Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Gọi Tên Em - Thái Trí Hằng

Tôi thích truyện của Thái Trí Hằng. Thích cực. Nhưng hầu như chưa viết được bao dòng cho gã. Bởi vì truyện của gã không có thiên trường địa cửu để thở dài, không có ân oán éo le để nhức nhối, không có hiểu lầm chia rẽ để nuối tiếc. Chẳng có gì cả. Chỉ có hai người luôn đi cạnh nhau, luôn biết rõ lòng nhau, và luôn giữ một lời yêu không ra miệng. Hình ảnh cuối cùng mường tượng sau khi gấp truyện lại, dường như luôn là một đôi tình nhân – chưa hẳn tình nhân, ngấp nghé tình nhân, bước cùng nhau trên  đường dài hai hàng lá phủ. Đôi bàn tay buông lơi để song song nhau, chỉ cách một chút, một chút thôi, nhưng gần như chẳng bao giờ nắm vào. Mà tôi thích họ Thái, có lẽ chính vì những cái tình kiểu thế. Rất nhẹ nhàng và rất tinh tế, như một hơi thở phà nhẹ, hương không nồng nhưng dư vị xa xôi, vị không ngọt đậm mà thanh tê đầu lưỡi. Hầu hết chúng ta, đều là những người bình thường. Có nghĩa là sẽ không có vài kiếp để phùng sinh, nên chỉ đành tính hẹn kiếp này có lỡ Nghĩa là không thể lấp bể dời non, không xuất sắc kinh người, chẳng qua là ngày ngày lẩn quẩn cơm áo gạo tiền, nên chẳng cần vạn dặm quan san, sợi tình cũng mong manh nặng đầy suy nghĩ. Nghĩa là chúng ta sống, thở, quay cuồng mỗi ngày, loanh quanh mỏi mệt cần bờ vai dựa, nên nếu lỡ không thể ôm mối tình si suốt kiếp, thôi cũng đành xin chớ trách nhau. Hạnh phúc là một khoảnh khắc. Khoảnh khắc có thể ở lại bên người. “Nhung nhớ có tuổi, bởi nó biết lớn; Ký ức trường sinh, bởi nó chẳng hề già”. Sẽ tìm em chứ? Hôm nay có gió – lời nói gió bay. Sẽ tìm em chứ? Ngày không gió thì anh không hứa. Lời hứa là một hẹn ước, dù gắng không nói ra, vẫn luôn nằm đó. Trong ước muốn của anh và mong chờ của em. Để những ngày anh bắt máy, em mỉm cười. Để những ngày anh vắng xa, em quay xe về tránh nhớ. Để những ngày ngắn ngủi có thể ở bên nhau, ta sẽ chỉ nói rằng “Được ở đây thật tốt”. Mây bay qua những ngày yêu. Đọng lại trong một giọt tương tư, chiều chiều lặng lẽ chảy qua mái tóc. Tóc e trong nỗi nhớ. Xuân lạc xuân, hạ trôi hạ, thu hoài thu, “có lẽ vào mùa đông”, băng cản lệ nhòa, thì ta lại gặp. Hoài niệm những ngày gặp gỡ, cố đuổi theo người. Bóng lẫn trong mơ. Mà chỉ biết hy vọng ta còn đủ trẻ để thử hết nông nổi. Biết đâu trong vạn đường nhắm mắt đưa chân có một đường về được bên người. Dù một thoáng chốc Dù sẽ trăm năm. “Noãn Noãn không hề biết, chỉ cần có thể mở miệng gọi tên em, đó đã là một điều hạnh phúc!”  *** "Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?" Lần đầu gặp Noãn Noãn là ở Trại hè sinh viên hai bờ eo biển Đài Loan. Tên đầy đủ của trại hè này ra sao tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mấy từ trọng điểm như "tìm về cội nguồn văn hóa" gì đó. Hồi ấy tôi vừa qua bài thi vấn đáp luận văn thạc sĩ, đúng lúc lên trang web trường làm thủ tục tốt nghiệp thì đọc được về hoạt động này, tôi đã định sẽ nghỉ ngơi một tháng rồi mới đi làm nên bèn đăng ký luôn. Tôi với mấy thằng em khóa dưới cùng trường và nhóm sinh viên, nghiên cứu sinh của ba trường khác cùng bay đến Bắc Kinh. Sinh viên của bốn trường đại học Bắc Kinh đang đợi chúng tôi ở đó. Hoạt động lần này diễn ra ở vùng phụ cận Bắc Kinh, kéo dài tám ngày bảy đêm. Dẫn đoàn có bốn giáo viên (Đài Loan, Bắc Kinh mỗi bên hai người), quản lý một nhóm khoảng năm mươi sinh viên. Nói là quản lý nhưng các thầy chẳng hơn chúng tôi bao tuổi, mọi người đều cũng đã lớn cả nên các thầy chỉ phụ trách tượng trưng mấy việc như sắp xếp lịch trình giờ giấc, còn lại để mặc chúng tôi tự do. Tuy lỡ có xảy ra chuyện gì đều do các thầy chịu trách nhiệm, nhưng người căng thẳng lại là chúng tôi. Lần đầu gặp mặt là lúc chuẩn bị dùng cơm tối. Giáo viên hai bên lần lượt nói mấy lời như đi đường vất vả rồi, không có gì không có gì, mời anh ngồi, không không mời anh ngồi trước, đừng làm khách một hồi, còn đám sinh viên ai nấy mặt mũi đều căng ra. Nếu như bạn từng ngủ một giấc rất sâu, hẳn sẽ biết da mặt khi vừa ngủ dậy gần như không có tính đàn hồi. Đúng thế, chính là cảm giác căng chặt thiếu đàn hồi đó