Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Edit: Jane - Beta: Thần Hán Việt: Ninh tiên sinh, hảo cửu bất kiến Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng, thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên, song hướng yêu thầm,HE Nhân vật chính: Nguyễn Chanh, Ninh Quân Nhân vật phụ: Tống Hề, Giản Tri Ngôn, Trình Phỉ Số chương: Tác giả mới đào hố Một câu chuyện tình yêu từ ghế nhà trường bắt đầu nhẹ nhàng siêu ngọt và dễ thương. Nữ chính gặp nam chính lần đầu tiên đã nhờ nam chính giúp đỡ. Nguyễn Chanh: "Bạn học, ngại quá, có thể giúp tôi một chuyện không?" Ninh Quân: "Ừ?" Nguyễn Chanh: "Tay tôi đang bị thương, cậu có thể giúp tôi ghi lại đề bài không?" Ninh Quân kinh ngạc vài giây rồi mỉm cười. Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy Toán gọi lên văn phòng. Bài thi siêu khó, cả khối chỉ có mình cô được điểm tuyệt đối, nên cử cô tham gia đội tuyển thi Olympic. Nguyễn Chanh mờ mịt: "..." Ninh Quân ngồi trên ghế giáo viên, nhàn nhã nhìn cô. Sau này, cô mới biết thủ khoa trong kỳ thi cao trung Ninh Quân đã giúp cô làm bài... * Nhiều năm về sau. Ninh Quân: "Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi." Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): "Hả?" Đôi mắt Ninh Quân sâu xa, "Bạn gái của tôi. Lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tên của tôi, lại để tôi giúp cô ấy làm bài thi." Khóe miệng của anh hiện lên chút vui vẻ nhẹ nhàng, trong ánh mắt ẩn giấu vài phần cưng chiều, sủng ái. P/s: 1. Thành thích của nữ chính rất tốt. 2. Song hướng yêu thầm. 3. Ngọt văn, ấm áp. * Simi: Hố mới nhảy, đọc xong văn án thấy cưng quá nên ôm luôn. Mình đặt gạch trước thôi, sẽ cho ẻm lên sóng sau Tết tây, lịch đăng không cố định, vẫn là ưu tiên [Tiểu Nguyệt Nha] trước nha. *** Review: 18/09/2020 Văn án:   Lần đầu gặp mặt.   Nguyễn Chanh:  “Bạn học, ngại quá, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”   Ninh Quân: “Hả?”   Nguyễn Chanh: “Tay tớ đang bị thương, cậu có thể giúp tớ giải đề không?”   Ninh Quân kinh ngạc, mấy giây sau hơi mỉm cười.   Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy toán gọi vào văn phòng. Bài thi siêu khó, cả lớp chỉ mình cô làm bài hoàn toàn đúng, cho nên để cô tham gia Olympic Toán.   Nguyễn Chanh: “...”   Ninh Quân ngồi trên ghế nhàn nhã nhìn cô.   Về sau, cô mới biết được lúc đó người mình nhờ là thủ khoa Ninh Quân giúp cô làm bài tập…   --   Nhiều năm về sau.   Ninh Quân: “Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi.”   Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): “Hả?”   Ánh mắt của Ninh Quân mắt nhìn sâu xa, “Bạn gái của tôi. Lần đầu cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tôi là ai, thế mà lại nhờ tôi giúp cô ấy làm bài thi.” Khóe miệng của anh mang theo ý, trong mắt cất giấu mấy phần cưng chiều.   Mối duyên của họ bắt đầu từ đó.   ***   Nguyễn Chanh là công chúa nhỏ của tiệm bánh ngọt Chanh Tâm - cửa hàng có tới 300 chi nhánh nhỏ trên toàn quốc, rất nổi tiếng. Cô sống vô lo vô nghĩ, thoải mái trong tình yêu thương của ba mẹ.   