trở thành thái tử phi, sau là hoàng hậu.    Bởi vì xuất thân của mình, A Kiều từ nhỏ đã được chiều chuộng, lại được dạy dỗ vô cùng kỹ càng. Nàng là một cô nương tính tình cách mềm mại, lại tinh quái, thông minh. Lúc trước bởi vì tin nhầm người, lại bị Vệ Tử Phu hãm hại mà mất mạng. Đến cuối cùng, vì một lời hứa lúc xưa của kẻ bạc tình, mà ôm chấp niệm không thể đầu thai.   Ngàn năm qua đi, nhìn người cũ lần lượt uống canh Mạnh Bà rồi qua cầu, A Kiều cảm thấy bản thân cũng đã đến lúc phải rời nơi này. Thế nhưng, tâm kết chưa giải, chẳng thể đầu thai. Vì thế, nàng theo sự sắp đặt của Liễu đại nhân, quay lại nhân thế, tìm chuyển thế của Lưu Triệt đòi “tòa kim ốc” của mình.    Cho dù đã ngàn năm làm quỷ, tính tình A Kiều vẫn không hề thay đổi, vẫn là một cô bé vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại thông minh tinh nghịch. Vốn là hoàn dương để “theo đuổi” đồng chí Hạng, lại không biết từ lúc nào, trái tim nàng bị Hạng Vân Độc chinh phục.    Thứ A Kiều muốn, không phải là một “tòa kim ốc” mà là trái tim cảnh sát Hạng.   Hạng gia từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lúc mặc đồng phục là đồng chí cảnh sát khiến tội phạm khiếp sợ, nhưng cởi cảnh phục lại mang một khuôn mặt lạnh khiến cho không ai dám đến gần. Hạng Vân Độc sống hơn ba mươi năm, ngoài sợ mẹ ruột, cũng chỉ có duy nhất Trần Kiều khiến anh khuất phục.    Ban đầu, chăm sóc cô là do bị ép, sau lại bởi những vụ án kỳ lạ mà chú ý đến cô hơn, đến cuối cùng, không biết từ lúc nào ánh mắt anh lại không thể rời khỏi A Kiều nữa. Anh cam nguyện đưa cô một tòa “kim ốc”, thế nhưng đúng lúc mặn nồng cô lại phải rời đi.    Năm năm xa cách, cuối cùng cô cũng trở lại, thế nhưng, bởi vì thân phận cách biệt, liệu còn có thể bên nhau?   ***   “A Kiều hôm nay đầu thai sao” là một câu chuyện thú vị, kết hợp hài hòa giữa yếu tố linh dị thần quái và phá án. Những vụ án trong truyện đều được sắp xếp một cách hợp lý, có sức hấp dẫn kết hợp với yếu tố tình cảm ngọt ngào, hài hước của các nhân vật.   Bút lực của tác giả chắc chắn, nội dung phong phú,sử dụng một cách thông minh điểm tích “kim ốc tàng kiều” để dẫn dắt nội dung truyện. Điểm đáng tuyên dương của tác giả là không bôi đen các nhân vật khác để làm nổi bật nhân vật chính, đặc biệt là đời sau của Vệ Tử Phu.    Đây là một bộ truyện đáng đọc, vừa thú vị, vừa hài hước lại siêu ngọt, thích hợp cho cả các bánh bèo yêu màu hường và các thanh niên mê phá án. Tớ xin thế trên tiền lì xì năm nay là đây là một bộ truyện vừa có nội hàm, vừa có thể giải trí nên bạn cứ yên tâm nhảy hố nhé.    Chúc bạn đầu năm may mắn và hẹn gặp lại trong các bộ truyện tiếp theo.    ____   Văn án được edit bởi #Gian Thần page #RVNT0105   Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** A Kiều tại Phong Đô thành trụ rất nhiều năm, đến tột cùng có bao nhiêu năm, chính nàng cũng coi như không rõ ràng. Phong Đô chính là thọ chung mà chết quỷ hồn nhóm tạm cư chỗ, chờ đầu thai canh giờ vừa đến, vong hồn danh phù liền trình đưa Phong Đô đại đế ngồi xuống bảy mươi lăm ti, từ sai người tiếp dẫn, nên đầu hướng nơi nào liền đầu hướng nơi nào. A Kiều đợi lại chờ, đợi lại chờ, như thế nào cũng đợi không được chính nàng đầu thai ngày nào đó, buồn đến độ khoái lông dài. Nàng này vừa cảm giác lại ngủ liên nguyệt, tại ngọc sàng thượng phiên cái thân, tế bạch tay nhỏ bé che hơi thở mùi đàn hương từ miệng đánh cái ngáp, toàn bộ quỷ nghiêng dựa vào trên giường, treo hai chỉ tuyết trắng chân ngọc, suy nghĩ nửa ngày cũng không tưởng xuất hôm nay muốn làm chút cái gì hảo. Than thở một tiếng, đương quỷ không ý tứ. Chôn cùng Đào Dũng thị nữ làm bạn đến lâu, cũng có thể biết chút chủ nhân tâm tư, phủng kính thị nữ phủng kính, chải đầu thị nữ chải đầu, dục thay A Kiều ăn diện, hảo xuất này tứ phương mộ thất tán giải sầu đi. A Kiều chân thượng huyền kim lục lạc "Linh linh" rung động, thập phần đánh không nổi tinh thần, túc trường mi: "Sở Phục nơi nào đi?" Tượng đất rốt cuộc là tượng đất, tuy là biết chủ nhân tâm ý, nhiều năm như vậy như trước miệng không thể nói, A Kiều hỏi cũng là hỏi không, khí chiêm chiếp phiên cái thân. Đương quỷ thật đúng là không ý tứ. "Nương nương, Vệ Tử Phu tiện nhân kia xuống dưới!" Sở Phục từ bên ngoài lảo đảo bay vào đến, hai chỉ tay vịn đầu đi xuống bái, A Kiều chính giác nhàm chán, tà tại ngọc sàng thượng lại buồn ngủ, mắt thấy lại muốn ngủ tiếp một tháng, vừa nghe lời này "Đằng" ngồi dậy. Môi đỏ mọng nhếch lên, một đôi mắt xán như minh tinh: "Đương thật?" Sở Phục đầu tiếp được không bền chắc, một kích động liền hơi kém liền lại ngã xuống, nhanh chóng đem hệ tại cổ thượng cẩm mang trói chặt một chút: "Nàng hóa thành bụi ta cũng nhận được, tuyệt kế sẽ không nhìn sai." Rốt cục có việc làm! Mời các bạn đón đọc A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao của tác giả Hoài Tố.
Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện
Nguyễn Kiều Kiều thế mà lại xuyên vào một phụ nhân đang mang thai? Càng khó tưởng tượng là cô không hề biết cha đứa nhỏ là ai? Thậm chí là người? hay???? Viễn tưởng. Có bánh bao. Có không gian. Tác giả lần đầu viết nữ chính thông minh. Hoan nghênh bao nuôi ~ *** Review bởi: Phạm Mi - fb/hoinhieuchu. ----- Chỉ e mọi người vừa nghe tên đã né nó như né bom, ấy thế mà đọc cũng dễ thương lắm, sẵn đang đà đọc nữ phụ tên vớt luôn cuốn này.  Nội dung: Hơi hướm tổ hợp của Độc Quyền Chiếm Hữu + Đạo tình Nữ chính xuyên vào thời mạt thế đất nước chia làm 2 miền Loài người - Người thú, bán thú. Nữ 9 vừa xuyên sống trong cảnh đói nghèo mưa axit chưa đc bao lâu thì phát hiện mình có thai, ăn uống thiếu chất lại sanh non, mà thằng con còn là Người-chó (sói)  Một miệng ăn đã kham khổ, giờ còn thêm thằng chó con háo ăn suốt ngày quẫy đuôi Ô hú Ô hú miết, vui cũng Ô hú hú, buồn cũng Ô hú hú, đói cũng hú hú Ô hú. Cô chửi chó mà cứ tối ngày hú như sói, em nó cũng ấm ức mà chỉ Ô hú hú ô...Cô đặt cho nó cái tên Cẩu Bất Lý (đến chó còn chả thèm). Sống khổ quá đồ ăn ko có ăn, nhiều lần cô đem con đi vứt ở ranh giới để có ai nhặt thì nuôi dùm, nhưng rồi thấy con bị bọn người đói rách tới bắt nạt thì lại thương, lại lao ra ôm về nhà. Mình thích tình mẹ con của 2 người này lắm.  