đang bao phủ lên khuôn mặt tất thảy đám sinh viên chúng tôi. Cả đoàn ngồi thành sáu bàn, hai phút sau khi món thứ nhất được bưng lên, không ai động đũa. Các thầy chu đáo mời mọi người cầm đũa, đám sinh viên vẫn cứ im lìm. Bàn tôi ngồi không có giáo viên, mấy bạn cùng bàn không chỉ yên lặng mà e rằng đã đạt đến cảnh giới tĩnh lặng trang nghiêm. Đúng lúc một giáo viên Bắc Kinh ở bàn bên mời đến lần thứ ba: "Mọi người bắt đầu nào, đừng làm khách." Bạn nữ ngồi bên trái tôi cũng bắt đầu lên tiếng, tiện hỏi tên tôi. "Tôi tên Lương Lương." Ắt hẳn do tôi quá căng thẳng nên đã buột miệng nói ra cái tên này. Nếu như bạn là bố mẹ hay bạn bè, hay người quen của tôi, bạn sẽ biết đó thực ra không phải tên tôi. "Anh nói thật đấy à?" Giọng cô gái đầy hứng khởi: "Em là Noãn Noãn [1], anh tên Lương Lương [2]. Trùng hợp thật đấy." Noãn Noãn cười, trở thành sinh viên đầu tiên khôi phục cơ "Các đồng chí, chúng ta tiến hành thôi." Nói xong, tay phải Noãn Noãn cầm lấy đũa, xoay ngược đầu đũa xuống, gõ nhẹ lên bàn hai tiếng, rồi xoay đầu đũa lên, các ngón tay chỉnh lại tư thế cầm cho ngay ngắn, sau đó vươn tay về đĩa thức ăn. Động tác của Noãn Noãn rất nhẹ, hơn nữa lại rất chậm, có ý bảo mọi người làm theo. Như binh sĩ đang nấp trong chiến hào bỗng thấy chỉ huy đứng dậy khảng khái hét lớn: "Xung phong!", mọi người răm rắp bò khỏi chiến hào, cầm lấy đũa. Noãn Noãn gắp thức ăn về phía bát mình rồi đột ngột dừng lại, quay phải 90 độ đặt vào bát tôi. "Món này làm chính cống đấy, anh nếm thử xem," em nói. "Đây là?" tôi hỏi. "Món Hồ Bắc." Thực ra tôi chỉ muốn hỏi thứ đỏ đỏ mềm mềm này là thứ gì, nhưng em đã trả lời vậy, tôi đành hỏi tiếp: "Sao em biết đây là món Hồ Bắc?" "Câu hỏi của anh thật sâu sắc," em trả lời. "Bảng hiệu ngoài nhà hàng có ghi mà." Xem ra tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn, nếu như lại hỏi tiếp thì nên hỏi một câu thật sự sâu sắc mới được. Tôi biết "chính cống" theo cách nói Đài Loan là "chính hiệu, chuẩn", có quá nhiều chương trình nghệ thuật ẩm thực của Đài Loan đã nhắc đến rồi. Vì vậy tôi không thể hỏi cách nói "món ăn rất chính cống" liệu có phải vì thời kháng chiến chống Nhật, để tránh máy bay ném bom, dân ta chỉ có thể nấu ăn dưới hào cống, thành ra trong thức ăn có một hương vị đặc trưng bất biến tượng trưng cho tinh thần chiến đấu quật cường, vượt mọi gi¬an khổ của dân tộc, dẫn đến sau này người ta bèn dùng "chính cống" để khen thức ăn làm rất chuẩn hay không? Nghĩ hồi lâu, tôi mới mở miệng hỏi một câu uyên thâm: "Em là người Hồ Bắc à?" "Không phải." Noãn Não lắc đầu. "Em ở Hắc Long Gi¬ang, đến Bắc Kinh học đại học." "Thảo nào." Tôi gật gật đầu. "Sao cơ?" "Em nói em là người Hắc Long Gi¬ang phải không?" "Vâng." "Đây là Bắc Kinh, chắc thuộc tỉnh Hà Bắc, không sai chứ?" "Đúng thế." "Em chưa từng tới Hồ Bắc phải không?" "Chưa." "Thế sao em biết món Hồ Bắc này làm rất chuẩn, à không, rất chính cống chứ?" "Câu hỏi này uyên thâm đấy." Noãn Noãn ngừng đũa, do dự một lúc mới nói: "Em nghe người khác nói." "Hả?" "Dù gì các anh cũng từ Đài Loan tới, em coi như là chủ nhà, cũng phải giả vờ hiểu biết tí chứ." Noãn Noãn nói xong, nhoẻn miệng cười. Cảm giác căng thẳng trong tôi bất giác tiêu tan ít Nhìn quanh bốn phía, da mặt đám sinh viên đã khôi phục lại tính đàn hồi, giữa lúc múc canh, gắp thức ăn ai nấy cũng đã biết gật đầu mỉm cười với nhau. "Đúng rồi, em họ Tần," Noãn Noãn lại nói. "Còn anh?" "Anh họ Thái." "Thái Lương Lương?" Noãn Noãn đột nhiên bật cười thành tiếng. "Lương Lương nghe rất hay, nhưng đi cũng họ Thái thì…" "Tên có kêu thế nào thì đi cùng họ Thái cũng mất hay." "Cũng không đến nỗi ấy." "Thật không?" "Đồ ăn nguội rồi là không ngon đâu, ăn nhanh cho nóng. Tên của anh rất có triết lý đấy," Noãn Noãn cười nói. "Bố mẹ anh chắc mong anh biết nắm chắc cơ hội, nỗ lực tiến lên." "Vậy tên em là Noãn Noãn có hàm ý gì đặc biệt không?" tôi hỏi. "Bố em nghĩ trời lạnh mà gọi Noãn Noãn, Noãn Noãn như vậy có lẽ sẽ không lạnh nữa," em trả lời. "Tên của em rất hay, không quá uyên thâm lại có ý nghĩa." "Cảm ơn." Noãn Noãn cười. Tôi bắt đầu thấy bất an, bởi cái tên