Nguyễn Chanh rất thông minh nhưng không dụng tâm học hành, là dạng học sinh gần đến kì thi mới lao đầu vào học, chỉ cần đủ điểm qua. Vận may của cô bùng nổ mà thi vào được trường trung học trực thuộc đại học D, lại tình cờ bị lôi vào đội tuyển Toán trong hoàn cảnh éo le như trên.    Nguyễn Chanh cảm thấy rất tuyệt vọng T-T Muốn học tra như cô thi Olympic toán? Haha…   Nhưng học đội tuyển Toán cũng rất có ích, Nguyễn Chanh còn chưa kịp dùng biện pháp dụ dỗ Ninh Quân làm bài tập về nhà cho mình thì cậu đã dễ dàng đồng ý, từ đó những tháng ngày hạnh phúc không bài tập chính thức bắt đầu.   Dần dần thân quen, tình cảm giữa họ có dấu hiệu nhen nhóm thì bất ngờ, Nguyễn Chanh nghe tin Ninh Quân sắp chuyển trường. Cô còn nhiều lần thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Đó là cô bạn hoàn cảnh không mấy khá giả nhưng điểm thi luôn nằm trong top đầu của lớp, trái ngược hoàn toàn với cô.   Trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử sẽ chọn công chúa hay lọ lem? Trong câu chuyện của họ, người cô thích đã chọn lọ lem rồi.   ****   “Tiểu Quân, con là con trai, nhường chị đi con.”    Đó là câu nói Ninh Quân nghe từ bé đến lớn.   Nhà khác có trọng nam khinh nữ, nhà cậu thì ngược lại.   Mẹ Ninh Quân là vợ kế, đối xử với con vợ trước còn tốt hơn chính con ruột mình. Đó là sự áy náy muốn bù đắp của bà ấy sao? Thật nực cười.   Còn Ninh Quân lại như một người xa lạ trong chính căn nhà đó.   Chị gái phải đến thành phố khác học đại học, ba cậu cũng chuyển đến nơi ấy làm việc. Cả gia đình quyết định đổi nơi ở, Ninh Quân khăng khăng ở lại một mình.   Sự công bằng và tình yêu thương của ba mẹ, cậu sớm đã không quan tâm nữa rồi.   Sinh nhật sáu tuổi, Ninh Quân tình cờ gặp Nguyễn Chanh ở tiệm bánh, còn được cô tặng một cái bánh ngọt. Cậu nhóc cô độc ấy đã thích cô bé kia từ cái nhìn đầu tiên.   Cứ ngỡ sẽ không gặp lại nhưng may mắn đã mỉm cười, Ninh Quân học cùng lớp cùng trường với Nguyễn Chanh.    Cậu ngày ngày làm bài tập cho cô, không một chút oán thán, còn mong họ gặp nhau sớm hơn chút nữa, cậu sẽ làm hết cả bài tập sơ trung cho cô. Tình yêu thời niên thiếu chỉ đơn giản như thế, được bên người mình thích, nhìn thấy người ấy luôn hạnh phúc vui vẻ.   Thế nhưng, công ty của ba Nguyễn Chanh gặp vấn đề tài chính, có nguy cơ phá sản, Ninh Quân cầu xin ba mình giúp đỡ họ, đổi lại điều kiện là cậu sẽ chuyển trường và đến ở chung với gia đình tại thành phố khác.   Ninh Quân không thể giải thích với Nguyễn Chanh, lần rời đi này là đằng đẵng suốt tám năm, cậu chưa từng thôi mong nhớ.   Và họ đã gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách, tình cảm vẫn chẳng phai nhạt, Ninh Quân lần nữa theo đuổi cô gái nhỏ Nguyễn Chanh. Từ ấy nắm chặt tay nhau bước trên con đường hạnh phúc tiến vào hôn nhân.   ***   “Ninh tiên sinh, đã lâu không gặp” là một bộ truyện ngọt sủng, tình tiết truyện bình thường, tác giả viết không chắc tay lắm, mấy đoạn xa cách chỉ dùng đúng một dòng: hai năm sau, sáu năm sau…, đoạn miêu tả mâu thuẫn gay cấn thì cũng viết chưa tới nên nhìn chung nhàn nhạt, không có gì mới mẻ hay hấp dẫn.   