Cha của bé là người bán thú, cũng bá đạo, thích chiếm hữu, thích ăn ngon, nhưng chẳng có hở tí là đòi H đòi chén gì đâu (cũng là yếu tố mình thích quyển này), ban đầu nữ 9 còn hội hộp lo sợ viễn vông- nhưng rồi pã lại khinh bỉ vỗ đùi cười haha vì nam9 ko thể Fly High như ai được, nhưng cảnh hint của 2 người này ấm áp lắm. (Con 2 người đc thụ tinh ống nghiệm.)  Pha hành động của truyện cũng na ná Đạo tình (dĩ nhiên ko hăng bằng), cũng có vài tình tiết biến thân làm mình liên tưởng ĐQCH, túm lại là 1 pha Mix khá ổn của cả 2. Giọng văn dễ thương, nhân vật dễ thương. Dàn phụ có Tiến Sĩ Gấu mập mạp, anh Chuột Đệ tinh nghịch, anh hộ vệ Chó hay ngượng ngùng, chị hộ vệ Mèo Đen tiêu sái - đi đâu về cũng tặng nữ 9 cây Súp Lơ xanh vì nữ 9 yêu rau, chị mèo Tiểu Manh ko tiếc mình tiên phong làm nhiệm vụ - dù bị bắt cả tháng trời nhưng vẫn kiên cường chờ bè bạn đến cứu. Tình đồng đội của họ đẹp lắm, một người bị gì là cả đám như đi trên chảo. Đoạn đồng bọn chắt tiền mua nhầm thuốc dỏm tráng dương cho boss mà cười ha hả, hoặc có lẽ thuốc ko dỏm nhưng anh súng dỏm thật. (Nhiều khả năng mình nghi ngờ đây là hố 3S trá hình) *** Góc Review:   Thực sự, mới đầu mình cũng tính skip truyện này vì cái tên khá teen, vợ yêu sến súa rồi còn trùm phản diện nữa. Thế nhưng, vì nhiều bạn comment hay quá, nên mình quyết định nhắm mắt nhắm mũi nhảy hố xem sao. Nguyễn Kiều Kiều tình cờ bị xuyến vào một quyển X văn tên là < Bá chủ mạt thế yêu tôi >. Đây là một thế giới mà loài người và người thú cùng tồn tại. Hai tộc ở thế giới này mỗi bên chiếm lấy một nơi, quanh năm chiến tranh liên tục. Từ lúc xuyên qua, Kiều Kiều chỉ cảm thán bản thân lỡ xuyên vào một cô mèo béo ú, thế nhưng, vào cái ngày sinh non, cô mới biết bản thân đã có thai. Mà ngặt nỗi, cô còn không biết cha của đứa bé là ai @@ Ở cái thế giới đến bản thân còn không thể nuôi nổi này, cô ghét bỏ đặt tên con trai là Cẩu Bất Lý: ý chỉ đồ vứt đi, ngay cả chó cũng không thèm. Đương nhiên, mặc dù đôi lúc cô cũng quyết tâm vứt bỏ Cẩu Bất Lý, nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn lo lắng cho đứa nhỏ mà cô dứt ruột sinh ra này. Rồi một ngày, cô gặp được một ” con chó ” Husky rất hung tàn, liên tiếp mấy lần muốn giết cô. Rất dễ đoán, người này ắt hẳn là cha của đứa nhỏ rồi =)) Anh nổi sát ý với cô, dùng thỏa thuận ép cô vào đấu trường để cứu lấy con trai đang sốt cao. Không ngờ, cô không chết dưới tay con gấu trúc hung ác, mà hiên ngang trở thành người thắng cuộc. Rồi đó cũng là lúc anh được tiến sĩ Gấu cho hay Cẩu Bất Lý chính là con ruột được thụ tinh nhân tạo của anh. Sau đó là quá trình Kiều Kiều cùng Tô Tầm vượt qua bao nhiêu