Lương Lương của tôi chỉ là giả. Không ngờ hai chữ "Lương Lương" vừa thốt khỏi miệng, tiếp sau đã nhiều diễn biến thế này. Mấy lần đã nói với Noãn Noãn tên tôi không phải Lương Lương, nhưng đều không nắm được thời cơ tốt để thể hiện lương tâm. "Sao lại dừng đũa thế?" Noãn Noãn quay sang hỏi tôi. "Mau ăn đi." Ăn đến nửa bữa, rất nhiều người đã bắt đầu cười đùa nói chuyện. Không khí khác hẳn với khi vừa ngồi xuống bàn ăn. Noãn Noãn và tôi cũng tán đến mấy chuyện như Hắc Long Gi¬ang lạnh lắm nhỉ, Đài Loan nóng lắm nhỉ. Nói mãi nói mãi lại đến chủ đề địa danh, tôi nói ở Đài Loan có mấy địa danh như Củ Tỏi, Thái Bảo, Mặt Nước. "Quê anh còn tên là Túi Vải," tôi nói. "Chính là ‘túi vải’ dùng để đựng đồ đấy á?" Noãn Noãn hỏi. "Chính xác." "Cái tên này hay thật đấy." "Ở Đài Loan cũng có một nơi gọi là Noãn Noãn đấy," tôi nói, giọng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện này. "Anh nói thật đấy á?" "Lần này tuyệt đối là thật, không lừa em đâu." "Lần này? Lừa?" "Không có gì." Tôi vờ như không thấy ánh mắt nghi ngờ của Noãn Noãn, vội vàng nói tiếp: "Noãn Noãn ở Cơ Long, có sông có núi, là một nơi rất đẹp, rất yên tĩnh." "Anh đến đó chưa?" "Anh cũng chưa đến." Tôi cười cười. "Lần này tới lượt anh giả vờ hiểu "Sao lại có nơi đặt cái tên ôn nhã hiền thục thế chứ?" "Nói hay lắm. Noãn Noãn quả thực là một cái tên ôn nhã hiều thục." "Đa tạ quá khen." Noãn Noãn cười. "Đừng khách sáo. Anh chỉ có gì nói nấy thôi." "Có thể kể thêm cho em về nơi tên Noãn Noãn ấy không?" Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Theo như anh biết, hồi nhà Thanh đánh Pháp, quân Thanh cùng dân binh từng đóng ở Noãn Noãn gi¬ao chiến với quân Pháp qua sông Cơ Long, ngăn quân Pháp vượt sông tấn công thành Đài Bắc." "Về sau thế nào?" "Quân Pháp làm thế nào cũng không vượt nổi sông Cơ Long. Sau đó phải ký hòa ước với nhà Thanh, rút khỏi Đài Loan." "Còn có cả quãng lịch sử thế hả?" "Ừ." Tôi gật đầu. "Cuối đời Mãn Thanh khó khăn lắm mới có trận không bị thua, đây là một trong số đó." Noãn Noãn cũng gật đầu, rồi trầm ngâm suy tư. "Em thật sự muốn tới thăm nơi có cái tên ấm áp ấy," mấy phút sau Noãn Noãn lại lên tiếng. "Hay đấy." "Nơi đó thế nào nhỉ? Em rất muốn tới." "Rất hay." "Em nói thật đấy." "Anh biết." "Vậy hẹn thế nhé." "Hả? Anh đã nhận lời gì à?" "Tóm lại," Noãn Noãn cười bí hiểm, "em nhất định phải tới Noãn Noãn để xem thế nào." Tôi nhìn em, không đáp lời, cố hiểu cảm giác muốn tới Noãn Noãn của em. Tôi biết Noãn Noãn chắc không phải loại con gái cá tính mạnh kiểu anh không đưa em đi, em chết cho anh xem; càng không phải loại con gái hung bạo kiểu anh không đưa em đi, anh chết chắc cho xem. Có lẽ em nói hẹn chỉ là tự hẹn với chính mình mà thôi. Sau bữa cơm, chúng tôi đến ký túc xá của một trường đại học, bảy đêm tới đều sẽ trải qua ở đây. Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng so với dự kiến, lại xét đến sinh viên Đài Loan vừa xuống máy bay nên màn tự giới thiệu theo kế hoạch được bỏ qua, mọi người chia làm sáu nhóm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Vụ hủy bỏ tiết mục tự giới thiệu làm tôi nhẹ cả người, bởi tôi không thể nào giới thiệu tên mình là Thái Lương Lương trước mặt mọi người được. Bốn người một phòng, nam nữ ở riêng (đây là chuyện đương nhiên chẳng thể làm khác được). Thế nhưng khi phân phòng lại diễn ra một vụ hỗn loạn nhỏ. Họ tên sinh viên Đài Loan đều gồm ba chữ. Lấy tôi làm ví dụ, từ cấp Một, cấp H cấp Ba, rồi lên đại học, viện nghiên cứu, tôi chưa từng gặp ai có tên hai chữ bao giờ. Nhưng họ tên của sinh viên Bắc Kinh lại hầu hết là hai chữ. Tên con trai dễ phân biệt, còn mấy tên con gái rất trung tính, thậm chí còn hệt như tên con trai. Có cô sinh viên Đài Loan thấy bạn cùng phòng với mình lại tên là Nhạc Phong với Vương Khắc thì kinh ngạc nên mới dẫn đến hỗn loạn. "Cậu có tưởng tượng được một cô em đoan trang dịu dàng tên là Nhạc Phong không?" Cô gái tên Nhạc Phong nói giọng đau buồn. Còn Vương Khắc, đây hóa ra lại là một cô bé thanh tú thân hình nhỏ nhắn. Nhạc Phong và Vương Khắc, đều là những cái tên thâm thúy khiến người ta không sao đoán