Thêm một phần nữa là bạn editor truyện này edit khá cứng, lệch raw, mắc nhiều lỗi, điều này có thể đã khiến cho mình cảm thấy mất đi giá trị về văn phong của tác giả Dạ Mạn và nội dung truyện có chút sai sót nhưng bù lại là truyện không có pass gì cả, nên nếu các bạn dễ tính thích đọc truyện nhẹ nhàng thư giãn có thể nhảy hố thử nhé.   Dưới đây là một số trích đoạn truyện:   Bạn nam phụ đáng thương thất tình sau khi nam nữ chính thành đôi, đi uống rượu giải sầu:   Trọng lượng cả người Cố Dịch đều đè nặng lên người Ninh Quân.   “Sao lại biến thành đàn ông rồi?” Anh cọ cọ cổ áo Ninh Quân, ngửi ngửi hương vị.   “Chanh Chanh, sao em lại đổi sang dùng nước hoa đàn ông thế!”   Ninh Quân cố nhịn, anh thật muốn ném người đi.   Nguyễn Chanh dở khóc dở cười.   Lên xe, Cố Dịch ngồi phía sau, Ninh Quân cách anh rất xa.   Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch lại ghé sát vào.   “Chanh Chanh, chúng ta về Anh đi. Thành phố B kẹt xe quá nhiều, còn luôn có sương mù. Về Anh đi, chúng ta kết hôn, sau đó sinh hai đứa con trai. Anh cả liền họ Nguyễn giống em, gọi là Nguyễn Tiểu Cố. Em trai thì theo họ anh, gọi là Cố Tiểu Nguyễn.”   Gió này sao đột nhiên lại đổi hướng rồi.   “Có được không, Chanh Chanh?”   [...]   Cố Dịch tựa trên vai Ninh Quân, lại còn cà cà, “Sao em lại cứng như vậy nha!”   Ninh Quân giơ tay đẩy anh sang một bên, đầu Cố Dịch cốp một nhát đập vào cửa sổ xe.   Và sau đó, khi Ninh Quân thuyết phục ba mẹ Chanh Chanh chấp nhận mình:   “Con cái của Nguyễn Chanh, sẽ mang họ Nguyễn, gọi là Nguyễn Ninh. Nếu như Nguyễn Chanh nguyện ý sinh 2 đứa, đứa sau gọi là Ninh Nguyễn.” Ninh Quân nói ra từng chữ một, ngữ khí chân thành.   Nói thật là dễ nghe! Rõ ràng là đạo sáng kiến của Cố Dịch. Nguyễn Chanh nháy mắt mấy cái, chưa gì mà nghĩ đến sinh hai đứa rồi? Nghĩ xa quá rồi đấy.   Mà cô đồng ý gả cho anh bao giờ? _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Dung Tú Nữ - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh
Trước khi xuất giá 3 ngày, nàng bị người ta cưỡng gian, hôn ước bị hủy bỏ. Nàng vốn là tài nữ Vân Quốc, hắn là Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, tài nữ với giai nam, là vi giai đàm, nhưng hôm nay biến đổi, nói đến chuyện đó, người nhà của nàng cũng đều lắc đầu. Nàng, không biết tại sao vận mệnh lại trêu nghẹo nàng như thế. Cảm giác lên voi rồi xuống chó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Vốn dĩ phải cảm tạ Lão thái thái của Phượng gia, vì quá yêu thích nàng, không thể cưới nàng làm chính thất, bèn để nàng làm tiểu thiếp của Phượng Cô, không cần ở trong nhà, làm phiền lòng mẫu thân. Chính vào lúc thấy cái liếc mắt của Phượng Cô, nàng mới biết được, nàng đã sai lầm thế nào. Ánh mắt kia, nàng làm sao quên được, đó là ánh mắt đã hủy hoại cả đời nàng. Ai có thể nghĩ đến, kẻ cưỡng gian nàng lại là Phượng Cô – Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, nói nàng không hận hắn là nói dối. Nhưng nàng làm sao đối đầu với hắn được, hơn nữa nàng còn có mẫu thân, người thân duy nhất của nàng, nàng không thể không cố gắng nhẫn nhục! Vì vậy chỉ có thể thuyết phục bản thân, cho bản thân cuộc sống thong dong, cố gắng quên đi những điều không thể chịu đựng. Chỉ có điều, thật sự có thể quên sao? Mời các bạn đón đọc Thất Thân Làm Thiếp của tác giả Nguyệt Sinh.