sóng gió nơi mạt thế chiến tranh khắp nơi. Nào là giết được Tô Minh độc ác, rồi đến bà mẹ giả tạo, rồi thì người cha rắn rết… Lúc đầu, Tô Tầm đem Kiều Kiều làm bia đỡ đạn đủ kiểu, nhưng sau đó, bằng khoảng thời gian cùng nhau vượt qua sóng gió và vui vẻ bên nhau, hai người đã thích nhau và có một cái kết có hậu. Đúng như một số bạn nhận xét, truyện này là một tổ hợp của Độc Quyền Chiếm Hữu và Đạo tình. Tô Tầm là một người mắc bệnh kiều, cực kỳ độc chiếm, ghen với cả con trai của mình =)) Thế nhưng sự độc chiếm của anh không làm mình phản cảm như Độc quyền chiếm hữu. Phải, anh không cho cô trở về nhà, nhưng cũng không gây tổn hại đến cô. Không những thế, chi tiết anh hộc máu, cơ thể gầy nhom vì muốn trấn áp hồn phách của cô khiến mình khá cảm động. Vì là thế giới mạt thế đầy khói lửa, nên không thể thiếu những cảnh máu me rồi =)). Có thể kể đến những cảnh giết chuột bự, chém gấu trúc… Đối với mình, những cảnh hành động này vừa đủ để thêm chút gia vị vào câu chuyện mà không làm nó trở nên ảo tung chảo như một số truyện khác. Có thể kể đến, sự ảo tung chảo là lý do mình không hề thích Đạo tình =)) Tạo hình của những nhân vật phụ cũng khá ổn: tiến sĩ Gấu háo sắc nhưng tốt bụng, trung thành, Tiểu Manh kiên cường dù bị đám chuột bắt, Cẩu Bất Lý đúng kiểu tiểu phúc hắc, còn có Mèo Đen, Chuột Đệ, Sai Nhĩ… Tất cả cùng nhau tạo nên một bức tranh đầy màu sắc. Nữ chính Nguyễn Kiều Kiều trước khi xuyên không thì là một người bình thường, tác giả không tả về hoàn cảnh của cô, nhưng thông qua những hồi ức, mình biết được cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác. Sau khi xuyên đến mạt thế khói lửa, cô học cách tích góp, nhẫn nhịn, sống lay lắt trong thời loạn lạc này. Sự cường của cô bắt nguồn từ sức mạnh mà cô có được khi sinh Cẩu Bất Lý. Và cũng chính vì muốn cứu đứa bé, nên cô mới phát hiện được sức mạnh này. Sự cường của cô là do nhận được, nhưng cô cũng là một người thông minh, biết co biết giãn. Ở thời chiến mà còn giữ suy nghĩ thiện lương, yếu đuối như lúc trước thì chết là cái chắc =)) Sau này đi theo Tô Tầm, cô dần dần bộc lộ sự mềm yếu, ỷ lại vào anh, nhưng mình nghĩ đây là một điều tất yếu. Vì có một bờ vai vững chắc như vậy để dựa vào, Kiều Kiều có thể bộc lộ được bản chất vốn có của người phụ nữ. Thế nhưng, các bạn đừng hiểu lầm rằng cô trở nên bánh bèo nhé! Cô vẫn mạnh mẽ, chỉ là có thêm người bảo hộ nên yếu đuối hơn một chút thôi. Vẫn xảy ra trường hợp Kiều Kiều không thể tự cứu lấy bản thân, nhưng nhìn chung, cô không phải kiểu bánh bèo chuyên phá team, nên mình vẫn thích cô. Về phần Tô Tầm, như mình đã nói, anh mắc bệnh độc chiếm, lại là người thú với EQ gần bằng không. Thế nên, trong vài tình huống, anh khá đáng ghét (ngay cả nữ chính cũng không ưa nổi), nhưng phần lớn vẫn là những tình tiết đáng yêu vì anh là người thú ngây ngô :3 Sau này nhờ những cuốn sách mà Cẩu Bất Lý đưa, anh dần dần hiểu hơn về tình cảm và biết cách đối xử