nổi. Đám sinh viên bắt đầu nghiên cứu tên nhau, có người nói tên ba chữ nghe rất hay, tên hai chữ dễ nhớ; lại có người nói tên hai chữ nếu vào phải họ đông nữa thì rất dễ trùng tên. Bàn tán mãi đến quên cả về phòng, các thầy còn phải tới nhắc nhở mau chóng nghỉ ngơi mai còn dậy sớm. Trên đường về phòng, vừa hay tôi lại gặp Noãn Noãn. "Lương Lương, mai gặp nhé," Noãn Noãn vừa xách túi vừa nói. Mấy người bên cạnh nhìn tôi hồ nghi, tôi thầm nghĩ, chuyện tên Lương Lương sớm muộn cũng bị bại lộ thôi. Bạn cùng phòng với tôi một người là cậu em khóa dưới, hai người còn lại đều là sinh viên Bắc Kinh, tên Từ Trì và Cao Lượng. Hai cái tên Từ Trì và Cao Lượng thì không thâm thúy rồi. Bởi tôi lớn hơn họ khoảng hai tuổi nên họ gọi tôi là Anh Thái, cậu em kia cũng gọi theo như vậy. Bốn người chúng tôi ngồi trong phòng tán phét, tiếng Bắc Kinh gọi là "chém gió". Tôi canh cánh chuyện Lương Lương trong lòng, lại thấy mệt nên cũng chỉ tán đôi ba câu được chăng. Nhắm mắt lại, tôi tự nói với mình đây là Bắc Kinh, tôi đang ở dưới trời Bắc Kinh, tôi đã tới Bắc Kinh rồi! Để giữ lại ấn tượng đẹp về lần đầu gặp mặt với Bắc Kinh, nhất định tôi không được mất ngủ. Nhưng có lẽ tôi chỉ lo hão, bởi chẳng bao lâu sau tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Gọi Tên Em của tác giả Thái Trí Hằng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Niếp Môn - Ân Tầm
Lãnh Tang Thanh nghĩ mãi cũng chẳng ngờ cô lại giống như hành lý đóng gói bị ném không thương tiếc, cùng với người Niếp môn thiết lập quan hệ. Niếp môn, cô chưa từng nghe nói qua nhưng thật sự lại có thể tồn tại một nhân vật nổi tiếng, thần bí và có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Mỗi khi đối mặt với hắn, lúc thì dịu dàng lúc lại khiến cô không khỏi hoang mang. Cho đến khi cô nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú hệt nhau cũng là lúc cô dần tỉnh ngộ. Những câu hỏi xoay quanh trong đầu cô, khuôn mặt thanh nhã nào cùng cô dùng cơm, lúc ôm cô ngủ là ai? Khi bí mật được hé lộ, cô phát hiện hắn vốn dĩ không yêu đàn ông, khiến cô mơ hồ hoảng sợ, trong vô ý cô mở chiếc hộp Padora hay vì cô đã bị cuốn vào một kế hoạch thương trường đã được sắp đặt tỉ mỉ từ lâu? “Em có biết lúc hoa anh đào sắp tàn, anh thấy môi em khẽ cười, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ thật giống như một bức tranh, tại cây anh đào đó, chợt nhớ lại từng chuyện đã trải qua, nhưng chỉ sợ mọi thứ đã thay đổi; thế giới này, nếu như thật sự có hai từ “nếu như” thì có thể làm lại một lần nữa, như vậy anh chỉ mong em nhớ, nụ cười dưới cây anh đào kia.” *** Thế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này.   ____________________________________   Hồng Kông , bên ngoài cửa hàng   Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi.   Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương.   Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con nít, trong nháy mắt cô cũng không dám xác định, dưới mũ lưỡi trai kia là gương mặt hết sức tinh túy, vừa lộ ra đã làm người khác hít thở không thông, nếu như là đàn ông thì nhất định là một nam nhân anh tuấn, nếu như là phụ nữ cũng nhất định mê hoặc tâm hồn kẻ khác, đường tầm mắt nhân tiện hạ xuống, quần áo rõ ràng không ăn nhập gì với nhau, lúc này mới định thần lại, cô nhân viên sớm quơ quơ thẻ tín dụng trong tay, chờ cô tháo tay nghe, sau đó nói một câu trong trẻo, "Vị tiểu thư này thật ngại quá, hình như thẻ tín dụng của cô đã bị đóng băng."   Lãnh Tang Thanh ban đầu không có phản ứng gì, sau vài giây mới chợt bừng tỉnh, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ còn kém người mẫu mặc áo ki-mô-nô trên tường kia một chút. "Bị đóng băng? Không thể nào..."   Mặt cô nhân viên đỏ lên, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái, "Cô, cô có lẽ nên kiểm tra lại."   