Áo Mưa - Thái Trí Hằng
Tác giả Thái Trí Hằng gửi đến bạn đọc một truyện võng du đầy sức hút với những tình tiết đặc biệt thu hút độc giả không có quá nhiều ưu tư hay nặng nề. Truyện là truyện của về những điều lạ lùng, những điều tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra. Đọc truyện bạn sẽ được dẫn dắt đến một thế giới mới với nhiều điều thú vị đặc sắc, đây là cuộc hành trình dài không hồi kết hay là đường đi phải đi, đâu là lối thoát ra.  *** Thái Trí Hằng, còn được biết đến với biệt danh “Đầu gấu Thái”; sinh năm 1969, là nhà văn tiểu thuyết mạng nổi tiếng của Đài Loan dù tốt nghiệp tiến sỹ chuyên ngành Công trình thủy lợi. Năm 1998 với tiểu thuyết đầu tay “Lần đầu thân mật”, Thái Trí Hằng đã làm nên cơn sốt trong cộng đồng văn học Hoa ngữ. Hai tiểu thuyết “Lần đầu thân mật” và “Hoa hồng đêm” của ông đều đã được dựng thành phim. Một số tác phẩm: Khổng Tước Rừng Sâu Lần Đầu Bên Nhau Cá Voi và Hồ Nước Con Dơi   Mời các bạn đón đọc Áo Mưa của tác giả Thái Trí Hằng.
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Phong Hành Thuỷ Vân Gian
Đám nhóc từng ngày lớn lên, đối với cái gì cũng tò mò, cho nên hỏi mẫu thân “Tại sao lại gả cho phụ thân?” Ninh Tiểu Nhàn: “Nhớ năm đó phụ thân các con bị giam hơn ba vạn năm, ngồi đến sắp chai mông. Mẫu thân tội nghiệp hắn, cho nên trải qua nhiều trăm cay nghìn đắng, đi trăm vạn dặm hành trình, một đường vượt qua mọi chông gai, trảm yêu trừ ma, giết người đoạt bảo, mưu tài hại  mệnh. . . . . . Á, dù sao cuối cùng liều chết đã cứu được hắn ra. Phụ thân các con cảm động đến rơi nước mắt, cho nên lấy thân báo đáp! Đã hiểu chưa?” Đám nhóc trăm miệng một lời: “Đã hiểu, hoá ra là cha gả cho mẹ” Ninh Tiểu Nhàn: “╮( ̄▽ ̄)╭  Bảo Nhi của ta thật là thông minh.” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng : “Mới vừa rồi, nàng nói ai lấy thân báo đáp?” Ninh Tiểu Nhàn: “Ta, ta, đương nhiên là ta! Khụ, làm sao chàng xuất quan sớm vậy?” Được rồi, đây là một câu chuyện giải cứu và bị giải cứu, tấn công và bị tấn công, mưu tính cùng phản mưu tính. *** “Tiểu Nhàn, củ ấu, mầm rau hạnh đã rửa và bốc xong chưa?Bây giờ cũng không còn sớm! Vợ Hồ bá đã tới giục cơm rồi.” “Được rồi, Tống tẩu xong rồi đây!” Bên ngoài phòng bếp, Ninh Tiểu Nhàn cầm trên tay việc đã làm xong ném vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã gần giữa trưa, lau tay một chút rồi xoay người đi vào phòng bếp nhỏ. Sau đó, một trận tiếng xào nấu vang lên. Nàng nhanh nhẹn xào xong vài món thức ăn, Tống tẩu vội vàng bưng ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng. Ninh Tiểu Nhàn tự mình vội vã ăn mấy miếng cơm để nhét đầy cái bao tử rồi ôm bó củi đi xếp, ở trên bức tường đất của phòng bếp lại vẽ đầy vạch đen ngắn thật dài. Nàng cầm than củi lên, ở trên