Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả

Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu - Cư Tiểu Diệc
Mỗi người đều có những điều khắc cốt ghi tâm, tình yêu đầu tiên, yêu cuồng nhiệt trong một phần ký ức nhưng luôn làm tổn thương tới tận đáy tim. Nhan Nặc cũng vậy. Cô đã tưởng như không thể gượng dậy lại được nữa sau khi chia tay mối tình đầu thời sinh viên, Đoàn Dịch Thâm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua, cô có một công việc mới, những người quen mới, và trên hết là một người đàn ông mang đến cho cô một làn hơi ấm khác. Tần Phóng, một chàng thiết kế có tài nhưng tính khí lạnh lùng và nóng nảy. Là sếp tổng của Văn phòng thiết kế Tần Phóng nới Nhan Nặc làm việc, anh lúc nào cũng gầm gừ, quát tháo khiến nhân viên luôn sợ sệt, nhưng lại kính nể vì tài năng và sự nhiệt tâm của anh. Riêng với Nhan Nặc, anh lại có thái độ thật kỳ lạ… Đằng sau vẻ lạnh lùng ấy lại là một “trái tim ấm áp” – giống tên mà cô đã đặt cho bức tranh không ai có thể đặt tên của anh. Dịu dàng đứng sau bảo vệ cô, quan tâm cô, để trái tim đã từng tổn thương, mất niềm tin vào tình yêu của cô dần dần được chữa lành. Khi Nhan Nặc dần quen với sự quan tâm của Tần Phóng thì Đoàn Dịch Thâm lại xuất hiện, ký ức quay về. Nhan Nặc đứng trước sự lựa chọn, đối diện với quá khứ để tiếp tục mối tình dang dở khiến cô đau đớn tưởng như có thể chết đi, hay lãng quên quá khứ và sống với hiện tại của mình? Lựa chọn sự đẹp đẽ của ngày xưa hay sự ấm áp trước mắt, mỗi người có lẽ đều có sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng chúng ta tin rằng, sẽ luôn có một người, yêu ta, thiên trường địa cửu…
Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc - Trúc Tâm Túy
Tình yêu thời còn trẻ tuổi chỉ vì một chút hiểu nhầm rất nhỏ mà buông tay. Mười năm xót xa, những vết thương và nỗi đau khắc cốt ghi tâm được giấu sâu tận đáy lòng, một mình rơi lệ. Nếu không có ngày trùng phùng đó, còn ai có thể hiểu rõ, trong thế giới hoa nhiều như gấm này, em và anh chưa bao giờ phân ly. Một câu chuyện tình yêu trong làng giải trí, hai người yêu nhau sâu sắc cách xa mười năm, trong thế giới đầy ánh sáng đó, liệu có thể bắt đầu lại từ đầu? Quyết tâm giữ lời ước nguyện cho đến chết nhưng lại từ chối tình yêu, câu chuyện mười năm trước như thế nào, ai đúng ai sai, rốt cuộc hai người phải làm gì?
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi - Thuấn Gian Khuynh Thành
Truyện kể về hai chị em sinh đôi: Oa Oa và Nám Nám. Oa Oa đỗ tiến sĩ khi tuổi đời mới qua 22, không thích vào làm ở viện nghiên cứu vì ở đó toàn các chú lớn tuổi. Thêm vào đó nàng lại rất thích cóp nhặt những truyện ngồi lê đôi mách chốn văn phòng nên quyết tâm xin việc vào làm cho một công ty lớn chỉ để ngày ngày thoả mãn niềm đam mê của bản thân. Nám Nám thì ngược lại. Chỉ số IQ chỉ ở mức người thường. Vì có mối thù với thầy giáo thực tập môn thể dục nên quyết chí trở thành giáo viên thể dục ở chính trường đại học của mình. Những tình huống dở khóc dở cười của hai chị em liên tiếp xảy ra trong công việc và trong tình yêu. Làm thế nào để họ tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Bằng đọ sức trò chơi Pikachu hay bằng những trận thi đấu môn thể dục đầy sức mạnh. Hãy cùng chờ đợi và đón đọc “Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi”.
Tình Yêu Cappuccino - Bạch Sắc Hương Kiên
Tình yêu từ trường đại học đến giới giải trí Kỷ niệm tình yêu đầu đời đầy nước mắt, Hồi ức tình yêu trường học cảm động. Đừng nghi ngờ, tình yêu dù có đau khổ thì vẫn khiến con người mê muội. Nếu hạnh phúc, sẽ là quãng đời thanh xuân tươi đẹp. Tiểu thuyết Tình yêu Cappuccino chỉ ra rằng: “Cuộc sống giống như cốc cà phê này, nếu thuần túy là một cốc cà phê không thêm đường, không thêm sữa thì chỉ có vị đắng, tuy giúp tỉnh táo nhưng không thể hưởng thụ được hương vị. Nhưng nếu chỉ có sữa ngọt, không có vị đắng của cà phê và điểm tô của bột quế thà rằng uống một cốc nước đường còn hơn, đúng không? Quá ngọt vừa ngấy, cũng dễ béo phì”.