Lãnh Tang Thanh đã sớm nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, hít sâu một hơi, nhận lại thẻ tín dụng từ cô nhân viên, còn kiểm tra cái gì nữa, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra anh trai cô là người làm việc này, trước khi tới đây, vị anh trai kính mến của cô vì để bức cô về nước đã bắt đầu áp dụng chính sách phong tỏa, đầu tiên là sai người chặn tất cả hoạt động xuất nhập cảnh của cô, làm hại cô bây giờ đi du lịch cũng không dám đi máy bay nữa, tiếp theo là đóng băng những cổ phiếu mang tên cô, lần này xem ra thật sự đã tới rồi, vậy mà ngay cả thẻ tín dụng của cô cũng đóng băng, quá độc ác!   Vương đại ca mặt lạnh trước mắt, cô cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình kỳ thực là một con cừu, một con cừu sắp bị giết. Cô luôn hiểu rõ cái gọi là thủ đoạn độc ác của nhà tư bản, nhất là thủ đoạn cao siêu trên tay của người đó, cô đã ngàn dặm xa xôi chạy trốn tới Hồng Kông này, không nghĩ tới thủ đoạn của anh có thể băng qua cả đại dương mà hướng tới đây! ... Mời các bạn đón đọc Niếp Môn của tác giả Ân Tầm.
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen - Ân Tầm
Hắn là tổng giám đốc của Lãnh Thị. Lạnh lùng vô tình, máu lạnh, nghiêm túc, độc tài là những miêu tả xác thực về con người hắn. Tưởng chừng tất cả sẽ phải run sợ trước “ám khí” hắn tỏa ra khi hắn trở thành lão đại một tay che trời của tổ chức Mafia, chẳng khác nào Diêm Vương cầm sổ phán xét số mạng kẻ khác. Cuộc đời hắn từ trầm uất, tẻ nhạt trở nên đa mùi vị khi tình cờ đấu khẩu cùng cô gái trong bar. Cô gái say mèm tự đấu giá chính mình. Ấy vậy mà hắn chỉ tung một đô để mua đêm đầu tiên của cô. Sau khi nếm trải một đêm không ngủ ấy, hắn ngạc nhiên khi tình cờ gặp lại cô với hình ảnh một nữ đặc công xinh đẹp của tổ chức Baby – M. Đương nhiên thân phận cô thay đổi đến chóng mặt như vậy cũng khiến hắn khó đoán cô là người như thế nào. Cho đến khi cô ngang nhiên cướp đi con chíp công nghệ đỉnh cao mà vẫn ra sức quyến rũ hắn. Hắn thầm nghĩ, chắc hẳn cô phải chán sống mới dám đối đầu với kẻ máu lạnh, tàn nhẫn như hắn. *** Đây là một mùa yêu thương, bất kể là bạn hay tôi, hay là… nhóm tứ đại tài phiệt điển trai… Trong bảng xếp hạng mười người tài giỏi và giàu có nhất thế giới, thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng thị, Lãnh thị, Cung thị và Hoàng Phủ. Tứ đại tài phiệt như chiếm giữ bốn phương tám hướng của thế giới. Dù lĩnh vực kinh doanh khác nhau nhưng nói chung có thể tóm gọn trong mấy từ: “thế lực tương đối, thực lực tương đương”. Thật ra điều hấp dẫn hơn hết chính là người đứng đầu của nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước. Bốn người này có thể được xem là những nhân vật truyền kì. Tập đoàn quốc tế Lăng thị - Người sáng lập: (Ông) Lăng Diệu Hồng - Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lăng Diệu Hồng. Đời thứ hai: Lăng Thiếu Đường – Kỳ Hinh; Lăng Thiếu Nghị - An Vũ Ân. Đời thứ ba: Lăng Triệt – Lăng Lạc – Lăng Cổ - Tổng giám đốc đương nhiệm: Lăng Thiếu Đường - Tình tính: Cuồng ngạo, có tài, nóng nảy - Hai mươi tám tuổi tiếp nhận Lăng thị, chỉ trong hai năm đã phân bổ các chi nhánh, công ty con ra khắp nơi trên thế giới. Loại hình kinh doanh lên đến mười mấy ngành nghề lĩnh vực, nổi trội nhất chính là ngành tài chính, khách sạn cao cấp, thời trang, thông tin. - Sở trường: Võ nghệ tinh anh, am hiểu sử dụng các loại vũ khí, tinh thông Taekwondo, nổi tiếng với chiêu thức “Một chiêu chế địch”, Karate đạt đến đẳng cấp cao nhất, mỗi đòn đều chí mạng. Về cơ bản đã đạt được cấp độ của một sát thủ tinh anh trong tổ chức Mafia do từ nhỏ đã tiếp nhận đặc huấn. Tập đoàn quốc tế Lãnh thị - Người sáng lập: (Ông) Lãnh Diệc Thiên - Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lãnh Diệc Thiên – Tạ Dĩ Vân. Đời thứ hai: Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi, Lãnh Tang Thanh - Tổng giám đốc đương nhiệm (Lão đại): Lãnh Thiên Dục - Tính cách: Âm trầm, lạnh lùng, nghiêm khắc, là một người đàn ông máu lạnh - Là người duy nhất trong nhóm tứ đại tài phiệt có hai thân phận trong cả giới hắc và bạch đạo. Khi Lãnh thị mới được thành lập thì cha mẹ bị ám sát, Lãnh thị sụp đổ. Hai lăm tuổi đã xây dựng lại Lãnh thị, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa tập đoàn vươn ra khắp thế giới, lĩnh vực kinh doanh tổng hợp, nổi bật nhất là ngành năng lượng, thông tin liên lạc và các ngành khoa