hơn, mặc dù vẫn khá ngây ngô khó đỡ =)) Nãy giờ khen cũng nhiều rồi, giờ đến lúc chê thôi :3 Điểm thứ nhất chính là tại sao Cẩu Bất Lý lại cố một không gian tuỳ thân? Sự hiện diện của không gian góp phần không nhỏ đối với diễn biến của truyện. Có thể kể đến việc không gian có sách về kỹ thuật khai thác quặng, rồi những loại bom, còn có những cuốn sách giúp thúc đẩy EQ của Tô Tầm nữa. Vậy mà tác giả lại không có giải thích hợp lý cho chi tiết này. Điểm thứ hai, đến cuối truyện mình không hiểu vì sao Kiều Kiều đột nhiên mạnh lên sau khi sinh Cẩu Bất Lý. Vì trước đó cô vẫn là một người yếu đuối không có sức lực phản kháng lại những kẻ cướp mà… Điểm thứ ba, mình luôn thắc mắc lý do Kiều Kiều lại xuyên không. Thật ra mình cũng hiểu đòi hỏi một lý do như thế này khá khó đối với thể loại này :3 Vậy đổi lại một chút, khi Kiều Kiều không quay trở lại thế giới thực nữa thì cha mẹ của cô phải làm sao đây? Mình đương nhiên không hi vọng nam nữ chính bị chia cắt, nhưng kết thúc như vậy thật đáng thương cho cha mẹ của Kiều Kiều. Phải chi tác giả để một nhà ba người cùng đến thế giới hiện đại, hoặc để nguyên chủ trở thành Kiều Kiều sống ở hiện đại, vậy thì sẽ tốt hơn (theo mình là thế). Thứ tư, mình thắc mắc về kết cục của nữ phụ Lý Manh Manh – người gây ra chia cắt giữa nam nữ chính. Mình không biết cô ta chết hay chưa chết và Tồ Tầm có hành hạ gì cô ta hay không. Điểm thứ 5, mình chưa hiểu lắm vì sao diễn biến lại khác xa với những gì Kiều Kiều đọc được. Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm do cô gây ra sao? Cách này là cách giải thích hợp lý nhất, nhưng vì các diễn biến đều bị thay đổi hoàn toàn như việc Liễu Như Yên chẳng những không thông minh như nguyên tác mà còn cực kỳ não tàn, rồi đến việc các “nam chính trong nguyên tác” không ai thật lòng yêu Như Yên, cả việc Thú vương, Mạc Phi hợp tác với Tô Tầm từ trước… Chính vì khác xa, nên mình đã rất hi vọng có được lời giải thích từ tác giả… Điểm cuối cùng, mình thực sự có chút hoang mang đối với phiên ngoại thứ 5. Đọc qua thì thấy đây là một phiên ngoại về thịt (H) với câu từ được trau chuốt chứ không lồ lộ như những văn H khác. Mình cũng khá thích kiểu đen đen mờ ám thế này (đùa thôi :v ). Mình không biết phiên ngoại này là H văn dành cho cặp nào, cặp chính hay cặp Thú vương x Thú vương phi. Vì phiên ngoại thứ 4 nói về Thú vương và Thú vương phi nên khiến mình hoang mang @@ Mặc dù đến 6 nhược điểm, nhưng chung quy mình vẫn đánh giá cao truyện này. Cốt truyện khá logic trừ một vài điểm không quá ảnh hưởng đến tính liên kết giữa các phân đoạn. Tính cách của các nhân vật được xây dựng khá ổn, cùng với nội dung không gây nhàm chán với đủ hương vị, nhiều thể loại. Những điểm tốt sẽ bù trừ được những thiếu sót, nếu những nhược điểm đó không quá to =)) Các bạn nên nhảy hố thử xem sao, chắc sẽ không thất vóng đâu! Cho truyện này 4/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện của tác giả Phó Du.