tường nghiêm túc vẽ một vạch màu đen dài nhất, sau đó thuận tay ở bên cạnh đó viết số “1”Á Rập. “365 vạch ký hiệu rồi. Thì ra là ngày này năm ngoái, ta đã xuyên không tới đây. Bây giờ đã trôi qua một năm rồi.” Nàng nhìn mặt tường này, nỉ non lẩm bẩm: “Ninh Tiểu Nhàn ơi Ninh Tiểu Nhàn, mày còn muốn ở thôn Thiển Thủy này ngốc bao lâu nữa đây? Trên bức tường này đã vạch không dưới 365 vạch rồi.” Bây giờ cũng không phải lúc thương tâm, có lẽ cho tới bây giờ lão tặc thiên cũng không đồng tình với nàng.Tiểu Nhàn lắc đầu với mình, cầm thùng gỗ lên, đến bờ sông giặt quần áo. Cuộc sống đần độn u mê, lúc này mới qua một năm, cuộc sống của nàng ở thời không khác đã trở nên rất xa xôi, tựa hồ là chuyện tình đời trước. Vốn tên nàng là Ninh Tiểu Nhàn, quê ở Trái Đất, người Hoa Hạ. (tên cũ của Trung Quốc.) Bây giờ đang giữa mùa hè, nàng dùng sức đập y phục bằng gậy, hoàn toàn chưa phát giác y phục trên người mình sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lộ ra đường cong uyển chuyển. Mặc dù sau khi xuyên qua ăn uống không có nhiều thịt nhưng dù sao nàng đã mười sáu tuổi, đang như nụ hoa chớm nở, tự nhiên có một vẻ đẹp trẻ trung hấp dẫn. Nàng cũng không biết, sau lưng đang có đôi mắt nhỏ sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. ... Mời các bạn đón đọc Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục của tác giả Phong Hành Thuỷ Vân Gian.
Khổng Tước Rừng Sâu - Thái Trí Hằng
Lời Tác giả: Mùa xuân năm 1986, tôi dọn vào một căn phòng có hai cửa sổ, ở suốt ba học kỳ cuối cùng của năm cấp ba. Căn phòng ở tầng năm, hai cửa sổ một quay về phía Nam, một quay về phía Tây. Cửa sổ quay về phía Nam nhìn ra trường trung học nữ bên cạnh, đó là hoạt động giải trí lớn nhất của tôi. Thỉnh thoảng các bạn nữ vô tình ngước lên nhìn thấy tôi đang dựa vào cửa sổ, sẽ lén lút nói thầm với nhau. Có lẽ là nói mấy lời kiểu như cái thằng cha vớ vẩn kia lại đang nhìn trộm bọn mình, chắc chắn là cái đồ biến thái, vân vân... Khi đó tôi chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn đắc ý cười hi hi, còn giơ ngón tay hình chữ V với họ. Tuổi trẻ quả nhiên thật tốt. Cửa sổ bên phía Tây, là hướng biển, cũng là hướng quê nhà. Tuy vốn không nhìn thấy biển, nhưng trong lòng có biển, mắt sẽ tự nhiên nhìn thấy biển. Đối với thằng tôi khi đó còn chưa tròn mười bảy tuổi mà nói, vẫn có một sự quyến luyến mạnh mẽ với quê hương. Vì thế khi nhớ nhà, tôi sẽ đứng ở cửa sổ phía Tây, nhìn về xa xa. Sau này nhà không nhìn thấy, tôi bèn đóng cánh cửa này lại, không mở ra nữa. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi. Mang danh một nhà văn, tôi sợ nhất là bị hỏi những câu kiểu như cảm hứng tới từ đâu. Tôi không thể nào nói ra những câu hoa mỹ như cảm hứng đến từ lúm đồng tiền tươi rói trên khuôn mặt mỹ miều của thiếu nữ thanh xuân, hay là đến từ bà lão tóc bạc dù đã cúi đầu cũng không thể giấu đi vết đồi mồi của năm tháng vân vân… Chỉ có thể nói ra một cái đáp án vớ vẩn là cảm hứng của tôi đến từ cảm nhận của bản thân với cuộc sống. Bởi vì sau khi dọn vào căn phòng đó, tôi đã quen việc tiếp xúc với chính bản thân mình, trong cuộc sống không có hình bóng của người khác. Tôi bắt đầu dùng trái tim để cảm nhận mỗi sự việc, sự vật, con người trong cuộc sống. Mười mấy năm nay, mỗi khi cuộc sống khiến tôi có suy nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu, trong lòng tôi sẽ thử quay về căn phòng đó, tìm lại cái “từ đầu” kia. Xét về một ý nghĩa nào đó, nơi ấy là khởi điểm cho cuộc sống của tôi. Có lẽ tôi thuộc loại người không lớn được, nói cách khác là căn bản không tài nào trưởng thành. Bởi vì nguyên trạng cuộc sống của tôi, mười chín năm trước trong căn phòng đó, đã được đắp nặn hoàn chỉnh. Sau này hoặc giả có thể sửa chữa, nhưng hình dáng sẽ không thay đổi bao nhiêu. Trong quá trình sáng tác của tôi, ý nghĩ “bắt đầu lại từ đầu” tổng cộng có hai lần. Lần đầu là nửa năm sau khi viết xong Lần đầu thân mật. Bởi vì khi viết Lần đầu thân mật, tôi không ngừng đọc được những nhận xét của người khác đối với mình. Nhưng tôi hoặc tác phẩm của tôi trong lời người khác, đối với tôi là hoàn toàn xa lạ. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm sao. Vì sợ lạc đường, nên lựa chọn đứng yên tại chỗ. Cho đến khi tôi quay về căn phòng đó, tìm lại được một bản thân mình chưa từng thay đổi. Cũng phảng phất ngửi thấy mùi vị hồng trà lạc thần quen thuộc, là mùi vị duy nhất trong cuộc sống khi đó. Bây giờ mùi vị của cuộc sống, hoặc là chính bản thân cuộc sống, căn bản không thể giống như trước được nữa. Chỉ còn lại bản thân mình là không thay đổi. Vì thế tôi dùng những dòng chữ rất đơn giản, viết nên Hồng trà lạc thần. Lần thứ hai – cũng chính là lần này – ý nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu, là một tháng trước khi cất bút viết Khổng tước rừng sâu. Nguyên nhân rất đơn giản: Tôi mệt rồi. Đứa trẻ ham chơi đến mấy mệt rồi cũng sẽ muốn về nhà, vì thế tôi muốn quay lại căn phòng đó. Khổng tước rừng sâu thực ra tên là Khổng tước, bản thảo trong máy tính của tôi luôn đặt cái tên này. Lúc đầu khi mới viết từng lấy tạm cái tên là: Trắc nghiệm tâm lý, để có thể tiếp tục viết tiếp. Nhưng viết được năm trăm chữ, dùng dằng năm ngày trời, vẫn tuyên bố bỏ cuộc. Tôi không thể dùng cái tên tạm thời để tự lừa gạt chính mình, cho dù là để bất đắc dĩ hoàn thành tác phẩm. Tôi đương nhiên không phải ám chỉ bản thân mình là một người chính trực, tuy rằng đây là sự thật. Cuối cùng tôi nghĩ tới: Khổng tước, cảm giác đúng rồi, có thể tiếp tục đặt bút. Mới viết được một vạn chữ, tôi