học kỹ thuật mũi nhọn, trong đó nắm 38% tổng trữ lượng dầu mỏ trên toàn thế giới. - Sở trường: Hắn được gọi là lão đại, thủ lĩnh đứng đầu tổ chức Mafia, thi hành cán cân “dạy dỗ” với những kẻ có tội. Cùng học một thầy với Lăng Thiếu Đường nên chiêu thức võ nghệ cũng tương đồng nhau, chỉ khác một điều mỗi chiêu ra đòn của hắn đều vô cùng dũng mãnh. Không chỉ tinh thông Karate, Judo, Taekwondo, cách sử dụng kiếm mà còn nắm bắt được những tinh hoa trong võ công Trung Quốc. Bất kể trên thương trường hay trong giới hắc đạo đều là kẻ sắc bén, tàn nhẫn, có khả năng áp đảo, khiến người khác chỉ nghe tên thôi đã sợ đến mất mật. Tập đoàn quốc tế Cung thị - Người sáng lập: (Ông) Cung Doãn Thần - Thành viên gia đình: Cung Doãn Thần – Trình Sanh Xuyến, con trai độc nhất Cung Quý Dương - Tổng giám đốc đương nhiệm: Cung Quý Dương - Tính cách: Là một người lông bông và siêu cấp tà mị, vừa kiêu ngạo vừa tự tin. - Anh ta luôn bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội nhưng lại quỷ kế đa đoan. Dù là trò chuyện vui vẻ thì đôi mắt cũng lóe lên những tia sáng không thể khinh thường. Sau khi tiếp quản Cung thị đã mở rộng phạm vi hoạt động ra khắp mọi nơi, ngành nghề kinh doanh tổng hợp, trong đó không thể bỏ qua ngành chế tạo máy móc, là nguồn cung cấp các vũ khí quân sự lớn nhất. - Sở trường: Bẩm sinh đã am hiểu về các loại vũ khí, ngoài khả năng tinh anh về võ thuật thì còn là người cực kì giỏi về các loại máy móc, là một thiên tài phát minh các loại súng ống, đạn dược, cũng là một cao thủ trong việc điều khiển các loại máy móc và phương tiện giao thông. Boston – Mỹ, cuối thu mười năm về trước Đêm cuối thu, từng cơn gió thổi lạnh run người, thành thị dù phồn hoa đến mấy cũng có mặt tối, giống như thành phố Boston xinh đẹp này vậy. Ở ngoại thành nơi đây đang diễn ra một màn tranh quyền đoạt thế với những pha đánh nhau gay cấn! Gió lạnh thổi qua mặt hai người thanh niên trẻ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Một người thì cực kì lạnh lùng còn người kia tràn đầy khí chất cuồng dã. ... Mời các bạn đón đọc Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen của tác giả Ân Tầm.
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Ân Tầm
Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật… Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc… Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi lại trong chính sử… Tây Hán, 7 nước chiến loạn, nàng phụng chỉ nhập cung thi triển sở học phục vụ giang san. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến ánh mắt của vương gia địch quốc cũng phải đắm chìm… Vì hắn đi về phương Bắc xa xôi, vì hắn tiết lộ thiên cơ, vì hắn họa định cả nửa giang san, đến lúc quyến luyến thâm tình mới phát hiện, hắn muốn nàng chỉ là vì “Có Hoàn dư có cả thiên hạ.”. Kết tội nàng sử dụng vu thuật, nam nhân cao cao tại thượng với khuôn mặt băng lãnh tựa diêm vương đưa tay giữ lấy cằm nàng. “Bản vương hỏi lại lần nữa, đứa bé đâu?”. Nàng cất tiếng cười thê lương, “Người, vĩnh viễn sẽ không biết được!”. Bàn tay cứng rắn của hắn rời khỏi gương mặt nàng.“Hành hình!” Hắn cả đời tung hoành ngang dọc, cả đời chỉ động lòng vì một mình nàng, cả đời vì nàng mà công chiếm giang san, yêu thương nàng tới tận xương tủy nhưng cũng lại đích thân hạ lệnh giết nàng… Nàng tinh thông kỳ môn độn giáp, am tường y thuật, hiểu rõ thiên mệnh nhưng lại không cách nào đoán định được vận mệnh của mình… Mối tình của vị vương gia cuồng ngạo phương Bắc và nữ tử khuynh quốc đã trở thành truyền thuyết. Rõ ràng là yêu sâu đậm, rõ ràng là đau đến tê tâm liệt phế…trải qua ngàn năm sương gió, tình yêu, liệu còn có thể tiếp tục? Mối tình tương truyền cả ngàn năm, một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Giang sơn - Hồng nhan, bên nào nặng hơn? *** Thời gian: Tháng 10 năm 2010, 9h tối Vào thu, cơn mưa lớn làm rụng vô số lá cây, tạo thành bầu không khí có chút lạnh lẽo. Sương mù bao phủ khắp nơi. Thấp thoáng trong màn mưa phía xa là một khối kiến trúc đồ sộ. Lớp sương mù bao phủ quanh đó nhanh chóng bị màn mưa xé rách, khiến bóng dáng nó dần hiện ra cùng với một bầu không khí có chút quỷ dị. Một chiếc xe thương vụ xa hoa màu đen dừng lại trước tòa nhà kia. Cửa chính tòa nhà cũng lập tức mở ra rồi mấy người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngoài, trong đó có một người lập tức tiến tới phía cửa xe, giương ô chờ sẵn. Cửa xe vừa bật mở, đập vào mắt là ống quần tây bao lấy đôi chân dài, sau đó một người đàn ông dáng vóc cao lớn bước xuống. Màn mưa xối xả cùng lớp sương mù nhanh chóng vây lấy người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền kia. Chiếc ô đen che khuất tầm nhìn khiến người xung quanh không nhìn thấy rõ gương mặt hắn. Sau đó, hắn theo đám người áo đen đi vào tòa nhà. Từng giọt mưa điên cuồng đập vào kính cửa như muốn phô trương sức mạnh của mình. “Hách Liên tiên sinh, mời ngài xem thứ này.” Bầu không khí trong tòa nhà hoàn toàn tách biệt với hơi lạnh bên ngoài cửa sổ. Một người áo đen ước chừng 50 tuổi đưa một tờ báo cho người đàn ông kia, cũng nhân tiện thấy rõ được tướng mạo của hắn. Người đàn ông kia có một cặp mắt cực kỳ sắc bén, sống mũi cao có chút hơi khoằm hệt chim ưng khiến người ta dễ dàng nhận thấy không dễ gì chọc vào chủ nhân của nó. Ngũ quan cân đối thâm thúy với những đường nét tinh tế như được chạm khắc, Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, con ngươi màu hổ phách nhạt, thản nhiên liếc nhìn tờ báo, khóe môi cương nghị hơi nhếch lên. Bài báo ghi lại mấy ngày trước, cục văn vật phát hiện một lăng mộ từ thời Tây Hán bị vùi lấp dưới một huyệt mộ. Huyệt mộ nằm sâu dưới đất 11m, đường kính đáy 34m, cạnh bên dài 7, 3m, khoang chứa quan tài có chiều dài 6m. Do việc thi công đường cao tốc nên lăng mộ này được phát hiện một cách tình cờ. Tuy tấm quách che chắn phía ngoài lăng mộ đã bị đào phải nhưng quan tài vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Bài báo cũng cho biết, ngôi mộ này được táng tại phía chính diện trên sườn núi lăng Viêm Đế. Việc phát hiện các ngôi mộ từ thời Tây Hán ở khu vực này cũng là hoạt động khá thường xuyên. Khu Viêm lăng hiện giờ đã được xác định là khu mộ táng cấm khai quật, trước khi các công đoạn chính thức được tiến hành thì phải chờ sự cho phép chính thức của cục di sản văn hóa và khảo cổ. “Phát hiện lăng mộ thời Tây Hán này chỉ là chuyện sớm muộn. Cái tôi muốn không phải thứ này.” Người đàn ông kia rốt cục cũng mở miệng, thanh âm cũng hệt như tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo. “Hách Liên tiên sinh, tôi biết ngài vẫn luôn có hứng thú với cổ vật từ thời Tây Hán. Ngài yên tâm, hiện chúng tôi có một phát hiện cực kỳ trọng đại, chỉ là…” Sắc mặt người đàn ông trung niên kia có chút chần chừ, vô thức liếc nhìn hắn… Hách Liên Túc Thiên - ông trùm trong lĩnh vực phân phối hàng hoá, sở thích duy nhất là nghiên cứu lịch sử đời Tây Hán. Phàm là đồ cổ thời Tây Hán, hắn đều nhất nhất can thiệp vào. Tất cả mọi người đều không biết rốt cục hắn muốn tìm kiếm cái gì, cũng không biết tại sao hắn lại có hứng thú với văn hóa thời Tây Hán như vậy. Không ai có thể tìm hiểu được, ngay cả những người bên cạnh hắn cũng không biết nguyên do. Người đàn ông này thực sự quá bí hiểm. Hách Liên Túc Thiên nhìn thẳng người đàn ông trung niên một hồi rồi hờ hững lên tiếng, “Nói xong rồi?” Từ giọng nói của hắn, không khó khiến người ta nhận ra tác phong cường thế đầy mạnh mẽ. “Lần khai quật cổ vật lần này thực sự vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Hiện trường lúc đó cũng rất kỳ quái, cũng rất khó để giải thích một cách khoa học.” Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Phiền Hách Liên tiên sinh theo tôi xuống tầng hầm một chuyến.” Hách Liên Túc Thiên hơi nhíu mày, vẫn không nói lời nào. “Hách Liên tiên sinh, cổ vật này còn chưa đưa ra công bố với giới truyền thông. Những nhân viên hữu quan đã đặt nó ở dưới tầng hầm. Bởi vì tình hình đặc thù nên tôi cũng không có cách nào mang nó tới cho ngài xem…” Hách Liên Túc Thiên nghe giải thích xong, khẽ gật đầu rồi một mình đi theo người đàn ông trung niên kia xuống tầng hầm… Mời các bạn đón đọc Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San của tác giả Ân Tầm.
Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Cố Mạn
Nhắc đến Yêu em từ cái nhìn đầu tiên có lẽ không cần dùng quá nhiều lời, bởi cùng với Sam Sam đến đây ăn nào, Bên nhau trọn đời, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên đã làm nên tên tuổi của Cố Mạn tại Việt Nam. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên thắp lên những ước mơ tình yêu giản dị của những con người trẻ, nó lôi cuốn độc giả bằng đề tài mới mẻ, cốt truyện hấp dẫn, tuyến nhân vật phong phú, tính cách đa dạng, đặc biệt lối viết hài hước, tinh nghịch cũng như cách phân tích tâm lý, đã tạo nên sự tươi mới, trẻ trung mà không kém phần sâu sắc nhân văn của Cố Mạn. Có thể nói, với Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên, Cố Mạn kể lại một câu chuyện được viết bằng những mơ ước, mơ ước của chính tác giả cũng như của các độc giả. Ai trong đời không mơ ước một tình yêu ngọt ngào nhưng vẫn đầy đủ cay đắng ngọt bùi? Chàng trai nào không mơ ước có được một chuyện tình đáng yêu như vậy? Cô gái nào không mơ ước một chàng hoàng tử như Tiêu Nại đến bên cuộc đời mình? *** Bối Vy Vy vừa đăng nhập vào trò chơi thì nhận được tin nhắn của "chồng yêu" trong game - Chân Thủy Vô Hương để lại như thế! Vy Vy chớp mắt liên tục. Không phải chứ! Chẳng qua chỉ là ký túc xá sửa chữa băng thông rộng có nửa tháng thôi mà, mới có mười mấy ngày trôi qua mà đã "thay đổi tình cảm" rồi sao?  Vy Vy lặng im một hồi lâu rồi mới hỏi: "Tại sao thế?"  Chân Thủy Vô Hương nói: "Vy Vy, xin lỗi. Nguyên nhân thì đừng hỏi tại sao, anh tặng em một bộ trang bị tiên khí để bồi thường".  Lại còn có phí bồi thường sao? Vy Vy có chút bực bội: "Không cần".  Trong game việc kết hôn vốn không nên coi là thật, ban đầu khi kết hôn với Chân Thủy Vô Hương cũng chỉ vì làm nhiệm vụ, có một phần thưởng nhiệm vụ rất cao mà chỉ có vợ chồng mới được đi làm nhiệm vụ, thế nên trong bang hội, nam nữ độc thân kết hôn hết với nhau, Chân Thủy Vô Hương nhắn tin hỏi Vy Vy có đồng ý kết hôn với cậu ấy không, Vy Vy nghĩ một lúc rồi đồng ý.  Từ lúc kết hôn đến bây giờ cũng được mấy tháng rồi, tuy Vy Vy chẳng bao giờ một câu "chồng yêu" hai câu "chồng yêu", từ trước luôn gọi là Chân Thủy thế nhưng bao lần chung vai sát cánh làm nhiệm vụ với nhau nên dường như cũng có chút cảm tình.  Tuy vậy chỉ là trò chơi thôi...  Vy Vy gửi tin nhắn lại: "Em qua đó ngay đây!"  Nhân vật Lô Vỹ Vy Vy của Vy Vy vội lên ngựa rồi bắt đầu phi đến đảo Vong Tình.  Lô Vỹ Vy Vy là một nữ hiệp áo hồng.  Vy Vy đang chơi một trong những trò chơi nóng nhất trên thị trường game online hiện nay. Đó là game Mộng du giang hồ. Thực ra các mặt khác của game này cũng không có gì đột phá lắm chỉ có điều đặc biệt là hình ảnh rất đẹp, nhân vật nhiều, nhân vật nam nữ hai bên có tất cả mười tám vai để lựa chọn. Vy Vy chọn nhân vật nữ hiệp áo hồng - nhân vật cũng khá ít người chọn, không phải vì ngoại hình nhân vật đó không đẹp mà là do vũ khí của cô ấy sử dụng là một thanh đại đao. Thanh đại đao này nếu mà so với cây tiêu Thúy Ngọc nho nhã, so với dải lụa múa trắng như tuyết, so với thanh nhuyễn kiếm như nước mùa thu, so với kim châm của phái Nga Mi thì thực tế là không có chút nữ tính nào, lại không đẹp nữa, vì thế con gái lựa chọn nhân vật này rất ít, nhưng Vy Vy thích, cô cảm thấy nó rất anh dũng, rất phù hợp với hình tượng của cô.  Đến đảo Vong Tình, cả hai cùng uống nước vong tình, lúc đó hệ thống game tuyên bố: "Lô Vỹ Vy Vy và Chân Thủy Vô Hương tình cảm rạn nứt, tuyên bố ly hôn, từ bây giờ về sau đường ai nấy đi không hề liên quan".  Chân Thủy tặng Lô Vỹ Vy Vy một món đồ Tiên Khí nhưng cô lựa chọn nút "từ chối", không muốn nhận, sau đó cô gửi một biểu tượng mặt cười rồi nữ hiệp áo hồng quất ngựa chạy đi thật nhanh.  ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên của tác giả Cố Mạn.