đọc báo trên máy bay biết được có một bộ phim cũng tên là Khổng tước. Xuống máy bay vào nhà hàng ăn cơm, trên bàn có một tờ quảng cáo: Xưởng rượu Trí Lợi Khổng Tước ra mắt loại rượu mới! Hôm sau đi vào Thuỷ Cung, trong hơn một chục loài cá đang quan sát, chỉ vào một loại hỏi ông chủ: “Đây là cá gì?” “Cá khổng tước.” Ông chủ đáp. Tôi ý thức được cái tên Khổng tước có lẽ rất dễ trùng với các tác phẩm sáng tạo khác, lên mạng tìm một hồi, kết quả phát hiện ra một tiểu thuyết trùng tên đã xuất bản từ lâu. Đó là nỗi hận thứ hai của người viết văn. (Nỗi hận thứ nhất là một cảm hứng tuyệt vời khó khăn lắm mới tự động tìm đến cửa, vì thế vô cùng phấn khích đi du lịch Hàn Quốc chơi lại bị tai nạn giao thông mất đi trí nhớ. Bên Hàn Quốc tai nạn giao thông nhiều, các bạn không thấy trong phim Hàn Quốc toàn là tình tiết gặp tai nạn giao thông mất trí nhớ sao?) Tôi có một cảm giác tang thương kỳ lạ, bèn dừng bút, một lần dừng là dừng cả tháng trời. Vì tôn trọng người khác cũng là để tránh phiền phức, tôi thử đổi tên khác. Đáng tiếc cái ý tưởng khổng tước này đã sớm ăn sâu trong đầu, tôi không thể cũng không muốn thay đổi, thà rằng từ bỏ cho xong. Nhưng tiểu thuyết một khi đã viết, chết cũng phải hoàn thành, đó là tâm niệm của tôi. Tôi đương nhiên không phải đang ám chỉ mình là một người chung thuỷ kiên trinh, tuy đây cũng vẫn là sự thật. Cứng đầu hoàn tất cuốn Khổng tước mười vạn chữ, trước khi xuất bản thêm hai chữ rừng sâu vào đằng sau. Tôi chẳng giỏi đặt tên truyện, thậm chí thường vì chuyện đặt tên mà xảy ra sự cố. Lần đầu thân mật nghe giống tiểu thuyết sắc tình, bị quy vào loại giáo dục giới tính. Cục cảnh sát Đài Bắc có lần tịch thu được một đống văn hoá phẩm đồi truỵ, trong đó có cả quyển sách này. Cà phê Ireland giới thiệu cách pha chế cà phê, bị quy vào dòng sách liên quan đến cà phê, thực phẩm. Tên quán cà phê trong truyện, thậm chí cũng trùng với một quán cà phê nào đó, địa điểm cũng gần nhau. Cây tầm gửi giống cuốn bách khoa toàn thư về thực vật, còn vì sự tranh cãi giữa hai chữ “tầm gửi”, có người đề nghị tôi đi học tiếng Hán cho giỏi rồi hẵng viết tiểu thuyết. Hoa hồng đêm nghe lại giống hồi ký của một cô gái quán bar. Bởi vì là tiểu thuyết tôi viết, vì thế đương nhiên sẽ bị coi là tiểu thuyết tình yêu. Thậm chí tôi đã từng hoài nghi nếu sau này có ngày tôi viết một bộ tiểu thuyết về người ngoài hành tinh đổ bộ địa cầu, chỉ cần trong đó có tình tiết người ngoài hành tinh yêu một sinh vật địa cầu, vậy nó cũng sẽ bị coi là tiểu thuyết tình yêu mất. Cho dù như vậy, trong cuốn tiểu thuyết sẽ bị xếp vào loại tiểu thuyết tình yêu này, ở một mức độ nào đó lại là phản tình yêu. Tình yêu đối với tất cả mọi người đều rất quan trọng, nhưng chưa chắc đã là quan trọng nhất. Trong cuốn tiểu thuyết này không ngừng nhắc tới bài trắc nghiệm tâm lý kia, chỉ là để chứng tỏ mỗi người đều có quan điểm giá trị hoặc sự lựa chọn của riêng mình. Đi trước thời đại năm năm gọi là tiên tri, sẽ được tôn sùng và kính trọng. Nhưng đi trước thời đại năm mươi năm sẽ bị coi là yêu quái, bị hết thảy mọi người đòi mạng. Quan điểm về giá trị là hàm số của thời đại, nói theo cách nói khoa học, gọi là unsteady. Có lúc sự đúng hay sai của cái này, ở một thời đại khác hoặc một địa điểm khác, sẽ có những sự đánh giá khác nhau. Thông thường viết lời tựa thường hay viết một chút cảm nghĩ hoặc những gì liên quan đến nội dung câu chuyện, hình như tôi hơi lạc đề rồi. Có người bạn từng nói, lời tựa tôi viết rất giống tiểu thuyết. “Vậy tiểu thuyết tôi viết thì sao?” Tôi hỏi đầy mong đợi. “Rất dài dòng.” Cậu ấy trả lời, vẻ mặt không nhẫn nại. Tôi tin rằng cuốn tiểu thuyết này tuyệt đối không dài dòng, bởi vì nó là cuốn tiểu thuyết mạng trong tưởng tượng của tôi. “Tiểu thuyết mạng” là một loại hình rất kỳ quặc, đặc điểm lớn nhất của nó chính là: Người không viết tiểu thuyết trên mạng thường có thể quả quyết nói cho bạn biết rất rõ ràng rằng nó là cái gì, còn những người viết tiểu thuyết trên mạng thì mãi không thể hiểu mà chỉ có thể hàm hồ nói cho bạn biết nó là cái gì. Tất cả mọi người đều tập trung vào từ “mạng”, mà quên đi rằng nó còn là “tiểu thuyết”. Vì thế có phải được đăng trên mạng không, đã trở thành tiêu chí duy nhất để phân biệt tiểu thuyết mạng. Ấn tượng mà tiểu thuyết trên mạng đem đến cho mọi người là ngắn gọn và cợt nhả, tuy lấy việc có đăng trên mạng không làm tiêu chí phân biệt, nhưng trên thước đo của thực tế có một vạch ngăn rất rõ rệt, tiểu thuyết mạng vĩnh viễn ở phía bên trái của vạch ngăn này. Vạch ngăn đó tên là giá trị văn học, hay độ sâu của văn học. Vì thế tiểu thuyết mạng không có định nghĩa chính xác, chỉ có ấn tượng xác định rõ rệt. Có giống với ấn tượng mà khổng tước đem lại cho mọi người không? Nếu bạn là khổng tước, bạn không cần phải lao tâm khổ tứ cố gắng thay đổi ấn tượng sẵn có của người khác về việc bạn là người ham hư vinh. Bạn chỉ cần xoè đuôi, thể hiện bản thân mình tuyệt đẹp nhất ở mức có thể. Tôi rất thích câu nói của thầy giáo ở cuối cuốn tiểu thuyết này: “Người khác không thể phán xét em, trắc nghiệm tâm lý cũng không thể, chỉ có em mới làm được điều đó.” Chúng ta luôn tìm đủ mọi cách để trở thành một người nào đó, rất ít khi nghĩ tới phải làm thế nào để hoàn thiện chính mình. Tôi rất may mắn vì bản thân không và cũng sẽ không muốn trở thành người khác, bởi vì từ mười chín năm trước trong căn phòng đó, tôi đã tìm thấy bản thân mình. Chuyện còn lại, chỉ là làm thế nào để hoàn thiện chính mình mà thôi. Mời các bạn đón đọc Khổng Tước Rừng Sâu của tác giả Thái Trí Hằng.